1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Độc nhất phu nhân tâm - Phong Hà Du Nguyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      lâu rồi mới có chương mới
      hay lắm bn ơi
      Nyanko129Hàn Ngọc thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      @hirari nàng ơi, ta kiểm tra thấy đâu có bị trùng, chương 41 42 đúng rồi mà TvT

    3. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Bi trung pic do nang ah, bi trung khuc cuoi do nang @Nyanko129
      Nyanko129 thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Mọi người vừa đọc vừa soát lỗi cho ta nhé! Chúc mọi người đọc truyện vui.:yoyo55:

      Chương 43: Rắn độc.


      Editor: Hàn Ngọc


      mặt hồ chỉ còn lại bóng dáng của hai người Đào Cẩn và Giang Hành, Lý Hồng Lý Thái đều đứng ở ngoài cách vài bước.


      Đào Cẩn biết được ngồi ở đây hai canh giờ nhưng vẫn như trước câu được con cá nào, khỏi có chút giật mình. Vừa rồi đại ca cùng Hà Giác vừa ra tay là bách phát bách trúng, tại sao việc câu cá lại khó khăn như thế?


      Chẳng lẽ bờ bên này có cá?


      Đào Cẩn buồn bực nhìn về phía mặt nước, chỉ thấy dưới nước đuôi cá đong đưa, con rồi lại con cứ bơi qua bơi lại trước mắt. Nàng quay đầu kỳ quái hỏi: "Ngụy vương cữu cữu, có phải người biết câu cá đúng ?"


      Bàn nắm cần câu của Giang Hành hơi khựng lại chút, chợt thấp giọng cười, " ràng như vậy sao?"


      Đào Cẩn thành thực gật gật đầu, tuy nàng cũng biết câu cá, nhưng cá trong hồ kết thành đoàn bơi qua bơi lại, lại ngay cả con cũng câu được, như thế còn ràng sao?


      Nghĩ tới việc câu con cá mà lại vất vả như vậy, còn bị chính mình dọa mất con, nhất thời càng thêm áy náy. Nàng đứng ở bên giúp được gì, vì thế liền sai Bạch Nhụy tìm ít cỏ dại có tính dẻo dai, nàng cầm lấy mấy cây có chiều dài giống nhau khoa tay múa chân trận liền vùi đầu làm.


      Giang Hành thấy nàng tự nhiên lại im lặng lời nào, nghiêng đầu nhìn lại: "Ngươi làm cái gì?"


      Đào Cẩn là lần đầu làm cái này, định nếu thành công đưa cho xem, vì thế xoay lưng : "Chờ ta hoàn thành cái này ."


      Tính tình là trẻ con, Giang Hành cho là đúng cười cười, tiếp tục ngồi bên bờ kiên nhẫn đợi cá mắc câu. Có đôi khi cần câu hơi chấn động, có kinh nghiệm của mấy lần trước, nên vội vàng nhấc lên, đến khi phao cần câu lần nữa kịch liệt chìm xuống, hai tay mới dùng lực mạnh kéo cần câu lên, quả nhiên lưỡi câu có con cá chép lớn mắc câu!


      Lý Hồng mừng rỡ thôi: "Câu được rồi câu được rồi, cuối cùng vương gia cũng câu được rồi !"


      Lý Thái vỗ vỗ bả vai , ý bảo im lặng chút.


      khuôn mặt Giang Hành kích động bằng Lý Hồng, nhưng vẫn thể chút cao hứng, gỡ con cá chép khỏi lưỡi câu để vào giỏ trúc, đúng lúc thấy tiểu nương kia đem vật dấu ra phía sau lưng.


      "Ngươi dấu cái gì vậy?"


      Đào Cẩn thấy câu được cá, nên thấy cần thiết phải đem món đồ này đưa ra nữa. Vì thế hơi mím môi, có chút ủy khuất lắc đầu, " có gì."


      Vẻ mặt này cho dù nhìn như thế nào cũng giống có gì, Giang Hành buông cần câu đến trước mặt nàng, bóng dáng cao lớn che lấp toàn bộ hình bóng của tiểu nương, "Đưa bản vương nhìn xem."


      Đào Cẩn ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thẳng vào đôi mắt đen như mực của , nhất thời bị cỗ áp lực vô hình bao quanh, tự giác giao vật giấu ra: "Đây là lần đầu tiên ta bện cái này, nhìn hơi khó coi chút. Vừa rồi là do ta dọa cá của Ngụy vương cữu cữu chạy mất, nên muốn lấy cái này đền lại, nhưng giờ cữu cữu câu được cá, cần dùng đến nó nữa."


      Trong lòng bàn tay trắng nõn nắm cá chép được tết từ cỏ lớn cỡ bàn tay, bộ dáng có chút kỳ quái, nhưng có thể nhìn ra là nàng đặt bao nhiêu tâm huyết vào làm. Giang Hành cầm con cá ở trong tay lật trái phải ra xem, lại nhìn tiểu bất điểm cười cười, tâm tình sảng khoái nhếch nhếch môi cười, "Chuyện nào chuyện đấy, lễ vật bồi thường này bản vương nhận."


      xong trở về bên bờ, nhấc giỏ trúc lên giao cho Lý Hồng cầm, thu thập cần câu chuẩn bị trở về sơn trang núi: "Hôm nay dừng tại đây, thôi, bản vương đưa ngươi về trước."


      Hóa ra mục tiêu của chỉ là câu con cá...


      Đào Cẩn khoát tay, nơi này cách nơi Đào Tĩnh ở xa, cần tiếp tục làm phiền nữa: "Ta còn muốn đợi Vân Vân cùng trở về, Ngụy vương cữu cữu cần quan tâm đến ta, ngài về trước ."


      Nàng cự tuyệt lần nữa, nên Giang Hành cũng miễn cưỡng nữa.


      Đúng lúc thấy Đào Vân từ trong rừng ra, từ xa kêu tiếng: "Tỷ tỷ..."


      Giang Hành cưỡi ngựa, muốn theo đường cũ trở về.


      Cùng lúc đó, ở phía bên kia núi bỗng nhiên vang lên tiếng thét chói tai, chính là phát ra từ chỗ các nàng vừa rồi đứng.


      "A -- "


      *


      Đây là ân thanh của Hà Ngọc Chiếu.


      Đào Vân ngớ tại tại chỗ, kinh ngạc quay đầu nhìn lại.


      Đào Cẩn biết phát sinh chuyện gì, nghĩ đến đại ca vẫn còn ở bên kia, nhấc váy liền muốn qua xem xét.


      Khổ nỗi đường xá ở bờ hồ trơn trợt, nàng chú ý nên đạp trúng khối rêu xanh, thân mình nghiêng ngả liền có xu hướng ngã về phía trước. Nha hoàn kịp đỡ nàng, lúc nàng sắp sửa ngã xuống hồ bàn tay từ bên cạnh duỗi tới, đúng lúc bắt được tay nàng, đem nàng kéo về hướng bờ.


      Đào Cẩn trong lòng thở phào nhõm, khuôn mặt nhắn trắng bệch, "Đa tạ Ngụy vương cữu cữu."


      Lòng bàn tay tay nhắn mềm mại như xương, bởi vì do sợ hãi nên vẫn nắm chặt tay , cảm giác mềm mại, còn có chút lạnh. Giang Hành đúng lúc buông ra, ở phía trước dẫn đường: " theo phía sau ta, đường cẩn thận chút. xem xảy ra chuyện gì."


      nguyên bản trước, nhưng nghe được tiếng hét kia mới quay trở lại.


      Đào Cẩn nhận được bài học, nên dám gần đến mép hồ chút nào, nửa bước rời theo phía sau .


      Hà Ngọc Chiếu là cháu ngoại của , qua xem xét cũng là do nguyên do đó.

      Nhưng đường thực rất nhanh, Đào Cẩn ở phía sau phải cố hết sức mới theo kịp, lại dám kêu chậm chút, giống như cái đuôi theo đến phía bên kia hồ.


      Lúc bọn họ đến nơi ở đó ít người, Hà Ngọc Chiếu ngồi tảng đá khóc sướt mướt, vòng hoa cạnh chân vỡ tan tành.


      Nàng cởi giày thêu, lộ ra mắt cá chân trong suốt trơn bóng, chỉ thấy đó có hai dấu răng ràng. Nàng vừa rồi cùng Đào Nhàn đứng ở đây chờ, con rắn lặng lẽ từ dưới đất phía sau chui ra, cắn phát lên chân nàng, thế nên mới có tiếng thét sợ hãi vừa rồi.


      Chân của tiểu thư khuê các thể tùy tiện cởi ra cho người khác nhìn, nha hoàn che ở trước mặt nàng, cái vị công tử khác đều đứng ở bên.


      Đào Cẩn tìm Đào Tĩnh hỏi tình huống, mới biết được xảy ra chuyện gì.


      Hà Ngọc Chiếu mặt khóc mặt lại lôi kéo Hà Giác : "Ca ca cứu muội... Muội muốn chết..."


      biết con rắn này có độc hay , cũng biết nọc độc khuếch tán hay chưa, Hà Giác dám di chuyển nàng, sớm cho người trở về sơn trang mời thái y đến đây.


      ngừng trấn an Hà Ngọc Chiếu: " , có việc gì đâu."


      Vừa ngẩng đầu nhìn thấy Giang Hành đứng ở đây, nhất thời ngạc nhiên vô cùng: "Cữu cữu tại sao lại ở đây?"


      Giang Hành biết được tình huống từ chỗ Đào Tĩnh, đứng các vài bước hỏi: "Con rắn kia trông như thế nào?"


      Hà Ngọc Chiếu thút tha thút thít, cẩn thận nhớ lại: "Thân mình là màu xanh, đầu có màu đỏ, dáng vẻ rất ."


      Ngôn Cật, liền thấy chân mày của Giang Hành nhăn lại sâu, "Rắn này có độc, phải lập tức cấp cứu."


      Bình thường đều sai, tâm của Hà Ngọc Chiếu lạnh nửa, chỉ cảm thấy nóng lòng muốn chết, nước mắt càng kiềm chế được.

      Nhưng giờ vẫn chưa thấy thái y đến, bọn họ hiểu những lời Giang Hành nhưng lại biết phương pháp làm, nếu như làm bừa đúng cách làm vết thương nghiêm trọng hơn làm thế nào?


      Hà Giác gấp đến độ xoay quanh, hỏi Giang Hành: "Cữu cữu thấy nên làm gì bây giờ?"


      Giang Hành có cái biện pháp, chính là để cho người hút hêt chất độc ra, tránh cho nọc độc tiếp tục khuếch tán khắp nơi. Dù cho thể hoàn toàn trừ hết nọc độc, nhưng cũng có thể giúp Hà Ngọc Chiếu cầm cự được đến lúc thái y tới.


      Việc này cấp bách, nhưng tìm đâu được người chịu hút nọc độc cho Hà Ngọc Chiếu.
      Lý Thái xung phong nhận việc: "Thuộc hạ có thể thử lần."


      Hà Giác lộ ra vẻ do dự, chung quy Ngọc Chiếu cũng là nương chưa lấy chồng, nam nữ thụ thụ bất thân...


      Nhưng mà nếu như kịp thời làm như vậy, chỉ sợ tính mạng Hà Ngọc Chiếu khó giữ. cắn răng cái, lời mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị ra lệnh: "Nếu ngươi dám đem việc này ra, ta để khiến các ngươi hối hân."


      Lý Thái : "Thuộc hạ ."


      mới vừa tiến lên chút, Hà Ngọc Chiếu khóc lóc ầm ĩ giãy dụa, sống chết chịu để cho Lý Thái chạm vào mình: "Cút... Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào ta!"


      Hà Giác ở bên an ủi nàng, "Ngọc Chiếu đừng quậy phá nữa, muội phải vì tính mạng của mình mà suy nghĩ... Cố gắng chịu thiệt thòi chút, sau này có chuyện gì thay đổi."


      Lúc này phải do nàng quậy phá, nàng cũng biết tình hình nghiêm trọng của việc, nhưng nàng muốn bị người nam nhân thối tha chạm vào chân nàng, hơn nữa còn dùng miệng...


      Như vậy trong sạch của nàng ra sao?


      Nàng giãy dụa hồi lâu, thể thỏa hiệp, vẻ mặt đầy chán ghét quay đầu chỗ khác.


      *


      khắc đồng hồ sau thái y rốt cuộc cũng đến, cũng may vết rắn cắn của Hà Ngọc Chiếu miệng vết thương cũng sâu, mới vừa rồi lại được xử lý qua, lúc này cũng có nguy hiểm gì.


      Nàng ngồi kiệu trở vê sơn trang núi, Hà Giác theo sau ở bên, trước mọi người bước trở lại sơn trang.


      núi rất nhiều rắn, bây giờ lại là đầu mùa xuân, là thời điểm vạn vật sinh sôi nảy nở, để tránh phát sinh tình huống như vậy nữa, Đào Tĩnh cùng Giang Hành phía sau mấy nương, hộ tống các nàng an toàn trở về.


      Đào Tĩnh tò mò nhìn nhìn giỏ trúc cùng cần câu trong tay Lý Hồng, "Ngụy vương cũng ở bờ hồ?"


      Giang Hành nhìn chớp mắt đáp: "Trong lúc rãnh rỗi, liền vài vòng núi."


      Nghĩ lại vừa rồi cùng Khiếu Khiếu đến, ở sau tuy có Đào Vân theo, nhưng Đào Tĩnh vẫn là cảm thấy cùng Khiếu Khiếu thân hơn chút. danh nghĩa có bối phận là cữu cữu của bọn họ, nhưng thực tế bọn họ hề có chung chút huyết thống nào, Khiếu Khiếu nương sắp đến tuổi trưởng thành, nếu việc lần này bị người có ý xấu nhìn thấy, khó tránh khỏi có những lời đồn nhảm.

      cả đoạn đường tâm tình rất phức tạp.


      Rất nhanh đến đỉnh núi, Đào Tĩnh thoáng nhìn thấy trong vạt áo lộ ra vật màu xanh, nên có ý tốt nhắc nhở: "Ngụy vương hình như có gì đó sắp rơi ra ."


      Giang Hành đưa mắt nhìn, hóa ra là con cá chép Đào Cẩn vừa đan.


      cất vào trong vạt áo lần nữa, rồi tiếp tục đường.


      Đào Tĩnh nhìn là vật gì, chỉ thấy là góc cỏ màu xanh, tại sao Ngụy vương lại đem vật đó nhét vào trong lòng? Nhưng phải là người thích chõ mũi vào chuyện của khác, nên hỏi nhiều.


      Đúng lúc nhìn thấy trong tay Đào Vân cầm vòng hoa, nên mơ hồ đoán được chút, nhưng tiếp tục nghĩ thêm nữa.

      Đến cửa sơn trang, bọn họ về hai hướng khác nhau.


      Giang Hành đột nhiên dừng lại, đem giỏ trúc giao cho Lý Hồng, hai câu.


      Lý Hồng liền cầm giỏ trúc quay người, đuổi theo hướng Đào Cẩn và Đào Tĩnh ."Đây là quà vương gia nhà nô tài tặng cho Quảng Linh quận chúa, vương gia có qua có lại."


      Đào Cẩn di tiếng nhận lấy, bên trong quả nhiên có con cá chép lớn nằm.
      rất vất vả mới câu được, vậy mà cứ như vậy lại đưa cho nàng ?


      Lý Hồng hoàn thành công việc được giao lui người, cáo từ rời .


      thẳng đến cửa Nhiễm Vân cư, Đào Cẩn còn cân nhắc nên giải quyết con cá này như thế nào, " bằng nấu thành canh cá uống , vừa đúng lúc có thể cho bồi bổ thân thể cho mẫu thân... Nhưng nếu hấp cũng rất ngon..."


      Đúng lúc định vào trong viện, Đào Tĩnh lại lên tiếng gọi lại: "Khiếu Khiếu."
      Nàng ngoái đầu nhìn lại, "Ca ca có chuyện gì vậy?"


      Đào Tĩnh đắn đo cả nửa ngày, cuối cùng chọn cách tương đối uyển chuyển : "Muội thấy con người Ngụy vương như thế nào?"


      Tuy rằng nàng thấy rất thắc mắc vì sao ca ca lại hỏi như vậy, nhưng Đào Cẩn suy nghĩ hồi, vẫn nên là hai năm mười: "Uy phong nghiêm túc, rộng lượng khiêm tốn, có đôi khi thực rất đáng sợ, nhưng có đôi khi lại rất gần gũi dễ gần."

      Gần gũi dễ gần...


      Đào Tĩnh yên tâm, cười : "Muội mau vào ."


      "Ca ca cùng muội vào sao?" Ca ca lâu rồi gặp ông ngoại và các cữu cữu .


      Đào Tĩnh , "Ta trở về Quảng Quế viện."


      Đào Cẩn gật đầu, phụ thân thua cuộc thi săn bắn, nay tâm tình khẳng định là rất vui. Tâm tình ông tốt liền muốn uống rượu giải sầu, Đào Cẩn gần như có thể tưởng tượng được bộ dáng giờ của ông, liền gật đầu, hai người đứng ở cửa viện tạm biệt nhau.


      Lúc trở lại viện là chạng vạng tối, Đào Cẩn để cho Bạch Nhụy đem cá chép đến phòng bếp, chế biến thành món canh cá chép đậu hủ.
      Mengotinh_Ranluoi, HangVO9, ly sắc72 others thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Buồn ghê đăng chương mà thấy ai com ủng hộ vậy:yoyo59:. Mấy nàng ngoi lên com ủng hộ cho hố xôm tụ chút :yoyo44:

      Chương 44 đào


      Editor: Hàn Ngọc


      Hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc thi săn bắn, là ngày nữ tử được tham gia cuộc thi săn bắn.


      là thi đấu, nhưng cũng thể bằng cuộc thi chính quy của nam nhân, tất cả đều là đám tiểu thư phu nhân cưỡi lưng ngựa, đuổi theo mấy con động vật bị hoảng sợ mà thôi. Tranh tài như vậy đối với Đào Cẩn mà là rất nhàm chán, nàng thích được kịch liệt truy đuổi những động vật lớn, chứ phải là như mất vị nữ nhi chơi đùa, cho nên nàng thể tham gia thi đấu, cũng cảm thấy có gì tiếc nuối .


      Nghe Tôn Khải Yên cũng dự thi, nàng cảm thấy việc kỳ lạ, trong ấn tượng của nàng dường như tỷ ấy biết cỡi ngựa. Ngoài ra, còn có mấy nương Đào Vân, Đào Nhàn cùng Hà Ngọc Chiếu tham gia đợi này tương đối náo nhiệt.


      Đào Cẩn liền ở lại Nhiễm Vân cư chờ tin tức của các nàng, Ân Tuế Tình bồi Nghi Dương công chúa chuyện , nàng ở mình nên hết sức buồn chán. Hôm nay mặt trời lên cao ba ngọn sào, nàng liền mang cái ghế con ra góc sân phơi nắng, Tướng Quân nằm trong ngực nàng cũng mang dáng vẻ lười biếng, ngồi bao lâu cả hai liền thiếp .


      Bởi vì diện tích sơn trang có hạn, gia đình tam lão gia và đại lão gia cũng ở cùng trong Nhiễm Vân cư. Dù sao đều là người nhà, nàng nằm ở đây cũng ai cảm thấy ổn.


      Tứ tử Ân gia lão nhị Ân Tranh cùng trưởng tử của lão tam Ân Sách bàn luận ở trong viện, hai người luyện đao luyện thương, tranh cãi đến mức ầm ĩ. màn này đúng lúc bị Ân gia lão nhị nhìn thấy, Ân Trấn Lưu cướp binh khí của hai người, đuổi bọn họ đuổi ra khỏi viện: " thấy Khiếu Khiếu nghỉ ngơi sao? Cãi nhau như vậy còn ra thể thống gì, muốn luyện quyền cước ra ngoài luyện cho ta!"


      Ân Tranh vô duyên vô cớ bị mắng trận, bất đắc dĩ nhìn về phía tiểu biểu muội nằm ở góc hẻo lánh: "Phụ thân, để cho Khiếu Khiếu vào trong phòng ngủ được sao?"


      Ân Trấn Lưu chút nào phân phải trái : "Trong phòng có ánh mặt trời sao? Về phòng ngủ phơi nắng như thế nào!"

      Được rồi, cho dù như thế nào tiểu biểu muội chính là quý giá nhất. Hai người thu thập binh khí tới ngoài viện, bọn họ cũng rất thương vị tiểu biểu muội này, nhưng họ cảm thấy phụ thân cùng mấy vị thúc bá sủng ái nàng có chút hơi quá, quả thực đến mức phân phải trái.


      Nhưng thôi, đến chỗ nào luyện chả giống nhau, Ân Tranh cùng Ân Sách bàn bạc xong chỗ cần đến, chuẩn bị chỗ ở hậu viện Vĩnh Húc viên để tỷ thí.


      Trùng hợp là vừa ra cửa liền đụng Ngụy vương muốn đến, bọn họ dừng lại ôm quyền thi lễ, Ân Tranh khách khí hỏi: "Ngụy vương đến tìm gia gia sao?"

      Giang Hành vừa trở về từ chỗ của Nghi Dương công chúa, vốn định xem tình huống Hà Ngọc Chiếu như thế nào, nhưng được hôm qua nàng vừa mới bị rắn cắn bị thương, vậy mà hôm nay dù gì cũng nhất quyết đòi đến khu vực săn bắn để tham gia. Nghi Dương công chúa khuyên được nàng, chỉ có thể để mặc cho nàng , nay oán giận trong phòng Ân Tuế Tình.


      Giang Hành đường trở về nhất thời liền đổi chủ ý, bất tri bất giác liền đến Nhiễm Vân cư.


      Ân Tranh hỏi vấn đề này làm tự hỏi, là đến tìm Sở quốc công sao? Dường như cũng có gì chuyện gì quan trọng, liền thuận miệng : " lâu tìm ông cùng chơi cờ, hôm nay là ngày cuối ở đây nên đến tìm ông hàn huyên chút."
      Ân Tranh ngầm hiểu, liền nhường đường mời vào.


      Giang Hành nhìn thấy trong hai người người cầm cái trường côn, khỏi thắc mắc: "Các ngươi định làm gì vậy?"


      Ân Tranh cười cười : " ra lại khiến Ngụy vương chê cười, ta cùng tứ đệ định luận bàn võ nghệ chút."


      Giang Hành cười, "Vì sao ở lại trong viện luyện?"


      Ân Tranh : "Biểu muội ở trong viện, phụ thân lo lắng chúng ta lỗ mãng làm nàng bị thương, liền đuổi chúng ta đến nơi khác tập." xong từ biệt Giang Hành, quay người về hướng khác.


      *


      Sở quốc công Ân Như có người cháu ngoại nữ nào khác, vị biểu muội này là ai, cần cũng biết.

      Tiểu bất điểm kia cũng ở đây?


      Giang Hành từ phía sau ảnh bích ra, trong viện ánh nắng nhu hòa, ánh sáng chan hòa.

      nhìn về phía trong viện, quả nhiên nhìn thấy ở góc tường nhìn thấy tiểu nương dựa vào vách tường say ngủ, nàng mặc chiếc áo màu xanh nhạt cùng chiếc váy màu xanh nhạt của cỏ non, xanh tươi ướt át, mềm mại đáng .


      Khuôn mặt nhắn dưới ánh mặt trời trắng nõn trông như Dương Chi Bạch Ngọc, trơn bóng trong suốt, trắng đến mức khiến người khác nhịn được mà muốn nhìn lâu hơi chút. Giang Hành tự chủ được nhớ lại cảm xúc hôm qua lúc nắm tay nàng ở ven hồ, cảm giác mềm mại bóng loáng, biết cảm xúc khi trạm lên mặt có như thế hay ?


      Cánh môi hồng của tiểu nương hơi mấp máy, hàng lông mi dài dậm, nắm tay phấn nộn dụi dụi mắt, có dấu hiệu tỉnh lại.


      Nha hoàn đứng ở bên chuẩn bị xong, đúng lúc đưa lên chén trà xanh, cánh môi hồng của nàng nhàng mở ra nhấp hai hụm cho nhuận cổ, ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy Giang Hành đứng cách đó xa.


      Dường như còn chưa tỉnh ngủ, tiểu bất điểm có vẻ ngốc ngốc, sau cả nửa ngày mới đứng lên câu: "Ngụy vương cữu cữu."


      Giang Hành đến gần hai bước, nhìn thấy bên thái dương của nàng vì ngủ mà có vài sợi tóc hơi rối, nâng tay định thay nàng vuốt phẳng nhưng cuối cùng lại buông tay xuống." Tại sao lại ngủ ở đây, sợ bị lạnh sao?"


      Đào Cẩn cong mắt cười, nụ cười so với vầng thái dương đỉnh đầu còn chói mắt hơn, dáng vẻ ngoan ngoãn, rất đáng : "Hôm nay mặt trời ấm áp, nên ta đến nơi này phơi nắng, ngờ lại ngủ quên mất."


      May mà hôm nay ánh nắng đầy đủ, đến mức ngủ lát mà nhiễm lạnh.

      Giang Hành muốn chuyện, bên kia Hàn Quang bưng khay tới, nhìn thấy Giang Hành trước thi lễ, rồi mới với Đào Cẩn: "Đây là mốn Tô Lạc Đường* vừa rồi tiểu thư muốn ăn, còn có đào hôm qua Hoàng Thượng ban thưởng, còn rất tươi, tiểu thư mau nếm thử ."

      ( * Nguyên văn là 糖蒸酥酪mình giỏi dịch tên món ăn bạn nào biết chỉ mình nhé! Còn đây là hình ảnh món ăn nè
      [​IMG] )
      Bây giờ mới là đầu mùa xuân, đào chín rất ít, Hoàng Thượng chỉ ban thưởng cho vài vị sủng thần, Sở quốc công cũng được ban thưởng ít. Ân Như biết ngoại tôn nữ thích ăn, nên đa số đều đưa đến cho Đào Cẩn, quả nhiên là người sủng ái nàng nhất.


      Đào Cẩn lộ ra sắc mặt vui mừng, nhịn được chọn quả chấm vào Tô Lạc Đường, để vào trong miệng, đôi mắt nheo lại đường trông như ánh trăng lưỡi liềm: " ngọt."


      Bên môi dính chút Tô Lạc Đường, nàng vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm , định ăn viên thứ hai.


      Dư quang thoáng nhìn Giang Hành vẫn còn đứng đó, thể chỉ đứng ăn mình, liền đẩy cái đĩa đựng đào đến trước mặt, "Ngụy vương có muốn nếm thử ?"


      Giang Hành thích ăn hoa quả, nhưng nhìn thấy tiểu nương ăn đến mức thỏa mãn như thế, liền cầm miếng, "Vì sao phải chấm Tô Lạc Đường?"


      Đào Cẩn nhiệt tình : "Chấm như vậy ăn ngon hơn."


      Vì thế lại lần nữa bưng tới đĩa Tô Lạc Đường, trong lòng mong chờ chấm chút. Giang Hành liền đánh giá cái đĩa chút rồi chấm cái để vào trong miệng.


      *


      Quá ngọt.


      Phỏng chừng chỉ mấy nương mới thích ăn như vậy, thấy vị tiểu nương lại cầm thêm mấy viên đưa cho mấy nha hoàn, cuối cùng mới nhớ tới việc đến đây, "Ngụy vương cữu cữu đến tìm ngoại công sao?"


      Giang Hành gật gật đầu, "Sở quốc công ở đâu?"


      Đào Cẩn tiếc nuối cho biết, "Ngài đến đúng lúc, nửa canh giờ trước ngoại công có việc ra ngoài, bây giờ vẫn chưa trở lại."


      Bởi vì tất cả quan viên đều ở trong cùng sơn trang, lui tới rất tiện, Sở quốc công gần như mỗi ngày đều ra ngoài la cà, đến chạng vạng về.


      đúng lúc, Giang Hành cười : "Xem ra bản vương chỉ có thể quay lại sau."


      Đào Cẩn lo lắng có chuyện gì gấp, liền thuận miệng hỏi câu: "Ngài tìm ngoại công có chuyện gì vậy?"


      Cũng có chuyện gì đại , Giang Hành : "Chơi cờ."


      Đào Cẩn ồ tiếng, việc này nàng giúp được gì, nàng có hứng thú đối với chơi cờ, thể thay giải ưu phiền. Vì thế có ý tốt : "Chờ ngoại công trở về ta cho ông biết ."


      "Vậy bản vương về trước." Giang Hành gật đầu, quay người muốn , đột nhiên nhớ tới việc, "Con cá hôm qua ngươi xử trí như thế nào ?"


      Đào Cẩn chớp mắt hai lần, có thể xử trí như thế nào, đưa cho nàng để cho nàng ăn sao?


      Vì thế chút nghĩ ngợi : "Ta đưa cá cho phòng bếp nấu canh uống."


      Cuối cùng còn cảm kích bổ sung: "Thịt cá thực vừa miệng, canh cá rất thơm, đa tạ Ngụy vương cữu cữu."


      Giang Hành dừng nửa ngày, giây lát bỗng bật cười, " cần phải khách khí."


      Dùng con cá chép tết từ cỏ để đổi lấy con cá chép , tính thế nào cũng đều là nàng được lợi. Đào Cẩn có hơi chút ngựong ngùng, chung quy đó là con cá mà phải câu mất mấy canh giờ mới câu được, biết vậy đáng nhẽ nên đưa nửa canh cá đến cho . Vì đền đáp phần nhân tình này, nàng suy nghĩ lát hỏi: "Sắp tới ngày tết Nguyên Tiêu, Ngụy vương cữu cữu có thích cái gì ?"


      Giang Hành liếc nhìn lại, "Ngươi muốn tặng quà cho bản vương?"


      Đào Cẩn chút nào xấu hổ gật đầu, "Mỗi khi đến thời điểm tết Nguyên Tiêu, ta đều tặng lễ vật cho trưởng bối trong nhà, năm nay chỉ cần chuẩn bị nhiều thêm cái tặng ngài, cũng có vấn đề gì."


      Giang Hành trong nháy mắt chuyện.


      Cho tới Đào Cẩn lại nhắc tiếng, mới : " cần bận tâm, đến tết Nguyên Tiêu ta có việc phải về Tùng Châu, chỉ sợ có cơ hội nhận được lễ vật của ngươi."


      Trở về sớm như vậy sao? Người phản loạn ở đó phải được dẹp yên rồi sao?
      Đào Cẩn ở trong lòng nghi ngờ chút, như vậy chỉ có thể từ bỏ, "Khi nào Ngụy vương cữu cữu trở về?"


      Nàng nghe người khác đến việc này, còn tưởng rằng chờ qua mùa xuân mới trở về, nghĩ tới lại sớm như vậy.


      Giang Hành tính tính ngày, "Chắc còn 10 ngày nữa phải."


      như vậy là trước ngày nguyên tiêu ngày, Đào Cẩn ở đây tiếp tục vấn đề này nữa, thức thời cười : "Vậy cũng chỉ có thể đợi ngài trở về vậy."


      Giang Hành hơi hơi cong môi.


      Chuyến này biết bao lâu mới có thể trở về, Tùng Châu gần đây lại sảy ra việc rắc rối, bắt buộc phải trở về xử lý. vốn định sau tiết nguyên tiêu mới trở về, nay chắc có cơ hội .


      *


      đợi Đào Cẩn tiễn Giang Hành ra khỏi Nhiễm Vân cư, liền có người hầu vội vội vàng vàng xông vào, nhìn thấy Giang Hành cũng ở đây, bùm cái quỳ mặt đất: "Tiểu nhân bái kiến Ngụy, Ngụy vương."


      Tiếp quỳ trước mặt Đào Cẩn, lắp ba lắp bắp : "Tiểu thư… xảy ra chút chuyện..."


      Đào Cẩn chau mày, để cho tỉnh táo lại, "Chuyện gì ngươi cứ từ từ."


      Người hầu này gọi là Viên Thanh, là người hầu bên cạnh Đào Tĩnh, lúc này vất vả mới bình tĩnh trở lại, liền đem chuyện xảy ra hai năm mười lần."Tiểu nhân cùng đại thiếu gia cùng nhau khỏi sơn trang, đúng lúc thấy tiểu thư Ngọc Chiếu gia tay với Tôn tiểu thư..."


      Ban đầu Đào Tĩnh định xuống núi chuyến, đúng lúc gặp hai người Hà Ngọc Chiếu cùng Tôn Khải Yên trong khu vực săn bắn, Hà Ngọc Chiếu hỏi nguyên do liền kéo cung hướng về phía Tôn Khải Yên. Tôn Khải Yên rành cưỡi ngựa, tránh né kịp, liền bị nàng bắn trúng bả vai, trước mắt được Đào Tĩnh đưa về trong viện Giá .
      Giá viện là nơi Tôn gia ở tạm, cách Nhiễm Vân cư xa.


      Đào Cẩn nghe vậy trong lòng hoảng sợ, ngờ Hà Ngọc Chiếu lại phân phải trái như thế, giữa ban ngày ban mặt lại làm Tôn Khải Yên bị thương. Kiếp trước nàng tham gia cuộc thi săn bắn, biết lại có chuyện như vậy xảy ra, nhất thời trong ngực dâng lên lửa giận, "Có bị thương nghiêm trọng ? Đua ta qua xem."


      Viên Thanh đáp: "Đại thiếu gia cho người mời đại phu, lúc tiểu nhân đại phu vẫn chưa đến, biết tình huống bây giờ như thế nào. Nhưng lúc đó máu chảy rất nhiều, tiểu nhân nghĩ vết thương chắc ."


      quá đáng, Đào Cẩn cắn chặt môi dưới, cất bước về phía Giá viện.


      "Những lời của ngươi ?"


      Nàng nhất thời tức giận, quên mất Giang Hành vẫn đứng yên lặng ở bên, nghe được câu này liền đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Giang Hành vẫn đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt được tốt hỏi Viên Thanh.


      Viên Thanh quỳ mặt đất dám đứng lên, đầu càng cúi thấp, "Câu nào của tiểu nhân cũng là , tiểu nhân dám lừa gạt Ngụy vương."


      Giang Hành hỏi: "Ngọc Chiếu giờ ở đâu?"


      Viên Thanh : "Tiểu thư Ngọc Chiếu trở về Ngọc Hợp viện, hề bị vết thương gì, mong Ngụy vương yên tâm."


      Ngọc Hợp viện là nơi Nghi Dương công chúa ở.


      Mày Giang Hành hơi nhíu, gì thêm, bước ba bước thành hai đến trước mặt Đào Cẩn: "Bản vương đến Ngọc Hợp viện chuyến trước, Khiếu Khiếu, ngươi nhìn xem thương thế Tôn tiểu thư như thế nào."


      Đào Cẩn gật gật đầu, bước nhanh về hướng Giá viện.


      *


      Đến Giá viện, nàng hỏi tham nha hoàn Tôn Khải Yên ở đâu xong, Đào Cẩn vội vàng qua.


      Ở trước cửa phòng Tôn Khải Yên có vài người đứng, người trong đó hết sức quen thuộc. Đào Tĩnh vội vàng tới, "Ca ca, Khải Yên tỷ tỷ như thế nào rồi?"


      tay áo Đào Tĩnh dính đầy máu, ngẩng đầu nhìn thấy nàng, cau mày đáp: "Đại phu còn ở bên trong xem xét, thương thế có chút nặng, bây giờ biết tình hình thế nào rồi."


      thể vào, chỉ có đứng ở bên ngoài chờ.


      Đào Cẩn muốn vào, kinh triệu doãn Tôn Tri Lễ từ trong phòng ra, đến trước mặt Đào Tĩnh ngừng nói câu cảm tạ, "Đa tạ Đào đại thiếu gia cứu tiểu nữ mạng..."


      Đào Tĩnh vội vàng xua tay, Đào Cẩn ở bên đợi được hỏi: "Bá phụ, tình hình Khải Yên tỷ tỷ như thế nào rồi? Có gì đáng ngại ?"


      Tôn Tri Lễ đem những lời đại phu lại lần: "Tên vẫn còn cắm ở vai, may mà có tổn thương đến lục phủ ngũ tạng và gân mạch, chỉ là mất máu quá nhiều, cần phải điều dưỡng mấy ngày. May nhờ có Đào đại thiếu gia mang tiểu nữ trở về đúng lúc, bằng hậu quả tưởng tượng được... Mong thiếu gia nhận của lão phu lạy."


      xong lại muốn hành lễ.


      Đào Tĩnh nào dám nhận, vội vàng dìu ông đứng lên, "Bá phụ mau đứng dậy, Tôn tiểu thư có giao hảo tốt cùng với tiểu muội, tại hạ cứu nàng chính là chuyện phải làm, huống chi..."


      Huống chi cái gì?


      Đào Tĩnh đúng lúc dừng lại câu định .


      Cũng may Tôn Tri Lễ và Đào Cẩn cũng để ở trong lòng, Đào Cẩn với hai người tiếng, liền vào trong phòng xem xét tình trạng của Tôn Khải Yên.
      Tôn Tri Lễ trù trừ lúc lâu mới hỏi: "Lão phu nghe có người ... Mũi tên này là do nữ nhi của Nghi Dương công chúa cùng Định Lăng hầu bắn?"


      Đào Tĩnh nghĩ lừa rối, vuốt cằm : "Là…."


      tận mắt nhìn thấy, Hà Ngọc Chiếu cầm trong tay Trường Cung, nhắm về phía Tôn Khải Yên bắn. Lúc muốn ngăn cản quá chậm, đành trơ mắt nhìn Tôn Khải Yên bị trúng tên ngã xuống đất.


      Nhưng sau đó Hà Ngọc Chiếu lại thừa nhận chính mình bắn, chỉ là muốn bắn con thỏ bên cạnh Tôn Khải Yên, trượt tay lên mới bắn trúng nàng.


      Nhưng lúc đấy nhìn thấy ràng, con thỏ kia đứng cách Tôn Khải Yên vài chục bước, mà nàng ta từ trước giờ khả nặng bắn tên rất chuẩn, tại sao có thể bắn chệch đến mức đấy?


      Tôn Tri Lễ nghe xong vừa tức vừa bực: "Việc này... Tại sao có thể xảy ra như vậy!"
      còn biết Hà Ngọc Chiếu có phải là cố ý, nếu là biết biết tức giận đến mức nào?


      Đào Tĩnh thầm hạ tầm mắt, biết Hà Ngọc Chiếu cùng Tôn Khải Yên xảy ra mâu thuẫn gì, nhưng mà làm tổn hại đến tính mạng người, lại tùy ý làm bị thương người khác, quả thực có chút quá phận.


      *


      bên khác Giang Hành cũng vừa đến Ngọc Hợp viện, Nghi Dương công chúa cùng Ân Tuế Tình tại ngồi ở chính đường uống trà, nghe hạ nhân tới, vội gọi người dọn chỗ thêm trà.


      Giang Hành bước vài bước dài vào, mấy câu khách sáo, "Ngọc Chiếu đâu? Gọi nó ra đây."


      Nghi Dương công chúa hiểu tại sao lại tức giận như thế, gương mặt bình tĩnh biểu lộ gì, mà thời gian dài họ chưa từng thấy như vậy. Muốn đặt câu hỏi, nhưng nhìn vẻ mặt của , liền cho người gọi Hà Ngọc Chiếu đến.


      bao lâu Hà Ngọc Chiếu đến, nghe nha hoàn là Giang Hành tìm nàng, nàng dùng khuôn mặt cung kính hỏi: "Cữu cữu tìm con chuyện gì?"


      Lời lãnh mạc, chỉ thấy Giang Hành mặt chút thay đổi, đầu mày nhíu tới mức cực điểm, trong lòng nhất thời có chút hoảng loạn.


      Nàng luôn luôn sợ hãi vị cữu cữu này, bình thường nổi giận vô cùng nguy hiểm, nay biểu vẻ tức giận rệt như vậy, càng làm cho nàng sợ hãi .


      Giang Hành hướng nàng hỏi, "Ta hỏi ngươi, cuộc thi săn bắn còn chưa kết thúc, vì sao ngươi lại trở về sớm như vậy?"


      Thấy như vậy, Nghi Dương công chúa cũng cảm thấy tò mò, vừa rồi bà còn mải chuyện riêng với Ân Tuế Tình, để ý đến nàng. Lúc này thấy Giang Hành hỏi đến, mới phát giác có chỗ nào đó ổn.


      Hà Ngọc Chiếu sắc mặt hơi đổi chút, "Con... Con cảm thấy hứng thú, nên về trước ."


      Giang Hành chuyện, ngược lại cười cười, nhưng mà này nụ cười này trong mắt Hà Ngọc Chiếu lại càng thêm đáng sợ, nàng nhất thời sợ hãi.


      "Chuyện nữ nhi của kinh triệu doãn Tôn Tri Lễ bị thương, là như thế nào?"
      Mengotinh_Ranluoi, HangVO9, ly sắc60 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :