Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 31: Sinh Nhật Muộn

      Quá ngày sinh nhật Âu Tuệ Nhi mà và cả Hứa Nhất Chính cũng có thời gian quan tâm đến. Bánh kem đặt khi trước cũng được Tuệ Nhi xử trong thầm lặng. nhất thiết phải phô trương quá đâu.

      Trịnh Trấn Đông sau thời gian nghỉ ngơi lấy lại tinh thần, liền nhớ đến Âu Tuệ Nhi:" biết Tuệ Tuệ khi nay ra sao rồi? Tròn hay vuông, có sống tốt ?

      Trịnh Trấn Nam vừa làm thêm về nghe thấy lời trai tự kỷ đêm khuya, cậu lắc đầu tiến lại gần phía Trấn Đông:"Nhớ gặp chị ."

      Vừa bị dọa mất cả hồn, Trịnh Trấn Đông cáu bẩn giận cá chém thớt:"Nhớ cái gì mà nhớ!" mở tủ lạnh lấy ra bình sữa tươi to, mở nắp cố gắng uống cạn cùng cái thẹn vì bị trúng tim đen. Cố gắng uống nhưng rất may biết lượng sức mình, đánh trống lãng hỏi Trấn Nam:"Dạo này làm việc gì thế?"

      "Em thử vai." Trấn Nam ê chề, chán nản đáp:

      "Sao thế?" Trấn Đông lo lắng hỏi:

      "Chẳng có vai nào hợp với em cả" Cậu nhún vai, giật lấy bình sữa trong tay , uống ngụm lớn sau đó mới hết sức trịnh trọng :"Em quá đẹp trai, lựa vai cũng phải có tầm cân xứng."

      Xoa xoa đầu Trấn Nam, Đông hiểu em trai mình thừa hưởng tự tin đó từ ai rồi. hỏi:"Em lại sưu tầm hình Hứa Tổng nữa à?"

      Nhắc tới Hứa Nhất Chính, Trịnh Trấn Nam dường như phấn chấn hẳn lên, cậu rất hào hứng kể về :"Hứa Tổng quả rất tài giỏi, vừa rồi cho chị Tuệ Nhi lấn vào con đường nghệ thuật đấy. Nghe bảo được đóng vai chính luôn cơ!"

      "Dẹp cái ánh mắt hâm mộ trước mặt trai em !"

      Nam lườm Trấn Đông nhát dao bén nhọn, cậu để sữa vào tủ lạnh, thèm nhiều với Trấn Đông nữa, mạch lên lầu. chuyện với kẻ thiếu hiểu biết, nông cạn, cố chấp như Trịnh Trấn Đông cậu ngủ sướng hơn.

      Sáng hôm sau.

      Âu Tuệ Nhi ngồi đọc cuốn "Phế hậu tướng quân" và ngừng tổn hao khăn giấy. Sao lại có người con và chịu đựng đến mức đau lòng người thế này? lại nhìn đến bản thân mình, ít ra còn hạnh phúc hơn Tả Thương Lang đáng thương. Vì ít ra Hứa Nhất Chính chỉ và có thể bên cạnh mình thôi. Còn Tả Thương Lang hết lần này đến lần khác chịu đựng tình bị chà đạp, ấy mạnh mẽ, kiên cường cách bi tâm.

      (Phế hậu tướng quân - Nhất Độ Quân Hoa)

      Gập lại trang sách, Âu Tuệ Nhi dụi mắt đến bên cửa chính:"Sao có thể đột nhập được vào đây?"

      Đâu đó sau thân cây lớn bên cạnh xích đu xuất ra cánh tay, giọng nam trung nhàng:"Hôm nay đông vui đấy!"

      "Hả?" Âu Tuệ Nhi nghi hoặc nghiêng đầu hỏi:

      "Chuẩn bị tỏ ra bất ngờ, diễn cho tốt vào!" Người nam nhân bí ấy ngừng nhắc nhở Tuệ Nhi:

      bật cười khinh khỉnh, nhếch bên môi:"Hai năm qua, tôi diễn tệ lắm sao?"

      Người đàn ông đó im lặng chốc, xung quanh họ chỉ còn lại tiếng chim hót và thanh lá cây xào xạc trong gió. Lại hồi tĩnh lặng, Âu Tuệ Nhi phát điên lên vì điên rồ khó hiểu của :"Này, nghe thấy tôi gì à?"

      "Trước khi muốn trả thù ai đó... nên giết chết tâm mình trước."

      Cũng giống như lúc người đàn ông ấy đến, lời từ biệt, chỉ để lại câu lạnh lùng cho Âu Tuệ Nhi. Ý của quá ràng rồi, thế nhưng vẫn hiểu. Âu Tuệ Nhi đặt tay lên tim, nơi đó vẫn đập như mỗi ngày thôi. Nhưng nếu... lắc đầu... liệu có thể ra tay sao?

      Hứa Nhất Chính trở về nhà trong bộ dạng chẳng thể nào chỉnh chu hơn nữa, trịnh trọng đứng trước mặt Âu Tuệ Nhi. Dù mặt ra nét cam tâm nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười vì . Âu Tuệ Nhi sờ trán Hứa Nhất Chính:" bị va vào đâu à? Sao hôm nay trông nhợt nhạt thế?"

      Cầm lấy tay Âu Tuệ Nhi, Nhất Chính nhanh chóng cướp lấy. lúc sau có gì đó lành lạnh buộc chặt ngón áp út của , đôi mắt Tuệ Nhi kinh ngạc khi nhận - chiếc nhẫn kim cương.

      che miệng, sóng mũi cay xòe, cả khuôn mặt trong chốc lát đỏ bừng. Tuệ Nhi nấc nghẹn, choàng tay ôm lấy cổ Hứa Nhất Chính, ngừng lôi kéo chìm sâu trong nụ hôn đắm say của mình. Tuệ Nhi buông Nhất Chính ra, buồn cười hỏi:"Chỉ tặng mà gì sao?"

      "Sao phải ?" Hứa Nhất Chính ôm lấy Âu Tuệ Nhi, nhàng luồn tay vào trong áo :

      "Phải cầu hôn xem người ta có chấp nhận hay chứ?" Tuệ Nhi chu môi:

      Hứa Nhất Chính cau mày:"Em dám chấp nhận?"

      Tuệ Nhi dở khóc dở cười:"Đâu có, nhưng mà..."

      Hứa Nhất Chính độc đoán cướp mất lời :"Tốt!"

      Chưa có ai cầu hôn như Hứa Nhất Chính cả, ... bá đạo quá !

      Từ ngoài cửa ùa vô đám người, người cầm bong bóng, người cầm gấu bông và Trữ Thanh Trà bước từ sau lên, tay nhàng cầm chiếc bánh kem to:"Chúc mừng sinh nhật cậu, Tuệ Nhi!"

      Tuệ Nhi bị mọi người làm cho bất ngờ, khuôn mặt nghệch ra, trong lòng hân hoan đến mức lặng người. Trịnh Trấn Nam cầm chùm bong bóng chạy lại kéo tay Âu Tuệ Nhi:"Lại thổi bánh kem chứ!"

      Châu Khả Ly mắng :"Chưa hát chúc mừng sinh nhật mà!"

      "Chúc mừng ngày sinh nhật của Tuệ Nhi, mừng ngày Tuệ Nhi sinh ra đời..."

      Giây phút này... dường như chậm lại... nụ cười lòng của mọi người quanh Tuệ Nhi như tỏa sáng rạng ngời. đưa tay đặt lên má, nơi đó sao lạnh quá! ra khóc rồi. khóc vì hạnh phúc tại và những đau buồn trong tương lai. Trịnh Trấn Đông, Trương Phong Vân, Châu Khả Ly và cả Hứa Nhất Chính có thể hòa thuận trong ngày hôm nay? Đây có thể xem là món quà, đặc ân lớn cho Âu Tuệ Nhi ? Mỉm cười hạnh phúc, toan tính khiến mệt mỏi rồi. có nên dừng lại?

      Trương Phong Vân lên tiếng sau khi thấy Âu Tuệ Nhi lặng đứng ngây nhìn mọi người:"Em phải ước rồi thổi đèn cầy này. Thanh Trà sắp chịu nổi."

      Tuệ Nhi hoàn hồn, chợt nhìn xuống chiếc bánh kem. Ôi thôi, bao nhiêu tâm trạng liền bay mất, mặt Tuệ Nhi méo xẹo, hài hước bảo:"Đây là do Nhất Chính đặt làm?"

      Trịnh Trấn Nam rất nhanh nhẹn, cậu gật đầu ngừng.

      Đúng là chẳng thể nào lầm lẫn được, bánh kem được làm thành đôi nhũ hoa, chúng còn ghi to chữ "Size của Âu Tuệ Nhi". Chi vậy? Chi vậy trời? 36A có gì để khoe khoang đâu?

      Dù miễn cưỡng lắm đấy! Nhưng Âu Tuệ Nhi vẫn vì lòng tốt của mọi người mà chấp nhận.

      Sinh nhật muộn vừa hạnh phúc, vừa quái đản! Nhưng chắc đây là khoảng thời gian hạnh phúc cuối cùng, vậy cố gắng trân trọng nó.


    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 32: Ta Là Lưu Khang Kiện

      Dù chẳng mấy thích thú với việc đưa Âu Tuệ Nhi cho Trương Phong Vân, nhưng Hứa Nhất Chính còn cách nào khác nữa. Lúc trao Tuệ Nhi cho Phong Vân, Nhất Chính trừng mắt với , bạnh quai hàm, đe dọa:" ấy mà xê dịch chút gì, tôi nhất định giết chết ."

      Trương Phong Vân vỗ lên vai Hứa Nhất Chính:"Đừng lo, ấy an toàn ở bên tôi."

      "Chính vì ở bên , tôi mới an tâm đấy!" Hứa Nhất Chính hiểu , sau phim trường có biết bao nhiêu cố xảy ra. cũng chính nhờ những scandal mới có thể tăng giá cổ phiếu.

      Âu Tuệ Nhi cười trấn an Hứa Nhất Chính:"Đừng lo, em trở về nguyên vẹn."

      "Chút nữa đón em!" Nhất Chính gật đầu, vỗ vào mu bàn tay Tuệ Nhi.

      Âu Tuệ Nhi cùng Trương Phong Vân vào phim trường, hôm nay chỉ mới là buổi quay thử, nên có nhiều áp lực lắm. Cho đến khi nhìn thấy Dương Thục Cầm, ả ta cũng ngạc nhiên kém gì :"Sao ta lại ở đây?"

      "Tại sao ấy được ở đây?" Trương Phong Vân hỏi lại:

      "Nhưng..." Dương Thục Cầm cố gắng kềm chế, vội tuôn ra những lời xúc phạm, thiếu hình tượng:

      "Âu Tuệ Nhi đảm nhiệm vai Vân Liễu. Kịch bản tôi vẫn chưa đưa cho Tuệ Nhi, em hãy lấy nó thay tôi." Trương Phong Vân lạnh giọng, vẻ mặt hờ hợt:

      Dương Thục Cầm dậm chân, uất nghẹn rời . Ánh mắt chết chóc ngừng hướng đến Tuệ Nhi. ả chính là ghét cay ghét đắng Âu Tuệ Nhi, lúc nào xuất cũng muốn cướp hết tất cả mọi thứ của Thục Cầm.

      "Đừng bận tâm ta, , tôi dẫn em gặp người." Phong Vân nắm lấy bàn tay nhắn của Tuệ Nhi, dẫn lướt qua dàn nữ diễn viên xinh đẹp, quyến rũ. Bọn họ ngừng nhìn bằng ấy mắt ghen tỵ, chán ghét.

      Âu Tuệ Nhi nuốt nước bọt ừng ực, chắc có lẽ bọn họ muốn ăn tươi nuốt sống đây mà. Nghĩ rằng đứa tật nguyền què quặt như Tuệ Nhi sao có thể xứng để sánh bước bên cạnh Trương Phong Vân. Ôi, ai có phúc hưởng, huống hồ gì, chưa từng cướp thứ gì của ai cả. Đừng có nhìn bằng cặp mắt khinh bỉ như thế.

      "Đây là Lưu Khang Kiện, nam chính trong bộ phim Bất Ái Tương Tư, cậu ta thủ vai sát thủ Lâm Bác." Trương Phong Vân ôn tồn giới thiệu:"Còn đây là Âu Tuệ Nhi, nữ chính nha hoàn đóng giả Vân Liễu tiểu thư đào hôn."

      Trông Lưu Khang Kiện rất tuấn mỹ, ta có đôi mắt sâu hẹp dài, sóng mũi cao, môi song đào. Chưa kể khuôn mặt vuông vức đầy sức mê hoặc. Chiều cao cũng hơn mét tám chứ chẳng đùa, khuôn người vừa vặn trong chiếc áo thun ôm chuẩn body. Tổng thể ... đây chắc chắn là soái ca đại thần trong truyền thuyết. nở nụ cười như mây:"Chào Âu Tuệ Nhi, rất vui được gặp em!"

      Âu Tuệ Nhi nhìn , điềm đạm đáp trả:"Tôi cũng rất hân hạnh được diễn cùng ." ngừng lại giây, tiếp:"Tôi chẳng có tài năng diễn xuất, chỉ vì muốn thay đổi bản thân nên mới chấp nhận việc này. Cho nên, trong quá trình quay phim và dựng phim, cần giúp đỡ nhiều!"

      "Được, tôi giúp em." Ánh mắt cả hai người giao nhau, trong khoảng vô định như điều gì đó vô cùng mờ ám.

      Trương Phong Vân đứng bên cạnh ngừng quan sát, cho đến giờ phút này, mới chỉ hiểu được phần nào đó bên trong Tuệ Nhi mà thôi:"Chúng ta nên tham quan trường quay ." chen vào cắt ngang ánh mắt của hai người, nắm lấy tay Âu Tuệ Nhi dắt như em bé.

      Phim trường khá rộng, đa số cảnh được dựng bằng rèm xanh sau đó mới cắt ghép vào khung. Âu Tuệ Nhi được phổ biến về các phân vai, trang phục cổ trang. Vì đây là dự án phim cổ trang nên có nhiều đạo cụ lạ mắt, khiến Tuệ Nhi tài nào tập trung vào lời Phong Vân được. hết chạm vào cái này, cầm lấy cái kia. Được ướm thử trang phục phân vai đầu, lúc chỉ là tiểu nha hoàn thấp hèn trong Vân Phủ. Rồi đến lúc tiểu thư đột ngột lâm bệnh, phải đóng giả tiểu thư để hòa thân cùng Tam Vương Gia nước láng giềng. Bộ y phục tân nương quả được thiết kế tỉ mỉ, đẹp mê hồn. cầm lấy huơ huơ trước mặt Trương Phong Vân:"Sau đó tôi đào hôn, mặc bộ đồ này chạy vòng vòng à?"

      Trương Phong Vân gật đầu:"Lúc đó sát thủ Lâm Bác nhận tiền để hoàn thành nhiệm vụ. Giết chết tiểu thư Vân Liễu."

      "Còn Tiểu Cố là ai?" Âu Tuệ Nhi tò mò hỏi:

      "Tiểu Cố, tên đầy đủ là Lý Tư Cố, thê thiếp của Tam Vương Gia. Cũng chính là người thuê Lâm Bác giết Vân Liễu." Phong Vân thở dài:"Đợi kịch bản đến, em đọc rồi hiểu."

      Âu Tuệ Nhi gật đầu, lượn quanh tủ y phục. Cung trang đa dạng, phong phú, cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt. Tuy nhiên, trong lòng có chút lo lắng:"Liệu vai diễn này có hợp...?"

      " hợp!" Lưu Khang Kiện im lặng nãy giờ cũng bắt đầu lên tiếng, ta đến cạnh :"Miễn em đặt cái tâm vào vai diễn của mình, xem cuộc đời của Vân Liễu là em. Chắc chắc em đánh lừa được tất cả mọi người."

      Tuệ Nhi bật cười:"Diễn xuất thần như thế, liệu ta có quá đà ?"

      "." Khang Kiện chắc nịch khẳng định:

      "Còn khi muốn dừng lại, phải làm thế nào?"

      " bộ phim bấm máy, tương đương với việc thể dừng lại. Trừ phi diễn viên chính thể tỉnh giấc nữa." Đôi mắt hai người như dán chặt vào nhau:

      "Vẫn có thể thay thế diễn viên chính." Âu Tuệ Nhi phủ định:

      "Như vậy bộ phim theo chiều hướng khác, đâm lao phải theo lao. Em nên biết , phải nhận được vai chính là chuyện dễ dàng gì!"

      "Muốn nhận được vai chính, quả là phải trả cái giá quá đắt!" Âu Tuệ Nhi mỉm cười, vuốt tà váy tân nương:"Quay đầu lại hay tiếp cũng đối mặt với vực thẳm. Nhảy xuống hay tiếp tục luẩn quẩn ngọn núi nhọn đó đây?"

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương Phiên Ngoại 2: Cách Mà Tôi Em (1)

      Đôi lời: Chương truyện có yếu tố đồi trụy, hành hạ và biến thái. Lưu ý trước khi xem.

      (Đây là quá khứ của Âu Tuệ Nhi khi chung sống cùng Hứa Nhất Chính. Theo: Hứa Nhất Chính)

      Lần đầu tiên nhìn thấy Âu Tuệ Nhi nhút nhát nép vào người cha, hiểu vì sao tôi lại giận sôi máu. Bàn tay run rẩy như kiểu muốn giết chết em. phải vì Âu Tuệ Nhi bé cướp tình thương của cha mẹ tôi, mà do em... làm trái tim tôi dấy lên cảm xúc khó tả.

      Mười sáu tuổi, cha tôi qua đời. Mẹ tôi u sầu, buồn bã dẫn đến trầm cảm. Công ty HYT cũng vì thế mà chuyển giao cho tôi. Chỉ mới mười sáu tuổi thôi, đôi vai tôi phải đè nặng trọng trách cao lớn. thể để công sức của cha gầy dựng bao năm đổ sông đổ bể.

      Tôi thường xuyên bị stress, đôi lúc chẳng buồn ăn, ngủ cũng thể chợp mắt. Những lúc như thế tôi chỉ còn có thể trút giận lên thân thể gầy gò của Âu Tuệ Nhi.

      Nghe tiếng Âu Tuệ Nhi khóc lóc, quỳ gối van lạy xin tôi tha mà cảm thấy lòng nhõm.

      Vậy nên, tôi chỉ còn biết hành hạ em cho đến mức...

      Hình hài của Âu Tuệ Nhi trở nên biến dạng, những đợt roi quất xuống, tôi chẳng hề kiêng nể điều gì. Bởi thế luôn để lại thân thể em những dấu vết rách toạc, máu tươi tanh nồng làm tôi càng trở nên hăng say. Sẹo cũ chưa mờ, vết thương mới xuất . Mà những lần như thế tôi để cho Âu Tuệ Nhi bán sống bán chết, em hấp hối, ngất lịm vũng máu của chính mình. Tôi thương cảm mà chữa trị cho.

      Trông Âu Tuệ Nhi yếu ớt như vậy, trái tim tôi lại giẫy nẩy lên cảm giác em bé, đáng . Cứ như vậy mà ôm trong lòng, dù rằng em sợ hãi run rẩy, còn hơi bất tuân muốn trốn thoát khỏi tôi.

      "Hát cho tôi nghe!"

      Sau ngày vừa học vừa quản lý công ty, tôi mệt mỏi ngồi giường, ôm lấy Âu Tuệ Nhi trong lòng và ra lệnh cho em.

      Âu Tuệ Nhi run rẩy, hai bàn tay bé bấu chặt góc áo ngủ. Đôi môi mỏng bé nâng lên, dè dặt cất tiếng hát:" cần phải với em, em là người nhất đâu, cũng chẳng cần ngọt ngào thầm bên tai, bảo rằng em là mối tình đầu..."

      " hay!"

      Tôi cau mày, vì lời hát chẳng ràng, lại thêm việc đôi mắt Âu Tuệ Nhi cứ sợ hãi đôi lúc ngước lên quan sát biểu gương mặt tôi. Bộ nghĩ rằng tôi ăn thịt em chắc?

      Âu Tuệ Nhi cúi đầu, tôi biết em muốn khóc, bởi vành tai đỏ cả rồi, thân thể cũng căng cứng lo sợ. Thế mà vẫn cố gắng lí nhí hát lại lần nữa:" cần phải với em, em là người nhất đâu, cũng chẳng..."

      " được khóc!"

      Đúng vậy, chính là được khóc, cái môi có biểu mếu máo đó làm tôi phát điên. Vì em chưa đủ tuổi, nếu ... Tôi cho em biết cách phục tùng kẻ điên như tôi là như thế nào!

      ngoan, Âu Tuệ Nhi liền giật nẩy người sau tiếng quát của tôi, em bật khóc. Hai tay ghì chặt lấy cổ áo tôi:"Em muốn bác !!!"

      Muốn bác ? Tất là cần tôi?

      Em chính là cần tôi?

      là xấc láo! Vì tôi dễ dãi, nuông chiều khiến em coi tôi ra gì cả!

      Nắm cổ áo Âu Tuệ Nhi nhấc bổng lên cao, em vùng vẫy như thể muốn thoát khỏi vòng tay thương của tôi. Giận, tôi lôi em vào căn phòng tối. Nơi chỉ dành cho riêng em.

      Chát Chát Chát

      Này cần tôi, ha ha... cần tôi sao?

      Đôi mắt em oán hận nhìn tôi, đôi tay chấp lại ngừng van xin, thân thể bé tránh né từng đợt đòn roi. Em chạy vào góc tối và nghĩ rằng tôi thể tìm được? Ngu ngốc!

      Tôi vung tay mạnh.

      Chát

      "Aaaaaa..."

      Em lại thét lên, tiếng kêu của em đủ để kích thích từng mạch máu nóng rần, chạy loạn trong tôi. Ôi cái thanh đó! Sao lại khiến tôi thích thú đến vậy? Tôi bật cười, lại hăng say hơn, cuồng loạn hơn. Tôi muốn em phải phục tùng, trở thành Âu Tuệ Nhi mà tôi cho phép được tồn tại...

      " được khóc! Nếu khóc, tôi tiếp tục đánh, và cho đến khi em câm nín mới thôi!"

      Chát Chát

      "Khóc lớn lên! Khóc như vậy ai mà nghe được? nghe có ai cứu em đâu!"

      Âu Tuệ Nhi ơi Âu Tuệ Nhi! Tôi em đến chết mất!

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương Phiên Ngoại 2: Cách Mà Tôi Em (2)

      Dù tôi luôn dùng những biện pháp mạnh để đối xử với em, hành hạ em như con rối cảm xúc. Nhưng tôi em, rất em, Tuệ Nhi à!

      Chưa phút giây nào tôi thôi ngừng nhớ về Âu Tuệ Nhi, cái cách em nhìn tôi vừa ai oán vừa căm phẫn. Rốt cuộc tôi chỉ muốn em nhớ về tôi. Người ta bảo, niềm vui dễ dàng bị quên lãng, nhưng nỗi đau luôn in hằn trong tim, tồn đọng sâu trong ký ức.

      Em dần lớn, và cách tôi em dần dần thay đổi.

      Tôi còn muốn để lại trong lòng em bóng ma đáng sợ. Để lại hình tượng Hứa Nhất Chính khát máu, điên loạn. Mà Âu Tuệ Nhi, tôi muốn em cảm nhận thấy cưng chiều tôi dành cho em, toàn tâm toàn ý làm em vui, bên em, bao giờ để khác được chạm đến tôi.

      Dù rằng tôi biết em hận tôi nhiều đến mức có cơ hội giết chết tôi, nhưng Tuệ Nhi, tay tôi chăm nom em từ bé đến lớn, lẽ nào tôi hiểu. Em ngoan ngoãn phục tùng bên tôi.

      ra, tôi rất ghen tỵ với những người đàn ông bước qua đời em, họ như tôi, họ khiến em cười. Bởi thế, tôi phải khiến họ làm cho em khóc. Đừng trách tôi, cũng bởi vì... tôi quá em thôi!

      "Tôi có lỗi với em vì lợi dụng tình cảm ấy." Người tôi có lỗi nhiều nhất, chắc hẳn là Châu Khả Ly, tôi cho ấy cú sốc quá nặng.

      "Tôi hận ."

      Ừ, cứ để cho Châu Khả Ly hận tôi thôi. Việc Hứa Nhất Chính này làm, chắc chắn tự chịu trách nhiệm, miễn rằng ấy đừng chạm vào em là được.

      Rồi Trữ Thanh Trà xuất , từ khoảnh khắc đầu tiên chạm vào đáy mắt của ta. Tôi nhận ra chẳng có gì ý gì tốt đẹp. Tuy rằng tôi rất muốn loại trừ Trữ Thanh Trà càng sớm để gây ra rắc rối sau này, nhưng trong lòng em, ấy quá hoàn hảo. Cho nên tại tôi nỡ làm em thất vọng.

      Dương Thục Cầm là kiêu kì, ham hư vinh, nhưng ả đến mức nào. Đối phó là chuyện quá ư dễ dàng, bất quá, tên Trương Phong Vân chết bầm kia sẵn sàng đứng về phía em, bảo vệ em trước mọi của .

      tại trái tim Âu Tuệ Nhi thuộc về tôi rồi, nên việc hành hạ em cần nữa. vậy chứ đôi khi vẫn phải răn đe em, em bớt ngoan ngoãn . Trong tôi hình thành loại suy nghĩ khá thú vị.

      Thứ tuyệt vời nhất đó chính là thành phẩm kết tinh từ tình - Chính con.

      năm đứa, chừng hai đội bóng để khi buồn chán đá banh chơi cũng được. Với cái mông tròn trịa của Âu Tuệ Nhi, tôi tin chắc những đứa con của chúng tôi rất khỏe mạnh. Dù rằng ngực em quá to, nhưng tôi chắc hẳn cố gắng làm cho nó tiết ra nhiều sữa.

      Nhưng buồn thay bác sĩ bảo em khó có thai, dập nát giấc mơ hai đội bóng của tôi. Nhưng sao, tôi từ từ tìm cách. gì có thể làm khó Hứa Nhất Chính này.

      Lâu lâu tôi lại muốn cắn Tuệ Nhi, nếm vị máu ngòn ngọt của em, sau đó ăn sạch. Cũng phải đổi khẩu vị như việc cột tay chân em vào giường, dùng roi đánh em, mỗi lúc vậy thân thể em lại nẩy lên, hồng nhuận, kích thích thôi.

      Mới nghĩ đến thôi muốn lột trần em rồi. Âu Tuệ Nhi, chẳng hiểu sao giờ này tôi muốn đặt máy quay và cùng em mây mưa. Giờ buồn chán văn phòng có thể lôi ra mà chiêm ngưỡng thân thể em căng cứng, sung sướng bên dưới tôi.

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 33: Chuyện ở trường quay

      Dù biết kịch bản phải đưa trước ít nhất tuần để diễn viên tập tành và học thuộc các lời thoại. Nhưng Ma Kết lại cho rằng cái gì đến bất ngờ mới chân thực đầy thử thách.

      Kịch bản đưa đến tay Âu Tuệ Nhi, lật vài trang đầu, đọc đọc lại. ra cũng quá khó hiểu, lo lắng dư thừa rồi. Lưu Khang Kiện tiến đến gần giật lấy xấp giấy tay Tuệ Nhi, vẻ mặt trêu đùa:"Em có vẻ nghiêm túc?"

      Âu Tuệ Nhi vươn tay định giành lại kịch bản, cau có đáp:"Chẳng phải bảo tôi nên đặt tâm tư vào vai diễn sao?"

      "Đúng, nhưng phải vai diễn này. Hay em nghĩ mình là Vân Liễu?" Lưu Khang Kiện cúi người, đôi môi nóng bỏng kề sát vành tai Tuệ Nhi, phả ra làn hơi ấm áp ve vãn dáy tai . Khuôn mặt Tuệ Nhi bỗng đỏ ửng, thân thể căng cứng nóng bừng.

      "Tôi..." ngập ngừng, cổ họng khô khốc vì hứng tình mà là lo lắng. Âu Tuệ Nhi sợ ta, bởi người nguy hiểm đầy mưu tính như thế, ai lại đề phòng. Đáng ra ngay từ đầu Tuệ Nhi nên dây vào Lưu Khang Kiện.

      "Hai người bàn về kịch bản sao?" Trương Phong Vân từ đây lại, nở nụ cười ôn hòa với Khang Kiện, rồi ân cần vén sợi tóc buông thả bên tai Âu Tuệ Nhi. Hành động thân mật của Ma Kết giữa chốn đông người khiến Tuệ Nhi bối rối gật đầu.

      Lưu Khang Kiện vui vẻ trả lại kịch bản cho Âu Tuệ Nhi, bật cười đối diện Trương Phong Vân:"Nữ chính mà chủ tịch Trương chọn quả rất thú vị!"

      "Ha..." Phong Vân vỗ vai Khang Kiện:"Vậy cho phép tôi cướp ấy chút chứ?"

      "Tự nhiên." Lưu Khang Kiện đưa tay, làm vẻ nhún nhường mỹ nhân:

      Trương Phong Vân cùng Âu Tuệ Nhi dạo vòng quanh phim trường. gì chỉ im lặng ngắm nhìn , còn Tuệ Nhi mất tự nhiên ho vài tiếng, đưa mắt chăm chú nhìn khắp nơi. Trong lòng ngừng lo lắng Dương Thục Cầm xuất làm ầm lên.

      Đạo diễn bước tới cạnh máy quanh, dặn dò phục trang cùng đoàn phim:"15 phút nữa bắt đầu cảnh quay đầu tiên."

      "Quay ngay hôm nay ư?" Âu Tuệ Nhi bất ngờ, tưởng hôm nay đến nhận vai, nhận kịch bản trước thôi chứ?

      Trương Phong Vân gật gù đáp, đẩy vào phòng thay đồ. Dặn dò phục trang gì đó rồi mỉm cười trấn an Âu Tuệ Nhi.

      Âu Tuệ Nhi được phục trang đưa đến bộ y phục cổ xưa mộc mạc màu lam nhạt, vấn hờ tóc, khuôn mặt được trang điểm . Đánh bật vẻ ngây ngô, thuần thiết nơi Tuệ Nhi. nhìn vào gương, bất giác sờ lên mặt:"Là tôi sao?"

      Chị phục trang tên Nhĩ Đan, lớn hơn Âu Tuệ Nhi tầm năm tuổi, chị ít nhưng lại rất hòa đồng:"Em rất xinh!"

      Phân cảnh đầu tiên khi tiểu thư Vân Liễu trước ngày hòa thân tự vẫn, nhưng trời để nàng chết, nàng nhảy xuống sông, được người dân cứu, và lâm bệnh nặng. Đến đây Âu Tuệ Nhi liền chạy đến cạnh giường tiểu thân thân cận như tỷ muội khóc nấc:"Tiểu thư... người đừng dọa em... tiểu thư... hức..."

      Nước mắt rơi lã chã khuôn mặt Âu Tuệ Nhi, cả trường quay dường như nín thinh, ai cũng bất ngờ trước cách diễn xuất xuất thần của . Dù chỉ là đóng phim, thế mà nỗi đau thể qua khuôn mặt dường như diện ở tâm. Giống như người chị ruột thịt của mình bị thương, bất quá còn bất cứ người thân ruột thịt nào cả, và nỗi sợ hãi chiếm lấy Âu Tuệ Nhi, òa lên khóc mặc kệ hình tượng.

      "Cắt!" Đạo diễn cầm chiếc loa phá ngang cảm xúc dâng trào trong lòng mỗi người, ông ta vỗ tay:"Diễn tốt lắm!"

      Sau đó đến phân cảnh thứ hai, khi Âu Tuệ Nhi buộc phải im lặng đóng giả tiểu thư Vân Liễu hòa thân cùng người đàn ông biết mặt mũi và ở tận nơi xa xăm tìm thấy đường về. Nếu như tiểu nha hoàn Âu Tuệ Nhi chịu... tru di cửu tộc...

      Do dáng vẻ của tiểu nha hoàn thân cận cùng Vân Liễu tiểu thư có vài nét giống nhau, tiến thoái lưỡng nan, chỉ còn phải dùng cách này. Trong kịch bản Lâm Bác giết chết Vân Liễu giả mạo mà buông tha cho nàng, bởi người cần giết phải tiểu nha hoàn này. Vì chân Âu Tuệ Nhi mang dị tật cho nên đạo diễn bổ sung thêm, sửa đổi kịch bản.

      Dù sao Lâm Bác cũng nhận tiền của Lý Tư Cố, thể để Vân Liễu đến được thành Gia Hưng, thành hôn cùng Tam Vương Gia, cho nên bắt cóc nàng, cắt gân chân phải khiến nàng thể di chuyển như người thường. Lâm Bác trói nàng vào sợi dây, đến đâu cũng mang nàng theo.

      kiệu hoa, Vân Liễu giả mạo ưu tư, những ngón tay cấu chặt vào nhau khiến da thịt rướm máu, nàng cắn môi, đôi mắt ngừng đảo tới đảo lui. Nàng dường như tìm lối thoát cho mình nhưng lại sợ liên lụy đến người trong Vân phủ.

      Do bốn tên khiêng kiệu cùng đoàn người phía sau cứ cười giỡn, vẻ mặt chẳng giống như lo lắng bị cướp kiệu, hoặc có sơn tặc mai phục giết chết đoạt của tý nào. Đạo diễn ngừng hét lên "cắt", mắng hết người này đến người kia. Âu Tuệ Nhi ngồi trong kiệu nóng đến mồ hôi chảy ròng sau lớp áo dày. thở dài, cau có nhăn mày:"Chúng ta có tiếp tục nữa vậy?"

      Đạo diễn nhìn đồng hồ:"Ăn trưa nửa tiếng!"

      Âu Tuệ Nhi như được giải thoát rời khỏi kiệu hoa, hậm hực ném cả mũ phượng cùng khăn hồng trùm đầu lên giá để phục trang.

      tìm chiếc điện thoại, nghĩ Hứa Nhất Chính chắc rất sốt ruột nếu gọi được cho . luống cuống lục hết tất cả túi trong bộ đồ ban sáng, Âu Tuệ Nhi quáng lên:" ràng sáng có mang theo mà!"

      "Em tìm cái này à?" Chiếc điện thoại mà Hứa Nhất Chính mới mua cho Âu Tuệ Nhi bị ai đó trêu đùa huơ huơ trước mặt . Tuệ Nhi đưa tay định giành lấy, bàn tay to lại nâng cao hơn:"Trả cho tôi . Lưu..."

      Âu Tuệ Nhi chưa kịp hết câu thấy bả vai đau nhức, cả người bị đẩy gập về trước, người đằng sau đưa tay luồn vào vạt áo nhiều lớp của . Ra sức xoa nắn.

      "Lưu Khang Kiện? Tên diễn viên chính đấy à?" Âu Tuệ Nhi như vừa tỉnh khỏi giấc mộng hoang đường, quay phắt mặt ra sau, ngạc nhiên thôi:"Hứa Nhất Chính? Sao lại ở đây?"

      " nhớ em!" Hứa Nhất Chính đặt điện thoại lên bàn, lồng ngực vạm vỡ ép sát tấm lưng nhắn của , kéo áo xuống, đặt từng nụ hôn gợi tình lên vai Tuệ Nhi.

      "Đây... đây là phim... trường..." Hơi thở mỗi lúc dồn dập, bị khiêu khích, dục vọng dấy lên như cơn thủy triều.

      Hứa Nhất Chính bá đạo mỉm cười, lúc bước vào dọa đám người kia tránh xa nơi này rồi. tay xoa nắn nhũ hoa hồng nhuận, tay lần mò xuống dưới vạt váy, thâm nhập, kích tình bằng ngón tay giữa:"Em ướt át. Em có muốn được chiều ngay tại đây ?"

      Vừa , vừa trêu đùa hôn khắp vai Âu Tuệ Nhi, chiếc lưỡi ươn ướt mềm mại vờn quanh vành tai . Cả người Tuệ Nhi ưỡn lên, chờ đợi thâm nhập thực thụ từ Hứa Nhất Chính:"Người ta..."

      Dù lý trí khuyên ngăn nên, nơi đây đông người như vậy mà...

      Nhưng tại dục vọng bị đốt cháy rực rỡ nóng bỏng như ánh sáng mặt trời vào lúc leo lên đỉnh điểm. Âu Tuệ Nhi thể từ chối, nhịp điệu cơ thể dần hòa nhập cùng Hứa Nhất Chính, hai cơ thể triền miên biết trải qua bao lâu. nâng hạ, tiến lui... hòa hợp... đồng điệu đến từng nhịp đập.

      Hơi thở mỗi lúc càng dồn dập, Âu Tuệ Nhi uyển chuyển đưa đẩy, Hứa Nhất Chính từ sau tiến công. tìm điểm nắm mềm mại, dập mạnh và lấp đầy tinh hoa. Tuệ Nhi bóp chặt mu bàn tay , cong người rên lên tiếng ủy mị, rồi cùng ngã xuống ghế dài gần đó. Đôi mắt mơ màng, khuôn mặt đỏ ửng, thoát khỏi Nhất Chính, xoay người choàng tay ôm :"Em mất rồi!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :