1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Độc nhất phu nhân tâm - Phong Hà Du Nguyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      @Phong Vũ Yên hixxx ta hay với bạn là "đợi t mặc giày méng" nên riết quen luôn, mà phải mang hay mặc đều được hả TvT

      @hirari mấy chương tới thôi, cố gắng chờ đợi, hề hề

      @midnight sợ lâu tới tuổi cập kê, chỉ sợ lâu mới tới cảnh động phòng thoi = )))

    2. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Tôi là tôi mong tới đoạn tình cảm rồi ngay lập tức sau đó là vài cảnh mập mờ nóng bỏng giữa hai người lắm lắm :yoyo40::yoyo40:
      Hàn NgọcNyanko129 thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      @hirari cảnh nóng bỏng chắc còn lâu đó = ))) đợi tới cảnh tỏ tình cũng được :v
      Hàn Ngọchirari thích bài này.

    4. Lazzy Le

      Lazzy Le Member

      Bài viết:
      40
      Được thích:
      53
      Biết khi nào mới đến cập kê đây. Vương gia già lắm r chờ nổi đâu.
      Hóng chương mới. Editor cố lên nhé
      Nyanko129, Hàn Ngọcmidnight thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Sorry vì đăng chương chậm. Dạo này ta có chút truyện nên edit được mong các nàng thông cảm. Mai ta đăng tiếp. Chương sau có cảnh mọi người mong chờ. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ hố.

      Chương 77


      Editor: Hàn Ngọc


      Ngoài sân viện từng bông tuyết trắng lượn lờ bay, tinh tế mà dầy đặc, từng bông từng bông rơi xuống đất liền biến mất trong nền đất trắng xóa.


      Đây là trận tuyết đầu tiên rơi ở Tùng Châu, đến hơi muộn so với năm trước. Đào Cẩn khoác áo choàng đứng ở dưới hành lang, nhịn được thò tay ra hứng bông tuyết, đầu ngón tay mới chạm được vào bông tuyết lạnh lẽo, chưa nhìn thấy hình dạng của tuyết thoáng cái chỉ còn lại giọt nước. Nàng than tiếng: "Vẫn là tuyết ở Trường An thích hơn, từng bông từng bông rơi xen kẽ nhau, chỉ cần đêm liền có thể tích thành tầng dày."


      Bạch Nhụy cầm lò sưởi tay đưa tới, "Tiểu thư đừng đứng quá lâu, nên trở về phòng thôi. Bệnh của ngài vừa khỏi, thể để bị nhiễm phong hàn được."


      Lò sưởi tay tỏa ra hơi nóng, cầm ở trong tay ấm áp, có thể xua đuổi ít hàn khí. Đào Cẩn định về phòng, trong suốt cả trận ốm nàng cả ngày phải ở trong phòng, buồn đến mức sinh bệnh, nàng muốn ra ngoài viện chút, nhìn xem mặt hồ có đóng băng hay .


      Bạch Nhụy tất nhiên là đồng ý, hồ gió mạnh, thân thể nàng làm sao chịu được? Tận tình can ngăn khuyên nhủ : "Đợi đến lúc thời tiết ấm áp tiểu thư lại ."


      Vậy phải đợi đến lúc nào?


      Đào Cẩn buồn cười nhịn được, họ quan tâm nàng, trong lòng nàng biết , nhưng chẳng lẽ lại muốn nàng ở trong phòng đến hết mùa đông sao? Vì thế trấn an : "Ngươi lấy áo choàng đến đây, ta khoác vào là được rồi."


      Bạch Nhụy vẫn lay chuyển được nàng, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo. bao lâu lấy mang đến chiếc áo choàng bằng gấm Chức Kim, quanh viềng mũ được may lớp lông hồ ly, màu trắng của lông nổi bật chất vải gấm màu vàng, càng tôn lên khuôn mặt nhắn làn da trắng noãn đến mức trong suốt của nàng, mặt ngay cả lỗ chân lông cũng có, trông giống búp bê sứ.


      người ấm áp hơn nhiều, Đào Cẩn có chút cao hứng, cầm chiếc dù làm bằng giấy dầu về phía hành lang, " nào!"


      Bạch Nhụy bước nhanh để đuổi kịp nàng, vừa bất đắc dĩ lại vừa quan tâm, "Tiểu thư chậm chút!"


      Ngày hôm sau chính là sinh nhật của nàng, bất tri bất giác nàng ở lại Tùng Châu được chín tháng. Vừa nghĩ tới sắp có thể nhìn thấy mẫu thân, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy vui vẻ hơn vài phần, ngay cả đến ngày sinh nhật của mình cũng để ý, chỉ mong ba tháng còn lại mau mau qua , để nàng có thể trở về Trường An.


      nâng váy chuẩn bị bước lên bậc thang, trước mặt bất ngờ xuất người, dưới chân nàng lảo đảo, sắp ngã sấp xuống được người đỡ bả vai.


      Giang Hành hỏi: "Tại sao lại lỗ mãng như vậy? Vội vã đâu?"


      Đào Cẩn nhếch miệng cười, vui sướng trả lời: " hậu viện ngắm tuyết, nhìn hồ, xem phong cảnh."


      Xem ra là sắp hỏng rồi, vất vả mới tìm được cơ hội bước ra cửa, có thể làm cho nàng cao hứng hồi lâu. Lúc trước thời điểm nàng sinh bệnh, mỗi ngày Giang Hành đều đến Đỗ Hoành Uyển thăm nàng, có thể là tỉ mỉ từng li từng tý, gần đây thân thể nàng tốt hơn, nên dạo này mới ít đến hơn.


      Đối mặt khuôn mặt nhắn tủm tỉm cười của nàng, ánh mắt Giang Hành nhu hòa hơn ít, "Hồ ở Tùng Châu kết băng được, nếu ngươi muốn ngắm tuyết, ta dẫn ngươi đến nơi."


      Đào Cẩn hai mắt rạng rỡ, " đâu?"


      Rốt cuộc là tánh tình vẫn còn trẻ con, kiếp trước được sống thống khoái, nàng đem tính tình ngây thơ chất phác đều nén lại ở trong lòng, tự bức chính mình phải trưởng thành. lần nữa được sống lại đời, có người đau có người thương nàng, tự nhiên tính cách ngây thơ của nàng nổi lên, việc đơn giản như ngắm tuyết, cũng có thể làm cho nàng vui sướng.


      Giang Hành cúi người thay nàng buộc chặt dây áo choàng, rồi ngồi dậy : "Ra phủ."


      vốn là chuẩn bị trước khi đến, xe ngựa được chuẩn bị sẵn, chờ bọn ra đến cửa vương phủ thấy chiếc xe ngựa đỗ bên ngoài. Đào Cẩn đạp lên ghế lên xe, Giang Hành với Bạch Nhụy: "Khiếu Khiếu có bản vương chiếu cố, các ngươi trở về trước ."


      Bạch Nhụy đối với Giang Hành vừa cảm thấy yên tâm lại vừa thấy yên lòng, đắn đo dứt liền nhìn Đào Cẩn.


      Đào Cẩn từ trong xe ngựa thò đầu ra, có lẽ là muốn làm cho nàng khó xử, "Ngươi trở về thay ta làm chén canh táo đỏ, sau khi trở về ta muốn uống ."


      Bạch Nhụy gật gật đầu, "Tiểu thư sớm trở về chút."


      trời từng bông tuyết rơi, rơi xuống người liền hóa thành nước, nên có cách nào có thể cưỡi ngựa, nên Giang Hành liền cùng Đào Cẩn ngồi chiếc xe ngựa. Xa phu giơ roi, bánh xe lộc cộc hướng về phía trước, chỉ chốc lát sau liền lái ra khỏi khu nhà.


      *


      Giang Hành mang nàng đến Chu Tước lâu là căn nhà năm tầng xây tại bên hồ, lầu mái ngói cong cong, hơi hứng về phía trước rồi cong lên, trông như Đại Bằng giương cánh. Bình thường có ít văn nhân đến đây vãn cảnh, hôm nay có lẽ là do trời lạnh, lầu bóng người.


      Đào Cẩn buồn bực hỏi câu, Giang Hành mặt biểu cảm : "Bản vương để cho người dọn dẹp, người nhiều tranh cãi ầm ĩ."


      sớm có chuẩn bị?


      Đào Cẩn nghiêng đầu nhìn lại, đúng lúc lên thêm tầng, lầu ba các mặt được che rèn, chặn lại gió lạnh bên ngoài. Dưới đất được trải thảm len, bốn phía đều đặt lò sưởi, vừa đến liền thấy cả người ấm áp. Đào Cẩn đem tay lò sưởi tay được sơn đen khảm trai đặt lên bàn, hướng về phía che rèn nhìn cái, "Nơi này phong cảnh đẹp."


      Đối diện là cái hồ nước màu xanh trong suốt, mặt từng bông hoa tuyết bay bay, tuy được nhiều, nhưng cũng rất đẹp. Gió lạnh thổi từng cơn vào mặt, nhè thấm nhập nội tâm, đưa mắt nhìn lại, toàn bộ Tùng Châu đều ở trong tầm mắt, nhìn cái sót gì. Đào Cẩn bị cái phong cảnh bao la hùng vĩ này hấp dẫn, ngay cả đến động tĩnh của Giang Hành cũng chú ý, lúc quay đầu lại phát ngồi ở bên hâm rượu.


      Mùi rượu nồng đậm thoáng xuất , Đào Cẩn tiến lên phía trước mấy bước, "Đây là rượu gì?"


      Giang Hành rót ly đưa cho nàng, "Rượu hoa Mai, gắt, ngươi có thể nếm thử."


      Nàng tiếp nhận chung rượu, đặt tại trước lỗ mũi ngửi ngửi, quả thực ngửi được mùi hương hoa Mai ngọt thơm. Đào Cẩn thích uống rượu, nhưng đối với loại rượu này vẫn miễn cưỡng chấp nhận được, nàng nhấp hớp , hương vị rất ngọt, chỉ có chút mùi rượu, nàng cảm thấy hương vị rất tốt, nhịn được uống nhiều thêm hai ngụm, bất tri bất giác liền đem chén kia uống hết.


      Lại hướng về phía Giang Hành muốn nữa lại : "Tửu lượng của ngươi được cao, nên uống nhiều."


      nhàng nhợt nhạt câu, khiến cho Đào Cẩn nhớ tới lúc ăn món tôm say rượu đêm hôm đó. Ba con tôm say rượu liền có thể khiến nàng say, tửu lượng này quả được tốt lắm, làm khó còn vẫn nhớ, Đào Cẩn lộ ra vẻ thẹn thùng, "Rượu trái cây cũng say sao?"


      Giang Hành gật đầu cái, "Rượu trái cây này tuy nồng độ cao, nhưng cũng vẫn là rượu."


      Khi chuyện, Lý Hồng đem sữa dê được hâm nóng bưng lên "Quận chúa uống cái này , làm ấm dạ dày."


      Sữa dê được trừ bỏ mùi hôi, lại cho thêm ít đường cát, khi uống khi hương vị quả sai. Đại khái có thể là do mới rồi uống qua rượu, đôi mắt của nàng trong trẻo ướt át, chứa đầy kiều, sóng mắt của nàng lưu chuyển, liền có vô vàn xuân ý.


      Tiểu bất điểm trưởng thành, giống bộ dáng ngây ngô non nớt lúc mới gặp, trong nửa năm này thân thể nàng trưởng thành ít, dáng người dần dần có độ cong, tự như nụ chực nở, chính là thời điểm mềm mại đẹp đẽ nhất. Giang Hành nhìn nàng, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: "Ngày mai là sinh nhật của ngươi, ngươi có mong muốn gì?"


      Đào Cẩn uống sữa nên miệng có vòng màu trắng đọng lại, nàng tự giác, nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Ta có mong muốn gì... Chỉ cần được trở về Trường An là được."


      Giang Hành động tác hơi khựng lại, nắm chung rượu nửa ngày , "... Ngươi định khi nào trở về?"


      Đào Cẩn thốt ra, "Tháng sau , như vậy có thể kịp trước tết Nguyên Tiêu trở về được Trường An. Lần trước mẫu thân gởi thư, ta cùng bà thống nhất rồi."


      Nửa năm này Đào Cẩn vẫn thường thư từ lui tới với người nhà ở Trường An, chuyện gì cũng đều thương lượng cùng Ân Tuế Tình, chuyện này tất nhiên cũng ngoại lệ. Thân thể nàng khỏe hơn nhiều, đến Tùng Châu lâu như vậy cũng phát bệnh, Ân Tuế Tình cũng vô cùng nhớ nàng, hi vọng nàng có thể về sớm chút, để cùng nhau đón Nguyên Tiêu.


      Dứt lời hồi lâu, cũng thấy Giang Hành có phản ứng.


      Đào Cẩn lắc lắc cánh tay , "Ngụy vương cữu cữu?"


      Giang Hành nhìn về phía nàng, con ngươi đen nhánh cao thâm khó dò, "Vì sao thương lượng cùng ta?"


      Đây là quyết định của chính nàng, chưa bao giờ nhắc tới cùng . Nếu phải hôm nay hỏi tới, nàng có phải hay định cho ? Tháng sau , hôm nay là hạ tuần, thời gian chỉ còn tới nửa tháng.


      Đào Cẩn tự giác cảm thấy đuối lý, tay đạt bàn trà vì bất an mà uốn éo, "Ta muốn đợi sau khi sinh nhật mới cho người biết... Đây là quyết định nhất thời của ta, người đừng tức giận."


      Giang Hành quả thực rất tức giận, nàng muốn , thế nhưng lại với tiếng.


      Chẳng lẽ năm qua, đối với nàng mà chỉ là vị trưởng bối bình thường?


      Đào Cẩn thấy sắc mặt khó coi, nhổm dậy tới trước mặt, ngồi xuống, lấy lòng lung lay tay áo của , "Sau khi ta trở về cũng viết thơ cho người, cám ơn người năm qua chiếu cố cho ta. Ngụy vương cữu cữu, ngươi tha thứ cho ta ?"


      Giang Hành thủy chung vẫn luôn trầm mặc, cho dù là từ.


      càng như vậy, Đào Cẩn liền càng cảm thấy hoảng hốt. năm này đối với nàng rất bao dung, chưa bao giờ cho nàng sắc mặt như vậy, xem ra lần này là giận rồi, mới có thể quyết tâm thèm để ý tới nàng.


      Nghĩ như vậy, Đào Cẩn càng thêm áy náy, cho rằng mình nên giấu diếm , hai tay chống bả vai, bắt nhìn thẳng vào mình, "Người gì đó với ta !"


      Tiểu bất điểm còn là tiểu bất điểm của hai năm trước, giờ nàng có đường cong lung linh, cùng dáng người yểu điệu, cứ như vậy hề đề phòng dán lên, là cái nam nhân đều chịu đựng nổi, đặc biệt là nam nhân vẫn mơ tưởng nàng lâu. Tròng mắt Giang Hành dần sâu, ánh mắt dừng lại đôi môi phấn nộn màu đào của nàng, giơ tay lau sữa dính miệng nàng, thanh có chút trầm: "Ngươi muốn ta gì, Khiếu Khiếu?"


      gì? Đào Cẩn trừng mắt nhìn, nàng cho rằng tức giận, muốn tha thứ cho nàng, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.


      Nhưng là ánh mắt dường như có gì đó thích hợp?


      "Người có phải định cho ta ..."


      Quỷ thần xui khiến, trong đầu nàng bỗng nhiên lại nhảy ra những lời này.


      Giang Hành cứng người lại, chợt đảo khách thành chủ, bắt lấy cổ tay của nàng đem nàng áp đảo xuống thảm len, nhìn thẳng vào mắt nàng.


      Đào Cẩn chỉ cảm thấy trận trời nghiêng đất ngả, nàng kinh ngạc nhìn Giang Hành ở phía , cánh môi khẽ mở, "Ngụy vương cữu cữu..."


      tại nàng ở dưới thân , khoảng cách gần như vậy, chỉ cần cúi đầu liền có thể hôn nàng. nhịn năm, đến bây giờ rốt cuộc nhịn được, biết nàng muốn , nhưng lại có cách nào để giữ nàng lại.


      Tùng Châu cùng Trường An cách xa như vậy, giống khoảng cách Đỗ Hoành Uyển và Chiêm Vân viện, chỉ cần hai ba bước liền đến nơi. Nàng trở về Trường An, nhìn thấy nàng, làm sao có thể an tâm?


      Khổ nỗi tạm thời thể rời khỏi Tùng Châu, bằng nhất định cùng nàng trở về Trường An.


      Giang Hành nhìn chằm chằm đôi môi phấn hồng kia, chậm rãi cúi người, muốn hôn lên phát tiểu nương dưới thân yếu ớt kháng cự. bỗng nhiên bừng tỉnh, vùi đầu xuống hõm vai nàng, khàn giọng gọi: "Khiếu Khiếu."


      Đào Cẩn bị dọa sợ, run rẩy dạ tiếng.


      : "Bản vương ở Tùng Châu có thân nhân, có những lúc cảm thấy độc."


      Mãi nửa ngày, tiểu bất điểm mới mở miệng: "Cho nên người luyến tiếc muốn ta sao?"


      từ chối cho ý kiến, để cho nàng hiểu lầm cũng tốt.


      Đào Cẩn nghe hiểu được, nàng là người thông minh, biết khác thường như vậy là có nguyên nhân. như vậy, cũng là hợp tình hợp lý, nàng trấn an vỗ vỗ phía sau lưng Giang Hành, " vấn đề gì, Ngụy vương cữu cữu, sau khi ta trở về thường xuyên viết thơ cho người. Đợi người trở về Trường An rồi ta nhất định khoản đãi người tốt."


      Giang Hành cho nàng biết: "Đợi ta năm, bản vương liền trở về."


      Nàng ngoan ngoãn đáp ứng.
      HoanHoan, NganPhuong214, Pe Mick54 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :