1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Độc nhất phu nhân tâm - Phong Hà Du Nguyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Dear các tình của bộ sủng thê và độc nhất.
      Tình hình là rất tình hình là máy tính nhà ta hỏng từ chủ nhật đến h vẫn chưa sửa được. Mà các chương ta edit đều để trong máy. Nên có gì đành khất các nàng vậy. Đến chủ nhật mà ta vẫn chưa sửa được máy ta mượn máy edit lại. Nên có gì các tình iu thông cảm cho ta nhé

    2. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Vậy là cả đôi bạn cùng trùng sinh rồi

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Ôi cái số phải edit lại mà còn có QT nên chương này ta chém kha khá các tình iu đọc có chỗ nào hợp lý chỉ ta mí nhé.:yoyo12::yoyo12::yoyo12::yoyo13:


      Chương 97 Gây rối


      Editor: Hàn Ngọc


      Ban đầu Đoàn Thuần là tới gặp người bạn, hôm nay là ngày sinh nhật của vị bằng hữu kia, mời người tụ tạiTương trà lâu. Sau này uống rượu chén rồi chén càng ngày càng liều mạng hơn, Đoàn Thuần bị động bị bằng hữu ép uống mấy cốc, trụ được liền lấy cớ rời , nay đầu óc vẫn có chút thanh tỉnh.


      ngờ là mùi rượu người hun đến các nàng, nên lui về sau bước, "Khiếu Khiếu."


      Thanh rất thấp, nhưng mang chút men say, nhưng vẫn rất đứng đắn.


      Đào Cẩn mẫn cảm nhận thấy được khác thường của , chần chờ hỏi: "Ngươi uống say ?"


      tay vịn lan can, tay xoa xoa chân mày, ngược lại là thập phần thẳng thắn thành khẩn, "Có chút choáng váng. Mới vừa cùng bằng hữu uống mấy chén, để cho ngươi chê cười ."


      Đào Cẩn nhớ tới những lời Nghi Dương công chúa với nàng, vốn muốn xen vào việc của người khác, nhưng mà lại đúng lúc xuất trong tầm mắt, nàng nhịn được muốn khuyên hai câu."Thế Tử định cứ như vậy mà trở về sao? Hay là trước ngồi xuống cho tỉnh rượu , đúng lúc ta cùng Khải Yên tỷ tỷ muốn nghỉ chân, nghe nơi này mới có vài loại trà xuân rất ngon."


      Lời mời ràng như thế, Đoàn Thuần nếu còn nghe hiểu, là bôi nhọ trí thông minh của .


      Muội muội có lời mời, làm sao có đạo lý ? gật gật đầu, " đúng lúc, ta cũng muốn xem thử."


      Vì thế ba người cùng vào nhã gian, Tôn Khải Yên lần đầu tiếp xúc với Đoàn thế tử, nên vẫn có vẻ có chút câu nệ, chỉ ngồi xuống là chào hỏi, sau này thủy chung lên tiếng.


      Tiểu nhị mang lên bình trà mới, lá trà mới ủ, nước trà trong suốt, mùi hương thoang thoảng trong sống mũi.


      Đào Cẩn rót cho mỗi người tách trà, trong lòng nàng ôm tâm , nên vốn chỉ cần đổ nửa chén, lại gần như rót đầy cho Đoàn Thuần.


      Đoàn Thuần giơ tay ngăn cản nàng, "Rượu mãn trà nửa. Khiếu Khiếu muốn mời ta uống trà, là muốn đưa ta sao?"


      Nàng nghe vậy cười, may mắn hiểu ý của mình, " phải ta muốn đưa Thế Tử , mà là thể đem ngài đưa . Mấy ngày trước ở trong cung yến Nghi Dương công chúa tìm ta việc, ta đột nhiên nhớ ra, tương lai ngài chỉ là huynh trưởng của ta, mà tương lai ngài còn là con rể Định Lăng Hầu phủ. Nếu như ta đến gần ngài quá gần, nhất định khiến Ngọc Chiếu bất mãn đối với ta."


      Vừa mới dứt lời, chỉ thấy tay Đoàn Thuần bưng trà thủ dừng chút.


      Định Lăng Hầu phủ quả có ý này, mấy ngày trước đây bóng gió hỏi ý kiến của Du quận vương, sau đó Du quận vương qua cùng Đoàn Thuần, chỉ là Đoàn Thuần biết, vì sao Đào Cẩn lại biết như vậy?


      Mối hôn này Du quận vương còn suy xét, Đoàn Thuần năm nay vừa qua nhi lập, quả nên suy xét chung thân đại chút.


      Nhưng nghe thiên kim Hà Ngọc Chiếu của Nghi Dương công chúa là nương điêu ngoa, biết Đoàn Thuần có thể trị được nàng . Hơn nữa Đoàn Thuần tỏ thái độ, đắn đo đồng ý hay , làm cho lo lắng vài ngày nay.


      Đoàn Thuần bất động thanh sắc uống ngụm trà, hương vị trà thanh thuần, cứ ngồi im như vậy trong chốc lát, mem rượu trong người vơi ít, "Muội gọi ta đến, chính là vì muốn cái này?"


      Đào Cẩn mỉm cười, trả lời thành khẩn, "Đúng vậy."


      Đoàn Thuần suy nghĩ chốc lát, bâng quơ hỏi: "Nghe muội cùng thiên kim của Nghi Dương công chúa quan hệ rất thân mật, như vậy nàng vì sao lại bất mãn với muội?"


      Vấn đề này hỏi rất sắc bén, suýt nữa khiến cho Đào Cẩn biết trả lời như thế nào. Nàng hơi hạ cặp mi dài, hai hàng lông mi tựa như cây quạt tạo thành hai cái bóng , bộ dáng này có chút điềm đạm đáng , "Thế Tử có chỗ biết, tính tình Ngọc Chiếu chịu thua kém ai, là người cam tâm khi kém người khác. Từ lúc muội được phong làm Quảng Linh quận chúa, thái độ của nàng liền rất khác thường, khắp nơi đều nhằm vào muội."


      đến nửa, ý vị thâm trường nhìn cái, "Nếu như mẫu thân gả cho Du quận vương, ba gia đình chúng ta tránh được chạm mặt, đến lúc đó muội..."


      Nàng chưa xong, khịt khịt mũi, miễn bàn cỡ nào ủy khuất.


      Trong lòng Đoàn Thuần rất là thích vị muội muội này, tất nhiên muốn để cho nàng chịu ủy khuất. Vẻ tốt mặt thể rỏ mặt, chỉ có thể áp chế vẻ thương tiếc trong lòng, chậm rãi hỏi: "Vậy muội hi vọng ta cưới nàng?"


      Đào Cẩn gật gật đầu, rồi lại vội vàng lắc đầu, đem vẻ khó xử cùng bàng hoàng biểu vô cùng nhuần nhuyễn, "Muội cũng phải có ý này, nếu như Thế Tử chân tâm thích nàng, muốn cưới nàng làm vợ, căn bản cần suy xét đến ý kiến của muội."


      Đoàn Thuần cho nàng câu trả lời, chỉ lẳng lặng trầm tư cầm chén trà lên uống.


      Đào Cẩn cho rằng có ý đối với Hà Ngọc Chiếu, trong lòng thầm khẩn trương, muốn cứ trơ mắt nhìn rơi vào trong cảnh nước sôi lửa bỏng, "Quả có thể nghe ta hai câu ?"


      Đoàn Thuần nhìn về phía nàng, "Muội cứ ."


      Nàng cân nhắc cách dùng từ chút, dừng trong chốc lát rồi : "Ngọc Chiếu nương có tính cách hơi cổ quái chút, khi còn bé nàng thích cùng người khác chuyện, đều là ta chủ động tìm nàng. Sau này chúng ta cùng nhau lớn lên, nàng chỉ có người bạn là ta, đối với người nào cũng đều lạnh lẽo. Trước khi lớn lên quả bọn muội đúng là bạn khuê phòng thân thiết nhất, sau này xảy ra rất nhiều việc, khiến cho muội thể có thái độ khác đối với nàng." Nàng hít sâu hơi, nhếch môi chỉ cười cười, "Muội cùng Thế Tử những câu này, cũng có ý gì khác, chỉ là hi vọng thế tử có thể suy nghĩ kỹ mối hôn này. Thế Tử có thể tìm được nương càng tốt hơn để cùng thế tử nắm tay hết cả đời."


      Đoàn Thuần trầm mặc hồi lâu, rồi gật gật đầu tỏ vẻ biết .


      Thời gian còn sớm, cần phải trở về, nên đứng dậy với nàng: "Đa tạ những lời hôm nay của muội."


      Đào Cẩn đứng dậy tiễn , lắc lắc đầu : "Thế Tử chung quy cũng cùng muội trở thành người nhà, muội trợ giúp thế tử là việc hiển nhiên."


      hơi ngẩn người, dừng lại nhìn nàng chằm chằm cả nửa ngày.


      Thẳng đến khi nhìn đến mức da đầu Đào Cẩn run lên, còn tưởng mình có chỗ nào sai, mới thong thả : "Nếu muội luôn muốn trở thành người nhà, muội nên cứ gọi ta là Thế Tử, sau này gọi ta tiếng ca ca là được."


      Đào Cẩn chút nào xấu hổ, nở nụ cười lộ ra đôi lúm đồng tiền sâu, "Thế Tử ca ca."


      cũng lộ ra nụ cười , xoay người hài lòng rời .


      *


      Trong nhã gian chỉ còn lại hai người Đào Cẩn cùng Tôn Khải Yên, vừa rồi Tôn Khải Yên có việc gì làm, chỉ uống ly rồi lại tiếp ly trà, đợi sau khi Đoàn Thuần rời , cuối cùng nàng cũng trầm tĩnh lại.


      Đào Cẩn cười nàng có tiền đồ, bị nàng ác ý nhéo cái, "Nghi Dương công chúa định đem Hà Ngọc Chiếu gả cho ?"


      Đào Cẩn gật gật đầu, "Thiên chân vạn xác. Bữa tiệc ở Thiên Cung công chúa như vậy với muội, làm muội sợ hết cả hồn."


      Tôn Khải Yên biết bản tính Hà Ngọc Chiếu, vì trong ba năm này thỉnh thoảng Đào Cẩn lại mấy câu bên tai nàng, muốn nàng thời thời khắc khắc đề phòng Hà Ngọc Chiếu, được để nàng ra khi dễ làm thương tổn. Vì thế Tôn Khải Yên còn buồn bực được lúc, nàng cùng Hà Ngọc Chiếu oán cừu, nàng ra vì sao lại muốn ám hại nàng?


      Nhưng nếu Đào Cẩn như vậy, nàng chỉ cần tin tưởng là được.


      Nàng thổn thức trận, "Hà nương cùng Đoàn thế tử đúng là thế nào xứng đôi."


      Đào Cẩn di tiếng, "Tỷ làm sao nhìn ra được?"


      Nàng giận liếc mắt nhìn nàng, thế nhưng nhả ra câu sét đánh dưới trời quang : "Muội chẳng lẽ phát sao? Đoàn thế tử ràng có hảo cảm đối với muội!"


      Lời này dọa Đào Cẩn sợ tới mức , che ngực liên tiếp lui về phía sau vài bước, hoảng sợ thôi: "Khải Yên tỷ tỷ, tỷ hươu vượn cái gì?"


      Tôn Khải Yên giận nàng, "Ta nào có bậy, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được."


      Quả phải nàng bậy, ở trong mắt người ngoài, như vậy còn chướng tỏ Đoàn Thuần có hảo cảm đối với Đào Cẩn hay sao?


      Bất cứ việc gì đều lấy nàng làm đầu, vì nàng mà suy tính chu đáo, lại luôn đối với nàng ân cần chu đáo, chuyện còn luôn nhìn nàng, cái này mà còn bình thường sao!


      Nhưng ai biết, Đoàn Thuần đúng là thích Đào Cẩn, nhưng chẳng qua chỉ là bởi vì nàng là muội muội của .


      Đoàn Thuần thuở mất mẫu thân, ba đời gia đình lại chỉ có dòng độc đinh. Mọi người ở ngoài còn có vài huynh đệ tỷ muội, ngay cả người cũng đều có. Khi còn bé ở ven đường nhìn thấy vị tiểu ca ca vì che chở muội muội mà đánh nhau cùng người khác, nhất thời vô cùng hâm mộ, cũng muốn có cơ hội được ra mặt thay muội muội lần.


      Nhưng mà điều tâm nguyện này thủy chung thể thực , đơn độc đến tận 20 tuổi, trong nhà cũng chỉ có cái phụ thân nhớ được mặt người khác.


      Trước khi 16 tuổi, Đoàn Nghiễm thậm chí ngay cả bộ dạng của cũng đều nhớ , điều này làm cho cảm thấy thất bại.


      Cũng may sóng gió qua , Du quận vương lại chuẩn bị thành thành, thuận tiện còn kiếm cho vị muội muội xinh đẹp đáng . cuối cùng cũng có thể vì muội muội làm chút gì đó, muội muội khó khăn mới có như vậy làm sao lấy lòng cho được.


      *


      Ngồi thên chừng nửa canh giờ, Đào Cẩn cùng Hà Ngọc Chiếu cùng nhau hồi phủ, đến tận cửa khi hai người mới chia ra .


      xe ngựa Đào Cẩn vẫn nghĩ tới những lời của Tôn Khải Yên, cảm thấy hoang đường thôi. Đoàn Thuần đối với nàng ràng rất lãnh đạm, vì sao người khác đều cảm thấy đối với nàng rất tốt?


      Thích nàng? Làm sao có thể!


      Nhất định là Tôn Khải Yên hiểu lầm , Đào Cẩn an ủi mình như vậy. Cũng may lúc này xe ngựa đến của Sở quốc công phủ, nàng có cơ hội nghĩ nhiều, đạp lên ghế xuống xe ngựa.


      Trở lại Diêu Hương cư, Đào Cẩn đem những thứ hôm nay mua được đường chất đống ở bàn tròn, "Mẫu thân, mau đến xem những thứ con mua được này."


      Ân Tuế Tình tại thêu cho nàng cái yếm Tú Hoa sắc, chỉ còn thiếu mấy đường may cuối cùng, bà để làm cho nàng nháo, thêu cho xong mới cắn đứt đầu sợi chỉ. Giơ lên nhìn nhìn mặt yếm được từng khóm hoa đào vây quanh, hài lòng gật gật đầu, buông xuống lên phía trước : "Tại sao lại ra ngoài lâu như vậy?"


      Đào Cẩn thè lưỡi, "Con cùng Khải Yên tỷ tỷ ở trà lâu gặp được Đoàn thế tử, nên liền với vài câu."


      Vừa nhìn liền biết có chuyện gì tốt, Ân Tuế Tình nhéo nhéo khuôn mặt nàng, "Con có phải lại bậy chuyện của Ngọc Chiếu với người ta?"


      Nàng bụm mặt né tránh, lúc nghe được cau có, đáng tiếc dáng vẻ mềm nhũn có tí dáng vẻ uy phong nào, đành làm mặt xấu cười, "Người ta chỉ là ăn ngay nha. Thế Tử ưu tú như vậy, nếu cưới Hà Ngọc thực là đáng tiếc."


      Ân Tuế Tình đích thực có biện pháp với nàng, đưa mắt nhìn mấy thứ bàn, có son phấn, còn có mấy thứ lặt vặt, đều là thứ nương gia thích. Nàng còn chưa gì, bà lôi kéo nàng đến trong phòng, "Vừa rồi mẫu thân mới thêu xong cho con cái yếm, con lại thử xem lớn có thích hợp hay ."


      Nàng mặt có chút hồng, cái phương diện này quá tư mật, lên ngay cả ở trước mặt mẫu thân cũng cảm thấy thẹn thùng.


      Dây dưa đến sau tấm bình phong thử, lớn vừa vặn, còn đem hai khỏa thịt ở trước ngực nàng nâng lên, thành hình dạng vừa tròn vừa vểnh cao. Nàng nhìn trái nhìn phải, so với cái vừa rồi mặc kia còn thoải mái hơn nhiều.


      Ân Tuế Tình để cho nàng ra ngoài, "Trong phòng có ai, con ra ngoài cho mẫu thân nhìn xem."


      Nàng mặt đỏ tai hồng ra ngoài, lúc này nàng chỉ mặc cái yếm, lộ ra hai cánh tay trắng ngần, vòng eo thon thả đầy nắm tay, ngực cao ngất, dáng người lung linh tinh tế. Ân Tuế Tình buộc chặt dây yếm thay nàng, cười trêu : "Khiếu Khiếu trở thành đại nương rồi."


      Nàng giận lẫy mẫu thân, quay đầu chạy vào mặc quần áo.


      Vừa mặc đươc áo, bên ngoài có nha hoàn bưng chén canh vào.


      Đào Cẩn nghe được nàng : "Đây là cháo sơn dược cẩu kỷ hạt ý dĩ được nấu kỹ, tiểu thư thừa dịp còn nóng uống , đối với thân thể ngài rất có lợi."


      Đại ca từng dạo gần đây thân thể mẫu thân suy yếu, đại khái nguyên nhân là do thời tiết lạnh. Đào Cẩn cũng nghĩ nhiều, chờ nàng mặc xong quần áo từ sau tấm bình phong mặt ra, liếc mắt nhìn người nha hoàn kia.


      Khuôn mặt lạ, trước kia chưa từng thấy qua, có lẽ là nha hoàn trong phủ mới tuyển.


      Nhưng mà khiến cho chân mày Đào Cẩn nhăn lại sâu, là ánh mắt lấp lóe của nàng ta, cùng với tay bưng khay hơn run nhè .


      Trải qua giáo huấn của kiếp trước, Đào Cẩn đối với phương diện này rất là cảnh giác.


      Mắt thấy Ân Tuế Tình muốn ăn bát cháo kia, nàng vội nói: "Mẫu thân khoan !"


      Tay Ân Tuế Tình dừng lại ở giữa trung, hiểu nhìn nàng, "Làm sao vậy?"


      Nàng bưới hai ba bước tiến lên, dừng lại ở trước mặt nha hoàn kia.


      Nha hoàn hiển nhiên dự liệu được nàng ngăn trở, cúi đầu đứng ở trước tháp, cả người run đến mức càng lợi hại. Chén sứ men xanh trong khay hơi lung lay, nàng mị mắt hỏi: "Đây là cháo gì?"


      Nha hoàn run cầm cập : "Là, là cháo dưỡng sinh của Lục tiểu thư..."


      Nhưng mà đợi nàng xong, Đào Cẩn liền vung tay lên đem bát cháo kia hất đổ.


      "Vậy ngươi run cái gì?"


      Chỗ cháo bị đổ lên thảm lông, trong chốc lát ở chỗ thuốc đổ thảm lông liền có khói trắng bốc lên, thế nhưng lập tức lại thành màu đen.
      HoanHoan, Chôm chôm, Yêu_ nữ50 others thích bài này.

    4. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      ầy, nguy hiểm , là ai ra tay ác thế, mà lại với tay đc đến tận phủ quốc công này nhỉ
      Hàn Ngọc thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 98: Chu Vãn.


      Editor: Hàn Ngọc


      Nha hoàn kia cả người run rẩy như cầy sấy, bùm tiếng quỳ mặt đất: "Tiểu thư tha mạng, nô tỳ cái gì cũng biết, cái này liền quan đến nô tỳ!"


      Ân Tuế Tình hiển nhiên nghĩ tới trong cháo có độc, cháo này bà uống mấy ngày, chưa bao giờ xảy ra vấn đề, sao hôm nay lại có độc ?


      Nàng hồi thần từ trong khiếp sợ, khuôn mặt nghiêm chút, lớn tiếng chất vấn: "Ngươi biết? Vậy giải thích việc kia như thế nào?"


      Đào Cẩn để cho Bạch Nhụy đem cháo cùng ngân châm đặt lên bàn, lưu lại làm chứng cứ.


      Mới đầu nàng còn cảm thấy nghi hoặc, ngờ tới trong cháo này quả có độc. Hành động của nha hoàn này kỳ lạ, bộ dáng có tật giật mình, còn sợ người khác biết nàng có vấn đề.


      Nàng chỉ là tùy tiện thử, ngở tới liền thử ra vấn đề.


      đứa nha hoàn đương nhiên có lá gan lớn như vậy, nhưng người đứng ở phía sau nàng cũng hẳn. Ân Tuế Tình bình thường oán cừu cùng người khác, nàng nghĩ ra mẫu thân kết thù kết oán cùng ai, đặc biệt còn hạ độc thủ nặng tay như vậy.


      Nàng gọi mấy bà tử tới, áp nha hoàn kia quỳ mặt đất, "Trong cháo này hạ độc gì?"


      Nha hoàn cắn chặt răng chịu , chỉ biết lộ ra đôi mắt mơ hồ, "Nô tỳ biết... Quận chúa hãy tin tưởng nô tỳ, nô tỳ vô tội ..."


      Đào Cẩn nghe nàng vô nghĩa nữa, nhíu nhíu mi phân phó: "Vả miệng! Đánh tới nàng khi nào nàng ta chịu mới thôi."


      Cái kia mấy bà tử kia đều phải đèn cạn dầu, tay đánh xuống liền đánh đến mặt nàng sưng phù như màn thầu. Liên tiếp mấy bạt tai, liền đánh cho nàng ròi chiếc răng nanh, nàng vẫn là kiên quyết mình cái gì cũng biết.


      Nha hoàn này miệng cũng thực cứng, cho rằng nàng có biện pháp đối phó nàng ta sao?


      Mấy ngày nay đều là nàng đưa cháo tới, vài lần trước đều sảy ra sai lầm, nhìn chỉ là đứa nha hoàn yên lặng, lường được hôm nay lại xảy ra vấn đề như vậy. Từ khi nàng vừa nhìn thấy nàng ta, liền cảm thấy nàng ta có gì đó kỳ lạ, giống với vài ngày trước, nàng dám nhìn mặt Ân Tuế Tình, dường như rất vội vàng muốn cho Ân Tuế Tình uống xong bát cháo kia.


      Vì thế Đào Cẩn mới có thể cảm thấy nghi hoặc, nên mới sai Bạch Nhụy lấy ngân châm kiểm tra. Quả nhiên, có vấn đề.


      Đào Cẩn cắn cắn răng, làm cho người ta mang nàng tới trong viện, thuận tiện để cho Bạch Nhụy mời đại phu, "Cành nhanh càng tốt."


      Bạch Nhụy đáp lời liên xoay người làm.


      Trong phủ có nuôi dưỡng đại phu chuyên môn, ở tại sân riêng, lại chỉ ước chừng mất thời gian nén nhang. Bạch Nhụy chạy nhanh bằng Ngọc Minh, Ngọc Minh chủ động thay nàng, bao lâu liền vừa lôi vừa túm vị lão đại phu đến.


      Đào Cẩn đem bát cháo bưng đến trước mặt , "Ngài có thể giúp ta nhìn xem trong này có bỏ thêm cái gì ?"


      Đại phu múc muỗng đặt trước mũi ngửi, ngửi ra là cái gì, để cho Đào Cẩn chờ chốc lát, suy nghĩ chút.


      Đào Cẩn gật gật đầu, quay người ra khỏi phòng, Ân Tuế Tình vẫn chất vấn cái nha hoàn kia.


      Nha hoàn kia tên là Bách Châu, là mọt nhà hoàn nửa tháng trước trong phủ mới mua. Gia cảnh nàng bần hàn, mẫu thân ruột mất sớm, phụ thân cưới kế mẫu, kế mẫu đối đãi với nàng cũng tốt, vì để cho đệ đệ có thể cưới tức phụ, hợp mưu đem nàng bán cho Sở quốc công phủ. Nàng ở trong phủ cũng có cảm giác tồn tại gì, cũng hiếm khi cùng người kháo trao đổi, luôn là độc lai độc vãng, trong mắt người ngoài là người có tính cách quái gở.


      Ân Tuế Tình chính là nhìn nàng thành im lặng, mới đem nàng điều đến bên cạnh hầu hạ, nghĩ tới lại là nuôi mối tai họa!


      Bát cháo kia là từ phòng bếp đem đến chính phòng, tổng cộng bất quá chỉ cách nhau trăm bước. Đầu bếp là vị sư phụ già ở phủ trong phủ, từ khi Ân Tuế Tình năm tuổi đến giờ luôn luôn hầu hạ ở quốc công phủ, nhất định mưu hại mình. Trong khoảng thời gian này chỉ có duy nhất nàng ra chạm qua bát cháo, cho nên ngoại trừ nàng còn có thể có ai?


      Bách Châu cam tâm, cực lực bác bỏ tội danh của mình: "Có lẽ là trong phòng bếp còn có nha hoàn khác động tay chân..."


      Ân Tuế Tình hỏi lại: "Nha hoàn nào?"


      Nàng quanh co nửa ngày, thuận miệng tên vài nha hoàn.


      Nha hoàn bị nhắc tới vừa vặn ở bên cạnh, gấp đến độ suýt nữa giơ chân, mắng to: "Khoảng thời gian đó mọi người đều ở đó, ta làm sao có thể hạ dược? Chính ngươi muốn mưu hại lục tiểu thư, đừng đổ tội cho người khác!"


      Dứt lời liền quỳ rạp xuống trước mặt Ân Tuế Tình, thùng thùng đụng hai cái kêu vang, "Tiểu thư minh giám, nếu nô tỳ dám hạ độc trong bát của ngài, nô tỳ bị thiên lôi đánh, được chết tử tế!"


      Ân Tuế Tình bị các nàng nháo làm cho đau đầu, nguyên bản mới gió êm sóng lặng được ngày, nào ngờ lại biến thành như vậy.


      *


      bao lâu lão đại phu ra, điều tra bên trong có cái gì .


      tới Đào Cẩn trước mặt cúi người, chậm rãi : "Thuốc là loại vô sắc vô vị, nhưng chứa đựng kịch độc, chính là thạch tín."


      Đào Cẩn kinh hãi trận, quay đầu dùng ánh mắt bén nhọn nhìn về phía Bách Châu.


      Những lời này tất nhiên cũng bị Ân Tuế Tình nghe được, bà thoáng lảo đảo, phải dựa vào cột ở hành lang mới ngã, bây giớ nhớ lại trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Nếu như Đào Cẩn có ngăn cản, nếu như bà uống giống bát cháo này giống như mọi khi, vậy lúc này bà có hậu quả gì?


      Rốt cuộc là người nào, lại ra tay độc áo đối với bà như thế!


      Đào Cẩn tiến lên hai bước, cúi người cắn răng hỏi: "Ngươi vẫn là sao?"


      Bách Châu nuốt ngụm nước miếng, trong lòng dĩ nhiên chột dạ, nhưng nàng biết nếu là khai ra, hậu quả còn đáng sợ hơn so với bây giờ, "Nô tỳ biết..."


      Rất cứng đầu!


      Đào Cẩn ngồi dậy, với hai bà tử hai bên: "Khám xét người nàng ta, nhìn xem người nàng ta còn cất dấu cái gì ."


      Tô ma ma cùng bà tử khác tiến lên soát người, kỳ là lột sạch quần áo của nàng. Lột từng cái từng cái lột, từ áo ngoài đến trung đơn, chỉ chốc lát sau liền đem nàng lột sạch, chỉ còn lại kiện áo yếm cùng tiết khố. như ban ngày, đây đối với nàng là nhục nhã quá lớn.


      Tô ma ma từ trong tay áo nàng ta tìm được thứ, là mảnh giấy vuống màu trắng, có lẽ là sau khi bỏ thuốc chưa kịp ném , chỉ tiện tay vò thành cục nhét vào trong tay áo.


      Đào Cẩn đưa cho đại phu, lão đại phu nhìn nhìn, gật đầu : " đây còn lưu lại chút thuốc màu trắng, chính là thạch tín sai."


      Việc đến nước này, đại thế mất, Bách Châu co quắp thành cục, quỳ mặt đất ngừng cầu xin tha thứ.


      Trong viện trừ bỏ nha hoàn, còn có mấy tôi tớ, nàng bị thoát hết quần áo, đâu còn mặt mũi gặp người khác. Nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, biết là do sợ hãi hay do hối hận, tóm lại bộ dáng thê thảm.


      Đào Cẩn ngồi xổm tại trước mặt nàng, ngữ khí kỳ lạ, mang theo chút dụ dỗ: "Ngươi cho ta biết, là ai sai sử ngươi ?"


      Nàng nâng hai hàng mi ướt nhẹp đẫm lệ lên nhìn, há miệng thở dốc vừa muốn chuyện, dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, lắc lắc mạnh đầu : " ai sai sử nô tỳ, là do tự nô tỳ tự ý làm!"


      Chỉ là đứa nha hoàn, làm sao lại có gan lớn như vậy?


      Huống chi Ân Tuế Tình ngày thường đối đãi với các nàng cũng tệ, các nàng hoàn toàn có lý do gì muốn hại chủ tử mình như vậy. Trừ phi có người sai sử, người này là ai, nàng lại sống chết chịu .


      Kỳ trong lòng Đào Cẩn có ý tưởng, chẳng qua muốn dùng nó để xác định.


      Nếu nàng chịu , vậy nàng chỉ có tự suy nghĩ tìm câu trả lời.


      Đào Cẩn cong môi cười cười, nụ cười này mang theo vài phần tàn nhẫn cùng lạnh lùng, Bách Châu nhìn thấy người bỗng chốc cứng đờ, chỉ thấy cỗ khí lạnh từ phía sau lưng thổi qua.


      "Bách Châu tâm địa ác độc, ý đồ mưu hại gia chủ, phạt nàng 30 gia côn, nhốt vào sài phòng."


      Đào Cẩn nghĩ nghĩ, lại bổ thượng câu: " cho phép ai đưa thuốc đưa thức ăn cho nàng, chỉ cho nàng uống nước, trước cứ bỏ đói nàng 10 ngày, rồi mới cho nàng ta ăn, rồi lại tiếp tục bỏ đói 10 ngày. Cứ thực như vậy, ta muốn nhìn xem nàng ta có thể kiên trì bao lâu?"


      Cái biện pháp này thực là ác độc đến cực hạn, trong khi ngươi vô cùng tuyệt vọng lại đưa cho ngươi con đường sống, sau lại đem người hung hăng ném vào trong bóng tối. Vòng vòng lại, có tận cùng, cuối cùng cho dù cho có đói chết, cũng bị đói thành người điên. Bách Châu làm sao có thể nghĩ tới nàng dùng thủ đoạn ác độc như vậy, cứ tưởng rằng cùng lắm chết, ai ngờ nếu so với phương pháp này chết còn thống khoái hơn.


      Nàng phủ phục đến trước mặt Đào Cẩn, gắt gao bái trụ quần của nàng, "Quận chúa tha mạng, quận chúa..."


      Đào Cẩn mặt đổi sắc, "Dẫn đánh mạnh."


      Tô ma ma cùng hai bà tử khác kéo nàng xuống, bên ngoài Diêu Hương cư bày cái ghế dài, từng cái gậy gỗ to bằng cánh tay hung hăng đánh người nàng, chỉ vài cái đánh xuống nàng liền đau đến chịu nổi.


      Nhưng mà vẫn phải đánh 30, cái cũng thể thiếu.


      *


      Đào Cẩn để cho Bạch Nhụy thăm dò xem mấy ngày gần đây Bách Châu tiếp cận nhưng ai, cùng người nào chuyện qua, tìm hiểu đến hai năm mười, thể có bất kỳ sai sót nào.


      Người Bách Châu tiếp xúc nhiều, vấn đề này rất dễ dàng liền có thể điều tra . Bạch Nhụy chỉ tốn nửa ngày, liền trở về hồi bẩm cùng Đào Cẩn: "Nha hoàn ở dãy nhà sau cùng với Bách Châu , vài ngày nay nàng thường xuyên ra vào cửa hông quốc công phủ, giống như tiếp ứng cùng người nào đó. Buổi tối hỏi tới nàng nàng lại cái gì cũng , nô tỳ cảm thấy rất khả nghi."


      Đào Cẩn hỏi: "Nàng bình thường khi nào cửa hông?"


      Đúng lúc Bạch Nhụy cũng vừa tìm hiểu vấn đề này, nên vẫn có thể trả lời được, "Tầm dưới giờ ngọ sáu khắc."


      Vào khoảng thời gian này trong quý phủ vừa dùng ngọ thiện, các chủ tử đều ở trong phòng nghỉ tạm, căn bản ai chú ý đến tình huống ở cửa hông. Nàng là biết chọn thời gian, Đào Cẩn lòng nảy sinh kế, với nàng : "Hàn Quang có thân hình tương tự cùng Bách Châu, buổi trưa ngày mai ngươi để cho nàng ngụy trang thành Bách Châu, Bách Châu hôm nay vừa hạ dược, ngày mai đối phương nhất định liên lạc lại. Đến lúc đó ngươi dẫn Tô ma ma cùng mấy người núp trong bóng tối, phải bắt được người dẫn đến trước mặt ta."


      Bạch Nhụy thưa vâng, xuống an bài Hàn Quang làm việc.


      Đảo mắt đến ngày hôm sau, Đào Cẩn với Ân Tuế Tình ý nghĩ của mình, bà cũng có phản đối, "Nương cũng muốn nhìn chút, là ai lại muốn đưa nương vào chỗ chết."


      Đào Cẩn an ủi nàng, "Mẫu thân yên tâm, có con ở đây, nhất định để nương bị thương tổn! Những kẻ kia muốn hại nương, người con cũng se buông tha!"


      Ân Tuế Tình sờ sờ nàng đầu, trong lòng dù có trăm mối ngổn ngang, lúc này cũng được.


      Đến buổi trưa, Hàn Quang nghe lời của nàng đến cửa hông. Nàng mặc quần áo của Bách Châu, ăn diện giống nàng như đúc, hơi gù lưng, cúi đầu đường.


      Đến cửa hông, đợi ước chừng hai khắc, quả thực có người ở bên ngoài gõ cửa.


      Cái cửa này là bình thường người để cho người hầu ra vào, muốn mở cửa cần phải trải qua đồng ý của quản . Có đôi khi nha hoàn vì vụng trộm làm việc bên ngoài, liền thông qua khe cửa tiếp ứng cùng người khác, Bách Châu bình thường hiển nhiên cũng như thế. Cửa gỗ bị khóa lại, chỉ lộ ra khe cửa, người bên ngoài hỏi: "Làm xong việc chưa?"


      Hàn Quang hạ giọng, tằng hắng tiếng, " làm xong."


      Đối phương cho rằng nàng sợ hãi, nên cũng suy nghĩ nhiều, chỉ : "Có bị người khác hoài nghi ?"


      Nàng lắc đầu, học khẩu khí Bách Châu chuyện, " có."


      Đối phương lại : "Vậy tốt rồi. Ngươi yên tâm, sau khi việc này qua , nhất định thể thiếu chỗ tốt cho ngươi, tiểu thư chúng ta ..."


      chưa xong, liền bị hai bà tử phía sau trái phải giữ lại, làm nàng sợ tới mức can đảm đều biến mất, kinh hô tiếng.


      Bạch Nhụy sớm dẫn Tô ma ma đứng ở ngoài cửa chờ, nghĩ tới còn bắt được quả tang.


      Quay mặt nàng ta lại để nhìn, đó phải là Trần thị nha hoàn thiếp thân của Chu Vãn sao!
      HoanHoan, NganPhuong214, Chôm chôm54 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :