1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn (67c + 2 PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 29: Mối tình đầu

      Quincy rồi, Tiêu Trạch giận dữ ném tập tài liệu lên mặt bàn. Tên khốn Lãnh Ngự Thần bắt phải xông pha chiến đấu, ở nhà chạy theo người phụ nữ của , cái đó chưa , còn mang bản kế hoạch giả ra để chơi .

      “Sao lại tức giận thế, ông chủ.” Amy cầm bản kế hoạch bàn lên xem, thể tin được, : “Bản này còn tốt hơn bản kia rất nhiều, sao bây giờ Lãnh tổng mới đưa ra.”

      “Có lẽ sớm nghĩ đến chuyện có người động đến bản kế hoạch, nên mới giữ lại bản, cho thấy rằng hề tin tưởng tôi.” Tiêu Trạch thở dài, cũng đúng, chính cũng tin vào bản thân mình, Lãnh Ngự Thần xưa nay làm việc luôn cẩn trọng sao có thể tin tưởng cơ chứ!

      “Amy, giúp tôi điều tra về người có tên là Pierce này, càng kỹ càng tốt.”

      “Vâng, ông chủ.”




      Hôm sau, chuyện Lãnh Ngự Thần ẩu đả với Dạ Sâm ở quán bar bị giới truyền thông đưa tin thành hai người đàn ông đánh nhau tranh giành , có điều hề nhắc chữ tới thân phận của nhân vật nữ chính.

      Từ Giai Oánh ở bên Pháp nghe được tin liền lập tức gọi điện về hỏi thăm Lãnh Ngự Thần, là con nhà ai khiến gây chiến với người ta, bà có quen , thúc giục Lãnh Ngự Thần đưa người về cho bà xem mặt.

      Lãnh Ngự Thần nghĩ Từ Giai Oánh biết chuyện Nhan Hoan trở về, lên tiếng giải thích: “Mẹ, mấy tờ báo lá cải đó viết linh tinh mà mẹ cũng tin.”

      “Ảnh chụp cũng đăng rồi, vết thương ở cằm con nhìn mồn , mau, rốt cuộc là con nhà ai khiến con động lòng, khi nào về mẹ làm mai giúp con.”

      “Mẹ, nếu như mẹ thích người con mà con thích làm thế nào?”

      Từ Giai Oánh thoáng khựng lại, lát sau mới : “Con của mẹ xuất sắc như vậy, đương nhiên cũng phải tìm tương xứng ở mọi phương diện, mẹ tin tưởng mắt nhìn của con, đừng làm mẹ thất vọng.”

      “…” Lãnh Ngự Thần đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng chùng xuống.

      “À, đúng rồi, hành trình của chuyến du lịch lần này có khả năng thay đổi, mấy người đám dì Thu Thu muốn Edinburgh.” Nhắc đến Quốc, khẩu khí của Từ Giai Oánh trở nên sắc bén. “Con cũng biết, mẹ với ba con thể nhập cảnh Quốc, căn bản mẹ cũng chẳng muốn , nếu có vấn đề gì đầu tháng sau chúng ta trở về. Đúng rồi, chuyện công ty giải quyết thế nào? Ba con hơi lo lắng, đột nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy, sợ con xoay xở nổi, cứ nóng ruột muốn quay về.”

      “Mẹ bảo ba cứ yên tâm, mọi chuyện con giải quyết ổn thỏa, mọi người cứ thoải mái chơi thêm vài ngày.”

      Từ Giai Oánh cười rộ lên, “Con ngoan làm tốt lắm, Lãnh gia tất thảy sớm muộn gì đều là của con, kể cả hai mẹ con ngu ngốc kia có trở về cũng đừng mơ tưởng lấy được xu của mẹ.”

      “Mẹ!” Lãnh Ngự Thần tỏ bất mãn, “Cuộc họp sắp bắt đầu rồi, có việc gì con cúp máy trước.”

      Từ Giai Oánh nghĩ mãi hiểu vì sao mỗi lần nhắc đến hai mẹ con Diêu Bội Bội, Lãnh Ngự Thần lại tỏ thái độ với bà, lại càng nghĩ ra rốt cuộc bà và Lãnh Thế Hùng đắc tội với ai mà để bây giờ thể nhập cảnh được cả vùng lãnh thổ của đế quốc . [1]

      [1] Edinburgh là thủ đô của Scotland, đế quốc ở đây (Britain) bao gồm có England, Scotland và Ireland.

      Lúc Lãnh Tiểu Mạn nhận được tin tức là tối ngày hôm đó. Vừa quay xong quảng cáo dầu gội đầu, vội vã theo Lâm Thành trở về, ngả người ghế sau xe nghỉ ngơi. Người đại diện Paul cầm báo hét lên, “Tiểu Mạn, của lên báo.”

      Lãnh Tiểu Mạn nhắm mắt mệt mỏi : “ tôi thường xuyên lên bản tin kinh tế và tài chính, có gì kì lạ.”

      “Tiểu thư, là bản tin xã hội, nhân vật có thế lực trong giới kinh doanh vung nắm đấm, hai nam tranh nữ.” Paul huých Lãnh Tiểu Mạn, “ của đánh nhau vì phụ nữ.”

      “Gì!” Lãnh Tiểu Mạn kinh hãi, ngồi bật dậy cướp tờ báo trong tay Paul. Hình ảnh nhân vật nữ chính trong bản tin hơi mờ nhìn , mái tóc dài che khuất gương mặt, nhìn ra được diện mạo, Lãnh Tiểu Mạn mở to mắt hết cỡ, càng nhìn càng cảm thấy giống người.

      “Mau đưa tôi tới Tân Tây Lộ.”

      về trường học sao?”

      “Tân Tây Lộ, nhanh lên.” Trong lòng thấp thỏm bất an, Lãnh Tiểu Mạn thực muốn chứng minh việc.

      Lãnh Ngự Thần có căn hộ ở Tân Tây Lộ, bình thường đều ở đây, rất ít về nhà. Lãnh Tiểu Mạn điên cuồng nhấn chuông cửa, quản gia giày Tây Âu phục phong phạm kiểu ra mở cửa.

      “Lãnh tiểu thư.”

      tôi bảo tôi tới lấy quyển sách.”

      Lãnh Tiểu Mạn gọi điện cho Triển Dương, moi được hành tung đêm nay của Lãnh Ngự Thần, biết được trở về trong thời gian ngắn. Rảo bước chạy vào thư phòng, đến bàn sách, ra sức cạy mở ngăn kéo khóa chặt, gây ra tiếng động . Quản gia cũng để ý, trong mắt ông, tiểu thư của Lãnh gia chính là nhóc hấp tấp bộp chộp.

      Năm phút sau, cuối cùng Lãnh Tiểu Mạn cũng cạy được ổ khóa, kéo ra, bức ảnh chụp cũ kỹ đập vào mắt. Lãnh Tiểu Mạn vừa liếc mắt nhận ra người ảnh là Nhan Hoan.

      có quan hệ ràng với Tiêu Trạch và trai của .

      Chuyện là như thế nào?

      Đè nén nghi vấn trong lòng, Lãnh Tiểu Mạn thả lại bức ảnh vào ngăn kéo, làm như chưa từng động đến, thản nhiên ra khỏi thư phòng, mặc kệ quản gia, cứ thế ra khỏi nhà. Trong vườn hoa dưới lầu, Lãnh Tiểu Mạn bấm số điện thoại của Tiêu Trạch…

      Thành phố tài chính, tổng bộ của tập đoàn Mạch Kha, sàn giao dịch London…

      xin lỗi Tiêu tiên sinh, lịch trình của Pierce tiên sinh tạm thời có thay đổi…”

      xin lỗi Tiêu tiên sinh, Pierce tiên sinh tiếp vị khách rất quan trọng…”



      “Xin lỗi Tiêu tiên sinh, hôm nay có lẽ ngài thể gặp được Pierce tiên sinh rồi…”

      Gặp trùm khoáng sản còn khó hơn lên trời, Tiêu Trạch bị Pierce cho leo cây hơn nửa ngày, chân mỏi rã rời. Ở thành phố C, nhân vật hô phong hoán vũ, nhưng đứng dưới cờ đế quốc , chẳng là gì cả. Tâm tình hết sức phiền muộn bị vây quanh bởi cảm giác thất bại, bỏ lại Amy, mình dạo bên bờ sông Thames, mặc cho gió lớn táp vào mặt.

      Lúc Lãnh Tiểu Mạn gọi điện đến, Tiêu Trạch vừa tới quán cà phê lộ thiên bên bờ sông, từng tốp năm tốp ba khách khứa ngồi uống trà chiều, người đẹp lai da trắng tóc đen, ngũ quan sắc sảo, dung mạo diễm lệ cầm bút vẽ phác họa trang giấy.

      Tiêu Trạch nhìn tên người gọi tới, tâm trạng càng thêm bực bội, nếu phải hai nhà có quan hệ làm ăn, muốn đoạn tuyệt quan hệ với hai em đáng ghét này.

      Có phải học diễn xuất nên cũng hiểu chút về biên kịch? Lãnh Tiểu Mạn đắc ý cho Tiêu Trạch, Nhan Hoan là mối tình đầu của trai Lãnh Ngự Thần, bức ảnh Lãnh Ngự Thần thường xuyên nhìn đến ngẩn người chính là của Nhan Hoan.

      Vốn định răn dạy trận, bảo sau này đừng có tiếp tục quấy rầy Nhan Hoan, Tiêu Trạch nghe như thế, mặt bỗng sa sầm. thích là mối tình đầu của Lãnh Ngự Thần? đùa gì vậy.

      “Lãnh Tiểu Mạn, những nhìn thấy em là cảm thấy bực dọc, bây giờ ngay cả nghe giọng của em thôi cũng khó chịu rồi, xin em từ nay về sau đừng gọi điện cho nữa.” Tiêu Trạch cúp điện thoại, tắt luôn máy.

      Mối tình đầu làm sao!

      Nhan Hoan là vợ của , từ khắc ngồi lên chiếc Reventon, là vợ của .

      Tiêu Trạch ngồi xuống chiếc ghế, gọi ly Mandheling [2], giở ảnh chụp trong điện thoại ra xem. nhắm mắt ngủ say, lông mi cong vểnh lên, đôi môi hình trái tim đầy đặn, vì say rượu nên gương mặt đỏ bừng như quả táo nhìn quyến rũ.

      [2] loại cà phê có nguồn gốc từ Indonesia.

      Em chê tôi ở bên này chưa đủ uất ức chưa đủ xui xẻo phải ? Thỉnh thoảng lại tạo thêm chuyện phiền toái để tôi phải nhớ nhung em có phải ? Nhan Hoan, em có thể yên ổn lát , để tôi tiết kiệm chút tâm tư.

      Bài hát “Trời cao biển rộng” phát qua loa điện thoại, Tiêu Trạch say sưa ngắm nhìn phong cảnh ven bờ sông Thames. cầm bút vẽ nghe thấy thanh lạ bất chợt nhíu mày, lực ấn bút tăng thêm vài phần. Khúc nhạc dạo dài dòng buồn chán qua giọng nữ khiến người ta kinh ngạc, người đẹp ngừng bút, vểnh tai lắng nghe, bỗng nhiên có cảm giác rất quen thuộc. Bản vẽ bị đặt bàn, người đẹp nâng cằm cắn bút nhìn chằm chằm Tiêu Trạch hề chớp mắt.

      Gió thổi qua, mặt sông gợn sóng, tuyệt đẹp.

      Cảm giác có người nhìn mình, Tiêu Trạch quay đầu lại, chạm phải ánh mắt người đẹp. Bỗng nhiên trận gió thổi qua cuốn lên những bản vẽ phác thảo bàn, giấy bay đầy trời. Tiêu Trạch giúp nhặt những bản vẽ về, khom người cầm tờ giấy, đó là bản phác thảo chiếc áo khoác.

      Chợt nhớ tới câu của Nhan Hoan – nếu gặp người đẹp lai Trung ngồi trong quán cà phê lộ thiên bên bờ sông Thames, chỉ uống ly cà phê cho tới tận trưa, tay trái cầm bút ngừng phác thảo tô tô vẽ vẽ tờ giấy nháp, gương mặt trầm tư nhíu mày, vậy nhất định phải tới chào hỏi, bởi vì ấy chính là người thiết kế chiếc áo này, Sunsan An.

      “Sunsan An.” Người đẹp lai niềm nở vươn tay.

      Tiêu Trạch ngờ gặp được nhà thiết kế nổi tiếng Sunsan An mà Nhan Hoan bên bờ sông Thames.

      Đời người quả nhiên có bất ngờ ở khắp mọi nơi.

      Có lẽ là Sunsan mang tới vận may, Tiêu Trạch nhận được điện thoại của người trung gian, là Pierce mời cùng ăn tối.

      Dây thường xuân xanh biếc bò những khối đá màu hổ phách, ống khói cao ngất, cửa sổ vuông màu trắng, phong cảnh khu vườn tuyệt đẹp, tất cả là cảnh tượng của biệt thự làng quê Quốc điển hình thường xuất bưu thiếp. Nơi ở của ông trùm khoáng sản quá xa hoa quý phái như trong tưởng tượng.

      Pierce là vị thân sĩ trung niên có phong độ và tác phong nhàng như Gregory Peck [3]. Cao quý, tao nhã, khiêm tốn, khó mà tưởng tượng người đàn ông này xuất thân bình dân.

      [3] Gregory Peck: diễn viên điện ảnh và sân khấu Mỹ, trong những đại minh tinh của 20th Century Fox trong những thập niên 40 đến 60.

      Pierce Hill, nhân vật truyền kỳ của giới kinh doanh, xuất thân từ tầng lớp bình dân, trước ba mươi tư tuổi vô cùng sôi nổi, thường xuyên thấy hình ảnh ông xuất ti vi và các tuần san kinh tế tài chính lớn. Nhưng từ sau khi lấy vợ mười hai năm trước rất ít khi xuất truyền thông và những nơi công cộng, nghe vợ ông là người châu Á, con duy nhất là của vợ và chồng trước. Chịu ảnh hưởng của vợ, ông rất thích văn hóa Trung Quốc, có thiện cảm kỳ lạ đối với người châu Á.

      Người châu Á thích bàn chuyện làm ăn bên mâm cơm, Pierce lại mang việc làm ăn về nhà, cho Tiêu Trạch cơ hội về chuyện quyền đại lý. Hai người chỉ hưởng thụ đồ ăn ngon, chén rượu hồng, chuyện phiếm.

      “Tôi nghe cậu có nghiên cứu về xe.” Thân sĩ lão làng Pierce Hill cắt miếng thịt trong đĩa bằng động tác rất tao nhã, cặp con ngươi màu xanh như băng lạnh nhìn thẳng vào Tiêu Trạch, “Con tôi cũng rất thích chơi xe, tôi muốn mua cho nó chiếc xe đua, ngày mai nếu cậu rảnh giúp tôi chọn chiếc.”

      đến phụ nữ thích chơi xe, Tiêu Trạch lại nhớ đến Nhan Hoan. “Có thể giúp Hill tiểu thư chọn xe, là vinh hạnh của tôi.” Mặc dù trong lòng muốn chọn xe giúp chẳng có quan hệ gì, nhưng Tiêu Trạch vẫn lễ phép mỉm cười đáp, lời dối.

      “Con tôi phải họ Hill.” Pierce bưng ly rượu khẽ nhấp, chiếc đồng hồ màu lam cổ tay phản xạ ánh sáng xanh u ám.

      “…” Tiêu Trạch hơi ngạc nhiên, ngại ngùng cười cười.

      Hôm sau, Tiêu Trạch có dịp gặp vị tiểu thư phải họ Hill đó.

      Hết chương 29

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 30: Quyến rũ

      Cũng giống như tối hôm trước, Pierce hề nhắc chữ đến vấn đề đại lý, mỗi lần Tiêu Trạch muốn dẫn dắt câu chuyện về việc làm ăn đều bị ông xoay vòng vòng, dễ dàng lái sang chuyện khác.

      Nhan Hoan từ xe có thể nhìn ra tính cách của chủ nhân, lúc chọn xe, trong lòng Tiêu Trạch chỉ nghĩ đến . Lamborghini Aventador LP700-4, mạnh mẽ, sắc bén, thứ đồ vật quý giá khiến người ta thể cưỡng lại, có khí chất của Reventon.

      Aventador màu trắng đặt bên cạnh Reventon màu xám, tựa như Nhan Hoan đứng bên cạnh , tuyệt phối. Tiêu Trạch nghĩ như vậy.

      “Ba.” giọng nữ uyển chuyển kéo Tiêu Trạch trở về thực tại.

      Pierce giang hai tay ôm con bảo bối Phỉ Phỉ.

      “Ba, vị này là…” Phỉ Phỉ núp trong lòng Pierce, cặp mắt rất đẹp nhìn về phía Tiêu Trạch.

      Pierce cẩn thận che chở con , Tiêu Trạch biết vị tiểu thư xinh đẹp như hồ ly này tên họ là gì, chỉ mỉm cười lễ độ đồng thời cảm giác chọn nhầm xe.


      “Tiêu Trạch, đối tác quan trọng của ba, Phỉ Phỉ, con bảo bối của tôi.” Pierce giới thiệu hai người, hai chữ quan trọng và bảo bối được đặc biệt nhấn mạnh.

      Tiêu Trạch phóng khoáng vươn tay, thái độ đúng mực, thong dong, tao nhã. “Xin chào, Phỉ Phỉ tiểu thư, rất vinh hạnh được gặp .” Có cảm giác, chuyện làm đại lý có hi vọng rồi.

      “Xin chào, Tiêu tiên sinh.” Phỉ Phỉ nắm lấy tay Tiêu Trạch, đầu ngón tay khẽ vuốt ve như có như , cười tủm tỉm : “ phiền tôi gọi thẳng tên chứ.”

      “Đương nhiên là .” ta chòng ghẹo ? Tiêu Trạch cho rằng này xứng với Aventador.

      Phỉ Phỉ nhếch khóe miệng, nhìn đồng hồ, “Ba, con hơi đói bụng, hay là ăn cơm trước .”

      thành vấn đề.” Pierce cười cười.

      Tiêu Trạch ngờ lại bị Phỉ Phỉ quấn lấy, ăn cơm xong thử xe, sau đó lại cùng dạo phố. chưa từng bị nào xoay như chong chóng như vậy, để vượt qua trở ngại Pierce, tất cả những cam tâm tình nguyện chỉ có thể đè nén trong lòng.

      Giờ trà chiều, Pierce chủ động gọi điện tới: “Tôi xem bản kế hoạch, tồi, tôi rất muốn giao quyền làm đại lý cho cậu.”

      Tiêu Trạch nghe vậy trong lòng hưng phấn hẳn lên, nhưng lại cảm thấy trong câu của Pierce có hàm ý khác, việc chắc đơn giản như vậy, khách sáo : “ vậy, Tần Vũ và Lãnh Thị rất cảm tạ ngài, tiên sinh.”

      Pierce hỏi: “Vậy còn cậu sao? Tiêu, cậu cảm tạ tôi như thế nào?”

      Tiêu Trạch đối đáp đúng mực: “ cảm tạ của tôi đối với ngài, đương nhiên là phân cho Mạch Kha định mức thị trường ở châu Á sao cho tối đa hóa hiệu quả và lợi ích, thực mức tiêu thụ giao hẹn trong bản kế hoạch, tôi nghĩ đó là báo đáp lớn nhất đối với ngài và tập đoàn Mạch Kha.”

      Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ tỏ vẻ vừa ý của Pierce, ông ta : “Người ngoài tưởng tôi muốn chuyển đổi nghiệp khoáng sản cho nên mới chen chân vào ngành ô tô và sản phẩm điện tử, thực ra tôi cũng chẳng mấy hứng thú với việc làm ăn đó, hoàn toàn là vì Phỉ Phỉ nên mới làm. Con bé thích chơi xe, vô cùng thích. Sau khủng hoảng kinh tế, những công ty xe hơi có dòng máu quý tộc khiến người ta nhìn mà e ngại, tôi đành phải nghĩ cách đánh sang các mặt hàng xung quanh. Tiêu, con tôi hình như rất thích cậu.”

      Trọng điểm phải quyền làm đại lý, Phỉ Phỉ mới là trọng điểm, Tiêu Trạch sao có thể nghe ra hàm ý trong lời đó. Pierce phải tìm công ty đại lý, mà là tìm con rể.

      Con rể của Pierce Hill tập đoàn Mạch Kha, biết bao đàn ông đổ xô vào.

      London mới chạng vạng tối, thành phố C là đêm đen tĩnh lặng, Tiêu Trạch chán nản mới đành gọi điện thoại cho Nhan Hoan.

      Ngồi trước máy tính, Nhan Hoan trò chuyện sôi nổi với Sunsan An, chủ đề là tên ngốc bên bờ sông Thames, kẹp điện thoại vào bả vai, giọng vui vẻ: “Alô.”

      “Vẫn chưa ngủ sao?”

      Giọng trầm thấp êm tai khiến Nhan Hoan hơi giật mình mừng rỡ, lấy điện thoại ra nhìn dãy số, xác định được là ai mới trả lời: “ lên mạng.”

      “Chơi gì vậy?” Tiêu Trạch uể oải hỏi.

      “Xem linh tinh thôi.” Tâm trạng vui sao? Nhan Hoan ngờ vực.

      “Mở webcam.” Tiêu Trạch đề nghị.

      “Được.”

      Nghĩ đến tình cảnh gian nan của , Nhan Hoan hề do dự giây đồng ý chat video. Trao đổi nickname, thêm đối phương vào danh sách bạn bè.

      Chase

      Wait

      Hình như là vì nhau mà tồn tại, Tiêu Trạch chưa mở webcam mà gõ chữ: “Em chờ đợi cái gì?”

      “Còn sao? theo đuổi cái gì?” Nhan Hoan hỏi ngược lại.

      Chưa đến giây đáp: “Theo đuổi thứ mà tôi theo đuổi.”

      Nhan Hoan gõ chữ: “Chờ đợi thứ mà tôi chờ đợi.”

      Trước màn hình, khóe miệng cả hai người đều nhếch lên, Tiêu Trạch ấn mở webcam. Sau khi nhìn thấy đối phương, là ngạc nhiên, là đau lòng. mặc chiếc váy ngủ hoa hai dây, dáng người hoàn mỹ dễ dàng lộ ra, khe sâu trước ngực như như . Hoàn toàn thể tưởng tượng được người bình thường vẫn ăn mặc bảo thủ giống đàn ông như lúc mặc áo ngủ lại khêu gợi như vậy. Nhìn chằm chằm vào khe sâu khiến người ta mơ màng, Tiêu Trạch cảm giác hô hấp được thoải mái.

      Nhan Hoan quan sát Tiêu Trạch, ràng mới chỉ xa cách có vài ngày, nhưng lại cảm thấy như rất lâu gặp mặt, gương mặt vẫn đẹp như thế, nhưng giữa hai đầu lông mày lại lộ ra mỏi mệt.

      “Sáng có ăn điểm tâm ?” Tiêu Trạch hỏi.

      .” Nhan Hoan thành khai báo.

      “Muốn tôi phải lo lắng cho em sao?”

      “…” Nhan Hoan mím môi cười.

      Nụ cười đó khiến tâm tình Tiêu Trạch tốt hơn nhiều, lại hỏi : “Vết thương ở tay thay thuốc chưa?”

      “Cái này có.” Nhan Hoan giơ cổ tay được tháo băng gạc, “Nhìn xem, đóng vảy rồi.”

      Vết thương màu nâu chiếm cứ nơi cổ tay mảnh khảnh, Tiêu Trạch nhìn cũng đau lòng. Nhan Hoan hạ tay, động tác làm dây áo ngủ hơi trượt xuống, : “Đừng chỉ về tôi, ở bên đó thế nào, ăn quen cơm Tây sao? Hình như gầy rồi.”

      Tiêu Trạch sờ sờ mặt, cười: “ có mì thịt bò hợp khẩu vị.”

      chuyện phiếm với mặc áo ngủ gợi cảm, đây có được xem là video kích thích . Cảm giác nóng nực bốc lên, nơi nào đó có biến đổi. cũng chỉ là người đàn ông sinh lý bình thường.

      Nhan Hoan bật cười, sau đó giả bộ bất mãn : “Còn biết xấu hổ nhắc đến mì thịt bò, keo kiệt.”

      “Tôi keo kiệt! Ha ha.” Tiêu Trạch bị dáng vẻ dễ thương hiếm thấy của chọc cười. “Sao hỏi tôi tại sao chỉ mời em ăn mì thịt bò.”

      “Tiết kiệm tiền chứ sao.”

      “Tôi là người mọn như vậy à?”

      “Đúng vậy.”

      Tiêu Trạch mím môi cười, “Muốn biết tại sao tôi toàn mời em ăn mì thịt bò ?”

      “Có.” Nhan Hoan gật đầu.

      Tiêu Trạch ngoắc ngoắc tay, “Ghé tai lại gần đây.”

      Nhan Hoan tin lời , ghé sát tai vào, phong cảnh trước ngực bị phóng đại. Yết hầu trượt lên trượt xuống, có gợi cảm nên lời, Tiêu Trạch đặt tay bên môi, đè thấp giọng với màn hình: “Tôi thích nhìn dáng vẻ em lúc ăn mì, cái miệng chu lên mút sợi mì, vô cùng thú vị.”

      Nhan Hoan cảm thấy mất tự nhiên, dời ánh mắt sang chỗ khác, dám nhìn . Hóa ra được người ta thích gì đó là cảm giác vui như vậy, tại sao trước kia phát ra.

      Bởi vì cũng thích sao?

      thích !

      Dáng vẻ băn khoăn bồn chồn của khiến những mỏi mệt vài ngày qua như dần tan biến hết, Tiêu Trạch cảm thấy rất tốt.

      .” giọng nữ đột ngột xen vào khiến Tiêu Trạch giật mình, ngay sau đó là mùi hương nước hoa nồng nặc xộc vào khoang mũi. Ngửi thấy mùi hương này Tiêu Trạch biết người đến là ai, chưa kịp quay đầu lại ngăn cản hai cánh tay vừa trắng vừa mịn vòng qua cổ .

      Amy theo sau Phỉ Phỉ vào đành bó tay, “Tôi xin lỗi, ông chủ.”

      Vì vậy, hình ảnh Nhan Hoan nhìn thấy chính là, mặc váy ngủ màu đỏ từ phía sau ôm sát lấy Tiêu Trạch, ỏn ẻn : “ , tối nay chúng ta ăn gì đây?”

      Tính xấu của đàn ông.

      ngọn lửa chạy thẳng từ chân lên tới đỉnh đầu, Nhan Hoan trực tiếp tắt máy.

      Tiêu Trạch nhìn hình ảnh bị gián đoạn, nghĩ thầm, xong rồi, hiểu lầm rồi. đẩy hai cánh tay bám vai mình, cố nén giận, : “Phỉ Phỉ tiểu thư, xin hãy tự trọng.”

      Phỉ Phỉ vòng tới trước mặt Tiêu Trạch, chớp chớp mắt, giọng nũng nịu như trẻ con: “Tự cái gì, trọng cái gì cơ? Đừng trừng mắt hung dữ như vậy, dọa chết tôi rồi.”

      Tiêu Trạch nhíu mày, ngữ khí lạnh vài phần, “Bị dọa là tôi mới đúng!”

      “Tôi dọa người lắm sao?” Phỉ Phỉ hất hàm, vô cùng cao ngạo : “Tôi đây thích quanh co lòng vòng, thẳng, Tiêu Trạch, tôi ngắm trúng rồi.”

      ngắm trúng cái gì ở tôi?” Tiêu Trạch đầy vẻ thắc mắc, ánh mắt vô cùng sắc bén.

      Phỉ Phỉ chột dạ, hai tay lại quấn lên cổ , thân thể như có xương mềm oặt dán lên người , chân nhấc lên gác vào đùi Tiêu Trạch, cảm giác chạm vào vật gì đó cứng rắn, ta hơi kinh ngạc nhưng lập tức khôi phục tự nhiên, cười vui vẻ. ta thẳng vào vấn đề: “ phải muốn nắm được quyền đại lý sao, biết cha tôi thương tôi nhất, kể cả bản kế hoạch của Lãnh Thị cũng địch nổi câu của tôi, làm bạn trai tôi bị thiệt thòi.”

      Phỉ Phỉ ra sức khiêu khích. Tiêu Trạch giữ vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng hiểu nếu đẩy ta ra đồng nghĩa với việc từ bỏ quyền đại lý, sau đó chỉ có ảo não quay về thành phố C.

      cam lòng, chút cũng cam lòng.

      Tiêu Kiến Đông : Con tốt nhà ai bằng lòng gả cho loại phá gia chi tử chơi bời lêu lổng, học vấn nghề nghiệp như chứ.

      giành được quyền đại lý, thể ngẩng đầu trước mặt Nhan Hoan.

      Thấy vẻ do dự của Tiêu Trạch, Phỉ Phỉ cười quyến rũ: “Đối với sản nghiệp khổng lồ của tập đoàn Mạch Kha mà , quyền đại lý nho căn bản chẳng đáng nhắc tới, trở thành thành viên trong gia tộc Hill, thứ lấy được chỉ có tôi. cũng biết cha tôi chỉ có đứa con là tôi, tôi lại thích công việc kinh doanh. Nghĩ đến tương lai của …” Cặp môi đỏ mọng chậm chạp hạ xuống với tốc độ mài mòn ý chí con người, trán, đôi mày kiếm, sống mũi…

      Người đẹp, tiền tài, lợi ích, bàn tay chìa ra mê hoặc ý chí. Cự tuyệt ta đồng nghĩa với cự tuyệt quyền đại lý, cự tuyệt Mạch Kha, cự tuyệt gia tài cực lớn.

      Nhan Hoan, thích em.

      thích em…

      Hết chương 30

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 31: Lựa chọn

      Tiêu Trạch ngăn cản đôi môi muốn hạ xuống thêm nữa, Phỉ Phỉ nhướng mày nhìn .

      Tiêu Trạch : “E rằng tôi thể tiếp nhận ý tốt của Phỉ Phỉ tiểu thư rồi.”

      Phỉ Phỉ gạt tay , nhếch môi cười lạnh, “Trong giới tài chính có câu , đừng bao giờ rình mò những thứ thuộc sở hữu của Pierce, cũng đừng bao giờ từ chối ý tốt của Pierce. muốn làm tên ngốc đầu tiên sao?”

      “Đúng vậy, nếu như ý là cự tuyệt lời của , tôi đồng ý.”

      “Lý do?”

      “Tôi có người mình thích.” Tiêu Trạch trả lời thẳng thừng dứt khoát.

      Phỉ Phỉ cười vô cùng rực rỡ, “Người mà thích có thích ? Ngoại trừ bạn , lên giường với phụ nữ khác chút cũng chẳng sao, đàn ông mà! Ai chẳng có lấy mấy người hồng nhan tri kỷ, tôi ngại có bạn hay chưa.”


      mà tôi thích cũng thích tôi. Có lẽ trong mắt lên giường với người khác ngoài người của mình cũng chẳng là cái gì, nhưng tôi để ý, ở phương diện này tôi thích sạch .”

      “Cái gì mà để ý hay để ý, thích hay chẳng quan trọng. cho tôi biết có muốn ? Dục vọng mới là thứ chân nhất, tất cả những thứ khác đều là dối trá.” Phỉ Phỉ lại tới gần, bàn tay bé hướng về phía khởi nguồn của dục vọng, “Tôi cảm nhận được rồi…” Bỗng chốc cổ tay bị siết chặt, Phỉ Phỉ chớp chớp mắt, nhìn thẳng vào Tiêu Trạch.

      Tiêu Trạch nắm cổ tay ta dời khỏi cấm địa, nhếch môi cười cười: “ xin lỗi, Phỉ Phỉ tiểu thư, dục vọng của tôi phải vì mà sinh ra, nơi này, ngoại trừ vợ của tôi, thể để cho người phụ nữ khác chạm vào.”

      Người đàn ông này cười rộ lên nhìn rất đẹp, lông mày và môi cong lên, ánh mắt sâu xa thâm thúy, trong phút chốc, Phỉ Phỉ nghe thấy tiếng tim mình đập rất mạnh.

      ta hỏi: “Tôi muốn biết, cự tuyệt chính tôi hay là thân phận con của Pierce?”

      “Có gì khác nhau sao?”

      “Đương nhiên là có.”

      “Là chính .” thích ai cân nhắc đến thân phận và địa vị của đối phương, càng vì địa vị thân phận mà thích ai.

      “OK.” Phỉ Phỉ tách khỏi người , thái độ quay ngoắt 180 độ, giọng lạnh , xụ mặt : “Thất lễ, Tiêu tiên sinh.”

      Giày cao gót nện xuống mặt sàn, Phỉ Phỉ điềm nhiên như có việc gì ra khỏi phòng, tiến vào thang máy, nhìn chính mình xinh đẹp trong gương, trong lòng thầm nghĩ, đời có bao nhiêu người đàn ông có thể vượt qua được sức cám dỗ của tiền tài và sắc đẹp. Phỉ Phỉ ra khỏi thang máy thẳng tới khu nghỉ ngơi ở đại sảnh, dừng lại trước mặt người đàn ông lấy báo che mặt.

      “Boss.”

      “Thất bại rồi.” Gerrard thả tờ báo xuống.

      Ánh mắt Phỉ Phỉ nhìn về nơi khác, cam lòng : “Boss, tôi có thể theo đuổi ấy , là chính thức theo đuổi ấy.”

      Gerrard ngồi ngay ngắn, cài lại cúc áo Âu phục, : “Trong giới tài chính có câu , đừng bao giờ rình mò những thứ thuộc sở hữu của Pierce.”

      Phỉ Phỉ giận dỗi: “Coi như tôi chưa .”



      Tiêu Trạch cự tuyệt Phỉ Phỉ, Pierce thay đổi thủ đoạn chơi đùa với . Trong tổng bộ nguy nga lộng lẫy của tập đoàn Mạch Kha, Pierce ngồi ghế bành lớn, : “Theo tôi được biết, cậu và Lãnh Ngự Thần tốt nghiệp cùng học viện kinh doanh, cậu ta có thể viết bản kế hoạch tốt như vậy, tin rằng cậu cũng thua kém. Muốn tôi giao quyền đại lý cho Tần Vũ của các người ít nhất cũng phải cho tôi thấy phần năng lực của cậu.”

      Pierce rất hà khắc, chỉ cho thời gian ngày. Vì quyền đại lý, vì để được nở mày nở mặt ở thành phố C, Tiêu Trạch kiên trì đóng đô trong khách sạn viết bản kế hoạch.

      Mặt trời lặn mặt trăng lên, mặt trăng lặn mặt trời lên, ngủ nghỉ suốt ngày đêm, viết xong bản kế hoạch, Tiêu Trạch đứng bên cửa sổ hoạt động gân cốt. Amy mang bữa sáng vào, “Ông chủ, người đàn ông tốt.”

      Tiêu Trạch hề chớp mắt nhìn Amy, : “Đàn ông tốt với người tốt có gì khác nhau?”

      “Đầu tiên, có ham mê xấu, sau đó phải có khí khái đàn ông, có tinh thần trách nhiệm, quan trọng nhất là phải có cái tâm nghề nghiệp.”

      Amy vĩnh viễn bao giờ quên lần phỏng vấn ngày đó. Khi ấy Tiêu Trạch làm giám khảo hỏi tại sao lại muốn ứng tuyển vị trí trợ lý Tổng giám đốc này. “Bởi vì rất cần tiền.” trả lời lưu loát là vì trong lòng hiểu bản thân thích hợp với công việc này, nhưng sau khi Tiêu Trạch hỏi thăm lý do, để ý đến lời phản đối của người khác, kiên quyết giữ lại, còn cho gấp đôi tiền lương.

      Trong thời gian dài, ở công ty thường xuyên có đồng nghiệp nhìn rồi chỉ trỏ, những lời khó nghe. Thanh giả tự thanh trọc giả tự trọc, Tiêu Trạch hề chạm tới ngón tay của , giữa bọn họ chỉ đơn thuần là quan hệ cấp cấp dưới. Mà công việc trợ lý Tổng giám đốc của vô cùng nhàn hạ, bởi vì lãnh đạo trực tiếp dành phần lớn thời gian vào việc chơi xe, luyện kiếm đạo. giữa và Chủ tịch Tiêu Kiến Đông rốt cuộc có mâu thuẫn gì, khiến tự đày đọa bản thân, đắm mình trong trụy lạc. Bởi vì có tâm nghề nghiệp, chỉ có thể là người tốt, mà phải là người đàn ông tốt.

      Nhưng hôm nay, thấy được phong thái của người đàn ông chân chính.

      “Ông chủ, Nhan tiểu thư mà nhìn thấy giỏi giang như vậy, nhất định chết mất.” câu khiến Tiêu Trạch mỉm cười vui vẻ.

      “Amy, tôi nên tăng lương cho .” Tiêu Trạch nhìn thành quả ngày đêm nghỉ của mình có chút cảm giác thành tựu, lại nghe Amy vậy, trong lòng càng nở hoa.

      Mang theo tâm tình vui vẻ, Tiêu Trạch vào tổng bộ tập đoàn Mạch Kha, giao bản kế hoạch cho Pierce, Pierce chưa hề xem qua ném công sức cả ngày đêm của qua bên như ném rác, : “Tiêu, quên cho cậu biết, tối qua có cuộc họp bất thường, mấy vị quan chức cấp cao nhất trí cho rằng bản kế hoạch của Lãnh Thị làm rất tốt, cho nên, tôi quyết định giao quyền làm đại lý cho Lãnh Thị, về phần định mức thị trường phân phối như thế nào, đó là việc của Lãnh Thị.”

      Trời trong xanh đột ngột bị mây đen bao phủ, chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu. Nhìn thành quả mà mình vất vả cố gắng bị coi như vô hình, ném sang bên như ném rác, đó là loại tâm trạng gì. Khí lạnh từ đáy lòng chảy ngược lên , Tiêu Trạch vẫn nở nụ cười môi, : “Vô cùng cảm tạ, ngài có thể giao thị trường châu Á cho chúng tôi, bất kể là Lãnh Thị hay Tần Vũ tuyệt đối khiến ngài thất vọng.”

      Tiêu Trạch nhớ tới người, Tống Thế Phong ngày đó gặp ở Phú Cẩm, ông chủ của Giang Hân. Có lẽ Tống Thế Phong rất hiểu được tâm trạng của lúc này.

      Tiêu Trạch rồi, Gerrard cầm bản kế hoạch tiện tay mở ra, càng xem mắt càng sáng rực, “Rất tồi, nếu là em chọn cậu ta.”

      Pierce nhận lấy, cặp mắt thông thái đảo qua lượt nội dung bản kế hoạch, lên tiếng: “Hợp đồng ba năm sửa lại thành năm, bằng giờ này sang năm, tôi muốn xem cậu ta còn thể được những gì.”

      “Em bắt đầu mong chờ rồi đây.” Gerrard đưa cho Pierce ly rượu đỏ, hai người chạm ly. Pierce nhấp ngụm rượu, đôi con ngươi xanh như biển cả lóe lên ánh sáng thâm trầm.

      Con của Pierce Hill, chỉ nam tử hán chân chính mới xứng đáng có được.

      Trước khi về nước, lần cuối cùng Tiêu Trạch gặp Pierce Hill là tại câu lạc bộ Golf, Pierce vì mà dẫn theo mấy nhân vật hết sức quan trọng trong giới tài chính, Gay ngành ngân hàng, trùm bảo hiểm Durant, Davis kinh doanh bất động sản. Từ nội dung cuộc trò chuyện của mấy vị đứng đầu giới tài chính, khó nghe ra xu hướng chung của thị trường chứng khoán, triển vọng của ngành sản xuất kinh doanh, những thay đổi của thời cuộc có ảnh hưởng tới kinh tế.

      Tiêu Trạch cảm giác và mấy vị này chuyện rất khó khăn, thông tin của chỉ hạn hẹp ở phạm vi thành phố C, hiểu nhiều lắm về những biến đổi dao động của tài chính quốc tế, kiến thức còn trong tình trạng nửa vời, hoang mang. Trước mặt những nhân vật lớn, vô cùng bé chẳng bằng hạt cát. Tiêu Trạch tự kiểm điểm lại mình, sắp ba mươi tuổi mà những năm qua làm gì!

      Tam thập nhi lập [1] vẫn chưa tính là muộn!

      [1] Ba mươi tuổi lập thân, lập nghiệp.



      Lãnh Ngự Thần thu xếp toàn bộ lịch trình để chuẩn bị đích thân Quốc thu dọn cục diện rối rắm, bỗng giật mình khi nghe tin tập đoàn Mạch Kha hợp tác với hai nhà Lãnh Thị và Tần Vũ, ngờ Tiêu Trạch có thể thuyết phục được Pierce.

      Có lẽ cậu ta gặp may, Lãnh Ngự Thần tự với chính mình như vậy.

      Tiêu Trạch bị Pierce đùa giỡn, Lãnh Ngự Thần cũng chẳng khá hơn là bao. Ngoài sáng có người đoạt thương vụ làm ăn, trong tối Dạ Sâm cho người gây rối khắp nơi, trước sau đều thù địch. Xử lý xong công việc, Lãnh Ngự Thần đặt nhà hàng, tan ca sớm thẳng tới xưởng sửa chữa.

      Hai ngày trước Nhan Hoan đọc báo biết tin Tiêu Trạch giành được quyền đại lý, công chuyện xong xuôi mà người vẫn chưa thấy trở về, có phải cùng người đẹp du ngoạn châu Âu rồi .

      Trong lòng khó chịu, gửi tin nhắn. “Nếu như nụ hôn đó có ý nghĩa gì, xin nhất định phải với tôi.”

      Thầm nghĩ muốn thuận theo tự nhiên, nhưng thể minh bạch.

      số việc, phải ràng.

      Lập lờ nước đôi dễ khiến người ta hiểu lầm.

      Liên tục hai ngày phải xị mặt chính là nhìn chằm chằm điện thoại đến ngẩn người, ngay cả tiếng động cơ ồn ào cũng thể hấp dẫn được chú ý của . Tiểu Thứ huých huých A Hạ, “Chị ấy nhớ đến ai vậy?”

      “Còn phải hỏi, nhớ Tiêu chứ sao.” A Hạ .

      Tiểu Thứ lườm lườm chiếc H6 bị sửa lung tung ở ngoài cửa, : “Chưa chắc đâu.”

      “Dám cá xem ai theo đuổi được chị trước ?”

      “Cá cá ai sợ ai.”

      Hai người Lãnh Ngự Thần tới, hỏi: “ ấy đâu rồi?”

      “Bên đó.” Tiểu Thứ chỉ chiếc GTR màu xanh da trời trong gara. Lý An Thần tới lấy xe, GTR màu xanh da trời trở thành chỗ nghỉ ngơi của Nhan Hoan, bởi vì chiếc xe này có thiết bị thanh tốt nhất.

      Lãnh Ngự Thần mở cửa xe ngồi vào, Nhan Hoan dịch người sang bên cạnh. Lãnh Ngự Thần : “Nếu mặt dày mày dạn bảo em mời ăn cơm, em từ chối chứ?”

      .” giúp đánh trận, vẫn nhớ.

      Nhan Hoan theo Lãnh Ngự Thần ra khỏi xưởng sửa chữa, ngồi vào chiếc Maserati màu đen đỗ ở cửa ra vào, xe chạy thẳng tới nhà hàng Âu cao cấp nhất thành phố C.

      Cơm Tây?

      Nhan Hoan mời được, nhưng nếu là bao cả phòng bao nổi, ánh mắt thiện ý nhìn Lãnh Ngự Thần. Lãnh Ngự Thần : “Hôm nay, mời em.”

      Nhà hàng cao cấp phong cách châu Âu trang nhã, rượu đỏ, ánh nến, kết hợp với bầu trời đêm điểm xuyết vài ngôi sao ngoài cửa sổ, Nhan Hoan cảm thấy khí lãng mạn này cần thiết, bởi vì mặc lễ phục, mà là áo Hoody, giày thể thao, quần jeans, cách ăn mặc chỉ phù hợp khi vào quán mì thịt bò hay tiệm đồ ăn nhanh, tương xứng với cảnh trí nơi này.

      Tướng ăn của Lãnh Ngự Thần rất tao nhã, cắt lát thịt bò đưa lên miệng, Nhan Hoan chẳng có tâm trạng mà ngắm, trong lòng chỉ nhớ đến tình cảnh lúc và Tiêu Trạch ăn mì thịt bò. Chóp mũi Tiêu Trạch phủ lớp mồi hôi mỏng, như vậy mới tuấn, thịt bò tươi ngon vào miệng toàn ra vị của mì sợi.

      Bộ dạng tập trung của Nhan Hoan khiến Lãnh Ngự Thần ghen tị với người đàn ông chiếm đóng tâm tư , hỏi: “ nghĩ gì vậy?”

      Nhan Hoan đặt dao xuống đĩa, nhấp ngụm rượu đỏ nguyên chất, : “ nghĩ gì cả.”

      Lãnh Ngự Thần lấy khăn ăn lau miệng, lại : “Trông hình như có tâm .”

      “…”

      ngại chút nghe xem.”

      “Ngại.” Nhan Hoan ăn vào, tựa lưng vào thành ghế, dáng vẻ lười nhác.

      Lãnh Ngự Thần nghẹn lời, sau đó nở nụ cười, “Đến bao giờ mới thu hồi địch ý đối với .”

      “Đợi đến khi nào có bất kỳ ý đồ gì đối với tôi.”

      Hết chương 31

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 32: Chọn lựa

      Lãnh Ngự Thần hỏi: “Em cảm thấy có ý đồ gì với em?”

      “Cái đó phải hỏi chính .” Nhan Hoan .

      Bầu khí yên tĩnh bỗng bị tiếng đàn quấy rầy, trẻ mặc áo trắng vai mang đàn violin từ xa tới. ấy rất nhàng, ánh mắt dao động đảo quanh từng dáng điệu, khúc nhạc du dương mềm mại vang lên từ nơi vai, khiến Nhan Hoan sững sờ. Nhan Hoan nhìn chằm chằm , trong mắt toát lên ánh sáng phức tạp đan xen giữa ngưỡng mộ, đố kị và thù hận. Lãnh Ngự Thần tự nhận mình rất hiểu ý người khác, nhưng khi bắt gặp ánh mắt chán ghét và năm ngón tay nắm chặt khăn trải bàn của , đọc ra, chỉ cảm thấy trước mắt còn là nữ sinh giỏi đàn violin thích ăn bánh ngọt mà từng biết.

      bó hoa hồng đỏ lớn đưa tới trước mặt , Lãnh Ngự Thần nhận bó hồng kiều diễm ướt át từ tay nhân viên phục vụ, khoát tay, đánh đàn và nhân viên phục vụ cùng lui ra.


      Nhan Hoan liếc bó hồng có gai, hừ lạnh tiếng: “Nhanh như vậy lộ đuôi cáo, Lãnh tổng, biết từng nghe qua câu, tham vọng quá lớn chính là ảo tưởng hão huyền.” đứng dậy định , bị Lãnh Ngự Thần kéo tay lại.

      Lãnh Ngự Thần : “ muốn lãng phí thời gian quanh co nữa, Nhan Hoan, thích em. chính xác, là em. làm tất cả phải để thay Lãnh Thế Hùng bù đắp, là vì em.”

      Lời tỏ tình bất ngờ cũng khiến Nhan Hoan rung động bao nhiêu, đôi con người sáng trong nhìn chăm chú, vẻ mặt bình tĩnh, mở miệng : “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở Bình Sơn, lần thứ hai ở xưởng sửa chữa, sau đó tôi giúp sửa xe, giúp tôi đánh nhau, tổng cộng gặp mặt chẳng có mấy lần, của có phải quá qua loa, quá võ đoán .”

      , chuyện phải như những gì em biết, lúc em còn rất trông thấy em rồi.”

      bao nhiêu?”

      “… Mười hai tuổi.”

      Năm mười hai tuổi, được giải thưởng lớn trong cuộc thi đàn violin mở rộng, đồng thời cũng là năm Diêu Bội Bội và Lãnh Thế Hùng ly hôn. Ánh mắt hướng về nơi xa, Nhan Hoan : “Mười hai tuổi! Cảm giác là chuyện rất lâu rất lâu trước kia. thích tôi tôi, ngược lại tôi muốn hỏi chút, rốt cuộc thích tôi tôi vì cái gì?” Ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Lãnh Ngự Thần, lóe lên ánh sáng sắc bén, Nhan Hoan : “Bởi vì chính tôi biết bản thân rốt cuộc tốt ở chỗ nào, có chỗ nào hấp dẫn ?”

      “…” Lãnh Ngự Thần bị hỏi khó.

      Nhan Hoan bật cười: “ tôi kéo đàn violin sao? Là tôi thích ăn bánh ngọt sao? Còn tôi thích đua xe, lôi thôi lếch thếch, uống rượu đánh nhau, cả ngày lăn lộn giữa đám đàn ông, tay đầy dầu mỡ chỉ biết sửa xe sao?”

      “…”

      Lãnh Ngự Thần nhìn chẳng hề chớp mắt, những ký ức có liên quan tới chỉ dừng lại ở năm mười hai tuổi, mặc váy xòe vai mang đàn violin, còn cuộc sống của sau đó ở Quốc hề biết. , thích đua xe, hại phải đợi chờ lo lắng, thích lăn lộn giữa đám đàn ông, ghen tị, thích tay dính đầy dầu mỡ, chẳng hề giống con .

      thích dáng vẻ công chúa, tao nhã, cao quý thể chạm tới.

      “Lãnh Ngự Thần, nếu như thích chơi đàn violin hay thích ăn bánh ngọt, ngàn vạn lần đừng chọn tôi, tôi còn là bé năm đó. Trước đó gì, tôi cũng nên tự cho là đúng chủ động tìm trước, nhưng hôm nay mở miệng, tôi cũng , chúng ta có khả năng, tìm tôi sửa xe được, còn chuyện khác, bàn nữa.” có khả năng nên đừng cho bất cứ hy vọng nào, Nhan Hoan quyết đoán cự tuyệt Lãnh Ngự Thần, chân vừa định bước, tay bị nắm chặt.

      “Vì cậu ta sao?” Khẩu khí của Lãnh Ngự Thần cũng như lực đạo tay, mang theo hung dữ.

      “Ai?” Nhan Hoan thắc mắc hỏi .

      “Tiêu Trạch.” Ánh mắt lạnh như băng nhìn đăm đắm, Lãnh Ngự Thần mở miệng, “Nếu như em gặp trước sao?”

      đời này cái gì cũng có, nhưng có nếu như.” Nhan Hoan ra : “So với ấy, người tôi quen trước là , Lãnh, Ngự, Thần.”

      Nhan Hoan rồi, lúc bước ngang qua Lãnh Ngự Thần khiến bó hoa hồng bị va vào nặng nề rơi xuống đất, cánh hoa mỏng manh yếu ớt thể chịu được va đập mạnh, tuyệt vọng rơi ra tan tác.

      Lãnh Ngự Thần trông theo bóng lưng quyết đoán, lòng cam!

      Cự tuyệt người khác đồng thời trong lòng cũng kéo theo vài phần chua xót, Nhan Hoan ra khỏi nhà hàng, hai tay tự ôm lấy người, mình phố trong cơn gió thu se lạnh.

      Trời sao mênh mông, trăng sáng vằng vặc.

      Có người bị từ chối, đương nhiên có người được chấp nhận, lúc này Nhan Hoan hề biết có người đàn ông ở trước cửa nhà đợi trở về.

      Ra khỏi thang máy chưa được mấy bước, Nhan Hoan khựng lại, người đàn ông chờ trước cửa nhà khiến hô hấp của ngưng trệ.

      Người đàn ông nghiêng mình, cúi người vắt chéo hai chân ngồi vali hành lý, hí hoáy điện thoại. mặc chiếc áo khoác màu ngà phong phạm mười phần kiểu , ống quần màu đen bao quanh đôi chân dài đẹp mắt cùng với giày da bóng lộn, tạo thành góc độ hoàn mỹ. Vẫn hơn người, tuấn phi phàm.

      Tiêu Trạch thấy trở về, khóe miệng hơi cong lên, cất điện thoại, chậm rãi đứng dậy : “Ngây ra đó làm gì vậy!”

      Nhan Hoan hít sâu hơi, cầm chìa khóa mở cửa, chìa vừa cắm vào ổ khóa, Tiêu Trạch sáp lại gần, mùi thuốc lá và hương đàn ông nam tính mát lạnh quen thuộc phả vào mặt.

      Mùi hương đó khiến cho người ta nhớ nhung!

      như thế làm sao tôi mở cửa được.” Nhan Hoan nhìn với vẻ vui, vẫn chưa bị mê hoặc thất điên bát đảo đến mức quên mất màn chat video hôm trước. Tiêu Trạch lùi lại, xách vali vào nhà, “cạch” tiếng, cửa chống trộm đóng lại. Nhan Hoan đưa lưng về phía , : “Tôi đây thích lập lờ nước đôi, nếu như…” Lời còn chưa dứt, bị Tiêu Trạch xoay người lại, hung hăng ấn vào cánh cửa.

      Nhan Hoan giãy giụa, lại bị thân thể cường tráng của ép sát, lại dùng ánh mắt đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, giọng dữ dằn: “Nếu như nụ hôn kia thể lên điều gì, vậy , nụ hôn này cho em biết tấm lòng của tôi.” Biết tôi thích em nhiều đến cỡ nào.

      Chưa kịp chuẩn bị bất ngờ bị hôn, nỗi nhớ nhung mấy ngày qua cùng buồn bực lúc xe của Lãnh Ngự Thần tất cả đều trộn lẫn trong nụ hôn này, nồng nhiệt, vội vã, tàn phá, khiến cho ai có thể chống đỡ được.

      Nhan Hoan mở to đôi mắt, đến mức khuôn mặt nhắn đỏ bừng.

      Sau trận giày vò, Tiêu Trạch mới rời khỏi cánh môi mềm mại, tựa vào trán , hơi thở hổn hển, : “ rất nhớ em, Nhan Hoan, rất nhớ em.”

      Đây là lần đầu tiên gọi tên , thanh thầm thấp khàn khàn, vô cùng êm tai.

      Bao nhiêu tiếng lòng, bao nhiêu xúc động dồn nén trong câu rất nhớ em.

      Con ngươi trong trẻo đắm chìm vào ánh mắt sâu thẳm chứa đầy tình cảm dịu dàng, quyết định thể bị hấp dẫn của Nhan Hoan nhanh chóng đầu hàng, chìa khóa trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu leng keng, giờ phút này muốn dứt bỏ lý trí, theo trái tim.

      Bởi vì, cũng nhớ .

      bất động nhìn , Tiêu Trạch cẩn thận ôm gương mặt vẫn hằng nhung nhớ, chậm rãi ghé sát vào. Lông mi Nhan Hoan khẽ rung lên, hai mắt từ từ nhắm nghiền. Hai đôi môi chạm vào nhau, mềm mại, từ tốn hôn lẫn nhau. Nhan Hoan trong lòng nhộn nhạo, cảm nhận ràng cặp môi dịu dàng kia như có ma lực, cảm giác mình được nâng niu trong lòng bàn tay, vô cùng cẩn thận nhàng che chở.

      Đóa hoa tình trong tim nở rộ, đẹp, rực rỡ, tỏa ra hương thơm đắm say lòng người…

      “Ục ục!!!”

      thanh đột nhiên vang lên khiến hai người tách nhau ra, Tiêu Trạch xấu hổ cười cười.

      Nhan Hoan ánh mắt mơ màng, liếm liếm môi : “ vẫn chưa ăn cơm sao? Vậy em nấu cho bát mì.”

      Cặp môi sưng đỏ bị đầu lưỡi liếm qua càng trở nên lóng lánh mê người, Tiêu Trạch hung hăng hôn thêm cái nữa rồi mới rời ra, kéo áo che lên nơi nào đó động tình, khàn giọng : “ phải để sớm gặp được em sao, haizz! sắp chết đói rồi.”

      “Em nấu cho bát mì ngay đây.” Nhan Hoan thay dép lê.

      “Có thể dùng phòng tắm của em lát được ?”

      “Đương nhiên là được.” Nhan Hoan xách kệ xuống đôi dép lê nữ màu xanh nước biển, “ vừa chân, tạm vậy.”

      Chân đàn ông to đùng xỏ vào đôi dép lê của nữ, trông buồn cười, Tiêu Trạch xách vali hành lí vào phòng khách, lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân cùng đôi dép lê kẻ ca rô màu tím đậm.

      Nhan Hoan đỏ mặt vào bếp đun nước, lấy trong tủ ra hai gói mì ăn liền, nước sôi vang lên tiếng báo hiệu “toe toe”, nghĩ đến điều gì đó bỗng đầu đuôi chạy tới phòng tắm.

      “Đợi … chút.” Thanh bị nghẹn lại trước thân hình đàn ông cường tráng, cơ ngực, cơ bụng… Ánh mắt trượt dần xuống dưới, sợ hãi…

      Ánh mắt rất nhanh đảo qua cặp đùi rắn chắc, Nhan Hoan vội vàng quay chỗ khác, thầm nuốt nước miếng, vẻ mặt xấu hổ nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ, quên mục đích mình vào đây để làm gì.

      Tiêu Trạch cởi hết chỉ còn chiếc quần lót, tay cầm chiếc bra treo giá phơi đồ, chiếc bra họa tiết da báo đầy dây kim loại trang trí, mang lại cảm giác vô cùng hoang dã. Ánh mắt càn rỡ khiến người ta phát sốt di chuyển từ thứ trang phục này tới nơi mặc nó, miêu tả hình dạng của , trong đầu mờ mịt toàn là những chuyện trong sáng.

      nhìn ra, em còn rất có… nội hàm.”

      Nhan Hoan bị giọng mang theo vài phần trêu ghẹo này làm cho giật mình, mặt thoắt chốc đỏ bừng, dùng tốc độ nhanh nhất giật lấy bộ nội y treo giá phơi đồ, trong lúc đó ánh mắt lơ đãng đảo qua nơi nào đó lớn hơn nhiều so với lúc nãy, da đầu run lên, mặt đỏ lựng vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm.

      Tiêu Trạch cúi đầu nhìn chỗ nào đó của mình nhô lên, nhịn được bật cười, tháo chiếc đồng hồ đeo tay màu đen đặt lên kệ bên vách tường kính.

      Nhan Hoan chạy thẳng về phòng, bỏ nội y vào trong tủ quần áo, tim còn đập thình thịch liên hồi, trong đầu toàn là hình ảnh cơ thể cường tráng cùng với nơi nào đó chết người nhất. Nhất định là vì quanh năm luyện kiếm đạo, nếu thể cường tráng như thế. “Nhan Hoan, mày biến thành sắc nữ từ bao giờ vậy.” Nhan Hoan ngượng ngùng lầm bầm, vò rối mái tóc dài.

      Lúc Tiêu Trạch tắm rửa xong ra, Nhan Hoan nấu xong hai bát mì to, rau xanh, thịt chân giò hun khói, trứng gà, hình thức tệ. Tiêu Trạch vừa lau tóc, vừa : “Nhà hàng Tây cao cấp cho em ăn no bụng sao?”

      Đặt đôi đũa xuống mặt bàn, Nhan Hoan nhìn , ánh mắt thản nhiên, “Làm sao biết?”

      Tiêu Trạch đói lắm rồi, cầm đôi đũa gắp mì đưa lên miệng, nhưng động tác gắp vẫn mất vẻ tao nhã. “ đứng ngoài cổng xưởng sửa chữa chờ em tan ca, vốn định cho em bất ngờ, ngờ em còn cho bất ngờ lớn hơn.” kể lại chuyện cách rất nhõm, như thể chẳng hề để trong lòng, chuyên tâm ăn mì.

      Nhan Hoan rót hai cốc nước, đặt cốc trước mặt , “Em cảm thấy cho em bất ngờ còn lớn hơn chút.”

      “Em Phỉ Phỉ sao?” Tiêu Trạch cắn quả trứng trần, độ chín mềm vừa phải.

      “Phỉ Phỉ?” Gọi thân mật quá nhỉ. Vẻ mặt Nhan Hoan bất giác lạnh vài phần.

      Tiêu Trạch bật cười, bắt đầu trêu ghẹo , “Hoan Hoan nhà biết ghen kìa!”

      là nhà !” Nhan Hoan ngượng ngùng lườm .

      “Trừ em ra còn có ai.”

      Tiêu Trạch nhanh chóng giải quyết xong bát mì, uống hớp nước, : “ từ chối cơ hội có thể thăng tiến rất nhanh.”

      Nhan Hoan ôm cốc nước chờ đợi tiếp.

      “Cơ hội trở thành con rể của Pierce.”

      “Phụt.” ngụm nước phun cả ra ngoài, Nhan Hoan vội vàng lau miệng, kích động hỏi: “Pierce Hill?”

      Hết chương 32

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 33: Lời cam đoan của Tiêu Trạch

      “Phụt.” ngụm nước phun cả ra ngoài, Nhan Hoan vội vàng lau miệng, kích động hỏi: “Pierce Hill?”

      Tiêu Trạch nhướng mày, “Xem ra em cũng biết về ông ta.”

      Nhan Hoan tránh ánh mắt , cúi đầu dùng đũa chọc chọc bát mì, : “Trùm khoáng sản, ở Quốc có người nào biết!”

      “Phỉ Phỉ chính là con ông ta.”

      Tại sao cứ câu sau còn khiến người ta kinh hãi hơn câu trước, trong lòng Nhan Hoan gió giục mây vần, ngoài mặt lại giả vờ điềm nhiên như có việc gì, trêu ghẹo , “Từ chối cả núi tiền, là đồ ngốc sao?”

      sai, ngay cả cũng cảm thấy mình là đồ ngốc.” Tiêu Trạch thở dài, : “Nhưng mà chẳng còn cách nào, ai bảo trong lòng đồ ngốc đồ ngốc khác!”


      Nhan Hoan vui, đặt đũa xuống, “ bảo ai là đồ ngốc.”

      Tiêu Trạch cười ha ha.

      Nhan Hoan trừng mắt, nhưng trong lòng lại ngọt lịm, đàn ông muốn làm con rể Pierce quá nhiều, nhưng người đàn ông trước mặt lại dứt khoát từ chối. Cho đến bây giờ, Nhan Hoan cho rằng ưu điểm lớn nhất của Tiêu Trạch chính là biết mình muốn cái gì, muốn cái gì. Có thể nghĩ thành muốn ?

      Tuy cuộc hôn nhân thất bại của Diêu Bội Bội có ảnh hưởng tới quan niệm tình của , nhưng nếu người đó là Tiêu Trạch, bằng lòng thử lần, nếu muốn, bằng lòng giao trái tim cho . thích lập lờ nước đôi, đương nhiên cũng để có cảm giác đó, nghĩ vậy, Nhan Hoan : “Em cũng vừa mới từ chối người đàn ông ưu tú mọi mặt, nhưng em cảm thấy mình ngốc.”

      Tiêu Trạch thay đổi tư thế, nhấc chân dài gác lên thành ghế, mỉm cười : “Em hề ngốc, em rất thông minh! Biết được bên cạnh em còn có người tốt hơn.”

      “Có ai tự dát vàng lên mặt mình như ?”

      “Em ám chỉ người em chọn là sao?”

      “Này, hôn cũng cho hôn rồi, đừng có mà chịu trách nhiệm.” Nhan Hoan giương cằm, hơi ngượng ngùng nhìn .

      Tiêu Trạch ra vẻ ảo não, đầu ngón tay xoa xoa mi tâm: “Hôn em là phải chịu trách nhiệm sao? Hối hận quá.”

      Biết chỉ trêu chọc mình, Nhan Hoan vẫn nghiến răng trợn mắt.

      “Hối hận ngủ với em sớm hơn, để được chịu trách nhiệm đến cùng.”

      “…”

      Nhan Hoan cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng. Tiêu Trạch ngồi sát lại, tay vòng qua eo mảnh khảnh của , kéo vào lòng, nghiêm túc : “Nhan Hoan, có lẽ em biết, và Lãnh Ngự Thần tốt nghiệp cùng học viện kinh doanh, lại cùng tham gia đội kiếm đạo, tuổi cũng xấp xỉ nhau, hai bọn thường xuyên bị người ta chỉ tên so sánh, nghiệp tốt, kiếm đạo tốt, nhân phẩm cũng tốt, mọi thứ đều bằng ta, mà ngay cả ông già nhà cũng thích ta, thường xuyên quở trách , cho nên vẫn luôn phải sống trong cái bóng của ta. mặc kệ lí do em cự tuyệt ta có liên quan tới hay , nhưng muốn với em, vì em, cố gắng biến mình trở thành người đàn ông chân chính, cho dù vượt đượt cũng phải sánh ngang với ta, đối tốt với em, dốc sức đối tốt với em, để em mãi mãi bao giờ hối hận về quyết định ngày hôm nay.”

      Trong lòng cảm động ít, Nhan Hoan : “Tiêu Trạch, làm chính là được rồi, cần so với ai, cũng cần vượt qua ai, nhưng còn về nghiệp em thể làm tốt, cho dù phải vì em, vì chính cũng phải làm cho tốt, cũng phải có cái để theo đuổi, cuộc đời vô định còn có nghĩa lý gì!”

      Tiêu Trạch ôm chặt , cằm tựa vào bả vai mảnh khảnh, nhắm mắt lại ngửi mùi hương thuộc về , khẽ : “ biết rồi.”

      Nhan Hoan tựa đầu vào , : “Tiêu Trạch, em muốn biết rốt cuộc thích cái gì ở em.”

      thích em à?”

      …”

      “Đùa với em thôi.”

      Tiêu Trạch nhớ lại cảm xúc khi gặp lần đầu tiên, từng nụ hôn nhàng rơi xuống làn da nhẵn mịn, : “Gương mặt, nụ cười, ánh mắt quật cường, tinh thần thỏa hiệp chịu thua, hào sảng khi uống rượu, dũng mãnh khi lái xe, dáng vẻ lạnh lùng như băng khi từ chối người khác, dáng vẻ cái miệng nhắn mút sợi mì thú vị, dáng vẻ đáng như cún con khi gặm táo, dáng vẻ khiến người ta thương lúc tựa vào người khi say rượu, còn có…” Cứ câu lại nụ hôn. Nhan Hoan vừa ngứa vừa nóng, “Còn gì nữa?”

      Tiêu Trạch ngậm vành tai xinh xắn của , đè thấp giọng : “Còn có dáng vẻ động tình lúc hôn em, ánh mắt mơ màng, khuôn mặt nhắn đỏ bừng, đôi môi mềm đầy đặn, những cái này đều rất thích, rất thích.”

      Ai tình có lý do, tình có lý do, thích mà lên được lý do chỉ là cảm giác, phải tình .

      “Đêm nay ở lại được ?”

      Đầu nóng rực, Nhan Hoan đẩy ra, quyết đoán cự tuyệt, “ được.”

      Tiêu Trạch xấu xa thổi hơi bên tai , “ muốn khai quật thêm người em… còn có chỗ nào khiến thích nữa.”

      được, được, được, Nhan Hoan thực chất vẫn rất bảo thủ, dứt khoát từ chối, nhưng Tiêu Trạch hạ quyết tâm phải ở lại, lấy trong vali ra chiếc áo ngủ, thay xong liền chiếm đoạt phòng người ta, giường người ta.

      Nhan Hoan dọn xong bát đũa, đổi đôi dép lê ca rô màu tím đậm giống của , ngồi lúc lâu trong phòng khách mới quay vào phòng ngủ, nhàng mở tủ chọn áo ngủ, Tiêu Trạch nằm giường giả vờ ngủ, hé mắt lén lút nhìn , phát ngạc nhiên.

      Bề ngoài giản dị như nhưng hóa ra lại là kẻ mê đồ ngủ.

      gian riêng tư lần đầu tiên có đàn ông ngủ lại, Nhan Hoan chọn trong đống áo ngủ ra bộ đồ hoa màu hồng viền ren cũng được coi như kín đáo, ngoại trừ cánh tay và đùi, các bộ phận bị lộ ra ngoài chút nào. Quay đầu liếc nhìn người đàn ông say ngủ, đóng tủ quần áo, lặng lẽ ra.

      Trăng tròn lên cao, đêm khuya ngủ được, hai người đều có tâm , Nhan Hoan làm tổ ghế sô-pha ngoài phòng khách, trong lòng biết bao mối ưu tư, Pierce vì sao lại giày vò Tiêu Trạch, chẳng lẽ là vì sao?

      Trong phòng ngủ, Tiêu Trạch vẫn chưa quen với chênh lệch múi giờ, dù cơ thể rất mỏi mệt nhưng tài nào ngủ được. chiếm cả cái giường, vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, hương táo nhàn nhạt trong veo tràn vào khoang mũi, là mùi hương người . trở mình, giơ cổ tay nương theo ánh trăng nhìn chiếc đồng hồ màu đen được Sunsan An sửa lại lần nữa.

      Dây xích màu đen vốn hai hàng giờ biến thành ba hàng, inox bị mài mòn cũng được đánh bóng lại, mặt đồng hồ phía được trang trí thêm ít hoa văn phổ biến, ở lại London thêm hai ngày chính là vì nó. Tiêu Trạch tháo đồng hồ xuống, vuốt ve ba hàng dây xích trong tay, ước chừng độ rộng này liệu đủ, mang theo ý nghĩ đó, đứng dậy xuống giường, bước chân nhàng ra phòng khách.

      Trong phòng khách, Nhan Hoan đặt lưng ghế sô-pha, cuộn mình, biết rằng tư thế này khiến cho bộ ngực bị ép lộ ra khe sâu. Dưới ánh trăng óng ánh mượt mà, làn da ra nhẵn mịn mê người khiến lòng ngứa ngáy.

      Đây có được xem là cố tình quyến rũ ?

      Tiêu Trạch đỡ lấy cổ tay bị thương của , nụ hôn dịu dàng rơi xuống nơi vết sẹo. Chiếc đồng hồ đeo vào cổ tay mảnh khảnh, phản xạ ánh trăng ngoài cửa sổ tạo nên ánh sáng lộng lẫy, hoàn hảo như dự tính, vết sẹo vừa vặn bị che khuất.

      Khóe miệng Tiêu Trạch cong lên, khẽ hôn lên bờ môi mềm mại của , “Ghế sô-pha thoải mái, về phòng với .” Hai cánh tay mạnh mẽ dễ dàng bế bổng lên, tấm chăn trượt xuống đất, cặp đùi thon dài đầy đặn vừa vặn lộ ra trước mắt. Tiêu Trạch hít sâu hơi, bế vào phòng ngủ.

      Từ vòng tay ấm áp đến chiếc giường êm ái, Nhan Hoan dám thở mạnh, sợ có hành động gì, đồng thời trong lòng lại mâu thuẫn, vụng trộm chờ mong xảy ra chuyện gì đó, lo lắng chờ đợi rất lâu, cho đến khi cánh tay khoác lên bên eo cùng câu .

      đợi đến giây phút em cam tâm tình nguyện bằng lòng cho , ngủ , tốt.”

      tốt, thực ra là người đàn ông tốt mới đúng, ít nhất về điểm này, xác định là người đàn ông tốt.

      “Tiêu Trạch.”

      “Ừm?”

      “Cảm ơn .” Dù là vì chiếc đồng hồ cổ tay hay hay dịu dàng trân trọng của , tất cả đều đáng giá lời cảm ơn chân thành của .

      Trời sáng , nắng sớm chiếu rọi.

      Nhan Hoan mở đôi mắt mơ màng rồi lại nặng nề khép lại, chợt nhớ bên cạnh còn có người, bỗng dưng trợn mắt, chậm rãi quay đầu. Ô, người đâu rồi?

      Nhan Hoan chân trần xuống giường tìm người, gõ cửa phòng tắm, “Này, có trong đó ?”

      có người lên tiếng.

      Quay người trông thấy đôi dép lê kẻ ca rô màu tím đậm nằm ở cửa ra vào, giày da của biến mất thấy đâu. rồi sao? Nhan Hoan mờ mịt gãi gãi đầu.

      Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng chìa khóa chuyển động vang lên ràng khác lạ, tiếp theo là tiếng mở cửa “cạch” cái, Nhan Hoan vẫn còn buồn ngủ ngây ngốc nhìn người vào.

      Tóc rối bù, mắt nhập nhèm ngái ngủ, đồ ngủ hoa, trông đáng .

      Rốt cuộc có bao nhiêu loại diện mạo, bao nhiêu loại vẻ đẹp!

      Ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ, cặp đùi đẹp săn chắc hề che lấp ra trước mắt, bắp chân thon dài, đùi tròn lẳn, làn da căng mịn sáng bóng, sáng đến chói mắt. Đôi chân này rất thích hợp để mặc váy, loại siêu ngắn.

      “Em tưởng rồi.” Nhan Hoan gãi đầu .

      mua ít quà sáng.” Tiêu Trạch cởi giày vào nhà, xách bánh bao nóng hổi vào phòng bếp, Nhan Hoan chân trần theo sau . Đặt bữa sáng lên mặt bàn, vươn tay ôm , nhấc ngồi lên mép bàn, “Sàn nhà lạnh lắm.”

      Hai đôi chân chạm vào nhau, Nhan Hoan há miệng “à” tiếng.

      Tiêu Trạch cúi đầu nhìn những móng chân màu hồng nhạt, khóe miệng lên nụ cười. Nhan Hoan cảm thấy được tự nhiên dưới con mắt nghiền ngẫm của , vô thức rụt rụt đầu ngón chân.

      Tiêu Trạch vò rối mái tóc rồi lại giúp vuốt thẳng, muốn được làm như thế này từ lâu rồi.

      Nhan Hoan : “Có phải thấy móng chân của em rất buồn cười ?”

      “Đâu có.”

      “Vậy sao lúc nào cũng cười trộm, lần trước ở kiếm đạo quán cũng vậy.”

      Tiêu Trạch : “ cười, là vì cảm thấy, rất đáng .”

      Da đầu run lên, Nhan Hoan cảm thấy từ đó ra từ miệng chẳng có chút dính dáng nào đến , vì vậy cúi đầu làm thinh. Tiêu Trạch cúi đầu đặt nụ hôn lên má , quay người ra ngoài, xách đôi dép lê trở vào, nâng chân lên rồi xỏ vào cho .

      Đó là đãi ngộ mà chỉ công chúa mới có, Nhan Hoan có cảm giác như nằm mơ, loại hạnh phúc khi được thương che chở này hình như rất chân thực.

      Giải quyết xong bữa sáng, ngoại trừ máy tính xách tay, Tiêu Trạch mang theo bất cứ đồ gì khác. Amy sớm chờ ở dưới lầu, nhìn thấy Nhan Hoan mỉm cười chào hỏi.

      Xe dừng lại trước cổng xưởng sửa chữa, Tiêu Trạch : “Buổi tối đến đón em.”

      “Được.” Nhan Hoan đẩy cửa xuống xe, Tiêu Trạch bất mãn : “Cứ như vậy mà à!”

      “Còn có việc gì sao?” Nhan Hoan quay người nhìn .

      hiểu, hay là giả vờ hiểu.

      Tiêu Trạch giương cằm, Nhan Hoan lộ vẻ mặt khó xử, nhìn xung quanh, cắn răng khom người hôn cái lên mặt , đúng lúc đó Tiêu Trạch xấu xa quay đầu, miệng hai người chạm vào nhau. Nhan Hoan giật mình trừng mắt, vội vàng ngẩng đầu, “bịch” tiếng rất lớn, xe rung động lắc lư, đầu đập vào trần xe, đau đến nỗi nổ đom đóm mắt.

      Amy ngồi ghế lái rốt cuộc nhịn được bật cười ra tiếng, Tiêu Trạch sững sờ, sau đó cũng cười ha hả, Nhan Hoan 囧, nghiêm mặt liếc Amy cái, đấm Tiêu Trạch phát như gãi ngứa rồi chạy vào xưởng sửa chữa.

      “Ông chủ, ha ha, Nhan tiểu thư rất thú vị.” Amy thở ra hơi, vừa cười vừa khởi động xe, “Chúng ta về thẳng công ty ạ?”

      Giang Hân trước.”

      “Giang Hân? Là công ty mậu dịch đó sao?”

      “Đúng.”

      Hết chương 33

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :