Chương 3: Dù Thế Giới Quay Lưng Với Còn Có Em Em xin lỗi. Em xin lỗi. Em xin lỗi!. Tôi hiểu vì sao mình lại khóc, hiểu vì sao lại ra nhiều câu xin lỗi. À mà tôi hiểu, người có lỗi là tôi. - Em đừng bỏ như vậy nữa. - Vâng, em xin lỗi. Giọng của ấm, trái tim tôi đương đối đầu với vực thẳm lại là người nắm lấy tay tôi kéo lại, che chở và giúp tôi tránh xa nơi chết chóc ấy. Ý thức tôi vẫn còn, dù thấy nhưng tôi có thể cảm nhận được. mất rồi. - Chúng ta về thôi. Gật đầu, tôi quả rất mệt, dựa dẫm vào là việc lúc này tôi có thể làm, tại sao muốn trở thành gánh nặng cho mà cứ phải cần đến nơi vững chắc này? Lòng tối bấn loạn, vùng vằng trong mớ cảm xúc rối bời nút thắt, phải chăng tôi chưa đủ dũng cảm để đối mặt với việc rời . Có lẽ là thế!. Tối đến chúng tôi ngồi chiếc sofa màu xanh chuối, theo tôi nhớ là như vậy, tay tôi mò mẫm xung quanh cố tìm cái điều khiển tivi mà chẳng thấy nó đâu. Bỗng tay chạm đến cái gì đó khá ấm áp khiến tôi ngượng chín mặt giật tay trở về. Nghe thấy được thanh thở dốc nặng nhọc của làm lòng tôi càng thêm bấn loạn, nhưng may thay sau lúc cũng trở lại bình thường, gian xung quanh cả hai vẫn cứ yên lặng lạ lẫm khiến đầu óc tôi mang theo ảo ảnh. Chợt tôi nhớ đến bóng dáng quạnh của khi bước , nhớ đến dáng vẻ hận hòa lẫn, đứng trước mộ phần cha mẹ tôi, Gia Thiện độc ác lên những lời chua cay, thù hằn trong dai dẳng bám theo cả người khuất. giận dữ: - Tôi chẳng là gì thế giới này, các người ai cũng như nhau đều quanh lưng lại với tôi. Cướp hết tất cả của tôi. Nhìn thấy tổn thương sâu nặng của đứa lạc mất gia đình, rồi khi đến mười tám mười chín tuổi vết thương ấy càng khắc vào lòng sâu đậm hơn. Nhưng tại sao lại nghĩ ai cần , tại sao lối nghĩ lại quá tiêu cực đến như thế? Tôi rơi những giọt nước mắt đau lòng khi nhìn tránh xa giúp đỡ của mọi người, tôi vươn tay như muốn nắm lấy: - Dù thế giới có quay lưng với , còn có em. Nhưng quay , phũ bỏ tôi, người thân cuối cùng và duy nhất của , Gia Thiện người mà làm tôi biết thế nào là tình nam nữ, mối tình đầu của tôi cũng là người mà tôi cảm thấy mang nợ nhiều. Đôi tay ai chạm lên bờ vai tôi, nước mắt lăn má lạnh tanh, khô đọng khiến khuôn mặt tôi khó chịu, tôi cũng đặt tay mình lên bàn tay vai, lắc đầu: - Em sao. Hữu lại kéo tôi về thực tại, nơi mà mọi chuyện xảy ra là hồi ức xa xăm, tôi dựa vào lòng ngực , nhắm mắt lại cùng màn đêm như mực. buồn khi bản thân dù nhắm hay mở cũng chỉ có màu, nhưng tôi hề hối hận vì trao cho đôi mắt này. hề, xứng đáng nhiều hơn với những gì mất. Bất giác tôi thấy chua xót, tôi vẫn nợ đấy chứ, vì nếu như ngày hôm ấy tôi nhất quyết giữ lại có lẽ có việc bị người xấu, kẻ mang oán với cha tôi hãm hại. Và tôi trả lại võng mạc cũng là điều thích đáng. - Ngày mai em quyết đến lớp sao?. có vẻ căng thẳng, lo lắng thái quá rồi!. - Em học sau này ai nuôi?. - nuôi. Tôi huýt cù chỏ vào tay , đúng là lời ngây ngô khiến tâm tình tôi sảng khoái mà, nuôi đến bao giờ, lẽ cả đời được hay sao? thế thôi, chứ tôi muốn đến trường lắm, tôi muốn gặp bạn bè mới, muốn hoàn thành khóa học cùng mọi người vui chơi, tôi mù chứ có điếc. viết được cũng đánh bàn phím cừ , có mỗi tối thay tôi chỉnh lỗi chính tả cũng ổn mà nhỉ?. - Được rồi, đưa em về phòng, ngủ sớm rồi mai còn học. - là nhất rồi. Tôi mừng rỡ ôm chầm lấy , choàng tay quanh cổ như lời cảm ơn, hôn bên má Thái Hữu như cái cách bao năm qua chúng tôi vẫn thường làm. Và thân thể cứng đơ, tôi cảm nhận được căng cứng khác thường phía dưới nên đành ngượng ngịu buông tay ra, nắm lấy tay theo những bước chân trở về phòng. Trước khi rời khỏi quên hôn lên trán tôi như lời hứa chắc nịch, Hữu giúp tôi vén chăn lên, tiếng công tắc đèn tắt cùng thanh cửa đóng lại. Nhưng còn vang giọng bên tai: - ở phòng bên, có gì cứ lắc chuông nhé! Ngủ ngon. - cũng vậy. Mấp máy môi, tôi biết có nghe thấy hay nhưng tôi biết hiểu tôi cũng chúc lại. Ôi, gian tối quá! Tắt đèn làm chi thế biết, mở cũng như mở thôi, chỉ là tắt rồi khiến xung quanh tôi trở nên lạnh lẽo, có hơi ấm nào vờn quanh nữa. Cuộn mình trong chiếc chăn ấm cúng, tôi thở dài chìm sâu vào giấc ngủ. Lê Thái Hữu dọn qua nhà em ở, chiễm chệ chiếm nhà còn hà tiện tiền điện là sao đây?. Chỉ cần nghĩ đến , tất mọi giấc mơ của tôi bị chiếm hữu bởi ác mộng nữa. Thiên sứ hộ mạng của tôi. Sáng hôm sau. Tôi mở mắt, gian vẫn tối òm, nhưng đôi tay tôi cảm nhận được ấm áp lùa vào từ cửa sổ, tôi mỉm cười tưởng tượng ra màu sắc của ánh sáng ban sớm. màu vàng nhạt thanh đạm. - Buổi sáng vui vẻ, Uyên Linh!. - Buổi sáng tốt lành, Thái Hữu!. biết ở đây từ lúc nào, có thấy dáng vẻ ngủ chảy ke của tôi ? Tôi làm quen với cách sắp xếp trong phòng, nhớ từng bước chân đến đâu, cách bao nhiêu chạm vào thứ gì đó. Tôi cố nhớ những gì về đường đến nhà vệ sinh, chẳng cần thấy tôi cũng biết ở sau lưng tôi chỉ cần hụt bước, đỡ tôi ngay. May quá! Tôi cũng vào được nhà vệ sinh rồi. nếu cứ theo tôi vào ngại chết, nam nữ vào cùng người ta biết lại những điều có cho coi. - Em có thể tự làm những việc còn lại mà. thanh cười ngọt thanh của khuất dần sau cánh cửa khóa chốt, tôi tự mình làm vệ sinh cá nhân chắc cũng chẳng đến mười lăm phút đâu, và khi nhớ ra chuyện cực kỳ quan trọng. Rằng tôi quên mang đồ theo. Định gọi tay chạm vào bộ quần áo để sẵn giá treo. Thái Hữu chu đáo!. Trường Đại học Khải Lợi là ngôi trường lâu năm nhất thành phố A, chuyên ngành mỹ thuật hội họa lẫn sân khấu điện ảnh có tiếng tăm khắp nước. Tôi may mắn đủ điểm để bước vào học, ngành tôi chọn là mỹ thuật, còn Thái Hữu lại học về sân khấu điện ảnh, cả hai cùng trường và đó là điều thuận lợi đối với tôi. Khoác người bộ đồng phục sinh viên năm nhất, tôi háo hức muốn biết mình trông thế nào nên bỏ mặc luôn việc bản thân nhìn thấy đường . - Hữu ơi!. Sau khi thoát khỏi nhà vệ sinh, chạy mạch và biết mình ở phương nao trong ngôi nhà, nơi tôi lớn lên chẳng lẽ phải hiểu chứ nhưng bấn loạn quá! Chỉ có màu đen biết định hình làm sao. Tiếng bước chân hối hả gõ xuống nền gỗ cầu thang, tôi nhõm biết được đó là . Chắc chắn là thế. Nhưng... - Tôi bảo Thái Hữu trước rồi. Hình dung sao đây, khuôn mặt tôi có lẽ trắng bệch hay bàng hoàng đến xanh mặt, tại sao Hữu lại sẵn sàng bỏ tôi trước, để tôi ở lại đối mặt với . - Gia Thiện? Tại sao lại ở đây. - Tôi muốn hỏi vì sao em lại làm như vậy? Tại sao lại cho tôi đôi mắt của em. Lòng ngực tôi khó chịu quá, bước chân tôi lùi dần về sau phải hay là tiến lên, tôi cũng biết nữa, đầu óc quay cuồng. Dạo gần đây chỉ cần nghĩ đến việc đối mặt với , tôi lại muốn trốn tránh, tại sao tôi lại sợ ra lý do. Tôi khó hiểu. - Uyên Linh. Gia Thiện quát vào mặt tôi, tôi có thể nhận thấy tức giận nơi khóe mắt qua tiềm thức, có thể hiểu được chán ghét qua đôi ngươi lạnh nhạt đó. Giọng tôi dường như lạc mất rồi: - Em muốn nhìn thấy hạnh phúc. - Vậy em nhìn thấy ? Nhìn thấy được gì hả?. gắt gỏng vì điều gì? Vì được đôi mắt hay chán ghét luôn cả việc đôi mắt đó của con kẻ thù?. - . Tôi thành trả lời, đúng vậy tôi thể thấy được gì hết, dù cái ý nghĩa gửi gắm là được nhìn hạnh phúc với người con xứng đáng, vui vẻ sống tiếp qua đôi mắt của tôi. Nhưng đây là thực tế, chẳng có sợi dây tương quang nào có thể giúp tôi nhìn thấy ánh sáng, nhìn thấy được những gì trong đôi mắt . Và tôi nghe được giọng cười khinh bỉ vang bên tai, ù òa cùng tiếng gọi thất thanh tên tôi: - UYÊN LINH. Lịm , hình như tôi trượt chân trượt thẳng từ cầu thang xuống phải. Đúng vậy, tôi có đau, biết cảm giác thân thể nặng nhọc lăn xuống từng nấc thang gỗ cứng ngắc mà, đầu tôi đau quá! Bóng tối trong đêm đen mù mịt, chẳng có gì ngoài màu đen ôm lấy sắc đơn điệu.
Chương 4: Để Tâm Tôi tỉnh dậy với cái đầu đau nhức, vươn tay lên đầu, tôi mới hay ra từ khi nào trán xuất cả lớp vải mềm quấn quanh, khẽ thở dài. gian xung quanh vẫn tối òm tĩnh lặng đến đáng sợ, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi. Tôi ở bệnh viện sao?. Quanh quẩn lại, sao tôi thể thoát khỏi căn phòng trắng toát cùng mùi thuốc sát trùng này chứ. Mà nó chắc gì màu trắng đâu. Bỗng bàn tay ai đó chạm vào lưng tôi làm cả người tôi phản ứng bất ngờ, nghi hoặc nhìn vào khoảng bóng tối: - Ai vậy?. - Là . Giọng trầm ấm đó làm tôi yên lòng mà gật đầu, định nằm xuống tôi sực nhớ ra, ngồi bật dậy đưa tay cố tìm kiếm thân ảnh . Rất may tôi chạm vào được: - Tại sao lại bỏ và để em ở lại đó cùng Thiện?. - Thiện? Lúc sáng ư?. gì thế nhỉ? ràng lúc đó tôi nghe được giọng của , còn cả việc quát thẳng vào mặt tôi, ra lệnh và khảo sát tôi nữa cơ mà. Tôi chán ghét, nở nụ cười hỏi lại : - Đúng, Gia Thiện bảo trước rồi. - Em cái quái gì vậy? Lúc sáng ở dưới nhà nghe tiếng em hét, chạy đến thấy em nằm dưới chân cầu thang rồi. Và lúc đó chẳng có ai ở đó cả Uyên Linh à!. Tôi tin những lời được, tại sao lại như vậy được chứ, ràng tôi nghe giọng của rất gần, còn cả chạm vào nhau nữa cơ mà. Chính tôi cho rằng muốn dối tôi, nhưng lý do là tại sao phải làm như vậy? Nếu sợ tôi giận vì đương nhiên bỏ trước, đúng là có chút thôi. quá thất vọng vì lời của , tôi ngã lưng nằm xuống giường, quay mặt ngược hướng với giọng của : - Em mệt rồi!. - Vậy em nghỉ ngơi . sắp đụng vào tôi, có lẽ muốn hôn lên trán tôi đây mà, hơi ấm càng lúc càng tiến lại gần, tôi đưa tay xô ra: - Đừng chạm vào em. Sau đó tôi nhắm mắt vờ như ngủ, biết ra sao lúc này, có lẽ đứng hình nhìn tôi đầy đau lòng chăng? Cũng đáng thôi. gian xung quanh im lặng lạ thường, cơn gió lạnh từ đâu thổi vào tấm lưng gầy của tôi khiến cả người run lên bần bật. đóng cửa sổ lại sao? Mà tại sao tôi lại còn cảm nhận được hơi ấm của ở đây nữa, ràng tôi đâu nghe tiếng bước chân của rời . thèm suy nghĩ nữa, tôi nhắm mắt và sâu vào giấc ngủ đầy mệt mỏi, nhức tê đầu từ vết thương trán. biết bản thân ngủ bao lâu, tôi tỉnh dậy cố gắng tìm kiếm xung quanh xem có chiếc đồng hồ nào , may quá tủ bệnh có cái đồng hồ, chắc để nó ở đây cho tôi. Tôi mở mặt kính đồng hồ, thấy được giờ nhưng tay tôi có thể sờ vào những chiếc kim và biết được mấy giờ, tuy nhiên là biết tối hay sáng thôi. - Mười giờ rồi sao?. Chợt cơn gió lạnh lùa vào, cả người tôi lại run lên. - Em dậy rồi, ăn chút gì . Giọng của tràn ngập nhu tình, trong lòng còn giận lắm đấy nhưng thôi việc đó đáng gì. Thái Hữu hy sinh vì tôi quá nhiều rồi cơ mà, có lẽ sợ tôi đau lòng nên mới dối, và Gia Thiện luôn có những bất hòa thể nào giải quyết được. - Vâng. Chiếc muỗng hơi nóng chạm vào bờ môi tôi, mùi cháo thịt thoang thoảng vương nơi cánh mũi tôi, há miệng tôi ngậm chiếc muỗng cùng hương vị cháo thơm ngon, hơi tôi nuốt trọn cháo xuống bụng, cái hơi ấm làm cả người tôi còn run lên vì lạnh nữa. - Em xin lỗi vì lúc nãy xử xự như thế!. Thấy sao mà có lỗi với quá mất!. Hữu im lặng, rồi tiếng cười ngọt thanh của vang lên: - để tâm. - Cảm ơn . Bỗng cánh cửa mở toanh, tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vã của ai đó đến gần: - Uyên Linh, em tỉnh rồi. May quá!. Là Gia Thiện!. Tôi khá chần chừ trả lời, mặc dù chưa thể mở lời được, tôi để ý đến , Thái Hữu còn ở đây mà, thế nào hai người này cũng nhìn nhau bằng ánh mắt thù hằn cho xem. Có khi nào vì chuyện lúc sáng của tôi mà chốc nữa họ dắt nhau ra sân bệnh viện, dần cho nhau trận bỏ ghét ?. - Thái Hữu, em muốn uống sữa, mua giúp em với nhé!. - Ừ. Giọng thoáng bên tai tôi, gáy tôi sởn lên, cả lông tơ cũng dựng đứng, im lặng chút tôi cố gắng nghe xem chưa nhưng nghe thấy tiếng bước chân. Lòng tôi sợ hãi, mường tượng ra cảnh hai người họ đấu mắt hay hất mặt hẹn cuộc chiến tay đôi, giọng hơi lúng túng tôi gọi tên : - Thái Hữu. Nhưng có ai hồi , gian tối tăm quá tôi biết chuyện gì xảy ra trước mặt, điều này làm tôi lo lắng. Cuối cùng cũng có người đáp lại tôi: - Uyên Linh à! Thái Hữu... Giọng của Thiện vang lên, muốn cái gì sao lại ấp úng thế?. - ấy mua sữa cho em chưa?. gian lại lặng thinh như tờ, gian lạnh lẽo ôm chặt lấy thân thể tôi, cả tiếng thở nặng nhọc của cũng dần đà đè lên trái tim tôi. Vòng tay ai đó ấm áp quá! Bờ ngực rộng lớn bao phủ lấy tôi, sao tôi cảm nhận mình bé trong lòng ngực rắn chắc của ai kia. Hơi thở càng lúc càng nặng nề, và trong gian tôi nghe thấy giọng của cùng hơi thở lạc khỏi khí quản của mình: - Thái Hữu... Lúc sáng đến trường gặp tai nạn giao thông... Và... - Và... - Qua đời xe cứu thương... Tôi phì cười, đẩy ra: - Truyện cười có vui. Gia Thiện im lặng, tay vẫn còn đặt vai tôi, chính yên ắng đó làm cho trái tim tôi nghẹn chặt, đau thắt. Tôi mù nhưng đâu có nghĩa tôi điếc, ràng lúc nãy còn ở đây, bên tôi và đút tôi cháo thịt nữa cơ mà. giỡn với tôi sao? Bởi vì tôi mù, muốn trút giận?. Thoát ra khỏi vòng tay , tôi ngồi đơ ra và gọi tên trong chút hy vọng mong manh: - Thái Hữu, đừng có cùng Thiện đùa em nha, vui tý nào đâu. Và tôi nhận lại được gì nhỉ? Chẳng có gì cả, gian vẫn như thế, tĩnh mịch đến đáng sợ. Tôi tự an ủi chính mình rằng mua sữa rồi, thể nào khi nãy tôi chuyện với ma. Nở nụ cười môi, tôi rất tin vào bản thân mình, sớm quay lại thôi, Thái Hữu hứa lo cho tôi cả đời đấy, chưa bao giờ thất hứa cả. Tích tắc tích tắc trải qua rất lâu, có lẽ mười phút, mười lăm hay ba mươi phút rồi nhỉ, tôi tìm cái đồng hồ giường, đưa tay sờ vào những chiếc kim và tôi biết được quá ba mươi phút rồi. Sao lại có thể lâu như vậy, hay dưới căn tin bệnh viện đóng cửa nên phải chỗ khác tìm mua cho tôi. Đợi tý nữa xem nào. Thất vọng vì điều gì? Vì tôi nhận ra Gia Thiện chưa từng dối tôi, hận, , cần hay buông xuôi, Thiện đều ra dù tôi có tin có nghe hay , cổ họng tôi khô khốc, tim đau nhói, biết còn ở đây hay : - Gia Thiện, dẫn em đến gặp Thái Hữu , em muốn gặp ấy. Tôi cảm nhận được giọt nước mắt lạnh lẽo của chính mình lăn dài má, bàn tay ấm áp ai đó lau giúp tôi, : - Ừ, dẫn em gặp Hữu. Thấp thỏm trong tim, tôi nhờ dìu dắt của , cả thân thể tôi chợt lạnh khi quẹo vào ngã đường nào đó, hơi lạnh nơi đây nuốt lấy trái tim tôi. Nơi lạnh nhất của bệnh viện chỉ có chỗ - Nhà xác. Mong rằng tôi lầm , Gia Thiện thể nào dẫn tôi vào nhà xác được vì Thái Hữu rất sợ lạnh, ấy từ luôn nhợt nhạt vì thiếu máu, nếu ở trong môi trường buốt giá thế này cỡ nào ấy cũng bị ngất mất thôi. Cạch Tôi đụng phải chiếc giường đẩy lạnh lẽo, đôi tay tôi chạm vào được phần da thịt còn hơi ấm nữa, giật mình đúng hơi là sợ hãi tôi giật đôi tay trở lại, bám chặt vào cánh tay Gia Thiện. Khó chịu, tôi thích giỡn vào lúc này đâu: - Em muốn gặp Thái Hữu cơ mà!. - ấy trước mặt em đó. Giọng của lần nữa làm lòng tôi đau, tim từ khi nào có chịu chứng đau tim rồi, tôi nín thở muốn xem trò đùa này là giả, lần trong đời tôi đủ dũng cảm để sờ vào xác chết. Những ngón tay tôi mơn trớn bả vai ngang rộng, lướt dần lên chiếc cổ thon dài lạnh ngắt, run rẩy hết hành trình nhận biết... Và tôi chạm vào khuôn mặt ấy, từng đường nét chạm tới khiến tâm trí tôi hoang mang, tay thể làm chủ được nữa, khi ngón trỏ của tôi chạm vào môi xác chết ấy như thể cả thân thể tôi cũng còn sức sống nữa. Tại sao lại đùa ác với tôi như thế?. - Thái... Hư...ữ...uuu... .
Chương 5: Còn Nữa Tôi đờ đẫn bước theo nhóm người đưa đến nơi an nghỉ cuối cùng, cuộc sống của quá ngắn ngủi, tôi còn chưa kịp chào tạm biệt nữa mà. Chớp mi mắt cùng hàng lệ lặng lẽ tuôn rơi, tôi muốn nhìn thấy lần cuối, nhìn thấy nụ cười cùng cái ôm ấm áp của . Nhưng tôi thể nhìn thấy nữa rồi. Khi những dòng tưởng niệm vang lên bên tai, tôi dường như chết lặng vì cái khốn khiếp này, và từng lời của từng người chấm dứt, họ gọi tên tôi. -... Được Gia Thiện dẫn lên cạnh , tôi im lặng nhìn vào khoảng màu đen huyền, chẳng có tý ánh sáng nào chói rọi vào nữa. Cổ họng tôi nghẹn chặt ngăn những lời tiếng khóc bật thành lời. Đặt cành hoa hồng trắng lên phần mộ lạnh ngắt, tôi quay đầu rời khỏi nơi đó, mặc cho những tiếng xầm xì vang lên bên tai. Tôi muốn nghe thấy tiếng đất lấp , bởi tôi vẫn chưa tin người nằm trong đó là . Lê Thái Hữu!. - Linh, em đâu vậy?. Giọng Gia Thiện bên tai tôi, bàn tay đặt lên vai tôi, mặc . Tôi quan tâm. Nhưng chỉ trong chưa đầy mười phút, nước mắt tôi bao phủ, ôm trọn đôi gò má lạnh của tôi, xoay người, tôi choàng tay ôm . Úp khuôn mặt phờ phạt thiếu sức sống vào lòng ngực Thiện, nấc lên từng tiếng nghẹn ngào. Tôi muốn mất đâu. - Em từng nghĩ mình xứng đáng, em từng chọn để cho Thái Hữu tìm thấy người hợp với ấy. Em từng muốn rời xa Hữu, chỉ muốn được nghe rằng ấy hạnh phúc. Nhưng bây giờ em lại muốn như thế nữa, em muốn Thái Hữu trở về, em muốn ấy ở bên em. Gia Thiện, em nhớ Thái Hữu quá!. Trái tim tôi sao đau quá! Giọt nước mắt mặn đắng sao cứ lăn hoài? Lòng tôi khó chịu đến nỗi muốn chết quách cho xong. Ngày mai đây có Hữu, tôi ra sao đây? Người hứa luôn bên tôi cả đời đâu mất rồi? Người luôn chắn chắn ở sau lưng tôi, chỉ cần tôi vấp ngã ắt đỡ lấy tôi, nay còn đâu?. Người luôn hôn lên trán tôi mỗi buổi tối hay sáng, che chở cho những giọt nước mắt hoen mi của tôi. Còn đâu nữa nụ cười cùng tiếng ấm lòng ấy. - Uyên Linh, tôi lo cho em. Câu này tôi từng mong ước, nhưng bây giờ nó lại vô nghĩa, lời Gia Thiện chẳng khác nào thương hại dành cho tôi. cần cưỡng cầu, bắt ép. - Nếu là ngày trước, có lẽ em rất vui mừng. Nhưng... Bây giờ em... Xin lỗi, em mệt!. Thở dài, tôi lau vội hàng nước mắt còn vương mi, chập chững từng bước chân cần đến đôi tay của chạm vào. Tôi phải học cách bước mình, còn Hữu nữa bây giờ chỉ còn mình tôi chống chọi lại tất cả thôi. Tiếng bước chân vẫn còn vang sau lưng tôi, và hề có lời nào, cứ thế trôi qua tôi biết mình ở đâu, đôi chân mệt nhoài, tôi thở dốc dừng lại. - Tôi đưa em về. Bây giờ mới tiến lên nắm lấy tay tôi dẫn . Nhưng tôi nỗi, đôi chân chì chặt tại chỗ, tôi cảm nhận được cái quay người của . Trong thoáng tôi yên vị tấm lưng rộng lớn của Gia Thiện, buồn cười thay, tôi thiếp khi nào hay. Ngày hôm sau tôi đến trường cùng Thiện, học khóa về sân khấu điện ảnh, chỉ mới bước xuống xe thôi, tai tôi muốn điếc bởi tiếng la của nàng nào đó. - Thiện, em học sao?. Ồ, tôi đoán được là ai rồi, người của , người mà tôi từng ganh tỵ đến ghen ghét. - Hà Như, em cần phải giữ giọng để diễn vở kịch sắp tới đấy! Ừ. Linh muốn học. Chà, tình cảm ghê chưa, lo lắng nữa chứ, lòng tôi lại khó chịu, nếu tôi còn cảm giác gì với nữa rất giả dối. Mối tình đầu của tôi cơ mà. Nghe hai người họ chuyện mà lông tơ tôi dựng đứng cả lên, sến súa lắm. Tôi định bước nhưng bị giữ lại: - Vào lớp Như, dẫn Linh về lớp nó . - Ừ, học vui nha bé cưng!. Chị ta ôm lấy tôi, hôn bên má, tôi cũng khẽ mỉm cười như kiểu cảm ơn hay lời chào đáp lại, nhưng trong lòng lại buồn nôn kinh khủng. Thiện đưa tôi đến lớp chào bạn bè, có những lời khó nghe tôi chỉ cười cho qua, có những lời thương cảm tôi cảm động. Theo như Gia Thiện , tôi ngồi bàn ba tổ gần cửa sổ, gió lùa vào từ sân rất mát, cố tình xin vì biết tôi rất thích nắng. Điều đó làm tôi vui, thế giới của tôi chỉ có màu đen trước mặt, cả cảm nhận từ xung quanh cũng lạnh lẽo có ánh sáng của mặt trời, chắc tôi tuyệt vọng đến chết mất. - Chào bạn. Tôi tên Lâm Nhã Phương. - Chào, tôi là Ngô Uyên Linh. Giọng của bạn cùng bàn khá cởi mở, trông ra là người hồn nhiên dễ gần gũi, câu chào hỏi bắt đầu buổi học, và đến cả hết buổi cũng chẳng thêm bất cứ câu nào của bạn ấy cả mọi người xung quanh. Nhưng tới giờ ra về, giọng nam vang bên tai làm tôi ớn da gà. - Bạn của thằng Thái Hữu mới chết đây sao? ngờ là con mù. Cắn môi, lời xúc phạm của cùng nỗi đau tôi muốn quên bị gợi lại, phải làm sao đây Hữu?: - Bạn chuyện cho đàng hoàng. Thái Hữu phải là thằng này thằng nọ. - Tao cứ thích sao? Con mù như mày làm gì được tao?. Giọng lớn lối của trông có vẻ cáu gắt, Hữu gây thù với sao? đưa tay đẩy mạnh bên vai tôi, cả thân thể tôi mềm nhũn từ đứng liền ngồi sụp xuống ghế, tôi ôm chặt chiếc cặp và trong đầu chỉ có tên của . Tôi sợ những tên con trai du côn thế này lắm!. Sau lúc chờ đợi, dường như mọi thứ có gì diễn ra nữa, tôi nghi ngờ bật người đứng dậy, đưa tay mò mẫn trước mặt xem có ai . Bỗng bàn tay tôi chạm đến lòng ngực ấm áp của ai đó. - Ngốc, em đừng khóc. Giọng của Thái Hữu, đúng vậy là thanh của , đôi tay ấm áp lau những giọt nước mắt sợ hãi má tôi. Tôi mừng rỡ, nụ cười môi toe toét. Tôi quăng luôn cái cặp vướng víu, ôm chầm lấy . Giọng quá khích hay cầu xin mong được đáp trả: - Thái Hữu, đừng rời xa em nữa. Hơi thở nặng nhọc đỉnh đầu tôi buông xuống, bàn tay rộng lớn xoa đầu tôi, giọng ấy lại lần nữa vang lên: - Tôi là Gia Thiện đây, Thái Hữu còn nữa rồi. Uyên Linh à! Em cần chấp nhận này. Tôi ngớ ra, sao giọng trầm ấm khi nãy lại biến đổi thành tiếng của Thiện rồi, tôi vừa bị ảo giác sao? Đúng, tôi ngốc quá! bỏ tôi rồi, sao có thể quay về nữa chứ?. Lắc đầu tôi tìm lại cái cặp, ôm vào lòng cố làm cho trái tim lạnh lẽo này có lại hơi ấm. Nhưng chẳng có gì hết. Thôi, tôi cần phải tập quen với này. Ngày hôm sau, tôi vẫn học và về nhà khi tan học. Ăn xong phần cơm Gia Thiện đem đến, tôi nằm thiêm thiếp chiếc ghế sopha dài, cơn gió lạnh khẽ lưa qua làm tôi bừng tỉnh, đôi tay trong vô thức tìm kiếm thân ảnh bên cạnh. Và rồi, tôi thất vọng, tôi lại lần nữa bật khóc, choàng tay ôm lấy cơ thể mình, tôi lạnh quá!. Sáng ngày kế tiếp tôi tỉnh dậy bởi tiếng chuông đồng hồ reo, vươn mình, khóe môi nâng cao. Tôi cất giọng: - Hữu ơi! Em muốn ăn trứng chiên... Trả lời lại tôi là vang của giọng tôi vừa thoát ra, nụ cười môi tôi cũng bị dập tắt. Tôi quên mất, đâu còn ai nấu cho tôi ăn mỗi buổi sáng nữa. Lúc trưa tôi về nhà, bước vào phòng, đến gần nhà vệ sinh, dường như tôi có ảo giác nghe thấy tiếng bước chân của ai đó sau lưng mình. Lòng tôi hân hoan, nhảy cẫng như đứa trẻ, miệng tủm tỉm cười, xoay người ra sau, tay vừa với ra xa vừa trêu đùa: - Em ngã nè. Hữu đỡ em . Rầm Và tôi hôn đất, bởi chẳng có ai đỡ tôi cả, đau quá! phải đau thân thể mà đau ở trong tim. Sao tôi cứ như vậy mãi, Thái Hữu còn ở đây nữa. Chết tiệt! Thái Hữu chết rồi, ấy chết rồi đồ ngốc ạ! Chẳng còn ai bên cạnh nữa đâu, cũng chẳng còn ai đỡ khi ngã nữa đâu. Nên đừng ảo giác ra luôn bên cạnh nữa. Ngô Uyên Linh, mày đơn độc rồi. Tôi tự mình đứng dậy, tự vươn tay lau nước mắt của mình. đau nếu nhìn thấy tôi yếu đuối, gục ngã như thế này, tôi phải cười để thiên đàng có thể an lòng, vui vẻ chờ tôi theo cùng.