1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Độc nhất phu nhân tâm - Phong Hà Du Nguyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      KK: "HNC, ngươi hỏi ta phải trả lời chắc. "
      GH: "Là mấy roi của công chúa ngươi chưa thấm ah? Lại muốn thêm mấy roi nữa chắc? "
      Ta chỉ hộ tiếng lòng của hai ng này thôi nhé. Chuyện của KK và Giang cữu cữu bại lộ Hành lại càng khoái ah, k biết làm sao để KK đồng ý công khai mờ.

      Thanks editor nhé.
      Hàn NgọcHiyoko thích bài này.

    2. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      chuyện đương chứ làm gì. Chả hiểu gì cả. Hừ hừ
      cám ơn bạn editor nhé
      Hàn Ngọc thích bài này.

    3. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      cơ hội tốt cho giang cửu cửu thổ lộ với mọi người
      Hàn Ngọc thích bài này.

    4. Hiểu Mộng Hồ Điệp

      Hiểu Mộng Hồ Điệp Active Member

      Bài viết:
      117
      Được thích:
      109
      biết Hà Ngọc Chiếu có chết cũng biết hối cải này gây ra chuyện gì nữa đây. Ghét nhất là cái thứ người tự cho mình là nhất này, mau đem nó xuống địa ngục dùm cái.
      Bạn ơi cố lên, mình đợi bạn lâu lém rồi nèk :yoyo44::yoyo44::yoyo44:
      Hàn Ngọc thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Cố lết lên đăng chương nà. Các tình đọc nhớ soát lỗi giùm ta. Chương này ta beta chưa được kỹ lắm á.

      Chương 116: Bại lộ.


      Editor: Hàn Ngọc


      Tuyết lớn như lông ngỗng từ trời rơi xuống, toàn bộ Diêu Hương cư đều là mảnh trắng xóa, trong vòng mười bước đều thấy quang cảnh.


      Hà Ngọc Chiếu thân khoác áo choàng gấm vóc, từng bước đến trước mặt bọn họ, gắt gao nhìn chằm chằm Đào Cẩn, gần như nghiến răng nghiến lợi : "Ngươi lại câu dẫn cữu cữu của ta?"


      Biết nàng chuyện khó nghe, Đào Cẩn vẫn là nhịn được phản cảm, trưng gương mặt cười lạnh nghiêm túc hỏi: "Ai cho ngươi đến sân của ta?"


      Mắt nàng trợn lên như muốn nứt ra, nắm chặt bả vai nàng, "Ta hỏi ngươi! Cho nên các ngươi mới phối hợp để chỉnh ta có phải hay , muốn ta được chết tử tế!"


      Bả vai Đào Cẩn bị nàng bóp sinh đau, lui về phía sau, chân dẫm bị hụt liền muốn ngã xuống bậc thang. Giang Hành đúng lúc đưa tay đỡ nàng, tay còn lại tách mở cổ tay Hà Ngọc Chiếu (thủ đoạn), giận mà uy: "Ngọc Chiếu, buông tay."


      Nhìn động tác có vẻ dàng, lại đem Hà Ngọc Chiếu bừng bừng lửa giận đẩy lui mấy bước.


      người Hà Ngọc Chiếu mang theo thương thế, có thể đứng dễ dàng, phía sau lưng đụng vào cửa, đau đến nàng ứa ra mồ hôi lạnh, đôi môi tái nhợt run rẩy, hồi lâu mới hòa hoãn lại. Nàng ngẩng đầu chống lại ánh mắt Giang Hành, dường như thay đổi thành người khác, sợ sợ: "Cữu cữu, ngươi chính là làm trưởng bối như vậy sao?"


      Giang Hành ngưng mắt nhìn nàng, "Bản vương theo lẽ công bằng mà xét sử, có tư tâm. Cho dù là ai rơi vào trong tay của ta, đều là kết cục này."


      Nàng đột nhiên cúi đầu cười, mang nồng đậm trào phúng, "Nếu như là người khác gặp chuyện may, cữu cữu để bụng như vậy sao? đích thân xử lý sao?"


      Giang Hành , hiển nhiên là thể phủ nhận.


      Quả thế, bọn họ chẳng biết thông đồng cùng nhau lúc nào, hơn nữa nhìn bộ dáng chỉ ngày hai ngày. Hà Ngọc Chiếu giống như nhìn cái gì đó đồi phong bại tục, chán ghét : "Các ngươi biết xấu hổ, người là cữu cữu, cái cháu , cho dù phải ruột thịch, nhưng ở giữa còn cách cái bối phận, thế nhưng làm ra chuyện trái luân thường đạo lý bậc này!"


      Phía sau Bạch Nhụy cuối cùng chạy tới, tuyết rơi đầy đầu và toàn thân nàng, lạnh cóng tới cả người run lên. Nàng lên bậc thang, ngay từ đầu còn buồn bực tiểu thư vì sao vào phòng, nay nhìn thấy Hà Ngọc Chiếu cũng ở đây, trong lòng thầm tiếng ổn.


      Quả nhiên, nàng thốt câu: "Ta muốn đem chuyện của các ngươi cho mẫu thân, cho mọi người ở Trường An!"


      Bạch Nhụy trong lòng kinh hãi, việc này làm sao được, nếu là từ trong miệng của nàng ra, thanh danh tiểu thư phải liền xong sao! Mắt thấy Hà Ngọc Chiếu cất bước muốn , nàng tay mắt lanh lẹ ngăn lại nàng, "Tiểu thư Ngọc Chiếu chẳng lẽ là nhìn lầm rồi, Ngụy vương chỉ là đến đưa dù cho tiểu thư mà thôi, nào có chuyện gì?"


      Hà Ngọc Chiếu liếc hướng nàng, lạnh lùng nhấc lên khóe môi, "Ngươi cho ta là kẻ ngốc sao? Lấy cớ sứt sẹo như vậy, cho rằng ta tin?"


      xong hung hăng đẩy Bạch Nhụy ra, khổ nỗi nàng tại thân thể suy yếu, đừng đẩy nàng, chính là đường đều dùng lực cực lớn mới nổi. Bạch Nhụy nhìn được điểm này, sống chết chịu hoạt động bước, trong đầu nàng lúc này đều là danh dự của Đào Cẩn, các nàng làm nha hoàn vô cùng tận chức, ở Tùng Châu thấy Ngụy vương đối tốt với tiểu thư, nên mở mắt nhắm mắt để cho đạt được mục đích. Các nàng đối Đào Cẩn trung thành và tận tâm, quả quyết ra , nhưng là Hà Ngọc Chiếu khác, nàng nếu như ra ngoài , đột ngột như vậy ai có thể chấp nhận được tin tức này? Ân Tuế Tình nhất định chấp nhận được, chỉ bà, cả nhà dưới cũng đều chấp nhận được.


      Đến lúc đó, tình liền có cách nào cứu vãn .


      Bạch Nhụy gấp đến độ xoay quanh, lại nghe Giang Hành từ từ : "Nhường đường cho nàng, để cho nàng , bản vương cũng muốn nhìn xem nàng muốn cái gì."


      Hà Ngọc Chiếu quay đầu, cắn chặt răng cố chống đỡ, lung lay sắp đổ: "Cữu cữu giữ đức hạnh, quan hệ cùng tiểu bối, quả thực làm cho người ta khinh thường!"


      Giang Hành cười khẽ, "Cho nên?"


      Nàng nhắm chặt mắt, "Nên thụ hình phạt là các ngươi, phải ta!"


      Giang Hành so với nàng tưởng tượng bình tĩnh hơn rất nhiều, trừ bỏ mới đầu còn khiếp sợ, đến bây giờ thấy tia bối rối, "Bản vương ái mộ Đào Cẩn, muốn thân cận với nàng, là bản năng của nam nhân đối với nữ nhân, có gì sai lầm?"


      Hà Ngọc Chiếu bỗng nhiên mở to mắt, nghĩ tới thế nhưng thừa nhận thẳng thắn như thế, mãi nửa ngày mới : "Các ngươi, phải bị trời phạt!"


      "Vậy cứ đợi đến lúc trời phạt bản vương." Giang Hành cười mà như cười, đôi mắt đen uy lẫm nhìn về phía nàng, "Trước lúc đó, ai cũng thể gì."


      Gió lạnh từng trận thổi, đưa tới vô số bông tuyết.


      Thân ảnh của trong gió tuyết vẫn sừng sững, có vẻ phá lệ kiên nghị cao ngất. Sườn mặt tuấn lãng thâm thúy, khó được đứng đắn, lời ra càng khiến cho người ta trợn mắt há mồm.


      Hà Ngọc Chiếu lâu , bị lời của làm cho rung động.


      Phía sau là gió tuyết, ai cũng đều có chú ý từ đàng xa có người đến gần.


      Ân Tuế Tình đứng ở cách vài bước có hơn, run giọng hỏi: "Ngươi, ngươi cái gì?"


      *


      Tuyết lớn bay tán loạn, bao lâu dưới đất liền tích tầng băng tuyết mỏng manh.


      Ân Tuế Tình yên lòng tình huống ở hậu viện, nên đến xem xét, nghĩ tới nghe được lời kinh thế hãi tục bậc này của Giang Hành. Bà vì kinh ngạc mà ngây ngốc tại chỗ, khó có thể tin nhìn chằm chằm đằng trước, ngay cả dù cầm tay cũng rơi xuống đất.


      Bạch Thuật nhặt cây dù lên thay bà, lần nữa che tại đầu, cũng theo nhìn về phía Diêu Hương cư cửa.


      Đào Cẩn tay chân lạnh lẽo, sợ hãi, cẩn thận kêu: "Mẫu thân..."


      Ân Tuế Tình dường như còn cảm giác, ba hai bước tới trước mặt bọn họ, lời gì đem Đào Cẩn kéo ra sau lưng, trân trân dõi theo Giang Hành: "Ngụy vương mới vừa cái gì?"


      ràng nghe được rất ràng, lại muốn để cho lập lại lần nữa.


      Phía trước bọn họ gì đó bà biết, duy chỉ có câu kia "Bản vương ái mộ Đào Cẩn" ràng truyền vào trong lỗ tai, bà dường như thấy sét đánh ngang trời, lúng túng biết làm sao.


      Những câu Giang Hành , nếu bị nghe thấy, liền còn gì phải giấu diếm, "Giống như ngươi nghe được vậy, bản vương ái mộ nàng, muốn cưới nàng làm phi."


      Lời này thể nghi ngờ như lửa cháy càng đổ thêm dầu, Ân Tuế Tình khỏi cất cao thanh: "Ngụy vương hồ đồ rồi sao, ngươi chẳng lẽ quên thân phận của bản thân? Khiếu Khiếu còn , nàng còn gọi ngươi tiếng Ngụy vương cữu cữu, ngươi làm sao có thể sinh ra loại ý niệm xấu xa này!"


      Trước kia Giang Hành đối Đào Cẩn tốt, bà chỉ cảm thấy trưởng bối tốt, vương gia tốt, luôn lòng mang cảm kích đối với . Nay biết tâm tư của , bà mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là bản thân mình ngây thơ, làm sao có thể rộng lượng thiện lương như vậy, ràng là dụng tâm kín đáo!


      Cẩn thận ngẫm lại, chừng Đào Cẩn Tùng Châu cũng là do an bài.


      Bọn họ tại Tùng Châu trải qua năm kia, biết đến đến trình độ nào? Nay nghĩ đến, lại cảm thấy cả người rét run, bà có mắt tròng, nhìn người, lại trơ mắt đem Khiếu Khiếu đưa vào hố lửa. Hôm nay nếu phải ngẫu nhiên nghe thấy, chừng còn tính toán tiếp tục giấu diếm tiếp, đến thời điểm bị người khác phát , cả đời Khiếu Khiếu liền xong .


      thể nhìn nữ nhi bị hủy!


      Giang Hành nhắc nhở bà: "Khiếu Khiếu cùng ta hề chung huyết thống, nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, chúng ta tình đầu ý hợp, vì sao bị Ân lục tiểu thư lại chịu nổi như thế?"


      "Tình ý hợp nhau?" Ân Tuế Tình lặp lại những lời này, quay đầu nhìn về phía Đào Cẩn, "Khiếu Khiếu, sao?"


      Đào Cẩn tim đập lợi hại, lý do sinh ra loại cảm giác gian tình bị bại lộ, lại bị hỏi mà trả lời được. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt của Ân Tuế Tình, lại nhìn Giang Hành phía sau, trong lúc nhất thời khó xử."Con..."


      Nếu nàng thừa nhận, nhất định khiến mẫu thân thất vọng. Nhưng nếu nàng phải thừa nhận, Giang Hành bị mang tội danh vô căn cứ.


      Nàng cùng Giang Hành tình đầu ý hợp sao?


      Đáp án khẳng định đúng vậy, bằng nàng năm lần bảy lượt tha thứ hành động làm càn đối với nàng, nếu là với người người khác, nàng sớm thể nhịn được nữa. Chỉ có chạm vào nàng hôn nàng, nàng tuy tình nguyện, nhưng trong lòng lại có mâu thuẫn, thậm chí là ngầm đồng ý.


      Trước kia trốn tránh nguyện thừa nhận, hôm nay thể làm ràng.


      Nàng vừa gật đầu cái, còn chưa lên tiếng, Ân Tuế Tình liền ngắt lời nàng: "Bạch Thuật, mang Khiếu Khiếu về trong phòng , có lệnh của ta được cho nàng ra!"


      Đào Cẩn mềm giọng năn nỉ: "Mẫu thân..."


      Bà lại chút nào động dung, phân phó Bạch Thuật: "Mang nó vào."


      Ngôn Cật nhìn về phía Bạch Nhụy, ánh mắt lãnh liệt, nàng ở trước mặt người khác vẫn cực có uy nghiêm, trước kia vẻ mặt ôn hoà, là bởi vì bọn họ phạm cái gì sai lầm. Nay xảy ra đại bậc này, nha hoàn bên cạnh Đào Cẩn đều phải chịu phạt, nàng giọng lạnh lùng : "Đây chính là kết quả các ngươi hầu hạ sao? Tiểu thư mắc sai lầm, các ngươi người đều tránh thoát. tại trước mang tiểu thư vào phòng, sau xử các ngươi sau!"


      Ân Tuế Tình hồi lâu phát tính tình lớn như vậy, Bạch Nhụy bị giáo huấn sợ đến run cái, tiến lên với Đào Cẩn: "Tiểu thư, chúng ta vào thôi..."


      Đào Cẩn chịu , sợ bà khó xử Giang Hành: "Mẫu thân, Ngụy vương cữu cữu..."


      "Mang nó vào!" Ân Tuế Tình ngắt lời nàng, lớn tiếng ra lệnh.


      Đào Cẩn còn cách nào, cứ tiếp tục trần chừ nữa chỉ càng chọc bà thêm tức giận, cẩn thận mỗi bước vào chính đường. Nàng nhanh tới dưới cửa sổ, xuyên qua cửa sổ quan sát tình huống ngoài cửa, khổ nỗi tuyết càng rơi càng lớn, tiếng gió gào thét thổi tan thanh bọn họ chuyện, nàng cái gì cũng đều nghe được.


      *


      Đợi Đào Cẩn vào nhà sau, Ân Tuế Tình bình phục cảm xúc chút, lại nhìn về phía Giang Hành ánh mắt bình tĩnh hơn: "Khiếu Khiếu còn , tình cảm nam nữ. Cho nên, lầm tưởng lòng cảm kích trở thành ái mộ, đợi qua thời gian, chính nàng sáng tỏ. Ngụy vương qua hai mươi, nên càng ràng so với nàng, việc này thể coi thường, ta cùng phụ thân vạn vạn đồng ý, thỉnh ngài thu hồi phần ân tình này, cần liên hệ cùng Khiếu Khiếu nữa."


      Giang Hành vẻ mặt nghiêm túc, có bởi vì lời của bà mà lùi bước, "Chính là bởi vì bản vương rất ràng, mới đem nó trở thành trò đùa. Bản vương quyết tâm định, trở về liền thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn, thỉnh quý phủ chuẩn bị hôn ."


      Ân Tuế Tình tức giận đến nghiến răng, nếu phải kiêng dè thân phận của , sớm tát cái mặt .


      "Ngụy vương cân nhắc qua người khác nghĩ gì sao?"


      cau mày hỏi lại: "Bản vương cưới thê tử, vì sao phải để ý người khác như thế nào?"


      vốn định tiến hành theo chất lượng, qua tết Nguyên Tiêu sau mở miệng với Trang hoàng hậu, nếu như bà phản đối, vậy liền hướng Hoàng thượng xin ý chỉ, thỉnh người tứ hôn. nay xem ra là đợi được lâu như vậy nữa, ngày mai liền vào cung chuyến, nhờ lời của Trang hoàng hậu. Trang hoàng hậu thích Đào Cẩn, nên có gì lớn vấn đề, vấn đề là cửa ải của Hoàng Thượng dễ qua như vậy.


      Giang Hành muốn nghĩ làm thế nào để thuyết phục Hoàng Thượng, Ân Tuế Tình mở miệng hỏi: "Khiếu Khiếu cập kê, hôn do phụ mẫu làm chủ, ta tìm cho nàng mối hôn nhân tốt, đến lúc đó Ngụy vương chẳng lẽ tính toán cướp dâu sao?"


      Giang Hành lạnh giọng, "Làm mai?"


      Ân Tuế Tình muốn giải thích nhiều, làm ra tư thái tiễn khách, "Thái độ của ta hết sức ràng, Ngụy vương mời trở về, ta để cho Khiếu Khiếu tiếp tục gặp ngươi."


      Ngôn Cật đầu cũng quay lại vào trong viện, đóng cửa gỗ, ngay cả điểm tình cảm cũng đều lưu.


      Ngoài cửa Giang Hành đứng thẳng lâu sau, nghĩ tới lời bà mới , trong lòng lại phiền muộn nôn nóng.


      *


      Nghi Dương công chúa cùng Định Lăng hầu cùng trở về, Sở quốc công tự mình đem bọn họ đưa đến cửa.


      Giang Hành mang theo Hà Ngọc Chiếu rút quân về phủ, người nàng bị thương, lại đứng trong gió tuyết rất lâu, lúc này thể lực sớm chống đỡ nổi hôn mê bất tỉnh. Nghi Dương công chúa dù cho đau lòng cũng thể mang nàng về nhà, mặc cho Giang Hành đem nàng mang .


      Trong lòng Giang Hành hỗn loạn, trở lại quân phủ sau sai người thu thập gian phòng để cho Hà Ngọc Chiếu cư trú.


      Quân phủ đều là nam nhân, có người chiếu cố nàng, ngay cả bôi thuốc đều muốn phiền toái bà tử nhóm lửa. Nơi này đãi ngộ cùng Định Lăng Hầu phủ như cách biệt trời đất, Hà Ngọc Chiếu làm sao thích ứng được, đêm đó liền sốt.


      Bà tử chiếu cố nàng đêm, đến hừng đông cuối cùng cũng hạ sốt.


      Nàng ồn ào muốn gặp Giang Hành, nhưng mà Giang Hành tối hôm qua trở về vương phủ, hôm nay từ sớm liền vội vàng vào cung, căn bản có thời gian nhìn nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :