Chương 27: Người đàn ông không thể chạm đến Sáng hôm sau. Trữ Thanh Trà khoác lên mình bộ y phục công sở màu xám nhạt ôm sát từng đường cong cơ thể, nụ cười sáng sủa, tươi tắn vương môi. Mái tóc dài được búi cao, thả hai lọn tóc mai. Đôi giày cao gót màu trắng đơn giản, chúng như góp phần tôn lên đôi chân thon dài của . Tự tin với vóc dáng đầy đặn, Trữ Thanh Trà rất nhanh đợi sẵn trước cửa phòng Hứa Nhất Chính. Niềm nở cười tươi, chuẩn bị giọng như rót mật chào đón . Cạch "Hứa Tổng, buổi sáng tốt lành! Tuệ Nhi, buổi sáng tốt lành luôn nhé!" Âu Tuệ Nhi bình thản, vô tư đáp lại lời chúc của Trữ Thanh Trà mà mảy may quan tâm điểm khác thường trong đôi mắt của ta. Chúng ánh lên vẻ thèm thuồng, nóng bỏng bởi ngọn lửa dục vọng tuôn trào. Mà tất cả những tham vọng đó điều hướng về phía Hứa Nhất Chính. Trái ngược lại vẻ lịch thiệp, quyến rũ đó. Hứa Nhất Chính tiêu sái sải bước lướt qua Thanh Trà, thẳng xuống sảnh dưới và coi ta như lớp khí bị ô nhiễm cần phải tránh xa. Nhìn thấy khuôn mặt Trữ Thanh Trà vặn vẹo, méo xẹo khó coi, Âu Tuệ Nhi khẽ bặm môi, cảm thấy bản thân có lỗi:"Nhất Chính là thế, cậu đừng để tâm." " sao, Hứa Tổng cao sang như vậy mình nào dám để tâm. Với lại cậu và ấy giúp mình có việc làm, cảm ơn hết mà." - Nụ cười môi Thanh Trà quả rất giả tạo, dù mang chiếc mặt nạ hoàn hảo nhưng chưa chắc chẳng ai lột ra được. Ví dụ điển hình là Hứa Nhất Chính đây, mắt nhìn người rất chuẩn, nhạy cảm, sắc bén và quyết đoán trong việc đánh giá nhân cách của ai đó. Còn về phía Tuệ Nhi hoàn toàn mù tịt, bởi lẽ thời gian năm năm tự do cùng với những con người mà tiếp xúc chưa đủ để cho có kinh nghiệm nhìn nhận về ai khác. Gật đầu, Tuệ Nhi vui vẻ cầm tay Thanh Trà, nhàng vuốt ve mu bàn tay cùng những đốt xương tinh tế của ta:"Thanh Trà, cảm ơn cậu vì chịu làm bạn của mình." Trữ Thanh Trà vỗ lên mu bàn tay Tuệ Nhi, nhoẻn miệng cười:" có gì, cậu là người tốt, tôi rất thích được làm bạn với cậu." Nghe buồn nôn, Trữ Thanh Trà tạm biệt rồi quay mặt rời chạy theo Hứa Nhất Chính. Vẻ mặt hiền lành của ta liền thanh đổi, đôi mày liễu thanh thoát nhíu chặt, nhếch bên môi. Vốn dĩ ngày ấy Thanh Trà muốn được nổi bật, được mọi người quý mến nên mới chơi cùng Âu Tuệ Nhi thảm hại, tật nguyền. Thử hỏi hoa khôi như lại phải tự nguyện kết bạn cùng Tuệ Nhi, có phải rất vô lý? Cứ tưởng rằng được cùng xe với Hứa Nhất Chính đến công ty, rồi viễn cảnh lúc cùng song hành bước vào công ty. Ôi, bao ánh mắt ghen tỵ chiếu đến Thanh Trà, rồi ưỡn ngực, ngẩng cao đầu và nở nụ cười chói lóa khiến đám nhân viên quèn kia nhất là phái nữ phải che mắt, tức đến đấm ngực, ngạt thở hoặc ói máu càng tốt. "Người đàn ông kim cương" được để ý đến vậy, có khi còn làm kinh động đến cánh báo chí. Vậy mà giấc mơ của Thanh Trà bị Hứa Nhất Chính phá bỏ hoàn toàn. xe riêng, may phước là cho người đưa đến sau. Tất cả cũng vì Âu Tuệ Nhi thôi, nếu đạp ta xuống trạm xe buýt hoặc bỏ luôn gánh nặng phiền toái này bơ vơ đâu đó rồi. " chậm chạp quá đấy!"Hứa Nhất Chính đứng trước cửa cổng công ty HYT, tay chống vào bệ cửa, dáng vóc cao ráo bất phàm, khuôn mặt góc cạnh tuấn dật như được mài từ ngọc cách tinh tế. Trữ Thanh Trà cười thầm trong lòng, bây giờ giờ khắc của đến, xem những ánh mắt ganh tỵ... gian xung quanh cực kỳ im lặng, ai dám ngẩng đầu, dù có lướt qua cũng chỉ cúi chào. Nữ nhân viên làm như quan tâm, chẳng ai ghen ghét với Thanh Trà cả, mà họ còn nhìn bằng ánh mắt thương hại, đồng cảm, cả người run rẩy bần bật. "Tại sao mọi người lại sợ đến như vậy?" - Trữ Thanh Trà tò mò về vị Hứa Tổng này nhiều hơn rồi. " hỏi bọn họ ." - cười nửa vời rồi sắp xếp công việc cho Thanh Trà, thư ký riêng của Nhất Chính là nam chứ phải nữ, dáng vẻ thành thạo của cậu ta rất chuyên nghiệp. Chưa đầy năm phút đâu vào đấy. Cậu thư ký kính cận ấy sau khi hoàn thành liền báo cáo:"Xét theo hồ sơ của tiểu thư Trữ, ấy là nhân viên có tiềm năng với số điểm lý thuyết lẫn thực hành cao, ngoại hình chuẩn. Tôi sắp xếp ấy vào vị trí thư ký của giám đốc Vương". "Tốt." - Hứa Nhất Chính rất hài lòng cách làm việc nghiêm túc của cậu thư kí:"Chiêu Sài, ngày mai cậu được nghỉ. đâu đó thư giản ." Chiêu Sài lắc đầu:"Tôi còn phải nuôi bản thân, nếu Hứa Tổng cho tôi ngày nghỉ, biết rằng có thể để lại lúc nào cần lắm mới xài ?" "Được." - Suy nghĩ sâu xa , sợ bị trừ tiền chuyên cần sao?. Hứa Nhất Chính định rời chút, ngồi chỗ cũng chẳng làm gì. Giấy tờ chất đống chứ chẳng thiết tha để coi, giá cổ phiếu HYT tăng cao nhờ những scandal phía TPP trợ giúp. hài lòng với điều đó, vui vẻ đứng dậy bước ra khỏi cửa chạm mặt Trữ Thanh Trà, bao nhiêu niềm vui trong lòng chợt tan biến. Cau mày khó chịu, dùng giọng nam trung hỏi: "Chạy đến đây có việc gì?" Trữ Thanh Trà bước vào phòng làm việc của Hứa Nhất Chính, cả người vẫn còn run rẩy, ánh mắt sợ hãi đến tột đỉnh. Nhất Chính phải kẻ tim phổi, là người và tất nhiên cũng là tên đàn ông cùng những cảm xúc tầm thường: "Có chuyện gì?" Dường như có nỗi uất ức nào đó dâng trào trong đôi mắt Trà, khóc nghẹn:"Tên Vương ấy... ông ta..."
Chương 28: Gặp Lại Chiêu Sài trả cho người lái taxi tiền khi xe dừng lại trước cổng công ty HYT. Rời khỏi xe mới thấy hối hận vì ăn mặc tử tế chút, chẳng lẽ phải diện bộ quần áo xinh xinh xuống phố, hay chiếc áo thun rộng cùng cái quần ngắn cũng được. Vậy mà nỡ lòng nào... đồ ngủ hình Teddy chứ. choàng lên bộ quần áo xa xỉ, nhưng cũng xấp xỉ rồi đấy. Âu Tuệ Nhi bước vào bên trong công ty. Phải rằng nơi đây hào nhoáng, nhìn sơ qua thôi cũng biết hơn cả chục tầng ý chứ. Bỗng bước chân hơi chần chừ vì những ánh mắt khách hàng nhòm ngó. Có lẽ họ miệt thị khinh thường , kẻ quê mùa mà muốn bước chân vào nơi sang trọng ư? "Chúng ta vào nhé?!" Giọng khá quen thuộc vang lên từ sau lưng Âu Tuệ Nhi, hơi khựng người, chưa biết có phải mình hay người sau lại tiếp tục : "Cậu định đứng đây mãi sao? Âu Tuệ Nhi!" Ôi, lúc này chính xác là bảo rồi. Tuệ Nhi nhanh chậm quay đầu, ánh mắt ngạc nhiên lẫn kinh hỉ khi đối diện cùng người bạn tưởng chừng mãi mãi gặp lại. "Chiêu Sài?" Chiêu Sài gật đầu. Mỉm cười nhàng cùng . "Sao cậu lại ở đây? Cậu đến đây mua mỹ phẩm hay trang sức tặng bạn à?" Chiêu Sài lắc đầu. Vẫn giữ nguyên nụ cười hạnh phúc, chăm chăm nhìn mãi chán. "Uầy, lẽ cậu làm ở đây?" "Ừ. Hứa Tổng là sếp tôi. Giờ gọi tôi là Thư ký Chiêu nhé!" "Ồ!" Tuệ Nhi "ồ" lên kinh ngạc, vẫn chưa quên vụ việc mấy năm về trước đâu. ràng Hứa Nhất Chính tống cổ Chiêu Sài ra biệt tâm biệt tích mà? Nỗi thắc mắc khó ai giải thích được cho hiểu lúc này. Âu Tuệ Nhi tò mò về con người Hứa Nhất Chính, cứ ngỡ hiểu lắm rồi chứ? "Vậy lúc ấy, cậu đâu? phải Nhất Chính bắt cậu thôi học?" Chiêu Sài nâng kiếng, nhìn ngó xung quanh trước những phát ngôn của mình sắp thoát ra khỏi miệng:" ra... Hứa Tổng đưa tôi đến LA, còn cho tôi tương lai tươi sáng nữa." Cậu ta dừng lại, thở dài rồi tiếp:"Dù Hứa Tổng có chút quái đản, độc tài, chiếm hữu, lại kì quặc nhưng mà..." "Nhưng mà sao?." Tuệ Nhi hỏi tới cùng: "E hèm!!!" Ai đó hắng giọng bên tai Chiêu Sài khiến cậu nổi cả da gà, sống lưng lạnh toát, trán vịn cả mồ hôi. Cậu dừng lại câu thoại càng khiến Âu Tuệ Nhi đoán ra được nhiều điểm khả nghi hơn nữa. tiến lại gần hơn với Chiêu Sài, bên tai cậu:"Có phải Hứa Nhất Chính ở rất gần đây ? Và ta có thể nghe thấy?" "Ờ... ùm... ờ..." Chiêu Sài láo liên, nắm tay Tuệ Nhi lôi vào trong thang máy. Cậu chỉnh lại quần áo, nâng gọng kính, thầm đủ để Âu Tuệ Nhi nghe thôi:" ấy rất cậu. Tuệ Nhi à, thời gian tôi làm ở đây cũng lâu rồi. Đôi lúc tôi thấy Hứa Tổng... thích xem những đoạn băng theo dõi cậu lúc mà... cậu... kiệm vải..." Hai bên vành tai Chiêu Sài đỏ ửng, Tuệ Nhi như chết đứng tại chỗ. Tay chân cứng ngắc như kiểu bị điện giật khó có thể có hoạt động tứ chi. "Cậu thấy ư?" Chiêu Sài cà lâm:"Tôi... tôi... tôi... chỉ... chỉ... vô tình... tình..." Điều này chỉ vô tình, cậu có tội. Người có tội là Hứa Nhất Chính, đúng, tất cả là lỗi của ta. "Sao cậu lại điều này cho tôi biết?" "Vì riêng tôi vô tình... ừm... ra ... điều này cậu cần biết để khỏi khó hiểu về những ánh mắt nhân viên nơi đây." Tuệ Nhi ngất lịm tại bên trong thang máy. Còn Chiêu Sài dở sống dở chết lung lay người Âu Tuệ Nhi. Chắc cậu dọa đến mức sốc rồi. Lúc mà Âu Tuệ Nhi tỉnh lại, chẳng thấy Chiêu Sài đâu nữa, mà thay vào đó là gương mặt gần trong gang tấc của Hứa Nhất Chính. tựa người vào lồng ngực rộng lớn của , khuôn mặt cúi xuống để trông thấy hơn. Âu Tuệ Nhi đỏ mặt, vành tai ửng hồng, cắn môi dưới:"Có rất nhiều điều cần phải giải thích cho em đấy!" Hứa Nhất Chính nhún vai, vẻ mặt vô tội:" chỉ muốn cho họ biết em là của ai thôi." "Bằng cách để họ thấy em... vậy hả?" Nhất Chính cười cười:" chỉ cho họ thấy khi em mặc đồ lót thôi nhé! Trông em quyến rũ mà, phần còn lại xem là đủ." Tuệ Nhi cạn lời, còn từ nào để nữa, thể hình dung nổi kẻ này có đúng là "Người đàn ông kim cương" mà báo chí hô hoán như vị thần?. Cảm thấy thiên hạ trong lòng giận dữ, cả người run lên. Hứa Nhất Chính cũng thiết đùa với nữa. nghiêm túc bảo" chấp nhận lời đề nghị của Chủ tịch Trương." "Đề nghị?" Tuệ Nhi cau mày. "Chủ tịch Trương muốn mời em tham gia bộ phim, và em lại là khách mời đặc biệt thủ vai chính trong bộ phim ấy." "Hử?" Âu Tuệ Nhi trợn tròn mắt:"Bộ phim gì cơ? Em ư? Em đóng phim?" "Ừ." Hứa Nhất Chính cầm cây bút, lật vài trang giấy, đọc gì đó rồi ký ký. tha thiết nhắc lại lần thứ hai, nhưng theo quan sát của Âu Tuệ Nhi, chắc chắn kìm nén để nổi điên lên:"Điều đó ổn chứ?" " chỉ muốn em cảm thấy thoải mái." Âu Tuệ Nhi gật đầu . ngồi thẳng dậy đùi Hứa Nhất Chính, hai tay choàng lấy cổ của , lãng sang chuyện khác:"Trữ Thanh Trà đâu rồi? ấy làm việc tốt chứ? Thanh Trà rất giỏi đấy!" Nhất Chính gật gù:"Ừ, ta rất giỏi." Giỏi đến mức muốn hợp tác cùng người khác để phá vỡ hạnh phúc của chúng ta đây mà. Ngây ngô, mỉm cười mà chẳng hề nhận ra lời châm biếm trong giọng của Hứa Nhất Chính. Nhất cử nhất động của Thanh Trà, đừng nghĩ đủ kín đáo để qua mắt được , chẳng qua chỉ giả mù sa mưa, đợi thời cơ mà tóm cái đuôi của ta thôi. phải Âu Tuệ Nhi từng bảo thính hơn cả chó của đội điều tra sao?
Chương 29: Cần Hỗ Trợ " bảo em hãy tỉnh táo , nhưng mà người tỉnh táo mới là đấy!" Châu Khả Ly quát lớn vào chiếc điện thoại, dường như trút hết cơn giận lên nó, đập mạnh cũng chỉ để cúp máy. ly hôn bao lâu rồi nhỉ? Và Châu Khả Ly tự giam mình trong nhà từ bao giờ rồi? cũng chẳng thiết tha gì nhớ nữa. Vẫn như mọi ngày khác, ngồi lên chiếc xích đu bằng gỗ nơi ban công phòng. Ánh mắt hướng về phía xa xăm, tâm tình càng ngày trở nên xấu hơn và căm phẫn:"Tôi nguyền rủa , Hứa Nhất Chính!" Rất nhiều viễn tưởng xuất trong tâm trí Ly, nào là chết vì tai nạn giao thông, hay kẻ nào thù hằn đâm đến chết. phá lên cười vì những điều lý thú ấy, nhưng rồi trái tim Khả Ly chùng xuống khi cảm nhận thấy nỗi đau mà phải gánh chịu trước khi chết. Châu Khả Ly muốn Hứa Nhất Chính phải chết, chỉ muốn đau khổ, sống bằng chết mới thôi. Ting tong ting tong Tiếng chuông cửa vang lên. Châu Khả Ly chồm người về phía trước để nhìn xuống dưới. Bóng dáng của , ta mặc bộ đồ công sở xám ôm sát cơ thể. Châu Khả Ly cố gắng nhớ xem mình có quen ta ? Nhưng tài nào nhớ được. Ting tong ting tong Tiếng chuông cửa lại kêu lên, người con phía dưới hình như còn chút nhẫn nại nào nữa, ta nâng bước định rời khỏi. Cạch Cánh cửa mở ra, Khả Ly đối diện với bằng bộ mặt thê thảm, xấu xí. Trữ Thanh Trà vuốt ngực, xém tý hét toáng lên vì bị khuôn mặt của Châu Khả Ly dọa. " là ai?" Khả Ly nheo mắt hỏi: "Tôi là Trữ Thanh Trà, tôi biết về chuyện cùng Hứa Nhất Chính" Thanh Trà tự tin khi lấy lại bình tĩnh: Thế nhưng Châu Khả Ly chỉ cười khẩy, xua tay:"Lại gì nữa đây? Chuyện đó cả nước ai chả biết?" Thanh Trà đúng là ngốc nhỉ? Chuyện của người nổi tiếng, hàng ngày được cập nhật tivi lấy gì ai biết. lắc đầu bảo:"Tôi tại sống ở nhà ta cùng Âu Tuệ Nhi." Châu Khả Ly định đóng cửa bỗng chốc dừng lại, ngước mặt nhìn Trữ Thanh Trà, nước mắt Khả Ly lưng tròng, phẫn nộ lại dâng trào:" đến đây để làm gì? Để bảo tôi biết họ sống hạnh phúc ra sao à?" ", tôi đến để xin hỗ trợ. Tôi muốn Hứa Nhất Chính được hạnh phúc cùng Âu Tuệ Nhi, phải cũng mong ta mãi mãi độc, nếm trải mùi vị của sao?" Dường như Trữ Thanh Trà nắm trọn tâm tư của Châu Khả Ly vào trong lòng bàn tay. Ly điếng người, hết lắc đầu rồi gật đầu, nước mắt ngừng tuôn lã chã:"Tôi muốn phải trả giá!" Sau khi Trương Phong Vân trở về công ty, cuộc điện thoại quan trọng được đưa đến, giọng Hứa Nhất Chính như miễn cưỡng :"Tôi chấp nhận lời cầu và bản hợp đồng làm ăn của chúng ta." "Quyết định của rất đúng đắn đấy!" Trương Phong Vân cúp máy nhưng chẳng có chút vui vẻ nào cả. đan hai bàn vào nhau, gác chân lên, lưng tựa vào ghế cùng đôi mắt nhắm hờ. Bao nhiêu phiền muộn vẫn chưa thể trút bỏ được. Và khi người con vẫn còn tay trong tay cùng kẻ thích. Kẻ chẳng bao giờ đủ tầm cùng chung chiến tuyến. Cạch Cửa phòng mở, bóng dáng thướt tha nhàng bước vào. Trương Phong Vân mở mắt cũng đoán ra được người to gan tự ý bước vào là ai. luôn thích để những người đàn bà tham vọng được tiếp cận mình, nhưng vì Dương Thục Cầm là kẻ mà cho là tấm bia trút giận. ta càng muốn đến gần , lại phải làm ta đau khổ. Như cách mà ta từng là với Tuệ Nhi. " , bộ phim mới... biết em được vào vai nào vậy?" "Em vào vai Tiểu Cố." vẫn mở mắt ra nhìn Thục Cầm, dáng vẻ thờ ơ đến tuyệt tình. Dương Thục Cầm che miệng, khuôn mặt vô cùng khó coi:"Nhưng đó là vai phản diện mà? thể cho em vai Vân Liễu sao?" Phong Vân mở mắt, chỉnh lại dáng ngồi đối diện cùng dáng đứng mềm yếu của Thục Cầm, nhìn từ đầu đến chân của ta rồi bảo:"Đó phải vai hợp với em, với lại tôi chọn được người đảm nhiệm vai Vân Liễu rồi." "Là ai?" Dương Thục Cầm gắt gỏng: Trương Phong Vân chau mày, im lặng, ánh mắt rét lạnh ngừng trao cho Thục Cầm. ta rất biết cách ngoan ngoãn, im miệng mà xà vào lòng Vân, giọng ta mềm đến mức khiến ai nghe cũng phải xiêu lòng:"Được rồi, được rồi. Tiểu Cố cũng là vai phản diện chính mà. Tuy hợp tính cách em, nhưng em cố." Lần này Trương Phong Vân muốn nữa, ẵm Thục Cầm tay bước đến chiếc ghế sô pha. ta giả vờ đấm vào ngực Vân:" là...!" Trương Phong Vân lột bỏ quần áo người Dương Thục Cầm. Người phụ nữ dễ dàng dâng hiến và rên rỉ giường cùng thế này nhiều lắm, nhưng chỉ người thể chạm vào mới khiến khát khao đến mức chết sống lại. Lại lần trong vô vàn lần, tưởng tượng người trước mặt là Tuệ Nhi. Phong Vân mỉm cười dịu dàng, thương mà chiếm lấy thân xác Thục Cầm trong hình bóng Tuệ Nhi. Còn Âu Tuệ Nhi sống chết ra sao giờ này? bị quần quật suốt giường đồng hồ ghế xoay rồi, mệt rũ rượi mà lại chẳng chịu buông tha. Sau khi chịu buông tha, cũng chẳng còn tý sức lực nào nữa. Trong đây có hẳn phòng vệ sinh để Tuệ Nhi tắm rửa. Tưởng được phút riêng tư, vậy mà cũng chui vào tắm chung cho vui nữa. Lúc mặc đồ đâu vào đấy Âu Tuệ Nhi bị quấn trong chiếc khăn tắm to, cho mặc lại quần áo khi nãy. để khỏa thân bên trong chiếc khăn rồi ôm vào lòng. Lúc Chiêu Sài gõ cửa, khuôn mặt Tuệ Nhi ngượng chín, áp chặt vào ngực Hứa Nhất Chính. Chiêu Sài ngẩng đầu, vì cậu sợ sặc ra máu mất. "Bên Tống Dương có gửi thư mời, họ muốn trở thành đại diện cho nhãn hiệu dòng xe mới." Hứa Nhất Chính nhịp từng ngón tay lên bàn:"Được, còn về thỏa thuận cứ làm như cũ." Chiêu Sài gật đầu, nhanh chóng rời khỏi. Khi Trữ Thanh Trà trở về, ta chẳng cần gõ cửa mà xông thẳng vào trong. Ồ, còn được tận hưởng phút giây Nhất Chính cưỡng hôn Tuệ Nhi nữa. Trà luống cuống:"A... xin lỗi... lỗi..." Âu Tuệ Nhi quay mặt đối diện Trữ Thanh Trà, vui vẻ đưa tay vẫy Thanh Trà:"Lại đây Trà." " tiện lắm đâu!" Thanh Trà run giọng nhưng vẫn giữ vẻ mặt hòa nhã, vui cười. Hứa Nhất Chính giễu cợt:" vào rồi ngồi xuống chút, nãy giờ mệt à?" Trữ Thanh Trà lẳng lặng lại gần, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Tuệ Nhi cùng Nhất Chính. Hứa Nhất Chính đưa tay luồn vào bên trong chiếc khăn, nhanh chậm sờ mó loạn xạ. Cả Tuệ Nhi và Trà đều đỏ mặt, nhưng Chính có lẽ luyện đến mức Thượng Thần rồi, mặt đỏ, tim cũng chẳng hề đập nhanh. Mà đúng, là người ăn đậu hủ chứ có phải Tuệ Nhi đâu. "Vào đây có việc gì?" Hứa Nhất Chính hỏi: "Tôi định mời ăn?" Trữ Thanh Trà liếc nhìn biểu như của Âu Tuệ Nhi, rồi mới đưa mắt quan sát khuôn mặt tinh tế nơi Hứa Nhất Chính. Âu Tuệ Nhi gật đầu ngừng:" ăn , em đói quá!" Hành người ta nãy giờ, đói mới lạ. Hứa Nhất Chính gật đầu, bé con cầu rồi từ chối sao được đây?. Nhưng là vẫn cho Âu Tuệ Nhi mặc đồ, chỉ có áo choàng tắm trắng mềm mại bao phủ lấy thôi. Lúc ra ngoài, toàn bộ nhân viên ai cũng len lén nhòm ngó Tuệ Nhi. Còn cúi đầu, chẳng biết nên tiếp hay quay lại văn phòng của nữa.
Chương Phiên Ngoại 1: Chạy Trốn Khỏi Thực Tại Khi biết được trong lòng người thương, hình bóng bản thân mình chỉ nhạt nhòa như hư . Liệu có mấy ai đủ mạnh mẽ để mỉm cười? Tôi đoán chắc chẳng có ai làm được đâu nhỉ? Kể cả tôi, vị tiểu thư được mọi người cho rằng kiêu kì, kiên cường và vô tình. Lúc mà Hứa Nhất Chính từ chối tất cả tình cảm tôi dành cho ấy, trái tim tôi như vỡ vụn, cảm giác đau đớn đến mức tê dại. Tôi chẳng còn hình dung ra được đâu là ảo tưởng và đâu là thực tại. Tôi cứ chạy trốn, tìm nơi nào đó trong góc tối trái tim mà ngủ vùi, mà mơ tưởng. Mơ đến từng viễn cảnh hạnh phúc. Rồi tôi nâng tay, cố gắng chạm vào những làn khói mờ ảo cùng hình ảnh hạnh phúc ấy ... bàn tay tôi lạc lõng giữa hư . Hình ảnh ấy nhòe , mà tan biến. Cố gắng vực dậy sau bao thương đau, tôi tự cảm nhận bản thân mình mạnh mẽ. Vì tôi có thể chịu đựng được những mấy năm trời sống cùng , khi thương tôi, khi mang trong tim bóng hồng khác. Hằng ngày, tôi vẫn luôn giữ lấy hy vọng, nghĩ rằng tình cảm chân của mình làm thay đổi trái tim . Tôi đứng từ đằng xa, chỉ có thể thấp thoáng sau lưng thôi, và tôi từng mong quay đầu nhìn lại. Nhưng, có lẽ cả đời này, Nhất Chính cũng chẳng thể đáp lại tình của tôi. Vì si mê của đối với ấy sâu đậm. Tìm con đường để chạy trốn. Nơi đó khá xa thành phố A xa hoa kia, tôi muốn hít thở khí trong lành, muốn được đắm chìm trong khoảng lặng để tĩnh tâm mình. Cũng bởi, tôi cố gắng để quên , quên hết tình cùng nỗi nhớ da diết ấy. Chẳng bao lâu sau, tôi còn mảy may sống trong bóng tối nữa. Đó là vì tôi tin rằng mình tìm được bến đỗ mới. Sau bao nhiêu chuyện, tôi vẫn còn rất ngây thơ, luôn cho rằng tôi đối xử với họ lòng. họ đáp trả lại tôi như thế. lần sai lầm, tôi lại tiếp tục đạp lên vết xe đổ của mình, nhận lại biết bao vết sẹo in hằn nơi tim tôi. Hết sai lầm này, nối tiếp sai lầm khác, hết vết thương này, lại chồng chất thêm vết thương khác. Tôi quay về, chui rúc trong phòng, đóng hết tất cả cánh cửa. Đôi lúc lại thẫn thờ bước ý thức ra ngoài ban công. Đôi lúc phờ phạc ngóng trông ngoài cửa như đợi ai trở về. Cũng có đôi lúc tôi cười, tôi khóc, nhưng chẳng biết vì sao lại muốn khóc, lại muốn cười. "Hãy tha lỗi cho , chúng ta bắt đầu lại được em?" Kẻ dẫm đạp lên tình của tôi giống như Hứa Nhất Chính bất chợt gọi điện, ta cầu xin tha thứ, mong tôi ban cho ân huệ để sửa đổi. Nhưng tôi biết, chỉ lợi dụng thương hại của tôi, để mai này có cơ hội biến tình tôi trở thành trò đùa - lần nữa. Tôi đủ tình , để mà xin xỏ, tôi cũng chẳng đủ cơ hội để cho mãi. Người đàn ông tôi thương bước vào đời tôi như đóa hoa túc, khiến tôi nghiện, tôi mê mệt. Rồi nhẫn tâm biến mất. Để cho tôi cảm giác khao khát, nóng rực nơi thể xác cả lẫn tâm hồn. đóa túc, tôi đủ tiền để mang về cho mình cả chục đóa. Nhưng, tại sao tôi lại chẳng thể làm như thế? Người đàn ông - tình - hoa túc. Chẳng có loại thuốc nào có thể chữa lành tâm bệnh, tình của tôi nhấn chìm tôi dưới đáy địa ngục. Tôi bước, bước chậm, bước trong khu rừng mộng ảo. Tôi mỉm cười, phải vì tôi vui, cũng chẳng hay tôi khinh miệt ai đó. Mà là, tôi muốn nguyền rủa người tôi thương. Cả đời này, tôi hận đàn ông. Hận những kẻ cho mình cái quyền lừa dối tôi. Tôi: Châu Khả Ly
Chương 30: Châu Khả Ly Tìm Đến Người khác luôn bảo Hứa Nhất Chính khó gần, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ tắt thở vì sợ. Thế nhưng, có ai nào biết, những dữ tợn mà còn siêu cấp biến thái. Điển hình cho việc xảy ra ngày hôm nay, cả bữa ăn trưa thịnh soạn đều ức nghẹn nơi cổ họng Âu Tuệ Nhi. tài nào nuốt nổi khi những ánh mắt xa lạ luôn chọc vào mình, chưa kể Hứa Nhất Chính bên cạnh cứ thỏ thẻ những từ nhạy cảm vào tai . là... Trữ Thanh Trà cúi đầu ngừng ăn, từ cũng chẳng cất lên. Âu Tuệ Nhi vì thẹn nên chẳng còn tâm tư để chú ý đến biểu khác lạ của Thanh Trà. Nhưng Hứa Nhất Chính khác, muốn nhắc khéo Trữ Thanh Trà về thân phận của mình, trong bàn ăn hay bất cứ nơi đâu... chẳng có ai có thể chen ngang vào giữa và Tuệ Nhi. Hai tuần sau. Động tĩnh của Trữ Thanh Trà ngày càng kín đáo hơn, tâm tư cũng bắt đầu biết học cách che giấu . Mỗi ngày vẫn đến công ty và làm tốt bổn phận của mình, ánh mắt thờ ơ, lãnh đạm như thể chẳng còn hứng thú với Hứa Nhất Chính. Tuy nhiên, vài ngày sau Châu Khả Ly tự khắc tìm đến tận cửa nhà Hứa Nhất Chính. Âu Tuệ Nhi có lòng mến khách, do rằng Hứa Nhất Chính cứ nhốt mãi trong nhà đâm ra buồn chán. mở cửa mời Châu Khả Ly vào nhà mà chẳng hề mang theo chút phòng bị, còn hí hửng, vui vẻ tiếp đón như khách quý. Có lẽ quên mất Châu Khả Ly từng là nữ chủ nhân của ngôi nhà này. "Chị hôm nay đến đây có việc gì?" Âu Tuệ Nhi mở lời hỏi Châu Khả Ly: (Từ đây Châu Khả Ly viết thành chị) Chị nhìn quanh nhà, từ tốn tháo chiếc kính râm bỏ vào túi xách. Cũng rất nhàng nâng khóe môi mỏng chào đáp Âu Tuệ Nhi:"Chỉ muốn được gặp em thôi. Em là Âu Tuệ Nhi đúng ?" Âu Tuệ Nhi gật đầu, lễ phép hẳn với người chị lớn tuổi hơn. Dù biết Châu Khả Ly từng là vợ của Hứa Nhất Chính, nhưng thể nào mang theo nỗi hiềm khích hay ghét cay ghét đắng chị được. Chị phải chịu đựng tổn thương rất nhiều, sau vụ ly hôn ấy... Châu Khả Ly dường như bật vô tích, nhưng nay lại đột ngột xuất trước cửa nhà. Âu Tuệ Nhi vừa cảm thương chị, vừa thấy chị quá đỗi gần gũi:"Vâng, chị muốn gặp em có điều gì căn dặn sao?" Châu Khả Ly vốn định mở lời gì đó nhưng bỗng dưng im bặt, chị nhìn nét mặt ngây ngô của Âu Tuệ Nhi tiến sát đến gần mình mọi can đảm lúc đầu chợt biến mất. Đúng như những gì người ta về Tuệ Nhi, này khiến người đối diện khó lòng nóng giận:"Em có thể cho chị ly nước ?" Tuệ Nhi gật đầu, ngoan ngoãn đứng dậy đến bếp. Bước chân của Âu Tuệ Nhi khập khiễng khó khăn, Khả Ly nhìn còn thấy xót xa huống chi Nhất Chính mỗi ngày đều bên cạnh . Chị thở dài, đưa tay xoa thái dương:" chẳng giống mình chút nào!" Việc chị đến đây để hăm dọa Âu Tuệ Nhi phải rời khỏi Hứa Nhất Chính biến đâu mất rồi, chị chỉ còn biết đồng cảm thay cho thân Tuệ Nhi tật nguyền bây giờ thôi. Nhìn thấy Tuệ Nhi khó khăn mang theo ly nước, chị chỉ sợ nước đổ ra ngoài hết trước khi kịp mang đến. Chị đứng dậy đỡ lấy ly nước từ tay Âu Tuệ Nhi:"Thôi được rồi, để chị." Mỉm cười nhàng, Tuệ Nhi ngồi xuống ghế, hai tay rất nghịch liền cầm cái gối dựa đấm đấm:"Dạo này em ngứa tay ngứa chân, Nhất Chính nhốt em mãi chị ạ!" Dù biết nhắc đến Hứa Nhất Chính trước mặt Châu Khả Ly là chuyện phải, nhưng Âu Tuệ Nhi chứ chẳng có ý gì lạc hướng đâu. Trước kia, Hứa Nhất Chính chẳng thèm quan tâm hay để ý đến việc Khả Ly đâu? Làm gì? ở với ai? vô tâm của khiến Châu Khả Ly lạc lõng, chị luôn mong chờ chiếm hữu từ . Thế nhưng bây giờ, chị mới cảm nhận được chiếm hữu ấy đáng sợ cỡ nào. tay Âu Tuệ Nhi có rất nhiều vết sẹo, dù mặc áo quần kín kẽ nhưng vẫn có thể trông thấy mỗi lúc Tuệ Nhi nâng tay lên đấm gối. "Những vết thương đó... là thế nào vậy?" Châu Khả Ly có phần dè dặt khi hỏi về tò mò của mình: Nhìn theo hướng tay Khả Ly, Âu Tuệ Nhi mới hiểu ý chị hỏi là gì? lại cười ngây ngốc, vén cổ tay áo lên để Châu Khả Ly nhìn hơn:"Lúc còn , mỗi khi làm sai việc gì Nhất Chính luôn trừng phạt em rất thẳng tay. Cũng nhờ vậy mà giờ em mới nhu thuận nghe lời đấy!" "Theo em, việc Nhất Chính từng làm là tốt hay xấu?" "Em biết thế có tốt , hay điều đó chẳng tốt lành chút nào. Vì từ trước đến giờ, chỉ có Nhất Chính mới là người luôn bên cạnh em." Vẻ mặt Âu Tuệ Nhi thay đổi, còn cười nữa mà thay vào đó là dáng vẻ trầm tư. Ánh mắt Tuệ Nhi trở nên trong suốt, biết phải do ánh đèn hay ? Mà Châu Khả Ly lại cảm thấy Tuệ Nhi khóc... "Tuệ Nhi... chị..." Âu Tuệ Nhi nâng đôi mắt hoen mi, đối diện Châu Khả Ly và nhìn sâu vào mắt chị:"Dù em biết chị Nhất Chính rất nhiều nhưng... xin chị... đừng bảo em phải rời xa Chính" Tuệ Nhi ngừng lại, thút thít từng tiếng, giọng ngọt thanh nghẹn ngào trong tiếng nấc:"Nếu... chỉ nếu chị sợ đơn... em bầu bạn cùng chị. Có được ?" Nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối của Âu Tuệ Nhi, Châu Khả Ly bỗng chốc trở nên mềm lòng. Ý chí bị bẻ cong chảy xuống tựa cọng bún thiu. Chị cầm tay Âu Tuệ Nhi, vỗ lên mu bàn tay :"Được, tất nhiên là được rồi. Nhưng em rồi đấy, khi chị cần phải bầu bạn cùng chị!" Được Châu Khả Ly lau nước mắt, Âu Tuệ Nhi liền toe toét cười, gật đầu ngừng. Nụ cười hồn nhiên thanh thuần của Tuệ Nhi giống như cơn suối, khiến người ta thanh thản lại mang theo tư vị thương. lúc sau Châu Khả Ly còn lý do gì ở lại nữa, tiếc nuối, chị chào tạm biệt Tuệ Nhi mà ra về. Còn Âu Tuệ Nhi sau khi đóng cửa khuôn mặt liền trở nên trầm uất. lấy điện thoại bấm nhanh dãy số quen thuộc. Chưa đầy ba hồi chuông bên kia nhấc máy:"Sao rồi?" Âu Tuệ Nhi lạnh lùng :"Hừm... vai diễn này cũng khó lắm!"