1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Độc nhất phu nhân tâm - Phong Hà Du Nguyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      đăng lại từ đầu các tình ạ. Truyện có hai người post nên hơi lâu tí nhé các nàng. bọn mình cố gắng nhanh nhất và bù cho các nàng sau nhé

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      hu hu thôi có còn hơn ko.mấy bữa rùi ko vào dc buồn đứt ruột luôn
      Cố Huân NhiênHàn Ngọc thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3 Tướng Quân

      Đào Cẩn từng đặt đên cho nó là Tướng Quân, đáng tiếc là nuôi tới nửa năm, nó bất hạnh mà chết. Vì vậy, nàng đau lòng khổ sở thời gian, vừa nhìn thấy mèo là lại nhớ tới Tướng Quân của mình.

      Kiếp trước phải sau tiết Trung Thu nó mới được đưa đến phủ, ngờ lần này lại đưa tới trước nửa tháng. Đào Cẩn sờ sờ lỗ tai tròn trịa của nó, “Muội biết, nó là con Báo.”

      Đào Tĩnh kinh ngạc quay đầu, lúc đầu còn nhận nhầm, nghĩ rằng đưa đến là linh miêu, nghĩ tới Khiếu Khiếu lại có thể đoán đúng ngay từ đầu!

      Nha hoàn ôm con Báo run như cầy sấy, sợ nó bỗng nhiên tỉnh giấc cắn mình cái. Đào Tĩnh nhịn được, liền nhận lấy rồi kêu nàng ta lui ra, bản thân là nam nhân, còn đến mức sợ con vật kiểu này. “Đây phải là Báo bình thường đâu, nghe sau khi lớn lên rất mạnh mẽ, là chuyên gia trong việc săn bắt.”

      Quyền quý trong thành Trường An ai cũng thích săn bắn, lấy số lượng động vật săn bắt được để quyết định thắng bại, là cuộc chiến của năng lực và sức mạnh. Cũng vì vậy, đây là sở thích của đại đa số nam nhân. Gần đây Đào Tĩnh theo Đào Lâm Nguyên tham gia vài lần, liền thích thôi loại hoạt động này, ngay cả ăn cơm hay ngủ cũng nghĩ đến.

      Đào Cẩn có hứng thú, nàng lúc này chỉ muốn đem Tướng Quân nuôi lớn khỏe mạnh, “Ca ca, cho muội ôm lát.”

      Nếu là nương bình thường, sau khi biết được thân phận của con vật này, khẳng định đều sợ hãi, duy chỉ có nàng gan lớn, ôm vào trong ngực liền chịu buông tay.

      Đào Tĩnh yên lòng, ở bên cạnh liên tục dặn dò: “Cẩn thận kẻo nó cắn muội đấy.”

      Loài báo có răng nanh sắc bén, tuy rằng lúc này còn , nhưng cũng thể coi thường được. Đào Cẩn lúc đầu thuần dưỡng nó cũng mấy lần suýt bị nó cắn, sau này người báo dần dần quen thuộc nàng lại chưa sờ qua nó bao giờ.

      Lúc này nhắc tới cũng kỳ quái, báo con ở trong lòng nàng tỉnh lại, chẳng những có nhe răng nanh ra, mà ngược lại an phận hề động đậy, thoạt nhìn khác gì con mèo dịu hiền. Điều này làm cho Đào Tĩnh kinh ngạc thôi, còn nghĩ rằng mình ôm nhầm, liền đưa tay muốn sờ lỗ tai của nó.

      Nhưng mà tay còn chưa đụng tới, Tướng Quân liền nhe răng, phát ra thanh lanh lảnh vang dội, tựa như gà con kêu to, đầy tính uy hiếp.

      Đào Tĩnh thiếu chút nữa bị cắn, liền rụt mạnh tay về, “Vì sao lại định cắn ta chứ?” chau mày, mang theo vài phần phục.

      Đào Cẩn nhịn được, dựa vào gối dệt kim thơm mùi trầm hương mà cười đến cong cả thắt lưng, bảo hộ báo con trong ngực như ôm đứa bé, “Bởi vì nó là của muội, trừ bỏ lời của muội ai nó cũng nghe.”

      Dứt lời Tướng Quân liền kêu tiếng phụ họa, đáng hơn so với vừa rồi nhiều.

      Được lắm, nhanh như vậy cùng giuộc, căn bản là có chỗ cho dung thân mà. Đào Tĩnh liếc mắt nhìn báo con cái, nó vậy mà lại nhanh chóng chiếm được thích của muội muội, “Vậy muội định đặt tên cho nó là gì?”

      Đào Cẩn cần nghĩ liền đáp, “Tướng Quân.”

      Đào Tĩnh tưởng rằng mình nghe lầm, ngẩn người hỏi lại: “Cái gì?”

      Người bình thường nghe được tên này đều kinh ngạc, ngay cả mẫu thân nghe xong cũng thấy khó mà tin được, nào có ai lại đặt tên này cho loài vật đâu. Đào Cẩn tốt tính lặp lại lần nữa, “Tướng Quân, về sau gọi nó là Tướng Quân. Thế nào, có phải rất oai phong hay ?”

      Kiếp trước nàng có duyên nuôi lớn Tướng Quân, có cơ hội nhìn thấy phong thái của nó sau này. Kiếp này nữa nàng cũng phải bảo vệ tốt cho nó, thể để nó bị người khác hãm hãi.

      “Ngược lại huynh lại thấy ra sao cả.” Đào Tĩnh đồng ý, trầm tư suy nghĩ phen, “ bằng gọi là mứt táo tàu?”

      Đào Cẩn hiểu: “Vì sao?”

      nghiêm trang giải thích: “Bề ngoài nhìn táo tàu mềm mềm, bên trong lại đen.”

      Đào Cẩn tức giận liếc cái, tên này nghe oai phong chút nào, cùng với cái tên ‘Tướng Quân’ quả thực cách nào so sánh được. “ dễ nghe chút nào, còn ca ca tự mình nuôi dưỡng con rồi dùng tên đó mà gọi.”

      Nàng là cố ý như vậy, vì nàng biết được lai lịch của con báo này. Nó là do Tây Vực tiến cung lên cho hoàng thất, Hoàng Thượng lại đem thưởng cho Nghi Dương trưởng công chúa, Nghi Dương trưởng công chúa lại ban cho Ân Tuế Tình, nhờ vậy nàng mới có cơ hội nuôi nó. Tổng cộng có mấy con, trân quý đến cỡ nào, Đào Tĩnh cho dù muốn cũng có mà nuôi.

      Quả nhiên, tiếc nuối lắc đầu , “Muội biết đây là ai đưa đến ? Huynh muốn có con, nhưng lại có vận khí tốt giống như muội.”

      Đào Cẩn phối hợp lắc đầu, lộ ra nghi hoặc: “ phải mẫu thân sao?”

      “Là Nghi Dương trưởng công chúa.” Đào Tĩnh bày ra vẻ mặt “tiện nghi cho muội” mà trả lời, bất quá trong lòng lại cực kỳ cao hứng, chỉ có người muội muội, dĩ nhiên là muốn đem thứ tốt nhất dành cho nàng. “Trong cung còn đưa tới hai người chuyên nuôi báo, nếu muội có gì điểm nào hiểu, có thể thỉnh giáo bọn họ bất cứ lúc nào.”

      Lúc chưa lấy chồng Nghi Dương công chúa và Ân thị là tỷ muội, quan hệ gắn bó, thậm chí sau này khi Ân thị gả cho Đào Lâm Nguyên còn Nghi Dương công chúa gả cho Định Lăng hầu, hai người vẫn quan hệ khăng khít như cũ, thường mời đối phương đến quý phủ làm khách. Nghi Dương công chúa thích nhất là Tiểu Đào Cẩn, cảm thấy tiểu nương này giống như nắm tuyết trắng tinh xảo, thông minh lanh lợi, so với mấy đứa của nàng đáng hơn hẳn.

      Đào Cẩn ô oa tiếng, mắt to như lưu ly phát sáng, “Ngày sau đến Hầu phủ, muội nhất định cảm tạ dì Công chúa tốt!”

      Đào Tĩnh cười cười, cũng có ý này, “Huynh trở về chuẩn bị quà đáp lễ, ít hôm nữa chọn được ngày chúng ta cùng mẫu thân.”

      Nghi Dương công chúa luôn coi huynh muội bọn bắn như con mình, có thứ gì tốt nhất định cũng đưa bọn họ phần, bọn họ cũng phải loại người vô tình vô nghĩa, tự nhiên hiểu được phải hồi báo phần ân tình này.

      Đào Cẩn gật đầu ngừng, “Vậy huynh nhanh với mẫu thân .”

      Lúc đến là hoàng hôn, lúc này ngoài trời là chạng vạng, hành lang cũng treo đầy những ánh đèn mờ, sắc trời lúc này tối. Đào Tĩnh vốn định vào lúc này, nhưng lại muốn cho Khiếu Khiếu thấy báo con này nên mới trước lúc trời tối.

      Trước khi đột nhiên nghĩ tới gì đó, liền , “Có lẽ lâu rồi muội gặp Ngọc Chiếu nhỉ, lúc đó vừa hay cũng có thể gặp mặt nàng.”

      Đào Cẩn chậm chạp mới nhàng gật đầu, “Dạ.”

      Đào Tĩnh phát ra điểm khác lạ của nàng, cuối cùng dặn dò hai câu bảo nàng hãy nghỉ ngơi tốt rồi mới rời .

      Ngọc Chiếu là trưởng nữ của Nghi Dương công chúa, tên đầy đủ là Hà Ngọc Chiếu. Quan hệ của nàng với Đào Cẩn rất tốt, tính cách hai người lại khá giống nhau, vì vậy hai người cực kỳ hợp nhau.

      Nhưng đó là chuyện của kiếp trước, Đào Cẩn nhớ lại những gì nàng ta từng làm, khỏi cảm khái bản thân mình là có mắt tròng, lại giao du thân cận với loại người đáng sợ như vậy, mà nàng lại hay biết, lòng xem nàng ta là tỷ muội tốt.

      Tướng Quân biết tỉnh lúc nào, ở trong ổ chăn tò mò nhìn nàng chằm chằm, trong cổ họng thỉnh thoảng phát ra thanh grừ grừ. Ánh mắt đen nháy trong veo khiến tâm nàng cũng say, Đào Cẩn nhàng vuốt ve đỉnh đầu của nó, “Chúng ta lại gặp nhau rồi Tướng Quân, hi vọng lần này chúng ta có thể cùng nhau lớn lên.”

      Tướng Quân kêu to tiếng, dường như có thể hiểu được lời nàng .

      Trong phòng có nơi thích hợp cho nó ở, đưa nó trở về Đào Cẩn lại luyến tiếc, nên đơn giản nhất là đem nó nhét vào trong ổ chăn, “Như vậy phải tốt lắm sao.”

      Ngọc Minh và Bạch Nhụy đứng trước giường, vẻ mặt khó xử, “Tiểu thư…”

      Lúc này Đào Cẩn chưa được phong hào Quảng Linh quận chúa, hẳn là phải tới bữa tiệc Trung thu này.

      Cũng trách hai nha hoàn khó xử, đây phải là hạng chó mèo bình thường, trời sinh tính tình nó là loài báo hung mãnh tàn bạo, đừng tưởng bây giờ nó còn , chẳng may ban đêm bộc phát thú tính phải làm sao? Nếu tiểu thư có chuyện gì, mạng hai nàng cũng giữ được rồi.

      Đào Cẩn nhìn hai nàng cười trấn an, đôi mắt sáng ngời tràn đầy tín nhiệm, “Các ngươi đừng lo lắng, nó làm tổn thương ta đâu.”

      Hai người họ vẫn an tâm, vì vậy Ngọc Minh canh giữ ở bên ngoài, cả đêm ngủ, sợ rằng Đào Cẩn may gặp chuyện gì nàng kịp thời chạy tới được. May mà cả đêm này đều bình an vô , cho đến khi trời tờ mờ sáng nàng mới ngủ được chút.

      *

      Mấy ngày nay nàng có cách nào xuống giường được là nhờ Tướng Quân làm bạn, có nó giải buồn, ngày cũng thấy trôi qua nhanh chóng. Nó nhanh chóng làm quen cùng Đào Cẩn, hơn nữa trừ bỏ Đào Cẩn ra, ai cũng cho chạm vào.

      Gần như mỗi ngày Ân thị cùng Đào Tĩnh đều đến thăm nàng, ngoài ra còn có nhị phòng, tam phòng tới thăm. Gian phòng trong Trọng Linh viện luôn là nơi náo nhiệt nhất, chỉ cần nhiều hơn người liền có vẻ ồn ào, Đào Cẩn nay lại là bệnh nhân, cần phải tĩnh dưỡng, cuối cùng Ân thị lên tiếng các nàng mới lập tức giải tán.

      Đào Cẩn cũng chào đón các nàng, bọn họ rồi nàng mới sờ đầu Tướng Quân hỏi: “Có phải ngươi cũng thấy các nàng ồn ào ?”

      Tướng Quân kêu tiếng, từ trong lòng nàng lao ra ngoài, chạy loạn quanh giường.

      Sau nhiều ngày khó chịu mới được xuống giường, Đào Cẩn có cảm giác như lại được thấy ánh mặt trời. Đợi đến khi đại phu khám lại trán cho nàng, việc đầu tiên Đào Cẩn làm là soi gương, tuy biết rằng nó lưu lại sẹo, nhưng nàng vẫn yên lòng. Có nương nào mà để ý đến dung mạo của mình chứ, nàng cũng phải ngoại lệ.

      Từ trong gương đồng khắc hoa văn hoa lê quấn quanh cây nho phản chiếu gương mặt vẫn còn ngây thơ, khuôn mặt tinh tế sắc sảo, mặt mày hay mũi môi có điểm nào là tinh tế. Nàng phải loại kiều diễm ma mị, mà là đem đến cho người ta loại cảm giác hồn nhiên vô tội, đôi mắt trong veo pha tạp chất, giống như sau hành trình dài cuối cùng cũng gặp được thanh tuyền, thấm vào ruột gan.

      Tới năm hai mươi tuổi vẫn là bộ dáng này, dù quá tuổi hai mươi, vẫn có người hiểu nhầm tuổi của nàng.

      Cũng có biện pháp, ai bảo nàng trời sinh có hai má trắng nõn. Điểm khác biệt này bây giờ vẫn còn chưa có ràng, chưa tới bốn năm nữa, khi ở cùng chỗ với nương cùng tuổi khác lại ra ưu thế ngay.

      Hà Ngọc Chiếu từng đùa với nàng: “Nếu tỷ là nam nhân từng trải, nhất định muốn muội ngừng được.”

      Khóe môi Đào Cẩn hơi cong lên, cho đến giờ cũng đem những lời này đặt ở trong lòng.

      Cũng may trán có lưu lại sẹo, nàng cuối cùng mới yên lòng, thay thân áo tím nhạt liền đến Bạch Vân Dao.

      Bạch Vân Dao là viện của Ân thị, cách Trọng Linh viện cái hành lang, chưa tới mấy bước liền đến. Nàng theo chỉ dẫn của hai nha hoàn cận thân, chưa vào phòng liền nghe bên trong truyền ra là tiếng đồ sứ vỡ, kèm theo đó là thanh của nha hoàn thân thích, còn có tiếng Ân thị trách cứ: “ muốn gặp ta cũng thôi , nhưng Khiếu Khiếu là nữ nhi của , chẳng lẽ thể đến thăm lần? Mấy ngày nay ngủ nơi nào?”

      Đào Cẩn hiểu , liền nhanh chóng vào phòng, đại nha hoàn của Ân thị là Bạch Thuật giúp nàng bớt giận, lại rót thêm chén trà nóng, “Phu nhân bớt giận, người xem, là tiểu thư đến thăm người đó.”

      Đào Cẩn bước qua bậc cửa, : “Mẫu thân, tại sao người lại tức giận phụ thân vậy?”

      Ân thị cho dù cãi nhau với trượng phu, cũng có phát lửa giận lên người con mình, càng ở trước mặt chúng mà tố khổ. Thấy Khiếu Khiếu tới, bà ổn định tinh thần mới gọi nàng tới trước mặt, “Vì sao con lại xuống giường? Mẫu thân vốn định lát nữa qua thăm con.”

      Đào Cẩn cười nhu thuận, cố ý thấp giọng nhái theo khẩu khí chuyện của đại phu: “Tiểu thư còn gì đáng ngại, có thể xuống giường lại, phải nhớ là sau này được va chạm nữa.”

      Cái tiểu quỷ này, Ân thị bị nàng chọc cười chặp, vén tóc nàng lên nhìn kỹ chút, thấy có vết sẹo mới yên tâm, “May mắn là lưu lại sẹo, nếu ta tha cho ca ca con.”

      Mấy ngày nay Đào Tĩnh luôn nghe Ân thị răn dạy, vì vậy khi đến thăm Đào Cẩn cõi lòng tràn đầy áy náy, đối xử với nàng so với trước càng tốt hơn.

      Đào Cẩn vì vậy cũng thay ca ca cầu tình, “ phải lỗi của đại ca, là con cầu xin huynh ấy dẫn con ra phủ, huynh ấy cũng có biện pháp nào mới đáp ứng. Mẫu thân đừng trách ca ca nữa, con thấy mấy ngày nay tinh thần huynh ấy đều sa sút.”

      Ân thị điểm mũi nàng, “Chỉ biết che chở cho ca ca của con.”

      Vốn định giáo huấn Đào Tĩnh thời gian, nếu biết sai, cho qua lần này. “Được rồi, xem như là nhìn mặt mũi của con mà lần này phạt nó.”

      Đào Cẩn dạ hai tiếng, “Vậy con thay mặt đại ca cám ơn mẫu thân trước!”

      Nàng từ rất giỏi ngọt, có thể ngon ngọt đến mức khiến người ta như mở cờ trong bụng, ngay cả Đào Lâm Nguyên cũng cực kỳ thích nàng. Vài ngày nay thăm nàng, hẳn là bị Lục thị bên kia bám lấy gắt gao, có cách nào thoát thân được.

      Lúc nghe tin Đào Cẩn bị thương chỉ thăm lần, từ đó về sau vẫn thấy mặt, khó trách Ân thị vừa nãy lại tức giận đến vậy, người làm cha này đúng.

      Đào Cẩn cúi đầu nhìn mảnh sứ vỡ dưới chân mình, “Mẫu thân còn chưa cho con biết vì sao lại tức giận như vậy?”

      Ân thị định ở trước mặt nàng nhiều lời, đỡ ảnh hưởng đến tâm tình đứa , “Còn phải là do phụ thân con.”

      Nàng à lên tiếng, “Phụ thân con làm sao cơ?”

      Ân thị suy nghĩ chút lại : “Sáng nay ta sai người truyền lời cho phụ thân con, bảo ông ấy đến Trọng Linh viện thăm con lần, nào ngờ mặt trời xuống núi rồi, vậy mà vẫn thấy mặt mũi ông ấy đâu.”

      Chưa thấy người làm cha nào như vậy, con mình bị thương cũng quan tâm, Ân thị chỉ cần vừa nghĩ tới lại lập tức phát hỏa, hận thể qua đó đem người bắt lại ra sức mắng trận.

      Nhưng mà nàng là kiểu người tâm cao khí ngạo, tới nơi ở của Lục thị, vào chỉ bẩn chân mình mà thôi.

      Đào Cẩn gì, bởi vì nàng nghĩ tới chuyện quan trọng.

      Nếu như nàng nhớ lầm, qua vài ngày tới Lục thị được chẩn đoán là mang thai, khi đó Đào Lâm Nguyên càng thêm sủng ái nàng. Nhưng lâu sau đó, Lục thị lại có dấu hiệu đẻ non, còn vu oan cho mẫu thân nàng. Đào Lâm Nguyên biết được việc này càng thêm hoảng sợ, đối với mẫu thân hiểu lầm càng sâu, quan hệ bọn họ cũng từ đó chuyển thành kiểu nước sông phạm nước giếng.

      Đào Cẩn hơi nhếch môi, nàng để cho mẫu thân lại oan uổng thêm lần nữa.

      Nếu Lục thị tiếc sinh mệnh lại dùng chiêu đẻ non để hãm hại mẫu thân, vậy thừa dịp trước lúc đại phu chẩn đoán ra, bằng tiên chế phát nhân* là tốt nhất.

      *Tiên chế phát nhân: đánh đòn phủ đầu
      Hòa Yên Linh, HoanHoan, chumnhoxanh55 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4 Đẻ non

      Sau bốn năm ngày nằm giường, từ đây tới Trung thu chỉ còn khoảng 10 ngày.

      Hoàng thượng hàng năm đều tổ chức yến tiệc chúc mừng ở trong cung, Đào lão gia Đào Tùng Nhiên là Lại bộ thượng thư, Đào gia dĩ nhiên cũng nằm trong phạm vi được mời. Nữ quyến đào gia có tư cách vào cung cũng chỉ có hai người là Ân thị và Đào Cẩn.

      Bởi vì quan hệ với Nghi Dương công chúa, Đào Cẩn cũng từng vào hậu cung vài lần, có lẽ là trời sinh gương mặt nàng được trưởng bối thích, nên ngay cả Trang hoàng hậu cũng khen nàng dứt miệng, thích nhiều hơn… Có thể do Hoàng thượng phong nàng làm Quảng Linh quận chúa, vì vậy mà làm nhiều người ghen tị!

      Chỉ là nghĩ đến cánh tay rắn chắc của Giang Hành, Đào Cẩn nhịn được mà sợ hãi.

      Từ nàng bị bệnh tim, ngay cả đại ca cũng dám tùy ý dọa nàng, ngược lại, vừa đến bồng nàng lên cao. Nàng lại phải tiểu hài tử! Cho rằng nàng thích như vậy chắc?

      Đào Cẩn khổ sở gãi gãi đầu Tướng Quân, “Làm thế nào bây giờ? Ta đánh lại .”

      Tướng Quân vùi đâu ăn hạt hướng dương trong cái khay mạ vàng hình lá dâu tằm, cơ bản là quan tâm những gì nàng .

      Nó bây giờ còn quá , thể ăn thịt tươi được. Trước kia Đào Cẩn có kinh nghiệm, thường hại nó phải ngoài, tại nàng để ý hơn trước kia nhiều, có gì cần hỏi đều tới hỏi qua người nuôi báo.

      Nghĩ hồi lâu nàng đột nhiên nhớ ra, Giang Hành trong ấn tượng của nàng dường như là kiểu người thích cưỡi ngựa săn bắn. hàng năm đóng quân ở Tùng Châu, rất ít khi trở về Trường An, nhưng vừa trở về ngay lập tức mang theo cung tên mình núi hoang để săn thú.

      Đào Cẩn nghĩ, nếu muốn có mối quan hệ tốt với , bằng ra tay từ việc này? Đợi Tướng Quân lớn hơn chút, chừng có thể phát huy tác dụng rất lớn!

      Cái này có thể xem là biện pháp tốt nhất, tâm tình của nàng nhất thời cũng thư thái hơn nhiều, định truyền lệnh cho Bạch Nhụy, nha hoàn hầu hạ ở gian ngoài là Sương Nguyệt bước vào: “Tiểu thư, lão gia đến thăm ngài.”

      Nàng chưa trả lời, phía sau nha hoàn xuất nam nhân mặc áo dệt lụa tím, tầm 30 tuổi, mày kiếm mắt sáng, phong độ hiên ngang.

      mặt mang ý cười, ngồi bên cạnh Đào Cẩn, “Thân thể Khiếu Khiếu tốt hơn chút nào chưa?”

      Đào Cẩn nằm sấp tháp trêu đùa Tướng Quân, nghiêng đầu nhìn , trong mắt là bình tĩnh pha mấy phần tò mò, “Ông là ai?”

      Đào Lâm Nguyên cứng đờ, mặt tươi cười trầm xuống, đưa tay muốn sờ đầu nàng, “Làm sao vậy, lẽ ngay cả phụ thân cũng nhận ra?”

      chỉ Đào Lâm Nguyên, mà nha hoàn ở bên cũng kinh ngạc thôi. Tiểu thư từ lúc tỉnh dậy vẫn tốt lắm mà, đầu óc cũng mười phần thanh tỉnh, tại sao bây giờ lại cố tình biết lão gia chứ?

      Đào Cẩn thu tay, ngồi ngay ngắn trước mặt , khuôn mặt non nớt tràn đầy nghi ngờ, “Ông là phụ thân ta sao? Nhưng là từ lúc ta bị thương tới nay, cũng chưa từng thấy ông tới thăm? Ông xa nhà sao?”

      dĩ nhiên là xa nhà, chỉ là ở lại trong Diểu Diểu viện của Lục thị.

      Vẻ mặt Đào Lâm Nguyên áy náy, giờ mới biết tiểu nương này phải biết là ai, mà là tức giận với . Tay vươn ra ở trung, nhất thời có dũng khí chạm vào nàng, “Phụ thân xa nhà, chỉ là mấy ngày nay có việc buông bỏ được… Mới thể tới đây thăm con, Khiếu Khiếu, trong lòng phụ thân thực ra cũng rất quan tâm con.”

      Trùng hợp lúc đó thân thể Lục thị cũng thoải mái, bước đều thể rời , hôm nay phải vất vả mới tách ra được, liền nhanh chóng đến đây.

      Đào Cẩn ở trong lòng cười lạnh, mặt lại để lộ biểu tình gì, “Có chuyện gì quan trọng hơn cả Khiếu Khiếu sao?”

      Vấn đề này đối với Đào Lâm Nguyên mà dễ mà trả lời. Trong lúc do dự, Đào Cẩn cúi người ôm Tướng Quân vào trong ngực, cúi đầu giọng : “Con mỗi ngày đều đợi phụ thân đến thăm, nhưng là người có đến, thời điểm miệng vết thương đau buốt, chỉ có mẫu thân cùng ca ca chăm sóc. Nha hoàn người ở lại chỗ Lục thị, có phải trong lòng cha, nàng còn quan trọng hơn Khiếu Khiếu phải ?”

      thanh chuyện của tiểu nương càng ngày càng , tốc độ càng ngày càng chậm, có thể mơ hồ nghe ra thanh nghẹn ngào.

      Lúc này Đào Lâm Nguyên mới phát ra là nàng khóc, bàn tay to lớn vuốt ve khuôn mặt nhắn toàn nước mắt, nước mắt ngừng rơi từ đôi mắt to đen nháy, theo khóe mắt kia từng giọt từng giọt nước mắt nho rơi xuống, nhìn thấy đến tâm cũng đau theo. “Đương nhiên là Khiếu Khiếu quan trọng hơn rồi, ở trong lòng của phụ thân có gì quan trọng có thể so được với con cả.”

      Nàng tin, “ sao? Vậy nếu như con lại bị thương, phụ thân biết được có đến thăm con ?”

      Chỉ sợ lúc này nàng cái gì, Đào Lâm Nguyên đều đáp ứng, “Đến thăm chứ, đương nhiên phải thăm con rồi. Phụ thân chăm sóc Khiếu Khiếu.”

      vất vả mới dỗ nàng hết khóc, nguyên cả buổi trưa, thuận tiện ở lại dùng bữa trưa với Đào Cẩn, trước khi còn nhàng trấn an vài câu, lúc này mới yên tâm rời .

      chân trước vừa , Đào Cẩn liền thu hồi lại bộ dạng lưu luyến rời, bĩnh tĩnh lau nước mắt, gọi nha hoàn đem tới chậu nước ấm.

      Nàng đến bên giá gỗ rửa mặt, lại thay quần áo lần nữa rồi nằm giường , cân nhắc tính toán bước tiếp theo. Tướng Quân nhảy lên đến bên cạnh người nàng, lè lưỡi liếm mu bàn tay nàng, cảm giác nhột nhột nơi mu bàn tay làm nàng bật cười thành tiếng.

      *

      Hậu viện Đào phủ có cái hồ , mùa hè hàng năm trong mặt hồ phủ kín tầng thủy tiên, cảnh đẹp tráng lệ, ít phu nhân thị thiếp quý phủ đều thích ngắm cảnh. Tuy rằng giờ là mùa thu, nhưng bên bờ là từng hàng cây phong, màu đỏ lá phong bày ra khí thế hừng hực, diễm lệ tuyệt trần, vẫn như cũ thu hút ít nữ quyến đến đây.

      Đào Cẩn đuổi theo báo con chạy ở phía trước, “Chậm chút, Tướng Quân, chờ ta !”

      Đáng tiếc tứ chi của Tướng Quân mạnh mẽ, thoáng chốc ném nàng ra phía sau. Phía sau Bạch Nhụy và Ngọc Minh đuổi theo mà tim gan đều run sợ, bên này chính là hồ, chỉ sợ Đào Cẩn cẩn thận liền rơi xuống. Thương thế nàng mới tốt, lỡ như lại có việc xảy ra ngoài ý muốn phải làm sao đây?

      Cũng may Đào Cẩn chỉ đuổi theo trong chốc lát liền dừng lại, bình tĩnh quay đầu nhìn mặt hồ, hai tay chắp ở sau lưng, cong môi cười giảo hoạt.

      Quả nhiên bao lâu sau, phía trước liền truyền đến tiếng kinh hô, kèm theo là tiếng kêu phẫn nộ của Tướng Quân. Nàng chạy nhanh qua đó, phía sau lá phong là nữ tử dung mạo xinh đẹp cùng nha hoàn, hiển nhiên là bị dọa sợ, cảnh giác nhìn chằm chằm vào báo con ở phía trước.

      Tướng Quân nhào lên phía trước cắn xé làn váy nàng ta, lại bị nữ tử kia cước đá bay, cũng may là động tác của nó nhanh nhẹn, vì vậy cũng bị thương gì.

      Đào Cẩn bước ra từ rừng lá phong đỏ, tiến lên ôm lấy Tướng Quân, ngước mắt nhìn về phía đối phương, “Ngươi đá nó sao?”

      Nữ nhân trước mắt chính là Lục thị, nàng nghờ ra ngoài lần, lại có thể gặp phải vị tiểu tổ tông này, càng nghĩ đến màn kia lại bị nàng nhìn thấy, nhất thời mặt có chút xấu hổ, “Ta biết đây sủng vật của tiểu thư, mới vừa rồi nó bỗng nhiên chạy đến… Ta nhất thời hoảng sợ…”

      Thái độ của nàng ta khiêm tốn kính cẩn, cùng với hành động ác liệt lúc nãy tưởng như hai người khác biệt.

      Ở trong lòng nàng Tướng Quân kêu to, Đào Cẩn cúi đầu vuốt ve lông nó, “Ngươi sao chứ?”

      Lục thị im lặng, ngoan ngoãn, gió thu thổi qua người nàng ta, tựa hồ như dáng vẻ của cây liễu. Chẳng trách Đào Lâm Nguyên lại đối với nàng điên đảo thần hồn, nhìn cũng có dáng vẻ điềm đạm đáng .

      Đào Cẩn hơi ngây người, Tướng Quân từ trong lòng nàng vọt ra ngoài, bổ nhào vào người Lục thị, duỗi móng vuốt cào lên mặt nàng. Lục thị hét lên tiếng, vì kịp né tránh, mặt liền lên ba vệ máu. Nàng ta còn chưa kịp phản ứng, Tướng Quân lại lưu thêm vài đạo vết máu ở cổ và bả vai, nhưng sâu nhất vẫn là ở mặt, máu chảy ra từng chút từng chút .

      biết là do quá sợ hãi hay là quá đau, mà tiếng kêu của Lục thị càng thê lương, khuôn mặt thanh tú trở nên vặn vẹo, tay chân cũng luống cuống muốn ném Tướng Quân từ người ra chỗ khác.

      Nha hoàn hầu hạ của nàng ta cũng là người nhát gan, rón ra rón rén biết nên làm thế nào, “Cứu, cứu…”

      Vừa muốn kêu cứu, nhưng lại thấy ánh mắt của Đào Cẩn, biết tại sao trong lòng lại cảm thấy e sợ, nửa câu sau kẹt lại trong cổ họng chẳng thể kêu được.

      Chỉ trong thời gian ngắn, bộ dạng Lục thị dường như có chút chật vật, da thị bị lộ ra bên ngoài có bao nhiêu vết thương, mặt lại càng thê thảm. Nàng ta bị dồn từng bước lui về đằng sau, cách ven hồ bước, kêu la liên tục, đáng tiếc là ai dám tiến lên cứu nàng.

      Đào Cẩn cảm thấy thời gian sai biệt lắm, đến gần hai bước muốn đem Tướng Quân ôm trở về, giả bộ kinh ngạc: “Đây là làm sao vậy, yên lành như thế sao bây giờ lại phát điên rồi?”

      xong liền muốn ngăn cản Tướng Quân càn quấy, nàng đưa tay đem nó từ người Lục thị ôm , tiểu tử như cũ ở trong lòng nàng vẫn an phận, tiếng kêu ngớt. Lại nhìn về phía gương mặt loang lổ vết máu của Lục thị, má trái có ba vết máu đỏ thẫm, bên phải còn có vài vết rách, dĩ nhiên ở cổ nàng ta cũng may mắn thoát khỏi…

      Đào Cẩn vừa định xem xét nàng ta cái, nghĩ tới mặt lại lộ ra biểu tình hoảng sợ, theo bản năng đẩy nàng ra: “Đừng chạm ta!”

      Đào Cẩn lảo đảo lui về phía sau, chân trái đạp phải tảng đá ven hồ, cơ thể ổn định liền ngã nhào xuống nước. Nàng trợn to đôi mắt, thời điểm rơi xuống nước nàng bắt lấy tay Lục thị, bùm tiếng, hai người cùng ngã vào trong nước.

      Tướng Quân đúng lúc nhảy ra khỏi người nàng, đứng ở bờ kêu lớn.

      Cảnh tượng này làm đám nha hoàn hoảng sợ, cũng may Ngọc Minh phản ứng nhanh chóng, nàng biết bơi nên chút nghĩ ngợi nhảy xuống nước, lát sau cứu được Đào Cẩn lên.

      Bạch Nhụy vội vàng cởi quần áo ra khoác người nàng, “Tiểu thư mau mặc vào, đừng để lạnh.”

      Đầu thu nước hồ tuy lạnh lắm, nhưng có cảm giác lạnh, rớt xuống như thế vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh buốt.

      Mà Lục thị bên kia may mắn như vậy, nha hoàn của nàng ta biết bơi, chỉ có thể đứng bên bờ gấp đến độ xoay mòng mòng. Đào Cẩn bảo Ngọc Minh nhảy xuống nước cứu nàng ta lên, bởi vì rơi xuống nước quá lâu, nàng ta cũng ngất .

      *

      Bên trong Trọng Linh viện là mảnh hoảng loạn, khí nặng nề.

      Lần này kinh động đến cả Đào lão gia, Ân thị cùng Đào Lâm Nguyên đúng lúc vừa tới, vẻ mặt lo lắng ngồi bên giường. Nghe lang trung Đào Cẩn được cứu đúng lúc, chỉ bị nhiễm phong hàn, bọn họ lúc này mới thoáng yên tâm.

      yên lành tại sao lại rơi xuống nước, các ngươi chăm sóc tiểu thư kiểu gì vậy?” Đào lão gia hét lớn hỏi.

      đối với tôn nhi này là hết mực thương, chỉ trong mấy ngày Đào Cẩn liên tiếp gặp chuyện, tức giận hạ lệnh đem hạ nhân trong viện trừng phạt, mỗi người đánh 20 hèo, xem như khiển trách.

      Bởi vì Ngọc Minh có công cứu chủ, nên chỉ đánh 10 hèo, lúc này mới miễn cưỡng có thể đứng dậy chuyện: “Là Lục thị…”

      Nàng đem đầu đuôi câu chuyện lần, chỉ sơ qua việc Tướng Quân cào Lục thị.

      Nghe thế, Đào Lâm Nguyên đứng bên thân hình cứng đờ.

      Chỉ là thị thiếp mà cũng có gan làm loạn như vậy, Đào Tùng Nhiên càng phẫn nộ, trừng mắt nhìn Đào Lâm Nguyên: “Là người của con gây ra, việc này giao cho con giải quyết, nếu cho ta câu trả lời thuyết phục, thị thiếp kia do ta xử trí!”

      Đào Lâm Nguyên hoàn hồn, đáp ứng.

      giường Đào Cẩn cả người nóng lên, mơ màng bắt lấy bàn tay to, “Phụ thân…”

      Trong chăn là khuôn mặt nhắn hồng hồng đỏ rực, lông mày cau lại đầy khó chịu, nhìn là tội nghiệp. Lòng Đào Lâm Nguyên mềm thành mảnh, vừa áy náy lại vừa tự trách, “Phụ thân đây, phụ thân ở đây chăm sóc con.”

      Nghe được giọng của phụ thân, Đào Cẩn dường như yên tâm hơn, chân mày giãn ra, chỉ lát sau liền ngủ.

      Ban đêm nàng hạ sốt, Ân thị mới trở về Bạch Vân Dao nghỉ tạm, còn Đào Lâm Nguyên vẫn ở bên chăm sóc Đào Cẩn có rời . Trong lúc đó nha hoàn hầu hạ bên cạnh Lục thị muốn vào thông báo, nhưng ngay cả cửa cũng vào được, bị nha hoàn ở Trọng Linh viện đuổi về.

      ai hỏi thăm Diểu Diểu viện, Lục thị ban ngày hoảng sợ, lại rơi xuống nước, vì vậy đêm đó liền đẻ non.

    5. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      HannahNguyen đây, vất vả cho hai nàng r, cố lên nhé, ta ủng hộ 2 tay 2 chân lun:Cheerleader::hoan ho:
      Nyanko129Hàn Ngọc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :