Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 40: Đại Kết Thúc

      Đám cưới Bảo - Dương được tổ chức cực kỳ long trọng trong khu vườn nhà Cự Giải, đây cũng là ý kiến của a, bởi vì ở nhà ấm cúng hơn với lại Dương là ca sĩ nổi tiếng nghĩ dài hạn, fan cũng rất nhiều lỡ ngày cưới bị đám người bu đông nghẹt còn ra thể thống gì nữa.

      Ngộ ở chỗ chú rể, dâu hồi hợp mà đám tiểu quỷ lại lanh chanh lóc chóc, chạy tới chạy lui, chạy xuôi chạy ngược bày vẽ trang trí thêm cho buổi lễ. Kim Ngưu - Xử Nữ phụ trách dàn hoa từ cổng vào, Ma Kết chủ đạo màu sắc, Cự Giải lo phần bếp núc, Sư Tử rảnh đời giữ trẻ - Xà Phu, Ngọc Trinh. Xử Nữ lo về nhạc cụ, Nhân Mã chả làm gì ngoài ngồi chọc Kết, Triệu Phong - Thiên Yết học làm đầu bếp cơ mà chỉ toàn làm cháy thức ăn thôi, Sư Tử lo trang phục cho mọi người vì mắt rất có thẩm mĩ nha.

      Thiên Bình líu ríu chọn vài bộ đồ, chuẩn bị mấy câu phát biểu, ông căn thẳng chưa từng thấy nhớ lúc Song - Sư cưới ông chúc thế nào nhỉ?

      - Bách niên giai lão, đầu răng long bạc...

      Ôi trời, đó là điều khủng khiếp, Song Ngư che miệng cười chồng, bây giờ chỉ là tụi cháu gả cho nhau lỡ sau này hai tiểu bảo bối cũng lên xe hoa chắc ông nhảy đỏng lên luôn quá. Bạch Hoa khá rảnh rỗi, bà cùng Song Tử chăm trẻ mà đừ cả người, đứa mới chập chững té lên té xuống, kẻ khổng lồ mà đầu óc con nít cứ đòi ăn kẹo miết. Khổ.

      Ngày tổ chức đám cưới cũng đến những phút giây lãng mạn trong khu vườn thơ mộng, chủ trì hôn lễ là Sư Tử a, cầm micro hồn nhiên những lời thề nguyện rồi sau đó cất tiếng hát của những con vịt đẹt quý hiếm ai đụng hàng hấp diêm lỗ tai người phía dưới nữa.

      - Đủ rồi.

      Song Tử đứng phắt dậy, Sư mếu mó nhìn vợ mắt rưng rưng.

      - Hai người trao cho nhau chiếc nhẫn chứng minh tình ... Và tôi xin tuyên bố hai người chính thức trở thành vợ chồng, chú rể có thể hôn dâu rồi đấy.

      Bảo nâng khuôn mặt ửng hồng của Dương lên cao, ánh mắt cả hai giao nhau trong tiếng đàn biolon êm dịu của Sư, nhắm mắt đặt lên môi mỏng chị nụ hôn vĩnh cửu, mãi mãi vĩnh viễn xa rời, chị cũng đáp trả lại , hai người ôm chầm lấy nhau trong tiếng vỗ tay của mọi người bên dưới. Lời chúc phúc cứ thế mà nối tiếp nhau, may mà Thiên Bình cũng giữ được bình tĩnh chúc hết câu ý nha.

      Buổi tiệc kéo dài đến hơn nửa đêm, Ngọc Trinh buồn bã ra ghế ngoài vườn ngồi thẫn thờ bỗng nhiên có cái bóng to cao ôm từ sau lưng .

      - Trinh Trinh tìm em lâu lắm rồi.

      - Ai?.

      - Là , Tuấn Duẫn của em đây.

      - Tuấn Duẫn...

      Cái tên này nghe quen tai nhưng Trinh thể nhớ nổi đó là gì, ngọ nguậy lắc đầu làm Tuấn Duẫn nghi hoặc nhìn , dáng vẻ ngây ngốc ấy phải là diễn, đau lòng ôm vào lòng.

      - bên cạnh em Ngọc Trinh à dù em có ngốc hay chăng nữa vẫn em.

      chả hiểu gì cả nhưng người này làm cảm thấy ấm áp nên nép mình vào cho đỡ lạnh, ai ngờ đâu lại thiêm thiếp vào giấc ngủ.

      Sáng hôm sau Tuấn Duẫn xin ý kiến dẫn Trinh hòng tìm lại ký ức cho nhưng Xử cho giúp Trinh chữa lành. Nếu Tuấn Trinh có thể mang nhưng với người bị tổn thương quá nhiều cách tốt nhất nên để họ quên cả. Tuấn đồng ý dẫn Ngọc Trinh rời lúc còn say giấc nồng trong lòng .

      Xử quyết định Úc du học Ngưu cũng vậy nên chả bao lâu sau hai người cùng cuốn gối bỏ mất, chả thèm báo với ai tiếng làm cả nhà sốt sắn chạy tìm.

      Cuộc sống trở lại bình thường Thiên Bình, Song Ngư trở về Mỹ làm việc dan dở, Bảo - Dương cưới xong cũng hưởng tuần trăng mật ở Paris, Song từ biệt em trở về Mỹ lo công ty của mình, Sư Tử cùng để lo cho vợ con cả người cứ như giỏ hàng di động toàn là đồ gì đâu chả thấy mặt mũi đâu hết.

      Mã Mã quyết định học cảnh sát, Kết học ngành giáo cũng vì lựa chọn này mà Mã cười suốt cả ngày. Tội cho học sinh của Kết sau này quá à, còn thấy mấy thằng tội phạm sướng khi gặp tên cảnh sát như cậu.

      Phong - Giải chính thức quen nhau ai ai cũng biết, học ngành thiết kế thời trang lại chọn về sân khấu, Yết đơn lẻ loi xin du học ở Nhật, muốn học hỏi công nghệ thông tin bên đó cũng như trốn nơi đây.

      - sao?

      Tiễn Yết ra sân bay Giải luyến tiếc chào tạm biệt, chỉ gật đầu rồi khuất dần nơi hành lang ngăn cách. Phong đặt đôi tay lên vai Giải, giọng nhàng:

      - Chúng ta về thôi.

      - Ừ.

      Cự Giải quay lưng cũng là lúc ánh mắt thương, mong nhớ lẫn đau nhói nhìn bóng lưng . người thay rồi như vậy có thể rời cần nuối tiếc nữa.

      Năm năm sau.

      - Vâng em biết rồi ạ!

      Giải trả lời điện thoại của Phong, cứ làm như con nít bằng cứ hở chút là gọi mệt ghê luôn vậy á. Cúp máy dựa người vào bức tường to trước cổng trường Minow ( chế ) - Nhật, nhìn đồng hồ tay nở nụ cười tươi.

      Reng

      Tiếng chuông trường vang lên, học sinh đồng thời ra cổng, Giải ngoáy đầu nhìn vào trong, ánh mắt láo liên chợt ngưng trọng về điểm, co giò chạy đến điểm đích.

      Hụt hơi cuối đầu khó khăn hít thở:

      - Ai vậy?

      thờ ơ hỏi cho đến khi ngước mặt lên cao đối diện với Yết khuôn miệng mở to cùng nhịp tim đập loạn, ngây người tin ở trước mặt mình, Giải thở mạnh nâng cổ tay ra trước:

      - Em là Cự Giải rất vui được làm quen với ạ.

      nâng khoé môi chào đón điều mới đến, tình bạn được bắt đầu lại qua bao năm tháng sóng gió, đau thương. Yết đưa tay nắm lấy, khoé môi khẽ cong có lẽ hiểu được ý . cơ hội, hồi ức đẹp và phải nắm giữ lấy.

      Buổi chiều cuối hạ năm ấy gió lạnh trở nên ấm áp, cây tầm gửi vươn cành chào đón khởi đầu mới sau cái kết mấy hoàn hảo. và được , lời nhắn nhủ đến tất cả mọi người, hãy trân trọng người bên cạnh ta đừng bao giờ buông lơi bởi khi mất rồi rất khó tìm lại được.

      ~ Hoàn ~

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 41: Chương ♂Ngoại Truyện ♥#1♀

      Đây được kể về buổi trực tiếp, thậm chí là quay cận cảnh cặp tình nhân leo núi buổi sáng a. Lúc đầu Ma Kết rủ leo lên đỉnh Everest cơ mà Nhân Mã dám , cậu bỏ chạy lấy thân vì lý do duy nhất, cậu sợ độ cao a.

      Dù bị lôi nhưng Mã quên vùng vẫy cố gắng thoát, cuối cùng cậu níu kéo được hai người đó là Bảo - Dương, chị thấy hai cậu vào nơi nguy hiểm nên cũng chấp nhận cùng đoàn. Kết cũng quan tâm đâu bây giờ chỉ muốn leo núi thôi, đôi mắt mở trao tráo nhìn cảnh đường phố, lòng lâng lâng cơ mà phải qua tận biên giới Trung Quốc, suy nghĩ chốc chuyển tay lái hướng ra biển, tốc độ xé gió làm ba người còn lại quýnh quáng cài dây an toàn mặt cắt còn giọt máu.

      Bảo - Dương ôm chầm lấy nhau, theo là sai lầm quá lớn mà lớn nhất cũng tại cái ông cấp bằng lái cho Kết a, thế là ánh mắt giết người phóng thẳng vào khuôn mặt oan uổng của cậu.

      Cái bằng lái ấy là Ma Kết dùng mĩ nhân kế để lấy a, Nhân Mã chỉ vì phút yếu lòng thôi mà, cậu rất vô tội đó nha. Nước mắt trào ngược vào trong cậu chỉ còn biết câm nín nghe tiếng kêu gào của Bảo - Dương, còn Kết khác cực kì khoái chí, tăng hết tốc lực điên cuồng hòa vào dòng xe hối hả. Trời ạ đây là đường cao tốc nha, thể tin được nếu như cả bốn người đến nơi an toàn đó.

      Kết đạp thắng lập tức ba người kia chúi về trước mặt mày quay vòng vòng nhanh nhẹn thoát dây an toàn leo xuống xe ói đến nước chua luôn, môi tái mét lại thêm hoa mắt nơi đây là đâu họ còn có tâm trạng để nhìn nữa. Đoạn đường tới biển xa lắm với lại tắm giờ này thế nào cũng đen nên quyết định chạy lên ngọn đồi nào đó hóng gió trời ban mai a, là sáng thế thôi ra cũng qua chín giờ ba mươi rồi còn đâu.

      - Này mọi người xem nơi đây đẹp cộng thêm khí lại mát mẻ nữa. Mã à sau này chúng ta nên cưới ở nơi cao thoải mái thế này nha.

      Từ ngọn núi trẻ này có thể nhìn thấy cả thành phố hằng ngày họ vẫn hòa nhập vào, những ngôi nhà cao thấp đồng đều khít chặt cùng nhau, hào nhoáng của nơi trung tâm khuất xa ánh mắt bốn người. Nơi đây êm ả, yên bình đến nỗi khiến tâm tư người vui cũng phải mỉm cười, cơn gió lập thu khẽ lướt ngang những sợi tóc mai Ma Kết, chúng tán loạn lùa cùng gió, cười tít mắt, giang đôi tay hứng những đợt gió thanh khiết trong lành gọt sạch ưu buồn này.

      Nhưng khác với tâm tư Kết, Mã kinh hoàng mở tròn mắt tưởng tượng đến ngày đám cưới cả hai.

      - Hú hú... khù khụ khịt khịt...

      - Hù hù hà hà... khú khụ khịt khà...

      Viễn cảnh tương lai khi lên núi đám cưới cả đại gia đình quấn người bộ đồ bằng lá được thiết kế cách hở hang nhất, thay những ly nước giải khát sang trọng bằng việc tay cầm trái chuối trao đổi với nhau và ngôn ngữ là tiếng khỉ a, cậu cong hai chân để hai tay thòng xuống nhảy ra xa tay cầm lấy sợi dây dài lướt mình qua những cành cây. Và điều tồi tệ nhất là Mã hề mặc quần trong chỉ có lớp lá như kiểu váy thôi, mọi người phía dưới ngước mặt nhìn lên xem dáng chú rể điêu luyện lướt cành, bỗng hai kẻ bàn tán:

      - Hụ hù há hà hé ( Sao thấy trái chuối? ).

      Tên kia trả lời:

      - Khịt khịt khà hú ( quá sao thấy ).

      Nhân Mã mặt méo chưa từng thấy, òa lên khóc nấc nở làm Bảo, Dương, Kết quay lại nhìn kẻ có vấn đề đầu óc dâng trào cảm xúc a. Mã nhìn thấy ánh mắt nheo chặt cùng cái nhìn quá ư nguy hiểm của Kết cậu nhảy bật người dậy chạy vòng quanh xe, liên tục la:

      - , cưới, cưới a...

      Ý của cậu là cưới trong rừng rú nhưng qua lỗ tai ba người đó thành khác , Ma Kết mặt chợt sa sầm, khóe môi khẽ nhếch, đôi tay xen vào nhau bẻ ngược ra sau tạo nên thanh" rộp rộp " đáng sợ, săn tay áo, cầm hòn đá to lại nắm cổ áo cậu:

      - Này cưới bà này.

      Giơ tay định đập thẳng vô bản mặt Mã may thay Bảo chạy tới can kịp là có án mạng xảy ra rồi, cậu vẫn ngáo đá nhìn hòn đá trong tay Kết.

      - Cứu mạng a... có người muốn giết chồng tương lai này...

      Nhân Mã được phen la toán ú ớ, mặt nhăn như ông cụ non Bảo đến gần kéo Kết ra trong khi đôi mắt hạnh đẹp ấy vẫn mở to như sắp rời khỏi tròng luôn, Mã sợ hãi chạy đến gần Dương núp sau lưng chị, chị phì cười với cái cặp này, lúc nào yên cả. người bạo lực hay mơ mộng, kẻ đầu óc đơn giản lúc nào cũng lời lẽ cũng quá đáng, biết sau này về Mã ra sao với Kết đây chắc là bấy nhầy quá!.

      Quăng hòn đá , liếc xéo Mã sau đó lại đưa mâu quang tiếp tục thưởng thức thiên nhiên trong lành, lòng lại lần nữa được thư giản, trong hoài tưởng:

      - Khi nào có con chúng ta nên mua căn nhà núi hen, lúc đó mỗi ngày đều là an bình.

      - KHÔNGGGGGGG...

      Mã lại lần nữa la toán chạy lòng vòng, cậu muốn làm khỉ cũng muốn ăn lông ở lỗ như loài vượn người, làm ơn cứu với, cái ý nghĩ của cậu chẳng có chút nào gọi là lãng mạn khiến Kết tức đến mang tai có màu đỏ gấc, khói bốc nghi ngút đỉnh đầu, phùng mang trợn má, lần này phải giết chết cái tên miệng mồm phá hư giấc mộng ngày của a.

      Cậu chạy bắt gặp chết chóc đầy đe dọa nơi Kết, tiến lại gần hơn làm cậu thoát tim co chân lên chạy nhưng kịp, nắm áo cậu liên tục...

      Chát Chát Chát

      - BỎ NHA MÃ, BỎ NGHE CHƯA CHỊ CƯNG CÓ QUYỀN Ý KIẾN NGHE CHƯA?.

      Bạt tay liên tục được giáng xuống, Mã choáng váng nước mắt thể trào, lời thể tuôn, ấm ức chỉ biết thầm hỏi:" Sao đánh vậy chứ? "- Đến lúc bị đánh cũng chẳng hiểu vì sao? ràng cậu chỉ muốn bảo vệ lấy danh dự, tính mạng mình thôi mà.

      Bảo - Dương lắc đầu đứng bên, chị là hết chỗ can hay gì luôn, cái này cũng tại Mã Mã ngốc quá làm gì thể trách Kết Kết được, đánh cậu là đúng hề sai. Tiếng đánh vang vọng khắp đoạn nơi núi rừng, chim muông nhấc mình bay toáng loạn sợ bị vạ lây.

      Cuối cùng Mã cũng được thả ra, cả người bầm tím thút thít dám mở lời, cuối đầu chui vào xe cách ngoan ngoãn miệng ngậm chặt đến nỗi Bảo kêu cũng thèm trả lời mà đúng hơn là thể, Kết dùng cái nhìn viên đạn với cậu nha.

      Về tới nhà Bạch Hoa chạy ra đón con mình, bà ngạc nhiên khi thấy cậu bảo bối cả người nguyên vẹn, hai bên má hằn năm dấu tay đỏ ửng, hai mắt như gấu panda chưa kể chi chít vết cắn, cào, tức giận bà hỏi:

      - Ai làm con ra nông nỗi này?.

      Cậu ngó quanh xác định Kết mất mới nhào lòng mẹ khóc thét:

      - Sư tử hà đông Ma Kết đánh con, ấy như mụ phù thủy, là bà chằn lửa trong vai mẹ ghẻ a.

      Rốp rốp

      Tiếng bẻ tay vang vọng sau lưng làm mặt Mã khẽ biến sắc, lòng ngực phập phồng trong lớp áo thun mỏng, đôi mắt cầu cứu mẹ, Bạch Hoa cong khóe môi cười hiền nhưng đâu đó trong cái vẻ thục mĩ đó lại chất chứa tuyệt tình.

      "Chết tôi rồi".

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      NGOẠI TRUYỆN♀2

      Phong phải công tác do Thiên Bình bắt ép nên đành ngậm đắng nuốt cay tạm biệt Giải Giải trong tuần. Yết rất biết cách ngậm bồ hòn làm ngọt dù rất ghét Triệu Phong nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười "trìu mến" tiễn ra sân bay.

      Kế hoạch được xếp xong trong đầu Thiên Yết, cười cách nham nhở sau khi khuất dạng. Cự Giải khẽ nheo mắt, mi tiệp lung lay dài cong quyến rũ, cố nhìn ra cái mưu mà tên đối diện điên cuồng suy nghĩ còn hả họng cười như tên hâm giữa sân bay lắm người nữa chứ.

      ngó quanh, khua tay nhấc chân bỏ , hoàn toàn quen biết thằng bạn bệnh hoạn đó, quen, biết, họ hàng, bạn bè gì cả. Sau khi thấy bóng coi khuất dần Yết mới tỉnh mộng đuổi theo liên tục nhưng vờ như quen biết . là khinh người mà.

      Về tới nhà chưa được bao lâu là bắt đầu lời thoại lải nhải của Yết:

      - Giải coi phim nhé?

      - .

      - công viên hóng mát?

      - .

      - Ra sân sau ngồi xích đu?

      - .

      - Lên giường ngủ?

      - ...

      Giải liếc xéo, cước đá tên cứ chạy quanh như chú cún, ngán đường có chỗ để làm bữa tối cho gia đình, lên giường cái đầu ấy. Ôi trời là... thèm trả lời cứ giương đôi mắt cún con mãi, đến khi mệt mỏi quá rồi đành gật đầu đồng ý tối nay dạo phố cùng sẵn tâm luôn, nhưng ra có gì để đâu chứ?.

      Vừa tốt nghiệp xong Giải định đến Mỹ làm nhà thiết kế như Song Ngư nhưng vẫn trong thời kì suy nghĩ, vì chưa muốn xa chốn đây nơi lớn lên và trải qua biết bao nhiêu biến cố. Thời gian trôi qua lẹ . Ngưu - Xử cưới hai năm, tại Ngưu mang thai chuẩn bị lâm bồn đến nơi, mà Cự Giải đây vẫn còn chưa được Phong rước a, cứ bị Thiên Bình lôi khắp nơi để đóng phim, có những lúc xem phim của mà Giải muốn hộc máu vì ghen á. hôn và ôm ai thế kia hả? Nhưng đó chỉ là cái nghề mà thôi, chấp cũng chẳng để bụng quá ba bữa.

      Tình hình bất cầu nhất là tại Thiên Yết cứ như đứa con nít lúc nào cũng bám sau lưng .

      Có hôm ngủ bỗng thấy rất nóng, choàng mắt mở to mới biết Yết ôm Giải ngủ cách ngon lành hết cỡ, cười hài hước, trời ạ sao lại to gan đến thế. Thoáng giây đôi mắt trở nên trầm, buồn bã, ngày trước mong như vậy biết bao nhưng bây giờ còn như lúc đó nữa. Rời khỏi giường đến bên cửa sổ nhìn trời đêm, ngày ấy cuộc sống luôn chỉ có gam màu buồn tẻ, nhìn qua khẽ mi đến giường, cười nhạt còn bây giờ... Nó cũng khá hơn được bao nhiêu đâu.

      Bữa cơm có bảy người mà trong đó hai kẻ chịu ăn cứ giỡn mãi, khỏi cũng biết ha, còn cái cặp vợ chồng sến súa áp tai vô bụng trò chuyện với em bé làm Giải thèm thuồng chả nuốt được miếng cơm, trong khi đó Yết cứ gắp đồ ăn vô chén mãi đến khi hết chỗ đựng rồi mới thôi. Bạch Hoa ngồi bên lắc đầu cười, bà ăn mà cứ cười đau cả bụng, ho sặc sụa bởi hai cậu " lớn nổi".

      - dạo chứ?.

      Bữa cơm kết thúc, Giải cũng rửa bát xong rồi, tính lên phòng đọc tiểu thuyết nhưng bị chặn lại, Yết mặc sẵn áo khoác còn thuận tay cầm thêm chiếc áo ấm cho . Thở dài đành gật đầu mặc áo vào ra ngoài công viên gần đó với .

      qua chín giờ, mọi người dường như đều về nhà chỉ còn thưa thớt vài người sót lại, quanh vòng trong im lặng, cái khí thoáng mát buổi đêm dễ chịu, cơn gió khẽ thoáng qua vai cuốn theo từng lọn tóc bay lướt qua má Yết, vẫn giữ nguyên trạng thái êm ắng nhìn , tại sao đến bây giờ mới cảm nhận được có Giải bên cạnh tốt? Sao ngày trước chẳng hề để ý chỉ mình đủ rồi? Buồn bã in sâu trong đôi mắt , rầu rĩ mà thở dài, đến bao giờ mới có cơ hội làm lại từ đầu hay giành từ tay Phong đây?.

      - Thiên Yết cuối cùng muốn điều gì?.

      Đôi mắt trong veo khẽ chớp, óng sánh mặt hồ xuân gợn sóng nơi sâu thẳm ấy mang đến cho Yết cảm giác an bình đến hối tiếc. nhắm chặt mi tiệp trong chốc rồi mở :

      - Cự Giải, nếu ngày ấy trở lại làm những điều đó có phải chăng em đến với Phong?.

      Chợt chùng nhịp tim, Giải nâng khóe môi cười như bâng:

      - Yết à, có chữ nếu trong cuộc đời và thời gian qua vĩnh viễn cũng thể quay lại. Nên những gì xảy ra hãy quên được ?.

      Ánh mắt của như cầu xin, chất giọng nghẹn ngào buồn tẻ, thấp thoảng trong tim những lưỡi dao sắc béo cứ mãi bám lấy, vết thương mà Yết làm cho Giải sao có thể quên chỉ là muốn nhắc tới, muốn nghĩ gì về nó nữa. Nhưng Cự Giải biết tận trong thâm tâm mình, Yết vẫn còn giữ vị trí nào đó rất quan trọng vì hồi ức sâu sắc khiến trưởng thành.

      Cớ sao phải tới, bây giờ Phong tốt sao? , bảo vệ , thậm chí có thể hy sinh tất cả cũng chỉ vì vậy tại sao phải phụ , Giải có Phong ? Tất nhiên có rồi, mặc dù nó nhiều bằng tình cảm dành cho Yết, nhưng ít ra biết mình .

      Trầm tư trong nỗi bấn loạn đau rát, Yết cố nén lại cơn tức ngực đến vỡ tung:

      - Vậy nếu bây giờ cầu xin em cơ hội làm lại có được ?.

      Nắm lấy vai Giải, đối mặt với trong mong chờ, hy vọng, tình muộn màng, lời xin lỗi thể hết vì những vết thương cho quá nhiều, quá sâu, nó dường như ăn mòn trong trái tim lẫn tâm hồn rồi.

      Cự Giải nhìn xoáy vào tâm tư Thiên Yết nơi đó tràn ngập dịu dàng, thương lẫn nỗi trống vắng đơn, tim như vấp vào cành cây mà ngã uỵch xuống đất và chẳng muốn đứng dậy. rất sợ nỗi đau ngày ấy cũng như làm cho Phong phải đau lòng nhưng muốn Yết phải thất vọng mà bỏ như năm năm trước.

      - Được em cho cơ hội.

      Vẽ nụ cười môi, cười ngọt ngào với , có biết đó chỉ là lời muốn phải gục ngã. Nhưng Giải biết rằng chẳng còn chút vọng tưởng nào cả, thôi cứ để thời gian quyết định.

      "Trái tim ơi, thôi bấn nhịp và bình yên đừng để người này đau người kia hận, cứ như bây giờ bạn bè tốt rồi".

      Nụ cười môi Cự Giải như đóa hoa mặt trời làm hồn Thiên Yết lần nữa sống dậy bay đến tìm xác, qua năm năm như cái xác hồn. Đủ rồi, dù ngày mai ra sao có được lại hay mất hết cũng chẳng hối tiếc gì vì từ bây giờ thành tâm theo đuổi, lấy lại trái tim .

      " đời này người làm nhận ra tất cả chính là em. em".

      Gió đêm chẳng còn lạnh, trời đêm còn sầu chỉ tồn tại nụ cười ấm áp cùng những tia sáng loe lói từ mong ước mong manh. tình bạn, khởi đầu mới.

      NGOẠI TRUYỆN♀3

      Ngày mà Ngưu đau tê tái để rặn ra tiểu công chúa cũng là lúc Mã - Kết tổ chức hôn lễ, hai cái kẻ này bình thường. Vốn định tổ chức trong nhà hàng sang trọng nhưng được nửa đường Ngưu kêu đau, nước ối bắt đầu tuôn ra, nắm đầu Xử bức tóc của cậu để đỡ ê buốt phía dưới, hai chân tê cứng cùng nhịp thở hổn loạn. Ôi trời sinh em bé đau đớn mà.



      Vừa sinh xong tiếng nhạc vang lên ở phòng hồi sức, Ngưu nhướng đầu nhìn ra cửa, muốn khóc thét.



      - Từ khi nào bệnh viện trở thành lễ đường của hai người hả?.



      Ma Kết vận chiếc đầm xanh ngọc vạt váy ngắn ngang đầu gối, tay cầm bó hồng trắng xinh đẹp dáng uyển chuyển thướt tha choàng tay Nhân Mã mỉm cười bước vào phòng, cậu cũng bảnh trai trong bộ comple trắng sữa hoàn hảo, dáng người cao ráo chuẩn ba vòng (cái này hình như...) của cậu làm mọi người hoa cả mắt.



      - đến giờ lành mau mau bái đường.



      Cái giọng oanh oanh đó đố biết ai đấy? Đúng, là Sư Tử a, trở về để dự cái đám cưới ra hồn của thằng em trai mình, cứ như đứa con nít nhảy đong đỏng đòi Song Tử nhanh chóng trở về để mình còn chủ trì hôn lễ. Bệnh nhân các phòng khác nhốn nháo lết, bò, lê ra ngoài để xem đám tâm thần nào làm trò hề, ai ngờ đâu được kéo vô tham dự luôn. Ma Kết rất vui vẻ mà loay hoay mời sữa cho những bệnh nhân xung quanh, Nhân Mã cầm máy ảnh chụp hình tự sướng cùng Sư Tử, Song Tử bên tối mặt nắm đầu chồng ra ngoài đánh. Tội lỗi nhất là Ngưu - Xử hai người ôm chầm lấy nhau đầy hoảng sợ, ràng vào đúng nơi mà đây là bệnh viện phụ sản phải nhà thương điên nha.



      Giải - Yết - Phong đến sau chút, ba người lăn lộn dưới sàn nhà mà cười toe toét muốn nổ banh bụng luôn, thế mà Kết từng bảo:



      - Con đẹp nhất là khi họ bước lên xe hoa lần đầu tiên và khi đó Kết ta phải xinh đẹp, duyên dáng người người chói mắt, chưa đến lễ đường phải long trọng cùng hai hàng hoa ly, hoa mẫu đơn, hoa thu hải đường tất cả đều mang phông màu trắng thanh thuần như tâm hồn ta... bla...bla...



      Ôi trời, ai từng thời mơ mộng dữ lắm mà, tại sao hôm nay lại khác xa thế nhỉ? Tuy nhiên ba người cũng nắm lấy tay nhau bước vào trong sum tụ cùng những kẻ mấy bình thường đó.



      Nhắc đến ba người mới nhớ ra chuyện, tại Giải cho Yết cơ hội mới, còn Phong tuy buồn bã nhận ra rằng Giải nhiều như cách và trong lần diễn vô tình bắt gặp . bé ấy đáng , hiền lành và nổi bật nhất với vẻ ngoài giống bảy, tám phần của Giải rồi, dù biết bé ấy phải nhưng cũng có chút động tâm. Fan ruột của Phong đó nha. Chuyện của ba người này nhức cả cái đầu, thôi bỏ qua nào bây giờ chúng ta lượn nhanh nhé.



      "Phần ít ai biết nhất của ba người Giải - Phong - Yết:



      ra Giải quen lại Yết rồi, chỉ là Phong chưa muốn bỏ nhưng vẫn cố gắng chấp nhận và thử bé Fan kia. lại cũng tội cho Triệu Phong , làm bao điều vì Giải mà vẫn thể , có lẽ tình đủ cảm hóa hay xứng. Cự Giải với xứng đáng để thương như thế bởi vì trái tim quá Thiên Yết. Và Giải tin chắc rằng ngày nào đó Triệu Phong tìm thấy tình của , người hơn cả , người sẵn sàng hy sinh cho về mọi thứ. ấy đợi đến chỉ cần bước tiếp và đừng cố chấp Giải nữa, chắc chắn tìm thấy ấy thôi".



      tháng sau,



      - Mã Mã cậu có biết thay tả cho em bé ?.



      - Biết biết mà...



      Tình hình là Ngưu - Xử xem phim để hâm nóng tình cảm rồi bí đường quá mới giao cho hai cậu này thôi, lúc đầu có nhờ Giải nhưng bận xem buổi họp báo của Phong a. Ngậm đắng nuốt cay, tâm tình đau khổ hết mức, sau vài tiếng đắng đo suy nghĩ Ngưu đưa bé cho Kết với chăm ngôn " Phải còn nguyên vẹn ".



      Ma Kết cam kết vui vẻ gật đầu lia lịa, ẵm bé tay miệng cười nham nhở làm cho Ngưu khóc rống muốn nữa. Xử năn nỉ hồi Ngưu mới đành lòng buông tay và kết quả của mềm yếu ấy là thế này.



      Bé tên Thiên Hạt nay tròn tháng lẻ mấy ngày, dáng vẻ múp đáng , đôi má hồng nhuận mủm mỉm như quả đào làm người ta muốn cắn. Thiên Hạt nằm chơi bỗng muốn giải bày nhưng bé chưa biết nên trong loạt suy diễn tự nhiên.



      Bủm



      Vừa tuôn trào xong bé cười khanh khách trước ấy nhìn ngạc nhiên, kinh hoàng của Mã, cậu đặt bé trong lòng mà may thay có mặc tả. Ma Kết cũng ôm bụng cười nước mắt dâng trào khóe mi, với lấy chiếc tả ra tính thay cho Hạt ai ngờ bị tên dở hơi giành giật tỏ vẻ ta đây thay cho tiểu công chúa đáng , nhưng cứ lộn tới rồi lộn lui mãi chẳng biết mặc thế nào, nó tuột lên rồi lại xuống, nhìn sang cái tả cũ ôi thôi bãi.



      Thế là Kết giành lại, Mã chịu thua cũng nhanh tay giật lại, cứ giằng co mãi cho đến khi chiếc tả cũ dơ dớp những gì mà bé thải ra vô tình bị Mã vung tay bay thẳng đến mặt bé, Kết dừng ngay động tác vì thấy có gì bất ổn mới xảy ra nhưng chưa định hình được.



      Cạch



      - Trời ơi...



      Cánh cửa mở toang, Ngưu chạy vào ôm chầm lấy Thiên Hạt giường mặt mày dính phân bê bết, muốn khóc òa lên, liếc xéo hai tên tội ác tày trời này rồi ẵm bé mất dạng sau cánh cửa chỉ còn lại cái giọng thét chói tai:



      - Xử ơi con mình bị ngộ sát...



      Nghiêng đầu ngó ra cửa, Mã - Kết nhún vai đồng đều hiểu cái gì cho cam, thôi xong nhiệm vụ nên hai người tắm leo lên giường ngủ như chưa từng có việc gì xảy ra cả. Nhân Mã thấy mình rất có khiếu làm cha lúc nãy giữ Hạt mà bé cứ cười suốt còn Ma Kết lại viễn cảnh người mẹ hiền đảm ôm lấy con trong lòng hát ru cho nó ngủ. Ôi đúng là bậc cha mẹ thánh hiền.



      Nhưng mà...



      Năm năm sau.



      - Con Thủy Bình đâu ra đây mẹ biểu - Kết chống nạnh, miệng hét lớn:



      nhắn từ trong phòng chạy ra, miệng hớt hải trả lời:



      - Dạ con đây.



      - Tốt, qua nhà má Ngưu lấy cơm về đây cho mẹ, trước tiên leo lên phòng hỏi ba lau chùi sạch hết chưa?.



      Thủy Bình gật đầu mạnh, thân hình bé nhanh nhẹn vọt lên phòng truyền lời của mẹ Kết cho ba Mã. Còn thoải mái ngồi ghế salon, vắt chéo chân nhịp đùi, lấy tờ báo thời trang ra xem. Trong lòng hả hê khen chính mình.



      "Mình đúng là người mẹ hiền lành, đảm mà".



      ~ Hết ~



      Lời tác giả: Bộ truyện hoàn trong suốt hai năm dài lê thê, đăng web mất hoặc xóa mãi đến bây giờ mới được chính thức nguyên vẹn. Ôi cuộc đời của ta thâm trầm và tươi đẹp. hiểu sao mà ta thấy mình trong sáng và thánh thiện thế nhở? Có ai thấy đúng hắc hắc. Thôi được rồi ta nên hô biến thôi và chắc chắn trở lại qua những tác phẩm khác, cảm ơn đọc giả thân của ta.

      Thân: Kim Tuyến

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      SỦNG VẬT HAY MÓN ĐỒ CHƠI?
      Tác giả: Kim Tuyến ( Kun )
      [​IMG]
      Thể loại: Truyện Teen
      Tóm Tắt nội dung truyện


      Truyện Sủng Vật Hay Món Đồ Chơi? của tác giả Kim Tuyến ( Kun ) về tình cảm của bị người khác xem làm món đồ.

      Năm mười lăm tuổi vô tình từ chối tình của dừng ở đó còn cùng đám bạn thi nhau cưỡng bức tại nhà của .
      Mười lăm tuổi mang trong mình sinh mạng bé , khi biết cũng là lúc sinh mạng ấy kết thúc bởi bàn tay ma quái ấy.
      Mười tám tuổi nhốt như con thú cưng riêng, chiễm chệ tước hết quyền tự do của .
      hỏi :
      "Sủng vật hay món đồ chơi?".
      nhìn bằng đôi mắt đểu cán, nụ cười khuyết nửa vầng môi, trả lời:
      "Cả hai"
      Năm mười lăm tuổi vô tình từ chối tình của dừng ở đó còn cùng đám bạn thi nhau cưỡng bức tại nhà của .

      chỉ có thể nhìn theo mỗi khi quay lưng để rồi trái tim vỡ vụn thành ngàn mảnh.

      ~ Mãi mãi – vĩnh viễn đều có tình ~
      sanone2112 thích bài này.

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      CHƯƠNG 1: DƯƠNG HẠ VŨ

      Bóng dáng bé xiu quẹo trong màn đêm, cố gắng lết thân mình cách nặng nhọc, đau đớn tê tâm, khoé mi lạnh lệ, đôi môi tái nhợt khẽ run rẩy, mắt vô hồn bị màn sương mỏng bao trùm lấy. Quần áo người rách tơi tả làm lộ những vùng da nhạy cảm đầy dấu xanh tím, có vài chỗ còn trầy xước đến rớm máu.


      "Tại sao vậy Dương Hạ Vũ, tôi làm gì nên tội?"


      Hỏi thâm tâm mình, khẽ cong khoé môi cười khinh tất cả, bi hài thay cái kẻ thương bao năm qua chẳng khác nào tên cầm thú, chấp nhận tình của thôi tại sao lại làm như thế, trong đầu nghĩ gì? Làm như thế vui sao?.


      "Chắc rồi, cười nỗi đau của tôi cơ mà".


      Gục ngã, vùi mặt vào giữa đùi vỉa hè lạnh giá mặc cho người qua đường nhìn bằng con mắt soi mói, khinh thường. Tâm chết tự trọng có còn chăng?.


      ~~~o♥o~~~


      - Dương Hạ Vũ xin dừng lại .


      lùi dần vào góc tối, ánh mắt sợ hãi đến cực độ, cay cay khoé mi lệ trực chờ mà lăn xuống, đôi môi mấp máy từ có từ , lấy tay vịn chặt cổ áo bây giờ dường như chìm vào tuyệt vọng. Hôm nay vui vẻ chuẩn bị tất cả để tỏ tình với , cái tên lúc nào cũng như du côn lại làm say đắm như điếu đổ. hơn năm thầm và tiếp cận thành công, bây giờ chính là bạn của cùng hai tên Đỗ Phương, Lưu Ngọc Thái, thích thú hơn khi mọi người luôn khăm phục đây tài giỏi dễ dàng khiến ba cậu ấm cá biệt chịu làm bạn.


      - Hoa Thiên Tuyết phải em tôi sao? Làm tôi vui , tôi hứa làm em thoả mãn.


      Hạ Vũ nhếch mép tạo nên hình ảnh đểu cán, mày khẽ nhướng, lộ dâm tà của , bước đến gần hơn chậm rãi thưởng thức vẻ sợ hãi cầu xin của , con mèo ngốc nghếch. ? Xứng sao?.


      Thiên Tuyết lắc đầu như cái máy, nước mắt từ khi nào thấm đẫm cổ áo rồi, đối diện với ba nụ cười dâm đãng, ô uế mà tim thắt lại từng cơn, vươn đôi vai gầy nhấp nhô trong lớp áo thun bị xé đôi chỗ cố giữ cho chính mình ngã gục ra sau.


      - Đừng mà... hức... hức...


      la toán lên, tay chân vung loạn xạ, Hạ Vũ khống chế hai tay , Phương - Thái đặt lên giường.


      - ĐỪNG


      Cho dù có la, có hét, có vùng vẫy, phản kháng làm được gì đây? Sức nữ tử sao có thể sánh bằng ba tên nam nhân mạnh bạo. lấy chiếc khăn bịp miệng lại thôi cắn lưỡi, Đỗ Phương ghì chặt tay, Ngọc Thái nắm chặt hai chân, Thiên Tuyết giật người mạnh nhưng thể thoát khỏi, tuyệt vọng hai hàng lệ tuôn dài nơi khoé mi.


      "Làm ơn đừng".


      Tê tâm liệt phế, tim như bị cà nát đến đau đớn nhưng hơn tất cả là nỗi sợ hãi những việc sắp xảy ra với .


      Dương Hạ Vũ nắm lấy mớ tóc giật ra sau, dạo đầu ân ái thuỳ mị, thúc nhanh cậu bé vào trong , nơi chặt hẹp của xử nữ mười lăm tuổi làm sao chịu nổi, Tuyết trừng mắt, la ú ớ cố lên phía dưới đau, hình như da thịt bị rách toẹt xuyên thủng, bàn tay bấu chặt vào cánh tay Đỗ Phương, cào cấu đến chảy máu, lắc đầu cùng dòng lệ tuôn ngừng muốn, đau quá!.


      Trái ngược với nỗi đau đến liệt tâm của khoái chí, thoả mãn nơi , nhắm mắt hưởng thụ nơi chặt hẹp co thắt phía dưới, thở mạnh hơi, đôi mắt bị che mờ bởi dục vọng, đam mê cháy bỏng, luồng điện nóng hổi tê rần luồn lách bụng dưới . Nhếch môi, nụ cười khinh rẻ nhưng đầy mê hoặc, bắt đầu thúc mạnh hơn, nhanh hơn và cao hơn. Nhịp đẩy cứ dồn dập cách mạnh bạo, chẳng thể làm gì ngoài khóc, giương mắt nhìn đầy oán hận, thể cảm nhận được gì ngoài chữ "đau". Vũ đưa tay bóp chặt hai bầu ngực , xoa nắn như muốn kéo nó dài hay đúng hơn cho nó lìa khỏi thân Tuyết.


      Phương cùng Thái cười tinh quái bọn chúng liếm môi, nuốt nước miếng ừng ực, đôi mắt long lanh thèm thuồng.


      ưỡn ngực, nhói, vật vã trở thành món đồ chơi cho đùa bỡn, thứ nam tính cứ ra rồi vào ngừng nghĩ, chưa quen với điều này chỉ biết rằng nơi đó rất rát, rất khó chịu, bụng dưới cồn cào chất dịch chua chát chúng trào lên rồi bị nuốt xuống trộn lẫn cả nước mắt của mình mặn quá, lại đắng nữa. Tội lỗi.

      Khi lên đỉnh điểm nhấc hông lên cao, hai tay bấu chặt lấy đôi mông tròn của , nhịp đẩy lại gấp rút hơn, lực mạnh hơn, hai tay bấu chặt vai như ghim sâu vào, vươn mình lấp đầy trong đó.


      Dương Hạ Vũ thoát khỏi Hoa Thiên Tuyết, mỹ mãn nhìn thân thiên hạ bị bàn tay nhàu nát quằn quại ôm bụng khóc lên tiếng, mọi thanh đều ứ đọng lại nơi yết hầu, vết máu đỏ như hoa huyết diễm lệ đầy kiêu hãnh.


      "Xử nữ".


      thầm, viền môi lại nâng cao hơn lòng tràn đầy thích thú, món đồ chơi mới, nhất định phải thưởng thức từ từ. Nhìn hai thằng bạn chí cốt có vẻ thèm khát, vung tay:


      - Tới chúng bây đấy.


      Vũ bước vào phòng tắm gột sạch thân thể, bỏ ngoài tai tiếng la tuyệt vọng của .


      Đau đớn, nhục nhã hướng mắt về phía căn phòng vừa bước vào, lần nữa tim buốt , đôi mắt sưng vù vì khóc, mờ ảo, mặc kệ thân mình đung đưa thân hai tên kia, lúc này gian xung quanh đều tan vỡ sắc màu thứ còn tồn tại là thứ bóng tối đen huyền đáng sợ. Thân thể này dơ bẩn và rẻ tiền.


      "Dương Hạ Vũ".


      gọi tên trong tâm, cuối mặt, ánh mắt sa sầm, cánh môi khẽ nhếch cao. Đây là cười sao? đây là xem thường mà dành cho . Cầm thú bằng, đúng vậy, con cẩu còn hơn đấy.


      ~~~o♥o~~~

      Thứ xa xỉ được mang tên "tình " Thiên Tuyết giờ dám mơ mộng tới, lần sống dở chết dở bây giờ tất cả đối với đều là hư vô mờ nhạt, lẽ sống? có, hoàn toàn .


      Từ ngày đó Hoa Thiên Tuyết bị giam cầm, dường như chỉ làm bạn với bốn bức tường trong căn phòng , cũng chẳng buồn ăn, lúc nuốt cơm được tý lại lăn ra ngủ. thích đến giải quyết xong rồi mặc cho cả người bị mạnh bạo của mà tơi tả, cà sát da thịt trong bồn tắm, gột rửa tất cả mọi thứ, nước mắt tràn mi. Dơ bẩn.


      ngày tội lỗi nữa lại đến, Thiên Tuyết gục ngã sàn vùi mình trong vũng máu tươi, bụng dưới ngừng xuất huyết, lịm nhưng vẫn biết mình bị gì.


      "Dương Hạ Vũ giết con tôi"


      Bóng tối ôm lấy Tuyết, còn đau lòng nữa bởi lẽ tâm liệt, thương cũng tan biến theo những việc làm rồi. Thôi mãi mãi có tình , chỉ có hận và chán ghét thôi.


      Thế nhưng tại sao lòng vẫn cứ , mỗi ngày nhiều, mỗi lúc càng muốn thương. Tại sao?.


      Cười nhạt với chính mình, cuối cùng đây là sao? Chấp niệm ư? chỉ quá si mê thôi.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :