Chương Thượng : ĐẠI VIÊN MÃN Trải qua ngàn năm vạn kiếp, chịu đựng đủ loại cực hình giày vò thế gian nhưng chẳng có loại tra tấn nào đau đớn bằng "tình "... "Tình " là khái niệm về xúc cảm, đồng điệu của cả hai con người, họ có chung nhịp đập, hơi thở, lúc buồn hay vui họ cũng có thể chia sẻ cảm nhận và đồng cảm cho nhau được. Thanh Ất trong vài giờ trở nên khác lạ, trời quang đãng còn rơi tuyết nữa, lớp băng dày cũng bắt đầu tan rã. kỳ diệu khiến tất cả mọi người phải choáng ngợp nín thở và im lặng ngắm nhìn, có kẻ còn hoảng hốt đến ngất lịm . Những cái cây cổ thụ lâu năm như được sống lại, ngàn cây non trẻ phẳng phiu vẫn chưa thể mọc lá hay vươn cành khô rũ tuyết được, nhưng ít ra mọi thứ dần trở nên ấm áp. Cảnh vật trở về đúng vẻ ban sơ, nguyên thủy của nó, cánh rừng mộc mạc đậm đà ngây ngất hương hoa, dòng suối Thanh Ất trong veo tinh khiết đến nỗi có thể nhìn thấy những viên sỏi bên dưới đáy, cánh đồng hoa cải trắng rộng lớn hoang vu đầy thơ mộng. Tiểu Cự thanh nhã, điềm đạm bước đến gần Thiên Hàn, nâng tay chiều vuốt ve khuôn mặt ngờ nghệch chứa đầy nỗi lo lắng của :"Những lời là chứ? Vì em dám cãi cả luật trời?" Thiên Hàn đáp lại , bất ngờ ôm chầm lấy Tiểu Cự vào lòng, đôi vòng tay càng lúc càng siết chặt hơn:"Em sao là tốt rồi!" Choàng tay ngang hông Thiên Hàn, nhắm mắt mỉm cười toại nguyện, đến cuối cùng cũng vì mà quay đầu nhìn lại, có tham vọng, có giang sơn, chỉ có và tồn tại cái thế giới đầy lầm than này. Thiên Di lao vào lòng Lang Thất khóc òa:"Có biết tôi lo cho thế nào ?" Lang Thất có hơi bất ngờ, sừng sỡ đứng ngây vài phút. lúc sau mới kịp nhận định được nữ tử nhắn trong lòng lo lắng cho an nguy của mình, vuốt lưng Thiên Di, lau nước mắt mi giúp , dịu dàng nở nụ cười ấm áp với :"Xin lỗi!" Về phía Lưu Tự, khỏi bàng hoàng, thở dài chán chường khi thấy Tuệ Tuệ liên tục bung lụa, từng dãy băng lụa trắng toát vung ra rồi lại thâu vào, nhấp mấy lần mới có thể đến cạnh Tuệ Tuệ trong tình trạng đôi chỗ bầm dập:"Đừng nghịch nữa" Tuệ Tuệ cười hí hửng thích thú với khả năng kỳ lạ này, và những lời Lưu Tự như gió thoảng mây bay, chẳng từ nào lọt vào tai cả. Lúc trở về lều trại, nơi tập hợp cuối ngày Tiểu Cự bật cười mất hết hình tượng, gập người quằn quại cười điên dại nền cỏ xanh, chuyện là mấy cái lều cánh mà bay mất biệt cả, quần áo đồ dùng cũng tạm biệt cùng lều. Hai ông thầy khốn đốn chỉnh trang lại đống đồ còn sót lại, họ để chúng bên cạnh nhúm cây khô để đốt lửa trại. May mà chiếc xe của trường vẫn còn bình yên, nếu đám học sinh kia chắc chắn bật ngửa chết dần đều. Chưa đội nào về, Thiên Hàn đoán chắc bọn họ tìm nơi tránh cơn bão tuyết ban nãy, chẳng phải chuyện của quan tâm làm gì. cùng dạo quanh, bất thình lình đưa tay nắm lấy bàn tay nhắn của Tiểu Cự chặt, đôi mắt sáng rực hiền hòa chăm chăm quan sát :"Tiểu Cự, em muốn gặp cha mẹ ?" Tiểu Cự dùng vài cái lá còn sót lại đất do đóng băng lâu ngày nên nó hề bị phân hủy, đựng nước bên trong tập trung cao độ đem về giao cho hai thầy, sợ nước đổ nên kỹ lưỡng làm phép giữ nước rơi ra. Ừ hử vài tiếng, Tiểu Cự như vẻ quan tâm khiến Thiên Hàn phát hờn:"Nếu em thích cũng chẳng ép" "Sao cơ? Em thích mà!". Tiểu Cự lo trả lời mà quên chú ý đến lượng nước đổ sạch ra ngoài, chán nản vứt chiếc lá luôn, bàn tay còn lại quấn chặt khuỷu tay Thiên Hàn, tựa như con rắn xương quấn lấy cành cây, Tiểu Cự vui vẻ pha chút nũng nịu:"Người ta muốn gặp ba mẹ chồng tương lai lắm!" thanh ngọt ngào, trong trẻo của Tiểu Cự làm trái tim Thiên Hàn đập loạn, hai má hồng hồng, hắng giọng, cố nhíu mắt tỏ ra nghiêm túc che giấu ngượng ngùng:"Khi gặp họ em được loi choi hay đùa biết ?" Tiểu Cự bĩu môi:"Người ta lớn rồi mà!" Gò má Thiên Hàn càng thêm đỏ bởi biểu mặt Tiểu Cự quá ư dễ thương, đáng tựa như tiểu thí hài ra sức làm xấu để người lớn thương, kiềm lòng đặng mà đưa tay đến bẹo má, thơm lên má rồi cưng nựng vỗ về. "Tiểu Cự" "Hử?", mắt dán xuống từng bước chân. "Tại sao em lại ?". Thiên Hàn hiểu vì sao lại hỏi câu đó, nhưng muốn biết, đối với đại ngàn năm xinh đẹp động lòng người như thế, hà tất gì chỉ vì người trần mắt thịt ôm oán hận, đau thương rồi lại trút bỏ hết để làm lại từ đầu. Tiểu Cự dừng bước, dùng tất cả tấm chân tình của mình để thổ lộ với , trao nó qua cái nhìn sâu thấu tận đáy tình trong đôi mắt mong chờ của :"Em từng với , hồ chỉ có thể người, khi động lòng phàm... Cả vạn năm cũng thể rửa sạch ái tình, dù có lấy hận thù để gột , nhưng vẫn là thể..." Năm năm sau. Thiên Hàn tức tốc chạy về nhà, quần áo xộc xệch, mồ hôi nhễ nhại, dáng vẻ trông thê thảm chẳng khác người vô gia cư là bao. Tuy nhiên khuôn mặt lấm lem cùng mái tóc hôi mùa cháy xém của nắng rất phấn khởi, vui vẻ, hân hoan ngừng gọi toáng lên:"Vợ ơi! Vợ ơi! tìm được việc làm rồi!" Tiểu Cự từ dưới phòng bếp cầm đôi đũa dài chiên thịt chạy ào ra nhà trước nhào thẳng vào lòng , còn mang chiếc tạp đề chưa kịp gỡ, mái tóc quấn cao hôi mùi dầu mỡ do quần quật dưới bếp từ sáng đến giờ, cũng mừng rỡ thay cho Thiên Hàn:"Hay quá! Chồng em là giỏi!" đưa ngón tay cái chỉ lên cao biểu lộ khen thưởng rồi lại cười híp mắt, Tiểu Cự thuộc tuyết người bạo dạn, chủ động, ngừng hôn lấy hôn để lên môi Thiên Hàn. Màn cưỡng hôn quá bức người khiến ai cũng chưng hửng nếu vô tình bắt gặp được. Đáp lại "dịu dàng" chúc mừng của là cơn thèm khát của Thiên Hàn:" giỏi vậy có thưởng cho cái gì ?" Nheo mắt, đánh giá nguy hiểm trong lời khàn đục và đôi mắt gợi tình kia:" muốn thưởng cái gì?" "Đứa con". Thiên Hàn nâng chân lên quắp qua ngang hông, tà mị mút vào vành tai , thầm nho những câu gợi lên ý nghĩ đen tối sâu sắc cùng xúc cảm dục vọng cơ thể trong . Hơi thở Tiểu Cự trở nên gấp gáp, cả thân thể bị đè lên ghế dài ngừng khiêu khích, chờn vờn nhâm nhi ở dái tai , Tiểu Cự dở khóc dở cười nhìn thèm thuồng, tay chân nương chút lực nào mà xé nát quần áo người . Thiên Hàn trở nên kích tình, triền miên và điên cuồng hơn sau khi bị cấm vận tuần do lười biếng tìm được việc làm. "Thiên Hàn!" mơ màng, thở dốc đứt quãng hỏi theo từng nhịp đưa đẩy. "Hử?", vẫn còn mụ mị nhắm mắt hưởng thụ. " có em ?" Thiên Hàn im lặng, tiếng rên rỉ nơi yết hầu cũng dần biến mất, ngừng lại cơn nhục vọng cháy bừng khó chịu bên dưới, cảm giác chật hẹp bó gọn khiến thoải mái, tâm tư tuy lạc vào cõi trầm mê nhưng vẫn rất tỉnh táo, dùng lý trí và cả con tim để trả lời Tiểu Cự:" em đến vô cùng kiếp" Đôi tay siết chặt lấy bàn tay mềm mại của , trao cho tình nồng đậm nhất, hôn lên mắt nơi từng chứa đựng vô vàn huyết lệ kinh diễm vì mà tuôn rơi. Tiểu Cự khóa chặt trái tim Thiên Hàn, chính bản thân cũng biết mình nên buồn hay vui, choàng mở mắt nhìn , thoát ra khỏi cơn mê luyến, rất muốn với :"Thiên Hàn, chẳng qua chỉ bị thuật nhiếp hồn của tôi khống chế thôi! " Thế nhưng có can đảm để ra, trái tim từ trước đến giờ vẫn luôn vô tình, cho đến cuối cùng cũng chỉ vì những thứ khác mà bỏ rơi , cho nên phải dùng đến thuật nhiếp hồn để giữ lại trái tim , tình của , linh hồn của . Dù biết có thể giữ lại trong bao lâu, chỉ quan tâm tại , cứ cho là ích kỷ, khốn nạn, độc ác... Choàng tay ôm lấy cổ Thiên Hàn, cùng đong đưa, đứa con có khó gì, muốn có con liền cho đứa con... Ngày mà tôi trở về, sau việc sẩy chân "vô tình" do ban tặng, tôi còn tha thiết tâm hồn thuần khiết hay hình tượng yếu mềm chấp nhận tất cả đau thương nữa. Tôi muốn thua thiệt, trái tim tôi phải có, linh hồn của phải bị ràng buộc cùng với tôi. Cho nên... Tất cả những gì đối với tôi, ngỡ rằng đó là thương xuất phát tận trong tâm thức , nhưng hề có... Chỉ có tôi, mình tôi đơn phương dùng mọi cách để giữ lại. ~ Hoàn chỉnh văn Đế Vương vô tình ~ Đôi lời: Cái kết này các bạn nghĩ là câu chuyện hết hay là cái kết mở cho phần tiếp theo? Nếu khúc cuối khó hiểu hãy đọc lại đoạn Thiên Hàn lao đến lều Tiểu Cự và ôm lấy vào lòng siết chặt, có đưa mắt nhìn Lang Thất, và Lang Thất cũng đáp lại cách buồn bã, tuyệt vọng. hiểu chưa nè bắt đầu từ khúc đó Thiên Hàn bị dính thuật nhiếp hồn rồi.
[Cung Hoàng Đạo] Everything For You Tác giả: Kim Tuyến (Kun) Site: SanTruyen.com Tình trạng: Truyện Full ♥Thể loại: Cung hoàng đạo♥ ♥Nội dung nhạy cảm cân nhắc trước khi xem♥ Chương 1: Là Của Em ~~~♥~~~ "Công chúa, tôi tìm được tung tích của người mà cần rồi" : người con trai kính cẩn, mặc người bộ y phục đen tuyền, còn cả cái áo choàng đen kịt, nhìn chẳng khác nào tử thần chỉ thiếu mất lưỡi hái thôi. "Tốt lắm!":Người con mặc người bộ váy xanh ngọc bích, có vẻ lãnh đạm với mọi thứ:"Vậy người ấy ở đâu?". Người con trai đến bên cạnh , nắm lấy đôi bàn tay nghịch nước dưới hồ cá của áp vào lòng ngực, giọng thiếu mất kính cẩn:" Nơi đó gọi là Trái Đất, tồn tại song song với hành tinh của chúng ta". Hành vi của có thể xếp vào dạng vô lễ, nhưng lại rất thản nhiên xem như chuyện bình thường, đôi tay tìm được hơi ấm, tất nhiên lại càng làm tới:" Vậy thôi". "Vâng". ~~~♥~~~ "Thiên Bình, đây là nơi ngươi đến sao?" "Đúng vậy thưa công chúa" "Đừng dùng ngôn ngữ kính cẩn như thế khi ở đây nữa, gọi là Cự Giải" "Thần dám" "Ta cho phép" Thiên Bình im lặng, gật đầu và thêm lời nào nữa. Cự Giải cứ trầm tư bên cạnh , bước chân hướng về phía vô định, biết bản thân đâu cho đến khi... Cự Giải ngẩng đầu nhìn lên tấm bảng lớn cùng chiếc cổng đồ sộ, nhoẻn miệng cười, bàn tay thon dài lả lướt vai Thiên Bình:" Yết của ta ở đây có đúng ?" Thiên Bình khẽ gật đầu, nhìn quanh, có vẻ nhìn người chú ý đến và , chắc bởi bộ quần áo dị hợm người đây mà. Giải lại bắt đầu chiêu trò xưa như quả đất:" Thiên Bình, ta muốn tiếp cận Thiên Yết. Ngươi giúp ta có được ?". Đôi tay ma mãnh của Cự Giải vẽ vòng má Thiên Bình, tinh nghịch, trêu chọc khắp viền môi rồi lướt xuống chiếc cổ dày đặn vạm vỡ. nuốt nhanh nước bọt, nắm lấy ngón tay :" Vâng" Cự Giải cười tít mắt. ~~~♥~~~ Quá dễ để lấy cái tên, tuy nhiên việc gia cảnh hơi bị khó. Thế nhưng Thiên Bình và Cự Giải đến từ hành tinh BLACK, nơi chỉ có bóng tối, quyền lực và chết chóc. Phù thủy, người sói, ma cà rồng hay xác sống... Những thứ con người tưởng tượng ra, nơi đó đều có tất. "Chúng ta vào trường với danh nghĩa em song sinh, dành được học bổng từ trường ở thành phố S, nơi đó quê mùa, lạc hậu. Có lẽ ai sinh ra nghi ngờ đâu". Cự Giải cầm những tờ giấy chứng chỉ gì gì đó, chán nản ném qua bên:" Xem ta và ngươi giống nhau điểm nào?" "Song sinh khác trứng" "Ngươi ma lanh đấy!" Thiên Bình im lặng, nhặt lại đống giấy tờ bị Cự Giải ném tứ tung, chân bước nhanh lại phía Giải, tóm lấy áo , kéo ngược vào lòng:" Đến giờ ngủ rồi thưa công chúa" Cự Giải buồn rũ rượi, hạ mi, gật đầu, dụi cả khuôn mặt vào ngực :" Ừ" ~~~♥~~~ "Học sinh mới đến, nghe là hai em song sinh. Rất đẹp nha!" Những tiếng xì xầm to bàn luận về Thiên Bình và Cự Giải rầm rộ cả trường. mảy may bận tâm, hơi xách mông lười tìm Thiên Yết, quên đá đểu Thiên Bình:" Có bao giờ ngươi quên đem theo cái lủng lẳng giữa hai chân ?" Thiên Bình hiểu:" Ý của người là..." "Sáng sớm làm loạn" Ý của Cự Giải là con trai, khi ngủ dậy tất nhiên tiểu đệ đệ thường cứng, mà mỗi ngày như vậy Cự Giải đều giật mình tỉnh giấc, khó ngủ vì bị cấn ở cổ. Còn Thiên Bình mặt vẫn tỉnh bơ, nhìn xuống phía dưới rồi lại quan sát Cự Giải, lời cũng hé. ~~~♥~~~ Việc kết bạn mới đối với Cự Giải phiền phức, ậm ừ vài tiếng rồi thôi, ánh mắt dáo dác tìm Thiên Yết và cuối cùng cũng thấy được cậu. Thiên Yết bước vào cùng hai người bạn, qua cái bảng tên có thể biết, kẻ đầu tóc và quần áo chỉnh tề là Song Tử, con người như con nít, môi cứ cười mãi chính là Ma Kết. Ba cậu ấm bước vào làm mọi người chuyển hướng đến đó và quên béng hai em song sinh mới vào, Cự Giải giấu được vui mừng, và khá ích kỷ, nhiều người nhìn Thiên Yết như thế, thấy ngứa mắt. Rầm bục giảng, có hai con người nằm dưới sàn, cưỡng hôn chàng trai và người nằm phía dưới mở to mắt kinh ngạc, kịp phản ứng. " ta là ai vậy?" Ma Kết buồn cười nhìn Thiên Yết bị cưỡng hôn mà hỏi, còn Song Tử bất cần nhún vai, ném cặp lên bàn rồi đá ghế bước vào chỗ ngồi gần cửa sổ đối diện bàn giáo viên. Sau khi hôn Thiên Yết xong, cảm thấy kẻ dưới thân cứng đờ, phát hoảng chưa định thần lại, buồn cười bảo:" Thiên Yết, em tìm cực khổ lắm biết ? là của em, nên đừng có chạy lung tung nữa". Mọi người xung quanh thể tin vào mắt và tai nữa, họ trố mắt chăm chăm nhìn. Thiên Yết sau khi lấy được bầu khí, nghiêng đầu hỏi:" Em là người vợ mà mẹ tôi đến?" Cự Giải suy nghĩ chớp nhoáng, vui vẻ gật đầu. Thiên Yết cười híp mắt, ôm lấy hông Cự Giải:" Mẹ tôi lại cho tôi biết, vợ tôi là chủ động thế này" ~~~♥~~~ Cự Giải tách rời Thiên Bình, vẫn ngồi cạnh nhưng luôn đá lông nheo về phía Thiên Yết, còn Thiên Yết cứ nhìn mà cười, dù chả hiểu cái gì cho cam. Thiên Bình lắc Cự Giải:" Có thể đổi chỗ với bên cạnh " Cự Giải lắc đầu:" ấy là Sư Tử phải? Bảng tên có kìa, cứ để ngồi đó " Song Tử phía sau lưng Sư Tử và Thiên Yết, huýt vào tay Ma Kết:" Người tên Cự Giải đó kỳ lạ. Nhớ lầm, vợ hứa hôn của Thiên Yết tên Xử Nữ phải" Ma Kết bảo:" Kệ người ta, Xử Nữ hay Cự Giải quan trọng. tại kia cưỡng hôn Thiên Yết rồi, mà mày biết đó, cái tên đần kia từng chỉ cần người con đầu tiên cướp được nụ hôn của . Dù là ai cũng cưới cho bằng được" Song Tử đánh mắt, liếc xéo Ma Kết:" Lũ thần kinh" --------------------------------------------------------- NHÂN VẬT CHÍNH ----------------------------------------------------------- ♂THIÊN YẾT♂ HÌNH TƯỢNG MỚI VỀ CHÀNG TRAI MANG TÊN THIÊN YẾT, CHÀNG TA LIỆU CÓ LẠNH LÙNG, ĐỘC CHIẾM NHƯ MỌI NGƯỜI NGHĨ ĐẾN HAY ? HÃY CÙNG XEM NÀO ♀CỰ GIẢI♀ NGƯỜI TA BẢO CỰ GIẢI HIỀN LÀNH, THÁNH THIỆN, NGÂY THƠ VÀ LÚC NÀO CŨNG TỎ RA YẾU MỀM ĐỂ ĐƯỢC BẢO VỆ? THẾ BÂY GIỜ CỰ GIẢI KHÁC , BẠN THẤY THẾ NÀO?
Chương 2: Shut Up And Kiss Me, Now! ~~~♥~~~ "Đại tỷ, nghe trường chúng ta có học sinh mới chuyển trường, song sinh trai đấy, con đó còn dám cưỡng hôn thiếu gia Thiên Yết nữa": nàng hay có tính xấu người khác sau lưng, nó cứ lải nhải miết, thế nhưng người bên cạnh rất điềm tĩnh bấm điện thoại, hình như chơi trò bắn máy bay phiên bản đời cổ lổ sỉ. Tiếng bên cạnh im mà còn nhiều thêm, cáu bẩn đá vào chiếc trống bên cạnh:" Trông tôi có quan tâm ?" Sau đó đứng dậy bỏ . Đám tôm tép phía sau co giò, im phăng phắt. Người được gọi là đại tỷ ai khác ngoài Kim Ngưu, được biết đến với thân thể khỏe mạnh, sức chịu trâu bò, và có thể chấp năm. Từ lâu Kim Ngưu trở thành huyền thoại - Đại tỷ trường KAY. ~~~♥~~~ "Thiên Bình à, chừng nào chúng ta mới được ra về?": Cự Giải từ bé ham chơi, thể nào chịu nổi cái cảnh cứ ngồi mãi chỗ, vểnh cái lỗ tai lên nghe loài người những kiến thức nhàm chán:" À, mà chúng ta học lớp mấy vậy?" "Lớp 11S": Thiên Bình tỏ vẻ học sinh nghiêm túc, ngước mặt về phía thầy chăm chú nhưng tai nghe lọt được chữ nào, những cái kiến thức đơn giản này. Ở BLACK hầu như được học từ lớp cơ bản rồi. Chỉ mới qua có ba mươi phút, mà với Cự Giải cứ như năm dài đằng đẵng, bò lê lết bàn, có việc gì làm, đành ngồi viết thư tình vậy. Thế nhưng bị Thiên Bình chặn lại:" Đừng có làm phiền người ta học bài" ngẩng đầu, nheo mắt nhìn. Ừ, Thiên Yết rất chăm chỉ nghe và giơ tay phát biểu. ~~~♥~~~ lúc sau, Cự Giải ngủ gà ngủ gật tiếng trống trường vang lên, hoan hô ném luôn cái cặp ra ngoài cửa sổ. Xoảng Mọi ánh mắt đều chăm chú nhìn về phía Giải, còn vẫn cứ tỉnh bơ đưa mặt mâm nhìn mọi người:" Được về rồi, nhìn tôi cái gì?" Song Tử bỏ cuốn sách vào trong cặp, đeo hờ ai trái, cứ như rằng ưa Cự Giải. tay nắm lấy cổ áo Sư Tử lôi . Sư Tử bị nắm lấy đột ngột, cái cặp còn chưa kéo khóa, vật vã vừa cầm cặp vừa tiếp bước sau lưng Song Tử. Cự Giải nhìn theo, tò mò hỏi:" Sư Tử là nô lệ của sao? Sao có thể mạnh bạo với như thế?" Ma Kết buồn cười đeo chiếc tai nghe màu trắng:" Người của cậu ta, cậu ta muốn làm gì chả được" "Người ?" "Ừ": Ma Kết trả lời. Thiên Yết nãy giờ rất im lặng, cậu quan sát đánh giá Thiên Bình bên cạnh Cự Giải, và Thiên Bình cũng vậy, nhưng nhìn được chút cúi đầu. Có thể tại Thiên Yết chỉ là người thường và nhớ gì về quá khứ, nhưng nhìn chủ tử cách bất kính tội rất lớn. nhảy chân sáo đến bên cạnh Thiên Yết, choàng lấy tay cậu kéo :" về thôi" Yết cười toe:" Ừ, về thôi" Ma Kết cùng Thiên Bình tiếp bước phía sau, ai câu nào, chỉ có hai bóng hình phía trước, rất hiểu ý nhảy chân sao tung tăng mất hết cả hình tượng. Kết Kết đeo tai nghe chứ có nhạc, cậu hỏi:" Hai người ở đâu? Tiếp cận Thiên Yết làm gì? Định tiếp cận để ăn được gì đó từ tài sản của cậu ấy à?" Thiên Bình nhếch môi:" Chúng tôi ở đâu cần thiết phải cho cậu biết. Công... À ... Tài sản của Yết chẳng là cái đinh gì cả" Ánh mắt Ma Kết trở nên ầm trầm nhìn xoáy vào vẻ mặt lạnh tanh của Thiên Bình, nhờ cái nhếch môi lúc nãy, có lẽ Ma Kết tưởng bao giờ cười hoặc liệt sợi dây đó luôn rồi chứ. Ma Kết gật đầu, hướng mặt về phía cặp đôi nhí nhảnh quên thiên hạ xung quanh:" Tôi vẫn chưa tin, nhưng nếu đúng ... Tôi vẫn muốn biết các người tiếp cận Thiên Yết vì lý do gì đó" ~~~♥~~~ Từ thuở xa xưa, những hố đen vũ trụ chính là cánh cổng dẫn vào Vương Quốc BLACK, nơi biến những thứ tưởng thành thực. Khi chưa có ai thống trị BLACK, các giống loài giết chóc lẫn nhau, chiến tranh tàn sát vô số chủng loài chỉ vì muốn là kẻ mạnh nhất. Trong bóng đêm, từng tiếng hét ai oán, từng loài đổ xuống, máu tanh xộc vào khứu giác, cảnh tượng tan thương rùng rợn. Bỗng vầng ánh sáng hy vọng chợt chiếu rọi. Thiên Yết, người trong tộc Thần, cậu có khả năng chiêu rọi ánh sáng, sức mạnh vô biên ai có thể đánh bại, sau cuộc dẹp loạn người ta phong cậu là Vương và dưới thống trị hiểu tình đoạt lý, các loài bắt đầu tuân phục. Thiên Yết lập lại trật tự mới, sống với nhau trong hòa bình, song song đó cũng có những kẻ phản loạn, bọn chúng trốn vào sâu nửa Vương Quốc, lấy bóng tối, máu, cái chết để tăng thêm sức mạnh. Người ta nhắc đến chúng là những kẻ BỊ NGUYỀN RỦA, bởi bọn chúng thể nào ngưng việc thèm thuồng máu, giết chóc. Cự Giải, được sinh ra bởi người mẹ là vị thần ánh sáng và cha lại chính là kẻ bị nguyền rủa, cha của là vị phù thủy bóng tối xấu xa, do ham mê sức mạnh và quyền lực nên lún sâu vào con đường của nguyền rủa. Mẹ thể trở nên độc ác, vì khi đó mẹ nhận ra đứa con của mình hay người chồng đáng thương kia, mẹ khát máu, điên loạn mất kiểm soát. "Thiên Bình, ngươi ngưng kể chuyện được ? Ta nghe thuộc bằng lòng rồi" Cự Giải bực bội lên tiếng, về tới nhà cũng cho yên, cứ những bài kể dài lằng nhằng thế này, ngủ là may rồi. Thiên Bình im lặng nữa, mang tạp đề vào bếp nấu gì đó cho ăn, mặc dù thân phận phù thủy nhưng cái nào cần dùng phép cái nào , chứ phải cứ hở ra là hô biến. ~~~♥~~~ Thiên Bình chỉ xem có năm phút, thế mà Cự Giải biến mất tiêu, thầm thở dài. Lại chạy loạn rồi. Cự Giải mạch hô phép đến nhà Thiên Yết, lúc này tắm, tiếng nước chảy từ nhà tắm phát ra làm buồn cười, hí hửng mở cửa phòng tắm bước vào. Vì tiếng nước to, lại tuôn từ đầu của cậu xuống xối xả nên cậu nghe được tiếng chân của hay thanh mở cửa. Đến khi... đôi tay nhắn choàng từ sau lưng ôm lấy Yết, cậu giật thóp quay mặt đối diện với cái người chút phép tắc, sỉ diện kìa. Đôi mắt cậu chớp, môi mở hờ, hơi thở trở nên nặng nề khó khăn, thế mà Cự Giải chỉ híp mắt cười, chiêm ngưỡng cái vẻ bất ngờ của cậu. Thiên Yết lấy lại được ý thức, hai tay bụm lại phía dưới, khuôn mặt đỏ ran, khó khăn hỏi: "Sa...oo... e...mmm lạ...i..." Lời chưa kịp hết bị Cự Giải chặn lại bằng đôi môi mỏng mềm mại và vô cùng xấu xa, khá lùn nên thể với tới Thiên Yết, đành vậy chỉ còn cách nhảy lên người cậu, hai chân quắp ngang hông cậu, tay choàng lấy cổ cậu. Thiên Yết khó khăn nuốt nước bọt, khí như bị rút sạch. Cái quái gì diễn ra đây? Con trai lại bị con cưỡng hôn những hai lần, những thế còn ở thế bị động nữa chứ. tại Yết trần như nhộng, nước làm ướt cả thân hình nhắn của Giải, từng đường nét khiêu gợi sau lớp quần áo mỏng manh kia làm Yết nhọc nhằn thở dốc, nhắm chặt mắt, đẩy Giải ra. Tâm thức gào thét:" Nhịn, phải nhịn, được làm càng, được dễ dãi" Thấy bị khước từ, Cự Giải gắt gỏng:" Im lặng, và hôn tôi ngay!" xong Cự Giải siết chặt tay và chân hơn, ép cậu phải đứng yên dựa vào tường và... Cự Giải cưỡng hôn Thiên Yết chút thương tiếc. Cuối cùng ... Ôi thôi, Thiên Yết sợ Cự Giải té xuống đập đầu, cậu đành đứng chịu trận, hai tay choàng qua ôm lấy tấm lưng bé của . Trong lòng giấu nỗi dục vọng sắp tuôn trào. -----------------------------------------NHÂN VẬT PHỤ TRUYỆN---------------------------------------
Chương 3: Tôi Chỉ Muốn Làm Tình Với 18+ ~~~♥~~~ Trở về nước, Xử Nữ tháo nhanh chiếc mắt kiếng mát, như đứa trẻ ném hết hành lý cho bọn người giúp việc. tại Xử muốn được về nhà, tham quan ngôi trường KAY mà mẹ đến, ai đó ở đấy là chồng sắp cưới của . kẻ đẹp trai lắm tiền. Thế nhưng cuộc hành trình về nhà được suông sẻ lắm, trong lúc ngồi xe Xử Nữ vô tình bắt gặp chàng trai tuấn tú, cứ như vì sao sáng đơn lẻ vũ trụ bao la kia, ầm thầm phát sáng, tạo điểm nhấn nổi bật cho cả bầu trời. Dừng xe, Xử Nữ lâu lắm rồi được tự do làm những gì mình muốn, tháo luôn đôi guốc kiêu kỳ, chân chạy nhanh theo bóng hình kia, miệng ngừng hét:" gì ơi, đứng lại chút" Người phía trước lập tức có phản ứng mà đứng lại, quay mặt lại, chưa nhìn thấy được việc gì cả. Rầm bóng hình có hai quả đồi mềm mại đè lên mặt đến á thở, vội vội vàng vàng xô ngã người ra, còn chút bất ngờ hoang mang hỏi: " là ai? Kêu gì? Mới có hành động đúng gì đó?" Xử Nữ ôm lấy cái áo khoác, xuýt xoa cù trỏ ngã đến trầy da rướm máu. đâu phải cố tình, tự dưng hai chân dấp vào nhau nên mới té, nhưng lại ngờ té cái kiểu thua trắng như vậy, ấm ức rơi lệ: "Tôi chỉ muốn gọi dừng lại chút thôi mà... huhu..." Người con trai trước mặt khựng lại, tức giận bay sạch, lấy từ túi quần ra hình như là chiếc khăn hay cái gì đó đại loại thế, đưa cho , bảo: "Tôi là Thiên Bình, xin lỗi làm khóc, nín nào. Nhà ở đâu tôi đưa về" Mấy cái trò vỗ ngọt này Thiên Bình biết thừa, Cự Giải từ bé được chăm sóc, quấn tả, tắm rửa cũng tay lo, lẽ dỗ người con tựa đứa trẻ lại thể. Xử Nữ im bật, nhận lấy chiếc khăn tay , nheo mắt thấy cái này kiểu dáng hơi quen quen, lòng bán tính bán nghi, kéo nó ra... Chát "Đồ biến thái!!!" Xử Nữ tặng cho Thiên Bình cái tát như trời giáng, dừng ở đó còn cầm cái vật tựa cái khăn dí vào mặt ngu ngơ hiểu gì của :" Sao lại đưa tôi cái quần của con ... ... ..." Thiên Bình giật lấy, xem xét lúc, khuôn mặt vẫn tỉnh bơ ra đó, gật đầu hiểu chuyện, thản nhiên : "Đây là của em tôi, tôi có thói quen nhét những thứ nó hay quên đem vào túi" Khuôn mặt của Xử Nữ trông khó coi thảm thiết, cái quần này đoán ra cũng dành cho thiếu nữ, mà em của Thiên Bình hay quên mặc nó... lẽ người em đó bị thần kinh hay... Trông đầu Xử Nữ bấn loạn, hôm nay quả may, đứng dậy lầm bầm định rời bị Thiên Bình chộp lấy bế xốc lên, bảo:" bị thương, để tôi đưa về" Từ góc nhìn này, Thiên Bình trông lãng tử làm sao, chiếc mũi cao, mắt sâu, môi mỏng son đào, khuôn mặt vuông vức từng góc cạnh, mái tóc dài phủ qua mắt trông càng bí , thu hút người khác. vô thức gật đầu, đôi mắt mê mẩn nhìn Thiên Bình, tay rút ra tờ giấy có địa chỉ nhà của chồng tương lại do mẹ đưa. Thiên Bình nhìn lướt qua, gật đầu và định hướng theo địa chỉ mà Xử đưa, vốn là phù thủy, tìm nhà cũng là trong những sở trường của . ~~~♥~~~ Tại nhà của Thiên Yết. Cự Giải lao nhanh đến bên cậu như con hổ đói chờ mồi, cần biết người phàm hay thần chỉ biết rằng dục vọng tăng nhanh bên trong từng mạch máu. Kéo cậu ra khỏi bồn tắm, xô cậu ngã xuống giường, rồi nhanh chóng cởi hết quần áo ướt nhem người ra, Giải khẽ liếm quanh bờ môi, khép mi mắt trông càng gian xảo làm sao. Thiên Yết bàng hoàng đến tin nỗi, hai tay bụm lấy cậu bé, nhưng liền bị tách ra cách mạnh bạo. Yết dở khóc dở cười: "Em nên làm thế... Chúng... ta... còn... chưa..." "Xuỵt..." Ngón tay thỏn thả đặt giữa bờ môi của Yết, Giải ma mị cắn môi dưới, nụ cười môi quyến rũ đến chết người, mái tóc ướt sũng rê bờ vai cậu. Cả hai thân thể lạnh toát vì nước chạm vào nhau, da thịt mềm mại áp chặt nhau, rồi những dòng điện ngàn vôn chạy rân khắp người. Thiên Yết vịn chặt hai bả vai của Cự Giải, cậu buồn cười bảo: "Cự Giải, tôi biết em phải là người vợ mà mẹ tôi đến. ấy là Xử Nữ, nếu em còn làm như thế này tôi chịu nỗi và làm ra chuyện xấu hổ với em đấy" Cự Giải cũng mỉm cười, chu choa choàng tay quanh cổ Thiên Yết: "Vậy hãy làm chuyện xấu với em , rồi với mẹ bỏ ta. vốn thuộc về em Thiên Yết à, em chỉ muốn làm tình với ngay bây giờ thôi" lần nữa Thiên Yết do dự, phải cậu muốn đè Giải xuống ngấu nghiến, thèm thuồng đến dãi, nhưng phải suy nghĩ cho tương lai , nếu mẹ cậu chịu và bắt phải lấy Xử. Chẳng phải làm khổ Cự Giải sao?. Trong lúc cậu do dự, Cự Giải ra tay nắm lấy cậu bé căng cứng phía dưới Yết, cậu ta ngóc đầu bóng loáng nhìn lấy hai người, chút nước nhờn nhờn tiết ra. Cậu bé muốn được ăn. Đành phải liệu lần rồi thôi vậy, Thiên Yết lật úp Cự Giải xuống, cậu đè lên , đôi môi ma mãnh chủ động hôn khắp cổ, xương quai xanh, nhàng nhấm nháp thưởng thức khuôn ngực đầy đặn của Giải. Cậu dừng lại, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đê mê của : "Em hối hận chứ?" Trong lòng Cự Giải cười như nở hoa, cả ngàn năm qua, Thiên Yết vốn là của Cự Giải, hối hận hay từ lâu dẹp bỏ hai từ đó rồi. :" đâu" Thiên Yết mỉm cười sủng nịnh, ôn nhu cúi đầu chơi đùa cùng đồi hoa tuyết sữa, mềm mại, trắng ngần lại vô cùng tay khi chạm vào nữa. Rầm Cánh cửa phòng của Thiên Yết bị bung ra cách mạnh bạo, cả Yết lẫn Giải đều giận bắn người ôm lấy nhau, lúc Giải nhìn người bên ngoài, khuôn mặt hoảng hốt bừng tỉnh trở nên vui vẻ lạ thường, kéo tay Yết qua bên, đứng dậy tung tăng dù người có mặc cái quái gì cả. Chạy đến bên Thiên Bình, ôm chầm lấy : "Thiên Bình, buồn ngủ quá!" Thiên Yết bên trong cụt hứng, mắt tối sầm, cậu nghe hai người là song sinh nhưng cũng cần gần gũi như thế chứ. Trong lòng ghen ghét chạy đến cướp lấy mỹ nhân:" ngủ với tôi" Xử Nữ như người trời rơi xuống hiểu gì, mặt đơ ra Thiên Bình nhàng, trầm ổn giải thích:" Đây là em tôi". Xử Nữ té xỉu, ngất trong cơn hoang mang, em Thiên Bình thiểu năng mà là tăng động, chồng sắp cưới của lại cùng em người để ý tò tý te. Ba người còn lại trơ mắt nhìn, chưa được phút ba mươi giây, Xử Nữ tỉnh ngất, cười trào phúng: "Tốt quá!" Sau đó nắm lấy tay Thiên Bình rời khỏi phòng:" Chúng ta nên quấy rối đôi tình nhân làm chuyện đại " Thiên Bình có chút chần chừ nhưng cũng rời . Cự Giải lại tiếp tục ve vãn Thiên Yết. Lúc này Yết mất hứng rồi, cậu lấy chiếc chăn to cuốn lấy Cự Giải như cái gối ôm, đặt lên giường, tắt đèn ôm ngủ. Cự Giải mở to mắt, thở dài:" có cần như con nít hay giận dỗi vậy ?" "Tôi chính là giận, là con nít đó" Trong bóng tối Cự Giải khó nhìn được biểu của Thiên Yết, cũng thiêm thiếp định ngủ nghe tiếng thút thít bên tai, da gà nổi sần cả lên, mặt méo xẹo :" bánh bèo hơn mức tôi nhớ rồi đó!" Trong bóng tối giọng nghèn nghẹn vang lên:" Tôi bị cảm rồi, mũi nghẹt hết bên" Ôi trời, vậy mà Cự Giải cứ nghĩ, Thiên Yết khóc vì ghen và tủi thân chứ?.