1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Độc nhất phu nhân tâm - Phong Hà Du Nguyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hoàng Thiên Băng

      Hoàng Thiên Băng New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      1
      Nàng ơi từ page 94 đọc k đc nữa có thể xem lại và sửa lại đc k
      Hàn Ngọc thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Do dạo này công việc của ta bận quá nên edit được nhiều. Sorry các nàng nhiều. Nhưng ta chắc 1 điều là truyện bao giờ drop. Mà cũng chỉ còn tầm 50 chương nữa là hết truyện. Ta edit xong, ta lựa thời gian để lấp hố. Thank các nàng ủng hộ cho ta mặc dù dạo này tốc độ ra chương của ta hơi chậm. Các nàng có thể cho ta biết từ chương nào đến chương nào ko đọc được để ta sửa.

      Chương 125: Tân phòng


      Edit: Hàn Ngọc


      Đợi sau khi Đào Lâm Nguyên rời , trong viện cuối cùng cũng trở nên thanh tĩnh.


      Đoàn Nghiễm để cho tất cả hạ nhân xuống, chỉ để lại bốn nha hoàn cùng hai bà mai. Ân Tuế Tình vẫn đứng ở dưới hành lang, ông về phía bà , "Vào phòng ."


      Hai người đều mặc hỉ phục, cứng nhắc đứng ở chỗ này, giống như có chút ngốc.


      Trải qua phen ép buộc vừa rồi, Ân Tuế Tình lúc này quả thực có chút mỏi mệt, bà gật gật đầu, phía trước Đoàn Nghiễm bước vào phòng. Trong phòng mấy nha hoàn vẫn chưa tỉnh hồn, lúc thay quần áo cho bà thay sai vài chỗ, còn có lần cẩn thận đem tóc bà cùng vạt áo làm rối cùng chỗ, làm như thế nào cũng tháo được.


      Ân Tuế Tình bị siết đến da đầu sinh đau, nhưng lại có khí lực tức giận cùng nàng, "Được rồi, ngươi xuống ."


      Đoàn Nghiễm thấy thế, cong cong môi tới phía sau của bà, ngón tay thon dài động vài cái, liền dễ dàng đem tóc bà cùng đai lưng tách ra. Ông để cho nha hoàn chuẩn bị tốt nước ấm cùng khăn lược sau liền lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, ông tới trước gương, "Đến đây."


      Ân Tuế Tình giật mình, "Làm gì?"


      Ánh mắt ông nhìn lên, dừng lại búi tóc bà, "Ta chải đầu cho nàng."


      Kỳ loại việc này tự bà có thể làm, nhưng nếu ông kiên trì, Ân Tuế Tình liền cự tuyệt, chung quy đây cũng là đêm tân hôn của bọn họ, vừa rồi nháo đến được thoải mái, nàng hi vọng lại khiến cho Đoàn Nghiễm mất hứng. Vì thế bà qua, ngồi trước kính khắc hoa văn song phượng, nhìn bóng hai người trong gương, có chút được tự nhiên.


      "Làm phiền quận..."


      Ông liền cầm lấy lược bí bàn, để cho bà xong, " cần cảm tạ ta, về sau chúng ta chính là phu thê, làm việc này cho nàng là việc bình thường."


      xong tháo dỡ châu ngọc đầu bà, động tác này với ông có thể quen thuộc, thậm chí có thể là mới lạ. Lại còn làm đau bà, chậm rãi tháo kim trâm ngân thoa cắm đầy đầu bà, bàn tay nâng tóc bà, bàn tay lấy lược bí chậm rãi chải. Chính hai bàn thay khớp xương ràng này mới vừa rồi còn đánh cho Đào Lâm Nguyên trận, nay lại có thể ôn nhu chải đầu cho bà


      Tâm tình Ân Tuế Tình có chút phức tạp, nàng gả cho Đào Lâm Nguyên hơn mười năm, ông ta chưa bao giờ chải đầu cho bà bao giờ. Những chuyện thể tình cảm phu thê này, bà lần cũng chưa được thể nghiệm qua.


      Bất tri bất giác liền nhớ tới câu cuối cùng của người kia.


      "Tuế Tuế, xin lỗi."


      Với bà tại câu xin lỗi đó còn có công dụng gì đâu? Nếu như phải bà quyết định hòa ly trước, những lời này có lẽ còn có thể khiến cho nàng động lòng, nay nước đổ khó hốt, cho dù nhiều lời xin lỗi nữa cũng vô dụng.


      Chính lúc bà tự hỏi, Đoàn Nghiễm hề dự triệu hỏi: "Nàng suy nghĩ cái gì?"


      Bà nhìn mặt ông thông qua gương đồng, bởi vì ông cúi đầu, nên nhìn biểu tình mặt. Chỉ cảm thấy tất cả lực chú ý của ông đều đặt tóc bà, mái tóc đen dài của bà, tất cả nằm trong tay ông.


      Ân Tuế Tình nghĩ nghĩ, cười : "Nguyên phối của Du quận vương có phúc khí, có thể được Du quận vương mỗi ngày chải đầu cho nàng, là làm cho người ta hâm mộ."


      Có gì mà phải hâm mộ ?


      Đoàn Nghiễm ngước mắt liếc nhìn bà cái, bà chẳng lẽ biết mình mới là người được người khác hâm mộ sao? Khi thành thân lại có hoàng thượng hoàng hậu đích thân tới làm chủ hôn, vì vậy mà có biết bao nhiêu người hâm mộ.


      Ông lần cụp mắt, "Đây là lần đầu tiên bản vương làm như vậy."


      ràng cứng đờ người.


      Đại để sợ bà nghe , ông lặp lại lần, “Đây là lần đầu tiên ta giúp người khác chải đầu."


      Cho nên tồn tại cái vấn đề hâm mộ hay , hai người bọn họ đóng cửa lại làm việc, ông căn bản định để cho người khác biết."Còn có, nàng có phải nên sửa miệng chút ? Đừng gọi ta Du quận vương, trực tiếp gọi ta là vương gia hoặc là phu quân là được."


      Vẻ mặt Ân Tuế Tình trong nháy mắt liền ngây ngốc, nếu ông chưa từng giúp người khác chải qua, vì sao hôm nay lại muốn giúp bà?


      Nàng định hỏi: "Vương gia..."


      Đoàn Nghiễm liền lên tiếng.


      Lời đến khóe miệng, rồi lại cái gì cũng đều nên lời. Kỳ hỏi có ý nghĩa gì đâu, bà cần gì cùng người chết mà so đo nhiều như vậy, chẳng qua là tự khiến bản thân buồn bực mà thôi.


      Bà lắc lắc đầu gì, nhổm dậy đến giường, "Vương gia nghỉ sớm thôi."


      Đoàn Nghiễm buông chiếc lược bí, bà thay hỉ phục xong, nhưng mà ông chưa thay. Trong phòng có nha hoàn, đều bị ông đuổi ra ngoài, ông tới trước giường, giang hai tay với bà: "Vừa rồi bản vương chải đầu cho nàng, tại nàng nên thay y phục giúp bản vương chút đúng ?"


      ... vụ mua bán có lời.


      Ân Tuế Tình phải loại người hay xấu hổ, nếu gả cho ông, liền muốn toàn tâm toàn ý cùng ông sống qua ngày. Bà lại phải tiểu nương mười sáu mười bảy, động cái liền đỏ mặt, vì thế tiến lên cởi bỏ đai lưng hỉ bào của ông, cởi từng kiện quần áo rất nặng xuống.


      Trong góc tân phòng có cái giá gỗ, phía để chiếc chậu đồng, Ân Tuế Tình liền tiến lên thấm ướt khăn, rửa son phấn mặt. Rồi gọi nha hoàn lần nữa mang đến chậu nước ấm, bà tự mình hầu hạ Đoàn Nghiễm rửa mặt, lau hai tay sạch là muốn lau mặt cho ông... Ân Tuế Tình dừng chút, nâng cánh tay lên liền hướng mặt ông lau .


      Đoàn Nghiễm tránh, đôi mắt đen sâu thẳm yên lặng nhìn bà.


      "Chàng nhìn cái gì?" Ân Tuế Tình nhếch môi cười hỏi.


      Ông mở miệng, chậm rãi hỏi: "Nàng còn có tình cảm đối với Đào thị lang ?"


      Động tác của bà hơi dừng lại, cũng biết nên trả lời thế nào.


      Giây lát sau, nhàng lắc đầu, " còn."


      "Vì sao lại liều mạng xông vào vương phủ muốn mang nàng ?" Ngữ điệu Đoàn Thuần đều đều hề có gợn sóng.


      Vấn đề này vẫn xóay sâu ở trong lòng ông, nếu như còn hỏi, phỏng chừng trở thành khúc mắc giữa hai người. Ông thẳn thắn ra như vậy ngược lại tương đối tốt, trắng ra, có gì thông được .


      Ân Tuế Tình buông khăn lược, ngồi vào giường, "Thiếp khi gả vào Du quận vương phủ, còn lưu luyến nhớ mãi quên đối với chuyện trước kia. Những việc kia đối với thiếp mà chỉ là quá khứ, qua liền qua , có việc gì quan trọng phải lưu luyến."


      Bà là lần đầu tiên mở rộng lòng ở trước mặt ông, đem suy nghĩ của mình cho ông biết.


      Đại khái là do thành thân, về sau liền là người nhà cúng sống chung dưới mái hiên, có gì là thể chuyện. Trước kia trong lòng bà có chỗ cố kỵ, bởi vì còn chưa chuẩn bị tinh thần để tiếp nhận người khác, càng sợ chính mình lại gặp gỡ loại người như Đào Lâm Nguyên. Cũng may ông khiến bà thất vọng, ông hoàn toàn khác Đào Lâm Nguyên, là nam nhân có trách nhiệm có chính kiến.


      Ân Tuế Tình nhìn về phía ông, "Thiếp năm nay 34, coi như cũng bước chân vào trong quan tài. nửa cuộc đới còn lại sau này, Du quận vương hãy cùng thiếp trải qua."


      Đoàn Thuần nhìn bà, gương mặt trắng nõn trong suốt, làm gì có khoa trương như bà . Bà nhìn rất trẻ tuổi, chỉ giống như nương hai mươi mấy tuổi. Dù cho rửa son phấn, cũng xinh đẹp động lòng người.


      Ông lên trước, hai người cùng nằm giường, ông thổi tắt nến hỉ, buông màn che, khung cảnh trước mắt chợt trở lên riêng tư hơn.


      Thích hợp để chuyện hơn.


      Ông đem tay của bà nắm ở trong tay, ngón cái nhàng xoa xoa mu bàn tay của bà, thanh trầm thấp trịnh trọng, "Bản vương nếu cưới nàng, chính là muốn cùng nàng sống đến bạch đầu giai lão. Bước chân nào của nàng bước vào quan tài, bằng sớm thu lại về ."


      Luận điệu hoang đường.


      Ân Tuế Tình nhịn được bật cười, màn che đỏ thẫm chiếu rọi xuống bên mặt bà trắng nõn như ngọc, hai lúm đồng tiền ôn nhu.


      Bà ngẩng đầu lên nhìn ông chăm chú.


      Đoàn Nghiễm buông tay của bà ra, chế trụ hai gò má của bà, hôn lên cánh môi đỏ thẫm của bà.
      ly sắc, minmapmap2505, Pe Mick18 others thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương: 126 gỗ mun


      Edit: Hàn Ngọc


      Mẫy ngày gần đây, Đào Lâm Nguyên cùng Tuệ vương tiếp xúc có chút thường xuyên.


      Tuệ vương vốn là muốn mượn sức Đào phủ, khổ nỗi Đào Tùng Nhiên chịu theo phe , cuối cùng liền chỉ phải hậm hực rời . ngờ được Đào Lâm Nguyên tự đưa tới cửa, cũng làm cho Tuệ vương giật mình cái.


      Kể như vậy cũng tốt, có Đào Tùng Nhiên, lợi dụng Đào Lâm Nguyên cũng tốt.


      Những việc này Đào Cẩn đều biết, nhưng là nàng nhớ đời trước phụ thân chính là bởi vì Tuệ vương mới bị liên lụy, cuối cùng rơi vào cảnh cửa nát nhà tan. Nàng có tâm muốn nhắc nhở Đào Lâm Nguyên tiếng, nhưng lại biết mở miệng cùng ông như thế nào.


      Từ sau khi mẫu thân tái giá, cả người ông liền trở nên có chút kỳ quái, nhưng được kỳ quái chỗ nào. Giống như thay đổi hoàn toàn thành người khác, ông hề uống rượu triền miên, hay tầm hoa vấn liễu, mà hoàn toàn ngược lại tiến bộ ít. Giống như bị xúc động , lòng dạ muốn có thành tựu để đạt được nghiệp, khiến Đào Cẩn còn nhận ra ông.


      Phụ thân trong trí nhớ chưa bao giờ có thời điểm như vậy, dù cho đời trước mẫu thân ra rồi, ông cũng có như vậy. Đoạn thời gian đó ông chỉ biết trầm mê trong uống rượu, suốt ngày sống mơ mơ màng màng, để cho người ta nhìn liền cảm thấy phiền chán. Nhưng mà đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ ông đổi tính sao?


      Đào Cẩn đoán ra, bởi vì cách thời gian Tuệ vương mưu phản còn có mấy năm, nàng nhớ mấy năm gần đây đều là gió êm sóng lặng. Phụ thân thuận lợi thăng chức, khi nàng 20 tuổi ngồi vào vị trí Tả tướng. Nay tỉ mỉ nghĩ, nàng lại cảm thấy có chút kỳ quái, phụ thân cho dù là xuất sắc, cũng thể tuổi còn trẻ làm đến chức Tả tướng. Ông làm sao có thể làm được ?


      Đào Cẩn thể để cho người chú ý ông nhiều chút.


      Thời tiết dần dần trở lên ấm, thay đổi quần áo mùa đông, thay áo xuân, hoa cỏ đều đâm trồi nảy lộc. Đào Cẩn cả ngày có việc gì, việc duy nhất nàng muốn làm, là đợi giá áo may xong, nàng ở mặt tự tay thêu đóa tịnh đế liên. Mấy ngày hôm trước có người đến phủ lấy số đo cho nàng, nàng mới buồn bực ghê gớm, gần đây hình như nàng cho gọi người đến may quần áo mới a?


      Cẩn thận dò hỏi mới biết được, hóa ra là do Ngụy vương phân phó.


      Xem ra Giang Hành là nóng lòng... Ngay cả hỉ phục của nàng cũng muốn tự tay xử lý, phỏng chừng hận thể đem cả Đào phủ đều được tự tay bố trí lại.


      Kỳ Đào Cẩn đoán sai, Giang Hành quả thực rất nóng vội.


      Dạo này luôn có dự cảm được tốt lắm, vì để tránh đêm dài lắm mộng, vẫn là nhanh chóng đem nàng cưới về nhà mới yên tâm. Đào Cẩn đặc biệt nghe lời Ân Tuế Tình , trước khi thành thân đều định gặp , mấy lần đến Đào phủ, muốn mượn cớ thương lượng hôn gặp nàng lần, đều bị nàng dùng các loại lý do qua loa tắc trách từ chối.


      Tính toán kỹ cũng qua tháng .


      ràng là của , lại ăn được chạm vào cũng được, loại tâm tình này quả khó diễn tả bằng lời.


      Sau khi lấy số đo của Đào Cẩn xong, bà tử đầu tiên đưa cho Ngụy vương nhìn. Giang Hành nhìn chằm chằm chuỗi số liệu giấy ghi chép, đột nhiên nhớ tới xúc cảm lúc sờ qua nàng, mềm mại, rất no đủ. Chỉ cần nghĩ như vậy, liền có điểm khắc chế nổi, phất phất tay để cho bà tử lui ra, "Cứ chiếu theo số liệu này để may, thuận tiện Du quận vương phủ chuyến, cùng Du quận vương phi tiếng, để cho bà cần quan tâm."


      Bà tử lĩnh mệnh, nâng tờ giấy lui xuống.


      *


      Giang Hành hôm nay vừa muốn ra phủ, người trong cung hoang mang rối loạn tới vương phủ truyền lời, đúng lúc ngăn ở cửa.


      nhếch mày hỏi: "Chuyện gì?"


      Tiểu công công thở gấp cho biết: "Ngụy vương mau theo tiểu nhân vào cung chuyến... hoàng thượng, hoàng thượng bị người hạ độc!"


      nhíu chân mày rùng mình, "Xảy ra chuyện gì?"


      Đúng lúc hạ nhân trong vương phủ dắt tuấn mã tới, tung người lên ngựa, " cho bản vương!"


      Tiểu công công kia cho nguyên do tình, hóa ra là hoàng thượng nhiều ngày nay thân thể tốt, cho dù dùng thuốc gì cũng đều thấy hiệu quả. Hôm nay bỗng nhiên ngất xỉu giường, khiến đám cung nữ bị dọa giật nảy mình, người thái y viện nhân sau khi xem, cũng đều được là bệnh trạng gì.


      Trang hoàng hậu giận dữ, hạ lệnh muốn đem toàn bộ bọn họ đều mang trảm, Ninh chiêu nghi khuyên hai câu, mới bảo mệnh được cho bọn họ.


      Giang Hành ra roi thúc ngựa tới của cung, thị vệ giữ cửa thấy là , có hỏi liền để cho vào. thẳng tới Tuyên Thất điện, trong điện quỳ đầy người, đều là người ở thái y viện.


      Giang Hành vòng qua bọn họ tới nội điện, Trang hoàng hậu cùng Ninh chiêu nghi canh giữ ở bên giường, trong ánh mắt hai người đều là ưu sầu.


      "Mẫu hậu." kêu tiếng, tới trước giường, "Phụ hoàng thế nào rồi?"


      Trang hoàng hậu lắc đầu, nắm chặt tay làm để cho cũng là cho chính mình an tâm.


      Hoàng Thượng nằm giường, khuôn mặt tiều tụy, hai mắt nhắm nghiền, trước giờ chưa từng suy yếu như vậy. Giang Hành nhíu mày, quay đầu hỏi thái y quỳ dưới đất, "Các ngươi ai tra ra bệnh chứng sao?"


      thanh lãnh liệt, lộ ra thần khí uy nghiêm.


      Có bốn năm thái y quỳ ở đây, nghe vậy đều run run, ai dám đáp lời. đám phế vật, khó trách Trang hoàng hậu vừa rồi tức giận đến muốn chém bọn họ, ngay cả Giang Hành cũng đều tức giận : "Đem mọi người ở thái y viện đều gọi tới, nếu như còn tìm ra vấn đề, vậy hôm nay người cũng đừng mong bước ra ngoài được!"


      Người phía dưới mặt mũi trắng bệch, quả thực phải bọn họ vô năng, mà là bệnh trạng này của hoàng thượng quá kỳ quái, thể tìm ra nguyên nhân bệnh, khiến cho mọi người hiểu ra sao.


      bao lâu đại phu ở thái y viện đều quỳ ở trước mặt, từng người từng người thay phiên lên trước bắt mạch cho hoàng thượng.


      phải Giang Hành bạo ngược, đúng là vì giận dữ công tâm. vừa sốt ruột, ngay cả cũng được. Huống chi người nằm giường còn là phụ hoàng của , làm sao có thể khẩn trương?


      bao lâu Tuệ vương cũng chạy tới, đứng ở bên cùng nhau chờ kết quả.


      Đại đa số đại phu chuẩn mạch qua, mà có người nào có câu trả lời, Giang Hành muốn hạ lệnh, lại có người từ trong bọn họ ra.


      Chu Phổ nên lời, đúng lúc trong tẩm điện án thượng có bày bút mực chỉ nghiên, hướng Giang Hành cùng Trang hoàng hậu hành lễ, đến bên kia viết xuống đoạn đưa đến.


      Cung nữ đệ trình lên, Giang Hành tiếp nhận xem xét.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 127: mưu


      Edit: Hàn Ngọc


      Miếng Gỗ mun đệ trình đến trước mặt Hoàng thượng, nhìn chằm chằm nhìn chốc lát, nhớ tới đây là thứ Giang Diễn từng đưa cho .


      Gỗ mun có tác dụng trừ tà, được điêu khắc thành hình dạng mặt trăng, mặt được gắn hồng ngọc, được mài rũa rất tinh xảo, đeo tùy thân ở người, có thể tiêu tai giải nạn, trừ tà tránh tai. Ai có thể nghĩ tới, miếng gỗ mun này lại bị tẩm nọc độc, trở thành công cụ hại người?


      Hoàng thượng nhắm chặt mắt, tâm tình có chút trống rỗng.


      Ninh chiêu nghi nhàng đem đỡ hoàng đế dậy, ở phía sau lưng hoàng đế đệm chiếc gối tựa bằng gấm thêu hoa lớn, tiếp nhận chén thuốc cung nữ đưa tới, "Đây là thuốc sắc theo đơn thái y mới kê, Hoàng thượng vừa tỉnh, trước cứ dùng thuốc trước ."


      phất phất tay, bộ dáng cực mệt mỏi như cũ, người tuy tỉnh, nhưng sắc mặt vẫn được tốt như cũ.


      Thái y đứng tại đầu giường hồi bẩm tính chất loại độc này, cùng với khả năng dẫn đến biến chứng, sau khi nghe xong từ từ : "Hổ dữ còn ăn thịt con, con trẫm vì sao lại hạ thủ ác độc như thế đối với trẫm?"


      Lúc trước còn ôm hi vọng mong chờ Tuệ vương thay đổi, tiến lên quỳ gối trước giường, "Phụ hoàng minh giám, việc này phải do nhi thần làm!"


      Nhưng mà vể mặt lần này lúc bác bỏ tái nhợt, những thứ đưa, Hoàng thượng vẫn luôn đeo ở người, ngoại trừ còn có thể là ai hạ thủ?


      Gần như mọi người ở đây đều cho rằng là hạ thủ, việc chắc chắn, xác thực thương cảm cho Hoàng thượng.


      Hoàng thượng dựa vào gối, nhắm mắt lại muốn nhìn nữa, "Miếng gỗ mun này trẫm vẫn luôn đeo người, còn thường xuyên cùng hoàng hậu là ngươi có tâm, khiến cho trong lòng trẫm rất là an ủi. Lại nghĩ tới, cái này chỉ là thủ đoạn ngươi dùng để hãm hại trẫm."


      Giang Diễn quỳ mặt đất, song quyền nắm chặt, cả người căng cứng.


      Hoàng thượng lại hỏi: "Nếu như trẫm phát đúng lúc, lâu nữa liền giống như lời thái y , trở nên si ngốc đần độn. Đến lúc đó, ngươi được như ý?"


      Giang Diễn cực lực bác bỏ, mặt bất phục bình tĩnh: "Nhi thần dám! Việc này nếu là do nhi thần gây nên, nhi thần làm sao có thể thiết kế mưu dễ dàng lại ngu dốt bậc này? Xin phụ hoàng minh xét, tin tưởng nhi thần trong sạch!"


      biết phải chính mình, nhưng nay tìm thấy chứng cớ chứng minh chính mình trong sạch.


      Cái đó là đưa, Hoàng thượng bởi vì thứ này mà trúng độc hôn mê, phải là còn có thể là ai? nếu như tìm thấy hung thủ , hôm nay dù cho nhảy vào sông Hoàng Hà, cũng rửa sạch được hiềm nghi.


      Quả nhiên, Hoàng thượng giương mắt, ngay giọng cũng đều lạnh rất nhiều, "Dễ dàng? Ngươi còn có tính toán hại trẫm đến mức thế nào nữa?"


      Tuệ vương kinh hãi, "Nhi thần dám! Nhưng nhi thần tuyệt đối có tâm tư mưu hại phụ hoàng, càng phải loại người mưu phản bất nhân bất hiếu!"


      "Ngươi có sao?" Hoàng thượng nghe xong, chỉ bình tĩnh hỏi câu.


      Tuệ vương hung hăng cứng đờ, có loại dự cảm được tốt.


      Hoàng thượng liền tiếp câu: "Ngươi cùng đại thần trong triều cấu kết, những việc ngầm lại kia, cho rằng trẫm đều biết? Các ngươi lại như thế nào, trẫm đều biết ràng rành mạch."


      Tuệ vương cúi đầu, cực lực cố khống chế để cho giọng chính mình tỉnh táo lại, "Nhi thần cùng vài vị đại thần có cũng sở thích hợp nhau, nên lại thường xuyên hơn bình thường chút, nếu như phụ hoàng thích, sau này nhi thần thận trọng từ lời đến việc làm."


      Hoàng thượng chỉ cười lạnh tiếng, " thận trọng từ lời đến việc làm? Ngươi là nên thận trọng từ lời đến việc làm !"


      xong phân phó xuống bên dưới, "Tuệ vương có mưu phản nghịch, kết bè kết cánh, ý đồ mưu hại phụ thân, quả đại bất hiếu. Trẫm muốn thu hồi phong hào Tuệ vương của , sửa phong làm Bình Nguyên vương, phạt đóng cửa kiểm điểm ở trong phủ sáu tháng, được cùng bất luận kẻ nào lui tới. Nếu như làm trái, lại hạ phong hào."


      Giang Diễn sắc mặt cực kỳ khó coi, "Phụ hoàng khai ân... Nhi thần vô tội!"


      Hoàng thượng lại nghe lọt lời của , phất phất tay ý bảo người dẫn ra ngoài, "Trẫm mệt mỏi, tất cả lui ra ."


      Giang Diễn há có thể cam tâm, từ Tuệ vương biến thành Bình Nguyên vương, há có phải chỉ là cái phong hào, hay là vấn đề nắm trong tay mấy trăm hộ dân thôi sao? Những sản nghiệp khổ tâm kinh doanh kia, khả năng cứ như vậy còn!


      ý đồ lại , Hoàng thượng vẻ mặt nghiêm túc, hạ lệnh thị vệ ngoài điện, "Còn đem Bình Nguyên vương dẫn !"


      Giang Diễn vẫy lui thị vệ, cắn cắn răng đứng dậy, tự mình ra khỏi Tuyên Thất điện.


      nhất định phải điều tra là ai vu hãm , thể vô duyên vô cớ bị chịu oan, chờ tìm ra người giật dây, nhất định phải làm cho được chết tử tế!


      *


      Tất cả cung nhân đều lui ra sau, Trang hoàng hậu lưu lại vài câu bồi hoàng đế, nhưng dám bất cứ chuyện gì có liên quan Giang Diễn. Trang hoàng hậu cũng là trong lòng loạn, luôn cảm thấy việc này có chút kỳ quái, có đơn giản như mặt ngoài nhìn thấy, nhưng mà đến tột cùng là như thế nào lại ra.


      Trong lòng bà mang tâm , thêm mấy câu liền xin phép trở về, để cho Ninh chiêu nghi lưu lại chăm sóc Hoàng thượng.


      Ninh chiêu nghi giúp Hoàng thượng uống thuốc sau, liền ngồi ở bên giường trấn an hoàng đế: "Hoàng thượng đừng quá thương tâm, chừng Tuệ vương chỉ là nhất thời hồ đồ, lúc này cũng hối hận rồi. Chờ sau khi tư quá trong phủ mấy tháng sau, liền thông suốt."


      Hoàng thượng có trả lời, nhi tử của lại còn sao. Chẳng qua chỉ là đám lòng lang dạ thú, chỉ chực chờ thân thể được, còn khả năng ngồi hoàng vị, liền tranh cướp muốn thay thế vị trí của . Trong mấy nhi tử này, chỉ có Giang Hành là khiến cho yên tâm nhất, phải là người thích lục đục đấu tranh, lòng dạ chỉ đều đắt trong quân và chiến trường, đối quyền thế có hứng thú.


      sâu thở dài hơi, trong lòng thất vọng vô cùng, " là làm trẫm đau lòng."


      Ninh chiêu nghi nắm chặt tay hoàng đế, ôn thanh mềm giọng vài câu tri kỷ, cuối cùng khiến cho tâm tình hoàng đế chẳng qua chỉ hơi khó chịu.


      Trong điện trừ bỏ Ninh chiêu nghi, còn có Chu Phổ cũng chưa rời .


      ngồi tại trước bàn viết phương thuốc, loại độc chất này trước kia tiếp xúc qua, nên có chút kinh nghiệm đối phó. Hơn nữa mấy ngày nay hoàng thượng thích , nên liền để cho lưu lại viết phương thuốc, phương thuốc viết xong sau, giao cho cung nữ bên cạnh, để cho nàng chiếu theo phương thuốc viết phía lấy thuốc. Mỗi ngày uống ba lần, uống trong 7 ngày, đợi đến 7 ngày sau lại đổi phương thuốc khác.


      Cung nữ mới vừa , muốn hướng hoàng thượng chào từ biệt, liền có cái lão công công vào, mang theo bức thư.


      "Hoàng thượng, đây là kết quả Hà thị vệ điều tra, mặt tên những quan viên trong sáu tháng gần đây cùng Tuệ vương thường xuyên qua lại." đưa tới trước mặt hoàng thượng.


      Hoàng thượng tiếp nhận, mở ra xem xét.


      Mặt quả thực viết ít tên người, tên và phẩm cấp chính thức, đều nhất nhất liệt kê ra. Có mấy cái tên thậm chí là cựu thần trong triều, vô cùng có uy vọng, nghĩ tới thế nhưng cũng bị Giang Diễn mượn sức, đủ để thấy được cũng có vài phần bản lĩnh.


      Hoàng thượng nhìn đến cái tên liền dừng lại, ý vị sâu xa : "Đào Lâm Nguyên Đào thị lang?"


      Động tác Chu Phổ thu dọn đồ đạc liền khựng lại, hướng bên kia nhìn lại.


      biết nghĩ hoàng đế nghĩ đến cái gì, "Nếu là trẫm nhớ lầm, hôn kỳ nữ nhi Đào Cẩn của cùng Ngụy vương là vào ngày mười sáu tháng ba năm nay. Như thế, phải là nên ủng hộ Ngụy vương sao? Như thế nào cùng Tuệ vương lại?"


      Lão công công đáp: "Nghe Hà thị vệ , là Đào thị lang chủ động tìm tới Tuệ vương ."


      "Hửm?" Hoàng thượng như có điều suy nghĩ nhếch lông mày lên, đem cái kia phong thư sau khi xem xong, giao cho lão công công thu lại. Ngồi tại giường, nhất thời .


      Lão công công xuống, Ninh chiêu nghi hỏi : "Hoàng thượng suy nghĩ cái gì?"


      Cũng nghĩ cái gì, chỉ là nhớ tới nữ nhi của Đào thị lang.


      tiểu nương tinh xảo đặc biệt, hoàng đế khắc sâu ấn tượng đối với nàng, vì nàng khi còn bé thường xuyên xuất nhập cung, rất được hoàng hậu thích. Hoàng hậu đối với nàng khen dứt miệng, chỉ lần hi vọng có thể sinh tiểu nương đáng như thế, khổ nỗi khi đó hai người tuổi tác đều còn , thái y tiếp tục sinh có nguy hiểm, hoàng hậu mới thể loại bỏ ý nghĩ này.


      Nếu hoàng hậu thích nàng như vậy, hơn nữa Sở quốc công trước kia vì trong triều cũng có công lao, đức cao vọng trọng, vừa vì trấn an , lại vì niềm vui của hoàng hậu, hoàng thượng liền quyết định phong Đào Cẩn làm Quảng Linh quận chúa. Kỳ ấn tượng của hoàng đế đối với Đào Cẩn cũng tồi, đãi ngộ của nàng so với công chúa bình thường cũng kém, cũng được coi là quân chúa được ưu ái nhất của Đại Tấn.


      Chỉ là nghĩ tới Giang Hành lại có tình cảm sâu đậm đối với nàng, quả thực là ngoài dự liệu của hoàng đế.


      Chính lúc suy nghĩ Chu Phổ nhổm dậy hướng hoàng đế cáo từ, đem hai phương thuốc đều giao đến trong tay cung nữ. Hoàng thượng có chút yên lòng, liền để cho xuống .


      Ninh chiêu nghi nhìn bóng lưng rời , bỗng nhiên : " tới, quan hệ của Cảnh Tích cùng Quảng Linh quận chúa cũng có vài phần sâu xa."


      Hoàng thượng nhìn về phía nàng, có chút hứng thú, " xem sâu xa thế nào?"


      Vì thế Ninh chiêu nghi liền đem việc Chu Phổ xa xứ tới Trường An cầu học trải qua như thế nào với hoàng đế lần."Lúc đó lộ phí người dùng hết, người còn đồng nào, liền đến Đào phủ làm đại phu. mặt giải quyết việc ăn mặc ở, mặt lại có thể trị liệu bệnh tim vì Quảng Linh quận chúa, tới cũng là khéo." Nàng nhớ tới cái gì, vô tình hay cố ý : " tại biết bệnh tim Quảng Linh quận chúa như thế nào rồi? Nếu như còn chưa tốt, tương lai thành thân sau cũng là thập phần nguy hiểm ."


      Hoàng thượng trầm tư trong chốc lát, mệt mỏi nằm xuống : "Trẫm mệt nhọc, ái phi về trước , để cho Toàn công công tiến vào hầu hạ là được."


      Toàn công công chính là lão công công vừa rồi vào.


      Ninh chiêu nghi đứng lên cái vâng, liền ra khỏi Tuyên Thất điện.


      Nàng vẫn luôn rất biết quan sát sắc mặt, cần nhiều lời, chỉ cần đúng điểm là thôi. Còn lại liền để cho hoàng thượng tự quyết định .


      *


      Từ hoàng cung sau khi ra ngoài, chuyện đầu tiên Giang Hành liền sai người thăm dò xuất xử miếng gỗ mun kia, trải qua trong tay mấy người, đều phải nhất nhất cho biết.


      mơ hồ có thể đoán được việc này vẫn phải do Giang Diễn gây nên, Giang Diễn nhẫn nhiều năm như vậy, tuyệt đối làm ra loại chuyện ngu dốt như vậy.


      Giang Diễn là người có đầu óc, thành thục ổn trọng, hôm nay nếu phải bị bức đến tuyệt cảnh, tuyệt đối bối rối như vậy.


      Việc kia rốt cuộc là do ai?


      Trong cung muốn mưu hại hoàng thượng, lại là người có thể tiếp cận hoàng đế, là ai?


      bài trừ là vài vị hoàng tử còn lại, bọn họ muốn hãm hại Tuệ vương, chừng người kế tiếp chính là . Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, bọn họ có cơ hội giở trò khối gỗ mun đó, dù cho có làm được, hoàng thượng làm sao có thể phát ra được?


      Suy nghĩ có chút rối loạn, Giang Hành bỗng nhiên rất muốn Đào phủ gặp mặt Đào Cẩn lần.


      tháng rồi được gặp nàng, biết nàng tại như thế nào rồi, có phải cũng khẩn cấp như hay ? Càng nghĩ càng khống chế được chính mình, lúc tỉnh táo lại, người ngựa đứng ở cửa Đào phủ.


      Người gác cổng Đào phủ nhịn được vụng trộm đánh giá , vì sao cử động.


      Kỳ Giang Hành cũng muốn vào, nhưng mà biết cho dù vào vẫn như trước gặp được Đào Cẩn, nên chỉ dừng ở cửa nhìn lâu trong chốc lát, tưởng tượng ra bộ dáng nàng sinh hoạt trong phủ.


      Hoàng hôn buông xuống, phía chân trời trời quang mây tạnh, mặt trời nhuộm đỏ mảng lớn trung.


      Lúc này Đào Cẩn tại tản bộ cùng Tôn Khải Yên ở hậu viện, đại phu nàng cần lại nhiều, như vậy lúc sinh nở mới quá thống khổ. Tôn Khải Yên bụng từng ngày từng ngày lớn dần, thỉnh thoảng còn có thể cảm nhận được đứa trong bụng đạp nàng, vừa nhắc tới liền tới, nàng bỗng nhiên dừng lại, nhàng đem tay đặt bụng, cảm thụ sinh mệnh bé trong bụng nhúc nhích.


      Đào Cẩn quay đầu tìm nàng, "Như Ý lại đá tỷ sao?"


      Nàng cười gật đầu, lôi kéo tay nàng dán vào cảm thụ, "Nghịch ngợm như vậy, nhất định là nam hài tử."


      Đào Cẩn cẩn thận đem tay dán lên, quả thực cảm nhận được chút động tĩnh nho , nàng cảm thấy rất ngạc nhiên, ràng mấy tháng trước bụng còn xẹp xẹp, tại sao bỗng dưng lại mọc ra sinh mệnh bé?


      Hai người mệt mỏi liền vào trong đình ngồi lúc, vừa rồi Hàn Quang ra phủ mua điểm tâm trở lại, nhấc hộp đồ ăn đưa đến trước mặt các nàng, "Tiểu thư, lúc nô tỳ mua đồ có nhìn thấy Ngụy vương."


      Đào Cẩn quay đầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng.


      Nàng tiếp: "Ngụy vương cưỡi ngựa, hình như đứng ở cửa hồi lâu rồi. Lúc nô tỳ trở lại, người mới định rời ."


      Đào Cẩn a tiếng, có chút cảm giác khó hiểu.


      Bọn họ tháng gặp, kỳ nàng cũng có chút nhớ .


      Tôn Khải Yên nhìn ra điểm tâm tư kia của nàng, bên liếc nhìn tiểu nương được tự nhiên, bên hỏi thay nàng: "Ngụy vương có ?"


      Hàn Quang cười gật đầu, "Ngụy vương bảo nô tỳ chuyển câu cho tiểu thư."


      Đào Cẩn ngước mắt, " cái gì?"


      Hàn Quang : "Ngụy vương còn hai tháng nữa, mong tiểu thư chuẩn bị tốt."


      Chuẩn bị cái gì?


      Người khác nghe còn hàm nghĩa trong lời , nhưng mà Đào Cẩn hiểu.


      Khi đó Giang Hành với nàng, còn có thời điểm càng lưu manh hơn, là hỏi nàng chuẩn bị xong chưa?


      Đào Cẩn khuôn mặt đỏ lên, cúi đầu đem điểm tâm từ trong hộp đựng thức ăn lấy ra, được tự nhiên: "Ta biết rồi."


      Tôn Khải Yên nhịn được thay nàng chuyện: "Lời này của Ngụy vương là có ý gì? Trong phủ những thứ nên chuẩn bị đều chuẩn bị xong, còn có thể cần cái gì? Ngụy vương cùng Khiếu Khiếu nhiều ngày gặp, sao tự nhiên lại nhắn câu như vậy?"


      Đào Cẩn cúi đầu , có giải thích.


      *


      Hai ngày sau, có kết quả điều tra vụ án gỗ mun, Giang Hành lại lần nữa bị truyền vào trong cung.


      Lần này phải xảy ra chuyện gì, mà là Hoàng thượng tự mình gọi qua .


      Giang Hành trước đó chẳng biết gì, đạp lên đan bệ đến gần Tuyên Thất điện, vào nội điện. Hoàng thượng nhìn có tinh thần hơn so với hai ngày trước, nay ngồi ngự án, chờ đến.
      Phuongphuong57500, midnight, AELITA19 others thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      He he đăng 1 lèo 4 chương các nàng đọc thấy . Các nàng đừng quên vừa đọc vừa soát lỗi giúp ta nhé. Các nàng cũng com cụ thể giúp ta xem lỗi những chương nào để cuối tuần này ta up lại nhé. Thank và iu các nàng nhiều.

      Chương 128 lựa chọn


      Edit: Hàn Ngọc


      "Nhi thần bái kiến phụ hoàng." Giang Hành tiến lên lạy lạy.


      Hoàng thượng gọi dậy, ngữ trọng tâm trường hỏi: "Ngươi có biết trẫm gọi ngươi tới là vì việc gì ?"


      Giáp trúc đào độc tố dần dần được thanh trừ, cả người hoàng đế có tinh thần hơn ít, hề như trước luôn mệt mỏi muốn ngủ. Dạo trước thường xuyên triệu kiến Chu Phổ, chính là vì để cho bắt mạch cho mình, xem thân thể còn có vấn đề gì . Ai ngờ được trong thân thể có thể có vấn đề xấu tàng, mà hóa ra là do bị nhi tử hạ độc .


      Nhắc tới cái này hoàng đế liền đau lòng, chỉ cảm thấy bản thân nuôi lớn đám bạch nhãn lang.


      Giang Hành chi tiết : "Nhi thần biết."


      Hoàng thượng có quanh co lòng vòng, trực tiếp đem lá thư Toàn công công mang tới cho hoàng đế ném tới trước mặt , "Ngươi mở ra nhìn xem."


      Giang Hành từ đầu ngự án cầm lấy phong thư, mở ra vừa nhìn, bên trong tất cả đều là tên quan viên.


      "Người bên trong danh sách ngươi đều biết, đều là quan viên có quan hệ mật thiết với Giang Diễn, trong đó có Đào thị lang Đào Lâm Nguyên." Hoàng thượng sợ biết những người này, mấy nhi tử dưới ai là đèn cạn dầu, ai ai cùng phải dạng hiền lành, phỏng chừng sớm thăm dò ràng, cho dù có phong thư này cũng vậy. Lần này đưa cho nhìn, chẳng qua là vì cho lời cảnh báo, "Đào thị lang cùng Tuệ vương thường xuyên tiếp xúc, con có biết ?"


      Giang Hành mơ hồ biết ít, nếu hoàng thượng hỏi như vậy, liền kết luận là biết.


      Vì thế có phủ nhận: "Phụ hoàng vì sao lại thế?"


      Hoàng thượng hừ lạnh tiếng, "Hôn của ngươi và Quảng Linh quận chúa sắp đến, lúc này nên nhanh chóng nịnh bợ ngươi, nhưng lại cùng Tuệ vương quan hệ . Trong việc này, chẳng lẽ có ý của ngươi sao?"


      Giang Hành liền lập tức đoán được ý tứ của hoàng đế, liền vén cẩm bào, quỳ tại trước bàn, "Phụ hoàng minh giám, việc này tuyệt đối quan hệ cùng nhi thần."


      Hoàng thượng nhổm dậy tới trước cửa sổ, đứng chắp tay, biết suy nghĩ cái gì.


      Ngồi vào vị trí của ông, liền thể nghĩ nhiều hơn so với người khác, ngồi hơn mấy chục năm, tâm tư cũng kín đáo hơn so với bọn họ. Ông nửa ngày mới : "Nếu quả việc này là ngươi gây nên, để cho Đào thị lang ở giữa quay vần, để cho ra tay hãm hại Tuệ vương, đúng là mưu kế hòn đá ném trúng hai con chim."


      Giang Hành ngẩng đầu, chân thành : "Nhi thần mưu hại phụ hoàng."


      Hoàng thượng quay đầu lại, nhìn thẳng hai mắt của , nhếch môi cười cười, "Ngươi cho rằng trẫm tin sao?"


      trầm mặc.


      Hoàng thượng ở phía trước cửa sổ tới lui hai lần, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào người hoàng đế, lưu lại từng mảng ánh nắng loang lổ. Tiếng đế giày đạp lên sàn hết sức ràng, từng tiếng từng tiếng vang lên ở trong nội điện trống trải, hồi lâu sau, hoàng đế mới : "Trẫm nay tin được Đào gia, hôn của ngươi cùng Quảng Linh quận chúa, trẫm phải suy nghĩ lại."


      Giang Hành nhíu mày, "Phụ hoàng lời này là có ý gì?"


      Hoàng thượng liếc nhìn , "Hôn kỳ hoãn lại thời gian."


      Việc này tuyệt đối được, Giang Hành vất vả mới đợi đến lúc có thể định thân cùng Đào Cẩn, chỉ còn hai tháng liền có thể rước nàng vào cửa , hoãn lại thời gian, hoãn đến lúc nào? Đây là phương diện khác, có nguyên tắc riêng của mình, ngữ khí kiên định: "Duy nhất chỉ có việc này thể trì hoãn, mong phụ hoàng cân nhắc."


      Hoàng thượng ngoài ý lại rất dễ chuyện, cho lựa chọn khác, " hoãn cũng được, trẫm nhớ trước đó lâu hoàng hậu chọn cho ngươi vài mối hôn khác, trẫm cảm thấy thiên kim hữu thượng thư Phó Xạ bộ dáng xinh đẹp, phẩm hạnh đoan trang, để nàng làm trắc phi cho ngươi sao?"


      Hữu thượng thư Phó Xạ đối với đương kim Hoàng thượng trung thành và tận tâm, nếu như đem nữ nhi của gả cho Giang Hành, phương diện vừa có thể ổn định thần tâm, phương diện khác là có thể kiềm chế thế lực Giang Hành, có thể xem là vẹn toàn cả đôi đường. Giang Hành muốn cưới Đào Cẩn, thể khiến cho hoàng đế đa tâm, hai nhà Sở quốc công cùng Đào phủ đều đứng ở phe , tất yếu phải có nhà kiềm chế mới được.


      Đáng tiếc Hoàng thượng tính sai quyết tâm Giang Hành, đáp ứng với Đào Cẩn cưới người khác, đời này có nữ nhân thứ hai.


      "Thứ lỗi cho nhi thần tuân theo, ngoại trừ Đào Cẩn, nhi thần cưới người thứ hai."


      Hoàng thượng chút cũng ngạc nhiên khi cự tuyệt, nếu là dễ chuyện như vậy, mãi cho đến 30 tuổi mà bên cạnh cũng chưa có nữ nhân nào ấm giường."Hai điều này, ngươi chỉ có thể lựa chọn điều."


      Giang Hành kiêu ngạo siểm nịnh, "Cái nào cũng đều được."


      Hoàng thượng bật cười, đối với đúng là bất đắc dĩ, "Quảng Linh quận chúa cho ngươi uống bùa mê thuốc lú gì sao?"


      Lại đem mê đến thất điên bát đảo, ngoài nàng thú người khác.


      cũng phải chưa từng thấy nữ nhân, đối phương chẳng qua là tiểu nương thuần khiết như nước mà thôi. ràng là nam nhân ở chiến trường oai phong lẫm liệt, dũng chém giết địch nhân, còn chưa thành thân liền thành thê nô, ra sợ làm mất mặt hoàng thất.


      Nhắc tới Đào Cẩn, Giang Hành cười : "Nàng có chủ động cho nhi thần bùa mê thuốc lú gì, mà là nhi thần cam tâm tình nguyện trầm mê."


      Hoàng thượng khoát tay, muốn nghe mấy lời buồn nôn như thế, "Lời này lưu lại trở về với nàng , đừng ở đây làm trẫm sởn da gà."


      Giang Hành nhổm dậy, sửa sang lại áo bào, "Phụ hoàng còn có chuyện gì?"


      Thái độ như thế, ràng chính là muốn .


      Hoàng thượng gọi lại, thần sắc đoan chính hỏi: "Chuyện gỗ mun chưa điều tra ra, rốt cuộc là có phảiTuệ vương gây nên hay , trẫm điều tra ràng thấu đáo."


      gật đầu: "Vâng."


      "Vậy..." Hoàng thượng dừng chút rồi , "Nghe ở Tùng Châu có tốp người Khiết Đan tới, gây ở trong thành, phiền nhiễu khiến dân chúng Tùng Châu thể thái bình. Đó là đất phong của ngươi, ngươi nên xem xem."


      Giang Hành dừng lại, "Có Thắng địch giáo úy cùng nhân dũng phó úy ở đó, cần nhi thần bận tâm."


      Hoàng thượng ngưng mắt: "Trẫm cho ngươi , ngươi nên ."


      Việc ở Tùng Châu Giang Hành sớm biết, Triệu Bân cách vài ngày liền viết bức thư cho , trong nội dung thư viết vô cùng chi tiết. Kỳ cũng phải chuyện gì lớn, hai người Triệu Bân cùng Ngô Quyền đủ khả năng để giải quyết, Hoàng thượng cố tình muốn lúc này, phải chỉ là vì muốn để cho nhúng tay điều tra chuyện gỗ mun sao, e sợ cho ngầm động tay chân mà thôi.


      Nhưng là nếu lúc này , ít nhất cũng phải mất hai tháng.


      Có thể về kịp trước ngày mười sáu tháng ba cũng là vấn đề.


      ý đồ tranh cãi, "Nhi thần..."


      Hoàng thượng tính toán lời của , "Nếu ngươi là , trong hai điều trẫm vừa chọn cái."


      cái nào cũng đều muốn chọn, giận tái mặt : "... Nhi thần tuân mệnh."


      Hoàng thượng liếc cái, "Lui xuống ."


      Từ Tuyên Thất điện sau khi ra ngoài, Giang Hành có cưỡi ngựa, dẫn ngựa từng bước ra cửa cung.


      Dọc theo đường suy nghĩ rất nhiều, nếu hai tháng này thể cùng Đào Cẩn gặp mặt, chi bằng Tùng Châu chuyến, thuận tiện xem xét tình huống bên kia chút. Nếu như ra roi thúc ngựa, có thể về kịp trước ngày mười sáu tháng ba, đến lúc đó đúng lúc có thể thành thân cùng Đào Cẩn, so với việc ở tại Trường An chờ đợi vô ích, ra ngoài chuyến cũng tệ.


      Chẳng qua muốn rời Trường An, rời xa nàng, trong lòng có chút nỡ.


      ra khỏi cửa cung, xoay người lên ngựa, Giang Hành phóng ngựa về hướng Đào phủ.


      Trước khi bắt buộc phải thấy nàng lần.


      *


      Tiền viện nha hoàn Trang hoàng hậu truyền triệu nàng nhập cung, Đào Cẩn tại ở trong việc học thêu liên hoa, ngây ngốc ngẩng đầu, "Truyền ta nhập cung?"


      Nha hoàn gật đầu, "Xe ngựa trong cung ở bên ngoài phủ chờ, là mời tiểu thư qua chuyến."


      Trước kia cũng từng có những việc này, Trang hoàng hậu ở trong cung nhàm chán, liền mời nàng tiến cung ngồi lát. Vì thế Đào Cẩn có nghi hoặc, buông châm tuyến, nhổm dậy thay đổi áo đơn màu hồng liền theo ra ngoài.


      Ở cửa Đào phủ có chiếc xe ngựa dừng, đúng là trong cung xe ngựa thể nghi ngờ.


      Đào Cẩn ra phía trước, Bạch Nhụy vén rèm lên muốn mời nàng vào, nhìn thoáng qua vào bên trong, nhất thời cứng đờ.


      "Ngươi làm sao vậy?" Đào Cẩn đạp lên hoàng mộc bước lên càng xe, nghi ngờ hỏi.


      Nàng nhìn theo, liền giật mình há mồm, còn chưa kịp chuyện, liền bị người ở bên trong kéo vào.


      Giang Hành đem nàng ôm vào trong lòng, nâng mắt nhìn về phía Bạch Nhụy.


      Bạch Nhụy run run chút, nhìn nhìn Đào Cẩn, lại nhìn nhìn , cuối cùng do dự buông màn vải.


      Ánh sáng bên ngoài liền bị ngăn cách, trong thùng xe trở lên mờ nhạt.


      Bánh xe lộc cộc trước, Đào Cẩn ngẩng đầu kinh ngạc hỏi: "Người tại sao lại ở đây?"


      Giang Hành nâng khuôn mặt nhắn của nàng lên, mỉm cười mắt đôi mắt với nàng, "Bản vương nếu như ở đây, làm sao có thể nhìn thấy được nàng?"


      Nàng mím môi dưới, biết ám chỉ gì.


      thế nhưng dùng loại phương pháp này lừa nàng, là vô sỉ.


      "Khiếu Khiếu, nàng nhẫn tâm." Giang Hành cầm lấy tay của nàng, mạnh mẽ tách mở ngón tay nàng cầm lấy tay nàng, "Thế nhưng tháng cũng thèm gặp bản vương."


      Nàng trả lời, cứng ngắc chuyển đề tài, "Ngụy vương cữu cữu mang ta đâu? Bạch Nhụy đâu, vì sao cho nàng lên?"


      Đương nhiên là thể cho các nàng ở đây, lúc này chỉ muốn hảo hảo ở cùng nàng trong chốc lát, có người khác ở bên cạnh quấy rầy.


      Giang Hành giọng : "Khiếu Khiếu, ngày mai ta phải Tùng Châu chuyến."


      Thân thể mềm mại trong lòng ràng cứng chút, Đào Cẩn chậm rãi quay đầu qua, đôi mắt to tròn sáng ngời nhìn , "Vì sao?"


      Giang Hành muốn cho nàng biết chuyện trong triều, đơn giản tự thuật : "Tùng Châu ra một số chuyện, bản vương phải trở về sử lý."


      Nàng bất an nắm tay áo của , " bao lâu?"


      Quả nhiên nàng vẫn quan tâm , tiểu nương này, chỉ là thích khẩu thị tâm phi mà thôi.


      Giang Hành hôn lên trán của nàng cái, "Hai tháng."


      Cái kia phải là đến thời điểm bọn họ thành thân sao? Tùng Châu cách Trường An xa như vậy, vạn nhất về kịp làm thế nào? Đào Cẩn vẫn nhúc nhích, dùng ánh mắt để lên án , bĩu môi, im lặng hỏi .


      Giang Hành cực bộ dáng này của nàng, cho dù nàng làm biểu tình gì, đều thích đến chết được.


      "Nàng yên tâm, bản vương nhất định về trước ngày mười sáu tháng ba." đem nàng chuyển đến trong ngực, thấp giọng cam đoan với nàng.


      Nếu như là trước kia, Đào Cẩn hay định : "Ta mới thèm lo lắng cái này."


      Nhưng bây giờ nàng lại tin, "Vạn nhất người về kịp sao?"


      Giang Hành thấp giọng cười, nhìn nàng hỏi: "Nàng là hi vọng bản vương trở về, hay là muốn ta trở lại?"


      Nàng phồng miệng trừng .


      Đây phải là hỏi vô nghĩa sao!


      "Vậy người lúc nào ?" Đào Cẩn ngồi dậy hỏi.


      Giang Hành vốn định ngày mai , nhưng mà chợt nghĩ, càng sớm trở về lại càng sớm, vì thế nhất thời đổi thành đêm nay xuất phát, như vậy chừng còn có thể về sớm được ngày. cho nàng biết: " chuyện cùng nàng xong liền ."


      Đào Cẩn nghĩ tới sớm như vậy, nàng ngồi xổm ở đùi , thân thể bé dưngj thẳng dậy nâng đầu, nghiêm trang : "Nếu người ngày mười sáu tháng ba trở lại kịp, ta liền gả cho người nữa."


      Như vậy sao được?


      Giang Hành nhíu mày, nhớ tới Chu Phổ ở trong cung, kéo xuống mặt mũi : "Nàng là người của bản vương, được gả cho ai khác."


      Nàng cắn cánh môi, nhếch khóe miệng lên, "Ta mặc kệ."


      Dứt lời, đại khái là cảm thấy những lời kế tiếp quá thẹn thùng, vì thế lui thân mình, nhào vào trong ngực của , vươn cánh tay mảnh khảnh ôm chặt hông của , thanh nho : "Vậy người phải sớm trở về nha."


      Cái làm nũng này, làm cả trái tim Giang Hành đều mềm nhũn.
      Phuongphuong57500, midnight, AELITA27 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :