1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Độc nhất phu nhân tâm - Phong Hà Du Nguyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      @Cố Huân Nhiên đổi tên hay bị mất tên thế. Nếu mất báo chị hằng chị ý khôi phục lại cho
      green_balloonCố Huân Nhiên thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 5 Mâu thuẫn

      Editor: Hàn Ngọc

      Beta: Chị Hằng Lê

      Liên tục trong ba ngày, Đào Lâm Nguyên đều ở Trọng Linh viện cùng Khiếu Khiếu, nửa bước cũng rời.

      Nha hoàn của Lục thị mấy lần cầu kiến Đào Lâm Nguyên, đều gặp được dù chỉ lần. Lúc này nếu tiếp tục gặp được Đào Lâm Nguyên để truyền lời chắc chắn Lục thị tha cho nàng, nghĩ đến điều này, Tố Huyền liền cầu xin: "Nô tỳ có lời cần bẩm báo cùng lão gia, cầu xin các vị tỷ tỷ cho ta vào... có việc rất quan trọng, thể chậm trễ được..."

      Kim Hà chắp tay lạnh lùng nhìn nàng ta, nàng chính là muốn cho nàng ta vào, "Có chuyện gì? Ngươi ."

      Nha hoàn bên cạnh Đào Cẩn trừ bỏ Ngọc Minh, Bạch Nhụy hai đại nha hoàn ra còn có mấy nha hoàn sai vặt Kim Hà, Sương Nguyệt, Thu , Hàn Quang. Các nàng trước đó được Đào Cẩn chỉ thị, chỉ cần là người bên canh Lục thị tất cả đều cho phép tiến vào, bất kể nha hoàn Tố Huyền này cái gì, các nàng đều thể để nàng ta vào.

      Kim Hà là nha hoàn có tính cách mạnh mẽ, đôi mắt sắc sảo, ngữ khí lạnh lùng, vừa nhìn liền biết là người dễ chuyện.

      Tố Huyền chuyển hướng nhìn đến nha hoàn Thu xin giúp đỡ, nhìn dáng vẻ Thu so Kim Hà có vẻ ôn hòa hơn nhiều, "Phu nhân của chúng ta mấy ngày hôm trước bị ngã xuống nước sau..."

      Thu cười, "Phu nhân nào? Phủ chúng ta chỉ có đại phu nhân, nay ở cùng tiểu thư của ta."

      Nàng ta hình như cầu xin lầm người, Tố Huyền cắn răng cái, "Là Lục thị, bà bị đẻ non ."

      Cách Lục thị đối xử với hạ nhân rất thất thường, khi ôn nhu , khi hà khắc tàn nhẫn, vì nguyên nhân này mà bà ta có lấy người nha hoàn tâm phúc. Tố Huyền hầu hạ bà ta thời gian khá dài nên cũng được coi là nha hoàn tâm phúc duy nhất của bà ta, nàng đối với bà ta cũng quá trung thành chỉ vì lựa chọn nào khác nên phải chấp nhận.

      Hơn nữa Lục thị vừa đẻ non, hai ngày nay tâm tình rất khó chịu, động tý là đối với nàng hết mắng lại phạt, làm nàng mất hết trung thành từ lâu.

      Nghe vậy thấy nàng ta vậy hai người đều lộ ra kinh ngạc, Thu như có như đưa mắt nhìn về hướng Diểu Diểu viện, giọng có chút thay đổi nào: "Đẻ non? Nhưng tại sao chúng ta nghe thấy ai qua bà ta có thai, lão gia có biết việc này ?"

      Tố Huyền lắc đầu, "Lão gia biết, Lục thị sau khi bị đẻ non, mới phát ra bà ta có thai hơn tháng."

      Thu suy nghĩ lúc mới bảo nàng ta chờ ở chỗ này, "Ta vào thông báo việc lại cho lão gia."

      Dứt lời liền quay người đến chính thất, Kim Hà dặn dò số nha hoàn ở lại trông coi Tố Huyền rồi nhanh chóng đuổi kịp Thu , nàng hiểu hành động này của Thu "Tiểu thư phải bảo chúng ta dù bất kỳ lý do nào cũng được hành động hay sao, ngươi làm vậy là có ý gì?"

      Thu dừng bước, cười đầu óc của đơn giản của nàng ta, "Ta đồng ý giúp nàng ta truyền lời nhưng đáp ứng truyền đúng thực như nàng ta ."

      Kim Hà nghe hiểu, " Đừng có cùng ta quanh co lòng vòng, ngươi có việc gì cứ thẳng."

      tiểu nha đầu ngốc mà, khó trách tiểu thư có chuyện gì cũng đều yên tâm phân phó cho nha đầu này, ngoại trừ có dáng vẻ có thể dọa người chút, nha đầu còn ưu điểm nào khác. Nàng vào vài câu vào tai Kim Hà, cuối cùng hỏi: "Lục thị đẻ non, ngươi cho rằng lão gia nghi ngờ tiểu thư sao?"

      Được nàng nhắc nhở, Kim Hà chợt hiểu, "Vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo."

      Hai người cùng nhất trí, được lúc tới chính thất, đợi thấy quang cảnh bên trong liền quỳ rạp xuống sau tấm bình phong trước mặt, mang bộ dáng tức giận : "Thỉnh lão gia đứng ra làm chủ cho tiểu thư của nô tỳ!"

      Đào Cẩn nằm ở tháp uống thuốc, nghe tiếng tay run lên suýt chút nữa làm đổ chén thuốc, may nhờ có Đào Tĩnh nhanh tay thay nàng đỡ chén thuốc.

      Đào Lâm Nguyên sắc mặt vui, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, "Có chuyện gì? Tiểu thư của các ngươi tại cần phải tĩnh dưỡng, được gây chuyện ầm ĩ."

      "Là... là Lục thị cho người tới ." Giọng Thu run rẩy, truyền qua bình phong bằng gỗ tử đàn thêu mười hai chú chim khách

      *

      Chuyện gì xảy ra đây?

      Đào Cẩn nhíu mày, cúi đầu tiếp tục uống thuốc, tâm tư lại ngừng xoay chuyển. Nàng dặn dò qua dù Lục thị xảy ra bất kỳ chuyện gì, đều được truyền vào trong viện, nhưng vì sao Thu Kim Hà lại tự quyết định như vậy?

      Hai nha hoàn này hầu hạ nàng mấy năm, hơn nữa thông qua ký ức ở kiếp trước, Đào Cẩn biết các nàng đối với mình là lòng trung thành và tận tâm, tuyệt đối hại chính mình, vì thế thái độ mới có thể bình tĩnh. Thuốc đắng, uống xong miệng truyền đến cảm giác đắng chát làm nàng nhịn được chắt lưỡi, Đào Tĩnh liền đưa tới cho nàng miếng mứt hoa quả, "Mau ăn ."

      Nàng há miệng ăn, trong miệng liền tràn đầy vị thơm ngọt, liền nhìn hướng về phía Thu Kim Hà .

      Đào Lâm Nguyên để ý nên biết chuyện Lục Thị rơi xuống nước, lâu cũng đến viện của Lục thị, lúc này nghe được nha hoàn của bà ta cầu kiến, có chút kiên nhẫn, "Tại sao lại đến đây?"

      Cách tấm bình phong chuyện có chút bất tiện, ông liền cho gọi hai người vào trong nội thất, để cho các nàng cho ràng.

      Thu như chưa hết hoảng sợ, ngay cả chuyện cũng được lưu loát: "Lục, Lục thị tiểu thư hại chết hài tử của bà ta..."

      Đào Lâm Nguyên có chút hiểu, "Hài tử nào?"

      "Nghe Lục thị có thai hơn tháng, bởi vì hôm trước rơi xuống nước cho nên đẻ non. Lục thị cứ khăng khăng chắc chắn là tiểu thư hãm hại bà ta, còn nhất định phải làm mọi việc..." xong thân mình run run dập đầu mạnh xuống đất, " Mong Lão gia minh giám, việc kia nô tỳ thấy ràng là Lục thị đẩy tiểu thư cái vì vậy tự mình đứng vững mới rơi vào trong nước... Tại sao có thể nương hãm hại bà ấy!"

      Trong phủ trong ai biết Lục thị có thai, cũng mời lang trung chẩn đoán qua, Đào Cẩn là tiểu nương làm sao có thể biết được, vì sao có thể bởi vậy hại bà?

      Đào Lâm Nguyên từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, tâm tình phức tạp, "Tại sao bà ấy lại như vậy?"

      "Nô tỳ cũng biết." Kim Hà lại : "Sau lúc Lục thị rơi xuống nước, Ngọc Minh liền sai mọi người nhảy xuống nước cứu bà ấy, cứu được liền lập tức mang bà ấy đưa về Diểu Diểu viện, lão gia có thể hỏi tất cả nha hoàn có mặt lúc đó. Như vậy làm sao có thể hại bà ấy đến tình trạng này được?"

      Đào Lâm Nguyên trầm mặc hồi lâu, quay đầu nhìn về phía tiểu nương uống thuốc, đôi mắt đen láy của nàng ánh lên vẻ trong sáng mang theo chút khó hiểu và buồn buồn hỏi, "Phụ thân, là con hại bà ấy đẻ non sao?"

      đôi mắt to đong đầy nước mắt mang theo vẻ mặt vô tội triệt để loại bỏ mọi điểm nghi ngờ của Đào Lâm Nguyên, nữ nhi của ông làm sao có thể làm ra loại chuyện này. Nghĩ tới những lời vừa về Lục thị, ông tuy đau lòng bà ta đẻ non, nhưng cuối cùng lại tức giận vì bà cố tình gây , " phải lỗi của con, con phải nghỉ ngơi tốt, phụ thân qua đấy chút rồi trở lại."

      Đào Cẩn buông chén thuốc, "Hay để con cùng phụ thân, Lục thị hình như hiểu lầm con ."

      Đào Lâm Nguyên sao đành lòng để cho nàng xuống giường, ông giữ lấy bả vai Đào Tĩnh : "Chăm sóc tốt cho muội muội con, đừng để cho Đào Cẩn ra ngoài mà bị cảm lạnh."

      Đào Tĩnh gật đầu, cần phải cũng chiếu cố Khiếu Khiếu tốt.

      *

      Uống xong thuốc Đào Cẩn có hơi chút buồn ngủ, muốn để Đào Tĩnh trở về xong liền chui vào chăn nhắm mắt lại ngủ.

      Đào Tĩnh đứng bên cạnh trong chốc lát mới rời .

      Đại ca mới vừa bao lâu, Đào Cẩn liền từ giường ngồi dậy, gọi hai người Kim Hà, Thu vào nghiêm mặt hỏi: "Các ngươi ngay cả lời của ta cũng nghe hay sao? Những lời các ngươi là ai dạy?"

      Hai người liếc nhìn nhau, Thu liền tiến lên thỉnh tội: "Là nô tỳ tự chủ ý, được tiểu thư cho phép mà tự tiện làm chủ, xin tiểu thư trách phạt."

      Bệnh phong hàn của Đào Cẩn gần khỏi, hai má đỏ hồng phấn nộn, lông mày vẽ mà vẫn đẹp, dù nàng nhăn mày nổi giận cũng vẫn mang mười phần diễm lệ. Nàng nửa nằm nửa ngồi bên gối, "Phụ thân sang viện Lục thị, các ngươi sợ ông phát lời dối của các ngươi?"

      Thu ngẩng đầu, suy nghĩ lúc rồi : " Dựa vào lòng thương của lão gia đối với tiểu thư, nhất định nhắc tới Trọng Linh viện. Mà Lục thị mới đẻ non, lại bị hủy dung, nhất định trong lòng ghi hận đối với tiểu thư, chắc chắn bỏ qua cơ hội này chỉ cần bà ta nhắc tới tiểu thư, dù lão gia tin tưởng bà ta cũng nảy sinh nghi ngờ, ít nhất tiếp tục hoài nghi việc liên quan đến tiểu thư."

      Đào Cẩn cảm thấy thú vị, nhìn Thu với cặp mắt khác xưa, "Vậy lúc đó ngươi để phụ thận hỏi các nha hoàn ở đây, chẳng may các nàng đúng? Ví dụ như Tướng Quân là cố ý cào vào mặt bà ta, tại sao ngươi biết các nàng bán đứng ta?"

      Thu mỉm cười, "Lục thị được lòng người, chỉ cần cho những nha hoàn kia chút lợi lộc, chắc chắn các nàng thành người của tiểu thư . Việc này nô tỳ chuẩn bị xong, ngài cần lo lắng. Tướng Quân lại là loài báo săn hoang dã, trời sinh bản tính hung dữ khó thuần, làm người khác bị thương là chuyện thể tránh khỏi. Huống chi tình huống lúc đó, Lục thị định đẩy tiểu thư xuống nước."

      Hóa ra bên người nàng còn có nha hoàn lợi hại như vậy, kiếp trước tại sao nàng lại phát ra?

      Đào Cẩn bật cười,hai má trắng nõn nên nét ửng đỏ, bàn tay trắng nõn như tuyết mùa đông, "Có phải ngươi cảm thấy ta rất độc ác?"

      Thu ngẩn ra rồi mới liên tục lắc đầu: "Tiểu thư là vì ..."

      "Ngươi phải phủ nhận." Đào Cẩn cười đến mắt môi đều cong cong, giọng mang theo nét hồn nhiên, "Bởi vì chính ta cũng cảm thấy như vậy."

      Thu cùng Kim Hà nhìn ngây ngốc nhìn nàng, biết là do những lời của nàng, hay là bởi khí chất của nàng vừa mang chút thiện lương lại có chút tàn nhẫn, làm mọi người xung quanh thể rời mắt khỏi nàng.

      Hồi lâu Thu mới tìm lại được thanh của chính mình, " Nhưng nô tỳ còn có việc , vì sao tiểu thư biết Lục thị có thai?"

      Đào Cẩn đưa đầu ngón tay lên môi, vừa nháy mắt, "Bí mật."

      *

      Đào Lâm Nguyên theo Tố Huyền đến Diểu Diểu viện, dọc theo đường chỉ hỏi duy nhất câu --

      "Bảo Phiến có biết chính mình có thai?"

      Tố Huyền lo sợ đáp: "Trước lúc rơi xuống nước biết."

      quãng đường còn lại ông hỏi thêm điều nào nữa, bao lâu sau liền đến cửa đình viện. Chưa bước vào trong phòng, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng gào khóc, kèm theo tiếng đổ vỡ của đồ sứ. Đào Lâm Nguyên vừa vào trong phòng mùi thuốc nồng nặc truyền đến.

      Vẻ mặt Lục thị tái nhợt dựa ở đầu giường, tức dận chồng chất, "Ta uống! Các ngươi đều..."

      Ánh măt nhìn thoáng thấy thân hình sau tấm bình phong, bà ngạc nhiên nhìn Đào Lâm Nguyên tới, nước mắt nhất thời đong đầy vành mắt, giọng liền nhu hòa rất nhiều, "Lão gia, ngài rốt cuộc tới..."

      Đào Lâm Nguyên nhìn thấy ba vết thương còn vương máu mặt bà, tuy biết là do Tướng Quân cào bị thương, nhưng nghĩ tới lại sâu như thế. Ông ngồi xuống giường, lúc này mới thấy mặt bà còn có rất nhiều vết thương, " xảy ra chuyện gì?"

      Lục thị che mặt, muốn Đào Lâm Nguyên nhìn thấy bộ dạng xấu xí của bản thân, "Là tiểu thư... Là nàng ấy cố ý sai con Báo kia, nàng ấy muốn hại thiếp..."

      Đào Lâm Nguyên đầu mày nhăn lại, trầm mặc gì.

      Bà nhào vào trong ngực ông, giọng nức nở khóc: "Lão gia, ngài phải làm chủ cho thiếp... tiểu thư còn tuổi như vậy mà tâm địa lại độc ác như thế, nàng ấy cố ý, chính nàng ấy đẩy thiếp ngã xuống nước..."

      Đào Lâm Nguyên vẫn nhúc nhích, "Lúc ấy nha hoàn đều nhìn thấy, chính ngươi đẩy Khiếu Khiếu trước."

      Lục thị kinh ngạc, ngẩng đầu từ trong ngực ông ngồi dậy, ra khuôn mặt đáng sợ chằng chịt vết thương: ", thiếp có đẩy nàng! Là nàng muốn hại thiếp, nàng ấy cố ý rơi xuống nước !"

      xong, nước mắt rơi đầy hai má mang theo yếu đuối mà bi thương.

      Đào Lâm Nguyên có chút đau lòng vì bà, nhưng lại tức giận đối với những lời này của Lục thị, "Ngay cả ngươi đều biết mình có thai, làm sao Khiếu Khiếu có thể biết? Vì sao có thể hại ngươi?"

      Lục thị bị hỏi mà ra lời, bà vài lần định mở miệng nhưng thể nào bác bỏ lại.

      lúc lâu mới mở miệng : "Nhưng con Báo... Nó cố ý làm thiếp bị thương, mặt thiếp..."

      Đào Lâm Nguyên liền cho bà biết: "Đó là sủng vật Nghi Dương công chúa đưa cho Khiếu Khiếu, dù cho nó cố ý làm bị thương ngươi, ngươi có thể làm gì nó."

      Trong lúc bà ta ngây người, Đào Lâm Nguyên sai người gọi nha hoàn mà bà mang đến Thiên Hồ tới, trước mặt Lục thị mặt hỏi mấy vấn đề. Nha hoàn dám sai đều trả lời giấu diếm, những lời nàng ta cùng những điều ông biết sai lệch nhiều.

      Lục thị sắc mặt kích động, thề thốt phủ nhận: "Ngươi bậy, phải như vậy..."

      Bà bám chặt lấy cánh tay Đào Lâm Nguyên, liên tiếp bị đả kích làm tinh thần bà ta suy sụp, còn thấy được dáng vẻ bà duy trì trong dĩ vãng, "Lão gia, ngài phải tin tưởng thiếp, tiểu thư sát hại hài tử của thiếp... Con của chúng ta..."

      Đào Lâm Nguyên hất cánh tay của bà, lạnh lùng : "Khiếu Khiếu mới là con của ta."

      Ông bỗng nhiên có chút mệt mỏi, để ý đến sắc mặt trắng bệch của bà ta, đứng dậy chuẩn bị rời , "Mấy ngày nay ngươi hãy nghỉ ngơi cho tốt, đừng ra ngoài, ta rảnh rỗi đến thăm ngươi." Rồi ra ngoài.

      *

      Còn rất lâu mới đến Cung yến, nhưng trong phủ bắt đầu chuẩn bị, tháng trước Ân thị sai người may cho nàng mấy bộ xiêm y, sáng nay được đưa tới.

      Đào Cẩn lựa lựa lại, cuối cùng chọn bộ y phục màu hồng thêu hoa Hải Đường làm trang phục cho lúc đó, đời trước mặc bộ trang phục màu quả hạnh, bị Giang Hành hiểu lầm nàng chỉ tầm 10 tuổi vì vậy mới có thể vô lễ với nàng như vậy, lần này dù nàng phải làm cách nào cũng để nâng nàng lên như vậy nữa.

      Mùa đông năm nay Đào Cẩn tròn mười ba tuổi, làn da lung linh như tuyết, lóng lánh trong suốt, làn da mang chút tì vết, làm Bạch Nhụy khi thay quần áo cho nàng đều nhìn chằm chằm .

      "Tiểu thư, người trắng..." Tuy rằng nhìn quá rất nhiều lần, nhưng mỗi khi nhìn thấy vẫn nhịn được mà cảm khái.

      Ở Trường An thiếu các tiểu thư xinh đẹp, nhưng người nào có làn da trắng giống như tiểu thư như vậy, sáng trong mềm mại, mỗi khi nhìn thấy nhịn được mà muốn chạm vào. Làn da kia nhìn có bao nhiêu là non nớt, nếu chạm vào có xúc cảm như thế nào...

      Tương lai nếu ai may mắn có thể lấy tiều thư, nhất định đối thân thể này thích đến thể buông tay.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 6 Cung yến

      Editor: Hàn Ngọc

      Beta: Chị Hằng Lê

      Thay xong xiêm y, Ân thị chờ nàng ở chính thất.


      Đào Cẩn đứng ở trước mắt bà xoay vòng, " Mẫu thân nhìn con có xinh đẹp hay ?"


      Làn váy theo động tác của nàng như nở rộ, tựa nụ hoa từ từ nở nộ ra búp hoa trắng nõn, lung linh sinh động, trong lúc nàng xoay tròn dường như có thể ngửi thấy mùi hương bạc hà thanh nhã. Má phấn hồng, đáng khả ái, tuy rằng chưa cập kê, nhưng tiểu mĩ nhân hiếm có của Trường An . Huống hồ người nàng toát ra khí chất thanh lệ thoát tục mà những người khác thể có được, vẻ đẹp ngây thơ trong sáng càng làm cho nam nhân si mê.


      Ân thị buông cốc trà hoa văn mây hồng trong tay, lộ vẻ hài lòng đem nàng kéo tới trước mặt ngắm "Đẹp, Khiếu Khiếu mặc cái gì cũng đều đẹp cả."


      Đào Cẩn trong lòng vui vẻ, nhưng mặt lại làm bộ như bất mãn, " Mẫu thân chỉ khen con cho có lệ."


      "Ai ta khen con cho có lệ?" Ân thị chính là càng xem càng vừa lòng, nữ nhi của mình vóc người tuy chưa trưởng thành hết nhưng khi mặc chiếc áo cánh mỏng này càng làm lộ vẻ xinh đẹp, " tin con hỏi các nàng câu, xem mẫu thân có phải chỉ khen cho có lệ?"


      xong nhìn nha hoàn đứng hai bên, chờ bà mở miệng hỏi, Ngọc Minh Bạch Nhụy lên cùng thống nhất gật đầu, " Tiểu thư mặc xiêm y này cực đẹp."

      phải các nàng dối mà đúng là như thế. Chiếc áo lót bằng lụa màu đỏ tươi được thêu hoa Hải Đường càng tôn thêm làn da trắng nõn của nàng, ngọc cốt băng cơ, dưới đôi mắt to quyến rũ có nốt ruồi lệ, bất cứ ai nhìn thấy nàng đều nhìn đến mất hồn.


      Đào Cẩn vốn tính tình đơn giản nên để những lời đó trong lòng, thấy các nàng nghiêm túc trả lời lại thấy buồn cười đến nhịn được, "Vậy bộ này vậy ."


      Lúc nàng thay quần áo để dự cung yến, Ân thị chuẩn bị hoàn tất, bà mặc bộ trang phục màu tím tay áo thêu hoa văn quấn quanh.


      Đào Cẩn cảm thấy bộ trang phục này hợp với bà chút nào, nó làm cho mẫu thân trông có vẻ già hơn rất nhiều so với tuổi, ràng Ân thị mới 27-28 tuổi, môi hồng răng trắng, thân hình kiều là đại mỹ nhân bậc nhất. Nàng đem tất cả mấy bộ trang phục làm tháng trước ra đặt hết lên tháp Di Lặc, ngắm nhìn lượt cuối cùng chỉ vào bộ trang phục màu đỏ nhạt dệt kim hoa văn màu vàng : "Mẫu thân mặc bộ này được ? Bộ này phù hợp với phong thái của mẫu thân nhất."


      Ân thị nhìn bộ trang phục nàng chỉ, đó là bộ mà lúc trước bà thích nhất, nhưng bà nghĩ ở cung yến nên quá phô trương nên mặc nó, lúc này Khiếu Khiếu nhắc tới làm bà khỏi có chút dao động: "Nhìn có hơi rực rỡ quá ..."


      Đào Cẩn liền bác bỏ ý nghĩ này của bà, cực lực khuyên bảo, " Tại cung yến có biết bao nhiêu là những mệnh phụ xinh đẹp quyển quý? Ai cũng muốn trang điểm cho mình càng xinh đẹp hơn, lúc này người trang điểm như vậy quá mức giản dị. Mẫu thân nên thay bộ này , mỗi ngày người đều mặc như vậy, con nhìn đến quen mắt rồi."


      Nàng bên bên cầm lấy kia bộ trang phục, để Ân thị đến sau tấm bình phong thay đồ, " Mẫu thân mặc bộ này nhất định rất đẹp, con cam đoan!"


      Ân thị có cách nào từ trối được nàng, liền nghe theo vào sau tấm bình phong để nha hoàn hầu hạ thay trang phục.


      Ân thị từ sau khi sinh Đào Tĩnh, liền còn chăm chút đến dung mạo và trang phục của mình, trang phục đều chọn màu sắc sẫm màu là chính. Vừa rồi Đào Cẩn như vậy phải là đùa , cách ăn mặc của bà quả quá mức đoan trang, cho nên tạo cho người khác có cảm giác khó có thể tới gần. Mà Lục thị lại thường xuyên chăm chút nhan sắc luôn chọn những trang phục trẻ trung rực rỡ, khi so sánh đối lập của hai người càng thêm rệt, là đáng giận mà, mẫu thân ràng ràng đẹp hơn bà ta rất nhiều!


      Trong lần cung yến này nàng nhất định phải làm cho mẫu thân thay đổi đến xinh đẹp động lòng người.


      lúc miên man suy nghĩ, Ân thị ra từ sau tấm bình phong sơn son khảm trai , bà có chút thích ứng kịp, cũng tại sau khi thành thân bà liền mặc trang phục gây chú ý quá, "Khiếu Khiếu cảm thấy thế nào?"


      Đào Cẩn ngẩn người nhìn nửa ngày, nàng cảm thấy người đứng trước mặt lúc này phải mẫu thân của nàng, bởi vì khi bà mặc bộ trang phục này so với suy nghĩ của nàng lúc trước còn xinh đẹp hơn rất nhiều lần!


      Ân thị đợi lúc cũng thấy nàng trả lời, trong lòng có chút thất vọng, "Nếu phù hợp để ta đổi lại bộ trang phục màu tím mặc lúc trước vậy."


      xong liền muốn trở về thay lại trang phục, Đào Cẩn liền tiến lên cuống quít ngăn bà lại, nàng ôm cánh tay của bà sống chết nhất quyết buông tay, "Mẫu thân đừng đổi, tuyệt đối đừng đổi! Rất đẹp, rất đẹp, mẫu thân đẹp đến mức con cũng nhận ra nữa !"


      Khi bà mặc bộ này trông bà quá xinh đẹp, đai lưng dệt kim điểm hoa làm nổi bật lên vòng eo tinh tế, đôi chân thon dài, dáng uyển chuyển thướt tha. Vóc dáng bà mảnh mai, phong thái yểu kiều, khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp, kết hợp cùng cách ăn mặc làm cho bà so với trước kia trông như hai người hoàn toàn khác nhau.


      Đào Cẩn ôm chặt lấy bà sợ bà đồng ý, " Nếu mẫu thân đồng ý mặc trang phục này, mấy ngày này con theo làm phiền người!"


      Ân thị bị lời của nàng thuyết phục, thể có lựa chọn khác liền gật gật đầu : " Được được được, con cái gì chính là cái đó."


      Nàng nghe được mẫu thân nhận lời mới buông tay, được như ý muốn còn kiêu ngạo, " Mẫu thân nghe theo con là đúng đó."


      Ân thị chọc cái vào trán của nàng, "Luôn có quy củ như vậy, còn ra thể thống gì."


      Nàng giả bộ che đầu kêu tiếng, môi lại nở nụ cười mềm mại.


      *


      vài ngày sau, lúc Đào Cẩn nghịch cây bảo trâm Điểm Thúy ngư trong khay cách chăm chú, Sương Nguyệt liền vào : " Tiểu thư, nghe hôm nay là ngày Ngụy vương chiến thắng trở về từ Tùng Châu, đường rất nhiều người vây xem, tất cả mọi người đều mong được nhìn thấy thần thái của Ngụy vương."


      Tay nàng run cái liền bị trâm đâm vào đầu ngón tay, "Hôm nay trở về?"


      Bạch Nhụy ở bên cạnh tinh mắt nhìn thấy, vội vàng cầm lấy ngón tay nàng xem xét, nhìn thấy ngón tay nàng bị chảy máu mới yên tâm.


      Sương Nguyệt mỉm cười gật đầu, " Đúng vậy, hai ngày nữa đến ngày cung yến rồi, lúc này mới trở về còn hơi muộn chút."


      Đào Cẩn ổn định lại tâm tư, tiếp tục đem chú ý đặt bàn trang điểm trước mất, cố tỏ ta bình tĩnh trả lời tiếng: " Ừ."


      Trở về trở về , đâu có quan hệ gì đến nàng đâu? Nàng có thể ra ngoài nghênh đón sao?


      Vì vậy nàng lại im lặng, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền hình thỏ ngọc khảm Phỉ Thúy San Hô trong tay, suy nghĩ xem phải kết hợp nó với trang phục nào. Nhưng nàng ổn định suy nghĩ được, trong đầu vẫn quanh quẩn lời Sương Nguyệt lúc nãy, hôm nay Giang Hành trở về, tại chắc cưỡi ngựa đường cái thành Trường An được dân chúng vây quanh ca ngợi.


      Người nam nhân đó cuối cùng cũng trở thành thiên tử Đại Tấn, ngồi lên vị trí tôn quý long ỷ, nắm trong tay vận mệnh của cả thiên hạ, bao gồm cả thành bại của Đào gia.


      Nàng muốn có kết cục cửa nát nhà tan giống kiếp trước, cho nên chỉ có cách phải lấy lòng .


      Phải làm như thế nào lấy được lòng đây?


      Nếu như có thể cứu vận mệnh cho cả nhà, dù cho bị lại mạo phạm lần, cũng phải thể chịu đựng được.


      Đời trước chỉ coi nàng như tiểu hài tử, cho nên mới làm ra chuyện như thế, lần này phát sinh ra chuyện gì? Đào Cẩn quyết định chọn trang sức đeo này hôm đó, nếu như thực thích tiểu hài tử, như vậy nàng trở thành tiểu hài tử nhu thuận.


      *


      Thời gian hai ngày chớp mắt liền trôi qua, cung yến được tổ chức vào lúc chạng vạng tối, đến trưa trong phủ cũng chưa có động tĩnh gì, sau khi dùng xong bữa tối mới bắt đầu chuẩn bị.


      Đào Cẩn ngồi trước trước gương đồng gần canh giờ, Bạch Nhụy khéo léo chải cho nàng kiếu tóc song ve, ở mép tóc cài chiếc trâm Ngọc Diệp Kim Thiền Bảo Thoa, nàng có làn da trắng nõn mịn màng nên khi dùng son phấn ngược lại làm mất vẻ xinh đẹp vốn có của nàng, chỉ cần quét hàng mày cong, và chỉ dùng chút phấn khuôn mặt như hoa đào Hàm Lộ, lại như hoa Lê trong mưa xuân, đúng là tâm hồn như ngọc thân thể tựa tuyết.


      Nàng thay sang bộ trang phục áo cánh màu hồng thêu hoa Hải Đường, Đào Tĩnh chuẩn bị xong đứng chờ ở ngoài cửa, đợi được lúc mà thấy Đào Cẩn ra, liền vào: "Khiếu Khiếu, xe ngựa chờ ở bên ngoài phủ."


      Mới được câu, vừa nhìn thấy quang cảnh bên trong liền đột nhiên im lặng, lát sau liền ho tiếng, "Muội mau chút."


      Đào Cẩn nghiêng đầu nhìn sang, mỉm cười, "Ca ca thấy muội mặc đồ này có đẹp ?"

      Đào Tĩnh đưa mắt nhìn mấy lần, trước kia cảm thấy muội muội nhà mình giống quả cầu , trắng nõn dịu dàng, ngờ tới hôm nay nàng trang điểm nên làm cho người ta nhìn chớp mắt. Nàng giờ mới mười ba tuổi nếu sau khi đến tuổi cập kê , biết bắt mất tâm trí của bao nhiêu con em của các quyền quý, chừng bà mai đến nhà cầu thân đạp nát cửa phủ .


      Mới chỉ tưởng tượng như vậy mà trong lòng liền vui, Khiếu Khiếu đáng xinh đẹp như thế, luôn cảm thấy ai cũng đều xứng với nàng.


      " Đẹp lắm." Đào Tĩnh vuốt vuốt đỉnh đầu nàng, "Nếu như chuẩn bị xong theo ca ca ra ngoài ."


      Đào Cẩn vâng tiếng, liền vén váy theo phía sau đại ca khỏi Trọng Linh viện.


      Lần này nhập cung nàng chỉ mang theo hai nha hoàn Thu và Ngọc Trà, người thông minh ứng biến tốt, người phản ứng nhanh nhẹn, nếu xảy ra vấn đề ngoài ý muốn có thể tùy cơ ứng biến.


      Ở ngoài cửa có hai chiếc xe ngựa chờ, Đào Lâm Nguyên đến, nhìn thấy hai huynh muội đến lên tiếng hỏi: " Mẫu thân của các con đâu?"


      Ân thị còn chưa đến, mặt ông liền xuất nét vui.


      Lúc này thời gian còn sớm, Đào Cẩn liền làm nũng ông chờ thêm chốc lát, "Dù sao nữa bây giờ vẫn còn sớm đến cửa cung chúng ta cũng phải chờ, nên con muốn chờ thêm lúc ở cửa nhà mình. Phụ thân đừng gấp, mẫu thân có lẽ tới ngay bây giờ."


      Đào Lâm Nguyên cưng chiều nhìn nàng cái, "Thân thể tốt lên chưa? Nhìn con hoạt bát hơn nhiều rồi."


      Đào Cẩn vừa định trả lời, thoáng nhìn thấy bóng dáng mặc trang phục màu đỏ nhạt, quay đầu nhìn về hướng cửa, liền nhìn thấy Ân thị dẫn nha hoàn đến. Hôm nay bà trang điểm hoàn toàn khác so với ngày thường, mặt thoa lớp phấn mỏng, khuôn mặt xinh đẹp, dung nhan như ngọc. Trang phục bà mặc đều là đồ Đào Cẩn chọn, trâm uyên ương song thúy kiều bà cài đầu đều ngoại lệ.


      chứng minh Đào Cẩn chọn sai, mẫu thân hôm nay đẹp đến mức gần như hoàn hảo.


      Nàng lặng lẽ quan sát Đào Lâm Nguyên, ông thốt ra được lời nào, ánh mắt chăm chú dừng lại người mẫu thân, kế cả khi người đến trước mặt cũng có phản ứng. Lúc đầu sắp xếp Ân thị cùng Đào Lâm Nguyên chiếc xe, Đào Cẩn chiếc xe ngựa còn lại, Đào Tĩnh cưỡi ngựa theo bên cạnh. Lúc này Đào Cẩn liền thay đổi chủ ý, nàng đến bên tai Ân thị: " Mẫu thân, con cùng người chung chiếc xe có được ? Có chút quy củ trong cung con chưa , muốn người chỉ bảo chút."


      Ân thị nghĩ, trong cung quy củ quả rât nhiều, nên trước khi tiến cung nên cho nàng biết, liền đồng ý , "Chúng ta ngồi chiếc xe ngựa phía sau ."


      Bởi vì Lục thị, nên quan hệ giữa Ân thị cùng Đào Lâm Nguyên được tự nhiên, lúc nào cũng khắc khẩu, cũng chưa từng vui vẻ khi gặp mặt nhau. Bà thấy Đào Cẩn đưa ra cầu này, Ân thị đáp ứng mà hỏi qua ý kiến của Đào Lâm Nguyên.


      Đào Cẩn vui vẻ, quay đầu hỏi Đào Lâm Nguyên: " Phụ thân, người thấy thế có được ?"


      Đào Lâm Nguyên đột nhiên tỉnh lại, sắc mặt như bình tĩnh gật đầu, "Cũng được."


      Vì thế hai người lên xe ngựa, ở phía sau Ân thị bước lên chiếc ghế Hoàng Mộc để lên xe Đào Cẩn lơ đãng nhìn về phía xe đằng trước, vừa đúng lúc bắt gặp Đào Lâm Nguyên ngẩn ngơ nhìn về phía bên này, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn hình bóng của người ngồi trong xe ngựa bên này.


      Mẫu thân ăn mặc xinh đẹp như vậy, mà ông lại chỉ có thể nhìn từ xa, trong lòng chắc là rất khó chịu.


      Đào Cẩn nghĩ trong lòng, nàng chính là muốn làm cho ông được dễ chịu .


      Nhìn được mà chiếm được, ông mới có thể nhìn thấy được giá trị của mẫu thân.


      *


      Sau khi tiến cung nam quyến cùng nữ quyến tách ra để hoạt động, đến khi cung yến cùng nhau đến cung Lân Đức.


      theo cung nữ đẫn đường đằng trước, Ân thị cùng Đào Cẩn liền tới cung Chiêu Dương của Trang hoàng hậu, qua vô số cung điện màu đỏ, lại gặp vài vị phu nhân đến trước.


      Phía trước người nữ nhân ngồi chiếc tháp Loan Phượng được sơn son nạm ngà voi, tư thái ung dung cao quý, tuổi gần 50 nhưng do được bảo dưỡng tốt nên hề thấy có nét nào của tuổi già khuôn mặt bà , thể nghi ngờ người phụ nữ này chính là đương kim Trang hoàng hậu. Bên người bà có người nữ nhân xấp xỉ tuổi tác với Ân thị đứng, dung mạo xuất chúng, khuôn mặt luôn lên ý cười, chính là người luôn coi Đào Cẩn như con mình, Nghi Dương công chúa .


      Ân thị cùng Đào Cẩn tiến lên hành lễ, Trang hoàng hậu để hai người đứng lên, tủm tỉm cười gọi Đào Cẩn tiến lên phía trước: "Mới hai tháng gặp mà Khiếu Khiếu hình như cao hơn." xong đầy thân thiện vỗ vỗ bàn tay bé của nàng, "Khiếu Khiếu có nhớ bản cung ?"


      Từ sau khi Hoàng Hậu biết nhũ danh của Đào Cẩn, mỗi lần gặp mặt đều thân thiết gọi nàng là Khiếu Khiếu, lúc đầu nàng có chút được tự nhiên, nhưng sau thời gian dài được hoàng hậu gọi như vậy, nàng ngược lại coi đây là thói quen .


      Đào Cẩn liền mỉm cười để lộ ra hai má lúm đồng tiền xinh đẹp, dùng cái miệng ngọt như đường , "Bởi vì nhớ Hoàng Hậu nương nương, con phải cố gắng uống thuốc nhiều thuốc để mong nhanh chữa hết bệnh, chờ ngày hôm nay tiến cung để được gặp ngài."


      Hoàng hậu nghe xong rất vui vẻ, rồi lại vì biết nàng bị bệnh mà đau lòng, "Tại sao lại ngã bệnh? Ngày mai để bản cung gọi thái y khám lại cho con chút, phải đem thân thể con điều dưỡng tốt. Bằng hơi chút liền mắc bệnh, bản cung có thể đâu tìm người như con?"


      Có thể được Hoàng Hậu coi trọng như thế làm rất nhiều người có mặt ở đây ao ước mà được, rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đào Cẩn, nàng dường như để ý đến, chớp chớp mắt bướng bỉnh : "Người tên Đào Cẩn có thể rất nhiều, nhưng Khiếu Khiếu chỉ có mình con thôi."


      già trẻ lâu gặp, để ý đến những người xung quanh mà vui vẻ chuyện, ngay cả Nghi Dương công chúa nhìn thấy cũng cảm thấy ghen tỵ, Hoàng Hậu đối với nàng hình như cũng quá sủng ái như vậy. Nhưng điều này cũng lạ, ai bảo nha đầu Đào Cẩn năng ngọt ngào hợp lòng người như vậy, ngay cả nàng cũng rất mến nha đầu này.


      Nàng cùng Ân thị nhìn nhau, nhịn được mà nhìn nhau cùng bật cười.


      Ước chừng hai khắc sau, cung nữ tiến vào bẩm báo, nàng khom người hướng Trang hoàng hậu : "Nương nương, Ngụy vương đến điện Chiêu Dương, mời ngài di giá đến điện Lân Đức."


      Đào Cẩn hơi khựng lại, Giang Hành tới? Tạo sao giống với ấn tượng trước kia của nàng nhau, đời trước phải do Tuệ vương đến mời hoàng hậu sao?


      Tuy nàng hiểu, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh đỡ Trang hoàng hậu đứng dậy, nhìn về hướng cửa chính.


      Đôi giày thêu kim tuyến dẫn lên thềm cung điện màu đỏ, Ngụy vương tư thái trầm ổn chậm rãi xuất trước ánh mắt chăm chú của mọi người trong điện.

    4. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      @Hàn Ngọc đổi tên nàng ạ, ta mún để tên này lâu r mà h ms có dịp:045:, có điều chắc h chả ai nhớ nỗi ta đâu:031:

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 7 Sợ độ cao


      Thành cổ Tùng Châu là thị trấn nằm ngay biên cương, là vùng đất quan trọng trong quân của nhà binh. Từ lúc Giang Hành được phong vương năm 18 tuổi đến nay đóng đô tại đó 9 năm, lãnh binh đánh giặc là chuyện bình thường như cơm bữa.

      chiến trường tinh phong huyết vũ (1) tôi luyện thành người có ngũ quan thâm thúy, giống như binh khí sắc bén, lúc bình thường lộ ra thanh sắc, nhưng khi ra khỏi vỏ có thể dễ dàng cướp mạng người khác. thay bộ giáp Minh Quang Khải, mặc bộ cẩm bào màu đen với đường thêu dệt kim hoa văn thị đế (2), ánh mắt chuyên tâm, thân hình cao lớn đứng trước mặt Trang Hoàng hậu, “Mẫu thân.”

      (1) : Tinh phong huyết vũ : nghĩa là đẫm máu tanh nồng, mưa máu gió tanh.

      (2): Thị đế: vị thuốc trong đông y, hay còn gọi là tai quả hồng.


      Người con thứ ba này là đứa con mà Trang Hoàng hậu hài lòng nhất, chỉ có năng lực nổi bật, mà còn có vẻ ngoài tuấn oai phong. Từ lúc được phong vương đến nay, cũng hiếm khi hồi kinh, vì vậy bà lại thêm vài phần thương, “Vì sao chỉ có mình con, nhị ca con đâu?”

      Nhị ca trong miệng Trang Hoàng hậu là Tuệ vương Giang Diễn, bà sinh tổng cộng ba người con, Nghi Dương công chúa là trưởng tỷ của hai người.

      Tiệc Trung thu năm ngoái là Tuệ Vương đến mời Hoàng Hậu ngồi vào vị trí, biết vì sao năm nay lại đổi thành , chỉ mình Trang Hoàng hậu kinh ngạc, mà ngay cả Đào Cẩn cũng vậy.

      Giang Hành chỉ đơn giản : “Nhị ca có việc, nên ủy thác con thay huynh ấy tới đây.”

      cười : “Mẫu thân có chào đón con sao?”

      Trang Hoàng hậu chỉ cảm thấy nghi hoặc mà thôi, làm sao lại chào đón con mình được. mới trở về hôm kia từ chiến trường Tùng Châu, còn phải là suy nghĩ cho thân thể của , lo lắng quá mức mệt mỏi hay sao?

      “Dĩ nhiên phải, con như vậy cũng hơn nửa năm, ta hoan nghênh còn kịp nữa là.” Hoàng hậu vừa giận vừa đau lòng liếc cái, đột nhiên nhớ tới bên cạnh còn có người, mặt lên nụ cười từ ái, “Con Tùng Châu nhiều năm như vậy, chắc là chưa gặp mặt ngoại tôn nữ của Sở quốc công đâu nhỉ. Con có ở đây, chỉ có mình tiểu hạt dẻ này làm ta cười thôi.”

      xong lại kéo Đào Cẩn qua, đưa nàng đến trước mặt Giang Hành giới thiệu, “Khiếu Khiếu, đây là Ngụy vương. Bàn về bối phận con cũng nên gọi tiếng cữu cữu (3) đấy.”

      (3)Cữu cữu: Cậu

      Hai người cách nhau khoảng hai bước, Đào Cẩn cao lắm cũng chỉ đến ngực , phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy mặt Giang Hành. Tình huống gặp mặt mặc dù quá giống kiếp trước, nhưng về cơ bản cũng có gì khác nhau. Đào Cẩn sửa sang lại tâm tình, ngửa đầu nhìn cái, đối với ánh mắt sâu thẳm, hai mắt trong veo kia, lát sau mới yên lặng nghẹn ra tiếng: “…Cữu cữu.”

      Giang Hành cúi đầu nhìn tiểu bất điểm (4) trước mắt, dường như chỉ mới tầm mười tuổi, bộ dạng thuần khiết xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời.

      (4) Tiểu bất điểm: nhóc

      Chỉ là dường như nàng có chút sợ , trong đôi mắt kia chợt lóe lên sợ hãi, vô cùng dễ dàng bị bắt được.

      “Khiếu Khiếu sao?” Đối với cái tên này cũng hơi có hứng thú.

      Ân thị đứng bên mím môi cười, tiến lên giải thích: “Cứ chặp là lại làm ồn, nếu ai chuyện với nó lại làm ồn, mà chuyện rồi có khi còn khủng khiếp hơn. Trong phủ đều là tiếng của con bé, sau này nghĩ nhũ danh cho nó thuận tiện lấy luôn hai chữ này.”

      Giang Hành cười lên tiếng, ánh mắt nhìn Đào Cẩn thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu, “Cũng thú vị lắm.”

      Lông mi Đào Cẩn run lên, thu ánh mắt lại, trong lòng có chút phức tạp. May mắn là có bồng nàng lên cao, nhưng lại tiếc nuối vì có cơ hội tiếp xúc với , nếu như bây giờ có cơ hội để lại ấn tượng đặc biệt với , chỉ sợ sau này dễ tiếp cận rồi!?

      đợi nàng nghĩ kĩ, Giang Hành đến bên cạnh Trang Hoàng hậu, cùng với nhóm người mệnh phụ nữ quyến cùng về phía Lân Đức điện.

      Đào Cẩn, Ân thị cùng Nghi Dương công chúa phía sau Hoàng hậu.

      tháng nay Ân thị cũng gặp mặt Nghi Dương công chúa, hai người cạnh nhau mãi hết chuyện, đề tài hơn phân nửa đều tập trung ở việc trang điểm của Ân thị. Đào Cẩn ở bên vừa vừa nghe, phía trước là bóng dáng thon dài của Giang Hành, lưng hùm vai gấu, thân hình cao lớn, bước vững vàng.

      *

      Kiếp trước hai người gặp nhau tại nội điện Lân Đức điện, lúc đó chỉ có Nghi Dương công chúa, Ân thị cùng nàng, ngoài ra còn có hai, ba mệnh phụ mà nàng quen biết.

      Giang Hành tới để hỏi thăm trưởng tỷ, Nghi Dương công chúa lại thuận lý thành chương (5) giới thiệu Đào Cẩn, gặp lúc tâm tình của tệ, cúi người bế nàng lên cao như bế trẻ . Lúc ấy Đào Cẩn sợ tới mức choáng váng, ôm chặt cổ , vừa khóc vừa cầu : “Thả ta xuống, ngươi mau thả ta xuống dưới.”

      (5) Thuận lý thành chương: hợp lý, hợp lẽ.

      Khuôn mặt non nớt của nàng trong mắt có khác nào là tiểu hài tử đâu?

      Giang Hành hàng năm đều sinh hoạt trong quân doanh, thói quen tùy tiện biết kiềm chế, muốn làm gì làm. Đáng thương cho Đào Cẩn, chỉ có thể khóc sướt mướt, mãi đến khi Nghi Dương công chúa khuyên bảo mới đem nàng thả xuống.

      Giang Hành sờ đỉnh đầu của nàng, cười : “Đứa trẻ này yếu ớt.”

      Đào Cẩn cảm thấy rất oan ức, nàng phải yếu ớt, chỉ là nàng sợ độ cao thôi.

      Sau này từ trong miệng Nghi Dương công chúa biết được nàng mắc bệnh tim, hơn nữa Đào Cẩn lại sợ , Giang Hành cũng làm hành động gì khác người với nàng. Quan hệ hai người cũng có gì đặc biệt, chỉ là quan hệ trưởng bối hậu bối sai biệt lắm, cho tới ngày Đào Cẩn chết, bọn họ cũng có tiếp xúc nhiều.

      Cung yến tại Lân Đức điện vẫn chưa bắt đầu, Trang hoàng hậu nghĩ bọn tiểu bối chắc hẳn cũng thích loại hoàn cảnh câu nệ thế này, bèn gọi Đào Cẩn đến trước mặt : “Hồ Thái Dịch phía trước là nơi Ngọc Chiếu cùng vài vị tiểu thư chuyện, con có muốn đến đó chơi ? Đợi đến lúc cung yến bắt đầu ta cho người gọi các con.”

      Đào Cẩn hơi ngẩn ra, do dự : “Nương nương, con…”

      Nàng hề muốn tới đó, biết được những hành vi mà Hà Ngọc Chiếu từng làm, còn cách nào để nàng đối đãi với nàng ta như tỷ muội được nữa rồi. Huống chi nơi này còn có Giang Hành, nàng còn chưa nghĩ ra cách để tiếp cận đâu.

      Trang hoàng hậu vô cùng nhiệt tình, gọi cung tỳ đứng phía sau ra để dẫn đường, “Quan hệ của con cùng Ngọc Chiếu xưa nay rất tốt, chắc là có rất nhiều chuyện để , hơn nữa lúc nãy nó cũng muốn gặp con, còn muốn chờ con đến đây.”

      Người chung quanh đều đợi nàng mở miệng, ngay cả ánh mắt Giang Hành cũng bị hấp dẫn tới đây, Đào Cẩn cảm thấy nếu tiếp tục do dự nữa dường như tốt, vì thế nàng cong mắt cười, : “Vậy con trước gặp Ngọc Chiếu, lát sau lại tiếp nương nương.”

      Những gì nàng khiến Hoàng hậu nương nương rất vui vẻ, vỗ tay của nàng nửa đùa nửa nghiêm túc : “Bản cung chờ con.”

      Vì vậy mới được nửa đường, Đào Cẩn liền tách ra, về phía đông bắc Lân Đức điện hướng hồ Thái Dịch. Đằng trước có cung nhân dẫn đường, có lẽ là ý tứ của Hoàng hậu nương nương, lâu sau Ngọc Minh và Thu cũng phía sau lưng nàng.

      Ngọc Minh ấp a ấp úng, nhìn là biết nàng có lời muốn : “Tiểu thư…”

      Đào Cẩn trong lòng đầy tâm , thuận miệng hỏi câu: “Có chuyện gì sao?”

      Nàng vụng trộm liếc nhìn sắc mặt Đào Cẩn, thấy chân mày nàng hơi nhíu lại nên càng thấp thỏm, “Vừa rồi nha hoàn bên cạnh Ngọc Chiếu tiểu thư tới, Ngọc Chiếu tiểu thư muốn đưa Tướng Quân tới trước. Hai người nô tỳ thể cự tuyệt, lại càng thể tự tiện làm chủ, nên trả lời là muốn hỏi ý của tiểu thư trước, ngờ các nàng lại trực tiếp đem Tướng Quân …”

      Cung yến lần này vốn dĩ Đào Cẩn định đem Tướng Quân cùng, nhưng mà nó sống chết đuổi theo, kêu gào rất đáng thương. Đào Cẩn nhất thời mềm lòng nên dẫn nó theo.

      Nếu là trước kia chắc chắn nàng để ý, dù sao bạn tốt muốn nhìn sủng vật cũng phải là chuyện gì đáng lo. Mà bây giờ, nàng lại nghĩ vậy, chỉ cảm thấy trong lòng trĩu nặng, “Đem lúc nào?”

      Ngọc Minh càng thêm lo sợ: “Gần nửa canh giờ rồi.”

      Nàng đến Chiêu Dương điện cũng chỉ mới nửa canh giờ, vậy nghĩa là nàng vừa nhập cung nàng ta có chủ ý rồi sao. Đào Cẩn nhớ tới nguyên nhân Tướng Quân chết kiếp trước, trong lòng lại càng thêm lo lắng, mặt cầu cung nhân dẫn đường nhanh chút, mặt cáu giận bản thân mình lơ là sơ suất.

      *

      Hai bên hồ Thái Dịch là hàng cây liễu san sát, bên bờ là kiến trúc hành lang gấp khúc, xung quanh là đình đài lầu các, cung điện oai nghiêm.

      Phía sau hồ là ngọn núi, tạo nên cục diện hạn chế. Nơi này diện tích cực lớn, bố cục rộng rãi thoải mái, hồi lâu mới tới núi Bồng Lai, ở giữa còn có đình bát giác nho .

      Từ xa nhìn thấy mấy bóng dáng xinh đẹp, cũng chính là con của các vị đại thần do Ngọc Chiếu mời đến. Các nàng đều vây quanh nương, khoảng tầm mười ba mười bốn tuổi, dung mạo hề tầm thường, rực rỡ hơn người, khi cười có hai má lúm đồng tiền sâu, nhìn thân thiết động lòng người. Đào Cẩn vẫn cảm thấy lúm đồng tiền của nàng ta rất đẹp, chỉ tiếc là cuối cùng nàng ta cười với nàng nữa, trong mắt đều tràn ngập vẻ chán ghét ghen tị.

      Dù biết rằng Tướng Quân chết ở chỗ này, nhưng nàng vẫn yên lòng, bước nhanh tới tiểu đình.

      Hà Ngọc Chiếu nhìn thấy nàng từ xa, đứng dậy nhìn nàng chào hỏi, “Khiếu Khiếu!”

      Ánh mắt của đám tiểu thư nhất loạt hướng về phía nàng, Đào Cẩn sớm quen bị người khác nhìn chăm chú, giấu tâm tư, mỉm cười đến trước mặt nàng ta , “Lớn tiếng như vậy làm gì chứ, muội cũng có chạy đâu hết mà.”

      “Còn phải là sợ muội nhìn thấy ta hay sao.” Hà Ngọc Chiếu kéo nàng ngồi xuống ghế đá, ngữ khí có chút oán trách, “Nếu phải tỷ nhờ Hoàng hậu chuyển lời, chỉ sợ muội cũng chẳng đến tìm tỷ rồi. hiểu mấy ngày nay muội bận rộn việc gì, chúng ta gặp mặt tháng nay rồi đó.”

      Nghĩ lại cũng đúng, từ lúc tỉnh lại, nàng thường vô tình hoặc cố ý tránh nàng ta, Đào Cẩn đành phải giải thích: “Lúc trước muội bị bệnh còn gì, nằm giường khoảng mười ngày, tới hôm kia mới khỏe lên chút.”

      Nghe vậy Hà Ngọc Chiếu vội vàng hỏi vài câu quan tâm, biết nàng vì leo tường mà ngã đập đầu xuống đất khách khí mà ôm bụng cười to, có chút đồng tình : “Muội, muội bị vậy là xứng đáng!”

      Đào Cẩn bĩu mỗi, nàng cũng cảm thấy như vậy.

      Đợi hồi mà vẫn thấy nàng ta nhắc tới Tướng Quân, Đào Cẩn đành phải hỏi: “Nghe tỷ đem Tướng Quân rồi, sao muội thấy nó đâu cả?”

      Hà Ngọc Chiếu lau nước mắt vì cười quá nhiều, bên môi nở nụ cười, “Tướng Quân là ai?”

      Đào Cẩn : “Là con báo mà Nghi Dương công chúa cho muội ấy.”

      Nàng ta lúc này mới phản ứng lại, cực kỳ kinh ngạc : “Muội vậy mà lại đặt cho nó cái tên này hả?” Mà suy nghĩ lại nếu theo tính tình của Khiếu Khiếu cũng phải có khả năng, “Vừa nãy nó chịu ở yên trong này đợi, tỷ sợ nó cắn người khác, nên bảo cung nhân đem nó đến nơi khác dạo chơi rồi.”

      Đào Cẩn ngẩn ra, “Vậy cung nhân kia từng chăm sóc báo con bao giờ chưa?”

      Nàng ta thẳng thắn trả lời: “Chưa từng.”

      Nếu có kinh nghiệm làm sao có thể chế ngự được con báo săn cứng đầu nghe lời chứ? Đào Cẩn bỗng nhiên đứng dậy, yên tâm hỏi: “Bọn họ đâu? Muội phải xem thử.”

      Hà Ngọc Chiếu có chút mất hứng , “ vất vả mới gặp được muội lần, vậy mà muội lại muốn chuyện với tỷ sao?”

      xong lại thấy cánh môi Đào Cẩn mím chặt thành đường, là dấu hiệu cho thấy nàng tức giận, mới biết vừa rồi nàng phải đùa, vì vậy đưa tay chỉ hướng, nổi giận : “Phía đông núi Bồng Lai đó.”

      Đào Cẩn hai lời hướng tới nơi đó, sau là hai người Ngọc Minh và Thu .

      Núi Bồng Lai nằm phía sau hồ Thái Dịch, cao khoảng hai trượng (6), núi còn có mấy cây mộc tùng bách cao tuổi, phong cảnh hợp lòng người, là nơi thích hợp để ngắm trăng. Ngay sau đó nàng nhìn núi liền thấy con báo có những đốm màu nâu vàng nhạt xen kẽ màu đen bộ lông của nó, Tướng Quân đứng ở nơi cao nhất, cúi người liếc nhìn các nàng, còn những cung nhân dắt nó đứng phía dưới, nơm nớp lo sợ đưa tay tiếp đón: “Ông trời của ta, mày mau xuống đây .”

      (6) 1 trượng = 2,3m

      Đào Cẩn tiến nhanh lên phía trước hỏi, “ xảy ra chuyện gì?”

      Cung nhân kia như thấy được vị cứu tinh, cúi đầu bẩm báo lại đầu đuôi câu chuyện: “Nó bỗng nhiên chạy lên , làm thế nào cũng chịu xuống dưới, vừa lại gần là nó lại chạy ra xa, mọi người có cách nào tiến lại gần được.”

      Đào Cẩn ở bên dưới thử gọi hai tiếng, nhưng mà Tướng Quân lại thờ ơ. Nàng bảo Ngọc Minh lên giải cứu, nghĩ tới cũng giống như cung nhân kia, Ngọc Minh còn chưa tới gần linh hoạt nhảy lên chỗ khác cao hơn.

      Còn để chậm trễ nữa cũng phải là biện pháp, cung yến cũng gần bắt đầu rồi, Đào Cẩn nhìn núi này cũng dốc lắm, khẽ cắn môi tới.

      Kỳ lạ là lần này Tướng Quân lại hề né tránh, ngoan ngoãn chờ nàng tới trước mặt nó, để nàng ôm vào lòng.

      Đào Cẩn tâm tình buông lỏng, thấy nó hoàn hảo bị gì cũng yên tâm. Nhưng cúi đầu nhìn xuống bên dưới, hai chân như nhũn ra, trận đau đầu hoa mắt ập đến, cũng biết nên xuống thế nào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :