1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Độc nhất phu nhân tâm - Phong Hà Du Nguyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      @nhimxu mình trong truyện này nữ chính mấy tuổi lấy, nhưng ở cổ đại 15t lấy chồng là bình thường bạn ạ, 18 ở cổ đại lấy chồng là già rồi đó ╮|≧ー≦✿|╭
      Haruka.Me0, caonamnoi, linhdiep172 others thích bài này.

    2. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      @Nyanko129 nàng vs hàn ngọc dạo này bận hay s mà ko làm mod nữa zậy, chỉ khi nào làm bộ này ms thấy mấy nàng xuất hiện à:09(1):
      Hàn Ngọc thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      @Cố Huân Nhiên số lý do nên bọn ta làm nữa nàng à. Còn truyện này nếu ta nhớ lầm chị 13 tuổi rước chị về dinh rùi nên mọi người cứ bình tĩnh:th_24:. Còn tuần này ta bận tí nếu có gì thay đổi sớm tối nay muộn ngày mai ta đăng 1 lúc 2 chương cho các tình iu nhé:th_17:! Mong các nàng luôn ủng hộ truyện:th_9:. Iu các nàng nhìu:th_57:
      Onepiece, Dion, Haruka.Me07 others thích bài này.

    4. hin

      hin Member

      Bài viết:
      33
      Được thích:
      55
      cần lắm vài khắc gian tình :-((

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Tung hàng nửa đêm chúc mọi người đọc truyện vui. Cuối tuần vui vẻ nha cả nhà! Vừa đọc vừa nhạt sạn hộ mình mí nhé!

      Chương 39 quan sát


      Edit: Hàn Ngọc


      Những cây cổ thụ trong khu vực săn bắn cành lá sum xuê rộng lớn, từng tầng lá lẫn trong mây, che khuất bầu trời.


      Dưới đất vẫn còn từng mảng tuyết trắng xóa đọng lại từ mùa đông, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn tan hết, vó ngựa đạp lên từng đống tuyết mềm mại, lưu lại những dấu chân liên tiếp. Nếu như gặp những đoạn đường núi ướt trơn trượt do tuyết tan, rất có thể người ngã ngựa đổ, lúc này cuộc thi săn bắn vừa mới được bắt đầu lâu, nhưng có người bị thương phải nâng trở về.


      Đoàn Nghiễm tới chỗ yên tĩnh, vừa ngắm được con mồi, còn chưa kịp ra tay bắn hạ bị người khác cướp mất.


      Ông hạ cung tên xuống, nhìn về phía người đứng cách đó xa, sau giây lát cất giọng lạnh nhạt hỏi: "Các hạ là?"


      phải ông cố ý chọc giận người đó, mà ông nhận ra được người này là ai. Ông hề có ấn tượng gì đối với gương mặt này, mà chính xác mà đối với người ở cả khu vực săn bắn này ông đều có ấn tượng. Chính là vì để tránh cho loại tình huống xấu hổ này xảy ra, ông mới lựa chọn tới nơi hoang vu như thế này, ngờ lại vẫn đụng mặt người khác .


      Người này nay từ đầu theo phía sau ông, ông đâu ông ta liền theo, nay đến con mồi ông ngắm ông ta cũng muốn tranh cướp, đến tột cùng ông ta có ý đồ gì?


      Khuôn mặt Đào Lâm Nguyên hơi biến sắc, thanh hết sức kìm nén : "Qúy nhân như Du quận vương là hay quên, tại hạ là hộ bộ thị lang Đào Lâm Nguyên."


      Về chuyện Đoàn Nghiễm có khả năng nhớ mặt người khác, chỉ có những người thân cận cùng ông mới biết, ngay cả những người trong phủ Du quận vương cũng mấy người biết được. ai cho Đào Lâm Nguyên biết việc này, nên đương nhiên ông cũng biết Đoàn Nghiễm bị mắc bệnh này, ông còn cho rằng Đoàn Nghiễm cố ý như vậy là muốn làm cho mình xấu hổ.


      Đoàn Nghiễm chỉ nhớ được tên, nhớ được người, nghe vậy có biểu cảm gì nhếch nhếch môi, nhìn người đứng đối diện: "Hóa ra là Đào thị lang."


      Lúc này, ông biết nguyên nhân ông ta cố ý cướp con mồi của ông .


      Ông cảm thấy buồn cười liền quay đầu ngựa về phía Đào Lâm Nguyên, lúc hai người thoáng qua nhau ông lời hai ý : "Bản vương hề biết, Đào thị lang có sở thích cướp con mồi thích từ trong tay người khác như vậy đó."


      Đào Lâm Nguyên hơi hơi nghiêng đầu, hề có ý nhường bước, "Du quận vương hiểu lầm tại hạ, chỉ là do con mồi này Đào mỗ nhìn trúng trước mà thôi."


      Nếu là ông ta nhìn trúng trước, vì sao nhất định phải chờ khi ông cài tên mới ra tay?


      Đoàn Nghiễm khinh thường muốn tranh cãi cùng Đào Lâm Nguyên, giá tiếng chạy sang nơi khác, "Bất quá chỉ là con thỏ, Đào thị lang thích cữ giữ lấy."

      Ý tại ngôn ngoại đó là, đó chỉ là con thỏ nên bản vương mới có thể buông tay, đổi thành cái khác chưa chắc như vậy .


      Ông nghênh ngang rời , để lại Đào Lâm Nguyên đứng đó sắc mặt đen sì.


      Kế tiếp cả đoạn đường săn bắn hai người dường như cố gắng tranh đua, thầm phân cao thấp, thi xem ai săn được nhiều động vật hơn. Mới đầu Đoàn Nghiễm cũng muốn so bì với Đào Lâm Nguyên, tính tình của ông vốn luôn lãnh đạm, tham gia cuộc thi săn bắn lần này cũng chỉ là vì nể mặt Hoàng Thượng. Nhưng sau khi bị Đào Lâm Nguyên cướp đoạt con mồi nhiều lần, tính hiếu thắng của ông liền bị kích thích, nhất định muốn đánh bại đối phương.


      Đoàn Nghiễm nhận ra được khuôn mặt của Đào Lâm Nguyên, nhưng ông nhớ hôm nay Đào Lâm Nguyên mặc quần áo gì, trang phục màu tro của dân tộc Hồ, cưỡi ngựa màu đỏ thẫm. Mỗi khi thấy hai dấu hiệu như thế đập vào mắt, ông liền có thể nhận thấy được ánh mắt bất thiện, vì thế chỉ có thể tập chung tinh thần, thể chống lại.


      *


      Cho tới hai người đến bên dòng suối nhìn thấy con hươu sao con, bọn họ liền dừng lại cách đó mấy trượng, chăm chú quan sát. Chắc là con hươu sao con này bị lạc mẹ, sau khi uống vài hớp nước liền ngẩng đầu hoảng loạn tìm kiếm khắp nơi, vừa phát ra những bất an.


      Sau khi Đoàn Nghiễm tính toán được khoảng cách, rút ra mũi tên từ bao đựng tên sau lưng, lắp lên cung chuẩn bị ngắm chính xác về phía con mồi: "Đào thị lang, bản vương muốn con hươu này ."


      Vừa dứt lời, mũi tên cắt khí vút tiếng rời cung bắn ra, bay đường thẳng tắp về phía con hươu .


      Cùng lúc đó Đào Lâm Nguyên cũng bắn mũi tên, lại phải hướng tới con hươu kia, mà là nhắm đến mũi tên mà Đoàn Nghiễm vừa bắn. Mũi tên của Đào Lâm Nguyên tốc độ tương đối nhanh, lại vô cùng chuẩn xác bắn trúng mũi tên của Đoàn Nghiễm, khi hai mũi tên va chạm vào nhau, phát ra thanh va chạm kịch liệt, tất cả đều rơi mặt đất.

      Chú hươu đứng bên suối bị tiếng động làm cho sợ hãi, chú hươu ngẩng đầu nhìn bọn họ rồi chạy nhanh để trốn thoát.


      Đoàn Nghiễm như có điều suy nghĩ trong chốc lát rồi , "Hành động này của Đào thị là có ý gì?"


      Trong lời của Đào Lâm Nguyên như có thâm ý , "Ra tay cũng lên có chút phúc hậu, Du quận vương nên cạnh tranh công bằng với ta mới là quân tử."

      Những nhánh cây vừa đâm trồi non xanh mơn mởn đung đưa trong gió, mảng xanh mướt dạt dào hoàn toàn đối lập với nền băng tuyết trắng xóa, nhưng cảnh sắc như vậy lại làm tâm trạng của mọi người vui vẻ. Bên dòng suối tuyết gần tan hết, thỉnh thoảng có bóng dáng của mấy chú thỏ con thấp thoáng, đứng ở từ xa tò mò nhìn bọn họ chút, rồi vội vàng chạy mất.


      Đoàn Nghiễm cong môi cười, lạnh lùng : " Trong chuyện săn bắn này làm gì có truyện công bằng, chỉ cần ai nhanh tay nhanh mắt con mồi chính là của người đó."


      Chính là do ông có mắt chấp nhận buông tay trước, bây giờ oán trách ai?


      Đào Lâm Nguyên bị phản bác lại á khẩu được gì được, nghiền ngẫm ý tứ trong lời của Đoàn Nghiễm, ông ta như vậy là có ý quyết tâm muốn cưới Ân Tuế Tình. Tuy bọn họ đều luôn vòng vo, nhưng cả hai đều hiểu họ chuyện gì, Ân Tuế Tình như là con mồi bọn họ tranh đoạt, chỉ riêng ở khu săn bắn này, cho dù ở bất cứ đâu bọn họ đều muốn bị đối phương đánh bại.


      Đối với Đào Lâm Nguyên mà , cũng chỉ khi ở khu vực săn bắn mới này ông mới có thể quang minh chính đại cạnh tranh cùng Đoàn Nghiễm.


      Ông bây giờ có tư cách để gặp Ân Tuế Tình, chứ đừng là tranh cướp cùng Du quận vương. Chỉ sợ ông còn chưa bước vào cửa của phủ Sở quốc công, bị đám nam nhân kia đánh cho trận rồi ném ra ngoài.


      Đào Lâm Nguyên tức giận đấm lên thân cây, trơ mắt nhìn bóng dáng Đoàn Nghiễm càng ngày càng xa, mà ông chỉ có thể bất lực đứng ở đây.


      *


      chỗ khác, Giang Hành cũng săn bắn.


      Bất quá mục đích săn bắn của dễ dàng hơn nhiều so với Đào Lâm Nguyên và Đoàn Nghiễm, cưỡi Hồng dạo có mục đích, bắt gặp thỏ con hay hươu con đến mí mắt cũng thèm nâng chút.


      Ngược lại Lý Hồng phía sau đều kéo cung, chỉ mũi tên là trúng đích trăm phát trăm trúng.


      lắc lắc đầu tiếp tục theo phía sau Giang Hành, "Tại sao Ngụy vương lại bắn tên? Tiểu nhân nhìn thấy Du quận vương và Đào thị lang bắn được mấy con mồi, ngài nóng lòng sao?"


      Giang Hành vẫn tiếp tục tiến sâu vào trong rừng, lấy mũi tên từ phía sau lưng lau lau, thoải mái cười, "Săn những động vật làm gì có cảm giác thành công? Muốn săn phải săn con vật lớn."


      Ngụy vương đây là chuẩn bị...


      nhớ có người sâu trong rừng có sài lang hổ báo, hai chân Lý Hồng nhất thời đều mềm nhũn, run rẩy hỏi: "Ngụy vương ngài, ngài phải muốn..."


      Giang Hành phát sợ hãi, quay đầu thấy càng ngày càng chậm lại liền ra lệnh: "Nhanh lên, đeo bao đựng tên thay cho bản vương." xong cởi bao đựng tên đeo sau lưng đưa cho .


      Lý Hồng ôm bao đựng tên vẻ mặt đầy sợ hãi, biết Ngụy vương có năng lực tuyệt đỉnh, nhất định sợ những mãnh thú hung dữ kia, nhưng mà sợ... Đặc biệt càng ngày càng sâu vào trong rừng, ánh sáng càng ngày càng thưa thớt, Lý Hồng sợ tới mức hai chân run lập cập, gương mặt đều vặn vẹo nhăn nhó.


      Ước chừng được nửa canh giờ, bọn họ hoàn toàn cách ly mọi người, chung quanh tiếng người, hoang vu u tĩnh, trầm đáng sợ.


      Tuyết đọng càng ngày càng dầy, vó ngựa đạp tuyết phát ra thanh lạo xạo, nghe được những ân thanh này trong lòng Lý Hồng lại càng run sợ tim đập thình thịch, theo sát Giang Hành nửa bước rời, cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh.


      Trong rừng cây yên tĩnh đột nhiên truyền ra tiếng gầm to, mạnh mẽ vang dội, Lý Hồng cuống quít kéo cung tiễn, "Ngụy vương coi chừng!"


      Giang Hành mặt đổi sắc ở phía trước, thúc ngựa về phía chỗ phát ra thanh.
      thanh này, nghe giống như...


      Lý Hồng phóng ngựa đuổi kịp, bảo hộ hai bên trái phải của , "Nơi này nguy hiểm, kính xin Ngụy vương đề phòng cẩn thận ..."


      Đáng tiếc những lời này của chậm, Giang Hành dừng trước cây Chương Mộc cao to, tung người xuống ngựa, từ sau thân cây ôm lấy chú báo hoa , ngạc nhiên : "Tại sao ngươi lại ở đây?"


      giờ Tướng Quân trưởng thành hơn, bề ngoài còn giống chú mèo nữa, chỉ cần nhìn qua liền có thể nhận ra nó là chú báo .


      Lý Hồng hoảng sợ nhìn chú báo an phận trong tay Giang Hành, ngay cả chuyện cũng lắp bắp: "Ngụy, Ngụy vương đây là..."


      Giang Hành vuốt ve cái đầu đầy lông của nó, giải thích đơn giản: "Đây là sủng vật của Quảng Linh quận chúa."


      nhóc kia gần như thời thời khắc khắc đều mang theo nó, tại sao nó lại có thể chạy đến đây?


      biết sau khi nàng phát Tướng Quân mất tích, có phản ứng gì.


      Nghe xong, vẻ mặt của Lý Hồng bộc lộ vẻ khó tin. từng nhìn thấy Quảng Linh quận chúa trong bữa cung yến, Đào phủ tam tiểu thư, nhìn như là tiểu thư dịu dàng thùy mị động lòng người, tại sao lại có thể nuôi sủng vật là loại dã thú hung dữ như này?


      Nhìn người thể chỉ nhìn bề ngoài, những lời này quả sai.


      Lúc chuyện, bên tay trái bọn họ xuất đôi mắt xanh sáng rực, quay đầu nhìn lại, chính là con sói chuẩn bị rục rịch. Giang Hành rất nhanh quan sát chung quanh, may mắn là chỉ có con, chắc là nó tách khỏi đàn, mình độc, căn bản gây chút sợ hãi nào cho .


      Giang Hành dứt khoát lên ngựa, đem Tướng Quân đặt đầu vai, vẻ mặt bình tĩnh : "Nếu Quảng Linh quận chúa để cho bản vương huấn luyện ngươi, ngươi phải quan sát tốt, bản vương làm cách nào đánh bại nó ."


      *


      Đào Cẩn phát thấy Tướng Quân đâu, là hai canh giờ sau .


      Giữa trưa nàng mơ màng nằm giường nghỉ ngơi trong chốc lát, ngủ giấc mà canh giờ trôi qua. Lúc thức dậy cũng thấy kỳ lạ, Tướng Quân hay thích chạy lung tung, nàng cũng để ý ở trong lòng, nhưng khi nàng muốn tìm nó lại phát tìm mãi mà vẫn thấy nó.


      "Trong viện ngoài viện đều tìm, vẫn có." Ngọc Minh vẻ mặt nôn nóng, Tướng Quân thể so với những động vật khác, nếu nó làm người khác bị thương phải là việc .


      Trước giờ nó vẫn ngoan ngoãn ở Nhiễm Vân cư, nhưng giờ lật tung tất cả mọi chỗ trong viện vẫn thấy bóng dáng nó.


      Đào Cẩn cố gắng bình tĩnh lại, ra ngoài chính thất, " tìm kiếm ở những đâu? có ai hỏi hạ nhân chung quanh, xem có ai nhìn thấy nó ?"


      Ngọc Minh liền đem những nới vừa rồi qua lượt, "Sơn trang quá lớn, hơn nửa khắc trước tìm lượt. Nô tỳ hỏi mấy hạ nhân ở xung quanh, bọn họ đều nhìn thấy..."


      Vậy kỳ quái, tại sao có thể tự dưng biến mất như vậy?


      Đào Cẩn nhíu nhíu lông mày, "Có nghe có ai bị thương ?"


      Ngọc Minh lắc đầu, " có."


      Chỉ cần tiểu gia hỏa kia cắn người khác bị thương là được, Đào Cẩn thở phào nhõm hơi, chuẩn bị tự mình ra ngoài viện tìm kiếm, trước khi trời tối phải tìm được nó.


      Mới ra khỏi Nhiễm Vân cư, liền thấy phía trước có người vội vã chạy tới.


      Hàn Quang dừng lại trước mặt nàng, thở hồng hộc : "Tiểu, tiểu thư... Vừa rồi ở bên kia có người nhìn thấy Tướng Quân, nô tỳ tìm vòng, nhưng vẫn tìm thấy..."


      Nàng vừa thở vừa tay chỉ cái, chính là phía Tây Nam.


      Đào Cẩn cầm váy về phía bên đó, đầu óc hết sức bình tĩnh hỏi: "Thấy khi nào?"


      Hàn Quang nghĩ chút rồi đáp: " canh giờ trước."


      lâu như vậy, như vậy chắc chắn Tướng Quân sớm còn ở đó... Tuy rằng Đào Cẩn hiểu , nhưng nàng vẫn mang hi bọng về phía bên kia.


      Người ở viện phía Tây Nam nhiều, nơi đây rất nhiều hòn giả sơn lầu các cũng lớn. Nam nhân đều ra bên ngoài săn bắn, cho nên Đào Cẩn lo lắng trạm mặt ai, chân bước nhanh như bay, về phía Hàn Quang vừa đến.


      "Ngươi ở đâu nhìn thấy Tướng Quân?" Đào Cẩn vừa vừa hỏi.


      Hàn Quang phía trước dẫn đường, qua con đường mòn quanh co giải đầy đá cuội, phía trước liền thấy tòa lầu các, ở bên cạnh là núi giả, quang cảnh chung quanh lịch tao nhã."Nàng ta là ở trong này... Nhưng nô tỳ tìm lúc lâu, nhưng vẫn tìm được." xong chỉ chỉ lầu các phía dưới Lang Vũ, vẻ mặt khó xử.


      Phía cuối Lang Vũ nối tiếp cái khác sân, giờ trống , nào có bóng dáng của Tướng Quân?

      Đào Cẩn nhìn bốn phía vòng, quả thấy. Nàng buồn rầu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn tòa lầu các phía xa xa. Nàng nhìn chủ đích, thế nhưng phát bên người, mặc cẩm bào màu trắng, mỉm cười nhìn nàng.


      Người này thanh tú tuấn dật, nụ cười ấm áp như như gió mùa xuân, nhìn về phía xa, đứng ở cao, nàng đứng ở dưới, biết bị quan sát bao lâu rồi.


      Đào Cẩn suy nghĩ lúc cũng nhớ mình quen biết người này, biết nơi này thích hợp ở lâu, liền thu hồi ánh mắt quay người muốn .


      Người đứng lầu liền lên tiếng gọi nàng lại: "Có phải tiểu thư tìm con Báo ?" dùng cây quạt chỉ phương hướng, "Tại hạ đứng ở đây lâu, đúng lúc nhìn thấy nó di về phía Tây, xem ra nó sớm ra khỏi trang viên."


      Đào Cẩn ngẩn ra, dừng bước hỏi: "Cho hỏi nó khỏi phủ khi nào?"


      Đối phương đáp: " canh giờ."


      Tên tiểu tử này khiến người khác bớt lo được mà, hôm qua gọi nó trở về nó liền vừa lòng, ngờ hôm nay thừa dịp nàng chú ý liền vụng trộm chạy ra ngoài chơi. Tùng Hương sơn lớn như vậy, bảo nàng đâu tìm nó?


      Huống chi bên ngoài tại tổ chức cuộc thi săn bắn, vạn nhất có người coi nó thành con mồi làm thế nào?


      Đào Cẩn càng nghĩ càng thấy lo lắng, gần như dám dừng lại chút nào, lập tức sai người ra ngoài tìm nó.


      Trước khi nàng ngẩng đầu lên, quy củ cảm ơn với người đứng lầu: "Đa tạ công tử chỉ điểm."


      "Chỉ là tiện tay cứu giúp, Đào tiểu thư làm sao lại phải cảm ơn?" Đối phương cười hỏi.
      Ánh mắt Đào Cẩn lộ ra vẻ nghi hoặc, còn chưa kịp hỏi tại sao lại biết nàng, đáp: "Nếu như muốn cảm ơn, Lục mỗ mới phải cảm ơn Đào tiểu thư mới đúng. Nếu phải đêm đó có tiểu thư xả thân cứu giúp, chắc nay Lục mỗ sớm quy thiên rồi, làm sao có cơ hội được đến đây nữa?"


      Đào Cẩn hết sức ngạc nhiên, lúc này mới nhìn thấy phải ngồi ghế đá, mà là ngồi xe lăn.
      Mengotinh_Ranluoi, HangVO9, ly sắc53 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :