1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Truy tìm ký ức - Đinh Mặc [full 2 tập]

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      3.3

      Còn Hàn Trầm tuy danh tiếng lẫy lừng nhưng hôm nay họ mới lần đầu gặp mặt. Đối với những cảnh sát ở dưới đáy giai tầng, chỉ là “huyền thoại” chân thực.

      Bạch Cẩm Hi ràng coi Hàn Trầm ra gì, thậm chí cố ý khiêu khích . Bọn họ đương nhiên cũng ngầm đứng về phía .

      Bạch Cẩm Hi lại liếc qua Hàn Trầm. thay đổi sắc mặt, chỉ là đôi mắt dường như càng thâm trầm hơn.

      Bạch Cẩm Hi quyết định đếm xỉa đến . đảo mắt vòng rồi mở miệng:

      “Ba kết luận là:

      Thứ nhất, tội phạm sống trong phạm vi cách trường vụ án khoảng năm cây số.

      Thứ hai, thời gian làm việc của tương đối linh hoạt.

      Thứ ba, nghề nghiệp của là công nhân, tài xế hoặc nhân viên chuyển phát nhanh…”

      ra, trong thiên hạ xuất vô số tin đồn về Hàn Trầm.

      Có người khen, là cảnh sát tốt nhất, là thần thám có khả năng phá án xuất quỷ nhập thần, tính cách cứng rắn, tội phạm hễ nghe đến tên là rét run người. Nghe , chỉ vì lùng bắt tên tội phạm nguy hiểm bị truy nã, từng bảy ngày bảy đêm liền hề chợp mắt. Đến cuối cùng, khi bị sa lưới, tinh thần của tên tội phạm cũng gần như suy sụp.

      Lại nghe , chẳng vụ giết người nào rơi vào tay được giải quyết. Từng có vụ án xảy ra ở địa phương, cảnh sát đau đầu mấy tháng trời vẫn phá nổi, thế mà vòng quanh trường có thể xác định đối tượng tình nghi… cảnh sát có thâm niên từng hợp tác với Hàn Trầm phát biểu: “Mọi người thể khâm phục Hàn Trầm, bộ não của cậu ấy tỉ mỉ chính xác như chiếc máy tính, khả năng tính toán, logic và nhìn thấu chi tiết hơn người, tốc độ cũng nhanh cách đáng ngạc nhiên”.

      Nhưng cũng có tin đồn, là cảnh sát tệ nhất. thuộc dạng người lắm tài nhiều tật, trái tính trái nết. Nghe , vốn là chuyên gia được Bộ Công an đặc biệt mời về, là sĩ quan cảnh sát cấp trẻ tuổi nhất, được giữ lại làm việc ở cơ quan cấp Trung ương. Vậy mà cố tình xuống địa phương làm viên cảnh sát hình bình thường. Điều này khiến lãnh đạo Bộ nổi trận lôi đình.

      Nghe , mối quan hệ giữa và lãnh đạo Công an tỉnh cũng như các đồng nghiệp mấy tốt đẹp, có lẽ bởi vì tính cách của cao ngạo, hòa đồng, chẳng thân thiết với ai. Mỗi khi giải quyết vụ án lại giống như muốn bán mạng, hợp tác với rất căng thẳng, mệt mỏi, chẳng người nào chịu nổi.

      Còn nữa, thường động chút là xin nghỉ phép, biến mất dăm bữa nửa tháng. ai biết đâu và làm gì, rất vô tổ chức, vô kỷ luật.

      Thậm chí có nguồn tin cho hay, thường lân la đến khu “đèn đỏ”, ăn chơi, cờ bạc, gú, thiếu trò nào, bồ bịch khắp nơi. Tuy nhiên, đây chỉ là tin đồn vô căn cứ, bằng , bị đuổi khỏi ngành từ lâu rồi.

      Khi nghe nhắc đến Hàn Trầm, Bạch Cẩm Hi từng tưởng tượng ra dung mạo của vị “đại thần” này. Đó là người đàn ông cục mịch, đầy lòng chính nghĩa, tính tình phóng khoáng và cổ quái.

      Tất nhiên, cũng tưởng tượng ra dáng vẻ của người đàn ông ở hộp đêm tối hôm đó. Ví dụ, ta là người trưởng thành, ngoài ba mươi tuổi, biết chừng mặt có vết sẹo dài hay cụt mất ngón tay gì đó.

      Nào ngờ khi hai con người hợp làm , lại thành dáng vẻ trẻ trung, tuấn tú, lạnh lùng và có chút sát khí như thế này.

      Bạch Cẩm Hi bất giác nhìn “huyền thoại” ở trước mặt.

      Từ trước đến nay, là người gặp phải đối thủ mạnh càng trở nên mạnh hơn. Vì vậy, trước ánh mắt thâm trầm bức người của , càng sôi sục ý chí chiến đấu. Bạch Cẩm Hi sờ tay vào mặt dây chuyền đeo cổ (Đây là thói quen của . Bình thường, cảnh sát phá án rất hay có thói quen như vậy), đồng thời mở miệng:

      “Căn cứ vào lời khai của nạn nhân Mã Tiểu Phi, gần đây ấy có mối quan hệ tình cảm nhập nhằng hay mâu thuẫn lợi ích với bất cứ ai, cũng cãi nhau với người nào. Nạn nhân cho biết, diện mạo của tên tội phạm rất xa lạ. Tất nhiên, chúng ta vẫn phải tiến hành điều tra các mối quan hệ xã hội của nạn nhân, nhưng kết hợp với đặc điểm của những vụ tương tự xảy ra trước đó, vụ này nhiều khả năng do người lạ gây án.

      Khu vực do chúng ta quản lý chưa từng xảy ra vụ cưỡng hiếp với thủ pháp giống như vậy, các khu vực khác trong thành phố Giang cũng chưa từng nghe . Do đó, đây có thể là lần đầu tiên tội phạm gây án. Ngoài ra, nơi này là khu phố cổ, địa hình vô cùng phức tạp, người thông thạo đường xá thậm chí có thể bị lạc. Tội phạm tiến hành vụ án đột nhập vào nhà tỉ mỉ chính xác như vậy, chứng tỏ bỏ nhiều thời gian nghiên cứu địa hình và theo dõi đối tượng. Vì vậy, tôi đoán: Thứ nhất, tội phạm có khả năng sống ở quanh đây, hoặc làm ở khu vực này, phạm vi điều tra trọng điểm rộng khoảng năm cây số. Thứ hai, phải có nhiều thời gian nhàn rỗi và linh hoạt mới có thể nghiên cứu tỉ mỉ và chọn đúng thời cơ gây án mà bị phát ”.

      Mấy cảnh sát gật đầu. Đây là kết luận cơ bản thường thấy, bởi phần lớn các vụ án đều do người sống ở khu vực phụ cận gây ra. Lúc này, Hàn Trầm vẫn đứng bên cửa sổ, lời.

      Bạch Cẩm Hi tiếp tục lên tiếng: “Thứ ba, khi xác định là người lạ gây án, vậy đối tượng chúng ta cần tìm là người làm công việc cần đến sức lực và tay nghề như tài xế, công nhân, nhân viên chuyển phát nhanh, nhân viên đưa nước…

      Vì trong cả quá trình gây án, tội phạm thể khuynh hướng gia trưởng và tâm trạng phẫn nộ. Lúc tiến hành hành vi phạm tội, dù ở phía chính diện hay từ đằng sau, đều khống chế nạn nhân cách tuyệt đối. gây tổn thương đến thân thể nạn nhân cách cần thiết, tôi nghĩ, đó là vì làm vậy giúp phát tiết, từ đó đạt được khoái cảm. Ngoài ra, còn đập phá đồ đạc ở trường, trong khi chúng ta phát tài sản bị mất cắp.

      Chúng ta có thể tưởng tượng đối tượng tình nghi là người như sau: Thân hình cường tráng, mạnh mẽ, tính gia trưởng bị đè nén, bất mãn và phẫn nộ trước thực cuộc sống. Bình thường, để lộ ra bên ngoài. Có khả năng lựa chọn công việc thể đặc trưng nam tính của đàn ông. Thêm vào đó, dùng dây nilon và băng dính khống chế nạn nhân, thủ pháp rất linh hoạt, lại có thời gian làm việc linh động nên tôi đoán, tài xế lái xe tải, nhân viên chuyển phát nhanh hay thợ sửa điện nước…”.

      Nghe xong phân tích này, mọi người đều trầm mặc. Hàn Trầm cũng im lặng, vẻ mặt thay đổi.

      Vài giây sau, Châu Tiểu Triện xúc động mở miệng: “Lão đại, chị phân tích hay quá.” Bạch Cẩm Hi cười cười với cậu ta. Hai người hẹn mà cùng quay sang Hàn Trầm. Có lẽ vẻ mặt của họ để lộ chút đắc ý, khóe miệng Hàn Trầm vụt qua ý cười.

      Khi cười tất nhiên càng đẹp hơn lúc bình thường. Con ngươi đen nhánh cũng tựa như chứa đựng tia sáng lấp lánh, khiến người đối diện thể rời mắt. Mặc dù từng bị vố trong tay nhưng vào thời khắc này, bắt gặp nụ cười ấy, trái tim Bạch Cẩm Hi cũng bất giác run rẩy. Tuy vậy, ngoài mặt vẫn thản nhiên với các đồng nghiệp: “Mọi người làm việc !”.

      Đám cảnh sát hình tiếp tục bận rộn, người tìm kiếm manh mối ở trường, người hỏi thăm hàng xóm sống ở xung quanh…

      Bạch Cẩm Hi và Châu Tiểu Triện ra ngoài. Như chợt nhớ ra điều gì, liền quay đầu về phía Hàn Trầm, người bị lãng quên ở bên, giả bộ bừng tỉnh: “Ồ đúng rồi, thần thám Hàn, suýt nữa tôi quên , có cao kiến gì ?”.

      Giọng lanh lảnh, khiến những người cảnh sát hình đến giờ mới phát giác, vừa rồi họ cũng quên mất tồn tại của vị “đại thần” này.

      Tất cả đều dừng công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn Hàn Trầm bằng ánh mắt dò xét.

      Bạch Cẩm Hi cũng nhìn , khóe miệng hơi nhếch lên.

      Hàn Trầm lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn .

      Sau đó, rút gói thuốc và bật lửa từ túi quần, lấy điếu kẹp vào đầu ngón tay, nhưng châm thuốc mà chỉ nghịch chiếc bật lửa cách khéo léo.

      Hai người trầm mặc, mắt đối mắt trong giây lát. Bạch Cẩm Hi đột nhiên có cảm giác tự mình làm khó mình.

      Hừm, thần thám siêu cấp cũng chỉ đến thế mà thôi. biết đời này có nhiều “truyền kỳ” chỉ là hữu danh vô thực. Người đàn ông kia bị đánh bại rồi? còn gì để nữa, đúng ?

      Bạch Cẩm Hi quay người cùng Châu Tiểu Triện chuẩn bị ra ngoài. Thấy bầu khí thoáng chốc trở nên tẻ nhạt, mọi người liền tiếp tục công việc của mình.

      trường có ba điểm…”, giọng đàn ông trầm ổn, uốn lưỡi kiểu Bắc Kinh lại lần nữa vang lên, “Ba điểm nghi vấn ràng”.

      Bạch Cẩm Hi giật mình, quay đầu về phía Hàn Trầm.

      hơi ngẩng lên, đôi mắt sâu hun hút nhìn chăm chú. Sau đó, tiếp tục cất giọng trầm thấp dễ nghe: “Điểm nghi vấn thứ nhất, đến cuối cùng, tội phạm dùng miệng khiến nạn nhân đạt cao trào. Đây là tượng hiếm gặp trong các vụ cưỡng hiếp. Tại sao lại như vậy?”.

      Mọi người, gồm cả Bạch Cẩm Hi đều hơi ngây ra.

      “Thứ hai.” Hàn Trầm đưa điếu thuốc lên miệng. “Tại sao lại đập phá trường? Nguyên nhân có thể vì muốn phát tiết phẫn nộ giống như phân tích, nhưng cũng có thể là nhằm mục đích che đậy điều gì đó.”

      Đám cảnh sát gật đầu, Bạch Cẩm Hi nhếch mép.

      “Thứ ba, trong lúc gây án, tại sao lại mở cửa sổ phòng ngủ?” Hàn Trầm cúi đầu châm thuốc, “Ngu à?”.

      Bạch Cẩm Hi hoàn toàn sửng sốt.

      Bởi hai từ “Ngu à?” thốt ra từ miệng người đẹp trai, khí chất lạnh lùng tạo cảm giác chẳng hề ăn nhập chút nào. Nhưng lại cách tự nhiên bằng điệu Bắc Kinh đầy bỡn cợt nên rất thu hút.

      Tuy nhiên, quan trọng hơn là chi tiết “mở cửa sổ” mà vừa nhắc tới.

      Khu vực này đông đúc, an ninh tốt, thời điểm xảy ra vụ án lại là nửa đêm. Mã Tiểu Phi sống mình, tầng này cao nên có khả năng ấy tự mở cửa sổ. Kết quả kiểm tra trường cho thấy, cửa sổ ở phòng khách, hành lang đều đóng chặt. Hơn nữa, Mã Tiểu Phi cũng khai, cửa sổ phòng ngủ là do tội phạm mở ra.

      khi mở cửa, hiệu quả cách kém hơn, có lợi cho việc gây án. Vậy tại sao tội phạm lại làm điều đó?

      Trong lúc mọi người mải trầm tư suy nghĩ, Hàn Trầm ra ngoài, giơ tay đỡ hờ vai Tư Tư, cả hai cùng thẳng xuống tầng dưới.

      Tư Tư nhận được điện thoại của Mã Tiểu Phi vào tầm hơn giờ sáng.

      Hai người là hàng xóm, bình thường có mối quan hệ tương đối thân thiết. Nhiều lúc, Tư Tư còn gửi con trai nhờ Mã Tiểu Phi trông hộ. Nửa đêm hoang mang sợ hãi, Mã Tiểu Phi liền nhớ tới Tư Tư, người mẹ đơn thân có tính cách độc lập, kiên cường.

      Đến trường, Tư Tư vô cùng chấn động. liền hỏi Mã Tiểu Phi có muốn báo cảnh sát ? Mã Tiểu Phi cũng là người phụ nữ có tính cách cứng cỏi. Dù rất đau khổ nhưng kiên quyết gật đầu.

      Tư Tư gọi cho Hàn Trầm trước, bởi biết là cảnh sát hình .

      Sau đó, cảnh sát lần lượt đến trường.

      Xuống dưới nhà, Tư Tư vai Mã Tiểu Phi, quay sang với Hàn Trầm: “ Hàn, em cùng ấy bệnh viện trước. …”.

      Hàn Trầm gật đầu: “Em cứ !”.

      Xe cấp cứu và xe cảnh sát nhanh chóng rời khỏi con ngõ. Có lẽ cũng nghe thấy danh tiếng của Hàn Trầm nên hai người cảnh sát khu vực gác ở ngoài khu nhà khách sáo chào hỏi .

      Hàn Trầm gật đầu, tựa vào bờ tường, tiếp tục hút thuốc.

      Lúc Bạch Cẩm Hi xuống dưới, mặt trời lên cao, ánh nắng tô điểm lên đường phố và khu nhà. Hàn Trầm đứng trong bóng râm, chân chống lên bờ tường bẩn thỉu, cúi đầu hút thuốc. Khói thuốc dày đặc lan tỏa từ ngón tay nhưng đường nét gương mặt nghiêng của vẫn hết sức ràng, lông mi dài che khuất đôi mắt. Dáng vẻ lúc hút thuốc của người đàn ông đó toát ra vẻ uể oải và lạnh lùng khó tả.

      Đầu óc Bạch Cẩm Hi vụt qua ý nghĩ: Người đàn ông này là cảnh sát tệ nhất đúng hơn.

      Cảm nhận được ánh mắt của , Hàn Trầm liền ngoảnh đầu về bên này. Vẫn là đôi mắt thâm trầm đằng sau lớp khói trắng.

      Bạch Cẩm Hi đút hai tay vào túi quần, thản nhiên qua chỗ đứng.

      “Đau đến mức chảy nước mắt cơ à?” Giọng trầm trầm, mặn nhạt vang lên.

      Bạch Cẩm Hi ngẩn người, vài giây sau mới có phản ứng. Hôm nay, làm với cặp mắt sưng húp. Ngoài Châu Tiểu Triện, những cảnh sát khác cũng chú ý đến . Người đàn ông này dám chế giễu ? Cánh tay của

      Bạch Cẩm Hi dừng bước, hít hơi sâu. Giây tiếp theo, xoay người nhanh như chớp, đè cánh tay vào cổ Hàn Trầm, đẩy mạnh vào bờ tường. Hàn Trầm hề có phản ứng, để mặc muốn làm gì làm, chỉ nhìn chăm chú.

      Bởi động tĩnh quá lớn nên hai người cảnh sát ở gần đó đều quay về bên này, kinh ngạc thốt lên: “Cảnh sát Bạch!”.

      Bạch Cẩm Hi để ý đến bọn họ.

      Hành lang chật hẹp, thân thể hai người gần như dính chặt vào nhau. Vì Hàn Trầm quá cao nên phải kiễng chân mới có thể đè tay lên cổ . Nhưng chính vì vậy, cả người tựa hồ nằm gọn trong lòng .

      Hàn Trầm hề lúng túng, chỉ nhìn bằng ánh mắt bình tĩnh. Ở cự ly gần, Bạch Cẩm Hi mới phát , đồng tử của vừa đen vừa lớn, giống đôi mắt trẻ . Thảo nào khi nhìn từ xa, bất giác bị đôi mắt này thu hút.

      Tuy nhiên, bề ngoài Bạch Cẩm Hi vẫn đổi sắc mặt, nở nụ cười lạnh lùng: “Bình thường, tôi đâu có nóng nảy như vậy”. hạ giọng: “Nhưng có người quá ngông cuồng, thích gây thù kết oán, tôi cũng hết cách”.

      Hàn Trầm chỉ im lặng nhìn Bạch Cẩm Hi. trầm mặc của khiến khó chịu. bỗng có cảm giác bản thân tung chiêu nhưng biết đối thủ nước cờ tiếp theo như thế nào. vừa định buông tay, liền nhướng mày, đáy mắt tỏa ra tia lạnh lẽo.

      Bạch Cẩm Hi hơi ngẩn người. Đúng lúc này, đột nhiên cảm nhận sức mạnh to lớn ập đến cánh tay mình. lập tức bừng tỉnh nhưng còn kịp nữa.

      Hàn Trầm vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ là đứng thẳng người, lồng ngực hất về phía trước, mạnh đến nỗi tay của Bạch Cẩm Hi giữ nổi cổ .

      Thôi xong rồi, Bạch Cẩm Hi buông thõng cánh tay theo phạn xạ. định bỏ trốn nhưng đời nào chạy thoát. Giây tiếp theo, cổ bị bàn tay đầy sức mạnh khống chế, đẩy về bờ tường phía đối diện.

      Hành lang chật hẹp, tối tăm, bốc mùi hôi mốc. Bạch Cẩm Hi bị Hàn Trầm ép vào bờ tường, suýt thở nổi. Vốn định giơ chân đạp nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen thầm trầm của , bỗng dám manh động.

      Tựa hồ phát giác ra suy nghĩ của , khóe mắt vụt qua ý cười lạnh nhạt: “ thử nhắc lại câu vừa rồi xem nào?”

      Bạch Cẩm Hi nghiến răng: “ đúng là đồ khốn!”.

      Hai người mắt đối mắt, phả hơi thở vào mặt nhau. Bạch Cẩm Hi liền ngậm miệng. biết đợi chịu thua. Đúng là tên thâm hiểm, có tình người.

      Nhưng muốn khuất phục. giây, hai giây, ba giây…

      “Cẩm Hi!” giọng ôn hòa đột nhiên vang lên.

      Hàn Trầm và Bạch Cẩm Hi cùng quay đầu. khu đất trống bên ngoài dãy nhà tập thể, Từ Tư Bạch mặc áo blouse trắng, đeo găng tay chau mày nhìn bọn họ.
      tú cầu, Shikura Von Rosenberg, Snow2 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: Khiếm khuyết của em.
      TYPER: yak

      Hàn Trầm lại quay sang nhìn Bạch Cẩm Hi. Sau đó, buông tay, lùi lại phía sau bước.


      Bạch Cẩm Hi trừng mắt với Hàn Trầm, chỉnh lại áo xuống rồi mới ngoảnh đầu với Từ Tư Bạch: “Sao lại đến đây?” .


      Từ Tư Bạch là bác sĩ pháp y cấp cao, bình thường chỉ có mặt tại trường xảy ra án mạng. Dưới ánh nắng chói chang, đứng thẳng người, cặp chân mày vẫn nhíu chặt.


      “Hôm nay chẳng có việc gì nên đến đây xem thế nào.” đáp.


      Bạch Cẩm Hi gật đầu: “Là vụ cưỡng hiếp, cũng hơi khó nhằn”.


      Lúc này, Từ Tư Bạch đến trước mặt, cuối đầu nhìn : “Em khóc đấy à?”.


      Bạch Cẩm Hi chẳng biết sao nữa. Tại sao hôm nay người nào cũng quan tâm đến viền mắt của thế nhỉ?


      cười cười, đáp: “ phải đâu, chắc nhầm rồi”.


      Từ Tư Bạch im lặng nhìn . lúc sau, mỉm cười, tiếp tục đề tài này mà dõi mắt ra sau lưng Bạch Cẩm Hi: “Vừa rồi là ai vậy? Sao em lại đối chọi với người ta?”.


      Bạch Cẩm Hi cũng quay đầu, nhưng đằng sau còn bóng người, Hàn Trầm lặng lẽ bỏ từ bao giờ. thở dài: “ lời khó ”.


      tiếng sau, tại căn hộ xảy ra vụ án tầng hai, Bạch Cẩm Hi đứng ngoài ban công, phóng tầm mắt ra xa.


      Khu phố cổ gồm những ngôi nhà thấp san sát, đan chéo vào nhau, trong như bàn cờ hỗn loạn, ảm đạm dưới ánh mặt trời. Nhưng nơi này cũng bao gồm cả khu kinh tế trọng điểm được chính quyền thành phố tạo mọi điều kiện phát triển. Do đó, vòng ngoài được xây dựng vô số tòa cao ốc. Hai yếu tố cũ kỹ và đại cùng tồn tại song song, Bạch Cẩm Hi nhìn mãi rồi cũng thấy thuận mắt.


      Từ Tư Bạch tháo găng tay, đẩy cửa ra ban công, đứng cạnh .


      “Có phát ?” hỏi.


      Từ Tư Bạch lắc đầu: “Là người rất cẩn thận” . ám chỉ tên tội phạm.


      Bạch Cẩm Hi gật đầu, bổ sung thêm: “ là người bình tĩnh, có khả năng tự kiềm chế tốt, lên kế hoạch kín kẽ, đâu vào đấy”. Ngừng vài giây, tiếp: “ tại, camera giám sát và giám định trường đều có manh mối. Mọi người điều tra xung quanh cũng chưa thu được kết quả. Nhiều khả năng tiếp tục gây án” .


      Từ Tư Bạch im lặng. lúc sau, hỏi: “Em kiểm tra mấy điểm nghi vấn mà Hàn Trầm đưa ra chưa?”.


      trường từ nãy đến giờ nên chắc hẳn được mấy người cảnh sát hình “thâm mắm thêm muối”, kể lại cuộc PK phân tích tội phạm giữa và Hàn Trầm.


      “Mấy điểm đó cần phải sâu điều tra, trước mắt vẫn chưa có đầu mối”. Bạch Cẩm Hi quay sang Từ Tư Bạch, nở nụ cười nhàn nhạt: “ Nhắc đến mới nhớ, em gặp Hàn Trầm trong cuộc truy quét tệ nạn ở hộp đêm”.


      Từ Tư Bạch tất nhiên cũng từng nghe qua tin đồn phong lưu của Hàn Trầm. chau mày nhưng lên tiếng.


      Bạch Cẩm Hi chuyển đề tài: “Có điều, em luôn cảm thấy trước đây chắc Hàn Trầm từng xảy ra chuyện gì đó, thậm chí có khả năng trải qua trắc trở to lớn, bằng , ta cũng chẳng...”, có vẻ u ám như vậy.


      Đúng thể. Tuy , rốt cuộc làm gì, nhưng có thể cảm thấy buông thả và trầm luân từ hành vi cử chỉ của , đó là vẻ u ám bị đè nén, tựa hồ chìm đắm trong thế giới bí mật của riêng mình.


      Từ Tư Bạch nhướng mày, nhìn chăm chú.


      có gì đáng để cảm thông.” lên tiếng, “Bất kể gặp trắc trở đến mức nào, người đàn ông cũng nên giữ mình trong sạch, nên buông thả bản thân, la cà ở những nơi như vậy. Đó là hành vi thiếu trách nhiệm với người bạn đời của ta”.


      Lần này, đến lượt Bạch Cẩm Hi ngẩn người.


      Từ Tư Bạch vốn có tính cách lạnh nhạt, chẳng bao giờ quan tâm đến người liên quan. Hôm nay, đúng là hiếm có dịp nhận xét nghiêm túc như vậy về cá nhân nào đó. Bạch Cẩm Hi nhịn được cười, chọc chọc tay vào vai , hỏi bằng giọng điệu đùa cợt: “ rất quang mình chính đại đấy. Lẽ nào trong hai mươi mấy năm cuộc đời, chưa từng động lòng trước cám dỗ hay sao?”.


      Mặt trời tỏa ánh sáng rực rỡ khắp gian, cơn gió mát rượi thổi qua ban công, thành phố vẫn phồn hoa và bận rộn như mọi ngày.


      Từ Tư Bạch dõi mắt về phương xa, bình thản trả lời: “ đảm bảo với em, từ trước đến nay chưa từng xảy ra chuyện đó”.


      Cuộc tìm kiếm đối tượng tình nghi, kiểm tra, truy xét, thẩm vấn phân biệt ngày đêm lại bắt đầu.


      Dù Bạch Cẩm Hi phác họa sơ qua chân dung tội phạm và khoanh vùng phạm vi điều tra, cộng thêm gợi ý của “đại thần thám” Hàn Trầm, nhưng muốn có đột phá lớn hơn, những người cảnh sát hình vẫn phải tiến hành loạt công việc vụn vặt và phức tạp tên.


      Thứ tư của tuần sau đó. Bây giờ là giữa trưa, trời nắng chói chang, Bạch Cẩm Hi và hai cảnh sát hình ngồi trong ô tô, người ướt đẫm mồ hôi, toàn thân vô cùng mệt mỏi.


      Buổi sáng mọi người thăm hỏi vòng, tìm xem có nhân chứng hay đối tượng khả nghi nào ở xung quanh trường gây án hay , nhưng đáng tiếc vẫn có thu hoạch. Khu phố cổ lắp rất ít camera theo dõi, tội phạm lại thông thuộc đường lối lại ở đây nên họ kiểm tra tất cả các đoạn băng mà vẫn tìm ra manh mối.


      Châu Tiểu Triện lau mồ hôi mặt, nhăn nhó: “Lão đại, chúng ta phải điều tra đến bao giờ? Mãi chẳng có đầu mối gì cả, chán quá thôi”.


      Bạch Cẩm Hi vẫn dõi mắt về phía khu dân cư vắng lặng, con ngõ ngoằn ngoèo, người lại thưa thớt ở ngoài cửa xe. cầm chai nước, uống ngụm mới trả lời: “Vội gì chứ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”. Thấy chai nước trống , ném cho Châu Tiểu Triện: “Cậu mua mấy chai nước lại đây”.


      “Vâng.”


      Châu Tiểu Triện mở cửa, chuẩn bị xuống xe. Chợt nhìn thấy người đàn ông ở phía trước tiến lại gần, mắt cậu ta sáng rực: “Bác sĩ Từ, lại mang đồ ăn đến cho lão đại đấy à?”. Cậu ta to đến mức cách mấy con đường có khi cũng nghe thấy.


      Bạch Cẩm Hi và người cảnh sát còn lại cùng quay đầu về hướng đó. Dưới ánh nắm chói chang, Từ Tư Bạch mặc bộ đồ giản dị, tay cầm túi nilon thong thả tới. Trước câu trêu đùa của Châu Tiểu Triện, chỉ mỉm cười, rút chai trà sữa và hai quả măng cụt từ túi nilon rồi đưa hết số còn lại cho Châu Tiểu Triện: “Hai người tự chia nhau !”.
      tú cầu, Shikura Von Rosenberg, Snow2 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      4.2
      Type: yak

      Châu Tiểu Triện mở ra xem, bên trong đều là đồ uống và hoa quả. Cậu ta cười ngoác miệng: “Cảm ơn bác sĩ Từ”. Sau đó,cậu ta quay sang Bạch Cẩm Hi, cất giọng đặc biệt khách sáo: “Cảm ơn lão đại!”.


      Bạch Cẩm Hi chẳng thèm để ý đến cậu ta. chống cằm, gật đầu với Từ Tư Bạch, coi như thay lời chào. Châu Tiểu Triển nháy mắt với người cảnh sát kia, cả hai xuống xe, cầm túi đồ trốn dưới bóng râm của thân cây cành lá xum xuê.


      Trong ô tô chỉ còn lại mình Bạch Cẩm Hi ngồi ở ghế sau. Từ Tư Bạch chống tay vào cửa xe, hỏi : “Em có mệt ?”.


      Bạch Cẩm Hi vươn vai: “Cũng đến nỗi, chỉ là ngủ đủ giấc” .


      Từ Tư Bạch cười cười, đưa chai trà sữa và hai quả măng cụt cho . Bạch Cẩm Hi nhận lấy: “Cảm ơn ! Ngày nắng tặng măng cụt, lễ mỏng tình ý sâu”.


      Khóe miệng Từ Tư Bạch lại lần nữa để lộ ý cười. vốn có nước da trắng, diện mạo thanh tú, nên bây giờ dù đứng dưới bóng cây, nụ cười ấm áp của vẫn khiến Bạch Cẩm Hi hơi lóa mắt.


      vỗ vỗ mặt ghế bên cạnh mình: “ đứng đó làm gì?”.


      Từ Tư Bạch liền chui vào xe, ngồi bên cạnh . Trong xe bật điều hòa mát mẻ, Bạch Cẩm Hi nhanh chóng giải quyết xong hai quả măng cụt, lại uống vài ngụm trà sữa, thỏa mãn tựa vào thành ghế phía sau.


      Từ Tư Bạch vốn là người yên tĩnh. đặt hai tay lên đầu gối, dõi mắt về phía trước, lời.


      lúc sau, Bạch Cẩm Hi mở miệng: “Mấy ngày trước, em nằm mơ...”, ngừng vài giây, : “Chắc cũng biết, từ trước đến nay em chưa nằm mơ bao giờ”.


      “Ừ. Em mơ thấy gì?”


      Bạch Cẩm Hi im lặng.


      Cảnh tượng trong giấc mơ lại lần nữa ra trong đầu : Thác nước nằm trong khu rừng, người đàn ông mắt ngấn lệ, tên giết người đáng sợ, còn cả nụ hôn điên cuồng và nỗi bi thương tràn ngập.


      cười cười, trả lời: “Cụ thể thế nào em cũng nhớ , nhưng em cảm thấy có liên quan đến chuyện trước kia”. quay sang hỏi : “Từ Tư Bạch, thử xem, có phải trí nhớ của em dần hồi phục hay ?”.


      Từ Tư Bạch nhất thời im lặng. nhìn bằng ánh mắt bình tĩnh và ôn hòa: “Cuộc đời mà có ký ức là khiếm khuyết, chắc chắn em hồi phục trí nhớ”.


      Rất hiếm khi thấy dùng ngữ khí trang trọng như vậy để nhấn mạnh điều gì đó, Bạch Cẩm Hi mềm lòng trong giây lát, sống mũi cay cay.


      Hai người lặng thinh. Từ Tư Bạch nhìn chăm chú, ánh mắt sáng ngời.


      Bạch Cẩm Hi bỗng cảm thấy mất tự nhiên. quay đầu về phía trước, cười cười: “Được rồi, em ngủ lát. Cả đêm qua mới được chợp mắt ba tiếng đồng hồ, buồn ngủ chết được”.


      “Ừ.” đáp: “Em cứ nghỉ ngơi , đây!”.


      “Em tiễn. Lần sau, đừng đến đây nữa, thời tiết quá nóng bức.” Bạch Cẩm Hi dõi theo bóng lưng Từ Tư Bạch cho đến khi xa.


      nhắm mắt, trong lòng niệm thầm: Nằm mơ , nằm mơ !


      nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng đáng tiếc, ngủ rất say, ngay cả con muỗi cũng mơ thấy.


      Buổi tối muộn. Cả thành phố trở nên yên tĩnh, khu phố cổ đèn điện lác đác, thỉnh thoảng mới có người qua lại. Phần lớn người dân chìm vào giấc ngủ, bận tâm đến chuyện bên ngoài.


      Hàn Trầm ngồi trong tiệm tạp hóa của Tư Tư, đầu ngón tay vẫn kẹp điếu thuốc. dõi mắt về phía chiếc xe cảnh sát đỗ im lìm ở cuối ngõ qua màn đêm dày đặc.


      Tư Tư từ gian trong ra ngoài. Lúc này, Hàn Trầm ngồi vắt chân chiếc ghế mây, tay đặt lên thành ghế, tay kẹp điếu thuốc. Từ người tỏa ra khí chất lạnh lùng, nghiêm nghị khó tiếp cận.


      giống như người đàn ông thuộc về bóng đêm.


      Tư Tư đến bên Hàn Trầm, cười : “Cuối cùng Đậu Đậu cũng ngủ rồi”. thuận theo ánh mắt , nhìn chiếc xe cảnh sát: “Những người cảnh sát đó vẫn phải trực đêm à? Đúng là dễ dàng”.


      “Đây vốn là công việc của họ.” Hàn Trầm đáp.


      Tư Tư: “ Hàn, giải quyết xong việc riêng chưa? Bao giờ mới quay về thành phố Lam?” . Thành phố Lam là thủ phủ của tỉnh K, cũng là nơi đặt trụ sở Công an tỉnh.


      “Đợi vụ án này giải quyết xong, tôi quay về.”


      “Vâng.”


      Hàn TRầm hít hơi thuốc, hỏi: “Bao giờ em đổi công việc? Khu vực này an ninh tốt lắm, vì con trai, em cũng nên chuyển nhà ”.


      Tư Tư mỉm cười: “Em hiểu. Khi nào tiết kiểm đủ tiền, em chuyển nhà”.


      Hàn Trầm nhìn : “Tôi có thể giúp em”.


      Tư Tư trầm mặc trong giây lát, sau đó lắc đầu: “ Hàn, giúp mẹ con em nhiều rồi. Cảm ơn , là người tốt, em thể tiếp tục làm phiền nữa”.


      Hàn Trầm chỉ hơi gật đầu, thêm điều gì. hơi khép mi, tiếp tục hút thuốc rồi dõi mắt về phía xa xa.


      Bắt gặp bộ dạng này của , Tư Tư cảm thấy nỗi buồn vô cớ. Có lẽ bởi vì người đàn ông trẻ trung chính trực như vậy lại độc trong đêm đen. trầm mặc, yên tĩnh của khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng cảm thấy đành lòng.


      Tư Tư ngẫm nghĩ, cười : “Có ở đây giúp đỡ, chắc chắn vụ án của Tiểu Phi được giải quyết nhanh thôi...” còn chưa dứt lời, khóe mắt Hàn Trầm đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hoàn toàn nghe thấy gì.


      Tư Tư liền quay về hướng đó. Dưới ánh đèn đường tù mù, bóng người nhanh chóng mở cửa xe cảnh sát, nhảy xuống, chạy về phía trước. Mặc dù trời tối nhưng Tư Tư vẫn nhận ra đó chính là Bạch Cẩm Hi.


      chiếc xe đằng sau, hai người cảnh sát còn lại tỏ ra căng thẳng. người lập tức nổ máy, người kia cũng chính là Châu Tiểu Triển nhảy xuống xe, to vào máy bộ đàm: “Dãy nhà số 5 ngõ Đạo Nam lại xảy ra vụ án cưỡng hiếp. Tôi xin nhắc lại, vừa rồi nhận được điện thoại báo án, dáy nhà số 5 ngõ Đạo Nam xảy ra vụ cưỡng hiếp. Tất cả mọi người hãy đến trường ngay lập tức!”.


      Tư Tư kinh ngạc ôm miệng. Khi quay đầu, Hàn Trầm đứng dậy, ném mẩu thuốc xuống đất rồi lao ra ngoài.
      tú cầu, Shikura Von Rosenberg, Snow2 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      4.3
      TYPER: YAK

      Bầu trời có trăng, chỉ màu đen như hũ nút, con ngõ hun hút như trong cơn mộng mị.

      Bạch Cẩm Hi chạy thục mạng về phía trước.

      Ánh sáng từ ngọn đèn đỉnh đầu vụt qua, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi, tiếng bước chân của mình và đồng nghiệp ở xung quanh. Nơi này cách trường vụ án mấy trăm mét. Do đó, tuy thời gian xảy ra vụ án cụ thể nhưng ngay sau khi nhận được điện thoại, liền lao như tên bắn. Nếu tội phạm vẫn còn ở quanh đây, tuyệt đối để trốn thoát.

      Mặc dù vậy, tất cả dường như chỉ tốn công vô ích, chạy dọc ba con ngõ mà vẫn có thu hoạch. Máy bộ đàm cũng nhận được tin tức gì từ các đồng nghiệp.

      Bạch Cẩm Hi vốn là người mù đường. Khi chạy đến mức đầu ốc choáng váng, hơi thở dồn dập, dừng lại ở ngã rẽ. Nhìn thấy ngôi nhà bốn tầng bỏ hoang chờ bị phá dỡ, đôi mắt sáng lên.

      Khu vực này nhà cửa tương đối thấp, ngôi nhà bốn tầng kia coi như cao nhất. quyết định trèo lên trần nhà để quan sát xung quanh.

      Đúng lúc này, Bạch Cẩm Hi liền nghe thấy tiếng bước chân mạnh mẽ truyền tới. lập tức dõi mắt về hướng đó. người đàn ông cao lớn, mặc bộ đồ màu đen từ ngã rẽ chạy về phía .

      Bạch Cẩm Hi lập tức nhận ra đó là Hàn Trầm, cũng nhìn thấy , gương mặt có bất cứ biểu cảm gì. Sau đó, chạy thẳng vào ngôi nhà bốn tầng đó. Bạch Cẩm Hi hơi sững người nhưng cũng nhanh chóng theo .

      Hành lang chật hẹp, ngay cả cầu thang cũng xập xệ đổ nát, bốc mùi khó ngửi. Bạch Cẩm Hi tuy là người bạo sạn nhưng thực tế, cũng hơi sợ bóng tối. Tình cờ gặp Hàn Trầm, lại nghe tiếng bước chân trầm ổn của , tự nhiên cảm thấy yên lòng, bất giác bám theo . Hai người nhanh chóng leo lên tầng ba.

      Ai ngờ vừa lên đến tầng ba, Bạch Cẩm Hi liền sứng sờ. Hàn Trầm đứng cách hai mét, cũng dừng bước khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

      Tầng bốn bị máy ủi phá mất nửa, chỉ còn lại nửa gian nhà nham nhở. Quan trọng hơn, trước mặt họ là bức tường cao hơn hai mét, chắn mất tầm nhìn ở phía đối diện.

      Xung quanh có điểm tựa để leo lên, mình khó có thể vượt qua bức tưởng, trong khi Bạch Cẩm Hi còn hơi sợ độ cao.

      quay sang Hàn Trầm. Thân hình lờ mờ trong bóng tối. Dù còn cách vài bước chân nhưng Bạch Cẩm Hi vẫn có thể ngửi thấy mùi mồ hôi người , nghe nhịp tim đập bình ổn trong lồng ngực . mệt đến mức thở ra hơi, còn dường như vẫn dồi dào thể lực.

      Đây phải lần đầu tiên chứng kiến sức mạnh của người đàn ông này. Lần nào cũng bị lép vế, trong lòng Bạch Cẩm Hi bất giác có vị chua chát. “Thù cũ hận mới” chồng chéo, cất giọng có chút gắt gỏng: “Còn đứng đấy làm gì? mau đỡ tôi lên rồi tôi kéo ”.

      Hàn Trầm nhìn bằng ánh mắt lạnh nhạt: “Tôi cần”.

      Bạch Cẩm Hi ngẩn người. Hàn Trầm dõi mắt về phía trước, thân hình cao lớn đột nhiên cúi thấp xuống như chuẩn bị lao . giật mình kinh ngạc, phải định tự leo lên đấy chứ?

      Suy nghĩ này vừa vụt qua não bộ của Bạch Cẩm Hi, Hàn Trầm biến nó thành thực. Thân hình như con báo đen nhảy lên trung trong đêm tối, đôi chân đầy sức mạnh của đạp vào tường, tay bám vào mép phía . Sau cú nhướn người, nhàng phủi bụi bám vào quần áo, đứng nóc bờ tường.

      Bạch Cẩm Hi đờ ra mấy giây mới đập tay ra hiệu: “Này! Mau kéo tôi lên !”.

      Hàn Trầm cúi xuống nhìn rồi lại ngẩng đầu quan sát xung quanh.

      Bạch Cẩm Hi bực tức, hai tay chống nạnh, trừng mắt với : “Hàn Trầm! kéo tôi phải là đàn ông!”.

      Câu này có chút lực sát thương, bởi lại lần nữa cúi đầu. Bạch Cẩm Hi nhìn chằm chằm, chịu tỏ ra lép vế.

      Hàn Trầm cất giọng nhàn nhạt: “Việc tôi có phải là đàn ông hay , do quyết định từ bao giờ?” .

      Bạch Cẩm Hi: “ sai rồi! Thiên hạ phải mù đâu!”.

      Khóe miệng Hàn Trầm dường như hơi nhếch lên.

      Dù sao cũng cần nhờ vả đối phương, Bạch Cẩm Hi tiếp tục tranh cãi mà chỉ nhìn bằng ánh mắt mong chờ.

      Cuối cùng, Hàn Trầm ngồi xổm, thò cánh tay xuống. Bạch Cẩm Hi mừng rỡ trong lòng, lập tức nắm tay , lấy đà leo lên. Khi ở bên , liền buông tay. Bạch Cẩm Hi phủi bụi, đứng cạnh , quan sát tình hình ở dưới.

      Trong tầm mắt của hai người, những con ngõ ngoằn ngoèo tỏa ra bốn phương tám hướng. Có mấy hộ gia đình bị kinh động, bật đèn sáng trưng. Nhiều cảnh sát tập trung về trường vụ án, ánh đèn pin loang loáng. Nhưng Bạch Cẩm Hi hề thấy đối tượng tình nghi. Trong phạm vi tầm nhìn của chẳng có người muốn tìm.

      đoán người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, trẻ trung. Nếu vẫn còn ở trong khu vực này bây giờ, chắc vội vàng lẩn trốn cảnh sát. Chỉ cần bắt gặp, chắc chắn có thể nhận ra đối tượng.

      Nhưng Bạch Cẩm Hi chẳng nhìn thấy người nào như vậy. Toàn thân mệt mỏi rã rời, cũng để ý đến hình tượng, ngồi phịch xuống đất: “Chúng ta để chạy thoát rồi!”.

      Hàn Trầm vẫn đứng ở đó, như bóng cây vững chãi trong màn đêm: “ bỏ từ lâu rồi”.

      Bạch Cẩm Hi gật đầu tán thành. Vừa nhận được điện thoại báo án, họ lập tức lao tìm. Nhưng ai mà biết được, tội phạm rời bao lâu nạn nhân mới báo cảnh sát? Có lẽ ngay sau đó, cũng có thể hai tiếng đồng hồ sau.

      Là cảnh sát, họ thể bỏ qua bất cứ khả năng nào.

      Hai người nhất thời im lặng. Bạch Cẩm Hi vô thức liếc gương mặt nghiêng của Hàn Trầm. ngờ cũng có lúc hòa thuận ở bên nhau như thời khác này.

      Cảm giác này tương đối kỳ quặc.

      tiếng “xoẹt” khẽ vang lên, Bạch Cẩm Hi ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Trầm châm điếu thuốc. Đốm lửa lập lòe hắt lên gương mặt lãnh đạm như tấm phù điêu trong đêm tối của .

      vẩy vẩy que diêm rồi ném xuống đất, dùng chân dập tắt ngọn lửa.

      Ngửi thấy mùi thuốc lá, Bạch Cẩm Hi nuốt nước bọt. Cảm nhận được ánh mắt của , Hàn Trầm quay đầu, mũi phả ra làn khói nhàn nhạt.

      “Cho tôi điếu!” Bạch Cẩm Hi lên tiếng.

      Hàn Trầm ném hộp thuốc và bao diêm cho . Bạch Cẩm Hi bắt lấy, rút điếu, châm lửa, hít hơi.

      Có vị thuốc lá, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, sợi dây thần kinh căng thẳng dường như được thả lỏng, người đàn ông bên cạnh tự nhiên cũng vừa mắt hơn. Bạch Cẩm Hi tùy tiện hỏi: “Sao lại xuất ở nơi này? Chắc là ở cùng hồng nhan tri kỷ đúngkhông?”. Hình như cái Tư Tư sống ở gần đây.

      Hàn Trầm quay sang Bạch Cẩm Hi, ánh mắt có phần lạnh lẽo: “ phải”.

      Bạch Cẩm Hi: “ phải gì cơ?”.

      ấy phải.” ném mẩu thuốc lá, quay người đến mép bờ tường, nhàng nhảy xuống dưới.

      Bạch Cẩm Hi liếc qua hình bóng người đàn ông rồi tiếp tục hút thuốc. Giây tiếp theo, đột nhiên có phản ứng, toàn thân cứng đờ. Thôi chết rồi! Còn phải nhảy xuống nữa! Bạch Cẩm Hi lập tức đứng dậy, ra mép tường, đứng bất động ở đó.

      mắc chứng sợ độ cao.

      Đây được coi là bí mật của Bạch Cẩm Hi. Vì mất trí nhớ nên nhiều lúc ngủ, thường có cảm giác bị bóng đen đè nén bủa vây. Vì vậy, sợ tất cả những nơi tối tăm, trống trải và lung lay sắp đổ.

      Trước kia, mỗi lần làm nhiệm vụ phải leo trèo, đều có Châu Tiểu Triện giúp đỡ. Nhưng hôm nay, chỉ có mình, lại là thời điểm nửa đêm vắng lặng. Lúc này, Hàn Trầm mấy bước, sắp đến đầu cầu thang. Cuối cùng, cũng phát giác ra điều bất thường, quay đầu nhìn .

      Bốn mắt giao nhau, trầm tĩnh đứng ở bên dưới, còn rụt rè mép tường.

      Sau đó, Hàn Trầm đột nhiên quay người, tới chân tường. Bạch Cẩm Hi ngơ ngẩn nhìn .

      sợ độ cao à?” hỏi.

      Bạch Cẩm Hi tất nhiên bao giờ thừa nhận điểm yếu của mình. ngẩng đầu, dõi mắt về phía xa, thản nhiên đáp: “Làm gì có chuyện đó. Tôi chỉ thích đứng ở cao thôi”. xong, liếc cái, phát khóe miệng ý cười.

      “Được.” thốt ra từ rồi quay người.

      “Khoan !” Bạch Cẩm Hi cất giọng nôn nóng: “ đừng !”.

      Hàn Trầm dừng bước, lại ngoảnh đầu nhìn .

      Bạch Cẩm Hi đột nhiên cảm thấy hơi ấm ức. bây giờ như cá mắc cạn, nhưng làm sao có thể chủ động mở miệng nhờ vả người đàn ông kia đỡ ? Con người sống đời cần phải có cốt khí.

      Nhưng xuống bằng cách nào đây?

      Gọi điện bảo Châu Tiểu Triện đến mất mặt quá! Các đồng nghiệp mà biết chuyện cười thối mũi cho mà xem.

      băn khoăn biết mở miệng thế nào, Bạch Cẩm Hi chợt thấy giơ hai tay về phía mình.

      “Nhảy xuống !”

      hơi bất ngờ, trong khi vẫn tỏ ra bình tĩnh. Chuyện này liệu có được ?

      đỡ tôi sao?” nửa tin nửa ngờ.

      “Ừ!” đáp ngắn gọn.

      Bạch Cẩm Hi cũng khách sáo mà quan sát vị trí của , chuẩn bị nhảy xuống.

      “Tôi nhảy đây, nhớ đỡ tôi đấy!” quên dặn dò: “Tôi mà bị ngã gãy chân thể phá án, người chịu tổn thất là quần chúng nhân dân đấy”.

      “Rốt cuộc có nhảy hay ?” Hàn Trầm liền cắt lời.

      Bạch Cẩm Hi ngậm miệng, hít hơi sâu, nhắm mắt nhảy xuống chổ đứng.

      Cảm giác mất thăng bằng khiến đôi chân mềm nhũn. nghe thấy tiếng thở bởi vì sợ hãi mà trở nên dồn dập của mình.

      Nhưng ngay sau đó, đôi tay rắn chắc đỡ lấy người , chấm dứt tình trạng rơi tự do. Hai chân còn chưa kịp chạm đất, cả người bị ôm vào lòng. Hơn nữa, so với Châu Tiểu Triện, người đàn ông này còn vững chãi gấp tỷ lần.

      Bạch Cẩm Hi thở phào nhõm, lập tức mở mắt.

      Đập vào mắt đầu tiên là cổ áo sơ mi đen của người đàn ông. Vì hai thân thể gần kề nên cảm nhận ràng hơi nóng tỏa ra từ người , có cả mùi mồ hôi pha lẫn mùi thuốc lá, nhưng khó ngửi chút nào.

      “Được rồi.” Giọng trầm thấp, tựa hồ mang điệu vỗ về của vang lên đầu .

      nghe nhầm đấy chứ? vỗ về ư?

      Bạch Cẩm Hi vô thức ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải đôi mắt sâu hun hút nhìn chăm chú của Hàn Trầm. Vì hai người cách nhau rất gần nên vào khoảng khắc, Bạch Cẩm Hi có chút ngơ ngẩn.

      Ánh mắt tựa hồ cũng sững lại trong giây lát.

      Bạch Cẩm Hi vốn định lời cảm ơn nhưng vì bị ôm đến mức thoải mái, nên khi mở miệng lại thành giọng điệu vô lại, chế giễu: “Sao thế? nỡ buông tay à?”.

      Vừa dứt lời, Hàn Trầm liền ném thẳng xuống đất.

      !” Bạch Cẩm Hi lồm cồm đứng lên.

      Hàn Trầm quay người xuống cầu thang: “Nỡ hay cũng chẳng đến lượt ”.

      Bạch Cẩm Hi: “Hừ!”.

      Tại tòa nhà số 5 ngõ Đạo Nam, địa điểm xảy ra vụ án.

      Bên dưới đỗ mấy chiếc xe cảnh sát, vài người cảnh sát khu vực gật đầu với Bạch Cẩm Hi. nhanh lên tầng , Hàn Trầm đằng sau, xuất của thu hút chú ý của mọi người.

      Tới trường vụ án ở tầng ba, Bạch Cẩm Hi liền gặp Châu Tiểu Triện ra ngoài. Cậu ta hơi kinh ngạc khi thấy Hàn Trầm nhưng thắc mắc mà cất giọng nặng nề: “Nạn nhân tên Kỷ Nhã Hinh, 26 tuổi, cũng là nhân viên bán hàng ở trung tâm thương mại. Công cụ và thủ đoạn gây án giống hệt vụ trước. người Kỷ Nhã Hinh cũng xuất vết thương như vết bầm tím, sưng tấy, còn nặng hơn nạn nhân đầu tiên”.

      Bạch Cẩm Hi và Hàn Trầm vào nhà. Bên trong ngổn ngang, nạn nhân ngồi ở phòng ngủ khóc thút thít.

      “Chúng ta gộp hai vụ lại cùng điều tra.” Bạch Cẩm Hi cất giọng nghiêm nghị: “Đây là vụ án cưỡng hiếp hàng loạt đối với nhân viên bán hàng của trung tâm thương mại”.
      tú cầu, Shikura Von RosenbergSnow thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5: Sự lạnh nhạt của
      Type: Catharina Nguyen

      Nạn nhân thứ hai tên là Kỷ Nhã Hinh.


      Gần đây, Kỷ Nhã Hinh luôn có cảm giác, có người theo mình. Nhưng đó chỉ là cảm giác mơ hồ, cũng chẳng có chứng cứ. cho rằng, dù báo cảnh sát, họ cũng để tâm.


      là nhân viên bán hàng ở quầy nước hoa của trung tâm thương mại, hang tháng lĩnh mức luông tương đối, cuộc sống độc lập và thoải mái. Chỉ là mỗi ngày, tan ca rất muộn. Trung tâm thương mại đóng cửa lúc mười giờ, nhưng còn phải kiểm kê, kết toán, lần nào về đến nhà cũng hơn mười giờ.


      Kỷ Nhã Hinh nghi có đối tượng bám theo khi đường về nhà. Con ngõ tối tăm, vắng người qua lại, nên dường như nghe thấy tiếng bước chân theo mình từ phía xa. Nhưng khi quay đầu, đằng sau lại chẳng có ai.


      “Hay là ai sống ở đó tình cờ qua?” Trước băn khoăn của , đồng nghiệp hỏi câu này.


      Kỷ Nhã Hinh lắc đầu. chắc chắn tiếng bước chân là của cùng đối tượng. Tuy nhiên, cũng quá hoảng sợ hay căng thẳng.


      Kỷ Nhã Hinh khá xinh xắn, từ được nhiều cậu con trai theo đuổi. Do đó, đoán người này chắc cũng là trong số những chàng theo đuổi mình, đáng để bận tâm.


      Dù xảy ra tình huống xấu chăng nữa, dù đối phương có ý đồ tốt, Kỷ Nhã Hinh cũng chẳng sợ. Trong túi xách của luôn chuẩn bị sẵn bình xịt hơi cay. Ngoài ra, cũng khá nhanh nhẹn, tính cách háo thắng, chưa từng chịu thiệt bao giờ. Kể cả đối phương dám làm chuyện xằng bậy, tự tin có thể bảo vệ tốt bản thân.


      Nghĩ nghĩ như vậy nhưng Kỷ Nhã Hinh vẫn đề cao cảnh giác, cố gắng ra về cùng đồng nghiệp. Mấy ngày sau, phát tiếng bước chân biến mất hoàn toàn. Có lẽ đối phương tự biết khó mà tự rút lui. cũng để chuyện này trong lòng.


      Hôm nay là thứ Tư, lúc Kỷ Nhã Hinh rời khỏi trung tâm thương mại, là mười rưỡi đêm. Người đồng nghiệp bình thường hay về cùng lại tỉnh ngoài nên đành phải về mình.


      đường có gì bất thường. Kỷ Nhã Hinh chọn đường lớn, nơi có đèn sang để , đằng sau cũng nghe thấy tiếng bước chân bám theo như mọi lần.


      sống ở tầng ba. Lúc này muộn, cầu thang vô cùng yên tĩnh. Hôm nay, đèn ở hành lang tầng hai và tầng ba đều bị hỏng, thở dài, rút đèn pin và chìa khóa từ túi xách, vừa hát lẩm nhẩm vừa mở cửa.


      Vào thời khắc cánh cửa mở ra, sống lưng đột nhiên lạnh toát. Bởi nghe thấy tiếng thở của người, cách rất gần.


      Toàn thân cứng đờ, Kỷ Nhã Hinh quay đầu về hướng đó. liền nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh đống đồ lặt vặt xếp bừa bộn hành lang. thầm lặng lẽ như hồn ma ở đó tự bao giờ.


      Máu trong cơ thể Kỷ Nhã Hinh dường như dồn hết lên đại não, tim đập thình thịch trong lồng ngực. lập tức chạy vào nhà nhưng muộn, người đàng ông ôm chặt thắt lưng , bàn tay còn lãi nhanh như chớp bịt miệng , khiến thậm chí kịp phát ra tiếng kêu cầu cứu.


      Cánh cửa khép lại sau lưng người đàn ông. nhanh chóng bật đèn rồi lôi Kỷ Nhã Hinh vào phòng ngủ. ra sức giãy giụa, càng bị đối phương kẹp chặt hơn. sợ đến mức chảy nước mắt. Vừa ngầng đầu, liền chạm phải đôi mắt hai mí bình tĩnh, sâu hun hút, hề có bất cứ cảm xúc hay thương hại nào ở đằng sau chiếc mặt nạ màu đen của .


      Mãi tới khi bị trói giường và lột quần áo, ánh mắt của mới có chút thay đổi, hình như trở nên dịu dàng hơn. dịu dàng pha lẫn nỗi bi thương bị đè nén.


      Kỷ Nhã Hinh tuyệt nhìn đứng dậy, mở cửa sổ phòng ngủ. Tiếng chuông ngân vang truyền đến, tựa như điềm báo về nhục nhã mà sắp phải trải qua. còn chỉnh ánh sang trong phòng ngủ tối hơn chút, khiến tất cả trở nên mông lung. Cuối cùng, ra phòng khách, mở ti-vi.


      Truyền hình phát song bản tin đêm, ngôi nhà yên tĩnh trở nên náo nhiệt trong giây lát.


      Cuối cùng, tên tội phạm quay về giường ngủ, bắt đầu vuốt ve thân thể Kỷ Nhã Hinh, nhìn bằng ánh mắt khẩn cầu. chấp nhận số phận, chỉ xin đừng gây thêm tổn thương cho .


      Khi hai người chạm mắt nhau, nhạy bén đọc hiểu ánh mắt của . Nhưng ngay sau đó, liến quay đầu chỗ khác, đồng thời điên cuồng “tàn sát” thân thể .


      Bạch Cẩm Hi rời khỏi phòng ngủ của Kỷ Nhã Hinh, nhàng khép cửa. Bên ngoài, mấy người cảnh sát hình đều bận rộn, bầu khí căng thẳng và nặng nề.


      đứng im lúc rồi đến chỗ người đàn ông mình ngồi xổm ở góc phòng khách. Cũng giống lần trước, Hàn Trầm đeo găng tay màu đen, quỳ chân xuống sàn nhà. chăm chú quan sát vết tích nào đó. Vì thần sắc tập trung nên trông còn vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị mà nho nhã hơn bình thường.


      Bạch Cẩm Hi vừa đến sau lưng, liền phát giác, ngẩng đầu nhìn .


      , mỗi lần bị “chiếu tướng”, Bạch Cẩm Hi đều có chút bối rối. Có lẽ bởi vì ánh mắt của quá mức thâm trầm và lạnh lẽo.


      mở miệng hỏi:”Có manh mối gì ?”.


      Hàn Trầm tiếp tục dán mắt vào sàn nhà:”Sắp rồi”.


      Câu trả lời đúng trọng tâm khiến Bạch Cẩm Hi hơi ngẩn người. Sắp rồi? Có nghĩa là sắp phá được vụ án? liền ngồi xổm xuống bên cạnh, liếc cái.


      Hàn Trầm cất giọng nhàn nhạt:” hiểu đâu”.


      Bạch Cẩm Hi tròn mắt. Hừ, chàng này coi thường người khác quá đấy!


      trầm mặc trong giây lát rồi mở miệng, ngữ khí có phần gắt gỏng:”Cho xin điếu thuốc!”. Đây mới là mục đích của việc tìm .


      Bình thường, mang theo thuốc lá bên người, ở nhà cũng cố gắng kiềm chế cơn nghiện. Vào thời khắc này, tự nhiên muốn hít hơi nên càng thèm dãi mùi vị loại thuốc đắt tiền của .


      Hàn Trầm cúi xuống, hai tay bận rộn nền nhà. ngẩng đầu, thờ ơ đáp:”Túi bên phải ấy”.


      Bạch Cẩm Hi khách sáo, liền thò tay vào túi quần của . Túi quần đàn ông rất ấm áp, ngón tay trong đêm tối ngược lại giá lạnh nên vừa thò vào, liền hít hơi, sau đó mò mò lại tìm bao thuốc.


      Tay đột nhiên bị nắm chặt. Hàn Trầm túm lấy cổ tay mảnh mai của . Bạch Cẩm Hi kinh ngạc ngẩng đầu, liền chạm phải đôi mắt nghiêm nghị của .


      “Đừng sờ lung tung”. hất tay sang bên.
      Shikura Von RosenbergSnow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :