Chương Phiên Ngoại : NẾU THẾ GIAN CHÂN TÌNH CÓ ... Vai thoại tôi do Tiểu Cự đảm nhận vào hồi kết, chân tình của được đáp trả, bao nhiêu lâu chờ đợi để nhận lại được gì ngoài thất vọng tràn trề? nhớ đành, sao còn nỡ đẩy nàng xuống đáy vực thẳm sâu hun hút kia? Lúc Tiểu Cự tỉnh dậy thấy lồng ngực trống trải nhõm đến kỳ lạ, đưa tay vuốt mặt, đôi mắt ráo hoảnh tinh tường nhìn thấu qua màn đêm đen nơi Quỷ cốc. Lồm cồm bò dậy, vung cánh bàn tay tạo nên ánh hào quang trắng bạc rực rỡ, tia sáng ấy như soi rọi tất cả đáy cốc. Tiểu Cự hít thở thông, nơi đây khí quá dày đặc hôi tanh có lẽ rất lâu rồi có ánh sáng nào len lỏi xuyên thấu đến. Cái mùi ẩm làm khó chịu hắt hơi. "Là ai?", giọng xé tan gian tĩnh mịch vang lên, Tiểu Cự trầm ngâm đoán chừng kẻ đó có nguy hiểm hay , nhưng làm sao có thể nhận ra kẻ tốt hay xấu được trong khi còn chưa thấy được mặt mũi . "Tôi là Tiểu Cự sảy chân nên rớt xuống đây" Hơi thở nặng nề bao trùm lấy gian trầm uất, rú lên tiếng bi dài đằng đẵng tựa như con sói hoang bị bỏ đói lâu ngày:"Ngươi là ? Bản mệnh cũng khá đấy nếu chỉ là tiểu bình thường chắc chắn vong mạng" Tiểu Cự gật đầu:" giấu gì tôi năm nay ba ngàn hai trăm tuổi lố mấy mới mươi năm rồi" Vẻ ngây ngô của Tiểu Cự làm người kia bật cười, còn gầm rú hay nhe những chiếc nanh nhọn hoắc để đe dọa biến khỏi địa bàn của . bước ra khỏi bóng đêm đến trước mặt Tiểu Cự:"Gọi ta là Vô Diện" " là hồn bất tán sao?", cái bản tính ăn ngay thẳng như nhiễm sâu vào máu Tiểu Cự rồi, lúc nhớ kìm nén lại những câu lòng quá đáng, còn những lúc đầu óc trống rỗng ... Có gì đó. Vô Diện mỉm cười:"Ừ, biết tôi ở đây bao lâu rồi" "Tại sao lại chịu siêu thoát?" "Tôi thể". Vô Diện rồi trưng bộ mặt oán hận cho xem, cúi đầu chăm chăm nhìn hai bàn chân lướt mặt đất mà đúng hơn hề có chân. "Vậy hãy theo tôi". Vừa Tiểu Cự vừa lấy từ trong tim ra viên ngọc lấp lánh:"Đây là Lục Nhu, cũng chính là bản mệnh của " Vô Diện cảm kích sao hết nên lời, đưa tay định nhận lấy nhưng lại rút về, nheo mắt nhìn đầy hoài nghi:" ai cho thứ gì?" Tiểu Cự cười ha hả:"Đúng đúng" "Vậy muốn trao đổi điều gì?", Vô Diện đập tay lên trán, lắc lắc cái đầu mờ ảo có thể nhìn xuyên ra sau. "Cùng tôi tạo nên chân tình". Tiểu Cự biết vì sao lại thế, nhưng thế gian này mất lòng tin quá nhiều, đến nỗi nghĩ rằng chân tình hoàn toàn có . Đối với ! Vô Diện chấp thuận điều đó nhưng cũng chẳng biết phải làm sao, cầm lấy Lục Nhu, quỳ xuống lạy Tiểu Cự ba cái:"Sư phụ" Khóe môi Tiểu Cự giật giật, dở khóc dở cười:"Đừng gọi sư phụ, hãy gọi là Tiểu Cự. Từ bây giờ ngươi lấy hiệu Lục Xu, chẳng bao lâu nữa Lục Nhu giúp ngươi lấy lại nhân ảnh lúc trước" Lục Xu nhu thuận ngoan ngoãn, nơm nớp nghe lời:"Vâng" Tiểu Cự vỗ vào vai nhưng lại xuyên qua người , thở dài buồn thay cho Lục Xu, nhìn dáng tại của rất mờ nhạt nên thể thấy được khuôn mặt dáng vóc trước khi chết của ra sao. Tuy nhiên khí người tích tụ lâu ngày, thêm việc Quỷ cốc là nơi dành cho ma, cho nên mới tan biến, phần oán khí lưu lại tạo nên Vô Diện có tính hay hoài nghi. Đến cuối cùng, con đường mà tôi cũng chỉ có mình tôi? Còn người nỡ lòng vội vã bỏ rơi tôi?
Chương Hạ: Giai Thoại Người ta bảo tôi sống lách luật trời, đúng vậy, từ lúc tôi ra đời vốn hề có sao chiếu mạng, cũng chẳng được ghi chép tên trong sổ sinh tử của ma, thần tiên thậm chí là người trần. Cho nên... Dù có bất cứ điều xúi quẩy nào xảy đến với tôi. Tôi cũng thể chết. Thiên Hàn trở về lều trong tâm trạng u ám, cả bộ quần áo của đều bị bao phủ bởi lớp tuyết dày, nhờ những bông hoa tuyết trắng tinh đó tô điểm cho sắc đỏ kinh diễm tay . Lang Thất lo lắng ngồi trước lều Tiểu Cự cách xa lều Thiên Hàn, thấy Thiền Hàn trở về người đầy oán khí, tay chân tanh nồng mùi máu... Mùi hương này rất quen thuộc, Tiểu Cự! Lang Thất kiềm chế được tức giận cuộn trào trong lòng , nhanh cổ áo của Thiên Hàn bị nắm chặt nhấc bổng, Lang Thất như thét lên nghiến chặt hai hàm răng trắng vào nhau:"Tiểu Cự ở đâu?" Vẻ mặt mệt mỏi của Thiên Hàn trông thờ ơ chẳng quan tâm, hừ lạnh, nhếch môi cười giễu, mắt đảo về phía cánh rừng Thanh Ất tối tăm, thần sắc trong đôi mắt lên tất cả. Tiểu Cự gặp nguy hiểm. "Chó chết!" Bốp Lang Thất nện cú mạnh vào má Thiên Hàn khiến chao đảo ngã sõng soài mặt tuyết lạnh cóng. Thiên Hàn đứng dậy cũng chẳng thèm đánh trả ngược lại còn điên cuồng bật cười sảng khoái, khóe môi bị rách đường ứa máu, hơi thở của thoát ra tạo thành làn khói trắng khắc nghiệt giữa trời lạnh lột da này. Vụ ẩu đả giữa hai người khiến mọi người thức giấc ra khỏi lều, người nào người nấy dụi dụi mắt đứng nhìn. Lưu Tự chạy tới can ngăn Lang Thất:"Từ từ giải quyết nên đụng đến bạo lực" Thế nhưng Lang Thất nào để những lời đó lọt vào tai, cáu bẩn:"Tiểu Cự gặp nguy hiểm rồi, tôi còn có thể lịch thiệp với à?" đợi Lưu Tự trả lời, Lang Thất lao đến Thiên Hàn chân đạp lên phần ức Thiên Hàn khiến hưởng trọn cú thốn phổi, khí như bị trút sạch khiến ngừng ho khan, tay ôm lấy cổ chân Lang Thất hòng muốn đẩy cái chân bẩn thỉu đó ra. Nhưng tại Lang Thất như sắp điên lên mất, Thiên Hàn càng bấu víu vào chân , lại càng chà đạp, dùng lực đạp mạnh lên lồng ngực Thiên Hàn. Lưu Tự thất thanh:"Tiểu Cự gặp nguy hiểm" Lời cảnh tỉnh được tâm ma của Lang Thất, Lưu Tự chỉ thấy bóng dáng Lang Thất lao nhanh vào cánh rừng Thanh Ất và mất hút. Lưu Tự lắc đầu đến bên cạnh Thiên Hàn. Thiên Hàn ngừng ôm lực ho ra máu, nước mắt ứa mi nhưng vẫn cứ cười. Giọng cười đó nghe sao thê lương, ai oán hơn cả tiếng mèo kêu giữa đêm khuya. Đường Thanh Huyền từ trong lều chạy ra, khuôn mặt lười nhác bừng tỉnh lo lắng đỡ lấy Thiên Hàn nhưng bị hất tay:"Đừng chạm vào tôi" Lưu Tự đứng bên cạnh khoanh tay ngang ngực, bộ điệu hờ hợt như thường lệ:"Thiên Hàn có phải cậu nhớ lại tất cả rồi ?". Sau đó hướng mắt về đám nhiều chuyện đứng tụ hợp xung quanh, quát:"Nhìn cái gì? Về ngủ ma sói ăn thịt hết các người đấy" Bọn người kia khoác tay, đánh ngáp vài cái mới trở về lều. Thiên Hàn hé môi dù chỉ nửa lời, như kẻ tâm thần điên loạn ngồi mặt tuyết mà cười, nước mắt ngừng tuôn rơi má. Đường Thanh Huyền càng lo lắng, sợ hãi muốn an ủi nhưng hết lần này đến lần khác bị Thiên Hàn hất qua bên. Lưu Tự ngồi xổm trước mặt Thiên Hàn:"Nếu nhớ tại sao còn muốn hành hạ bản thân mình như thế?" Lúc này Thiên Hàn mới ngẩng đầu ngừng lại giọng cười đau thương tan nát cõi lòng kia, trong tiếng tim vụn vỡ đau nhói:"Tôi đẩy ấy xuống đáy vực, tôi giết chết ấy rồi. Tại sao?" Thiên Hàn luồn đôi tay nhuốm đầy máu khô vào đám tóc rối nùi, lắc đầu, giựt mạnh lấy tóc, cả khuôn mặt đỏ bừng, đường gân xanh đáng sợ nổi đầy trán , Thiên Hàn cuộn người ngã xuống nền tuyết, luôn miệng hỏi "Tại sao?". Tại sao lại đẩy Tiểu Cự xuống? Tại sao lại ra tay tàn độc như thế? Tại sao trái tim lại đau đến tê liệt? Những ký ức kia liên tục lập lại trong đầu khiến phát điên cấu chặt mười đầu móng tay vào da đầu đến bật máu. Trái tim ngừng thắt chặt, quặn lại từng cơn đến nỗi thở cũng đau, cười cũng đau, nhưng khóc lại khiến nguôi ngoai được phần nào. Nơi đây Thiên Hàn ngừng giày vò bản thân phía bên Tiểu Cự lại vô cùng bình thản, ung dung nhõm từ tốn vừa vừa ngắm cảnh sắc đêm lung linh. Lục Xu bay lơ lửng đầu Tiểu Cự, rất biết cách giữ im lặng để tịnh tâm mà suy nghĩ về những việc rắc rối, luyến tiếc tình cảm trong mớ dây nhợ bòng bong chưa thể thông suốt. ngang qua cây cầu gỗ, Tiểu Cự cúi người nhặt bộ quần áo khoác vào, còn phần nước kết váy dần rã ra và đông thành băng ngọc thanh khiết. Cũng lúc đó Lang Thất chạy đến nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc, tâm như giãn ra còn căng cứng hoảng loạn như ban nãy, nhào đến kéo Tiểu Cự vào lòng, giọng quở trách nhưng giấu được phần sủng ái:"Có biết rất lo cho em hay . Sao lại lâu đến như thế?" Nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng sao quá đỗi mềm mại, chút nào giống như bị thương, cả người khỏe mạnh, khí tức đều đều tán loạn suy yếu. Tiểu Cự choàng tay ôm lấy Lang Thất, giọng ma mị đan xen chút nũng nịu:"Người ta chỉ dạo thôi mà" Lang Thất thể phạt được, thở dài, mâu quang lên mười phần ôn nhu quan sát khuôn mặt tinh tế, ngây ngô của , vẫn chưa phát ra nơi lồng ngực trái của Tiểu Cự trở nên lạnh lẽo. Dời mắt về hướng có khí nặng nề, giật mình hỏi:" là ai?" Lục Xu rất hiểu lễ nghĩa nên đáp xuống quỳ trước mặt Lang Thất:"Tôi là Lục Xu đệ tử của Tiểu Cự" "Lục Xu? Bản mệnh Lục Nhu?". Lang Thất ngây ra, đưa mắt khó hiểu nhìn Tiểu Cự, chờ đợi câu giải thích từ . Tiểu Cự gật gù:"Nhờ Lục Nhu mà khi rơi xuống Quỷ cốc, cả thân thể, linh lực đều bình an vô . Vô tình bắt gặp Vô Diện coi như là duyên phận, thôi cho cùng theo lấy tên Lục Xu, thế nào em cũng muốn có đồ đệ mà" Lang Thất mắng , cũng chẳng tỏ vẻ bất mãn với quyết định này, hờ hững nhưng ngầm chấp nhận. Nắm lấy bàn tay lành lạnh của Tiểu Cự dẫn trở về lều như đứa con nít. Tiểu Cự mặc dẫn đường, đôi mắt sáng quắc của lần nữa thâu tóm tất cả hình ảnh khu rừng Thanh Ất vào tầm mắt rồi nhíu mày, chớp mi, tất cả nghiệt duyên của và Thiên Hàn từ ngàn năm trước bắt đầu nơi đây coi như trở thành hư vô, hồi ức đẹp nhưng mang theo điểm kết có hậu. Lúc Tiểu Cự trở về nguyên vẹn cùng Lang Thất, liền bắt gặp hình ảnh liêu, thập thò yên, chắc hẳn rằng lòng Thiên Hàn nóng như lửa đốt chờ ngóng tin . Thấy bình an lập tức vui mừng thả lỏng cơ thể, môi nâng lên nụ cười giaỏ hoạt nhõm, yên lòng, bước chân sải dài đến cạnh Tiểu Cự:" xin lỗi" Thiên Hàn đưa tay định chạm vào Tiểu Cự nhưng Lang Thất nhanh hơn bước che chắn trước mặt , đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ giận dữ, vẫn còn phẫn nộ về việc Thiên Hàn độc ác, gian trá đẩy Tiểu Cự xuống vực. Dù thế Thiên Hàn vẫn ngoan cố đưa tay ra hòng muốn giựt lấy Tiểu Cự. Tiểu Cự gắng gượng nụ cười đẹp khó coi nhất, mệt mỏi, ủ rũ lướt qua Lang Thất và cả Thiên Hàn để trở về lều, muốn nhắm mắt lại và ngủ, đến khi mở mắt ra tất cả tình ý trong mắt Thiên Hàn ban nãy muốn chúng đều biến mất. Cho dù tại có chăng nữa, cũng chẳng thể nào đáp trả. Trái tim này hóa băng lạnh lẽo giữa tuyết sơn vô tình rồi. Hồ Ly Tâm hơi cựa quậy, ấy mệt đến độ ngủ mê man nhưng môi vẫn luôn lưu lại nụ cười mị hoặc, có lẽ Ly Tâm mơ về giấc mộng xuân ngọt ngào cùng Thanh Huyền. Tiểu Cự thầm nằm xuống, gác tay lên trán thao thức rất lâu mới có thể vào giấc ngủ yên bình. Kỳlạquánhỉ? Khitôiyêungười, ngườilạilàm tôi đaukhổ, tổnthương, ôm lấybao nhiêu nỗituyệtvọng... Nhưngtôi vẫn nuôi hy vọng... Chođếnkhi... Tôikhôngcònvấnvương, quyếtđịnhtừbỏ... Thìngườilạibắtđầuđáp trả tìnhcảm trong quákhứmuộnmàng.
Chương Trung: Dù Là Nơi Chân Trời Góc Bể (1) Bất kỳ ở đâu, dù nơi chân trời góc bể chỉ cần em ở đó tôi nhất định đến... Chỉ cần em còn nhớ đến tôi, dù chỉ chút thôi cũng đủ cho tôi hi vọng mang tình của em trở về nguyên vẹn. Thiên Hàn nâng tay cố giữ lại bóng dáng khuất dần của Tiểu Cự nhưng hình ảnh đó nhòe , mong manh tựa tấm kính mỏng bị cú tung mạnh đến vỡ nát thành trăm mảnh. bật người tỉnh giấc, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, quần áo người vẫn còn chưa thay rất bẩn và tanh hôi. Mà nào có quan tâm, Thiên Hàn mở lều chạy nhanh về phía lều Tiểu Cự. Mặt trời chưa nhô qua khỏi tay người Thiên Hàn tức tốc tung lều Tiểu Cự trong đôi ngươi hoang dại. Tiểu Cự bị đôi bàn tay to nắm lấy giật mạnh khiến cả thân thể mệt mỏi mơ màng thoát khỏi cơn buồn ngủ, lồng ngực ai đó quá rộng bao phủ lấy chặt đến mức khí đều bị rút sạch. Vùng vẫy, Tiểu Cử chán ghét xô mạnh Thiên Hàn ra:"Buông tôi ra, đồ thần kinh này!" Thiên Hàn bị xô ra có chút thẹn, khuôn mặt trắng bệch vì lạnh dần hao hao đỏ lên, , đôi vòng tay dùng thêm lực siết chặt hơn:" nhớ lại hết tất cả rồi Tiểu Cự. xin lỗi, xin lỗi em rất nhiều, đừng rời bỏ " Đúng là hôm qua lấy lại được tất cả ký ức, nhưng chúng rất lộn xộn, mọi thứ theo trình tự trước sau, cả tình cảm của cũng chưa thể xác định ràng. Nhưng sau đêm mọi thứ trở về đúng vị trí của nó, nhớ da diết, nhớ đến độ muốn ôm lấy hòa quyện vào , nửa bước cũng thể tách rời. Trớ trêu thay, khi lấy lại được tất cả xúc cảm dành cho Tiểu Cự, đóng băng trái tim bị tổn thương sâu sắc của mình rồi. Để mặc Thiên Hàn ôm, chỉ lẳng lặng trơ mắt hướng về phía Lang Thất, đôi mắt lóe lên từng tia đau lòng, ảm đạm, Lang Thất khẽ xoay người buồn bã dợm bước rời , bóng lưng hiu quạnh độc của làm Tiểu Cự ngây ngốc đăm đăm nhìn theo. Trong tim trống rỗng, chút cảm giác vui buồn cũng có, huống chi cái vẻ tội nghiệp ấy có thể làm tim cảm thấy tội lỗi. Hồ Ly Tâm kéo lấy Tiểu Cự từ tay Thiên Hàn ra, ánh mắt long lên sòng sọc từng tia vân dữ dằn tựa như cọp mẹ che chở con trước kẻ nguy hiểm. Thiên Hàn cau mày, bàn tay nâng lên trung, dùng cách bạo lực hèn hạ với con chẳng khác nào thằng đàn bà, nhưng từ kiếp trước Thiên Hàn dùng cách tàn bạo đối xử với Hồ Ly Tâm rồi. Giờ chỉ là bạt tay có gì to tát. Nhưng bàn tay chưa hạ xuống, còn chưa thể chạm vào đôi má ngọc ngà mịn màng của Ly Tâm cổ tay bị bóp chặt, cảm giác đau nhói khiến thả lỏng lực tay hận ý trong mắt nhìn kẻ to gan đó. "Sao có thể đánh con chân yếu tay mềm?". Đường Thanh Huyền đứng trước mặt Ly Tâm che cho , đôi mắt dịu dàng, cảm thương cho người đối diện:"Hàn về lều thay quần áo ". Giọng thanh thót như tiếng nước suối mát rượi rót bên tai khiến ai nghe thấy cũng lòng, tâm trạng dù ủ dột tồi tệ đến đâu cũng trở nên vui vẻ lạ thường. Thiên Hàn cười đểu, khóe môi bất cần, vẻ chán ghét đạt cực hạn thực hư biểu qua khóe mắt:"Tránh xa, cậu nghĩ tôi thích cậu sao? Tôi chán ghét cậu đến chết đây, nhớ lại những lần ngọt ngào lúc trước tôi chỉ muốn ói thôi" Miệng lưỡi Thiên Hàn quả rất nham độc, ngừng phỉ nhổ kẻ khác. Kẻ mà từng thương, vung chân đạp người ta xuống tận cùng của địa ngục mới vừa lòng rồi hờ hững, vô tình bỏ . Đường Thanh Huyền tin những lời , đôi mắt trong veo mở to nhìn , Thanh Huyền như còn biết phát ra các chữ cái để ghép thành câu nữa. Hồ Ly Tâm bừng bừng tức giận nắm lấy tay Đường Thanh Huyền lôi , nhưng vẫn quên huýt mạnh vào cù chỏ Lưu Tự gần đó, căn dặn như bà chủ:"Bảo vệ Tiểu Cự cho tốt đấy!" Lưu Tự do dự gật đầu, đứng gần đó nhưng xen vô, chuyện nhà người ta chưa đến mức đổ máu, mình người ngoài có bổn phận, nghĩa cử gì mà chạy vào bênh vực bên này tấn công, cáo buộc bên còn lại. Thiên Hàn đứng trước mặt Tiểu Cự, vẫn dáng vẻ bất tuân và khí chất hơn người bao giờ để bản thân thua kém người khác, Tiểu Cự biết xin lỗi, mong quay về hay thách thức, ra lệnh nữa. Nếu Tiểu Cự về phải chăng xé tan nát thân thể tại đây, hoặc có thể lại nhẫn tâm hất xuống đáy Quỷ cốc để mặc tự sinh tự diệt? Váy áo diễm lệ loang lổ từng đốm máu đỏ tựa như vô vàn đóa hoa hải đường đỏ rực xinh đẹp, Tiểu Cự chạm vào váy áo rồi đánh mắt về phía Thiên Hàn, đôi mắt phẳng lặng gợn sóng, khuôn mặt chẳng khác nào mặt nước hồ tĩnh lặng vô xúc cảm:"Còn nhớ hay quên rồi, tối hôm qua chính ai đẩy tôi xuống đáy cốc kia?" Thiên Hàn nhìn xuống chiếc váy áo mềm mại được kết từ nước nằm trong tay Tiểu Cự từ bao giờ, nhìn lơ dù chỉ giây, cứ như rằng muốn chọc khuấy vào nỗi đau tội lỗi đêm hôm qua của . Thiên Hàn đưa tay chạm vào váy áo, lớp váy mềm mượt hơn cả tơ tằm và lạnh buốt hơn cả khối băng, rút tay về, đôi mắt lên tia thống khổ, trái tim đau như ai đó cắt nát:" phải muốn... chỉ là..." "Đừng nữa". Tiểu Cự lắc đầu nghe, cười mỉm, cái nụ cười biểu ý có chuyện gì từng xảy ra đó giống như nhát dao đâm xuyên, giết chết trái tim :"Tất cả qua rồi" bình thản vỗ bên vai Thiên Hàn, ngược lại với vẻ mặt bình tĩnh của là chết lặng, mâu quang sa sầm tia sáng nhàn nhạt nào có thể soi rọi khoảng mù mịt trong đôi mắt . Thấy bước chân của Tiểu Cự định bỏ , luống cuống nắm chặt cổ tay yếu ớt của lại, lòng cắn rứt hoang mang suy nghĩ:"Em đừng , đừng bỏ tôi. Nếu em rời tôi cũng theo em nếu tôi chết mất" Bàn tay quá to và lực mạnh, cái nắm chặt đó vô tình hằn năm dấu tay kỳ dị lên da thịt trắng như tuyết của Tiểu Cự, nhoi nhói ở cổ tay, giựt ra nhưng đủ sức để chống trả, bàn tay tê rần, đôi má cũng bắt đầu khó chịu mà phớt đỏ. "Buông ra", ra lệnh cho Thiên Hàn buông tay ra, nhưng lại càng nắm chặt hơn, đôi mày diều hâu đậm khẽ chau lại, nhất quyết lì lợm đến cùng:"Em được bỏ tôi " "Tôi đau! làm đau tôi đấy, bỏ ra!!!". Tiểu Cự phớt lờ câu của Thiên Hàn, chỉ cần biết quằn quại, khó khăn vùng ra khỏi kiềm chế của . Thiên Hàn buông, dáng vẻ của trông đơn lẻ và tan nát, trái tim đập mạnh, hơi thở càng lúc càng nặng nề trì trệ quá trình suy nghĩ não, cái khí lạnh ăn sâu qua lớp áo khoác bông dày, chúng len lỏi xuyên thấu đến từng mạch máu khiến tay chân trở nên chậm chạp khó khăn hơn. Tiểu Cự chính là sử dụng phép đẩy nước hòa cùng gió vào cơ thể Thiên Hàn khiến lạnh chết mới thôi. Tuy vậy vẫn cứ ngoan cố cứng đầu đứng đần ra đấy, tay hề nới lỏng dù chỉ chút. Khóe môi cong vẽ vời nụ cười nửa có nửa , hình ảnh ấy khắc họa nên vẻ độc thảm hại, nhưng cũng chứa đựng hàm ý lạnh lẽo đến rợn người:"Em thể rời được, nếu tôi chết cũng phải bên cạnh em đến phút cuối" Tiểu Cự cắn môi, ánh mắt lóe lên tia hãm hiếp ngoan độc:"Buông ra, tôi chắc chắn giết chết đấy" " buông", nụ cười của càng hơn, nét mặt bi thương tan nát cõi lòng, sợ chết nữa, bao kiếp sinh ly tử biệt chai lì rồi. Thiên Hàn cứ như vậy mà nhìn , cả đôi mắt dịu dàng ấm áp cũng chỉ có thể chứa đựng duy nhất hình bóng của Tiểu Cự. Trái tim đau nhói, lạnh buốt, đầu óc choáng váng tê dại bởi cái khí lạnh đóng băng tất cả sống của . Nhưng Thiên Hàn thể buông tay, thể để mất lần nữa, quãng đường đến đây rất dài, rất khó khăn và gian khổ. Tiểu Cự mà luôn thương, đời đời kiếp kiếp trôi qua điều khiến hối hận nhất là để tuột mất :"Có chết cũng buông" tình Tiểu Cự rất nóng giận vì đau, chứ trong tim chẳng hề rung động vì biểu cứng đầu, lụy tình của đâu. Lý do ai cũng biết rồi đấy, trái tim từng mở rộng cửa chờ cho đến khi tàn nhẫn khóa chặt nó từ bên ngoài bằng những cử chỉ, hành động độc ác, chà đạp, trêu đùa, gian xảo muốn chiếm lợi từ nó. Tất cả là quá khứ bị đóng chặt rồi!. Nhếch môi cười khinh rẻ, miệt thị biểu đáng tin của , từ khi nào trở nên dễ hoài nghi đến như vậy:"Tôi đến tận chân trời, cũng muốn cùng à?" Thiên Hàn chắc nịch khẳng định:"Dù nơi đó là chân trời hay địa ngục, chỉ cần ở đó có em" Tiểu Cự cười lạnh, hừ hừ vài tiếng chế giễu, thần sắc trong đôi mắt trở nên hờ hợt, lơ đễnh hề có ý quan tâm điều đó hay giả:"Được rồi, buông tay tôi ra người ta nhìn kìa" Yết hầu của trở nên lưu thông hơn còn chất giọng khàn đục, nghèn nghẹn như dồn nén cảm xúc vỡ òa nữa, là con trai sao có thể khóc, nhưng vì khóc càng phải chịu nỗi đau quặn tim, muốn đấm tay vào ngực đến tổn thương tim phổi để thôi nhức nhối nghẹt thở nữa. Vẫn còn chưa tin lắm vì đôi mắt hững hờ, chẳng xem trọng lời vừa ra:" chứ?" "", Tiểu Cự trao cho nụ cười ấm áp, thanh tú tựa mùa xuân hé nở giữa bạt ngàn cánh hoa tuyết lấn át cơn lạnh lẽo giữa gió đông khắc nghiệt. buông tay ra, máu trong cơ thể cũng dần lưu thông lại, nhiệt độ cơ thể ấm dần lên, thở phào nhõm, trong thoáng chốc ánh mắt trở nên tươi rói dị thường:"Vết thương của em sao rồi?" Thiên Hàn quan tâm hỏi. Thế nhưng Tiểu Cự lại trả lời như có lệ:" chết được" Sau đó nâng bước về phía tấm màn che dành để tắm rửa mặt của phái nữ, nơi đó có nước ấm, theo nghĩ là vậy. Thiên Hàn cũng lủi thủi theo sau bước chân của Tiểu Cự, cho đến khi kéo màn bước vào cũng định vào chung. trừng mắt:" đâu đó?" Lúc này Thiên Hàn mới bừng tỉnh đưa mắt nhìn mọi người xung quanh ngừng trố mắt kinh ngạc nhìn , cũng phải vốn có cảm giác với con , sao hôm nay tự dưng lại dây dưa dứt với học sinh mới bí - Tiểu Cự. lúng túng gãi gãi đầu:"Em vào ", chữa ngượng bằng nụ cười toe toét, cười híp luôn cả ông mặt trời. Tiểu Cự lẩm bẩm gì đó, mặt xụ xuống, đanh đá kéo tấm rèm che lại rồi dụng phép lấy nguồn nước ấm tích trữ vào cơ thể. Nước ở Thanh Ất quá lạnh, dù thuộc mệnh thủy chăng nữa cũng thể nào chịu nổi giá rét đó quá lâu. Các lều trại sau khi vệ sinh cá nhân xong liền tập hợp đông đủ trước mặt thầy tổng phụ trách đoàn trường, cùng với thầy khối trưởng môn thể dục. Đây chính là hai người tổ chức cuộc dã ngoại, cắm trại với mục đích gắn kết bền bỉ tình đoàn kết giữa giữa các học sinh cuối cấp. "Chào các em, hôm nay là ngày thứ hai chúng ta ở Thanh Ất đúng ? Chúng ta đến đây vừa chơi vừa học, rèn luyện kỹ năng sống cũng như cách làm việc theo nhóm. Cho nên nhiệm vụ cần đạt của cả ngày hôm nay đó chính là tìm thức ăn cây trái, và đặc biệt hơn tất cả đó là nguồn nước. Các em cũng biết Thanh Ất từ lâu đóng băng toàn bộ khu vực thế nên nguồn nước ở đây có thể còn tồn tại, đòi hỏi các em phải có kiến thức thực tiễn hoạt động nhóm, giúp đỡ phân chia nhau tìm được thức ăn hoặc nước. Cũng đừng lo về việc an toàn, dù ở đây là nơi có người sinh sống chăng nữa, gần đây cũng có thú dữ ve vãn, nhà trường có thể bảo đảm việc đó. Các em có quyền tự do lại trong vòng mười dặm được rời khỏi bìa rừng tò mò nhìn xuống đáy vực Bạch Hà, nghiêm cấm tuyệt đối. Còn bây giờ các em chia nhóm từ tám đến mười người ra , sau năm giờ tập hợp về đây, đội về sớm nhất và có đầy đủ chiến lợi phẩm được điểm tuyệt đối môn thể dục, những vậy đội đó còn được miễn kiểm tra các bài thể dục từ đây đến cuối năm. nghe chưa?". Thầy khối trưởng môn thể dục nâng giọng nam cao, uy phong lẫm liệt ngẩng cao đầu, nâng ngực, hất cằm về phía học sinh. " " Bên dưới nghiêm trang hô to rồi giải tán bắt đầu chọn đội. Bên phía đội Tiểu Cự cũng biết, Đường Thanh Huyền bị Hồ Ly Tâm kè kè bên cạnh, ngừng thừa nước đục thả câu ăn đậu hủ trộm, còn Lang Thất phải bảo vệ Thiên Di nên luôn sau lưng kéo về đội của mình. Lưu Tự và Tuệ Tuệ sao cũng được, bọn họ chuyện quên trời đất, biết có gì để mà cứ luyên thuyên ngừng. Tiểu Cự khát nước thay cho hai người họ. "Chúng ta hái trái cùng nhé!". Thiên Hàn thay áo khoác tươm tất chỉnh chu hơn, cũng rửa mặt chải đầu, những vậy còn xịt dầu thơm nữa. Tiểu Cự phản đối cũng chẳng lời chấp thuận, đảo mắt về phía thờ ơ lạnh nhạt tiêu sái bước . Thần thái cao khiết, thanh thuần của Tiểu Cự hề bị nhiễm chút bụi trần, trông vẫn thoát tục như lần đầu gặp gỡ, chỉ là trái tim nơi lồng ngực còn đập, còn nóng bỏng khao khát được thương nữa. Chân tình quá sâu đậm, dai dẳng mãi dứt khiến người động lòng... Trái tim đó dù có đóng băng hay hóa thành tro bụi cũng có lúc tan chảy, trở về hình dạng nguyên vẹn thuở ban đầu.
Chương Trung: Dù Là Nơi Chân Trời Góc Bể (2) Nữ tử trong lòng nhuyễn ngọc ôn hương, vẻ đẹp thoát tục này có thể cướp mất hồn phách của bất kỳ nam nhân nào dám bén mảng đến gần nàng. Nàng giống như ly rượu mạnh đắt tiền và thơm nồng kê sẵn bên môi, ta thoáng thích vui vẻ nhấp ngụm thưởng thức... Chỉ cần nhấp thôi, chút tư vị dư nơi đầu lưỡi cũng đủ làm ta say luyến, tâm tư bay bổng đến chín tầng mây, khiến ta dây dưa khó cưỡng mãi mãi đắm chìm trong cõi trầm mê... Bước nối bước lớn, thanh vang vọng khắp cả khu rừng Thanh Ất, những tiếng bước chân dẫm đạp lên tuyết đôi lúc vô tình trúng cành cây khô rơi rớt và đóng băng tự bao giờ. Tuệ Tuệ thích thú ngắm nhìn xung quanh, :"Nơi đây quen thuộc!" Lưu Tự bên cạnh, mỉm cười hiền hòa với :"Đúng vậy, nơi đây rất quen thuộc" Tiểu Cự ngồi nghỉ dưới gốc cây trụi lá chỉ trơ ra từng cành cây sần sùi được bao phủ lớp tuyết dày, đưa mắt nhìn đôi uyên ương nhắc về chuyện cũ, biết những ngày qua Lưu Tự được bao xa về việc lấy lại tình của giai nhân, ký ức của Tuệ Tuệ liệu có trả lại hay cùng tạo nên hồi ức mới, tình có chia cắt đau thương vạn năm trước? "Tiểu Cự" "Hử?" Thiên Di từ sau lưng Tiểu Cự bước đến, Thiên Di ngồi cạnh , hướng mắt theo phía Tiểu Cự chăm chú ngắm nhìn nãy giờ:"Lang Thất là người như thế nào?" Tiểu Cự chống cằm, nhoẻn miệng cười cho có lệ:" ấy rất tốt, người có thể hy sinh tính mạng cũng chỉ để bảo vệ người thân của mình" Thiên Di gật gù, trầm ngâm, hai tay ôm lấy đôi chân cằm tì lên đầu gối, ánh mắt trong veo tinh nghịch ngừng quan sát Lang Thất. Tiểu Cự lần này là buồn cười :" phải cậu ghét ấy lắm sao?" "Cũng thể ghét hay thích!", đôi má Thiên Di đỏ ửng, nhìn cũng đủ biết Tiểu Cự chạm đến nội dung nhạy cảm, sợ ai ra tim đen nên Thiên Di trở nên lúng túng đứng phắt dậy:"Tôi nhớ còn phải tìm trái cây" Sau đó bóng Thiên Di chạy , bóng dáng chợt khuất dần, Tiểu Cự thấy thế liền lớn tiếng gọi Lang Thất:"Đừng để ấy vào rừng mình" Lang Thất gật đầu hiểu ý, xoay lưng nhanh chóng đuổi theo Thiên Di. Tiểu Cự chợt nhớ đến Lục Xu, nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy đâu, trong lúc nghi hoặc từ đâu lòi cái đầu ra làm giật nảy:"Tiểu Cự tìm tôi?" " muốn hù chết tôi à?", vỗ ngực biểu thị trái tim mong manh, bóng vía xém tý nữa bị Lục Xu hù làm cho nhảy ra khỏi lồng ngực. " phải đâu, tôi chỉ trốn thôi", Lục Xu oan uổng trả lời. "Trốn? Trốn ai?". Tiểu Cự khó hiểu nắm lấy mảnh hồn vất vưởng vắt chéo cây xuống. Lục Xu lắc đầu, hình dạng của tuy được Lục Nhu tích hợp lưu giữ lại nhưng vẫn chưa ra được hình dáng tròn méo thế nào. khó nhìn được môi lúc này là cười hay rũ xuống nữa, thế nhưng từ Lục Xu cảm nhận được điều gì đó bất thường. Buồn chán quá mức Tiểu Cự đành dạo mình xung quanh xem có gì để giải trí, bỏ hết những suy nghĩ rối rắm trong đầu . Lục Xu cũng rất ngoan ngoãn im lặng bay lơ lửng cạnh . Thiên Hàn từ sau lưng ôm choàng lấy Tiểu Cự khiến Lục Xu tan biến thành làn sương mờ trắng xóa giữa gió tuyết, vô tình thoáng qua nhìn thấy tia ngoan độc trong đôi mắt trắng đục kia, hình dáng này thực chút nào. Lục Xu ở đâu? Người nãy giờ chuyện là thứ quái gì?. Tiểu Cự mang theo cục tạ nặng đặt lên vai, nhiều thứ xảy ra mà chẳng hiểu cái mô gì, muốn gỡ đôi tay siết chặt của ra lời thầm êm dịu vang lên bên tai :" lạnh lắm!" Tiểu Cự khó chịu nới lỏng cánh tay ra chút rồi mới ngẩng đầu, giương đôi mắt vô cảm nhìn khuôn mặt trắng bệch của , bất giác hoảng hốt giang đôi tay xoay người ôm trọn trọng lực ngã về trước của Thiên Hàn. Vì quá nặng cho nên cả hai cùng ngã sõng soài tuyết trắng, Tiểu Cự còn chưa hết kinh hoàng, định kêu gọi giúp đỡ Thiên Hàn yếu ớt lên tiếng:"Đừng, bọn họ biết đấy!" "Bọn họ là ai?". Tiểu Cự đưa tay vào vạt áo bông khoác dày của Thiên Hàn ngừng tìm kiếm cội nguồn của việc làm bị thương, đến khi đôi tay chạm vào mảnh ươn ướt nhơn nhớt, quờ quạng lấy tay bịt chặt vết thương loang lổ máu tươi dưới bụng :"Thiên Hàn bọn họ là ai?" như thét lên, trái tim còn nhịp đập dần trở nên đau nhói cảm giác nóng bừng ngừng thiêu cháy lồng ngực trái Tiểu Cự. Thiên Hàn sắp rơi vào cơn mê, mất máu quá nhiều, thời tiết khắc nhiệt lạnh cóng thế này làm sao người trần như có thể chịu đựng nổi. Ngẩng đầu, Thiên Hàn cố dùng chút sức tàn còn lại chống khuỷu tay nâng thân thể lên vô cùng cực lực, nhọc nhằn, từ lòng bàn tay của phát ra luồng sáng quen thuộc, mỉm cười với , nụ cười yếu ớt ấy làm lòng quặn thắt. Rồi ánh sáng từ đôi mắt ấm áp đau thương của tắt dần , mi mắt trĩu nặng nhắm chặt, khóe môi hạ xuống, ngất lịm người , khuôn mặt vùi vào lớp tuyết bên dưới, chiếc cằm nhọn mạnh mẽ tì nơi hõm cổ Tiểu Cự. "Thiên Hàn?", gọi , nhưng vẫn im lặng trả lời :"Thiên Hàn? sao rồi?" Tiểu Cự rất sợ, nhịp đập từ trái tim của yếu quá thể giúp được cho nếu cứ đè chặt xuống lớp tuyết như thế này được. Lấy viên ngọc phát sáng từ tay Thiên Hàn, Tiểu Cự khỏi kinh ngạc, nhưng rồi đôi mắt hạ xuống, tia ngoan độc qua ánh mắt , nỗi thất vọng đau buồn đan xen nuối tiếc giấu trong đó:"Lục Xu" Viên ngọc phát sáng tay chính là Lục Nhu, cho Lục Xu tất là viên ngọc luôn cùng chủ thể của nó, nhưng bản mệnh và chủ thể tách riêng chỉ có thể là nguyên do duy nhất. Vốn dĩ Lục Xu chưa từng chết, bản mệnh của là sương mù cho nên mới có hình dạng mờ ảo của Vô Diện. Tiểu Cự ôm lấy thân thể ngừng hạ nhiệt độ trở nên lạnh ngắt của Thiên Hàn, bật cười vang vọng chua chát trong cánh rừng Thanh Ất. màn sương mù bao phủ lấy tấm lưng Thiên Hàn, cảnh giác im bặt , chôn vùi khuôn mặt lớp tuyết dày chỉ còn đôi mắt chăm chăm nhìn kẻ vừa lướt qua cùng ba con quỷ khác. Kẻ đầu chính là Lục Xu, cười ha hả, chất giọng xảo trá vang lên:"Cái gì mà đại ngàn năm chỉ qua cũng chỉ là con ngu thôi. Cả sương mà cũng nhận ra, còn cho ta viên ngọc vô dụng kia làm bản thể" con khác sau, mang hình dạng nửa người nửa rắn, ngoan ừ hử nơi yết hầu:"Thế ngươi tính bao giờ mới ra tay?" Lục Xu trả lời:" tại có Ma Vương bên cạnh con ngu đó ta thể ra tay lấy được phong thủy linh tinh, đợi đến khi lừa được bọn chúng tách ra, ta ra tay" Hai con quỷ còn lại đen thui, lùn tẹt xấu xí dường như chỉ là kẻ đầy tớ theo, chúng có bất cứ tiếng nào. Quỷ rắn lại :"Nhưng tên Thiên Hàn đó nhận ra ngươi rồi" Lục Xu gập người, lớp sương trắng đục run lên rồi tản ra bốn phía:"Tên vô dụng đó làm được gì? Định trở về cảnh báo cho con đó à, ta chỉ hỉ mũi cái bay tận tám dặm, những vậy còn bị treo lủng lẳng cây nữa... hahaha..." Tiểu Cự nắm chặt đấm tay, ôm chặt Thiên Hàn hơn, lớp tuyết phủ càng lúc càng dày, máu cũng đông lại còn ỉ tuôn ra nữa. Nhắm mắt, Tiểu Cự gọi Lang Thất bằng phép truyền , mong có thể nghe thấy mà đến kịp trước khi bốn con quỷ ghê tởm kia nuốt sạch . Thiên Hàn mở mắt, thần sắc trở nên mơ màng nhưng vẫn vùng đứng dậy gây chú ý cho lũ quỷ, Tiểu Cự đưa tay muốn nắm chặt Thiên Hàn lại nhưng hất tay ra, chỉ tay về hướng trước mặt, chất giọng nghèn nghẹt yếu ớt:"Chạy " chạy hướng ngược lại nơi chỉ cho , bọn Lục Xu cười khanh khách chậm rãi lướt mặt đất, Tiểu Cự đau lòng nhìn Thiên Hàn trở thành con mồi bị lũ thợ săn thả rong, chơi trò mèo vờn chuột trước khi kết liễu nó. Tuy có sức mạnh của phong thủy linh tinh nhưng căn bản cũng chỉ hộ thể, hoặc múa rìu qua mắt thợ thôi, bọn này cũng hơn ngàn năm mới có thể lừa vố ngoạn mục thành công hoàn hảo đến như vậy. khí khuất dần, từ lớp tuyết vùng dậy chạy nhanh về phía Lưu Tự cùng Tuệ Tuệ, nhưng chẳng thấy ai ở đó, hai người họ đâu rồi?. Bỗng nhiên xung quanh lại xuất làn sương mù mờ ảo dày đặc hơn cả khi nãy, tiếng hự nặng nhọc vang lên, tiếng la đau đớn thống khổ như nhát dao ghim chặt vào tim :"THIÊN HÀN!" Tiểu Cự mặc kệ có chết hay sống, sống hơn ba ngàn năm, cái gì cũng thưởng thức và nhìn thấy hết rồi, thế gian này chỉ lưu luyến chờ đợi người, thể để chết được. phá tan lớp sương mù, cả người toát ra luồng khí mạnh mẽ lạnh lẽo bức người, lồng ngực trái như tan rã, ánh sáng màu bạc xuyên thấu qua lớp sương dẫn đường tìm Thiên Hàn. Đôi mắt long lên sòng sọc từng tia lửa bạc giận dữ, hùng hổ như con thú bị thương chu lên tên gọi bạn tình. Mái tóc đen nhánh trong thoáng chốc trở nên trắng bạch xõa dài ngừng bay tán loạn trong gió. Bước chân dừng lại trước vực thẳm Bạch Hà, phía dưới là Quỷ cốc nếu như người thường rơi xuống chỉ có thể chết mà thôi. "Thiên Hàn". nằm phục trước mặt , Tiểu Cự nhào đến ôm chặt lấy Thiên Hàn vào lòng, đưa tay vuốt ve khuôn mặt trắng bệch, đôi môi tím ngắt cùng trái tim còn đập nữa, nằm đó đôi mắt ngắm nhìn, thân thể buông thỏng. đưa tay lau má mới hay ra huyết lệ thấm đẫm khuôn mặt rồi, từng giọt đỏ thẫm rơi xuống đôi má trắng của , cảnh tượng diễm lệ bi thương ấy như được tô điểm bởi quang cảnh u mịch xung quanh, gió tuyết nổi lên cuồn cuộn bao phủ lấy hết tất cả Thanh Ất, đáy vực sâu thăm thẳm kia của trở nên mờ nhạt , xung quanh chỉ toàn là hoa tuyết. "Đồ ngốc Thiên Hàn, tôi còn phải đợi bao nhiêu ngàn năm nữa đây? Sao cứ bắt tôi phải chờ, phải tìm kiếm, rồi lại phải làm tôi. tỉnh lại nhanh , chúng ta thử đổi vai xem, tìm còn tôi luân hồi cho. Đáng ghét!". Tiểu Cự nở nụ cười trong khi nhiễm huyết lệ vẫn tuôn rơi, những cánh hoa bỉ ngạn nơi Vong Xuyên ra trước mắt Tiểu Cự. ôm lấy Thiên Hàn lao xuống Quỷ cốc. Ôm chặt lấy , thương áp mặt lên đôi má lạnh toát của :"Mặc kệ nạn kiếp, tôi phải mang trở về". Tiểu Cự nhắm mắt chờ đợi cái chết của đại dưới Quỷ cốc, dù biết rằng thể nhưng phải liều, phải xuống được địa ngục mang trốn khỏi đạo luật luân hồi. Thế nhưng cả thân thể bâng bâng, lực hút mạnh kéo từ vực thẳm trở về. Tiểu Cự chậm rãi buồn bã mở mắt, vòng tay mềm yếu của vẫn giữ chặt lấy Thiên Hàn. Lang Thất ôm lấy , kéo ra khỏi thân xác nguội lạnh của Thiên Hàn, lấy cây quạt từ trong túi ra, cái phẩy quạt biến thành thanh nhuyễn kiếm quen thuộc. Tiểu Cự sợ hãi nắm chặt thân xác Thiên Hàn hơn, bước lùi về sau, cố giằng co lấy . Lang Thất tức giận quát:"Em còn chưa chịu mở mắt nhìn nhận mọi thứ sao?" Tiểu Cự bừng tỉnh sau tiếng hét lớn của Lang Thất, ánh mắt của dịu dần tia sáng chói lóa kia, cúi đầu nhìn Thiên Hàn trong thoáng chốc thay hình đổi dạng. tên nửa người nửa rắn nhìn , khóe môi nâng cao nhìn đầy hiểm độc, mười ngón tay bấu chặt vào hai bên bả vai Tiểu Cự, Lục Xu xuất từ đám sương mù kết tụ thành hình thể, nhát xuyên tim. chạm vào tim Tiểu Cự giật mạnh thứ rỉ máu ngừng đập lên thình thịch. Đôi mắt Tiểu Cự dần trở nên mông lung, tên quỷ rắn thả móng vuốt ra khỏi vai , thân thể nặng nhọc ngã về sau, và trong thoáng chốc thấy Thiên Hàn cùng ánh mắt chết lặng của , đứng đó ôm lấy vết thương ở bụng sau lưng Lang Thất. mỉm cười, may sao cả, vẫn còn sống... Tiểu Cự rơi thẳng xuống Quỷ cốc, tại trong người có phong thủy linh tinh, chẳng khác nào con người bình thường, và nếu người trần có trái tim... Người đó thể sống. Trước khi Tiểu Cự rơi vào bóng tối vĩnh hằng, lồng ngực trống rỗng nhưng vẫn có thể khóc. Khóc vì hạnh phúc hay muốn mắng Thiên Hàn ngốc nghếch. Tại sao lại lao xuống đáy vực sâu thẳm chết chóc kia cùng cơ chứ? Dù là nơi chân trời góc bể, địa ngục cũng từ nan, chỉ cần em ở đâu tôi nguyện vô cùng kiếp đến đó cùng em. Nếu chân tình thế gian này trong mắt em thực còn tồn tại nữa... hãy tin ở tôi... tôi tạo nên chân tình sâu đậm... để cho em còn phải lần rơi lệ vì tôi nữa...
Chương Trung: Đại Viên Mãn Ngàn năm trôi qua giữa chúng ta tiến được bao xa hay vẫn giữ mãi ở thời điểm khởi đầu...? Thiên Hàn tóm lấy được cánh tay buông thỏng chút lực của Tiểu Cự, cố gắng ôm lấy chặt, mâu quang dịu dàng, ôn nhu chỉ vẹn nguyên cất giữ hình bóng :"Tiểu Cự, tôi cùng em luân hồi chuyển kiếp" Nhắm mắt, thả cơ thể rơi tự do cùng ... chờ đợi... Nhưng rất lâu cũng thể chạm đáy vực, nghĩ bản thân tan xương nát thịt đến nỗi còn hay biết cảm xúc trước khi chết thế nào. Choàng mở mắt, Thiên Hàn kinh ngạc nhìn làn khói đen tuyền uyển chuyển bao phủ lấy hai người, huơ tay định chạm vào làn khói chợt tản ra trong chốc lát lại bắt đầu hợp thành những đường sóng gợn màu đen li ti kỳ quái. Thiên Hàn chưa kịp hiểu chuyện Lưu Tự xuất bay lơ lửng bên cạnh . Tuy bị hù bất chợt nhưng Thiên Hàn cảm thấy giật mình, ôn tồn hỏi:"Ngươi cũng là ?" Lưu Tự gật đầu đáp, trầm ngâm, khuôn mặt biểu sắc thái vui tươi hay sầu bi, dụng phép đưa Thiên Hàn cùng Tiểu Cự trở lại bên . Thiên Hàn cảm thấy chóng mặt choáng váng, lên xuống cái vực sâu đen ngòm này mấy bận, tim lần nào cũng muốn rớt rụng ra ngoài, vỗ ngực ôm lấy Tiểu Cự thoi thóp chạy đến bên cạnh Lang Thất. Lang Thất đứng chết lặng tại chỗ, đôi mắt hằn lên từng tia máu đỏ căm phẫn, phải bỏ mặc Tiểu Cự rơi xuống cứu chỉ là biết Lưu Tự ở dưới đó chờ đợi điều bất trắc xảy ra. Chính thời điểm này Thiên Di bị lỗ hổng của đồng hồ cát hút về hai ngàn năm trước, nào dám tách rời Thiên Di nửa bước. " sao, ấy sao đâu". Hồ Ly Tâm đón lấy Tiểu Cự từ tay Thiên Hàn, dùng Lục Nhu sáng rực vãn thể lưu ly tay Tiểu Cự đặt vào vết thương. Miệng vết thương nhiễm huyết hở rộng dần kết lại, da thịt mềm mại trong thoáng chốc lành lặn trở về hình dạng nguyên thủy. Hồ Ly Tâm thở dài nhõm, nhưng khuôn mặt vẫn xám xịt biến sắc:"Cần phải lấy lại trái tim cho Tiểu Cự, nếu ấy thể tỉnh được" Lang Thất gật đầu, dù lòng yên tâm nhưng vẫn phải , trước khi tác chiến tấn công tên vụ kia, còn quên để lại câu mệnh lệnh buộc phải thực thi:"Bảo vệ mọi người" Lưu Tự cùng Lang Thất xông lên phía trước, song kiếm hợp bích, dù rằng chiêu thức này dùng cho mệnh dương tương khắc tương đồng mới có thể phát huy hiệu lực, nhưng trong giờ phút này ai còn quan tâm dương kết hợp chứ. "Vụ to gan, ngươi chịu chăm chỉ tu hành ngàn năm ham chơi đành còn ra tay độc ác với đại ngàn năm. Xem ta trừng trị ngươi thế nào" Lưu Tự hùng hồ lao đến cùng mũi kiếm nhọn hoắc lóe sáng đâm thẳng vào tim Lục Xu, nhưng mọi việc đơn giản như nghĩ, thanh kiếm thể tổn thương Lục Xu, nó xuyên qua vụ khiến ta cười điên dại:"Ngươi nghĩ có thể giết được ta sao?" "Ma Vương ta thể thu phục thứ lai tạp rác rưởi như ngươi", Lưu Tự hừ lạnh nhổ ra ngụm nước bọt, đáng mắt về phía Lang Thất rồi hất mặt. Cả hai liền hiểu ý nhau, kẻ tấn công người bợ đỡ. Bên đây tiếng kiếm phổ và pháp khí giao chiến phát ra từng tiếng nổ long trời lở đất phía cả bọn Ly Tâm ngừng luống cuống phát hoảng lên vì Tiểu Cự. Khuôn mặt Tiểu Cự xanh xao hốc hác, đôi má hóp chặt đến mức có thể nhìn thấy cả xương gò má. Lòng Thiên Hàn nóng như lửa đốt, đứng phắt dậy định lao đến chỗ giao chiến ác liệt kia mà trả thù nhưng lại bị Thanh Huyền kéo về:"Muốn chết hả?" "Buông ra!!!". Thiên Hàn vẫn luôn cứng đầu như thế, độc đoán luôn quyết định mọi thứ, vùng vằng ra khỏi cái nắm chặt của Thanh Huyền, phát điên lao về phía trước. Tuy nhiên tình huống này lại càng làm cười được khóc cũng chẳng xong. Tuệ Tuệ run rẩy từ đâu hóa ra hai dãy lụa trắng quấn lấy ngang hông Thiên Hàn kéo về. Mọi người kinh ngạc nhìn Tuệ Tuệ và cũng bàng hoàng về khả năng của mình, vì mới sử dụng sức mạnh phi thường này, nên còn yếu chỉ cần cái xé mạnh của Thiên Hàn, có thể thoát ra khỏi, năm lần bảy lượt xé rồi bị quấn khiến đuối sức mặc Tuệ Tuệ kéo về yên bề bên cạnh Tiểu Cự. Tên đầu rắn giữ lấy trái tim sáng rực, từng tia sáng bạch kim chói lóa làm đau mắt của mọi người, bước lại gần, đôi mắt hiền lành quá đỗi trao trái tim cho Hồ Ly Tâm. Trong lúc mọi người còn ngớ ra Thiên Di cưỡm lấy chạy hụt về phía sau lưng mọi người đứng núp. Hồ Ly Tâm khó hiểu:"Tại sao?" Tên rắn chỉ mờ nhạt cười buồn:" vì sao cả, từ lúc bắt đầu ta cũng chỉ muốn vụ bị các ngươi tiêu diệt, giờ mục đích của ta sắp thành thực rồi" trao tim rồi, nguyện vọng cũng trở thành thực, Ly Tâm vẫn chưa hiểu định lên tiếng hỏi tiếp bóng dáng tên rắn trở nên trong suốt tan biến vào màn hoa tuyết dày đặc. Hồ Ly Tâm lắc đầu, thương hại đồng cảm với tên rắn, chấp niệm của quá nhiều và sâu đậm, điều đó khiến thể yên lòng rời để hóa kiếp, nay mọi thứ còn vướng bận. cuối cùng cũng toại nguyện bước đến cánh cửa luân hồi. Ly Tâm vá tim cho Tiểu Cự, niệm khẩu quyết tạo nên màn kết giới vững chắc bảo vệ tất cả mọi người khỏi cơn ác chiếc khốc liệt bên ngoài. Tất cả yên vị bên trong kết giới, mới an tâm làm thủ thuật vá tim cho Tiểu Cự. Màn vá tim cần tỉ mỉ và vô cùng chuyên tâm thể lơ đễnh được. Vì Tiểu Cự chưa từng được có đường chỉ mệnh cho nên trái tim có rời khỏi lồng ngực vẫn có thể sống, chỉ là mất phong thủy linh tinh hoàn toàn vô lực trở nên hôn mê, vùi dập vào giấc ngủ thiên thu. Thiên Hàn nắm lấy bàn tay ngắt của Tiểu Cự, đặt tay lên môi, hôn từng đốt xương tay , khóc, lệ tuôn rơi rất nhiều. Người con trai dù có đau đớn đến thế nào vẫn hề rơi lệ, vậy mà giờ đây lại lặng lẽ sợ hãi mất , đôi mắt ngân ngấn nước, lòng đau như cắt, trái tim như bị chì nặng và giống như có ai đó dùng bộ móng tay dài đâm xuyên qua lồng ngực , moi lấy tim ra mà vứt xuống vực sâu:"Tiểu Cự" Lần này phải đau khổ gọi tên nữa, mà người phải gánh chịu tất cả thương đau, bi hài đổi ngược lại là ... Thiên Hàn giờ đây mới cảm nhận được cái gì gọi là hối hận, sợ mất thứ quan trọng nhất. Vì trước giờ chỉ có mình mạnh mẽ ôm trọn tâm tư theo dõi bóng dáng ngã xuống, rồi bị chôn vùi dưới lớp đất cát kia, chưa bao giờ được cảm nhận ngày chính bàn tay mình phải đắp mồ cho . "Tiểu Cự chỉ cần em tỉnh dậy, dù có lên chảo dầu xuống biển lửa tôi vẫn từ nan, luật trời luân hồi gì chứ? Tôi theo Lưu Tự nguyện làm ma quỷ quái cùng em trải qua vạn vạn năm xa cách" Hồ Ly Tâm bị làm cho cảm động, dừng tay lau mắt khiến mọi người được phen hú vía:"Xin lỗi tại tôi cảm động quá!" Đường Thanh Huyền thầm nâng tay áo khoác lau từng giọt nước mắt của Ly Tâm, Thiên Di gần đó cúi gầm mặt, ánh mắt buồn bã len lén liếc ra bên ngoài. Lang Thất cùng Lưu Tự dưới màn tuyết dày khiến Thiên Di thể nào nhìn thấy được, lòng như bị chơi trò bập bênh cảm giác mạnh với độ cao chót vót, lúc thấy vung kiếm hiển ra sau lớp sương lòng lìa nhõm, nhưng khi biến mất trái tim lại chùng xuống đau nhức dữ dội. chỉ có Thiên Di lo đến phát sốt mà Tuệ Tuệ cùng bồn chồn, nhốn nháo:"Chỉ là tên vụ thôi mà sao có thể lâu đến như thế?" Tiểu Cự bất chợt mở mắt sau khi trái tim được đặt vào lồng ngực, nhịp đập trở lại khiến cảm nhận được mọi thứ xung quanh, vui buồn lẫn lộn, ánh mắt hạnh phúc mà sáng lên rực rỡ, thần sắc trong thoáng chốc trở nên hồng hào, ánh nhìn tinh khẽ tinh nghịch nháy mắt với Thiên Hàn. Đứng bật dậy thoát ra khỏi kết giới:"Ở yên đây" Tiểu Cự lao đến hòa vào dòng hỗn chiến, Thiên Hàn còn chưa lấy lại tâm thức khuôn mặt như đống băng dõi theo bóng Tiểu Cự khuất dần sau những cánh hoa tuyết. lúc sau mới bừng tỉnh, tay chân luống cuống, quýnh quáng đến mức đứng dậy còn bị té ạch xuống, vết thương nơi bụng từ khi nào lành lặn lại, làn nước thanh mát bao phủ lấy vết thương ngừng rửa sạch. Ly Tâm bảo:"Tiểu Cự sao đâu" "Nhưng ấy mới vừa vá tim xong?", vẻ ngờ ngệch, hoảng hốt của làm Ly Tâm bật cười. " ấy thể chết, dù có mất trái tim chăng nữa... Nhưng nếu đôi mắt..." đến đây Ly Tâm dừng lại. Lồng ngực Thiên Hàn như bị ai đánh mạnh vào, ôm ngực nhức nhói nguôi. Kiếp thứ hai đâm vào mắt Tiểu Cự, làm tổn thương phần hồn phách của , khiến trở nên ngây dại, cả phép thuật cũng biết sử dụng. Lòng dâng lên cỗ chua xót tội lỗi, nắm chặt đấm tay, Tiểu Cự vì hy sinh quá nhiều, buông bỏ tha thứ cũng biết là bao nhiêu rồi. Thiên Hàn thể phụ nàng lần nào nữa, bây giờ chỉ là người thường nếu háo thắng, bốc đồng xông ra chẳng khác nào dồn Tiểu Cự vào đường cụt, phải bảo vệ cho khỏi vụ đó nữa. Tiểu Cự đến tiếp sức cho Lang Thất cùng Lưu Tự, phải hai người họ giết được Lục Xu, mà là thể đả thương được Lục Xu mới đúng. Kiếm chỉ có thể đâm xuyên, phép có thể trói nhưng cũng bị Lục Xu phá vỡ dễ dàng. Tiểu Cự nheo mắt:"Có phải ngươi tồn tại trước cả khi Lưu Tự lên làm Ma Vương. Vì nếu chỉ là tên vụ cỏn con thể có bản lĩnh quá tài như vậy được" Lục Xu mờ ảo dần hóa thành hình dạng , bản thể nguyên vẹn đứng trước mặt Tiểu Cự. "Bán nam bán nữ!". Giọng ràng là đàn ông nhưng hình dáng lại là thiếu nữ tầm đôi mươi xuân xanh phơi phới, cánh môi hồng đào khẽ hé mở, Lục Xu cất giọng thanh thót, róc rách như cơn suối tươi mát tưới vào lòng kẻ đối diện:"Đúng vậy, ta tồn tại từ lúc trái đất chẳng có gì ngoài đất, cát, nước, khí và sương mù" Tiểu Cự hừ lạnh, tay cho vào tim, đôi mắt bình ổn đánh xoáy vào đôi ngươi mờ ảo của Lục Xu, tiểu cự lấy ra viên Lục Nhu quen thuộc, môi nhếch lên thành nụ cười nham hiểm, dáng vẻ sành đời này khiến người khác mở mang trí thức:"Ngươi biết vì sao ta lại cho ngươi Lục Nhu làm bản mệnh ?" Lục Xu bật cười ha hả, tiếng cười cao vút the thé giữa bạt ngàn rừng cây vang động cả chim muông hoảng loạn bay lên:"Lục Nhu có thể giúp ta lấy lại hình thể ban đầu" Tiểu Cự lại gật đầu phủ nhận lời của Lục Xu:"Đúng, nhưng ngươi vẫn chưa biết được Lục Nhu có đặc tính rất thú vị đó là..." "Đó là gì?". Lục Xu có chút hoang mang. "Đó là có thể hấp thụ tinh hoa của trời đất, ngươi được sinh ra vào khai thiên lập địa cho nên ngươi cũng chính là tinh hoa trân quý của trời đất..." Lời Tiểu Cự vừa dứt cũng là lúc Lục Xu sợ hãi lùi lại hóa thành màn sương mù định bay mất ... Mọi thứ trở về vẻ ban đầu, còn bão tuyết, còn những cơn lốc xoáy lớn càng quét mọi thứ... Và bóng dáng Lang Thất, Lưu Tự cùng Tiểu Cự mập mờ ra dưới những cánh hoa tuyết bao phủ tan dần. Đến cuối cùng mọi thứ cũng đâu vào đó. Người có tình tất đến được với nhau, người vô tình, ác độc đương nhiên phải hưởng lấy quả báo do chính tay mình gây ra...