Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 25: Sảy Thai


      Trong lúc chạy với theo Yết, Song Tử may bị trượt chân lăn vòng xuống bậc thang chỉ tầm năm tấc. Thế nhưng cú ngã đó làm cho tất cả mọi người sửng sốt đến đau lòng.

      Mọi người đưa vào bệnh viện với tình trạng xuất huyết, cả người đổ mồ hôi lạnh ngừng ôm bụng la toáng lên đầy đau đớn.

      - Connnn... tô..iii... co...n... hức hức...

      Thiết Yết nắm lấy bàn tay chị ướt đẫm mồ hôi, ghim chặt móng tay vào các khớp tay , đau đớn, quằn quại, co người ngừng khóc ngất.

      Sư Tử lo đến quáng, chết đứng như khúc gỗ, tim đập liên hồi, tay chân đều tê cứng ôm chặt lấy vợ. Như có ai đá xát muối tim , khoé mắt cay cay khi nhìn như vậy, nếu chạy theo đâu có chuyện gì, cũng tại tính lơ ngơ.

      - Song, em sao, con cũng sao đâu.

      lắc đầu, nước mắt tuôn rơi nơi khoé mắt, sợ, sợ lắm.

      Hai giờ sau.

      Títttttt

      Đèn hiệu đỏ tắt, bác sĩ cùng vài vị y tá bước ra. Thiên Bình đứng phắt dậy, hấp tấp muốn biết thế nào.

      - Con bé thế nào rồi?

      - ấy xuất huyết quá nhiều nên còn mê man chưa tỉnh. Và tôi rất lấy làm tiếc đứa bé quá yếu thể giữ được. Bệnh nhân cần biết khi tỉnh dậy, chỉ đừng làm ấy quá sốc.

      Sư Tử chắc chắn biết chuyện này vì từ lúc đưa đến chui tọt vào phòng cấp cứu rồi.

      Cả đám người như hít phải khí lạnh, hơi thở đứt quãng thông. Song Ngư ngồi cùng Yết, bà hết sức trấn an cậu.

      Nhưng...

      - Khỉ !!! Tất cả đều tại tôi, , phải tại tôi, đúng là tên Triệu Phong chết tiệt ấy. Khốn nạn, tao phải giết mày.

      này làm phát điên, chỉ cần ai đến gần đều có thể trở thành nạn nhân của .

      Chạy toan ra ngoài, điên cuồng với cái lối nghĩ phải giết người. Đúng hơn là phải giết chết Phong, diện của lúc nào cũng đè bẹp ánh hào quang nơi đến nỗi Cự Giải, người mà thương xem như tình đêm cũng bị cướp .

      " Có mày có tao... Thế giới này chỉ tồn tại Thiên Yết và kẻ đó là tao phải mày ".

      trở nên hung bạo, đôi mắt hằn lên từng tia máu, những sợi gân xanh đáng sợ cũng đua nhau từ mặt, cổ, các cơ bắp của .

      Thiên Yết bỏ làm mọi người hốt hoảng chập hai đuổi theo, riêng Ngư ở lại chăm sóc Song.

      Bạch Dương tâm trạng lúc kém , em trai sống dở chết dở, người chị cũng như người bạn từ bé của giờ sảy thai nằm giường bệnh đau đến đứt ruột. Thằng bé Yết sốc với thân phận của mình đến phát rồ, chưa tính đến lúc Mã Mã biết được cái gia đình hạnh phúc bao năm qua là của người khác, cậu chỉ may mắn được hưởng tình thương đó thôi. ra sao đây?.

      loạn hết rồi.

      Thiên Yết chẳng thèm nghe lời ai hết cứ chạy về phía trước chiếc moto quý của , tăng hết ga như lao vào cõi chết, chiếc xe cứ lao với vận tốc xé gió đến rát mặt nhưng chẳng quan tâm.

      Tất nhiên dừng lại thôi vì bây giờ ở Mỹ nha, trở về nước cũng mất mấy tiếng chưa kể biết bọn chúng nơi đâu mà tìm, chắc khác nào mò kim đáy biển chứ. Dò GPS cũng chẳng thấy tung tích toàn bị nhiễu sóng làm cho thiết bị của cứ kêu rè rè, nhức đầu.

      Bảo Bình may mắn thay đuổi theo kịp khi dừng lại cạnh bãi đất trống, cứ giữ nguyên tư thế ngồi xe cứ như suy tư điều gì đó.

      - Yết?.

      bước đến gần đặt tay lên vai .

      - Buông ra, tôi phải Yết.

      hất tay ra, bực tức nạt lớn, chuẩn bị rồ ga nhưng bị chắn lại, giọng nài nỉ:

      - Xin em đấy Yết, em cần phải như thế này đâu, đúng là chị em sai nhưng điều đó để tốt cho toàn cục mà.

      - Tốt? Các người có nghĩ đến cảm nhận của tôi mà tốt cho toàn cục.

      - Đôi lúc muốn bảo toàn phải làm tổn thương vài người.

      - Ồ, vậy sao? Tôi thích nhún vào trò chơi của mấy người nên làm ơn tránh ra.

      - Yết à, chị em gặp chuyện lúc này em cần nhất là bên ấy.

      - Hãy kêu thằng em quý Phong, à Yết kia trở về lo cho chị ta .

      rồ ga lượn qua người cách điệu nghệ, lần nữa lại cùng tử thần chơi trò chơi tốc độ, vặn hết ga chỉ biết lao đầu vào đường cao tốc.

      " Triệu Phong, tao muốn xé nát mày, mày nên được tồn tại ".

      Thiên Yết từ khi nào trở nên như thế này, có ai biết được ?.

      .........

      Lúc Giải tỉnh dậy thấy mình bị sợi dây xích trói chặt hai chân vào thành giường, cả người ê ẩm, mát mẻ. Tốc tấm mềm lên, ô, chẳng mặc cái chi hết, hoàn toàn thỏa thân nha.

      - Khốn khiếp, Triệu Phong ra đây cho tôi.

      hét lớn cả người lao ra cửa nhưng sợi xích cho phép nên bị giựt ngược lại ngã sõng soài dưới sàn trong tư thế chụp ếch tuyệt đẹp.

      bước vào, mang theo mâm cơm thơm phức, ngó lên giường thấy bóng dáng đâu hết, lưa mắt nhìn xung quanh đến khi có bàn tay chụp lấy ống quần , mới giựt mình nhìn xuống.

      Buồn cười, Phong đặt mâm cơm sang bên đỡ Giải ngồi dậy quên trêu chọc:

      - Em có sở thích mới nhỉ? muốn nằm giường mà muốn hôn sàn à?.

      Cự Giải ê mặt nên chưa chơi lại được, đến chốc tâm tình bình thường lại, hét vào mặt vẻ giận dữ:

      - làm gì tôi, thả tôi ra.

      Triệu Phong cười gian, lắc đầu, đem cơm đến cho :

      - Ăn , thể để em đánh nữa.

      điên loạn xô ra, mâm cơm cũng vì thế bị hất văng ra xa, đồ ăn văng tung tóe. Triệu Phong giận người lại còn cuối người ôm chặt lấy Giải để bình tĩnh lại, biết giận dữ cỡ nào mà.

      - Buông ra, khốn khiếp, thả tôi ra, tôi nhìn thấy mắc ói rồi, làm ơn đừng chạm vào tôi dơ bẩn quá, tôi Yết hề nên đừng tự tiện đụng vào người tôi nữa.

      Đúng là nhà cua, giận quá hóa ngu, những lời thèm suy nghĩ hay uốn lưỡi chín lần, những lời này lập tức làm cho vẻ mặt Phong trở nên đen như lông quạ, hàn khí bắt đầu phát huy.

      Đè xuống giường, hôn ngấu nghiến đôi môi , đến khi buông ra nó sưng húp, còn nhàng như những ngày qua, còn dạo đầu êm ái. rút vào nó cách mạnh bạo, bao nhiêu chịu đựng tức tối đều xả ra hết, mạnh bạo tấn công vào huyệt đạo bé làm đau đớn cấu nát lưng , nước mắt ứa chảy dài nơi khóe mắt.

      - Đau quá, huhu... Phong chết tiệt thả em ra... đau ....

      Triệu Phong như bức đến mù mịt lý trí cả người ngừng lại mà còn nhanh hơn, mạnh hơn và tới tấp hơn.

      Đến khi đạt đến đỉnh của sung sướng hai bàn tay bóp chặt cổ Giải, gồng mình giải phóng tất cả, lấp đầy trong miệng .

      Buông ra đứng phắt dậy, đôi mắt nổi lên tức giận, nghiến răng kèn kẹt cảnh cáo:

      - Từ bây giờ em là của tôi, nếu còn những lời như lúc nãy đừng trách tôi làm gì em.

      Bỏ vào nhà tắm, nước từ vòi sen bắt đầu tuôn rơi.

      Giải co người đau lòng giường, cả người còn nguyên vẹn, những vết xanh tím đầy người, chiếc cổ thon dài hằn lên mười dấu tay.

      khóc, trước giờ luôn nghĩ mình chỉ khóc vì Yết nhưng bây giờ mới biết, người nào thương cũng có thể làm khóc.

      - Hức ... hức....

      Triệu Phong, người mà cứ ngỡ chẳng bao giờ để phải chịu cảm tan nát cõi lòng nhưng sai.

      " Tại sao? Tại sao chứ? ".

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 26: Chạy Trốn


      Ngưu tỉnh dậy, lờ mờ bụp ót đau đớn nhìn xung quanh, chúng lại quăng vào căn phòng nào nữa đây, mà nơi đây tối quá nên thấy được cái gì hết, đôi tay mần mò tìm kiếm đường trong đêm. Bất giác chạm vào ai đó theo phản xạ giựt bắn người ra xa.

      - Ai vậy?.

      hỏi, đôi mắt cố nheo lại để nhìn người trước mặt nhưng chẳng thấy gì ngoài bóng tối dày đặc.

      - Ngưu?.

      Giọng vang lên làm lòng vui mừng đến phát khóc, tim trĩu nặng, các dây thần kinh như ngừng lại trong chốc lát.

      - Xử? Có phải cậu ?.

      - Mình đây.

      Xử Nữ hai bàn tay đau buốt nhưng bây giờ cái đau ấy còn có thể giữ được tâm trí cậu nữa, cậu đưa tay tìm kiếm đến khi cả hai bàn tay chạm vào nhau, cậu hân hoan kéo Ngưu đến bên cậu. Ôm chầm lấy , cậu như muốn vụn vỡ, thương cậu hôn lên môi người con cậu sao, ấy ở đây.

      Cạch Tạch

      Cánh cửa mở ra, đồng lúc bóng đèn được bật lên, Xử ôm Ngưu trong lòng ở giường giương mắt đầy cảnh giác nhìn Ngọc Trinh bước vào.

      Trinh bước vào mang tay là mâm cơm việc mà hằng ngày vẫn hay làm, khi thấy cậu và Ngưu trái tim như se lại siết chặt đến khó thở, nhưng đôi môi vẫn nở nụ cười tươi nhất chào đón hai người. có ác ý.

      - Ăn .

      Đặt mâm cơm xuống giường, bảo, trong đó có hai phần bằng nhau chả thiên về ai cả. Xử nhìn chăm chăm như kiểu muốn nhảy xổ đến bóp chặt cổ đến chết vậy, bây giờ cậu lấy lại được sức lực rồi, chỉ có đôi tay đau nhói khi đụng đến thứ gì thôi.

      - Cám ơn lòng tốt chó đẻ của , tôi ăn.

      Cậu bặm môi, đôi mắt hất lên cao vẻ khinh thường. Trinh ngừng chút, mỉm cười tháo chiếc khăn quàng cổ ra, chấm giọt mồ hôi má, đôi mắt ra hiệu cho cậu nhìn xuống cái khăn.

      Xử giận dữ nên chẳng quan tâm, nhưng Ngưu quan tâm đưa mắt nhìn xuống chiếc khăn có cái bản đồ được vẻ tóm tắt cùng dòng chữ:

      " Chìa khóa trong chén cơm ".

      Ngưu nhìn Trinh ánh mắt cảm ơn, quay sang cốc vào trán cậu, bảo:

      - Ăn , mắc công phi công người ta đó.

      Cậu hiểu ý gì, nhưng cũng cầm chén cơm lên ăn, Ngọc Trinh vẽ đường cong xinh đẹp nơi khóe môi, đưa chiếc khăn cho Ngưu ý như hãy chùi những vết máu người , nhưng mà ra trao cho lối thoát. Camera trần nhà, quay quay lại nhưng chẳng thu được gì khả nghi, đến khi hai người ấy ăn xong, Trinh tắt đèn, máy quay đặt chế độ quay bay đêm.

      Hình ảnh cứ mãi đứng ở hai người bị bắt ôm chầm lấy nhau, nằm giường thỏ thẻ chút rồi lại cười.

      Thực tế cả người đều ra khỏi phòng hết rồi. Xử quay mặt sang nhìn Trinh, cậu hiểu con người này giúp cậu hay cố đưa cậu vào bẫy:

      - Tại sao lại làm như vậy?. - Xử hỏi:

      Ngọc Trinh lại mỉm cười, khóe mắt đợm buồn, trả lời:

      - Vì tôi rời , tôi hiểu ra nhiều thứ từ cậu từ Ngưu, từ mọi người. Xin lỗi.

      đưa Ngưu và Xử đến lối thoát hiểm trong bộ đồ lính canh, nhiều chỉ bảo cứ nhìn theo tấm bản đồ đó mà tìm lối ra nhớ rằng đừng bao giờ ngước mặt lên máy quay, vẫy tay chào tạm biệt quay lưng ngược hướng hai người họ.

      Ngưu muốn hỏi Trinh nếu và cậu bỏ , ấy ra sao? Nhưng hỏi, biết mẹ của ấy, bà ta giúp con mình mà. Ngưu vẫn có chút tin được mẹ của Ngọc Trinh lại là điệp viên X như lời Trinh , nhưng là kẻ có thể sống bình thản tại đây cha mẹ của họ cũng có tầm ảnh hưởng cao với Z đấy.

      Sực nhớ ra chuyện chặn Xử lại:

      - Giải, hôm nãy tớ nghe tiếng con bé.

      Xử nắm lấy tay :

      - Nghe mình này, chúng ta cần trốn khỏi đây tìm người đến giúp nếu cứu con bé bây giờ mà bị bắt chúng nhốt chúng ta nơi khó thoát hơn.

      đấu tranh với tư tưởng, rất muốn chạy đến bên em nhưng lời của cậu rất đúng, nếu cả ba thoát mà còn bị bắt lại chắc chắn toi đời, bây giờ việc cần nhất là ra khỏi đây tìm được người đến ứng cứu.

      Bỏ , và cậu làm theo hướng dẫn của Trinh, cứ gặp máy quay là cuối đầu, được đoạn dài bắt gặp đám lính khác từ hướng ngược lại, bọn họ chuyện rơm rã vui vẻ, khóe miệng còn dính chốc cơm, chắc là mới giờ cơm xong đây mà. May mắn bọn chúng bắt chuyện mà lướt qua nhau luôn, hai người được phen đứng tim. Tới được cánh cửa sau Xử lấy chiếc chìa khóa mà lúc nãy xém nuốt ra, tra vào và mở, ngờ nơi đại lại còn dùng thứ chìa khóa này đấy.

      Nhìn xung quanh, cậu nắm tay kéo nhanh vào cánh cửa, đây là lối thang bộ, có lẽ là cánh cửa thoát hiểm dưới lòng đất vì bật thang hướng lên chứ phải xuống nha.

      Chạy muốn đứt hơi, cầu thang gì mà dài thườn thượt, cuối cùng cũng chạm được cánh cửa cuối cùng ...

      Oeo Oeo

      Chuông báo động vang lên, cùng chiếc loa phát tên hai người mất tích, bọn người này làm việc nhanh , mới chạy được chốc biết được rồi. Đưa tấm thẻ khóa, Ngưu quẹt đường, chiếc cửa lập tức mở toan, hai người chạy trối chết ra bên ngoài ánh sáng mặt trời, leo vào thùng rác gần đó như lời Ngọc Trinh dặn, còn đúng năm phút nữa xe chở rác đến lấy và rời khỏi đây.

      Lúc nãy, khi ba người bước ra ngoài được đoạn Triệu Phong vào phòng điều hành xem xét tình hình, thấy mọi thứ dường như có vẻ ổn nhưng khi nhìn kĩ vào phòng giam Xử - Ngưu, vẻ mặt đanh lại, hai tay đập mạnh xuống bàn, các chi tiết cứ lập lập lại cách nghi ngờ.

      Cùng bọn người đến xem thử, mở banh cửa ra đúng như suy đoán bọn chúng bỏ trốn, giường chẳng có ai mà chiếc camera cứ lập lập lại vài hành động như vẻ trò chuyện vui vẻ lắm vậy. bước vào chân vấp phải người nằm dưới đất, mọi người chăm chú nhìn mới biết là Ngọc Trinh ngất sàn, sau đầu còn nguyên cái mâm cơm.

      Phong sôi máu tức giận, thể ngờ hai ngờ đó lại có thể múa rìu qua mắt thợ như thế, kêu người đưa Trinh xuống phòng bệnh xem có bị gì khác , điều động chặn tất cả cửa ra vào, chắp tay sau lưng bước ung dung nhưng khuôn mặt đùng đùng sát khí rồi.

      Triệu Phong đến thẳng sân ngoài, nhưng chẳng thấy có điều gì bất ổn, chụp tên gác cổng hỏi:

      - Từ nãy giờ có bao nhiêu xe rời khỏi.

      co người sợ hãi trả lời:

      - Chỉ có xe chở rác ra ngoài vào hai phút trước thôi.

      tức giận, đẩy ra xa:

      - Chết tiệt, bọn chúng trốn thoát rồi.

      Mọi người xung quanh sợ sệt giương mắt nhìn nở cơn tanh bành nhưng vô cùng bình thản, cũng tốt cứ để hai người đó trở về mà báo cáo với đám người Thiên đến mà cứu những người còn lại thế nào vẫn còn ba con át chủ bài mà.

      - Canh chừng hai cậu kia cho tốt, nếu còn bất trách lần nữa các người nên chuẩn bị đám ma .

      Bọn thuộc hô to " tuân lệnh ", ai nấy làm việc người đó trở lại nhưng ánh mắt vẫn cứ nhìn dõi theo bóng dáng tử thàn của , chỉ cần vui mọi người giữ được mạng còn khi tức giận chết lúc nào hay.

      Ngọc Trinh tỉnh dậy, vẻ mặt đau buồn ngồi thẫn thờ, đóng kịch quá giỏi đến nỗi Triệu Phong tin ngay, an ủi nên trở về , cuộc chiến này phải của biết Trinh thích nhún tay vào để làm đau người cũng giống như nhưng phải chiến đấu bởi vì người con .

      Trinh gật đầu, gọi về với mẹ rằng mình trở về, cũng như lén gọi cho số điện thoại lúc nãy đưa cho cậu, báo tin rằng sáng mốt , nếu có thể cậu đến tiễn đoạn và cậu đồng ý.

      thầm nhìn vào bức từng trước mặt, trái tim và cậu bao giờ có thể đồng nhịp được và thấy mình như bức tường trước mặt từng thời ngăn cản tình của Ngưu - Xử.

      " Tớ cậu nhiều đến nỗi tớ biết mình làm những gì, lúc nào cũng khiến cậu sống trong đau khổ. Tớ xin lỗi, Xử ".

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 27: Tay Cậu Đặt Ở Đâu?


      Ngày hôm sau, 9h tại sân bay.

      Ngọc Trinh tự mình ra sân bay vào buổi sáng, ngồi đợi bóng dáng Xử mãi nhưng chẳng thấy, chỉ còn mười phút nữa thôi phải lên máy bay rồi, điện thoại cũng thể, cứ ò e í rồi lại tít tít, cụp mi đau đớn, tâm can như bị ai xáo trộn, quẹt nhanh dòng lệ má, ngước đầu mỉm cười vào, thôi quên hề xứng để cậu đến đưa .

      Chuyến bay của Trinh khỏi nhưng bóng dáng Xử vẫn chẳng thấy nơi nao, phải cậu đến, từ sớm cậu đến ngồi từ xa nhìn , nhìn thấy bóng dáng thời làm cậu muốn giết chết nhưng vì chuyện hôm qua, có lẽ cậu sai về .

      Trinh Xử, chỉ vì quá nên mắc sai lầm đến khi trái tim nhận ra tất cả những điều làm là sai, khi đó trở lại đúng với con người của mình, tốt, thông mình và xinh đẹp, khuyết điểm của đến mụ mị.

      Xử nhìn từ xa, cứ dõi theo cho đến khi bóng dáng đơn lặng lẽ nuốt nước mắt khuất dần sau cánh cửa ấy, cậu muốn bước tới khi thấy cứ lắm lúc quay lại ngó quanh, nhưng cậu thể, đúng vậy, trong lòng cậu vẫn chưa chấp nhận được Trinh thay đổi, có lẽ đối diện với bằng vui vẻ sau những gì làm trong quá khứ, hai thứ cảm giác lẫn lộn làm cậu chùng bước nơi xa. Chắc rằng ngày nào đó, khi tất cả trở thành hư vô cậu tìm để lời xin lỗi ngày hôm nay.

      "Xin lỗi Trinh, mong cậu bình an, hẹn gặp lại người con tôi rất nhiều nhưng tôi lại chẳng mang cho cậu chút tình nào cả. Xin lỗi!".

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      ngày mới, Kết - Mã tỉnh dậy trong tình huống rất ư quái đảng, nằm trong lòng cậu, gác hai chân lên bụng cậu. Còn Mã?.

      Cậu nằm rất thoải mái vươn người nhưng kiểu thả nổi nhưng có điều bất ổn...

      - Aaaaa... tên lợi dụng cơ hội.

      Kết dơ chân đập mạnh phát xuống bụng Mã, làm cậu giựt mình tỉnh giấc tay ôm bụng, mặt nhăn nhó:

      - Sa..o.. cậ.uuu... đá... mìn..h..

      - Tay cậu đặt ở đâu?.

      RẦM

      la quáng lên, đá cú mạnh làm Mã bay thẳng xuống giường nằm chổng mông đưa lên trời, theo đà tay kia nắm chặt gì đó khá là mềm lôi kéo xuống theo, thế là lần nữa Mã khóc đến đau điếng.

      Trời ơi bánh bao của mềm mại như thế mà nỡ nào nắm kéo như đồ chơi vậy hả? Đau chết mất.

      Bốp Chát Bốp

      Kết đứng đứng phắt dậy hết sức đạp, đá, đánh, bấy nhầy, bùi nhùi kẻ tội đồ dám đối xử mạnh bạo với nữ giới chưa đến lợi dụng thời cơ dê xòm nữa chứ.

      - Chết, chết, chết Mã Mã, cậu dám nắm bánh bao của tôi mà lôi hả? Biết đau ?.

      rất oan, có biết cái gì đâu chứ, mới ngủ dậy bị hành hung, trời ạ số cậu là số con gì mà cứ hở ra là bị đá, bị đấm thế này biết. Thế là Mã Mã nhà ta phải hứng trận đòn từ trời rơi xuống dám ho he hú hí lời, chỉ có hai dòng nước mắt lăn dài vì oan uổng.

      Đến khi chán chê, Kết ngồi phịch xuống giường liếc xéo tên bần tiện nằm la lết dưới sàn, cậu dám ngước mặt lên cứ giả đò là chết nằm bất động biết đâu lại lành.

      Nhưng cây muốn lặn mà gió chẳng ngừng, thấy cái tên đó đáng ghét quá Kết nhà ta chịu nổi, đứng dậy đánh tiếp chập hai cho hả giận.

      Qua chừng mấy mươi phút sau, Mã Mã chính thức sắp gặp ông Diêm đáng rồi, Kết dừng lại, lôi cổ áo tên chết bầm lên, kéo lê lết đặt lên giường, mặt mầy bầm tím, vài chỗ còn trầy nữa chứ.

      Đánh đánh thế thôi chứ thương lắm nha, lấy chai nước suối bọn kia đưa còn dư chút ít, thấm vào cái khăn lau máu chỗ trầy cho cậu, Mã nhăn mặt vì đau, Kết thấy thế ghé mặt lại gần thổi thổi, khoảng cách khuôn mặt hai người cực gần, gần đến nỗi có thể cảm nhập được hơi thở của người đối diện lướt mặt mình.

      Cảnh sắc trở nên mơ màn, đôi mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, đê mê, nhu tình, lẫn cả thương nhàng, lãng mạn lượn vòng hai người rồi đưa tay xê dịch khoảng cách đầu hai người họ gần nhau hơi, gần chút nữa, chút nữa, chút nữa thôi.

      - Kết ơi, cậu hôi miệng quá!.

      mở tròn mắt sau ba giây kinh hoàng nhất trong cuộc đời mình, nụ cười khóe môi hình như nó tỏa ra nguy hiểm chèn ép khí lãng mạn bao quanh lúc nãy, mặt sa sầm, đưa tay lên vuốt ve đôi môi cậu, vân vê lượn lờ gợi tình trong huyết quản Kết, nhưng...

      - Tay cậu cũng có mùi từ nách a.

      Bốp

      - Sao cậu ngốc quá vậy Mã? Cậu có biết lãng mạn là gì mà hôi với mùi nách hả? Ngu này, chừa nha Mã.

      giáng bàn tay vào bản mặt sưng húp của Mã, liên tục chửi rồi véo cái lỗ tai dày kia lên, bực tức trong lòng với cái tên có đầu nhưng có não này, chút lãng mạn như thế cũng bị phá hỏng, đúng là tức chết mà.

      Nhân Mã, khóc hết nước mắt, tự hỏi chính mình sai điều gì chứ, hôi hôi thôi sao tự nhiên bị đánh dã man vậy chứ, cuối cùng cái sai của cậu ở đâu?.

      Chuyện của Mã - Kết ôi thôi ai có thể cứu nỗi cái tên ngu ngốc ấy rồi, vừa nhát, vừa lười, lại chẳng chịu sử dụng đầu óc, thôi cứ để Kết đánh cho cậu ta thông minh ra ha.

      Tại bệnh viện.

      Sư ngồi ghế sau lưng Song, ngồi nhìn bóng lưng ấy từ lúc tỉnh dậy, chuyện nhìn bất cứ ai cứ mãi đờ đẫn mắt nhìn ra xa, tay đặt ngay bụng, cứ mãi chuyện mình, ai đến gần liền trở nên điên cuồng đòi con, cả đến cũng bị đánh cho bật trở ra. đau lòng nhìn vợ, chính cũng đau vậy, đứa con chờ đón bao lâu nay, cứ ngỡ được nhìn thấy khuôn mặt đáng của bé nhưng có ai ngờ đến ngày tiếng " cha, mẹ " chưa có con xa.

      Bác sĩ bảo Song Tử thể mang thai lần nữa vì vốn bị hiếm muộn nhưng có lẽ là may mắn nên mới đậu thai, còn bây giờ hiếm muộn trở thành vô sinh. Trái tim bị giằng xé bởi nổi đau mất con và tình trạng người ra người của vợ, phải làm sao đây?.

      - Chị à, ăn chút cháo .

      Yết bước vào, tay cầm chén cháo thịt ngon lành mời gọi. vốn định bỏ nhưng chính trong lòng cho phép, Song là chị của đâu phải vì cái tên Phong ấy mà lại bên chị mình khi chị vì mình mà như thế. bước lại gần, Sư định ngăn nhưng đưa tay bảo sao.

      Chạm vào vai Song, quay đầu lại nhìn , dòng nước mắt lăn dài má, ôm chầm lấy em mà khóc nấc.

      - Chị xin lỗi... hức... hức... Yết à... chị xin lỗ...i...

      vỗ lưng , cuối người lau hai hàng lệ khóe mắt Song, mỉm cười :

      - Chị có lỗi, em hiểu việc chị làm mà, em mới là người xin lỗi chị, đáng lẽ em nên kích động như thế.

      - , chị giấu em quá lâu, em kích động là chuyện đương nhiên chỉ là do chị tốt, cả đứa con của chị cũng cảm thấy mẹ nó xấu xa nên bỏ rồi.

      - Em xin lỗi, con của chị có bỏ chị đâu cả bé ngủ ở phòng hồi sức, ăn tý em đưa chị .

      - ?.

      Song Tử ngước mắt đỏ hoe nhìn , phải con mất rồi sao? Nhưng gật đầu làm tin tưởng hơn, gật đầu mỉm cười. Yết đưa cháo cho Sư nhờ đút cho chị.

      Sư - Thiên - Dương - Ngư - Bảo điều nhìn bằng cặp mắt khó tin, đáp lại tất cả mọi người chỉ có đôi mắt vui vẻ như ý bảo:" Hãy tin em "- thế là ai lại làm việc nấy, Song cũng còn nháo lên nữa, ngoan ngoãn ăn xong rồi đòi gặp con ngay.

      Thiên Yết để chị mình lên chiếc xe lăn đẩy , mọi người cũng theo sau , vẻ mặt khó hiểu nhìn nhau, cuối cùng việc này là sao.

      Ngừng trước phòng bệnh nhi, nhìn qua tấm kiếng là cậu bé nhắn tầm bảy tháng giống như thời gian đứa bé trong bụng Song, bé con nằm trong chiếc lồng ấp cho những đứa trẻ sinh non yếu ớt.

      Song Tử rơi nước mắt khi nhìn thấy cậu bé đáng ấy, dù biết nó phải con mình, dù biết rằng Yết cố làm vui thôi nhưng điên, đứa bé đó phải là con của mà, đúng là rất thương con nhưng phải vì thế mà lý trí lu mờ.

      - Yết à, đó là con chị sao?.

      - Đúng vậy.

      - Chị có bao giờ dạy em lấy con người khác đặt thành con mình chưa?.

      - dạy.

      Câu trả lời của làm mọi người sững sờ, nhưng rồi cũng thở dài, Song đôi mắt sưng húp rơi dài hai dòng lệ, đau lòng quá!.

      Thế nhưng tất cả cũng chỉ là mọi người nghĩ quá thôi, đứa bé vì bị sinh thiếu tháng lại quá yếu, cha mẹ chúng có đủ tiền để lo cho bé nên bỏ rơi bé con, vô tình biết được từ hai vị y tá tám, thế là nghĩ ra cách lừa chị mình trở thành người điên.

      Mọi người sau khi nghe kể cũng bình ổn trở lại, Sư làm giấy tờ cho bé đứng tên cha và Song là mẹ. Lúc Song bồng bé tay khóc trong hạnh phúc, còn từ ngữ nào để diễn tả được cảm xúc của khi ấy, có lẽ con ra và tìm nơi nào đó tốt hơn và vì nỗi đau của nên thượng đế lần nữa ban cho bé con này. Cứ coi đây là duyên là phận , tình mẫu tử dù ruốt thịt nhưng lại bé vô cùng.

      - Xà Phu, từ bây giờ con chính là con của mẹ Song và cha Sư, nên sau này con phải ngoan nghe chưa?.

      Sư đưa ngón tay vào lòng bàn tay bé đó, trong nụ cười hạnh phúc, làm cha là ước mơ mà hằng mong ước dù là có là huyết thống hay vẫn thương bé, cũng như Thiên Bình từng xem như người cháu ruột thịt, có lẽ đây là đức tính mà và mọi người đều học được từ ông.

      - Có liên lạc với Ngưu - Xử rồi.

      Bảo - Dương từ ngoài cửa chạy vào, khuôn mặt tràn đầy niềm vui, căn phòng lại lần nữa đón chào hoan hỉ khi tin tức từ Ngưu và Xử bình an thoát khỏi, hai người đó biết nơi bắt những người còn lại ở đâu, hệ thống thế nào đều nắm chặt trong tay bây giờ chỉ cần viện trợ thôi.

      - Tốt.

      Thiên Bình mừng rỡ nắm tay vợ, ông hôn lên mu bàn tay bà, trận chiến sắp bắt đầu cũng như mọi thứ sớm kết thúc thôi, mọi chuyện lại như xưa cực kì vui vẻ và bình an.

      Tuy nhiên có chuyện may xảy ra,

      Máy bay của Trinh được khoảng mười phút bốc cháy , máy bay lao đầu xuống đại dương, số người thương vong là toàn bộ.

      Xử sau khi biết tin chết đứng tại chỗ, lòng cậu như có ngàn vết dao cứa nát đến đau đớn, tại sao khi ấy cậu bước đến có khi chuyển ý mà nữa nhưng chắc gì cậu chịu giữ ở lại.

      Tại hiệp hội Z.

      Điệp viên X, bần thần ngồi ghế, các đốt xương bà cứng đờ thể nhúc nhích khi thi thể con mình còn chưa được tìm thấy chuyến bay ấy, vài giờ trước con bé còn gọi điện bảo sắp về, còn bảo bà nấu món canh khoai mỡ cho , rất thèm được bà ôm ngủ, chỉ mới vài phút trước X còn dưới bếp ca hát nấu canh cho bảo bối mình, thế mà bây giờ bà thể nhấc nỗi dù chỉ ngón tay.

      - Xin lỗi em, nghĩ rằng...

      - Làm ơn im , tôi muốn yên tĩnh.

      - Em muốn đâu?.

      - tìm cái kẻ làm con tôi đến đó để tử thần có thể chực chờ mang nó

      - Xử Nữ - cậu phải đền mạng cho con tôi.

      X gằn lên từng chữ, khuôn mặt bà đanh lại như tên quỷ dạ xoa, khí chết chóc bao quanh tỏa ra từ người X, bao năm nay bà muốn đụng đến hiệp hội H, nhưng bây giờ nỗi đau thương này chỉ có san bằng nơi đó mới có thể xoa dịu phần nào trong bà.

      Bà quay lưng bỏ , nơi đâu đó phía sau là nụ cười nham độc của Triệu Vĩ, ông ta lên mưu gì đó khiến người khác phải sởn gai óc.

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 28: Em Phải

      Triệu Phong bước vào phòng, tay cầm cây thước dài tiến lại gần Cự Giải, sợ hãi chui tọt vào góc giường đưa mắt hoảng sợ nhìn . Ánh mắt sắc bén của Phong dừng lại chiếc cổ trắng ngần của Giải, hươ tay lên cao rồi hạ xuống bằng lực mạnh. Quá nhanh, kịp tránh né chỉ biết trưng mắt nhìn cây thước sắc đưa lên cao trong tích tắc ghim sâu vào yết hầu . Máu chảy ngừng, còn có thể thấy chúng bắn toé lên môi mình, hai tay ôm chặt cổ, đau đến tuyệt vọng, nước mắt như mưa rơi xuối xả chan hoà cùng màu máu đỏ tươi.

      giương mắt thảm thương nhìn xoáy vào đôi mắt vô hồn của , viền môi nâng bẫng lên, nụ cười xinh đẹp như tạc trở nên đáng sợ. tên ma quỷ.

      Đau đớn, Giải ôm cổ co giựt quằn quại giường, thể thể la, tiếng như bị chặn lại bởi bàn tay tử thần, vươn tay lên cao cố nắm lấy chút hy vọng để sống nhưng có gì ngoài khí tĩnh lặng cùng ánh mắt của con người độc ác kia.

      "Tại sao?"

      Ý nghĩ vụt qua rồi biến mất, người giường còn co giật mà buông lỏng trong tư thế im lìm, đôi mắt trợn tròng cùng vũng hoa huyết diễm lệ dưới thân, mọi thứ quay cuồng, máu, người và cả gian đều đảo ngược.

      Giải bật người, điên cuồng la hét, đưa tay chụp lấy cổ mình mà sờ soạn, đôi mắt chưa mất hết vẻ kinh hoàng nhìn về hướng đối diện.

      Căn phòng tối mịt duy chỉ đốm lửa như con đơm đớm trong đêm, nhưng nó lại có khói, mùi khói thuốc vươn đến mũi Giải, cần nhìn thấy người ngồi ghế dài là ai cũng đủ biết. Nỗi lo lắng, hoảng hốt ập tới, đôi mắt sáng quắt nhìn vào mâu quang , chúng như hai chiếc đèn pha sáng loá.

      Triệu Phong chớp mi mắt, đưa điếu xì gà lên môi rít hơi dài, nghiêng đầu nhìn thiên hạ giường cách hưởng thụ.

      - Phong?.

      Sau lúc căn mắt lo sợ, cuối cùng trái tim treo lơ lửng của cũng rơi xuống vực thẳm, khi cứ mãi dùng đôi mắt kinh dị đó nhìn .

      - Hử?.

      nhếch mép, lười nhát trả lời.

      - hút thuốc từ khi nào?.

      - Từ khi nào?.

      - Vâng.

      - Từ khi em biết cách làm phát điên.

      tắt điếu thuốc, đứng phắt người dậy bước đến bên giường, đưa tay vuốt ve góc cạnh khuôn mặt . Giải giương đôi mắt cảnh giác chờ đợi, trong phút giây vẽ nụ cười môi, trái tim bỗng chùng xuống.

      Triệu Phong đè chặt Giải bên dưới, hai tay vân vê khuôn mặt, chiếc cổ, bầu ngực, vòng eo, rê tay vẽ vòng hai đùi , đôi mắt chìm trong dục vọng chiếm hữu, nhanh chóng thoát đồ, hôn lên từng tất da tất thịt của . Cự Giải lập tức có phản ứng, nơi u huyệt cốc bắt đầu ẩm ướt.

      Đưa tay ôm chặt lấy Giải, Phong động thân tiến vào, cảm giác chặt hẹp làm mụ mị, đê mê đến hạnh phúc, nhấp hôn lên trán nhu mì, chỉ có mới khiến như vậy, trở nên thống khổ trong niềm vui sướng.

      Cự Giải bất động mặc làm gì làm, chính cũng chẳng hề hờn mà lại thấy thương tâm cho . Cảm giác được Phong chiều làm Giải điếng lòng, bụng dưới thắt chặt đến khó chịu, luồng điện cứ chạy rê khắp người khi nhấp rồi mạnh.

      - Aaaaaaa

      Nắm chặt hai bả vai , đặt lên môi nụ hôn dục tình, rên cao đến đỉnh lắp đầy trong .

      Thở hổn hển, nhu hoà nhìn người trong lòng, mỉm cười nắm chặt lấy bàn tay , phút giây này bao giờ có thể quên được. Giải Giải là của Phong, mãi mãi cũng chỉ của Phong thôi.

      Đáp trả lại là nụ cười toe toét của Giải nhưng nó lại mang điều gì đó khác thường, chưa nhận ra bị dùng cây viết biết từ đâu đâm thẳng vào ngực phải. Phong đau đớn buông tay Giải, tay trái bịp chặt vết thương bị chảy máu, khuôn mặt nhăn nhó trong đáng thương.

      - Giả..i... em... e...m...- đau đớn ra hơi, vết thương đau mà lòng đau mười, trưng đôi mắt thống khổ nhìn .

      nhảy xuống giường, biết mình thể thoát khi chân bị xích, chỉ là do lúc nãy nghĩ muốn làm bị thương để chính trái tim bớt đau.

      - Thả tôi ra, xin . Tôi Yết, rất cậu ấy, tôi phản bội Yết và bây giờ tôi phải hứng tội sao?.

      - Xàm ngôn.- Phong bịp lấy vết thương, lại gần , quát lớn, gân xanh nổi khắp mặt, cổ và cả bắp tay . Có thể biết tức giận đến cỡ nào.

      - Từ lúc bắt đầu em là của tôi, ta là kẻ thứ ba, những phá hư hạnh phúc của tôi và em còn khiến em đau tâm vì . Tại sao em lại chọn , tôi có điểm nào thua tên đáng chết ấy?.

      tức giận quả đạt đến cực điểm của nhẫn nhịn, trái tim bị giằng xé trong đau đớn, cảm xúc rối bời, lần đầu tiên trong đời khóc, nước mắt tuôn mi mắt , đau, rất đau, hơn cả chính mình để rồi nhận lại chỉ còn là chấp niệm của bản thân.

      Bối rối, nhức lòng, vươn tay chạm vào má , lau hai hàng lệ vì tuôn rơi, hiểu cảm giác này, đau đớn đến liệt phế tâm can, người mình lại nghĩ về ai đó khác. Trái tim thắt chặt, đau nhói, tiến lại gần ôm chặt lấy cả thân người .

      - Em xin lỗi, Triệu Phong, em xin lỗi, em thể khi trái tim mình chỉ có thể dành cho Thiên Yết.

      có đau, có buồn nhưng cứng đầu ấy thể gỡ bỏ, cũng giống như Kim Ngưu, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra chị ấy vẫn giữ lập trường của mình. Vùi mặt vào lòng nấc lên từng tiếng. đẩy ra, môi nụ cười nhạt.

      Xích chặt lại giường, gọi Tố Nhi vào, ả lẳng lơ sơ cứu vết thương mấy nặng cho Phong, ả ăn mặc khiêu gợi như điếm rẻ tiền.

      Sau lúc, nhìn qua kẽ vai thấy Giải giương mắt khó chịu nhìn hướng này, nhếch môi, ghì chặt đôi môi Nhi hôn tới tấp. ả hết sức phối hợp lướt vòng quanh vân vê từng tất da của Phong, cuối người ả ngậm chặt cậu bé trong miệng, mút lại mạnh, Phong sung sướng rên to, nhưng cũng quên nhìn xoáy vào đôi mắt người đối diện.

      bồn chồn đến khó tả, Giải tức giận vô cớ đấm mạnh xuống gối, úp mặt vào gối, hai tay bịp chặt lỗ tai cố nghe thanh đáng kinh tởm kia nữa. Ngực lại co thắt khi rên to cùng hình ảnh ả loã lồ ngừng nhún nhảy người .

      Hai người họ muốn làm nơi khác tại sao lại là trước mặt chứ? Nhưng ý nghĩ luôn làm tình với Nhi hay vài khác làm Giải hụt hẫng đau thương đấm ngực khóc nấc. Nước mắt đua nhau rơi gối, Giải nhắm tịt mắt, tiếng rên lại to hơn và đến màn cao trào gồng người lên, sung sướng thoã mãn mà rên dài.

      Nước mắt chan hoà, hí đôi mi nhìn Tố Nhi ra khỏi phòng, Phong quay người leo lên giường, nở nụ cười tự mãn ôm chặt lấy :

      - Em thấy đấy, thiếu đàn bà, loại đàn bà như em còn trong trắng đối với cũng như món đồ chơi thôi. Khi nào chán, bọn thuộc hạ của được chơi. Hợp lý chứ?.

      Trừng to mắt, tin như thế, lời rất nhàng nhưng lại mang đầy dao găm đâm xuyên trái tim , lại lần nữa dư nước mắt, lớp sương mỏng thấp thoáng óng ánh và ảnh mi.

      - Phong, đừng đối xử với em như vậy.

      - Đó là chọn.

      đanh mặt, nghiến chặt quai hàm, buông tay bước vào phòng tắm quên cười điêu đầy khinh bỉ , món quà quá lớn cho nỗi bi hài nơi trái tim bị cắn xé.

      Lúc bước ra, mê mệt thiếp . thương trong đôi mắt, còn sỉ nhục, hôn trán , kéo chăn lên cao, chui vào đưa vào lòng.

      " Cái tình của em xa xỉ đối với tôi, có lẽ lần này tôi nên từ bỏ nhỉ? ".

      cười cho chính bản thân mình, dù nghĩ là bỏ nhưng lại thoáng chút đau lòng nỡ.

      " Em làm gì tôi thế này? ".

      Cuộc gọi khẩn làm Phong giật mình tỉnh giấc. Cuộc chuyện mật này chỉ trong năm câu:

      - .

      - Bọn người Thiên phát ra trụ sở ngầm này và lập kế hoạch đến đây trong hai ngày nữa.

      - Còn gì nữa?.

      - Số lượng của bọn chúng nhiều và có người may sinh non.

      - Hãy xử lý vấn đề cách khéo léo.

      Cúp nhanh điện thoại, thở dài miên man ôm lấy mèo ngủ ngon lành.

      " Chuyện ngày mai đợi mai tính ".

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 29: Ấm Áp

      Kim Ngưu được trở về bên vòng tay cha mẹ, khóc òa, bao nhiêu tủi nhục đều giải tỏa hết, Song Ngư ôm lấy con của mình, bao ngày qua bà lo lắng đến phát điên, ôi đứa con bé bỏng của bà.

      Vỗ vào lưng , ba ôn tồn :

      - Mọi chuyện quá hết rồi, có mẹ ở đây còn ai ức hiếp con nữa.

      Lau dòng lệ nơi khóe mắt Ngưu, Ngư thương vỗ vào lưng , bà cũng nhòe đôi mi, hạnh phúc, đau buồn cả tất giận, chính bà cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹn, có điều gì đó quên dâng trào trong bà, nỗi đau xác thịt lẫn tinh thần đó, nhưng bà tài nào nhớ nỗi việc năm ấy. Chỉ mơ hồ trong nỗi đau chín mùi và ấp ủ thành màn trướng thể nhìn xuyên.

      - Mẹ à, Giải - Kết - Mã còn bị bắt, tối qua con rất đau đớn, hình như con bé bị gì rồi.

      và Giải là chị em sinh đôi, dù giống nhau tất nhưng họ có thể cảm nhận xúc cảm của nhau, cũng như tối hôm qua, Ngưu nằm chiếc ghế máy bay, cả người đau nhức, trái tim cứ nhói lên từng hồi, đưa tay bóp chặt ngực trái mình cố gắng khiến nỗi đau đó ra nhưng vô dụng. Thứ gì đó lăn má Ngưu, biết em mình gặp chuyện chẳng lành, quằn quại, thất vọng kéo người Xử đến đau, cậu phải mất lúc lâu mới có thể khiến Ngưu bớt nháo, mặt mầy tái xanh, đôi môi nhợt nhạt, nước mắt thấm đẫm khóe mi. liên hồi gọi Giải trong mơ hồ.

      - có, đâu, Giải ổn mà hãy tin mẹ, giờ con hãy nhắm mắt mà ngủ, khi mẹ gọi dậy. Ngoan nhé Ngưu của mẹ.

      Bà dỗ dành, kéo chăn cho , nấc vài tiếng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, đôi lúc lại ứa lệ vì những điều trải qua, tới cả việc Giải gọi .

      Ngưu chìm vào giấc mộng, nơi đây chỉ có khu rừng nhìn rất quen:- " đảo hoang "- ý nghĩ thoáng qua giựt mình sợ hãi, đau đớn ở cổ tay, đưa lên xem, hai cổ tay bị cắt nát máu chảy ngừng, Ngưu mở to mắt thở nổi cũng chẳng thể lên tiếng, miệng há hốc cố lấy oxi từ khí quyển như chẳng có gì hết, ngạc thở như bị ai đó bịt chặt hai mũi. Huơ tay ra xa, tin chuyện này, nhưng có rất nhiều ánh mắt nhìn , chúng nở nụ cười ma quái lẫn dâm tà, đưa tay giằng co đè xuống đất, xé nát từng mảnh vải người .

      Ngưu cầu xin, la hét nhưng chúng chẳng hề dừng lại còn điên cuồng cướp lấy , thoáng chút dơ bẩn thè lưỡi định cắn đứt, chấm dứt thống khổ này.

      - Ngưu ơi, cứu em...

      Bên tai là tiếng của Cự Giải, làm ngừng lại hành động đứng phắt dậy xô mạnh cả bọn đê tiện ấy ra, quay đầu hối hả bỏ chạy theo giọng của Giải.

      - Giải, em ở đâu?.

      hét lớn nhưng thanh càng xa càng dần, tiếng kêu cứu thảm thiết dần rồi tắt ngủm chỉ còn lại gian màu trắng, bốn hướng nơi nào cũng chỉ có gam màu ấy. Đưa mắt nhìn xung quanh, mệt mỏi ngồi quỵ xuống đất, vùi mặt vào đôi tay đầy mắu khóc òa, sợ rất sợ. Bỗng có bàn tay vỗ lưng , choàng mi nâng đôi mắt long lanh nhìn:

      - Mẹ, con sợ...

      Là Song Ngư trong mơ, bà đưa tay xoa hai bên má , chiều hôn lên trán Ngưu, vẽ nụ cười hiền lành khóe môi:

      - Đừng sợ, tao làm gì mày đâu hahaha...

      Khuôn mặt hiền lành của mẹ nhanh chóng biến đổi thành Tố Nhi, ả nắm chặt cằm Ngưu, ngước mặt cười lớn, tay cầm cây roi da dài, vung tay định đánh Ngưu, hoảng sợ tuột cùng làm có dũng khí đạp mạnh bụng ả văng ra xa. Lê người bỏ chạy.

      "Những thứ này chỉ là ảo giác, ".

      Tự nhủ chính mình, nhắm tịt đôi mắt, tỉnh phải tỉnh.

      Mồ hôi ướt đẫm trán Ngưu, mở mắt lần nữa, giựt mình bật dậy, mọi thứ khác, đây là phòng , phải nơi kinh hoàng đó.

      Cố căn mắt nhìn ngoài cửa sổ nơi ánh trăng chiếu rọi cách bình yên nhất, cơ mà tại sao thấy điều gì an lành cả, thế giới bên ngoài ngày trước êm ả bao nhiêu bây giờ trở nên đáng sợ, mong rằng tất cả mau trôi qua và đừng cho bất kì ai phải chết dù người đó đối xử tệ với .

      Song Ngư trở lại phòng chính với mọi người, Dương ôm chặt lấy cậu em trai quý - Xử, đau lòng xoa hai bàn tay em mình, chúng độc ác dám làm việc này với em của sao?.

      Yết ngồi bên im lặng lắng nghe Ngưu thuật lại mọi chuyện, cả vấn đề của Ngọc Trinh cậu cũng , chính lúc đó cậu như muốn khóc, giọng ngập ngừng chốc rồi thuật tiếp câu chuyện.

      - Em gặp Kết/Mã chưa?.

      Bảo - Song đồng thanh hỏi, câu trả lời là cái lắc đầu xin lỗi, bị nhốt như thế sao mà gặp được huống chi trong lúc chạy trốn còn sợ muốn tè ra quần a.

      - Giải, mày gặp được ấy ?.

      vươn người, nhìn xoáy vào mắt cậu, cả Thiên và Ngư đều chăm chú nhìn cậu cố chờ đợi điều tốt lành:

      - Chưa gặp nhưng nghe Trinh Giải ở chỗ Phong rất an toàn, ai hại đến ấy đâu.

      Trái ngược với cái nhõm của mọi người, Yết đứng phắt dậy bỏ mọi người đừng lo chỉ là muốn hưởng chút khí trời cho mình bình tĩnh lại thôi. Song nhìn theo bóng dáng của Yết, khẽ lắc đầu buồn bã, tại sao gia đình mình lại trở nên như thế chứ?.

      Cuộc chuyện cũng mấy dài khi điện thoại của Hạ Nhuẫn Văn cắt ngang, ông ta bảo rằng ngày trước mang bọn lính huấn luyện xa làm Thiên Bình nghĩ lầm, hai ngày nữa bọn họ được gửi đến cũng là lúc bọn người Thiên trở về giải cứu cho bọn trẻ.

      Thiên Bình khá tức giận nhưng vẫn giữ thái độ hòa nhã tiếp chuyện.

      Bảo kéo Dương ra khỏi Xử, bảo cho thằng bé nghỉ ngơi nhưng nhất quyết chịu cứ đu theo thằng em đến khi Xử yên giấc vẫn cứ ngồi ở giường nhìn cậu. đau lòng thay cho đứa em trai bé bỏng, nó lúc nào cũng gặp những chuyện may mắn hết, tuổi còn chưa đủ để có thể chịu đựng những tổn thương thế này. Nhưng Dương quên rằng Xử 18 tuổi rồi còn là đứa nhóc ba bốn tuổi ngày ấy nữa.

      - Về ngủ thôi em.

      Bảo ôm cả người Dương vào lòng, thương vuốt mớ tóc mai lộn xộn má, biết rất buồn nhưng may ra còn hơn bây giờ, đứa em nghịch ngợm đó có bị gì ? Nó có được ăn, uống, ngủ, nghỉ ? Hay bị nhốt vào nơi nào đó mà hành hạ. Dù trái tim đau buốt nhưng chỉ có thể hy vọng và nghĩ theo hướng tích cực thôi. Nếu như con bé chẳng may bị gì thề giết chết hết chừa tên nào cả.

      Nhưng có biết giờ đây người thảm hại là Mã chứ phải Kết đâu nha, cậu ta bị đánh đến lên bờ xuống ruộng vì cái tính ngu ngốc ấy.

      - Ừ, thôi .

      vùi mặt vào lòng , để ẵm ngang người mang về phòng, giờ đây Dương chẳng còn sức lực đâu mà với bước, hai chân bũn rũn cả người mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu, lúc ra ngoài quên ngoái đầu nhìn lại Xử, cậu ngủ rất ngon sao rồi.

      Còn về phía Song - Sử, sau khi kiểm tra phòng Yết, thấy chìm sâu vào giấc ngủ cùng ngoại quốc người còn mảnh vải nào, thở dài bước ra ngoài, đứa em trai này đến khi nào mới có thể trưởng thành đây.

      Trở về phòng thể tin mình đến đúng nơi, quần áo em bé văng tứ tung, mềm gối cũng xộc xệch nằm tung lung nơi, phòng tắm vang ra giọng hát cùng tiếng cười của Sư. bước vào, đưa mắt đẹp nhìn hạnh phúc khuôn mặt , bồng đứa bé trong bồn tắm hai cha con chơi đùa trong nước, dù bé Phu mắt chưa mở to, chiếc miệng nhắn nở nụ cười thích thú. Vươn đôi tay nắm lấy ngón tay trỏ của Sư, Phu nâng khóe môi cười như , Sư hôn lên chớp mũi con, miệng làm động tác ngậm lấy nuốt vào khiến bé buồn buồn, cười khúc khích.

      Song bước lại gần đưa tay vuốt khuôn mặt Xà Phu, hôn lên má chồng, hai người nhìn nhau thương nồng đậm vươn vấn, môi chạm môi ngọt ngào êm ấm, gian mơ màn chỉ còn tiếng nước róc rách cùng đôi mắt ngây thơ của bé yên lặng ngắm nhìn.

      - Em .

      - cũng em.

      Hai người quyến luyến nụ hôn, nhìn nhau nhu hòa, bé đưa tay chạm mặt Sư, cuối mặt nhìn con bật cười:

      - Ba cũng con nữa.

      - Ồ bé biết ganh tỵ với mẹ à?.

      cũng bật cười hạnh phúc cùng chồng, bé con nhìn chốc cũng khúc khích cười theo, gia đình ba người vui vẻ, hạnh phúc. Ôm lấy nhau lên giường chìm sâu vào giấc ngủ ấm êm.

      "Sau này chúng ta mãi mãi như thế bao giờ rời xa".

      Sư Tử đặt môi hôn trán vợ và con, ôm hai người vào lòng, mỉm cười thiếp .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :