1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Truyện ngắn] Thời gian dừng lại trong mắt anh - Dung Quang (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      【 10 】

      Haruki Murakami trong 《 rừng rậm Na Uy 》 dùng câu vừa đơn giản nhưng sâu sắc để kết thúc câu chuyện:

      “Mà tôi chỉ có thể đứng ở nơi biết tên, biết là ở đâu, càng ngừng gọi tên của Midori.”

      Chúc Thiên biết Tống Chỉ có thể khắc cốt ghi tâm nhớ đến như vậy hay , nhưng nghĩ, so với việc sau này hai người bọn họ sinh ra chán ghét nhau, chẳng bằng bây giờ tiêu sái rời .

      Rời khỏi . Ít nhất nhớ Chúc Thiên trong 8 năm vì mà dần dần trưởng thành.

      già .

      cũng bao giờ già .

      Trong trí nhớ của người đó có dung nhan bất lão. Có lẽ ngày nào đó, vẫn còn có thể nhớ kỹ tên , như Toru luôn nhớ đến bé Midori ngốc nghếch, và vẫn nhớ thương đến bộ dáng tốt đẹp nhất của .

      giây trước khi máy bay cất cánh, loa phát thanh ở sân bay vang lên giọng ca nam và giai điệu quen thuộc:

      “Rời khỏi thành phố tôi quen thuộc, quên tên của chính mình, chuyện xưa có hồi kết, người muốn nghe tôi biến mất.”

      Người muốn nghe, tôi biến mất.


      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Bên cạnh tôi có rất nhiều cuộc hôn nhân hạnh phúc. Bạn bè tôi với tôi rằng, kỳ thực tình và hôn nhân nên nhập làm , kích tình mà phải tình trọn vẹn có lẽ mới thích hợp đến đích hôn nhân. Đối với hôn nhân tôi hiểu biết nhiều lắm, nhưng tôi vẫn luôn tin tưởng vào tình . Tôi tin Chúc Thiên và Tống Chỉ cho dù có chia tay, nhưng phần tình trong hồi ức vẫn là chân thành tha thiết .

      Bởi vì bên cạnh xuất cuộc hôn nhân như vậy, cho nên tôi có cảm hứng mà viết nên câu chuyện này, câu chuyện này cũng hoàn mỹ, nhưng kết cục như vậy là kết cục tốt nhất trong mắt tôi. Trong cuộc sống , Chúc Thiên có rời mà vẫn lựa chọn tiếp tục cuộc sống hôn nhân ấy, bởi vì luyến tiếc đoạn hồi ức ngày xưa. Tôi biết ấy làm như vậy là lí trí hay lí trí, nhưng cuộc sống và tiểu thuyết cho tới bây giờ chính là hỗ trợ lẫn nhau, nhưng hoàn toàn trùng hợp. Tôi viết truyện của tôi, ấy có cuộc sống của ấy. Tôi chỉ có thể hy vọng ấy được hạnh phúc an ổn.











      Trang Pháp, lovenovelChris thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Thanks nàng @banglangtrang123, truyện rất cảm động. Phụ nữ lúc nào cũng là người thiệt thòi nhất trong tình .

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :