1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn (67c + 2 PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Phần 2

      Bọn cho vay nặng lãi lại tới nhà, nhưng lần này thái độ tốt cách kỳ lạ, chúng cho Giản Ninh thời hạn tuần lễ để trả hết năm mươi vạn.

      Năm mươi vạn đối với gia đình bình thường mà phải con số , chưa gom được đủ tiền, Giản Ninh quyết định trước tiên quay về thành phố C. đêm trước ngày , Tần Vi Vi gọi điện tới trở về, hẹn ra ngoài chơi.

      Giản Ninh đâu còn tâm tư mà chơi, ngồi trong quán rượu nghe Tần Vi Vi thao thao bất tuyệt, buồn bực uống hết ly rượu này đến ly rượu khác. Thực ra thói quen rất tốt, cứ gặp chuyện gì vui là lại muốn chuốc say bản thân, sau khi não bộ tê liệt chẳng cần phải suy nghĩ gì nữa.

      Tần Vi Vi : “Giản Ninh, tháng trước có buổi họp lớp, tiếc là có cậu.”

      “Vui chứ?” Giản Ninh thuận miệng hỏi câu.

      “Vui, nhưng mà…” Tần Vi Vi cụp mắt, ngắm nghía chén rượu, : “Nhưng mà Thẩm Cận uống nhiều quá, miệng ngừng gọi tên cậu. Hai người các cậu chia tay đáng tiếc! Nếu phải cha mẹ ấy…”


      Giản Ninh cắt ngang lời : “Đừng những chuyện đó nữa, uống !” Lại thêm chai rượu bị rót cạn.



      Hai ngày nay Lý An Thần thể tập trung được vào việc gì, gương mặt đầy nước mắt kia cứ lên trước mắt , làm hại đến ngay cả chơi bài cũng thuận lợi.

      Quẳng xấp bài trong tay lên bàn, Lý An Thần ủ rũ ngả người ra ghế sô-pha. Dạ Cảnh Triệt hí hoáy bài trong tay, : “Dạ Thất dặn dò bọn người đó xong hết rồi, cậu còn lo lắng cái gì!”

      “Lo lắng vì sao ấy còn chưa tới nhờ vả tôi.” Lý An Thần .

      Dạ Cảnh Triệt cười nhạo: “Ấu trĩ!”

      Lý An Thần liếc nhìn ta. “Ấu trĩ sao! Chẳng lẽ cậu chưa từng ấu trĩ à?”

      rất muốn thấy bộ dạng cùng đường phải chịu thua trước mặt .

      Ngoài cửa biết có ai lớn tiếng gọi, “Cảnh Triệt, bà xã tìm kìa.”

      Dạ Cảnh Triệt hốt hoảng ném xấp bài trong tay, chỉnh trang lại quần áo rồi ra ngoài, cửa phòng bao vừa mở ra, má bên phải bỗng bị ăn cái tát mạnh, cơn đau ập đến khiến ta nhe răng trợn mắt xuýt xoa. Lý An Thần trợn trừng mắt, sau khi nhìn người vừa tới là ai, vội vàng bật dậy khỏi ghế sô-pha. Vợ của Dạ Cảnh Triệt là người phụ nữ ra tay tàn nhẫn nhất mà từng gặp.

      Lý Khuynh Tâm vừa níu cà vạt của Dạ Cảnh Triệt kéo vào ghế sô-pha vừa dạy dỗ, thấy tình thế ổn, Lý An Thần khẩn trương nhường chỗ, cười giả lả : “Tôi còn có việc, trước, hai người cứ từ từ trao đổi, từ từ trao đổi.”

      Lúc cửa khép lại, Lý An Thần nghe thấy rất tiếng kêu đau đớn của Dạ Cảnh Triệt. Chẳng ai ngờ được, Dạ Cảnh Triệt nóng tính trước mặt người ngoài, chỉ cái nhíu mày cũng khiến kẻ khác sợ suốt ba ngày lại là tên bị vợ quản thúc.

      Lý An Thần lắc lắc đầu xuống.

      Lúc ra khỏi toilet suýt nữa bị con ma men đụng vào, Lý An Thần cố kìm chế cơn giận, lớn tiếng, “ ra ngoài … mang theo mắt à?” Mấy chữ đằng sau gần như bị nghẹn lại trong miệng.

      Bởi vì có khuôn mặt say rượu đỏ hồng, ánh mắt mơ màng kia phải Giản Ninh là ai. Lý An Thần dìu qua bên, ôm vai hỏi: “Con con đứa mà tự chuốc say mình thành ra thế này, cùng ai, bạn em đâu?”

      , biết!” Giản Ninh uống đến hồ đồ, đầu lắc lư loạn xạ.

      Cả nam lẫn nữ ra vào toilet đều dùng ánh mắt mờ ám đánh giá hai người, Lý An Thần nhăn mày : “Uống chẳng còn biết trời đất là gì, sợ gặp phải kẻ xấu sao!”

      Lý An Thần cúi người bế lên.

      Ra khỏi toilet, Tần Vi Vi ngó nghiêng bốn phía tìm người…

      Trong chiếc xe con đắt tiền, Giản Ninh say còn biết gì nữa, thân thể mềm nhũn như cọng bún ngả vào người Lý An Thần. Ở bên cạnh là người con vẫn ngày đêm mong nhớ, Lý An Thần cảm thấy lâng lâng, ôm chặt thân thể có hương thơm của rượu, nghiêng đầu ngắm nghía, bình thường ngang ngược mạnh mẽ là vậy mà sau khi say rượu lại mềm mại như con mèo con khiến người ta mến.

      nhìn khuôn mặt ửng đỏ, đôi môi hồng đầy đặn, bộ ngực bị chèn ép trong chiếc áo sơ mi, trong đầu tưởng tượng ra cảnh mặc đồng phục cảnh sát quyến rũ.

      Giản Ninh đầu óc choáng váng, tay túm vạt áo miệng lẩm bẩm kêu nóng, mấy chiếc cúc áo sơ mi bị bung ra, hai gò mềm mịn và khe sâu thình lình phơi bày trước mắt Lý An Thần.

      Hơi nóng bừng bừng bốc lên, Lý An Thần tinh lực sôi trào sao có thể chịu được loại cám dỗ này, vừa căng thẳng nhìn đường, vừa vội vàng đè lại bàn tay ngoan ngoãn.

      Thực ra, chỉ là tên lưu manh trong tư tưởng, đến khi hành động lại có gan, đâu dám cưỡng ép ai, làm hại ai chứ.

      Giản Ninh khó chịu vặn vẹo lung tung trong lòng , Lý An Thần sầm mặt quát lớn: “Ngoan ngoãn chút, nếu ném em xuống xe.”

      Vào khách sạn, thuê phòng, lên giường.

      Thu xếp xong, Lý An Thần vừa định tay bỗng bị giữ chặt, Giản Ninh ánh mắt mơ màng níu tay áo , lớn: “Đừng , đừng, ném tôi xuống!”

      “Bảo tôi ở lại làm gì?” Lý An Thần nhìn đôi mắt rưng rưng kia, mềm lòng, lại ngồi xuống bên giường, thầm: “Chẳng trách người ta vẫn phụ nữ khi say rất nguy hiểm, có biết giữ tôi lại xảy ra chuyện gì ?”

      Cánh tay mềm mại từ phía sau vòng lên, ôm lấy eo . Giản Ninh ôm , cái đầu cọ cọ vào tấm lưng rộng lớn. Lý An Thần như bị điểm huyệt, dám động đậy, tim bỗng nhiên đập thình thịch điên cuồng trong lồng ngực.

      Tình huống gì thế này!

      “Thẩm Cận, em rất nhớ !”

      tưởng nhầm là tên cảnh sát kia!

      Mẹ kiếp!

      Lý An Thần đẩy cánh tay , xoay người sang, hai ngón tay giữ chặt cằm của , giọng hung dữ: “Nhìn cho khuôn mặt này, tôi là Lý An Thần, Lý An Thần, Lý An Thần.” Nhóc con chết tiệt, đừng tưởng rằng tôi đây nổi giận với em.

      Giản Ninh đau đến nhíu mày, Lý An Thần thả lỏng tay, hỏi: “Giờ biết tôi là ai chưa?”

      “Lý… An… Ọe…” Tất cả những gì có trong dạ dày đều tuôn ra hết, Giản Ninh nôn dữ dội, làm bẩn quần áo của chính mình còn chưa , ngay cả Lý An Thần cũng may mắn thoát khỏi, tay áo Âu phục bị dính bẩn.

      “Ầy! Ghê chết được.” Lý An Thần cau mày cởi áo ra, gọi phục vụ phòng. Chỉ lát sau hai nữ nhân viên phục vụ đến thu dọn, lúc giúp Giản Ninh cởi áo, còn vừa vùng vẫy vừa khóc.

      Lý An Thần đứng ở cửa nghe chịu nổi, quay đầu lại gầm lên: “Thôi thôi, ra ngoài hết !”

      Hai nữ nhân viên phục vụ như được ban ơn, nối đuôi nhau ra ngoài. Lý An Thần hậm hực đóng cửa, bất mãn : “Tay chân vụng về đến quần áo cũng thay nổi còn làm được cái gì!”

      Giản Ninh chỉ mặc mỗi nội y cuộn tròn giường, bị giày vò lúc cũng hơi tỉnh táo, ánh mắt mơ hồ nhìn người đàn ông tới gần mình.

      Lý An Thần vào mới nhìn mặc bộ nội y bằng ren màu trắng, hai gò mềm mại dưới lớp vải gợi lên ham muốn, phong cảnh giữa hai chân như như . Dáng người rất đẹp, gầy ở những chỗ nên gầy, béo ở những chỗ nên béo, là kiểu mà đàn ông rất thích, nhưng lại càng thích dáng vẻ khi mặc cảnh phục hơn.

      Tư thế hiên ngang, oai phong khí phách.

      Lý An Thần cau mày kéo cái ga giường chiếc giường khác ném vào đầu . Giản Ninh luống cuống dắt chiếc ga giường che kín thân thể rồi xoay người sang chỗ khác.

      chỉ cần chiêu là đánh gục , chẳng cần phải sợ làm chuyện gì đứng đắn!

      Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, lát sau là tiếng bước chân đàn ông cùng tiếng xột xoạt giường.

      Đèn tắt, căn phòng im ắng, tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

      biết qua bao lâu, trong bóng tối vang lên tiếng .

      “Nếu như em nhờ tôi, tôi có thể cho em mượn năm mươi vạn.”

      Giản Ninh cắn chặt môi lên tiếng, hiểu sao, muốn liên lụy tiền bạc với . Cảm giác này giống như đối với Tần Vi Vi, muốn làm phiền người thân thiết nhất.

      Nhưng phải người thân thiết nhất của !

      Lý An Thần nghiêng đầu nhìn thoáng qua bóng lưng quật cường, nhủ thầm: Để xem em có thể chống chọi bao lâu.

      Trong căn phòng tối đen như mực, hai người nằm hai chiếc giường đều có tâm dần chìm vào giấc ngủ, họ hề hay biết, thế giới bên ngoài trời long đất lở, cảnh sát ráo riết tìm người khắp nơi.

      Các đội cảnh sát liên kết cùng nhau truy quét tội phạm, Thẩm Cận gặp Tần Vi Vi trong quán bar, biết được Giản Ninh say rượu giờ tung tích.

      say đến nỗi biết mình là ai mất tích trong đêm, chuyện gì có thể khiến người ta lo lắng hơn được nữa. Tần Vi Vi lo phát khóc, níu tay Thẩm Cận xin giúp đỡ. Thẩm Cận hai lời, kiểm tra camera giám sát của quán bar và các giao lộ.

      Trong lòng còn sốt ruột lo lắng cho Giản Ninh hơn Tần Vi Vi nhiều.

      Hết phần 2

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Phần 3

      “Cốc cốc cốc!”

      Tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức hai người giường. Lý An Thần vò mái tóc rối bời, xuống giường, vừa mở cửa bỗng sững người.

      Thẩm Cận nhìn cởi trần, nắm đấm siết chặt, đẩy mạnh ra, ta sầm mặt bước nhanh vào bên trong, đến khi nhìn thấy Giản Ninh dùng tấm ga giường bọc lấy thân thể, trái tim ta hoàn toàn nguội lạnh.

      ta dùng ánh mắt chất vấn : Tại sao lại làm như vậy, chỉ vì năm mươi vạn mà bán mình sao?

      Giản Ninh cũng dùng ánh mắt trả lời ta: Bán sao? bán sao? Chẳng liên quan gì tới hết!

      Tần Vi Vi theo vào, hai bàn tay che miệng, kinh ngạc kêu lên. Lý An Thần xoa xoa bụng và ngực bị đau, : “ cảnh sát, lại đến bắt người sao? xin lệnh bắt chưa?”

      Tần Vi Vi nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Lý An Thần: “Chính là , đồ lưu manh bỉ ổi dám ngủ với ấy.” xong vươn tay về phía mặt Lý An Thần.


      Lý An Thần nghiêng đầu né tránh, nhíu mày, thản nhiên rống: “Tôi ngủ với vợ mình gây cản trở việc gì của các người sao!”

      “Vợ?” Tần Vi Vi thể tin được nhìn về phía Giản Ninh, Giản Ninh thong dong bình tĩnh : “ ấy là bạn trai tớ!”

      Lý An Thần phối hợp đặt mông ngồi xuống giường, cánh tay ôm vòng qua bả vai nhẵn mịn của , đón nhận ánh mắt đầy phẫn nộ của Thẩm Cận, : “Làm phiền cảnh sát, đưa này rẽ phải rồi thẳng, nhân tiện đóng cửa lại giùm.”

      Thẩm Cận kích động muốn vặn gãy cổ , ánh mắt như đao trừng trừng nhìn hai người. Tần Vi Vi thực sợ ta làm chuyện gì quá giới hạn, giật tay áo ta, : “ thôi, Thẩm Cận.”

      Thẩm Cận gạt tay ra, giận dữ đùng đùng ra ngoài. cam lòng, cam lòng, cam lòng, ta cam lòng. Hùng hục thẳng ra ngoài, tới trước xe cảnh sát bên ngoài khách sạn mới dừng lại.

      “Rầm!”

      nắm đấm cực mạnh nện xuống nắp động cơ xe, “Aaaa!!!!” Thẩm Cận hét to như để phát tiết hết những bực bội tích tụ trong lòng.

      Tiếng hét rất lớn, hận thể xé toạc trời xanh.

      Trong khách sạn, lòng Giản Ninh chua xót, nước mắt thầm chảy vào trong, rời khỏi vòng tay Lý An Thần, dịch người ra giữa giường, Lý An Thần nhìn hồi lâu, đứng dậy cầm áo sơ mi bỏ

      *

      Lý An Thần nghìn tính vạn tính cũng tính đến con đường duy nhất của Nhan Hoan. ngờ Nhan Hoan vì Giản Ninh mà đua xe với Dạ Sâm, càng ngờ Nhan Hoan lại thắng.

      Lúc hình ảnh chiếc xe phóng như bay tới vạch đích dưới chân núi lên màn hình, giữa đám người bật lên tiếng khóc cực lớn đến giật mình. Lý An Thần dùng đầu ngón chân cũng có thể biết được tiếng khóc khiến người ta bực bội đó phát ra từ ai. Bước chân thể kiểm soát được về phía phát ra tiếng khóc, đứng trước mặt người ngồi chồm hỗm dưới đất, gằn giọng: “Khóc cái gì, người thắng rồi, em nên vui mới phải!”

      phải rất xem thường tôi, cảm thấy tôi chướng mắt sao, còn quan tâm đến tôi làm gì.” Trong lòng Giản Ninh vô cùng ngột ngạt, phải vì điều gì khác, chính là vì xem thường !

      “Ai bảo em vì chút tự tôn mà đến nhờ tôi!”

      Giản Ninh nức nở, nước mắt lưng tròng nhìn Lý An Thần, : “Tôi bần cùng cũng chỉ còn lại chút tự tôn ấy, đồ nhẫn tâm, còn biết xấu hổ muốn lấy hết sao?”

      Lý An Thần nhìn , mãi được lời nào.

      đưa vẫn khóc sướt mướt về nhà Nhan Hoan, ba người quyết định uống chút rượu, xuống lầu mua đồ ăn, lúc quay về làm xong món trứng cuộn đơn giản kiểu Nhật, hương thơm nức mũi vờn quanh ngoài phòng khách.

      Trứng chiên vàng rộm bên trong cuộn miếng thịt chân giò hun khói, nhìn rất ngon mắt, Lý An Thần dối lòng hỏi: “Cái này có thể ăn được ?”

      “Trứng cuộn, chưa ăn bao giờ à?” Giản Ninh trợn mắt.

      “Đúng là oan gia.” Mặc kệ hai người họ, Nhan Hoan lấy tăm chọc miếng trứng bỏ vào miệng, khen lấy khen để, “Hương vị rất được.”

      Trông có vẻ như ăn rất ngon!

      Lý An Thần cũng bắt chước Nhan Hoan lấy tăm xiên, cắn miếng, từ từ thưởng thức.

      “Này, thế nào?” Giản Ninh hỏi.

      “Được, thông qua.” Lý An Thần bỏ nốt phần còn lại vào trong miệng, lại xiên thêm miếng nữa.

      Ba người uống rượu, tán gẫu chuyện trời dưới biển, chẳng mấy chốc quá nửa đêm. Tửu lượng của Giản Ninh cao nhưng cứ luôn cậy mạnh, nghe câu câu là lại uống rượu, người say đầu tiên chính là . Lúc bế vào phòng ngủ, ngốc nghếch bỗng nhiên kêu nóng rồi muốn cởi áo, những hình ảnh nóng bỏng ngày hôm đó xộc thẳng lên não, Lý An Thần bỗng nhớ lại tình cảnh của khi gặp ở quán bar thành phố T. sợ tới mức vội vàng đặt xuống rồi ra cửa.

      phải sợ chăm sóc con ma men uống say như chết, mà là, mà là, sợ nhìn thấy vẻ đẹp của , rồi suốt ngày kìm lòng được mà nhớ tới . Nhưng mới đặt chân ra ngoài cửa, bỗng gọi cái tên khiến phát cáu.

      “Thẩm Cận…”

      Giản Ninh, Giản Ninh, em biết xấu hổ, người bế em về phòng, người bảo bọn cho vay nặng lãi thư thả vài ngày cho em là tôi Lý An Thần, là tôi Lý An Thần, phải cmn Thẩm Cận.

      Đêm đó ở nhà Nhan Hoan, thứ mà Lý An Thần khắc sâu trong trí nhớ nhất là món trứng cuộn của Giản Ninh, và cái tên mà gọi trong lúc say.

      Trứng cuộn rất ngon, tên rất đáng giận.

      Rượu chưa thấm vào đâu, nằm ghế sô-pha trằn trọc, hiểu sao sau khi nghe cái tên Thẩm Cận này, lòng rất hỗn loạn.

      ghét vô lễ khiêu khích , hay là vì nhóc con kia .



      Lúc nhận được điện thoại của Tiêu Trạch, Lý An Thần ở sân bay, Tiêu Trạch : “Giản Ninh phải về thành phố T trả lại tiền vay nặng lãi.”

      “Ừ.” Lý An Thần cúi đầu nhìn tấm vé máy bay Hồng Kông, : “Liên quan gì tới tôi?”

      liên quan gì tới cậu, nhưng người mà cậu gọi rất thân mật – Hoan Hoan lo lắng cho ấy.”

      Lý An Thần có ngốc cũng đoán được tên Tiêu Trạch này ghen, khóe miệng nhếch lên, hàm răng trắng sáng lộ ra, : “Này, tôi bảo, có phải cậu thích cái tên để gọi cún đó , hay là thích gặm táo đó rồi. Bạn à, nếu cậu dám thừa nhận thích ấy, bây giờ tôi lập tức bay tới thành phố T.”

      Tiêu Trạch hơi ngượng ngùng, “Đừng nhảm nữa, bay tới thành phố T !”

      “Cậu , tôi ! Dù sao nhóc con đó cũng chẳng liên quan gì tới tôi.” Lý An Thần những lời trái với lòng mình, ra trong lòng rất nhớ Giản Ninh.

      Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng gọi vô ích của Tiêu Trạch: “Lý, An, Thần.”

      “Đây!” Tâm tình của Lý An Thần có thể rất tốt.

      “Đúng là tôi thích cái tên gọi cún đó và thích cả gặm táo kia đấy.” Tiêu Trạch mất kiên nhẫn : “Được chưa, thành phố T mau!”

      “Được rồi! Bạn , nhóc con đó cứ yên tâm giao cho tôi!”



      Giản Ninh vừa ra khỏi nhà ga trông thấy Lý An Thần ngồi mui chiếc BMW [1] màu đen, vẫn cứ nhìn cách bình tĩnh như thế. chút mừng thầm, biết từ bao giờ, người đàn ông luôn bị xem thường chiếm cứ góc trong lòng , khiến thể lơ là.

      [1] BMW: hãng xe hơi của Đức.

      [​IMG]

      Chợt nhớ lại tình cảnh lúc Thẩm Cận lái xe lao về phía , cũng là tư thế ngồi đó, cũng là thần thái rất đàn ông như vậy.

      Giản Ninh quay đầu bước , tưởng bở rằng chờ mình.

      “Nhóc con chết tiệt kia! thấy tôi đợi em sao?” Giọng có vẻ mất hứng của Lý An Thần vang lên sau lưng, trong lòng Giản Ninh bỗng cảm thấy ngọt ngào, giả vờ nhăn nhó quay lại, “Đợi tôi làm gì?”

      “Đưa em về nhà, giúp em trả tiền, sau đó lại đưa em trở về thành phố C an toàn.”

      Giản Ninh nghi hoặc nhìn , ánh mắt phòng bị khiến Lý An Thần cực kỳ khó chịu, “Tôi nhận ủy thác của người trung gian, yên tâm, tôi hề có ý gì khác với em.”

      “Là ai?” Giản Ninh hỏi.

      “Tiêu Trạch.”

      “Tiêu Trạch?” Giản Ninh lại càng hiểu.

      “Có câu ai cả đường , biết ?”

      Bây giờ hiểu, ngưỡng mộ : “Nhan Hoan tốt số !”

      Lý An Thần châm chọc: “Đội trưởng đội cảnh sát hình oai phong lẫm liệt con trai của thị trưởng đại nhân thích em, phải em cũng tốt số lắm sao!”

      Bị trúng chỗ đau, Giản Ninh trừng mắt lườm , bắt chiếc taxi ngồi vào, nhưng giữa chừng lại bị Lý An Thần ngang ngược kéo xuống.

      Trả tiền, thuê lại căn nhà cho cha mẹ, có giúp đỡ của Lý An Thần, mọi chuyện giải quyết vô cùng thuận lợi.

      Giản Ninh muốn ở lại thành phố T ba ngày, Lý An Thần cũng đành phải nán lại ba ngày cùng , bởi vì đồng ý với Tiêu Trạch đưa nhóc con này trở về bình an.

      Trong văn phòng làm việc sang trọng của tập đoàn Thịnh Thế, Lý An Thần ngồi ghế xoay nhìn dòng người và xe cộ qua lại như thủy triều dưới mặt đất qua cửa sổ thủy tinh.

      “Cốc cốc.”

      Thư ký đẩy cửa vào, “Lý tổng, tối nay có hội nghị thanh niên kiệt xuất của thành phố, đây là thư mời vừa gửi đến.”

      Lý An Thần cầm lấy thiếp mời màu xanh mạ vàng xem qua, tùy tiện ném lên mặt bàn, “Lại là mấy buổi xã giao nhàm chán! Biết có những ai đến ?”

      “Tất cả đều là những thanh niên xuất chúng và vài đại diện các công ty, đúng rồi, đội trưởng đội cảnh sát hình Thẩm Cận cũng tham gia.” Nhắc đến Thẩm Cận, đôi mắt của thư ký như thể cong thành hai vầng trăng. “Lần trước, ấy dũng cảm cầm súng bắt bọn cướp ở cửa hàng chúng ta trông là đẹp trai!”

      Lý An Thần nhìn bộ dạng mê trai của thư ký, lạnh giọng hỏi: “Đẹp trai à?”

      “Đẹp lắm!” thư ký vẫn còn chìm đắm trong tưởng tượng của mình, gật đầu lia lịa.

      ta đẹp trai hơn hay tôi đẹp trai hơn?”

      “Đương nhiên là Thẩm Cận…” Nhìn thấy sếp nhướng mày, thư ký hiểu ý vội vàng đổi giọng : “Đương nhiên là Lý tổng đẹp trai hơn rồi!” Trong lòng thầm bổ sung: Thẩm Cận còn đẹp trai hơn gấp trăm lần, , là nghìn lần.

      Khóe miệng Lý An Thần nhếch lên, dặn dò: “Sắp xếp giúp tôi chút, tối nay tôi dự hội nghị này.”

      Thư ký hỏi: “Bạn chọn ai ạ, Lộ Lộ, Anna hay là Hiểu Uyển?”

      Lý An Thần: “Tôi tự bố trí.”

      “Vâng!” thư ký vẫn còn ngờ vực ra khỏi phòng.

      Lý An Thần cầm điện thoại bấm số của Giản Ninh.

      Coi như là giúp đỡ để đáp lễ, Giản Ninh đồng ý lời mời dự tiệc cùng Lý An Thần. Giản Ninh mặc chiếc váy lễ phục lộng lẫy, mái tóc đen vấn cao, đồ trang sức xinh xắn, chân mang đôi giày thủy tinh, lúc ra từ phòng thay đồ, Lý An Thần sững sờ mất lúc.

      Váy hở vai màu trắng nạm ngọc tôn lên dáng người tuyệt đẹp, vốn cao, giờ thêm giày cao gót lại càng trở nên duyên dáng, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ, con ngươi đen láy với viền mắt màu đen rất quyến rũ, đôi má phơn phớt hồng, cánh môi nhuộm màu mật ong ngọt ngào sáng bóng khiến người ta nhìn chỉ muốn cắn.

      đến khuyết điểm, khuyết điểm duy nhất của đó là hàng ngày phơi nắng phơi gió khiến cho làn da hơi tối màu, thế nhưng điều này cũng ảnh hưởng tới vẻ đẹp của .

      Nâu chút trông càng khỏe mạnh.

      Bàn tay nắm chặt làn váy để lộ bất an, Lý An Thần tới xoay người về phía tấm gương lớn, : “Em rất đẹp!”

      Giản Ninh nhìn xinh đẹp quý phái trong gương, khóe môi cong lên.

      Cuối cùng cũng được thỏa giấc mơ làm nàng công chúa.

      là công chúa, vậy chàng hoàng tử của ở nơi đâu?

      Giản Ninh chuyển tầm mắt nhìn vào người đàn ông mặc Âu phục, mái tóc được chải gọn gàng trong gương, : “Lý An Thần, sao trước kia tôi nhận ra lại đẹp trai như vậy!”

      “Trước kia tôi cũng phát em lại xinh đẹp như thế!” Tâm tình tốt, Lý An Thần nâng khuỷu tay, Giản Ninh mím môi khoác vào tay .

      Lý An Thần : “Hình như đây là lần đầu tiên chúng ta đấu khẩu!”

      biết xấu hổ, làm gì có người đàn ông nào như , mọn, suốt ngày thích tranh cãi với phụ nữ.”

      “Tôi mà mọn, tôi là người nổi tiếng rộng rãi đấy.”

      “Rộng rãi mà còn cho người chỉnh tôi.”

      “Ai bảo em dán hóa đơn phạt vào đầu tôi!”

      “Ai bảo xấu tôi trước mặt đội trưởng của tôi!”



      Tới khi ngồi vào trong xe, hai người vẫn còn tôi câu câu ai nhường ai, lái xe ngồi đằng trước lắc đầu. Giữa đường có ổ gà, xe xóc nảy lên cái, người Giản Ninh đổ ra phía trước suýt nữa ngã cả ra sàn, Lý An Thần nhanh tay giữ chặt , che chở trong ngực. “Cẩn thận chút!”

      Giản Ninh ngại ngùng đẩy ra, ngồi dịch sang phía cửa xe.

      Lý An Thần nhìn , rồi lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, : “Trong số phụ nữ, tôi chỉ đấu khẩu với mình nhóc con chết tiệt em thôi!”

      “Đừng có gọi tôi là nhóc con chết tiệt có được !”

      được!”

      …”

      “Ôi!” Lái xe lại lắc đầu, khuyên can: “Cảnh sát và nhân dân nhà, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài [2]!”

      [2] Hòa khí sinh tài: giữ hòa thuận trong các mối quan hệ tài đến.

      Hết phần 3

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Phần 4

      Lần đầu tiên tham dự tiệc kiểu này, Giản Ninh vô cùng căng thẳng, bám chặt lấy cánh tay Lý An Thần.

      “Đừng căng thẳng, cứ thư giãn, đừng làm vẻ mặt đau khổ như thế, chỉ cần mỉm cười với người ta là được. Dùng thái độ mà em hay cư xử với những người vi phạm giao thông ấy, mỉm cười, khóe môi cong lên, hơi hé răng ra, đúng rồi, chính là như vậy.”

      Lý An Thần vô cùng hài lòng với những gì vừa dạy cho Giản Ninh.

      Giản Ninh cũng dần dần thích ứng với hoàn cảnh này, theo Lý An Thần và đám quan chức cao sang, gật đầu mỉm cười hoặc là chào hỏi vài câu. Tần Vi Vi cũng xen lẫn trong đám người, tìm thấy Giản Ninh, kéo bạn vào góc tâm chuyện phụ nữ.

      Ba là thị trưởng, mẹ là doanh nhân, với chức danh con nhà quyền thế giàu sang, đội trưởng đội cảnh sát hình Thẩm Cận được rất nhiều trẻ ái mộ.

      Nhưng trong hội trường tổ chức tiệc to thế này, ánh mắt ta sáng rực, chỉ vì người.


      Mang vào đôi giày thủy tinh, bé lọ lem liền trở thành công chúa.

      Lần đầu tiên Giản Ninh có cảm giác mình ngang hàng với Thẩm Cận, giương cằm, nhìn thẳng vào người đàn ông tới, tự ti vẫn theo nhiều năm nay bị cảm giác bản thân là công chúa hơn người thay thế. cảm thán: Nếu như mình cũng có gia thế ngạo nghễ như tốt.

      Tiếc là thượng đế ưu ái , cho sinh ra trong gia đình như vậy.

      Chúng ta thể lựa chọn cha mẹ, lựa chọn xuất thân, nhưng chúng ta có thể lựa chọn con đường cho chính mình, lựa chọn cuộc đời sau này.

      Giản Ninh tỏ ra thoải mái.

      Thẩm Cận nhìn vẻ đẹp rung động lòng người của , nhàn nhạt : “Giản Ninh, chúng ta làm hòa !”

      “Làm hòa?” Giản Ninh nhìn Lý An Thần trò chuyện vui vẻ ở bên cạnh, : “Tôi ngủ với ấy, vẫn có thể tha thứ sao?”

      “Giản Ninh, đừng coi như thằng ngốc, chuyện như thế nào, còn hơn em.” Thẩm Cận tiến lại gần, hơi thở phả lên mặt , đè thấp giọng: “Kể cả lòng em, cũng rất , em .”

      Đúng là , chuyện đó Giản Ninh chẳng cần giấu giếm.

      “Thẩm Cận, tôi , nhưng như thế sao? Tôi rồi, gia đình thể chấp nhận loại người có xuất thân như tôi, tôi nhưng cũng thể ngăn được châm chọc khiêu khích của cha mẹ đối với tôi, tôi muốn sống cách hèn kém, lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt người khác. Tôi nghĩ cha mẹ sinh tôi ra cũng hề mong tôi gả vào nhà nào mà phải chịu khinh bỉ xem thường. Nửa đời người tôi phải sống trong đè nén, sau này tôi muốn được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, được người ta che chở, ấy và cả người nhà đều đối xử với tôi rất tốt.”

      Thẩm Cận dời ánh mắt nhìn về phía mẹ mình vừa vào đại sảnh. Đúng lúc Đinh Nguyệt Nham cũng nhìn thấy Giản Ninh, sau khi sửng sốt, bà ta lặng lẽ đưa mắt lườm con trai. Thẩm Cận thu hồi ánh mắt, cắn răng đưa ra quyết định: “Vậy hai chúng ta rời khỏi nơi này.”

      .” Giản Ninh vô cùng bình tĩnh: “Thẩm Cận, tôi thể phá hoại tương lai của . có tôi, có thể tìm được người phụ nữ tốt hơn tôi rất nhiều, , tôi cũng có thể tìm được người đàn ông của mình.” Tình phải là tất cả cuộc sống, Giản Ninh vẫn luôn tự với mình như vậy.



      Giữa đám doanh nhân, Lý An Thần vẫn nổi bật nhất, tập đoàn Thịnh Thế dưới quyền của có lợi nhuận hàng năm lên tới con số gần tỷ, ngay cả phu nhân thị trưởng như Đinh Nguyệt Nham cũng muốn trèo lên ngọn cây cao Thịnh Thế. tán gẫu nhưng ánh mắt Lý An Thần vẫn luôn chăm chú hướng về phía Giản Ninh, nâng ly rượu, với Đinh phu nhân: “Đinh tổng, con trai bà là tuấn tú lịch ! Chắc hẳn có ít thiếu nữ hiền thục con nhà quyền quý thầm ái mộ!”

      “Đâu có, đâu có, Lý tổng mới tuấn xuất sắc, là rồng trong biển người [1].” Đinh Nguyệt Nham khách sáo tán dương, ánh mắt nhìn Giản Ninh lộ vẻ chán ghét, bà ta hề ý tứ : “Đứa con trai này của tôi đúng là có ít con theo đuổi, nhưng người mà nó thích lúc nào cũng là loại mà tôi thích. Chẳng hiểu con thời nay thế nào, cố gắng tự phấn đấu bằng chính sức mình mà chỉ toàn muốn dựa vào đàn ông, ham hư vinh, lòng dạ khó lường.”

      [1] Nhân trung chi long: rồng trong biển người, ý chỉ người tài giỏi, xuất chúng.

      “Cảnh sát hình đều có con mắt rất tinh đời, người mà cậu nhà vừa ý chắc hẳn hề tầm thường!” Lý An Thần đáp.

      Đinh Nguyệt Nham càng nhìn Giản Ninh càng cảm thấy bực bội, “Đàn ông nhìn đàn bà cũng chỉ chú ý đến cái mã bề ngoài hời hợt thôi!”

      vậy, kia chắc hẳn rất đẹp, nếu lấy cái gì mà quyến rũ được cậu nhà!” Lý An Thần cười cười dẫn dắt Đinh Nguyệt Nham vào bẫy.

      Đinh Nguyệt Nham cười, “Lý tổng, cậu thấy mặc váy trắng bên cạnh Thẩm Cận có xinh đẹp ?”

      “Đẹp, ai cũng thấy được vẻ đẹp của ấy, nhìn quanh trong đại sảnh này có ai xinh đẹp hơn ấy cả.” Lý An Thần rất lòng, trong mắt , Giản Ninh thực xinh đẹp nhất.

      Đinh Nguyệt Nham ghét nhất là có ai khen ngợi người mà bà ta thích, nét mặt bắt đầu chua ngoa: “Vậy Lý tổng nên cẩn thận, ta chính là đứa con ham hư vinh, lòng dạ khó lường, sống chết quấn lấy con trai tôi mà tôi vừa nhắc đến đấy.”

      “Đinh tổng, có phải bà hiểu lầm gì rồi ?”

      “Làm sao mà nhầm được, ta chính là người liều mạng quấn lấy con trai tôi rời.”

      “Tôi thấy người liều mạng quấn lấy là con trai bà mới đúng!” Đinh Nguyệt Nham ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý An Thần.

      “Trong thành phố này, có ai dám vô lễ với người phụ nữ của Lý An Thần tôi, cho nên, nhất thiết đừng để tôi nghe thấy lần nữa, bà hãy quản giáo con trai mình cho tốt, đừng có làm phiền người phụ nữ của tôi.”

      Dưới ánh mắt kinh ngạc của Đinh Nguyệt Nham, Lý An Thần uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly, đặt chiếc ly rỗng lên khay của người phục vụ vừa ngang qua, hơi giận dữ về phía Giản Ninh.

      “Em !”

      Giản Ninh quay đầu, nụ hôn như cánh bướm đậu vào má . Giản Ninh che dấu ngạc nhiên và hơi nhộn nhạo trong lòng, ánh mắt liếc thấy gương mặt phẫn nộ của Thẩm Cận, kiễng chân, khẽ hôn lên môi Lý An Thần như chuồn chuồn lướt nước.

      Nụ hôn môi bất ngờ khiến trái tim Lý An Thần như nhảy lên tận cổ họng, cảm giác tuyệt vời vừa căng thẳng vừa kích thích nhưng lại cắt đứt đúng lúc.

      biết chỉ diễn trò, nhưng cũng phải tham gia chứ!

      Bàn tay bé của Giản Ninh túm chặt cà vạt của , gắt giọng: “Sao bây giờ mới đến tìm người ta!”

      Lý An Thần nở nụ cười tươi phơi phới, ôm eo : “ vui à, vậy xin lỗi!”

      “Xin lỗi được cái gì!” Giản Ninh ngờ nghệch kéo kéo áo .

      “Vậy đền bù được chưa!” Đây mới là kết quả mà Lý An Thần muốn.

      quả thực có khả năng đó, dẫn dắt người ta tới bất cứ nơi nào muốn.

      Nụ hôn bất ngờ đột ngột áp xuống, lúc hai đôi môi tiếp xúc gần gũi, Giản Ninh hề cảm thấy chán ghét như tưởng tượng, mà ngược lại là cảm giác ngọt ngào, thể tin nổi, lẽ nào dao động?

      Nhớ tới Thẩm Cận còn ở bên cạnh, cảm thấy lúng túng, dám đắm chìm vào nụ hôn mà chỉ bị động đón nhận.

      Lý An Thần quan tâm, vừa hôn vừa oán thầm: Đây là bộ dạng làm nũng của em với đàn ông sao? Thế này thích hơn nhiều so với dáng vẻ nghiêm túc mạnh mẽ. Nhưng mà, Giản Ninh, diễn kịch phải có thù lao, tôi lấy nụ hôn cũng phải là quá đáng!

      Thẩm Cận thể nào chấp nhận việc người con mình hôn người đàn ông khác ngay trước mắt mình, nắm đấm vừa giơ lên bị ai đó kéo xuống.

      Là Đinh Nguyệt Nham.

      “Đừng làm mẹ mất mặt.” Lời phun ra từ kẽ răng Đinh Nguyệt Nham, bà ta giữ chặt tay con trai, cứng rắn kéo ta ra khỏi vòng thị phi rắc rối.

      Ánh mắt đảo qua bóng lưng dần xa, khóe mắt Giản Ninh hoe đỏ, trong lòng rất khó chịu…

      Sau khi kết thúc bữa tiệc, Lý An Thần lái xe đưa Giản Ninh về nhà, để đáp lễ lại nụ hôn ban nãy, Giản Ninh hung hãn đạp cho Lý An Thần phát. Lý An Thần tựa vào cửa xe xoa xoa bắp chân, đau đến nỗi nhe răng trợn mắt nhưng hề cảm thấy thiệt thòi.

      Hôn cái, ăn đạp, đáng giá!

      Hết phần 4

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Phần 5

      Vừa tra chìa khóa vào ổ, Giản Ninh bỗng bị ai đó bịt miệng từ phía sau. Từ mùi hương bàn tay, có thể biết được kẻ tấn công mình là ai.

      Cũng là người luyện võ, trong tình huống nguy hiểm hề hoảng loạn, dùng khuỷu tay thúc vào mạng sườn Thẩm Cận, Thẩm Cận tránh được cú huých của , bàn tay chém xuống đánh bất tỉnh.

      Khi tỉnh lại, Giản Ninh nằm bẹp giường. Cổ đau đến tê dại, đầu choáng váng.

      Cảm nhận được điều gì đó bất thường, quay đầu góc bốn mươi lăm độ nhìn về phía tỏa ra mùi nguy hiểm, bỗng bắt gặp Thẩm Cận sắc mặt u ám cầm lon bia, vừa uống vừa nhìn chăm chú.

      Giản Ninh nhìn quanh căn phòng, kinh ngạc phát ra đây chính là gian phòng mà và Lý An Thần ngủ lại đêm hôm đó. Thẩm Cận đưa tới đây là muốn làm gì? cảm giác bất an dần lan tỏa trong lòng.

      Nhìn chiếc túi xách của vẫn chiếc giường khác, Giản Ninh : “Tại sao lại đưa tôi tới đây? Chuyện như vậy, còn muốn thế nào?”


      “Thế nào?” Thẩm Cận cười chua chát, tiếng lon bia rỗng bị bóp méo vang lên lách tách, ta : “Lần đầu tiên chia tay là vì do dự và đắn đo của , để em chạy mất khỏi cuộc đời mình, đó là lỗi của , nhưng em trở về, thần biết quỷ hay xuất trước mặt , em bảo có thể yên lòng được ?

      Khi đó , chỉ cần em xuất trước mặt lần nữa, buông tha cho em, có biết vì sao lại điều đó ? Bởi vì cả đời này, có ý định ai khác, suy nghĩ kỹ, cuối cùng sau tham gia hết bữa tiệc này đến bữa tiệc khác để nể mặt mẹ lần, đến thành phố C tìm em, cần gì cả. Mẹ nó, ngay cả đơn từ chức cũng đánh xong rồi, nhưng em cho thấy cái gì? Em và tên nhãi ranh kia tình chàng ý thiếp thân thân mật mật vừa ôm vừa kéo diễn trò cho ai xem.”

      Lon bia bị ném mạnh xuống đất, Thẩm Cận tiến gần về phía Giản Ninh.

      “Tôi diễn trò, tôi và ấy rất tốt, chúng tôi là người , hôn nhau làm sao?” Giản Ninh dịch người về phía sau, “ đừng tới đây.”

      “Chính miệng em , em .”

      “Đúng, nhưng tôi cũng ấy, cùng lúc hai người đàn ông là chuyện rất bình thường, giống như đàn ông năm thê bảy thiếp vậy.” Giản Ninh xuống giường, ngồi sang chiếc giường bên cạnh.

      “Vậy sao? Vậy để xem em nhiều hơn, hay là nhiều hơn.” Thẩm Cận có hơi men trong người, toàn thân toát lên mùi nguy hiểm, Giản Ninh giật lùi lại đằng sau, thò tay vào túi xách tìm điện thoại di động, cầm chiếc gối ở đầu giường ném về phía Thẩm Cận, lại nhảy sang giường bên kia, bấm dãy số.

      Thẩm Cận nóng nảy xô tới bắt lấy , Giản Ninh hét to: “Lý An Thần mau tới cứu em, ở trong căn phòng mà hai chúng ta từng ngủ.”

      từng ngủ.

      Mấy từ này chọc tức Thẩm Cận.

      Điện thoại bị hất văng, Giản Ninh đánh nhau với ta. Trong những lần thi đấu thể thao, Giản Ninh chưa bao giờ đánh thắng Thẩm Cận, lần này cũng vậy, bị ta đè xuống dưới, giãy giụa thế nào cũng vô ích, chiếc váy dạ hội màu trắng bị xé rách, những mảnh vải rơi lả tả đất, từng giọt nước mắt như những hạt trân châu lăn dài…

      khóc cầu xin ta dừng tay…

      Điện thoại rơi sàn nhà nhưng vẫn thực cuộc gọi, Lý An Thần nghe thấy rất tiếng khóc của Giản Ninh, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau phát ra những tiếng ken két, lúc này chỉ muốn giết người.

      Ngay cả con chuột cũng sợ, Lý An Thần bị đám bạn bè công nhận là kẻ có lá gan bé nhất, nhưng khi nghe thấy tiếng khóc của Giản Ninh, đáy lòng chợt bùng lên ngọn lửa như muốn thiêu đốt toàn bộ máu trong người, khiến liều mạng xông lên.

      Lý An Thần thô bạo đá văng cửa phòng, nắm đấm bay thẳng về phía người kiềm chế Giản Ninh. Thành thạo tản đả, vật tự do và các môn võ, Thẩm Cận cần tốn nhiều sức dùng tay kìm chặt nắm đấm của Lý An Thần, chân nhàng nhấc lên đạp ngã ra đất.

      hề biết chút võ công, trước mặt ta, Lý An Thần chỉ là tên vô dụng, tên vô dụng tự tìm đến cái chết. Ngã lăn ra đất, nhìn Giản Ninh bị giày vò chỉ còn chiếc quần lót, thân trần trụi, lửa giận xộc thẳng lên não, bất chấp đau đớn ngực, đứng lên bổ nhào vào người Thẩm Cận.

      Thẩm Cận lại đánh ngã chỉ bằng cú đấm.

      Lý An Thần cắn răng đứng dậy, Thẩm Cận lại bồi thêm cú.

      Tiếng xô xát làm kinh động đến nhân viên khách sạn, họ vừa chạy tới cửa bị Thẩm Cận đuổi , đám người đứng chặn ở cửa hóng chuyện, cho đến khi Giám đốc khách sạn chạy tới.

      Đội trưởng đội cảnh sát hình , con trai của thị trưởng thành phố đánh nhau với Tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế, tình huống vô cùng xấu, Giám đốc sai bảo vệ vào can ngăn, mấy người to con nhưng đều e sợ ánh mắt hung ác của Thẩm Cận, ai dám tiến lên.

      Lý An Thần bò dậy từ mặt đất, miệng phun ra máu: “Đóng cửa lại.”

      Đây là cuộc chiến giữa và Thẩm Cận, biết mình đánh lại, nhưng cũng cần người khác giúp đỡ.

      Tất cả lui hết ra ngoài, Giám đốc khách sạn chỉ để lại mấy người cao to lực lưỡng, những người khác đuổi hết, ông ta dán tai lên cánh cửa, nghe được thanh của nắm đấm và tiếng kêu đau đớn khiến cho lông mày ông ta nhíu chặt lại, cơ mặt cũng run rẩy.

      biết lấy sức mạnh từ đâu, sau khi bị trúng hai cú đấm, Lý An Thần vẫn gượng dậy khỏi sàn nhà, sống lưng thẳng băng.

      Giản Ninh ngồi giường dùng chăn che thân thể, chỉ biết ngây ngốc nhìn, hình tượng đàn ông của Lý An Thần chưa bao giờ được nâng cao như lúc này.

      Nhìn con người cứng rắn đánh mãi gục, Thẩm Cận căm thù đến nghiến răng nghiến lợi, nắm đấm dồn lực nện xuống trán Lý An Thần, dòng máu tươi chảy ra, miệng vết thương nứt toác, máu lại càng tuôn nhiều hơn, chảy xuôi xuống mặt Lý An Thần.

      “Lý An Thần!”

      Giản Ninh hoàn hồn, tay chân luống cuống túm áo Thẩm Cận, nhưng lại bị ta trong cơn phẫn nộ đẩy ra.

      Nhìn thấy Giản Ninh ngã sấp xuống, Lý An Thần như nổi điên xông lên bổ nhào vào Thẩm Cận, đấm túi bụi vào người ta, bộ dạng điên cuồng ra sức đấm đá đó khiến người khác nhìn vào mà rợn người!

      Bị trúng mấy cú đấm nhưng Thẩm Cận vẫn đánh ngã được Lý An Thần, những quả đấm nện xuống người như mưa rào xối xả. Máu nhuộm đỏ nửa bên mặt của Lý An Thần, cứ tiếp tục thế này, bị Thẩm Cận đánh chết cũng thành tàn phế. Giản Ninh dứt khoát quơ chiếc đèn bàn bên cạnh đầu giường, chút do dự đập về phía Thẩm Cận…

      Sau tiếng vang trầm đục, cả thế giới dường như bất động.

      Máu chảy xuống từ gáy Thẩm Cận, ta quay lại nhìn bằng ánh mắt dữ tợn, đáy mắt trào dâng nỗi tuyệt vọng đến vô hạn, như thể lần này phải đánh vỡ đầu , mà là đánh vỡ tình cảm của hai người.

      dùng ánh mắt lên án vì người đàn ông khác mà ra tay đánh .

      Đèn bàn tuột khỏi tay, Giản Ninh bắt đầu run rẩy, vừa sợ hãi vừa đau lòng nhìn Thẩm Cận, lời xin lỗi trong yên lặng.

      Em xin lỗi, Thẩm Cận!

      Lý An Thần đứng dậy, thừa cơ đẩy người Thẩm Cận bị thương chắn phía trước Giản Ninh, gằn từng câu từng chữ: “Họ Thẩm, mày phải trả giá đắt vì hành động ngày hôm nay!”

      Giản Ninh trốn sau lưng Lý An Thần, dám nhìn Thẩm Cận, trái tim Thẩm Cận nguội lạnh, sờ sau gáy dính đầy máu, hung hăng trừng mắt lườm Lý An Thần rồi ra khỏi phòng.

      Gần như mất nửa cái mạng, sau khi giải trừ được mối nguy, Lý An Thần mệt mỏi ngồi xuống giường thở phì phò, Giản Ninh ngồi xổm xuống, nước mắt lã chã rơi xuống sàn nhà. Giám đốc khách sạn nãy giờ vẫn chờ ở bên ngoài tiến vào, “Lý tổng, chúng tôi gọi xe cấp cứu cho rồi.”

      “Gọi cấp cứu làm gì, tôi vẫn chưa chết! Xéo !” Lý An Thần nổi giận.

      “Vâng, vâng…” Giám đốc khách sạn liếc trộm ngồi dưới nền nhà, vội vàng lui ra ngoài.

      Sau khi cửa phòng đóng lại, Lý An Thần ngồi xổm trước mặt Giản Ninh, hai ngón tay giữ chặt cằm của , giận dữ : “Khóc, khóc, khóc, ngoài khóc ra em còn biết làm cái gì! ngu ngốc, gặp hoàn cảnh nguy hiểm cũng biết tự bảo vệ mình sao?” Nhớ lại hình ảnh bị ta lột trần, trong lòng vô cùng căm hận, hận thể làm thịt Thẩm Cận.

      Hai ngón tay giống như gọng kìm siết cằm phát đau, chưa bao giờ nhìn bằng ánh mắt dữ dằn như thế, Giản Ninh vốn tủi thân giờ lại càng tủi thân hơn, vừa khóc vừa : “Tôi có thể kháng cự được sao? Tính mạng và thân thể cái nào cũng quan trọng, chẳng lẽ bắt tôi phải cắn lưỡi tự vẫn!”

      Lý An Thần trừng mắt : “Còn dám cãi, em vẫn chấp nhận để cho ra cưỡng ép à?”

      Giản Ninh rống: “Nếu tôi chấp nhận để ta cưỡng ép còn gọi tới cứu làm gì!”

      ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn . biết mắt đỏ là vì quá giận dữ hay là vì máu chảy xuống từ phía lông mày.

      “Trời ơi! vẫn còn chảy máu.” Giản Ninh hốt hoảng đưa tay gạt vết máu mặt Lý An Thần, nhưng do vụng về nên máu loang ra cả nửa khuôn mặt, nhìn máu dính tay, vơ miếng vải màu trắng bị xé rách lên nhàng chấm quanh vết thương, cẩn thận lau sạch vết máu.

      “Đau ?” hỏi.

      Thấy dịu dàng với mình, cơn giận của Lý An Thần cũng nguôi ngoai ít, “Em đau lòng sao?”

      Động tác của Giản Ninh bỗng khựng lại, phải đau lòng vì , mà là loại cảm giác rung động, trong lòng hỗn loạn, chợt mạnh tay hơn. “Đánh lại phải gọi người khác ra giúp chứ, sĩ diện!”

      Vết thương đau đớn khiến Lý An Thần nhe răng trợn mắt, bỗng nhiên bắt lấy tay , “Em thể nhàng chút sao? Nhóc con chết tiệt!”

      “Còn bảo tôi phải nhàng thế nào nữa!” Giản Ninh mếu máo lườm .

      Lý An Thần nhìn đăm đắm, ánh mắt lướt qua đôi môi bị Thẩm Cận chà đạp, khuôn ngực đầy đặn cùng với nơi nào đó giữa hai chân khiến người ta mơ màng, hơi thở trở nên dồn dập.

      “Đồ háo sắc, nhìn đâu… Ưm…”

      Lúc Lý An Thần hôn Giản Ninh, đầu óc lập tức trống rỗng, quên cả giãy giụa, quên cả phản kháng, để mặc tùy ý xâm phạm.

      Cho đến khi bàn tay luồn vào trong nội y của , mới tìm lại được lý trí. “Lý An Thần, … vô lại, mau buông tay ra.” ra, hề cảm thấy ghét đụng chạm của , nhưng xuất phát từ tâm lý rụt rè e thẹn của phái nữ, vẫn phải ngăn lại.

      Xúc cảm quyến luyến dứt ra được, đôi môi mềm mại ngọt ngào, Lý An Thần căn bản thể nào dừng lại. Có thứ tình cảm như muốn lao ra khỏi lồng ngực, nó cứ va chạm vào lòng sóng sau cao hơn sóng trước, thứ tình cảm này là gì, nhưng biết mình muốn có .

      Muốn có ngay vào thời khắc này.

      “Giản Ninh, đừng tưởng tôi biết nổi giận, người phụ nữ mà tôi ngắm trúng thể để cho kẻ khác đụng vào, dù chỉ là chút.”

      Người phụ nữ mà ngắm trúng!

      là người phụ nữ mà ngắm trúng!

      Trong nháy mắt, Giản Ninh như chìm vào cơn mơ, con đường tình cảm của quá mệt mỏi, từ tận đáy lòng, thực muốn tìm người đàn ông để có thể dựa vào.

      Mọi chuyện phát sinh cách hợp tình hợp lý, lúc Lý An Thần tiến vào, chặt chẽ của khiến điên cuồng, thầm nghĩ lần đầu tiên của chắc hẳn còn mất hồn hơn thế nữa, vô cùng ghen ghét hỏi: “Lần đầu tiên của em là cho ta?”

      hài lòng khi tôi còn là chim non sao?” Ước vọng đương nháy mắt vỡ tan, bị ghét bỏ vì phải là trinh nữ, trong lòng Giản Ninh cảm thấy cay đắng, nước mắt rưng rưng, cắn răng kìm nén để bản thân rơi lệ.

      Thấy khóe mắt ngập nước, Lý An Thần cho rằng nhớ tới Thẩm Cận, lòng đố kị khiến cho động tác chiếm hữu càng thêm mãnh liệt, Giản Ninh cảm thấy đau đớn.

      Đàn ông cho dù tính cách có thế nào giường cũng đều hung mãnh như thú.

      Đó là bản tính!

      Bản tính của đàn ông!

      Hết phần 5

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Phần cuối

      Giản Ninh mình trở lại thành phố C, thờ ơ với Lý An Thần. Lý An Thần nổi tiếng nhát gan, cũng nổi tiếng khó chơi, cho dù dùng đủ mọi cách chống đối Lý An Thần vẫn cố chấp chịu đựng.

      buổi chiều lác đác mưa thu, Lý An Thần rời khỏi xưởng sửa chữa, thẳng tới nhà trọ của Giản Ninh. Giản Ninh vừa làm về, đồng phục còn chưa kịp thay ra bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa như phá.

      Giản Ninh mở cửa trông thấy Lý An Thần, cơn tức lại ùn ùn kéo đến. Lý An Thần chui vào, vừa mở miệng hỏi: “Tại sao nhận điện thoại của , tại sao lại trốn tránh ?”

      phải chê tôi sao!” Giản Ninh đứng quay lưng về phía , lên tiếng.

      “Hả, nhóc con chết tiệt nhà em, chê em bao giờ?”

      “Tự biết.”

      biết cái gì chứ?”


      chê tôi phải là trinh nữ!”

      chê em phải là trinh nữ bao giờ?”

      chê sao lại hỏi tôi câu đó, còn làm người ta đau như thế!”

      Lý An Thần dở khóc dở cười : “Chỉ vì chuyện này mà em cự tuyệt ?”

      Giản Ninh cắn môi dưới, ngồi xuống mép giường, mãi mới lên tiếng: “Khi , nào cũng muốn có được tình đẹp, coi đối phương là người mà mình phó thác cả đời, nghĩ rằng mình và người đó luôn tốt đẹp như thế cho nên mới liều lĩnh , liều lĩnh giao mình cho đối phương. Nếu như tôi biết tình của mình và Thẩm Cận có kết cục tốt có lẽ tôi dễ dàng trao thân mình.”

      “Em hối hận sao?” Lý An Thần thể cười nổi.

      “… biết, có lẽ là hối hận, có lẽ , nhưng điều đó quan trọng, quan trọng là, tôi chỉ muốn cho biết, phải do tôi tùy tiện phóng túng mà mất cái màng đó.”

      “Vậy là em hiến thân vì tình rồi, vĩ đại!” Trong lòng Lý An Thần chua xót vô cùng.

      …” Giản Ninh suýt nữa kìm được nước mắt.

      Lý An Thần nhìn nổi nước mắt của , vội vàng ngồi xuống bên cạnh, nhìn : “ hỏi như vậy hoàn toàn có ý chê em, đó là ghen với Thẩm Cận, bởi vì phát mình thích em rồi. Đúng, em sai, nào khi cũng muốn đó là tình tuyệt đẹp, coi người đó là đối tượng phó thác cả đời. Đàn ông cũng thế, ai cũng mong muốn mình hoàn hảo, cả tâm hồn và thể xác hoàn toàn thuộc về mình, nhưng thế giới này làm gì có nhiều chuyện tốt đẹp như vậy! Thực ra, đàn ông cũng có lúc rất vô lý, ràng mình phải là trai tân nhưng vẫn cương quyết đòi hỏi bạn phải còn trong trắng, toàn là mấy thằng theo chủ nghĩa trọng nam độc đoán vớ vẩn. Nếu như đàn ông cũng có màng tuyệt đối thể mạnh miệng như vậy.”

      “Xì!” Giản Ninh bị hai câu cuối cùng chọc cho phì cười.

      “Hai ngày nay cũng suy nghĩ kỹ, biết trong lòng em, Thẩm Cận thể biến mất trong sớm chiều, cũng có thể biến mất. Cho nên, Giản Ninh, từ hôm nay trở , những gì của trước đây hãy cho qua hết, chỉ quan tâm tới sau này, sau này trong lòng em có hay .”

      Thực ra hạnh phúc rất đơn giản, chỉ cần bạn sẵn lòng ai cũng có thể mang đến cho bạn hạnh phúc.

      từng thất bại lần trong chuyện tình cảm, lần thứ hai đương, Giản Ninh vô cùng thận trọng, đối với Lý An Thần lúc gần lúc xa. sợ mẹ của Lý An Thần cũng giống như mẹ của Thẩm Cận, coi thường , dùng mọi cách để bắt rời khỏi .

      Nếu như thế nhất định phát điên.

      May là mẹ của Lý An Thần phải người như vậy, bà đối xử với hề có chút nào tự cao tự đại của mẹ chồng tương lai, ngược lại rất thường xuyên kéo dạo phố mua sắm, mua cho nhiều đồ mới. Mọi chuyện vẫn luôn phát triển theo hướng tốt đẹp, cho tới khi Lý An Thần phản bội Tiêu Trạch.

      Công bằng mà , đó gọi là phản bội, đó là lựa chọn.

      Đứng trước tài sản công ty hàng trăm triệu và em bạn bè, đến thượng đế cũng chọn công ty.

      Cho dù Lý An Thần chọn Tiêu Trạch, phản bội Lãnh Ngự Thần kết quả vẫn như bây giờ. Khi đó Tiêu Trạch căn bản bì được với năng lực của Lãnh Ngự Thần, Tần Vũ bị thâu tóm hiển nhiên thể thay đổi. Lý An Thần thể nào lý trí mà đặt tình nghĩa em lên hàng đầu, khiến bản thân thiệt hại mà người của Lý gia cũng suy sụp theo Tiêu Trạch. nghĩ cả rồi, nghĩ đến chuyện phải bảo vệ thực lực, chờ đến khi Tiêu Trạch cần giúp đỡ dang tay trợ giúp.

      Giản Ninh cảm giác mình có liên hệ với Lý An Thần nên dám đến gặp Nhan Hoan, người chị em tốt giúp đỡ trong lúc khó khăn nhất.

      Cho nên hề do dự với Lý An Thần: “Chúng ta chia tay !”

      Khi chúng ta đạt được thứ gì thường thường cũng phải mất thứ gì đó, Lý An Thần tính trước được mình mất tình bạn, nhưng ngờ ngay cả tình cũng mất theo.

      Lý An Thần kinh ngạc nhìn hồi lâu mới : “Giản Ninh, em .”

      Giản Ninh, em .

      Câu này nghe quen, cũng từng có người đàn ông như vậy với : “Giản Ninh, em , em chỉ chính mình.”

      Giản Ninh vẫn cho rằng Lý An Thần chưa nhiều, cho rằng mình cầm lên được cũng bỏ xuống được.

      Nhưng mọi chuyện lại hề như tưởng tượng.

      Tình bất tri bất giác sớm ăn sâu vào trái tim, thâm căn cố đế.

      Chỉ là hai bên đều cố chấp chịu nhượng bộ.

      Lý An Thần giận vì Giản Ninh có thể dễ dàng chia tay. Có khoảng thời gian rất sầu não, bạn bè ở thành phố C phải châm chọc khiêu khích cũng hờ hững, còn mặt mũi nào mà quay về, chuyện công ty cũng muốn quan tâm, suốt ngày làm tổ ở thành phố T, mù quáng hồ đồ theo Dạ Cảnh Triệt.

      Ở thành phố T có nhà hàng cao cấp mới mở, Dạ Thất dẫn theo mấy người bạn thân tới đó, lúc gọi món, ta ngậm điếu thuốc hỏi Lý An Thần muốn ăn gì.

      Muốn ăn gì?

      Lý An Thần buột miệng : “Trứng cuộn!”

      “Trứng cuộn!” Dạ Thất nhìn nhân viên phục vụ, “Có món này ?”

      Nhân viên phục vụ khó xử cười cười, “Rất xin lỗi, tiên sinh, chúng tôi có món trứng cuộn.”

      Lý An Thần cụp mắt, “Tôi chỉ muốn ăn trứng cuộn.”

      Dạ Thất ném thực đơn, trừng mắt ra lệnh: “Hôm nay mang được món trứng cuộn lên đây ném ông chủ của các người vào chảo rán.”

      Nhân viên phục vụ sợ hãi lui ra ngoài, lúc mang thức ăn lên, bàn thực có món trứng cuộn kiểu Nhật, màu vàng rộm, hương thơm nức mũi, nhìn rất ngon mắt, Lý An Thần gắp miếng bỏ vào miệng, vừa nhai nhả luôn ra.

      phải mùi vị đó!

      Lý An Thần ăn thêm miếng nào nữa, chỉ uống rượu, hết ly này đến ly khác.

      Dạ Thất nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của , : “Với khả năng của cậu thiếu gì phụ nữ, , cậu muốn loại nào, bạn đây giới thiệu cho.”

      “Tôi chỉ thích làm món trứng cuộn cho tôi!”

      Ngày hôm sau, nhà hàng vừa mới khai trương bị đóng cửa.

      Thời gian chậm rãi trôi , Tiêu Trạch và Nhan Hoan dần thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó, bất mãn của mọi người đối với Lý An Thần cũng dần phai nhạt.

      Ngày sinh nhật của mẹ Giản, Giản Ninh về thành phố T chuyến, ăn bữa cơm đoàn viên. Buổi tối, ra khỏi nhà, đến quán bar mà Lý An Thần hay lui tới, ôm hi vọng có thể tình cờ gặp .

      Nhưng ngờ, gặp được Lý An Thần ở đó, mà lại gặp Thẩm Cận. Thẩm Cận mặc đồ đen cùng với người đàn ông mặc sơ mi hoa về phía Giản Ninh, Giản Ninh đứng dậy, gọi tiếng: “Thẩm Cận.”

      Thẩm Cận sững người, nhưng lập tức khôi phục lại thần sắc, : “ nhận lầm người rồi.”

      Làm sao có thể, ràng là giống như đúc.

      Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa nghi hoặc nhìn hai người, Giản Ninh mơ hồ cảm thấy có điều gì đó bất thường, : “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người.”

      Giản Ninh ngồi trở lại ghế, trong lòng chất chứa tâm , bắt đầu uống rượu. Theo biết, sau chuyện lần đó, Thẩm Cận bị đuổi khỏi sở cảnh sát, cha là thị trưởng cũng bị liên lụy, bị điều đến địa phương khác.

      biết đó là do Lý An Thần làm, trong lòng cảm thấy rất có lỗi với Thẩm Cận, bởi vì trở thành cảnh sát vẫn luôn là lý tưởng của , vẫn muốn tìm cơ hội để lời xin lỗi.

      Nửa đêm, Giản Ninh mới thất thểu rời khỏi quán bar, taxi về nhà, xe chạy yên ổn bỗng có hai chiếc xe màu đen vượt lên chặn đường.

      người đàn ông mặc sơ mi hoa dáng người cao lớn bước xuống xe, kéo Giản Ninh ra khỏi xe taxi, hét lên ra lệnh cho tài xế cút sang bên. cầm ảnh chụp của Thẩm Cận, chất vấn Giản Ninh: “Quen ?”

      Giản Ninh nhận ra chính là người cùng Thẩm Cận lúc nãy, phản ứng đầu tiên là chối bay: “ quen!”

      , tốt nhất nên thành chút.” túm cổ , “Vừa rồi ở quán bar, tôi nhớ rất gọi .”

      Đảo mắt qua chiếc xe màu đen khác, Giản Ninh giả vờ tỏ ra rất sợ hãi, : “Tôi, tôi nhận nhầm người, ta rất giống người trước kia của tôi!”

      Tên mặc áo hoa siết chặt bàn tay, “ .” Mặt Giản Ninh đỏ lên, cảm thấy khó thở.

      Trong chiếc xe màu đen, Thẩm Cận ngồi giữa hai tên đàn ông, cắn răng kiềm chế cơn giận, quay mặt sang phía khác.

      Tên mặc áo hoa hiển nhiên tin lời Giản Ninh, tung cú đấm vào bụng , Giản Ninh đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, buông tay làm ngã ngồi xuống đất, ôm bụng thở hổn hển.

      Đúng lúc này, tại góc phố, ba chiếc xe con lao ra phóng nhanh về phía này, đèn trước sáng ngời chiếu vào người Giản Ninh, ngọn đèn càng ngày càng sáng.

      Tên mặc áo hoa kịp phản ứng xem có chuyện gì những chiếc xe dừng lại, cửa xe bị đẩy ra, đám đàn ông dữ dằn bao vây bọn chúng.

      Hoàn cảnh đó khiến Giản Ninh quên cả đau đớn, tên áo sơ mi hoa lại càng hoảng sợ.

      Ngay sau đó, chiếc xe con cao cấp khác chậm rãi tới, lại gần mới nhận ra đó là cỗ Maybach dài [1]. Xe dừng lại, cửa xe bên ghế lái phụ mở ra, Dạ Thất xuống xe, sải bước về phía tên mặc áo sơ mi hoa, tên áo sơ mi hoa thấy tình hình ổn, vội rút khẩu súng lục bên hông, nhưng chưa kịp ngắm vào Dạ Thất bị Dạ Thất giữ chặt cổ tay, bẻ ngoặt ra sau lưng.

      [1] Maybach: hãng xe hơi hạng sang của Đức.

      [​IMG]

      [​IMG]

      Mấy tên đồng bọn của xuống xe, còn người ngồi chiếc xe khác vẫn hề lộ diện.

      Hai bên giằng co dữ dội.

      “Chị dâu, sao chứ!” Tiếng gọi của Dạ Thất khiến Giản Ninh sửng sốt. Sau khi đỡ dậy giao cho thuộc hạ phía sau, Dạ Thất trừng mắt lạnh lùng đe dọa tên mặc áo sơ mi hoa: “Người phụ nữ của lão đại tao mà cũng dám động vào, mẹ nó mày chán sống rồi phải !” ta nhấc chân lên, đạp vào ngực tên mặc áo sơ mi hoa.

      Đồng bọn của vội vàng nhao nhao rút súng.

      “Cạch” tiếng, cửa sau của chiếc Maybach mở ra, Dạ Cảnh Triệt xuống xe, tay kẹp điếu thuốc, tay cầm súng tiểu liên.

      Nhìn từ vị trí của Giản Ninh, xe còn người đàn ông nữa, người đàn ông kia phải là lão đại mà họ đấy chứ.

      trở thành người phụ nữ của đại ca xã hội đen từ bao giờ vậy!

      Dạ Cảnh Triệt ngậm thuốc lá, lau khẩu súng đen bóng, nheo mắt : “Thành phố T phải vùng biên, ở đây cấm cá nhân tàng trữ vũ khí.”

      Súng tiểu liên còn mạnh hơn nhiều so với súng lục. [2]

      [2] Súng lục:

      [​IMG]

      Súng tiểu liên:

      [​IMG]

      Đối phương kinh ngạc, tên trông có vẻ là người cầm đầu cười : “Chúng tôi tìm người, nhận nhầm này, hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi.”

      “Tìm ai!” Dạ Thất trừng mắt, cúi người nhặt bức ảnh rơi đất, kinh ngạc : “Ơ, đây phải Thẩm Cận sao?”

      Thẩm Cận bị giữ trong xe nghe thấy vậy, trong lòng hơi giật mình, nhưng sau đó lại bị lời của Thẩm Cận khiến cho dở khóc dở cười.

      Dạ Thất cầm ảnh tới cho Dạ Cảnh Triệt xem, “Đây phải tên Thẩm Cận làm chị dâu to bụng, lấy cắp viên kim cương lớn nhất của đại ca sao!”

      Dạ Thất với tên cầm đầu của đối phương: “Các người biết bây giờ ở đâu ? Đại ca của chúng tao tìm !”

      Tên cầm đầu liếc nhìn Giản Ninh, : “ biết, chúng tôi cũng tìm, tiên sinh, coi như đây là hiểu lầm, tôi xin lỗi này, vậy nhé!”

      “Như vậy làm sao được, chị dâu của chúng tao bị các người dọa cho sợ hãi, các người xong là xong được à!”

      “Nếu phải làm sao bây giờ?” Tên cầm đầu trầm ngâm lát, chui vào xe, lấy xấp tiền dày đưa tới trước mặt Dạ Thất. “ chút gọi là, rất xin lỗi.”

      Dạ Thất cầm lấy xấp nhân dân tệ áng chừng, : “Thế này còn tạm được. !”

      Đối phương nhanh chóng quay vào xe, hai chiếc xe lần lượt chạy .

      Ánh mắt Thẩm Cận vẫn luôn chăm chú vào Giản Ninh, ngồi ghế trước cùng xe mở miệng: “Alex, cảm giác làm người phụ nữ của lão đại có thoải mái ?”

      Thẩm Cận lên tiếng, thu hồi ánh mắt, thả lỏng người tựa vào lưng ghế, mãi sau mới : “Haiz, bây giờ ông chủ tin tôi rồi chứ!”



      Dạ Thất đuổi hết đám thuộc hạ , giật lấy khẩu súng tiểu liên trong tay Dạ Cảnh Triệt, “Đừng có làm hỏng súng đồ chơi của con trai tôi!”

      Dạ Thất hỏi: “Này! Cậu xem, vừa rồi tôi diễn đại ca xã hội đen có giống ? Kỹ xảo rất thành thục, giành giải Oscar cũng thành vấn đề!”

      Dạ Cảnh Triệt kiềm chế cơn phẫn nộ, kéo tay Giản Ninh nhét vào trong Maybach, đóng cửa xe, : “Diễn hay lắm, lại còn kỹ xảo!”

      “Ơ này, cậu để hai người họ lái xe trước thế, hai chúng ta về bằng gì?” Dạ Thất kêu lên.

      bộ.” Dạ Cảnh Triệt .

      “Triệt, bà xã cậu dạo này dã man với cậu lắm phải ?”

      Sau khi cửa xe đóng lại, Giản Ninh mới nhìn người ngồi ghế sau, là Lý An Thần.

      “Lão đại, có thể giải thích cho em đây là chuyện gì ?” hỏi.

      “…” Lý An Thần quay mặt sang chỗ khác để ý đến .

      Từ lúc Giản Ninh vào quán bar, ánh mắt vẫn luôn dõi theo , nhìn chuyện với Thẩm Cận, nhìn mình uống rượu giải sầu, nhìn thất thểu rời khỏi quán bar.

      Dạ Thất là bá chủ ở thành phố T, bất kỳ kẻ nào có bối cảnh màu đen tiến vào thành phố này đều thoát khỏi khống chế của ta.

      Bọn buôn ma túy đến từ Tam giác vàng theo dõi Giản Ninh, chắc chắn có liên quan đến thay đổi diện mạo của Thẩm Cận.

      Xe chạy qua chợ đêm, Giản Ninh thấy Lý An Thần vẫn thèm để ý đến mình, ôm bụng bắt đầu rên rỉ.

      “Đau ở đâu?” Lý An Thần ngồi sát lại, bàn tay to sờ lên bụng .

      “Ở đây, ở đây, xanh tím cả rồi.” Giản Ninh chỉ vào bụng rồi đến ngực.

      “Bọn chúng đánh vào ngực em?”

      Giản Ninh tủi thân gật đầu: “Ừm, đau quá!”

      “Để xem.” Lý An Thần đưa tay cởi áo .

      Giản Ninh liếc nhìn lái xe, thẹn thùng : “ làm gì vậy?”

      Lý An Thần nhìn lái xe, lái xe hiểu ý điều chỉnh bức tường gỗ cách che lên.

      “Em xem!” Lý An Thần giật mở vạt áo của

      Cả đời này Giản Ninh hai người đàn ông, người là Thẩm Cận, người kia là Lý An Thần.

      Thẩm Cận quá mệt mỏi, Lý An Thần lại nhõm ung dung, vì vậy người đàn ông này từ đầu đến cuối khiến cảm thấy chút áp lực nào!

      Phụ nữ tàn nhẫn với người khác, nhưng đừng tàn nhẫn với chính mình, sống thoải mái thanh thản vẫn tốt hơn!

      Lại , Dạ Thất và Dạ Cảnh Triệt chậm chạp bộ đường cái, lúc ngang qua con phố nào đó, Dạ Thất dừng lại, chỉ vào chiếc Maybach rung lắc dữ dội trong ngõ hẻm, : “Mẹ! Mạnh thế!”

      Hết ngoại truyện 1

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :