Chương 4.1: Jenna Beck tỉnh dậy trong nhà giam chật hẹp, rung lắc, thứ mà vất vả lúc mới nhận ra đó là khoang chứa đồ của chiếc ô tô chạy. Chính xác là xe của , lát sau hiểu ra như vậy. Tiếng gầm gừ quen thuộc của động cơ xe cho biết điều đó, và những công cụ nằm rải rác xung quanh đập vào đôi bàn chân bị trói, chiếc chăn len mà cảm nhận thấy bên dưới da thịt mình còn phảng phất thoáng của mùi nước hoa dùng thuở trước. Chúng nó có hai thằng, nhớ ra. Vậy là đứa có thể lái chiếc xe đưa chúng lên khách sạn trong khi đứa thứ hai lái chiếc Rabbit màu xanh sáng của . Có lẽ chúng muốn để cho người ta tìm thấy chiếc ô tô trong khuôn viên của khách sạn và đoán ra rằng, chủ nhân của nó từng ở đây. Nhưng mà tại sao? Bọn đàn ông đó định làm gì ? Jenna cảm nhận cơn sợ hãi lành lạnh bò rợn rợn qua da. phải vận dụng tới toàn bộ sức mạnh tinh thần để đối trả với làn sóng hoảng hốt đe dọa vùng dậy trong tâm khảm. Chắc là chúng giết . Bởi vì nếu muốn thế ban nãy chúng làm đơn giản hơn. Suy cho cùng người ta tìm thấy chết hoặc là bị ngất trong khoang đựng đồ của chiếc xe ô tô đâu có gì khác nhau. đâu, bọn đàn ông này muốn giết . Thế chúng muốn gì? Muốn gì? Câu trả lời như lồ lộ trong lòng bàn tay, nhưng Jenna dám công nhận. Tiếng nghiến của thanh giảm xóc và những chuyển động rung lắc cho biết chiếc xe Rabbit lăn bánh mặt đường mấp mô. biết mình ngất bao lâu, liệu chiếc xe bây giờ còn ở gần khu vực bờ biển hay leo lên trong những đỉnh đồi của New Jersey. Mệt mỏi, nhắm mắt lại. Đầu đau như búa bổ, và cảm giác buồn nôn hoành hành trong dạ dày. Ít nhất chúng cũng bịt miệng . Nếu phải nôn, cũng bị chết ngạt. Nhưng điều đó cũng chứng minh rằng, chúng đưa vào khu vực hoang vắng nơi có kêu thét cũng chẳng có cơ hội được ai chú ý tới. Mười phút sau đó, xe chạy chậm dần và dừng lại. Jenna căng người lên. Tiếng máy xe ngưng với tiếng nổ lùng bùng trầm đục. Có tiếng cửa đập mạnh vào ổ khóa, thế rồi lại nghe thấy giọng , cái giọng khe khẽ khàn khàn, như buồn chán lẩm nhẩm mình: - Hãy ném cây đàn guitar... Tiếng hát ngưng ngang, cửa khoang chứa đồ bật lên cao. Gần như tự động, với chăm chú chuyên ngành của cánh nhà báo, Jenna nhận ra rằng ở đây hầu như có sương mù, điều đó cho thấy bờ biển cách rất xa. mở mắt nhìn lên dáng người màu đen cúi xuống chỗ . gã đàn ông gầy mảnh, cao lắm, mặc quần jean màu xanh, áo len cổ cao màu đen, cả mặt cũng đeo mặt nạ màu đen. Jenna muốn thở ra. Gã đàn ông này đeo mặt nạ, nếu gã quyết định giết . Nhưng rồi, khi gã chuyển động cái đầu, nhìn thấy đôi mắt thẫm màu óng ánh lên như hai cục than đằng sau khẻ nhìn và cảm nhận làn sóng lạnh rợn chạy dọc sống lưng mình. Hai bàn tay đeo găng tóm lấy áo sơ mi của và kéo ra khỏi khoang chứa đồ. có vài giây đồng hồ để đưa mắt nhìn quanh. Chỉ thoáng biết mình đứng trong khoảng rừng thưa nho tràn ngập ánh trăng, phía bên rìa khoảng trống đó có ngôi nhà tầng nấp vào bóng tối của những cây thông cao. Thế rồi gã đàn ông đeo mặt nạ lại tóm lấy , nâng lên cao bằng sức mạnh bất ngời và xốc thân hình lên bờ vai gã. Jenna vật lộn với cảm giác buồn nôn, như muốn trào lên tận cổ. Trong thoáng, thấy trời đất tối sầm lại. Như từ rất xa, nghe thấy tiếng rên sắc nhọn của cánh cửa. Chỉ đến khi gã đàn ông lạ mặt ném xuống nền bằng đất nện của ngôi nhà gỗ kia, mới tỉnh lại được đôi chút. Vất vả, hé hai mí mắt. Ánh sáng khiến nhăn mặt. phải ánh sáng đèn điện mà là ánh sáng chập chờn của ngọn đèn dầu. Trong phòng có đồ gỗ, ít nhất cũng có đồ gỗ sử dụng được. Tia nhìn của Jenna lướt qua đồng ghế gãy, bị xếp chồng lên nhau trong góc phòng, chồng bao tải cũ đầy bụi bặm, rồi cuối cùng tia nhìn dừng lại bên gã đàn ông đeo mặt nạ màu đen. Gã lại lẩm nhẩm huýt sáo nho nhưng giống với tiếng rắn phun hơn là tiếng huýt sáo. Chầm chậm, gã đặt đèn dầu xuống dưới mặt đất, rồi gã đột ngột ngưng huýt sáo. - thích em, em , - gã với cái giọng trầm, khàn. Jenna co dúm lại, căng cứng người lên. chờ gã hỏi cung về trai của mình, chờ gã biểu lộ rằng vì lý do đó mà gã lôi về đây. Giờ bất giác hiểu ra gã hoàn toàn chẳng quan tâm đến điều đó. Bởi từ lâu gã biết Bernie ở đâu chăng, bởi gã tiêu diệt được hoặc gửi tay chân đến tiêu diệt ? Jenna thậm chí thể đoán nổi được điều gì. nhớ ra rằng các sĩ quan đặc nhiệm hẹn tới gặp Bernie, nhưng suy nghĩ đó chỉ lóe lên thoáng. Ánh mắt của gã đàn ông đeo mặt nạ cháy da như lửa. biết gã mang về đây để moi móc thông tin, mà vì lý do khác. - Đúng thế, thích em, - gã giọng nhắc lại. - Em có gan, em biết cách tự vệ. những người đàn bà biết cách tự vệ. thích thuần phục họ, chỉ cho họ biết, ai là ông chủ, em hiểu ? - Ông là đồ điên! Ông... - Đúng, có thể. - tiếng cười khúc khích ma mãnh quái gở vang lên dưới lớp mặt nạ. - có nhiều người với như vậy, em bé ạ, biết bao nhiêu đứa. Nhưng về cuối tất cả lũ chúng đều phải quỳ xuống van xin. Cả em cũng phải làm điều đó, em bé ạ. Em hiểu ? Em phải quỳ xuống van xin... Jenna khép mắt lại. Với sức lực cuối cùng còn lại, gắng gượng suy nghĩ tỉnh táo. có thể tưởng tượng, gã đàn ông giấu mình dưới lớp mặt nạ kia là kẻ ra sao. biết mọi hành động phản kháng bây giờ chỉ khích cho gã nổi điên hơn nữa, tàn bạo hơn và độc ác hơn nữa. Đề phòng, tìm cách thả lỏng những cơ bắp của mình, rũ người xuống, nằm bất động như con búp bê vô hồn. Nhưng chỉ vài giây đồng hồ sau đó, khi cảm nhận đôi bàn tay tham lam cơ thể mình, nỗi sợ hãi và kinh hoàng đổ sập xuống Jenna như đám mây u ám.
Chương 4.2: Khi chúng tôi quay trở lại trụ sở FBI tại Quảng Trường Liên Bang gần sáu giờ sáng. Đằng nào chúng tôi cũng thể chuyện với những đối tượng bị bắt giam sớm hơn, bởi các quý ngài đó cần phải được khua cho tỉnh dậy . Steve và Zeery ở lại trong khách sạn để tham gia vào việc điều tra trường và nhất là tìm hiểu gã béo phị sau quầy tiếp tân cho kỹ càng hơn. Tôi cứ đinh ninh rằng gã che giấu điều gì đó. Sớm hay muộn rồi gã cũng phải nhổ nó ra. Gã phải là loại người có thể cứng rắn được lâu trừ trường hợp có kẻ nào đó đe dọa gã mạnh mẽ đến mức độ gã lo cho mạng sống của mình. cuộc chuyện qua điện thoại, Bernie Becks mặc dù thoát khỏi lưỡi dao thần chết, nhưng còn rất lâu nữa mới có thể chuyện trò. Đúng lúc, tôi vừa tìm cách gọi điện cho Jenna Beck, rồi sau đó gọi cho tòa soạn "Buổi sáng Manhattan", Jimmy Stone bước thẳng vào phòng làm việc của chúng tôi. Ở cả hai số máy đều chẳng có ai lên tiếng cả, nhưng đây là yếu tố chưa có gì đặc biệt ở thời điểm sớm sủa trong ban mai như thế này. Bực dọc, tôi ném ống nghe xuống giá. Jimmy Stone, chuyên gia hỏi cung của chúng tôi, trông hơi có vẻ chán nản. - Toàn đồ khó gặm, - thở dài, tay đưa lên trán nhại cử chỉ vuốt mồ hôi. là về đám thanh niên bị bắt giữ hôm qua. Mồm to như đấu, láo hỗn như điên và tỏ vẻ như biết gì cả. Cùng với mười tờ trăm dollar giả, cái lũ chúng nó lại muốn lao thẳng vào quán "Đại Tây Dương" để lần dùng bữa như giới thượng lưu, sau khi nhậu gần say bí tỉ ở ngoài đường. - Chúng giải thích như thế nào về tồn tại của mấy bông "hoa giấy"? - tôi hỏi. - Chẳng giải thích gì cả. Chúng nó bảo đấy là tiền của đứa con trong bọn, con bé Cherry Rubino. Cũng có thể điều này đúng, bởi trong gốc tất của con có cài mấy tờ tiền giả nữa. Thế nhưng cho tới nay nó câm như hến. Mong là các cậu gặp may hơn mình. Hai chúng tôi ít nhất cũng thử thời vận. Vừa dọc hành lang, chúng tôi vừa ném cho bọn cầm đầu của băng đảng quậy phá đó ánh mắt qua khuôn cửa phòng hỏi cung. Ba đứa con trai mặc quần áo sặc sỡ, hai đứa nhuộm tóc màu xanh lét và đứa thứ ba dựng tóc kinh dị hình lược màu vàng, thêm vào đó là đứa con với những lọn tóc rất dài màu đỏ chói. Chủ nhân của những bông "hoa giấy" ở phòng bên cạnh: Cherilyn Rubino, thường được gọi là Cherry, mười bảy cái xuân xanh. Đám "hoa giấy" được nữ đồng nghiệp June Clarc của chúng tôi tướt ra khỏi mép tất quần của nó, June cũng chịu trách nhiệm trông chừng con bởi chị nhìn qua thấy nàng này thuộc dạng sẵn sàng tự tay xé áo sơ mi, để rồi la lên như lợn bị chọc tiết về vụ hãm hiếp tưởng tượng. Với đôi chân tất lưới màu đen gác lên nhau đầy khiêu khích, con bé ngồi ghế gỗ và nhịp nhịp gót chân. Làn váy mini bằng da màu đỏ trôi ngược dòng. Môi nó được kẻ màu son gần như đen nhánh, mắt tô màu tím và mái tóc nhuộm xanh lét được cắt ngắn, tết lại thành từng cái lông nhím lởm chởm chĩa từ da đầu ra bốn phía. - Ôi trời! - Con bé rên lên khi nó nhìn thấy chúng tôi. - Lại hai già khó tính nữa đây! Cứ làm như thể chị già kia là chưa đủ vậy! Tôi cười, ngồi xuống và mời nó điếu thuốc lá. Hết sức ngạc nhiên, con bé giơ tay nhận. Phil châm lửa. Nó giật mình, suýt nữa quên cả hít thuốc. - Này! - nó lên tiếng phản đối. - Đừng có giởn với tôi nhé, mấy già! Trò đùa mình tôi cũng đủ rồi. - Tôi biết, - tôi . - Chuyện đùa có khiếu lắm, mà mình tự phi vào chỗ chết cũng tự làm được, chẳng cần ai giúp đỡ đâu. ra, em ! Đầu tiên kể cho chúng tôi nghe ban đêm ngáy ở cái nệm nào. - Nếu tôi muốn? - ngay lập tức ở đây xuất vài con người rất lịch vui vẻ của Sở Giáo dục thanh thiếu niên, và cùng họ vào thăm ngôi nhà khóa kín. Tôi biết là có thích điều đó hay . Nhưng chẳng bao lâu nữa là đến tuổi trưởng thành, vậy là chúng tôi phải chờ lâu nữa đâu. - Ô khốn nạn, - Cherry . - Miêu tả thế cũng đúng. Nào, giờ làm sao? Con bé mút mút đầu thuốc lá, đưa tay gãi gãi những cái gai nhím màu xanh đầu nó và chớp chớp hai mí mắt bôi màu tím ngắt. - Tôi sống với mẹ tôi, - nó tuyên bố. - À ha. Thế mẹ sống ở đâu? - Công viên vịnh Pelham. Ở bãi đậu xe dọc đường Middletown. - Sao? - bãi đậu xe chứ sao. Trong cái wagon dùng làm nhà ở. Có gì nào? June nhíu lông mày. Cả Phil và chúng tôi cũng biết những chiếc wagon dùng làm nhà ở công viên vịnh Pelham có ý nghĩa gì. Trong những chiếc wagon đó thường chỉ có những quý bà mà người ta phải miêu tả bằng những danh từ được đặt trong dấu ngoặc kép. Việc tấm vải đạo đức của con bé mười bảy tuổi lớn lên ở nơi đó có vài lỗ thủng phải điều gì mới mẻ. - Thôi được, Cherry! - tôi . - Bây giờ vào việc chính. lấy đâu ra ngàn đô? - Tôi ! - Nó cong cớn, rồi trề cái môi dưới ra. - có muốn chúng tôi hỏi mẹ ? - Xì! Bà ấy cũng chỉ biết ngậm mồm thôi. Suy cho cùng chính bà ấy cũng... Đột ngột Cherry im bặt. Nhưng nó quá nhiều. Nó biết thế, và long hai con mắt bôi quầng tím lên. - Được lắm, vậy là những tờ dollar đó vốn là của mẹ . ăn cắp của bà ấy sao? - Bọn cớm chó! - Cherry chửi - Ăn cắp hay là nào? - Dĩ nhiên! Thế mấy già tưởng sao, tưởng chị già nhà tôi tự nguyện nôn nó ra hả? Tôi cũng muốn xài sang chút chứ, tôi cũng muốn sung sướng chứ. Các làm cái trò gì ở đây hả? Đằng nào cũng chẳng đứa nào có thể buộc cho tôi tội ăn cắp, bởi vì nó là tiền của chị già tôi. - Con bé ngưng, cắn xuống làn môi to son màu đen. - Các ... các đổ tội sang cho bà ấy chứ? - Chúng tôi phải làm thôi, Cherry. - Nhưng mà tại sao? Đó đâu có phải là chuyện ăn cắp đâu! Lấy chút tiền của nhau trong hàng ngũ người cùng gia đình, đâu có phải là chuyện ăn cắp, cùng lắm là... - Có thể phải ăn cắp . Nhưng là tội tàng trữ và phân phối tiền giả. - Cái gì? - "Hoa giấy", Cherry. Tất cả những tờ trăm đô đó đều là đồ giả. Tôi hy vọng bây giờ hiểu tại sao chúng tôi chẳng còn cách nào khác là phải đến chuyện với mẹ . Cherry bất giác chớp mắt liên hồi như người hóa điên. Những đầu ngón chân nhịp nhịp của nàng ngừng lại giữa chừng, đầu lưỡi thò ra giữa hai vệt môi đen. Có cái gì đó chạy qua não bộ nó, tôi cảm nhận rất . Nhưng tôi biết đó là cái gì, mà Cherry càng đời nào lộ cho chúng tôi hay. Hít hơi sau, con bé căng hai vai lên, như vừa đưa ra quyết định nặng cân. - Bọn cớm chó! - Con bé phun ra như con rắn độc. - Quỷ tha ma bắt chúng mày ! Giờ tao câu nào nữa...
Chương 4.3: Ngôi nhà đổ nát um tùm dây leo với vô số những tháp chuông, những cánh mái phụ vòm cuốn mang dáng vẻ lâu đài ma. Nó được xây sát vào chân của vách núi đá, đổ hầu như thẳng đứng xuống lòng chảo có phủ rừng. Ở phía đằng trước, những thân cây cổ thụ che lấp tầm nhìn vào mặt tiền nhà. Chỉ có bức tường xây bằng đá tảng cao ngang đầu người có lắp lùng bùng dây thép gai bên là thông báo ranh giới của công viên, điểm bắt đầu của cánh rừng nằm giữa con sông Hackensack và Pasaic. con đường hẹp chi chít ổ gà uốn lượn theo triền đồi lên. Nhưng nó rất ít khi được sử dụng và chẳng bao giờ được những người sống ở đây dùng tới. Tất cả bọn họ đều cảm thấy ngại ngùng cái gã đàn ông già nua kỳ quặc có vẻ như sống trong tòa biệt thự kia. Trong đại sảnh, những lớp rèm bằng vải nhung đỏ thẫm nặng nề được kéo kín, che hoàn toàn thứ ánh sáng màu xám của ban mai vừa trỗi dậy. Chủ nhân của công trình xây dựng tăm tối đó là người ưa ánh sáng. Đôi kính râm mà kể cả lúc ở nhà gã cũng chẳng mấy khi bỏ xuống, chỉ che đậy được phần nào mạng lưới chằng chịt những vết sẹo đỏ hỏn bao quanh hai con mắt. Và gã cũng chịu được thứ gì chạm vào da đầu, rất hiếm khi hoặc chỉ ở nơi công cộng gã mới thèm đội mũ hoặc đeo tóc giả, mặc dù xương sọ dài nhọn của gã trông như đầu lâu. Vốn là sĩ quan trong cuộc chiến tranh Việt Nam, Vernon Morgred sa vào giữa đòn tấn công của máy phun lửa. Kể từ đó gã căm ghét xã hội, căm ghét trật tự. Nhất là căm ghét nhà nước, cái nhà nước có thời gã chiến đấu phục vụ. Kể từ đó gã chỉ còn biết đến mục đich: tiền, tiền, tiền, nhiều như có thể và nhanh như có thể để bóp từ phần cuộc đời còn lại của gã ra tất cả những gì mà người ta có thể dùng dollar mua được. điếu xì gà havanna đắt tiền tỏa mùi hương sang trọng bốc khói trong gạt tàn, trong khi gã đàn ông nóng nảy bồn chồn lại lại trước bàn làm việc. Trong chiếc cốc pha lê tay gã là loại Cognac cổ vô giá sóng sánh. Cả hai gã đàn ông khác cùng có mặt nơi đây cũng bắt đầu uống rượu, mặc dù trời mới hừng sáng. Arturo Pezzoli còn mang mình bộ đồ smoking bảnh chọe mà gã thường mặc để thực vai trò giám đốc điều hành của bar rượu hạng sang trong đêm. bar rượu đổi sang bàn tay ông chủ Vernon Morgred từ mấy năm nay. Julien Charenton, tay người Canada lai Pháp tóc bạc đeo kính còn chưa mặc xong quần áo, râu chưa cạo và chân vẫn đút trong giày trong nhà. Ngược lại với tất cả những kẻ khác, phụ thuộc hoàn toàn vào tính sạch chu đáo đến tỉ mỉ cửa Vernon Morgred, Julien Charenton có thể tùy thích ăn mặc cẩu thả theo ý mình. Morgred cần gã. Về phần mình, Julien Charenton lại cần có Morgred, nhưng mối quan hệ của họ được xây dựng nền tảng khi cần thiết tay cung cấp thuốc phiện dễ dàng bị buông trôi hơn so với chuyên gia thiên tài hoàn hảo về những kỹ thuật in tối phức tạp. Julien Charenton ngoác miệng ra ngáp. Arturo Pezzoli cũng mệt khủng khiếp, nhưng gã dám ngáp. Gã phải là chuyên gia tối cần thiết, mà chỉ là tay chân gỗ được dùng để ngụy trang cho vụ làm ăn, cho chính xác chỉ là tay chân gỗ hạng sang mà thôi. - Đừng có lo - gã tìm cách làm dịu bầu khí. - Bran làm được tất cả. Phần lớn những bông "hoa giấy" thu được về đây, vậy là... - Phần lớn là chưa đủ, - Vernon Morgred phun ra. Gã gầm gừ. Giọng của gã cao, mỏng mà sắc, bởi cả cổ họng của gã cũng bị thương. - Chúng ta cần tất cả. Mà liệu Bran có xử lý rốt ráo được vụ này ta còn phải chờ xem sao . Tao rất hiểu em trai tao. "Tôi cũng vậy, Pezzoli nghĩ thầm, tôi cũng vậy..." - Bran nắm mọi việc trong tay mà, - gã nhắc lại, cố gắng thuyết phục ông trùm. - Cú điện thoại của Petes rất ràng, thưa ông. Petes Lennon là thằng ngu, nó bao giờ nhìn được quá cái chóp mũi của nó. Bran còn chưa giết con đàn bà đó và... - Bran làm được, thưa ông. - Đúng, chắc chắn rồi. Cái đó bao giờ nó cũng làm được. - Morgred bất thình lình đứng sững lại, và nhếch cặp môi mỏng, lồi lõm vì vết sẹo. - Nhưng tao thích cái kiểu cách nó cứ giằng giây chần chừ với con nhà báo khốn kiếp. Mỗi lúc lên cơn nó lại thành đứa rất khó lường. Lúc ấy ai còn điều khiển được nó nữa. - ấy mắc lại đâu, thưa ngài. Đằng nào cũng phải cho con nhà báo đó . Nó nhìn thấy mặt Petes. Mà ngoài ra nó còn là em của Bernie Beck, biết thằng đó kể cho nó nghe những gì. Nhưng nếu người ta tìm thấy xác nó ở trong khách sạn chẳng hay chút nào. Bran lo để con bao giờ còn xuất nữa. - Hy vọng thế, - Vernon Morgred lầm bầm trong cổ họng. - Nó là em trai tao, nhưng nhiều khi tao cũng dám động đến nó. Nhất là những lúc nó nổi cơn điên. Arturo Pezzoli muốn thêm cầu gì đó, nhưng Morgred nóng nảy phẩy tay. Với tiếng và sắc nhọn, gã đập cốc pha lê đựng Cognacs lên mặt bàn. Gương mặt với cặp kính thẫm màu soi sang phía nhà khoa học tóc bạc. - Mọi thứ sẵn sàng cả chứ, Julien? - Gã hỏi. Charenton gật đầu. - Tuyệt hảo, thưa ngài, - gã khẳng định. - Serie mới này là thứ hoàn hảo nhất mà người ta từng biết cho tới nay. Cuối cùng ta còn lỗi nào nữa. Nếu ngài muốn, chúng ta có thể ngay lập tức bắt tay vào việc, ngay trong ngày hôm nay. Tên trùm gangster mỉm cười. nụ cười khiến cho làn môi mỏng dính lồi lõm vết sẹo của gã kéo thành cái nhăn nhúm gớm ghiếc. - Sáng mai, - gã quyết định. - Mai ta bắt đầu. Đầu tiên tôi phải tin chắc rằng Bran ủi phẳng cái vấn đề be bé kia . Giọng gã bình thản như người ta chuyện trò về thời tiết. thanh cho thấy Vernon Morgred vừa đề cập tới kế hoạch cướp ba mạng người.
Chương 5.1: Mùi xăng gây cảm giác buồn nôn. Jenna khẽ cựa quậy đầu. Cảm giác đau bùng lên sau hai thái dương, như muốn hòa vào những cảm giác đau khác tạo thành tấm áo bành tô bằng lửa phủ chặt xuống . Cảm giác nôn nao thúc trong cổ họng, phải ghê tởm cái mùi gay gắt sặc sụa, mà trước những hồi ức như con thú rình mò trong và sẵn sàng nhảy vọt lên, con thú mà phải tuyệt vọng chống trả, làm như thể bằng cách này có thể khiến cho dòng kiện xảy ra lật ngược trở lại. Kẻ lạ mặt đeo mặt nạ, đôi bàn tay khủng khiếp của gã... Tại sao gã giết ? sẵn sàng chờ đón Tử Thần. Kể cả bây giờ cũng mong mình chết , để quên , để cảm nhận gì nữa cả. Có phải chính kẻ lạ mặt rằng, còn cảm nhận gì nữa cả? - Uống cái này ... rồi em còn cảm nhận gì nữa... Như tiếng vọng từ rất xa xôi dội về, có cảm giác nghe lại giọng đó. Gã tóm đầu kéo ngửa ra sau, ép uống thứ gì đó, thứ chất lỏng ngòn ngọt tởm lợm vô cùng. Thuốc độc? Thuốc phiện? Có phải đó là nguyên nhân khiến bây giờ nằm đây, bất động như con búp bê vô hồn? Có phải đó là nguyên nhân khiến cũng quan tâm xem mình còn sống hay chết rồi? sau tận cùng trong tâm khảm , lực phản kháng bắt đầu trỗi dậy. Đầu tiên chỉ là đốm lửa yếu ớt. Vất vả, cố nâng hai mí mắt lên. Xung quanh tối đen. Gã đeo mặt nạ chắc tắt đèn dầu. Tại sao? Phải chăng gã e ngại rằng ngọn lửa khiến cho những luồng hơi xăng bùng nổ? Nó hữu ở đây suốt thời gian qua. Nhưng đột ngột bây giờ Jenna mới hiểu ra ý nghĩa của nó. Tay giết người đổ xăng ra xung quanh . Gã muốn đốt cho cả ngôi nhà này cháy rụi. Rất có thể tự tay gã đốt, cũng có thể từ khoảng cách an toàn. Chắc chắn là từ khoảng cách an toàn! Jenna có cảm giác biết rất gã đàn ông bên dưới lớp mặt nạ đó. phải biết mặt gã, mà biết bản chất con người đó, biết óc não khùng điên nằm lẩn khuất sâu. biết gã là hèn nhát, biết điều đó với từng tế bào cơ thể mình. Gã chắc chắn sử dụng sợi dây dẫn lửa. Hoặc là quả bom , quả bom được đốt khi đến thời điểm định trước, khi tay đeo mặt nạ bỏ đây xa rồi. Còn - Jenna bị thiêu sống. Mối căm thù thức dậy trong . Và cùng với nỗi căm thù là mãnh lực dai dẳng, có gốc rễ từ tầng sâu thẳm nhất trong nội tâm, sức mạnh thổi cho những đốm lửa phản kháng nhoi trong tâm khảm bùng cháy. bị trói. Khó nhọc hết sức, kéo chân lên. Khi muốn nhỏm người dậy, Jenna bất giác rên lên rồi ngã vật xuống. Vạn vật tròng trành trước mắt . Thuốc phiện, nghĩ thầm. Gã đổ thuốc phiện vào người , để làm tê liệt cơ thể và ý chí . Trong vài giây đồng hồ, cảm giác tuyệt lực và tuyệt vọng đe dọa đổ ụp xuống lần nữa. Nhưng rồi cong người lại, cố gắng hít hơi nhiều thứ mùi xăng tởm lợm vào trong phổi, rồi giữ hơi, chủ tâm giữ hơi, cho đến khi cảm giác nôn nao cồn cào trong cổ họng trở thành quá sức chịu đựng. Hào hển, nôn lên nền đất nện. Thân thể giật lên, cứng đờ. Môi và vòm họng đau cháy lên như bị đốt. Cố biết đó chính là cái thứ nước ngòn ngọt mà gã đàn ông khốn nạn đổ vào miệng . còn thấy vị của nó, ngửi thấy mùi của nó. Trong thoáng đầu tiên, cảm giác như trạng thái quay cuồng giờ còn mạnh mẽ hơn lúc trước, tuyệt vọng, sợ rằng mình chỉ làm cho tình huống trầm trọng thêm. phải ra khỏi đây. Dạ dày bây giờ rỗng : Hiệu ứng của loại thuốc phiện đó thể tăng hơn nữa, nhưng từng ấy hơi xăng cũng đủ để mỗi lúc khiến choáng váng hơn, đe dọa ngất xỉu trở lại. Cả lần này, tìm cách đứng dậy mà cũng được. Bò hai đầu gối và bàn tay, lết từng bước về phía trước, lết dần qua bóng tối, cho tới khi đầu đụng vào tường, thế rồi những ngón tay run rẩy bắt đầu lần sờ từng chút phiến gỗ sần sùi. tưởng như hàng thế kỷ trôi qua, thế rồi tìm được nắm đấm cửa. Cửa khóa! Tay giết người vậy là tin tưởng hoàn toàn vào thứ nước quỷ ám mà gã dộng cho . Jenna thổn thức vì vui sướng khi bám vào nắm đấm cửa bằng sắt, dần kéo người đứng dậy, bên tai nghe thấy tiếng rít của bản lề, và nhìn thấy ánh trăng bạc màu nhợt nhạt khoảng rừng thưa. Jenna lại lâm vào tình trạng tròng trành lảo đảo nhưng tiến ra màn đêm, luồng khí lạnh dày đặc sương mù và ẩm ướt phủ xuống như bàn tay vuốt ve an ủi. chỉ mong muốn được ngã xuống, được gục mặt sâu vào lòng cỏ ướt và hít sâu vào từng tế bào trong cơ thể mình mùi hương tuyệt vời cửa sống. Nhưng lý trí vẫn còn cắm thẳng vào sau gáy như mũi đinh nhọn sâu. Với chút tàn lực cuối cùng, đạp từng bước chân lên con đường mòn, loạng choạng ngang qua khoảng rừng thưa rồi cuối cùng thả mình xuống thân cây đứng bên rìa con đường hẹp. Hầu như tin nổi, nhìn trân trân vào chiếc xe có màu xanh dương óng ánh nhè đằng sau những cành cây và bụi rậm. Gã đàn ông đeo mặt nạ để ô tô của ở lại đây. Chắc gã được tòng phạm đến đón , cái tay tòng phạm trẻ tuổi tên là gì nhỉ? Petes Lennon, Jenna nhớ lại. có thể miêu tả nó. Có thể nhận lại được mặt nó. Nó và có thể kể cả tên đeo mặt nạ, nếu đến gần chúng đủ độ, nghe giọng và nhìn thấy cái ánh lửa kỳ lạ trái tự nhiên nhấp nháy trong con mắt . Nỗi căm thù lại bùng dậy trong . Jenna thoáng nhăn trán. Kỳ lạ! luôn tưởng tượng nỗi căm thù là cái gì đó nóng như lửa. Nhưng những gì mà cảm nhận bây giờ hoàn toàn khác biệt: lạnh như băng, lạnh như cái chết. Trong óc não , cảm giác tròng trành gây đau đớn nhường chỗ cho trống rỗng kỳ quặc. thoáng, lấy hơi sâu và thở đều, tựa lưng vào lần vỏ cây xù xì. Thế rồi ấn vào nó, đứng thẳng dây, bằng những bước chân vững vàng hơn chút về phía chiếc Rabbit của và mở cửa xe ra. Thân hình nữ nhà báo rởn lên khi thoáng ngửi thấy mùi mồ hôi trộn lẫn loại nước hoa cạo râu ngai ngái. Vội vàng, xoay cho cửa kính hai bên trượt xuống. Sau đó mới đóng cánh cửa lại. Thế nhưng trước khi ánh đèn bên trong ô tô tắt , ánh mắt kịp nhận ra cái vật nho sặc sỡ, rơi xuống khoảng sàn xe phía trước của ghế phụ lái. Tự động như cái máy, cúi xuống và nhặt nó lên. Trong thoáng, để nó trong lòng bàn tay mở lớn và nhìn trân trối. Thế rồi đút nó sâu vào túi, trái tim đột ngột đập vang đến tận cổ. Cũng trong tích tắc đó, nghe thấy tiếng nổ gay gắt vang lên ở phía bên kia của khoảng rừng thưa, và khi quay đầu về, Jenna nhìn thấy lửa bắt đầu bốc lên phía bên trong cánh cửa rộng mở của ngôi nhà gỗ...
Chương 5.2: Chẳng còn đủ sức để chăm sóc cho những vệt cỏ xanh của New York, kể từ khi người ta sa vào tình trạng thiếu tiền ở mọi xó xỉnh ngóc ngách. Công viên vịnh Pelham khổng lồ cũng là ngoại lệ: những thảm cỏ lởm chởm, những con đường bộ gần thành hoang dại, những bồn hoa nơi chỉ duy nhất loài cúc trắng là còn đủ sức vật lộn với thiên nhiên hoang dã. Cái ngành nghề xưa cũ nhất trái đất tụ về trong vùng đất hình tam giác nằm giữa xa lộ Bruckner và đường Middletown. Khoảng hai tá những chiếc wagon nhà ở, những toa xe camping của dân cắm trại và những chiếc ô tô bình thường nhưng được sửa chữa cho mục đích khác chia nhau đứng rải rác những bãi đậu xe, những con đường và những khoảng đất trắng. Cảnh sát ở khu vực này từ lâu chia tay với mong muốn xua được nhóm điếm ra khỏi nơi đây. Cứ xua rồi chúng lại tụ về. Mà để bắt giam được họ đầu tiên người ta phải chứng minh được rằng họ làm "điều đó vì những đồng dollar chứ chẳng phải vì tình thuần túy. Thỉnh thoảng cũng có vài vụ bố ráp. Thế nhưng đám phụ nữ bán hoa chẳng phải là ưa thích những cuộc càn quét đó, bởi chúng xua đám người lang thang trộm cắp thường thích vật vờ trong công viên. Tôi để xe Jaguar đứng lại ở đường Middletown. Chẳng phải tôi có lý do để lén lút tiến lại gần wagon của bà mẹ con bé Cherry, mà bởi tôi muốn đày đọa những bánh xe của mình bằng vô vàn những mảnh chai vỡ nằm la liệt khắp bãi đậu xe. Khoảng trống màu xám chạy dài được lót nhựa đường nằm giữa bìa rừng và những dài cây xanh thưa thớt gây ấn tượng tiêu điều trong ánh sáng ban mai. Bên cạnh vài chiếc wagon cũ có mới có, tôi phát thấy hai xe chở hàng đường xa, chủ nhân của chúng chắc là nghỉ ngơi trong chiều chuộng của đám phụ nữ nơi đây. Đằng sau khung cửa sổ của chiếc xe Ford chở hàng được sơn sặc sỡ có ánh đèn. Tiếng bát đĩa lanh canh va nhau. Vạn vật ngoài ra yên lặng trong khi tôi len lách qua những bụi cây phủ đầy bụi rồi cuối cùng xuyên chéo qua bãi đậu xe. Chỉ ở giữa những hàng thông còn non ở phía bên kia là có người dậy sớm lúi húi, có lẽ để tìm Kios mở sớm nào đó hoặc giải tỏa những nỗi lòng cần thiết vì thiếu những điều kiện vệ sinh nghiêm chỉnh hơn. Người đàn ông đó lẩm nhẩm hát. giai điệu mà tôi biết, bởi thời nó gào ầm ầm trong mỗi sàn nhảy ở thành phố này. Với giọng khẽ khàng, tương đối mỏng và khàn, ta hát: "Hãy ném cây đàn guitar . Cầm lấy vũ khí..." Tôi nhăn mặt. Là cảnh sát viên, tôi dị ứng trầm trọng với tất cả những bài nhạc, phim ảnh hoặc thậm chí các văn hóa phẩm khác tôn thờ bạo lực đến mức độ như vậy. Cái gọi là "Bài ca cái chết" trong con mắt tôi là lời kêu gọi giết đồng loại. Nhưng thời tôi có nỗi lo khác, thể căng óc não và phí thời gian vì những kẻ ngu đần vô trách nhiệm, chỉ lăm lăm làm vôi hóa não bộ đám thanh niên với những trò ngu ngốc tởm lợm như vậy. Cuối buổi chuyện, Cherry còn hạ cố kể cho chúng tôi nghe rằng wagon nhà ở của mẹ nàng được quét sơn màu hồng và mang dòng chữ đầy ý nghĩa "Mái nhà ngọt ngào". thể trông thấy nó ngay. Đến gần, tôi nghe thấy rằng Vanessa Rubino cũng ra khỏi giường rồi. Nhưng bà ta lanh canh rửa bát rửa đĩa, bà ta rót thứ chất lỏng nào đó, rất có thể với nồng độ cồn cao, chảy vào trong chiếc cốc. Tôi gõ cửa. - Vào , cưng! - giọng người cất lên, cái giọng bị rượu, thuốc lá và những đêm ngủ biến thành thứ thanh nhừa nhựa khó diễn tả. Có lẽ Vanessa chờ khách mua hoa, tôi đành làm bà ta thất vọng thôi. Bà ta ngồi cái giường ngổn ngang, vào ban ngày có lẽ thỉnh thoảng nó cũng được gập lên làm ghế sa lông. Ngoài ra trong khu vực buồng lái còn có chiếc giường , chắc là chỗ ngủ của Cherry. Vanessa Rubino mặc chiếc áo kimono bằng vải in những bông hoa thất lớn, và cầm chiếc cốc đựng đầy tràn rượu Whisky trong tay. Mái tóc đỏ sẫm rối bời phủ xuống vai, giấc ngủ chắc chỉ chừng vài tiếng đồn hồ phá hủy lớp màu tô vẽ bên . Bình thường ra chắc bà ta khoảng bốn mươi tuổi và còn thuộc vào loại xinh đẹp. Nhưng thời trông Vanessa tồi tệ tả tơi hơn con chim bù nhìn đuổi chim. Hai con mắt màu xanh đục vẫn còn hơi lờ đờ nhấp nháy nhìn tôi. Kết quả quan sát chắc chắn là chẳng khiến chủ nhân của nó hài lòng. Những loại cây cỏ đường nhựa phong trần như bà ta có giác quan thứ sáu cho những chuyện rắc rối. - là loại người nào thế hả? - Người đàn bà gầm gừ. - Là Sở thanh thiếu niên phải ? Hay là tay mới của cảnh sát đạo đức? - FBI, sĩ quan đặc nhiệm Cotton. - Ô, chó chết! - Vanessa Rubino nốc ngụm Whisky lớn để nuốt trôi cái thông điệp đó. - Mới sáng sớm nghe tin này cái nút dày đến mấy cũng bật ra khỏi lọ chai! - ta rên lên. - Trời đất, tôi là con điếm đứng đắn! cứ mà hỏi bất kỳ thằng cớm nào trong khu vực này mà xem! Chó chết, FBI muốn gì ở tôi hả? Tôi quyết định cho ta biết. Mọi vòng vo bây giờ đều là sai lầm. Vanessa Rubino đờ ra nhìn tôi lúc. Cái danh từ "tiền giả" hình như chưa vào đến được phần trong não bộ của ta. Trước mắt ta chỉ quan tâm đến chuyện ngàn dollar còn nằm ở cái nơi mà ta giấu. - Cái con khốn nạn! Cái con ranh con mất dạy! Nó ăn cắp của chính mẹ nó! Quỷ tha... Vanessa tiếp được. Như bị ong vò vẽ chích, ta nhảy dựng lên, mở cái tủ ra và bắt đầu hùng hục quăng ra ngoài nào quần áo, khăn bông và những hộp bao cao su. - Khốn nạn! - ta gào lên như mất trí. - Mất rồi! Trời ạ, cả ngàn dollar! Mười tờ trăm mới tinh khôi.! - Mười tờ trăm giả, - tôi nhắc nhở. - sao? Nhẫn kim cương của tôi cũng là đồ giả. Có ai nhận thấy đâu? Đồ rác rưởi khốn kiếp! Con ranh con đó mà về đây tôi đánh nát đit... Bất chợt ta ngưng lại. Chắc bây giờ ta mới hiểu rằng tôi phải đến đây để giải thích cho ta nghe về đạo đức cửa con . Và giờ ta mới ý thức suýt nữa ta buột miệng quá nhiều. - Những tờ trăm giả? - ta nhắc lại, hai con mắt nheo , rình mò. - Đúng thế, - tôi gật đầu. - Chẳng lẽ muốn kể cho tôi nghe là nhận ra điều đó? - ! là ! Con mắt tôi nhìn , thưa ông. Tôi cận thị như con gà! chuyện rất bực mình. Tôi thậm chí còn nhận được ra tay năm mươi giả. - ta cười khúc khích, vẻ hoảng sợ. - Ý tôi là con số năm mươi bằng hai chân, chắc hiểu tôi gì. - À ha. Vậy chắc cũng có thể giải thích cho tôi được biết, làm sao có thể có được chỗ "hoa giấy" đó. - Dĩ nhiên, thế ông nghĩ ở đâu ra hả? Dĩ nhiên là ông khách trả cho tôi. Hay là ông nghĩ ông già Noel đến tặng quà. Tôi nhíu lông mày lên. - Cả ngàn dollar chỉ của vị khách mua hoa? - sao? Chả lẽ tôi đáng giá thế? - Vanessa nhếch môi lên cười, trong khi lật đật né qua những đồ đạc trong căn phòng chật chội, rồi lại thả người xuống giường. - Thời này vẫn còn người rộng rãi chứ. Thôi cũng được, nếu muốn ta cứ gọi họ là những người hơi hâm. Những tay đàn ông rất giàu, sẵn sàng quẳng tiền ra để ngụp lặn trong bùn, thay vì mang ví vào những sa lông massage sang trọng. Tôi cũng có năng khiếu riêng của tôi đấy, thưa ông. "Kèm theo đó là đứa con chưa đầy tuổi thành niên - tôi nghĩ thầm". Dù lời khẳng định của Vanessa Rubino thoạt đầu nghe có vẻ vô lý đến bao nhiêu, nghĩ kỹ nó cũng xa lắm. Quả là đời ngày có những gã đàn ông đâu cũng bốc lên mùi tiền, ăn quá chán mọi thứ ngon lành sang trọng và bây giờ chỉ còn thấy những trò quái gở là hấp dẫn, ví dụ như con bé Punker nhuộm tóc màu xanh lét như Cherry. - Thế vị khách giàu có đó là ai, tên gì? - Tôi hỏi, mặc du biết sẵn câu trả lời. - Tôi biết. Cũng chính vì phải khai tên ra mà ông ấy trả tiền nhiều như vậy. Thế nhưng việc cái thằng khốn nạn đó gí "hoa giấy" cho tôi... - Thôi được rồi. thử tả người đàn ông xem nào. Vanessa Rubino miêu tả gã béo phị, đầu hói, cằm đôi và đeo kính. Đặc điểm nhận dạng được ta đưa ra là chấm mụn ruồi lớn cánh mũi. Nếu gã đàn ông đó có tồn tại, người ta có thể quả quyết rằng đó là gã cao gầy, với những nét mặt rất hài hòa và hai con mắt rất tinh. Chỉ có điều chưa thể chứng minh được điều đó. Vanessa nhăn răng ra cười khi tôi nhắn nhủ rằng nếu vị khách giàu có kia có lần nữa xuất , ta làm ơn nhớ gọi điện dùm cho FBI. Người đàn bà hứa hẹn quả quyết điều đó với cả trời lẫn đất. Dù là ta tìm cách cảnh báo cho gã. Và qua đó, véo cho ra tờ trăm dollar . Khi rời căn hộ wagon, tôi cân nhắc liệu có nên cho người theo dõi Vanessa Rubino ? Thế nhưng hiên tại tôi thấy việc này chưa cần thiết. gã đàn ông lần đưa vào tay ta tới mười ờ trăm dollar giả chắc chắn dám liều mạng xuất ở đây lần nữa.