Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 35: Mọi Chuyện Rồi Ổn

      Tiếng súng vang lên cùng cái thanh ù ù, những thứ xung quanh bắt đầu trở nên ảm đạm kể cả con người cũng nhợt nhạt kém. Tiếng bị nghẹn ở cổ họng, bất cứ thanh nào phát ra ngoài tiếng thút thít, tia nắng lấp lánh mang theo luồn sáng chiếu rọi lên mi mắt X.

      Bóng dáng mờ ảo của Trinh ra, tươi cười tinh nghịch, thân người bay lơ lửng đưa tay về phía X, bà chìa tay nắm lấy hình bóng Trinh, chỉ mỉm cười đầy thương, vuốt lên mi mắt X Trinh nhìn xoáy vào tâm hồn nghẹo ngào của bà.

      - Mẹ nhớ con, Ngọc Trinh à!.

      Trinh gật đầu, đặt tay mình lên má bà, ấm áp quá, X nghiêng mặt cho lòng bàn tay con áp sát hơn, hai hàng lệ chảy dài. Bà vươn tay vuốt lên từng sợi tóc đen huyền bay tán loạn trong gió. thanh, hình ảnh đều mờ nhạt, vươn tới bà cố nắm lấy Ngọc Trinh nhưng vô vọng, hòa vào làn gió tan biến giữa trời xanh.

      Bịch

      Tiếng ngã nặng trịch của ai đó vang lên, Kết mở to mắt kinh ngạc trong tích tắc ngã xuống ngắm nghiền đôi mắt.

      Bảo từ sau lưng X chạy đến đỡ lấy Kết, Song la toán lên nức nở đỡ lấy Mã thân đầy máu trong lòng, tay chân huơ loạn xạ, mi mắt hoen đỏ. Thiên Bình vẫn đứng yên nhìn chiếc bóng điệp viên X ngã xuống đất, họng súng còn tỏa ra làn khói , ông cố ý bắn bà ta đâu chỉ tại lúc đó còn kịp nữa. Song Ngư chạy đến cạnh con , bà ôm Ngưu trong lòng nấc lên thành tiếng sau đó tắt ngủm chìm sâu trong cơn mê.

      Xe cấp cứu phía sau chạy tới đưa từng người vào bệnh viện, duy chỉ điệp viên X yên nghỉ mãi mãi dưới lòng đất khô cằn kia, viên đạn xuyên qua trái tim đầy thù hận của bà. Thiên vô cùng ân hận vì điều đó, đáng lẽ khi ấy ông nên bắn vào tay thay vì ngực nhưng đủ thời gian để suy nghĩ, bà ta ngã xuống hai Kết là người nằm dưới kia.

      Bạch Ngọc Trinh chết, mẹ cũng mất, nguyên nhân tất cả đều vì gia đình của Thiên Bình, đau lòng cho hai người họ cũng như chính mình ngập tràn trong tội lỗi. Do việc xảy ra liên quan đến hai căn cứ nên nhà nước chen vào, mọi thứ cứ như chưa từng xảy ra vậy, điều đó được dìm đến nỗi chẳng tay nhà báo nào biết được, nếu người nào đó phát lập tức bịt miệng hoặc thủ tiêu ngay.

      Tại bệnh viện,

      - Làm ơn tôi biết con bé có sao ?.

      Đèn hiệu đỏ vừa tắt, Song Ngư lao đến bác sĩ, nước mắt dâng trào bà đấm ngực đầy đau đớn, con của bà ra sao rồi, nó có ổn ?. Thiên Bình ôm lấy vợ, cố gắng kiềm cơn kích động của vợ lại, ông cũng đâu kém gì Ngư, muốn nháo lên nhưng chẳng còn chút sực lực nào cả.

      - Phu nhân bình tĩnh, tiểu thư qua cơn nguy kịch, viên đạn bị lệch, nếu như chút nữa thôi có lẽ cứu được nữa. Còn về thiếu gia kia, mất máu nhiều khiến cậu ta ngất, viên đạn được lấy ra, may thay nguy hiểm đến tính mạng.

      Song ôm lấy bé Xà Phu thở phào nhõm, mắt nặng trĩu vì khóc, thằng nhóc này lúc nào cũng làm lo hết, mà , cả hai đứa em đều làm rụng tim, cứ thả nhong thế này có ngày chúng chết mất. Song Ngư vùi mặt vào lòng ngực chồng, nấc , Thiên nhu mị đưa tay lau những giọt nước mắt của vợ, ông ôm chặt bà vào lòng. Mọi chuyện ổn cả rồi, con bé sao thằng nhóc cũng bị gì, có lẽ ông làm điều ác nên ông trời thương xót che chở cho chúng.

      Kết bị sốc, lúc tỉnh lại cứ la hét thất thanh, nhảy khỏi giường lao ra ngoài tìm Mã, người ra sao? Ý nghĩ cậu qua khỏi làm đau lòng đến quỵ ngã, té quá mạnh làm hai chân đau nhức nhưng vẫn cố đứng lên chạy đến phòng cấp cứu. Bảo từ xa nhìn thấy em tội nghiệp, quần áo xộc xệch, khuôn mặt xanh xao hốc hác, viền mắt đỏ hoe cứ chạy rồi té, đứng dậy được năm ba bước té tiếp.

      chạy đến nâng lấy Kết, đỡ vào phòng Mã sau khi phẫu thuật, nghe tin cậu sao, trái tim treo sợi chỉ của Kết được trở lại bình thường vươn mình ngóc đầu dậy. Vừa khóc vừa cười, gật đầu nghe vào phòng của Mã, cậu nằm giường, khuôn mặt trở nên xanh xao, đôi môi trắng bệch, vầng mắt hơi tím lún sâu, đôi mắt ngắm nghiền nghĩ ngơi. bước đến gần, nâng tay cậu lên đan vào bàn tay của , đặt nụ hôn lên mu bàn tay Mã:

      - Cậu sao là tốt rồi.

      Kết nâng mi mắt nhìn sang giường kế bên là Ngưu nha, Ngưu được thở bằng oxi, máy dò tim cứ bíp bíp, nhìn Ngưu bây giờ còn trong tệ hơi Mã nhiều, đúng, vì bị bắn nơi nguy hiểm hơn cậu mà.

      Xử mua chút cháo mang vào đợi khi nào hai người này tỉnh lại có thứ để lót bụng, Kết nở nụ cười cảm ơn với Xử, lấy hộp cháo để tủ bệnh, mắt mệt mỏi khẽ chớp, ngó qua nhìn lại chẳng có chỗ nằm nên leo thẳng lên giường nằm kế bên ôm lấy Mã.

      Cười, Xử Nữ cảm thấy tiếu hài, hết chỗ nghĩ ngơi rồi hay sao mà leo lên giành giường với bệnh nhân vậy kìa, cậu nhìn thiên hạ giường khẽ thở dài, cũng muốn leo lên lắm nhưng sợ động vết thương của , lấy chiếc ghế dựa cậu ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt sắp sụp mí, nặng trĩu vì mệt, cậu đùa nghịch những đốt tay của Ngưu, vui vẻ thầm:

      - Ngủ như heo ấy.

      Nghiêng người ngắm nhìn nữ tử giường chốc, cậu gụt đầu, gian trở nên yên ắng, cả bốn người đều thiếp cùng với giấc mộng của riêng mình.

      -Này tỉnh lại .

      Song Tử bước vào đập vào mắt là hình ảnh hai kẻ chăm nom ngủ say sưa, người đè lên bệnh nhân, kẻ giành cái mềm của người bệnh, biết có nên đánh cho hai đứa này ngập viện chung cho vui đây nữa. Kết đưa tay dụi mắt, lười biếng ngóc đầu, lần nữa úp mặt vào lòng ngực Mã ngủ ngon lành, Xử cũng choàng tỉnh nhìn Song bằng con mắt:"Con nào vậy? Ai biết"- gụt đầu ngủ tiếp. Song đưa tay định tán hai đứa Ngư nắm lại, môi nở nụ cười bất đắc dĩ:

      - Kệ chúng nó, bọn nhóc mệt lắm rồi, à còn Yết sốt ở nhà, Dương lo cho nó đấy, cháu mau về ở đây có bác rồi.

      Lưu luyến cái bạt tay chưa kịp hạ xuống, Song gật đầu chào Ngư bước khỏi phòng bệnh quên nhìn xem Mã Mã hồng hào hơn chưa, khi thấy cậu có vẻ đỡ hơn mới miễn cưỡng rời .

      Lắc đầu, cười mệt, Ngư đến gần con lớn, chuyện gì xảy ra với gia đình của bà vậy nè, lấy chiếc mềm mang theo Ngư đắp cho Ngưu, cái mềm của bị người "cực tốt" chiếm trọn rồi.

      Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, bà cũng thiêm thiếp vùi sâu vào thế giới mộng ảo.

      Trụ sở Z,

      Giải lấy tay bịp chặt ngực trái, đau quá!.

      Nước mắt ướt đẫm chiếc gối trắng, mồ hôi lạnh đầm đìa tuôn ra, lăn tới lăn lui khóc thét, cào cấu vào cánh tay Phong, khống chế thôi tự làm thương chính mình nhưng người bị thương lại là .

      Triệu Vĩ mở cửa bước vào, ánh mắt của ông ta sa sầm, xung quanh tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương, Đặt tay lên vai Triệu Phong, ông ghé tai :

      - Đến lúc rồi.

      Phong nhìn ông bằng đôi mắt tức giận, bặm chặt đôi môi, mâu quang thoáng do dự lẫn tan nát tâm can, nhưng vì ngày mai phải làm việc này, gật đầu đáp lại Vĩ, đứng dậy bước khỏi phòng chút.

      "Dù ra sao vẫn em mãi mãi".

      Ông ta nhìn Giải quằn quại đau đớn giường, ánh mắt thâm độc, quai hàm nghiến chặt, X của ông chết bởi tay Thiên và bây giờ Vĩ trả lại tất thảy đau khổ mà ông chịu đựng. Trả hết tất cả.

      Nhếch khóe môi Triệu Vĩ cười dâm tà, búng ngón tay, bên ngoài lập tức có bốn tên đàn ông bước vào, Triệu Phong siết chặt năm ngón tay đến nỗi sắp tan nát cái camera cầm.

      - Ta dạy con muốn đạt được mục đích phải hy sinh nhiều thứ kể cả người quan trọng nhất.

      Triệu Vĩ trước khi ra khỏi phòng vào tai Triệu Phong, nghiến chặt quai hàm, nhắm chặt đôi mắt, đặt ống máy quay lên cao bắt đầu ghi hình. Bọn người dơ dáy, hôi hám đến gần Giải, bọn chúng đưa tay xé nát quần áo .

      - ...khôn...g.. Pho...nggg cứu e...mm...

      Giải hét lớn, lấy tay che thân mình lui về góc giường, giương đôi mắt sợ hãi, cầu cứu đến phía Phong mà tim buốt giá, nhìn như kẻ hồn đưa camera lại gần quay những việc diễn ra.

      "Tại sao?"

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 36: Thể Bị Động Nữa

      Giải mở to mắt hoảng hốt, chờ đợi cứu giúp của Phong nhưng có bất cứ điều gì xảy ra, vẫn cầm camera tay, bước chân như bị đóng đinh tại chỗ chỉ biết đáp lại bằng ánh mắt đau đớn, tay cứ chỉnh camera cách máy móc.

      Tâm Phong chết lặng nhưng sao bằng trái tim đau đến tê dại của Cự Giải lúc này chứ, bốn tên đàn ông đó vẫn sấn tới, môi nở nụ cười dâm dục, đôi mắt đục ngầu vì món thịt béo bở trước mặt, vươn tay chúng kéo ghim chặt xuống giường:

      - LÀM ƠN.

      la thất thanh, tay chân đạp loạn xạ cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi màn hành hình nhục nhã sắp tới, nhưng trong khoảnh khắc Giải buông thỏng, mặc cho bọn chúng vân vê, chơi đùa thân thể , chỉ còn biết đưa đôi mắt oán hận nhìn về người con trai mà mình tin tưởng, , hứa bảo vệ , để rồi bây giờ nhẫn tâm đứng nhìn bị cưỡng bức, độc ác đến nỗi cầm máy quay để ghi lại tất cả. còn nước mắt, còn nhịp đập, đôi tay lạnh buốt cũng giống như trái tim bây giờ, tất cả hoàn toàn chết lặng.

      Nâng khóe môi, cười đến điên dại nhưng chẳng có bất cứ thanh nào vang ra từ chiếc miệng bé của bởi vì nỗi đau nghẹn nghèo che lấp mất thanh quản rồi. Cả thân mình chống chọi lại nặng nề của thân thể đè lên, ta nhìn cách khinh bỉ, chiếc lưỡi kinh tởm lướt quanh cổ , trượt nhanh đường xuống ngực rồi ngoáy tròn quanh rốn, những ngón tay ma quái yên phận liên tục cọ sát u huyệt Giải nhưng nơi đó hoàn toàn khô khốc. Từ bụng dưới của đau nhói, chất dịch chua cồn cào bao tử, chúng dâng trào lên tận cổ họng rồi nhanh chóng ngưng lại ở yết hầu, quặn, lại quặn, tử cung co thắt đến đau nhói. Cự Giải ôm chặt bụng mình vẻ mặt trở nên trắng bệch thấm đẫm mồ hôi lạnh, đau quá!.

      Triệu Phong vẫn đứng như trời trồng, đôi mắt hằn lên từng tia máu , tất thảy mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ mịt, nắm chặt lòng bàn tay, đầu óc quay cuồng bởi cái ý nghĩ điên dại nào đó, chúng nó làm bẩn hay đúng hơn chắc chắn vĩnh viễn hận . Cuối đầu nhìn vào lòng bàn tay nổi đầy gân xanh, quai hàm nghiến chặt, mâu quang sa sầm.

      Đùng Đùng Đùng Đùng

      Bốn phát đạn nhanh như chớp cướp bốn cái mạng chó trước mặt, bọn chúng kịp hấp hối, đầu bị viên đạn xuyên qua ghim chặt đại não, máu chưa kịp tuôn bởi cái tốc độ quá nhanh của Phong, ngã sụp xuống giường máu văng tung toé, bọn chúng nhanh chóng trở nên lạnh ngắt. Cự Giải chưa hay chuyện gì mới xảy ra đôi mắt vẫn còn hoảng hốt mà trừng to đến khi chiếc áo mỏng manh khoác lên người mới bừng tỉnh, khóe mắt cay xòe òa lên khóc nhào vào lòng , tay đấm vào lưng mạnh.

      - xin lỗi, xin lỗi Giải Giải xin lỗi, thể để em như thế được, xin lỗi xin lỗi.

      - Hức hức... nếu như cứu em, em hận suốt đời có làm ma cũng tìm mà giết.

      Phong ôm Giải trong lòng, mắt khẽ chớp, thở hắt tiếng dài may quá mọi chuyện đều ổn chưa kịp thư giản tiếng còi inh ỏi báo động vang lên. Phong quýnh quáng kéo Giải chạy ra ngoài hướng cửa chính, phía sau là đám lính tuần tra, chúng phát đuổi theo. cũng lo sợ nắm chặt lấy tay , tim đập như trống đánh nhanh hơn cả lúc nãy nhiều, vừa chạy Giải quay đầu lại nhìn phía sau xem, ánh mắt sốt sắn hoang mang, mất bình tĩnh. Hơi thở đứt quãng mà đúng hơn là nín luôn rồi, rất sợ bị bắt lại, lỡ như có chuyện chẳng lành sao đây.

      Triệu Phong kéo vào căn phòng bí mật nào đó, trượt nhanh người xuống chiếc ống dài, sau lúc cả hai yên vị trong xe rác như chiêu trò cũ của Ngưu-Xử, hai người chờ đợi xe rác đến.

      - Gọi cho cha em .

      lấy chiếc điện thoại đưa cho , ý chỉ cần gọi chắc chắn Thiên bắt được GPS truy ra căn cứ Z, gật đầu, nhận lấy điện thoại mà tay run rẩy đến bấm nút loạn xà ngầu, đầu óc rối mịt may mà số của Thiên chưa có quên a.

      - Alo - Đầu dây bên kia bắt máy.

      - Ch...a co...n Giả...i... đ..ây...

      lắp bắp , giọng của cha vẫn như ngày nào, khoé mắt cay làm dòng lệ cứ bất giác mà tuôn rơi.

      - Giải, con ở đâu?

      Giọng kinh hỉ của Thiên vang bên đầu dây cũng là lúc tiếng tút dài chết lặng vang lên, chiếc điện thoại Giải cầm bị Phong giựt lấy tắt ngay giấu dưới thùng rác, nhanh chóng lôi ra ngoài thấp thỏm, luồn lách, núp lùm, hầu hết đều điêu luyện mà trốn tránh.

      Cánh cửa trước mặt, Giải mừng rỡ theo Phong, cuối đầu để camera quay dính mặt, mọi thứ dường như rất êm xuôi cho đến khi...

      Bốp bốp

      Tiếng vỗ tay vang từ phía đối diện hai người, chết đứng, mắt trừng to cùng cả thân người cứ nhốn nháo, muốn bỏ chạy lại chẳng thể di chuyển.

      - Triệu Phong à Thiên Yết, tao biết mày thế nào cũng phản bội tao mà.

      Cự Giải ngạc nhiên, Thiên Yết? Đối lập với hết sức mơ hồ của Giải là vẻ mặt vô cùng bình thản của Phong, nhếch khoé môi trả lời:

      - Nếu biết hà cớ gì phải nhiều.

      - Mày nghĩ mày và cả tên Thiên ấy có thể qua mặt tao?.

      Phong hất mặt, ánh mắt thách thức nhìn xoáy vào Triệu Vĩ.

      - .

      5 tiếng trước.

      Triệu Phong hối hả đến phòng giam Trinh, nằm gục mình nền nhà dơ bẩn, cả thân người chẳng còn nguyên vẹn là bao:

      - Ngọc Trinh, muốn với tôi điều gì?.

      Trinh còn đủ sức để nữa, cầm mảnh đá khá bén dùng nó lột miếng da dưới đùi mình ra, máu tuôn dữ dội cả nền ngục ngập trong huyết thương, dường như còn suy nghĩ gì nữa tự mình móc ra chiếc túi được bảo quản dưới da người, trong đó là bức thư.

      Khi đưa xong bức thư cũng là lúc Trinh mê man bất tỉnh, khuôn mặt sưng vì biến dạng cùng thân thể chỗ gãy nơi trật, còn ra hình hài con người nữa. tội nghiệp cho nhưng làm được gì nữa bây giờ, cầm mảnh giấy chạy nhanh về phòng xem nội dung.

      " Khi em xem mảnh giấy này có nghĩa Triệu Vĩ biết thân phận của em rồi, ngày em lọt lòng chị tráo em cùng Mã Mã hòng mong muốn thay đổi được số mệnh. Chị biết chắc em lớn lên rất tốt hề xấu xa vì huyết mạch gia đình mình chảy trong em, còn Mã Mã nó thể trở về được. Vì sao? Thằng bé có thứ mà ông ta hằng mong muốn, trước khi vợ ông ta chết đặt lại dấu ấn người thằng bé và đó chính là nơi bà ta chôn giấu hàng trăm viên kim cương. Triệu Phong em tên là Thiên Yết hãy nhớ lời chị, em là người tốt, người dũng cảm và rất mạnh mẽ chị tin ở em - Song Tử -".

      Lá thư mấy thuyết phục nhưng khi nhìn thấy Trinh bỏ cả mạng mình cùng với đối xử khác lạ của Vĩ, dường như tin. Như vậy cũng tốt, chưa bao giờ xem ông ta như người cha cả, mọi thứ tốt đẹp của điều bị Triệu Vĩ cướp sạch và cả người cũng xém tý nữa còn nguyên vẹn.

      Lão Triệu đốt điếu xì gà, gác chân chéo lên nhau, ông ta phe phẩy điếu thuốc cùng cái vuốt cằm đểu cán:

      - Đưa bọn nó về phòng, chờ xem trò vui nào.

      Ông ta cười to, đáp trả ánh mắt câm thù của . Tao phải kẻ tầm thường.

      Về phía Thiên sau khi dò được GPS cuộc gọi, ông mừng rỡ, ôm chầm lấy vợ.

      - Chúng ta thể bị động nữa.

      Thiên , mọi người gật đầu tán thành, đến lúc để đánh trả rồi. Con chó bị dồn đến chân tường cũng quay lại cắn người, vậy làm người khi thể nhịn nữa nên trở tay từ bị động sang chủ động thôi.

      Yết bước vào cũng nghe được đầy đủ, tâm tư ổn hơn ngày qua nên có thể xuống giường được rồi. khoái chí cười toe cuối cùng thù cũng được trả. Giải trở lại bên thôi.

      "Cuộc chiến sắp được bắt đầu".

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 37: Cuộc Chiến Bắt Đầu

      ( Từ bây giờ bắt đầu kêu Dương - Song trở lại vai "chị" nha )

      Vào tháng trước,

      - Trinh, tôi tin em.

      Song Tử đưa lá thư phòng hờ mọi chuyện cho Ngọc Trinh, nếu lỡ có việc bất trách sắp xảy ra với Phong đây là thứ báo cho biết. Trinh nhếch khoé môi, tờ giấy vẫn chưa đụng tới:

      - Tại sao? Chị sợ tôi mang đến cho Triệu Vĩ à?.

      Song lắc đầu, chị cười buồn, ánh mắt se nhạt nhìn xoáy tâm hồn Trinh:

      - Chị biết rằng dù em làm cho Triệu Vĩ nhưng chắc chắn điều em xấu xa, bên cạnh Triệu Phong chỉ có em và Tố Nhi...

      - Sao phán đoán như chị biết tuốt về tôi thế?.

      Trinh cắt ngang câu của Song, vẻ mặt hờ hợt hỏi người đối diện, biết chị nghĩ cái thá gì, tại sao lại đưa cho địch thứ quan trọng như thế?.

      Nhưng sau chốc nghe tất cả từ chị, bắt đầu ngộ ra nhiều thứ, quay mặt nhìn vào lòng bàn tay biết lấy lá thư từ khi nào nữa.

      - Ngọc Trinh, em rất tốt, chị biết em Xử Nữ và em cũng chỉ vì thằng bé mà tới đây, từ đầu cuộc chiến này vốn giành cho em rồi.

      Nghiêng đầu, chị nâng khuôn mặt phờ phạt cố gắng nở nụ cười mệt mỏi với Trinh.

      - Tôi chắc mình giúp được chị.

      quay lưng để lại câu vô tình nhưng lại khiến Song ấm lòng. Trinh chắc chắn giúp được.

      Bằng thủ thuật nào đó Trinh cấy tấm giấy trong chiếc túi vào dưới đùi mình mà ai hay biết, hứa giúp Song Tử và cũng nghĩ giao nó cho bất cứ ai ngoài Phong, nếu như đến thời điểm cần thiết.

      Song cứ ngỡ Trinh chết và cái bí mật ấy cũng bị chôn vùi theo , nhưng khi Giải gọi về bằng số của Phong chị tin rằng tất cả bước đúng con đường rồi. Như vậy Trinh còn sống hay chết.

      "Ngọc Trinh tôi nợ em lời cảm ơn"

      Chị nghĩ thầm, nước mắt vô tình lặng lẽ rơi, khóc thương cho bé tội nghiệp, khóc vì tâm hồn lương thiện của . Gần mực đen gần đèn sáng, cớ sao Ngọc Trinh từ luôn gần với mực lại hề bị vấn đục như thế.

      Thiên Bình chỉ huy đám lính tinh nhuệ, ông vạch ra ba phương án cùng Bảo Bình, còn Song Tử dùng máy tính đánh sập hệ thống căn cứ Z theo đường truyền dữ liệu từ điện thoại của Phong, Sư Tử chỉ huy đội xa thủ mặt đất cùng , nguỵ trang chà trộn vào bên trong nếu có thể. Bạch Dương là phương án dự phòng B, cũng chỉ huy đám linh tinh nhuệ khác, cắm chốt cách xa khoảng 200m, có việc bất ổn lập tức ấn cứu. Về phía Bảo cùng Thiên nằm phương án C, nếu như thành công, ông và đặt bom nổ tung vành đai ngoài tổng tấn công, còn phương án A B thành công chỉ cần đưa thêm lính vào trấn áp bên trong.

      Thiên Yết cũng muốn tham gia nên cho thực phương án A cùng Sư cải trang vào trong căn cứ, Xử thấy thế bèn xin theo nhưng bị Dương mắng. Cuối cùng tỷ số thắng tiểu số, Xử vào phương án B cùng Dương. Kết - Ngư ở đây chăm lo cho hai người bệnh và cùng cầu nguyện thành công.

      Mọi thứ đều được lo đến chu toàn chỉ mong rằng lần này thắng trận, bên phía Triệu Vĩ vẫn chưa hay biết được Thiên dò ra nơi ông trú ngụ, lơ là kiểm soát.

      Chỉ vài phút nhoi Song Tử đột nhập được vào hệ thống chính, việc còn lại là đánh sập nó nhưng chuyện đó hề dễ như mười năm trước. Qua lần thất bại ấy có lẽ Triệu Vĩ rút ra kinh nghiệm cho chính mình rồi, ông ta tăng cường bảo mật những đường dây kết nối lên phần cao hơn. Song Tử hơi bức rức tức giận chút nhưng mấy cái này ông ta còn phải học ở dài dài.

      Về Sử Tử - Thiên Yết hai người họ trà trộn vào trong cách bình an, đám lính tinh nhuệ cũng triệt hạ từng tên, vì căn cứ Z đa số ở dưới lòng đất nên có phần khá khó khi chia công tác từng nhóm. Sư nhanh chóng chụp tên lính canh từ sau lưng bẻ cổ trong tích tắc, Yết cũng như bịp mồm rồi bẻ gãy cổ, hai người cải trang nhanh, cuối đầu bước qua cổng an ninh, gật đầu, vội khẽ vào micro "an toàn".

      Dương - Xử đống trại cách 200m cũng dần đà tiến vào từng chút , sợ rằng kịp nếu như ở quá xa, chị khá rành trong việc này còn cậu cứ loay hoay chả biết nhiệm vụ mình là gì.

      - bảo ở nhà nghe.

      Dương gắt gỏng nạt, Xử chề môi:

      - Em lớn rồi, mấy việc này phải học hỏi chứ.

      Chị lắc đầu chẳng thèm nhiều với thằng nhóc ranh này, tiếp tục đặt ống nhòm lên quan sát, đến khi Sư - Yết khuất sau cánh cửa lớn, chị kết nối bộ đài qua micro.

      - Tình hình thế nào rồi?. - Dương hỏi:

      Sư trả lời: Vẫn còn sống.

      Phì cười, giờ phút này vẫn còn giở thói đùa giỡn nữa, mà thôi như vậy đỡ phần nào lo lắng, vẻ mặt nghiêm lại Dương bắt đầu chỉ huy những tên lính rỗi công ngồi uống trà bàn chuyện.

      Dù thấy rằng mọi chuyện đều tốt lành nhưng phải vậy đâu, lúc Sư - Yết bước vào mới hay, căn cứ này như cái mê cung biết đâu mà lần, các hành lang thông với nhau có ngõ cụt, chưa chúng đều có hai màu chủ đạo đỏ đen, đến đâu cũng giống y chan nhau làm Sư hoa mắt chóng mặt, còn Yết dở khóc dở cười, hình như qua rồi mà cũng chưa chắc đến. Đứng yên nơi căn phòng có cánh cửa vàng to, chỉ có này tách biệt thôi, mọi cách cửa khác đều nâu đỏ, trong đầu hai người lóe lên ý nghĩ:"Triệu Vĩ"- nở nụ cười gian manh, Yết mở chốt khóa, Sư trước đó làm nhiễm màn hình camera, giờ đây hai người như tàn hình trong tất cả máy theo dõi, tự do hoành hành. Nhưng phải dễ dàng vậy, hai người chỉ có tiếng sau đó mọi thứ trở lại bình thường, đó là những gì Song bảo.

      Tạch

      Cánh cửa mở toang, bên trong vắng vẻ có ai, Yết chạy nhanh về máy tính chủ, khởi động, dù mù tịt về vụ phần mềm này kia nhưng ít ra cũng biết sao chép dữ liệu gửi về đường truyền cho Song, nhưng có vấn đề , lúc gửi dữ liệu có thể bị phát .

      Cạch cạch cạch

      Tiếng bàn phím vang vọng khi nhịp tay gõ xuống, gian yên lặng đến rợn người, Sư đứng ngoài cửa canh chừng, cầm khẩu súng lục Anaconda vẻ mặt điềm tĩnh quan sát tình hình, cũng khẽ nhịp khẩu Bisley ánh mắt trong chừng ngoài hướng cửa.

      Tít Tít

      Dữ liệu được gửi thành công, chốt máy, tắt nguồn dữ liệu cùng bước ra ngoài như chưa có việc gì xảy ra, nhưng được đoạn Yết - Sư khựng lại đổ cả mồ hôi lưng:

      - Này.

      Tiếng gọi từ sau lưng, cho tay vào túi sờ khẩu Bisley của mình, Sư nháy mắt kêu khoan hành động, người kêu là nãi nãi a, bà ta chừng năm mươi mấy tuổi vẻ mặt khá hung tợn:

      - Quản gia.

      Nhìn dáng vẻ cả bộ quần áo bà ta mặc, Sư dư biết đây là ai rồi, cung cẩn cuối đầu chào bà, Yết thấy thế vội làm theo. Quản gia nheo mắt thấy người bên cạnh Sư có vẻ vụng về, nghi hoặc hỏi:

      - Đây là người mới à?.

      - Vâng.

      - Được rồi, cậu mau mang cái này đến phòng cậu Phong .

      Bà ta đưa chiếc hộp đặt vào tay Sư, giả vờ hỏi:

      - Quản gia tôi biết cậu Phong ở đâu.

      Quản gia già rồi, bà gật đầu, quên mất những tên lính này sao biết phòng cậu chủ nơi đâu, ông chủ cho bất cứ ai đến gần nơi đó từ xưa đến giờ mà, vì có việc gấp bà ta chỉ lối cho hai người luôn. Sư "vâng" tiếng kéo Yết bước , sau khi khuất dần bóng dáng bà, khẽ thở dài, tim lúc nãy muốn nhảy đạch đạch như cá lên bờ luôn ấy. Yết vẫn suy nghĩ nhiều bước chân nhanh hơn, lòng vui mừng lẫn hỗn loạn, chỉ chút nữa thôi được gặp lại Giải rồi.

      Oeo Oeo

      Tiếng chuông báo động vang lên làm đều hốt hoảng giật bắn người, bước chân cấp tốc chạy nhanh đến phòng Phong, căn phòng bị khóa ngoài, may mà lúc nãy quản gia có đưa chìa khóa a, tra khóa để mở.

      Cạch

      Mở nhanh cửa hai người chui vào, gian tối om ngọn đèn chiếu sáng, thanh yên lặng đến nỗi có thể nghe được hô hấp người bên cạnh, bỗng trong đêm xuất bốn đớm sáng như những bóng đèn pha khẽ đảo quanh.

      Tạch

      Ánh đèn mở toan, mâu quang khẽ chói, Thiên Yết đứng yên tại chỗ, tâm hồn bay bỗng, miệng nên lời, khóe mắt cong, viền môi cũng vẽ nên nụ cười tuyệt hảo nhưng...

      Mọi thứ dường như thay đổi, vui mừng trong chốc trở nên ảm đạm, khí xung quanh như bị vùi sâu trong oán hận. Tức giận, đôi mắt hằn từng tia máu đỏ, hai hàm răng va vào nhau tạo nên thanh nhức óc "kèn kẹt".

      "Chết tiệt".

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 38: Đánh Trả

      Bàn tay Yết đưa nhanh vào túi, cầm chặt bảo bối Bisley của mình, ánh mắt trở nên sắt bén đến nỗi có thể giết chết cả người đối diện, Sư cũng kém gì Yết, nâng khẩu Anaconda chĩa thẳng về trước nhắm mục tiêu đưa vào nòng chỉ còn việc bóp cò nữa thôi.

      - Hừ thử bắn xem nào? Dám ?.

      Tố Nhi chế trụ Cự Giải trong lòng, ả chĩa họng súng cây Gyrojet vào thái dương , chỉ cần ả lơ đãng đặt nhón tay đảm bảo viên đạn ấy ngọ ngậy bay xuyên qua đại não .

      Giải sợ hãi nín thở hai mắt mơ màng nhìn xoáy vào tâm hồn của Yết, trong gầy, hai hốc mắt thâm sâu, làn da nhợt nhạt quá lòng bỗng dâng lên nỗi chua xót nhưng đau lòng, bàn tay tê cứng đến trắng bệch cố gắng nhúc nhích từng ngón .

      "Triệu Phong".

      Cự Giải lo cho Phong, rất lo cho , lúc nãy ôm nhau che chở từ đâu hai kẻ to lớn lôi ra ngoài, bảo sao về ngay nhưng hơn nửa tiếng rồi, rốt cuộc có bị gì ? Điều này làm tim bấn loạn, nếu như chẳng may Triệu Vĩ cố tình hãm hại sao?.

      Khóe mắt Giải bị che phủ bởi lớp sương mờ ảo, ánh mắt long lanh nhìn Thiên Yết nhưng tâm lại đặt ở nơi khác, nghẹn ngào đến khó thở nấc , ngực phập phồng trong lớp áo sơ mi của bả vai run rẩy làm Tố Nhi bóp chặt đầu vai Giải đến đau điếng.

      Ngón tay Tố Nhi khẽ cong lên, Sư lập tức tròn mắt hét:

      - Đừng đừng...

      bỏ súng xuống đất huých cù chỏ vào người Yết, cũng bừng tĩnh đặt khẩu súng xuống đất hai người lui ra xa tý giơ hai tay lên cao để sau đầu, Nhi nhếch mép, ả đanh hàm khóe mắt chợt hất lên cao, khuôn mặt ả lúc này chẳng khác tên tử thần, ta nghĩ gì? Thôi cong ngón tay, ả kéo Giải ra gần cửa sổ đẩy mạnh lưng làm cả người nhướn về phía trước, hoa mắt chóng mặt vì cái độ cao chớ vớ từ đây xuống cái sảnh hay khu vực nào đó, trời ạ, chỉ cần lỡ rớt xuống thôi chắc chắn thịt nát xương tan.

      - Đừng muốn gì đây?.

      Thiên Yết lẫn Sư Tử quýnh quáng về phía trước hai bước, Nhi trừng mắt nâng thêm lực tay đẩy Giải, lập tức bước chân hai người dừng lại, đôi mắt hoảng hốt tim nhảy dựng, ả ta có thể đẩy Giải xuống bất cứ khi nào nếu như Yết - Sư hành động gây khó dễ. Sư biết thời thế tiến nữa mà lùi về dần, trong thoáng mâu quang khẽ đảo xuống phía sau, nhàng mở miệng:

      - Chúng ta có thể từ từ chuyện được ? nhất thiết phải làm như vậy đâu.

      - Thế sao? Tôi nghĩ đơn giản như thế, khi khống chế được tôi kẻ phơi thây chắc chắn là tôi rồi.

      Ả chanh chua mở miệng, lời lẽ lạnh nhạt lãnh đạm lại có chút gì đó khinh thường lẫn sốc láo, hất mặt khẩu súng ả dí vào đầu Giải, giờ đây chả còn biết cái gì nữa các tĩnh điện dường như bị kích thích hoảng loạn chạy vòng trong tay chân .

      Cạch

      Cánh cửa mở to lần nữa Sư - Yết chưng hửng lẫn rối trí, đôi mắt khỏi lên mất bình tĩnh. Triệu Vĩ cùng Triệu Phong bước vào đằng sau hai người còn rất nhiều binh lính súng ống tinh vi chĩa thẳng hướng , khẽ lùi lại gần chỗ Trương Tố Trinh, Sư quay sang Yết nháy khóe mắt, dường như hiểu nhưng chưa phải lúc hành động.

      Triệu Vĩ kê sát miệng thầm bên tai Phong:

      - Lấy súng và bắn chết hai người đó tao tha cho con bé, còn chuẩn bị tinh thần .

      Đồng tử Phong co chặt, những tia máu lại lấp nơi tròng trắng của , ánh mắt chuyển dời nơi Giải đối mặt với tử thần lại đưa mắt nhìn xem hai người trước mặt, kẻ là em song sinh người là rể, bàn tay siết chặt khẩu Gyrojet đến tê dại, nhưng khi Vĩ hất cằm Trinh đẩy mạnh chút còn kịp suy nghĩ thêm gì nữa. Nâng họng súng lên theo quán tính.

      Đùng

      - ...

      Tiếng hét thất thanh của Song Tử, chị phá sập hệ thống cách dễ dàng, lại đột nhập vào mà chẳng có tên nào hay trong lúc chạy tìm Sư - Yết đồng thời dẹp hết bọn người này Song vô tình đến đúng nơi. Mắt mở to đau thương, hơi thở bị dồn ngược vào trong lời chị vừa dứt cũng là lúc phát súng chạm tới đích đến của nó.

      Bộp

      Triệu Phong thả cây súng xuống đất chạy nhanh về phía Cự Giải, ôm chầm lấy , quờ quạng ngây ngốc nhìn qua lớp sương mờ, òa khóc Giải nhào vào lòng tay đấm lên ngực . Tại sao lại bỏ lâu như vậy chứ? sợ chết được.

      Thiên Bình - Song Ngư kịp lúc chạy đến chứng kiến cảnh người nhà tàn sát lẫn nhau, may thay ông thở dài nhỏm khi Yết vẫn còn toàn thây và đứng như trời trồng cạnh Sư ánh mắt đau khổ, tức giận nhìn chăm chăm vào Giải.

      Tố Nhi ôm chặt vết thương loang lỗ máu tươi, bước chân bủn rủn ả lùi về sau, ánh mắt khó tin nhìn vào bụng mình. Phong bắn ? Đau thương thay ả nhếch môi cười khinh khóe mắt lóe lên tia độc ác, họng súng nhắm thẳng vào đầu Giải mà bóp cò.

      Đùng

      Bịch

      gian dường như quay chậm chậm và nó dừng lại khi vật thể nặng nề ngã lăn xuống đất máu thấm đẫm vùi thây vào hố huyết thương, mọi người cũng vì thế căm nín thoát bật tim, tay chân theo đà buông thỏng.

      Dương chạy đến ôm chầm lấy độ ngã tự do của Mã, cậu bất tỉnh nằm gọn trong lòng . còn nghe gì ngoài thanh kéo dài thê lương Mã thiếp vào bóng tối cùng hình ảnh Kết thét to nhưng có bất cứ luận nào cả, chỉ có hình ảnh mờ nhạt dần rồi biến mất trong màn đêm.

      - ... ...

      Kết ôm chầm lấy Mã nâng đầu cậu dậy, nước mắt mặn chát rơi vào viền môi cậu, đau thương thay lại thêm vết sẹo và nó ở vai phải, máu huyết vô tình cứ tuôn như suối. Tại sao lại ngốc như vậy chứ?.

      45' trước.

      Nhân Mã tỉnh dậy mới biết tại sao trong mơ cậu lại thấy mình bị voi đè, là bên ngoài có con còn to hơn voi đó chứ, Kết đè cả người ôm trọn thân cậu đến nghẹt thở nhưng vẻ mặt mệt mỏi của lại làm cậu thương , đưa tay vuốt ve làn da non mịn ấy cậu hạnh phúc mỉm cười. Bỗng nhiên nghe được lời thầm nào đó bên gối, cạnh tò mò thọt tay vào. chiếc máy thu .

      biết của ai cậu bật lên nghe, đoạn chuyện đó làm lòng cậu rơi xuống mười tám tầng địa ngục. Cái gì mà hoán đổi? Cái gì mà Yêt - Phong - Mã? Nghĩ đây là trò lừa bịp cậu gọi Kết dậy cùng mình qua phòng Thiên - Ngư.

      - Cái này cháu lấy ở đâu?.

      Thiên Bình ngỡ ngàng, ngạc nhiên với nội dung trong chiếc máy ấy ràng lúc đó ai ghi lại mà nhưng thoáng qua ông biết là ai rồi -"Thiên Yết thằng nhóc này" - ông mở tròn mắt nhìn vẻ mặt sa sầm của cậu mà lòng ngực chùng xuống, đôi mắt trĩu nặng ông khẽ xoa mi tâm.

      - Cháu nghe ta...

      - cần, chỉ cần cho cháu biết đó là hay giả. Chỉ thế thôi.

      Đôi mắt cậu trong chờ, mong rằng đó chỉ là trò chơi khăm của ai đó mà thôi nhưng đáp lại là cái gật đầu miễn cưỡng của Thiên, cậu tức giận cũng chẳng buồn chỉ là thể tin thôi, cong khóe môi cậu cười ngây dại:

      - Đừng đùa nữa cháu thích đâu.

      Nhưng Song Tử xuất , chị thở dài giải thích tất cả, Mã sau khi nghe xong gật đầu quay mặt trở về phòng trong im lặng bao trùm. Ma Kết cũng tin được những điều đó, choàng tay ôm sau lưng Mã, vùi mặt vào tấm lưng ấy muốn chịu chút gì đó nỗi hoang mang của cậu lúc này.

      Sau khi tình hình thuận lợi Thiên, Ngư, Song, Sư, Bảo ra xe đến căn cứ Z ở lại chỉ còn bốn đứa nhóc tỳ trong đó có hai người chưa tỉnh ngủ. Đợi mọi người Mã cũng mặc đồ lại chịu đựng cơn đau mà theo, cậu muốn biết Triệu Vĩ ra sao, ông ta độc ác đến cỡ nào, cuối cùng tại sao cậu lại là con của ông ta? kẻ giết người gớm tay.

      Kết lo lắng đòi theo cậu cũng cản có lẽ là để ý đến bởi lúc này đây Mã chỉ còn những nghi vấn cần được giải đáp thôi.

      Khi Tố Nhi bắn phát đạn đó cũng là lúc Mã đỡ thay, trong thoáng cậu nhìn vào người đàn ông đó. Ông ta tầm thường, ông xứng đáng được cậu xem là cha hay đúng hơn Triệu Vĩ vĩnh viễn chỉ là con sói ác độc tình người biết đến cái gọi là "gia đình". Vĩ bỏ mẹ Mã trong lúc lìa đời, trở về nhận lại cậu, ông ta chỉ biết tiền tài, địa vị nhưng có giàu đến mấy ông cũng thể mua nổi "tình thương" đâu. con người kinh tởm.

      Ma Kết dường như kiềm chế được bản thân mình nhìn bàn tay cậu máu tuôn ngừng làm lòng đau nhói, đứng phắt dậy.

      Bốp Bốp Đùng

      Tố Nhi cười khinh sau lưng Kết do quá chủ quan ả liền bị Kết giựt lấy súng tay đập vào mặt mạnh hai cái đến choáng váng, giờ chỉ còn cái xác hồn đầy giận dữ, nhắm thẳng vào đầu Nhi bóp cò. Viên đạn theo họng súng bay thẳng đến đại não của Tố Nhi, xuyên qua và ngự trị trong đó. ả mở trừng mắt kịp trăn trối, từ trán máu chảy dài lắp đầy khuôn mặt ả trong đáng sợ, cái xác người vật vã ngã ịch xuống sàn khuôn mặt nhanh chóng tái xanh lạnh lẽo, ánh mắt vẫn trợn lên hề nhắm lại.

      - Hahahaha...

      Triệu Vĩ bị bao vây xung quanh, ông ta cười to ôm bụng nhìn những thứ diễn ra cứ như vở hài kịch được biên đạo kỹ lưỡng, khóe mắt nâng cao ông ta vẫn như vậy. Vẫn cho là mình sai và mọi thứ lúc này sắp đến hồi kết rồi.

      - Triệu Vĩ ông hãy quay đầu lại , lúc nào cũng kịp mà.

      - Quay lại? Thiên Bình đến bao giờ ông mới hiểu được từ lúc bắt đầu tôi thể dứt ra được nữa.

      - Triệu Vĩ.

      Song Ngư bước lên trước mặt chồng, mâu quang tối sầm, bàn tay nắm chặt bà thở hắt ra khóe môi khẽ nhếch.

      - Ngư em vẫn khỏe chứ? Nhìn em cứ như ngày nào vậy.

      dịu dàng trong đôi mắt ông ta làm bà buồn nôn, tâm hồn đen tối ấy bà thể cứu vớt ông nữa, cái bùn lầy Vĩ đặt chân vào quá sâu nó ăn sâu đến tâm can của lão rồi.

      - Tôi vẫn khỏe lắm, đừng giả vờ nhu mì nữa, ký ức năm ấy tôi trả lại ông tất.

      Bà vung tay lên cao, ánh sáng lóe rọi làm Triệu Vĩ nheo mắt, lưỡi dao sắt nhọn hướng đến ông với tốc độ nhanh như thoắt. Đưa tay lên cao theo phản ứng ông cố gắng che cái đầu của mình nơi mà con dao sắc nhọn sắp sửa được đặt xuống.

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 39: Khởi Đầu Mới

      Mũi dao nhọn hoắc chĩa thẳng đỉnh đầu Triệu Vĩ cơ mà qua mấy phút ông ta vẫn chưa có chết a, thấy là lạ Vĩ khẽ đưa mắt nhìn, rợn cả da gà khi đối diện với nụ cười quỷ quyệt cùng mâu quang lạnh óc của Song Ngư, lão ta ổn định lại nhịp thở. Kẻ thắng là kẻ biết thất thời nên làm gì, lão cười xòa nắm lấy bàn tay bà:

      - Tiểu Ngư, em thích hợp cầm những thứ nguy hiểm như vậy đâu.

      - Thế à?.

      Bà nhếch mép tạo nên vẻ xem thường khuôn mặt hồng hào nhưng lại tỏa hàn khí lạnh băng, ánh mắt sắc còn hơn lưỡi dao chọc thủng cái quỷ kế hình thành trong đầu lão Vĩ, ông ta liếc mắt hướng về phía Thiên, với tốc độ cực nhanh ông bẻ tay Ngư chế trụ con dao trong tay đưa thẳng vào yết hầu bà cách khoảng đến hai milimet. Bất ngờ nên Song Ngư kịp trở tay ánh mắt se lại nhìn chồng, Thiên Bình cũng theo phản xạ mà bước tới nhưng khi thấy con dao làm bà trầy đến rớm máu, bước chân Thiên khựng lại.

      - Buông mẹ tôi ra.

      Cự Giải từ sau lưng bay tới định đấm vào lưng Triệu Vĩ ông ta đoán trước có việc này nên nhàng lách người tránh né.

      - Ông muốn gì? - Thiên Bình lo lắng cho Song Ngư, ông nhìn cán dao chói lóe ánh bạc mà bực tức :

      - Thiên Bình à sao lại hỏi câu ngớ ngẩn đến thế? Bây giờ các người chiếm căn cứ của tôi rồi còn nơi nào để thoát chăng, bây giờ tôi cần chiếc trực thăng, năm tỷ USD trong mười phút nữa nếu ...

      Lưỡi dao lơi qua lập tức dòng máu đỏ tươi lăn dài, Song Ngư cảm thấy cái lạnh của lưỡi dao lướt qua cổ mình, bà khẽ nheo mắt cố gắng giảm bớt nhói buốt.

      - Hahaha...

      Song Ngư phá lên cười làm cho mọi người chưng hửng nhìn bà, hôm nay trong Ngư khác quá bà hình như điên cuồng và sao nhỉ? thể tả nổi, giọng đều đều vang lên nhưng lại khiến người nghe như lạc vào cõi tiên dọa người.

      - Triệu Vĩ à.. Triệu Vĩ... ông vẫn cứ như vậy sao? Tôi giống như mười tám năm trước nữa rồi... Phải làm sao đây?

      Mọi người cùng nhìn nhau ánh mắt nghi hoặc:

      " nhớ lại hết rồi sao?".

      Kể cả Triệu Vĩ cũng sợ hãi mà giảm bớt đề phòng, lời của Ngư nghe lạ hình như nó phải là của bà ràng là , ông ta nắm mớ tóc dài của Ngư kéo lên thoát khỏi làn da trắng mịn. Tất cả lại lần nữa choáng ngợp:

      - Bạch Hoa?.

      Khuôn mặt này là của Bạch Hoa người vợ mười tám năm trước cứ ngỡ bị vùi trong lớp bùn đất kia và có lẽ chỉ còn lại bộ xương trắng phếu thôi nhưng tại sao? hiểu chuyện gì xảy ra từ ngoài cửa Song Ngư bước vào tay là khẩu Anaconda mới toanh, nhếch môi bà lạnh lùng bóp cò.

      Đùng

      Triệu Vĩ chớp mi mắt tay bịp chặt vết thương nơi ngực trái, khóe mắt vẫn rời khỏi Bạch Hoa người mà ông từng bỏ rơi, người mà ông cho đến lúc chết. thể ngờ rằng mình lại là người chết trước vợ, cong khoé môi vệt máu dài lăn vòng viền môi mỏng của Vĩ, ông nhắm mắt xuôi tay để cả thân mình rơi vào lòng Bạch Hoa, cuối cùng ông cũng nhận ra đến lúc chết chẳng ai khóc thương cho mình cả.

      Bạch Hoa ôm lấy thân hình lạnh từ lúc nào của Triệu Vĩ, ánh mắt bà vô hồn nhìn người trước mắt - Thiên Bình, bao năm qua bà lặng lẽ làm người hàng xóm cạnh nhà ông vốn muốn xem con trai hằng ngày trưởng thành thế nào lại thêm việc nung nấu ý muốn tìm gặp Triệu Vĩ, giết chết kẻ bạc tình năm xưa. Đến bây giờ ông ta chết nhưng tâm bà chẳng hề vui vẻ gì cả, lòng buồn thê thảm nổi nhớ chàng trai ngày ấy da diết. Vuốt ve khuôn mặt Vĩ lần cuối bà đứng dậy ôm lấy Nhân Mã trong tay ánh mắt tràn ngập thương rằng cùng Phong - Yết đưa Mã bệnh viện, lướt ngang qua Song Ngư, Hoa dừng lại gật đầu cảm ơn rồi bước tiếp.

      Song Ngư lại gần chồng nhận được cái lắc đầu ngán ngẩm của Thiên, bà rút đầu:

      - Sao nào?.

      Thiên Bình hôn má Ngư nắm tay dắt ra ngoài, trong căn phòng chỉ còn hai thể xác lạnh lẽo chôn vùi cùng tội lỗi những năm qua.

      Lúc Ngưu - Xử tới mọi người xong việc, Xử đột nhiên nâng bước chân nhanh hơn đến căn phòng giam vì lúc nãy cậu lướt qua camera có thấy gì đó.

      Đập vào mắt cậu là hình hài đáng sợ dọa người, người con tàn tật như chết rồi nằm dưới sàn, bỗng ngón tay khẽ động. Xử giật bắn người chạy lại gần đỡ mới hay ra là Ngọc Trinh, quầng mắt cậu khẽ nheo nước mắt cũng lăn dần xuống má. May quá chưa chết vẫn chưa có chết a.

      - Cảm ơn cậu vẫn còn sống.

      năm sau,

      Yết ngồi trong góc đợi bóng dáng Giải xuống lầu vẻ mặt cực kì muốn bốc hỏa, cái tên Phong kia dành hết thời gian của Giải làm tiếp cận được. Mà cũng đúng bây giờ là người của chứ có phải của nữa đâu mà ghen với tuông, đút tay vào túi quần phi người lên phòng Giải.

      Cũng vừa lúc Phong dắt Giải xuống nhà, cả ba người đụng mặt nhau Yết tức giận nắm lấy tay lôi nhưng bị khựng chặt lại, cũng nắm lấy tay của kia kìa, thế là Giải nhà ta bị hết bên này đến bên kia kéo tới kéo lui muốn đứt làm hai luôn.

      Mã bước xuống lầu bị chặn lại, cậu luồn lách lắm mới qua được chui thẳng vào bếp vẻ mặt ngái ngủ ôm tô ngũ cốc mà Bạch Hoa làm sẵn, cậu cười tươi tắn ăn hết bữa sáng của mình cùng mẹ, Kết chạy nhanh kiếm cái áo lót hôm qua ràng cởi ra để đầu giường giờ nằm đâu rồi.

      - Đứng lại Ngọc Trinh...

      Ngưu - Xử đuổi theo Ngọc Trinh muốn tắt hơi, sau khi chữa trị xong Trinh cứ như đứa bé nhớ gì cả cũng chẳng biết mình là ai thế là bây giờ cả hai cậu phải canh Trinh như đứa trẻ lên năm vậy.

      Ngọc Trinh cột cái áo lót lúc sáng lợm trong phòng Kết tóc, mặc đầm nhưng mặc quần chạy nhong nhong ngoài sân, vẻ mặt hớn hở trêu đùa cùng Ngưu, Xử. Song Tử ôm lấy Xà Phu đạp Sư Tử qua bên ai bảo cứ dành bé với chị chi, Sư khóc rống đòi con nhưng bị Song ăn hiếp, Dương cũng nhập bọn đánh cho u đầu.

      ôm đầu mét Bảo, rơm rớm nước mắt kiểu như tội nghiệp lắm vậy đấy, cũng may sao đàn ông nên hiểu nhau, hai người ngồi xấu Song, Dương. Kết quả hai chị nghe được thế là xong đời.

      Còn về phần cái chết của Triệu Vĩ - Tố Nhi bị dìm đến chả ai hay biết, xác hai người được hoả thêu rãi ngoài biển, cuộc sống của họ dứt nên trở về với cát bụi .

      Song song với buồn bã là tin vui đó là tháng sau Bảo - Dương làm đám cưới sau mười mấy năm thương che chở nhau. Bây giờ mưa thuận gió hoà rồi mau làm đám cưới nữa đợi đến bao giờ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :