123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Độc nhất phu nhân tâm - Phong Hà Du Nguyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lục Gấu Trúc

      Lục Gấu Trúc New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      bạn ơi từ page 94 bị lỗi t k đọc được. bạn xem lại hộ t vs
      :yoyo44::yoyo44::yoyo44:

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Sau thời gian lặn vì bận làm báo báo. Ta trở lại và ăn hại hơn xưa. Sorry các nàng vì để các nàng chờ lâu. Tốc độ của ta chậm tí nhưng đảm bảo bao giờ drop. Mong các nàng thông cảm và tiếp tục ủng hộ ta nha.
      PS: Nhớ vừa đọc vừa soát lỗi giúp ta nha. Iu các nàng


      Chương 123: Bức thiết.


      Editor: Hàn Ngọc


      Phòng này là phòng chứa tạp vật, cửa sổ bị che kín nên trong phòng có chút mờ tối.


      Mới vừa vào Đào Cẩn gần như thấy bài trí bên trong, tim nàng đập rất nhanh, lạnh giọng chất vấn: "Ai?"


      Lực đạo nắm cổ tay nàng hơi buông lỏng chút, nhưng mà lại buông ra, xoa xoa da của nàng. đem nàng ép cửa, cắn lỗ tai nàng hỏi: "Nàng xem ta là ai?"


      Đào Cẩn sửng sốt, dần dần có thể thích ứng với ánh sáng trong phòng, quay đầu nhìn, trong bóng đêm thấy bên mặt , "Ngụy vương cữu cữu?"


      Hơn mười ngày gặp mặt, nàng vẫn mềm mại như trước kia.


      Giang Hành nhớ nàng nhớ đến lợi hại, cánh tay tráng kiện ôm eo của nàng, hôn từ lỗ tai nàng xuống đến hai má, hôn mộ cái môi đào, "Có nhớ ta ?"


      Bên ngoài có thanh người lui tới, trước phủ Du quận vương vô cùng náo nhiệt, thế nhưng liền trốn ở chỗ này, đối với nàng vừa ôm vừa hôn!


      Cách cánh cửa, bên ngoài thanh chuyện ràng, Đào Cẩn trước giờ da mặt mỏng, làm sao chịu được trêu đùa như vậy, "Ngụy vương cữu cữu đừng như vậy, bị người ta phát ."


      Giang Hành mắt điếc tai ngơ, nhất định phải bức nàng ra cái đáp án, " Có nhớ ta ?"


      môi Đào Cẩn có thoa son, lúc này gần như bị ăn hết rồi, như thế làm sao nàng dám ra ngoài? Nàng dúi đầu vào lồng ngực cường tráng của , giọng vừa thẹn vừa sợ đáp lại, "Có nhớ."


      Giang Hành mừng khôn tả xiết, lồng ngực tràn đầy mênh mông tình cảm, nếu như bây giờ phải ở quý phủ của người khác, cần núp trong bóng tối, có thể quang minh chính đại thương nàng. Tiểu nương ngoan như vậy, cuối cùng cũng là của , vừa nghĩ tới lâu sau là có thể thành thân cùng nàng, từ đó nắm tay đến lúc đầu bạc, liền cảm thấy cả đời này đều đáng giá.


      Trong bóng tối, cảm giác thân thể đụng chạm thân thể trở nên vô cùng mẫn cảm.


      Đào Cẩn được tự nhiên rụt ra sau cái, khổ nỗi phía sau nàng chính là cánh cửa, có thể trốn nơi nào? Vì thế thể tránh khỏi bị thứ đâm, khiến cả người nàng được tự nhiên.


      Nàng xấu hổ đến nước mắt lưng tròng, lông mi dài run rẩy, "Ngụy vương cữu cữu có thể... Đừng như vậy..."


      "Đừng như nào?" Giang Hành khàn giọng hỏi, vô liêm sỉ hỏi. chế trụ cánh tay mềm mại xương của nàng, thấp giọng : "Khiếu Khiếu, bản vương muốn nàng, muốn nàng đến khó chịu."


      Nàng muốn rút về, nhưng mà lực đạo quá lớn, nàng vỗ hai cái cũng đều nhúc nhích, ngược lại cẩn thận sờ vào hai lần.


      Đào Cẩn tuy rằng chưa từng trải qua việc này, nhưng mơ hồ cũng biết ám chỉ cái gì, tóm lại là việc rất mắc cở. tay còn lại của nàng nện lồng ngực của , "Người buông ta ra, ta mới cần!"


      Vừa dứt lời, nghe được thanh bên ngoài liền cứng đờ, nàng dám nhúc nhích .


      Hóa ra là Bạch Nhụy Ngọc Minh tới cửa sau tân phòng, lúc này mới phát tiểu thư nhà mình thấy đâu. Vừa rồi quá nhiều người, nha hoàn bà tử đám vây lại, các nàng cho rằng tiểu thư ở bên cạnh Ân Tuế Tình, ai ngờ các nàng lại để thất lạc người! Hai người nhanh chóng trở về tìm, vừa ảo não lại tự trách, đúng lúc tìm tới bên bên ngoài gian phòng này.


      Bạch Nhụy ngắm nhìn bốn phía, "Hình như bắt đầu từ đây thấy tiểu thư nữa, kỳ quái, người có thể đâu?"


      Tiếng bước chân của hai người gần hơn chút, nghe thanh là dừng lại ngoài cửa, Đào Cẩn muốn mở miệng kêu cứu, ngẫm lại cái tư thế tại của bọn họ nếu như bị người khác nhìn thấy, vậy còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.


      Lúc nàng khó xử động tác của Giang Hành làm cho nàng sửng sốt.


      Đào Cẩn theo bản năng rụt tay về, hai người ngoài cửa hỏi: "Phòng này là phòng gì ?"


      Nàng cả kinh, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra từ trong cổ họng, quên cả phản kháng. Nàng có kinh nghiệm, biết nên làm như thế nào, vì thế bị tay bao trụ tay , cầm tay nàng dạy nàng.


      Ngọc Minh đọc theo cửa nhìn cái, "Nên là phòng chứa tạp vật, sao cửa lại được đóng kín như vậy?"


      Đào Cẩn dám lên tiếng, thẹn quá thành giận cắn vai Giang Hành cái, đem toàn bộ phẫn nộ của nàng đều phát tiết ra hết nên hạ mười phần lực đạo. Đáng tiếc nàng tại cả người nóng lên, thân thể mềm mại mềm nhũn làm gì được, với người da dày thịt béo Giang Hành, hệt như chút mèo cào cái.


      Cào vào trong lòng , vừa ngứa lại vừa tê.


      May mắn Bạch Nhụy và Ngọc Minh rối quấn quýt nhiều, ở cửa dừng lúc liền rời .


      Đào Cẩn hai má hồng dường như có thể ra máu, liều mạng rút tay của bản thân ra, hung hăng đẩy bộ ngực chút, "Người muốn giữ mặt mũi sao?"


      *


      Bên trong phòng mờ tối bày chiếc thám quý phi, có lẽ là do vị khách nào đó hôm nay mới đưa, tháp bọc da hổ, mềm mại rộng rãi.


      thích hợp dùng để làm số việc.


      Giang Hành ngồi ở tháp, trong ngực là Đào Cẩn nho mềm mềm.


      Nếu như cẩn thận nghe, còn có thể nghe ra được vài thanh hơi khác bình thường.


      Hai tai Đào Cẩn đỏ rực, trong lòng sớm đem Giang Hành mắng đến tám trăm lần, nhưng mà lại chỉ có thể mềm nhũn ngã vào trong ngực , phía sau lưng dán sát vào lồng ngực nóng bỏng của . Nàng nhắm mắt lại, nhìn động tác dưới tay , gần như ủy khuất hỏi: "Ngụy vương cữu cữu, xong chưa?"


      Hơi thở nóng rực của Giang Hành phả lên cổ nàng, giọng nới khàn khàn: "Còn chưa được."


      lâu...


      Hơn nữa, tự làm là được, vì cái gì nhất định phải ôm nàng, nàng chút cũng muốn nhìn mà!


      Đào Cẩn ở trong tình trạng khó sử, lòng dạ ngóng trông nhanh chóng xong việc, bằng nàng biến mất thờì gian quá dài, chắc chắn bị người khác phát chỗ đúng.


      Qua hồi lâu, Giang Hành thở dốc tiếng, đỡ đầu nàng hôn môi cùng . Ngay từ đầu mãnh liệt, dường như muốn đem nàng ăn vào trong bụng, sau này chậm rãi ôn nhu dần, lần lại lần lưu luyến cắn mút hai cánh môi đào của nàng, trằn trọc triền miên.


      khàn giọng kêu tên của nàng, Khiếu Khiếu, Khiếu Khiếu.


      Đào Cẩn đỏ bừng mặt, sợ bị người khác nghe được, vì thế cứng rắn ngăn chặn cái miệng của lại, khiến cho ra lời.


      *


      Giang Hành mặc xong quần áo sau liền lại mang bộ dáng oai phong lẫm liệt, hoàn toàn khác biệt với bộ dáng hạ lưu vừa rồi. đem Đào Cẩn ôm lên quý phi tháp, ngồi xổm xuống trước mặt nàng thay nàng sửa sang quần áo, nắm lấy bàn chân nhắn của nàng thay nàng giày, nhổm dậy cắn cánh môi của nàng : "Nàng ra ngoài trước, ta lát nữa tìm nàng."


      Đào Cẩn đẩy đầu ra, "Người chớ hôn... bị nhìn ra được."


      Son môi phai mất còn có thể tìm lý do che dấu, vạn nhất miệng sưng lên làm thế nào?


      Nhớ lần sau khi nàng bị Giang Hành thân mật, trở về Hàn Quang liền vẻ mặt nghi ngờ hỏi: "Tiểu thư môi người sao lại có chút sưng? Có phải do thời tiết dạo này mà muỗi nhiều ?"


      Nàng lúc ấy dám trả lời, vì biết như thế nào để lừa gạt.


      Lát nữa còn phải gặp mẫu thân, nàng cũng muốn bị mẫu thân phát đầu mối gì. ràng đáp ứng mẫu thân gặp nữa, đều trách quá vô sỉ, ai có thể nghĩ tới trốn ở nơi này?


      Giang Hành xoa đầu của nàng qua, " muốn lập tức đem nàng cưới vào cửa."


      Nàng hơi mím môi, quay đầu để ý tới .


      Vừa rồi quả thực quá càn rỡ, cũng may y phục của hai người đều có nếp nhăm, bằng rất dễ khiến người khác nhìn ra manh mối.


      Từ phòng tạp vật ra sau, sắc trời bên ngoài tối, có bao nhiêu người, nha hoàn bà tử có lẽ đều bận việc ở tân phòng, ai chút ý đến nơi này. Nàng bước nhanh về phía trước đoạn đường, quay đầu nhìn lướt cái, cửa phòng đóng chặt, Giang Hành còn ở lại bên trong.


      Nàng bình ổn lại tâm trạng, gió đêm thổi tan độ nóng mặt nàng, nàng bước nhanh về hướng tân phòng.


      *


      Tân phòng của Ân Tuế Tình cùng Du quận vương ở tại Ngô Đồng viện, nàng biết đường, liền kéo nha hoàn qua hỏi. Nha hoàn kia chỉ cho nàng phương hướng, nàng hướng bên kia đến.


      Dọc theo đường tâm thần yên, sợ bị người khác nhìn ra sơ hở, chỉ mong ai cũng đều nhìn thấy nàng, để cho nàng bình an nhìn thấy mẫu thân, sau đó liền rời .


      Đáng tiếc trời chiều lòng người, vừa chưa được mấy bước, liền thấy phía trước có người tới.


      Nương theo ánh sáng của đèn lồng hành lang chiếu xuống, nàng nhìn mặt .


      Đoàn Thuần muốn tiền viện chiêu đãi tân khách, nhìn thấy nàng, vẻ bình tĩnh mặt liền xuất điểm ngoài ý muốn, "Muội tại sao lại ở chỗ này? Vừa rồi nha hoàn của muội tìm muội, biết hai người gặp nhau chưa?"


      Đào Cẩn lắc đầu, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, "Muội thấy các nàng, thế tử ca ca biết các nàng ở đâu sao?"


      cũng biết, nhưng mà nguyện ý giúp nàng, "Ta sai người hỏi giúp muội chút."


      Lúc này nàng định Ngô Đồng viện, cũng hậu viện ở cùng chỗ với nữ quyến, tại sao lại bỗng nhiên biến mất? Tính toán thời gian, có lẽ biến mất nửa canh giờ, lúc đợi Bạch Nhụy Ngọc Minh đến, Đoàn Thuần hỏi nàng nơi nào.


      Đào Cẩn ngập ngừng nửa ngày, thuận miệng dối, "Muội vừa rồi lạc, trong lúc nhất thời tìm được đường trở về, cho lên mới kéo dài đến bây giờ."


      Lời này giả, Du quận vương phủ quả rất lớn, hơn nữa nàng là lần đầu tiên đến, nhầm đường đúng là hợp tình hợp lý.


      Đoàn Thuần có hoài nghi.


      Rất nhanh Bạch Nhụy Ngọc Minh chạy tới, sau khi nhìn thấy Đào Cẩn, tảng đá lớn trong lòng các nàng rốt cục cũng buông xuống được. Hai người hỏi nàng đâu , Đào Cẩn liền đem lời vừa rồi với Đoàn Thuần lặp lại lần, các nàng buông lỏng hơi, "Tiểu thư lần tới đừng loạn."


      Đào Cẩn gật đầu đáp lại.


      tới Ngô Đồng viện sau, Du quận vương đến tiền viện, trong phòng chỉ còn lại Ân Tuế Tình cùng mấy nha hoàn Thế Tử.


      Đào Cẩn vào phòng với bà vài câu, bởi hôm nay là ngày đặc thù, nàng liền lưu lại lâu, rất nhanh liền rời . Tiền viện uống rượu đến tận hứng, sắc trời tối, Đào Cẩn muốn về nhà, liền đến phía trước tiếng cùng Đoàn Thuần.


      Bạch Nhụy vào trong phòng thông bẩm, nàng ở bên ngoài chờ, ngờ được trong chốc lát thế nhưng từ trong phòng ra hai người.


      Giang Hành cùng Đoàn Thuần cùng đứng trước mặt nàng.


      Nàng ngẩn ngơ, "Mọi người ra làm gì?"


      Giang Hành trực tiếp dắt tay của nàng ra ngoài, "Buổi tối trời tối, bản vương đưa nàng trở về."


      Đoàn Thuần nhíu nhíu mi, cho dù là trời tối cũng thể cho phép động tay động chân.


      Lúc nghe thấy tin tức muốn thành thân cùng Đào Cẩn, tuy rằng biết dùng phương pháp gì thuyết phục được hoàng thượng, nhưng điều này có nghĩa chấp nhận .


      Đoàn Thuần vẫn mực xa gần phía sau bọn họ, để cho Giang Hành dù cho muốn làm gì cũng có biện pháp.


      Đến Du quận vương cửa phủ, cửa xe ngựa sớm chuẩn bị tốt, Đào Cẩn buông tay Giang Hành ra, chuẩn bị đạp lên ghế lên xe ngựa.


      Nàng ngước mắt nhìn phía đằng sau, Đoàn Thuần liền đứng ở cửa, nàng cắn môi dưới, ít nhiều có chút ngượng ngùng, giọng đối Giang Hành : "Ta phải , trong khoảng thời gian này Ngụy vương cữu cữu đừng tới tìm ta."


      Mày rậm của Giang Hành căng thẳng, "Nàng cái gì?"


      Nàng thuật lại chi tiết, "Mẫu thân muốn ta trước khi thành thân được gặp người."


      xong, nàng tiến vào trong xe ngựa, phân phó xa phu dẹp đường hồi phủ.


      Xe ngựa dần dần xa, Giang Hành đứng ở tại chỗ, trong đầu vẫn xứ nghĩ tới lời của nàng.


      Trước khi thành thân được thấy mặt? phải còn tận ba tháng sao?


      Sắc mặt trở nên được tốt, muốn xoay người lại, liền thấy phía xa xa có người đứng. Bóng đêm mông lung, thấy bộ dáng của , vóc người đổ có vài phần quen thuộc.
      Last edited: 9/4/18
      NganPhuong214, midnight, Yêu_ nữ29 others thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 124: Hối hận.


      Editor: Hàn Ngọc


      Mới đầu Giang Hành vẫn chưa để ý, đợi xe ngựa xa sau, chuẩn bị quay người vào phủ.


      Nhưng là đột nhiên nhớ tới cái gì, lại hướng phía bên kia nhìn lại, chỉ thấy người nọ tuy nấp ở nơi bí mật gần đó, nhưng mà hình dáng cùng chiều cao đều rất giống Đào Lâm Nguyên.


      tại sao lại xuất ở chỗ này?


      Giang Hành nghĩ tới từng hòa ly cùng Ân Tuế Tình, nhịn được nhíu nhíu mày, có lẽ cũng có thể đoán được có tâm tư gì.


      Giữa nam nhân với nam nhân, luôn có điểm chung. Tâm tình Đào Lâm Nguyên lúc này, có thể lý giải hai, có lẽ có gì khác ngoài hối hận cùng cam tâm mà thôi. Nữ nhân trước kia thuộc về mình, cần phí tâm tư đều có thể dễ dàng thấy được, nay còn nhìn thấy được, người thành tân nương của người khác, điều này phải sớm chiều là có thể tiếp thu được.


      Chỉ có thể câu là tự làm tự chịu.


      Nếu như sớm chút thấy ràng tình cảm của mình, làm sao có thể lưu lạc đến bước đường này?


      Giang Hành xoay người, cùng Đào Cẩn nhất định đến bước đường này. hảo hảo thương nàng, để cho nàng chịu điểm ủy khuất, đến lúc đó dù nàng muốn rời khỏi cũng có lý do mà rời khỏi.


      Mới vừa lên thềm, ngẩng đầu thấy Đoàn Thuần còn tại đứng ở cửa, cong môi cười, "Vì sao vào?"


      Đoàn Thuần liếc cái, mặt thay đổi ở phía trước.


      Tiền viện tiếng người ồn ào, nâng cốc đổi đầu, tiếng chúc mừng tân khách tràn ngập bên tai, cho dù đứng ở cửa cũng đều có thể nghe thấy. Trong viện đèn lồng treo cao, chiếu sáng cả viện hệt như ban ngày, tại đây vui trong khí vui mừng, giọng Đoàn Thuần lại lạnh lùng hỏi: "Ngụy vương là lòng ý muốn cưới Khiếu Khiếu sao?"


      Giang Hành dừng lại, sớm đoán được dễ dàng buông tha .


      Hôm đó lúc ở bờ sông, nhất định nhìn thấy gì đó, nên mới có thể dùng đủ cách cản trở cùng Đào Cẩn ở riêng cùng chỗ. Cũng có vấn đề gì, vốn cũng để ý vấn đề này, nếu như phải băn khoăn tâm tư của Đào Cẩn, sớm thẳng thắn ngửa bài với . Ngũ quan góc cạnh ràng dưới ánh sáng chiếu rọi của đèn lồng trông nhu hòa ít, "Thế Tử là lo lắng cái gì? Bản vương muốn cưới nàng làm vợ, ngoại trừ tâm thích nàng, chẳng lẽ còn có khác nguyên nhân sao?"


      Đoàn Thuần xoay người mặt đối mặt cùng , từ chối cho ý kiến cong cong môi: "Trước Ngụy vương có phải vì nhất thời ham mới mẻ hay , chỉ cần với hai thế lực của Sở quốc công cùng Đào Thượng Thư cũng thể khinh thường."


      Gần đây trong triều gió êm sóng lặng, mặt ngoài nhìn hài hòa, kỳ có rung chuyển ngầm.


      Tuệ vương rục rịch, hai năm qua ít lần lại cùng thần tử, mượn sức ít thế lực. trước kia được phong là Thái Tử, lẽ ra nên bất động đúng, nhưng bởi gần đây hoàng thượng thân thể quắc thước khỏe mạnh, chẳng những có ý định thoái vị, ngược lại càng ngày càng có tinh thần. Kể từ đó, khó tránh khỏi làm cho bất an, cứ tiếp tục như vậy khi nào mới đến phiên ?


      Hơn nữa Giang Hành gần đây trở về Trường An, tại Tùng Châu lập được nhiều chiến công hiển hách, trong triều ít nguyên lão đều coi trọng thưởng thức , khiến cho Tuệ vương thể sinh ra cảm giác nguy cơ.


      Trừ điều đó ra, vài vị hoàng tử phía dưới đều phải là đèn cạn dầu, bọn họ đều như hổ rình mồi, chỉ chờ vừa xảy ra sai lầm, lập tức thay thế vị trí của .


      Vì thế Tuệ vương đứng ngồi yên, bắt đầu ngầm lên kế hoạch.


      Đoàn Thuần sở dĩ biết này đó, là bởi vì Giang Diễn từng đến phủ Du quận vương chuyến, trong tối ngoài sáng thăm dò Du quận vương phen. Đoàn Nghiễm là người khiêm tốn, kết bè kết cánh cùng ai, lại càng đứng về phía ai, kể từ đó vừa khiến cho Tuệ vương tiếc nuối, lại xác thực được mà buông lỏng hơi.


      trách Đoàn Thuần nghĩ như vậy, vì Đào Cẩn gả cho đại biểu đơn thuần là nàng mình nàng, mà còn là hai thế lực lớn sau lưng nàng.


      Sở quốc công phủ cùng Đào Tùng Nhiên làm quan nhiều năm, chuyện nhiều ít cũng có chút uy vọng, nếu như có thể mượn sức bọn họ, đó quả có gì có thể tốt hơn.


      Đáng tiếc nghĩ lầm rồi, Giang Hành cũng cần bọn họ trợ giúp, lại càng vì hoàng vị mà lợi dụng Đào Cẩn. cưới nàng, chỉ bởi vì thích nàng, ái mộ nàng, muốn sủng ái nàng.


      Về sau cho dù vì hoàng vị mà cùng Tuệ vương phân cao thấp, cũng đem nàng đẩy đến đầu sóng ngọn gió.


      Nàng là tiểu nương muốn đặt trong lòng bàn tay mà bảo hộ, làm sao có thể nỡ để cho nàng chịu nửa điểm thương tổn? Bên ngoài cho dù như thế nào cũng liên quan đến nàng, dù sao cũng có thay nàng che gió che mưa, nàng chỉ cần an an ổn ổn để cho bảo hộ là được.


      Về phần ham mới mẻ?


      Vậy càng thể , Giang Hành thấp giọng cười, "Thế Tử bản vương ham sắc đẹp còn hiểu được, còn về ý ham mới mẻ là như thế nào?"


      thừa nhận từ lúc thích thượng Đào Cẩn liền, liền thời khắc nào là bị nàng dụ dỗ.


      Đặc biệt năm qua nàng càng ngày càng hấp dẫn, tựa như nụ hoa chực nở, rốt cuộc có ngày nở ra đóa hoa tươi mới, lộ ra dáng vẻ xinh đẹp, tản ra mùi thơm mê người.


      Tốt đẹp như vậy, làm sao có thể hấp dẫn ?


      Đoàn Thuần cười, lạnh mắt nhìn , "Ngụy vương năm nay đứng tuổi, mà Khiếu Khiếu vừa mới cập kê, đối với người mà , đây phải là ham mới mẻ là cái gì?"


      Hóa ra là ý này.


      Giang Hành cho là suy nghĩ nhiều, nếu như nhất thời ham mới mẻ, trong thành Trường An có nhiều tiểu nương mười ba mười bốn tuổi như vậy, vì sao đều chướng mắt, cố tình chỉ coi trọng duy nhất tiểu bất điểm này?


      Chỉ có thể là ý trời mà thôi.


      Giang Hành tiến lên vỗ vỗ bả vai , ngữ trọng tâm trường : "Cho dù tính là bản vương ham mới mẻ, cũng ham muốn nàng đời. Điểm này, thế tử cần bận tâm."


      Bàn tay khoan hậu hữu lực, chụp được Đoàn Thuần bả vai chìm trầm.


      Đãi Đoàn Thuần quay đầu nhìn bước nhanh rất xa.


      *


      Hai người bọn họ rời lâu, Du quận vương phủ có người vào.


      Chính là vừa người rồi Giang Hành nhìn thấy Đào Lâm Nguyên.


      kỳ xa, chẳng qua bị gió lạnh thổi trong chốc lát, chẳng những có đem thần trí thổi thanh tỉnh, ngược lại cỗ xúc động càng thêm mãnh liệt.


      Tiệc mừng được nửa, người gác cổng cũng trông coi được nghiêm cẩn như lúc đầu. Thấy quần áo ông ngăn nắp, cẩm y ngọc đái, giống như là người bình thường, liền hỏi nhiều trực tiếp để cho ông vào. Tiền viện người uống rượu qua ba tuần, hưng trí chính tăng vọt, có người chú ý đến động tĩnh đến .


      Đào Lâm Nguyên thẳng đến hậu viện, ông tìm tới khu nhà đèn đuốc sáng trưng, ngẩng đầu nhìn nhìn bảng hiệu, đó viết Ngô Đồng viện.


      Trong viện nha hoàn nhìn tiến vào, xa xa tưởng là Du quận vương, ai ngờ lúc người đến trước mặt lại phải, "Vị gia này là?"


      Nha hoàn chặn trước mặt ông hỏi, người đến nháo động phòng đều rời , cho dù người ngoài muốn đến, cũng nên đến lúc này.


      Đào Lâm Nguyên bất động thanh sắc : "Mới vừa rồi có rơi đồ ở nơi này, nên muốn đến tìm chút."


      Vẻ mặt nha hoàn buông lỏng chút, "Mời ngài chờ ở đây, nô tỳ tìm thay ngài tìm chút. Đại gia quên đồ ở đâu ?"


      Đào Lâm Nguyên chỉ chỉ hành lang gấp khúc phía nam, "Hẳn là ở nơi đó."


      Nha hoàn men theo nhìn nhìn, mời ông chờ ở chỗ này chờ, nàng hỏi quá mất thứ gì sau, xoay người tìm kiếm thay ông.


      Trong viện có những người khác, có người ở tiền viện vô giúp vui, có người ở trong phòng bồi Ân Tuế Tình chuyện, còn có mấy người ở phòng bếp chuẩn bị ăn. Đào Lâm Nguyên lên hành lang, từng bước tới cửa tân phòng, gian phòng này sáng sủa hơn so nơi khác, xuyên qua cửa sổ lụa, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng bên trong.


      Dường như còn có vài giọng mềm mại.


      Ông dừng chút, chỉ cảm thấy lòng như đao cắt, ràng cách nhau gần như vậy, nhưng người bao giờ thuộc về ông nữa.


      Đẩy cửa Lăng Hoa ra, bước qua bậc cửa, vòng qua bình phong gỗ tử đàn Đan Phượng Triêu Dương vào bên trong . Bà tử bên trong tưởng là Du quận vương tới, mặt mày hớn hở chào đón, "Quận vương xử lý trong việc tiền việc rồi sao? Phu nhân vừa rồi có hơi đói bụng, nên vừa để cho nha hoàn bưng vào ít điểm tâm, bằng vương gia vào dùng chút ..."


      Vừa mới dứt lời, khuôn mặt tươi cười nhất thời cứng đờ, phát ra thanh bén nhọn hỏi: "Ngươi là ai?"


      Đào Lâm Nguyên để ý đến bà, trực tiếp đến đầu giường, người ngồi giường mặc áo hỉ màu đỏ làm đau nhói mắt ông, ông kiềm lại phẫn nộ cuồn cuộn trong lòng, tiến lên cầm cổ tay của bà lôi kéo bà ra ngoài.


      Ân Tuế Tình thấy gò má của , nhất thời sợ hãi, "Ngươi buông tay ra!"


      ngoảnh mặt làm ngơ.


      ngang qua bàn mặt vừa vặn bày cái giá nến bằng sứ trắng, Ân Tuế Tình chút nghĩ ngợi cầm lấy, nhấc tay nện vào đầu ông, "Buông tay!"


      Vì bà chống cự, dù bà dùng sức mạnh, nhưng vẫn làm ông bị trầy da. trán Đào Lâm Nguyên từng chút từng chút chảy máu, cuối cùng là buông lỏng tay bà ra, "Tuế Tuế, nàng quả thực hận ta đến như vậy sao?"


      Ân Tuế Tình giận kềm được, "Ngươi điên rồi phải ?"


      Hôm nay là ngày bà cùng Du quận vương đại hôn, bà như thế nào cũng nghĩ tới, ông cư nhiên dám xông vào nơi này! Trong viện nha hoàn đều chết rồi sao, thế nhưng ai ngăn cản ?


      Bà lớn giọng gọi người, nha hoàn bà tử trong phòng tất cả đều tiến lên ngăn trở, bao lâu liền nháo thành đoàn.


      Tôi tớ ngoài viện chưa đuổi tới, nữ nhân cả phòng lay động được ông, có nha hoàn vội vàng chạy , chuẩn bị đến tiền viện tìm Du quận vương.


      Đào Lâm Nguyên gật gật đầu, gần như điên cuồng : "Ta muốn điên rồi, cho nên hôm nay cho dù như thế nào, đều phải đem nàng trở về!"


      Trời mới biết gần đây bị cái dạng tra tấn gì, cả đêm ngủ yên, vừa nhắm mắt liền nhớ tới nàng. Càng tới gần ngày nàng thành thân cùng Du quận vương, liền càng cảm thấy thống khổ, hôm nay trơ mắt nhìn nàng bị Đoàn Nghiễm đón vào trong phủ, hai người cùng nắm đoạn Hồng Trù lớn, từng bước về hướng chính đường.


      Bọn họ bái đường dưới chứng kiến của hoàng thượng hoàng hậu, vui mừng kết thành phu thê, ai chú ý đến người đứng ngoài cửa như ông mang tâm tình gì.


      Nhiều năm trước kia, bọn họ cũng từng bái đường như vậy.


      Lúc đó mọi người đều vây bên người ông chúc mừng, chúc bọn họ bạch đầu giai lão, cầm tay nhau cả đời. Nhưng ông lúc ấy hồ đồ, nghe lọt những lời này, cho rằng nếu gả cho ông, liền vĩnh viễn là của ông, cho dù ông quý trọng, bà cũng bao giờ rời . Cho dù ông và bà ba ngày hai bữa lại khắc khẩu, cũng vẫn mãi như vậy, thậm chí cả đời khắc khẩu.


      Nhưng mà ông nghĩ lầm rồi, bà vẫn rời , còn hòa ly cùng ông, sau đó tìm người nam nhân khác cùng nắm tay hết đời.


      Đào Lâm Nguyên lần nữa nắm chặt tay của bà, cường ngạnh lôi kéo bà ra ngoài.


      Ân Tuế Tình lảo đảo hai bước, đánh cánh tay của ông, "Ngươi quên mình từng cái gì sao? Từ nay về sau, liên quan đến nhau, phóng thê thư là ngươi tự tay viết, ngươi nay chẳng lẽ còn muốn đổi ý?"


      Khuôn mặt Đào Lâm Nguyên bỗng trở lên hung ác nham hiểm, nếu như ông có thể tìm thấy tờ giấy kia, nhất định đem nó phá tan thành từng mảnh.


      Chẳng sợ hành hạ lẫn nhau cả đời, ông đều buông bà ra.


      Trong phòng đám nha hoàn ngăn được , mấy bà tử còn chưa tới gần người, liền bị ông tay đẩy ra. Ông là nam nhân, khí lực đương nhiên lớn hơn so với nhóm phụ nhân, nên vài người súm lại cũng đều phải là đối thủ của ông.


      Nha hoàn vừa rồi gọi Du quận vương mới vừa tới hành lang vội vàng chạy về, phía sau người theo, mặc hỉ phục đỏ, vai rộng chân dài.


      Ông bước hai ba bước tới trước mặt Đào Lâm Nguyên, bắt lấy cổ áo của ông kéo, đem cả người ông hất ra ngoài hành lang.


      "Đào thị lang?"


      Khuôn mặt ông hiếm khi thấy lại mang vẻ lạnh lùng, lạnh giọng hỏi.


      Đào Lâm Nguyên lấy tay ông khỏi cổ mình ra "Là ta."


      Cái kia liền sai, bị đánh chính là .


      Vừa rồi màn ông cường ngạnh túm lấy Ân Tuế Tình bị ông nhìn thấy, là gan lớn vô cùng, dám tại đến gây trong đêm tân hôn của ông. Trước kia chỉ cảm thấy ông ta thích hợp, ngờ tới ông so với tưởng tượng của ông còn dơ bẩn hơn, cho dù Đoàn Nghiễm là loại này người có tính tình tốt, cũng bị ông chọc giận , "Cút cho bản vương!"


      Đào Lâm Nguyên trong lòng cũng đè cỗ lửa giận, dựa vào cái gì ta có thể cưới Tuế Tuế?


      vung quyền nện tới, bị Đoàn Nghiễm bắt lấy ở giữa trung, đảo tay lần nữa cho quyền. Hai nam nhân đánh nhau, nha hoàn bà tử ở hành lang đều sợ đến ngây người, sau khi hạ nhân phản ứng kịp sau, vội vàng tiến lên khuyên can.


      Đại bộ phận đều giữ chặt Đào Lâm Nguyên, bị giữ chặt hai tay, thể nhúc nhích, vì thế ăn vài quyển của Đoàn Nghiễm.


      Đoàn Nghiễm thu tay, lạnh lùng liếc cái, phân phó : "Đem vứt ra khỏi vương phủ, sau này tới lần liền đánh lần."


      Tôi tớ lên tiếng vâng, mang Đào Lâm Nguyên ra ngoài.


      Đào Lâm Nguyên mắt mũi sưng bầm, bị tôi tớ xô đẩy cố đứng vững cước bộ, quay đầu nhìn lại liếc mắt nhìn.


      Ân Tuế Tình đứng dưới hành lang, ánh sáng mờ nhạt của đèn lồng chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời của nàng, quen thuộc như thế, mà lại xa xôi như thế. mặt nàng có biểu cảm gì, biết suy nghĩ cái gì, nhưng mà từ chân mày nhíu chặt của nàng, có thể nhìn ra nàng rất vui.


      Đào Lâm Nguyên há miệng, khàn giọng kêu tiếng: "Tuế Tuế."


      Ân Tuế Tình quay lại nhìn , trong con ngươi có tia phức tạp chợt lóe lên, nàng mím chặt môi dưới, lời.


      nhìn nàng lại gọi tên của nàng tiếng: "Tuế Tuế, xin lỗi."


      Ân Tuế Tình ánh mắt lóe lên, lẳng lặng nhìn .


      Đào Lâm Nguyên đợi trong chốc lát, đợi được nàng đáp lại, ánh sáng trong lòng liền giống như đèn lồng đỉnh đầu nàng, dần dần dập tắt trong bóng đêm. xoay người về phía trước, để cho người khác đỡ, từng bước được cực kỳ trầm trọng.


      Thân ảnh của dần dần biến mất ở phía xa, hòa dần vào trong bóng đêm, thân ảnh tiêu điều nhìn vô cùng đơn.
      Dao hoa 1, midnight, Yêu_ nữ36 others thích bài này.

    4. Liên Tử Nguyệt

      Liên Tử Nguyệt New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      2
      Nàng ơi, khi nào mới đăng lại mấy chương đọc được vậy nàng?
      Hàn Ngọc thích bài này.

    5. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      Hối hận muộn màng, có những chuyện phải cứ hối hận là làm lại được...
      Cảm ơn editor ạ. ❤❤❤
      Hàn Ngọc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :