Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Võ Thị Kim Tuyến

      Võ Thị Kim Tuyến New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      3
      @myuyen nàng cứ đăng tiếp a :))) tại ta thấy chưa đăng nên nhào vô ấy mà copy bằng đt đau khổ quá T^T
      myuyen thích bài này.

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 13: Thể Mất Em

      Từng đợt gió rít gào, chút ánh nắng ấm áp len lỏi qua từng khe lá. con đường cao tốc AT lạnh tanh như tờ, ngoài tiếng động cơ môtô phân khối lớn gầm rộ phẫn nộ như con trâu nước giận dữ, hầu như chẳng có gì cả. Chiếc môtô phóng nhanh khiến cho máy bắn tốc độ vượt cả con số quy định, tiếng còi xe cảnh sát vang lên giữa gian tĩnh mịch. Người chơi trò trêu đùa tử thần khẽ ngoảnh đầu nhìn lại, nâng khóe môi, ánh mắt lộ vẻ khó chịu:"Chết tiệt!"


      Tiếp tục ưỡn người về trước, chạy với vận tốc nhanh nhất, tiếng xé gió bên tai ù ù hòa lẫn vào còi xe cảnh sát khiến người ta hưng phấn lạ thường. Cơn gió lạnh rét táp vào mặt đến đau rát, nhưng hề mảy may quan tâm:"Muốn bắt được Trịnh Trấn Đông này à? Mơ "


      Trịnh Trấn Đông cười lạnh, tay lái điêu luyện vừa chạy nhanh vừa đánh võng kiểu thách thức, cợt nhã với cảnh sát, và cũng có lẽ tử thần gọi tên , nhưng Trấn Đông lại mắt nhắm mắt mở làm ngơ an toàn của bản thân.


      Suốt gần năm năm qua Trịnh Trấn Đông ở lại cái vùng ngoại ô khốn đốn, nghèo nàn này cũng chỉ để được nhìn thấy Âu Tuệ Nhi, chăm sóc, quan tâm cách thầm lặng. Chưa bao giờ dám xuất trước mặt Tuệ Nhi, thẳng thắn với toàn thể thiên hạ là của , bởi vì sợ. Sợ ngày nào đó cũng bắt đầu , trái tim lại vô tình thay đổi. Vì Trịnh Trấn Đông là kẻ phong lưu, tâm tư tình cảm của giống như cơn gió vậy, chẳng bao giờ nắm bắt được.


      Cũng vì chần chừ đó mà giờ Trấn Đông cảm thấy tức giận, hối hận, người con thầm bao năm qua chỉ trong đêm trở thành vợ sắp cưới của Hứa Tổng - Hứa Nhất Chính. Trán nổi lên từng đợt sóng gân xanh đáng sợ, tia máu đỏ trong mắt cũng dần lan ra, trong đầu lóe lên mưu độc ác. phải nhẫn tâm làm như vậy, mà chính bắt phải làm như thế. thể mất em.


      Tại Biệt Thự Hứa Gia.


      Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, mơ màng chợt tỉnh giấc. Âu Tuệ Nhi ngó quanh khắp phòng, chợt ánh mắt thoáng chút dịu dàng ấm áp. Điện thoại của , Hứa Nhất Chính nhặt lại và sửa rồi sao? nhìn sang bên cạnh, người rời từ lúc nào, hơi ấm cũng chẳng còn tồn đọng lại chút gì.


      Đau đớn nơi da thịt dường như đến tê dại, vết thương nhói lên, Tuệ Nhi cau mày rồi buông ra tiếng thở dài vô tận, cố gắng đứng dậy mà tay bị động nhiều, bước đến phía kệ sách dùng răng cắn lấy chiếc điện thoại ngừng đổ chuông đến giường.


      Âu Tuệ Nhi nhìn dãy số màn hình... Là của Trịnh Trấn Nam.


      Khó khăn, nhấc bàn tay bị thương bấm nghe rồi còn phải chạm vào chỗ bật loa cách chậm chạp kỹ lưỡng sợ đường chỉ bị đứt, máu lại tuôn, và cảm giác đau buốt lại hành hạ thâu tóm lấy tâm thức .


      Loa vừa bật lên, giọng to đầy lo lắng, sợ hãi, hốt hoảng, đủ tư vị cảm xúc:" Trấn Đông có chuyện rồi. Chị... Âu Tuệ Nhi, có ở đó ?


      Âu Tuệ Nhi cũng bấn loạn kém Trấn Nam, đành phải trấn an Nam trước:"Em bình tĩnh, từ từ chị nghe Đông làm sao?"


      "Sao em bình tĩnh được nữa. Chị mau về , Đông bị tai nạn giao thông đường cao tốc. ấy... ... ấy..."


      Giọng Trấn Nam nghẹn ngào như sắp khóc. Âu Tuệ Nhi như ăn phải thứ gì đó lớn lắm, ở cổ còn mắc cả cái xương cá khó gỡ đây, đủ kiên nhẫn lên giọng hỏi:" ấy làm sao?"


      " ấy... trong phòng cấp cứu bệnh viện 192... hơn bốn tiếng rồi vẫn chưa có kết quả... Nghe ấy tìm chị... ấy... Đông..."


      Dường như kẻ bướng bỉnh như Trấn Nam cũng lo đến hoảng mà phát khóc, cậu dù có quậy phá nghịch ngợm nhưng tâm tính rất đơn thuần, nhạy cảm. Lời của Trấn Nam chưa hết tiếng tút dài vang lên và tắt ngủm... Điện thoại Âu Tuệ Nhi cạn pin rồi.


      muốn tham trời mà trời lại thể thấu, muốn vồ đất để trút giận nhưng rất sợ đau.


      Âu Tuệ Nhi hoang mang quá độ, xộc ra cửa, đôi mắt cũng dần đẫm lệ, nỗi lo lắng trong tim càng lúc càng lớn hơn. Trịnh Trấn Đông vì tìm mới xảy ra tai nạn, tại sao ấy lại tìm ? cũng chẳng cần biết vì sao, nhưng tại mà khiến ra nông nỗi bán sống bán chết, đứng bờ vực của tử thần, lòng đau như cắt. Dù thân thuộc nhưng người đó là trai của Trấn Nam, trai của người mà chăm sóc suốt năm năm qua.


      Chạy mạch ra khỏi biệt thự Hứa, bắt chiếc taxi chạy đến địa chỉ bệnh viện ngoại ô 192, chạy xuyên qua đường cao tốc AT, lạnh sống lưng, khẽ rùng mình khi nhớ lại lời Trấn Nam , ở đoạn đường này Đông gặp tai nạn vì . Lồng ngực đập mạnh đến nỗi đặt tay vào có thể nảy theo luôn, cả hơi thở nặng nhọc rối loạn, chưa kể tay chân nóng như lửa đốt còn có những con kiến chạy dọc lòng bàn chân . Tay bật máu bởi vì cử động mạnh, hai đường chỉ bị đứt khiến máu ngừng tuôn, nhưng chẳng còn quan tâm đến nỗi đau da thịt nữ, lúc này đây, khi tâm thức kêu gào, hỗn loạn và bị chi phối bởi an nguy của Trịnh Trấn Đông. có sao ? Mong đừng xảy ra chuyện gì hết!


      quên mất mang theo tiền nên đành phải nhờ y tá bệnh viện gọi Trịnh Trấn Nam xuống, vì hối quá nên bác tài chạy nhanh đến nỗi chưa đến ba tiếng tới bệnh viện 192. Âu Tuệ Nhi nhìn thấy dáng vẻ phờ phạc, tiều tụy của Trấn Nam, khỏi thương tiếc xoa lấy đầu cậu, mặc dù Nam cao hơn cả cái đầu:"Tay chị bị sao vậy?"


      Dù rất mệt, đôi mắt mọng nước sưng vù, thâm quầng vì lo lắng nhưng giấu nổi những tia sáng vui mừng lấp lóe trong đôi ngươi đen láy, cậu dời mắt đến cánh tay xoa đầu cậu của . Trịnh Trấn Nam thương xót, lo lắng hỏi. Nhưng Âu Tuệ Nhi chỉ cười mỉm rồi hờ hợt :" may mắn bị té từ chỗ cao xuống, tay chỉ bị thương chút thôi. Mọi người đâu hết rồi"


      "Chị hậu đậu quá! Em vừa cho mọi người về nghỉ ngơi cả rồi"


      Trịnh Trấn Nam thấy vẻ gượng gạo che giấu trong ánh mắt của Tuệ Nhi, cậu thở dài, gì nữa. Cả hai im lặng vào phòng hồi sức. Âu Tuệ Nhi như trút được gánh nặng, tim được giãn ra căng lên đến độ sắp nhồi máu cơ tim nữa:" Đông sao chứ?"


      Âu Tuệ Nhi cùng Trịnh Trấn Nam đứng ngoài phòng Vip cách sau tấm kiếng để nhìn thấy Trấn Đông, người dùng dằng nào các thứ: dây truyền máu, dây truyền nước biển, dây kiểm tra nhịp tim, huyết áp,... đầu Trấn Đông được quấn lớp gạc trắng, thở bằng ống chụp oxi, đau lòng thở dài thườn thượt. Trịnh Trấn Nam , mâu quang dường như chỉ có hình ảnh người kính trong mắt, khoảng xa xôi trong im lặng của hai người là những giọt nước mắt vui mừng bi thương xen lẫn. sao là tốt rồi.


      Lúc quên mất báo cho Hứa Nhất Chính biết, thế nào khi trở về thấy cũng nổi trận lôi đình, cuồng phong bão tố tìm giáo huấn đây. Âu Tuệ Nhi rũ mi, cần cũng tự biết ở đâu thôi, con chó của đội điều tra tội phạm có khi còn bằng . (=.= Sao lại so soái ca của tôi với chó?)


      "Em mệt rồi! Về nhà ngủ nghỉ lúc , khi nào Đông tỉnh chị báo cho em biết". Âu Tuệ Nhi thương xót nhìn khuôn người mới vài ngày muốn gầy mấy ký, cậu ốm o gầy gò hơn lúc bên cạnh, từ góc độ nửa bên có thể nhìn thấy cả đôi má xơ xác hốc hác, đôi mắt thâm quầng như thụt sâu vào trong. xoa xoa vào má Trịnh Trấn Nam, ân cần dịu dàng như người chị ruột thịt.


      Trịnh Trấn Nam gật đầu, đuối sức nhưng an tâm phần nào:"Vâng, cảm chị trở về nếu em cũng chẳng biết làm thế nào nữa. Chị cũng nên băng lại vết thương nhé! Cứ mất máu như thế chị ngất đấy"


      rồi, cậu quay lưng lê lết bỏ khác xa dáng dốc chạy như bay lúc nãy, Trấn Nam luôn thong dong, quậy phá cũng có lúc tàn tạ như vậy. Bất giác Âu Tuệ Nhi che miệng cười giòn tan, ánh mắt còn đọng sương mờ của dõi theo cho đến khi bóng cậu khuất dần, an tâm thở thoải mái. mở cửa kính bước vào, vị bác sĩ kiểm tra cho Trấn Đông lên tiếng:"Bệnh nhân cần được yên tĩnh nên đừng có mà làm ồn, cậu ấy cũng may mắn, va chạm mạnh đến như vậy mà chỉ đập đầu gãy xương vai chứ bị nát hết tất cả bộ phận người". Rồi vị bác sĩ lắc đầu, khẽ tặc lưỡi biết là giễu cợt hay vui mừng thay.


      Âu Tuệ Nhi như chết lặng tại chỗ, sững sờ dở khóc dở cười nhìn vị bác sĩ ăn ngay thẳng này. Nếu giờ mình bị té từ lâu xuống hai tay bị va vào chỗ bén nhọn chưa xây xong của cầu thang, và mong cầu giúp đỡ từ tay nghề tài ba của bác sĩ. Chắc vị bác sĩ này bảo :"Sao những cạnh sắc nhọn đó cắt đứt luôn ra từng mảnh vậy?". Rồi lắc đầu, tặc lưỡi.

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      CHƯƠNG 14: KHẨU VỊ CỦA QUÁ NẶNG, TÔI VỚI TỚI


      Thao tác của vị bác sĩ trước mặt vô cùng điêu luyện, Âu Tuệ Nhi chỉ vừa nghe tiếng cạch, quyển sổ đóng lại, ta quay phắt mặt đối diện với . Ban đầu cứ nghĩ người này ít ra cũng trung niên rồi, dáng vẻ cao khiều thêm bóng lưng rộng dày, trong ta chững chạc, đứng đắn đúng kiểu quý ông hơn bốn mươi. Vậy mà khi cái khẩu trang y tế màu trắng kéo sụp xuống, Tuệ Nhi như hít phải ngụm khí lạnh trố mắt nhìn :"Nhóc... à ... có thể tử tế khâu lại vết thương cho tôi ?"

      ta sờ cằm, ngắm nghía vết khâu hai tay , khẽ nâng kính, bảo:"Gọi là Mạc Duy hoặc bác sĩ Mạc, phải nhóc"

      Âu Tuệ Nhi gật đầu như cái máy, miệng cười hì hì, lời thỉnh cầu ngọt ngào ghê rợn vang lên, ngờ chính bản thân lại thốt ra được, chẳng giống chút nào:vâng vâng, bác sĩ Mạc uyên bác làm ơn giúp tui khâu lại chúng nhé!". Cũng đúng, có thể đùa với du côn, thách thức loại tiểu nhân, nhưng tuyệt đối đừng làm mích lòng bác sĩ, nếu , lúc mở mắt ra thấy thân xác lạnh ngắt nằm bàn chông lạnh toát, ngơ ngác hỏi bản thân tại sao chết?. ra là tên bác sĩ quái gỡ lặng thầm cho ta mũi tiêm tử thần.

      Bên cạnh giường bệnh của Trấn Đông còn dư cái giường trống cho thân nhân, ngồi gần tiếng trong trạng thái bất động rồi. Tuệ Nhi dám cử động dù cho có ngứa ngáy đến đâu chăng nữa. Việc khâu sống lạ thường lắm, với lại vết thương tay trông ra rất tồi tệ, ta suy tư chốc ít ra vẫn phải gây tê cho thôi.

      Âu Tuệ Nhi dám thở mạnh sợ đả động đến Mạc Duy, ta phân tâm lỡ khâu lỗi quả tội lỗi cho Tuệ Nhi lắm. Nhưng ngồi hoài cũng chán, đưa mắt nhìn Trịnh Trấn Đông, ta vẫn còn hôn mê, hơn thở đều đều nhờ chiếc máy oxi bụm mặt:" bao nhiêu tuổi?"

      như muốn nhai nát cái lưỡi của mình ngay, chỉ mới gặp chưa được giờ đồng hồ mà bắt đầu trò ve vãn, quyến rũ trai trong tình trạng thảm hại thương tích đầy người. Mạc Duy khẽ nâng kính kiểu tri thức bác học uyên thâm, đôi mắt vẫn chăm chăm tập trung cao độ vào những vết khâu, tỉ mỉ như nghệ nhân cống hiến hết niềm đam mê vào nghệ thuật, dồn tất cả tâm huyết để cho ra tác phẩm của riêng mình:"Hai mươi lăm"

      "Bằng với Trấn Đông ư?". thoáng ngạc nhiên, nhìn chỉ tầm cỡ Trấn Nam hơn kém. Mạc Duy chỉ ừ hử trong họng.

      quá khâm phục, người trẻ tuổi như vậy mà có thể làm được bác sĩ trưởng khoa rồi, Âu Tuệ Nhi định hươ tay vỗ vai Mạc Duy khen thưởng, rồi vội nhận ra tình huống dở khóc dở cười này và thu tay lại, lắc đầu. Tay bị thương nặng vậy mà còn muốn chạm người ta, hành động ngu xuẩn khiếm nhã gì đây?.

      Nuốt nước bọt cách khó khăn, ho khan, giọng lí nhí:" xin lỗi!"

      Mạc Duy ừ hử:"Sao lại xin lỗi?"

      Âu Tuệ Nhi buồn chán trả lời, mà đúng hơn e thẹn ngượng ngùng chẳng biết đáp lại ra sao. Sau hơn ba mươi phút nữa, Mạc Duy cuối cùng cũng hoàn thành xong phần khâu vá vết thương cho Tuệ Nhi, tháo bao tay cao su:"Tính vào tiền viện phí của Trịnh hay tự trả?"

      "Tôi... tôi... tự trả". lắp bắp chậm chạp mò mẫn xung quanh. chốc sau, chết lặng tại chỗ, nhe hàm răng trắng cười chữa ngượng với , tình là muốn đập trán vào tường bất tỉnh ngay bây giờ luôn, đem tiền còn đòi trả nữa, quê chết được:"Tôi bỏ quên ví ở nhà rồi"

      Mạc Duy trầm tư, gật gù, thẳng thắn :"Vậy tính vào tiền viện phí Trịnh"

      Âu Tuệ Nhi buông hơi thở dài, quắc đôi mắt sáng tinh quái đáp lại:"Hay hôm nào tôi trả lại được ? Đừng tính vào tiền của Trịnh, tôi muốn mắc nợ ấy nữa"

      "Cũng được, nhưng trước đó phải làm gì đó cho tôi có lòng tin ". Mạc Duy mỉm cười, lời ám muội thỏ thẻ vào tai , vừa đủ chỉ để hai người có thể nghe được.

      Cổ họng Tuệ Nhi khô khan, nhoi nhói như mắc phải xương cá:"Làm gì cơ?"

      " suy nghĩ sâu xa quá rồi đấy". Mạc Duy trao nụ cười bán nguyệt, khẽ khàng nâng kính, bàng quang huýt gió, đưa tay vào túi áo blouse trắng lấy ra chiếc bọc nilon y tế đóng chặt. Bên trong là chất gì đó nhơn nhớt màu đỏ trông hãi hùng vô cùng, bụm miệng cố gắng chống chế cảm giác nôn tháo chua chát cồn cào dâng lên từ bao tử:"Cái gì vậy?"

      "Món ăn tôi tự làm đấy, ăn ", đưa đến trước mặt Âu Tuệ Nhi, hững hờ mở bọc. Thứ mùi gì đó vô cùng khó ngửi xộc thẳng vào mũi , Tuệ Nhi ọe lên tiếng, tay ôm bụng, mặt tái xanh thống khổ. Đôi mắt long lanh lưng chừng nước mắt ngẩng đầu nhìn :

      "Có thể ăn ?". lắc đầu, tỏ vẻ thể nuốt được.

      Mạc Duy đùa, nghiêm túc bảo:" ăn, tôi có lòng tin. Vậy tính tiền cho Trịnh ngay lập tức "

      Âu Tuệ Nhi can tâm tình nguyện, tính đưa tay lên cầm nhưng nhớ ra hai tay tê và vô lực:"Tay tôi bị thương, có sức"

      "Vậy tôi đút là được chứ gì?". Mạc Duy đem theo dự phòng cả chiếc muỗng inox để bên túi phùng phình còn lại, nhàng mút miệng đút đến miệng Tuệ Nhi. kìm nén cảm xúc khóc òa, kìm chặt nôn ói đến mật xanh mật vàng, như muốn trồi luôn cả bộ đồ lòng ra ngoài, gượng cười, nhắm tịt mắt ngậm lấy muỗng. Bên tai văng vẳng tiếng Mạc Duy, chờ đợi, hân hoan ra mặt:"Thế nào?"

      gật gật đầu tỏ vẻ ngon đấy! Nhưng chất quá tệ, mùi vị khác gì máu người, vừa tanh vừa ngọt lợ, cảm giác như cố gắng nuốt xuống rồi, nhưng bao tử thể chịu được xua tay đuổi ra. Khó khăn lắm mới dồn hết chúng xuống bao tử:"Đây là gì vậy?"

      Mạc Duy hí hửng với món ăn của mình, rất thản nhiên, thờ ơ bỏ qua khuôn mặt méo mó của Tuệ Nhi:"Bào thai từ tuần đến ba tuần tuổi hấp trong lò vi sóng và cho chút gia vị thôi"

      Âu Tuệ Nhi xém chút nữa ngất xỉu, mặt trắng bệch, môi xanh tím bất thường, lồng ngực đập mạnh như muốn vỡ tung ra, cả đầu choáng váng, khóc được mà cười cũng chẳng xong, vẻ mặt lúc này so với cầu táo bón còn tệ hơn vạn lần. Tay Tuệ Nhi run run đặt lên môi muốn móc ra hết những thứ vừa nuốt vào, Mạc Duy bất chợt dời chú ý đến , vui vẻ mời gọi:" muốn ăn nữa ? Tôi còn rất nhiều món ngon, ngày nào cũng chỉ ăn mình đúng là buồn hết sức"

      "À... à... tôi... ...". sợ đến độ tái mét mặt mày, ngã xuống giường nằm yên bất động, nước mắt ứa ra muốn tuôn nhưng vội giấu lại nuốt vào trong tim, chỉ lần này thôi, hương vị tanh tưởi kia vẫn còn chưa biến mất, rùng mình. Âu Tuệ Nhi hít sâu, rồi thở mạnh hơi dài, lấy hết tất cả sức bình sinh để trả lời:"Khẩu vị của nặng quá! Tôi với tới"

      Mạc Duy xụ mặt, ánh mắt đượm buồn, đóng lại bọc nilon, thèm liếc đến cái cuối, mở cửa bước ra khỏi phòng chốc chốc mất dạng. Lồng ngực căng cứng của Tuệ Nhi được thả lỏng khi xác định ràng xa, thở hắt hơi nhõm, đặt tay lên ngực, vẫn còn hoang mang với vị bác sĩ trẻ tuổi bệnh hoạn này.

      Chợt nhớ ra điều gì đó, vụt đứng dậy nhanh ra khỏi phòng bệnh, gặp được y tá chuyện với bệnh nhân nào đó, Tuệ Nhi hơi dè chừng:"Có thể cho tôi mượn điện thoại gọi cuộc ?"

      y tá chú ý đến Tuệ Nhi, vui vẻ gật đầu, y tá định đưa điện thoại cho nhưng vội rút lại:"Tay vậy sao mà bấm, đọc tôi bấm cho"

      Âu Tuệ Nhi như gặp được vị cứu tinh gật đầu liên hồi, đọc dãy số quen thuộc, dù năm năm cách xa nhưng nó vẫn cứ như in sâu vào trí nhớ , mãi mãi thể phai mờ. y tá tốt bụng cầm hộ điện thoại áp vào tai Tuệ Nhi. Tiếng chuông điện thoại tút tút hai tiếng dài, nhanh chóng hiệu quả bắt máy, đúng là dân làm kinh doanh có khác:"Alo"

      Tuệ Nhi run rẩy, chất giọng giữ được bình tĩnh, dù chuyện qua điện thoại nhưng khí chất ác bá của vẫn giảm phần, dường như chỉ cần cái thở của Hứa Nhất Chính cũng đủ lấn át được tâm trí :"Hứa Nhất Chính?"

      "...". Hứa Nhất Chính im lặng như tờ, tiếng hồi .

      tiếp:"Tôi ở bệnh viện ngoại ô 192, có thể đêm nay về... Đông... ấy gặp tai nạn. Với lại tôi muốn thăm bác ở gần đây... ..."

      Giọng ngắt quãng, hơi thở dồn dập khó khăn sợ hãi, mắt chớp chớp đảo loạn liên hồi. Âu Tuệ Nhi vẫn chưa xong nghe thấy tiếng hừ lạnh bên đầu dây khiến lông tơ dựng đứng, có gì đó như băng tuyết chạy dọc sống lưng :"Tôi cho em năm tiếng để trở về nhà. Lúc tan sở tôi muốn nhìn thấy em ở nhà... Còn mẹ tôi, chúng ta thăm sau. Bài học khi về trễ em vẫn còn nhớ chứ?"

      Âu Tuệ Nhi rũ mi, nét kinh hoàng vẫn còn vướng đục viền mắt:"Vâng"

      cúp máy, cười gượng với y tá, ấy nhìn cũng có vẻ thông cảm, mỉm cười an ủi Tuệ Nhi.

      Trong tim như vác phải cục tạ nặng chì chặt trùng xuống, mà ràng có thể chống cự lại, có thể từ bỏ mạng sống này, tồn tại thế gian này chẳng khác nào con chim bị giam cầm có cánh mà thể tự do sải cánh tung bay. Rầu rĩ, Âu Tuệ Nhi gọi y tá trực phiên tới, trước khi rời có gọi cho Trấn Nam:"Chị có vài việc quan trọng, ngày mai hoặc mốt quay lại, em nhờ vú Hai vào trông hộ Đông nhé! Chị thành xin lỗi"

      Trịnh Trấn Nam giọng mệt mỏi, đồng cảm với :" sao, chị bận cứ "

      Âu Tuệ Nhi cúp máy trong lòng cảm thấy tội lỗi vô cùng, Trấn Đông mà xảy ra tai nạn, vậy mà lại bỏ ấy mình lo. Nhưng Tuệ Nhi kiên quyết rằng quay lại sớm và tạ lỗi với , vội vã đón xe taxi trở về thành phố A, trở về căn biệt thự Hứa Gia to lớn lạnh lẽo rùng rợn. Và trở về với kẻ chắc chắn tra tấn trách phạt vì dám tự ý bỏ xin phép

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 15: Em say rồi
      Bắt taxi trở về biệt thự Hứa, cả đoạn đường dài liên tục hối bác tài, cuối cùng chỉ trong ba tiếng về tới nhà. Tiền thanh toán do đám người làm trả. Bước vào cổng chính, được đoạn, Âu Tuệ Nhi khựng lại, mặt cắt còn giọt máu khi nhìn thấy Hứa Nhất Chính ngồi chiếc xích đu trong vườn.

      Hứa Nhất Chính thấy tập tễnh bước vào, đôi má xanh xao, môi khô cằn, ánh mắt nặng nhọc đề phòng . Ngày hôm nay, sẵn sàng bỏ cả hợp đồng hơn hai tỷ để trở về nhà đợi . Đúng vậy, chính là ghen tuông đấy, dám cả gan đợi rồi, len lén bỏ nhà theo trai.

      Ý nghĩ của Nhất Chính chẳng khác nào đứa con nít ích kỷ, nhen, luôn khóa chặt những thứ của mình vào lòng, khiến cho nghẹt thở chán chường. Hứa Nhất Chính đứng phắt dậy, đến cạnh mà nổi đóa:"Em có phải ăn nhầm gan hùm rồi ?"

      Trong người mệt lại chuẩn bị nghe càu nhàu và tồi tệ hơn nữa là những trận roi đau rát như mưa trút xuống. cười khẩy:" định đánh tôi nữa à? Đánh chết tôi luôn "

      Hứa Nhất Chính sừng sững thân hình tráng kiện, lặng thinh nhìn bằng ánh mắt nổi lửa giận, tay nâng lên định tát Âu Tuệ Nhi đến mọc sao đầy đầu, nhưng khi nhìn thấy hai tay giơ lên đỡ. lại thôi, rút tay trở về. Quai hàm Hứa Nhất Chính hơi đanh lại, cố kìm nén cơn giận cuồng loạn có thể đánh chết Tuệ Nhi bất cứ lúc nào:"Vào nhà , em nên xuống giường lúc này. Tay em vẫn chưa bình phục"

      Âu Tuệ Nhi hừ lạnh, dù lồng ngực đập dữ dội như trống đánh, sợ đến toát mồ hôi lạnh nhưng vẫn tỏ ra chán ghét, giọng cao the thé chanh chua móc họng :"Cũng biết tôi bị thương sao?"

      nhếch mép khinh khỉnh, bỏ mạch thẳng lên phòng. Khuôn mặt biến sắc, trán nổi đầy vạch đen đáng sợ, ủ dột, tức giận nắm tay thành quyền. Hứa Nhất Chính chậm rãi sau lưng , áp sát ngã lên giường, cúi người áp xuống môi nụ hôn nóng bỏng:" tại em bị thương thân thể yếu ớt, đợi khi khỏi hẳn tôi trị tội em sau. Đừng tưởng bở tôi nhắm mắt cho qua rồi càng ngày càng làm tới như thế"

      phục, Âu Tuệ Nhi vùng vẫy, cắn mạnh vào môi . Cả người Hứa Nhất Chính run lên, thần sắc trong đôi mắt u tối hơn cả màn đêm của căn phòng ánh sáng lúc này. đau nhưng phát ra tiếng la chỉ hừ lạnh nơi yết hầu chờ đợi trút giận xong.

      Buông môi ra, Âu Tuệ Nhi nhắm mắt nghiêng mặt qua bên, tránh ánh mắt sáng quắc chăm chăm của hướng về trong đêm đen. Máu môi hòa quyện nuốt trọn vào miệng , hương vị tanh tươi ngọt lợ đầu lưỡi khác xa với món ăn kinh dị của Mạc Duy. Âu Tuệ Nhi thưởng thức tư vị trả thù và sợ hãi đợi cắn lại đâu đó đến bật máu đỏ tươi.

      Nhưng trả thù, lòm còm ngồi dậy cạnh Âu Tuệ Nhi. Hứa Nhất Chính luồn những ngón tay thon dài vào mái tóc dày chắc khỏe bóng mượt của , ra sức giày vò giựt mạnh cáu tiết trút giận lên mái tóc của mình, khiến chúng rối tung lên như tên bệnh hoạn.

      tên bệnh hoạn điển trai gấp vạn lần...

      "Em giỏi lắm!", hừ lạnh, gằn giọng, tiện tay bật đèn, đứng dậy cách nặng nhọc, rồi thoát hết áo quần vào phòng tắm.

      Tiếng nước chảy xối xả thoát ra từ phòng tắm khiến Tuệ Nhi bừng tỉnh mở to mắt, đoán chừng ngâm mình trong làn nước ấm và trút giận lên cục xà phòng. Âu Tuệ Nhi hả dạ mỉm cười, mở cửa phòng tắm, xộc thẳng vào trong. Nhất Chính ngâm mình thư giãn trong bồn tắm sứ trắng tinh sang trọng, thoáng giật nảy người trố mắt nhìn hành động khiếm nhã của Tuệ Nhi.

      Đây là lần đầu tiên bạo dạn chủ động xông vào như thế. Hứa Nhất Chính có chút quen, khó thích nghi thoải mái, nhưng vẫn vẫy vẫy tay bảo tới gần.

      Âu Tuệ Nhi đứng cạnh bồn tắm, bước vào, ánh mắt như thiêu cháy thân thể của Nhất Chính trong làn nước mát kia, bật cười:"Chà chà, hôm nay tôi mới có hứng nhìn tắm. Thân thể cũng đẹp đấy! ghê tởm như tôi luôn tưởng tượng"

      nấc lên tiếng, ánh mắt lờ mờ khó khăn chớp chớp. Hứa Nhất Chính nghe xong máu não sôi sùng sục, định đứng dậy dìm chết trong nước mới hay ra...

      "Em uống rượu sao?"

      "Đâu có", Âu Tuệ Nhi phủ nhận, ràng đâu có uống rượu, nhưng tại sao lại chóng mặt nhức đầu, giọng như bát cháo nhão đến như vậy chứ, có cái gì đó chạy loạn trong người , những tơ thần kinh có vẻ hoạt động mãnh liệt khiến Tuệ Nhi căng cứng, đầu giựt tưng tưng. Hôm nay còn dám móc lại , Nhất Chính chỉ có thể khẳng định điều đây là do rượu mạnh tác động đến. Bước ra khỏi bồn tắm, ánh mắt ráo hoảnh nhìn dáng vẻ xiu quẹo ngà ngà say của Tuệ Nhi mà thở dài:"Tôi dìu em đến giường, đừng chạy loạn nữa"

      Âu Tuệ Nhi như phát cáu, ra sức cắn vào đầu ngón tay , chán chường nhả ra rồi cắn tiếp vào bắp tay , cắn rồi nhả biết bao nhiêu lần. Hứa Nhất Chính vẫn đứng yên để Tuệ Nhi cắn, tay vai, ngực nổi đầy dấu răng nhắn, xanh tím có đủ. Mệt rồi, tựa vào lòng ngực nghỉ ngơi, hô hấp cũng trở nên nặng nhọc, nước mắt tuôn lã chã:"Hứa Nhất Chính là đồ tồi"

      "Ừ, tôi là đồ tồi", ngước mắt ngân ngấn nước nhìn , Âu Tuệ Nhi thấy thần thái trong đôi ngươi đen lấy ấy như được bao bọc bởi lớp nhung mềm mại, thương như làn nước trong veo soi rọi bóng hình . Âu Tuệ Nhi chạm vào má , hưng phấn lạ thường, cười khúc khích:"Đồ tồi, đồ tồi, đồ tồi"

      "Tôi là đồ tồi". lập lại câu của Tuệ Nhi cách ràng, khẽ cúi đầu sát gần vành tai , ôn nhu, sủng nịnh:"Đồ tồi này để em ngủ ngon đêm nay đâu"

      Đôi má Âu Tuệ Nhi đỏ ửng, cả người khô khan nóng bừng, đánh vào lồng ngực :"Xấu xa.

      Sau đó dựa toàn bộ cơ thể, cạn kiệt sức lực cho nên mặc kệ thân thể có được đỡ hay , mệt quá, đầu rất choáng. Chợt nhớ ra món ăn kỳ quái của Mạc Duy, thầm kêu trời, biết ta bỏ gì vào đó mà khiến khó chịu đến như vậy nữa. ngoan ngoãn nhắm mắt, làm càng làm quấy, yên lặng để ẵm trở về giường. Lúc đặt xuống, mới hay nhu thuận ngủ ngoan rồi, vén sợi tóc mai bên má lên, thương hôn trán Tuệ Nhi:"Ngủ ngon"

      Âu Tuệ Nhi cựa quậy, tay còn thuốc tê nên bắt đầu có cảm giác đau, nhíu mi, nhăn mặt, chưa tỉnh khỏi giấc nồng mà tham luyến nằm bò lên người Hứa Nhất Chính. Còn ngang nhiên nằm sấp lên người , tìm tư thế thoải mái nhất để ngủ tiếp.

      Mới sáng sớm Hứa Nhất Chính bị quấy rầy giấc mộng, chậm rãi mở mắt đón nắng cũng như thâu tóm tất thảy hình ảnh của vào đáy mắt vứt bỏ những chi tiết xung quanh vào góc mờ. Chợt cỗ thương dâng lên trong tim, chiều chuộng vuốt vào lưng , dỗ dành giấc ngủ mơ màn đau đớn ở hai cánh tay.

      "Tuệ Nhi?", khẽ gọi . có tiếng đáp trả chỉ còn hơi thở đều đều và đôi ngực mềm mại hơn nhung dán chặt vào .

      Hơi thở rối loạn, có chút bất ổn. Hứa Nhất Chính than ổn, cậu bé khi nào có phản ứng dựng thẳng lên cấn vào bụng dưới Âu Tuệ Nhi. Giấc ngủ của bị động, đôi mắt ngái ngủ ngây thơ quá đỗi kiều như đứa bé chăm chăm đối diện với .

      Hứa Nhất Chính xoay người để gối lên tay, lưng tựa vào lồng ngực dày vạm vỡ của . Bàn tay to ma quái chậm rãi chút động tĩnh vén tà váy ngủ mà tối qua cực nhọc mặc cho lên. Bóp , bờ mông tròn trĩnh nằm gọn trong tay . Nhất Chính khó khăn nuốt từng dòng nước bọt xuống cuống họng, ngăn cho tiếng rên rỉ nho từ yết hầu đánh thức . Thoát nhanh cậu bé, đưa tay khuấy động nhàng bé ươn ướt của Tuệ Nhi. cựa quậy, ưm lên tiếng thoải mái rồi lim dim ngủ tiếp.

      Hứa Nhất Chính thấy đủ dâm thủy, tiến vào quá khó khăn, nâng chân lên hơi cao chút, từ từ nhịp nhàng đẩy vào rồi rút ra. Trải qua trận triền miên cuối cùng thể nhàng được nữa, Hứa Nhất Chính hơi thở đứt quãng nhịn đến nội thương rồi, nắm lấy bờ eo thon gọn của , dốc hết sức để thoả mãn cơn động dục thèm khát lúc sớm mai.

      Âu Tuệ Nhi tất nhiên bị đả động mạnh tỉnh giấc, dở mếu dở cười nằm yên mặc phát tiết điên loạn chiếm lấy.

      Ái tình qua , Nhất Chính thở dốc ôm chặt lấy Tuệ Nhi, mỉm cười ranh mãnh:"Tôi nghĩ lại rồi, hôm nay rất thích hợp để trừng phạt em. Có thể xử phạt bằng cách này hay cách khác, nhưng tuyệt vời nhất chỉ có thể là đây"

      càng cười càng trông dâm đãng, bàng quang đưa ba ngón tay ám chỉ ba ngày thể xuống giường, rồi mân mê vuốt ve cả khuôn ngực Tuệ Nhi khiến lông tơ dựng đứng, trao tráo mắt nhìn đầy mệt mỏi.Hứa Nhất Chính là trâu hay bò, có thể mệt sao?

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 16: Tôi Cũng Là Người...

      Quả lời Hứa Nhất Chính là làm, biết trải qua bao nhiêu bận hoạt động kịch liệt giường. Bây giờ Âu Tuệ Nhi chỉ còn biết thở dốc, chân tay bủn rủn, để ra từ còn có sức để phát . trưng mắt nhìn khỏe phây phây, Nhất Chính đứng thẳng người, từ góc độ này có thể thấy cả bóng lưng dài, chắc khỏe của . Hứa Nhất Chính mặc lại chiếc áo cộc cùng cái quần đùi, giọng trêu chọc vang lên:"Nghỉ ngơi cho khỏe , ký xong hợp đồng tôi xử phạt em tiếp"


      Âu Tuệ Nhi dở khóc dở cười, còn muốn nữa sao? Thà đánh cho ngất còn hơn tra tấn nhục cảm này, thân thể nhức mỏi rã rời, nhấc tay nổi. Chỉ đành giương mắt nhìn bóng khuất dần sau cánh cửa.


      thay đổi của Hứa Nhất Chính cứ như nửa thịt nửa mỡ, tâm tình của khiến người khác thể nắm bắt nổi. Âu Tuệ Nhi cuốn người giường mệt mỏi đánh giấc dài.


      Âu Tuệ Nhi mệt mỏi vì mạnh bạo, điên cuồng, triền miên của Hứa Nhất Chính mà ngủ vùi.


      Còn về phần Trịnh Trấn Đông sau khi tỉnh giấc liền tìm kiếm bóng dáng Tuệ Nhi nhưng thấy. bần thần mở to đôi mắt vô hồn trống rỗng nhìn lên trần phòng bệnh, cái mùi cồn xộc vào mũi , cái mùi sát trùng nồng nặc này khiến người ta phát điên. Tất cả những gì làm cho . đều cảm nhận được sao?.


      Cạch


      Cửa phòng bệnh mở toang, vị bác sĩ trẻ tuổi đeo chiếc kính tròn ra vẻ tri thức bước vào, nhịp những ngón tay thon dài lên thanh xà ngang giường, tặc lưỡi:"Tôi bảo cậu rồi, ta quan trọng hơn cậu gấp ngàn lần"


      Trịnh Trấn Đông dùng ánh mắt xoẹt lửa đến bên phía Mạc Duy, đanh quai hàm:"Cậu cũng chẳng ai dám bảo cậu câm đâu"


      Mạc Duy nhún vai:"Vẫn ngu xuẩn như ngày nào nhỉ?"


      "Tôi như thế làm cậu buồn à?", Trấn Đông phẫn nộ, nắm tay thành đấm, đanh quai hàm nghiến chặt hai hàm răng vào nhau phát ra những tiếng kèn kẹt khó chịu, hai bên thái dương lên vài đường gân xanh đỏ, đảo mắt về phía Mạc Duy ung dung quanh phòng:"Hãy với ấy tôi tạm thời bị mù"


      "Mù?", Mạc Duy nghịch dở cây bút chợt khựng lại, đến bên cạnh Trấn Đông khẽ đưa tay kéo chăn đắp qua người Đông rồi từ tốn ngồi xuống giường bên cạnh:"Lương tâm người lương y cho phép tôi làm như thế"


      "Cậu muốn gì?". Trịnh Trấn Đông quá hiểu Mạc Duy, ta chỉ giúp trừ phi việc đó có ích cho chính bản thân ta.


      Mạc Duy suy ngẫm lúc, búng tay, khuôn mặt tươi rói:"Tôi muốn sở hữu riêng bệnh viện tư, cơ sở hạ tầng phải đầy đủ và đại nhất"


      Trịnh Trấn Đông lườm Mạc Duy:"Lòng tham đáy của cậu lớn đấy!"


      Mạc Duy cười hì hì, lấy từ bên trong túi áo rộng thùng thình tờ giấy có ghi đủ các điều khoản làm Trấn Đông bàng hoàng, kinh ngạc đến độ trừng mắt gần lọt thỏm đôi ngươi ra ngoài:"Có luôn hả?"


      "Chứ sao?"


      Trịnh Trấn Đông còn lời gì để , đôi vai bị gãy được định hình sau lớp bột nên thể nhấc tay lên để ký khẽ run lên. Tuy nhiên Mạc Duy trước giờ luôn ma làm gì cũng tính trước cả, thấy vẻ mặt Trịnh Trấn Đông cau có đau đớn cũng nỡ đành cầm tay Trấn Đông lên, chả biết hộp mực đỏ từ đâu xuất . Mạc Duy in ngón tay Trấn Đông xuống mực đỏ khô rồi mới đặt vào giấy.


      Giấy trắng mực đen chữ ký đỏ lấy làm tin, Mạc Duy xếp lại nhét vào túi, khuôn mặt tươi tỉnh làm tốt nhiệm vụ giao kèo:"Đừng lo bạn hiền, việc gì vào tay Mạc Duy này đều êm xuôi cả"


      " được làm được". Trịnh Trấn Đông lạnh mặt, hừ hừ vài tiếng rồi nhắm mắt ngủ thiếp .


      Lúc Âu Tuệ Nhi tỉnh dậy trời vẫn còn sáng tỏ, ánh mặt trời cũng chỉ mới lên đến đỉnh ngọn sào rực rỡ, nóng gắt thiêu cháy vạn vật nếu dám bén mảng đến gần.


      Hứa Nhất Chính trở về mở cửa cũng vừa lúc Âu Tuệ Nhi vươn vai đánh ngáp cái, đơn giản chỉ tỉnh dậy rồi vươn người, thế nhưng trong mắt chính là khiêu gợi nhục cảm mà cố tình tạo ra. vươn vai để lộ vùng da dưới cánh tay trắng ngần tì vết, đôi bầu ngực vung cao dưới lớp váy ngủ hơi cọ sát khiến nhụy hoa hồng nhô lên.


      Nuốt nước bọt khó khăn, nóng bừng cởi chiếc cà vạt ngừng thắt chặt cơn thèm khát nơi cổ , bước đến gần hơn nữa cùng bước chân chút tiếng động. Âu Tuệ Nhi ngáp cho rồi mở mắt ra, khóe mi ngân ngấn nước hoảng hồn đơ ra trong vài giây nhìn , đến khi nắm lấy hai cổ tay kéo chì qua đỉnh đầu, mới bắt đầu có phản ứng chống cự:" lại định làm gì nữa?"


      Hứa Nhất Chính trả lời liền, khóe môi cong lên vẽ vời nụ cười dâm đãng, dục vọng cháy rực trong đôi mắt . Dùng chiếc cà vạt mới tháo ra thắt rút cổ tay vào thanh ngang đầu giường, hơi thở của trở nên nặng nhọc, gấp gáp ấm áp phả vào khuôn mặt nhồn nhột:"Ăn em!"


      Lời cùng hành động, Nhất Chính áp chặt đôi môi xuống chiếc cổ thon dài mềm mại của Tuệ Nhi mà mút mạnh, nhâm nhi, chờn vờn thưởng thức da thịt non mịn. Ở Âu Tuệ Nhi như được ban loại chất kích thích đặc thù trong hơi thở - Hoa túc.


      cần mũi tiêm hay bắt hít thứ bột đó để trở nên mơ màng, mụ mị. Đối với hoa túc cũng chỉ làm nền cho thôi, Hứa Nhất Chính ngừng khống chế vùng vẫy yếu ớt của Tuệ Nhi dưới đôi tay rộng lớn, khóa chặt hơn, dùng môi để ngăn lại từng tiếng la chửi mắng nhiếc của . Và cả hơi thở nơi cũng dần hòa quyện vào nhịp thở của , gấp gáp, hỗn loạn, đứt quãng khó khăn để điều khiển đầu óc trở nên tỉnh táo.


      "Tôi... mê...ệt...". thể thoát ra khỏi nụ hôn cháy bỏng ngấu nghiến khiến môi sưng tấy đau rát, lấy hơi cố gắng , từ ngữ liền nhau nhưng phải nghe được. Hứa Nhất Chính làm ngơ mệt mỏi, đuối sức của Âu Tuệ Nhi, ngắm mắt cùng cơn khoái lạc làm tới.


      "Em chỉ cần nằm và hưởng thụ thôi!"


      Ôi, giọng của sao cứ như mọi chuyện đều dễ dàng, êm ái đến như vậy, Hứa Nhất Chính cắn vào vành tai , khiêu gợi thứ dục vọng thuần thúy nhất trong Âu Tuệ Nhi. Nhưng làm cỡ nào cũng vẫn khô khốc, khiến lẫn đều đau đớn thể tiến công càn quét bên trong được.


      Hứa Nhất Chính ngẩng đầu, ngước mắt nhìn vẻ mặt lặng thinh khó chịu của :"Em rất mệt sao?"


      Âu Tuệ Nhi bặm môi, cắn môi dưới, uất ức, tủi hổ gật đầu trong đôi mắt mọng nước được bao phủ lớp sương mờ.


      Thở dài, Hứa Nhất Chính cởi chiếc cà vạt trói chặt tay đến tê dại còn cảm giác ra, ngồi sụp xuống bên cạnh, tay nâng lên chỉnh lại cổ áo sơ mi xộc xệch, đôi mắt trở nên bình ổn, lạnh lùng như dáng vẻ hằng ngày:"Thay đồ , tôi đưa em đến bệnh viện"


      "Đến bệnh viện?", ngây ngốc xoa xoa hai cổ tay hỏi ngược lại .


      " phải em muốn thăm mẹ tôi và Trịnh Trấn Đông sao?". Đôi mắt diều hâu của khẽ cau, đủ nhẫn nại đáp lại Tuệ Nhi, bụng dưới nóng bừng, cơn đói khát thèm thuồng cơ thể bị cắt đứt giữa chừng, vô vàn bực dọc, cáu bẩn đứng dậy phủi lại góc áo, chỉnh ngay ngắn cổ tay áo, buông cho mệnh lệnh trước khi bước ra ngoài:"Em có hai mươi phút"


      Âu Tuệ Nhi nhìn bóng dáng khẳng khiu của khuất dần sau cánh cửa, vẫn còn ngồi ngơ ra đó, Hứa Nhất Chính cho đến thăm Trịnh Trấn Đông sao? Dù lòng hoài nghi dần loang ra rất lớn, nhưng vẫn mỉm cười vui vẻ nhảy khỏi giường tìm bộ quần áo nào đó mặc tạm.


      Mười lăm phút sau bước xuống phòng khách, Hứa Nhất Chính ngồi ghế dài, chân bắt chéo cùng chiếc remove đặt bắp đùi. Dáng vẻ mệt mỏi tựa vào ghế nhắm nghiền mắt của khiến hả dạ, vui vẻ:" cũng biết mệt sao?"


      Hứa Nhất Chính đúng là tên giận dai hơn cả đĩa:"Tôi là người đâu phải quái vật mà biết mệt?. Em ăn cần phải cần phải suy nghĩ cẩn trước khi buông lời có biết ? Tôi có ý đe dọa em đâu, nhưng bé em thể tiếp nhận được nữa nhưng miệng em vẫn còn trống và đủ sức làm thêm vài hiệp đấy!"


      Âu Tuệ Nhi ngậm mồm, kéo khóa xích vô hình lắc đầu như chong chóng đáp lại nụ cười đê tiện bỉ ổi của . Nhìn sợ, khuôn mặt đỏ bừng trông đáng , lần nữa Âu Tuệ Nhi lại vô tình khơi gợi dục vọng trong ...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :