Chương 30: Cứu Lũ Trẻ Ngày hôm trước Giải - Phong xảy ra chuyện chẳng mấy tốt đẹp, còn hôm qua dường như biến mất khỏi gian của . Sáng sớm khi mở mắt ra chẳng thấy đâu, cả ngày ngồi thẫn thờ chờ đợi cũng thấy . bồn chồn, tay chân khó chịu cứ huơ loạn xa, hết cầm cái này đưa vào miệng cắn đến lấy cái kia xé, bây giờ căn phòng chẳng khác nào bãi rác chỉ trong ngày. - Phong chết tiệt, đâu rồi?. Hết chịu nỗi rồi, cái quái gì đây, đâu mà bỏ mình trong phòng như thế hả, phải lời hôm trước bảo chán cho bọn thuộc hạ chơi là đấy chứ? Ngồi sụp xuống sàn, rưng rưng nước mắt cá sấu, miệng cứ mắng Phong mãi, dám làm như thế thề mãi mãi hận cho biết mặt. Oe Oe Oe Tiếng còi chuông báo động vang lên, cái đèn chớp tắt cứ quay vòng mãi. " Cháy " Ý nghĩ vừa xẹt ngang làm Giải điếng người, vội vàng leo lên giường dùng hết sức để giựt sợ dây xích dưới chân ra, nhưng vô dụng, tim đập nhanh, hơi thở đứt quãng khó khăn, nước mắt tuôn như mưa. Chết chắc rồi. hoảng sợ tay chân lạnh buốt tê rần thể nào nhúc nhích nổi, bây giờ chỉ cầu mong Phong đến cứu, muốn chết sớm thế này đâu. Nước mắt thấm đẫm hết khuôn mặt tái nhợt còn chút máu của , bỗng cánh cửa bị lực mạnh đá tung. Vẻ mặt Triệu Phong hề bình thường chút nào, chạy đến bên cạnh , mở dây xích bằng dãy số quen quen. - Sinh nhật của em mà. Giải mở to mắt nhìn cười siêu đểu, vậy mà nghĩ ra, ngốc chứ, mở dây trói xong, động tác cực nhanh ẵm nhanh người lên mà chạy phăng ra ngoài. - Cháy hả ?. Mặt có ngây thơ hề , cau mầy phì cười, : - Ừ, cha mẹ và cả đồng minh của em san bằng nơi này đấy. Nghe tới đây Cự Giải bỗng vui vẻ hẵn ra, cha mẹ ở đây sao, thế mình được cứu rồi nhưng khi nhìn đến vẻ mặt suy tư của , lòng có chút gì đó nỡ, nếu được cứu ra sao? Cha Thiên làm gì đây? Cái điều mà Giải tưởng tượng ra rằng có thể bỏ mạng trong tay người thân . Ôi, trái tim nhói đến bật khóc, vươn tay ôm chặt lấy cổ , muốn điều đó xảy ra dù chỉ chút thôi cũng . - Nếu em được cứu và bị bắt? có chuyện gì xảy ra?. - có chuyện đó đâu, em là của nên chẳng ai có thể cướp được cả. khóe môi vẽ nên đường cong hoàn hảo, vẫn nét cười hiền hòa cùng ánh mắt ấm áp ấy nhưng tại sao trái tim lại vỡ nát từng mảnh?. Vùi khuôn mặt vào lòng ngực , cảm thấy trái tim ổn định lại đôi chút, hình như trong bất giác trở lại ngày ấy, cái thời mà chỉ đơn thuần lúc nào cũng nghĩ đến , còn đòi làm vợ nữa chứ. Thoát ra ngoài, thể nhìn được vì lâu rồi được ra ngoài ánh sáng, thích nghi kém. Đưa tay che lại ánh sáng chói chan của mặt trời, qua kẽ mi nhìn thấy Thiên Yết, ta chạy chiếc xe môtô đánh vòng, rút nhanh côn nhị khúc vắc bên hông, đánh thẳng vào đầu súng vài kẻ đáng nguy hiểm. Tim Giải muốn lọt ra ngoài khi nhìn thấy những kẻ xung quanh Yết như muốn lấy cái mạng liều lĩnh của , thất thanh la hét: - Yết, nguy hiểm lắm!!! Thiên Yết, ngóng theo bóng dáng Giải bị lôi lên xe mất đoạn, ánh mắt của vẫn dõi theo , vì bị đám người đầy "tình cảm" quấn quanh nên thể đuổi theo, bực tức điên cuồng vung gậy đập tan hết mớ người xung quanh nhưng chúng cứ như kiến ấy, từ đâu ra mà quá trời. Thấy tình hình ổn, Ngưu lẫn Xử cũng nhập bọn phụ Yết. Thiên - Ngư, Bảo - Dương chạy vào trong tìm lũ trẻ, nhưng họ biết Giải bị mang mất rồi, mà cũng may khi cứu được Mã và Kết, hai người họ trong tư thế ôm chặt lấy nhau, cả người bốc ra mùi hôi tanh dường như hơn tuần chưa tắm rồi cơ đấy. Bọn lính tinh nhuệ theo chả làm ăn được giống gì ngoài phá cửa và đánh ngã mấy thằng lính nhoi kia. Cơ mà Sư đâu nhỉ? Nhắc mới nhớ rất chịu khó đèo theo vợ con, dù lòng muốn tý nào cả, con , vợ được khỏe mà cứ nháo nháo đòi mới ác. Với cái tốc độ rùa bò của cho xin, biết khi nào mới đến nơi nữa. Căn cứ bị bọn người Thiên đóng chiếm nhanh chóng trong tích tắc chưa đến nửa tiếng, chỉ như thế cũng đủ biết nơi đây chỉ là chi nhánh của hiệp hội Z mà thôi. Ngư hốt hoảng vì tìm thấy con, bà chạy ra ngoài nơi có Yết - Xử - Ngưu, hỏi: - Có ai tìm thấy Giải Giải ? - Triệu Phong mang ấy rồi. quẳng lại câu cũng quay đầu bỏ , khuôn mặt lạnh tanh cùng cái khí tức bừng bừng lửa giận có thể nuốt chửng bất kì ai đến gần. Yết tức giận vì chính mình thể cứu được cũng như giết tên Phong đáng nguyền rủa ấy. Song Ngư ngã vào lòng Thiên Bình, xoa hai thái dương bà đau lòng lo cho con út, nó ra sao đây. Thiên Bình bên chỉnh đốn tình hình bên ôm chặt lấy vợ, vỗ lưng bà, ông biết bà đau lòng như thế nào mà. Chính ông bây giờ cũng chẳng thể chịu nổi nữa rồi. Bảo chiều gặp lại Kết, em toàn diện từ đầu đến đuôi, chỉ có cái hôi quá chịu nổi. Mã được Yết ôm xoa tung mái tóc, gặp lại người thân đúng là rất vui nha. Nhưng mà tại sao Yết lại nhìn Mã cách buồn bã thế chứ. Mã lưa mắt tìm kiếm bóng chị mà chẳng thấy đâu, sợ họ gặp chuyện cậu giọng run rẩy hỏi: - Chị và đâu?. Thiên Yết chưa kịp trả lời có cái dáng yếu ớt nào đó lướt tới ôm chầm lấy Mã. Song Tử vui mừng đến phát khóc, may quá cậu chẳng sao cả, nhưng nheo mắt nhìn: - Ai đánh em ra nông nỗi này. Mặt mầy bầm tím, chưa tới hai má in hằn năm dấu tay. Mã thúc thít ôm lấy chị khóc ròng, thỏ thẻ: - Sư tử hà đông Kết đánh em. Song Tử suýt cười phọt cả nước miếng, ngờ con bé cũng bạo lực gớm nhỉ. Buổi đoàn viên ai cũng vui mừng nhưng cũng đầy lo lắng, Giải chưa được cứu, tung tích mất biệt. Phong đến nỗi hại nhưng Triệu Vĩ chắc chắn tha cho đâu. Ngày hôm đó, mọi người quay quần bàn kế hoạch tấn công trụ sợ Z có tin nhắn hình ảnh bảng điều hành gửi đến. Triệu Vĩ mỉm cười trong đoạn băng, đôi tay dính đầy máu me, chiếc khăn trắng ôn ta cầm từ tốn lau máu, sau lưng ông ta là có mái tóc đen bị cắt lỏm chỏm che phủ khuôn mặt, bộ dáng trông giống như Giải. Hai tay bị trói căn hai bên, mặc chiếc đầm trắng te tua vấy đầy hoa huyết đỏ thẵm, cánh tay bị cắt những đường dài, dòng máu đỏ tuôn như nước, chưa kể tới đôi chân bị gãy lội bên méo mó đến đau đớn. Song Ngư ngất xỉu, tim bà đau nhói đến buốt lạnh làm mọi người phen hoảng hốt. khí trở nên ảm đạm, căn thẳng lẫn đau thương. Yết nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, từng sợi gân xanh lòi lõm thân người . Thiên Bình cũng chẳng kém, đôi mắt hằn lên từng tia đỏ, hai hàm răng cọ vào nhau tạo ra thanh kèn kẹt nhức óc. - Ta phải giết người Triệu Vĩ. Thiên la toáng lên, đập mạnh hai tay xuống bàn, xung quanh ông bao phủ bởi nguy hiểm sặc mùi chết chóc. - Khoan .
Chương 31: Cái Giá Phải Trả Kim Ngưu đứng phắt dậy đỡ lấy Thiên Bình, ông bị tăng xông máu, muốn nhìn cha lại lên cơn đâu. Ánh mắt mọi người quét qua đến lạnh gáy, phải đánh đập gì mà ra muốn hỏi có chuyện gì a. Đặt tay lên tim, Ngưu bảo: - Thường Giải có chuyện con rất đau, nhưng bây giờ chẳng phải con rất bình thường sao?. Xoay vòng, trông Ngưu rất khoẻ mạnh bình thường có nghĩa Giải Giải cũng thế, sao. Cả bọn thở phào nhỏm nhưng thoáng chốc lại chưng hửng nhìn nhau cùng lối nghĩ: "Thế bé đáng thương ấy là ai?". ~~~***~~~ Triệu Phong đưa Giải đến nơi rất xa đến nỗi chẳng biết mình ở đâu, mà cũng đúng, ngủ lấy gì mà biết. Chớp chớp mi, đưa nhìn lái xe vào đường hầm rất tối a, hình như loe lói được vài cái đèn . Xung quanh yên lặng đến đáng sợ, rốt cuộc ở đâu đây?. - Phong, chúng mình ở đâu vậy?. Triệu Phong nhìn cũng chẳng trả lời, cứ vờ như có sau lưng, vẻ mặt trầm tư, hững hờ nhìn về phía trước. Giải nhìn hồi lâu thấy có vẻ bị xem thường nên cũng thèm chuyện nữa, quay mặt nhìn tiếp khung cảnh màu xám đầy huyền bí. Dừng xe trước cánh cửa trông có vẻ kiên cố và khá to, ngước đôi mắt nhìn ra ngoài cửa xe, camera trần xoay xoay vài cái. TỊCH Cánh cửa choàng mở, cả gian choáng ngợp xuất trước mắt Giải, vừa kinh ngạc vừa lo sợ co rúm người. "Hiệp hội Z" Nghĩ thầm trong bụng, cảm thấy đôi mắt mờ ảo, cái vẻ lộng lẫy uy nghiêm lẫn hù doạ người này làm tim đứng bật lại. Phong xuống xe đồng thời Giải cũng mở cửa leo ra luôn, nơi này quá lạ lẫm với , rụt rè sau lưng , nắm chặt góc áo . Nắm lấy bàn tay bé dường như run rẩy, trấn an bằng nụ cười dịu dàng. Nâng khoé mắt, dẫn vào sâu bên trong. Ngày trước coi phim nước ngoài, nhìn thấy những lâu đài của bậc lãnh chúa hùng dũng khiến phải thốt lên cảm thán. Và bây giờ Giải há hốc mồm vì như lạc vào những toà lâu đài ấy. Hành lang dài hun hút với gam màu đỏ thẫm, mang đến cho người ta cảm giác quý phái lẫn chèn ép khí quản bởi cái uy của nguy hiểm. Đưa mắt nhìn quanh hai bên tường tông màu đỏ cùng vài bức chân dung của các bậc tiền bối Z, cảm thấy lo lắng, nơi đây rất nguy hiểm. - Em sợ lắm, Phong à. - Có ở đây. Cảm nhận được sợ hãi bao phủ lấy mèo ngốc, đưa tay vuốt đôi má xanh xao của nhầm an ủi phần nào nỗi lo. Nhìn xoáy vào mắt như đắm chìm trong đó, mỉm cười , gật đầu nắm chặt bàn tay . Tay mềm nhũn ra, chắc có lẽ quá sợ. Cạch Mở cánh cửa màu vàng chủ đạo, đưa mắt quan sát trong phòng, cái lò sưởi được trạm khắc như từ đá lại được phết lên màu nâu sẫm của gỗ, hai con nhân sư uy nghiêm đứng bên cạnh trong lạ mắt và xa xỉ. Căn phòng to nhưng trang trí, sắp xếp đồ vật cực kì đơn giản tý gì mà gọi là rờm rà. Bộ ghế salon nâu nhạt cùng chiếc bàn kiếng tròn nơi giữa phòng, tấm màn màu đen che ngang bộ ghế dài và chiếc giường đệm đen. Chà nơi đó, có hai người hoạt động rất dữ dội nha. - E hèm... Triệu Phong đưa tay che mắt Giải kéo ra sau lưng, hắng giọng và lập tức hai người giường ngưng động tác quay mặt về hướng phát ra tiếng. Triệu Vĩ cong khoé môi, thằng con trai này bao giờ biết gõ cửa nhỉ. Vươn tay lấy chiếc áo choàng đen, ông khoác lên thân mình bước xuống giường. Người còn lại cụt hứng nhưng cũng mặc nhanh bộ đồ lốt màu đỏ khá quyến rũ. Tố Nhi bước sau lưng Triệu Vĩ, cái vẻ ỏng ẹo xương của ả làm Giải phát tởm muốn nôn tháo. Sau lúc đấu tranh bằng mắt, Vĩ phá lên cười, mời và cậu quý tử của ông ta ngồi xuống ghế đối diện. Tay Tố Nhi vân vê đầu ti của Triệu Vĩ, ông ta thích thú với vẻ khiêu gợi này của ả nhưng quên việc chính. - Chào tiểu thư Cự Giải, lâu rồi gặp, càng lớn càng xinh và rất giống mẹ . - Ông ta nhìn chăm chăm vào khuôn mặt non nớt của Giải, cái vẻ ngây ngốc giống Song Ngư lúc trẻ. - Cảm ơn bác Triệu, tôi xem đó là lời khen. - nắm chặt lấy tay Phong, lòng sợ tột cùng nhưng vẫn tỏ ra mình sao. Triệu Vĩ hiền hoà trao cho nụ cười êm ả nhưng chứa đựng đầy nguy hiểm. - Đó là lời khen, Cự Giải à. Cháu biết đấy, bây giờ cháu là khách của ta nên cứ tự nhiên đừng lo sợ như thế. "Chết tiệt, sao ông ta biết sợ chứ?" - Được rồi, tôi thất bại, bây giờ ông muốn thế nào?. Triệu Phong lên tiếng xua đe doạ của ông ta đối với . Đáp lại vẻ mặt căn như dây đàn của là thản nhiên như của Vĩ. - Con trai, bây giờ ta cho con được thư giãn cùng bé đáng đây. Nhưng con trai hãy nhớ cái gì cũng có cái giá của nó. Triệu Vĩ dứt lời, ông đứng dậy với động tác chào, cũng thế. Xong, Phong kéo Giải lê ra ngoài về hướng nào đó khác, nơi đây có vẻ nhiều người hơn chút, khi nhìn thấy ai cũng sợ sệt đến phát run, tò mò ngoảnh đầu lại thấy. Những hầu trông theo với ánh mắt thèm thuồng mơ mộng, những tên hầu nam lộ vẻ lo sợ lẫn oán giận. Tại sao lại như thế?. Giải thôi bâng quơ và bước theo về phía phòng. Ôi, căn phòng lớn quá, tất cả đều chia thành hai mảnh đen trắng giản đơn, lịch lãm của nó làm thích thú chạy lung tung. Chiếc tủ to toàn là hình của , hình như chúng được chụp trong thời gian năm năm . cầm đại bức lên xem, bên trong là vô tư vô lo với nụ cười thản nhiên nhất, cùng Ngưu - Kết thi đua ăn hết chậu kem lớn. Ôi buốt não quá!. Nhoẻn miệng cười thích thú, hầu như quên mất mình trong hang cọp a. Triệu Phong tựa người vào cánh cửa ngắm nhìn dáng vẻ ngây ngô của . Trái tim bẫng nhịp rồi lại đập liên hồi, đặt tay lên tim. , chưa bao giờ thay đổi hay giảm dù chỉ chút. "Càng ngày lại càng em". Phong nhu hoà cười, ôm Giải vào lòng hôn lên chớp mũi của . Hương thơm thoang thoảng gợi lên niềm hạnh phúc bé trong đôi mắt cả hai. ~~~oOo~~~ - Là..m.. ơn... thả.. tô...i r..aaa... có mái tóc bị cắt lỏm chỏm, vết máu khô tanh làn da nhợt nhạt, nhìn cái chân bị bẻ lọi đầy đau đớn. Nước mắt ngừng đua nhau rớt xuống, giọng lí nhí van cầu. - Con trai, nếu muốn bé kia sống nên biết làm những gì với người trước mặt rồi chứ. Triệu Vĩ vỗ vai Phong, ông ta giao cho nhiệm vụ khác và khá nhàng hơn nhiều. Nhưng hề bình thường như mọi người nghĩ. cau mày, khó chịu lên giọng: - Ông bị điên à? Đó là con của X nếu bà ta biết sao?. - Bà ấy biết. Nâng khoé môi, ông ta chắp tay sau lưng nhàn hạ rời. như trời trồng cứ đứng yên tại chỗ, đôi mắt suy tư nhìn người con trước mặt. Bạch Ngọc Trinh người ra người, ma ra ma, cả thân hình đều trở nên bấy nhầy cách đáng sợ. Thở dài lắc đầu, vung tay lập tức ba người đàn ông cao to bước vào, người họ chẳng mặc tý quần áo gì cả. Phong nặng nhọc bỏ ra ngoài, bên trong vang lên những tiếng hét chói tai lẫn giọng van nài, Trinh khóc thét trong đau đớn nhưng thể giúp được. Đúng, cái gì cũng có cái giá của nó. Triệu Vĩ biết rằng Thiên Bình phát ra bé trong hình phải Giải. Những bức hình nhói lòng lại được gửi đến. tả tơi nằm gục dưới sàn cùng hộ rỉ máu tươi, ba tên dâm ô khoái chí cười to nhìn công cụ dưới thân. ôm bụng co người, vùi mặt vào bàn tay tanh mùi máu, khóc đến lạnh khoé mi. Dòng máu đỏ từ mi mắt chảy dài ướt đẫm. Hoa huyết tuôn rơi, lệ ướt nhoè. Cái giá cho phản bội quá đắt.
Chương 32: Hành Xác Cái giá của Ngọc Trinh quá đắt, tới nỗi phải trả bằng máu thịt của mình. có gào thét, có van xin cũng chẳng ai nghe chẳng ai cứu, nỗi đau da thịt bằng vết cứa nát trong tim. Khuôn mặt chỗ bầm chỗ tím chưa kể có nơi bắt đầu rỉ mủ, hai bên má biến dạng đến hù người dọa quỷ. Bị nhốt ba ngày mà cứ ngỡ ba năm, khóc thương cho thân mình làm nên tội gì lại chịu đựng như thế này. Ngày bị bắt sân bay, hốt hoảng khi tá tên đàn ông to cao cầm cây đánh, người bẻ lọi chân , kẻ xát muối lên vết thương , đau đớn thể tả, nỗi u oán bao phủ tâm hồn. Trinh hết kinh hoàng khi bị bọn chúng cưỡng hiếp hằng ngày và chẳng biết bao nhiêu lần, bé ỉ đau nhói có khi còn chảy máu vì bị cưỡng bức mạnh bạo, bụng dưới co thắt dữ dội, co người để đỡ chút gì đó. Tê tâm liệt phế, tâm hồn bị tàn phá cách trầm trọng. Chưa dừng ở đó chúng còn bắt nhịn đói, nhịn khát, đói ăn phân, khát uống nước tiểu của chính . Khốn nạn đáng chết. Lúc đầu buột mình thể hạ thấp như thế, nhưng qua biết bao hình phạt chỉ muốn chết để nhàng. Quá độc ác, Triệu Vĩ biết được ý nghĩ của Trinh nên lấy mẹ và Xử ra uy hiếp . Người thương thể xảy ra chuyện gì được và đồng nghĩa với việc phải chịu nhục nhã như bây giờ. Quá đói, rất khát liều mạng ăn và uống những thứ mình thải ra cách nôn tháo, mùi thối, tanh, nồng nặc lên não, lưỡi dường như mất vị giác, thứ nuốt vào bụng chẳng có gì ngoài đống rác rưởi vị. Nước mắt cạn chỉ còn những dòng máu lăn dài khóe mi, đôi mắt bắt đầu có chịu chứng mờ nhạt, hình ảnh mờ ảo đến nhòe , đôi tai ù bởi những tiếng xì xào bé . Lại lần nữa bị bọn chúng dùng gậy đập đến bất tỉnh, xô nước lạnh thấu xương tạt lên người, mở mắt nhưng chẳng thấy gì ngoài tia sáng lập lòe mờ ảo, thân thể dơ bẩn thế này mà vẫn bị cưỡng bức. Trinh nhếch môi cười khinh, chúng bây đê tiện đến như vậy sao lũ chó chết. Mặc cho thân thể đong đưa ngưng, còn khóc mà thay vào đó là nụ cười lạnh đến rợn người. Tận cùng của nỗi đau là nụ cười vang vọng từ địa ngục... Hahaha chúng mi muốn chơi cùng nào?. ~~~***~~~ Ma Kết giựt mình trong đêm, nhìn qua giường mình, to mắt kinh ngạc chân theo phản ứng thông thường tung cước. RẦM Mã Mã lập tức lật mặt, ôm sàn hôn đầy thắm thiết, ôi trời mới ngủ được tý lại bị hành hung. phải Kết ác đâu mà là ngủ có bàn tay ai đó trượt vào quần trong ngừng đùa nghịch, mở mắt ra mới biết tên dê sờm này. Đúng là đánh mãi chừa cái tật mà, tức giận đến xông thiên, liên hồi tung trưởng thương tiếc. Đối diện là giường của Ngưu - Xử, hai người kịch liệt giường thế mà bị tiếng ồn làm giựt bắn người, trùm chặt mình vờ ngủ. Kích tình qua Song Ngư ôm chặt lấy cánh tay chồng, qua bao năm mãnh liệt ấy hề khuyên giảm chút nào. Thiên Bình vuốt ve từng đường nét khuôn mặt của vợ, ông nở nụ cười nhu mị, người phụ nữ của ông lúc nào cũng như thế. Đoá sen tinh khiết, chiều ông đặt lên bờ môi bà nụ hôn vĩnh cửu. - Chúng ta tìm ra con bé thôi, em đừng lo. - Vâng, con bé ổn mà em tin như thế. xảy ra biết bao chuyện nhưng mọi thứ cũng đều trở nên êm đẹp thôi. Song Ngư ấp ủ niềm tin chiến thắng đôi môi như hoa. Thiên Bình khác, dù tỏ ra sao nhưng chính ông có câu trả lời cho trận chiến này rồi. Tuy nhiên, chỉ 1% thành công chăng nữa ông vẫn tin có hy vọng vào chiến thắng. - có tin rằng chúng ta thắng?. Mọi người đều yên vị giường duy chỉ có Bảo - Dương rảnh rỗi ngồi nơi nóc nhà hưởng nguyệt tâm tình. - Chúng ta thắng. Bảo nghiêng đầu trao cho Dương nụ cười nhàng, vững chắc lòng tin. cũng nghiêng đầu nhìn lại , vẻ mặt dịu dàng, thương. cao ánh trăng soi sáng lướt qua bờ vai hai người, khung cảnh lãng mạn thơ mộng mang hai người đến gần nhau hơn. Đùng Nhanh như thoắt Sư Tử xuất , phát bắn về hướng cây đối diện đôi tình nhân. Vật thể nặng nề té uỵch xuống đất, đó là con người. Ba người chạy đến chỗ nội gián, ta bị trúng đạn xước ở vai phải, ngã lăn quay tay trái bịp chặt vết thương rỉ máu. Bảo Bình đưa tay đập sau ót , sau đó lôi lết về phòng giam cách khó khăn. Trời ạ, lâu rồi khiên tên nào nặng như a. Cái mồm oanh oanh của Sư Tử đánh thức mọi người dậy, ai cũng nhanh chóng mặc lại quần áo chạy đến buồng giam nhìn ngắm tên áo đen như vật thể lạ. Sư rất tự đắc, lúc nãy tè vô tình nhìn qua cửa sổ có bóng đen cứ lấp ló cây, định bắn ngay lúc đầu rồi. Nhưng thấy hai người kia có vẻ tâm tình nên núp lùm xem tý, ngay lúc gây cấn đứng phắt dậy bắn tên xem miễn phí kia luôn. Vừa bắt được nội gián vừa phá hư chuyện lãng mạn, lòng rất ư vui vẻ nha. Tên bị bắt vừa tỉnh cần hù cũng khai, ra chỉ là fan hâm mộ Bạch Dương đến cuồng thôi. Vô duyên vô cớ bị bắn phát, còn bị đánh nữa chứ. Nhưng mà lúc thấy Dương cười toe toét cả bọn phóng ánh mắt giết người đến Sư, oan lắm nha, mếu máo nên lời. Song Tử ẵm bé Xà Phu tay, khuôn mặt tối sầm, vươn tay nhéo tai chồng lôi về phòng trừng trị. Thiên Bình xoa thái dương, xin lỗi người bị hại, cũng để ý hai mắt bị che bởi trái tim to đùng đầy ngưỡng mộ. Thế là ông phải giữ lại người này trong căn cứ ngỡ đâu tung tin chết chắc. Thiên Yết ngủ được, thay bộ đồ bơi lao xuống hồ, vươn người lượn vài vòng. Ngưng lại, trở về ghế ngồi, được phen thoát tim, tên bị bắn xưng Tô Tự thoát y khiêu gợi trước mặt . Tự thoát hết đồ, xoay mông lắc lắc trước mặt Yết, cái đít thâm của Tô Tự làm Thiên Yết nôn xanh mặt, khiếp đảm chạy trốn. - Ơ ơ, ngươi phải gay à?. Nhìn theo bóng khuất dần Tô Tự đứng hình tò mò, phải lúc nãy tên đó nháy mắt bảo ra hồ bơi sao?. Thoát được tên bóng xà bang Thiên Yết chạy vào nhà tắm nôn lần nữa, đầu óc quay cuồng, đưa tay bụm miệng. Máu. mơ màn ngã xuống sàn, đau đầu quá!. Xử Nữ lúc nãy thấy Yết nháy mắt nên gắng lết hán ra hồ bơi, ngó nghiêng mãi chẳng thấy ai cả định quay bước trở về bỗng có kẻ thoã thân nhong nhong chạy đến ôm chặt lấy cậu. Điếng hồn, Xử la toáng bỏ chạy lấy thân, trời ạ biến thái mới dê cậu a, ôi cái thân bạch ngọc của Xử. Lại lần nữa Tô Tự đứng gãi đầu, cớ sao cứ thấy là chạy vậy? Có phải quá đẹp chăng. Ý nghĩ tự tin xoay mình tạo kiểu tự sướng đến thái quá. Thiên Bình chuyện với Bạch Dương và Bảo Bình trong phòng khách, cửa sổ thông thoáng có thể nhìn thấy bên ngoài. Vẻ mặt ba người méo mó đến tiếu hài, lúc nãy Thiên gì nhỉ?. - Tên Tô Tự có thể là nội gián được cử đến. rất chuyên nghiệp. Dương cho là đúng, kéo tấm màn che cửa sổ bắt hai người đàn ông nhìn ra ngoài. Có cái tên nội gián nào mà biến thái đến vậy chứ, nếu là đúng cũng tới nỗi cao siêu gì, nhìn cái dáng vẻ xấu xí mà khoái gây chú ý đó đủ biết tên nghiệp dư rồi. Bảo Bình bức xúc muốn chém nhát, mất mặt phái nam nhi, đứng ổng ẹo, lại thoát y chạy quanh hồ như thằng điên, gặp ai cũng nhào tới ôm. Đúng lúc Kết Kết bực mình dạo, từ đâu Tô Tự bay đến, giơ chân đá cú, lập tức bay xa ra. Tủm Nằm yên ổn trong hồ, vẻ mặt hớn hở trêu ghẹo Kết, săn tay áo định phát cho chầu trời Mã Mã can lại, ai ngờ đâu Tô Tự đưa tay kéo quần của cậu xuống. Mã mặc quần trong nên thành ra... Tủm Người thứ hai bay thẳng xuống hồ, Kết bực mình khoanh tay nhăn mặt đùng đùng bỏ . Thiên lắc đầu bó tay, cái tên đó là biến thái hay nội gián đây, mong rằng là bóng cho đời nó lành. Ting ton Cửa buồng giam mở toang, bước chân nhàng vào, người đó chính là Triệu Vĩ, ông ta ngồi xuống ghế nhìn còn nguyên dạng lui vào góc tối. - Ngọc Trinh cháu là đứa bé ngoan, bây giờ hãy xem Thiên Bình giữ bảo bối của ta ở đâu?. Phi Trinh phun thẳng bãi máu vào mặt ông ta, cười to. - Ông chẳng bao giờ lấy lại được đâu, người độc ác như ông xứng. Tôi khinh. Haha... - Tốt. Triệu Vĩ đứng dậy bỏ , nụ cười nham hiểm vẫn nở môi, ông ta còn nhiều thời gian lo gì. Gật đầu, tên to cao bước vào cầm theo cây sắc nung hình chữ thập loé lên những đám ửng lửa. - Aaaaaaaaa Tiếng thịt cháy xè cùng thanh tuyệt vọng của Trinh hoà vào làm khiến cho người khác phải đau lòng thay. cứng đầu, đáng thương.
Chương 33: Thoáng Dịu Dàng Cự Giải tỉnh mộng trong lòng Triệu Phong, ấm áp lẫn bình yên, mở mắt đẹp nhìn khuôn mặt gần trong gan tấc, đẹp, đưa ngón tay vẽ vòng quanh má rồi mần mò lên chiếc mũi cao, đôi mắt ngắm nghiền, trượt dần ngón tay vân vê đôi môi son mỏng, chợt choàng mở mắt ngậm lấy cái gì mới chạy loạn mặt mình. Ửng hồng hai má, Giải rút ngón tay lại vùi mặt vào lòng . - Muốn nữa sao?. Phong nheo mắt, giọng trào phúng trêu chọc, Giải đỏ bừng mặt, miệng cười muốn đụng gáy tai, giọng trả lời: - Em mệt chết rồi ạ. phì cười, ôm chặt hơn hít lấy hít để hương thơm thanh mát, hôn lên bờ môi mộng đỏ, tim chan hòa cùng dòng sông hạnh phúc, êm ả gợn sóng. Nếu có thể hãy để thời gian ngừng trôi , muốn xa chút cũng nhưng đó chỉ là mong ước thôi, ngày mai đây cuộc chiến giữa hai tổ chức diễn ra và chắc chắn điều hận hoặc mất . - Nếu ngày chết em nhớ đến chứ?. Triệu Phong lưa những ngón tay mình vào mái tóc vuốt , ánh mắt chân nhìn xoáy vào đôi mâu quang hoảng hốt của . Trái tim chợt quặn thắt, ngực trái đau nhói, ôm lấy : - Em mãi mãi nhớ , nhưng nếu chết em quên . Nên được chết trước em hiểu chứ?. nhoẻn miệng cười, lòng thoáng dịu chút tội lỗi nào đó, chiều hôn lên từng đốt xương tay . Phong Giải, điều sợ nhất là mất , có lẽ từ chính là lẽ sống của rồi. Thế nhưng mọi thứ cứ ngỡ bình yên đến khi Cự Giải phát ra Ngọc Trinh, Phong ra ngoài và lẻn theo, chỉ muốn theo chọc thôi ai ngờ điều Giải nhìn thấy làm lăn ra bất tỉnh. Bạch Ngọc Trinh thân mình chẳng ra con người nữa, má trái thịt cháy khét lên hình chữ thập kinh khủng cả người cứ như chui từ hầm mộ lên, chân phải lọi ra sau sưng tấy, hai bàn tay lòi ra những khúc xương trắng phếu đến dọa người, thịt đỏ ủng lủng lẳng sắp rớt đến nơi, Trinh còn sống hay cả Giải cũng chẳng biết nữa. Nhưng điều làm Giải đau lòng nhất là Phong, dùng chân của mình đá vào bụng Trinh liên tục, Giải ngất cũng bởi lẽ quá sức tưởng tượng thôi. - Thiếu gia, này... tên canh cửa vô tình thấy người ngã từ góc tối xuống đất, thấy quen quen ta đem vào trong chỗ Triệu Phong. Phong lập tức mở trừng đôi mắt, ẵm ngang Giải đưa về phòng, cái hành lang dài thăm thẳm đó lòng cũng chùng xuống như trượt chân rơi vào vực sâu đáy. Cuối cùng Giải thấy những gì làm rồi, đôi mắt Phong sa sầm bóng đen bao phủ, những điều này muốn đâu, chỉ là bất đắc dĩ thôi. Nhưng có hiểu ?. Tại trụ sở H. - Cái quần của tôi đâu rồi?. Xử la toáng, chạy long nhong kiếm cái quần thun ngắn của mình, ràng hôm qua lúc ngủ còn mặc mà sao sáng dậy mất tiêu, quần áo cũng bị cưỡm hết. Tên nào chơi xấu vậy chứ, khóc nháo lên cậu chợt khựng lại, tay lẫn mắt cứng ngắc nước mắt nước mũi tuôn như mưa. Tô Tự ngoáy ngoáy lỗ mũi bước ra từ nhà tắm, ta mặc cái quần ngắn của Xử cách thoải mái lắm cơ. - Chuyện gì vậy?. vừa hỏi vừa đưa ngón tay vào miệng nút nút, hình như lầm tay đó vừa móc lỗ mũi xong đấy. Thiên Bình ngồi ghế xoay xoa hai thái dương, cái tên biến thái này tối qua chui lên giường đòi ngủ chung với Thiên - Ngư nhưng bị ông chích điện mang về phòng, sáng ra lại lấy quần Xử, trời ạ cuối cùng ông có nên giết cho rảnh nợ đây. Ngưu che miệng cười đến sặc sữa lên mũi, ôm bụng đập bàn ngừng cười, ngờ tối qua ngủ kế bên mà chẳng hề hay biết tên này vào phòng còn rất chuyên nghiệp cởi quần của Xử nữa chứ. Mọi người bị vầng đen bao phủ thấy bóng Yết bước vào, ôm đầu xiểng niểng hết bên này đến bên nọ, lắc lắc đầu ngồi xuống ghế. Song Tử thấy ổn, đưa tay lên trán , hỏi: - Em khỏe sao?. Yết lắc đầu, với tay lấy hộp sữa nhưng hề có sức lực nào hết, hộp sữa rớt xuống đổ đầy ra sàn, cũng quay cuồng ngất lên người Song. Mọi người được phen hoảng hốt, gọi bác sĩ Chương, Sư cõng Yết đặt lên giường của . Lúc tỉnh dậy bản mặt của mỗi người mang theo cùng sắc thái đợm buồn, biết chuyện gì nên hỏi: - Sao vậy?. Song vuốt lên trán Yết, lắc đầu: - có gì cả. - Ai , ấy bị strees dẫn đến suy sụp tinh thần mà. Lời vô duyên đấy là của Mã Mã nhà ta đấy và lần nữa cậu bị Kết đánh đến nằm ngất bên giường, mắt hoen lệ. Tại sao lại bị đánh nữa vậy trời?. Thiên Yết ho khan, bụm miệng. Máu. Ngực đau nhói, nằm nghiêng bên cố lấy hơi để thở, trán đổ đầy mồ hôi, thân mình thể cử động nổi. - Đừng lo, chỉ cần uống thuốc, thư giãn hết thôi mà, có lẽ thời gian qua làm em chịu nhiều điều quá. Chị xin lỗi. Yết nắm lấy tay Song, vẽ nụ cười đẹp nơi khóe môi, nên lời chỉ còn cách dùng ánh mắt bảo mình sao và đây phải lỗi của . - Thằng bé mệt chúng ta nên để cho nó nghĩ ngơi . Song Ngư ra lệnh đuổi khách, bà đặt hộp sữa có sẵn ống hút bên cạnh , lấy chiếc khăn chấm trán bà thương mỉm cười. Mọi người mất chỉ còn Thiên Yết trong phòng, nhìn bức tường trước mặt bỗng hoa mắt, Giải đưa tay đặt lên má , nâng khóe môi nụ cười ấm áp làm tim đau, giọt lệ lăn mi mắt, nhìn qua màn sương mù Yết thấy Giải ôm lấy mình, chỉ im lặng như những lúc bên . Có điều chưa bao giờ với , vì ngày trước nghĩ rời xa như vậy, bao lâu rồi bất ngờ chiếm lấy trái tim , khiến lúc nào cũng chỉ có thể nhớ đến . " cần em". Chớp khóe mi, màn sương mỏng trở nên dày hơn, đau khổ khóc nấc lên, trong mười tám năm khóc vì người con . Người mà từng từng đau khổ vì , đến khi vụt mất mới biết được giá trị và hình bóng in hằn trong tim . Hãy rằng Giải vẫn ổn, hãy bảo rằng nhớ đến từng giờ , dù chỉ là ý nghĩ thôi cũng cảm thấy chết lặng, cảm giác của ngày trước bây giờ được nếm trải, quả rất muốn chết . Nhếch môi, cười chính mình, đối xử với người phụ nữ của mình tồi tệ làm chi để rồi nhớ đến chỉ mang toàn hối hận và cầu mong. " nhớ em". thiếp trong mệt mỏi, hơi thở ấm áp của vẫn còn vươn trong lòng . Tham luyến Yết co người giữ chặt những gì còn sót lại của ngày hôm qua, hạnh phúc bé của bây giờ nơi đâu? Có còn dành cho nữa ?. " muốn mất em". ~~~***~~~ Tố Nhi lặng người bên cạnh Triệu Phong, ta siết chặt nắm tay, bặm môi đến ứa máu, tại sao người phải ? Tại sao con ngốc nghếch kia chứ? Nỗi hận thù làm ả trong chẳng khác nào con tinh xấu xí. Tố Nhi xinh đẹp nhưng tâm hồn quá rắn rết cũng bởi điều đó làm Phong chán ngắt ả, con dơ bẩn. ả có lối suy nghĩ phải giết chết Giải, nếu như thế Phong chắc chắn là của ả vĩnh viễn. Vạch ra kế hoạch hoàn hảo, Nhi đợi Phong đến phòng riêng của Triệu Vĩ, ả cười trong đêm cái tiếng cười tràn đầy nguy hiểm, độc địa cùng cái mưu ám sát Giải. - Chào mày. Vân vê từng sợi tóc của Giải, ả vung tay ánh sáng chói lóe nơi cán dao làm Giải bừng tỉnh to mắt nhìn lưỡi dao sắc nhọn của tử thần hạ xuống cổ mình. Tử thần vẫy gọi sau lưng Tố Nhi, chực chờ mang Giải bất cứ lúc nào. Khi con dao ấy hạ xuống gần yết hầu Giải, hoang mang với ý nghĩ chớp choáng. "Phong cứu em"
Chương 34: Em Tin Mũi dao ngọn hoắc hạ xuống trong đường vung tuyệt hảo, Giải đứng hình chờ đợi tử thần đến nhưng , mũi dao dừng lại giữa chừng. Tố Nhi căn mắt nhìn Giải, ả lộ vẻ thích thú khi nhìn thấy Giải hoảng hốt như thế, Nhi cất con dao vào tay áo. Đặt ngón tay dơ bẩn của ả lên chiếc cổ mảnh khảnh của Giải, lượn từng vòng, ả cười vang đầy nhạo báng: - Mày sợ sao? Tao chỉ đùa thôi mà, cứ yên tâm tao giết mày nhưng phải hôm nay. xong ả quay bước ra ngoài, khuất dần sau cánh cửa, hô hấp khó khăn, tay chân trắng bệch tê tái, Giải nặng nhọc nâng tay chà sát vào nhau lấy lại hơi ấm, lòng ngực phập phồng với cái nhịp tim bất ổn, chỉ trong tích tắc thôi có lẽ chết vì thiếu oxi rồi cơ đấy. Cạch Cánh cửa mở lần nữa, cả người Giải giật bắn về sau theo phản xạ cầm cái gối ném tới phía trước, người bước vào phản ứng nhanh đưa tay chụp ngay cái gối chỉ cách xen-ti-mét nữa có thể hôn vào rồi. - Em gặp ác mộng sao?. Triệu Phong bước đến gần, đưa tay lau những giọt mồ hôi rịn trán Giải, chuyển hướng mâu quang nhìn thẳng vào đáy mắt , nơi đó luôn cất giữ chỉ hình bóng duy nhất. Là !. Nhưng bây giờ đối mặt với thế này chẳng biết mình nên gì, xử xự ra sao? Khi nhìn thấy hết những gì làm với Ngọc Trinh, ấy có tội lỗi gì chứ? Đáp lại ánh mắt nhu tình của Phong là cái vẻ sợ hãi trong Giải, lùi dần về sau tránh dịu dàng của , nước mắt nóng hổi lăn dần xuống má. - Giải à. đưa tay lên bảo dừng lại, tay lau khóe mắt, trái tim yên mà cứ nhói rồi thắt lại lắm lúc còn dừng nhịp cứ như ai đó bóp chặt, biết phải người như thế. Trong mắt luôn là người dịu dàng, bằng cả trái tim, có lẽ người đứng sau mọi chuyện ai khác ngoài Triệu Vĩ, ông ta độc ác, kinh tởm. sởn hết da gà khi nhớ đến nụ cười ý kia. - Em tin , nên cần gì cả. Làm ơn!. Giải nhìn bằng đôi mắt đẹp chứa đựng thương hại, thấu hiểu, nhào người về bao trùm trong lòng, mãi mãi như thế này. Bảo vệ Giải là việc Phong phải làm, đơn giản vì là tất cả của . - Cảm ơn em tin . Triệu Phong lau giọt lệ vì mà rơi, nụ cười ấm lòng của Giải khuyến khích , đưa tay chạm vào tim , : - Vì em tin là người tốt, tất cả việc làm điều do ông ta bắt buộc. Và thứ ông ta lấy ra uy hiếp , là em. Đúng Triệu Phong?. hơi bất ngờ, tin rằng con mèo ngốc ngày nào lại có thể hiểu được điều này, gật đầu nhưng lại mang theo ý cười, viền môi vẽ nên đường cong tuyệt hảo đưa môi mình đặt trán . Ôi, tình của . ~~~oOo~~~ Xử ngồi trong phòng ngắm nhìn chiếc điện thoại mà Trinh đưa, sim được gỡ ra, pin hết bây giờ thứ trong tay chỉ là đồ vô dụng nhưng lại làm Xử đau lòng, trái tim buốt lạnh, cậu hối hận tại sao lúc đó bước đến chúc Trinh đường bình an. Có lẽ bây giờ mọi chuyện khác. Ngưu bước vào phòng nhưng chợt dừng lại, đầu tựa vào cánh cửa, lẳng lặng đứng nhìn cậu, vẻ mặt hối hận suy tư ấy làm lòng cồn cào. chắc Ngưu bước đến choàng tay ôm cổ Xử, hôn má cậu chiều đề nghị: - Mình ra ngoài hóng gió nhé?. Cậu mỉm cười dịu dàng, gật đầu, đặt lại chiếc điện thoại lên bàn, nắm tay Ngưu ra ngoài, chưa được tới cửa Kết - Mã bay vào: - Chúng mình nữa - Cả hai đồng thanh. Tiếng thở dài của Ngưu vang vọng trời xanh, hai tên này theo có khi nào là điều tồi tệ , sau phút đắng đo cũng gật đầu vì hai kẻ trước mặt làm bộ mặt cún con nha. - thôi... Yeeee... Chợt cả bọn đứng hình nụ cười môi cũng bị dập tắt, cái kẻ chuyên gây phiền toán Tô Tự xuất cùng chiếc Audi mới toang. Thấy để ý nên bốn người quay lưng lại, di chuyển cách nhàng tiếng động, ai ngờ đâu... - Ngưu - Xử - Mã - Kết tôi đợi bốn người cùng dạo này. Đứng hình, Ngưu dở khóc dở cười quay qua ba người còn lại hô to: - Chạy thôi. Cả đám co giò bán sống bán chết mà chạy như ma đuổi, Tô Tự nhếch mép cười, muốn trốn à?. giờ sau, - Tô Tự đại nhân làm ơn buông tha chúng tôi mà. Mã Mã nước mắt sụp sùi van nài, lúc nãy ngờ bị trúng bẫy cả bốn người lao thẳng vào chiếc xe được nguy trang khôn khéo. Trời ạ, bây giờ Tô Tự cầm lái, miệng lẩm nhẩm mãi bài ca tự chế, cái giọng vịt đực hại não người nghe quá mà. - Chúng ta đâu vậy?. Ma Kết đưa mắt nhìn qua cửa sổ, đôi mắt lộ vẻ nghi ngờ, công viên đâu phải đường này. Đáp lại Kết là nụ cười nham hiểm của Tô Tự, đưa tay vào túi, đôi mắt sáng quắt lên, cả bốn người như hít phải ngụm khí lạnh. Phản ứng nhanh nhào đến đánh , mất lái buông tay làm chiếc xe lao thẳng xuống sông. Cả bọn phải bán sống bán chết bơi vào, vừa tới nơi cũng là lúc đuổi kịp đứng bờ, năm người ướt sũng nhìn nhau. Xử xung phong bay tới định cho ăn đòn ... Tịch Tiếng súng được gắn nòng giảm thanh nên vang vọng gì mấy, ba người điếng người kịp phản ứng, Xử trừng mắt nhìn khẩu súng trước mặt mình, đôi mắt choáng váng, quay đầu nhìn lại. Bịch Mã lăn thẳng nằm phục dưới đất, máu từ bụng cậu tuôn ngừng, viên đạn bị lệch hướng và người bị bắn lại là Nhân Mã, mọi thứ xung quanh chuyển động chậm dần, tiếng hét thất thanh của Kết: - Trời ơi, Mã Mã. Kết chạy đến tay bụm vết thương, tay vỗ mặt cậ, khóc thét đau đớn, đầu óc trống rỗng khi nhìn thấy những giọt máu của cậu tuôn ra ngừng. Ngưu cũng đỡ lấy Mã, mắt nhoè lệ kêu cứu thất thanh nhưng chẳng ai nghe thấy cả. Tô Tự phá lên cười to làm mọi người kinh hoàng mở mắt nhìn: - Chỉ mới bắt đầu thôi. Giọng của lần nữa làm ba người hốt hoảng. Giọng đàn bà. Tô Tự đưa tay kéo cái toẹt lập tức từ tên đàn ông xấu xí trở thành người đàn bà xinh đẹp mang tên điệp viên X. Chưng hửng, quờ quạng ba người kéo lê Mã về sau, bây giờ cậu ngất vì mất máu rồi, chẳng biết gì ngoài bóng đêm dày đặc. - Bà muốn gì?. - Xử hỏi: - Muốn gì à? Haha... Điệp viên X ngữa cổ cười lớn, bà ôm bụng nước mắt dâng trào, đôi mắt trở nên vô hồn cùng nụ cười lạnh gáy: - Tao muốn con của tao. Dứt câu cùng tiếng "Tịch", Ngưu ngã xuống nằm gọn trong lòng Xử, bà ta bắn phát đạn vào ngực trái . Đau nhói, ngất lịm. - Ngưu... Xử mờ ảo trong làn sương nơi khoé mi gọi tên nhưng chẳng có câu trả lời nào, thở nỗi, khuôn mặt dần trở nên trắng bệch của làm cậu sợ hãi. - Con tao mình rất buồn, chúng mày nên cùng xuống làm bạn với con tao nha. Bà ta điên rồi điên rồi, lần nữa X nâng họng súng hướng thẳng đầu Kết, nheo bên mắt, bà ta nhếch môi cười đầy châm chọc. 1s 2s 3s Vẫn giữ nguyên tư thế như thế, bỗng bà ta đưa ngón cái, kéo chốt an toàn, đôi môi mấp máy những chữ vô nghĩa: - Con phải buồn nữa Ngọc Trinh à, mẹ mang cho con nhiều bạn lắm đây. Tịch Tiếng súng thứ ba vang lên, cả gian trở nên yên lặng đến lạ thường, nụ cười khinh vẫn vươn môi ai đó.