Chương Hạ: Đế Vương Vô Tình (4) Có những vết thương chỉ cần thời gian trôi qua lâu tự khắc lành lại, mặc dù nó vẫn để lại vết sẹo sớm muộn phai mờ. Nhưng có những loại tổn thương sâu sắc đến nỗi, cả ngàn vạn năm sau cũng chẳng thể nhạt nhòa mà khép chặt. Tiếng nước chảy róc rách đổ ào liên hồi, giọng hót thanh bình nào đó ngừng líu lo, cành cây khô bị gãy rớt xuống lớp lá úa màu, chút gió khẽ lượn lờ trêu đùa tán lá xanh um phát ra từng tiếng xào xạc. Từng đợt gió nhè man mát lướt qua bả vai gầy của tôi. Tôi run lên vì lạnh, lần đầu tiên trong lịch sử loài thuộc mệnh thủy lại biết lạnh dưới nước. Tôi buồn cười, lắc đầu, từ từ nhàng bước tiến về phía bờ, quay mặt đối diện , tôi chỉ là muốn hỏi thôi:"Tại sao lại là Thanh Ất?" "Vì Thanh Ất là nơi ban nàng cho ta", mảy may run rẩy, tôi có thể cảm thấy giọng chân khẳng định vô cùng chắc nịch, ý tứ của Thiên Hàn ôn nhu sủng nịnh, tôi hiểu chứ, tôi có lúc ngây thơ nhưng cũng có khi thông minh bất chợt mà. Quay phắt người đối diện với Thiên Hàn:"Tâm nhi là hồ ly tinh tu luyện thành người, hồ ly tinh luôn luyện công pháp lấy dương bổ . Ngươi cẩn thận" Tôi cũng chẳng muốn nhiều, nghe hay là việc của , chết hay sống cũng mặc kệ, cái tên Đế Vương ngu đần mê luyến tửu sắc, ai có trách cũng đừng có trách tôi. Tôi xấu xí thế này, kẻ nào dám hồng nhan họa thủy móc mắt ra rồi ném luôn , đừng có xài nữa. Lúc bước lên bờ, tôi như muốn té nhào về trước, úp mặt mà vồ ếch, hai chân tôi mềm nhũn, bủn rủn chẳng có tý sức lực nào, kể cả muội muội cũng đau nhức dữ dội như thể làm việc quá sức ấy. Tôi bắt đầu khóc nháo, thút thít trút lệ như mưa rơi, sợ thị vệ bủa vây lại đây nên ôm chặt lấy tôi vào lồng ngực, ra sức trấn an:" sao, sao..." Miệng tay làm, những ngón tay thon dài to lớn của như có tia sét nóng bừng chạy dọc bụng dưới tôi, tay xoa đến đâu nơi đó ửng đỏ lên và nhồn nhột dễ chịu. Nhắm mắt, tôi ư ư vài tiếp rồi thiếp luôn trong lòng . Mở mắt, tôi phát ra bản thân được đưa về tẩm cung trong lúc tôi ngủ vùi vì mệt, xoay tới xoay lui tôi cũng thấy bóng dáng đâu. Bộ trung y người màu trắng sứ xinh đẹp mỹ miều ôm sát từng đường nét của tôi, ra trước giờ chúng biết ngượng là gì. Chúng tôi sống phóng khoáng lắm, lúc còn chưa đủ tu vi để thành hình hài con người, có ai biết mặc quần áo rườm rà gì đâu, toàn trần như nhộng ấy chứ. Thế là, tôi cũng chẳng thèm mặc thêm lớp y phục khoác ngoài làm chi, lớp trung y và áo yếm đỏ bên trong cũng đủ che những thứ cần che rồi. mang hài, tôi nhảy chân sáo đến thư phòng của cách đây khoảng chừng dãy hành lang. Vừa tung tăng tự do ca hát, vừa xoay tròn uyển điệu hái những cành hoa trân quý xinh đẹp tinh tế, được Thiên Hàn tỉ mỉ chăm sóc. Cuối cùng cũng dừng trước thư phòng , thị vệ dám ngẩng đầu nhìn tôi, to gan còn cho tôi vào nữa. Tôi bực bội, định đánh cho bọn chúng trận nhưng sực nhớ ra. Đánh lại đừng có cố. "Này, bên kia có thỏi vàng rất to kia!" Cả hai tên thị vệ đều thoáng liếc sang mà lơ là canh gác, tôi chân đá cửa nhảy phóc vào bên trong. Hai tên thị vệ hoảng hồn chạy theo bắt tôi lại nhưng bị Thiên Hàn khoát tay tỏ ý lui ra. "Về cung trước , gia về sau cùng nàng". ở đó cùng nam tử nào đó, mắt còn thèm liếc qua nhìn tôi cái mà biết là ai tự tiện xông vào rồi. Tôi hừ lạnh, thèm kiêng nể lao vào lòng , nằm gọn ghẽ cuộn tròn. Thiên Hàn giật mình, cúi đầu, mâu quang sa sầm nhìn chằm chằm vào lớp y phục của tôi. Giọng ho khan vang lên phía đối diện, tôi tủm tỉm cười nhìn người đó, ánh mắt giấu nổi kích động:"Tiểu bạch kiểm... Chu choa..." Nam tử hai má ửng hồng mịn màng như ngọc, đôi hàng mi cong vuốt hơn cả tôi nữa, trước giờ tôi luôn tự tin hàng mi mình là dài và đẹp nhất, hôm nay mới được chiêm ngưỡng nam tử đẹp tựa nữ tử chẳng thua kém Tiểu Thất nhà tôi bao nhiêu. Tôi bất giác trườn ra khỏi người Thiên Hàn, hai chân ngọc quỳ gối lên bàn hoàng kim của Thiên Hàn, mặt đối mặt, tôi say sưa ngắm nhìn nam tử phong hoa tuyết nguyệt ấy. "Tiểu Cự!!!" Ôi, gằn giọng rồi, tôi luống cuống leo xuống bàn, ôm lấy , để ngực mình tựa vào ngực , cằm tì vào hõm vai , hai chân quắp ngang người chui tọt qua khe tựa lưng của chiếc ghế mà đung đưa:"Ta nhớ ngươi mà" Tôi nghe trả lời, nhưng cảm nhận được hơi thở nặng nhọc, đứt quãng cố kiềm chế khí tiết của . Thiên Hàn vuốt lấy tấm lưng tôi đều đều, giọng vẫn uy nghiêm như thường:"Nàng ấy cung quy mong Lưu huynh thứ lỗi" Người kia cất giọng , đúng là người đẹp giọng cũng êm ả, dịu dàng như tiếng suối chảy, vừa thanh mát vừa yên bình:" sao, Lưu mỗ lỗ mãng xin hỏi Vương đây có phải là vị mẫu nghi thiên hạ tương lai?" Bả vai Thiên Hàn run run, ngực phập phồng mạnh khiến tôi cũng phải giật nảy người theo, cười trào phúng:"Nàng ấy là bảo bối của ta, phải phi tần hay Hoàng Hậu đâu, huynh cần phải câu nệ tiểu tiết" Tôi quay mặt ra sau chốc nhưng phải trăm tám mươi độ, nếu , chắc hù nam tử đó chết mất:"Ngươi là ai? Tôn tánh, gia quyến ra sao?" Nam tử chắp tay:"Tại hạ là Lưu Tự, chỉ là Lưu đương gia nho trong Thiên Minh Quốc" "Ờ". Tôi hờ hững đáp, mắt nhắm nghiền, thỏ thẻ vào tai Thiên Hàn:"Ta muốn ngủ với ngươi" Thiên Hàn ho khan vài tiếng, trách cứ tôi:" được loạn ngôn" Tôi tức giận:"Ngươi dùng cây gậy thịt tra tấn ta gần giờ đồng hồ dưới nước, mệt chết được. Giờ đòi ngủ chút cho, đồ hà tiện" Ờ ... Tôi ngờ những lời vô tư đó ra lại khiến Lưu Tự đỏ mặt, bụm miệng nhịn cười đến nội thương đâu. Còn Thiên Hàn dừng lại động tác sờ lưng tôi, cấu chặt năm đầu móng tay vào lưng tôi đau điếng. Tức tưởi quá, tôi đưa lưỡi liếm quanh vành tai , rồi lướt xuống cổ , gặm vào xương quai xanh của Thiên Hàn, nước miếng tôi đầy cổ trông ướt át làm sao. Mùi da thịt của cũng ngọt quá ! Tôi bất giác thể kiềm lòng nhịn nổi nên cắn mạnh vào bả vai , máu từ vai ứ đọng ra, từng giọt ngọt lịm rơi vào miệng tôi, tôi nuốt xuống yết hầu tửu vị tệ, hương thơm vẫn còn nồng nàn dứt. hừ lạnh, chắc hẳn rất đau nhưng mấy biểu ra, chỉ vội tạ lỗi với người đối diện:" ngại quá! Hôm nay ta đành thất lễ với Lưu huynh rồi" Lưu Tự đáp:" sao, mỹ nhân kiều như chén rượu, hương thơm quyến rũ đấng nam nhi, nếu uống hết tiếc nuối ngẫm nghĩ tiếc thương giọt cuối cùng cũng còn, nhưng nếu nếm thử ... Cảm giác vừa say vừa tỉnh rất thống khổ" rồi, Lưu Tự bật cười sảng khoái rời . Thiên Hàn kéo tôi ra, đôi mắt tôi chuyển thành màu trắng, ánh sáng bạch kim trong đôi mắt phản chiếu vào mắt . Trong mâu quang Thiên Hàn, ngoài bóng hình tôi ra, tôi còn thấy có điều gì đó bất ổn, nhưng thể hình dung ra được đó là gì. Hôm ấy trách phạt tôi, ngược lại còn dịu dàng cuộn tròn tôi trong chiếc chăn mỏng đưa về tẩm cung, ôm lấy tôi, chiều hôn tôi. Cả hai cùng rơi vào giấc nồng hoan ái mỹ mãn. Những ngày sau hay thường đưa tôi đến thư phòng, tôi nằm đùi đọc những quyển xuân cung đồ, vài chỗ hiểu liền hỏi . Thiên Hàn phê duyệt tấu chương, đôi má nhìn tôi đầy mụ mị đỏ ửng, ho vài tiếng cũng chịu khó trả lời qua loa mập mờ, đa số là tôi phải tự tra và tìm hiểu thêm thôi. "Trong người nàng có trân bảo quý hiếm chăng?", trong lúc tôi vô tư cầm trái táo xanh cùng cuốn xuân cung đồ chuyên tâm khều vai tôi hỏi . Tôi gật đầu rồi lại lắc đầu:"Cũng nữa, sư tổ ta từng , hơn ngàn năm trước lúc tu vi ta được khai sáng có thể hóa thành hình người, trong tim ta có thứ rất quý. Nếu con cua vô dụng, kém cỏi như ta sao có thể sống được hơn ngàn năm nay". Tôi nhìn ra cửa cố gắng nhớ lại những lời sư tổ , nhưng chỉ nhớ được nhiêu đó thôi, tôi nhún vai:"Hết nhớ rồi" lại hỏi tiếp:"Hơn ngàn năm qua chỉ có nhiêu đó từ lời của sư tổ?" Tôi gật đầu:"Ừ,... mà cũng phải... Có thời gian ta bị bệnh nặng, sư tổ và Tiểu Thất bảo ta hôn mê gần năm trăm năm, nên có thể khoảng thời gian đó ta chẳng có ký ức hay gì cả" Thiên Hàn bán tín bán nghi nhìn tôi:"Hôn mê? ngờ?" " ngờ gì?" lắc đầu, mỉm cười vỗ đầu tôi:" ngờ, Tiểu Cự ngủ lâu đến vậy mà cũng chẳng xinh đẹp ra miếng nào" Tôi có thể cảm nhận được tầng tầng lớp lớp mây đen kết lại mặt tôi, môi tôi đông cứng, hừ lạnh giận dỗi thèm đoái hoài đến nữa. Thiên Hàn cười, lại tiếp tục vỗ vào lưng tôi đều đều, tay và mắt còn lại chuyên tâm vào mớ tấu chương dài hơn cả dặm kia. Dần dần tôi còn thấy xuất của Tâm nhi nữa, cũng chẳng hề thấy nhắc về nàng ta hay lui đến Tâm Phúc cung. Tôi tò mò hỏi:"Sao ta thấy ngươi và Tâm nhi tình chàng ý thiếp nữa vậy?" Thiên Hàn liếc tôi, lạnh lùng cảnh cáo:"Đừng bao giờ nhắc đến nàng ta nữa" Mâu quang tối sầm, trán còn toát ra mùi sát khí nồng nặc, tôi nhún vai, thôi làm gì dữ vậy. Vài ngày sau tôi nhiều chuyện nghe được lời đàm tiếu trong hậu cung, mà đám buôn dưa leo hữu hiệu nhất chính là bọn cung nữ thái giám:"Nghe ả Tâm phi bị Vương tống vào lãnh cung rồi" cung nữ khác đáp lại:"Vừa lắm, xinh đẹp sao chứ cứ như Tiểu Cự nương an nhàn đanh đá, tranh đua thân phận. Vậy mà lại được Vương ngày ngày mang theo bên người hết mực thương" Tên thái giám giọng cao vút bẽn lẽn thầm:"Nghe Vương dùng cung phía Tây nơi Hoàng Hậu nương nương tương lai chưa có ai may mắn đảm nhiệm ấy. tại xây cả cảnh giả Thanh Ất, hình như là nơi Vương gặp được Tiểu Cự nương đó" Cả đám ồ lên, cảm thán, nể phục tôi sát đất. Lòng tôi như được leo lên mây, vui vẻ hớn hở chạy tìm Thiên Hàn. Tôi biết thích tôi mà, dù mấy ngày trước lòng có thay đổi chút, nhưng rồi cũng phải suy nghĩ lại, nhất dạ chung tình với đại mỹ miều như tôi thôi. Dù ảo tưởng hơi quá! Nhưng chất mà , đối đãi với tôi ra sao người ngoài có thể thấy được, vậy là tốt rồi. Ngươi cho rằng ngươi? Ừ, cũng có tình với ngươi đấy. Nhưng thứ muốn chỉ dừng lại ở trái tim, thân xác, linh hồn của người. Mà còn để ý đến những thứ khác, những thứ mà ngươi gian khổ, dùng cả tính mạng để có được hơn ngàn năm qua. ra, nửa tình trường của là . Nửa còn lại đều là tham vọng muốn lợi dụng và đoạt lấy từ ngươi thôi. Ngươi quá đơn giản, ngây thơ cho nên... Kẻ đau khổ, oán hận ôm lấy tất cả tuyệt vọng cũng chỉ có mình ngươi. Nghiệt duyên!
Chương Trung: Đế Vương Vô Tình (1) Ngươi và từng có mối lương duyên nghiệt ngã đau thương, từng làm tổn thương ngươi và bây giờ vẫn tiếp tục lập lại quá khứ, trái tim ngươi tan nát, tâm hồn ngươi cũng vì thế mà chết theo. Ký ức của ngươi bị phong ấn khiến linh thức tu vi thấp kém, đầu óc cũng trở nên ngu đần, cho nên ngươi mới vô dụng như thế đấy!. Và rồi ngày, bầu trời vẫn quang đãng, mây vờn lặng lẽ trôi, từng cơn gió thanh mát bao trùm lấy từng giọt lệ của ngươi. Ngươi và mỗi người ý niệm, ngươi hận đến tận xương tủy, ngươi nhưng năm lần bảy lượt muốn đoạt lợi từ ngươi. Lòng cũng đau nhói, tan nát, nhẫn tâm ra tay nhưng bắt buộc phải làm như thế, cho cùng, trái tim của cũng thống khổ chẳng kém chi ngươi tấc gì. Bảy trăm năm trước. "Dương Tử ca, ngươi hứa ta mãi mãi chứ?". Tiểu Cự đứng trước mặt Dương Tử, đôi má ửng hồng nhu mì của nàng làm trái tim tan vào ánh sáng ấm áp ban mai. Dương Tử mỉm cười, nho nhã trong dáng vẻ thư sinh, trước giờ luôn biết giữ lễ nghi phép tắc, bao giờ bước qua giới hạn nam nữ đụng chạm xác thịt khi chưa thực là phu thê. Thế nhưng đối với nàng lại là phá lệ mắt nhắm mắt mở cho qua:"Ta hứa cả đời này chỉ Tiểu Cự nàng thôi" Tiểu Cự bĩu môi, lắc đầu làm nũng:" được, phải là vô cùng kiếp cơ. Ngươi biết ta là mà, đời đủ". Đôi má nàng phúng phính đáng tựa như đóa hoa hải đường, dáng vẻ nhắn xinh đẹp trong tà áo váy tinh khiết kết thành từ nước, da dẻ nàng mịn màng, quyến rũ hơn cả Thượng Tiên Bích Lạc lừng lẫy vạn vật chúng sinh mê đắm. Giữa bạt ngàn hoa cải trắng li ti càng tôn lên làn da tinh tế như tuyết của nàng. Tiểu Cự là tiểu hoạt bát luôn vui vẻ ca hát và thích nhào đến ôm lấy . Còn Dương Tử là tam hoàng tử trong hai mươi vị hoàng tử Dương triều, dáng vẻ cao khiết, tuấn lãng như được khắc ra từ ngọc, mảnh ngọc trân quý được điêu khắc vô cùng tinh tế và tỉ mỉ. Lòng thổn thức, chiều giang rộng đôi tay để nàng nhào vào lòng . Tiểu Cự khách khí ôm lấy :"Dương Tử ca, ngươi có thể vì ta làm việc ?" Dương Tử sủng nịnh:"Việc gì có thể làm ta điều thực cho nàng, dù là hái sao trời cũng được" "Hái sao? Ta cũng có thể hái được mà", Tiểu Cự buồn cười nhìn : Nhu tình tràn ngập trong đáy mắt tinh khôi của , Dương Tử rất đẹp, rất sắc sảo, đôi mày dày đậm khẽ giãn ra:"Haha... được rồi. Nàng muốn ta làm việc gì?" Tiểu Cự nhìn vào đáy mắt , mọi thứ xung quanh hai người dường như trôi qua lẳng lặng và yên bình, nàng nhoẻn miệng cười tươi tắn, tiếng giòn tan khiến người nghe như được rót mật, rồi mường tượng ra quả táo xanh vừa ngọt vừa ngon dâng lên tận miệng:"Dương Tử ca, ta ngươi, rất rất rất ngươi..." "Ta biết". lại ôm nàng chặt thêm nữa. Bỗng nhiên nàng thở dài, Tiểu Cự thoát ra khỏi đôi bàn tay của , mắt đẹp rũ mi, trong đôi ngươi ánh lên từng tia bi ai, vẻ đượm buồn đó của nàng khiến lo lắng mà vươn tay tới, định kéo nàng vào lồng ngực mình. Nhưng Tiểu Cự vội né tránh, nàng ngẩng cao đầu, lấy hết tức cả dũng khí, can đảm cũng như lời thỉnh cầu mong chấp thuận:"Hãy nhường lại ngôi vị cho Đại hoàng tử được ? Ngươi biết Vương chọn ngươi làm người kế thừa ngai vàng của ông ta mà. Đúng ?" Đôi tay Dương Tử buông thỏng, ánh mắt vô cảm lưu ly quan sát vẻ mặt khẩn khiết của nàng, trầm mặc khó khăn lên tiếng:"Nàng... tại sao lại là huynh ấy?" "Đại hoàng tử xưa nay hiền lành có dã tâm, nếu huynh ấy lên ngôi vua chắc chắn Dương Minh Quốc quốc thái dân an" "Nhu nhược!". Thần sắc trong đôi mắt ngập tràn nhu tình dần thay đổi, thay vào đó là ác bá, độc đoán lên, bóp chặt lấy bờ vai gầy của Tiểu Cự, giọng trầm nhưng cao, sắc như cứa nát trái tim của nàng:" tên Vương vô tích như thế đáng để trị dân yên quốc sao? Mở rộng bờ cõi mới chính là vị Đế Vương uy dũng" Tiểu Cự đau, nàng vùng vẫy tránh khỏi cái nắm chặt của , nhưng những ngón tay kia ghim sâu vào da thịt mỏng manh của nàng, vì làn da non mềm của nàng quá yếu ớt, chỉ chốc rươm rướm máu tươi, ướt đẫm cả váy áo trắng tinh, tạo nên những đóa hoa bỉ ngạn đỏ tươi kinh diễm nở rộ. Dương Tử vẫn như vậy, ánh mắt đau đớn, thống khổ nhưng quá đỗi dịu dàng thương. ôm lấy nàng, nhàng vuốt ve bờ vai nhắn của nàng ngừng run rẩy ra sức chịu đựng đau đớn. Tiểu Cự xô ra, nàng vẫn hề rơi giọt nước mắt nào dù vết thương ấy rất đau:"Dương Tử, ngươi ta mà. Dùng cả đời để đấu đá giết chóc giành lấy ngai vàng để làm gì? Mang cho ta hạnh phúc, hay thỏa mãn hư vinh của ngươi?" Dương Tử lạnh lùng, ngẩng cao đầu ngông nghênh cao ngạo, khí chất vương tôn trong lấn át cả thần trí nàng, đôi mắt ráo hoảnh sắc đá nhìn xoáy Tiểu Cự:"Ta thể là kẻ vô dụng chỉ biết chìm đắm vào tình nam nữ. Ta nàng là , nhưng thứ ta muốn và phải đoạt được là thiên hạ. Tất cả giang sơn, ta đều phải làm bá chủ" Hừ hừ lạnh, Tiểu Cự oán thán, trong mắt nàng Dương Tử ca dịu dàng nho nhã, thanh thuần ôn nhu biến mất. Nàng biết tính cách của từ lâu rồi, nhưng lại chẳng ngờ tham vọng của quá lớn:"Được, nếu ngươi muốn giết hoàng huynh ngươi để giành ngôi vị. Ta tặng huynh ấy món quà có thể khống chế được tu vi của ngươi" Nàng giúp Dương Tử tu luyện hơn hai mươi năm qua, bao nhiêu bí kiếp môn gia thất truyền trong thiên hạ đều cho học, tuy là người thường nhưng linh thức trong có sẵn tiên căn, khí tức hơn người với cả việc trí tuệ khai mở, tinh thông văn võ. Chỉ cần thời gian ngắn, Dương Tử tu luyện được tuyệt học gần hai trăm năm của tiểu bình thường. Năm ấy, Tiểu Cự chỉ là tiểu vỏn vẹn năm trăm tuổi, đối với con cua tinh yếu mềm, môi trường bên ngoài chẳng khác nào bãi chiến trường. Chỉ cần tên đạo sĩ tầm thường thôi cũng đủ bắt được nàng. biết do may mắn hay định mệnh sắp đặt, lúc nàng sinh ra đời, trong trái tim be bé chứa sẵn hai viên thiên thủy linh tinh và thiên phong linh tinh. Trân bảo của trời đất thất lạc ngàn năm nay lại xuất trong thân xác con cua trắng toát, cũng nhờ hai viên linh tinh luôn tản ra màn bảo vệ vô hình, lâu ngày nàng mới biết đó là kết giới vững chắc khiến cho những ma đạo sĩ thể làm hại nàng được. Nhưng với con người, linh tinh trở nên vô hại, vì con người vốn là loài động vật yếu mềm, trừ khi người đó có tạp niệm quá nhiều linh tinh mới bắt đầu phòng hờ cho thân chủ nó. Dương Tử sa sầm mặt mày, trán còn kết cả đám mây đen nổi đầy sấm chớp, giận dữ tiến lại gần nàng:"Tiểu Cự nàng dám..." Tiểu Cự lùi về sau ngang bướng, kiên định :"Sao ta lại dám?" Thần sắc Dương Tử mỗi lúc tệ, tức giận đến nỗi còn biết trời đất là gì nữa, đám mây đen đầu càng lúc càng to, mưa trút xuống ướt cả y phục thanh thuần của :"Tiểu Cự!!!" Nàng kết thành đám mây đầu ngừng trút giận, mưa đành, nàng chơi xấu nổi sấm chớp đánh thẳng xuống vạt áo cảnh cáo, áo lập tức thủng lỗ bốc đầy khói:"Dừng lại Tiểu Cự. Nàng đừng đùa như vậy nữa, ta làm nàng bị thương nữa" Dù Dương Tử cố kiềm chế, giọng rất nhưng trong ánh mắt vẫn lên tia sát khí nồng nặc. Tiểu Cự lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử:"Ngươi đánh ta sao? Đến đây ta nướng khét ngươi" Dương Tử day day trán, khung cảnh xinh đẹp trong chốc bị nàng biến thành thảm hại. tức giận, vung tay lao đến nắm lấy chiếc cổ thon dài của nàng nhấc bổng lên cao. Tiểu Cự ngờ phản công đột ngột nên phòng bị trước, tay Tiểu Cự đánh vào mu bàn tay , chân đá loạn xạ trung. Trong quầng mắt nổi lên từng tia vằn đỏ chết chóc. muốn giết cả nữ tử yếu ớt ngày đêm thương sao? Cứ ngỡ bị Dương Tử bóp cổ đến nghẹt thở, Tiểu Cự nước mắt lưng tròng nhưng tuôn, nàng nhìn oán hận, xót xa, buồn bã và thất vọng nữa. phải là người mà nàng mang lòng thương. thay đổi quá nhiều rồi. Dương Tử buông tay, nhanh chóng ôm nàng vào lồng ngực, đám mây đen đầu dần tan ra và biến mất. Nàng nhìn sâu, ho liên hồi, đôi môi tím tái nhợt nhạt dần lấy lại khí mà hồng nhuận. Dương Tử ngồi xuống đám cỏ xanh gần đó, thương đặt Tiểu Cự trong lòng, những ngón tay thon dài vuốt ve chầm chậm nơi cổ nàng, miết dài từng cái vuốt, xuýt xoa thương tiếc. Vì làn da nàng trắng bệch kỳ dị lại mỏng manh quá mức, nên giờ đây năm dấu tay kinh hãi của chẳng khác nào hù người dọa quỷ in hằn vào da thịt nàng:"Tiểu Cự ta muốn làm nàng bị thương" Nàng im lặng, đưa mắt nhìn về nơi xa, hơi thở dần dần ổn định, nhưng vẫn chẳng hé lấy lời. Dương Tử thở dài:"Coi như ta nợ nàng kiếp này, nhưng ta nguyện dùng cả đời và vô cùng kiếp sau để thương nàng bao giờ thay lòng đổi dạ" Lời vừa dứt, có gì đó lành lạnh đâm xuyên qua mắt trái nàng. Đau! Mắt đau tim cũng đau nhói. Tiểu Cự bưng mắt tựa vào lồng ngực , máu nàng ngừng tuôn và đôi mắt phát ra tia sáng bạch kim chói lóa. Nàng lặng thinh, chết sững nhìn chăm chăm vào ánh mắt nhàn nhạt phẳng lặng gợn sóng của Dương Tử, khóe môi nàng nâng lên chậm, bi thương, nàng đau đến tê tâm liệt phế muốn bật khóc to nhưng chẳng thể nào tuôn lệ:"Đến cuối cùng ngươi cũng chỉ muốn phong thủy linh tinh của ta thôi. Sao phải nhọc công bao năm qua như thế?" Dương Tử rút mạnh thanh chùy thủ ra khỏi mắt nàng, khẽ quấn lấy lưỡi dao vào khăn lụa, mâu quang vô tình hề dao động dù chỉ chút sóng tình, nhưng ai biết được rằng trong tận đáy tim . Dương Tử chết dần chết mòn, đau đớn đến mức muốn điên lên, muốn giết chết hết tất thảy những người làm nàng đau. Nhưng vẫn diện trước mắt, từ trước đến giờ chỉ có duy nhất mình muốn trục lợi từ nàng, cũng chỉ mình có thể dễ dàng đả thương nàng. Vì Tiểu Cự mềm lòng, lơ là đề phòng . Thôi đành chấp nhận đau thương, trách ai bây giờ? Có trách cũng chỉ có thể trách nàng cả tin, mê lụy đến mù quáng. Bảy trăm năm trước vì thiên hạ mà đả thương ngươi, dụng tâm muốn cướp phong thủy linh tinh của ngươi. Bảy trăm năm sau, khi ký ức ngươi còn bị phong ấn, nghiệt duyên đưa đẩy tìm được ngươi. Và lần nữa vì cái giang sơn này, đành tâm đâm nhát dao cay điếng vào tim ngươi. Bảy trăm năm trước là đôi mắt, bảy trăm năm sau là trái tim. Vậy ngàn năm nữa, ngươi còn lại gì để cho nhẫn tâm ra tay? Ngươi chẳng còn lại gì ngoài trái tim tàn lụi như tro tàn, thân xác khô héo tựa khúc gỗ khô, đôi mắt bạch kim vẫn sáng chói uy phong ngắm nhìn thiên hạ thay đổi. Tâm ngươi chết lặng, tim ngươi chỉ còn lại lỗ hổng trống rỗng. Thế nhưng ngươi vẫn biết biết hận, thống khổ chịu đựng tâm hồn bị cấu xé đoạ đầy đến sắc đá, đến hoang tàn.
Chương Trung: Đế Vương Vô Tình (2) Nếu ngươi biết trước được tất cả mưu tính của , liệu ngươi có chấp nhận ? khúc nhạc bi thương trầm cao ngất ngưỡng, Tiểu Cự trong lòng Dương Tử chợt bật cười như kẻ điên loạn. Nàng ôm lấy đôi mắt đẫm huyết thương, động tác nhanh nhẹn chộp được cổ tay to lớn của :"Ngươi muốn lấy mắt của ta sao?" Đúng vậy, Dương Tử muốn lấy đôi mắt của nàng, vì luôn nghĩ rằng đôi mắt nàng chính là phong thủy linh tinh. Dù Tiểu Cự hàng ngày lười biếng chậm chạp kém phần nhạy bén, nhưng hôm nay mỗi động tác của nàng đều dứt khoát, nhanh và vô tình. Nàng tạo màn kết giới bắn tung Dương Tử ra khỏi nàng, bật người va mạnh vào gốc cây gần đó, ngụm máu tươi từ môi rỉ ra. Dương Tử ngồi xếp bằng, nhắm mắt điều tiết lại khí hư bấn loạn nơi lồng ngực nhói buốt. Tiểu Cự nằm đám cỏ xanh, bóng dáng nhắn của nàng bị những thân cây cỏ cao che khuất, Tiểu Cự thờ ơ lãnh cảm nhìn lên bầu trời trong xanh bằng con mắt còn lại. Sau lúc, Dương Tử hồi phục lại được khí tức trong người, chậm rãi bước lại gần Tiểu Cự nhưng thể chạm vào nàng, xung quanh Tiểu Cự tạo ra màn kết giới vững chắc thể xuyên thấu:"Tiểu Cự, ta biết ta tham vọng ta có lỗi với nàng, ta chỉ mượn nàng viên thiên phong linh tinh, nàng cũng thể cho ta sao?" Bên trong màn kết giới, Tiểu Cự buồn bã, chết tâm, trái tim bị bóp nát vỡ vụn thương tiếc, nàng vẫn khư khư giữ chặt mắt trái ngừng tuôn huyết lệ:"Ngươi nghĩ rằng đôi mắt ta chính là phong thủy linh tinh?" Dương Tử sững sờ:"Đôi mắt nàng phải?" Nhưng ràng đôi mắt ấy phát sáng, những tia sáng ánh bạc xinh đẹp mê hồn, vầng hào quang lấp lóe tinh khiết mỗi lần nhìn vào , sao có thể là phải? Tiểu Cự nhíu mày, nàng hé môi, nụ cười điên loạn lại vang lên, sắc đau đớn bi thương oán hận đến đau lòng, thà nàng khóc vì đau còn hơn cười mà khó coi bội phần, giọng nàng rét lạnh, giọng cao vút ai oán rét thấu cả trời xanh:"Ngươi biết nhà cua ta điểm yếu chính là đôi mắt, ngươi nghĩ làm tổn thương mắt ta. Ta vẫn có thể toàn mạng mà sống sao?". Nàng thở hổn hển, tóc nàng từ màu đen dần bạc màu ánh kim:"Phong thủy linh tinh là bảo vật trân quý. Ngươi nghĩ ngươi có thể dễ dàng nhìn thấy và lấy nó?" Dương Tử trả lời, tay chân tê dại, lồng ngực đau nhói như vạn kiếm xuyên tim, nhẫn tâm xé nát lồng ngực ra trăm mảnh. sai rồi, chỉ vì phút hấp tấp, sai con đường rồi:"Tiểu Cự, nàng hãy để ta được chạm vào nàng, ta hứa làm nàng bị thương. ..." Hừ lạnh, Tiểu Cự phẫn nộ nhìn :"Hứa? Ngươi hứa với ta bao nhiêu lần rồi? Lời hứa ngươi đầu môi liệu ngươi thực được bao nhiêu? Hả?" như chết lặng , đôi mắt đau thương tan tác, cõi lòng tội lỗi vang lên từng tiếng đổ vỡ. Trái tim Dương Tử phải làm bằng sắt đá, đúng là ra tay quá tàn độc nhẫn tâm, nhưng suy cho cùng tình đối với nàng vẫn là lòng tận trong tim. Tiểu Cự im lặng nữa, mắt trái nàng tối hẳn , từng tia sáng tựa như làn bụi tàn tro của đốm lửa phát sáng rực rỡ, chúng bay lên trung lấp lánh màu bạch kim xinh đẹp. Nàng đưa tay muốn chạm vào chúng, nhưng chúng lại tan ra, chạm vào tay nàng rồi biến mất:"Ta chết dần rồi" Lần này nước mắt nàng tuôn, nàng đưa tay lau má, những giọt lệ nóng hổi lạnh dần ướt đẫm mái tóc trắng đỏ đan xen của nàng. Dương Tử bên ngoài kết giới, lòng nóng như lửa đốt, lấy thanh chùy thủ rạch vào tay đường dài. Tuy thể xuyên qua kết giới, nhưng máu có thể. Từng giọt từng giọt rơi vào tay nàng, thấm dần vào khẽ tay nàng, xuyên qua đôi mắt cũng như linh thức chết từ từ của Tiểu Cự. Trong chốc, hồn phách nàng được niêm yết lại, còn những hạt bụi lấp lánh bay lơ lửng nữa, Tiểu Cự trơ mắt nhìn ngừng cắt nát tay tưới máu cứu sống mình. Nàng cười khẩy:"Ngươi định dùng mạng để lừa ta ra khỏi kết giới rồi nhanh tay khống chế ta sao?" Dương Tử , nhe răng cắn chặt môi dưới đến rỉ máu, ánh mắt hoảng sợ của vẫn chưa nguôi ngoai, nhưng đến khi thấy nàng có thể lại được, nụ cười ngà ngà như hương vị của rượu vương môi Tiểu Cự, dừng lại việc cáu tiết, muốn phát điên mà tự tổn thương bản thân. Nàng đẹp, nàng kiều diễm tựa đóa hoa mẫu đơn đơn độc, cao khiết thể chạm vào được, sợ rằng làm bẩn nàng mất. Mâu quang ảm đạm, thần sắc trầm thể đoán ra được nàng nghĩ gì, mưu toán trả thù hay sao?. Dương Tử đau lòng nhìn nàng, xót xa muốn ôm nàng xin lỗi, muốn trị thương cho nàng. Nhưng vạn lần thể chạm vào cơ thể kiều, mềm mại đó được nữa. Tiểu Cự đứng dậy, rất nhanh đến rìa rừng Thanh Ất. Nàng chau mày, đôi mắt còn sáng rực như ban nãy nữa. Mái tóc xõa dài như làn suối dần chuyển sang đen huyền ảo mơ hồ:"Ngươi có bao giờ ta?" "Ta nàng lời dối trá", vươn tay, bước chân nhanh chậm tiến lại gần nàng. Bước chân càng lại gần nàng càng lùi về sau đề phòng bất ngờ ra tay. Hành động tránh né của nàng làm tim đau nhói, nghẹt thở đến mức mặt mày đỏ lửa, đôi mắt bi hài. Đoạn tình duyên này chính bàn tay cắt, tình của nàng cũng bởi tham vọng quyền uy vô tình mà hóa tro bụi. Tiêu Cự càng lẩn trốn sau những cành cây to, như thể biết mất nàng rồi:"Tiểu Cự đừng , xin nàng" Tiểu Cự lắc đầu, nước mắt như mưa rơi giữa trời đông ngày xuân trút xuống:", ta chưa bao giờ cả, chỉ là ngươi chưa từng giữ ta thôi" Lời vừa dứt, bóng dáng nàng cũng mất biệt. Dương Tử cứ chết lặng cùng trái tim tội lỗi tìm kiếm hình bóng nhắn đáng của nàng. muốn bao bọc nàng, muốn mang cho nàng thương, trao cho nàng cả giang sơn tốn công tốn sức, vắt hết cả mưu trí cảm tính để quyết có được. Nàng rồi, vẫn đứng đó rất lâu mới quay lưng rời khỏi. Bóng lưng thẳng tấp vẻ chia ly đau thương xuyên thấu tận tim can, mất nàng. đánh mất Tiểu Cự rồi. Dương Tử giữ đúng lời hứa, lúc lên làm Đế Vương cung tần mỹ nữ trăm người khuynh quốc khuynh thành so với nàng kém bao nhiêu, và họ có thể chạm vào cơ thể , nhưng có ai thay thế được hình bóng Tiểu Cự. Sau vài năm, trừ bỏ hậu cung, giữ thân như ngọc, nguyện đời chờ đợi nàng ở bờ suối mộc mạc Thanh Ất. Nhưng tới khi tóc xanh bạc màu, gần đất xa trời dây tơ mệnh bẽ bàng đứt đôi. Dương Tử niệm quan áo mũ chỉnh tề, vẻ mặt ngủ say trong mộng thiên thu sầu bi thương nhớ bóng hình ai. vẫn chờ kể cả ra , nhưng nàng vẫn oán hận , bao nhiêu năm trôi qua vẫn chưa nguôi ngoài trở về vòng tay thương của . Lúc băng hà chưa bao lâu, thập nhất vương gia lên ngôi vua. Lập ra giang sơn mới, tàn quốc thối nát trong mỹ tửu. Tiểu Cự tỉnh giấc sau năm trăm năm điều trị, làm phép phong ấn ký ức cho nàng. Sư tổ vốn là con chồn có tu vi hơn vạn năm, bà vuốt tóc Tiểu Cự nhàng:"Con khỏe lại rồi" Nàng mở mắt, đôi ngươi sáng rực màu bạch kim, mái tóc đen như giội mực quấn lấy tay bà như những tua bạch tuộc. Tiểu Cự cười hì hà:"Sư tổ ơi, con ngủ bao lâu rồi?" Sư tổ thương bẹo đôi má ửng hồng chưa tỉnh giấc của nàng:"Năm trăm năm" "Bây giờ là triều đại nào ạ?" "Dương Triều sắp diệt vong, sau vài chục năm nữa Thiên Triều lên ngôi". Bà lắc đầu, khả năng của bà là đoán mệnh, có thể xem chiêm tinh mà đoán số mệnh của mỗi người. Nhưng bà lại chẳng thể nhìn ra được cuộc đời của Tiểu Cự, do đó mới để xảy ra tình mong muốn. Dáng vẻ kiều, khuôn mặt có ai xấu hơn Tiểu Cự bây giờ, nàng dụi má và bàn tay sư tổ, làm nũng:"Trước đó xảy ra chuyện gì? Sao con thấy trống vắng thiếu cái gì đó?" Nàng đặt tay nơi tim, hiểu cảm giác đau nhói này từ đâu ra. Sư tổ trả lời, bà ân cần vuốt ve khuôn mặt xấu xí do Tiểu Thất nghịch ngợm kia hóa thành. Tiểu Thất cùng sư tổ phong ấn ký ức, linh lực của Tiểu Cự. Tạo ra dãy hồi ức vừa giả vừa xen lẫn vào nhau. Do nàng quá xinh đẹp, lại nghĩ đó là lý do mà Dương Tử thích nàng, cho nên hóa ra dáng vẻ ma chê quỷ hờn nhằm xua đuổi những ai đến gần Tiểu Cự. Làm nàng mấy trăm năm cứ liên tục thở dài, trách ông trời bất công. Năm trăm năm vỏn vẹn, mọi thứ thay đổi, trái tim nàng cũng thay đổi. Dù trong lòng có ai đó, khao khát cái gì đó nhưng chẳng tài nào nhớ ra được. Nàng bỏ quên điều gì rồi? Khi ngươi biếtvềdãtâmcủa , ngươi vẫn mụ mị mùmờtiếptụcyêu . Dành cả tráitimvà nghĩ rằng cảmhóađượctâm tính . Nhưngngươi quá ngây thơ. Xưa giờ ĐếVươngluôn vô tình, kẻ muốn trở thành Vương càng tàn nhẫn bội phần, trái tim của vốn đượcluyện từ lòng tham đáy. Đến cuối cùng mất ngươi nhưng vẫnphảinắm giữ đượcgiang sơn.
Chương Trung: Đế Vương Vô Tình (3) Chỉ mới khẽ chớp mi mắt khẽ cái thôi, ngờ cảnh cũ vẫn còn đây nhưng người thay lòng đổi dạ mất rồi. Năm trăm năm trước khi Tiểu Cự gặp được Dương Tử. "Này Lang Thất, định mang con cua trắng như bạch tạng đó về nuôi sao?" "Ưng huynh sao lại hỏi câu dư thừa như thế?" Tiểu Thất tên đầy đủ là Lang Thất, ra con sói trắng chứ phải cào cào như hồi ức bị lỗi của Tiểu Cự, chỉ là trong quá trình tạo ra cho nàng ký ức mới. bị quấy rầy bởi đám cào cào tinh cho nên... Ưng Dạ là con chim đại bàng hơn ba ngàn năm tu luyện, cùng với Lang Thất là huynh đệ đồng môn, ngày ấy Lang Thất vỏn vẹn hai ngàn tuổi. Sư tổ tặng cho tiểu cua trắng nhút nhát, lúc nào cũng giương đôi mắt lồi yếu ớt ra nhìn . Nàng muốn gì đó nhưng tiếc tu vi chưa đủ, tiếng chưa hình thành được. Lang Thất đặt tên cho nàng là Tiểu Cự, giúp nàng tu luyện căn cơ, trí tuệ khai sáng, chỉ trong vòng hai trăm năm nàng có nhân ảnh cho riêng mình. nhân ảnh xinh đẹp tuyệt trần, kể cả khi tiên tử dợm bước dạo chơi Thanh Ất cũng phải e thẹn sánh bằng. "Lang Thất, ta muốn vào kinh thành", Tiểu Cự lải nhải dứt, nàng cứ bám dai lấy Lang Thất, liên tục nắm tay áo rộng của đung đưa. mải miết đọc sách, gian xung quanh chợt trở nên ồn ào, lườm nàng cái rồi chăm chăm đọc sách tiếp. Tiểu Cự buồn chán chui rúc vào lòng như đứa trẻ tìm hơi ấm:"Lang Thất thương ta" Nàng bấu vào vạt áo , khóc thé lên khiến Lang Thất tức giận, hì hục thở mạnh:"Nín" Ánh mắt tràn ngập sát khí của làm nàng hoảng sợ, khuôn mặt nhắn đẫm nước mắt chui tọt vào hõm cổ . lời thút thít hay đòi hỏi vang lên nữa. Lúc đọc xong số sách do sư tổ gửi đến, trời cũng bắt đầu xuống núi, nữ tử nhu thuận trong lòng ngủ say từ bao giờ, hơi thở nàng còn gấp gáp sợ hãi như khi nãy nữa, đều đều và trầm ổn. Lang Thất buông sách, ôm lấy nàng, vuốt ve mái tóc nàng, đôi mắt trở nên trầm mặc, quan sát người trong lòng, đôi má tựa vào lồng ngực , hai chân quắp ngang người ngủ ngon lành. Lang Thất dời mắt nhìn về phía xa xa nơi những tia sáng cuối cùng của mặt trời còn sót lại. Lòng ngực thổn thức, dâng lên loại thương thể diễn tả bằng lời. Hai ngàn hai trăm năm qua, trái tim vốn yên tĩnh gợn sóng, giờ có người chạm vào rồi. Tiểu Giải hơi nhướng mày, hình như nàng mơ về gì đó rất vui vẻ, nụ cười tươi tắn hồn nhiên môi nhàng nâng lên, tia lửa đỏ đậm màu chiếu rọi vương lên môi nàng. Nàng đẹp, như viên ngọc kiều diễm vô tội mê hoặc chúng sanh. Ngày hôm sau. Tiểu Cự dụi mắt, nàng vươn vai thoải mái đánh hơi ngáp dài. Đôi mắt còn chưa thoát khỏi giấc mộng đẹp khẽ lưu chuyển nhìn . Lang Thất vẫn dáng vẻ ngồi tựa vào bệ cửa sổ, chăm chăm ngắm nàng ngủ ngon trong lòng:"Ngủ ngon chứ?" Tiểu Cự gật đầu, cười hớn hở. Lang Thất , có chút mệt ôm chặt nàng vào lòng, đứng dậy rồi bế Tiểu Cự đến giường đá. Tiểu Cự giãy nảy:" muốn ngủ nữa, ta muốn chơi" Lang Thất bặm môi, trừng mắt cảnh cáo nàng nên im lặng là vừa. Tiểu Cự rất biết điều liền khóa miệng im lặng để ôm ngủ. Cả tối qua hề chợp mắt, đối với ma ngủ vài ngày có gì to tát chứ, chỉ là do tối qua kìm chế bản thân biết bao nhiêu lần, cho đến khi hao tổn linh lực cảm giác buồn ngủ, mệt mỏi bao trùm lấy . Ba ngày sau. Tiểu Cự ngâm chân bên bờ suối Thanh Ất đến buồn chán, nàng thở dài thườn thượt biết bao nhiêu lần. Lang Thất bỏ nàng ba ngày rồi, thèm với nàng tiếng là đâu bao giờ về, và tại sao dẫn nàng theo? trong trạng thái thở dài ảo não, bàn tay ấm áp quen thuộc ôm lấy Tiểu Cự từ sau lưng, nhắm mắt hít sâu, hương thơm nhàn nhạt tóc nàng làm dịu cơn nhớ nhung ba ngày qua nơi :"Tiểu Cự nhớ ta ?" "Nhớ, rất nhớ! Ngươi bỏ ta lâu quá!". Nàng đỏm dáng, làm bộ làm tịt giận hờn chu chu cái mỏ tinh tế xinh đẹp trưng ra trước mặt . Bất ngờ Lang Thất cúi người áp lên môi nàng nụ hôn nóng bỏng, ngọt ngào. vẫn luôn tự hỏi đôi môi nàng hương vị ra sao, bây giờ mới có can đảm thưởng thức nó. Quả nhâm nhi cánh môi mỏng của nàng chẳng khác nào thưởng thức hương vị của nữ nhi hồng, nếm thử rồi chỉ muốn uống cạn và vòi thêm chứ thể dứt ra được. Tiểu Cự kinh ngạc, khó thở mở to mắt nhìn , tất cả thanh kháng cự của nàng đều bị uống sạch xuống bụng. Sau lúc phát cơ thể căng cứng của nàng có dấu hiệu quằn quại trong vô lực, mới đành lòng, lưu luyến rời khỏi môi Tiểu Cự. Nàng đăm đăm nhìn , cứ ngỡ Tiểu Cự cả kinh hét toáng lên, nào ngờ nàng bình ổn, ngây ngốc như chưa có chuyện gì xảy ra:"Lang Thất ngươi bị bệnh sao? Khuôn mặt ngươi làm gì đỏ quá vậy?" Lang Thất thẹn quá hóa giận, tại sao nàng bị hôn lại chỉ phơn phớt hồng, cả e thẹn cũng chẳng có. ra Tiểu Cự có thẹn thùng đó, nhưng chỉ là nàng biết thể thuần túy phản xạ ra sao thôi. lẽ làm lại hành động giống ban nãy, hay chui thẳng vào lòng rồi giương đôi mắt hiểu vấn đề ra. " sao", rồi bực dọc đứng phắt dậy định rời . Tiểu Cự vội nắm lấy tay , chỉ chỉ vào viên ngọc màu lam phát ra vầng hào quang rất đẹp:"Lang Thất, cái đó là gì vậy?" Giờ mới sực nhớ ra, đưa đến trước mặt nàng, lạnh nhạt bảo:"Ta Tuyết Linh Sơn thấy đẹp nên tiện tay lấy về. Muốn làm gì cũng được, ta cho nàng" Tiểu Cự hào hứng, vui mừng chộp lấy, nàng đặt giữa hai lòng bàn tay, miệng cười ngớt:"Cảm ơn" Lang Thất hừ lạnh rời , dáng vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng dần nguôi nỗi hổ thẹn ban nãy, ánh mắt cũng dịu dàng hơn rất nhiều. nhìn nàng nghịch nước, vui đến nỗi cứ cười khúc khích mãi thôi. Lòng mát rượi như vừa mới ngâm mình dưới dòng suối Thanh Ất xong. Miếng ngọc màu lam - Lam Nhu, loại đá trân quý hiếm gặp ở Tuyết Linh Sơn, muốn lấy được Lam Nhu đòi hỏi người đó phải có bản lĩnh. Tôn chủ ở Tuyết Linh Sơn, ngàn năm xuất lần, ai đánh thắng lão ta tức lấy được viên Lam Nhu. Loại đá này đơn giản chỉ để trưng cho đẹp, nó được kết tinh từ tinh hoa của trời đất, năm trăm đến ngàn năm mới có thể hình thành viên. Công dụng giúp cho chủ nhân tránh khỏi đại nạn, cũng như tấm thẻ đặc xá miễn tội chết khi gây ra chuyện kinh thiên động địa. Quan trọng hơn là nó có thể tăng cường năng lực tu vi của chủ nhân. Hai trăm năm sau. Tiểu Cự dùng hai trăm năm để khắc lên đó hai chữ Tiểu Thất, nàng định khắc Cự Thất nhưng vì lỗi chính tả nặng nề, từ chữ "C" nàng khắc nhầm chữ "T" nên đành chữa cháy bằng cách ghép tên lót nàng và tên cúng cơm của vậy. Theo lời sư tổ, Lang Thất phải rời đến tận hai trăm năm để làm việc gì đó mà nàng nên biết. Nàng cũng hỏi, ngoan ngoãn đợi về. Ngày hôm nay nghe tin trở về, giờ ở vườn trúc Thanh Ất, nàng khỏi vui mừng chạy đến đón , sẵn tiện khoe luôn chiến lợi phẩm, cất công mất hết hai trăm năm tỉ mỉ từng chút của nàng, nhớ thương đơn thuần, nàng mảy may những ánh mắt thương cảm của đám tiểu nhìn mình. Vô tư lự, Tiểu Cự nhảy chân sáo, nàng phải đón Lang Thất của nàng thôi. "Lang Thất". Lang Thất cùng nữ xinh đẹp mỹ miều bàn bạc chuyện gì đó rất vui vẻ, họ cười rất tự nhiên, đôi lúc còn khẽ chạm da thịt, ánh mắt giao nhau rồi ngượng ngùng im lặng . Bất chợt giọng thánh thót quen thuộc của Tiểu Cự từ xa vang vọng đến bên tai , Lang Thất day day trán, xoa thái dương, xoay người mắng nàng:" hiểu phép tắc hay sao?" Mới vừa về tới làm vẻ cau có với nàng rồi. Tiểu Cự thoáng nhìn , trông vẫn vậy, da dẻ như ngọc, khuôn mặt mềm mại trắng nõn, tinh tế đến nỗi cái nhíu mi cũng đẹp lạ thường. Nàng bâng quơ, thèm chú ý vẻ mặt mà nghiêng đầu về phía nữ tử xinh đẹp sau lưng:"Nàng ta là ai?" Nữ tử vận người bộ lam y mỏng manh, đôi vai trần phong tình phóng túng trước mắt Tiểu Cự, nàng ta nâng tay áo che miệng cười yểu điệu:"Ta là Hồ Ly Tâm" Tiểu Cự định mắc trước dáng vẻ thục nữ kia nhưng vội lắc đầu, lấy lại vẻ mặt bướng bỉnh hàng ngày:"À... hồ ly tinh thôi mà" Nàng nhún nhún vai, vẻ mặt bỡn cợt giống bình thường. Lòng ngực nàng khó chịu quá, tức giận và ghen ghét ai đó đến gần Lang Thất của nàng. Ngược lại, sao có thể biết lòng nàng ganh đua thế nào, Lang Thất giận đến đỏ chót hai mang tai, quát:"Xàm ngôn" Sau đó phẩy tay đánh nàng cái mạnh lên chiếc mai cua trắng vô hình. Tiểu Cự đau đến ứa nước mắt, hiểu vì sao lại bị đánh cách oan uổng:"Sao ngươi đánh ta?" Lang Thất giọng nam cao:"Mau tạ lỗi với Tâm nhi, ngươi thất lễ quá mức rồi. Nuông chiều mãi riết hư" Tiểu Cự bưng mắt, nước mắt đầm đìa, chỉ vào mặt Hồ Ly Tâm:"Nàng ta là ai mà bắt ta tạ lỗi. Thất lễ? Đây là nhà ta, nàng ta mời mà bước vào mới thất lễ" "Câm miệng, đây là nhà ngươi bao giờ? Ta cưu mang ngươi liệu ngươi có thể lên giọng vậy ?". Lang Thất hét lớn, nộ khí xung thiên muốn đánh vào lưng Tiểu Cự thêm cái nữa, nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt long lanh ngân ngấn ở khóe mi nàng. lại nỡ mà thu tay về, giọng có chút tiết chế, dịu xuống vài tông:"Nàng ấy là khách của ta, ngươi được bất kính như thế!" Tiểu Cự chỉ mới bốn trăm năm tuổi thôi, nàng vẫn còn lắm, ích kỷ nhen lắm, cho nên nàng giận, nàng hờn, nàng ôm mặt khóc nấc, giọng nghẹn ngào uất ức:"Ngươi vắng hai trăm năm, về tìm ta như lúc trước, còn ra tay đánh ta vì nữ tử khác. Ngươi còn thương ta nữa, ta cũng thèm nhớ ngươi nữa" Nàng vung tay, Lam Nhu trong tay nàng ném thẳng xuống mặt hồ Thanh Ất. Tiểu Cự ôm mặt chạy khóc nức nở, viên ngọc kia chợt lóe lên rồi phát ra tiếng tủm. Ánh sáng nhàn nhạt dưới đáy hồ Thanh Ất. Lang Thất định mở miệng gọi nàng lại, nhưng cũng phát bực, người thanh tĩnh như chỉ khi gần nàng mới nổi đóa lên, cái gọi là sân si cũng dần thể khống chế được nữa. Ánh sáng từ Lam Nhu lóe lên trong mắt , thở dài, bước nhanh xuống nước để tìm viên ngọc tội nghiệp. nghĩ rằng nàng chỉ dỗi thôi, chốc nữa hay vài hôm lại quay về nằm ườn lên người , ngừng bò loạn xạ ngực đòi được vào kinh thành. Cho nên bận tâm mấy, dỗ ngọt nàng hai trăm năm lẽ hiểu tính khí nàng thế nào sao, có chút ngang bướng nhưng rất ưa ngọt. lúc sau, cuối cùng cũng vớt được Lam Nhu, viên ngọc nhàn nhạt tỏa ra ánh sáng màu xanh lá rực rỡ. Thần sắc trong đôi mắt khẽ lưu chuyển, áng sương mờ ảo dịu dàng bao trùm lấy. Viên ngọc rất đẹp, nàng dùng hai trăm năm chỉ để ngồi khắc lên tên nàng và , dùng nhớ thương đợi chờ, tất cả tình cảm đặt vào từng nét chạm khắc tinh tế. Hồ Ly Tâm đặt tay lên vai , lo lắng hỏi:"Nàng ấy hiểu lầm chứ?" "Tiểu Cự lúc nào cũng ngang bướng và nhạy cảm quá mức! Nhưng lại đáng vô cùng". Lang Thất trả lời chẳng ăn nhập vào câu hỏi của Ly Tâm gì cả. Đôi mắt chứa đựng ôn nhu, sủng nịnh, khóe môi bất giác nâng cao, nụ cười hạnh phúc ấm áp dần khuôn mặt . Trái tim xao động như được lấp đầy những khoảng trống, biết bản thân Tiểu Cự rồi, nắm chặt viên ngọc trong tay, đợi nàng về nhất định phải bày tỏ hết tâm tư tình cảm mấy trăm năm qua. cứ luôn nghĩ rằng đó chỉ là cảm xúc thân thuộc nên cố gắng giấu nhẹm . Nhưng lúc nhìn thấy nàng khóc chạy cần yên tĩnh, Lang Thất quyết định khóa chặt nàng để nàng phải đơn chờ đợi như thế này nữa. Nhưng tại phải hoàn thành việc sư tổ giao cho , rồi mới có thể tìm nàng sau. Từng vì ai đó thổn thức, từng vì ai đó mà khóc... Cũng vì ai đó mà ngóng trông chờ đợi... Tất cả tâm tư của ngươi thấu... Muôn vạn đau thương màn...
Chương Trung: Đế Vương Vô Tình (4) Chẳng cần biết ngươi xinh đẹp đến nhường nào, hay xấu xí ra sao. Chỉ cần đó là ngươi, dù trong bất kỳ hình dạng nào, cũng có thể tìm ra được. ngươi, bảo vệ ngươi, cho dù người ngươi chọn phải là . Mười năm, Lang Thất ngờ chỉ mới chớp nhoáng mười năm dài đằng đẳng trôi qua. chưa kịp với nàng tất thảy tình cảm trong lòng. nàng vội vã chạy theo bóng hình khác, nam tử yếu ớt, người luôn núp sau bóng lưng nàng để tồn tại. "Dương Vân, chàng đừng sợ, có ta bảo vệ chàng rồi". Tiểu Cự tay cầm cây, mắt ngừng tỏa ra hàn khí bức người, hàm răng trắng nghiến chặt vào nhau vang lên từng tiếng ken két, mâu quang nàng chợt lóe sáng hăm he đăm đăm hướng về bọn thích khách trước mặt. Dương Vân ngừng run rẩy sợ sệt nắm lấy góc áo nàng, gật đầu lia lịa, nước mắt tuôn như mưa xối xả rơi xuống mu bàn tay . Nàng quát:"Bọn thích khách to gan, dám đụng đến Cửu Vương gia, muốn sống nữa hay sao?" Bọn thích khách mặc bộ y phục dạ y, bọn chúng vẫn nản lòng, đấu đá ánh mắt với nàng lâu, sau đó tên trong đám bật cười ha hả:"Tiểu mỹ nhân muốn chết đứng qua bên, xong việc gia gia hứa bạc đãi nàng" Tiểu Cự cảm thấy bị khinh thường quá mức, nàng nhổ vào mặt tên đó ngụm nước bọt, khinh khỉnh giễu cợt:"Lão tử đây mà sợ chết à? Ngon nhích đến đừng có nhiều lời nữa" Lời vừa dứt cũng là lúc vang lên từng tiếng ken két, thanh kiếm va chạm vào nhau nghe như móng tay rít lên thanh gỗ đầu giường . Dương Vân bịt chặt hai tai, mắt nhắm nghiền sợ hãi co ro ngồi sụp xuống đất. "Vô dụng". Tiếng hét tức giận như con sói hung mãnh rú lên hơi lớn giữa cánh rừng hoang vu. Đám thích khách chưa kịp nhìn thấy bóng dáng giận dữ đó đầu lìa khỏi cổ, máu tuôn xối xả như trận mưa phùn đầu xuân. Bọn chúng buông kiếm, tay bụm chặt cổ. Tên lưu manh ban nãy chợt trừng mắt ai oán nhìn Tiểu Cự, ngụm mắt tươi từ môi phun thẳng vào mặt nàng. Cả thân hình nặng trịch ngã nhào về trước. Tiểu Cự vừa kịp lách qua cái đầu lăn lóc tới chân nàng, đôi mắt mở to hằn sâu những tia máu ngừng đăm đăm hận ý nhìn nàng. "Cái tên chết bầm này". Nàng vung chân đá mạnh vào cái đầu đốn mạt đó khiến nó bay thẳng lên trung, đáp xa hơn trăm dặm. "Tiểu Cự trở về với ta", Lang Thất thu nhuyễn kiếm, nóng giận, ngọn lửa bừng bừng bốc lên trong mắt ngừng trừng to hăm dọa Tiểu Cự. Thế nhưng nàng lại cả gan hất tay ra, giọng ngang ngang, chút cảm xúc:"Về? Về đâu?" Lang Thất nhíu mi:"Về Thanh Ất, về nhà của nàng, của chúng ta" Tiểu Cự nhếch môi bật cười bi hài, nàng gập người ôm bụng tựa tiếu phi tiếu ngừng run lên theo nhịp cười như xé tan gian tĩnh mịch:"Nhà của chúng ta? Ta tưởng đó là nhà của người và ả hồ ly kia chứ?" Mi tâm khẽ cau, Lang Thất ngừng xoa đều hai bên thái dương. vừa mới giải quyết xong xung đột giữa tộc sói và hồ ly lập tức tìm Tiểu Cự. Nhưng ngờ thời trôi qua lâu đến nỗi cũng hay biết, đến khi trở về người ta bảo nàng lâu lắm rồi đến nay vẫn chưa về. Thuần thúy, nguyên thủy cách giận hờn mà bất cứ nữ tử nào cũng có, Lang Thất nắm lấy cổ tay nàng kéo vào lòng, giọng dịu dàng như cơn gió xuân tưới mát tim nàng:"Ta xin lỗi nặng lời với nàng, về thôi. Nàng bỏ nhà chúng ta lâu lắm rồi!" Lại lần nữa nàng xô ra, Tiểu Cự hừ lạnh, lãnh đạm quay lưng bước lại gần Dương Vân co người, đôi mắt nhìn cảnh tượng đầy xác người xung quanh, máu tanh làm khỏi ngây ngốc, hoảng sợ đến độ hồn phách bay loạn xạ, khí tức đều, mạch đập hỗn loạn, hơi thở đứt quãng. Tiểu Cự ngọt ngào hơn cả mật ong rót vào tai Dương Vân:"Đừng sợ, ta ở đây ai có thể hại chàng được cả" Dương Vân ngoan ngoãn nép vào lồng ngực nàng, đôi mắt còn ngấn lệ, qua khóe mi long lanh quét tia ngoan độc nhìn Lang Thất, giọng còn ngọng vì hoảng sợ, có vị nghẹn đắng nơi yết hầu:"Người đó là ai? Ta sợ lắm Tiểu Cự!" Tiểu Cự luồn tay vào mái tóc đen nhánh của Dương Vân, chiều trả lời:"Chẳng ai cả, làm hại chàng đâu" "Tiểu Cự, sao nàng có thể đem lòng thương tiểu thí hài, mặt còn búng ra sữa như thế?". Lang Thất tức đến nộ khí, khuôn mặt đỏ gấc, từng đường gân trán, bước chân nhanh chậm giựt lấy cổ tay nàng kéo ra khỏi Dương Vân:"Trở về Thanh Ất với ta, được cãi bướng, chống cự" Tiểu Cự nào muốn trở về Thanh Ất cùng kẻ bạc tình này, mười năm nàng lưu lạc nhân gian, trải qua biết bao sóng gió có biết chăng? Nay từ đâu xuất buộc nàng phải trở về và cách xa Dương Vân. Giãy nảy, nàng thoát ra khỏi cái nắm chặt của nhưng thể, dường như Lang Thất hạ quyết tâm đem nàng về cho bằng được, gằn giọng:"Trở về Thanh Ất!!!" Dương Vân sợ hãi chạy theo từng bước chân quyết đoán độc bá của Lang Thất, ngừng lôi nàng mặc cho nàng bị té, chân lê lết dưới dất đến bật máu. Dương Vân ôm lấy chân Lang Thất, ngớt lời chua xót đau lòng:"Đừng đem nàng ấy , ngươi làm Tiểu Cự của ta đau, tên chết tiệt kia!" Lúc này Lang Thất mới dừng lại, thần sắc ưu tối trong đôi mắt khẽ dịu dần ngọn lửa phẫn nộ. Hai chân Tiểu Cự chảy máu do bị lôi xềnh xệch, da nàng quá mỏng thêm việc yếu ớt chỉ cần cành cây khô cũng đủ làm nàng bị thương rồi, huống hồ chi Lang Thất quá ư bạo lực. "Tránh ra!", Lang Thất hất chân đá phăng Dương Vân. Dương Vân bị đá ra xa, làn da trắng tuyết mềm mại như tơ tằm của lên từng vết trầy xước. Cắn môi, Cửu Vân nhức nhối ôm tay bị chảy máu tiếp tục đuổi theo Lang Thất, ngừng nỉ non: "Đừng mang Tiểu Cự của ta mà..." Tiểu Cự cảm động, vươn tay định kéo Dương Vân vào lòng ôm, vỗ về an ủi sợ hãi trong lòng của , nhưng nàng nào kịp thực tình ý đó. Lang Thất bế xốc nàng lên tay, lời đôi co với con nít, nhún chân, thoắt cái chỉ còn lại vệt trắng mờ nhạt bầu trời cùng lời vang từ xa của Tiểu Cự:"Dương Vân đợi ta" Dương Vân trơ người nhìn theo bóng dáng Lang Thất cướp mất Tiểu Cự của . Dương Vân nắm chặt tay thành đấm, phẫn nộ, tự trách bản thân vô dụng, cả nữ tử của mình cũng chẳng thể giữ nổi. Mâu quang sa sầm của vẫn cứ nhìn về phía, cho đến khi đám quan binh rượt tới nơi. Cảnh tượng máu me xác chết lai láng nằm phục dưới chân Dương Vân làm bọn họ kinh ngạc, cả đám quỳ rạp xuống đất:"Cửu Vương gia tha tội, chúng thần đến chậm bước" Dương Vân cười khẩy, phẩy tay, lắc đầu, chắp tay sau lưng, bước chân thong dong như chẳng có chuyện gì, mọi thứ đáng sợ lúc nãy như khí trong đôi mắt phẳng lặng của , máu me và mùi tanh hôi bốc lên từ thân thể lạnh toát của đám thích khách xộc vào mũi, khó ngửi như thế cũng chỉ làm khịt khịt vài tiếng khinh rẻ. Bước lên kiệu ngọc theo sau đoàn quan binh. Khí chất bức người của Dương Vân vừa thanh tao, cao khiết khiến ai nấy đều cúi rạp đầu dám ngẩng lên, sợ rằng động tâm bởi vẻ đẹp như ngọc, tinh tế khắc họa từng đường nét của . Quả Dương Vân nhìn chẳng thể nào đoán là nam nhân cho được. "Ta đợi nàng". mỉm cười, khuôn mặt non mịn khẽ ửng hồng, mái tóc mượt mà bay lượn trong gió. Phải, đợi nàng cho dù phải luân hồi bao nhiêu kiếp. Lang Thất đưa Tiểu Cự về Thanh Ất, cố gắng dùng đủ thứ quà để dụ ngọt nàng. Tình của sâu đậm biết chừng nào, luôn nghĩ về nàng vậy mà... Đến khi muốn thổ lộ ra tấm chân tình ấy. Nàng lại phải lòng bóng hình khác. " là người, nàng là . Dù có nàng kiếp này, quy luật luân hồi, chén canh Mạnh Bà cũng khiến quên nàng". Lang Thất vẫn phong thái như xưa, vẻ tao nhã thư sinh nghiêng người bên bệ cửa sổ chăm chú đọc sách, dáng vẻ này từng khiến Tiểu Cự mê muội, say đắm mỗi khi trộm nhìn . Nhưng bây giờ trong tim nàng chỉ có bóng hình duy nhất. "Dương Vân rất mềm yếu, có ta bên cạnh, chàng chết mất". Lời của Lang Thất nàng nào để lọt vào tai, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trôi qua hết. Lang Thất như muốn phát hỏa đánh cho nàng tỉnh ra, nhưng khi bắt gặp ánh mắt tương tư, thẫm thờ của nàng, cảm thấy đau lòng khôn xiết. Có phải Tiểu Cự rất nhớ về Dương Vân? Nàng có phải chăng từng thống khổ chịu đựng nỗi nhớ nhung như vậy khi Lang Thất vắng?. Vươn tay, kéo nàng vào lồng ngực, truyền cho nàng hơi ấm chiều:"Là ta có lỗi với nàng" Lắc đầu, nụ cười buồn bã, ảm đạm khóe môi Tiểu Cự mờ ảo, giọng nàng đến nỗi, cứ ngỡ đó là lời thầm của gió:"Ngươi chưa từng mắc lỗi với ta" Nét mi đượm buồn, Lang Thất buông nàng ra, ôn nhu như bao năm qua vẫn thế:"Nếu nàng chọn , ta có tư cách gì ngăn cấm. Nhưng kiếp này số mạng sắp tận thể bên nàng lâu được nữa. Hãy đợi vài chục năm sau, khi đó tìm cũng muộn. Tuy nhiên, ngày nào đó nàng trở về và khóc hay tổn thương vì , ta giết " Tiểu Cự nháo loạn nữa, nàng gối đầu lên chân Lang Thất, khuôn mặt sắc sảo của nàng dần trở nên hồng nhuận có sức sống hơn, nỗi buồn như vơi được phần nào:"Ngươi luôn tốt với ta, ta giận ngươi nữa" Tình của đối với nàng sâu sắc biết mấy, cho nên thà chịu đựng nỗi đau đơn phương còn hơn ép buộc nàng ở bên cạnh, đến lúc đó cả hai chẳng ai vui vẻ gì cho cam. Lang Thất chọn cách thầm nàng, còn Tiểu Cự chọn cách người khác để quên . Khoảnh khắc đó chẳng ai nhìn thấu được tâm tư của ai cả. Mỗi người chọn con đường riêng, ngã rẽ riêng, bước chân rồi thể dừng lại hay ngoảnh đầu bước lùi được nữa. Đúng như lời Lang Thất , hai tháng sau Dương Vân qua đời, bị sát hại trong lúc xuất cung di hành cùng Hoàng Đế. Người đời để lại biết bao lời thương tiếc, mối nghi vấn hoàng tộc sát hại lẫn nhau cũng dần dịu xuống. Xưa nay chốn hoàng cung luôn là nơi đẫm máu chẳng thua kém chiến trường là bao nhiêu, địa vị, ngai vàng, sủng hạnh,... Mọi thứ đều có thể đưa con người ta vào cái chết. Ngàn năm qua vẫn vậy, Cửu Vương gia trong hàng ngàn Vương gia bao đời ra có gì lạ lẫm? Tiểu Cự mỉm cười vui vẻ, nàng tựa như áng mây trắng xóa mềm mại mê hoặc người có tâm tư, đôi tay thon dài của nàng khẽ nắm lấy hòn đá, vung tay, nàng ném hòn đá suối dòng suối trong veo Thanh Ất:"Đợi ta, ta tìm được chàng thôi Dương Vân" Gần sáu mươi năm sau, cuối cùng thời khắc chuyển lịch kiếp cũng đến. Tiểu Cự xinh xắn trong y phục ba tầng mỏng manh kết thành từ nước suối Thanh Ất, tầng tầng lớp lớp tà váy bay phất lên nhàng như những cánh hoa phù dung ôm lấy đôi chân thon của nàng:"Dương Vân" Đúng là trời phụ lòng nàng, lại là tam hoàng tử Dương Minh Quốc, mỹ quan tuấn tú, thông minh, trí tuệ hơn người. Tiểu Cự leo lên cành cây bên cạnh phòng Dương Tử - Dương Vân chuyển kiếp nối tiếp tình duyên, số phận dang dở. Ánh mắt tràn ngập nhu tình thương nhớ bao trùm lấy nụ cười trong veo của Dương Tử. Và dường như cũng biết thiên hạ mỹ miều chăm chăm ngắm nhìn mình, đưa tay vào khoảng tựa vòi nàng ẵm lấy: "Ta nhớ chàng!" Ngươi nuôi bao nhiêu hy vọng để được gặp lại . Cửu Vương gia hiền lành, ôn nhu trong từng cử chỉ, nhưng đến khi tâm thức được khai mở. Ngươi mới nhận ra, Cửu Vương gia của người kiếp này giữ lại quá nhiều oán khí, những hận thù oán thán còn sót lại của kiếp trước, muốn xưng Đế, muốn thiên hạ và cả ngươi.