Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 30: gần được bật mí!!!

      ----- Dưới núi Vọng Ưu ------

      Mộc Giải chạy loay hoay quanh hai người Tử Dai và Lệ Nhi, hết nhìn người này lại nhìn người kia khiến cho Tử Dai chịu nổi nữa mới lên tiếng quát.

      - Ngươi nhìn cái gì mà kinh vậy hả? Có tin ta...

      Lời chưa hết nhận được ánh mắt đầy sát khí của Hàn Yết, cho nên Tử Dai lập tức im phắt luôn. Nhìn thấy vậy Mộc Giải chạy tới Hàn Yết cười cười khiến ai đó quay mặt bỏ . ( cua: gì chứ ? sao lại quay ; H/Y: *đỏ mặt * .....; Cua : à ta hiểu rồi haha; H/Y:-* thẹn quá hóa giận,- sát khí nổi đằng đằng*...; Cua*chạy lẹ*). Để lại ai đó còn ngớ ngẩn biết mình làm sai chuyện gì cả.

      - Tử Dai ta hỏi ngươi bây giờ Mộc Mã sao rồi?

      Mộc Giải đến cạnh Tử Dai hỏi , Hàn Yết thấy vậy rất khó chịu khi thấy hai người thầm to với nhau (lại) nổi sát khí lên. Nhưng Mộc Giải lại phớt lờ để lại Tử Dai hứng hết đống sát khí của Hàn Yết.

      - Ừm bây giờ ổn, nhưng hình như nàng ấy quên phần nào đó phải? Ta cũng lắm chỉ là khi chữa trị cho nàng, ta cảm thấy có phần linh khí hao tổn.

      - Hừm... vậy liệu Mộc Mã có nhớ về những việc trước khi rớt xuống đây hay là...

      Lời chưa xong nghe thấy giọng của Hàn Yết, đến bên cạnh Mộc Giải từ bao giờ, vòng tay qua eo của Mộc Giải :

      - Chu Giải nàng sao lại mau thay y phục và chăm sóc cho Tiểu Mã hả! Sao còn đứng đây chuyện với tên này chứ.

      Giọng nghe có vẻ bình thường nhưng ý bên trong lại như vậy. Nghe thế, Mộc Giải gần như hiểu ý liền chạy vào xe ngựa mà thèm liếc mắt tới tên đáng thương liên tục bị sát khí của Hàn Yết phóng tới là thảm.

      Mộc Giải bước vào xe ngựa, lấy bộ áo quần của nàng cất trong đống hành lý cả hai người ra, thay y phục cho Mộc Mã. Mộc Giải vì mang thai nên có vẻ khá khó khăn trong chuyện này, Lệ Nhi khi thấy vậy liên ngõ ý muốn giúp Mộc Giải.

      - Tốt quá!

      Thế là Mộc Giải và Lệ Nhi bắt đầu cuộc trò chuyện của mình mà quên hoàn thành nhiệm vụ được giao.

      Mộc Giải cảm thấy nàng với Lệ Nhi rất hợp nhau, quả nhiên nếu nàng nhớ nhầm nàng và Lệ Nhi là . Nàng là hồn phách của Lệ Nhi năm xưa, có lẽ mọi thứ đối với nàng bây giờ dễ dàng gì cả, thiệt là rối rắm.

      - Mộc Giải, đứa bé ấy được bao nhiêu tháng rồi?

      - Hả? Tầm hai tháng rồi!

      Mộc Giải lòng có chút vấn vương nhưng vẫn nở nụ cười nhàng. Bây giờ đứa bé là con của nàng vậy nên nàng cũng phải cố gắng, chỉ sợ rằng .. mới nhớ từ khi nàng bước qua thế giới này, biết papa của nàng ra sao rồi, còn linh hồn của những này ở đâu? đống câu hỏi chồng chất từ trong đầu của nàng muốn chảy ra. Rất muốn hỏi nhưng bây giờ mà ra ngoài hỏi Tử Dai chắc chắn bị Hàn Yết bắt lại, hay là nhân tiện có Lệ Nhi hỏi luôn nhỉ! Nghĩ là làm, Mộc Giải liền hỏi Lệ Nhi.

      - Lệ Nhi ta có chuyện này rất thắc mắc biết có thể hỏi nàng được ?

      - Ân nàng cứ hỏi.

      - Bây giờ linh hồn của những này ở đâu?

      -...... Việc này ta thể cho nàng biết ta xin lỗi...

      - Nàng thể cho ta biết sao? Tại sao vậy?

      - Việc này chủ thượng bảo rằng chờ đến lúc thích hợp mới . Vậy nên nàng có thể chờ ?

      - được ta nhất định phải biết . Nhiệm vụ của ta là gì? Tại sao lại đưa chúng ta đến đây? Tại sao cho chúng ta chút manh mối nào về linh hồn của những này? Tại sao?

      -Ừm Ừm...

      Mộc Mã bây giờ tỉnh, nàng cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, cả người đau nhức thể nào tả nổi. Nàng nghe thấy tiếng Mộc Giải liền vui mừng lên tiếng nhưng giọng của nàng cất lên được có vẻ là do cổ họng của nàng khát quá.

      - Ừm..Nước...

      Mộc Giải thấy vậy liền chạy đến bên Mộc Mã, đút nước cho nàng. Ra hiệu cho Lệ Nhi bảo với nàng báo lại cho Hàn Yết và Tử Dai rằng Mộc Mã tỉnh. Lệ Nhi rất hiểu ý liền ngay. Bây giờ trong cỗ xe ngựa chỉ còn hai người là Mộc Giải và Mộc Mã mà thôi.

      - Mộc Mã muội sao rồi? Ổn ? Có còn đau chỗ nào ?

      Mộc Giải thấy Mộc Mã tỉnh liền xổ ra tràng những câu hỏi thăm Mã . ra khi biết tin Mộc Mã rơi xuống núi Vọng Ưu, nàng lo lắng cực độ thế nào. Khi tìm thấy, tim nàng bình ổn và vui như thế nào? Bây giờ Mộc Mã tỉnh, lòng nàng căng như sợi chỉ cũng dần thả lỏng. Còn Mộc Mã sau khi tỉnh dậy liền nhận tràng câu hỏi của Mộc Giải, nàng cảm thấy vhoang mang những vầm cố gượng trả lời:

      - Muội ổn! Giải tỷ cần lo lắng!

      Ta chuyển chủ đề nào, đến khi Mộc Giải rời , Hàn Yết liếc nhìn Tử Dai cái rồi cất tiếng hỏi:

      - Làm sao nàng ấy có thể quen được ngươi được?

      Tự Dai ngu ngốc lúc đầu hiểu gì đơ 10 giây. Sau đó liền mỉm cười gian xảo :

      - Hừm ngươi muốn biết, sao hỏi Mộc Giải à nhầm Chu Giải ?

      - Ngươi ...

      Hàn Yết sau khi bị Tử Dai hỏi lại liền tỏa ra sát khí bước . thèm quan tâm tới Tử Dai nữa. Hai người bắt đầu làm việc riêng cho đến khi Hàn Yết nhớ lại câu trả lời của Tử Dai hình như gọi nàng là Mộc Giải .

      - Có phải lúc đó ngươi gọi Chu Giải là Mộc Giải phải ?

      - Đúng, à ...

      Tử Dai chảy mồ hôi hột mỗi khi nghe tên Hàn Yết này hỏi, y như rằng phản ứng nhanh được, là phải né thôi. Đường đường là Diêm Vương lại thua hồn phách của bản thân thể chấp nhận được.

      - Hừm ngươi vừa đúng!

      - , ta mà, tại ngươi nghe nhầm thôi.

      Hàn Yết định gì đó, bỗng bên tai nghe thấy tiếng Lệ Nhi vang lên:

      - Chủ thượng, Mộc Mã tỉnh. Mộc Giải bảo con tới báo cho ngài và Hàn Yết biết.

      Trong thâm tâm của người nào đó vang lên, Lệ Nhi nàng là... cố che giấu việc này sao nàng lại...Thâm tâm của ai đó bĩu môi khinh miệt, bây giờ ngươi hết chối cãi rồi nhỉ? Bất giác nở nụ cười quỷ quyệt, rồi ta sớm biết đáp án ngay thôi.

      - A ha ha Mộc Mã tỉnh, ta phải mau chóng thôi !

      Vàvthế là Tử Dai chạy biến . Trong lúc đó Lệ Nhi theo thầm to với Tử Dai.

      - Ta nghe nàng hỏi Lệ Nhi vài việc nhỉ?

      - Vậy là Lệ Nhi cho ngươi rồi sao?

      - Tại sao nàng lại muốn biết, chả lẽ thể chờ xong nhiệm vụ của các nàng rồi mới biết, được sao?

      - Ta cảm thấy có điều gì đó rất mờ ám. Tại sao ngươi che giấu điều này chứ?

      Tử Dai khuôn mặt đanh lại, suy nghĩ lúc rốt cuộc cuối cùng cũng đồng ý cho Mộc Giải biết được . Trong thoáng trước mắt Mộc Giải ra những hình ảnh, sau khi kết thúc Mộc Giải thoáng ngạc nhiên nhưng rồi im lặng quay lưng .

      Mộc Giải bước cùng suy nghĩ mông lung hồi bỗng nhiên Thích Ưng bay đến đậu lên vai nàng, nó đưa mỏ rỉa lông. Là Mộc Song và Mộc Xữ gửi. Nàng quên mất thông báo cho mọi người, nàng hồi cùng lời nhắn ca dao mà trong hình ảnh Tử Dai vừa cho nàng thấy. Bơ phờ, ngẫm nghĩ, nàng ý thức được bước chân Hàn Yết càng lúc càng sát.

      Mọi thứ trở nên yên tĩnh và lặng lẽ, khiến cho Hàn Yết cũng chẳng thể gợi lên chút tâm tư. Bóng lưng Mộc Giải trở nên vô cùng độc đáng thương. Nàng cứ bước và bỏ mặc mọi thứ xung quanh.

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 31: Giờ khắc sinh tử ấy

      Diệp Kết sau cái ngày xém bị tên Tiểu Thái Bảo chết tiệt kia làm cho mất trong trắng Kết phũ phàng cước đá về hoàng cung của Hoàng Thái Hậu, nên vì thế giờ đây bên cạnh cũng chẳng còn bóng ai theo cả. Từng ngày từng ngày trôi chính là những nỗi đơn dai dẳng song hành cùng bước chân của Diệp Kết, chỉ mình bóng dáng lẻ loi ai bầu bạn. đến Mộc Ngưu ... ai ... là đau lòng. Nàng ta muốn quản Diệp Kết sao? Nàng ta quan tâm ư? trắng ra nếu lẽo đẽo theo Mộc Ngưu nàng ta tạ ơn ba đời tổ tông nhà Diệp Kết rồi.

      Mùa đông đến rồi, cái lạnh tràn về mang theo những bông tuyết trắng. Đôi lúc, sau khi Diệp Kết bãi triều tìm đến Mộc Ngưu rủ nàng nặn tuyết cùng , chỉ tiếc là nàng ta ở lì trong phòng, thậm chí cánh cửa còn cài 3, 4 cái then chốt và dây xích, chủ ý ràng cho ai vào, chỉ trừ con bé nha hoàn Tiểu Xảo ở bên cạnh. mỗi lần đến trước cửa đều trầm đứng nhìn hồi lâu, hề lên tiếng, vì biết nàng ta muốn gặp . Suy nghĩ bấy lâu, Diệp Kết thở dài, có lẽ đoạn tình duyên này thể tiếp nữa. nên chuyên tâm làm vị vua tốt, và sống đơn mình mãi mãi suốt đời. Cái này có thể gọi là "Gà trống nuôi con" hay ? Bởi vì thiên hạ chỉ có vua mà có hoàng hậu, cũng như chỉ có phụ thân mà có mẫu thân. Ai ... được, càng nghĩ càng thấy tủi thân a ~ Chẳng lẽ trời phật ép đến bước đường cùng, phải xuống tóc quy y cửa phật? Còn liệt tổ liệt tông nhà họ Diệp do ai nối dõi đây? Ông trời!!! Làm ơn đừng đối xử với con như vậy chứ?

      ra Diệp Kết hẳn chỉ là muốn ăn đậu hủ của nàng. Cái này ... phải như thế nào nhỉ? À! Đúng rồi! Là "tình sét đánh"! Mặc dù nàng có hơi hung dữ chút, hơi cộc cằn chút, hơi nữ tính chút ... nhưng mà sao, vẫn thích. Thích từng ánh mắt đến nụ cười, thích tính cách nghịch ngợm hung dữ của nàng. Diệp Kết chắc chắn đây là bệnh, bệnh .

      (K: Anyways ....)

      Dù sao nữa Diệp Kết thể nào vì hái được cành bông này mà ve vởn với đám ong bướm khác được. ta vẫn luôn rất quan tâm và để ý đến từng cái ăn cái mặc của Mộc Ngưu, mỗi sáng bảo Tiểu Xảo mang thau nước đến cho nàng rửa mặt, đem những y phục ấm mới mua để cho nàng bận; lúc đến giờ ăn nhất định phải bưng nhiều đồ ăn tới cho mỹ nhân bồi bổ. Thậm chí, tối đến, vì sợ Mộc Ngưu khó ngủ, Diệp Kết còn thổi sáo cho nàng nghe. Rất nhiều, rất nhiều thứ Diệp Kết thầm làm cho nàng, bởi vì bây giờ tự ngộ ra điều đó là ...

      "Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ

      Vô duyên tương ngộ bất tương phùng"

      (Có duyên nghìn dặm xa còn gặp

      duyên trước mặt vẫn cách lòng)

      Nàng đừng ép nàng vậy, chỉ đành lặng lẽ từ xa quan sát nàng thôi. Bao đêm chiêm bao thấy nụ cười của nàng, lòng như chảy trào hai dòng ngọt - đắng song song. Giọt lệ cứ thế lặng lẽ lăn dài, tắm ướt cả khuôn mặt xinh đẹp trong mộng. càng sâu đậm, vết thương càng lớn thêm. Mệt mỏi, rất mệt mỏi.

      ngày nọ, tính ra là cả tuần Mộc Ngưu nhốt mình trong phòng. Diệp Kết ngồi ủ rũ nhâm nhi tách trà lạnh ngắt của , hôm nay là ngày phải là cực kỳ tồi tệ. Sáng sớm đạp phải phân chó, bị vấp cục đá, thậm chí cả buổi con mắt còn giựt giựt ngừng. Tất cả như ngầm cảnh báo có điều gì lành sắp đến, nhưng mà Diệp Kết ngơ ngơ ngáo ngáo, cũng quan tâm mấy cái trò mê tín này, cứ ngồi đó mà húp trà.

      Cho đến khi ... Tiểu Xảo từ phương nào chạy tới báo cho chàng biết tin dữ.

      - Hoàng thượng! Bệ hạ! .. xong rồi!

      Diệp Kết nhăn mày kiếm, nhìn cái bộ hớt hơ hớt hải của Tiểu Xảo. Chắc lại là Mộc Ngưu ăn cơm, hoặc là lại đập phá đồ như mọi khi chứ gì? Mỗi lúc như thế cái con nha hoàn ngốc này cứ chạy đến mách . Ai ... là !

      Tiểu Xảo chờ Diệp Kết lên tiếng, luôn lèo, nước mắt tuôn lã chã.

      - Hoàng thượng! Cung ... cung của Hàn phi nương nương cháy rồi!!

      Tách trà trong tay Diệp Kết rơi xuống, vỡ tan theo bọt nước, giống như trái tim giờ đây, dường như ngưng đập lúc nào rồi.

      được! Ngưu nhi .... nàng được chết!

      ------------------------------------

      1 tháng sau ...

      Mộc Ngưu ngồi bên chiếc long sàn, ngắm nhìn soái ca nằm ở đó cả tháng trời rồi, đôi mắt phượng ấy vẫn chưa hề mở ra. Nàng rất hối hận, hối hận vì sao khi xưa quý trọng Diệp Kết. Bởi vì sau khi hôn mê bất tỉnh, Tiểu Xảo kể cho nàng nghe hết mọi chuyện. chăm sóc chu đáo tận tình mỗi ngày của Tiểu Xảo ra là do tay Diệp Kết an bài. Ngay cả tiếng sáo hàng đêm đưa nàng vào giấc ngủ ngon cũng là của . Vậy mà nàng lại nỡ lòng nào đối xử lạnh nhạt với cơ chứ. tháng qua, giọt lệ hối hận của nàng ngừng rơi .. tiếc nuối, ân hận... mỗi ngày đều tự nàng bản thân lau rửa, đút thuốc cho Diệp Kết mong sớm tỉnh lại. phải để trả ơn, mà là nàng còn có điều muốn với . Nghĩ lại, nếu ngày đó nàng quá nghịch ngợm cục diện bây giờ trở thành thế này.

      Ngày đó ...

      Sau khi Diệp Kết nghe hung tin, mạch chạy đến cung điện của Mộc Ngưu thấy khói bốc đầy trời, ngọn lửa cũng nhen nhóm khắp nơi, mặc kệ nguy hiểm vẫn xả thân chạy vào tìm kiếm nàng.

      - Ngưu nhi, Ngưu nhi ...! Nàng ở đâu?

      Từng thanh trụ cứ từ từ rơi xuống, lòng Diệp Kết như hỏa đốt, bỗng nghe được tiếng khóc từ xa.

      - Diệp Kết, ta ở đây! Cứu ta!

      Mộc Ngưu ngồi trong góc phòng khóc thét lên. Là nàng chơi dại, cực kì dại luôn. Vốn là định làm ít thuốc nổ để Tết ở đây có thể bắn pháo bông ăn Tết, cũng loay hoay cả tuần rồi mới chế ra cái đống tạp nham kì quái kia. Và theo như tưởng tượng của nàng chỉ cần lấy vũ khí Hỏa Long của nàng ra đốt pháo được rồi. Thế là buổi sáng nàng thử ngay, nào ngờ bông hoa pháo hoành tráng nào cả, thay vào đó chỉ nghe tiếng "Bùm" to và sau đó là ngọn lửa bén nhọn nuốt hết cả căn phòng.

      Diệp Kết chỉ cần vài bước là tới nơi của Hàn Ngưu, bế thốc nàng lên, miệng cũng ngừng trấn an mỹ nhân trong lòng, mặc dù lúc đó cũng rất sợ.

      - Ngưu nhi, phải sợ! Có ta ở đây rồi, nàng được an toàn.

      Ngọn lửa bắt đầu càn quét tất cả, đám nô tài nô tì ở bên ngoài ngừng tạt nước để giảm bớt ngọn lửa hãi hùng kia, trong lòng lại lo lắng yên cho hoàng thượng và nương nương. Rồi bóng dáng cao lớn bước ra, tay bồng nữ tử được chăn ướt quấn lại rất kỹ càng. Riêng người kia vì bị phỏng mà da thịt gần như hủy hoại rồi. Chàng đặt người xuống, rồi cũng ngã quỵ sang bên cạnh, huyết cũng cứ thế bắt đầu thấm đẫm nền đất.

      Lạnh ... lạnh quá!

      Diệp Kết cảm giác có gì đó lạnh chạm vào mặt . mở mắt ra, cố nhìn cho kỹ. A .. ra là tuyết, tuyết rơi rồi ... tại sao bây giờ tuyết mới rơi? Ông trời biết cách trêu người ..!

      Nhìn sang Hàn Ngưu, Diệp Kết cố gắng nở nụ cười.

      - Nàng sao chứ?

      Mộc Ngưu lúc này nước mắt rưng rưng, thể nên lời, chỉ có thể ngồi đó ôm Diệp Kết trong lòng mà rơi lệ. Nếu , hẳn bây giờ nàng ắt thành gà nướng rồi cũng nên. che chở cho nàng như vậy, mà giờ đây lại ngô nghê hỏi nàng có sao . ngốc, ngốc!

      - Đừng khóc, Ngưu nhi đừng khóc. Khóc rất xấu ...

      Dù người bị thương rất nặng, Diệp Kết vẫn cố rướn người, lấy tay lau nước mắt cho Hàn Ngưu rồi ôm nàng vào lòng.

      - Ngưu nhi, đừng khóc nữa. Có ta ở đây rồi. Ta bảo vệ nàng tốt ... Ngưu nhi à, ta nàng!

      Giờ khắc sinh tử ấy, Diệp Kết thổ lộ tấm chân tình của chàng, cũng như cây búa gõ mạnh vào trái tim của Mộc Ngưu.

      Cuối cùng nàng cũng hiểu được, là gì ...

      Kun: Khâm phục K quá xá..... Nàng viết từ hài thành bi haha *đập bàn cười điên loạn*

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 32: Công chúa ngủ trong rừng

      Xin chào các độc giả của Kim Tuyến ~ Đây là K - knguyen_CG (h lấy bút danh là Goblin)! Như các bạn biết nàng Tuyến giao fic này lại cho những tác giả khác viết (là mình và 1 bạn khác), và cách viết chắc chắn rất là khác. điều quan trọng mà K muốn nhắn gửi đến các bạn là K cũng có đọc fic này mà vì bỏ lâu quá có đọc nên tình tiết truyện hơi quên quên. giờ chỉ có couple Ngưu - Kết là khá dễ dàng để mình nắm bắt được nhịp điệu và tình tiết để viết. Còn mấy cái bí mật bí đồ gì từ mấy kiếp trước rồi từa lưa của nàng Tuyến với bạn kia mình hoàn toàn bó tay và biết gì hết nên mình chỉ chăm chú vào chuyện tình cảm của các couple thôi nhé!

      Xong rồi, chúng ta vào truyện thôi! ~

      --------------------------------

      Hôm nay là ngày thứ 40 kể từ khi Diệp Kết bất tỉnh rồi, Mộc Ngưu dù có muốn khóc thương cũng cạn nước mắt. Chợt đôi mắt to tròn trong veo của nàng lóe lên ý nghĩ và ngay sau đó nàng tự cốc vào đầu mình cái đau điếng.

      - Ai da ... Mình ngốc mà! Chẳng phải kêu tên Tử Dai thúi kia đến là giúp chàng tỉnh ngay sao?

      là làm, phóc cái nàng khinh công lên mái nhà, dùng hết công lực mà hét lên.

      - Tử Dai chết bầm ......!!! Lết đến đây cho taaaa !!!

      Ở cái nơi xa xôi xó xỉnh nào đó, mọi thứ gần như rung động như thể tiếng hét Mộc Ngưu từ ngàn dặm xa xôi, vẫn đủ nội công có thể lay chuyển mọi vật. Tử Dai mặt nhăn mày nhó, hết lo chuyện này đến chuyện kia, đơn giản có rảnh để chạy vặt tới nơi của Mộc Ngưu mà phò trợ, mấy ngàn năm qua toàn làm việc công, bổng lộc cung đình như cái móng chân. Cho nên phớt ngang, nhưng vẫn nhờ người khác đến thay . Dù sao rất an tâm và tin tưởng người này bởi vì người này cao tay ấn hơn . Và người này luôn khiến người ta kính nể chứ chả như cái tên quèn như , suốt ngày bị ăn hiếp đè đầu cưỡi cổ hoài luôn thôi.

      Nên vì thế, lát sau khi tiếng thét kinh thiên động địa của Mộc Ngưu chấm dứt, thân ảnh vận y phục trắng toát từ đâu bay đến rồi đáp xuống trước mặt nàng. Mộc Ngưu mới đầu cứ tưởng phong cách thời trang của Tử Dai thay đổi thành màu trắng nên để ý lắm, miệng vừa mở ra định chửi tung tóe văng nước miếng lên mặt bị động, thanh muốn dạt ra ngoài liền nhịn lại. Người trước mắt nàng phải là Tử Dai chết tiệt kia mà là nữ nhân khuynh quốc khuynh thành. Nàng ấy có khuôn mặt cùng ngũ quan thanh tú đẹp hoàn mỹ, nhan sắc như là Thần Tiên Tỉ Tỉ hạ trần vậy. Nàng ta đánh mắt nhìn lượt đánh giá Mộc Ngưu, môi đào mọng nước hé mở tưởng chừng ra được lời ngọt ngào nào đó song lại là câu khác khiến Mộc Ngưu té đùng:

      - Ồn như thế thể nào thiên lôi cũng vác búa chém cho vài nhát!

      Đó là là giọng hết sức lạnh, lạnh như gáo nước lạnh tạt thẳng vô mặt Mộc Ngưu.

      Mộc Ngưu mắt long sòng sọc, ngón tay chỉ chỉ vào nữ nhân xinh đẹp kia, miệng hơi lắp bắp vì còn bị sốc.

      - Ngươi ... ngươi là ai? Ta ... ta kêu Tử Dai mà!! Còn ... còn nữa ... ta ồn kệ ..kệ ta ... liên .. liên quan gì nhà ngươi?

      Nữ nhân lạ mặt trả lời, nàng hờ hững lướt qua người Mộc Ngưu, đến bên long sàn mà Diệp Kết nằm yên lặng rồi hỏi câu liên quan.

      - Có thấy giống công chúa ngủ trong rừng hay ?

      Mộc Ngưu té ngả ngửa tập hai. Tự dưng ở đâu bay ra công chúa ngủ trong rừng vậy trời? Diệp Kết của nàng từ lúc nào biến thành công chúa Aurora rồi? Dù da mặt có trắng hồng hoàn hảo, nhan sắc có mỹ miều lả lướt vẫn là lão công của nàng. Ý! Mà khoan...! gì đấy? Muốn dọa người à? Biết công chúa ngủ trong rừng ... vậy ... vậy người này cũng xuyên như chị em bọn họ sao?

      Nghĩ thế Mộc Ngưu cười khoái chí đến bên cạnh nữ tử toàn thân trắng toát kia huých vô hông người ta cái.

      - Chậc chậc ... tưởng gì! Hóa ra cũng xuyên giống bọn ta!! Moahahha

      Nữ tử kia khóe môi giật giật, đôi mắt cũng giật giật, tựa hồ đầu bóc khói nghi ngút, chỉ muốn đem cái con điên này đạp cho phát dính xuống đất cho khỏi chòi cái bản mặt lên. Nghĩ nghĩ hồi, nàng nhếch môi nở ra nụ cười quỷ dị mang theo khoái trá ở trong ấy.

      - ra nông nỗi này là do ngươi có phải ? ra, hôn mê lâu đến như vậy mà còn chưa tỉnh, điều đó có nghĩa là trong tâm trí vứt bỏ trần gian này rồi. Có lẽ còn lưu luyến gì ở chốn phàm tục nữa. Xem ra, ngươi lo hậu cho trước !

      Vừa , nàng vừa hé mắt liếc nhìn Mộc Ngưu. Đúng theo như phỏng đoán, khóe mắt Mộc Ngưu ứ đọng đầy lệ chực chờ mà rơi xuống. Nữ nhân kia cũng hả hê ít, khẽ hắng giọng vài tiếng:

      - ra cũng phải là sắp chết, chỉ là có thể như vậy mà nằm liệt giường suốt đời. Cuộc sống coi như là người thực vật đó, ngươi có hiểu ? Điều quan trọng giờ là ngươi nên ở bên cạnh chuyện với nhiều chút, để còn có ý chí để mà sống. Ta quản nữa, ta đây!

      rồi nàng cũng thèm nán lại lâu, trong nháy mắt liền biến mất. Mộc Ngưu não nề nhìn vào khoảng mới vừa rồi còn có hơi ấm người đứng, rồi lại nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của người đàn ông nằm bất tỉnh giường.

      _Diệp Kết ... chàng phải sao? Ta còn nhiều điều muốn với chàng mà ... Đừng mà!

      Mộc Ngưu gục đầu xuống khóc nức nở. Có phải đây là hình phạt mà ông trời ban cho nàng? Trừng phạt nàng khi xưa quá tàn nhẫn và thờ ơ với Diệp Kết? Để bây giờ phải nhận lấy quả đắng này ...

      ------------o0o-----------------

      nơi nào đó ...

      _Thánh , người giải quyết sao rồi?

      Người vừa hỏi ra câu đấy là Tử Dai. nằm chèm bẹp dưới đất vì mệt mỏi với đám chị em nhà họ Mộc quá xá . Còn người mà chuyện chính là vị nương lạ mắt lúc nãy xuất trước mặt Mộc Ngưu.

      _Giải quyết gì chứ? Đáng lẽ việc này ngươi nên làm, Diêm Vương à. Là ngươi đem họ đến đây, ngươi phải chăm sóc cho bọn họ chứ!

      Tử Dai nghe xong bắt đầu nằm lăn qua lăn lại, tự cảm thấy tội nghiệp cho mình.

      _Thánh ơi Thánh ! Tôi khổ quá mà! Là 6 người lận đấy, ai cũng gây phiền phức rắc rối cả, nếu tôi cũng thê thảm đến vậy đâu. Thánh là tiên trời, người phải giúp tôi chứ!

      Thánh thấy tên Tử Dai thê thảm như vậy, chỉ biết lắc đầu. Tử Dai thấy thế lại tiếp tục ăn vạ.

      _Ai bảo làm Diêm Vương là sướng, Diêm Vương khổ lắm cơ ...

      _Thôi thôi - Thánh cắt ngang - Đừng có than thở nữa. ra ta giúp ngươi giải quyết rồi. Diệp Kết vốn là chân mệnh thiên tử, có chết lãng xẹt như vậy được đâu. Ta thầm hóa phép, chỉ cần nụ hôn của người con tỉnh lại ngay.

      Tử Dai nghe thế liền ngồi bật dậy, khuôn mặt ngạc nhiên.

      _Thánh , lẽ dạo này người ghiền coi công chúa Disney ..

      chưa hết câu bị chưởng của Thánh đánh cho chạy té khói. Xem ra cuộc đời từ nay vẫn bế tắc như xưa.

      -----------------------------

      Căn phòng hiu quạnh, le lói ngọn đèn cầy giữa đêm, chập sáng chập tối. Vầng trăng khuyết bên ngoài xuyên qua khe cửa sổ, hắt lên ánh sáng lung linh huyền ảo lên người ngồi trong phòng.

      _Diệp Kết, khuôn mặt của chàng rất đẹp, khi nằm nhắm mắt như thế này lại còn đẹp hơn ...

      Mộc Ngưu bây giờ ngồi chán chường, cứ xoa xoa khuôn mặt "nghiêng nước nghiêng thành" của Diệp Kết, miệng cứ tấm tắc khen. Trước đây là nàng thấy được sắc đẹp của , còn bây giờ nàng mê mẩn lắm a.

      _Haizz .. được. Đẹp thế này mà "hun" uổng lắm a ~

      Thế là nàng từ từ cúi đầu xuống, môi chu ra nghiêng góc 45 độ và

      "Chụt"

      _Ngưu nhi ...

      Như phép màu (à mà nó là phép màu thiệt), khoảnh khắc đôi môi nàng chạm đôi môi chàng, Diệp Kết từ từ mở mắt dậy, tim khẽ lỗi nhịp bởi khuôn mặt xinh đẹp cận kề bên của Mộc Ngưu.

      _Ơ ..

      Mộc Ngưu chớp chớp mắt, Diệp Kết cũng chớp chớp mắt, từng giây rôi qua cực chậm tưởng chừng như thời gian dừng lại rồi.

      _Hay quá! Chàng chết! Huhu ... Chàng vẫn còn sống!

      Nàng ôm Diệp Kết chặt, sợ chỉ cần buông ra chút thôi chàng mất. Diệp Kết thấy nữ nhân trong lòng khóc đến run rẩy, có lẽ làm nàng sợ lắm.

      _Ngoan, ngoan nào ... ta luôn ở đây cạnh nàng! - Vừa chàng vừa vuốt ve mái tóc Mộc Ngưu.

      Bỗng dưng Mộc Ngưu ngồi bật dậy.

      _Diệp Kết!

      _Ta đây ..?

      _Ta chàng. chàng lắm đó! Chàng có biết ?

      _Ờ .. ờ ta biết!

      _Chàng cũng phải ta đó!

      _Điều đó là đương nhiên!

      Rồi để chứng minh lời , tay của Diệp Kết từ từ mơn trớn xuống lưng, và tới cái mông tròn trịa luôn thầm đêm trộm nhớ ấy.

      _AAA ... Đồ dê xồm! ~

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 33: Động thai

      đường , Mộc Giải ngồi yên được bao lâu cứ chạy tới chạy lui trong xe khiến ai cũng phải bái phục nàng . Thân hình vốn ốm yếu của nàng cứ ngỡ như ly thủy tinh chỉ cần tác động mạnh có thể vỡ ra, những thế người nàng còn có thêm em bé nữa vậy mà ..... quậy như giặc à. Mọi người nhìn nàng mà chỉ có thể lắc đầu ngán ngẩm nhìn nhau, rồi như hiểu nhau đều chỉ nhìn về hướng đến Hàn Yết. Hàn Yết bắt gặp ánh mắt van xin liền thở dài cái, đưa tay ra ôm lấy Mộc Giải trong lòng mặc cho Mộc Giải vùng vẫy kháng cự bao nhiêu. Tiểu Mã cất tiếng hỏi Tử Dai :

      - Nè ! Nè !Quanh đây có khách điếm nào , ta dừng chân tý được ?

      - Ừm ... để ta nghĩ lại xem đường này mặc dù có khách điếm nào, nhưng có ngôi nhà nằm ở đầu ngọn đồi bên kia? Tại sao nàng lại hỏi như vậy?

      - À tại ta cảm thấy người toàn thân rũ rượi, muốn nghỉ chút chứ từ khi tỉnh lại ta thấy khỏe lắm! Còn tiếp tục đoạn dài như vậy. rất oải!!!

      Mộc Giải sau khi bị Hàn Yết ôm lấy, kháng cự cũng có chút mảy may di chuyển cách tay của Hàn Yết nên cũng nằm yên ,thấy vậy liền lên tiếng:

      - Ân, TIểu Mã vậy cũng đúng. Từ khi Tiểu Mã tỉnh dậy lâu liền lên đường như vậy cũng trách Tiểu Mã mệt, theo ta trước cứ dừng ở ngôi nhà đỉnh núi kia .

      - Ừm cũng được.

      Hàn Yết nghe vậy liền cảm thấy cũng tốt, đồng ý rằng có thể nghỉ ngơi chút.

      Lệ Nhi ý kiến

      Vậy là mọi người quyết định cùng nhau đến ngôi nhà ngọn núi, xin tá túc đêm.

      Bây giờ cả nhóm đứng trước ngồi nhà nhìn nhau.

      - Tử Dai, ngươi mau gõ cửa xin tá túc lại đêm . - Mộc Giải lên tiếng :

      - Hả tại sao lại là ta?

      - nhiều lời.- Hàn Yết tỏa sát khí khiến Tử Dai cũng phải đổ mồ hôi lạnh.

      - Chậc chậc là phiền quá ! tại sao lại là ta chứ? - Tử dai lên tiếng phản bác cho dù là sát khí của Hàn yết cũng là phần của , cho dù thế nào đường đường là diêm vương như làm sao sợ sát khí của Hàn Yết được.

      - Vì ngươi là người lớn tuổi nhất trong nhóm. - Mộc Giải và Mộc Mã đồng thanh lên tiếng:

      - Hự!

      -Sao vậy? - Lại đồng thanh:

      - Tổn thương!!!

      Cả đám đến cả Hàn Yết và Lệ Nhi cũng phải đổ mồ hôi lạnh.

      Cạch!

      Là tiếng mở cửa, mọi người ai cũng tròn mắt quan sát nhân ảnh bé . A! là tiểu đệ đệ dễ thương.

      canh giờ sau.

      - Hàn Yết, cái gì gọi là thiên trường địa cửu?

      Hàn Yết khó hiểu, biết sao Chu Giải lại gọi cả tên của ra trả lời:

      - Là khi ngươi nắm tay người mình , cùng nhau bước qua thời gian cùng nhau bạc đầu.

      - Vậy cái gì gọi là tình thâm như mệnh?

      - Là ngươi tâm tâm niệm niệm người hơn cả mạng sống của bản thân mình.

      - Vậy chỉ là .... nếu lỡ như mai này chàng thích ai khác trừ Mộc Ngưu ra vì Mộc Ngưu có chủ rồi - Mộc Giải bổ sung câu để cho Hàn Yết nghĩ là nàng ghen với Ngưu:- xin hãy với ta. Ta toại nguyện cho chàng cùng vị nương kia.

      Hàn Yết nghe tới đây liền mặc áo quần mà bước ra khỏi phòng. Hàn Yết dạo quanh ngọn núi, phải tức giận vì những lời nàng , mà là vì trong lòng nàng cần nữa.

      Yết đâu biết từ lúc bước bỏ mặc Mộc Giải, Mộc Giải khóc, có lẽ nàng rất đau. Nàng hận thể quay trở về nơi nàng sống, nàng hận khi trở thành Chu Giải, và nàng hận... hận mất rồi.

      - Đau quá đau quá!

      Mộc Giải ôm lấy bụng, nàng đau quá! Bụng nàng đau quá, nàng ngất ý thức cuối cùng của nàng chỉ là... Nếu nhân sinh chỉ như hồi mộng. Nửa đêm lại chuyển đường khiến ai ngậm ngùi khổ đau, tỉnh mộng và u mê chỉ là thoáng giao nhau ngắn ngủi. Người rời , ta ở lại, tơ hồng đứt đoạn tình duyên đứt gánh.

      Mộc Mã ngủ say vì tiếng hét của Giải nhi mà bừng tỉnh. Nàng gấp rút khoác áo mỏng chạy đến phòng Giải. Cảnh tượng đỏ thẳm đập thẳng vào mắt, vào tim nàng. Mộc Giải còn quằn quại đau đớn nữa, nàng co ro, yên lặng buông thõng hai tay nằm vũng máu của chính mình.

      - Tỷ tỷ!!!

      Mộc Mã la toáng lên:

      - Có ai ? Giải tỷ động thai rồi!!!

      Trong màn đêm u tịch, bỗng sáng lên vài ngọn đuốc. Tiếng sói chu trong đêm càng thêm quỷ dị, , hai, rồi ba nhân ảnh mặc dạ y, thân hình thô kệch dần sau cánh rừng lãnh:

      - Giết hết! Lấy đồ có giá trị rồi chuồn nhanh.

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Hình như tac gia drop rồi tỷ ơi, ko thấy ra chương mới

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :