Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Hứa Nhất Chính đưa Âu Tuệ Nhi kiểm tra sức khỏe sinh sản trước hôn nhân. Bác sĩ cầm tờ xét nghiệm lắc đầu:" ấy thể mang thai được. Tôi xin lỗi khi phải báo tin buồn cho chị"

      Âu Tuệ Nhi buồn bã nhưng sớm biết trước kết quả, cho nên chỉ lẳng lặng cúi đầu yên lặng.

      Hứa Nhất Chính biết sốc lắm, có người phụ nữ nào muốn có con, ông trời nhẫn tâm tước quyền làm mẹ ấy chẳng khác nào giết nửa cuộc đời còn lại của . luống cuống khi thấy Tuệ Nhi buồn, từ ngữ phát ra cũng ngây ngô:"Vậy tôi có thể mang thai ?"

      Vị bác sĩ lẫn Tuệ Nhi trừng mắt nhìn , họ cứng họng, khóe môi co giật ngừng.

      " là đàn ông hay đàn bà?" Âu Tuệ Nhi buồn cười đánh vào vai Nhất Chính.

      gãi gãi ót, khuôn mặt lúng túng phát thương:" nhầm mà. Ý là có cách nào để cứu chữa ấy?"

      Vị bác sĩ định lên tiếng Tuệ Nhi đứng dậy:"Cảm ơn bác sĩ, chúng tôi xin về trước."

      Bị Âu Tuệ Nhi kéo tay lôi , Hứa Nhất Chính trừng mắt hỏi:"Sao em nghe lời bác sĩ ?"

      Âu Tuệ Nhi thở dài chán ngán:"Mình có thể xin con nuôi ? Còn nếu thể ... có thể nhờ người phụ nữ khác sinh con cho ."

      Hứa Nhất Chính đanh mặt, kéo mạnh ngã vào lòng:"Em còn thế nữa đừng trách sao tôi khâu chặt miệng em lại."

      Theo phản ứng tự nhiên khi bị dọa, Tuệ Nhi bụm miệng, mắt mở to, lắc đầu lia lịa. đơn giản chỉ hù dọa thôi đâu, theo như cách của Hứa Nhất Chính chẳng có gì mà dám làm. Trừ việc ăn phân ... (Lúc đầu so sánh người ta với chó mà... Cẩu cẩu ăn gì nào? n.n)

      Xoa xoa đầu Tuệ Nhi, Hứa Nhất Chính mỉm cười hài lòng, cấp bậc được nâng lên tầm cao mới, chỉ cần dọa thôi cũng đủ khiến dựng hết lông tơ rồi. (Có chắc là dọa ?)

      Tâm trạng Âu Tuệ Nhi chẳng thể nào tốt lên được, im lặng ngồi trong xe, ánh mắt sầu bi nhìn ngắm thế giới xung quanh. Hứa Nhất Chính chạm vào má Tuệ Nhi làm giật nẩy người, bàng hoàng thoát ra khỏi dòng suy tư nhìn :"Sao thế?"

      Câu này phải để hỏi mới đúng chứ?

      "Em vẫn còn buồn à? sao, mạnh mẽ vậy có thể cố gắng thêm."

      "ĐỪNG."

      lập tức phản bác điều đó, Hứa Nhất Chính mãnh liệt thế nào, ra sao ai mà chẳng biết, chỉ có điều... Nếu cố gắng quá nhiều người khổ ai khác ngoài Tuệ Nhi đây. Tốt nhất là cứ tin vào điều kỳ diệu .

      "Em thích có con sao?"

      "Chưa phải lúc."

      cười trừ, lần nữa ánh mắt trốn tránh ngoảnh đầu về phía cửa sổ.

      Hứa Nhất Chính bặm chặt đôi môi thành đường chỉ dài nghiêm khắc, thích thấy Âu Tuệ Nhi trầm mặc như vậy. Phóng tầm mắt về phía xa xa, vui vẻ vỗ lên đùi :" khu vui chơi chứ?"

      Âu Tuệ Nhi hướng mắt về phía trước, tâm tình dù tốt, chán nản với mọi thứ, nhưng muốn hoang mang đứng mãi dưới đáy vực sâu:"Ừ, nhưng sợ mất hình tượng à?"

      Dí sát khuôn mặt lại gần gò má , tà mị mang theo hơi thở nóng ấm phả vào hõm cổ Tuệ Nhi khiến nhồn nhột, giọng cười giòn tan che lấp nỗi buồn.

      "Hình tượng là gì? Có ăn được ? Có ngon như em ? quan trọng đâu Tuệ Nhi, mất hình tượng đổi lại được ăn em nơi đông người... Hừm, cảm giác mới lạ cũng nên trải nghiệm."

      Tuệ Nhi nuốt nước bọt khó khăn, muốn bật khóc, khuôn mặt trông tồi tệ thảm hại đến buồn cười làm sao. Tóc tai rối bù, mặt đần ra trong chốc lát rồi mới chật vật van xin:"Đừng mà Nhất Chính, về nhà rồi tính được ?"

      Chỉ mới dọa nạt cái thôi mà Âu Tuệ Nhi nước mắt nước mũi tèm nhem rồi. Hứa Nhất Chính hư, trêu chọc trái tim yếu đuối của Tuệ Nhi hoài.

      Vẫn còn muốn vui đùa với Âu Tuệ Nhi chút nữa, nhưng bây giờ mà dọa mãi bị chai lì mất. Tựa tiếu phi tiếu, khóe môi Hứa Nhất Chính nâng , chỉnh vô lăng xuống hầm giữ xe nơi trung tâm mua sắm. Khu vui chơi chỉ cách đây hai dãy nhà thôi, mặc dù ít khi bộ nhưng Hứa Nhất Chính vẫn cố gắng tản bộ, hưởng gió trời cùng Tuệ Nhi chút, cũng có chết chóc ai đâu mà ngại bộ. lựa chọn này của quả rất sáng suốt, bởi vì gần khu vui chơi vô cùng đông đúc, xe đến được đây đều phải xếp hàng chờ rất dài, người này bực bội, kẻ kia la ó. Mọi tiếng tục tĩu vang lên làm mất cả khí khu vui chơi vốn dành cho trẻ em ngây thơ, vô tư.

      Khóe mắt Hứa Nhất Chính co giật ngừng, kéo Tuệ Nhi nhanh chút:"Ở đây toàn kẻ vô học."

      "Chỉ là họ bực bội với tiết trời nóng nực quá thôi!" Âu Tuệ Nhi suy nghĩ tiêu cực như Hứa Nhất Chính, thản nhiên xem như những thanh chửi bới kia thành khí. Xét cho cùng, lúc cáu bẩn cũng chửi thề thua gì ai đâu.

      Khu vui chơi Nắng Mới tại trung tâm thành phố A.

      Đây là lần đầu tiên Âu Tuệ Nhi được đến khu vui chơi, dù mang tiếng ở thành phố A hơn chục năm chứ chả biết đường xá thế nào. Ngày xưa, lúc nào Hứa Nhất Chính cũng đưa đưa về, ngoài trường học và căn phòng tối tăm đó ... chẳng có ấn tượng gì nhiều.
      "Em thích chứ?"

      Âu Tuệ Nhi gật đầu, ánh mắt sáng quắc như hai bóng đèn pha soi rọi trong đêm tối:"Thích, vô cùng thích!!!"

      Hứa Nhất Chính nắm chặt lòng bàn tay nhắn, mềm mại của , tay còn lại đút vào túi quần, chậm rãi cùng bước vào khu vui chơi:"Em muốn chơi trò nào trước."

      hất cằm về trước, Âu Tuệ Nhi nhìn về phía con đường rộng lớn tâm tình háo hức, nôn nao lạ thường, phấn khích nhìn bốn phía chẳng biết phải quẹo ngõ nào:"Chơi hết được ?"

      Đưa tay sờ cằm, Hứa Nhất Chính nheo mi mắt trầm tư. ra dò hết đường bản đồ, tính ra khu vui chơi "Nắng Mới" rộng đến 82ha, gần hai trăm công trình trò chơi, tham quan,... Đủ các loại. day trán, nhíu chặt mi tâm, rầu rĩ lên tiếng:"Nếu em muốn chơi hết mất ít nhất cũng ba ngày đấy."

      Âu Tuệ Nhi nhảy dựng, chẳng mảy may quan tâm lời :"Chơi cái đó !"

      Đăm đăm nhìn Âu Tuệ Nhi, ngờ chẳng để lời cảnh báo của vào tay chút nào. Hướng mắt về phía ngón tay Tuệ Nhi chỉ, buồn cười kéo lại, chứ cứ nhảy lên như vậy chẳng khác nào bệnh nhân tâm thần trốn viện đâu.

      "Được rồi, mua vé thôi."

      Âu Tuệ Nhi gật đầu, môi vẽ vời nụ cười tươi tắn, khóe môi cười đến mỏi, nhưng do phấn khích quá độ nên để tâm lắm. Nỗi buồn lúc nãy như cơn gió thoáng qua và giờ đây cũng biến mất dạng luôn rồi.

      Chắc có lẽ do trời nóng nực nên mọi người đều đổ dồn vào trò "Băng Đăng", nơi xếp hàng mua vé đông kịt người. Hứa Nhất Chính đứng đợi đến gắt gỏng, còn Tuệ Nhi cứ ngón chân nhìn từng đầu người phía trước giảm dần.

      "Hay trò khác nhé?!"

      chịu, bĩu môi làm nũng:"Em muốn trò này thôi."

      Hứa Nhất Chính xoa mu bàn tay :"Được rồi, hay em lại ghế ngồi , đứng ở đây trời nắng mệt lắm!"

      Âu Tuệ Nhi lắc đầu:" nóng."

      cười , trái tim lâng lâng đập loạn, mâu quang chăm chú quan sát dáng vẻ đáng quá đỗi của Tuệ Nhi lúc này.

      Ánh nắng chói chang hắt xuống đám người bên dưới, đều đổ rất nhiều mồ hôi, tay ướt nhẹp đan chặt vào nhau. Những người khác đứng đợi đến độ phát khùng, nạt lớn từng tiếng. Hứa Nhất Chính chán ghét kẻ có học thức mà cư nhiên chửi tục nơi đông người, nghe tên bên dưới chửi xong độ ra đầu cũng bốc lửa bừng bừng:"Ngậm cái miệng thối của mày lại ."

      Tên mập bên dưới sững sờ, lặng vài phút, ta bực bội còn nghe thêm lời Nhất Chính chửi, tính tình dễ kích động, hăng máu vượt hàng đẩy mạnh vào vai phải Nhất Chính:"Mày mới vừa cái gì?"

      Hứa Nhất Chính muôn vạn lần chán ghét kẻ khác chạm vào người khi chưa có cho phép nơi , buông tay Tuệ Nhi ra, phủi vai phải như ý bụi bẩn vừa va vào áo vậy:"Mày điếc à? Còn dám chạm cái tay bẩn thỉu vào áo tao nữa." Chiều cao hai kẻ bốc đồng ngang ngửa nhau nên khi Nhất Chính hất mặt cực kỳ giống côn đồ... À , đại ca của côn đồ mới đúng.

      Âu Tuệ Nhi mặt cắt còn giọt, môi tái mét run rẩy :"Nhất Chính bỏ qua !"

      Thấy mỹ nhân bé ngừng run lên hoảng hốt, vuốt ve bờ môi Tuệ Nhi:"Ngoan, đợi dạy dỗ tên vô học này rồi chúng ta Băng Đăng chơi nhé!"

      Nụ cười ấm áp vương môi Nhất Chính trông quyến rũ, tuấn dật, ôi xem lãng tử chưa kìa. Chuẩn bị đánh nhau còn cố gắng khích tướng đối phương nữa, mấy đứng bên ngoài như mê đắm Nhất Chính, hào hứng cổ vũ cho . Âu Tuệ Nhi cười khổ ra nước mắt:"Nhất Chính à..."

      Lời chưa kịp ra bị chặn lại bằng nụ hôn ngọt ngào, lúc nguy nan thế này mà cũng... chẳng biết sao luôn, rời khỏi môi Tuệ Nhi, nháy mắt khiêu gợi rồi đẩy tránh xa chút. Âu Tuệ Nhi bị nụ hôn vội hút mất hồn, chết mê chết mệt đờ đẫn bước chân lùi về vài bước, ánh mắt ngây dại ngắm nhìn nụ cười đẹp đẽ gương mặt muốn người ta phạm tội kia.

      Tên mập bẩn thỉu khẹc đàm, rồi còn nhổ ra ngay trước mặt Hứa Nhất Chính, mất vệ sinh.

      ta lao đến Hứa Nhất Chính cùng cú đấm chậm chạp, nhìn thôi cũng biết vài cú mèo cào tỏ vẻ mang theo chút lực đạo nào.

      Hứa Nhất Chính nhếch môi đại khái khinh bỉ tên dở hơi trước mặt, né người khiến tên mập đánh hụt vào khí, do thân hình quá khổ nên ta ngã chúi về phía trước. Cướp lấy cơ hội đó, Nhất Chính đưa chân đạp ngay vào khuỷu chân tên mập khiến đau đớn ngã xuống la oai oái. Hai tay Nhất Chính cho vào túi quần vẻ xem thường. Người đứng bên ngoài khinh miệt chỉ trỏ, cười đùa khanh khách. Thấy tên vô dụng này chẳng có gì ngoài cái miệng, Hứa Nhất Chính chỉ hừ lạnh quay lưng tiêu sái định rời đến chỗ Âu Tuệ Nhi ngây ngẩn ngắm nhìn .

      Thừa nước đục thả câu, xem người ta để ý rồi giở trò tiểu nhân chơi sau lưng, tên mập cầm cục đá to bên cạnh nhanh chóng nhào đến vốn muốn đập vào ót Hứa Nhất Chính, nhưng ta nào biết Nhất Chính phản ứng cực nhanh, nhạy bén đến mức ra tay trước. cú xoay, tay phải thoát khỏi túi quần hướng đến mặt tên mập nhàng, thản nhiên trao tặng nắm đấm. Tên mập ngã về sau bất tỉnh, mọi người lại đổ xô đến sờ mạch tượng tên mập... Ây da, ta vẫn còn sống.

      ả mập cũng chẳng kém gì, ả ta đanh đá, chua ngoa hét lên:"Tên chó chết, mày giết chồng bà."

      Ai gây lại kiếm chuyện với Nhất Chính, phải loại con trai thấy nhường. Dù đàn bà yếu ớt mà bố láo cũng bị tặng vài tát cho ra hồn.

      Âu Tuệ Nhi thấy ổn liền ngáng chân ả mập khiến ả ngã nhào về trước, khóc nức nở như con mụ lớn rồi còn vờ vịt ta đây con nít.

      Hứa Nhất Chính chỉnh chu lại quần áo sau đó mới nắm lấy bàn tay run lên bần bật của Tuệ Nhi:" mua vé thôi."

      Vì ai cũng bu lại chỉ trích tên mập với ả mập nên hàng ngũ từ lâu tan ra hết, bảo vệ đến bắt những kẻ gây rối. Nhưng khi nhìn thấy mặt Hứa Nhất Chính căng thẳng, nhíu mày bằng lòng bọn họ làm như mù mờ, nhắm mắt lướt qua bắt hai kẻ nằm dưới đất ăn vạ thôi.
      lolemcalas thích bài này.

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 24: Chỉ cần em muốn
      So ra với gia cảnh của Hứa Nhất Chính tại thuê cả khu giải trí này cũng được, nhưng lại muốn làm như vậy. Bỏ tiền ra chẳng có vấn đề gì với , tuy nhiên việc làm đó khiến Âu Tuệ Nhi cảm thấy thoải mái. Dù phải đứng đợi ở quầy vé rất lâu hay chen chúc để mua đồ ăn, ghê hơn nữa khi ngửi toàn mùi cơ thể chua chát, tanh rình. Thế mà như vậy lại vui, cảm thấy thoải mái, môi trường xung quanh khiến hòa nhập vào, còn cảm thấy bị tách biệt, bị chèn ép đến ngạt thở nữa.

      Hai bàn tay lồng vào nhau chặt khít, nghịch ngợm đung đưa tay lên xuống tựa như đứa trẻ cười hì hà với . Có lẽ trong tuổi thơ của hề tồn tại những nụ cười hớm hỉnh, những phút giây thoải mái thế này. Bây giờ lớn rồi, tuổi đời cũng còn bé gì nữa đâu, vậy mà tâm thức cứ như đứa bé ngây ngô mới lớn, luôn tỏ tò mò với mọi thứ xung quanh, những điều nhìn thấy đều quá xa lạ, chúng hấp dẫn Tuệ Nhi khiến cho khóe môi tài nào hạ xuống được. Âu Tuệ Nhi nhảy đong đỏng:"Đừng cái đó!"

      thét lên sợ hãi, và cũng vì phản ứng kích động dữ dội đó làm Hứa Nhất Chính lầy lội cười trộm đầy ma mãnh:"Sao lại cái đó?"

      Hứa Nhất Chính cười gian nhìn rồi lại đưa mắt chậm rãi đến phía trò chơi "Lâu Đài Kinh Dị".

      Âu Tuệ Nhi mếu máu, kịch liệt phản đối:"Ghê lắm! chơi đâu."

      Nội cái tên cũng đủ biết huyền cơ bên trong ghê gớm cỡ nào rồi, chưa kể khi đứng từ xa nghe tiếng rầm rú bên trong đó phát ra. Đoàn người thám hiểm trước đua nhau chạy thụt mạng, mặt ai cũng xanh, trắng, đỏ, tím đủ sắc màu kỳ dị. Da gà da vịt Âu Tuệ Nhi nổi sần lên, kéo tay Nhất Chính về hướng ngược lại nhưng thể...

      Sau lúc dở sống dở chết, cười ra cười, khóc cũng chẳng giống khóc, Âu Tuệ Nhi đành buông tay thuận theo chỉ thị, lòng bất tòng tâm, để mặc Hứa Nhất Chính lôi trong nỗi sợ hãi cuộn trào nơi đáy lòng.

      "Cho hai vé."

      Hứa Nhất Chính đặt tiền xuống chỗ quầy vé rồi nhận phiếu, cười gian manh trông quái đản làm sao ấy. Âu Tuệ Nhi nhắm chặt hai mắt, tay siết mạnh đến mức máu thể lưu thông nổi. Lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi dù mắt vẫn cứ khép chặt. Vừa bước vào cửa nghe thấy tiếng cười vang vọng cùng cơn gió lạnh toát chạy dọc sống lưng.

      Có bàn tay ai đó nhàng lần mò vào trong vạt áo Tuệ Nhi khiến nhảy cẫng, hoảng hốt kêu la rối rít:"Buông tôi ra!!!"

      Hứa Nhất Chính ôm lấy bụng cười sặc sụa.

      Hai má Âu Tuệ Nhi đỏ bừng trong căn phòng tối, nơi ánh đèn xanh lá hắt vào làm nổi bật lên khuôn mặt xinh đẹp của . Nụ cười tà mị nở môi Nhất Chính, kề sát bên tai Tuệ Nhi, trao cho nụ hôn phớt đầy khiêu gợi, chờn vờn kích thích các tơ điện cùng mạch máu nóng bừng trong Tuệ Nhi.

      "Nếu em trong đây... có lẽ kích tình rất mãnh liệt, phải Tuệ Nhi?"

      Nhịp thở nơi Tuệ Nhi càng lúc càng trở nên gấp gáp, đẩy ra, ngượng ngùng cúi đầu. Qua khóe mi, quan sát tại nơi đây có rất nhiều người cùng chơi trò này, nếu cứ ám muội như thế người ta phát mất:"Về nhà được Nhất Chính? Ở đây... ở đây... rất đông người..."

      Hứa Nhất Chính chính là muốn làm khó Âu Tuệ Nhi, ép sát vào tấm kính, tấm lưng nhắn dán sát vào lớp kính lạnh buốt. hoảng sợ đến tuột cùng khi có cánh tay ai đó chạm vào lưng . Trong khi tay của Hứa Nhất Chính diện trước mặt Tuệ Nhi, mặt cắt còn giọt máu, xanh tím buồn cười. Thấy có vẻ sắp ngất, chật vật chết đứng tại chỗ, Nhất Chính hài lòng buông tha cho . kéo tay Tuệ Nhi, bỡn cợt bảo:"Nhát như thỏ đế!"

      có bao giờ thừa nhận mình gan dạ chưa? Tuy rằng rất muốn cãi lý lại, nhưng những thứ xung quanh liên tục bay tới hù dọa Tuệ Nhi khiến còn biết từ ngữ phải sắp xếp ra sao nữa.

      được đoạn nhưng vẫn chưa có gì đặc sắc lắm, Hứa Nhất Chính đánh ngáp hơi xem thường. Còn Tuệ Nhi bàng hoàng khi thấy đủ loại hình nộm như con người , nào là mổ rụng moi ruột, nào là tên bác sĩ biến thái đứng cười như điên bên người phụ nữ bị đánh đến nát sọ. Rồi những hình người bị treo ngược tường, từng đợt búa giáng xuống ngón tay họ, tiếng kêu thảm thiết như vang vọng từ nơi địa ngục,...

      Mắt mở to, hơi thở ngưng trọng, cả người cứng ngắc bám sát lấy Hứa Nhất Chính. Bỗng nhiên có gì đó vươn ra nhanh nắm lấy cổ chân Âu Tuệ Nhi, bị hù đến tim gan phèo phổi nháo nhào bên trong.

      "Aaaaaa..."

      Tiếng thét chói tai vang lên khắp ngôi nhà huyền bí, kinh dị. Hứa Nhất Chính ôm lấy Tuệ Nhi, còn bật khóc, tim đập nhanh, chân cũng vì thế mà điên cuồng giáng xuống cái tay quái ác bằng những cú đạp, đá. Sau khi cái tay buông ra, cũng đẩy Nhất Chính sang bên rồi cắm đầu, mở hí mắt, chạy bán sống bán chết. cứ chạy cho đến khi tiếng cười lanh lảnh vang từ cõi ma quái dần , ánh sáng ấm áp chan hòa bao phủ lấy Âu Tuệ Nhi. Mi mắt bất chấp mở to tìm được luồng sống, lồng ngực nhấp nhô dưới lớp áo cực kỳ mãnh liệt, lông tơ của còn mẫn cảm dựng thẳng lên nữa.Hứa Nhất Chính cực kỳ buồn cười, cái vẻ sợ hãi khôi hài từ Tuệ Nhi khiến được phen ấn tượng, cười đến hả dạ. bước khẽ, chậm vốn dĩ để Tuệ Nhi phát ra, hồn phách vẫn còn lan man đâu đó, còn đầu óc hoang mang nên chưa thề tĩnh tâm chú ý xung quanh được.

      "Hù!."

      đập hai tay lên vai Tuệ Nhi khiến chết đứng, sững sờ lặng câm, tay chân đê rần cứng đờ. Tim nhức nhối như kiểu muốn bay ra khỏi lồng ngực vậy.

      "Ahahaha... Mặt của em trong đáng mà mắc cười quá!"

      Khóe môi Âu Tuệ Nhi ngừng co giật.

      Khi màn đêm buông xuống, mọi thứ lại trở nên mị hoặc, huyền ảo, lung linh và rực rỡ hơn.

      Chơi thỏa thích các thứ, cùng ngồi xuống chiếc ghế đá cạnh bờ hồ Hoàng Long, người ta gọi địa điểm này là Hoàng Long bởi vì ở giữa hồ có chiếc thuyền hình dạng con rồng. đầu con rồng có đội vương miện nhìn ngố ngố, lại có con cầu đầy đèn sáng, hoa được trồng dọc theo lối cùng những bậc thang lên xuống. Làn khói trắng ma mị tươi mát từ những phiến đá lạnh phía dưới bốc lên. Nhìn thử xem có giống Thiên đường trần gian ?

      Mua cho cây kem ốc quế hương socola vị mà thích, cũng mua cây riêng cho mình nhưng là hương dâu. Cả hai ngồi đó ngắm nhìn bờ hồ phẳng lặng, chiêm ngưỡng cảnh sắc thơ mộng nơi vườn hoa được ánh đèn làm nổi bật. Âu Tuệ Nhi cười tít mắt, hưởng gió trời ban đêm cách thoải mái. Khẽ nghiêng đầu tựa vào vai Hứa Nhất Chính, chợt nhớ ra chuyện.

      "Nhất Chính nè, em có thể xin điều được ?"

      Hứa Nhất Chính ừ hử, hơi cúi đầu nhìn , ánh mắt cả hai giao nhau bắt gặp giữa cảnh sắc quá lãng mạn. mỉm cười đặt lên môi Tuệ Nhi nụ hôn nồng thắm.

      Đôi má Âu Tuệ Nhi hồng hồng, ngượng ngùng nhìn xuống bàn tay rảnh rỗi còn lại.

      "Em ." chiều choàng tay ôm lấy bờ vai của .

      ôn nhu khiến hơi thấy được đúng lắm, dù gì vẻ mặt này vẫn còn tập quen dần mà.

      "Em có bạn từng học cùng khóa, ấy rất giỏi nhưng lại đủ điều kiện để phát triển nên..." hơi do dự khi xin điều gì đó phải vì lợi ích của bản thân.

      " ấy cần bao nhiêu tiền?" Hứa Nhất Chính vẫn giữ nguyên điệu bộ dịu dàng khó cưỡng, đưa kem lên môi cắn miếng.

      nuốt nước bọt, hít sâu rồi thở mạnh ra hơi dài:" ấy tên Trữ Thanh Trà, tốt nghiệp ngành Kế toán, em chỉ mong có thể cho ấy ở tạm, và sắp xếp công việc ổn định được ? Dù sao ngày trước Thanh Trà là người duy nhất kì thị, xa lánh em."

      Chưa biết được hay , nhưng nếu được chắc có lẽ Trữ Thanh Trà rất bất ngờ đến nhảy dựng lên. Bởi vì quá khứ của Tuệ Nhi vẫn chưa hề kể cho bất kỳ ai, và Thanh Trà cũng phải ngoại lệ. Chưa nhắc đến Hứa Nhất Chính vốn rất nổi tiếng với tên gọi "Người đàn ông kim cương" thành đạt, chững chạc, dù trải qua đời vợ nhưng hề giảm sút khí chất cao quý, vẻ điển trai hút hồn. Kỳ này điên đầu lắm đây!

      Hứa Nhất Chính suy nghĩ chút mới gật đầu, ăn nốt cây kem rồi nắm lấy tay Tuệ Nhi:"Miễn em muốn những thứ quá đáng đều làm hết. Bây giờ có muốn xem vườn hoa phía trước ?"

      Nơi chính là Hoàng Long, gật đầu tươi cười nắm lấy bàn tay vững vàng nơi chìa ra. Mọi gánh nặng đè vai đều được trút bỏ, đôi mắt ráo hoảnh hơi híp lại, nở nụ cười tươi tắn như ánh nắng ban mai sưởi ấm vạn vật. như mê đắm chìm vào nụ cười ấy, khom lưng, cúi đầu, lại áp xuống môi nụ hôn nồng cháy, và triền miên hơn bao giờ hết

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 25: Trữ Thanh Trà dọn đến
      Tâm điểm chú ý cả ngày hôm nay chính là Hứa Nhất Chính, đến đâu cứ y như rằng cả đoàn tùy tùng nhốn nháo bám theo. Nhưng do chơi vui quá nên Âu Tuệ Nhi chẳng thèm để ý, bây giờ khung cảnh yên tĩnh lãng mạn của hai người đều bị đám đông kia làm cho mất hứng.

      Hứng gió bên chồi cầu, Âu Tuệ Nhi bỗng ra xa chút để lượm chiếc khăn tay do cậu bé đánh rơi. Hứa Nhất Chính dựa vào thanh ngang, khoanh tay trước ngực ngắm nhìn Tuệ Nhi. trả lại khăn cho mẹ cậu bé, thay vì được nhận lời cảm ơn... Nhưng người đàn bà ấy lại cợt nhã cười , bà ta nhìn xuống đôi chân đều của Tuệ Nhi rồi hất cằm thẳng, kể cả cái khăn cũng chả thèm lấy lại. Có vài người bắt đầu nhìn bằng ánh mắt săm soi, họ bụm miệng cười miệt thị Âu Tuệ Nhi:"Tàn tật còn bày đặt chơi, sao ở nhà con què?"

      Những câu xúc phạm thiếu văn minh cứ văng vẳng chạy ngang dọc vào tai Tuệ Nhi, buồn bã cầm chặt chiếc khăn, nước mắt hoen mi chực chờ lăn dài má. Hứa Nhất Chính thấy buồn tủi, tức giận những kẻ xung quanh kia nên hậm hực liếc bao quát đám người đó. đến cạnh Tuệ Nhi, ôm vào lồng ngực vỗ về. Thế nhưng lại vùng vẫy thoát ra khỏi điểm tựa vững chắc đó:"Sao lại tôi? Tôi bị tật. Tôi xấu xí. Tôi chẳng có gì hết, sao lại cứ bám riết lấy tôi chứ?"

      Âu Tuệ Nhi bật khóc nức nở, tủi thân hoài nghi tình nơi Hứa Nhất Chính chỉ là trò đùa ma quái, ác độc nào đấy.

      Mặc dù bị xua đuổi, những nắm tay mềm yếu đấm vào ngực, nhưng Nhất Chính vẫn kiên định, vuốt ve khuôn mặt quá đỗi quật cường của Tuệ Nhi, dịu dàng lên tiếng đáp lại đau thương nơi :"Chỉ vì em... Vì em là Âu Tuệ Nhi của tôi, đơn giản tôi chỉ cần em. Chỉ cần mình em thôi."

      Cảm giác ấm áp len lỏi trong tim Tuệ Nhi khiến cho ngừng khóc, đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn chốc.

      "Hức hức... ..."

      lại mỉm cười, đưa tay vụng về lau nước mắt. Hứa Nhất Chính thương hạ xuống nơi mi mắt Tuệ Nhi nụ hôn , ôm vào lòng vuốt ve, để khuôn mặt đỏ gấc ngập trong nước của tựa vào lồng ngực , còn cằm đặt nơi đỉnh đầu . Hứa Nhất Chính đưa mắt nhìn lượt hết những kẻ thích lo chuyện thiên hạ xung quanh, cắn môi, đanh mặt, quai hàm nghiến chặt trông hung tàn, dữ dội làm sao. Bọn người ngu xuẩn xung quanh cảm nhận được tức giận nên đành cúi đầu, lặng lẽ rời dám ngoảnh đầu lại dù chỉ nghiêng mặt chút.

      Thái độ của Hứa Nhất Chính thay đổi chóng mặt ai có thể lường trước được, vừa mới vài giây trước còn mỉm cười, vậy mà chỉ cần cái xoay mặt liền trở nên lãnh khốc, vô tình. Âu Tuệ Nhi chìm trong vòng tay của nên để ý vẻ mặt điển trai thoáng cau chặt, đôi mắt ánh lên tia hung hăng phóng ra ngàn tia lửa.

      "Về nhà thôi, tối rồi." Lùa từng ngón tay vào mái tóc buông dài của Âu Tuệ Nhi, Hứa Nhất Chính chiều dụ dỗ.

      ", em vẫn chưa muốn về."

      Tất nhiên là muốn về rồi, ý định của Hứa Nhất Chính chẳng hề tốt đẹp như vẻ bề ngoài đâu. dâm đãng diện mặt Nhất Chính tuấn mã, từ sáng đến giờ vẫn luôn tìm cơ hội để ăn sạch Âu Tuệ Nhi mà, có lẽ giờ đây thể chịu đựng nổi nữa rồi.

      Hứa Nhất Chính hề ép buộc Tuệ Nhi phải theo, vờ hờn dỗi đưa mắt về phía thuyền rồng, sắc mặt sa sầm. Cảm thấy bức rứt khó chịu trong lòng, Âu Tuệ Nhi đành thở dài, đưa tay giựt giựt vạt áo sơ mi của :" về thôi."

      "Em vẫn chưa muốn về mà?" làm như đành lòng để buồn.

      "Thôi, tối rồi. Về thôi."

      Hứa Nhất Chính ừ hử, lạnh lùng quay mặt chỗ khác để che giấu nụ cười nhếch bên môi. ngờ vẻ mặt giận dỗi cũng có tác dụng ghê, sau này phải sử dụng dài dài rồi.

      Tối hôm đó Tuệ Nhi tài nào ngủ được, Hứa Nhất Chính dư thừa linh lực quá nhiều nên bây giờ cứ có bao nhiêu là mang ra xài hết. Phóng túng ôm lấy Âu Tuệ Nhi mấy lần liền, vừa buông ra chưa được vài phút lại bắt đầu chơi đùa, khiêu khích khoái cảm từ phía sau lưng Tuệ Nhi. mệt đến rã người, tay chân bủn rủn còn chút sức lực.

      Sáng hôm sau.
      Âu Tuệ Nhi lười nhác nằm phục giường, mặt trời mang theo từng tia nắng rực rỡ lên tận đỉnh ngọn cây rồi, vậy mà vẫn thể nhấc nổi ngón tay. Hứa Nhất Chính muốn làm, cứ giữ khư khư thân thể Tuệ Nhi trong lòng, đôi lúc lại bất giác mỉm cười vô tư lự khi nhìn thấy khó khăn trở người.

      "Tuệ Nhi à?."

      khẽ vỗ vào bên má Tuệ Nhi, khó khăn mở mắt, chẳng muốn tỉnh giấc tý nào:"Vâng?."

      "Có bạn em tìm kìa."

      Hứa Nhất Chính chỉ ngón trỏ về phía cuối giường, Âu Tuệ Nhi vẫn chưa tỉnh ngủ, còn mơ màng, tham luyến giấc nồng, đầu gật gù hướng theo đường tay ...

      "Trữ Thanh Trà?"

      Âu Tuệ Nhi mở to mắt, kinh ngạc đến độ bừng tỉnh còn sót lại chút buồn ngủ nào. Chưa kịp vui mừng Tuệ Nhi được lần nữa kinh hô:"Chết, tôi chưa mặc đồ!"

      Trữ Thanh Trà như chết đứng tại chỗ, lặng và mở to hai mắt nhìn Tuệ Nhi cùng Hứa Nhất Chính chỉ được che lại bằng lớp chăn. Điều làm Thanh Trà vô cùng sốc chính là: Thứ nhất: Người đàn ông điển trai kia chính là bạch mã hoàng tử trong lòng của và rất nhiều người phụ nữ khác nữa ; Thứ hai: Âu Tuệ Nhi tầm thường chẳng có gì gọi là nổi bật, vậy mà có thể nằm giường Nhất Chính, cùng trải qua ngày đêm nồng ái ; Thứ ba: Thanh Trà được ở tại nhà "Người đàn ông kim cương" người người mến mộ, rồi họ ganh tỵ với khi Nhất Chính đưa vào công ty làm, giới thiệu với mọi người.

      Ông trời có lẽ nghe được lời thỉnh cầu của Thanh Trà, ban cho vận may cực kỳ khan hiếm. Thầm cười trộm trong lòng, Trữ Thanh Trà luống cuống ôm lấy đồ, khuôn mặt ửng hồng dị thường, làm vẻ đáng cúi đầu:"Xin lỗi, tôi biết ..."

      Hứa Nhất Chính kéo chăn đắp lại cho Âu Tuệ Nhi, mắt cũng chưa từng rời khỏi Tuệ Nhi:" sao, cứ ra ngoài trước . có người sắp xếp phòng cho . Ngày mai tôi đưa vào công ty."

      Âu Tuệ Nhi hồn nhiên, ngây ngô mỉm cười với Trữ Thanh Trà. Thanh Trà cũng nâng khóe môi đáp trả, nhưng nụ cười chán ghét lại giấu trong lòng.Âu Tuệ Nhi ngu xuẩn như vậy, người đàn ông này sớm muộn gì tôi cũng có thể chiếm lấy.

      Lúc Thanh Trà ôm lấy vali bước khỏi phòng, Hứa Nhất Chính mới đánh vào mông Tuệ Nhi:"Em bao giờ biết nhìn người."

      "Hả? Là sao?"

      giương đôi mắt thơ dại, thuần khiết tràn ngập khó hiểu nhìn , thăm dò ý mà muốn đến. Nhưng Nhất Chính chỉ phì cười vỗ vỗ vào đôi má phúng phính của Tuệ Nhi:" có gì đâu, em đừng lo nghĩ nhiều."

      Tất nhiên rồi, Hứa Nhất Chính đây dẹp hết những kẻ dám cản đường Tuệ Nhi. Nếu xem Trữ Thanh Trà là bạn tốt, thể nhẫn tâm phá bỏ khái niệm đó được. Cứ để Âu Tuệ Nhi đỡ tủi thân vì nghĩ đời này vẫn còn người chịu làm bạn với , nhưng nếu Thanh Trà ấy mà giở trò xù lông nhím, hoặc vung móng vuốt ra... Hứa Nhất Chính cắt hết, dám làm tổn thương Âu Tuệ Nhi của ? Uống thuốc ngủ rồi nằm mơ mình .

      Âu Tuệ Nhi rời giường, bụng dưới ỉ đau nhức, liếc Nhất Chính, hậm hực bỏ vào phòng tắm.

      Cứ làm như biết mệt muốn chết, Hứa Nhất Chính cũng bước xuống theo sau lưng Tuệ Nhi, mở cửa phòng tắm, vòng tay ôm lấy từ phía sau lưng. Tà mị hé môi phả vào hõm cổ làn hơi ấm nóng gợi tình, chưa dừng lại đó còn nở nụ cười dâm đãng. Ép chặt thân thể ướt sũng tựa lấy tấm kiếng, hơi nước bốc lên như tô điểm thêm đường cong thân thể mềm mại của Tuệ Nhi. thở dốc, nhắm mắt cảm nhận dòng nước ấm lăn dài thân thể bóng bẩy cả hai:"..."

      chỉ kịp lên chữ duy nhất, lời bị thay vào bằng tiếng rên rỉ, lại lần nữa bất chấp tiến công vào u nguyệt khít chặt, mệt mỏi của Tuệ Nhi. choàng tay ôm cổ , và cùng đong đưa từng nhịp thở nặng nhọc đầy khoái cảm

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 26-1: Không vì sắc mà lụi bại (1)

      Trời hừng đông cũng là lúc Trương Phong Vân trở về nhà sau chuyến dài, ngã người tựa vào ghế dài, khuôn mặt mệt mỏi khẽ nhắm hờ đôi mắt. Có ai tin được nơi đây là nhà của vị Chủ tịch trẻ, nắm trong tay số cổ phiếu cao ngất ngưỡng chăng? Có ai tin được chủ nhân cơ nghiệp đồ sộ ngoài kia lại ở ngôi nhà trái ngược hoàn toàn?

      Ngôi nhà nhắn nằm tọa lạc giữa những ngôi nhà quá đỗi bình thường khác, lầu cao cửa rộng, vườn trường mấy chục mét vuông. Cứ hình dung ngôi nhà cấp bốn ra sao, nó là vậy đấy. Màu sơn nhà màu trắng tinh khôi được kết hợp cùng giàn hoa tử đằng vô cùng lãng mạn và quyến rũ, ngôi nhà xinh xắn, thoáng mát được chủ nhân khéo léo thiết kế chẳng thua kém ai.

      lấy từ trong túi áo ra tấm ảnh bạc màu, Vân mỉm cười nhàng dưới những tia sáng lấp ló bên ngoài hiu hắt vào, nụ cười ấy cứ như hư vô huyễn hoặc:"Tuệ Nhi, phải đây là ngôi nhà mà em từng mong ước với tôi sao?"

      Bỗng nhiên nụ cười ấm áp ấy trở nên lạnh lẽo, vẻ mặt thăng trầm, nghiến chặt quai hàm. Tấm hình trong tay bị vò nát đến đáng thương:"Giả dối! Tất cả đều giả dối!"

      Bóp chặt tấm hình trong tay, đôi mắt nổi lên từng đường máu đỏ, cổ nổi đầy gân xanh, khuôn mặt tuấn dật trở nên méo mó, vặn vẹo, hung tàn và vô cùng đáng sợ.

      Đứng phắt dậy, Trương Phong Vân ném tấm hình vào góc tường, nhìn quanh ngôi nhà ấm cúng dần lạnh buốt, nơi đây được xây nên bằng cả tình cảm, bằng tất cả mong chờ, ước ao rằng ngày nào đó có thể cùng bắt đầu vun đắp lại mọi thứ. Nhưng, Âu Tuệ Nhi của thể hiểu tâm tư, việc làm của . Từ ngày Phong Vân vô tình rời , trái tim Tuệ Nhi cũng còn muốn nữa.

      Bước ra khỏi ngôi nhà chẳng còn cho thiết tha, hy vọng như ban đầu, lạnh lùng buông lời:"Tìm nhà thầu và bán nó ."

      Tài xế riêng cúi thấp đầu:"Vâng thưa Chủ tịch."

      "Tôi muốn đến tập đoàn HYT."

      "Vâng."

      Tập đoàn họ Hứa tên đúng là HYT, thế mạnh của công ty là trang sức, mỹ phẩm làm đẹp cho nữ giới. Ngoài ra còn hợp tác cùng đài truyền hình TPP - tập đoàn họ Trương. Nhưng dạo gần đây các scandal từ dàn diễn viên, ca sĩ,... của TPP càng ngày càng tăng cao. Nên Hứa Nhất Chính có ý định hợp tác mạnh mẽ hơn với TPP, tuy nhiên qua kiện buổi lễ ngày ấy làm báo chí liên tục đưa tin. Hợp đầu hai bên có dấu hiệu rạn nứt, dù biết HYT lớn mạnh nhưng nội khoản đền bù hợp đồng cũng đủ khiến Nhất Chính đau đầu mất ngủ rồi.

      Hứa Nhất Chính vẫn còn muốn đánh thêm vài trận với Âu Tuệ Nhi điện thoại từ phía thư ký riêng đến:"Có việc gì?"

      Giọng thư ký bên kia có vẻ run hơn so với khí chất ngạo mạn hàng ngày:"Hứa Tổng... Chủ tịch Trương đến tìm ngài."

      "Được rồi, 15"p nữa tôi đến."

      cúp máy, khuôn mặt khó chịu mà cau mày.
      Âu Tuệ Nhi như muốn ngất giường rồi, tối qua mãnh liệt, triền miên chưa đủ sao? Sáng ra lại hăng hái, say mê còn hơn cả con hổ đói liên tục ăn hết tinh hoa cuối cùng của con mồi. nằm bò trườn giường, mái tóc rối tung, mồ hôi tuôn ra khiến tóc hai bên mai bết dính vào má .

      "Có chuyện gì à?"

      " có gì, em nghỉ ngơi . Chút nữa về đưa em xem phim."

      Nghe được chơi, đôi mắt Âu Tuệ Nhi sáng quắc:"Nhà có phòng chiếu mà?"

      " ra ngoài vui hơn."

      Gật đầu lia lịa, Âu Tuệ Nhi phản đối về việc ra ngoài đâu, chỉ là thấy khó hiểu suy nghĩ của Nhất Chính thôi. Chẳng phải thích việc rời khỏi nhà? Bên ngoài kia biết bao người nhìn . Lòng chiếm hữu của lớn như vậy, liệu có ổn ?. Ngày hôm qua có lẽ là ngoại lệ vì lúc đó buồn? Chắc rằng cố gắng làm vui và quên lời bác sĩ.

      "Nhưng mà..."

      " nhưng nhị gì cả."

      Hứa Nhất Chính cúi đầu, khom lưng đặt lên trán Tuệ Nhi nụ hôn dịu dàng sau cơn hoan ái. Nụ cười môi làm lòng càng trở nên bối rối, hoang mang. Tuy nhiên nữa, im lặng vẫy tay tiễn ra khỏi phòng, ngồi tại giường nhìn bóng lưng khuất dần sau cánh cửa. Sức lực đâu nữa mà đứng dậy .

      Ngã phịch xuống giường, Tuệ Nhi chợt hoài niệm về ngày xa xôi lúc còn học.

      Do tiếng tăm của Hứa Nhất Chính quá lớn nên chẳng có ma nào thèm kết bạn với Tuệ Nhi cả, ngồi góc trong căn tin cùng hai tên vệ sĩ áo đen đứng canh bên cạnh. Ai ngang cũng chỉ dám nhìn chỗ khác hoặc cúi đầu, riết rồi thấy mình như bị tách biệt khỏi thế giới xung quanh. Đôi lúc chạy khỏi được mấy tên vệ sĩ bọn học sinh đáng ghét kia thừa cơ hội, chúng nó ngáng chân Tuệ Nhi ngã nhào, dừng ở đó còn cười , chế nhạo là đồ tật nguyền, kiêu kì.

      Rồi ngày kia, chàng trai có gọng kính tròn, khuôn mặt khờ khạo, tính tình nhút nhát, đôi tay run rẩy lợi dụng giờ ra chơi mà nhét vào cặp lá thư tỏ tình. Vậy là Hứa Nhất Chính tìm thấy khi lục cặp Tuệ Nhi kiểm tra bài vở, nổi cơn tam bành bắt buộc chàng trai tội nghiệp thôi học, còn xém chút nữa dùng nắm đấm với người ta.

      Nhớ tới khiến Tuệ Nhi run lên, nỗi sợ lại áp bức lấy tâm thức .

      Có lẽ thay đổi rồi, nếu tại sao lại dẫn ra ngoài chơi công viên, rồi còn muốn xem phim giữa nơi công cộng nữa. Chợt lồng ngực căng cứng dần thả ra bằng tiếng thở nhõm, nặng nề vai được tháo xuống:"Nhất Chính ơi, là ác ma ngốc nghếch nhất đời này đấy!"

      cười híp mắt, kéo chiếc chăn qua ngực, hơi thở đều đều đưa Tuệ Nhi trôi dần vào giấc ngủ còn dấu vết của ác mộng ngày trước nữa. Âu Tuệ Nhi vẫn thể tin được, từ bao giờ có thể nhắm mắt ngủ ngon, những giấc mơ và ký ức đáng sợ dần chôn chặt vào xó xỉnh nào đó của tiềm thức mất rồi

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 26-2: Không vì sắc mà lụi bại (2)

      Hứa Nhất Chính đến công ty rất nhanh sau đó, Trương Phong Vân ngồi đối diện chiếc ghế Tổng giám đốc của , bắt chéo chân, tay đan xen vào nhau. Đôi mắt hề quan sát đến có mặt của Hứa Nhất Chính, nhưng biết bước vào.

      "Ngọn gió nào mang Chủ tịch Trương đến đây? Phải chăng ngài muốn tìm Tuệ Nhi của tôi?"

      lên tiếng giễu cợt. Mặc dù vậy, Trương Phong Vân vẫn thanh nhã, điềm đạm khích tướng mà trở nên nóng nảy, mất kiểm soát.

      "Xin Hứa Tổng cẩn trọng lời của mình. Tôi đến đây để bàn bạc về hợp đồng sắp tới của chúng ta."

      Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Nhất Chính vẫn còn giữ cục tức trong lòng:"Vậy sao? Nếu tôi muốn hợp tác nữa?"

      Chìa bản hợp đồng đến trước mặt Nhất Chính, từ tốn :"Với khoản tiền bồi thường này, có lẽ Hứa Tổng thấy nhầm nhò gì. Nhưng nó phải là con số đâu."

      Nhận lấy bản hợp đồng, đập xuống bàn. Ngồi lên ghế, khẽ nhấc chân xoay ghế góc 90 độ để đối diện với . Hứa Nhất Chính hừ lạnh:" muốn gì?"

      Trương Phong Vân vẫn giữ nguyên vẻ mặt đối diện cùng , đôi mắt lạnh lẽo bức người phẳng lặng gợn sóng, nụ cười xã giao hé mở nơi viền môi. bốc đồng trong lòng Nhất Chính cũng dần nguôi ngoai, thường lý, nhưng phải lúc nào cũng có thể ngông cuồng.

      "Tôi muốn Âu Tuệ Nhi."

      Rầm

      Tay Nhất Chính đập mạnh lên bàn, gân tay và gân cổ xanh tím do tức giận mà nổi u lên, trông dữ tợn vô cùng.

      Thế nhưng, Trương Phong Vân vẫn vân đạm khinh phong tiếp:"Tôi muốn mời ấy thủ vai chính cho bộ phim sắp đến. lẽ Hứa Tổng đây cứ mãi cầm chân Tuệ Nhi, nuôi ấy suốt đời sao?"

      Hứa Nhất Chính khẳng định bằng giọng nam cao:"Đúng."

      Mọi điều đưa ra nào có trục lợi gì được ở Âu Tuệ Nhi chứ? Chỉ là muốn giải thoát ra khỏi con người này. thể mãi trở thành con chim, có đôi cánh đẹp nhưng lại bị giam cầm trong chiếc lồng bằng vàng cả đời. cảm nhận được Tuệ Nhi, hoàn toàn ủng hộ .
      "Tôi đến đây chính là trao cho cơ hội đồng thời giúp Tuệ Nhi nghĩ khác về . Hứa Tổng, tôi cho ba ngày để suy nghĩ." Trước khi rời khỏi, Trương Phong Vân vẫn quên trao cho câu như lời đe dọa, cũng như cân nhắc Nhất Chính đừng nghĩ rằng làm theo cảm tính là tốt:"Hứa Tổng, đừng vì sắc mà lụi bại. Có thể cần cái hợp đồng đó, nhưng công ty có thể bị phá sản chỉ vì đền bù " chút" đấy. lẽ muốn nhìn cơ ngơi của cha đổ xuống sông xuống biển vì , chẳng những vậy... Mẹ của sức khỏe tốt đâu."

      Hứa Nhất Chính nghiến răng nhìn bóng dáng Trương Phong Vân khuất dần sau cánh cửa, buông lời chửi thề nơi yết hầu. Cả người nóng bừng, mất kiểm soát.

      Lúc Hứa Nhất Chính trở về nhà, trong lòng vẫn giữ nguyên cục nghẹn lớn. Đường đường là chủ tịch đài truyền hình TPP nổi tiếng lại có thể mời tật nguyền thủ vai chính, chắc chắn muốn mưu việc gì đó. Hứa Nhất Chính cũng thích Tuệ Nhi trở thành người của công chúng chút nào. Nhưng Trương Phong Vân rất đúng, thể nuôi cả đời được, dù có thể chăng nữa... có vui với những gì gò bó, ép buộc hay ?

      Âu Tuệ Nhi tỉnh giấc nhìn đồng hồ, hơn mười chín giờ tối. xốc chăn, khó khăn lê bước đến phòng tắm.

      Tuệ Nhi chọn bộ đồ đáng nhất trong mắt . Cái áo trắng có hình năm dấu tay ma quái, nó chiễm chệ nằm ở ngực , chiếc quần ngắn khoe đôi chân thon gọn. Tuy rằng chân phải có tật, nhưng nếu đôi giày mà Hứa Nhất Chính tự thân mời chuyên gia về thiết kế cho ... có thể đứng như người bình thường.

      Hứa Nhất Chính bước vào phòng, lần đầu tiên thấy đời, rồi tự luôn cả bản thân mình. Tuệ Nhi cứ đứng xoay xoay trước gương mà mảy may để ý đến diện của , vòng tay từ sau lưng ôm lấy Tuệ Nhi. Cằm đặt nơi vai , hít lấy hương thơm dìu dịu mùi sữa tắm vương lại tóc , Nhất Chính ngừng thở dài thườn thượt.

      "Có chuyện gì sao?" Tuệ Nhi cất lời, quan tâm hỏi:

      Lắc đầu, Nhất Chính chưa sẵn sàng ra với :" có gì. Chúng ta xem phim thôi."

      "Xem phim gì ?" Tuệ Nhi cười híp mắt.

      "Tùy em chọn."

      Âu Tuệ Nhi gật đầu, cả hai cùng nắm tay nhau rời khỏi nhà. Thay vì xe hơi, nhưng Tuệ Nhi lại càng quấy chịu, bảo:" bộ , em muốn dạo quanh rồi sẵn tiện hưởng gió trời luôn."

      "Nếu trời mưa sao?"

      " cùng tắm mưa."

      Nụ cười thanh thuần môi Tuệ Nhi hé mở, Hứa Nhất Chính cũng nỡ phản đối, nắm lấy bàn tay nhắn, hơi lạnh của chặt rồi dẫn đường cho . Bên trong nhà bếp rộng rãi, Trữ Thanh Trà cầm chiếc cốc sữa thơm phức, vốn định thưởng thức nó ngon lành. Nào ngờ được phen chứng kiến cảnh tình cảm nồng đậm thế này, bức bối, ném chiếc ly vào bồn rửa chén vang lên tiếng xoảng. Mọi người xung quanh đều đưa mắt thiếu thiện cảm nhìn Thanh Trà, nhưng chẳng ai dám lên tiếng, họ im lặng, lụi cụi dọn những mảnh vỡ bên trong bồn. Qua cửa sổ, Trữ Thanh Trà như sắp bốc hỏa. nhếch môi:"Cứ tận hưởng lấy tình bé của , nay mai thôi... Tôi là nữ nhân của người đàn ông đó, mọi thứ của Hứa Tổng đều là của tôi."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :