1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Độc nhất phu nhân tâm - Phong Hà Du Nguyệt

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dao hoa 1

      Dao hoa 1 Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      28
      Cố Huân Nhiên! Mình đoán la HNC bản tính đố kị ,luc con chenh lệch giua 2 nguoi chua ràng nen HNC chua ghet ĐC, Kiep nay TKY chỉ la lý do khởi đầu mà thôi, nội tam ganh ghet nguoi hơn minh van ko hề thay đổi .Nen dù TKY co xuat hien hay ko, van se co ngay HNC hại ĐC. Chương mới oi! Ta chờ em...:tt1::tt1::tt1:
      Hàn Ngọc thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      biết thế nào mà sửa mạng xong mà mạng nhà ta vẫn cứ như rùa. Nên chương này ko làm pic để nguyên cho các nàng đọc nà.

      Chương 114: Kiêu ngạo


      Editor: Hàn Ngọc


      Cửa được đẩy ra cái khe từ bên trong, Triệu Võ lộ ra đôi mắt nham hiểm hung ác: " việc xong, vì sao ngươi còn muốn đưa cho ta bạc?"


      Hà Ngọc Chiếu thoải mái cười, "Ai xong xuôi, phải bây giờ ta đến tìm ngươi tiếp tục làm hay sao."


      Đối phương càng cảnh giác, nàng liền càng là yên tâm, chứng minh tin tức Yên Như hỏi thăm phải là giả. Người này đúng là từ trong địa lao trốn ra, tạm thời trốn ở chỗ này, trước mắt chưa bị người tìm tới.


      Người nọ ở sau khe cửa tự hỏi hồi lâu, mãi nửa ngày mới đẩy cửa mời các nàng vào, "Chỉ có hai người các ngươi?"


      Hà Ngọc Chiếu lá gan rất lớn, nàng chỉ dẫn theo mình nha hoàn Yên Như, nếu như là nương gia bình thường, nhất định dám thân mình tới hẻm sâu hoang vu như vậy. Nàng bước qua bậc cửa, nhìn quanh vòng, trong viện mảnh hoang vu, có vài thứ gì đó lộn xộn vứt thành đống, có gì dị thường, "Bên ngoài còn có còn có xa phu, nếu ngươi yên lòng có thể tự mình nhìn xem."


      Triệu Võ quả thực liếc mắt nhìn ra phía ngoài, thấy phu xe kia đàng hoàng ngồi càng xe, lúc này mới yên tâm. khép lại cửa gỗ, dẫn các nàng vào bên trong.


      Hà Ngọc Chiếu cùng Yên Như theo phía sau , các nàng biết sau khi cửa đóng lại, ở phía ngoài cửa thoáng chốc xuất mấy bóng người thân thủ nhanh nhẹn mạnh mẽ, đứng ở bốn phía quanh xe ngựa. Xa phu sợ hãi muốn kêu lên, bị người chặt chẽ che miệng lại, người nọ đưa cây đao đặt lên cổ , liền mềm nhũn hôn mê bất tỉnh.


      Triệu Võ bị người đả thương ở chân, đến nay cũng vẫn chưa tốt, nên lúc đường phải cà nhắc, "Các ngươi cũng thấy được, bởi vì giúp các ngươi xử lý việc ta mới bị đánh thành như vậy, nay các ngươi còn muốn để ta làm cái gì?"


      Bên trong nhà chính cũng đơn sơ giống hệt bên ngoài, mặt bàn ghế cũng bám đầy tro bụi, biết bao lâu chà lau quá. Triệu Võ để cho các nàng ngồi ghế chuyện, Hà Ngọc Chiếu ghét bỏ nhíu chặt chân mày, nàng nguyện ý ngồi, đơn giản chỉ đứng chuyện với , "Việc lần này cần ngươi làm rất đơn giản, chỉ là động đậy khóe miệng thôi."


      Triệu Võ hỏi: "Chuyện gì?"


      Hà Ngọc Chiếu sớm nghĩ kĩ kế sách, từ từ : "Ngụy vương thả tin tức, Quảng Linh quận chúa đường Phổ Ninh tự bị người ám sát, làm cho dân chúng trong thành cho rằng nàng bị kẻ xấu làm hại, đúng như vậy sao, ngày đó các ngươi làm cái gì, trong lòng mình chắc biết rất . Trong sạch của nàng còn sao? Ta chỉ cần ngươi đem chuyện ngày đó chân tướng, để cho dân chúng ràng ngày hôm đó đến tột cùng phát sinh cái gì là được."


      Hà Ngọc Chiếu có chỗ biết, ngày hôm đó Giang Hành đuổi tới đúng lúc, khiến bọn họ đạt được mục đích. Nàng cho rằng Đào Cẩn bị làm hỏng trong sạch, kỳ cái gì cũng phát sinh, Đào Cẩn vẫn hoàn bích như cũ. Từ đầu tới cuối, chỉ có người nam nhân đụng vào bả vai nàng, sau này người kia còn bị Giang Hành chém rớt hai tay.


      Triệu Võ suy nghĩ nửa ngày, quá tin tưởng nàng, "Nếu ra ra, bị Ngụy vương phát sao, đến lúc đó lại bắt ra làm thế nào? Nếu như vậy ta cũng có bản lĩnh trốn được!"


      Hà Ngọc Chiếu để cho yên tâm, nàng vòng quanh gian phòng hai bước, "Ngụy vương là cữu cữu của ta, ta nếu bảo muốn ngươi an toàn, có thể cái gì?"


      Lời vừa lúc lâu, nhưng cũng nghe thấy tiếng trả lời.


      Triệu Võ nhìn về phía phía sau của nàng, vẻ mặt có chút cổ quái.


      Hà Ngọc Chiếu bỗng nhiên sinh ra dự cảm tốt, nàng đứng tại chỗ, lạnh giọng chất vấn: "Ngươi nhìn cái gì?"


      giọng vững vàng mang niềm thất vọng vang lên sau lưng nàng: "Ngọc Chiếu, bản vương chưa bao giờ nghĩ tới thế nhưng lại là ngươi."


      Nàng thoáng chốc cứng đờ, hệt như bức tượng đất chết lặng tại chỗ, há miệng, nên lời.


      *


      Từ lúc nàng bắt đầu vào phòng, vẫn luôn luôn đứng ở sau tấm bình phong chờ.


      Lúc giọng của nàng vang lên lúc, Giang Hành liền biết được nàng là ai.


      Đây là ngoại sanh nữ Hà Ngọc Chiếu của , là thân nữ nhi của tỷ tỷ , là đứa bé nhìn từ đến lớn.


      cũng biết từ khi nào nàng lại có tâm địa độc ác như vậy.


      Ban đầu làm theo kế sách của Đoàn Thuần thiết lập bố cục này, là vì muốn dẫn rắn ra khỏi hang, nghĩ tới lại dẫn nàng tới. Nếu như bắt người ngay từ cửa, sợ rằng đối phương thề thốt phủ nhận, nên mới có thể kiên nhẫn đứng ở phía sau nghe lâu như vậy, để Triệu Võ dẫn lời với đối phương, đến lúc đó cho đối phương muốn dối cũng được. Nhưng mà Giang Hành ở phía sau càng nghe liền càng lạnh tim, người này phải ai khác, lại là thân nhân của .


      Giang Hành yên lặng nhìn về phía nàng, đôi mắt tối đen thâm thúy phức tạp, "Ngươi vì sao muốn hãm hại Đào Cẩn?"


      Nàng mím chặt miệng, nhìn chằm chằm lời nào.


      Giang Hành vội, hỏi lần nữa: "Vì sao?"


      Nàng lắc đầu, thừa nhận hành vi chính mình, chỉ ngón tay về phía Yên Như, "Ta có hại nàng! Cữu cữu, phải ta, là nàng, là nàng xúi giục ta làm như vậy ."


      Đáng tiếc tại phủ nhận quá chậm, Giang Hành nghe được ràng, nha hoàn từ đầu tới cuối có lên tiếng, tất cả đều là chủ ý của mình nàng. Mắt lộ ra vẻ thất vọng, "Ngọc Chiếu, ngươi coi cữu cữu là người ngốc sao? Ngay cả đúng sai cũng đều phân hay sao?"


      Yên Như vẫn thay nàng xử lý mọi việc, nào ngờ lại bị nàng cắn ngược lại cái, ngơ ngác đứng tại chỗ, bối rối : "Vương gia phải nô tỳ..."


      Hà Ngọc Chiếu im lặng lần nữa, lui từng bước về phía sau, đại khái cảm thấy chính mình cho dù giải thích thế nào cũng hợp lý, nên có vẻ vô lực tái nhợt. Nàng phải thừa nhận, nàng bị tính kế , hơn nữa bị chính cữu cữu ruột của mình tính kế. Nàng mới vừa tới cửa, ngoài cửa liền có hơn mười binh lính dũng mãnh xồng xộc tràn vào, hoàn toàn vây quanh quang. Mười mấy người giống như tường đồng vách sắt, nàng chắp cánh cũng khó thoát khỏi.


      Hà Ngọc Chiếu tâm như tro tàn, cúi đầu bỗng nhiên cười, tiếng cười tái nhợt vô lực, "Đây là chủ ý của cữu cữu sao? Vì muốn bắt ta?"


      Giang Hành đứng tại chỗ, nhíu mày nhìn về phía nàng, "Bản vương là vì bắt người giật dây hãm hại Đào Cẩn, nghĩ tới người đó lại là ngươi."


      Nàng buông tha giãy dụa, buồn cười gật gật đầu, "Đúng, người kia chính là ta."


      Đến bước này rồi, nàng có khả năng dối.


      Nàng có kiêu ngạo của chính mình, những lời giải thích cầu xin tha thứ, trước giờ nàng khinh thường ra miệng. Cho dù bị sa vào mưu quỷ kế thiết kế sẵn, nàng cũng hốt hoảng chút nào, ngược lại, lại có loại cảm giác được giải thoát.


      Giang Hành hỏi nàng: "Vì sao lại làm như vậy?"


      Nàng cúi đầu, hồi lâu mới : " vì cái gì cả."


      hề có lý do, liền muốn hủy trong sạch của nương! Hơn nữa người này còn là người bạn khuê mật cùng nhau lớn lên với nàng, các nàng trước kia quan hệ tốt cỡ nào, cả ngày quấn quýt chơi với nhau, ai ngờ lại đến bước này?


      Giang Hành cười lạnh, "Ngọc Chiếu, ngươi có từng nghĩ sau khi Nghi Dương công chúa biết có phản ứng gì?"


      Nghe như thế, mặt Hà Ngọc Chiếu mới lộ ra vẻ bối rối, người duy nhất nàng muốn cho biết việc mình làm, chính là phụ mẫu. Nhớ lại trước kia khi phát ra nàng hại con báo kia, bị bọn họ bắt quỳ ở chính đường dùng gia pháp hung hăng đánh cho trận, sau đó đem nàng nhốt trong Định Lăng hầu phủ, cả năm thể ra ngoài. Nàng ngay từ đầu cho rằng bọn họ đứng ở phía nàng, nghĩ tới bọn họ công chính vô cùng, đối với nàng có chút nào làm việc thiên tư, nếu để cho bọn họ biết, nàng cả đời này cũng đừng nghĩ sống dễ chịu .


      Hà Ngọc Chiếu hướng lắc đầu, rốt cuộc mở miệng cầu , "Cữu cữu đừng cho phụ thân mẫu thân, ta về sau làm như vậy nữa."


      Giang Hành có động dung, "Việc này phải là việc ta có thể quyết định, người ngươi làm bị thương là Đào Cẩn, ngươi hẳn là phải nghe ý của nàng."


      xong để cho người ta coi chừng nàng, với Lý Hồng Lý Thái: " mời Định Lăng hầu cùng Nghi Dương công chúa đến, thuận đường Sở quốc công phủ, cũng gọi Quảng Linh quận chúa đến."


      Lý Hồng Lý Thái lĩnh mệnh, liền xuống làm việc.


      Hà Ngọc Chiếu kêu lên cần, nàng bắt đầu liều mạng giãy dụa, muốn chạy thoát khỏi đám người kia. Khổ nỗi nàng dù sao cũng là vị nương, khí lực làm sao có thể chống lại được mấy cái nam nhân, cuối cùng nàng mệt mỏi kiệt sức, lại có biện pháp nào.


      Nàng vô vọng nhìn về phía Giang Hành, ngồi tại trường kỷ, bàn bày trà nóng, giống như đối với giãy dụa của nàng chút cũng đều để ý.


      Hà Ngọc Chiếu hỏi: "Cữu cữu phải đối với ta như vậy sao? Ta là nữ nhi của mẫu thân, cho dù ngài tính mặc kệ ta, cũng nên nhìn mặt mũi của mẫu thân! Nếu ta thực xảy ra chuyện, ngài cao hứng sao?"


      Giang Hành đột nhiên lại nhớ tới những lời Đào Cẩn từng với .


      Ngày đó đột nhập vào khuê phòng của nàng, với nàng chuyện này, nàng từng hỏi hai vấn đề.


      "Ngụy vương cữu cữu công chính vô tư sao?"


      " làm việc thiên tư sao?"


      lúc ấy với nàng như thế nào? , chỉ thiên tư đối với mình nàng.


      tại nhớ tới, tiểu nương kia dường như đoán được dao động, cố ý nhắc nhở lần. Ngẫm lại, nàng làm sao biết đối phương là Hà Ngọc Chiếu, nhất định là do suy nghĩ nhiều.


      Giang Hành lắc lắc đầu, lần nữa liếc hướng Hà Ngọc Chiếu: "Ngọc Chiếu, đây là hai chuyện khác nhau. Nếu mỗi người đều giống ngươi làm việc thiên tư trái pháp luật như ngươi, thiên hạ này sớm hay muộn ngày đại loạn."


      Hà Ngọc Chiếu phục, "Ta chỉ là muốn hủy hoại thanh danh nàng, phải là muốn mạng của nàng! Ta làm chuyện gì thương thiên hại lý!"


      Giang Hành lớn tiếng: "Thanh danh đối nương gia quan trọng cỡ nào, ngươi chẳng lẽ biết sao?"


      Nàng thoáng chốc im lặng, chính là bởi vì biết nên mới làm như vậy.


      Nàng bị Giang Hành giáo huấn đến biết gì, dần dần ngồi bệt xuống đất, hai mắt thất thần, ngây ngốc biết suy nghĩ cái gì.


      *


      Sở quốc công phủ cách nơi này gần hơn so với so Định Lăng Hầu phủ, Đào Cẩn đến nơi này trước bước.


      Lý Hồng quốc công phủ tìm nàng ước chừng cũng đoán được là chuyện gì, Ân Tuế Tình định cùng nhau theo tới, Đào Cẩn lo lắng bà bị kích thích, nên khiến bà theo tới. Dọc theo đường nàng ngồi xe ngựa, ngừng hỏi Lý Hồng đến cùng xảy ra chuyện gì, nhưng Lý Hồng miệng kín như bưng, làm thế nào cũng cạy được miệng.


      Xe ngựa rẽ trái rẽ phải, rốt cuộc đến cái góc ở Vĩnh Bình phường.


      Đào Cẩn xuống xe ngựa, nhìn cái sân đơn sơ này, nhíu nhíu mày, vào. Vừa vào đến tiến cổng, liền nhìn thấy quang cảnh trong viện, quả thực giống hết như nàng nghĩ, trong viện có hơn mười người lính vây quanh, Hà Ngọc Chiếu đứng ở chính giữa, thất sắc ảm đạm.


      Nàng lộ vẻ gì, trong đầu chỉ chợt lóe bốn chữ.


      Thiên Đạo tuần hoàn.


      Tuy biết Giang Hành dùng cách gì bắt được nàng, nhưng nếu điều tra chân tướng, đối với nàng mà là chuyện tốt. Trong lòng nàng cười lạnh, mặt lại mê mang đến Giang Hành trước mặt, "Ngụy vương cữu cữu gọi ta đến để làm gì?"


      Giang Hành bảo nàng ngồi xuống, "Nàng phải muốn biết là ai hại nàng sao? Bản vương tìm được cho nàng."


      Nàng giả bộ hiểu, nhìn quanh đình viện vòng, "Là ai?"


      Trong viện trừ và binh lính ngoài Triệu Võ, chỉ còn có Hà Ngọc Chiếu. Triệu Võ tất nhiên là có khả năng, chỉ kia còn lại... Hà Ngọc Chiếu vừa chống lại tầm mắt của nàng, liền nhíu mày quay đầu , chịu nhìn nàng.


      Đào Cẩn làm như dường như bây giờ mới nhìn đến nàng, "Ngọc Chiếu vì sao cũng ở đây?"


      Nàng giật mình, sợ hãi.


      Bàn tay run nhè , là giả vờ giống như đúc, nàng thiếu chút nữa ngay cả mình cũng đều lừa qua. Nàng nhìn về phía Giang Hành, thể tin hỏi lần nữa: "Ngụy vương cữu cữu, Ngọc Chiếu vì sao ở trong này?"


      lời nào.


      Nàng chỉ có tiếp tục hỏi: "Là... Là Ngọc Chiếu sao?"


      Giang Hành , nhưng vẻ mặt thuyết minh hết thảy.


      Nàng nháy mắt nước mắt đong đầy vành mắt, ngụy trang vẻ mặt bị bạn tốt phản bội giống đến cực hạn. Mang theo tin cùng cam lòng, cùng với nồng đậm thất vọng, kỳ cũng phải tất cả đều là ngụy trang, đây là tình cảm chân nhất của nàng đối với Hà Ngọc Chiếu. Trong lòng hận nàng oán nàng, đối với hành vi của nàng có cách nào lý giải, toàn thân càng thêm bi thương.


      Nàng nhổm dậy đến trước mặt Hà Ngọc Chiếu, nhìn chằm chằm mắt của nàng hỏi: " là ngươi sao?"


      Hà Ngọc Chiếu bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt tối đen trân trân trừng nàng, cắn răng : "Đúng, là ta, tất cả đều là ta."


      Đào Cẩn nhìn nàng, "Vì sao?"


      Nàng quay đầu , khinh thường trả lời vấn đề này.


      Đào Cẩn còn muốn hỏi lại, lại bị động tĩnh của cửa kéo tầm mắt, hóa ra là Nghi Dương công chúa cùng Định Lăng hầu đến. Nghi Dương công chúa vội vàng tới cửa, nàng ở đường nghe Lý Thái đại khái, ban đầu còn muốn tin tưởng, nay nhìn thấy quang cảnh trong viện, nhất thời cảm thấy như trời sụp xuống, bà đứng cũng vững.


      Định Lăng hầu đỡ lấy bà, lại bị bà đẩy ra .


      Bà bước nhanh đến trong viện, có nhìn bất luận kẻ nào khác, tới trước mặt Hà Ngọc Chiếu, giơ tay lên liền nặng nề đánh nàng bàn tay.
      NganPhuong214, Pe Mick, Yêu_ nữ41 others thích bài này.

    3. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Đáng đời HNC, để xem sau vụ này có ai thiên vị nàng ta nữa k? Giang Hành xử ntn đây? Giang thúc thúc mà đối xử k công bằng đường đến tim Khiếu Khiếu hơi bị xa đấy.
      Thanks editor.
      Hàn Ngọc thích bài này.

    4. Hiyoko

      Hiyoko Active Member

      Bài viết:
      88
      Được thích:
      102
      Ác giả ác báo thôi. Đáng đời HNC:die:.
      Thanks ad :yoyo45:
      Hàn Ngọc thích bài này.

    5. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Tội bà công chúa
      Hàn Ngọc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :