1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Độc nhất phu nhân tâm - Phong Hà Du Nguyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      "khiếu khiếu, xuống xe" lệnh hạ, hùng hồn chưa
      Nyanko129 thích bài này.

    2. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      cùng bác GH, lại có đội quân hùng hậu bảo vệ mà KK vẫn sợ đúng là, trọng sinh 1 lần ít ra phải bao gan hơn tí chứ, nhân cơ hội này phải dựa dẫm bác GH tí chứ
      Nyanko129 thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chắc từ đây tình cảm hai người phát triển, hí hí, tự mình nướng cá cho chị nữa :3 @HHONGMINH
      mà người ta thích kêu bác đâu nha @Bé Bi nghe già cả thế ưa đâu = )))
      HHONGMINH thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Dear các tình iu. Dạo này công việc của ta bận nên có gì ta post hết chương vào cuối tuần đến khi ta hết bận nhé các tình iu. Có gì mong các nàng típ tục ủng hộ hố và khi đọc thấy chỗ nào hợp lý và sai lỗi chính tả pm ta mí nhé! Iu các nàng và chúc các nàng đọc truyện vui.:yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45:

      Chương 55 sơn động

      Editor: Hàn Ngọc


      Trong xe cả nửa ngày cũng thấy có động tĩnh gì, Giang Hành khỏi gọi thêm tiếng.


      hồi lâu sau, trong khoang xe mới truyền tới thanh: "Bên ngoài có sói sao?"
      Hóa ra là sợ sói.


      Giang Hành chống vào thùng xe khóe miệng khẽ nhếch, "Chúng ta có nhiều người, bầy sói dám lại gần, ngươi yên tâm ."


      Quân đội của bọn họ dường như chiếm cứ hoàn toàn cái vách đá này, người đông thế mạnh, chung quanh cũng đều đốt lửa trại, bầy sói dám lại gần. Huống chi chung quanh còn có binh sĩ đứng gác, chỉ cần hơi có động tĩnh, ở đây đều có thể nghe được, bảo vệ nàng, để cho nàng có bất kỳ nguy hiểm nào.


      Nghe thấy như vậy, nhưng Đào Cẩn vẫn cảm thấy yên lòng, nàng nhấc lên góc mành cửa sổ, chỉ để lộ ra đôi mặt ngập nước: " chứ?"


      đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh.


      Chống lại ánh mắt xinh đẹp như vậy, Giang Hành bỗng dưng cảm thấy mềm lòng, kiên nhẫn đáp lại nàng: " ."


      Trong khoang xe an tĩnh lát, Đào Cẩn vén rèm lên ra, trước hết nhìn chung quanh lượt, rồi dẫm lên ghế xuống, nhìn với ánh mắt tràn đầy tín nhiệm, "Chúng ta phải ở chỗ này đêm sao?"


      Chung quanh đều là núi rừng, căn bản là địa phương thể ngủ, rất nhiều binh sĩ chỉ dựa vào thân cây để ngủ, chấp nhận hoàn cảnh để qua đêm.


      Đợi đến lúc Bạch Nhụy Ngọc Minh còn có Tướng Quân đều ra, Giang Hành liền trước dẫn đường, dẫn các nàng lách qua binh sĩ, "Phía trước có cái sơn động, bản vương cho người bố trí cỏ khô cùng đệm giường, ngươi có thể ở bên trong ngủ đêm."


      Nghỉ ở trong sơn động tốt hơn nhiều so với nghỉ ở trong rừng, Đào Cẩn miễn cưỡng có thể chấp nhận.


      được nửa đường chợt nhớ tới cái gì, nàng tiến lên hai bước lắm lấy tay áo của Giang Hành, "Chu đại phu ở đâu?"


      Giang Hành dừng lại, quay người nhìn nàng, Chu Phổ mặc dù là người nàng mang tới, nhưng thân phận thể đánh đồng với nàng, " có thể qua đêm ở trong rừng, cũng có thể ngủ ở xe ngựa, nhưng thể đến ở cùng ngươi ở trong sơn động được."


      Đào Cẩn tất nhiên biết đạo lý này, nhưng nàng luôn cảm thấy mình phải chiếu cố Chu Phổ, "Vậy ăn gì chưa?"


      Giang Hành tiếp tục về phía trước, "Đợi chút nữa bản vương sai người dẫn đến đây, dùng xong bữa cơm chiều rồi cho trở về."


      Vừa đúng lúc Đào Cẩn có chút chuyện muốn với Chu Phổ, như vậy còn gì có thể tốt hơn, nàng thống khoái mà ừ tiếng, liền theo phía sau Giang Hành.


      Sơn động ở cách đó xa, cửa động có bốn binh sĩ trông coi, trong động đốt lửa trại, ánh lửa chiếu sáng khung cảnh bên trong, vách động cao, chỉ có chút gian, nhưng cũng đủ để sáu bảy người ở.


      Đào Cẩn vào, ban đêm ở bên ngoài gió thổi rất lớn, nàng bị gió lạnh thổi làm hai tay lạnh băng, nàng nhịn được mà đưa tay đặt lại gần đống lửa để sưởi ấm, "Nơi này ấm áp hơn nhiều so với bên ngoài."


      góc khuất còn có chiếc giường rât phô trương, phía dưới chiếc giường được trải tầng cỏ dày, phía trải tầng đệm giường, nhìn có vẻ rất thoải mái . Tướng Quân từ sáng sớm nên có vẻ mệt, nó nhảy lên giường nhắm hai mắt lại, vô cùng thoải mái mà bắt đầu giấc ngủ.


      Phía ngoài binh sĩ mang hai con thỏ hoang được làm sạch vào, "Ngụy vương, đây là do Nhân Dũng giáo úy chuẩn bị cho Quảng Linh quận chúa."


      Giang Hành để đặt hai con thể lên đống lửa, thuận tiện hỏi câu: "Chu đại phu đâu?"


      Người binh lính kia đáp: " cho người mời, chắc bây giờ đường đến."
      Quả nhiên bao lâu sau, thấy Chu Phổ xuất ở cửa sơn động, cùng còn có tiểu đồng Thôi Hạ.


      Lúc này Giang Hành ngồi ở cạnh đống lửu nướng thịt thỏ, thấy tiến vào chỉ gật gật đầu, chỉ cho ngồi xuống đối diện.


      Đào Cẩn ngồi ở giường ở góc khuất, cả ngày hai người gặp nhau, nên có chút tò mò tình trạng của lúc này, "Chu đại phu còn chịu được ? Ngụy vương cữu cữu chúng ta còn phải như vậy hai ngày nữa."


      Chu Phổ cong môi, lắc lắc đầu.


      Khuôn mặt hết sức bình tĩnh, giống như chút cũng cảm thấy vất vả. Ngẫm lại cũng rất bình thường, đời trước còn trải qua nhiều khổ sở hơn, có gì nhịn được. Huống chi nương như nàng còn có thể chịu được, làm sao có thể kêu khổ trước mặt nàng được?


      Biết trấn an mình, nhưng Đào Cẩn vẫn cảm thấy yên tâm, "Ngụy vương cữu cữu nướng thịt thỏ, chút nữa ngươi hãy ăn nhiều chút, sáng mai chúng ta lại phải gấp rút lên đường."


      Giọng điệu nghiễm nhiên như người trong nhà.


      Giang Hành đem thịt thỏ chuyển mặt, bôi hương liệu lên, nghe vậy tự chủ được khẽ cười tiếng: "Giao tình của Khiếu Khiếu cùng Chu đại phu phải là ít nhỉ?"
      Đào Cẩn chần chờ chút, nghiêm túc tự hỏi vấn đề này. Hình như cũng đúng như vậy, là do nàng tự muốn đối tốt với Chu Phổ, mà Chu Phổ chỉ coi nàng như bạn bè bình thường? Nghĩ như vậy, nàng thốt ra: "Chu đại phu chữa bệnh cho ta, còn đưa cho ta lọ hoàn có thể cấp cứu lúc bị bệnh tim, giúp ta rất nhiều việc."


      Bàn tay sửu ấm của Chu Phổ hơi dừng lại, chỉ khép mắt gì.


      tuy rằng cứu nàng nhiều lần, nhưng kiếp trước nàng cứu lần, chỉ lần cứu giúp kia, dùng cả đời cũng đủ để báo đáp cho nàng.


      Thịt thỏ nướng gần chín, mùi thịt tỏa ra bốn phía, Giang Hành cầm thanh chủy thủ tùy thân Bàn Long ra, cắt miếng đùi thỏ đặt cái lá cây, đưa cho Đào Cẩn: "Ăn ."


      Đào Cẩn nhận lấy, bởi vì sợ nóng, chỉ cẩn thận cắn miếng . Thịt thỏ có lớp da bên ngoài được nướng đến xốp giòn, bên trong thịt vẫn còn mềm, ăn ngon hơn rất nhiều so với hồi Đào Tĩnh và Hà Giác nướng lúc ở bên hồ.


      Giang Hành đem số thịt còn lại chia thành từng miếng đặt trong đĩa rồi đưa đến trước mặt nàng, "Ăn từ từ ăn, đây còn có nữa."


      "Vậy phần của Ngụy vương cữu cữu đâu?"


      Giang Hành ngồi xuống, "Ta ăn rồi ."


      đem phần còn lại của con thỏ kia chia cho hai người Chu Phổ cùng Thôi Hạ, Chu Phổ quá đói, nên đem đại đa số đều chia cho Thôi Hạ. Thôi Hạ ăn như sói như hổ, vừa ăn vừa nhịn được khen: "Tay nghề của Ngụy vương tuyệt hảo."
      Giang Hành cười cười, xem như là chấp nhận câu tán dương này.


      Sau khi Đào Cẩn ăn xong, đem phần thịt thỏ còn lại chia cho Bạch Nhụy cùng Ngọc Minh, nàng dùng khăn tay lau lau khóe miệng, còn chưa kịp mở miệng, trước mặt liền xuất cái cốc trà bằng trúc.

      Giang Hành : "Uống nước làm trơn họng , nếu buổi tối khi ngủ khát , chung quanh đây lại có nguồn nước."


      Lúc nãy khi vừa ăn xong thịt, Đào Cẩn cảm thấy hơi khát nước, vì thế nên chút suy nghĩ nhận lấy uống hai hụm.


      Mãi đến sau khi uống xong mới phản ứng kịp, cái cốc này là của ai?


      Chỉ thấy Giang Hành mặt đổi sắc đưa qua, cái lọ được cột eo treo cùng chỗ với thanh chủy thủ.


      *


      Sau khi ăn xong đồ, Chu Phổ đứng dậy hướng Đào Cẩn cùng Giang Hành hành lễ cáo từ.
      Đào Cẩn hỏi: "Buổi tối ngươi ngủ ở đâu?"


      chỉ chỉ về phía trước xe ngựa, "Tại hạ có thể ngủ ở nơi đó."


      Tuy gian xe ngựa hơi , nhưng vẫn có thể ngủ đêm. Đào Cẩn ồ tiếng, "Vậy ngươi trở về ."


      Chu Phổ gật đầu.


      Sau khi rời , Ngọc Minh ra bên ngoài tìm củi khô, tránh cho buổi tối có củi để đốt lửa. Bạch Nhụy xe ngựa lấy chăn mỏng cùng quần áo, trong sơn động chỉ còn lại hai người Giang Hành cùng Đào Cẩn.


      Đào Cẩn ngồi ở bên khác bên đống lửa, ánh mắt tò mò nhìn về phía bên hông Giang Hành, "Tại sao trước kia ta chưa từng thấy qua thanh chủy thủ này của Ngụy vương cữu cữu?"


      Giang Hành thêm củi vào trong đống lửa, "Là người khác đưa cho ta."


      Đào Cẩn theo bản năng hỏi: "Là ai?"


      nhìn thẳng vào đôi mắt tò mò của nàng, cười : "Ngươi muốn biết?"


      "Đương nhiên muốn." Đào Cẩn khoát tay, cất giọng nhàng, "Ta chỉ là thuận miệng hỏi, ngươi thuận miệng trả lời chút là được, cần để ở trong lòng."


      Hoa lửa bập bùng, ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt nàng, ngừng nhảy múa.
      Dưới ánh sáng bập bùng của ngọn lửa, gò má như Dương Chi Bạch Ngọc của nàng như được phủ thêm tầng hào quang, đôi mắt rạng rỡ có thần, tựa hồ như có thể trực tiếp nhìn đến tận sâu đáy lòng của người khác. đôi mắt sạch thuần khiết, mưu thâm trầm, có lòng vòng quanh co, làm cho người khác thể cự tuyệt.
      Giang Hành cho nàng biết: "Là tri phủ Tùng Châu đưa ."


      Đào Cẩn có chút ấn tượng đối với người này.


      Tần Trung Nhân tri phủ Tùng Châu, năm nay 40 tuổi, là học giả tinh thông kim cổ, suất sĩ 10 năm, nhận chức tại Hàn Lâm viện 2 năm làm tới biên tu, sau bị điều tới Tùng Châu làm quan, từng bước từng bước làm tới tri phủ. Dưới gối có bốn nhi tử, hai nữ nhi, người để cho Đào Cẩn có ấn tượng sâu nhất là đại nữ nhi của Tần Mộ Mộ.


      Vì sau này vị Tần Mộ Mộ chính là trắc phi của Giang Hành.


      Đào Cẩn chưa bao giờ tiếp xúc qua cùng nàng, biết nàng là người như thế nào, nhưng căn cứ vào địa vị sau này của nàng, dựa vào địa vị sau này của nàng người này tâm kế chắc cũng đơn giản.


      Đào Cẩn suy nghĩ trong chốc lát, "Ngụy vương cữu cữu, lần này tới Tùng Châu, Hoàng Hậu nương nương có để ta nhìn giúp ngài việc."


      Nàng phải cố ý muốn bán đứng Trang hoàng hậu, quả thực là nàng nghĩ được biện pháp khác .


      Giang Hành vẫn chưa lưu tâm lắm, "Chuyện gì?"


      Nàng : "Hoàng Hậu nương nương ngài hai mươi có bảy tuổi rồi mà vẫn chưa thành thân, nên để ta giúp ngài lưu ý các nương bên cạnh ngài chút." Nàng cố ý ngừng lát, "Ngụy vương cữu cữu, ngài có thích nương nào sao?"


      Giang Hành giật mình, ngoài ý muốn nhìn nàng: "Việc Hoàng Hậu cùng ngươi chính là việc này?"


      Đào Cẩn thành khẩn gật gật đầu.


      Giang Hành có chút đau đầu.


      biết Hoàng Hậu bận tâm hôn của , nhưng biết bà đến mức có bệnh lại vái tứ phương như vậy? Bà lại đem việc này giao cho cái tiểu nương mới 13 tuổi? ra sợ người ta chê cười sao.


      Giang Hành day day mi tâm, "Những lời này của bà ngươi cần để ở trong lòng."
      Đào Cẩn mới để cho có thể dễ dàng lừa gạt nàng, nhất quyết tha hỏi: "Vậy ngài có ai rồi sao?"


      Nàng muốn biết, lúc này thích Tần Mộ Mộ chưa? Muốn phải cưới nàng làm trắc phi chỉ là việc bất đắc dĩ?


      Tiểu nương thực cố chấp, quả thực là tư thế hỏi được đáp án là nhât quyết bỏ qua.


      Nhưng mà để cho Giang Hành bàn luận chuyện này cùng vị nương kém mình 15 tuổi, mở được miệng, đành thu hồi tầm mắt, "Nếu có vấn đề gì ta bên ngoài canh chừng, có chuyện gì ngươi lại gọi ta."


      xong đứng dậy liền .


      Xa xa thấy Bạch Nhụy Ngọc Minh về hướng bên này, Đào Cẩn theo bản năng đưa tay túm lấy tay , "Ngụy vương cữu cữu đâu vậy?"


      Bàn tay bé mềm mại ấm áp hề do dự duỗi tới, cầm lấy ngón tay , mang theo nồng đạm ý ỷ lại. Trong nháy mắt Giang Hành thất thần, nhưng rất nhanh phục hồi lại, "Ta ra ngoài động, định xa."


      Đào Cẩn vẫn buông ra, từ dưới đất ngồi dậy đến, "Cả đên ngài có thể ở đây ?"


      Giang Hành gật đầu.


      Lúc này nàng cảm thấy yên tâm, buông tay ra rồi ngồi trở lại chỗ cũ, cười rực rỡ , "Được rồi, vậy ngài ."


      Lúc này Bạch Nhụy Ngọc Minh tới cửa động, nhìn thấy vẻ mặt của Ngụy vương dường như có chút thích hợp, lại nhìn thấy Đào Cẩn cười dịu dàng, còn tưởng là tiểu thư gì đó chọc cho Ngụy vương mất hứng. Các nàng gì, người thêm củi vào đống lửa, người trải giường, thành thành .
      Giang Hành ra ngoài.


      Đêm càng ngày càng sâu, ở trời vầng trăng cong cong soi sáng, ánh sáng chiếu xuống rừng cây.

      Xa xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng sói chu, chúng nó bị từng đống lửa dọa lui trở về, dám tiến lên.


      Đào Cẩn lăn qua lộn lại, thẳng đến nửa đêm gần rạng sáng mới miễn cưỡng ngủ được. Ban đên trong rừng núi rất u lạnh lẽo, cho dù giường được bọc đệm cũng chống đỡ được hàn khí, nàng tội nghiệp cuộn thành đoàn, lông mày khẽ nhăn.


      Trong bóng đêm có bóng người vào trong sơn động, tới bên cạnh nàng, thấy nàng bị lạnh tới run lẩy bẩy, liền cởi trường bào người phủ xuống người nàng.


      bàn tay nàng lộ ra bên ngoài đệm giường, Giang Hành cầm tay nàng giúp nàng để vào trong chăn, lúc cầm tay nàng dừng trong chốc lát rồi mới buông ra.
      NganPhuong214, HoanHoan, Pe Mick48 others thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 56 Hoạn nạn.


      Editor: Hàn Ngọc


      Ngày cuối cùng ở đường núi, cả quãng đường rất gian nan, Đào Cẩn cùng hai nha hoàn ở trong khoang xe bị xóc nảy ngã trái ngã phải. Cuối cùng quả thực là ngay cả xe ngựa cũng thể tiến lên, các nàng chỉ có thể xuống xe ngựa bộ.


      Bởi vì buổi tối ngày hôm qua trời mới đổ cơn mưa , đường núi có chút trơn ướt, Đào Cẩn bị vũng bùn chặn đường , nửa bước khó .


      Binh lính chung quanh đều trực tiếp dẫm lên, làm cho giày và quần đều là nước bùn.


      Đào Cẩn nhíu nhíu mày, muốn giống như bọn họ.


      Nhân dũng phó úy Triệu Bân thấy thế, tiến lên gọi Giang Hành, "Ngụy vương, có việc..."


      Giang Hành cùng những người khác sớm từ bỏ việc cưỡi ngựa, lựa chọn bộ để tiếp.


      Triệu Bân quay đầu, ý bảo nhìn phía sau.


      Theo ánh mắt của nhìn lại, liền nhìn thấy Đào Cẩn mang mũ che mặt, hai tay xách làn váy, bị vũng bùn trước mặt làm cho khó xử.


      hiểu ý, muốn tiến lên giải cứu, nhưng được hai bước bỗng nhiên dừng lại.


      Hóa ra là Chu Phổ vượt qua vũng bùn, đưa tay ra cho Đào Cẩn, để cho nàng cầm lấy tay mình.


      Đào Cẩn có chút khó xử, chung quy cũng là trước mắt bao nhiêu người, nàng nắm tay của người nam nhân có phải là tốt cho lắm? Nhưng nhìn trái nhìn phải, căn bản ai để ý đến tình huống của các nàng, mọi người đều vội vàng con đường của mình, đầu cũng quay lại. Lại nơi này đều là nam nhân, ít có người nào câu nệ lễ nghi.


      Nghĩ như thế, nàng khẽ cắn môi, đem tay đặt vào lòng bàn tay Chu Phổ.


      Ngón tay Chu Phổ thon dài, mang theo chút lạnh lẽo, nắm chắc tay nàng. hơi sử dụng lực, Đào Cẩn liền bị mang theo qua, chỉ thoáng chốc dừng tại đất bằng của rìa bên kia vũng bùn. Dưới chân nàng dẫm ổn định, nên thân mình lung lay hai cái, Chu Phổ liền đưa tay đỡ eo của nàng, giúp nàng đứng vững lại buông ra.
      Đào Cẩn hướng về phía cảm kích cười, "Đa tạ Chu đại phu."


      Chu Phổ lắc lắc đầu, tỏ vẻ cần ngại.


      Cách đó xa Giang Hành nhìn thấy màn này, gì, quay người cùng Triệu Bân về phía trước.


      Triệu Bân tặc lưỡi lắc đầu cười tiếng, vừa dắt ngựa cho Giang Hành, bên nhìn lướt nhanh qua cục đá, "Ngụy vương, vị Chu Phổ này là đại phu của Đào phủ?"


      Giang Hành quay đầu nhìn , nhướng nhướng mày, "Ngươi hỏi vậy là có ý gì?"


      Triệu Bân đuổi theo bước chân của , cười hắc hắc, "Thuộc hạ nhìn vị Quảng Linh quận chúa này cùng Chu đại phu..."


      cố ý hết lời cố ý để lại nửa, làm cho người khác mơ màng khó hiểu.
      Giang Hành bất vi sở động, ngược lại dạy dỗ trận, "Danh dự của quận chúa mà ngươi cũng có thể tùy tiện bàn luận sao? Được rồi chú ý vào việc dắt ngựa của ngươi , còn thêm câu vô nghĩa nữa ta liền cắt quân lương của ngươi."


      Khuôn mặt Triệu Bân lập tức đổi thành bộ mặt khổ qua, ngừng kêu khổ,

      "Thuộc hạ cái gì cũng chưa ..."


      Giang Hành để ý nữa.


      Đoạn đường núi này là đoạn đường khó nhất, bên là vách đá, bên là triền núi hiểm trở, ở giữa miễn cưỡng chỉ có thể đủ cho hai người , nếu nhiều hơn liền thể. Đào Cẩn sớm xuống xe ngựa khi ở giữa sườn núi, để lại cho binh lính phía sau mang, chỉ có thể khi đến thành trấn kế tiếp mua chiếc khác.


      Giang Hành được đoạn đường, lại có ý quay đầu nhìn lại.


      Đào Cẩn được nha hoàn đỡ, cẩn thận từng bước từng bước về phía trước, có lẽ nàng chưa từng qua đường núi như vậy bao giờ, khuôn mặt nhắn vì sợ hãi cũng hết sức căng cứng. Cặp mắt to như nai con kia lóe nên lệ quang, cặp môi phấn hồng mím chặt, dường như chỉ cần có chút việc ngoài ý muốn, nàng liền có thể bị dọa mà khóc lên.


      Lúc này Giang Hành mới nhớ tới, cái tiểu bất điểm này sợ độ cao.


      nhíu mày, nhìn nhìn triền núi dưới chân sâu đến mấy trượng liền lời đến.


      "Ngụy vương đâu vậy?" Triệu Bân kinh ngạc khó hiểu, tại sao bỗng nhiên lại quay trở lại?


      *


      Đúng vào lúc này, đỉnh triền núi truyền đến động tĩnh.


      Đây là con đường xoay quanh núi, đội ngũ binh sĩ của bọn họ rất dài, phía còn có rất nhiều người.


      Nghe thấy phía náo động, Giang Hành ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cái thùng lớn bọc sắt từ bên rớt xuống, ở phía cao chỗ Đào Cẩn.


      Đào Cẩn có lẽ là bị dọa, ngây ngốc đứng ở đó vẫn nhúc nhích, mắt thấy chiếc thùng kia sắp rơi đầu nàng.


      Bạch Nhụy đứng ở bên hoảng sợ kêu lên: "Tiểu thư!"


      Trong lúc chỉ mành treo chuông, Giang Hành liền chạy nhanh xuyên qua đám người, đem nàng bế dậy.


      Thùng lớn bằng gỗ được bọc sắt nặng nề rơi đúng chỗ Đào Cẩn vừa mới đứng, đất triền dốc cũng rơi xuống rất nhiều. Các thứ lặt vặt trong rương rơi đầy đất, toàn bộ rơi xuống phía dưới triền núi, cũng may cũng phải là vật phẩm gì quý trọng, tất cả đều là các thứ đệm chăn gối.


      Sau khi an tĩnh lại, mọi người mới nhìn quang cảnh trước mắt.


      Ngụy vương tay ôm còn tay che chở đầu quận chúa, tay đặt tại thắt lưng của nàng, đem nàng ép chặt vào vách núi hai thân thể gần sát nhau. Cả người quận chúa bị cả người bao lại, chỉ có thể nhìn thấy đôi bản tay trắng trẻo túm chặt lấy xiêm y phía sau lưng , hình như còn run nhè .


      Đào Cẩn quả bị tình huống vừa rồi dọa sợ, hơn nữa nàng sợ độ cao, nỗi sợ hãi tích tụ cả đoạn đường trong nháy mắt liền bùng nổ, nàng liều mạng ở trong ngực Giang Hành lớn tiếng khóc lớn.


      "Ô..."


      Tiểu bất điểm kéo chịu buông tay, nước mắt dường như mất tiền mà ào ào rơi xuống, chảy xuống khuôn mặt nhắn như Bạch Ngọc, khóc vô cùng đáng thương.


      Hàng lông mi dài đều bị nước mắt thấm ướt, ủy khuất run run, lại thêm giọt nước mắt rớt xuống. Nàng nhận thấy được Giang Hành nhìn nàng, nhưng chỉ trực tiếp chôn trong lồng ngực , cho nhìn, nức nở hai tiếng: "Ngụy vương cữu cữu ta sợ..."


      Giang Hành biết nàng sợ hãi, nhưng nghĩ tới nàng sợ thành như vậy.


      Tiểu bất điểm khóc đến dừng lại được, có thể cảm thấy khoảng áo trước ngực đều bị nước mắt của nàng thấm ướt. Nàng là từ nước tạo thành sao? Tại sao lại có thể khóc đến mức như vậy.


      Giang Hành xoa xoa đỉnh đầu của nàng, "Là ta suy tính chu toàn, ta dẫn theo ngươi, phía trước xa đều là bình lộ, bao lâu nữa có thể đến thành trấn rồi."
      Đào Cẩn nâng đôi mắt hạnh ướt nhẹp lên, " lâu là bao lâu?"


      Giang Hành cười cười, đại khái là cười tính tình trẻ con của nàng, giơ tay áo lên thay nàng lau nước mắt mặt, "Nhiều nhất chỉ nửa canh giờ nữa."


      Như vậy vẫn là rất lâu, Đào Cẩn bĩu môi, cuối cùng khóc nữa.


      Tay áo của Giang Hành dính sát vào gần mắt của nàng, nên có chút thô ráp, nàng thoải mái nên né tránh, "Chúng ta lên đường nhanh ."


      Nàng coi như là có chút tự giác, biết bây giờ phải chỉ là mình mình đường mà lúc này là cả quân đội Đại Tấn di chuyển.


      Giang Hành buông nàng ra, nàng ló ra đầu ra bên ngoài nhìn, lúc này mới phát giác có mấy trăm ánh mắt đều dõi theo bọn nàng.


      Những binh lính kia dường như chết đứng trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt mang đầy vẻ thể tin nhìn bọn họ. Đào Cẩn nghĩ tới vừa rồi chính mình khóc bi thảm như vậy, nên có chút ngượng ngùng, lại nhìn thấy Bạch Nhụy Ngọc Minh, hai người bọn họ cũng nhúc nhích.


      Chu Phổ đứng cách đó vài bước ở bên ngoài, sắc mặt có vẻ phức tạp.


      Đào Cẩn buồn bực Giang Hành mặt vẫn đổi sắc dẫn nàng về phía trước, "Khiếu Khiếu, ngươi tới phía trước ."


      Đào Cẩn đứng kề bên vách núi, từng bước từng bước xê dịch đến trước mặt , thủy chung nhìn mình chằm chằm mũi giầy, dám liếc nhìn triền núi nữa.
      Giang Hành ra lệnh đối với đội ngũ phía sau: "Tiếp tục gấp rút lên đường!"


      Những binh lính kia mới giật mình hồi hồn, lần nữa chỉnh đốn lại hàng ngũ, tiếp tục về phía trước.


      *


      Quãng đường núi này mới được nửa, Đào Cẩn phía sau Giang Hành, Bạch Nhụy Ngọc Minh phía sau Đào Cẩn.


      Nếu nhìn kỹ, phát trong tay Đào Cẩn nắm cái dây thừng, đầu dây thừng khác buộc cổ tay Giang Hành. Nàng nhắm mắt theo phía sau đuôi Giang Hành, tuy rằng dây thừng này có tác dụng lớn, nhưng ít nhất có thể làm cho nàng an tâm ít, giống như chỉ cần có ở phía trước dẫn đường, còn vấn đề gì nữa.


      Triệu Bân nhìn thấy con người liên tục đảo quanh, thể tin được Ngụy vương thế nhưng lại đồng ý với cầu vô lý như vậy.


      Buộc dây thừng? Quận chúa như vậy là đem Ngụy vương trở thành cái gì?


      Đáng sợ hơn là Ngụy vương chẳng những buồn giận, hai lời liền đồng ý .


      Nếu như bị những binh lính khác nhìn thấy, uy nghiêm Ngụy vương biết làm thế nào?
      May mà ở phía trước ngoài hai người là và Giang Hành chỉ còn Thắng địch giáo úy. Thắng địch giáo úy này cũng chỉ mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, xem như cái gì cũng thấy.


      Bao gồm cả Bạch Nhụy Ngọc Minh ở phía sau, nhìn thấy như vậy đều nhịn được kinh ngạc, các nàng đều cảm thấy Ngụy vương quả thực quá dung túng tiểu thư. Ngay cả lúc cứu tiểu thư vừa rồi, đều khiến cho người khác cảm thấy thích hợp. Tuy rằng là vì cứu người, nhưng tư thế kia, nhìn thế nào cũng quá thân mật rồi...


      Ngọc Minh ngàn vạn suy tính cũng chỉ vì Đào Cẩn, nếu việc này có thể thay nàng chặn nguy hiểm bất ngờ, như vậy có thể khiến cho nàng an tâm chút.


      Hai khắc sau, bọn họ cuối cùng cũng hết đoạn đường núi này.


      Đào Cẩn đứng đầu tiên, liền cúi đầu cởi bỏ đoạn dây thừng cổ tay Giang Hành, bởi vì vừa rồi khóc, co nên đôi mắt hạnh còn có chút hồng hồng hơi sưng. Nàng thấy cổ tay Giang Hành bị đoạn dây thừng siết gây ra vết thương, liền dùng ngón cái nhàng sờ sờ, "Chỗ Chu đại phu hình như có dược, chờ ta lấy đến cho Ngụy vương cữu cữu dùng." Cuối cùng hỏi: "Ngài có đau ?"


      Vết thương như vậy đối với Giang Hành mà căn bản coi là gì, nhưng ngón tay non mềm đặt làn da , làn da nàng cực kỳ trắng nõn, mà hàng năm đều ở trong quân doanh chiến trường, làn da sớm bị phơi nắng thành màu lúa mạch, khi tay của hai người đặt ở cùng chỗ liền thể đối lập rệt.


      Giang Hành rút cánh tay về, " vết thương , có vấn đề gì."


      Từ sau quãng đường núi xuống, lại dọc theo đường thêm thời gian nữa mới đến thành trấn. Binh sĩ thể ở lại trong thành, chỉ có thể đóng quân ở ngoài thành, Giang Hành lệnh cho họ hạ trại nghỉ tạm ở đây, nghỉ ngơi đến sáng sớm ngày mai lại xuất phát. Triệu Bân lưu lại đây trông coi, Giang Hành cùng vài vị tướng lãnh còn lại đến nội thành, thuận tiện mua cho Đào Cẩn chiếc xe ngựa khác.


      Vì thế mấy trăm người ngựa chỉ còn lại hơn mười người bọn họ cùng nhau về hướng nội thành.


      Hạ nhân Đào phủ theo phía sau, còn có đám người Chu Phổ, Đào Cẩn nửa ngày đường núi, lúc này sớm ăn tiêu. Nàng chậm rãi theo phía sau Giang Hành, vẻ mặt mệt mỏi kiệt sức.


      Giang Hành dừng lại hỏi nàng: "Còn có thể được ?"


      Đào Cẩn thành thực lắc lắc đầu, " được."


      "Có muốn ngồi lên ngựa ?"


      Nàng liên tục gật đầu, nhưng nghĩ lại, "Ngụy vương cữu cữu phải là cho ta cưỡi ngựa sao?"


      Giang Hành ôm nàng nâng lên lưng ngựa, tự mình ở phía trước dẫn ngựa, "Bình thường là thể, nhưng hôm nay có bản vương ở đây, nên ngoại lệ cho ngươi lần."


      Đào Cẩn ôm cổ ngựa, là được tiện nghi mà còn khoe mẽ.


      cả quãng đường con ngựa này thực vững vàng, có bất kỳ xao động nào, Đào Cẩn cứ như vậy vô cùng thoải mái tới thành trấn, tiến vào khách điếm Giang Hành chọn.


      Nằm lúc lâu giường, Đào Cẩn ở giường lăn người mấy cái, thoải mái mà than tiếng: "Vẫn là ngủ ở giường thoải mái nhất!"


      Nàng bao giờ muốn ngủ sơn động, buổi tối lạnh lẽo , còn luôn có tiếng sói tru.


      Lăn lộn mấy ngày nay đừng là nàng ngay cả Tướng Quân cũng đều gầy vòng.
      Tướng Quân nằm dưới chân nàng, mệt mỏi ngủ .


      suy tư phía ngoài cửa có ba tiếng gõ cửa, Bạch Nhụy mở cửa liền nhìn thấy hai người Chu Phổ cùng Thôi Hạ.


      Chu Phổ mỉm cười, đưa cho nàng phong thư ly biệt.
      HangVO9, ly sắc, NganPhuong21449 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :