Truyện ma!

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      TIẾNG ĐỜN KÌM...
      Chap 1: Cha mất con!

      Trong đêm đen của mùa nước nổi nghe đâu đó tiếng đờn kìm lanh lãnh buồn dã dượi giữa đêm. Những ai nghe được thanh tiếng đàn đều buông tiếng thở dài xót xa cho kiếp người trong căn nhà lá nằm trơ trọi giữa đồng nước. Có người đàn ông ôm cây đờn kìm vừa uống rượu đế vừa kéo đàn ai oán. góc nhà là chiếc bàn thờ nho vừa được lập. Mùa nước lên là lúc những tai nạn bất ngờ rất thường xảy ra, đứa con của Tiệp ra vì duyên cớ ấy. Tiệp chỉ vừa ba mươi nhưng trông già cỗi, cả đời chỉ chắc mót được mụn con vừa tròn năm tuổi. Vợ bỏ từ lâu , chỉ có đứa con này như vật báu .
      Thế mà duyên cớ phút sơ sẩy nó bị hà bá bắt !

      Cả đời Tiệp sau này bao giờ quên cái chiều định mệnh ấy. Hôm ấy chú Sáu cặp cổ bảo lưới cá đồng xa, tìm ít cá linh non về nấu canh điên điển rồi chú cháu nhậu ba hột. Chú Sáu cũng như ! Gà trống nuôi con, vợ chú chán cảnh nghèo túng, cơm lành canh ngọt bỏ lên thành phố từ lâu.
      Con trai thành gia lập thất cất nhà chợ tỉnh còn chú vẫn quyết bám trụ chiếc ghe sống lang bạt mình. Đồng bệnh tương lân nên hai chú cháu rất quý nhau!
      Tiệp ẵm Chỉ Linh đem gửi cho Thủy cách nhà cây số đường đò. yên tâm là sao vì nhà cạn. Chỉ phía sau bếp mới giáp ranh với con sông, mà bé Chỉ Linh thụ động ngồi đâu ngồi chết chỗ đó, nhút nhát lắm!

      Thế nhưng số chết là chết!
      Khi vẫn còn hồ hởi gỡ những con cá linh non óng ánh bạc ra khỏi mắc lưới thằng Ba Bạt chạy xuồng máy la hét vang vọng :
      - Chính Tiệp ! Chính Tiệp! Mày mau trở về. Con mày rớt xuống sông, chết đuối rồi !
      quẳng cả cái lưới nhào xuống nước bơi nhanh đến đến xuồng máy chạy về. Lòng chỉ cầu mong con có rớt xuống nước nhưng được bà con cứu được. Cho dù người ta có bỏ nó vô lu quay, cho dù ra nó có phỏng hết da... chỉ cần nó sống là được!
      Thế nhưng khi về đến nhà Thủy trông thấy rất đông người tụ tập, Tiệp bủn rủn cả tay chân!
      Con được đặt cái chiếu mới, cứng đơ . đầu nó có bát nhang con. Thủy vội nhào đến cạnh , nước mắt ràn rụa:
      - xin lỗi ! vừa quay ,vừa bảo nó là ngồi đây ăn bánh. Chiên chảo cá quay lại thấy mất tiêu nó. thề là nghe cả tiếng động rớt xuống nước nữa !Nhưng biết tại sao lại như thế ! tưởng nó chạy ra trước nhà, hoảng hồn tìm. Nửa tiếng sau bà con ở đầu hô hoán có cái xác đứa trẻ nổi lên.

      lặng biết gì hơn. Thủy rất quý cha con , luôn thương thương Chỉ Linh cho nên xảy ra chuyện đau lòng này lời oán trách !
      Thằng Ba Bạt gãi cằm, chắc lưỡi :
      - Kỳ lạ ! Thường thường té nước chết trôi lẹ như thế, lại nổi lên trong vòng nửa tiếng? Cứ như là muốn cho mọi người mau tìm thấy nó! lẽ Chỉ Linh chết oan sao?
      ôm cái thắc mắc đó từ hôm làm đám cho con bé tới giờ.
      Mùa nước nổi chẳng chôn được, mọi người phụ giúp đóng cho nó cái hòm . Sau đó gác hòm lên chạc ba cây cao đợi đến khi nước rút đem chôn. Chú Sáu bảo hay là thiêu !
      Nó còn , bỏ thiêu rồi gửi ở chùa cho mau siêu thoát. Để nó đến kiếp khác sung sướng hơn. Nhưng làm ! Chỉ vì lý do: Chỉ Linh rất sợ nóng!

      Đặt cây đàn kìm xuống , Tiệp bước ra trước cửa nhìn về phía trái cây đằng xa. Dưới trăng có thể thấy cái khối đen đen cây là cái hòm của con !
      Tiệp thở ra , ngà ngà bước xuống xuồng, khua mái dầm từ từ tiến về phía cái cây . Chưa đến gần mùi tử khí phảng phất, cảm thấy điều đó!
      Tay rót rượu, khề khà:
      - Chỉ Linh, cha đến đây !Con đừng sợ ! Cha hứa với con khi nào nước rút cha đem con chôn cất đàng hoàng, làm cho con ngôi nhà đẹp được ? Chỉ Linh!..
      ... Chỉ được có thế là tiếng của nghẹn ,nức nở .
      buồn cho mình , buồn cho con . Ngày nó mất , người ta chạy đến nhà ngoại để báo cho mẹ nó trở về nhưng bà ngoại già yếu buồn bã lắc đầu:
      - Mẹ của Chỉ Linh từ ngày rời khỏi quê có trở về bao giờ đâu. Có liên lạc được đâu mà báo! Tội nghiệp cháu ngoại tao!

      ngã người ra lòng xuồng, tay giơ cao như cố với đến chiếc hòm nằm cao nửa say nửa tỉnh mà khóc:
      - Chỉ Linh à , xin lỗi con ! Là cha tệ , giữ mẹ lại cho con cũng có cách tìm mẹ về để nhìn mặt con lần cuối. Sau này có đầu thai hãy tìm cha mẹ tốt hơn nha con! Hu hu...
      Tiệp cứ ngắc ngoải như thế đến khi say mèm, đầu gối lên tay nằm co ro trong sương lạnh.
      khuya lắm! Gió rì rào thổi khi những ngọn lá đu đưa sà xuống xung quanh như tấm khiên che . Từ dưới lòng nước bóng trắng trồi lên, ló đầu khỏi mặt nước rồi từ từ vươn hai tay nắm lấy mạn xuồng.
      Ma nữ ngồi bên mép xuồng đưa đôi mắt đỏ loét nhìn , tiếng dài u như từ U Linh vọng về:
      - tội nghiệp cho tình cha thương con . Tiếc rằng con của đến số . cứ như thế này con bé quyến luyến chịu đầu thai... chịu đến cửa gương nước báo danh sau này nó trở thành hồn vất vưởng.

      Từ trong tay áo trắng vươn ra hai cánh tay khẳng khiu trơ xương vuốt khẽ gương mặt tiều tụy, tiếng thào lại tiếp tục :
      - Chắc là Tiệp nhớ tôi đâu nhỉ ?Tôi là ngày xưa đưa chiếc thư tỏ tình bị từ chối. Tôi lên tỉnh học, cùng bạn bè biển rồi chết đuối. Xác tôi trôi lênh đênh đến khi dạt vào bờ chẳng còn nguyên vẹn. Cá rỉa hơn nửa ,người ta cũng chẳng biết danh tánh tôi là ai. Họ chỉ vội lôi lên bờ, lắp cho cái mộ nằm dưới hàng dương. ghi Vô danh ! Tiệp biết ...Tôi sợ con nằm dưới lòng sông lạnh cho nên vội đẩy nó lên mặt nước để bà con nhanh chóng tìm thấy nó. Tiếc rằng tôi làm ma nhưng lại có năng lực cứu người . Tôi thấy con bé bị dụ làm thế thân nhưng tôi lại thể cản lại. Họ là những con ma nước trụ ở nhánh sông này lâu đời, mạnh mẽ hơn tôi rất nhiều! Tôi dám! Cái tôi làm được chỉ có thể nâng xác con bé nhanh chóng trồi lên. để cho nó nằm dưới lòng sông lạnh . Buồn cười ! Tôi dài mãi có nghe được đâu!
      Betty thích bài này.

    2. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      TIẾNG ĐỜN KÌM!
      Chap 2: Thêm đứa trẻ...

      Chính Tiệp giật mình tỉnh giấc xuồng, ngó đồng nước mênh mông đầy sương mù. Hơi lạnh chen cùng mùi tử khí khiến nhảy mũi liên tục, dụi mũi vào tay áo. Nhớ mỗi buổi sáng ngày trước, Chỉ Linh quơ quào tấm chăn mỏng rồi chui rúc vào hai cánh tay cha, ngái ngủ:
      - Cha ơi... Lạnh quéo...
      - Để cha kiếm thêm tiền mua cho con tấm chăn dày hơn!
      ...Thế mà khi mua được tấm chăn nó vừa đắp được đêm chết!
      Khi liệm nó cuộn tấm chăn quanh thân hình xíu bó lại, chú Sáu rất khó khăn để nhét ém vừa cái áo quan xíu. Người thương tội nghiệp lòng cha thương con, kẻ ghét bảo có tấm chăn mới quấn xác con, nó chết lạnh rồi biết ấm lạnh là gì?

      Lờ đờ chèo xuồng trở về nhà, người nhuốm mùi rượu đổ tối qua. Cột xuồng, nhảy tòm xuống nước lội như rái cá. Chợt lòng bàn chân dường như quơ trúng cái gì đó...
      Chính Tiệp thoáng rùng mình, cái chạm đó giống như bàn tay lướt qua. ngó quanh quất, gọi:
      - Chỉ Linh, con khều chân cha phải ? Khều nữa con, cho cha biết con ở quanh đây!
      đứng nước cách căn nhà nổi của mình vài chục sải tay, đôi mắt mở to nhìn xuống lòng nước đục ngầu đoạn cắm đầu lặn xuống. Hai cánh tay mò loạn xạ, vơ trúng rễ sen, sễ súng, bùn nhão... Tay! Cánh tay..

      Bàn tay to lướt chụp trúng cánh tay, Chính Tiệp lôi thẳng lên mặt nước! Xác đứa bé !
      Đôi môi tái nhợt, run rẩy:
      - ... Bé Trinh... Bé Trinh....
      Đứa bé tầm tám chín tuổi là con vựa cát ven bờ, thỉnh thoảng vẫn thấy nó cầm cuốn tập ngồi hí hoáy vẽ. Ôm chầm lấy nó như che chở, mắt nhòa lệ:
      - Hu hu... Sao lại như thế? Chỉ Linh thê lương lắm... Sao lại thêm đứa bé nữa? Tại sao?

      ...
      chợ xôn xao việc Chính Tiệp vớt xác đứa con chủ vựa cát mất tích chiều qua. Người ta kháo nhau rằng Chỉ Linh mình buồn nên dụ dỗ bắt theo bé Trinh. Mẹ con bé xót con vừa thấy nhào đến nắm cổ áo khóc vật vã:
      - Thằng Tiệp...Tao sống với cha con mày tệ, còn giúp đỡ gạo tiền... Thế mà con mày chết đuối thôi... Sao lại bắt luôn con tao? Hu hu... Ác quá mà...
      Ba bé Trinh gỡ tay vợ, quát:
      - Có thôi ? Nghe bọn đàn bà ở chợ buôn chuyện linh tinh! Lấy gì làm chứng mà đổ thừa con bé đó? Cút vào nhà, ngay!
      Bị người nhà lôi vào, chị nàng vẫn rủa xả với theo:
      - Hu hu.. Bắt con tao... Tao rủa nó siêu thoát, làm hồn vất vưởng lang thang...

      Năm Cảnh - ba của bé Trinh chẳng phải người vùng này, đời xô đẩy từ hai bàn tay trắng đến đây lập nghiệp. Nắm bàn tay co lại của Chính Tiệp, người đàn ông ngoài bốn mươi an ủi:
      - Chú đừng để bụng, bà xã đau buồn quá quẫn bách xằng bậy... Nhà hiếm con có được thằng Quỳnh học xa, sinh con Trinh quý như vàng... ngờ số nó vắn quá chú ạ!
      - Năm hiểu là em mừng, mấy hôm nay đến đâu người ta cũng bàn tán... Em đau xót lắm, hỏng tròn câu luôn Năm!
      bóp bàn tay đen sạm, đôi mắt đỏ lên. Như nhớ ra điều gì, :
      - Mà nghĩ cũng kỳ lắm , nhà ở đây, theo lý con đuối nước dòng nước phải xuôi, sao trôi ngược về nhà em được cà?

      Năm Cảnh cuốn thuốc lào, đánh quẹt diêm rít hơi, lắc đầu:
      - hiểu ý chú. cũng thắc mắc nhưng mấy cha pháp y huyện bảo có gì đáng nghi. Thôi kệ bà ! Nếu con bé chết oan, ai hại nó cứ về tìm báo oán. Uống trà chi chú! Kệ! Người sống vẫn phải sống! em mình hiểu nhau được rồi!
      Chính Tiệp xin thêm điếu thuốc rồi lững thững bộ triền đê. Chú Sáu phạch chiếc áo sơ mi bạc màu, chống nạnh gọi:
      - Tiệp! Bây cứ xìu xìu ểnh ểnh quài dậy? Đêm nay câu với tao, tao kiếm cho con vợ rồi đẻ đứa khác!
      Gãi gãi đầu, gương mặt méo mó đến tội:
      - Chú sáu... Làm mai tui cho Hà Bá hay chi? Thôi ông ơi, tui xin hai chữ bình yên... Tui sợ đàn bà lắm rồi!

      Trời đổ mưa từ lúc chiều, ngồi bên mép nhà thòng chân xuống nước, khề khà cầm cả chai rượu đế lên tu. Mưa nặng hạt vỗ xuống mặt nước liên tục, hơi gió ẩm ướt phả vào mặt lạnh toát. Cầm con khô cá sặc chiên cháy, cứng như cây vung vẩy đầu:
      - Chậc... Chỉ Linh... Con ... Nhà hết gạo, rau hết... Khổ quá, con dắt cha theo .
      Kỳ thực chú Sáu cứ dăm ba hôm lại đem gạo, muối đến, nhìn căn nhà trống hươ trống hoác lắc đầu:
      - Đời mày chưa hết đâu bây! Phấn chấn lên mà sống! Tao nhìn bây giờ tao ói cả cơm, con nào nó mê bây được?
      - Khỉ gió, tui cần Chỉ Linh... Con nào tui cũng hỏng cần... Đàn bà là những niềm đau, chú phái phái vậy chú kiếm !
      Chính Tiệp phẩy tay, cao giọng. Ngày vợ dứt áo khỏi nhà, bỏ Chỉ Linh và ở lại lòng gã đàn ông nguội...

      hận vợ bỏ mình nhưng trách ta thương Chỉ Linh, từ ngày chưa từng về thăm nó!
      Trong cơn say vẫn lảm nhảm:
      - Con đàn bà Mỹ Hạnh... Tui nghèo, tui hong lo cho em được, em bỏ tui tui cũng buồn em. Đất lành chim đậu, em có cánh cứ bay tìm vùng đất tốt nhưng cả đứa con dứt ruột đẻ ra em cũng nhớ nó? Là sao? Đàn bà... Lạnh lòng quá !
      Ôm con làm được, hai cha con rau cháo nhờ tình thương của chú Sáu, Chỉ Linh toàn uống nước cơm hòa đường vàng, vậy mà nó lớn lên, bụ bẫm...

      Giữa đêm đen chợt lóe lên đốm sáng lập lòe, nheo mắt nhìn: đốm lửa đỏ xanh chập chờn mặt nước, trông kỹ chính là chỗ vớt được xác bé Trinh.
      Dụi mắt lần nữa, xác định mình nhìn nhầm bước vào nhà đốt cây nhang khấn:
      - Bé Trinh cho chú Tiệp thấy phải con? Nếu phải con đến gần chút nữa cho chú thấy con !
      Vừa khấn xong ngước lên đốm lửa biến mất.
      Khuya... Mưa ngớt hạt chỉ còn lâm râm bơi xuồng qua chú Sáu, kể ông nghe chuyện hồi tối. Ông Sáu gật gù:
      - Ờ cũng ngộ hén... Tao nghe con tao khí xác gặp khí cha chú gì đó cháy lên, lửa ma trơi vì đó mà có! Như mày chỗ đó đâu có xác, mà từ hồi mang hòm Chỉ Linh gác lên cây mày có thấy lửa ?

      lắc đầu, đừng là lửa, kể cả cảm giác hồn ma bóng quế hay giấc mơ cũng thấy!
      ....
      Cái hòm nhễu nước xác xuống mặt nước, vài con cá theo đó đến tụ dưới cây đớp đớp. Ma nữ vươn tay bám lấy cành cây, thót lên ngồi chải mái tóc ướt chèm nhẹp. Đốm lửa ma trơi đằng kia bùng cháy, theo con sóng nhấp nhô từ từ đến chỗ cái cây. Vươn cánh tay trắng nhợt trơ xương tóm lấy đốm lửa, tiếng trầm ề à:
      - Đứa... chết oan....
      Đốm lửa trong tay ra bóng trắng, nét mặt vương đầy sợ hãi nhìn:
      - Hơ... Sợ... Sợ quá...
      - Chết rồi... Sợ gì nữa... Đâu ai giết con được lần nữa mà sợ?
      ôm hồn trắng run rẩy, giọng lạnh lẽo đều đều:
      - Con có thấy Chỉ Linh ?

      Hồn ma đứa bé đưa đôi mắt trắng dã, tiếp tục co rúm trong lòng lắc đầu:
      - thấy thấy... Con muốn về nhà... Hu hu...
      Cả hai thủ thỉ trời gầm những tiếng lớn, vội ôm nó lặn biệt xuống đáy nước. Lúc sau mặt nước như có tiếng chân chạy, có tiếng vang vọng:
      - Chỗ này... Chỗ này phải ?
      thanh móc sáng lóa lạnh ngắt chĩa xuống đáy, móc ngang cổ con ma nữ lôi lên. Hai hồn nhìn đứa con lùn tịt, đôi mắt đỏ au trân trối. Bé Trinh quíu cả lưỡi, đu vào hồn ma nữ:
      - Quỷ....!
      - Hê có con quỷ nào đáng như ta đâu! Này Chỉ Linh, nhìn , con ma này phải mẹ ngươi ?

      Ma nữ thấy đứa bé con của Chính Tiệp ở trong vòng tay trắng hồng kia, vuột miệng:
      - phải... Nó còn lắm...Vị quỷ thần này xin thương xót...
      - Ta hứa giúp nó tìm mẹ! Còn nữa, ta phải quỷ thần... Ta là Yểm Vũ. Hai hồn này đều chưa tới số, liệu mà trốn cho kỹ, Thiên lôi xách búa tuần kìa!
      Hồn ma nữ giơ tay muốn nắm tay Chỉ Linh liền bị đôi mắt đỏ tươi trừng liếc:
      - Đừng chạm, nó là của ta!
      - Yểm... sợ thiên lôi sao?
      Đứa bé lạ lùng kia ngửa cổ cười lớn, gió phất tà áo ngắn khoe cái bụng tròn nổi vân đá đen:
      - Ha ha... sợ ta có! Ta từng giật cây búa chơi, kết quả bửa chết queo bầy cá ...Ta no, bị phạt... Thôi, ...
      Betty thích bài này.

    3. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Truyện Tiếng đờn kìm!
      Chap 3: Nhà có ma.

      Chính Tiệp được Năm Cảnh chỉ lên chợ huyện làm phu khuân cát vài bữa. mua cây đèn dầu to châm đầy dầu, vặn lửa leo lét đặt lên bàn thờ con :
      - Chỉ Linh, cha làm! Vài bữa cha về, mua bánh cho con... Nha con...
      nghe mắt cay, quệt vội nước mắt rồi bơi xuồng .

      ...
      Nửa đêm.
      Ông Sáu hay Chính Tiệp làm, nổi hứng ghé rủ câu đêm. Ông khua mái dằm nhàng về phía căn nhà giữa đồng nước. Cách quãng xa chợt nghe tiếng đờn kìm vang từng nhịp, lúc trầm lúc chát chúa. Ông càu nhàu:
      - Tổ cha thằng khùng... Đêm hôm kéo đàn cà nắc cà hót hổng biết mần con khỉ khô gì?
      Chiếc xuồng chạm mép nhà, ông oang oang:
      - câu Tiệp? Mày kéo đờn kiểu này ai định bò về phủ cũng quay lại gõ đầu mày!
      Tiếng đờn kìm vụt tắt, ông tự nhiên nổi da gà..

      Ông Sáu lang bạt từ trai trẻ, chuyện đêm hôm, ma quỷ nghe cũng nhiều. Có hồi câu gặp ngày xúi quẩy, câu được con cá nào còn bị tụi ma da móc sình chọi đầy mặt, đầy xuồng.
      Bước gần bàn thờ Chỉ Linh, ông ngó cái vạt tre trống biết Chính Tiệp vốn có nhà. Cây đờn kìm đặt giữa nhà, ông nuốt nước miếng, cố làm ra vẻ thản nhiên:
      - Nó đâu cà...? Thôi ông Sáu ... Coi có mớ cá nào ngon mai chiên cho Chỉ Linh hén!

      Bước vội xuống xuồng, ông cầm mái dầm sấn xuống nước, cố chèo nhanh khỏi căn nhà! Ông thấy ma chứ sao nữa!
      Chính Tiệp quý cây đờn kìm lắm, chẳng khi nào lôi ra giữa nhà để như thế. Khi nãy ông nhìn vào vách nhà, ánh đèn dầu hắt lên chỉ có bóng ông!
      Có hai cái bóng đen lùn tịt ốm mập, vì cảm giác nó nhìn mình nên phải rút lui ngay. Quệt mồ hôi, ông lẩm bẩm:
      - Hai đứa? lẽ người ta đồn đúng? Là Chỉ Linh kéo theo con bé Trinh? phải, bé Trinh nó cao hơn nhiều, hai đứa lùn này... Hay con bé rủ bạn về chơi?

      Xuồng bơi quãng xa tiếng đờn kìm lại dậy lên, đứt quãng. Ông lắc đầu:
      - Con nít... Phá như giặc!
      Yểm Vũ ngồi chồm hổm, dùng ngón tay kéo đờn, cười lớn:
      - Chạy nhanh thế? Chưa chào hỏi gì mà?
      - Ông Sáu... tốt!
      Cái bóng trắng mỉm cười, tay ôm bàn tay nó kéo khỏi cây đờn:
      - Đừng quậy.. Hư đờn của cha!
      Yểm Vũ vươn vai, miệng nhẩm tính gì đó rồi đọc ma chú. Từ dưới lòng nước ma nữ kia và hồn bé Trinh trồi lên, lướt nhanh về căn nhà. Nó ấn ma pháp lên đầu cả ba, gò má phính phồng lên:
      - Ma ấn... Thiên lôi đánh được. Ta vài hôm trở lại giúp Chỉ Linh tìm mẹ. Các ngươi bầu bạn với nhau ... Đừng phá làng phá xóm đấy!

      Khi nó biến mất, ma nữ kia cười nhạt, cái miệng tét đến mang tai:
      - Yểm Vũ... Nó tự nó phải ?
      - .. tên.. gì?
      Chỉ Linh nắm bàn tay trơ xương lắc lắc, nó nghe giọng thê lương:
      - Khanh... Mà mộ người ta ghi Vô danh... Ờ Vô danh! Chỉ Linh, con muốn tìm mẹ thế à?
      Đứa bé ụ mặt gật gật đầu:
      - Nào giờ con hong biết mặt mẹ con, cha mẹ làm xa lắm... Mà lâu lắm sao mẹ hỏng dìa?
      Thè lưỡi dài liếm gương mặt trắng như xát vôi, con ma nữ thở dài thườn thượt:
      - Mẹ nào mà thương con? Sợ là tha phương mất xác thôi!

      Chỉ Linh lắc đầu, khóc mếu máo:
      - Hong có mất xác đâu! Yểm Vũ nếu chết nó tìm ra rồi, chỉ người sống mới khó tìm...
      - Đứa bé đó giỏi !
      Xòe bàn tay xương trắng, đôi chỗ rỉ nước nhớt xoa đầu con bé. mong Yểm Vũ kia có thể tìm được mẹ của Chỉ Linh, hoàn thành nguyện ước bé .
      Bé Trinh lắc lư cái bóng trắng, lượn qua lượn lại bàn thờ:
      - Con muốn về nhà...
      - Có ma ấn... Con có thể rời khỏi đây..đêm mai đưa con về nhà...

      Năm Cảnh có đưa thầy đến chỗ vớt xác con tụng kinh gọi hồn. Tuy nhiên thể trục được hồn con bé, thầy tu đến cảnh giới chỉ tụng kinh ê a vốn chẳng có tác dụng.
      Ma ấn trán mà Yểm Vũ đóng lên khác! Nó đem được hồn nước bất cứ đâu trong bảy ngày, kẻ có được lực lượng của ma ấn phải tay mơ.
      Bé Trinh sờ dấu ấn trán, tự mỉm cười khoe hai cái răng thỏ:
      - Tốt quá... Con nhớ ba mẹ con lắm...

      Ông Sáu trở về cái ghe lớn lúc trời hửng nắng, người nóng ran. Ông ngoắc thằng Ba, lập cập :
      - Tao câu được lắm cá, mày mang lên chợ bán con to. mang về nhà ăn , ghé mua tao mớ thuốc...
      - Sốt rồi ông già Sáu! Nằm , để tui bán cho!
      Ông Sáu người dong dỏng, khô đét nổi tiếng mạnh khỏe. Đêm mưa dầm ổng để mình trần lội dưới sông cũng hề hấn gì. Nay câu đêm sốt, thằng Ba lắc đầu:
      - Để tui nhắn thằng con ông về, khổ, kêu bỏ ghe lên cạn ở chịu. Bữa nào bịnh nặng, lộn cổ xuống sông là làm bạn với Hà Bá!

      Ông Sáu trùm mền kín người, nắng xuyên qua mành rọi vô ấm nóng cũng khiến ông đỡ lạnh. Nhớ đến hai cái bóng vách nhà Chính Tiệp, ông lẩm bẩm:
      - Ma... Gặp ma...
      Betty thích bài này.

    4. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Truyện: Tiếng đờn kìm!
      Chap 4: Về thăm nhà.

      Buổi tối ở vùng quê yên tĩnh này mọi thứ đều diễn ra hết sức bình thường. Căn nhà khang trang của Năm Cảnh giờ lặng lờ buồn bã. Người vợ sau khi khóc cạn nước mắt chỉ ngồi thẫn thờ như cái xác chiếc ghế dài. Nhìn bàn thờ của con nghi ngút khói, thi thoảng lại nấc lên:
      - Trinh ơi Trinh ơi !
      Được lúc mệt mỏi ngả lưng dựa vào thành ghế thiêm thiếp. Lúc này phía ngoài cửa rào ma nữ đưa hồn ma về trước cửa nhà. Hai vị thần môn liền xuất ra chống nạnh nghiêm nghị:
      - Ma quỷ phương nào đến quấy phá?

      Ma nữ chắp hai tay vái lạy:
      - Hai vị thần môn, đứa trẻ này là con nhà này. Xin cho nó vào thăm nhà!
      Hai vị thần trợn mắt nhìn bé Trinh, nhận ra dấu ma ấn trán nó gật đầu:
      - có Ma ấn có nghĩa là được để địa ngục để mắt đến, vào !
      Ma nữ nắm tay Chỉ Linh:
      - Chúng ta trở về nhà thôi, bé Trinh con nhớ khi gà gáy sang canh ba con lập tức quay về biết ?
      Gương mặt trắng xác của nó gật gật đầu đoạn bước qua cánh cửa nhà. Mọi thứ đều như cũ nhưng bàn tay nó thể cầm nắm được bất cứ vật gì !

      Mẹ ngồi ở đó. Nó muốn chạy đến sà vào lòng mẹ nhưng tự biết được chỉ trân mắt nhìn , miệng khẽ gọi:
      - Mẹ ơi ...mẹ ơi ...con về !
      Người làm ở nhà của Năm Cảnh là người phụ nữ trung niên thường trải ghế bố phía sau bếp nằm ngủ. Bà Hai ngủ rất say và rất khó để gọi dậy... thế nhưng hôm nay biết vì sao bà thể ngủ được . Nhìn đồng hồ hơn mười giờ, bà định ngồi dậy ra ngoài phòng khách gọi bà chủ nghỉ nghe tiếng chân xuống nhà bếp. Bà nằm lại, thầm nghĩ: " chắc bà chủ xuống uống nước rồi nghỉ đây mà!"

      Yên tâm kéo chăn cao hơn nhưng năm phút, mười phút thấy bà chủ xuống nhưng tiếng chân vẫn vang lên đều đều, lúc gần lúc xa. Bà cau mày ngồi dậy nhìn về phía cái hành lang: ràng bóng người!
      Bà xua tay:
      - Ôi nghe tầm bậy tầm bạ!
      Bà ở cho nhà này từ lúc bé Trinh vừa mới lọt lòng, nó mến tay mến chân bà lắm. Nó mất bà rất buồn. Vừa nhắm mắt lại đột nhiên nghe có tiếng như là nắp nồi bị ai đó lấy muỗng khỏ inh trời. Cái trò gõ nắp nồi này là cái trò của bé Trinh!
      Hồi nó còn bé rất nghịch ngợm, muốn giữ nó ngồi yên làm công việc phải để nó ngồi lên bàn, phát cho nó mấy cái nắp, cái muỗng. Từ ngày lớn lên cũng thường chơi mấy, thi thoảng muốn trêu bà nó xuống bếp dùng muỗng gõ gõ vào mấy cái nắp nồi sau đó cười phá lên bỏ chạy.

      Sống lưng bà lạnh ngắt, như có cục nước đá áp vào, bà nằm cứng ngắc lúc tiếng gõ nồi ngưng, đột nhiên rất buồn ngủ...
      Trong giấc mơ bà thấy bé Trinh trở về, nó trông rất buồn bã!
      Ôm lấy bà, nó thỏ thẻ:
      - Bà Hai Bà Hai có gì cho con ăn ?
      - Từ ngày con bà chủ buồn có chợ búa gì đâu mà có!
      Nó chỉ vào cái tủ lạnh cười nhoẻn:
      - Con thấy trong tủ lạnh có túi lê to. Hình như ai đến cúng con mà ?

      ....
      Bà Hai giật mình, người toát cả mồ hôi nhìn đồng hồ hơn giờ sáng. Lật đật mở mùng, mở hết cả điện đèn bếp, mở tủ lạnh xem.
      Đúng là có túi lê to!
      Lúc chiều qua chắc hẳn có người bạn làm ăn của Năm Cảnh đến thăm, lúc đó bà hốt thuốc nam có nhà.
      Bà sợ có sợ nhưng thương con bé nhiều hơn, vội sắp lê ra dĩa to mang lên bàn thờ, thắp nhang:
      - Tội nghiệp, con đói hả? Ngày nào bà cũng nấu cơm canh cúng cho con, con ăn no sao? Ăn , mai bà nấu thêm..
      Bé Trinh lấy tay muốn quệt giọt nước mắt gương mặt già cỗi nhưng được, nó cầm trái lê cắn ngon lành. Gà gáy canh tư, nó nhớ lời Khanh dặn liền ba chân bốn cẳng chạy trở về nhà của chú Chính Tiệp. Chỉ Linh nằm vắt vẻo cành cây, thò bàn tay dài thườn thượt xuống nước nghịch. Bé Trinh đưa trái lê cho nó, nó khoái chí há miệng đớp phát nuốt trọn cả, cười tít mắt:
      - Nhà chị Trinh có đồ ăn ngon quá! Em chưa từng được ăn trái này...

      Ma nữ trồi từ lòng nước lên, rướn cái cổ dài đem đầu lên tàng cây le lưỡi liếm mặt Chỉ Linh, âu yếm:
      - Tội nghiệp, con nhà nghèo có gì để ăn đâu!
      - Đừng lo, tối nay con lại trở về, bà Hai dường như nghe được... Con gọi bà Hai làm nhiều đồ ngon... Chúng ta bị đói nữa!
      Bé Linh lắc người cũng cố rướn cái cổ lên để đến chỗ Chỉ Linh. Xa xa có người đàn ông giăng câu bất chợt nhìn về phía cái cây gần nhà Chính Tiệp, dụi mắt:
      - Mình nhìn lộn ta? Ở đâu mà có hai con trăn dưới nước thọc cổ lên cây vậy ta ?Đến kiếm mồi thôi!

      Nghĩ vậy ông liền nhanh tay bơi xuồng về phía đó, khi đến gần ngửi cái mùi tử khí lạnh người:
      - Chết! Quên cái cây này đặt cái hòm của con Chỉ Linh. lẽ trăn rắn lên ăn xác ? đúng! Cái vùng đồng nước này làm gì có chuyện đó, kỳ lạ!
      Ông bơi xuồng vòng vòng cái cây để nhìn lại kỹ nhưng hoàn toàn có gì cả . Quay xuồng được khoảng đột nhiên ở dưới nước có cục to chọi thẳng vào lưng ông đau điếng. Giơ tay sờ lưng, nhìn cái tay đen kịt bùn nhão nhoét ông lắc đầu:
      - Bùn dưới đáy... Thôi các ông các bà tha cho, đừng phá ông già kiếm cá đổi gạo!
      ...
      Rạng sáng ông ấy trở về, xuồng có lấy con cá, chắt lưỡi:
      - Gặp ma hên... Từ rày né chỗ nhà Chính Tiệp là vừa!

      Chính Tiệp làm mấy ngày trở về chưa đến nhà nghe bà con chợ bàn tán xôn xao rằng nhà mình có ma!
      Bà Tám bán thịt heo vừa với vừa rùng mình:
      - Tui chú Tiệp về rước thầy , ổn đâu. Hôm trước thằng con tôi xuồng máy ngang, ràng nó nó thấy đứa con ôm cái cây đờn kìm của chú lắc qua lắc lại ở mép nước. Nó nhìn lại cái thấy nữa ra nhưng khi nó quay nghe được hai tiếng lẩy đờn và cả tiếng cười khanh khách làm nó bệnh mất hai ngày!
      - Thiệt hả Tám? Thôi tui về nhà cái !

      cột xuồng, nhìn cả căn nhà bụi phủ nhện giăng, cây đờn kìm vẫn treo ngay ngắn vách. Lau dọn nhà, nấu cơm, kho thịt quéo cay bày lên bàn thờ Chỉ Linh cùng dăm trái xoài:
      - Nay ăn ngon bữa nha con! Người ta thiệt con? Con về giữ nhà cho cha làm phải hôn? Con cho cha thấy !
      Chẳng có ai trả lời, Tiệp đốt thuốc lào ra mép nhà ngồi ngó mông lung... Nước rút xuống hơn nửa, chắc sắp mang con bé chôn được rồi.
      Trong nhà, ba cây nhang cháy cuốn thành ba tàng tròn đẹp mắt...

      Ông Sáu nghe về qua, nhìn ông già mặt xám ngoét hỏi:
      - Làm gì nhìn gớm vậy chú Sáu?
      - Tao bị con mày ghẹo! Tao thấy mày hay mang nó lên chôn đất chùa Tiệp. Mấy nay tao nghe mọi người bàn tán quá mậy.
      Ông Sáu bắt đầu kể, ai tin chứ ông Sáu là người thương cha con nhất. Ông cấm có sai!
      Nhìn về phía cái cây, rít thuốc:
      - Chiều con lên chùa gặp thầy chuyện... Chắc nó yên nơi ấm chỗ nên nghịch ngợm thôi!
      Betty thích bài này.

    5. Vũ Uyên

      Vũ Uyên Active Member

      Bài viết:
      185
      Được thích:
      99
      Chap 5: Di chuyển!

      Chính Tiệp tần ngần trước cổng chùa hồi lâu rồi mới bước vào. bình thường hay đến chùa chiền, cũng phải là tin vào Phật pháp nhưng cuộc sống khổ quá, cứ mãi kiếm cơm đắp đổi qua ngày nên chẳng nhớ cầu thần lạy phật nữa!
      Ngày Chỉ Linh chết, trong lúc đau khổ từng trách cứ mình do tin phật. Nếu tin tưởng, thường hay chùa, có biết thắp nhang cầu an có lẽ con chết sớm như vậy. Chú Sáu số chết là chết. chùa cũng chết mà chùa cũng chết. Chỉ là lòng tin... Tin Phật pháp , nếu có lòng để con bé siêu thoát.
      Sư trụ trì hơn bốn mươi, gật đầu chào :
      - Cậu Tiệp!
      - Con chào thầy!
      chắp tay chào, bước vào chánh điện. Chùa , phật chỉ độc đấng bằng gỗ ngồi uy nghiêm trong căn phòng quét vôi trắng. Hai bên cắm hai bình hoa cúc vàng rực rỡ, nhìn khói hương nghi ngút, tự dưng có cảm giác gương mặt Phật như có thần hơn. Dường như ngài cười!

      Thắp nhang xong, thầy khẩn khoản mời ra hiên chùa-nơi đặt bàn trà bằng tre:
      - Cậu uống trà, sư vừa nấu trà lá mát! Cậu khỏe ?
      - Thưa thầy con khỏe. Nay con đến chùa mạo muội xin ý kiến thầy. Con con mất ngay mùa nước, có nơi chôn cất. Con xin chôn trong đất chùa được thầy?
      bóp hai bàn tay vào nhau, giọng lo lắng. Hồi nào giờ đến chùa, chừng đến nhờ vả, lo thầy đồng ý.

      Vỗ vai , sư thầy hiền hậu:
      - Được mà. Chùa nghèo chỉ có gian chánh điện thờ phật, bên trái thầy và bảy tám sư ở. Bên phải cho mọi người gửi cốt thờ cúng. Đất phía sau chùa còn, cậu tự ra mà đào. Khi nào chôn thầy tụng kinh cho.
      - hả thầy? Con cám ơn thầy, con cám ơn thầy!
      mừng rỡ nắm chặt hai tay thầy lắc mạnh, mắt đỏ hoe. Chỉ Linh, êm rồi... Cha xin được đất chùa, cho con chỗ nghỉ yên ổn rồi!
      rời chùa, sư trạc mười lăm khệ nệ ôm rổ rau muống to vừa hái từ cổng vào, lễ phép:
      - Thầy, đó phải có đứa con chết nước, người ta đồn con đó thành ma da...

      Sư thầy nghiêm mặt, lắc đầu:
      - Trí Ái, linh tinh. Những gì con nghe ngoài chùa, bước vào cổng tất thảy phải bỏ hết. Phật dạy từ bi, độ được độ, bằng cũng đừng tạo nghiệp. Thầy cho phép chôn đứa bé đó phía sau chùa. Sau này con phụ trách thắp nhang!
      - Thầy ơi... Sao lại là con?
      Cái đầu trọc mếu máo, những gì nó nghe khi đạp xe đạp lên chợ mua đậu hũ đầy lỗ tai. Dù thầy vẫn dạy ra rả rằng nó tu, ở chùa tụng kinh, ăn chay, làm điều ác sợ gì ma quỷ. Nó vẫn dọn dẹp, thắp nhang chỗ thờ cốt hà rầm, sợ. Thế nhưng nghe người ta kháo nhau về con bé tên Chỉ Linh đó, óc ác nó nổi đầy!

      Mùng chín ngày đẹp Chính Tiệp xin phép để đem Chỉ Linh lên chùa chôn . Rạng sáng cùng chú Sáu thắp ba cây nhang rồi cùng thằng Ba Bạc đỡ cái hòm xuống xuồng chở về chùa. Dù chú Sáu cẩn thận dùng bao ny lon cuốn chặt cái hòm nhưng mùi tử khí vẫn lởn vởn. Hầu như chẳng ai dám đến gần!
      Lên được đến cạn Ba Bạc biết chạy mượn đâu cái xe chở heo để vận chuyển cái hòm. Chú Sáu vỗ vào đầu hòm :
      - Chỉ Linh, ông Sáu đưa con lên chùa. Sau này ở trong chùa nghe kinh cho mau đầu thai, đừng có quậy quọ đấy!

      Chiếc xe chở heo chạy bon bon, ai nhác thấy từ xa cũng né vội . Ba Bạc cười khẩy:
      - Ui cái bọn nhà quê, làm gì như ôn dịch tràn đến vậy?
      - Kệ ! Lo chạy mày, qua cái cầu cây mày chạy lạng quạng là văng con xuống, rớt xe xuống sông là con Út The nó chửi mày nát gáo nha con!
      Chú Sáu rít thuốc, xua mùi xác nồng. Đời ông vớt chổng chết trôi nhớ để kể, có những xác trương phình đến bung cúc áo, bàn chân to như đùi heo. Đàn ông chết trôi ngửa mặt, đàn bà chết sấp mặt. Người dân phải sợ xác chết mà sợ lời đồn vô căn cứ!

      Hai ba bữa trước ông lên chợ bán mớ cá, nghe mấy bà trong chợ vừa ăn bánh xèo vừa inh ỏi:
      - Ghê lắm... Nó kéo con bé Trinh con Năm Cảnh rồi... Ông Sáu chỉ nhìn cái nó vật cho bịnh mấy ngày. Tui với thầy đừng có cho chôn ở chùa. Trời ơi nó mà quậy là banh chùa!
      - Ờ... Chắc mốt tui hỏng chùa đâu... Con đó chết chắc thành quỷ, nghe xóm bữa thấy nó ló đầu ra khỏi cái hòm, cổ nó dài như con rắn...
      Ông nghe ngứa lỗ tai, sẵn cầm con lươn tay liền bỏ lên cổ bà. Nghe tiếng la hoảng, chửi rần trời ông mới chống nạnh :
      - Ba con mẹ này cần vịt cũng ra cái chợ chồm hổm. có mợ chợ cũng đông, mấy bà có chùa chùa cũng đâu có sập. Tém tém miệng lại! Con Linh nó mà linh thiêng thiệt như mấy bà nó vặn cổ rồi! Tào lao.

      - Ông già dịch... Làm sợ chết khiếp! Ông sợ ông ôm nó chôn !
      Ông Sáu cười khẩy, vung vẩy lưới :
      - Tui tất nhiên ôm nó chôn. Sáu Sỹ này chỉ sợ người thôi. Ma quỷ đáng sợ, sợ nhất là lòng người.
      ...
      Ông cũng kể cho Chính Tiệp nghe, cản nó lên chợ nên toàn giành phần bán cá lúc hai chú cháu lưới chung. Tội nghiệp! Mất con đau lòng, lên chợ nghe mấy bà qua lại chắc nó điên luôn.

      Cái huyệt được đào sẵn, cả ba dễ dàng bỏ hòm xuống. Sư thầy tụng kinh, cho lấp đất cát, trắng xi măng lên . Ông Sáu cầm cây que vẽ tên tuổi, Chính Tiệp quệt nước mắt khàn giọng:
      - Chỉ Linh ngoan nha, ở đây nghe kinh! Cha thường đến thăm con.
      - A di đà Phật! Ở đây thầy cho sư thắp hương hàng ngày. Yên tâm !
      Đám sư là những đứa trẻ mồ côi được thầy và các mạnh thường quân nuôi dưỡng. Đứa lớn nhất là Trí Ái, đứa nhất mới ba tuổi. Cả đám núp sau cánh cửa sổ tò mò nhìn ra cái mộ , Trí Ái dọa:
      - đứa nào ra đó nhen... Nó le lưỡi dài liếm cái là mất nửa mặt, hết mỏ ăn cơm!

      đứa nào dám hó hé, chỉ có Trí Nguyện nhất cắn móng tay, cười cười. Trí Ái chùi mũi nó, hỏi:
      - Cười gì vậy, nhóc?
      - .. Hai... Ba.. Đứa trắng, đứa xanh... Đứa lưỡi dài...
      Sư thầy nghe tiếng hét trong phòng vội vào. Nghe cả đám sợ hãi thuật lại, trấn an:
      - Con nít bừa thôi... Xem , các con lớn mà còn sợ hãi như thế! Trí Nguyện ngoan, đến đây con!

      Đứa bé cạo đầu trọc lóc, giơ tay lắc lắc về phía cổng chùa bóng người:
      - Bái bai...
      - Con chào ai, Trí Nguyện?
      Thầy hôn má nó, nó gãi gãi mũi:
      - Bạn đu cổ cha, dìa...
      đứa thụt lùi, mếu máo:
      - Thầy ơi tối con ngủ cạnh thầy... Đái dầm rồi!

      Last edited: 12/3/20
      Betty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :