Tiếng đờn kìm! Chap 6: Máu đổ! Đêm về khuya, tiếng tụng kinh vang đều đều, tiếng mõ, tiếng chuông chốc chốc lại vang lên. Những đứa ngủ say sưa, chỉ có Trí Ái cứ lăn qua lộn lại ngủ được. Nó sợ! Lúc tối nó mang nhang ra cái mộ sau chùa, thắp đèn dầu, cặm nhang dám câu nào. Chừng nó quay người vào nhà nghe tiếng phảng phất trong gió: - Đừng ngủ... Tiếng đó rất nhưng phải tiếng trẻ con, nhớ đến liền toát mồ hôi :" A di đà phật! Đừng có là con đó rủ thên loi nhoi lóc nhóc về chùa nhen! " Sư thầy tụng dứt hồi kinh siêu độ, cúi lạy phật đài đoạn khiêm cẩn đứng dậy. Bất giác nhìn ra cửa chùa, đêm nay đứng gió oi nồng ,thầy sang phòng xem các sư ngủ ngoan chưa. Trí Ái vừa trông thấy thầy liền ngồi bật dậy: - Thưa thầy... - Thầy làm con giật mình hả? Ngủ con... Ngủ ! Nó lò dò vén mùng bước xuống, mắt mở to như đèn pha: - Con đâu có ngủ, nay hầm hì quá hén thầy? - Ừ, thôi ngủ cũng chui mùng nằm, muỗi lắm! Thầy về phòng đây! Xoa cái đầu trọc láng lẫy, thầy cười hiền. Trí Ái là đứa trẻ thầy nhặt được trong chợ, thấm thoắt mười lăm năm. Lúc đó chùa chỉ là mái lá tạm bợ, người ta thấy ông thầy tu sáng sáng ẵm đứa trẻ sơ sinh vào xóm xin sữa là bàn tán. Nhiều người bảo là con của thầy... Thầy cười biện minh. Mãi đến sau này khi có thêm nhiều đứa trẻ nữa còn nghe ai đến. Trí Ái da trắng môi hồng, kỳ thực là rất đẹp trai. Hồi nó cỡ năm sáu tuổi hỏi: - Thầy ơi, người ta thầy là cha "guộc" con phải thầy? Lúc đó thầy chỉ xoa đầu nó, mỉm cười: - Thầy đâu có phước sinh được cậu nhóc đẹp như con chứ! Người ta gì là miệng của người ta, kệ họ! Nó nằm lúc nữa nghe như có tiếng chân đạp lá khô sau vườn chùa. Trở dậy, nó rón rén mở cửa, thấy thầy ngủ rồi bèn vớ khúc cây hay đè muối dưa ra vườn sau. Đêm trăng, mọi thứ dưới trời đêm mờ mờ nhưng nó chắc chắn phải thấy ma! Ai đó thầm đào mộ con tên Chỉ Linh, nó chạy đến cầm cây vỗ mạnh vào cánh tay: - Ăn trộm! " Xoẹt! " Nó chỉ nghe bụng mình hình như bị chọt cái, ngó lên thấy gương mặt thằng cha đào trộm mộ là khối đen nám. Nó bị đẩy ngã, nó sờ vô bụng thấy con dao nhíp cắm vào, máu sớm loang ướt vạt áo. Nhìn kỹ cái tướng kệch cợm leo lên bờ tường trốn thoát, nó bậm môi: - Người hại chết... Ông đào mả nó, nó vả cho lật mặt! Hự... Đau quá... Nó bò qua khoảng sân sau đầy đất và lá khô , cổ họng khô khốc cố kêu thầy: - Thầy... thầy... Mơ hồ nó thấy trước mắt có hai ba bóng trắng lơ lửng, có tiếng nhừa nhựa: - Em... ... gọi... thầy... " Xoảng"! Thầy giật mình, vội khoác thêm áo mở cửa chạy ra sân. Ba bình bông để ba góc trong sân chùa vỡ tan tành, chưa kịp thắp đèn bị luồng gió lạnh phả thẳng vào người. Thầy rùng mình, ngó thấy có cái lá nào lay động liền chắp tay: - A di đà phật! " Keng! " Thầy theo tiếng động bước về phía vườn sau, thấy Trí Ái nằm úp mặt xuống hỏang hốt: - Trời . ...con sao vậy? Lật người nó lại, thầy nhìn con dao nhíp chau mày đoạn gọi lớn : - Cứu.....Chú Bảy... Chú Bảy... Ông Bảy Vạn nhà cạnh chùa, ngủ nghe tiếng gọi thất thanh bay khỏi bộ vạt tre, ới lên: - Thầy gọi tui hả? - Cứu... Chú Bảy...! Ông Bảy hơn sáu mươi chứ sức khỏe thua trai tráng, sang chùa thấy thằng nhóc liền cởi áo quấn vết đâm rồi vác nó chạy khỏi chùa ngay . Bà Bảy chống gậy qua, móm mém: - Thầy theo , tui trông tụi cho! Bóng trắng nhìn theo dáng thầy rồi biến mất. đường vào chợ, gã đàn ông vừa vừa ôm cánh tay đau buốt, mắng nhiếc: - Thằng thầy chùa hung dữ, tao vái cho mày chết cha mày... Khu chợ này gã thuộc như lòng bàn tay, chỉ cần quẹo qua hai khúc cua là vào đến sạp bán cá-nơi đêm đêm gã mắc võng canh chợ. Hôm nay ba vòng mà vẫn chưa đến chỗ, gã cáu tiết: - Tổ cha nó... Ma che mắt hay sao miết tới cà? Gã vừa lưng lạnh buốt, bàn tay dường như ịn vào cổ, cảm giác như bết sình. Gã mím môi rút điếu thuốc lào ra đốt, khề khà: - Ma con ma cái gì tao đếch sợ! Tao tao nhất định đào được xác con Chỉ Linh đem đốt... Đồ quỷ ! - nhiều! Gã nghe tiếng trẻ con vang lên đầy uy quyền, vốn u ê a như người ta vẫn bảo tiếng ma như thế! Gã nhìn lên, cái thứ bay lơ lửng trước mặt gã là đứa bé trắng hồng, người rằn ri những đường vân đỏ như vẽ, gò má phính xinh xắn phồng lên. Chỉ đến khi nó giơ tay lên, móng tay dài ra sắc nhọn như vuốt gã mới tỉnh hồn: - Mày... - Nhận tiền làm điều ác tất gặp quả báo! Có ai với ngươi gặp tà thần địa ngục thấy được mặt trời sớm mai ? Gã chỉ ú ớ trong miệng rồi như bị thôi miên, đâm đầu chạy thẳng vào cây trụ đá ngoài cổng chợ. Máu vọt từ lỗ hổng trán, tràn qua mắt, mũi... Gã thoi thóp... Đứa trẻ xinh đẹp lẫy ngón tay xỉ vào thân gã phát lôi tuột hồn phách khỏi thân. Gã nhìn lại thân xác mình, hoảng hốt chắp tay vái như tế sao: - Tui còn mẹ già con dại... Xin tha mạng! - Trễ rồi... Cút! Hai bóng trắng ngơ ngác nhìn hồn phách gã kia bị ném lên cao. Trong trung chợt xuất lưỡi hái móc đầu gã treo chênh vênh. dáng áo choàng đen ló ra, cầm lưỡi hái vòng tay chào đứa bé rồi biến mất. Hồn ma trắng nhợt đến trước mặt, vỗ tay: - Yểm Vũ là giỏi! - Đừng bắt chước ta, ta là tà thần địa ngục, các ngươi mà làm hại người sống là tội lớn đấy! Nó chu môi, tay móc trong áo túi bánh, chia cho hai hồn mỗi đứa cái: - Ăn rồi ta đưa tìm mẹ! Chỉ Linh mừng rỡ gật đầu, bé Trinh nghĩ ngợi: - Nhưng ai lại ác thế? Chỉ Linh có làm hại ai đâu mà muốn đào xác nó đem đốt? Yểm Vũ ngoáy mũi, thở hắt: - Đâu phải ngươi làm gì ai ai làm gì ngươi! - Tội nghiệp Trí Ái, tại em kêu đừng ngủ nè... Hu hu... Bé Trinh òa khóc trong khi Chỉ Linh bận bịu xin bánh ăn tiếp, Yểm Vũ bật cười: - Ha ha... Đứa suýt nữa bị đào xác đem đốt tỉnh queo, đứa dính dáng khóc lóc như thế! Đừng khóc nữa, ta tên sư đó cao số lắm. chẳng những chết mà còn đợi ngươi đầu thai luôn! Bé Trinh quệt nước mắt, hỏi dồn: - Thiệt hả? - Ta lừa ngươi làm gì? Nhưng ngươi biết ai giết mình sao? Yểm Vũ hỏi, bé Trinh ôm đầu : - nhớ... Chỉ nhớ bữa đó ôm giấy viết vẽ.. Rồi tự nhiên thấy đen thui... Rồi chết! Đứa trẻ từ địa ngục thở dài, hai tay quàng vai hai đứa kéo : - vậy, tìm mẹ cho Chỉ Linh ! Đừng lo, ăn bánh của mẹ ta làm các ngươi giữa trưa nắng cũng sao. thôi!
Tiếng đờn kìm! Chap 7: Tiếng đồn dấy lên! Chính Tiệp còn ngái ngủ trong nhà nghe tiếng thằng Ba Bạc la um trời đất: - Chuyện lớn rồi Chính Tiệp ơi ! ngồi dậy nheo mắt nhìn Ba Bạc nhảy từ xuồng lên mép nhà, như chạy: - Mau lên mau lên, đến chùa ! - Làm gì? Ba Bạc khua chân múa tay: - Hồi sáng tôi lên chợ thấy thằng Tám Hơn chết queo, đâm đầu vào cột đá! Chính Tiệp vỗ đầu Ba Bạc cái chát : - Nó chết kệ nó, mắc gì mày rủ tao lên chùa ? cầu siêu cho nó hai chi? Thằng bạn vuốt mái tóc cháy nắng lắc đầu: - Ông nội ơi, quan trọng là nó bị thương ở tay! Đêm qua có cái thằng đào trộm mộ Chỉ Linh bị sư đánh vào tay bị thương rồi còn đâm sư .Chiếc dép nó quăng lại kế cái mộ cũng là chiếc dép của thằng Tám Hơn. Hiểu chưa cha? Chính Tiệp chau mày , máu nó chạy khắp người, nghiến răng : - Nó đào mộ con tao làm gì? Con có chọc ghẹo gì nó đâu? vớ cái áo nhảy xuống xuồng nhanh hơn tốc độ của con rái cá. Cả hai lên chùa thấy rất nhiều người tụ tập, có cả công an! giơ cánh tay dạt đám người vào. Bên trong sư thầy trình bày với Bảy Tiền là công an xã : - việc là như vậy đó cậu Bảy ! Bảy Tiền vóc người vạm vỡ, hàm vuông mày rậm bình tĩnh: - Con biết rồi thưa Thầy. Đừng lo quá , việc này cũng phải là lỗi của Thầy. Là do thằng Tám Hơn nó tự chuốc thôi. Bây giờ sư sao rồi thầy? - Trí Ái đến nỗi nào, giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện. Thầy nhờ người nằm bên cạnh trông giúp để chạy về. Bảy Tiền gật đầu : - sao đâu, thầy cứ chăm sóc cho sư . Việc ở trong chùa để con nhà con, vận động thêm vài đến đây giúp chăm sóc mấy sư ở đây. Chính Tiệp nhìn nấm mộ mới của con : lớp xi măng phía bị đào hết phần ba sóng mắt cay cay, đỏ ngầu. Bảy Tiền thấy hỏi: - Tiệp tối qua ở nhà hay đâu? trợn mắt: - Trời đất! Tui ở nhà chứ ở đâu! Bảy tiền thở ra: - Hỏi cho biết vậy thôi. Bà con đừng tụ tập nữa, ai về nhà nấy ! Việc hy hữu thôi, phải ma quỷ báo thù gì đâu. Đừng có thêu dệt lại mất an ninh nữa! Giải tán ! Người dân tản nhưng tiếng xầm xì vẫn ngớt, sư thầy bóp vai Chính Tiệp: - Con yên tâm, Thầy cho chôn ở đây ai bắt thầy cho dời mộ được! chắp tay, nước mắt nóng hổi trào ra: - Con xin lỗi thầy, làm sư bị thương! - Qua rồi... Thầy nghĩ con bé cũng muốn giúp. Đêm đó có gió mà ba bình bông để ba góc sân đều bể ngã cùng lúc đánh thức thầy. Cây đèn dầu bên mộ cũng bể nát gọi thầy đến chỗ Trí Ái. Thầy tin người hay ma đều có tốt xấu cả! A di đà phật! Thầy mỉm cười đoạn bảo trám lại chỗ nắp mộ bị đào rồi nhanh chân đến bệnh viện. Ông Sáu rít thuốc lào, chân gác lên đầu võng bên cạnh hỏi : - Bảy Tiền, rồi vụ đó sao mậy? Bảy Tiền cầm tập hồ sơ pháp y vừa đem về, nhướng mắt: - Xong rồi chú, người ta là thằng Tám Hơn tự chạy đập đầu vô cột đá chết. Bàn giao cho vợ nó chôn, cái thằng canh chợ dữ như quỷ đó nó chết, vợ nó buồn. Gặp con con cũng giết heo ăn mừng! Khép lại thôi. Chỉ là con thắc mắc, nó đào mộ con Tiệp chi cà? - Tám Hơn sống bạc, tính tình tham rượu, mê ... Mà tao cũng biết tại sao nó đào mộ con làm gì? Tám kiếp nó với Chính Tiệp có chạm mặt nhau đâu? Lấy đâu oán thù gì cà? Ông Sáu châm thêm điếu nữa, trông thấy Năm Cảnh từ đằng xa đến ngoắc: - Ê Năm Cảnh! Làm điếu mậy! Ông chủ vựa cát thót lên cái võng, nhanh tay vấn thuốc lào, lấy điếu thuốc cháy miệng ông Sáu làm mồi châm: - Ta inh ỏi cái chợ, mệt mấy bà ghê nơi! Vợ con nó còn để lên chùa thầy bốc mộ con bé đem thiêu . Tào lao ghê! Bảy Tiền gãi gãi dái tai, đôi mắt sắc bén nhìn vào trong chợ dường như nghĩ ra điều gì đoạn : - Nếu Tám Hơn quen Chính Tiệp chỉ có nước nó nhận tiền của ai để đào mộ! Chí Sáu với Năm đừng làm gì cả, để mấy bà đồn càng lớn càng tốt. Con cử người canh chùa, nếu có người bày trò lộ thôi. Chú Sáu Tiệp đừng nghĩ gì hết! ... Trí Ái đặt lưng xuống cái phản quen thuộc, duỗi người dù bụng vẫn còn đau: - Về đúng chỗ nằm thiệt là thoải mái! Nó chợt nhớ ra, ngóc đầu hỏi sư thầy: - Thầy ơi, mấy nay có ai đến thầy? - Chùa mấy nay đông lắm, người đâu xứ khác cũng đến, nhang hương đầy. Mộ Chỉ Linh đầy bánh trái, thầy thấy người ta viết số chi chít mộ nó kìa... Sư thầy thở dài, đồn mười sau cái chết của Tám Hơn rằng con bé linh thiêng, nó dí cho Tám Hơn tự đập đầu chết khi đến đào mộ nó. Dân ở đâu đến xin số đề, xin lộc , tự dưng trước cổng chùa có rất nhiều người bán vé số. Chùa nghèo vốn yên tĩnh giờ náo động cả lên, tuy tiền cúng dường nhiều hơn trước mấy lần nhưng thầy lo lắng thôi! Nếu vì Bảy Tiền cứ mặc kệ thời gian thầy đóng cửa chùa tiếp khách. Chính Tiệp thổi lửa nấu cơm có chiếc xuồng là cập mép nhà. nheo mắt nhìn, người đàn bà phốp pháp mặc bộ bà ba xanh sang trọng bước lên, tay cầm giỏ trái cây to. chưa hỏi lý do bà đến nhà cái miệng tô son đỏ choét đon đả: - Tiệp phải ? Tui ở miệt , nay xuống có ít bánh trái cúng cho cháu Chỉ Linh. - Trời tui có quen biết gì bà đâu, ai dám nhận? Bà đừng nghe người ta đồn, con tui con nít, nó chết rồi. Nó biết giựt số hay kiếm lộc lá gì đâu! Bà nọ cười phá lên, xua tay: - đừng nghĩ vậy, tui có ý đó! Đúng là tui nghe đồn con bé linh thiêng, nhưng mục đích tui đến phải cầu xin gì! Tui chỉ muốn đến thắp nhang. đốt nhang đưa người đàn bà nọ, nửa tin nửa ngờ: - Bà ? - ! Tui gạt làm gì? Tui giấu, tui có thằng em trai, ba bảy năm trước chết đuối ngay chỗ con bé nhà chết. Hôm trước má tui ngủ thấy nó về, nó chào nó bảo có kẻ thế chỗ rồi, nó đầu thai. Tui nghe vậy nên lần mò về đây hỏi mới hay. Bà sụt sùi, nhìn tấm hình con buồn rười rượi: - như bà con bé phải đợi người thế thân mới được à? Nó bé như thế có biết ? Tội nghiệp con tui! Người đàn bà vỗ vai , cười hiền: - Tui thấy người trung hậu thà, chê lên làm cho vợ chồng tui. Sáng làm chiều về trông nhà, chứ theo con nước bấp bênh quá! Làm ăn yên ổn, tui kiếm mối làm mai cho rồi lấy vợ, tốt tướng thế này sớm kiếm thêm đứa nữa hủ hỉ. đốt thuốc, bất giác nhìn về phía chạc ba cây hôm trước đặt hòm con : - Cho dù tui đẻ thêm đứa nữa ai thây thế được con Chỉ Linh của tui hết! Cha con tui no đói có nhau, có lúc có tiền mua gạo, tui nấu nhừ chuối với cám, nó cũng múc ăn ngon lành, còn :" Cha đừng khóc... Con ăn ngon mừ... Chỉ Linh ăn cám heo, mập ú như con heo cho cha tha hồ nựng! "... Chỉ Linh ơi... Ma nữ thò cái cổ khỏi làn nước, núp dưới bóng râm cái cây nhìn xúc động bật khóc trước mặt người đàn bà lạ, giọng u: - Chắc tôi phải kiếm vợ cho quá!
Tiếng đờn kìm! Chap 8: Ma con tìm mẹ! Chợ Lớn giữa trưa nắng đổ lửa lên đầu, người người hối hả qua lại xuyên qua bóng ba đứa trẻ đứng trước gánh bún riêu thơm nức mũi. Chỉ Linh mút ngón tay nhìn tô bún cọng trắng muốt được bóc bỏ vào tô, vá nước cua đỏ au chan lên, mùi hành phi dậy lên khỏi thèm thuồng. Đôi mắt ma trắng dờ của nó cũng lấp láy những mảng xanh đục: - Ngon quá... Huyền Trinh ghé mông ngồi dựa vào vị khách mặt mũi nửa trắng nửa xanh, ngửa cổ hít lấy hít để : - Ngon , tìm kẻ vía đến bên cạnh, em "ăn" được theo họ! Chỉ Linh ngơ ngác ngó quanh, đứa bé như nó như tờ giấy trắng vốn quen với dòng người buôn bán đông đúc thế này. Chốc lát bị hơi người làm co rúm lại, sợ hãi vẫy tay cầu cứu: - Yểm Vũ... Cứu... Đứa trẻ địa ngục nhún chân nhảy từ gióng hàng bún thịt nướng sang gánh bán sâm bổ lượng, cái miệng của nó há to thu hết mỹ vị vào trong. Thực khách ăn xong cứ bảo: - Kỳ lạ, tôi ăn bún bao nhiêu năm mà nay thịt nướng sao có mùi vị gì cả! No căng, nó chạy đến chỗ hai con ma con. Ôm Chỉ Linh, nó tự nhiên chu mỏ hôn lên môi con bé, truyền số hương vị cho con bé: - Ngon ? - Ngon! Ánh nắng làm bọn chúng bị thiêu cháy, loi nhoi nhảy từ con đường này qua con đường khác. Huyền Trinh gãi đầu: - Yểm Vũ dẫn kiếm mẹ Chỉ Linh hay dẫn ... du lịch? Toàn dẫn mấy chợ ăn uống vậy? Yểm Vũ cặp vai cả hai, gò má phính phồng lên: - Có thực mới vực được đạo, biết ? Hơn nữa... Mấy chỗ thế này mới nghe ngóng tin tức được! Chiều tối nay... Ắt có tin mẹ của Chỉ Linh! - Thiệt hả, thiệt hả? Chỉ Linh mừng rỡ nhảy cẫng lên, quá sức khiến đầu bứt lìa khỏi thân, bay tuốt lên trụ điện. Con bé mếu máo: - Yểm Vũ... - Hừm... Lúc nào cũng làm trò khỉ... Yểm Vũ nhàng bung vuốt hung hầu, lẩy ngón vuốt dài xỏ xuyên đầu Chỉ Linh kéo xuống ráp lại thân. Cả ba lê la suốt buổi chiều trong sạp chợ, thử hết bánh kẹo đến no nứt bụng. Quầy hàng nào có bàn tay của Yểm Vũ sờ vào là khách ùa vào mua kịp cân. Chợ to đùng đầy hàng hóa cho khách mua số lượng lớn, việc người ta đẩy xe hàng xuyên qua bọn trẻ hiếm. Có lúc Yểm Vũ mải mê bóc kẹo dẻo bông đường nghe tiếng hai đứa kia la oai oái. Nó quay đầu nhìn thấy đầu và mình bé Trinh dính chiếc xe đẩy gia vị, chân đứng tại quầy kẹo giậm bình bịch. Chỉ Linh nhát hơn, nó ụp nguyên cái đầu vào đống bánh, chỉ chừa cái mông lép lú ra : - Em cắm đầu vô, em thấy ai chắc ai thấy em đâu nhỉ? "Huỵch! " Xe rùa đẩy bánh ủi qua, con bé la toáng lên, Yểm Vũ phá lên cười ầm vang: - Ái cha... Thân ở lại, mông đây rồi à? Ngốc , ngươi đút đầu vô đó lại càng thấy ai! Nó nằm dài đống bánh kẹo, ngó Chỉ Linh chạy theo sau cái xe : - Chậm.... Cho lấy lại mông em... Trời nhá nhem tối, khắp nẻo rực sáng đèn. Những hồn ma xuất , kẻ chết vì tai nạn đứng tại trường, kẻ vất vưởng cứ tạt qua tạt lại hết bên nọ đến bên kia. Yểm Vũ ngoáy mũi, vắt tréo chân hét : - Ta cần tìm người, lại đây cho ta hỏi! Tiếng hét của đứa trẻ địa ngục khiến hai hồn ma bên cạnh vỡ nát, nó giật mình vội dùng ma chú hốt lại. Những hồn ma khác sợ hãi trốn biệt, Chỉ Linh bịt tai: - Yểm Vũ gọi thế ai mà giúp chứ? - Hừm... Các ngươi đến cho ta hỏi, ta hát tiễn vong hết! Nó chống nạnh bay lên đứng nóc cao nhất của chợ, lập tức tiếng ê a của vong hồn nhao nhao lên: - Tà thần địa ngục tha mạng... Chúng tôi sẵn sàng đợi lệnh! - Ta muốn tìm mẹ của Chỉ Linh! Yểm Vũ chỉ vào đứa bé trắng nhợt bên cạnh, bọn vong hồn liền gật đầu túa khắp nơi. Hơn nửa đêm đám xanh nhợt hối hả chạy đến, vòng tay báo: - Tà thần, tìm ra rồi. Mẹ của Chỉ Linh ở trong phố, có chồng và hai con . - Hừm... Thế mà chẳng bao giờ về thăm con! , dẫn đường! Yểm Vũ hất hàm, nắm tay hai đứa trẻ lôi theo. Bọn vong hồn líu ríu dắt ba đứa trẻ đến khu phố nhà giàu, chỉ vào căn nhà ba tầng sang trọng : - Tà thần, ở đây! - ! Nó vẫy tay tỏa đạo ma pháp lấp lánh, bọn vong hồn liền thấy tay túi bánh, quần áo mới tròng vào người. Họ vòng tay cúi chào đoạn biến mất. Hai vị thần môn xuất ra, xoay đao thét: - Vong hồn tránh khỏi nhà gia chủ! - Ây hai vị thần môn, nể mặt đứa trẻ đẹp nhất địa ngục chút ! Yểm Vũ vòng tay cúi chào, mặt trưng ra nụ cười ai thấy cũng mê. Thần môn nhìn ra ngay, nhếch môi: - Tịch Ngân Yểm Vũ... được làm loạn... - Ta hứa! giết người, câu hồn, ta chỉ muốn giúp con ma con này thôi! Nó chỉ vào Chỉ Linh, cười vang. Thần môn biến mất, cả ba thong dong bước vào nhà. Căn nhà lớn tỏa mùi hương tinh dầu thơm mát, Yểm Vũ cười lạnh: - biết hưởng thụ! Người đàn bà xinh đẹp bận bịu dỗ hai đứa trẻ sinh đôi vừa hơn hai tuổi. ghế dài gã đàn ông phì phèo điếu xì gà cau mày: - dỗ nín được à? Đàn bà tệ quá! Giá em giỏi dỗ con như dỗ tôi mỗi tối nhỉ? - Em chăn cả hai có người giúp, phải thông cảm chứ? phụ em giữ con thôi chứ! Gã đàn ông nổi cáu, giơ gạt tàn ném về phía người đàn bà. Yểm Vũ phẩy tay gạt bật cái gạt tàn bay ngược về, húc thẳng vào trán gã kia thủng lỗ. Máu phụt ra xối xả, gã ôm trán chỉ: - Con điếm... Tao chuộc mày ra mày còn nhơ nhuốc trong động đó. biết ơn tao còn muốn giết tao? Cút! Ôm con mày cút khỏi nhà tao! Chỉ Linh nhìn người được gọi là mẹ nó thụt lùi, nước mắt ràn rụa: - Em lạy , tối thế này em biết đâu? Gã điên tiết chạy lên phòng vớ quần áo đem ném ra sân, hét toáng lên: - Cút khỏi mắt tao! Huyền Trinh nhìn đôi mắt và gương mặt hả hê của Yểm Vũ, tò mò: - Sao nhìn Yểm Vũ đắc ý vậy? - Loại đàn bà bỏ chồng bỏ con, ta thương tiếc! Lúc nãy ta đỡ gạt tàn chẳng qua muốn trúng hai đứa trẻ vô tội kia thôi! Nó cặp vai cả hai kéo khỏi nhà, Chỉ Linh sụt sùi: - Tội nghiệp... - Từ từ coi , ngươi còn cả đêm để nhìn mà! Người đàn bà sau khi khóc kể chán ngồi dựa lưng vào góc tường, kế bên là hai đứa trẻ đứa ngủ say, đứa vẫn khóc ngắc ngoải. Hơi sương đêm thấm ướt cái nón xíu, lầm bầm: - Thằng khốn... Hu hu... đuổi là đuổi... Từ đằng xa bóng xiêu vẹo của lão ăn mày đến, run run đưa gói khăn giấy: - Lau... Lau mặt... nhìn đôi mắt già nua mọng nước, lòng dấy lên nghi hoặc: - Ông già, khóc gì? Ai mượn ông khóc mướn? - Miệng chó mọc ngà voi! giật mình, đứa trẻ lạ hoắc biết xuất cạnh lão già lúc nào, quắc đôi mắt sáng lấp lánh nghiêm giọng. gương mặt bầu bĩnh những đường gân đỏ li ti, tuy xinh đẹp nhưng sát khí cực kỳ đáng sợ. Nó giơ tay kéo sụp cái mũ che gương mặt đứa bé trai ngủ, lại huýt sáo ru đứa khóc ngủ ngay. Ông lão ngồi xuống, bàn tay dơ bẩn giơ lên gần chạm đến mặt bị hất ra: - Dơ bẩn! - Cũng bẩn bằng ngươi! Yểm Vũ co tay, vuốt dài hơn bấm vào lớp da cổ lún sâu, máu chảy rịn ra. Nhìn đôi tròng mắt chuyển đỏ, quíu lưỡi: - Q... Quỷ! Yểm Vũ cười khẩy, ngó qua lão ăn mày: - Ta móc tim ta ra xem trong tim ta có nhớ đến ngươi nhé? Lão ăn mày khóc váng lên, tiếng nấc đứt đoạn: - Đừng mà! Mẹ... Mẹ em ó...
Tiếng đờn kìm! Chap 9: Từ Từ hé lộ. Yểm Vũ đanh mặt, vuốt nhọn rút ra khỏi cổ người đàn bà, khỏa luồng khói vào vết thủng. Nó bóp chặt hàm mẹ của Chỉ Linh, nghiến răng: - Đàn bà như ngươi, ta sớm muốn xé xác... Nhưng thôi, nhân nào nghiệp nấy! Chỉ Linh, ngươi muốn tìm mẹ, ta làm được. Mau theo ta trở về. Ta thể giúp ngươi đầu thai, ta cầu Tuyên gia chiếu cố ngươi. Mỹ Hạnh nghe đến cái tên, tiềm thức liền nhớ đến đứa con bỏ lại căn nhà rách nát năm đó. Trần Chỉ Linh! Cái tên do chính đặt, đứa bé có má lúm đồng tiền, đôi mắt ngơ ngác nhìn mãi lúc cuốn đồ rời khỏi. lấy Chính Tiệp vì muốn chạy trốn khỏi ngôi nhà cha nát rượu, nghiện ngập. gã đàn ông lực điền, miệng ngậm tăm cả ngày đó. Là , quỳ dưới chân : - Em làm vợ nha, nghèo nhưng để em khổ! Mà Chính Tiệp thực đúng lời hứa, chưa từng mó tay vào làm việc gì! Có điều vẫn chè chén ba hột, đêm về khề khà hơi rượu đế vào mặt : - Mình à, về rồi! - hôi quá! Ra khỏi mùng! Đến khi sinh Chỉ Linh, ta biết chạy vạy ở đâu mang về cho ít tiền, cụt ngủn: - Lên chợ mua đồ bận ! Rồi nghe lời chỉ dẫn của bà bán hàng trong chợ, cuốn gói lên thành phố, định bụng làm ăn có tiền trở về đón Chỉ Linh ... Sa vào động quỷ, trở thành bán hoa. Có tiền nhưng dính vào tờ hợp đồng thân xác, dù làm bao nhiêu tiền vẫn tự chuộc mình ra được. Rượu bia, thuốc vây lấy hàng đêm... quên mất đứa con , sống ngày qua ngày, chờ.. qua đời! May mắn lần tiếp khách gặp Quốc, gã tuy cục súc nhưng lắm tiền. Quốc chuộc ra, dù phải là vợ danh chính ngôn thuận nhưng có chỗ trú thân ấm áp. Hai đứa con trai sinh đôi ra đời, những tưởng Quốc có con trai về li dị vợ nhà cưới . Nhưng nắm đầu trấn vào tường: - Tao tội nghiệp mày làm điếm, tao chuộc mày ra. Con tao tao nuôi, mày biết khôn yên phận. Đừng đòi hỏi tao bỏ vợ, vợ tao đẻ bốn đứa con vẫn là người ba mẹ tao ôm trầu cau cưới. Còn thích bỏ con lại, cút! nhìn trân trân đứa bé xinh đẹp bóp chặt cằm mình đến đau buốt, lặp lại: - Chỉ Linh... Nó chết rồi? - Chết rồi, đứa tội nghiệp đó chỉ ước muốn được tìm mẹ! Yểm Vũ lắc đầu, buông tay đẩy vai lão ăn mày. Lão ngã oạch xuống, ngáy pho pho. nhớ đến Chính Tiệp, thểu não: - vô dụng, có đứa con giữ cũng xong! Trong khoảng phía sau đứa có làn da vân đá đỏ bàn tay xíu trắng nhợt thò ra, tiếp đó là cái đầu tròn ướt mẹp gác cằm lên vai Yểm Vũ, giọng ê a: - Cha giỏi lắm! Cha tuyệt nhất đời! rồi bất chợt cái đầu đó bay lên, cổ kéo dài xoắn lại, vươn đến trước mặt , mắt đỏ lên giận dữ: - Mẹ thương con... Mẹ nuôi con sao trách cha được? hoảng hốt, ngất xỉu. Yểm Vũ chống nạnh: - Hừm... Vô dụng quá! Có thế cũng sợ! thôi Chỉ Linh! Cả ba rời khỏi, Chỉ Linh sụt sịt: - Trời mưa... Em ướt... Yểm Vũ nhếch môi, chỉ về phía gã đàn ông băng trắng đầu xách chiếc ô to: - Đừng lo, có gã kia lo! Việc nhân thế quản được, thôi! Trí Ái ngồi thơ thẩn ngoài sân chùa, chiều nay sư thầy đóng cổng sớm nhưng bên ngoài vẫn có nhiều người đến bán vé số, coi bói rộn ràng trước cổng chùa. Vết đâm ở bụng đỡ, giờ nó chỉ thấy ngứa. Ngó cái mộ đằng xa rực rỡ hoa cúc, thiên điểu, vạn thọ nó cười buồn: - Chẳng biết thế nào, tự nhiên con nổi tiếng! - Chú tiểu , mở cửa cho bác với! Bác cần tìm thầy! Người đàn ông đến chùa nó lạ, là ông Hai Hưng - chủ trại hòm ở xóm chợ. Ông vận bộ đồ ủi bén ngót đường sóng quần, thư thả với sư thầy: - Thầy ơi, con nghe bữa thằng Tiệp chôn con bé bằng hòm ván mỏng, tội nghiệp! Thôi thầy cho con tặng cái hòm gỗ tốt tí, mồ yên mả đẹp làm phước! - Mô phật, tấm lòng của cậu Hai thầy ghi nhận nhưng chôn cất xong rồi. Chính Tiệp chắc cũng muốn làm phiền! Thầy từ chối, khi Hai Hưng ra về Trí Ái liền hỏi: - Ổng có ý tốt mà thầy? Sư thầy thở dài, tay niệm tràng hạt: - Tại sao khi con bé vừa mất Hai Hưng đến? Vì sao đến khi chôn ở đất chùa lại đến? tự nhiên mà đến! Bảy Tiền nghe lời nhắn của thầy, ậm ừ lúc lâu gọi vợ: - Bà xã, em chơi với vợ Hai Hưng, có nghe gì vụ này ? - Có hôm trước chị Hai Hưng có là chồng dạo này bỏ biệt rượu chè, tươi tỉnh lắm, chỉ mừng! Hôm con bé Chỉ Linh chết chỉ có mở lời xin hòm nhưng chồng từ chối, nay lại tự nguyện cho... Lòng người khó hiểu! Vợ Bảy Tiền rót nước cho chồng, suy tư. Trí Ái ngủ mơ màng, chợt nghe dưới chân lành lạnh. Nghĩ mình tuột mền nên nheo mắt nhìn, nó suýt thét: có ba con ma con đứng dưới chân nó, con nắm bàn chân nó vuốt vuốt: - May là sao! - Chỉ Linh, Huyền Trinh! thôi! Nó chỉ nghe được có thế ướt sũng quần, ngất luôn! .... Chính Tiệp ôm cây đờn kìm, dạo những khúc nỉ non giữa đêm. Ông Sáu ngồi bên cạnh nâng ly rượu đế, lắc đầu: - Tao nghe mày kéo đờn kìm tao muốn bò về phủ cho rồi! Nửa đêm nửa hôm muốn gọi ma ra uống chung cho vui hả? - Con cũng muốn thấy đầu cua tai nheo con ma ra sao! Chỉ Linh... Con nhớ nó quá mà có thấy đâu chú! dẹp đàn, châm thuốc. Giữa đồng mông quạnh này gió ngạo nghễ quét qua, đừng là người ta đồn đãi nọ kia, cả bóng trắng cũng chưa từng gặp. Ông Sáu chắp tay: - Tao lạy mày! thấy là phước, thấy trúng tụi nó chẳng may mắn gì đâu. Mày cứ nghĩ Chỉ Linh lên chùa nghe kinh, đầu thai là được. Nghĩ ngợi chi nhiều rồi buồn? Mai nắng lên... Con bò sáng phải rống, con người sống phải ráng chứ! Chính Tiệp nhiều lý lẽ để với ông Sáu nên im lặng đốt thuốc hút tiếp.... Dưới làn nước, bóng ma toàn xương bơi vật vờ, giọng nhừa nhựa : - Ngày kia... Tôi kéo kia xuống nước cho cứu...
Chap 10: Cứu người! Chính Tiệp cởi cúc áo, phanh ngực trần đen bóng của mình, giật cây quạt nan của ông Sáu quạt liên hồi: - Trời đất sao nay nóng dữ vậy ta? Tui mới tắm ở nhà ra đây vậy mà còn chịu nổi! Ông Sáu rít điếu thuốc nheo mắt: - Ờ trời hầm quá ! Chắc sắp mưa hả mày? Từ đằng xa chiếc xuồng còn cách chừng hai chục sải tay là vào đến bờ. Ông Sáu nhìn bộ dạng của mấy người ngồi xuồng lắc lắc đầu: - Chắc dân miệt lại xuống chùa xin lộc xin lạc làm gì nữa đây này! Chán ! ".Ùm! " Chính Tiệp vừa nhác thấy bóng áo xanh rơi tòm xuống nước liền vất áo phi xuống nước, sử dụng khả năng bơi như rái cá của mình nhanh chóng cứu người. Nước gần bờ đục ngầu, đôi mắt mở ra: trong nước dường như thấy phải là chỉ mà giống như là có phía sau ôm phía trước! theo quán tính cứu người giơ tay cặp cổ định lôi lên đột nhiên có gương mặt áp sát lại gần mình. Rất quen nhưng thể nhớ được là ai! Trồi lên mặt nước, ông Sáu bơi xuồng ra tới liền phụ sốc lên xuồng. bảo: - Hình như còn người nữa! chiếc xuồng bên kia người phụ nữ lớn tuổi lắc đầu: - có chú ơi! Có mình này rớt xuống à ! Lời của bà đánh động vào đầu , ràng gương mặt tái xanh đó áp sát vào mặt mà? Ông Sáu lắc đầu : - Đừng tìm nữa, chỉ có người rớt xuống thôi. Tao thấy mà, mau lên xuồng! được ông Sáu sơ cứu dần hồi tỉnh, gương mặt có vẻ khiếp đảm cái gì đó cứ nhìn trừng trừng xuống mặt nước. Ông Sáu vỗ vai: - Con con thế nào rồi ? run rẩy vì lạnh. Chính Tiệp vớ cái áo của mình choàng qua vai : - Khoác đỡ ! Dù sao hôi cũng đỡ hơn là lạnh! Xuồng cập bờ , để mặc ông Sáu đỡ lên bờ, lững thững trở về nhà. Tâm trí cứ nhớ về gương mặt thấy ở dưới làn nước, chắc lưỡi: - Chết cha ! Chả lẽ hôm nay thấy ma? Mà sao ma mặt quen như vậy? Tràng Thơ ngồi bó gối ở góc nhà, nỗi sợ tột cùng khiến thể lên tiếng cầu cứu. Từ lúc được ông già tên Sáu tận tình đưa về nhà, êm ấm trong chăn nệm thấy rợn người. Vừa nhắm mắt lại liền thấy gương mặt tái xanh tái méc, da thịt lam nham như bị rỉa cứ nhìn đăm đăm. Cứ tưởng nằm mơ, mở to mắt ngồi bật dậy. Chăn nệm có cảm giác ướt sũng, vừa định giơ tay mở đèn bàn tay trơ xương từ nệm thò ra chụp lấy, thều thào: - Chạy... ... đâu? trợn mắt, ra tiếng, nước mắt cứ thế trào ra. Đây chẳng phải là con ma da kéo ngã nhào xuống nước lúc trưa hay sao? Nó theo về đến nhà làm gì? lẽ lúc trưa nó bắt được, giờ quyết giết ? Từ trong nệm mái tóc đen ướt nhẹp chui ra, tóc phủ tứ phía khiến biết mặt nó ở hướng nào. Nó trườn từ từ, đột nhiên lấy hết sức bình sinh giãy khỏi bàn tay trơ xương, nhào đầu xuống đất toan chạy ra cửa. kịp! Mái tóc đen dài đó nhanh hơn, nó cuốn siết chân kéo ngược lại. bò vào sát tường, con ma kia cũng lết đến ngồi đối diện, ngoài vẻ trơn nhớt, lạnh lẽo lời nào! Tràng Thơ làm thợ may, người ta hay thợ may hay bị "ế" chắc đúng với . hơn ba mươi vẫn chăn đơn gối chiếc, nhiều mối đến hỏi mà cứ bị hết chuyện nọ xọ chuyện kia khiến hôn gãy đổ. Cha mẹ vẫn buồn lòng bảo nhau số vô duyên, chị Hai bày chắc mắc "duyên ", hay đến chùa con Linh thiêng để cầu duyên. Chẳng dè cầu duyên chưa có lại bị con ma nữ theo về tận nhà! Hơn nửa đêm ngồi im như tượng, con ma kia cũng như dò xét động tĩnh. Ngoài tiếng nước "tong tong" có lấy tiếng động nào, lạ là hôm nay cả tiếng ếch, nhái, bù tọt cũng im bặt! Ngồi lâu mỏi lưng lại biết làm thế nào, hít mạnh hơi lắp bắp: - Muốn... muốn gì? - Kiếm... chồng... cho... mày! Tiếng u thê lương, giật mình với điều vừa nghe: - Trời đất! Thôi... Tui mắc duyên ... Nên "ế" chỏng chơ... Chắc ma thèm... Con ma nữa chợt thé lên tràng cười lạnh cả sống lưng: - Ma... Cũng... Có... Mắt... Đó... Nó... ... Thèm... Mày... Đâu... Tràng Thơ khịt mũi, con ma nước này như tát nước vào mặt. Hứ! Tệ đến ma cũng thèm ư? Ma nữ lại , bàn tay chụp lấy vai rét mướt: - Cho.. tao... mượn... xác... Tao... kiếm.. chồng... cho! Chính Tiệp chuẩn bị cắm câu, vừa bước lên bờ đê thấy cầm cái áo lúc trưa của mình tới. chống nạnh, lắc đầu: - Trời, tui có đòi đâu mà nửa đêm đem trả? Mà giờ tui câu quởn đưa về đâu? - Nào giờ tui hổng biết cắm câu ra làm sao, hay sẵn dẫn tui coi cho biết, nha! gãi đầu: - Nửa đêm nửa hôm tự nhiên đòi theo tui cắm câu, coi sao đặng? - Dắt cổ theo , có tao nữa mà! Ông Sáu vác cần câu tới, phì phà thuốc . hết cách đành dẫn theo, thấy chăm chú nhìn cái cần câu hứng chí giải thích: - Cần câu được làm bằng tre, tầm tám tấc. Tre được vuốt như đũa ăn, phần đầu dẹp và phải được uống cho dẻo để có khả năng chịu được sức ghì của cá, phần thân tròn và phần cuối phải nhọn để dễ dàng cắm xuống đất. Để chuẩn bị cho đêm cấm câu việc cần làm là ban ngày phải đào trùng. Thường trùng hổ là món cá trê khoái nhất. Nếu tháng nắng tìm chỗ đất ẩm đào đa phần là trùng chỉ cũng làm mồi được. Ngoài ra còn bắt dế cơm ở mấy đống rơm ẩm hoặc nhái bầu đây là hai món ăn ưa thích của cá lóc. Để coi đêm nay nhiều cá tui cho ít con về kho tiêu! Sau này đừng ra ngoài ban đêm, có ngày ma bắt! - Bắt rồi! nghe tiếng , tay liền xua xua tay: - tầm bậy tầm bạ, xui xui! Trong lá sen có cơm với khô cá, đói cứ giở ra ăn, tui cắm câu! Bỏ ngồi lại trong cái lán sát mép nước, ôm cần về phía chú Sáu, cau có: - Tự nhiên kiu tui dẫn theo, mai người ta biết tưởng tui dụ dỗ! - Cổ tự tìm mày mà! Kệ , nhà cổ nghề may chợ huyện, có điều tao biết tối trời có xe cổ bằng gì xuống lẹ vậy cà? Vợ chồng Ba Bạc cũng cắm, ghé lán thấy lạ hỏi: - ... con ai? - Tiệp dắt em cắm câu! thỏ thẻ, Ba Bạc cười phá lên: - Chết mày nha Chính Tiệp, mai đãi rượu tao tao hê lên! - Thôi mau cha nội! Vợ Ba Bạc véo lỗ tai chồng kéo , kịp chào lạ. Lúc cắm câu, vợ cứ dụi mắt: - Kỳ ghê ta! Hổng lẽ tui hoa mắt? Sao tui thấy con đó hổng cẳng cà?