1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

[Truyện Tây] Keep Holding On - Susane Colasanti (Update Chương 3.1)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. windywindy

      windywindy New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      10
      Chương 3.1
      Translator: windywindy
      Thứ 2, ngày 11 tháng 4
      Còn 49 ngày
      Mái tóc của tôi trông rất dọa người!

      Nếu vát quả đầu này học, thể nào cũng khiến người đường chạy mất dép. Thời tiết có ẩm ướt nhưng vô dụng. Nó chẳng thể giúp cho mái tóc xù thảm họa của tôi xẹp bớt.

      Tôi rất nghi ngờ nhỏ Jolene Delmonico đã phải thức dậy từ giữa khuya để sửa soạn cho mái tóc "bất trị" của nó. Nhỏ học chung lớp vật lý với tôi, mỗi sáng học, mái tóc xinh đẹp duỗi thẳng hai bên gương mặt nhỏ cứ ám ảnh tôi mãi. Dùng máy kéo kẹp tóc đến ngang vai là cách khả thi nhất lúc này, nhưng cái khó là nó thể giữ cho tóc thẳng trong nhiều giờ được.

      Xui xẻo hơn, ngoài tóc gặp vấn đề ra thì mắt tôi cũng được ổn cho lắm. Nó sưng húp lên rồi >_<. thể họ với hai con mắt ốc bươu như vậy được.

      Đến lúc chuồm đá thôi!

      Tôi chạy ào vô bếp, tóm lấy cái muỗng tôi để trong tủ lạnh phòng hờ lúc mắt bị sưng. Sao mắt tôi có thể sưng lên to thế này? Chắc là dị ứng rồi, nhưng đời nào mẹ đưa tôi tới bệnh viện kiểm tra nên, có Chúa mới biết tôi bị cái gì.

      Trong nhà tắm, tôi nhắm một bên mắt rồi xoa xoa cái muỗng, kim loại mát lạnh làm diệu chỗ sưng lên. Mát quá!

      Vừa đợi mắt bớt sưng, tôi vừa ngẫm nghĩ xem hôm nay có nên thay đổi một chút trang phục học , dù hôm qua tôi đã chuẩn bị quần áo sẳn rồi. Tôi phối chiếc quần jeans xanh với áo thun rộng rãi cho ngày hôm nay. Vào mùa đông, tôi có thể mặc thêm áo len dày, hoặc một trong năm chiếc áo dài tay cùng kiểu mà tôi mua khá lâu rồi. Một trong số đó thậm chí còn có vết ố tẩy ra nữa, thật muốn vứt cho xong, nhưng vứt rồi lại chẳng có áo mặc. Haizz.

      Tôi chọn một mang một trong hai đôi Converse "gần như chỉ còn cái đế" để học. Tôi cho rằng 2 đôi giày của mình trông rất "cool", dù có nhiều chỗ rách nhưng tôi che bằng cách viết thêm lời bài hát và lời thoại phim để chúng trông phá cách hơn nữa. Có một lần, khi tôi mang đôi giày tàn đến thể tàn hơn của mình qua đại sảnh đễn chỗ tủ đựng đồ, tôi nghe hai nhỏ hotgirl ngồi phía đối diện xì xào về đồi giày của tôi.

      "Thấy đôi giày nó mang ?"

      "..."

      Tôi nóng mặt.

      Khi đến trường, mái tóc của tôi đã phình đến mức thể phình hơn. cần soi gương tôi cũng biết bản thân trông đáng sợ ra sao. Nếu như bình thường tôi rất ghét học sớm thì hiện tại, tôi thấy trân trọng điều này xiết bao. Có lẽ phép màu sẽ xuất hiện khiến mái tóc của tôi xẹp bớt khi vào tiết một cũng nên :3.

      Nếu học quá sớm, học sinh được vào lớp mà phải ngồi đợi dưới căn tin trường. Lúc này căn tin khá vắng, chỉ có tôi và mấy đứa năm nhất ngồi ở phía cuối, tôi chọn chỗ ngồi quen thuộc và bắt đầu sự nghiệp vuốt thẳng tóc. Bình thường sáng sớm học tôi sẽ ngồi ở căn tin đọc sách, hoặc làm bài tập. Dù mãi mê chiến đấu với bài tập thì tôi vẫn rất nhạy cảm với mọi thứ xung quanh. Đôi khi Julian sẽ đến trường khá sớm, sẽ nán lại và trò chuyện đôi câu cùng tôi. Nhưng với quả đầu này thì tôi dám nói chuyện với ai? Mà giám thị chưa mở của nên chẳng thể chuồn đâu được.

      Thầy giám thị mới tới chắc sẽ cho tôi vào thôi. Tôi túm lấy ba lô và về phía cửa ra vào.

      "Chưa cho vô nữa à?"

      Là Julian. Tôi xoay người lại và balo vô tình đụng phải chân .

      "Oh". Tôi thấy Julian tới, mái tóc tôi quá kỳ quặc và tôi vừa nện balo vào chân .

      "Rất xin lỗi"

      " sao, mình nghĩ chúng ta sẽ bị nhốt ở đây tới khi chuông reo"

      "Ừm, mình vừa ̣nh lẻn vào lớp"

      "Nghe hay nhỉ, mình tham gia với"

      "Được". Tôi liếc về phía giám thị đứng đằng kia, nói:

      "Nếu cậu đánh lạc hướng ông ấy thì mình có thể lẽn qua cái cửa xa nhất đằng đó"

      "Đánh lạc hướng bằng cách nào?"

      "Làm náo động một chút"

      "Hừm, cũng được". Julian gật gù vẻ suy ngẫm, "Để mình nghĩ kỹ xem nên náo động như thế nào".

      Tôi vừa vuốt vừa ém mái tóc bù xù, chẳng ăn thua, nó vẫn đơ ra như vậy, sao hôm nay trời mưa ta?

      "Hiểu rồi, mình sẽ làm bộ như bị trượt chân té sàn để thu hút sự chú ý, cậu chỉ có vài giây thôi đó, nếu giờ cậu lén đến gấn cánh cửa kia thì chút nữa cậu mới có đủ thời gian chuồn vào trong."

      "Tuyệt vời"

      "Nhưng còn mình thì sao?" - Julian bất ngờ hỏi.

      Hừm, đầu óc tôi quay cuồng, tôi ngờ rằng Julian lại trò chuyện với tôi, dù hiện tại tôi trông rất tệ hại.

      "Mình biết nữa"

      "Vậy ngồi đây tính lại cho đàng hoàng đã"

      Chúng tôi ngồi xuống cái bàn gần đó, tôi để ý thấy tường có bức tranh bằng lụa mới được treo lên.

      "Là cậu vẽ?"

      "Ừm"

      "Đẹp quá"

      "Cảm ơn"

      Julian vẽ tranh lụa theo phong cách Andy Warhol. Tôi từng thấy vài bức vẽ như vậy lúc còn học môn tự chọn truyền thông tổng hợp. Mỗi khi chúng tôi làm đề mục nào đó, Julian sẽ đến chỗ tôi ngồi để xem tôi làm cái gì. Tôi thể tin được rằng tôi trò chuyện cùng 1 nam sinh, 1 người mà tôi mấy thân quen, điều đó khiến tôi cảm thấy như bản thân mình cũng là một gái tuổi teen bình thường.

      Thông qua những lần trò chuyện đó, tôi biết được Julian muốn trở thành kiến trúc sư, thiết kế những mô hình nhà ở đẹp lộng lẫy mỗi khi tới lớp. Có ngôi nhà nằm chênh vênh vách đá một cách ngoạn mục, còn có kiểu nhà dập dềnh như trôi dòng nước, hoặc phủ đầy cây xanh mái nhà. Những thiết kế của Julian luôn ấn tượng và khiến ta như muốn hưởng thụ cuộc sống theo cách tuyệt vời hơn. Triết lý của là căn nhà mà bạn sống sẽ phản ánh được tính cách con người bạn, một cách độc đáo.

      "Sherae sẽ rất phấn khích nếu cậu ấy thấy bức tranh này".

      Tôi nhìn về phía bức tranh vẽ cây cọ của Julian tường. Tuần trước, nó chỉ là một bản phát họa, sau đó, chút màu sắc được thêm vào, còn bây giờ, mọi thứ thật sự đẹp quá sức tưởng tượng!

      "Cậu ấy bị ám ảnh bởi những thứ có liên quan đến California"

      "Còn cậu thì sao?"

      "Mình mấy quan tâm đến California, điều mình quan tâm là làm sao để rời khỏi nơi này"

      "Ừ, mình hiểu, nhưng ý mình là, cậu...có bị điều gì ám ảnh ?"

      "Ờ, nhiều lắm, cậu biết đó, ừm... mình thích nghệ thuật, ý mình là hội họa". Tôi nhìn lên bức họa lần nữa. "Nó rất đẹp"

      Julian cười, giống như đã hiểu được lời tôi nói.

      "Cậu rất dễ thương"

      OMG. Tôi vuốt vuốt tóc.

      Rồi Julian hỏi tiếp "Cậu thích phong cách nghệ thuật nào?"

      "Cậu biết Alexander Calder chứ?"

      " rõ lắm, nhưng..."

      Tôi cười, cũng cười.

      "Mình thích sự biến tấu của ông ấy, ngoài ra thì những bức điêu khắc của Branausi cũng rất đẹp, đặc biệt là tác phẩm "Bird in space"

      "Mình biết tác phẩm đó"

      "Ồ, nó rất đẹp". Tôi miêu tả những đường chạm khắc uyển chuyển của bức điêu khác cho Julian, kể cho nghe về câu chuyện một sân bay đã đánh thuế bức tượng vì nhầm nó là một món đồ trưng trong nhà chứ phải 1 tác phẩm nghệ thuật. Họ baỏ, con chim có đầu, có chân hay lông vũ, cho nên nó phải là 1 bức điêu khắc.

      Khi tôi kể những chuyện này, Julian nhít lại gần hơn, dường như hứng thú còn hơn cả tôi. Trò chuyện cùng vẫn luôn thoải mái như vậy, ở bên cạnh khiến tôi cảm thấy rất an toàn.

      _______☆☆☆________
      Scofield rất phấn khích khi nói về chủ đề TGIM

      "TGIM!!!!" reo lên hưng phấn trong tiết đầu tiên của ngày thứ hai. Dĩ nhiên, chỉ có thể tung hô TGIM vào ngày thứ hai thôi. TGIM là viết tắt của từ Thank God It's Monday (Ơn trời, hôm nay là thứ hai)

      cho rằng, tại sao tất cả chúng ta lại thích ngày thứ sáu? Mỗi ngày trong tuần đều chứa đựng một cơ hội làm cho cuộc sống tươi đẹp hơn. Và đó là lý do tại sao ta nên trân trọng từng ngày. Thứ hai được xem như ngày đầu tuần, sáng thứ hai chỉ là khởi đầu của một ngày mới mà còn là khởi đầu của một tuần mới!

      Nhiều điều thú vị chờ ta khám phá!

      "Sẳn sàng khởi động ngày thứ hai chưa mấy đứa?"

      Im ắng...

      Ráng dỗ ngọt "Thứ hai là một ngày mới, một tuần mới"

      Đáp lại là một tiếng ngáp dài lê thê.

      Thật ra, Scofield luôn ́ làm cho bọn tôi tỉnh taó. là giáo viên duy nhất trong trường hiểu được nổi khổ của học sinh. Nếu làm vậy, tiết vật lý chắc chắn sẽ vừa dài vừa chán.

      Jolene Delmonico ngồi trước tôi, mái tóc rực rỡ óng ả của nó làm tôi chướng mắt. Nếu tóc nó mà bóng thêm tí nữa, chắc chắn ánh đèn điện chọi mắt sẽ rọi vào tóc nó rồi phản xạ ánh sáng lên bức vẽ Einstein và đốt một lỗ gương mặt ngài ấy. Nực cười làm sao khi cho rằng tóc nó thẳng mượt hoàn hảo thế kia là nhờ nó biết cách giữ ẩm. Còn nực cười hơn nữa là tôi ngồi kế thằng nhãi Warner Talbot như giữa tôi và nó chưa xảy ra chuyện gì. Nó chỉ chế giễu bữa trưa của tôi mà năm lớp 8 nó còn bắn đạn giấy vào người tôi, lên lớp 9 thì chế bài rap sỉ nhục tôi, mỗi khi tôi xuất hiện là nó lại lảm nhảm bài đó. Hiện tại tôi bị buộc phải ngồi kế nó, hệt như hề có thù oán gì xảy ra giữa hai đứa.

      Đây chính là trường học. Vờ như chẳng có gì xảy ra dù sự việc đã xảy ra rõ mồn một.

      May là tôi phải làm việc với nó. Mỗi khi Scofield phân công làm nhóm là nó lại đẩy bàn ra xa tôi. Tôi vào nhóm với Ali Walsh và một bạn tên Darby. Ali rất dễ mến, nhưng ấy cũng độc như tôi, còn Darby thì tôi rõ lắm, nàng như tên lính hay lòng vòng trốn việc.

      "Mấy đứa ơi, dồn hết tinh lực để học bài mới thôi nào!"

      reo lên, sau đó gõ gõ vào cái chuông bàn, tiếng chuông vang lên y như tiếng chuông phòng dịch vụ khách hàng ở siêu thị Rodeo vậy. Chuông có tên gọi là Lloyd, theo tên nhân vật trong bộ phim mà Scofield thích. Lloyd có rất nhiều chức nnăng như đánh thức một đám gà gật chúng tôi, thay lời hoan hô khi ai đó phát biểu hay hoặc trả lời đúng một câu hỏi hóc búa, có khi Lloyd reo lên chỉ vì Scofield muốn nhấn mạnh bài giảng.

      biết vì sao mà luôn tràn đầy sức sống, cà phê, chất caffeine, làm sao có thể luôn tươi tắn như thế nhỉ?

      "Các em đã sẳn sàng bắt đầu bài Quang phổ ánh sáng chưa nào?"

      nhặt con Gumby bàn lên và nói "Tớ sẳn sàng rồi". Gumby là một con thứ bông, cùng với Poke và chàng lính mới Prickle vàng chóe, Prickle là khủng long đực. từng giải thích sự hiện diện của những con gấu bông này hồi đầu năm, khi đó, bọn tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì về đám thú bông. Đôi khi các em thú cũng sẽ được đưa vào lúc giảng để bài học thêm sinh động. Học tiết vật lý của chúng tôi cũng quen thuộc với ngài Bill trong chương trình Saturday Night Live. Mỗi khi lớp gặp vấn đề nan giải hay bế tắc, đều bắt chước ngài Bill bị va vào đồ vật là la lên "Oh no" khiến cho cả lớp vui vẻ hẳn lên.

      quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về , luôn ́ tạo ra những câu chuyện vui vẻ với phong thái tự tin và cho dù chúng tôi ai thích các môn khoa học nhưng sự tự tin và những nỗ lực của luôn làm cho chúng tôi quý hơn.

      Trường học có lẽ sẽ là một nơi tốt đẹp nếu mọi người quá e ngại về bản thân họ, và cứ luôn thoải mái thể hiện chính mình.
      Last edited: 7/2/15

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :