Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 6: Trở Về Với Cát Bụi

      Vài ngày sau, tôi bắt đầu phát sốt, trong lúc mơ màng tôi thấy , Thái Hữu cầm lấy tay tôi, nhàng đặt nụ lên từng khớp tay tôi. Nụ cười của chiếu rọi trong đôi mắt tôi. Nhưng rồi tôi hoang mang, đau khổ, bởi vì tôi đâu thể nhìn thấy thế giới xung quanh, vậy tại sao lại diện trước mặt?.

      Tỉnh giấc, mọi thứ lại là màu đen chết tiệt đó, tôi bật khóc thành tiếng, cả người tôi mệt nhoài khó chịu, bụng dưới co thắt từng cơn, chất dịch chua chát từ bao tử trào lên khiến tôi buồn nôn, choáng váng đầu óc. Tôi mê sảng gọi tên :

      - Thái Hữu... Thái... Hữu...

      Cứ mãi như thế dứt.

      - Linh, tỉnh dậy em. Em ngủ hai ngày liên tiếp rồi, ăn chút gì em kiệt sức mất.

      Giọng của Gia Thiện bên tai khiến tôi dần trở về thực, đờ đẫn, vô hồn nhận từng muỗng cháo của . Bỗng dạ dày tôi chấp nhận được, nó đau đớn khiến tôi co người, nôn mửa ngừng:

      - Em muốn gặp Hữu... Hữu ơi!.

      Tôi chỉ muốn thôi, tôi cần ăn, tôi muốn như thế này nữa, Thái Hữu, tôi thể mình đứng lên, mạnh mẽ như mình tưởng.

      - Rồi rồi, em ăn ngoan tôi đưa em gặp Hữu được ?.

      dụ ngọt bên tai tôi, dù nó rất hoang đường nhưng lại làm lòng tôi yên ổn, cố gắng nuốt từng muỗng cháo ấm vào bụng, cả người đuối sức thiếu nhựa sống nghiêng về bên, dường như mấy lần liên tiếp phải ngừng lại đỡ tôi ngồi ngay ngắn, chiếc gối mềm mại lót sau lưng phần nào khiến tôi thoải mái.

      Ăn xong, tôi lại thiếm thiếm ngủ quên mất phải gặp Thái Hữu.

      Trời se lạnh, từng cơn gió ẩm mùi từ dưới đất xộc lên mũi tôi, lo lắng, sợ hãi tôi biết mình ở đâu vào lúc này, và chẳng hiểu tại sao bản thân lại có thể ra ngoài đường mình. Minh chứng ràng nhất là đôi chân trần của tôi đạp từng mãnh đá cứng ngắc lạnh toát, hơi lạnh từ lòng bàn chân đổ dồn lên khắp người, khiến tôi run rẩy ôm lấy thân thể monh manh trong chiếc váy ngủ mỏng.

      - Có ai ?.

      Tôi lí nhí hỏi, có ai trả lời cả, ừ có vài tiếng ve hay dế kêu, chứng tỏ tôi con đường vắng, và vì thế càng làm tôi sợ hãi thêm. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Tôi hét lớn:

      - CÓ AI Ở ĐÂY ?.

      Cũng chẳng có ai trả lời tôi, nâng bước chân run bần bật, tôi chậm rãi, đôi tay mần mò cố gắng đánh giá tình hình trước mặt, hiểu xem mình ở cái nơi quái quỷ nào. Ôi, sao ở đây lại lạnh vậy, nước lại nhiều nữa, lẽ trời mới mưa xong? Chắc có lẽ là như thế!.

      - Đại ca, cái con mù hôm trước kìa.

      Lời đó như điềm báo hay, bước chân tôi nhanh và vội vã hơn về phía trước, bởi giọng kẻ đó phát ra từ sau lưng tôi xa lắm.

      - Này, đừng có chạy đường cụt rồi.

      Đúng như vậy, đầu tôi va mạnh vào vách tường cứng, tôi còn có thể ngửi được mùi gạch trộn lẫn mùi nước ẩm ướt. Chết ! Bọn chúng làm gì tôi đây?.

      - Đừng lại gần đây.

      Áp chặt tấm lưng vào tường, tôi thét lớn, tay đề phòng để trước ngực. Đáp lại tôi là giọng cười khinh khỉnh của bọn chúng:

      - Nhớ tao con mù, tao thích đến này... Và tao cũng thích ôm nữa.

      - Á... Thả tôi ra.

      Tôi hét, tay ngừng đấm vào tên bỉ ổi trước mặt, thô thiển dám ôm lấy con nhà lành, chưa tính đến việc... cố làm nhục tôi, đôi môi chết tiệt vờn quanh chiếc cổ rịn đầy mồ hôi lạnh của tôi.

      - Cũng ngon phết, hèn gì thằng Hữu lại mê mẫn như thế. Tiếc là mày là con mù, tao cũng đổ khỏi cần tán rồi!.

      Nghe cái giọng tiếc nuối của mà tôi buồn nôn, tôi chính là cần tên đáng nguyền rủa này đổ, làm ơn buông tha cho tôi dùm cái. Ghê tởm quá!.

      Tôi cảm nhận được nụ cười của đôi môi ấy, chúng lướt quanh cổ tôi mang theo hương vị tanh hôi nồng nặc của chán ghét. Tôi cố sức đẩy nhưng bị hai tên nào đó nắm chặt tay đưa qua khỏi đầu. Đưa chân lên định đá cũng bị kiềm lại, trông tôi bây giờ chẳng khác nào con ếch bị ghim chặt vào chiếc bàn mổ thí nghiệm sinh.

      - Làm ơn...

      Nước mắt tôi thấm đẵm bờ môi nhợt nhạt, tiếng kêu gào hòa lẫn từng nấc. Nhưng ngừng lại, đôi tay tiếp tục xúc phạm tôi. Thà chết chứ tôi thể để bị hạ nhục như vậy được.

      Và rồi môi tôi nếm được mùi tanh tanh của máu, hương vị chua tanh lấp đầy khuôn miệng tôi, nhoẻn miệng cười với . Tôi nhận biết tên cẩu huyết trước mặt mình biến sắc ra sao, tôi chỉ cần đoán được sợ hãi qua thân thể cứng đờ nơi .

      Miệng tôi ngập trong dòng máu chính mình. Bên tai vang lên câu la buồn cười:

      - Nó điên rồi, nó cắn lưỡi rồi. Mau đem nó vào viện.

      Cả giọng của tên trước mặt cưỡng bức tôi nữa:

      - Đồ ngu, mình đem nó vào chẳng khác nào tố cáo bản thân, bỏ nó lại. nhanh thôi...

      Ôi tiếng chân vội vã của bọn nhát gan dần khuất, tôi đổ sụp xuống nền đất lạnh, tôi cười như điên dại dưới gian tối òm bóng người, rồi đầu tôi đau như búa bổ, sống dần cạn kiệt. Tôi ngã quỵ nằm sấp đất. Thái Hữu chờ em!.

      Ba mươi phút trước.

      Uyên Linh mộng du bước ra khỏi phòng, mở cửa nhà và khỏi, Gia Thiện do mệt ngủ say ghế sopha phòng khách, tiếng mở cửa của cũng làm bừng tỉnh. Nhưng có điềm xui xẻo nào đó đánh thức giữa đêm khuya khi cửa nhà trước mở toang, khí lạnh nuốt chửng lấy ngôi nhà đầy quỷ dị.

      thúc đẩy khiến bước chân nhanh hơn lên phòng Linh, và ở đó.

      bước khỏi nhà, tâm trạng hề ổn tý nào, nghĩ chắc rằng thể xa được, chạy bộ nhìn đồng hồ. quá mười hai giờ, con đường vắng tanh có ai, mà nếu có cũng chỉ toàn kẻ xấu hoặc người vô gia cư tội nghiệp.

      Gia Thiện chạy qua từng con hẻm gọi tên , có câu trả lời lại, lại tiếng tục chạy và gọi, mắt ngừng dò tìm thân ảnh quen thuộc.

      Và rồi con mèo đen nhảy bổ ra từ chiếc cửa sổ quên chốt khóa làm giật mình lùi về sau vài bước. Cũng vì thế mà cảnh tượng hãi hùng làm đập vào mắt làm thân thể tê cứng, đôi chân như thiếu sức sống bước đến gần. nằm dài dưới đất trong con hẻm cụt, khuôn mặt tái nhợt được lấp đầy bằng sắc huyết kinh diễm.

      - Uyên Linh!.

      Lay người mạnh, nhưng Linh có phải ứng, cả thân thể cứng đờ, run tay đưa ngón trỏ gần mũi . có hơi thở.

      rút tay mạnh về, thể như thế được, áp tai xuống lòng ngực trái , nơi đó êm đềm nhịp đập.

      Thiện như chết tại chỗ, gian xung quanh trở nên sụp đỗ đè nát cõi lòng , người con yếu đuối lặng im còn sức sống. nhếch môi:

      - Đừng có giả vừa nữa nào, em ngoan mau tỉnh dậy , Hữu chờ ở nhà kìa. Trò này cũ và nhàm lắm rồi.

      Miệng cười , tay ẵm ngang thân thể lãnh lẽo của lên, trong bóng đêm hiu hắt chàng trai độc ngừng lảm nhảm, yên vị trong lòng chàng trai yên giấc nồng, say sưa ngủ ngon lành.

      Ngày hôm sau.

      Vụ thảm sát thương tâm được người dân xung quanh phát , ngôi nhà trọ của ba cậu sinh viên trường Khải Lợi ngập tràn trong mùi máu tươi. Xác được tìm thấy còn nguyên vẹn. Cũng vào buổi chiều hôm ấy, Gia Thiện đến đồn cảnh sát thú tội, chính giết chết ba tên khốn đáng sống kia. Trong phiên tòa chỉ xin được đưa Uyên Linh trở về nơi an nghỉ cuối cùng, thân xác trở về với các bụi.

      - Tỉnh dậy Linh, đến giờ rồi.

      Tôi mở mắt, gian trước mặt còn tối om nữa, mọi thứ sáng tỏ, cả ánh sáng mặt trời cũng làm tôi chói mắt, cảm giác này làm tôi thích thú mỉm cười. Nhất là hình ảnh trước mắt tôi. Lê Thái Hữu!.

      - Em lên thiên đàng rồi phải ? Cuối cùng em cũng gặp lại rồi.

      Nhảy cẫng ôm chặt lấy cổ Hữu, tôi vui mừng lên tiếng nhưng đáp lại tôi là ánh mắt hiểu gì của , tôi vẫn tủm tỉm cười, có lẽ ngạc nhiên quá như vậy. Nhưng lại đưa tay sờ lên trán tôi:

      - Ủa, đâu có nóng đâu. Em sao thế? Hôm nay là ngày đưa chú về nơi an nghỉ đó. biết em thể qua cú sốc...

      - Hả?.

      Lần này là đến tôi ngây người, vừa mới cái gì cơ? Ba mẹ tôi làm sao? Họ mất lâu rồi mà, nhưng nhìn biểu khác lạ của Hữu, tôi cảm thấy có gì đó ổn, nhìn xuống quần áo mình, tôi nhận ra đây là bộ quần áo bị tôi xé nát sau khi buổi đưa tiễn ba mẹ tôi kết thúc.

      Sao lại có thể? lẽ tôi vẫn còn sống và bị hôn mê?

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      hixhix, em van dang chờ tác giả viết

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      @myuyen chị note nhé, cố gắng post hoàn em nhá.

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 34: Đóng cái gì vậy?

      Quần áo xộc xệch, dường như bị lột sạch. Cự Giải ngượng ngùng nép vào thân thể Thiên Yết thở dốc. nâng cằm lên, trao nụ hôn triền miên, lần nữa cướp mất hơi thở Giải.

      "E hèm..." Ma Kết bước vào, đứng bên ngoài cửa phòng , cố ý ho liên tục, ý nhắc nhở đến giờ quay tiếp.

      Cự Giải thoát khỏi Thiên Yết ôm bụng:"Em còn chưa được ăn gì!"

      Thiên Yết cười nham nhở:"Nhưng em của em được ăn ngon rồi!"

      Hai má Cự Giải đỏ ửng, xém chút nữa bị sặc vì lời bá đạo của Thiên Yết. lúng túng mặc lại trang phục, sau đó cúi đầu định bước ra khỏi phòng. Tự dưng nhớ ra điều gì đó:" định ở đây luôn à?"

      "Ừ, đợi em xong rồi cùng về." Thiên Yết vuốt mặt, ban nãy tốn sức, giờ có chút biếng nhác, muốn nhắm mắt tịnh dưỡng.

      Thấy có vẻ mệt, ra ngoài lẳng lặng đóng cửa cho Yết nghỉ ngơi.

      Theo kịch bản sửa đổi, Lâm Bác xuất giết chết Vân Liễu.

      Bảo Bình mặc dạ y bước đến gần Cự Giải, ta vào tai gì đó, lập tức thần sắc mặt thay đổi. cau mày lắc đầu. Bảo Bình lại buồn cười xua tay bỏ .

      Cảnh quay .

      Đoàn kiệu bị sơn tặc chặn đường đánh cướp, kẻ vận dạ y chờ đợi sẵn từ cây phi xuống. Lâm Bác thấy thời cơ đến liền rút kiếm, chiêu thức nhanh thoăn thoắt chém chết bốn tên khiêng kiệu. Đưa tay vào nắm cổ áo tân nương bay .

      Đến đoạn này đạo diễn liền nâng loa:"Cắt!"

      Ông ta vỗ tay, bảo hậu kỳ chuẩn bị đạo cụ cho cảnh tiếp theo, đó là lúc Vân Liễu giả bị Lâm Bác bắt cóc.

      Cảnh quay hai.

      Vân Liễu giả lo sợ, cả người run rẩy, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra bị sát thủ bịt mặt thô bạo kéo .

      Lâm Bác ném Vân Liễu giả mạo xuống cái hồ trong rừng, sau đó tàn nhẫn đâm lưỡi kiếm sắc bén về phía nàng. Vân Liễu giả nhanh tay ném khăn hồng, hụp đầu xuống nước để tránh. Cũng đúng lúc đó lực tay Lâm Bác giảm dần, đôi mắt se lại:"Ngươi là ai?"

      Chân dung mà Lý Tư Cố đưa cho dù rất giống nhưng phải.

      Cự Giải do trượt chân nên hụp đầu xuống nước, chứ phải làm theo kịch bản. Bởi sao có thể diễn đạt đến thế, rất lâu sau mới khốn đốn ngoi lên, ho sặc sụa.

      Đạo diễn ôm trán:"Cắt! Mang khăn cho ấy!"

      Chị phục trang chạy đến đưa khăn cho Cự Giải, Ma Kết từ bên trong cũng vội vàng đến xem:"Em sao thế?"

      Cự Giải cười trừ:"Em bị hụt chân..."

      " sao." Ma Kết đáp lớn với đạo diễn rồi đưa ngón cái lên, ý vẫn có thể diễn tiếp.

      Đạo diễn gật đầu, sau khi đợi Cự Giải bớt sặc nước, cảnh diễn lại tiếp tục.

      Cảnh quay ba.

      Vân Liễu giả mạo bắt đầu run rẩy:"Ta... ta là Vân... Liễu..."

      " dối! Ngươi là ai!"

      Bảo Bình nhập vai đến mức khiến Cự Giải phát hoảng. vì sợ mà diễn như :

      "Ta là Vân Liễu!"

      Mũi kiếm bỗng chốc đâm bả vai Cự Giải, dù chỉ là đạo cụ nhưng vẫn khiến nhói lên. Trong lòng vang lên có điều chẳng lành.

      "Đóng cái gì vậy?" Tiếng Thiên Yết trầm ổn vang lên ở xa khiến Cự Giải giật thóp, lơ là vai diễn đến cảnh cao trào.

      ấy ra đây làm gì?

      Bả vai Cự Giải ứa máu tươi, phải đạo cụ mà là... !

      Thiên Yết nheo mắt, nhanh chóng bước đến gần Cự Giải, cảm thấy buồn chán định ra xem của đóng phim có ra hồn . Ai ngờ lại được chứng kiến cảnh tượng đau lòng đến thế!

      Bảo Bình ở dưới hồ nước với Cự Giải, mùi hương của ta làm ảnh hưởng đến cơ thể thơm tho của . Rồi còn đâm mũi kiếm chết tiệt đó vào da thịt Giải nữa. Dù y phục Giải vận người mang sắc đỏ tân nương, đồng điệu cùng màu máu tươi khó thấy. Nhưng nào qua mắt được Thiên Yết, chỉ cần thấy ổn liền nổi cáu.

      Vô tình Cự Giải nhìn thấy nụ cười thâm độc nở môi Bảo Bình, mở to mắt, dùng hết sức bình sinh hét lên:"Ta chính là Vân Liễu, đồ chết tiệt!"

      Sau đó nâng tay nắm vào lưỡi kiếm, dùng hết lực bẻ cong đến gãy kiếm thành hai. Bước chân Thiên Yết dừng lại, ánh mắt đau lòng, chết chóc, phẫn nộ. Cả trường quay nín thở, ai cũng bất ngờ riêng gì Thiên Yết. Chỉ có Bảo Bình thản nhiên như nhìn Cự Giải lâu, đến khi máu từ bàn tay rỉ ra, từng giọt huyết đỏ thẫm xuống nước. Đôi môi ta thoáng ý cười, nhưng rất nhanh biến mất.

      Rầm

      Dàn đèn pha từ trần bỗng dưng đứt dây rớt xuống phá tan gian yên lặng. Lại trận thót tim khiến ai nấy ôm ngực, mở to mắt tin điều mới vừa xảy ra.

      Thiên Yết chỉ cần tiến thêm hai bước nữa, có lẽ giờ đây sống chết ra sao cũng quá ràng rồi.

      Cự Giải từ dưới nước phóng lên bờ, chạy đến bên cạnh Thiên Yết chết đơ, đứng bất động:"Thiên Yết?"

      Bỗng dưng đưa tay ôm lấy Cự Giải lùi về sau, bừng tỉnh, chửi bới lung tung:"Cái đám chó chết các người. Muốn giết chết Thiên Tổng? Chuẩn bị gọi luật sư là vừa!"

      Đạo diễn đưa tay lau mồ hôi lạnh trán, dáng vẻ mập mạp chạy ba bước thở năm phút của ông ta trông phát mệt:"Thiên Tổng, đắc tội, tôi khắc phục, đền..."

      "Sao cơ?" Thiên Yết cười khinh bỉ, đền à? Ý bảo Thiên Tổng này nghèo khổ cần tiền đền bù để bịt miệng sao?

      "Tôi... tôi..." Đạo diễn thiếu chút nữa quỳ rạp dưới chân Thiên Yết. Nhưng Cự Giải kịp ngăn cản.

      "Đừng!" nắm lấy tay Thiên Yết, vuốt ngực khiến đỡ giận:"Chỉ là cố ngoài ý muốn thôi mà. Bỏ qua !"

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 35: Chẳng phải♥

      Vì Cự Giải lên tiếng nên Thiên Yết mấy chấp nhất, ngoài việc:
      "Em nên tham gia vào việc này nữa. Nơi này quá nguy hiểm!"
      " sao, chỉ là cố ngoài ý muốn thôi."
      Cự Giải xoa dịu cơn tức giận của Thiên Yết bằng cách choàng tay ôm lấy eo làm nũng, giống như con mèo nhắn chui rút vào lòng chủ nhân đòi vuốt ve. Từ bao giờ yếu lòng với những lời Cự Giải, đặt chúng lên vị trí hàng đầu.
      Nếu Giải Giải sao, muốn tiếp tục và điều này làm vui. cũng có thể mắt nhắm mắt mở ậm ừ cho qua.
      Từ lúc xảy ra cớ cho đến khi Thiên Yết cùng Cự Giải rời khỏi trường quay, Bảo Bình vẫn cứ yên vị dưới nước. ta đưa mắt quan sát xung quanh, cho rằng việc này thú vị. Đưa tay lên môi, cười , vẻ mặt hời hợt chợt dừng lại chỗ Ma Kết.
      Ma Kết đứng bất động hề nhúc nhích, ánh mắt sâu xa chăm chăm nhìn xuống sàn nhà, nơi dàn đèn vừa mới rơi xuống. Nếu chỉ là cố ngoài ý muốn, vậy tại sao điểm đứt của sợi dây thừng lại "ngọt" đến như vậy? ràng có người đứng đằng sau vụ này, tên đó ra tay hiểm độc như thế, chắc chắn chỉ muốn giết chết Thiên Yết. Nhưng đắc tội với ai?
      Nhiều kể nổi.
      Bảo Bình vừa rời khỏi hồ nước liền có phục trang mang khăn đến, lao khô người, chậm rãi bước đến gần Ma Kết.
      "Tôi nghĩ đây đơn giản chỉ là cố."
      Bị cắt ngang dòng suy đoán, Ma Kết , chỉ biết ngạc nhiên đồng tình với lời Bảo Bình.
      Sờ cằm, Bảo Bình thở dài xua tay:"Người oán hận Thiên Yết nhất, đời này có lẽ chỉ tồn tại người."
      Trái tim Ma Kết nhói đau, hoang mang đối diện với đôi mắt bình thản nơi Bảo Bình. Lòng dám tin, nhưng phần nào thừa nhận đáp án vừa lóe lên trong đầu:" thể nào!!!"
      Ma Kết tức tốc đuổi theo Cự Giải cùng Thiên Yết. Nơi đây Bảo Bình đạt được mục tiêu, ta đùa nghịch, vuốt tung mái tóc ướt. Khóe môi lên nụ cười nửa vờ. Lặng lẽ đảo mắt, bóng dáng đơn độc bước giữa trường quay rối loạn.
      Dù rằng đồng ý với Cự Giải truy vấn việc vừa rồi, nhưng vẫn thầm sai người điều tra. Nếu kẻ đó muốn nhắm vào , đương nhiên thể loại bỏ việc Cự Giải có thể gặp nguy hiểm. Giờ đây muốn uy hiếp Thiên Yết, dễ dàng nhất đó chính là bắt cóc Giải Giải. Nhướng mày, liếc khẽ qua phía , thấy Giải Giải miên man suy nghĩ gì đó, đôi tay bấm chặt vào góc áo . Có vẻ rất nghiêm trọng...
      Thiên Yết vừa đưa tay định chạm vào má Cự Giải, Ma Kết từ đâu xông xộc lên tách rời hai người ra xa.
      "Giải Giải thể ở cùng được nữa. an toàn!" Ma Kết che chắn Cự Giải sau lưng, quyết để Thiên Yết cướp khỏi tay .
      Thần sắc tối sầm, Thiên Yết gằn giọng:" ấy là của tôi. Giải Giải phải từ để có thể gọi!"
      Đôi mắt Thiên Yết long lên sòng sọc, tiến đến, hai tay bóp chặt thành nắm đấm. Cự Giải cảm nhận có chuyện chẳng lành, thoát khỏi che chở của Ma Kết. Bước đến bên cạnh Thiên Yết, ôm lấy thân thể run lên bần bật vì tức giận của .
      "Em chẳng đâu cả!"
      "Giải..." Ma Kết vô lực, đưa tay định kéo trở về, nhưng bàn tay như gãy rụng, vô lực buông thõng giữa trung. thở hắt, lắc đầu, đôi mắt khốn khổ như muốn níu trở lại. Như muốn cả đời này chỉ cần mình ... diện là đủ.
      "Em sống tốt mà!" Cự Giải có chút bức bối:
      "Người muốn hại Thiên Yết... ràng là..."
      Thiên Yết nheo mắt, muốn khẳng định lời :"Bạch Dương?"
      "Đúng."
      Đúng, chỉ có Bạch Dương mới hận Thiên Yết đến thấu tận tâm can, muốn xé nát thành trăm mảnh, hay thích thú khi thấy cơ ngơi của dần lụi tàn, hành hạ hàng ngày sống trong đau khổ.
      thời gian, Bạch Dương tìm đến Ma Kết trong tình trạng người ra người. Thảm bại, tuyệt vọng, chất chứa đầy hận thù trong lời , ánh mắt, khuôn mặt. Độc địa cười ra nước mắt khi nghĩ đến những kế hoạch rợn người. Bạch Dương để lại trong lòng Ma Kết bóng ma đáng sợ, chỉ cần nhắc đến kẻ muốn Thiên Yết chết nhất, chẳng đáp án nào đúng chuẩn ngoài - Bạch Dương.
      Cự Giải ngây người trước lời thoại của hai người.
      trầm dời ánh mắt nơi khác. Có lẽ, Bảo Bình đạt được mục đích của ta rồi. Nhưng tại sao lại muốn hại Bạch Dương? Chẳng phải... chẳng phải...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :