CHƯƠNG 14: HẠNH PHÚC MỈM CƯỜI ~~~♥~~~ Đúng như lời của Thiên Yết , Ma Kết ngày nào trở thành con mèo đen đuôi dài, có cái chấm trắng ở giữa trán. Cậu nhảy phóc lên giường, thè chiếc lưỡi liếm lấy ngón tay Cự Giải, chưa dừng ở đó cậu còn dụi cả bộ lông mềm mại vào lòng bàn tay đòi vuốt ve. Bật cười, đưa tay dịu dàng vuốt:" Trông cậu đáng quá!" Từ đâu bàn tay to lớn sách cổ Ma Kết lên, khi khè khè với mèo. Đúng hơn là ghen đây mà. Cự Giải nhìn Thiên Yết, che miệng cười, mới tắm xong, chưa mặc quần áo gì cả mà chạy lên đấu đá với Ma Kết rồi. Ma Kết bỗng biến thành hình dạng con người... Và... Cậu cũng trần trụi mảnh vải che thân, làm cho Cự Giải tròn xoe mắt kinh ngạc, mắt rời khỏi chỗ ấy cũng chẳng thể thốt nên lời. Thiên Yết vội vã lấy tay che mắt Giải lại, quát tháo:" Muốn chết hả?" Ma Kết khoanh tay trước ngực, nhịp chân, hất cằm:" Cậu cũng có mặc đồ đâu? Muốn so hàng chứ gì?" Khói bốc nghi ngút đầu Thiên Yết, còn có cả vầng mây đen đầy sấm chớp nữa, Giải đỏ mặt buồn cười, gỡ tay ra rồi úp cả khuôn mặt hồng nhuận vào lòng ngực , hít hà mùi hương thơm mát nơi . im lặng như có liên quan. Trong lúc hai tên nam nhân đấu tranh bằng ánh mắt ... " MA KẾT" Kim Ngưu cầm sợi dây đứng trước cửa phòng Thiên Yết tự bao giờ, cũng nhịp chân, nhịp sợi dây, ánh mắt sắc bén nguy hiểm bắn về phía Ma Kết. Kết hoảng hồn, hét lớn:" Chết!" Sau đó biến thành con mèo nhảy qua cửa sổ, biến mất. Kim Ngưu thầm thở dài bước lại gần Cự Giải, khuôn mặt của Ngưu vẫn thế, xinh đẹp, lạnh lùng và chẳng biểu cảm xúc gì hết:" Xin lỗi vì tên đần đó làm lố quá! Khỏe lại là tốt rồi" chờ Cự Giải , Kim Ngưu hóa thành sói chạy ra khỏi phòng rượt theo Ma Kết lảng vảng ngoài hành lang. Rầm Ầm Xoảng Từng thanh vang lên, Thiên Yết xoa hai thái dương, mệt mỏi đặt cằm vào hõm vai :" Hai mươi năm nay, biết tốn bao nhiêu tiền vào nội thất rồi" Cự Giải nghiêng đầu, buồn cười với lời Thiên Yết, cũng vui vẻ lạ thường cho cặp đôi chó mèo kia, rồi bỡ ngỡ nhận ra, lúc nãy đôi mắt Kim Ngưu như né tránh, rất nhanh rời là vì... Thiên Yết trần như nhộng ngồi ôm lấy . Giải dở khóc dở cười, bảo:" Sao lại chưa mặc đồ?" Mâu quang Yết tối sầm, khóe môi co giật ngừng... vậy khi nãy... ngờ Cự Giải chỉ ngủ có hai mươi năm thôi, mà BLACK trở nên hỗn loạn đến vầy rồi. Tiếp theo đó là bốn đưa nhóc nhà Ma Kết, Kim Ngưu họ có ba cậu sói và mèo, mèo lại là con rất đáng . Chúng chưa đủ tuổi để thành hình người nên còn với dáng vẻ sói lạnh lùng, mạnh mẽ, và mèo nhu mì, nghịch ngợm. Chơi được chút Kim Ngưu gọi về ngủ, chúng buồn bã liếm láp hết khuôn mặt Giải mới chịu về. Thiên Yết buộc miệng :" Cung điện dạo này nhiều trộm, cần nuôi chó canh nhà" Kết quả là bị Cự Giải cấm dục trong ba ngày, Kim Ngưu còn ở đó, vậy mà cư nhiên những lời khiếp đảm khiến lũ trẻ run rẩy dưới chân mẹ. ~~~♥~~~ trở lại của Sư Tử khiến Cự Giải thương cảm, xuýt xoa nắm lấy bàn tay , cả người Sư Tử bị quấn trong lớp băng gạc trắng, có lẽ vết thương vẫn lành lại, Song Tử cứ lẻo đẻo theo sau Sư, ngồi chuyện xả giao hay ăn uống, đều đặt trong lòng rời nửa bước. Sư Tử cầm chiếc bánh trong tay ăn ngon lành, khuôn mặt đáng khẽ tươi cười, rồi đung đưa chân nữa, xé miếng bánh đút vào miệng cho Song Tử, cười ôn hòa nhận lấy. Giải quan sát, chăm chú nhìn từng động tác thân mật của họ. Cuối cùng hạnh phúc cũng mỉm cười với tất cả mọi người rồi. " Xử Nữ đâu rồi?" Thiên Yết gấp thức ăn cho trong bàn tiệc, kỹ càng, tỉ mỉ gỡ sạch xương cá có thể làm bị mắc nghẹn, đáp:" cùng Thiên Bình tạo em bé" Giải Giải nham hiểm cười, biết cách và có kiên trì mà. Theo như những gì được nghe , ma cà rồng là chủng loại có cơ hội đậu thai hiếm và ít nhất. Cho nên hoạt động nhiều chút cũng đâu có gì to tát. Phải động viên cặp đôi hạnh phúc đó chứ. Trong buổi tiệc chào mừng Cự Giải trở về, ai cũng tìm được hạnh phúc cho mình, ai cũng có đích đến, nhưng đây phải là kết thúc. Có lẽ nó là cái kết cho câu truyện, nhưng lại là khởi đầu cho câu truyện khác, câu truyện chỉ mang đến hạnh phúc, niềm vui,... Vì tình của tất cả mọi người là bất diệt, là vĩnh cửu... Dù con đường ngày mai có xảy ra chuyện gì, biến cố lớn hay sóng gió gian nan, họ cũng tìm được nhau, trân trọng và thương nhau nhiều hơn nữa. Thiên Yết gắp miếng cá gỡ sạch xương, dâng đến tận miệng Giải, bảo:" A nào" " A" Cự Giải mở miệng a tiếng, nhàng đút cho , cứ như thế hết buổi tiệc, cứ như người phục vụ tận tình, còn Giải no căng cả da bụng, ợ lên tiếng to. Mọi người đánh mắt nhìn Giải, nhưng Yết vội bụm miệng:" Xin lỗi, tại tôi no quá!" Giải ngước mắt nhìn Yết, có ăn gì đâu mà no? " vẫn chưa ăn gì cả" - Giải kê sát môi vào tai : Thiên Yết dịu dàng mỉm cười, ôn nhu ôm lấy đặt vào lòng:" Chút nữa ăn em là đủ no rồi" Giải đánh vào ngực :" vẫn còn bị cấm vận đấy" Yết làm bộ mặt tội nghiệp:" Nhưng em ăn hết rồi, đói lắm!" Cự Giải còn gì để nữa, dáng vẻ này làm chết được, Giải nghiêng đầu, nhắm mắt:" Vậy cho ăn trước món khai vị nhé!" Bờ môi mềm mại ngọt thanh của chạm vào đôi môi , môi mở hờ tham luyến mút lấy cánh môi , được ăn ăn cho đáng chứ. Giải hạnh phúc choàng tay ôm cổ Yết, quan tâm mọi người xung quanh có nhìn hay , chỉ là trong tim bây giờ chỉ có hình bóng . Xung quanh tựa như thế giới riêng, chỉ có hai người. Hạnh phúc ôm chặt lấy nhau cùng lời hẹn ước vĩnh cửu, đến hơi thở cuối cùng. ~ Hoàn ~
Chương 15: ♥Ngoại truyện♥ ~~~♥~~~ Mảnh ghép thứ bảy của Cự Giải quả là lì lợm, kiêu ngạo nhưng cực kỳ khó tiếp cận. Thiên Yết cả ngày đều sau lưng Cự Giải, tìm cơ hội tiếp cận nhưng đều để chạy mất. Về phía Cự Giải, rất lo sợ cầm chặt chiếc điện thoại trong tay, bấm nhanh đường dây nóng, giọng hoảng hốt:" Giúp tôi với, có tên dị hợm, hình như là râu xanh theo dõi tôi..." cúp máy, chạy nhanh vào siêu thị, cố gắng né tránh kẻ theo đuôi và đợi cảnh sát tìm đến nơi số điện thoại mới gọi qua vệ tinh. Cự Giải trốn sau con gấu to mà Thiên Yết thấy được, đợi qua co giò, nhón chân nhàng chạy nhanh. Thiên Yết có kiên nhẫn nữa, hai mươi năm tìm rồi, thể cứ nhìn nằm giường đầy đủ hồn phách như thế. Lúc Cự Giải chạy về được tới nhà, đóng chặt cửa, cài then chốt, chạy vào phòng, trùm mềm run rẩy, hai mươi năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên bị bám theo rất dai. Bỗng có bàn tay to giật phăng chiếc mềm của ra, Cự Giải chết điếng hoảng sợ ôm đầu:" Đừng... đừng cưỡm bức tôi... đừng giết tôi... muốn lấy gì cứ lấy hết ... tiền tôi để dưới nắp xả bồn cầu, nhẫn cũng bỏ trong đó nốt..." cứ la inh ỏi, bao nhiêu tài sản khai ra hết, chưa đến việc phải giữ trinh trắng cho người chồng tương lai, đừng bắt phải gây ra tội lỗi tày trời như vậy trước hôn nhân. Thiên Yết buồn cười, đợi hết, mệt lưỡi ngẩng đầu đưa đôi mắt tròn xoe mọng nước nhìn , lau hết những giọt nước mắt của , bảo:" Tôi lấy gì của em đâu, theo tôi nha?" Lúc này Giải mới nhìn khuôn mặt của người đối diện, hoàn mỹ đến từng chi tiết, góc cạnh, như bị thôi miên, mê đắm trong cái nhan sắc muốn phạm pháp:" tên gì?" Tôi là : Thiên Yết" " Cự Giải" " Sao biết?" Thiên Yết vẽ nên nụ cười chói mắt, đôi mắt có màu vàng kim rất đẹp, rất kỳ lạ:" là người ở đâu?" " BLACK" " Là ở đâu?" - ngờ nghệch: " theo tôi, em biết ngay mà" Giải dễ dãi gật đầu lia lịa, cần biết là người tốt hay xấu, chạy vào phòng dọn quần áo chuẩn bị chạy theo trai. Yết buồn cười:" cần đem theo quần áo đâu, nơi đó có rất nhiều" Cự Giải bừng tỉnh:" Ủa, mà tôi đòi theo khi nào?" Đúng là não cá vàng, mới nhận lời đây quên mất tiêu rồi. Thiên Yết mệt mỏi xoa hai bên thái dương, tủm tỉm cười, nụ cười quái đản và nguy hiểm tiến lại gần Cự Giải, thông báo trước vác lên vai, tìm Thiên Bình trở về BLACK. Giải vừa đánh vừa la làng:" Bắt cóc là phạm pháp, là ở tù đó. Thả tôi xuống" Yết :" Nhìn em chống cự tôi càng muốn ở tù ngay đấy" Việc là mặc váy ngắn, vác lên chẳng khác nào quần trong được bung lụa, hướng mặt tự do ngắm mặt trời, Cự Giải đỏ mặt, mắng:" Hạ lưu đê tiện... râu xanh" " Khi về BLACK, cho em biết thế nào là hạ lưu" " Tôi cho phép" " Em là của tôi, tất cả những gì em sở hữu là của tôi, cần cho phép hay là đâu" Bá đạo, quá bá đạo rồi. Khi hổng quen biết mà tuyên bố quyền sở hữu rồi. Cự Giải khóc nháo lúc, la khàn cổ họng, cuối cùng cũng mệt và ngủ thiếp . Lúc tỉnh dậy hơi giật mình vì bên cạnh, y như , bằng xương bằng thịt nằm ngủ rất say, Yết ngồi bên cạnh cả hai :" Đây là em, sáu phần hồn phách của em" Cự Giải đưa tay chạm vào, nhưng xuyên qua, nó như làn khói bay lên rồi kết lại, hình ảnh sống động như 3D ở trái đất, cảm thán:" Quào, đại quá!" Thiên Yết nhếch môi cười, đè chặt thân thẻ bé của Cự Giải xuống, siết chặt hai cổ tay ghì qua đầu, hôn lên môi , ngấu nghiến và mạnh bạo. Bên vai có vết sẹo mờ mờ, hôn lên đó rồi lướt xuống đôi gò bồng tuyết trắng, mút cánh hoa e hẹn ửng hồng. Chỉ được làm tình với mảnh ghép cuối cùng và hợp nhất nó, chờ đợi hai mươi năm rồi. Thèm khát thân thể của Cự Giải đến đau đớn. Giải nghẹt thở, mắng nhiếc:" được, tên chết tiệt, tên hạ lưu, tên vô sỉ, tên... tên..." ngẩng đầu nhìn :" Tên là Thiên Yết" Cứng họng. Cự Giải khóc nức nở khi bị cưỡng bức, ép buộc quan hệ tình dục với tên quen biết và hàng họ thuộc loại khủng khiếp, la hét inh ỏi, cắn vào vai mạnh... Nhưng vẫn nhấp vẫn rên rỉ sung sướng đầy thỏa mãn, cho đến khi nhấp mạnh, gồng thân thể và phóng thích. Cũng là lúc Cự Giải rũ rượi ngất lịm . Thiên Yết nằm xuống bên cạnh, ôm vào lòng, lau những giọt nước mắt mặt , hồn phách từ khi nào hòa quyện vào thân thể ấm áp này. Cự Giải trong lòng nhu thuận, tư hứa với lòng, lần này là lần cuối cùng làm đau. Sau này dù có giết , cũng bao giờ để rời khỏi vòng tay này nữa. bao giờ. Hôn lên trán Giải, sủng ái :" em" Kun: Hết rồi, cảm ơn ủng hộ Kun nhé còn diễn biến tiếp theo ai đọc chap 14 biết nha Sắp tới có fic 12 chòm sao mới, rất mong ủng hộ, hợp tác của mọi người. lắm!!! À sẵn pr luôn có thể mai ra fic mới về bị phản bội xuyên . Ngược nặng nhé! Ai yếu tim khuyến cáo cân nhắc kỹ trước khi xem Tối ấm ạ!
Chương 18.1: Em Muốn Chống Cự Tôi? " ấy bị mù sao?" Âu Tuệ Nhi kinh ngạc, ánh mắt trợn to nhìn Mạc Duy, nghĩ Trịnh Trấn Đông lại trở nên nghiêm trọng như thế. Trong lòng dâng lên cảm xúc miên man khó tả, vừa thấy thương , vừa giận tại sao lại chạy ẩu như thế, nhưng chung quy tất cả đều nằm ở lỗi do , chính vì biến mất lời từ giã. ", chỉ là do máu bầm đọng lại, cục máu ấy dần tan nhưng tại nó quái ác chèn mất dây thần kinh thị giác của cậu ấy. Trịnh Trấn Đông khỏe lại nếu như được chăm sóc tốt và kỹ lưỡng" Có thể Mạc Duy là bậc thầy diễn xuất, mỗi cử chỉ nét mặt chẳng hề biểu lộ chút sơ sảy nào. Gõ gõ cây bút lên tấm bảng kiểm dò bệnh tình, vẻ mặt Mạc Duy xem ra suy tư, lo lắng lắm! "Nhưng nếu chăm sóc tốt... Cậu ấy có thể mù" Âu Tuệ Nhi:"..." Nghe những lời Mạc Duy căn dặn trước khi rời đổi ca trực, lòng Tuệ Nhi sao giảm được cảm giác tội lỗi. cứ lại lại bên cạnh giường Trịnh Trấn Đông, nếu bây giờ Âu Tuệ Nhi xin Hứa Nhất Chính ở lại chăm sóc cho liệu có đồng ý? Thôi cái gì cũng phải thử, ưỡn ngực, lấy hết dũng khí đến chiếc giường dành cho thân nhân cạnh bên. Hứa Nhất Chính mệt đừ người, vừa ngã người xuống ngủ ngon ơ, từ từ chạm vào má , ngón trỏ chọc vào dăm ba lần, miết đường dài từ vành tai đến miệng, tiếng thỏ thẻ như kẻ làm chuyện xấu:"Hứa Nhất Chính?" khó chịu trở người, tay vuốt má, mặt vẫn say giấc nồng, tiến lại chút nữa, Tuệ Nhi cúi đầu, khom lưng, cả người cận kề sát rạt khuôn mặt :"Hứa Nhất Chính?" "" Hứa Nhất Chính mở mắt, khuôn mặt lạnh lùng, vẻ điển trai êm đềm khi giả vờ ngủ khẽ mấp máy môi. Chữ của làm rối bời, thế là nãy giờ chỉ nhắm mắt để đó, chứ tai thính như cẩu cẩu? "Nhưng mà...". muốn xin thêm, thử xem có lòng trắc thương kẻ gặp nạn : "Em muốn chống cự tôi?" Mở mắt, thần sắc mặt dần chuyển sang gam màu tối dần, ngọn lửa tức giận loáng thoáng vương khóe mi, nhíu mi tâm, từ từ ngồi bật dậy, kéo mạnh dán chặt vào lồng ngực :"Âu Tuệ Nhi, em là của tôi." "Ừ, tôi là của , nhưng tôi chỉ muốn chăm sóc Trấn Đông dăm ba hôm, thế nào cũng do tôi mà ấy mới ra nông nỗi này. Nếu cứ vờ như thấy, tôi rất thẹn với lòng" cụp mi, cố gắng tỏ ra dáng vẻ sầu bi, oán thán nhất. Nhất Chính hừ lạnh, nheo chặt mi mắt, phóng tầm nhìn về hướng Trịnh Trấn Đông nằm yên giường cạnh, biết ngủ say hay giả vờ nghe ngóng tình hình. Lớp băng gạc đó che mất đôi mắt , khiến tài nào đoán mò được, nếu như đồng ý chẳng khác nào giúp Trấn Đông đạt được mục đích... Từ từ... dần dần... chiếm mất người phụ nữ của ? Bỗng nhiên cảm thấy thích thú hơn, khuôn mặt lộ vẻ đê tiện. "Được" Chưa nghe , Âu Tuệ Nhi ngước mặt, giương đôi mắt hoài nghi nhìn Nhất Chính:"Hả?" Nhất Chính khẽ khàng nâng viền môi, nụ cười nửa vời nơi nham hiểm làm sao, gật đầu, đôi mắt thoáng chốc lên bốn chữ "Từ bi hỉ xả": "Được, tôi cho em chăm sóc cậu ta" Âu Tuệ Nhi mừng rỡ, cảm ơn rối rít:"Cảm ơn , Hứa Nhất Chính. phải trăm phần trăm đều xấu xa" Mâu quang Nhất Chính sa sầm, bật cười giễu cợt:"Nhưng...". ngừng lại làm tăng tò mò của Tuệ Nhi. Thấy dừng lại điệu cười đắc thắng, lại tiếp, phá vỡ niềm vui trong thoáng chốc của :"Mang cậu ta về nhà, tôi cùng em chăm" Trịnh Trấn Đông từ giường bên kia khẽ rùng mình, có vẻ sợ hãi, muôn vạn lần cần chăm sóc của Hứa Nhất Chính đâu. Ngẫm nghĩ chút, Tuệ Nhi thấy cũng có lý, bật cười híp mắt:"Ừ, thế nào nhà cũng đầy đủ tiện nghi" "Nhà của chúng ta" Hứa Nhất Chính lạnh lùng chữa lại lời , ghét khi nghe nhà hay nhà , cứ như người dưng, xa cách, liên quan gì đến nhau. Tiếng cười tươi tắn vui vẻ giòn tan của Tuệ Nhi như tiếng chuông gió thanh khiết mỗi sớm mai, quan tâm vết thương tay có bị động hay , chồm người về phía Hứa Nhất Chính, đặt lên môi nụ hôn chân tình đầu tiên trong thời gian cùng chung sống:"Cảm ơn " Hình như đạt được mục đích, Hứa Nhất Chính rất nhàn hạ tựa lưng vào thành giường, chân bắt chéo nhịp nhịp, tay đan xen đặt bụng, đầu hơi quay sang nhìn Trịnh Trấn Đông giường giống kẻ thoi thóp sắp hấp hối chết. từ tốn mở lời:"Tôi chăm cậu hằng ngày, cho nên cậu sớm khỏe thôi" Trịnh Trấn Đông muốn bật dậy chạy loạn, nhưng chân bị gãy. Trong lòng cố gắng kìm nén giọng la thất thanh cùng ý nghĩ bấn loạn, khóc được mà cười cũng chẳng ra hơi, so với khóc khuôn mặt tại thảm thương, xấu xí, khó coi hơn nhiều. cần, tôi mà được chăm sóc... chắc chắn chết bất đắc kỳ tử.
Chương 18.2: Em Muốn Chống Cự Tôi? Hứa Nhất Chính là làm, cho Âu Tuệ Nhi chăm sóc Trịnh Trấn Đông nhưng cũng đồng thời dưới giám sát của , chưa kể những lúc ngủ say rồi, lại lẻn sang phòng . Thừa nước đục thả câu, cho đạp bay thẳng xuống sàn, do chân gãy lại bị quáng, nhiều đêm trằn trọc, nơm nớp sợ hãi Nhất Chính xông vào bất ngờ. Trấn Đông ôm chăn, đôi mắt sau tấm băng gạc ngừng ánh lên tia sáng hốt hoảng. thế thôi chứ Hứa Nhất Chính cũng là người, có bệnh đùa dai, chỉ có thói xấu là khi ghét, thù rồi ... Kẻ đáng ghét đó phải cuốn đồ chạy xa, nếu kết quả chỉ có bán sống bán chết mà thôi. "Hứa Nhất Chính" Nhất Chính còn êm đềm thưởng thức giấc mộng đẹp, bỗng bàn tay ai đó dịu dàng đặt lên bờ ngực rộng lớn của , lay . Lười nhác, nắm lấy tay , mi tâm khẽ nhíu:"Sao thế?" " lại đạp Trấn Đông xuống sàn sao? ấy bệnh mà!" "Sao phải đạp cậu ta xuống? Tối ngủ lọt xuống giường rồi ai" Hứa Nhất Chính cho là đúng, mở mắt trừng to nhìn , khuôn mặt nghiêm túc quá đỗi. Âu Tuệ Nhi chỉ biết thở dài, bây giờ là xin ân sủng của thể làm mất lòng được. Định đứng dậy rời Hứa Nhất Chính lại nắm cổ tay kéo , sợ động đến vết thương tay :"Đừng gần Trấn Đông quá mức, em là của tôi, nếu cậu ta có ý định gì với em... Tôi chắc có thể cho cậu ta nhìn thấy mặt trời đâu" Âu Tuệ Nhi nuốt nước miếng cái ực, mắt hơi hoang mang, đôi phần cuống quýt:"... có..." Khóe môi Nhất Chính hơi nâng lên:"Tốt nhất nên là có" xong liền ngã người nằm xuống, tay gác lên trán, dáng vẻ buồn ngủ khiến khóe mi nặng trĩu:"Nếu em muốn chăm sóc cho cậu ta . Ba mươi phút nữa tôi muốn em có mặt trong phòng" Âu Tuệ Nhi cần trăng trối điều gì, nhấc mông chạy thẳng ra ngoài. Viền môi Hứa Nhất Chính càng nâng cao hơn nữa, khuôn mặt sắc sảo kiêu ngạo ấy càng trở nên thâm trầm khó đoán, ánh mắt dường như mang theo mùi thuốc súng cùng ngọn lửa bừng bừng thể dùng nước dập tắt được. Ba mươi phút sau. Đứng trước giường đợi tỉnh dậy, Tuệ Nhi căng thẳng mà cả người cứng đờ đổ đầy mồ hôi. "Đúng giờ lắm!" Hứa Nhất Chính mở mắt trao tráo nhìn vẻ mặt nhu thuận, chấp nhận phục tùng của Tuệ Nhi, đưa tay kéo vào lòng:"Tự cởi quần áo ra" Âu Tuệ Nhi ngoan ngoãn nghe theo, thuần thục cởi cái áo mỏng bên ngoài, lột bỏ chiếc váy ngắn. Nội y bên trong dần dần ra trước mắt Nhất Chính, hừ lạnh, giọng khàn đục:"Ném hết tất cả những gì người xuống" Bàn tay Âu Tuệ Nhi run rẩy lột bỏ tất cả ném xuống sàn. Đến khi da thịt Tuệ Nhi dưới ánh mắt háu đói của Hứa Nhất Chính, bất giác rùng mình. áp sát khuôn mặt xuống chiếc cổ thon dài của , mân mê từng tất da mềm mại, cười cười, trào phúng thể vừa lòng:" còn mùi hôi thối nữa rồi" Bây giờ Âu Tuệ Nhi mới hiểu phải muốn ăn , mà đích thị ghen, có lẽ nãy giờ chăm sóc Trịnh Trấn Đông làm tức điên lên, trong đầu nghĩ những thứ bậy bạ cho nên mới bảo dính mùi. Chát đưa tay đét vào mông Tuệ Nhi, hôn lướt bờ ngực vung cao cùng nhụy hoa căng cứng, đầu ti khẽ nhô cao, thân thể Âu Tuệ Nhi rất dễ bị khiêu gợi, chỉ cần chạm vào cũng khiến cả người đỏ ửng. Khó chịu quằn quại cùng luồng khí nóng chạy rần rần trong từng mạch máu:"Em muốn tôi sao?" Âu Tuệ Nhi lắc đầu. Thần sắc trong đôi ngươi Hứa Nhất Chính tối dần, đưa tay chạm vào u huyệt , ngón tay ma quái khám phá vào trong, chốc sau lại thêm ngón nữa, hai ngón liên tục khuấy động làm ưỡn ngực rên lên sung sướng. " . em muốn tôi". Giọng trở nên khàn đục: Hứa Nhất Chính dụ hoặc bên tai Âu Tuệ Nhi, hơi thở ấm nóng của vờn quanh gáy tai , chiếc lưỡi ươn ướt đáng ghét ngừng chờn vờn khiêu khích nơi xương quai xanh . Hơi thở Âu Tuệ Nhi trở nên gấp rút, mím môi, mắt nhắm chặt, giọng nghẹn ngào như sắp khóc:"Muố..n... tô...i... muốn... a...nh" "Được" Ẵm lên, để lưng tựa vào vách tường, nhàng tấn công, hai chân quắp ngang hông , cả thân hình nẩy lên theo từng nhịp đẩy mạnh nơi Hứa Nhất Chính. và cùng ôm nhau triền miên, Âu Tuệ Nhi như bay bổng tận trời xanh, khuôn mặt đỏ lựng như quả gấc chín. Đối ngược hoàn toàn mụ mị, lạc lõng của Tuệ Nhi. Hứa Nhất Chính tỉnh táo lạ thường, mở to mắt quan sát người phụ nữ của mình phục tùng vô điều kiện, và ngừng đòi hỏi thêm nữa. Nhếch môi, Hứa Nhất Chính lật người lại, để bờ ngực chạm vào vách tường lạnh, dạng chân ra, dâm đãng vào tai :"Chúng ta bằng cửa sau nhé!" Âu Tuệ Nhi như bừng tỉnh, muốn, nơi đó đau lắm!:"... Aaaaa" Chưa kịp phản kháng nắm tóc giật ngược ra sau khiến da đầu đau buốt, tê dại, nhăn mặt, lớp da đầu căng cứng như cơ thể lúc này. Hoa cúc bé trong chốc bị nông ra đến độ muốn rách toạc. Nước mắt mi ngừng tuôn, đôi mắt ngấn nước của Tuệ Nhi ngừng thống khổ, cắn chặt môi chịu đựng cơn đau nhói nơi hoa cúc. So với lúc nãy bây giờ Hứa Nhất Chính cực kỳ quyết liệt, như thể hành hạ, trả thù vậy. Đôi mắt Âu Tuệ Nhi mở to, nước mắt tràn mi như cơn mưa phùn trút xuống, còn nhắm mắt rên rỉ thưởng thức nơi ấm áp chật hẹp quá đỗi bó chặt. Chưa được mấy phút cơ thể Âu Tuệ Nhi rã rượi đổ xuống, Hứa Nhất Chính phải ứng nhanh ôm chầm lấy :"Ngất rồi sao?" Trán Âu Tuệ Nhi thấm đẫm mồ hôi lạnh, cả cơ thể ướt sũng, hai chân bũn rũn. Nhất Chính đưa tay vuốt tóc ngược ra sau, bật cười:"Em muốn chống cự tôi? Haha... Âu Tuệ Nhi à, đáng lẽ em nên mang tội lỗi với cậu ta" đặt lên giường, dù ngất nhưng vẫn cố gắng giải quyết xong nhu cầu thiết yếu của mình. Sau khi gồng mình, giải phóng hết tất thảy tinh hoa vào người , mới để ý tiểu hoa của Tuệ Nhi từ khi nào rơm rớm máu. Hứa Nhất Chính ôm lấy Âu Tuệ Nhi vào phòng tắm, vẻ mặt ôn nhu như thể chưa từng làm chuyện gì mạnh bạo với cả.
Chương 19: Tình Âu Tuệ Nhi nhíu chặt mi tâm, bàng hoàng đau đớn giật nảy người tỉnh giấc. cử động được, tay chân đều bị Hứa Nhất Chính trói chặt bằng vòng tay rộng lớn, ấm áp. say đắm ngắm nhìn , miết từng ngón tay lên môi , ngón tay thô ráp to lớn cứ cọ sát mãi cánh môi mỏng đào của Tuệ Nhi đến đỏ ửng, sưng tấy. Âu Tuệ Nhi do quá đau mới tỉnh, vậy mà lại hề mảy may quan tâm. Hứa Nhất Chính nằm nghiêng, đôi chân dài thẳng tắp đặt lên người Tuệ Nhi, viền môi nâng cao, khuôn mặt ra ý cười nồng đậm nhưng khóe mắt lại nhếch lên. Biểu tức giận, trầm uất cố gắng kìm nén lại. "Đôi môi em rất đẹp Tuệ Nhi à. Nhưng tôi lại muốn cắt bỏ nó ." Ngữ khí trong giọng Nhất Chính hề mang theo sắc đè nặng, đe dọa, nó nhàng, điềm đạm nhưng sao lại khiến Âu Tuệ Nhi run lên bần bật:"Ý là sao?" Dè dặt hỏi , dám chống cự, dù nước mắt có ý định tuôn dài mi cũng phải khựng lại xem xét tình hình mấy khả quan tại. Yết hầu phát ra vài tiếng rên đau , vội che lấp bằng cách giả vờ ho:"Khụ...khụ..." Hứa Nhất Chính buông tha cho cánh môi , chán chê nằm đè lên thân thể , hai tay chống ngang đầu Tuệ Nhi, ánh mắt sắc lạnh đá xoáy vào tâm hồn sợ hãi của :"Sao em thử lần cho tôi nghe nào, hôm qua có chuyện gì?" Phóng tầm mắt qua cửa sổ, ra bất tỉnh ngày rồi đấy. Nuốt nước bọt, vẫn ngây ngô xem như hiểu:"Tôi hiểu..." Lời chưa dứt phải cắn chặt môi, nước mắt tuôn lã chã, Tuệ Nhi sợ hãi run rẩy dưới thân Hứa Nhất Chính. bấm những đầu ngón tay vào khuỷu tay , nơi đó có những vết thương mới khâu lại chưa lâu. rất đau, Tuệ Nhi căng cứng cơ thể, hơi thở gấp rút, ra sức chống cự, quằn quại, cố vùng ra khỏi. càng hợp tác, lại nhẫn tâm bóp mạnh hơn, tuy nhiên hề chạm thẳng vào vết thương, chỉ đả động vòng ngoài vết thương gây ra đau đớn trong tâm lý Tuệ Nhi thôi. "Tôi có mù." Hứa Nhất Chính bạo ngược gằng giọng, ngày hôm qua lúc cho đến phòng Trịnh Trấn Đông chăm sóc chốc. Âu Tuệ Nhi bước ra khỏi phòng chưa được bao lâu cũng tiếp gót nhàng, chính là theo dõi . Yên lặng quan sát bên ngoài cửa, Hứa Nhất Chính ngờ lại thấy được cảnh Trịnh Trấn Đông kéo Âu Tuệ Nhi và cưỡng hôn , tức giận là vì tại sao khi ấy vùng ra? Mà cứ giữ nguyên trạng thái đông cứng môi chạm môi, ngực kề ngực... Đỉnh đầu bốc khói nghi ngút. Mâu quang sa sầm trở về phòng, gác tay lên trán chờ đợi khai những gì mới diễn ra, nhưng ... Nhất Chính có lòng nhẫn nại vô cùng ít, cho nên trong phút ích kỷ cảm thấy người phụ nữ của lừa dối , buông hình phạt nặng nề khiến Tuệ Nhi ngất vì thể chịu nổi hành vi bạo lực tình dục nơi . Âu Tuệ Nhi chớp chớp mắt nghe thuật lại chuyện ngày hôm qua chính mắt thấy, lắc đầu, đối chứng biện minh lại:" phải" Nghe tiếng khóc nức nở, khắc khoảng uất ức cũng có chút gì đó khiến đau lòng nới lỏng bàn tay chút:"Chứ sao?" nghẹn ngào, cổ họng đau đớn như mắc phải xương cá, những chiếc xương bé ghim chặt cuống họng , Tuệ Nhi từ từ lại việc ngày hôm qua... ra lúc đó nhướng người về trước để lấy cái khăn đầu giường cho Trịnh Trấn Đông, xui xẻo luôn đến với nàng hậu đậu như Tuệ Nhi, trượt chân khiến môi đập vào môi Trấn Đông, nhưng rất may khi đó Trấn Đông đưa tay đỡ được nếu cả hai bị dập môi chảy máu. chừng lại khiến Hứa Nhất Chính điên loạn hơn nữa, nổi trận cuồng phong bão tố sát hại người vô tội cũng chừng. Nhưng vì góc độ từ khe cửa nhìn vào khiến Nhất Chính hiểu lầm rằng cả hai người họ triền miên môi quấn chặt lấy môi, lòng luôn nghi ngờ Âu Tuệ Nhi, có lòng tin cho dù đó có là hành động trong sáng cũng khiến mường tượng, suy nghĩ lung tung mà thôi. Nheo mắt, Hứa Nhất Chính vẫn tin lắm, nhưng khi thấy mỗi lúc càng khóc to, cuống cuồng sực nhớ ra cánh tay bị bóp đến bật máu:" xin lỗi!" Lúng túng biết làm gì bây giờ, vội leo xuống giường chạy đến tủ lấy hộp băng sơ cứu lọm khọm gỡ băng, chùi máu cho . Âu Tuệ Nhi thút thít đăm đăm ngó nghiêng, lòng cười hả hê, ra cũng chẳng đau mấy, đôi tay bị tê dại từ lúc ôm chặt rồi. Với lại từ bé đến lớn người phải hứng chịu biết bao vết thương do ban tặng, tập quen và sống với nó lâu rồi, nhiêu đây chắc gì nhầm nhò? Ngày qua ngày vết thương tay Âu Tuệ Nhi dần bình phục, cắt chỉ, lớp da non ngưa ngứa khiến khó chịu, đêm ngày trằn trọc ngủ được. Cứ mỗi đêm như thế lại phải gật gà gật gù đưa tay xoa xoa chỗ ngứa cho Tuệ Nhi lời than thở, sáng ra làm còn biếng nhác vì mất ngủ. ngày tinh mơ lại đến, Âu Tuệ Nhi có chút phấn khởi khi được Hứa Nhất Chính dẫn ra ngoài, muốn cho chọn bánh cưới. Tuệ Nhi ăn dở thanh socola, ngây thơ hỏi Nhất Chính:"Đám cưới ai vậy?" Thần sắc mặt Hứa Nhất Chính tồi tệ, thậm chí có bóng mây đen bao phủ kết thành bão tố, hừ lạnh:"Của em và tôi" Âu Tuệ Nhi ngây ra vài phút, có vẻ gì sửng sốt hay bất ngờ lắm:"Nhưng chưa cầu hôn tôi mà." Khóe môi Hứa Nhất Chính co giật liên hồi. "Cầu hôn rồi", đanh mặt, tỏ vẻ lạnh lùng thắt dây an toàn cho . "Chưa", vẫn ngang bướng cãi lại, vì ràng là chưa hề cầu hôn . "Cái hợp đồng" hơi thoáng đỏ mặt, quát lớn khiến Âu Tuệ Nhi ngẫm nghĩ nhớ lại, sau lúc mới gật đầu, ậm ừ cảm thán:"À... Nhưng đó đâu phải cầu hôn, cái đó chẳng khác nào bắt buộc" muốn nhiều với Tuệ Nhi nữa, lườm sát nút:"Ừ" Âu Tuệ Nhi bĩu môi xem thường, hình như được cưng chiều nhiều quá nên sinh ra cảm giác chai lì chẳng còn xem cái bản mặt ra gì nữa. Hứa Nhất Chính quên lấy cái gối du lịch, nâng đầu lên đặt gối vào hõm cổ Tuệ Nhi. Sau đó mạnh bạo nhấn đầu đập về sau nhưng may được cái gối đỡ hộ. Tuệ Nhi khò khè:" trút giận cái gì đó?" Hứa Nhất Chính bơ luôn Âu Tuệ Nhi, bật nhạc lớn để lấn ác tiếng ai oán của . Âu Tuệ Nhi khoanh tay trước ngực, nhắm mắt thèm quan tâm tên Hứa Nhất Chính đàn bà đó nữa. Tiệm bánh Dora. tiệm bánh khá nổi tiếng trong thành phố A, Hứa Nhất Chính đặc biệt chú ý đến nơi đây bởi lẽ Âu Tuệ Nhi rất thích ăn bánh ngọt, nhiều lần cũng ghé qua mua vài thứ bánh ngọt cho . Và sau khi ăn xong, Tuệ Nhi ngừng tắm tắc khen ngon. "Em cứ việc chọn bánh , tôi ra ngoài có việc chút!" Vuốt mái tóc xõa dài ngang hông của Tuệ Nhi, mỉm cười ôn nhu sau đó yên tâm xoay lưng rời khỏi. Hất cằm với người làm trong tiệm, bọn họ hiểu ý đem ra rất nhiều loại bánh đến trước mặt Âu Tuệ Nhi, ngừng tư vấn cho . Bước khỏi tiệm bánh Dora, Hứa Nhất Chính về hướng tường bị che khuất bên cạnh khu gửi xe, nắm lấy cổ tay nhắn mấy xa lạ, lôi ra:"Châu Khả Ly, đến đây là gì?" Châu Khả Ly cười giả lả:"Để xem bản mặt gian xảo của tồn tại được bao lâu." "Đối với Tuệ Nhi tôi hề gian dối". Hứa Nhất Chính khẳng định điều đó. "Hahaha... hề lừa gạt ấy. Vậy tôi phải cho ấy thấy được những việc làm dơ bẩn của khi lợi dụng tôi như thứ công cụ ngu ngốc" Ánh mắt Châu Khả Ly từ bao giờ bị bao phủ bởi oán hận, còn dáng vẻ tiểu thư kiêu kì, ngạo mạn, hoạt bát như xưa nữa. Cảm giác bị người mình thương tin tưởng lừa dối chẳng khác nào trực tiếp nhìn thấy bầu trời trong xanh kia sụp đổ, đè bẹp lấy sống của mình. Mang theo hận thù quá sâu, chờ đợi ngày được phục thù khiến nhan sắc trở nên tàn tạ, thảm thương, quầng mắt thâm đen, cả người gầy guộc xuống sắc thậm tệ. Nhất Chính vuốt mặt, bật cười:"Được, cứ việc với Tuệ Nhi tất cả mọi thứ. Nhưng nếu dám chạm vào góc áo của ấy, đừng trách tôi sao vô tình bạc bẽo thèm nể mặt ơn nghĩa của ba . Nhớ đấy!" ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Kun: định cho xuất "Tiểu Tam" này kia nữa, chọc gậy cho Hứa Nhất Chính nổi điên hành hạ Âu Tuệ Nhi nhưng mà... Kun đổi hướng, cứ tiểu tam tầm thường như mấy chuyện khác nhàm chán quá! Nên truyện này Hứa Nhất Chính tay đánh đuổi những con muốn làm tiểu tam hahahaha...