1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Truyện ngắn] Chàng trai ở trong hoa hướng dương - Ức Cẩm

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chàng trai ở trong hoa hướng dương - Ức Cẩm

      Chương 5:

      Edit: Huyềnpluss


      xuất của Quỳ cuối cùng cũng khiến cuộc sống sinh hoạt đơn điệu ở nông thôn của La Tiểu Sanh nhiều mầu sắc hơn.

      Cứ lúc mặt trời khuất sau đám mây hoặc là chạng vạng tối lại thình lình xuất , mang theo nụ cười trước sau như cùng chuyện. thể thừa nhận, giọng của Quỳ bất cứ lúc nào cũng hào hứng vui vẻ, tựa hồ cho tới giờ chưa từng biết phiền não.

      Đúng vậy! cái cây làm sao biết phiền não?

      Quên , thời điểm này La Tiểu Sanh hoàn toàn tiếp nhận Quỳ là hoa hướng dương, có đôi khi nhớ tới hỏi , bà ngoại ở trời liệu có sống tốt .

      Quỳ chỉ biết cười, rồi vò rối tung mái tóc ngắn của , "Tiểu Sanh, là hoa hướng dương, phải thần tiên."

      " phải thần tiên, vậy là tinh sao?"

      Quỳ ngẫm nghĩ một lát rồi , "Là phải cũng là ."

      Câu trả lời của La Tiểu Sanh nghe hiểu, "Đến cùng là phải hay phải?"

      " là người của em, phải tinh." Quỳ chăm chú nhìn .

      Vì vậy, La Tiểu Sanh lại đỏ mặt.

      "Quỳ, về sau đừng như thế nữa được ?" Gương mặt đỏ bừng, giọng khe khẽ.

      "Được!" Quỳ gật đầu, " là người của em, em đều nghe em."

      Từ đó về sau Tiểu Sanh còn đề cập tới cầu này nữa.

      Đến mùa mưa dầm, trời liên tục mưa ngừng, mưa lại tạnh, tạnh lại mưa, có đôi khi trời vừa nắng đó mưa. Cứ như thế, căn nhà cũ nát rốt cuộc chịu được xâm nhập của nước mưa, vài chỗ trong nhà bị dột.

      Thời điểm Quỳ xuất , tay trái La Tiểu Sanh cầm cái chậu rửa mặt, phải tay ôm cái thùng nước, dưới chân để cái chậu gỗ, chạy tới chạy lui hứng nước. Tiếng cười của Quỳ khiến giật nảy mình, nhìn vẻ oán trách, "hù chết em."

      "Thực xin lỗi, chỉ là nhìn em như vậy mắc cười quá." Quỳ xong liền ôm bụng cười vang, nước mắt ứa ra.

      "Cười đủ chưa?" La Tiểu Sanh quẫn bách, nghiến răng ra mấy chữ.

      Quỳ dừng lại, khóe mắt còn vương nước mắt, "Đủ rồi." xong, đôi mắt liếc xéo qua dưới chân La Tiểu Sanh, để chân trần, ống quần sắn lên rất cao, y như vừa cấy mạ trở về. Vì vậy, lại kiềm được cười lớn.

      "Đừng cười! được cười nữa!" La Tiểu Sanh mắc cỡ mặt đỏ lên, tức giận tới mức dậm chân, " còn cười em thèm để ý đến !"

      vừa dứt lời, Quỳ liền lập tức ngừng cười. nhanh chóng ngồi xổm người xuống, cũng sắn ống quần mình lên cao, sau đó giơ tay nhận lấy chậu rửa mặt với thùng nước, học bộ dáng của chạy tới chạy lui mà hứng nước.

      "Ha ha ha..."

      La Tiểu Sanh ở bên cười gập cả người, kiềm nước mắt : "Quỳ, ra rất mắc cười."

      Quỳ dừng lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào , "Tiểu Sanh, em cười lên nhìn đẹp, em phải cười nhiều hơn mới phải."

      La Tiểu Sanh giật mình. Cười nhiều hơn? Chẳng lẽ trước kia cười nhiều sao? , lâu trước đây, khi Tần Phong còn chưa quen Giang Vân, khi vẫn học sinh khoá dưới thương nhất, vẫn rất hay cười, hơn nữa còn cười sáng lạn hơn bây giờ gấp trăm lần, nghìn lần.

      biết từ bao giờ, quên còn có biểu lộ là "cười" này.

      "Làm sao vậy?" Vẻ mặt đơn của bị Quỳ nhìn ở trong mắt, tiến lên trước, lo lắng hỏi .

      La Tiểu Sanh miễn cưỡng cong lên khóe môi, " có việc gì."

      "Em dối."

      La Tiểu Sanh hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trốn tránh ánh mắt của , "Em... Em có..."

      "Em có." Quỳ ngắt lời , "Bởi vì nụ cười vừa rồi của em rất khó coi."

      Đúng rồi nhỉ, nụ cười là cách phân biệt cảm xúc tốt nhất thế giới này, cái vẻ giả bộ cười vừa rồi của làm sao nhìn ra được? Chỉ là La Tiểu Sanh ngờ, Quỳ thẳng thừng ra như vậy, để cho có cơ hội phản bác.

      thở dài, "Quỳ, có số chuyện thể hiểu nổi."

      "Chuyện gì?"

      "Em cũng hiểu."

      "Em càng thể hiểu."

      " chỉ là cây hoa hướng dương, chuyện giữa người với người làm sao hiểu nổi?" bỗng nhiên có chút hâm mộ với , phải người có cảm tình, có cảm tình ắt có thương tâm, thương tâm có thể quên được Tần Phong... Bỗng nhiên, tay của nóng lên, trong lúc thất thần bị Quỳ cẩn thận nắm trong tay, "Tuy biết em nghĩ gì, nhưng mà đừn đau lòng nữa, được ?"

      La Tiểu Sanh sững sờ, "Làm sao biết em đau lòng?"

      Quỳ nháy mắt với mấy cái, "Bởi vì, là người của em mà, Tiểu Sanh."

      Sau khi trời tạnh, trèo lên nóc nhà giúp sửa những chỗ bị dột, sau đó đến khi mặt trời ra, lại lập tức biến mất.

      Trong phút chốc, La Tiểu Sanh bỗng nhiên ghét lây ánh mặt trời, nếu như nó có thể ra trễ chút tốt biết bao.

      có Quỳ làm bạn, cuộc sống còn là sắc thái đơn điệu, ngay cả mấy bức tranh sơn dầu La Tiểu Sanh vẽ, sắc điệu cũng dần dần phong phú. thể thừa nhận, tâm tình người hoạ sĩ mới là mấu chốt của nghệ thuật.

      Theo thời gian trôi qua, vẫy tay từ biệt tháng năm dễ thay đổi, tháng sáu tươi vui dần ló ra.

      Tháng sáu, ánh nắng mặt trời đỉnh đầu càng mãnh liệt, hầu như mỗi ngày đều nắng rạng rỡ. Vì vậy, thời gian Quỳ xuất càng lúc càng ngắn, dần dần cố định vào lúc chạng vạng tối trở .

      Mặt trời mọc mặt trời lặn, cuối cùng bị tầng mây che khuất, trời thoáng chốc tối . Nhưng tâm tình La Tiểu Sanh sao minh bạch được, biết khi mặt trời xuống núi, còn mình.

      Có đôi khi nghĩ tới, Quỳ đối với đến tột cùng là cái gì đây? Có phần giống bạn bè, lại có phần giống người thân, có đôi khi lại cảm thấy cái gì cũng giống. Chẳng lẽ chân tướng lại là câu vẫn : là của ?

      Phút chốc, khuôn mặt hơi đỏ lên.

      "Nghĩ gì thế?" Tiếng cười hỏi thăm cắt ngang dòng suy nghĩ của , lấy lại tinh thần, Quỳ đứng ở trước mặt rồi.

      La Tiểu Sanh cẩn thận che giấu tâm tình vừa rồi, liếc oán trách, " ra cũng trước tiếng? Làm em sợ muốn chết."

      Quỳ lè lưỡi, "Ai bảo em suy nghĩ nhập tâm như vậy làm gì, ngay cả đứng trước mặt, em cũng phát ra." Ánh mắt của bỗng nhiên lóe lên, ghé sát vào , " biết, vừa rồi em suy nghĩ cái gì?"

      " có... có gì..." Đôi mắt né tránh.

      "Á!" tiếng kêu , lòng bàn tay ấm áp bỗng nhiên áp lên mặt , hai má nóng như thiêu đốt.

      "Mặt em nóng." Quỳ cười .

      "Buông ra á!" La Tiểu Sanh ngượng ngùng, giọng khe khẽ.

      "Em nhớ phải ?"

      Mặt càng đỏ lên, đỏ như quả chín, " bậy! Em... Em..." cuống lên, vội vàng gạt tay Quỳ ra, "Em chỉ nghĩ... Nghĩ ngày mai vẽ cái gì..."

      " ?" nhíu mày, nụ cười mặt càng sáng lạn, "Vậy ngày mai em định vẽ cái gì?"

      "Vẽ... Vẽ..." Độ nóng của lòng bàn tay dường như còn lưu lại mặt, cùng với nhiệt độ hai má, càng nóng lên, tình huống như vậy, đầu óc bỗng nhiên trống rỗng.

      "Ngày mai, vẽ ." Quỳ bỗng nhiên .

      "Vẽ ?" La Tiểu Sanh hơi kinh ngạc, quên luôn thẹn thùng.

      "Đúng vậy." Quỳ nhíu mày, mặt có vẻ xấu hổ, "Mấy ngày nay mặt trời tốt như vậy, chẳng có cách nào ra với em."

      Nhìn áy náy như vậy, khiến trong lòng La Tiểu Sanh hiểu sao thoải mái hơn, " sao đâu! Lúc có ở đây em có thể vẽ tranh, thời gian trôi qua rất mau đấy."

      " phải! muốn ở bên em, cho dù khi mặt trời ra, cũng muốn ở bên em!"

      Chẳng biết tại sao, nghe như vậy, trong lòng La Tiểu Sanh lại ngọt lịm.

      "Cho nên dù sao em cũng định vẽ tranh, bằng vẽ , bởi như vậy, coi như mặt trời có ra, vẫn như cũ có thể bồi bạn với em, tốt." Đôi mắt của phảng phất có ánh sáng lung linh, phút chốc La Tiểu Sanh có chút mê muội.

      "Được chứ!" chút do dự đáp ứng, "Chỉ là, em vẽ được đẹp, bỏ qua cho nhé."

      "Đồ ngốc, trong mắt tranh em vẽ là đẹp nhất thế giới này."

      La Tiểu Sanh cúi đầu xuống, biết Quỳ chỉ an ủi thôi, nếu vẽ thực đẹp như vậy, cũng năm cũng bán được mấy bản vẽ, nhưng lời an ủi này từ trong miệng Quỳ ra, khiến cho người ta thư thái.

      "Cảm ơn , Quỳ." La Tiểu Sanh .

      Quỳ cười cười, thân mật ngắt chóp mũi của , "Khách khí cái gì đây? là người của em mà, Tiểu Sanh."
      Last edited: 28/4/16
      Mai Trinhhganh thích bài này.

    2. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 6:

      Từ đó về sau, La Tiểu Sanh càng ru rú trong nhà, cả ngày đều ngốc ở trong sân vẽ hoa hướng dương. Vẽ rồi sửa, sửa lại vẽ, nhưng cho dù thế nào, màu chủ đạo trong bức tranh sơn dầu của luôn là màu vàng, màu vàng của ánh mặt trời và màu vàng của đóa hoa. Vẽ lại vẽ, tâm trạng La Tiểu Sanh cũng dần sáng sủa hơn.

      Có đôi khi vẽ mệt, cũng rời , mà cầm cây vẽ đứng đấy, mặc cho ánh nắng mặt trời hắt vào người, mặt, bàn tay cầm cây cọ, lúc này bông hoa hướng dương ở góc sân từ từ quay mặt lại, nhìn như hướng mặt về phía mặt trời, lại cũng giống như hướng về . hiểu ý cười cười, mệt nhọc cũng theo đó tan biến, lại cầm cây vẽ lên, quét lên bức tranh thêm những sắc màu.

      Theo thời gian trôi qua, mặt trời chiếu sáng ngày càng dài, thời gian Quỳ ra cũng càng ngày càng ngắn. Điều này làm cho La Tiểu Sanh cảm thấy có chút đơn trống vắng, ngày ngày ngóng trông mặt trời mau mau xuống núi, sau đó làm vài món ăn ngon khác nhau, chờ Quỳ xuất .

      Đúng vậy, thực vật cần ăn cơm, nhưng hễ là La Tiểu Sanh làm Quỳ đều nếm thử, sau đó mỉm cười ra hiệu tán thưởng.

      " nếm được vị sao?" Có đôi khi La Tiểu Sanh cũng hoài nghi, hoài nghi chỉ là dỗ cho vui vẻ mà thôi.

      Quỳ cười , lại gắp miếng măng bỏ vào trong miệng, sau đó nhắm mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ.

      La Tiểu Sanh có chút nóng nảy, " đừng có im lặng thế."

      "Tiểu Sanh." Giọng như tiếng suối róc rách, "Có vài hương vị thể dùng miệng để nếm."

      La Tiểu Sanh khó hiểu, " dùng miệng, vậy dùng gì?" Chẳng lẽ lại dùng mũi, dùng tai sao?

      Quỳ chậm rãi mở mắt ra, cười, " đem thức ăn em nấu bỏ vào miệng, nhắm mắt lại, giống như có thể nhìn thấy hình ảnh em bận rộn nấu ăn cho , nghĩ đó mới là hương vị của món ăn..."

      Giây phút này, lời khẽ khàng của như những ngón tay chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng , đĩa rau ở tay ngừng lại giữa trung, cả người lâm vào trầm tư.

      thời gian, cũng nấu cho Tần Phong ăn, sau đó ngóng trông phản ứng của .

      Tần Phong luôn cười tán dương, "Tiểu Sanh nhà ta đúng là đầu bếp rồi!"

      Mỗi lúc đó, trong lòng đều thầm vui sướng, thậm chí tâm trạng đó có thể kéo dài đến mấy ngày.

      Thầm đối với La Tiểu Sanh mà chính là hạnh phúc. thậm chí câu của Tần Phong mà bỏ ra vài ngày nghiên cứu sách dạy nấu ăn, chạy khắp thành phố tìm mua nguyên liệu, chỉ để lại được nghe khen ngợi.

      Nhưng những điều này, cho tới giờ Tần Phong đều biết, chỉ biết đồ ăn nấu ngon, nhưng lại biết bỏ ra bao nhiêu tâm tư, chạy bao nhiêu chợ, thử bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn...

      biết, cho tới giờ đều biết.

      Trái tim đau nhức khó chịu, nhưng lại khóc được.

      "Tiểu Sanh, muốn khóc khóc ra ." Quỳ qua, nhàng giơ tay để đầu tựa vào trước ngực mình.

      Lưng La Tiểu Sanh cứng lại lát, sau đó dần dần nhu hòa xuống, lẳng lặng tựa sát vào , bên tai truyền đến tiếng tim đập có quy luật của Quỳ. Giây phút này, thời gian dường như ngừng lại, thậm chí có lát hoảng hốt, mong sao có thể mãi ở đây ôm xa rời...

      Ngoài phòng, màn đêm lặng lẽ buông xuống, mảnh đen kịt bao phủ tất cả.

      Bóng đèn kiểu cũ trong phòng phát ra ánh sáng vàng le lắt, đem hai cái bóng hoà làm kéo dài nền đất.

      "Quỳ, tối nay đừng được ?" nhàng nỉ non, tham luyến muốn rời ngực , từ đến lớn La Tiểu Sanh chưa từng ỷ lại vào người đến vậy, vừa nhìn thấy liền cảm thấy an tâm, có bên người ngay cả hô hấp cũng nhanh hơn.

      "Được." Quỳ cười, bàn tay ấm áp đặt sau gáy , cảm giác theo cột sống đường lan ra cả người.

      Mấy giờ sau.

      La Tiểu Sanh thừ người ngồi bên giường, len lén liếc mắt nhìn người bên cạnh, sau đó lại nhanh chóng dời mắt, giả bộ cái gì cũng có phát sinh. Đúng vậy, hồi hộp! Bởi vì mấy giờ trước lại mở miệng muốn người đàn ông buổi tối ở lại với mình, có trời mới biết lúc ấy nghĩ gì.

      Bầu khí có chút quỷ dị, dường như giấu kín lấy hệ số bất an nào đó.

      Đồng hồ báo thức điểm 11 giờ, cũng nên ngủ rồi.

      "Tiểu Sanh."

      "A? Chuyện... Chuyện gì?"

      Ánh mắt Quỳ chiếu về phía , " trễ thế này, em ngủ sao?"

      Ngủ? Ngủ với ai?

      Thần kinh La Tiểu Sanh ràng căng thẳng muốn chết, lại cố chống chế , "Em... Em chưa buồn ngủ..."

      "Thế nhưng, nhìn em giống như rất buồn ngủ đó." Quỳ bỗng nhiên ghé sát vào mặt , đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm , khoảng cách giữa hai người chỉ vẻn vẹn mấy centimet, thậm chí có thể cảm giác được hơi thở của Quỳ phả vào mặt.

      " có... Làm gì có, ... nhìn lầm rồi..." Mặt La Tiểu Sanh đỏ bừng lên, vội lảng nhìn qua chỗ khác.

      "Em xấu hổ đấy à?" Quỳ hình như nhìn ra cái gì, bỗng nhiên nở nụ cười.

      "Ai... Ai xấu hổ chứ?"

      vẻ quẫn bach của đều bị Quỳ nhìn vào trong mắt, ý cười đầy mắt, cố ý ghé sát vào thêm chút, "Em có xấu hổ sao? Vậy sao mặt lại đỏ như vậy? À, còn nóng như vậy..."

      "... làm gì đó? Đừng có dựa sát vào em..." bỗng nhiên có loại cảm giác dẫn sói vào nhà, trong lòng khỏi hối hận.

      "Em muốn ngủ rồi!" lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải ánh mắt của lại bắt đầu mất bình tĩnh, "... sao còn quay về?"

      " được." mặt Quỳ lên vẻ nghiêm túc, " đáp ứng ở lại cùng em, làm sao có thể lật lọng chứ?"

      ...

      La Tiểu Sanh khóc ra nước mắt, rốt cuộc hiểu cái gì gọi là tự chuốc lấy khổ.

      "Em yên tâm, ngại ngủ chung giường với em đâu." Quỳ cười .

      ... Nhưng em chú ý! La Tiểu Sanh suýt sụp đổ, nhìn , định nghĩ cách cự tuyệt, nhưng khi chạm phải ánh mắt trong suốt kia lại lập tức cảm thấy yết hầu như bị cái gì ngăn chặn, mở miệng nổi.

      Cuối cùng, thở dài hơi, đầu hàng.

      Tháng sáu, thời tiết nóng lên, La Tiểu Sanh đắp lớp chăn mỏng lên người, như cái kén, cố sức lăn vào trong.

      Quỳ nằm nghiêng, tựa đầu nhìn ngừng dịch vào trong tường, ở giữa bọn họ thừa ra khoảng cách lớn, rốt cuộc nhịn được trêu chọc, "Em sắp dán vào tường luôn rồi đó."

      "Em thích dựa vào tường ngủ mà." La Tiểu Sanh xong, lại dịch người vào trong.

      "Ai ôi!!!!" Vì dịch vào quá vội, cái mũi đập vào bờ tường.

      "Đồ đần." Quỳ khẽ thở dài, giơ tay kéo tấm chăn của qua.

      " ... muốn làm gì?" La Tiểu Sanh cả kinh, đến thở mạnh cũng dám, cố hết sức níu lấy cái chăn người mình.

      Quỳ để ý đến khẩn trương, giơ tay kéo eo , vừa dùng lực, cả người La Tiểu Sanh liền từ bên tường bị lôi vào trong lồng ngực của .

      Hai người rất nhanh dán sát vào nhau, độ nóng bàn tay cách tấm vải truyền vào làn da bên hông , lập tức, La Tiểu Sanh căng thẳng đến ngừng thở, cơ thể cứng ngắc, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

      Giữ tư thế đó lâu, La Tiểu Sanh cử động cũng dám, cho đến khi tiếng hít thở đều đều của Quỳ vang lên bên tai, giữa bọn họ vẫn có chuyện gì xảy ra.

      lẽ ... Ngủ rồi sao?

      "Quỳ?" La Tiểu Sanh gọi, thử từ trong lồng ngực của giãy ra.

      "Đừng lộn xộn." Giọng Quỳ bỗng nhiên vang lên, La Tiểu Sanh lại dám làm ra hành động gì nữa.

      lát sau, hình như ngủ rồi, lại thử giật giật người.

      "A ——" khẽ kêu tiếng, Quỳ kéo lấy tay , tấm chăn mỏng rớt xuống, cánh tay bọn họ cứ như vậy trực tiếp tiếp xúc với nhau.

      "Ngủ." Quỳ từ từ nhắm hai mắt, nhàn nhạt .

      Cứ thế này làm sao ngủ được chứ? Tim La Tiểu Sanh đập thình thịch, chỉ là do hai lần thất bại, còn dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ.

      lát sau, căn phòng lại chìm vào yên lặng.

      ôm , thời gian từng giây từng phút trôi qua. Cuối cùng, trái tim kinh hoàng của La Tiểu Sanh dần dần bình tĩnh trở lại, bất an lúc ban đầu hiểu sao lại bị cảm giác an toàn thay thế.

      Thực ra được Quỳ ôm phải tốt, cái ôm này, tựa hồ cho chỗ dựa.

      khẽ cử động, ở trong lòng tìm tư thế thoải mái nhất, sau đó nghe tiếng hít thở của , rồi dần dần tiến vào mộng đẹp...

      Ánh sao xuyên qua khe cửa gỗ chiếu vào, chiếu lên người họ, tất cả dường như là những điều tự nhiên nhất.
      Mai Trinh, hganhTrâu thích bài này.

    3. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 7:

      đêm này, La Tiểu Sanh ngủ cực kỳ ngon, đến nông thôn lâu như vậy, lần đầu tiên ngủ thẳng tới khi mặt trời chiếu tới mông. ở trong mộng chậc chậc lưỡi, trở mình, tia sáng mặt trời ấm áp từ khe cửa sổ chiếu vào, vừa vặn chiếu mắt , mở mắt.

      chợt nghĩ đến , mặt đỏ lên, vội vàng nhìn quanh.

      Bên người trống , tấm đệm bằng phẳng giống như chưa từng có người nằm qua, chỉ là trong khí vẫn còn vương lại mùi hương nhàn nhạt ấm áp của mặt trời, La Tiểu Sanh biết, đó là mùi hương người Quỳ. Vì vậy trái tim lạc lõng của ngay lập tức lại tràn trề hạnh phúc.

      chờ được mà nhảy xuống giường, cẩn thận trang điểm phen, thậm chí còn lấy bộ đồ khá sặc sỡ từ trong tủ quần áo ra, chiếc váy dài mang phong cách Bohemian (*). Có trời mới biết bao lâu chăm chút cho chuyện ăn mặc của chính mình rồi? ra hề xấu, mặc dù ngũ quan có gì nổi bật, nhưng hợp lại lại có ý vị riêng, đặc biệt khi phối hợp với bộ đồ sặc sỡ này, chân đeo thêm cái chuông , cả người dường như tỏa sáng rạng rỡ.

      (Phong cách Bohemian: Phong cách lấy ý tưởng từ trang phục của những người dân du mục, thường là những đầm hoa họa tiết rực rỡ, đầm ren, chất liệu mềm mại, cách phối đồ túy ý, phóng khoáng, nhưng cũng đầy vẻ quyến rũ.)

      Chỉ là trước đây chưng từng ăn mặc như vậy, vì Tần Phong thích con phải dịu dàng. Cho nên trong tủ quần áo của La Tiểu Sanh toàn treo trang phục màu trắng, thậm chí ngay cả váy cũng đều theo mô típ, cao quá đầu gối cũng dài tới bàn chân. Chiếc váy này là lần trước Lệ Giang vẽ cảnh nhìn thấy, cực kì thích nên mới mua, nhưng mua về vẫn chưa từng mặc qua.

      Đầu ngón tay La Tiểu Sanh lướt qua những nếp uốn mép váy, ngón tay trắng nõn và màu sắc diễm lệ tạo nên tương phản rệt, trầm tư lát rồi thay váy.

      Tiếng chuông thanh thúy ngân vang dưới ánh mặt trời, từ cánh cửa gỗ thiếu nữ mặc váy dài khoan thai bước ra, xuất của khiến cho khí dường như thêm phần sống động rực rỡ. bước ra, ánh mắt dừng lại nơi bông hoa hướng dương nở rộ bên góc tường, mặt nhiễm chút đỏ.

      "Quỳ, buổi sáng tốt lành." Giọng của cách nào che giấu được trái tim hồi hộp.

      Trong sân lặng gió, lá hoa hướng dương xanh biếc rung rung, giống như chào đón .

      "Hôm nay em vào nội thành chuyến, em phải mang tranh đến cho Sở Sở, khả năng rất trễ mới trở về. Em cố về trước khi mặt trời lặn, nhớ phải tự chăm sóc cho chính mình."

      Lá hoa hương dương đung đưa, bông hoa màu vàng kim óng ánh hướng về phía mặt trời.

      " có muốn thứ gì ? Em vào nội thành có thể mang về cho ."

      Hoa hướng dương vẫn tiếp tục đong đưa lá cây, La Tiểu Sanh hiểu rồi, ra khách sáo với .

      quay về phía nháy mắt mấy cái, " , em mua theo ý em, đến lúc đó đừng có thích nha!"

      Bạn có thể tưởng tượng, dưới mặt trời, chuyện với gốc hoa hướng dương, tuy có chút quỷ dị, nhưng hơn cả là khung cảnh nồng đậm ấm áp trong đó.

      Từ vùng quê La Tiểu Sanh ở đến nội thành chỉ có tuyến xe buýt duy nhất, nửa giờ chuyến, sáu giờ tối là chuyến cuối cùng, vì tiết kiệm thời gian, vội vàng cắn mấy cái bánh bích quy rồi lập tức ra cửa. Trước khi ra ngoài, lời hẹn gặp lại với Quỳ, cành lá hoa hướng dương đung đưa như muốn tạm biệt .

      Tạm biệt Quỳ, đeo tranh lưng bước ra cửa.

      Những thứ này đều là tranh vẽ ở vùng quê, đến nội thành là vì mang cho Sở Sở.

      Ba Sở Sở - Sở Kiến Quốc là họa sĩ khá có danh tiếng, ông mở phòng triển lãm tranh riêng ở nội thành. Bình thường, La Tiểu Sanh đều đúng hẹn mang tranh đến, để nhờ ba Sở Sở cho chút ý kiến đánh giá, nếu thấy tốt, Sở Kiến Quốc lưu lại bức tranh tại phòng triển lãm bán, phàm là tranh ông lưu lại đều bán nhanh hơn những bức tranh đặt ở phòng triển lãm khác, giá tiền cũng cao hơn mấy lần. Đối với sinh viên nghèo tốt nghiệp từ trường mỹ thuật mà , tiền phải quan trọng nhất, nhưng là thứ thể thiếu.

      Ánh nắng tươi sáng, xe buýt lắc lư con đường ruộng hổi lâu, La Tiểu Sanh ôm tranh vẽ, ngắm nhìn phong cảnh chạy ngược lại, hồi tưởng lại tiếng hít thở của Quỳ vang lên bên tai đêm hôm qua, trái tim lâu được chiếu sáng dần trở nên ấm áp.

      Phòng triển lãm ở ngay cạnh nhà ga, La Tiểu Sanh quẹo vào cái ngõ , như bước vào mê cung mà quẹo trái rẽ phải, cuối cùng tại góc cua mới nhìn thấy phòng triển lãm cổ kính và cánh cửa trượt chạm khắc hoa cổ. Bên trong phòng triển lãm tranh có người mặc bộ sườn xám màu tím ngồi, tay chống lên quầy hàng bằng gỗ tử đàn, mang vài phần lười biếng, lại có chút phong tình.

      "Sở Sở!" La Tiểu Sanh hô lên, rồi vội vàng chạy tới.

      Sở Sở từ ghế chậm rãi đứng lên, mặt chút thay đổi , "Cậu đến rồi à?"

      La Tiểu Sanh biết Sở Sở luôn thế này, bề ngoài có vẻ thờ ơ lạnh lùng, nhưng thực bên trong lại là trái tim nhiệt tình.

      cùng La Tiểu Sanh vào phòng tranh, Sở Sở liếc mắt nhìn , "Sao lại mặc thành như vậy? Tớ suýt nữa nhận ra cậu rồi."

      "Trông được ?" La Tiểu Sanh xoay vòng, tà váy tung lên, chiếc chuông bên chân kêu tinh tang.

      "Cũng được, so với mấy bộ quần áo trắng như đưa ma kia của cậu tốt hơn nhiều." bề ngoài ưu nhã kỳ lời ra cực kì ác độc.

      La Tiểu Sanh cũng bận tâm, hôm nay phải nhanh về sớm, nên mở miệng liền thẳng vào vấn đề, "Hôm nay tớ mang đến vài bức tranh, ba cậu có ở đây ?"

      Sở Sở hất cằm chỉ vào phòng, "Lại ở bên trong phòng tranh bảo bối của ông làm cái quỷ gì rồi."

      "Ừm! Tớ có việc phải làm, lát nữa tới tìm cậu nha!" xong rồi vén rèm lên tiến vào trong phòng.

      Lúc La Tiểu Sanh vào, Sở Kiến Quốc đứng trước bức tranh gật gù, khóe miệng lộ ra nụ cười tán thưởng.

      "Ơ! Tiểu Sanh, cháu dến rồi à?" Ông nhiệt tình chào đón.

      "Vâng, chú Sở."

      "Lâu lắm rồi cháu tới nha? Ông Sở Sở cứ nhắc cháu mãi, gần đây cháu bận gì sao?"

      La Tiểu Sanh ngại ngùng cười, "Cháu về quê ở thời gian, để tìm cảm hứng."

      "Ở quê? Hay lắm, hiếm thấy lớp người trẻ tuổi các cháu có thể nghĩ đến về vùng quê thăm thú." Sở Kiến Quốc gật đầu, ánh mắt tự nhiên đặt ở tranh lưng La Tiểu Sanh.

      La Tiểu Sanh vội vàng lấy tranh xuống, đưa tới, "Đây là mấy bức cháu vẽ gần đây, phiền chú giúp cháu nhận xét xem."

      Sở Kiến Quốc nhận lấy tranh, bày mặt bàn, mở từng cái ra xem, lông mày giống như dây cót, chốc nhăn lại, chốc lại giãn ra, La Tiểu Sanh thấy vậy có chút hồi hộp.

      "Chú Sở, tranh cháu vẽ... Chú thấy thế nào?"

      Sở Kiến Quốc dời ánh mắt từ bức tranh lên, mặt lộ vẻ khó xử, "Tiểu Sanh, cháu những bức tranh này là cháu đến vùng quê vẽ phải ?"

      La Tiểu Sanh hơi căng thẳng, "Vâng ạ, có vấn đề gì sao chú?"

      Sở Kiến Quốc trầm tư chút, "Những bức vẽ này có vấn đề, cảm sắc rất tốt, tạo hình cũng tệ, nhưng mà chú cảm giác, cảm giác vẫn thiếu thiếu thứ gì đó..." Ông dừng lại chút, sờ cằm ngắm nhìn lại tranh hồi lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu, "Tiểu Sanh, có phải cháu có tâm ?"

      Hả? La Tiểu Sanh cả kinh, "Cháu... Cháu vẫn tốt mà..."

      " ?" Sở Kiến Quốc nhướng mắt nhìn La Tiểu Sanh, dùng cái ánh mắt nhìn tranh vài chục năm đánh giá . Lặng yên nửa ngày, ông bỗng mỉm cười, "Cũng có gì, có thể là do cháu ở trong thành thị quá lâu, bức tranh vẽ ra còn mang theo chút phập phồng yên, đấy là bình thường, vẽ lâu hơn chút ổn thôi."

      La Tiểu Sanh thầm thở phào nhõm, chắc hẳn ba Sở Sở cũng nhìn ra lần này cũng phải vì tìm cảm hứng mới về quê ở.

      "Chỉ là..." Sở Kiến Quốc đột nhiên chuyển hướng , "Có một bức tranh có vẻ khác."

      Cái gì? La Tiểu Sanh giương mắt nhìn lên, đập vào trong con ngươi là mảnh vàng óng ánh. Đây phải là bức vẽ vẽ cho Quỳ sao? Nó lẫn vào từ khi nào vậy?

      La Tiểu Sanh hơi xấu hổ "Chú Sở, cái này... Đây là bức tranh cháu chỉ vẽ chơi thôi..."

      "Chơi?" Sở Kiến Quốc có chút kinh ngạc, "Tiểu Sanh, cháu đừng đùa chú! Đôi mắt này của chú nhìn tranh hơn mấy mươi năm rồi, bức nào vẽ tốt bức nào vẽ tốt, trong lòng chú còn có thể hiểu . Bức tranh này đó, theo ý chú rất tệ!" Sở Kiến Quốc vừa vừa gật đầu, thần thái thưởng thức, "Như vậy , bức tranh này của cháu để lại chỗ chú, chú cam đoan có thể giúp cháu bán cái giá tốt."

      La Tiểu Sanh vội vàng lắc đầu, "Tranh này cháu bán."

      "Sao vậy? Bức tranh này cháu vẽ rất tốt, cháu phải tự tin chứ!"

      " phải, chỉ là cháu..." Ánh mắt La Tiểu Sanh rơi xuống bức tranh kia, hoa hướng dương vàng óng ánh trong tranh nở rộ nụ cười, dường như Quỳ mỉm cười với , "Chỉ là bức tranh này cháu hứa tặng cho người bạn, cho nên..."

      " ra là vậy." Sở Kiến Quốc nuối tiếc lắc đầu, "Nếu vậy chú cũng làm khó cháu nữa, về phần những bức tranh khác cháu vẽ, tuy rằng bằng bức này, nhưng cũng có tiến bộ rất lớn, tạm thời cứ để ở chỗ của chú ."

      "Cám ơn chú!"

      Chào Sở Kiến Quốc, La Tiểu Sanh ôm bức vẽ Quỳ bước ra, Sở Sở vẫn ngồi ở bên ngoài.

      "Này, sao cậu để bức tranh này cho ba tớ?" Sở Sở liếc mắt nhìn La Tiểu Sanh, "Cậu nhìn tớ làm gì chứ? Hai người chuyện vang như vậy, tớ là bị ép nghe được ?"

      La Tiểu Sanh có chút buồn cười, "Biết rồi, tớ cam đoan lần sau chuyện tiếng hơn chút, được chưa?"

      Sở Sở dời mắt , hừ lạnh tiếng, bỗng nhiên quay đầu lại, "Cậu đừng hòng lảng sang chuyện khác nhé! , bức tranh này cậu tính tặng cho ai?"

      Bị gặng hỏi, La Tiểu Sanh có chút khó xử, tuy rằng dấu Sở Sở chuyện gì, nhưng mà bây giờ... bỗng nhiên muốn để Quỳ là bí mật chỉ mình biết.

      " có gì đâu..., người bạn mà thôi."

      " có gì?" Sở Sở nheo mắt, "Bạn gì, tớ có biết , nam hay nữ, bao nhiêu tuổi?" Liên tiếp gặng hỏi, thiếu chút hỏi đến La Tiểu Sanh choáng váng luôn.

      "Chỉ là người bạn quen ở quê, ... ấy thích tranh tớ vẽ, tớ mới hứa đưa cho ảnh, hơn."

      "Có vậy ?" Sở Sở hoài nghi nhìn .

      "!" La Tiểu Sanh son sắt thề thốt.

      Sở Sở nhìn chằm chằm chốc, hỏi tiếp nữa, La Tiểu Sanh cuối cùng cũng thở phào nhõm.

      Sau đó Sở Sở mời ở lại ăn cơm, nhưng đều bị La Tiểu Sanh từ chối khéo, "Tớ có chuyện phải làm, lần tới được ? Lần tới tớ mời."

      "Thôi được! Cậu lúc nào cũng thần bí như vậy đó." Sở Sở mất hứng mà liếc trắng mắt nhìn .

      "Xin lỗi nha, Sở Sở." Trong lòng La Tiểu Sanh thầm , sau đó cầm lấy bức tranh chào tạm biệt người bạn tốt, rồi bước ra phòng triển lãm.
      Last edited: 1/5/16
      Mai Trinh, hganhTrâu thích bài này.

    4. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 8:

      La Tiểu Sanh mang tranh về hướng nhà ga, mà rẽ mấy vòng, đến chợ cây cảnh gần đó, trước khi tới đây dự định đến, muốn thay Quỳ mua loại phân bón cho hoa tốt nhất, chỉ vừa nghĩ tới nụ cười sáng lạn kia, lòng liền ấm áp.

      Mua phân bón hoa xong, La Tiểu Sanh về hướng nhà ga.

      Ngay lúc vội đến góc phố, giọng gọi với theo.

      "Tiểu Sanh!"

      Lưng La Tiểu Sanh cứng đờ, túi phân bón trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất. chậm rãi xoay người, nhìn thấy thân ảnh cao cao quen thuộc đến thể quen thuộc hơn ở cách đó xa.

      "Học trưởng." Giọng giấu được khẽ run lên.

      " là em à, Tiểu Sanh?" Giọng Tần Phong nghe đầy ngạc nhiên mừng rỡ, bước lại, "Em mặc thành như vậy, thiếu chút nữa là nhận ra rồi!"

      La Tiểu Sanh trả lời, chỉ sững sờ nhìn chằm chằm vào Tần Phong. Từ sau hôn lễ của bọn họ, đây là lần đầu tiên gặp lại Tần Phong, mặc bộ đồ ở nhà, hình như mập hơn chút, so với trước đây lại tăng thêm vẻ chín chắn thành thục của đàn ông. mỉm cười chăm chú nhìn , La Tiểu Sanh đột nhiên cảm giác hô hấp dồn dập lên.

      "Khéo quá, dạo phố à?" tận lực che giấu bối rối trong lòng.

      " đâu có rảnh như vậy? đưa bà xã đến bệnh viện."

      Bà xã? Nghe được hạnh phúc mà gọi cái từ thân thuộc kia, trong tim La Tiểu Sanh như bị sợi dây siết lấy, siết chặt. Ánh mắt của nhìn về phía sau lưng Tần Phong, Giang Vân mỉm cười nhìn , "Chào, Tiểu Sanh."

      "Vân Vân." La Tiểu Sanh có chút chột dạ, chợt nghĩ đến cái gì, vội hỏi thăm, "Cậu làm sao vậy? Cơ thể khỏe sao?"

      Giang Vân đỏ mặt cúi đầu.

      La Tiểu Sanh tựa hồ hiểu ra cái gì, tim càng quặn thắt, cẩn thận hỏi, "À... Mang thai sao?"

      Giang Vân gật đầu.

      Giờ phút này, trái tim La Tiểu Sanh như bị cái gì đánh vào, đầu óc trống rỗng.

      lâu, mới lấy lại tinh thần, cười gượng, "Chúc mừng hai người."

      Giang Vân ngượng ngùng cười, trong nụ cười khó giấu nổi hạnh phúc, nụ cười đó như nhát dao đâm vào mắt La Tiểu Sanh đau nhức nhối.

      " hiểu nổi em, mang thai có gì phải xấu hổ chứ?" Tần Phong dịu dàng mỉm cười nhìn Giang Vân, lại quay đầu về phía La Tiểu Sanh, ân cần hỏi thăm, "Tiểu Sanh, gần đây em đâu? gọi qua điện qua phòng em được, di động cũng tắt máy, làm hại với Vân Vân đều lo lắng đứa bé sinh ra có mẹ đỡ đầu đây."

      "... Em về quê." cũng biết nên trả lời thế nào, muốn nhanh rời khỏi chỗ này.

      "Về quê? Cậu về quê làm cái gì?" Giang Vân bước đến gần.

      "Vẽ cảnh."

      "Cậu về quê vẽ cảnh sao cho bọn tớ biết tiếng?" Giang Vân nhìn oán trách.

      "Thực xin lỗi." Bây giờ những câu trả lời của đều bật ra theo phản xạ, chính cũng biết bản thân cái gì nữa.

      "Em đừng trách Tiểu Sanh, ai chẳng biết ấy nổi danh si mê mỹ thuật, trước kia cổ thường xuyên vẽ tranh mà quên ăn cơm đấy. Em xem có đúng , Tiểu Sanh. Tiểu Sanh? Này, Tiểu Sanh?"

      Hả? La Tiểu Sanh phản ứng kịp, "Ừ..."

      "Tiểu Sanh, hay em lại quên ăn cơm rồi?" Tần Phong lo âu nhìn .

      "Rồi... À chưa..." gật đầu, rồi lại lắc đầu.

      "Em chưa ăn cơm sao? , cùng bọn ăn !"

      " được, em còn có việc..." La Tiểu Sanh thoái thác.

      "Tiểu Sanh, nể mặt bọn tớ tí !" Giang Vân bước tới nắm lấy tay , "Chúng ta rất lâu liên lạc rồi, ăn bữa cơm thôi mà! Hơn nữa, bọn tớ còn muốn nhờ cậu giúp đặt tên cho đứa bé đấy." Vừa nhắc tới đứa bé, nụ cười mặt Giang Vân càng sâu hơn, cả người tựa như tỏa ra ánh sáng.

      Loại ánh sáng này như từng đám gai trong mắt La Tiểu Sanh, chỉ đâm vào mắt, càng đâm vào sâu trong tim.

      "Tớ !" hất tay của ấy ra.

      Tần Phong và Giang Vân đều ngẩn người.

      "Tiểu Sanh? Cậu làm sao vậy?"

      Lúc này mới ý thức được hành động thất thố vừa rồi, "Thực xin lỗi, tớ... Tớ có việc, tớ trước đây!" xong, vội vàng quay người, để ý tiếng gọi sau lưng, dưới chân bước càng nhanh, thậm chí cuối cùng bước chạy .

      Có lẽ cả đời này La Tiểu Sanh chưa từng chạy nhanh như vậy? Nhưng mà lúc ấy chân tựa như bị thứ gì dẫn dắt, bước lại bước, làm sao cũng dừng lại được.

      Bên tai là tiếng kèn xe hơi, xen lẫn tiếng người huyên náo, cứ như vậy có mục đích chạy về phía trước, trong lòng rối nùi, chẳng những làm khó chịu thở nổi, cũng loạn đến nỗi làm còn suy nghĩ được gì.

      cứ như vậy chạy mãi, chạy mãi, hoàn toàn biết mệt. chạy qua đường cái, chạy vào công viên, thầm nghĩ chạy xa những thanh bên tai kia, cho đến khi bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng, đôi chân mềm nhũn, những mệt nhọc trong cơ thể lập tức bạo phát ra, tê liệt ngã xuống đất.

      Ngay khi ngã xuống, từng hình ảnh những ngày tháng ở bên Tần Phong như thước phim xẹt qua trước mắt La Tiểu Sanh. Giọng dịu dàng kia dường như vẫn còn vang bên tai, ý cười giữa hai hàng chân mày lúc nào kích thích trái tim yếu ớt của .

      Trước đây mọi người vẫn thường : Đơn phương là loại tình say đắm hoàn mỹ nhất đời, vì tuyệt đối có thất tình. Nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết: Loại tình thể nên lời, mới là loại tình yếu ớt nhất thế giới này.

      Chuyện thống khổ nhất của đời người, chính là trơ mắt nhìn thấy bản thân tan nát cõi lòng, còn phải ép chính mình che giấu nó .

      Giống như đơn phương người, dù phải chịu tổn thương lớn đến thế nào, nước mắt cay đắng cũng chỉ đành nuốt ngược vào trong.

      La Tiểu Sanh chính là ngốc nghếch như vậy, yên lặng chàng trai suốt năm năm trời, trong năm năm này chưa bao giờ đem lời ra miệng, chỉ là càng ngừng tự an ủi bản thân, chỉ cần nỗ lực, ngày nào đó Tần Phong thấy được. Thế nhưng, muốn có được tình thuộc về chính mình chỉ nỗ lực là chưa đủ, nếu có dũng khí ra khỏi miệng vĩnh viễn chỉ có thể dừng lại tại chỗ. Mà thứ La Tiểu Sanh thiếu khuyết chính là loại dũng khí này.
      Last edited: 6/5/16
      Mai Trinhhganh thích bài này.

    5. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Từ cuối chân trời, đám mây đen kéo đến, ánh mặt trời thoáng chốc bị nuốt gọn trong bóng đêm.

      Trời gần tháng bảy, cơn mưa đến rất nhanh. Sau tiếng sấm ầm ầm rung trời, gió bỗng nhiên nổi lên, gió thổi càng lúc càng lớn, cây cối, cành lá xung quanh rung động mãnh liệt.

      Chỉ chốc lát sau, hạt mưa to như hạt đậu xen lẫn gió lớn ào ào đổ xuống, đánh vào mặt đất khô ráo, bụi bặm tung bay lên.

      Cảm giác lạnh buốt từ mặt truyền đến khiến La Tiểu Sanh từ trong hồi ức thống khổ bừng tỉnh, đúng lúc này, mảnh lá ngô đồng bị gió lớn cuốn rơi xuống bên cạnh tay .

      Lại tia chớp rạch ngang trời, chiếu vào chiếc lá rách nát kia, ánh vào trong con ngươi La Tiểu Sanh.

      Quỳ!

      Trong đầu La Tiểu Sanh bỗng nhiên lên tình cảnh khi bọn họ lần đầu tiên gặp nhau, khi đó cũng là đêm giông tố, cánh tay của bị thổi gãy, thể động đậy được.

      Nghĩ như vậy, lần nữa dời ánh mắt đến cái lá cây trong tay kia, lập tức lo lắng bất an.

      La Tiểu Sanh loạng choạng từ mặt đất đứng lên, ôm bức tranh chặt vào trong ngực, bắt đầu chạy như điên về hướng nhà ga.

      Gió gào thét bên tai , hạt mưa càng ngày càng dày đặc, từng tia chớp chiếu sáng con đường phía trước, sấm sét cực lớn dường như ầm vang ngay đỉnh đầu, mỗi cái đều khiến cả người ta run rẩy.

      Nhưng giờ phút này, cái gì La Tiểu Sanh cũng còn sức bận tâm đến, vô luận là Tần Phong hay là mưa gió, hết thảy đều bị nỗi nhớ Quỳ đẩy ra sau đầu. Trong đầu chỉ có ý niệm, đó là nhanh nhanh quay trở về!

      Ý trời cuối cùng cũng lại trêu người, thời điểm La Tiểu Sanh đến nhà ga, chuyến xe buýt cuối cùng vừa bắt đầu dời bánh. tiến lên, dang rộng hai tay ra chắn trước xe.

      "Này, muốn chết hả?" Lái xe vội vàng phanh lại, cả người toát mồ hôi lạnh.

      "Thực xin lỗi, thực xin lỗi..." La Tiểu Sanh ngừng xin lỗi, ôm tranh vẽ bước lên xe.

      Xe lắc lư chạy trong buổi tối mưa gió, tốc độ cực kỳ chậm.

      La Tiểu Sanh ngồi bên cửa sổ xe lòng lo lắng, ngọn đèn hai bên đường phát ra ánh sáng u ám, khiến hình ảnh những hạt mưa to đổ xuống từ bầu trời đen kịt kia như giương nanh múa vuốt, như từng con mãnh thú từ vực sâu lao đến với móng vuốt sắc bén đâm vào mắt người xem.

      La Tiểu Sanh ôm bức vẽ vào trong ngực chặt hơn chút, co rúc ở chỗ ngồi, quần áo ướt nước mưa dính vào người, lạnh đến phát run.

      Lo lắng chờ đợi khiến cho hai giờ đường xe càng trở nên dài dằng dặc, co rúc ở ghế ngồi, trong đầu càng ngừng tưởng tượng thấy hình ảnh cây trong hoa hướng dương đứng trong giông bão, trong lòng chưa từng đau đến vậy.

      Nỗi đau này với nỗi đau đụng mặt Tần Phong mấy giờ trước đó hoàn toàn khác nhau, nỗi đau đó chỉ ở ngực, mà loại đau này mới thực chất thấm vào sâu bên trong, dọc theo gân mạch dần dần lan tràn đến toàn thân, sau cùng ngay cả cử động chút đều cảm thấy bất lực.

      Đúng vậy, ra trong lúc vẫn chưa kịp nhận ra, người con trai gọi là Quỳ kia chôn xuống trong lòng hạt giống, nó mọc rể nảy mầm, tác động tới mỗi dây thần kinh của .

      Chỉ khi sắp mất , người ta mới biết được thứ gì là quý giá nhất, lần đầu tiên La Tiểu Sanh phát ra, Quỳ đối với hóa ra lại quan trọng đến vậy.

      Bởi vì trời mưa to, xe buýt dừng dừng, suốt hơn ba giờ mới tới nơi.

      Lúc La Tiểu Sanh lao xuống xe buýt, các khớp xương toàn thân đều cứng ngắc lại, nhưng dù thế vẫn chùn bước trước việc nghĩa mà mà lao ra ngoài, trong đêm mưa to, thèm để ý đến cơn mưa rơi nghiêng xuống kia lạnh như băng đến cỡ nào.

      Đường về nhà lầy lội, đặc biệt là lúc ngang qua bờ ruộng, cẩn thận chút là lún chân xuống dưới.

      vẫn chạy, chạy về phía trước, ngã sấp đường, lại lảo đảo đứng dậy, tiếp tục chạy về phía trước. chiếc giày biết rơi ở nơi nào rồi, chiếc khác bị rớt xuống bùn lúc ngã.

      Nhưng La Tiểu Sanh vẫn dừng lại, khăng khăng ôm chặt bức tranh vào lòng, cẩn thận bảo vệ trong ngực, dùng thân hình gầy yếu ngăn trở nước mưa hắt vào.

      Tóc ướt đẫm, từng sợi bết dính vào trán, bộ váy sặc sỡ dính đầy bùn đất, trở nên vừa đen vừa xấu. Đầu gối và cánh tay đều bị đá trầy rách, tứa ra máu, rồi lại lập tức bị nước mưa rửa trôi...

      Sắp tới! Sắp tới rồi!

      nhìn thấy cánh cửa sắt quen thuộc trong khoảnh sân , dốc hết chút sức lực còn lại, ngừng chạy về phía trước.

      La Tiểu Sanh biết, Quỳ ở bên trong chờ trở về.

      Nhưng mà, ngay lúc gần đến cửa, chân đạp phải tảng đá, tiếp theo nặng nề ngã ngay trước cửa. Bức tranh trong ngực văng ra ngoài, bay ra xa.

      "Quỳ..."

      Gắng gượng kêu lên tiếng cuối cùng, trước mắt La Tiểu Sanh lập tức tối sầm, hoàn toàn lâm vào hôn mê.
      Last edited: 2/5/16
      Mai Trinh, hganhTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :