Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320

      Chương 6: Ngài Giữ Tuệ Tuệ Của Tôi Đến Bao Giờ?

      Năm Năm quả rất dài và vô cùng khốn khổ đối với Hứa Nhất Chính, muốn đụng vào bất cứ người con nào khác ngoài Âu Tuệ Nhi mà phải kiềm hãi, nhịn đói nhịn khát dục vọng của mình. Nhưng là đàn ông, thể mãi nhịn được, cho nên... Hứa Nhất chính nhiều lần dùng cách tự xử...

      Bụng dưới của đau nhức khó chịu, đêm ngày trầm trọc luôn nghĩ về Tuệ Nhi, nhớ đến hương thơm và làn da mịn màng của . Tưởng tượng được hoan ái cùng trong tiềm thức cũng đủ làm cảm thấy thỏa mãn phần nào... Đó là về thân xác, còn trái tim cũng chỉ có và duy nhất bóng hình Tuệ Nhi, đêm ngày nhớ mong cả khi mơ mớ cũng chỉ gọi tên . Dường như có lúc thấy chính bản thân rơi nước mắt, nhưng những giọt lệ trong suốt ấy đâu? Sao lại vương má? Bởi vì, khóc trong tim, nhớ đến phát điên lên được.

      Ngày hôm nay, Âu Tuệ Nhi ở trong lòng , Hứa Nhất Chính tham luyến cứ muốn giữ mãi, hận thể nhai nuốt, ăn tươi vào trong bụng, cất giấu Tuệ Nhi luôn ở đó... À, cách thương và thể ra ngoài của Nhất Chính phải là chẳng giống ai cả, và vì những điều đó khiến Âu Tuệ Nhi sợ còn hơn cả thần chết.

      " Em định mặc gì cứ để vậy mà rời khỏi đây sao?". Những ngón tay trái của nhàng xuyên qua tấm khăn bông trắng dày, hiểm độc chơi đùa vết thương của ngừng làm càng, chiếc khăn trắng tinh dần chuyển thành màu đỏ đầy kinh diễm. Âu Tuệ Nhi nắm chặt chiếc khăn để nó tuột ra, tay còn lại yếu ớt đặt lên mu bàn tay của . Cái bàn tay bên trong chiếc khăn, ở bụng và ngừng nhấn vào những đường rách toạc tóe máu đau nhói. Cau mày, nước mắt Tuệ Nhi tuôn ngừng, cố gắng chịu đựng để phải thét lên, rồi kêu gào đầy thảm thiết.

      Các đầu ngón chân nhắn của Tuệ Nhi cong lại, cấu chặt vào tấm ga, cả thân thể cứng đờ, gồng người để chịu đựng, nơi yết hầu vang lên sắc run sợ, khẩn thiết cầu xin:" Đừng... xin... ..."

      Hứa Nhất Chính khoái chí, lại cố ý dồn lực vào tay hơn:" Xuỵt..."

      Ngón trỏ tay phải của ma mị đặt lên môi , ánh mắt tràn ngập nhu tình, chiêm ngưỡng khuôn mặt chỉ bằng bàn tay của cực kỳ, vô cùng khốn khổ, đau đớn của Tuệ Nhi. Khuôn mặt Âu Tuệ Nhi dần đỏ lên, trán lấm tấm mồ hôi lạnh và đôi môi trở nên tím tái. Đến lúc hơi thở Tuệ Nhi biến đổi thành nặng nhọc và đứt quãng, dáng vẻ yết ớt đó của cho Nhất Chính biết. thể chịu đựng thêm được nữa.

      Hứa Nhất Chính buông tay, bế xốc lên. Cả thân thể Âu Tuệ Nhi mềm nhũn ra, cứ như còn sức sống nữa, cứ ngỡ Tuệ Nhi bất tỉnh ai ngờ vẫn còn ý thức, nhưng mọi thứ mơ hồ, quay cuồng và êm ái.

      " Em mệt rồi, ngủ nào! Chúng ta về nhà thôi". Hứa Nhất Chính ôn nhu dỗ vào giấc ngủ, nụ cười huyễn hoặc của làm lòng dâng lên cỗ bất an. Nhưng vẫn nhắm mắt ngủ thiếp . Âu Tuệ Nhi vì đau mà tê dại hết tất thảy cảm xúc, tâm cũng dần bị hành hạ của mà bắt đầu héo mòn trở lại.

      Đưa về nhà của , ngôi nhà mà năm năm trước từng vui mừng, hớn hở và vội vã rời .

      Nơi lạnh lẽo to lớn ám ảnh , nó như bóng ma dai dẳng đuổi theo sau lưng Âu Tuệ Nhi, để nhiều đêm Tuệ Nhi mơ thấy bản thân trở về ngôi nhà này, mọi thứ thay đổi, vẫn đáng sợ giam giữ . Rồi Âu Tuệ Nhi ra sức chạy khỏi ngôi nhà, nhưng càng chạy càng tuyệt vọng, dãy hành lang nơi đây dường như dài ra thêm, cánh cửa tự do đóng chặt và dần biến mất. quỵ xuống sàn, khóc nức nở, rồi giọng cười vang như nơi địa ngục sâu thẳm từ sau lưng Tuệ Nhi vọng đến:" Em nghĩ em có thể thoát khỏi tôi sao?"

      Âu Tuệ Nhi giật mình tỉnh giấc, đôi mắt mở to trao tráo nhìn về phía trước, tiềm thức vẫn chưa kịp định hình về mọi thứ xung quanh, đằng sau gáy tai làn hơi thở ấm nóng đều đều phả vào, Tuệ Nhi chết cứng tại chỗ, mâu quang run run chậm rãi liếc xuống cánh tay to lớn nặng trịch choàng qua người. Khó khăn nuốt nước bọt xuống yết hầu, Âu Tuệ Nhi nín thở để bật ra tiếng la.

      Hành động của Âu Tuệ Nhi dù rất nhưng lại động đến Hứa Nhất Chính, chợt tỉnh giấc vì nữ tử bé trong lòng khẽ cựa quậy, giọng vô cùng lười nhác:" Em tỉnh rồi sao?"

      Mắt Nhất Chính thèm mở nhưng vẫn biết làm gì, định giở trò đồi bạo gì với :" Nếu em muốn tôi ăn em lần nữa, cứ việc đặt những chiếc răng be bé đó xuống tay tôi lần nữa "

      Âu Tuệ Nhi đương há miệng, những chiếc răng trắng tinh muốn phập vào tay , nhưng dại gì cắn khi nghe được lời đe dọa đầy hàm ý. Đôi ngươi đen bóng của Âu Tuệ Nhi nhàng lưu chuyển trong màn đêm, màn sương mỏng phủ lấy những hình ảnh trước mặt .

      cho tay vào trong chăn, phát ra bộ quần áo ngủ màu hồng hình Kitty đáng ngày nào thích nhất, nay vẫn còn giữ. Âu Tuệ Nhi cảm nhận được mềm mại của chất liệu vải, cả hơi ấm từ truyền qua cho , cảm giác lâng lâng, thoải mái dần dụ hoặc rơi vào giấc ngủ.

      Bỗng nhiên ngón tay trỏ của đưa lên miệng , mân mê, vuốt ve cánh môi mọng đỏ sưng húp do cắn chặt lúc nãy. Hứa Nhất Chính thở dài thườn thượt:" Nếu em cứ thức như vậy, tôi kiềm lòng được đâu"

      Lời của vừa dứt, hơi thở đều đều của Âu Tuệ Nhi liền phả vào ngón tay , đôi môi mềm mềm của đôi lúc lại chẹp chẹp mút lấy đầu móng tay . Tuệ Nhi như thể con mèo con đói sữa, cứ ngỡ ngón tay ngay miệng là bầu vú của mẹ đầy thơm ngon.

      say giấc nồng trong lòng ác ma mà sợ hãi, thản nhiên ngây thơ đó luôn khiến thương muốn che chở, nhưng những hành động làm dường như ngược lại hoàn toàn, Nhất Chính luôn tạo ra vô vàn tổn thương khiến Tuệ Nhi trở nên sợ hãi, tránh xa khỏi . Mà điều đáng trách và phẫn nộ nhất là... Hứa Nhất Chính hề hay biết những việc làm khiến Âu Tuệ Nhi tổn thương nặng nề về tinh thần cả thể xác.

      Tiếng chuông vang lên, Nhất Chính phẫn nộ mém tý ném luôn điện thoại. Âu Tuệ Nhi bị cáu tiết nơi làm cho khó chịu, xoay người, dúi đầu vào cổ để tìm chỗ thoải mái hơn.
      Hứa Nhất Chính dừng lại động tác ném điện thoại, liếc nhìn , Tuệ Nhi vẫn còn say giấc chưa có dấu hiệu tỉnh dậy bất chợt, áp điện thoại vào tai gắt gỏng:" Alo"

      Đầu dây bên kia ngừng lại chút:" Hứa Tổng, biết ngài giữ Tuệ Tuệ của tôi ở đó đến bao giờ?"

      Hứa Nhất Chính bực bội mở mắt, nhìn vào dãy số liên lạc, đây là điện thoại của Âu Tuệ Nhi chứ phải của . Mà tên Trịnh Trấn Đông đó từ khi nào giành quyền sở hữu Tuệ Nhi của vậy? Còn thân mật gọi Tuệ Tuệ nữa!

      " Tuệ Nhi phải món đồ vật, ấy cũng phải của cậu"

      Trịnh Trấn Đông im lặng chốc, hình như cảm nhận được cáu kỉnh trong giọng của Hứa Nhất Chính, nhất thời biết trả lời ra sao:" Vâng, ấy phải của tôi. Nhưng ấy là người làm cho nhà tôi, biết khi nào ấy về để..."

      Hứa Nhất Chính liền chen vào câu của Trấn Đông:" Từ bây giờ Tuệ Nhi làm cho nhà đại thiếu gia Trịnh đây nữa. À, Tuệ Tuệ phải cái tên để cho cậu tùy tiện gọi, nhớ kỹ lời tôi đấy!"

      Tút Tút Tút

      Hứa Nhất Chính cọc lóc trả lời, sau đó cúp máy, còn độc đoán ném luôn điện thoại của Tuệ Nhi qua cửa sổ, rơi xuống thẳng vườn. Thôi rồi, vậy là toi cái điện thoại hơn ba tháng lương của Âu Tuệ Nhi, biết khi tỉnh dậy đau lòng như thế nào nữa.

      Cứ cho là Hứa Nhất Chính ích kỷ và thích độc chiếm . Tất cả những gì có đều quan trọng bằng Âu Tuệ Nhi, kể cả cái sản nghiệp do cha để lại, muốn ông trời thất vọng về , nên mới lần đau đớn chấp nhận để Tuệ Nhi rời .

      Năm năm qua quá đủ tự do và xa cách rồi, Nhất Chính siết chặt cái ôm hơn, Tuệ Nhi cau mày khó chịu trong mơ, rúc đầu, chui tọt vào lòng ngực , dán chặt thân thể mỏng manh nép vào người Hứa Nhất Chính. Như thể sợ điều gì đó, và cần điểm tựa vững chắc, an toàn để bám vào trong vô thức.

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320

      Chương 7: Thân Thể Của Em Thèm Khát Tôi

      Cơn gió nhè luồn qua khe cửa sổ, vài tia nắng ban mai tinh nghịch cố ý chen lên trước gió, chúng len lỏi nơi khe cửa rồi xuyên thấu tấm màn lụa mềm mại. Góc cánh màn khẽ tung cánh bay, nó uyển chuyển cùng gió và nắng hát bài ca giao hợp.

      Bên ngoài khung cửa sổ, từng tán lá xanh um đung đưa trong gió, chúng tạo ra những thanh xào xạc êm tai. Nếu đứng dưới gốc cây, ta thả lỏng cơ thể và nhắm mắt lắng nghe, có khi ta còn vui vẻ ngân nga theo nhịp điệu vui nhộn của bài ca dao nào đó.

      Âu Tuệ Nhi thoải mái vươn người, đánh ngáp hơi dài, lăn qua bên này rồi trườn đến bên kia, chiếc giường đôi rộng lớn quá đỗi quen thuộc. Chỉ cần nhắm mắt thôi, Tuệ Nhi cũng biết bản thân lạc đến chốn nào.

      buồn bã mở mắt chào nắng sớm, tia sáng ấm áp chiếu rọi thẳng vào tầm mắt , Tuệ Nhi đưa tay che mắt lại, vừa hay mới ngủ dậy nên chưa kịp thích nghi với ánh sáng được. Sau lúc, bỏ tay ra, thâu tóm tất cả màu sắc xinh đẹp bình yên đó vào đáy mắt. Âu Tuệ Nhi nhoẻn miệng cười tươi, trông như bông hoa dại bên đường, vẻ đẹp thuần khiết ngây ngô cần thiết phải trở nên quá sặc sỡ, vẻ bề ngoài của bông hoa dại ấy cứ ngỡ rất yếu mềm và tầm thường. Nhưng nó lại mang theo khí chất mạnh mẽ và cao quý vô cùng, chỉ tiếc là... Hiếm có ai có thể nhìn thấy được vẻ đẹp tâm hồn đó.

      Bây giờ Tuệ Nhi mới nhìn sang bên giường, đặt tay vào sờ thử. Hơi ấm vẫn còn nhàn nhạt, có lẽ Hứa Nhất Chính chỉ mới vừa rời thôi, mệt mỏi lại dúi đầu vào chăn tính ngủ tiếp ...

      "Dậy nào người đẹp!" - Hứa Nhất Chính bước vào, cầm tay mâm thức ăn thơm phức, hai cái trứng ốp - la và thịt bò hun khói ngào ngạt hương vị. Bụng của Âu Tuệ Nhi vang lên từng tiếp ùng ục, chép miệng, mắt sáng rỡ nhưng vẫn còn dè chừng chăm chăm nhìn .

      Hứa Nhất Chính tiến đến gần, xốc chăn lên, túm lấy tay kéo thẳng vào lòng. Âu Tuệ Nhi khẽ cau mày, vết thương ở bụng hôm qua được băng bằng gạc trắng rồi, nhưng do động mạnh, Tuệ Nhi có chút hơi nhói:"Tôi muốn về nhà"

      "Em vẫn ở nhà đó thôi". trả lời cách ngon ơ, mâu quang thản nhiên thèm hiểu lời của :

      Hàm ý đó hiểu chứ, Âu Tuệ Nhi ít ra cũng học xong cấp ba và thi đậu cả ngành quản trị kinh doanh cơ mà, dù rằng cái bằng nó có giá trị mấy, nhưng cũng đủ chứng minh được. có não chứ phải loài động vật vô tri.

      "Tôi muốn đến nhà của tôi, phải của "

      "Nào! A..." - Hứa Nhất Chính dường như phớt lờ câu vô nghĩa của , cắt trứng cho , còn dâng tận miệng, ngọt ngào đút cho ăn giống như dỗ dành đứa trẻ. Âu Tuệ Nhi lắc đầu, quá hiểu Nhất Chính ngang bướng, cứng đầu cứng cổ cỡ nào, đành thuận theo lời mà há miệng ra nhận lấy miếng trứng. Nghịch ý chẳng khác nào :" giết tôi ". Và chắc chắn cầm cây tiểu liên cho viên banh xác.

      "Ngoan lắm!" - cười híp mắt, giọng nam trầm thấp khen ngợi:

      Âu Tuệ Nhi ôm gối đợi đút xong bữa ăn sáng ngon nhưng đầy mùi sát khí, sợ sệt đến vô giác những ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay đau điếng:"Tôi còn phải làm"

      Hứa Nhất Chính từ tốn đặt chiếc mâm qua bên, dáng vẻ của vẫn cứ điềm đạm, trầm chẳng đoán ra được. Đưa tay lên cao, nhàng chơi đùa mái tóc mềm mượt đen bóng của , vuốt ve khuôn mặt bình sinh rất xinh đẹp của Tuệ Nhi, bá đạo lướt dần xuống chiếc cổ rồi đến bả vai gầy guộc ốm sọm.

      "Á..." - Âu Tuệ Nhi đau đớn thét lên, khuôn mặt cau có, đôi mày lá liễu cũng vì thế mà cau chặt vào nhau, theo phản xạ liền cấu vào tay , sau đó mới cắn răng chịu đựng.

      Hứa Nhất Chính đương bóp mạnh lấy bả vai , những đầu ngón tay dồn hết sức lực để bấm sâu vào hơn nữa, tặc lưỡi:"Mèo nhà từ khi nào trở thành mèo hoang rồi, có phải được tự do lâu quá rồi khiến em quên hết tất cả phép tắc? Hử?"

      Đôi mắt của chợt đanh lại, nụ cười rét lạnh môi , Nhất Chính khom người, cúi đầu sát vào mặt , giờ đây còn định bá chiếm luôn cả hơi thở, tự do ngắn ngủi của Tuệ Nhi:"Em chẳng phải làm gì cả. Tôi đủ sức để nuôi em"

      "Tôi phải con chó, con mèo, nuôi là nuôi. Tôi... tôi... là con người" - Khuôn mặt quật cường, thống khổ chịu đựng cơn đau tê dại vai, vẫn cố cãi bướng. Mâu quang chao đảo nhìn theo đôi ngươi đen bóng của , ngây người quan sát vẻ kiên định khuôn mặt . Thoáng chốc tất cả mạnh mẽ đó như bị sụp đổ. Hứa Nhất Chính tuột nhanh chiếc quần của , do có nội y bên trong, liền ngay lập tức lõa lồ trước mặt , Tuệ Nhi phẫn, uất ức nên lời. banh hai chân quắp ngang qua hông, thèm cho sẵn sàng nhanh chóng động thân tiến vào.

      Nơi đó của Âu Tuệ Nhi khô khốc, co chặt chưa giãn nở kịp, xâm chiếm quá bất ngờ của Nhất Chính khiến Tuệ Nhi đau, chưa có thể chấp nhận. Nhưng vài cái nhấp, cơ thể của Tuệ Nhi bắt đầu phản ứng, bé ngoan ngoãn chiều chuộng . Hứa Nhất Chính ác bá mỉm cười, lực hông gia tăng, và nâng cằm lên khiến phải trực diện lắng nghe lời thô tục của :" Âu Tuệ Nhi, em có cảm nhận được , thân thể của em thèm khát tôi.

      Cho nên, em là của tôi, chẳng có cái đếch quyền lợi nào cho em được thoát khỏi tôi cả. Giờ tận hưởng dâm đãng và rên rỉ dưới thân tôi "

      Âu Tuệ Nhi bị phỉ báng chẳng khác nào đứa gọi rẻ tiền luôn khao khát thân thể đàn ông, cười nhạt số phận trớ trêu đầy xui xẻo. N
      ước mắt long lanh trong suốt của lặng lẽ tuôn như cơn mưa mùa xuân, lau má, choàng tay quanh cổ , chôn vùi khuôn sâu vào hõm vai , cắn môi, che giấu những tiếng rên rỉ thô bỉ trực chờ trào ra. Tuệ Nhi biết được sức chịu đựng của bản thân cao siêu cỡ nào mà, như thế này hề hà gì.

      Thế nhưng hoàn toàn ngược lại, trong lời của chỉ ám chỉ rằng. Âu Tuệ Nhi là của , chỉ có thể được người đàn ông duy nhất là thôi. bảo Hứa Nhất Chính tài giỏi, mưu lược trong kinh doanh, nhưng lại ngu si đần độn trong việc thể tình cảm với Tuệ Nhi rồi mà.

      Hứa Nhất Chính bóp mạnh vào đôi mông trắng ngần như tuyết sữa của Tuệ Nhi, nhắm mắt giải phóng con thú đói năm năm qua bị kiềm hãi, tù tội bên trong.
      Đôi môi lướt viền tai , mút rồi mạnh, chiếc lưỡi ma quái quyến rũ thọc sâu vào lỗ tai , Tuệ Nhi dâng lên nỗi khoái cảm, nó nhồn nhột nhưng thích thú vô cùng.
      chưa kịp tận hưởng xúc cảm lạ lẫm dịu dàng đó lâu ... Hứa Nhất Chính nở nụ cười bán nguyệt, hai hàm răng nghiến chặt, mùi máu tanh nồng xộc vào mũi , rồi dần lan ra trong miệng , trôi dạt xuống yết hầu , đầu lưỡi vẫn còn dư vị ngọt tanh thơm ngon của Tuệ Nhi.

      Cảm thấy bả vai lành lạnh, dòng nước mặn đắng ướt đẫm vai áo , nhưng chẳng có tiếng thét nào phát ra ngoài run rẩy nơi Tuệ Nhi, hai tay cấu chặt vào nhau, siết tóc tựa như muốn bứt ra luôn. cảm thấy đau nhưng thích điều đó.

      Hoan ái qua, cảnh xuân phơi phới phảng phất dưới nắng sớm ban mai và cơn gió thanh bình trong sạch ấy khiến cho Tuệ Nhi vừa uất hận, vừa tủi hổ ôm chặt lấy chiếc chăn, nhắm mắt vùi đầu vào gối. Vì chiếc chăn che mất khuôn mặt đỏ lựng đau đớn của nên thể nhìn thấy được, trái tim tan nát, chết dần chết mòn như thế nào. Hứa Nhất Chính ngồi xếp bằng bên cạnh Tuệ Nhi, vuốt lưng cho :"Tuệ Nhi, em là người đàn bà của tôi, cho nên tôi muốn nhìn thấy em tiếp xúc với bất kỳ người nào khác mà qua cho phép của tôi"

      Giọng Tuệ Nhi nghèn nghẹn, như giận hờn, như trách cứ:"Ừ, tôi là của "

      Hứa Nhất Chính ngỡ nũng nịu vì bị tước đoạt tự do báo trước nên sinh ra hờn dỗi, vui vẻ lạ thường, nằm xuống cạnh Tuệ Nhi, thủ thỉ:"Tối nay có bữa tiệc, tôi muốn cùng em đến đó"

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320

      Chương 8: Tôi Là Của Em

      Âu Tuệ Nhi nín khóc, chui rúc vào lồng ngực dày vạm vỡ của , thân thể tráng kiện của Hứa Nhất Chính đồng thời bao bọc lấy , Tuệ Nhi thở dài ngán ngẩm chỉ mong rằng sớm buông tha cho . Vuốt lấy tấm lưng , Nhất Chính dáng vẻ hiền lành hết mức chân thành lên tiếng:"Đừng rời xa tôi"

      Trong lòng Âu Tuệ Nhi bất giác có biến, chút gì đó vừa sợ vừa vui len lỏi vào trong tim, cái hình dáng này hiếm thấy nơi Nhất Chính, đưa tay lần mò tìm kiếm chiếc điện thoại, chỉ muốn chụp lại khuôn mặt bây giờ để lưu giữ. Thế nhưng... Tuệ Nhi nảy người, mắt trao tráo nhìn quanh thấy điện thoại đâu:"Điện thoại của tôi đâu rồi?"

      Hứa Nhất Chính thần sắc suy tư:"Hình như tối qua tôi vứt rồi"

      "Hả?". Âu Tuệ Nhi mở tròn to đôi viên bi xinh đẹp, buồn khổ mà than trời:"Ba tháng lương dành dụm của tôi coi như toi rồi"

      "Tôi mua cho em cái khác". ôm lấy bờ em thon gọn của , kéo vào lồng ngực, rồi vân vê những đường nét sắc sảo người Tuệ Nhi. Ngược lại dáng vẻ thản nhiên đó, Tuệ Nhi chỉ biết hậm hực trong lòng, bao nhiêu câu chửi rủa cũng chỉ giấu nghẹn , đành buông câu:"Thôi bỏ "

      nhắm mắt, mệt mỏi, đau nhức, gục đầu sâu vào ngực . Âu Tuệ Nhi lại thiêm thiếp ngủ .

      Lúc tỉnh dậy, bụng Tuệ Nhi được thay băng gạc mới, vành tai cũng tỉ mỉ dáng băng keo hình Kitty đáng màu hồng nhạt cho . Thở dài thườn thượt, mắt đẹp nhìn quanh phát ra chẳng thấy bóng dáng Hứa Nhất Chính đâu, Âu Tuệ Nhi lo lắng biết có nên rời vào lúc này ?

      lòm còm bỏ dậy tìm quần áo cánh to săn chắc vòng qua chiếc eo thon của , nhàng nâng đứng dậy. Đối diện với khuôn mặt mùa xuân của Nhất Chính, Tuệ Nhi chỉ biết cúi đầu ũ rũ mà trách cho số mệnh. Chạy thoát, ở lại cũng chẳng yên, tiến thoái lưỡng nan đành ngậm ngụi nuốt đắng cay vào sâu trong lòng, nâng mắt hạnh chăm chăm chờ đợi .

      Nâng chiếc hộp mang nhãn hiệu D&G đến trước mặt Âu Tuệ Nhi, mở hộp, Hứa Nhất Chính lấy ra bộ cánh đắc tiền ướm thử vào người , đánh giá lượt mới gật đầu lộ vẻ vừa lòng:"Bộ đầm này hợp với em đấy, cởi áo ra"

      Lúc nãy Nhất Chính thoát quần của Tuệ Nhi rồi, giờ chỉ còn cái áo ngủ tay dài màu hồng xộc xệch, hai cúc áo đầu bị bung ra, bộ ngực khiêm nhường dưới lớp áo mỏng. Âu Tuệ Nhi đứng đần mặt ra, ngang bướng nghe lời. cảm thấy khâm phục bản thân tại, chưa bao giờ lại có kiên nhẫn với bất kỳ ai hay việc gì ngoài Âu Tuệ Nhi. Khóe môi cong lên theo đường vẽ hoàn hảo, góc độ chuẩn cần chỉnh vào đâu cho được và đẹp đến hút hồn người đối diện:"Vậy em muốn tôi cởi giúp em? Sau đó đét vào mông và ngực em? Rồi lại ăn em lần nữa? Em vẫn còn đói?"

      Mặt xám xịt, dẹp bỏ vẻ bướng bỉnh đó, khóe mắt giật giật liên hồi, cúi đầu, nhanh tay cởi phăng áo ngủ ra. Thân thể xinh đẹp của Âu Tuệ Nhi phơi bày trước mắt , Hứa Nhất Chính thích cách đe dọa và thuận theo của Tuệ Nhi, bật cười khoái chí, phóng túng đưa tay xoa vào hai bầu ngực đáng của :"Như vậy chẳng phải ngoan lắm sao!"

      Sau lúc kỹ lưỡng mặc bộ đầm cho , Tuệ Nhi ngây người nhìn mình trước gương, miệng lắp bắp, nên lời:"... tôi... sao... sao..."

      Hứa Nhất Chính sờ cằm, nheo mắt đánh giá từ đầu đến chân Âu Tuệ Nhi, bộ đồ này chẳng hợp với dáng vẻ của chút nào. Khuôn mặt ngây thơ, thuần khiết như vậy bị bộ đầm hình con thỏ đen bóng làm cho biến chất, nhìn lại vào hộp. Trán nổi đầy đường vân đen:"Nhầm đồ rồi"

      Bộ đầm hở hang, phong tình này là mua kèm để tặng vào ngày sinh nhật, vốn là định bắt chước theo vài phim đen kiểu playboy, bộ đồ đen ôm từng đường cong mềm mại như nước suối đầu nguồn, khoáng đãng để lộ ra bờ vai và đôi chân trắng muốt nhắn, áo liền váy ôm sát bờ mông nhìn là muốn cấu mạnh vào của Tuệ Nhi. đầu còn cài đôi tai thỏ đáng nữa. nuốt nước miếng khó khăn, cố gắng kìm chế dục vọng tuôn trào như dòng dung nham rực rỡ nóng bừng, bao lâu nay bị kiềm hãm trong lòng núi lửa.


      Âu Tuệ Nhi ngạc nhiên mở to mắt nhìn . Gió mát thanh bình khẽ lùa qua vai , gió hất làm những sợi tóc dài mềm mượt của bay lên, dáng vẻ thẳng thắn pha chút đáng sợ lại làm Tuệ Nhi cực kỳ bấn loạn. Tim ngừng lại rồi lạc nhịp nào đó, bất giác tâm thức đê mê mơ mộng bay đến tận trời cao. cái gì vậy?. chắc rằng bản thân mơ chứ nếu là thực ăn tươi nuốt sống rồi, dễ gì lại ra những lời vừa bá đạo lại sến súa đến như thế.

      Chương 9: Oan Gia


      ngờ lớp ren bên ngoài có thể cởi ra được, bộ váy áo kiều để lộ phần vai trần trắng tuyết phong tình của Âu Tuệ Nhi, quen nên bắt Hứa Nhất Chính đưa lại áo khoác ren. Nhưng lại độc đoán thèm đưa, đôi co với kẻ có cảm tính chi bằng đập đầu vào tường sướng hơn.

      Âu Tuệ Nhi ngồi bên cạnh Hứa Nhất Chính, mắt chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hỏi:"Chúng ta đâu vậy?"

      Hứa Nhất Chính trả lời:"Tân trang em lại chút"

      Lên cần, đập ga, lết bánh lao vút về phía trước với tốc độ xé gió. Chiếc Porsche xanh biển nổi bật dưới bầu trời nắng nóng gay gắt, bóng dáng đến đâu đều có vô số ánh nhìn tán thưởng, ao ước được lần ngồi thử nó.

      Âu Tuệ Nhi quen xe, dù khi trước hay bây giờ cũng đều bị say xe đến chóng mặt, muốn ói và có chịu chứng tệ dại tất cả đầu ngón tay, chân. Hứa Nhất Chính bật cười nhìn khuôn mặt dở sống dở chết cũng hết sức thống khổ, mở banh mắt và ôm bụng để cho nước chua ọc ra khỏi cổ họng.

      Sau lúc chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, vội vã lao ra khỏi xe, vịn chiếc kiếng và nôn thốc nôn tháo, tưởng chừng lục phủ ngũ tạng bên trong cơn thể quấn chặt lấy nhau bởi ruột non, ruột già, mọi thứ dường như đảo lộn cả rồi. còn tưởng bản thân nôn mọi thứ bên trong trồi ra ngoài hết, mật xanh mật vàng chua chát khắp miệng Âu Tuệ Nhi.

      Hứa Nhất Chính vuốt lấy tấm lưng non mịn của , ra sức trêu chọc:" ngờ em yếu sinh lý đến như vậy"

      Thiệt là khổ quá mức mà, Âu Tuệ Nhi mệt đến đừ người, cả thân thể bũn rũn phải tìm điểm tựa mới có thể đứng vững. Gặp cứ trêu như thế, chả còn hơi sức đâu để quan tâm hay dùng ánh mắt liếc nữa. Chưa bao giờ thấy được vẻ trẻ con của , hôm nay đúng là sắp có bão đến nơi rồi.

      Khi khỏe được chốc, mới dắt vào bên trong, nơi này rất đồ sộ, hình như đây là trung tâm tư vấn và làm đẹp cho phái nữ, giống như thẩm mỹ viện chuyên ngành. gì đó với tiếp tân, ta mỉm cười sáng rực, lâu lâu lại liếc mắt đến Âu Tuệ Nhi đầy xem thường. Hứa Nhất Chính bàn giao Âu Tuệ Nhi cho khác, và quên dặn:"Mặt thôi, đừng đụng tới những chỗ khác của tôi"

      Hai má Âu Tuệ Nhi đỏ hơn cả quả cà chua chín. cái quái gì vậy?

      Nửa tiếng trôi qua, đợi bên ngoài, còn được chăm sóc nhan sắc, được tuốt lên lộng lẫy. Vậy mà hà cớ gì cứ lại lại, như đứng ngoài phòng đẻ và chờ vợ sinh con chẳng bằng. Những phục vụ đứng xung quanh che miệng cười duyên, muốn tạo nét để được ngó đến, nhưng mọi điều họ làm đều vô ích. Cả góc áo còn chưa chạm vào được huống chi là bắt chuyện làm quen.

      Rồi lại nửa tiếng nữa trôi qua, cuối cùng Âu Tuệ Nhi cũng xuất cách lộng lẫy. Mái tóc được tết bồng bềnh vén qua bên phải, bên trái được giữ nếp cố định bằng chiếc kẹp hình hồ điệp màu trắng lóng lánh rất hợp với bộ váy áo của . Khuôn mặt được điểm chút phấn, môi đỏ như thoa son nhưng thực ra là Tuệ Nhi muốn để tự nhiên, hai bên má phiến hồng như thể thiếu nữ e ấp thẹn thùng. Nhìn tổng thể từ đầu xuống chân, đôi guốc màu trắng pha lê ôm gọn bàn chân nhắn thon gọn, Tuệ Nhi hơi khó khăn bước vì hai chân được cân xứng, với việc quen giày cao gót.

      Hứa Nhất Chính bước đến đỡ lấy Âu Tuệ Nhi, như hít phải mê hồn hương, giây cũng thể thoát ra khỏi được:"Cẩn thận"

      Sau đó thanh toán và dìu ra xe, Âu Tuệ Nhi nhíu mi:"Có thể đổi thành đôi giày búp bê ?"

      ", có tôi bên cạnh em còn sợ té?". đạp ga cho cơ hội trả lời, tiếp tục phóng nhanh với tốc độ chóng mặt, mồ hôi lạnh rịn đầy lòng bàn tay Âu Tuệ Nhi. Tên khốn chết bầm này muốn giết bằng cách ác độc này sao?

      (còn tiếp)

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320

      Chương 9 (tiếp):



      gian xung quanh quá đỗi lạ lẫm, Âu Tuệ Nhi quen đến những chỗ quý hóa thế này, có chút gượng gạo mỉm cười mỗi khi có ai bước đến gần chào hỏi Hứa Nhất Chính, ôm eo chết đứng tại chỗ chào mọi người. giật ống tay áo , Nhất Chính đương chuyện với đối tác liền cúi đầu, áp tai đến gần môi :"Tôi cảm thấy ngột ngạt quá!"

      "Vậy em vòng xem có thấy đỡ hơn ?". Hứa Nhất Chính buông eo ra. Âu Tuệ Nhi gật đầu, khập khễnh khó khăn bước , đôi guốc này quả phù hợp với đôi chân thiếu cân bằng của .

      đến bên chiếc bàn buffet, đủ thứ mỹ vị mời chào , tửu vị hương nồng quyến rũ đôi tay Tuệ Nhi, vươn tay định chạm đến nhưng vội rút lại. Dù chuyện cùng các đối tác tại hay tương lai, nhưng ánh mắt của của Hứa Nhất Chính vẫn rời khỏi Âu Tuệ Nhi giây phút nào hết. Lúc định lấy ly rượu màu đỏ sóng sánh, cũng là lúc nâng ly rượu trong tay nhấp , khuôn mặt tà mị, ánh mắt lãnh khốc trừng to nhìn Tuệ Nhi.

      Nuốt nước miếng khó khăn, đành lấy ly coktail uống đỡ vậy, ít ra nó có pha chút rượu nhưng mạnh.

      trong lúc thèm thuồng, nâng tay muốn lấy chiếc bánh chocolate mâm đôi tay ngọc ngà xinh đẹp chen vào, hất tung cánh tay đau của Tuệ Nhi ra, đau vì bị Nhất Chính bóp lấy lúc sáng đó mà.

      Người con ăn mặt quý phái, vẻ đẹp đoan trang, khuôn mặt sắc sảo phủ lớp phấn son dày cộm, ả hừ lạnh, khinh bỉ:"Thứ què quặt quê mùa như mày mà cũng đến đây sao?"

      Âu Tuệ Nhi cau mày, bặm môi, ngước mắt nhìn người đối diện:"Dương Thục Cầm, quá đáng!"

      Dương Thục Cầm là bạn chung khóa học sinh viên của Âu Tuệ Nhi, ta cũng từng sống dưới vùng ngoại ô nghèo khó, hằng ngày lam lũ đến trường trong cơn đói, học hành sa sút vì phải làm kiếm tiền đóng học, trang trải cuộc sống. Bỗng nhiên Thục Cầm biến mất, mọi người đồn thổi ta cặp với tỷ phú nào đó sống trong thành phố A, trung tâm của đất nước, nơi tồn tại vô số những doanh nhân thành đạt và giàu có.

      Lúc còn là sinh viên cả hai chưa từng hòa thuận với nhau, dù nghèo nhưng ta mang trong người tự ái rất cao. Thà rằng đói chứ bao giờ mở miệng xin ai chút gì đó để lót dạ, cũng vì vậy mà Thục Cầm bị nhiều người tẩy chay. Làm bộ làm tịch tỏ vẻ thanh cao để làm gì cơ chứ? Dương Thục Cầm hay bỡn cợt gọi là con què, bởi Âu Tuệ Nhi chân ngắn chân dài khó khăn di chuyển với lại kẻ tật nguyền như sao có thể may mắn được trời phú cho gương mặt khả ái, sinh đẹp hút hồn người quá đỗi. Âu Tuệ Nhi nổi bật hơn người, rất nhiều chàng trai say như điếu đổ nhưng chẳng ai có thể làm quen được . Trịnh Trấn Đông là người của Dương Thục Cầm khi ấy, cũng bởi bị Tuệ Nhi mê hoặc mà bỏ Thục Cầm chạy theo . Nhưng lại chẳng dám tỏ tình, chỉ biết đứng sau giúp đỡ Âu Tuệ Nhi.

      Giờ đây gặp lại chẳng khác nào cơn lửa ngầm bao năm qua phun trào, tức nước vỡ bờ, ta chỉ cần huýt cù chỏ vào người Âu Tuệ Nhi khiến ngã sõng soài sàn nhà. Do đôi guốc cao và Tuệ Nhi đứng vững, yếu ớt ngồi dậy, nơi mắt cá bị trật đau điếng.

      Hứa Nhất Chính đặt chiếc ly lên bàn, tức giận đến gần Dương Thục Cầm, nhiều vươn tay bóp chặt chiếc cổ thon dài của ta nhấc bổng. Mọi người xunh quanh chứng kiến như hít phải ngụm khí lạnh, trước giờ Hứa Tổng mang tiếng lãnh khốc, vô tình nhưng đến nỗi mạnh tay với nữ nhân như vậy. Thoáng chốc chẳng dám ai vào can.

      Ánh mắt Hứa Nhất Chính tóe lửa hận, cáu gắt phẫn nộ nạt:"Gọi Chủ tịch Trương ra đây, nếu đừng trách tôi bóp chết ta"

      Âu Tuệ Nhi giật giật ống quần của Hứa Nhất Chính, giọng yếu ớt của vang lên:"Đừng gây chuyện, tôi sao"

      Lời Tuệ Nhi vừa dứt cũng là lúc vang lên giọng nhè khác:"Tôi đây"

      Âu Tuệ Nhi cùng tất cả mọi người quay mặt về phía cửa, Hứa Nhất Chính buông tay khiến Dương Thục Cầm liền mạng hít thở khí, mặt ta sắp chuyển sang màu tím, gân tơ nổi đầy cổ và mặt trông kỳ dị xấu xí làm sao. Thục Cầm khóc lóc, tỏ vẻ yếu đuối chạy đến cạnh Chủ tịch Trương, đôi gò bồng trắng tuyết phập phồng, hơi thở đứt quãng khó khăn làm nũng:" phải đòi lại công bằng cho em"

      Chủ tịch Trương vỗ vào mu bàn tay Thục Cầm, ta bảo:"Ừ, đòi lại công bằng cho em"

      Tuệ Nhi được Hứa Nhất Chính ôm lấy, khuôn mặt nhắn xanh xao của nép vào lồng ngực rắn chắc của . đưa mắt hạnh quan sát người đối diện, đôi môi mấp máy vài từ:"Trương Phong Vân"

      Chủ tịch Trương gỡ tay Thục Cầm, bước đến trước mặt Âu Tuệ Nhi, vươn tay, mỉm cười hoạt bát:" lâu gặp, Âu Tuệ Nhi"

      Hứa Nhất Chính nheo mắt, nhanh chóng đưa tay ra bắt lấy tay Chủ tịch Trương, hừ lạnh:"Mong Chủ tịch Trương quản người chặt chút, đừng khiến tôi phải đánh chó rồi bảo nể mặt chủ đấy"

      Dương Thục Cầm uất hận đỏ cả mang tai:"..."

      Chủ tịch Trương khoát tay ngăn Thục Cầm cho ta lên tiếng, niềm nở đáp:" khiến Hứa Tổng mất lòng thất lễ nặng nề của tôi"

      Hứa Nhất Chính lạnh lùng , cởi áo khoác ngoài, nhàng khoác lên vai , bế Âu Tuệ Nhi tay, lướt qua Trương Phong Vân, đầy lộ chiếm hữu, giọng trầm chỉ đủ cho ba người cùng nghe:"Đừng có nhìn người phụ nữ của tôi bằng ánh mắt thèm thuồng đó, tôi móc mắt nếu có thể"

      Trương Phong Vân cười lạnh:" đâu"

      Chương 10: Đánh mất rồi, đừng cố tìm lại




      Âu Tuệ Nhi mệt mỏi gục đầu tựa sát khuôn mặt mịn màng vào lồng ngực Hứa Nhất Chính, có chút vui:"Tại sao lại muốn gây thù với người ta?"

      Hứa Nhất chính nhìn bằng ánh mắt rét lạnh, hừ hừ vài tiếng nhưng trả lời.

      gian giữa hai người bắt đầu im lặng tựa như bất tận, bỗng nhiên đôi tay của Tuệ Nhi nắm chặt gấu áo , nhe răng, căng cứng cả thân thể như chịu đứng cái gì đó đến nhíu mày. Hứa Nhất Chính cảm thấy khác lạ, thấy thống khổ muốn rên lên đầy đau đớn nhưng lại kiềm nén, nhịn được liền hỏi:"Sao vậy? Đau ở đâu à?"

      Âu Tuệ Nhi chỉ lắc đầu nguầy nguậy. Thế nhưng, sao có thể qua khỏi được đôi mắt tinh của Hứa Nhất Chính.

      Lòng bàn tay Âu Tuệ Nhi ngừng ứa ra máu, từng giọt từng giọt xuống nền đất xám xịt, màu tối của đường nhựa làm nổi bật lên những đóa hoa phù dung nhiễm đỏ ngừng nở rộ đầy kiều diễm, trong mắt lóe lên tia thương tiếc, xót xa, tức giận. Đặt xuống vỉa hè gần đó, nâng cổ tay lên, vén ống tay áo trắng tinh bị nhuốm huyết thương dần đen thẫm. đường cắt ngang sâu hoắm làm trái tim nhói đau, như thể có ai đó bóp nghẹn lấy tim rồi kéo mạnh ra ngoài. xuýt xoa, càng lúc càng căm phẫn:"Do ai làm?"

      Nhìn những giọt huyết lệ ngừng tuôn, Âu Tuệ Nhi cắn mạnh vào bờ môi mọng đỏ đến bật máu, lắc đầu, khóe mắt ngấn nước long lanh đáng lạ kỳ:" sao đâu"

      rút tay về, bị kéo mạnh lại, đôi mắt mở to đanh đá đá xoáy khiến chột dạ cúi đầu bặm môi, Nhất Chính vốn rất dễ cáu bẩn:""

      Hoa bỉ ngạn lấp đầy con đường lạnh lẽo, mỗi bước của như thể tưới mát và giúp chúng nở rộ khoe sắc, tuy nhiên đó cũng chỉ là miêu tả về những hình ảnh trong mắt Tuệ Nhi lúc này thôi:"Do khi nãy ngã, ly thủy tinh vỡ nên cứa vào đó mà"

      Âu Tuệ Nhi rũ mi, dám đối diện nhìn thẳng vào mắt để trả lời. Hứa Nhất Chính thở dài thườn thượt, móc từ túi áo ra chiếc khăn lụa màu trắng mềm mại rồi nhàng quấn lấy cổ tay . Giọng dịu dàng tựa như dòng suối ban mai, róc rách êm tai và thanh mát, nhưng chất lại mang theo hàm ý đe dọa nặng nề:"Đừng bao giờ lơ đãng như thế này nữa, ngoài tôi ra ai hay thứ gì được làm em đau nghe chưa? Nếu còn như vậy nữa cứ tính , giọt máu bằng lần ân ái. lít máu khuyến mãi cho em ba ngày được rời giường nửa bước"

      Khóe môi Âu Tuệ Nhi giật giật, câm nín nên lời.

      Những lời Âu Tuệ Nhi vốn định ra, bất chợt bị Hứa Nhất Chính cắn nuốt xuống tận yết hầu. Đôi mắt mở to, trừng lớn hai viên bi sáng ngời. Hứa Nhất Chính hôn cách dịu dàng, có phải đây là ? Hay ai đó giết chết Hứa Nhất Chính ác ma rồi vờ cải trang thành để trêu đùa cảm xúc của ?

      Chưa kịp suy nghĩ nhiều, Tuệ Nhi bắt đầu rơi vào mênh mang vì nụ hôn quá sức nồng cháy và ngọt ngào của Nhất Chính:" ra hai người ở đây"

      giọng nam cao, vui vẻ có, bỡn cợt cũng thiếu.

      Hứa Nhất Chính lưu luyến nỡ buông đôi môi Tuệ Nhi, đứng thẳng người đối diện với kẻ mới đến:"Chào chủ tịch Trương"

      Âu Tuệ Nhi núp bóng sau lưng Hứa Nhất Chính dám ngó cái đầu bé của ra, bởi vì sợ phải đối diện với Trương Phong Vân. Giữa hai người từng có cái gì đó với nhau, để mà bây giờ cả nhìn thẳng vào mắt nhau cũng chẳng thể.

      Chủ tịch Trương giọng lên tiếng:"Có phải người sau lưng là Âu Tuệ Nhi ?"

      Trong lòng Âu Tuệ Nhi chợt chùng xuống, khuôn mặt biến hóa khôn lường, chỉ mới nghe gọi tên giật nảy người, hàm răng trắng tinh cắn mạnh môi dưới rất đau, cái đau ấy làm cho tỉnh táo giữa con tim và lý trí. Lòng nhảy cẫng lên, tay yên cứ cấu vào tà váy, đôi mắt long lanh sợ sệt ngẩng đầu quan sát biểu của Hứa Nhất Chính.

      Trái ngược với ý nghĩ hoang đường rằng giết tại đây, Nhất Chính thoáng ý cười môi, hòa nhã trả lời:"Đúng, Âu Tuệ Nhi ở sau lưng tôi"

      Trương Phong Vân vui mừng ra mặt, định bước tới gần bị Hứa Nhất Chính đưa tay ngăn lại, giọng lộ vẻ thách thức:"Bây giờ ấy sắp trở thành vợ của tôi rồi. Hai năm trước hay ba năm trước các người từng là gì của nhau. Tôi quan tâm, nhưng tại đừng có bén mảng đến gần Âu Tuệ Nhi của tôi"

      Âu Tuệ Nhi rất sợ công suất làm việc của Hứa Nhất Chính, năm năm qua cứ ngỡ thoát khỏi , nào ngờ cũng chỉ là con thỏ được giam lỏng trong đôi mắt diều hâu độc đoán của thôi. Nhất cử nhất động của nắm trong lòng bàn tay, chợt khóe môi Tuệ Nhi giật giật giương lên, ánh mắt đượm buồn rũ dài hàng lông mi cong vuốt xinh đẹp.Vợ, khi nào tôi sắp trở thành vợ của Hứa Nhất Chính?

      Hơi nghiêng đầu, Âu Tuệ Nhi chăm chăm nhìn vào tấm lưng cao lớn của Hứa Nhất Chính, có gì đó vững chãi lại độc, có gì đó thương nhưng căm thù in hằn tựa trong tim. Đầu lưỡi phảng phất mùi vị thuốc đắng nghét, nhưng lại quấn quít bên đôi môi mùi hương nhàn nhạt. Nụ hôn của Hứa Nhất Chính có quá nhiều điều để nghĩ đến.

      Trương Phong Vân đứng ngây người, hết nhìn vẻ mặt như ngây như dại biểu lộ mấy bất ngờ của Âu Tuệ Nhi, rồi lại đưa mắt chăm chăm đánh giá nụ cười phớt của Hứa Nhất Chính. khẽ lắc đầu, lùi lại mấy bước để phân khoảng cách:"Chỉ là hai người bạn lâu ngày gặp lại. ngờ lại làm Hứa Tổng hiểu lầm, thôi đành khi khác chuộc lỗi với hai người. Tạm biệt!"

      Lời vừa dứt, Phong Vân cũng xoay người về hướng ngược lại, ánh mắt đau buồn nhưng rất nhanh che giấu , môi vẫn còn dư động lại của nụ cười giả tạo xả giao ban nãy.

      Có quá nhiều thứ để làm và kết quả đạt được đều trong kế hoạch của . Nhưng có thứ, đánh mất rồi chẳng bao giờ có thể tìm lại được. Trương Phong Vân xứng để được Âu Tuệ Nhi quan tâm lần nữa, vô tình rời khỏi trái tim cách tàn nhẫn có quay lại... Cũng chỉ càng gây ra nhiều vết thương, chia cắt giữa hai người thôi.

      Âu Tuệ Nhi ngẩn ra, ánh mắt cứ chăm chăm dán lấy bóng hình của Trương Phong Vân, thoáng động tâm. Nhưng vội che bằng nụ cười khinh miệt, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. có lúc mơ mình được cách trọn vẹn, thế mà khi tỉnh giấc trong đêm chỉ biết cười buồn. Tình thể cưỡng ép được, nó chỉ thực hạnh phúc khi cả hai cùng tự nguyện dâng tất cả từ linh hồn đến thể xác.

      Bỗng nhiên bên tai nhồn nhột, ngưa ngứa nhưng rất ấm áp, khúc khích cười:"Đừng, nhột lắm!"

      Hứa Nhất Chính bên tai tự tiện chơi đùa, ôm vào lồng ngực, lần nữa đưa ra luật lệ dở hơi:"Em chỉ được nhìn tôi thôi, cho nên dẹp cái ánh mắt thèm thuồng người đàn ông khác vào ngay . Nếu , tôi chắc chắn hứa làm cho em chẳng thể nhấc nổi ngón tay huống hồ là liếc mắt đưa tình"

      Âu Tuệ Nhi dở mếu dở cười, nhắm tịt hai mắt lại, chui tọt vào lồng ngực :"Vẫn chưa đến năm năm, lấy cái quyền gì mà bắt tôi làm đủ thứ thế?"

      rồi lại muốn cắn đứt đầu lưỡi ngang bướng thích làm càng bao năm qua ra, rồi nhổ thẳng cho tiểu cẩu ven đường ăn .Chết , lại thử thách lòng kiên nhẫn của nữa rồi!

      Thoáng ý cười bên môi, Nhất Chính vuốt lấy mái tóc hơi rít vì mồ hôi:"Em biết ? Trước khi ký cái gì đó nên đọc cho kỹ vào. Trong đó có ghi năm năm tự do nhưng trước tháng đến thời hạn. Em chính thức thuộc về tôi. Và trong tháng đến ngày hết hợp đồng là thời gian cho em chuẩn bị tinh thần với những gì sắp đến đấy"

      "Những thứ sắp đến?". Âu Tuệ Nhi ngây ngô hỏi:

      Hứa Nhất Chính nhàng gật gù, bế lên tay, lạnh cũng chẳng nóng, bước chân khoang khoái đều đều ra xe. Hoặc có lẽ trong đầu bây giờ miên man suy nghĩ ăn ra sao cho ngon lúc trở về nhà. Cột lên tường, trói ngược, nằm lên bàn chông, hay xích cổ của vào cái cây rồi cầm roi liên tục quất lên những nơi nhạy cảm nhất. Chỉ mới nghĩ tới thôi mà ánh mắt thèm thuồng ánh đục ngầu và mụ mị, khóe môi khẽ nhếch càng lúc càng dâm đãng.

      Âu Tuệ Nhi ngước mắt quan sát khuôn mặt góc cạnh tinh tế cùng nụ cười ám muội nham nhở của nãy giờ, cả người run lên, dòng điện nóng mà ngược lại còn rất lạnh chạy dọc theo sống lưng Tuệ Nhi.

      Có gì đó bất ổn đâu đây rồi.

      Võ Thị Kim TuyếnMai Trinh thích bài này.

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320

      Chương 23: Ngươi Cũng Có Thể Sao?


      tháng sau.


      Mọi nỗ lực tuyển nam thiếp của Bảo nhi đều trở thành cát bụi tan theo gió, nàng tin được cái tên Chu Bình chết tiệt đó khóa chặt cửa thư phòng, ngồi lì trong đó kêu gào cỡ nào cũng thèm ra gặp nàng.


      Khoanh tay đứng trước cửa phòng của Chu Bình, Mộc Bảo đưa tay sờ cằm ra vẻ suy nghĩ, mắt nàng nheo chặt cùng cái bóng đèn phát sáng đỉnh đầu, ra nàng vào trong đó cũng được mà. Tấm lục trắng từ trung y nàng tuôn ra như làn suối mơ xinh đẹp, mọi người ở đó được chứng kiến màn quá rực rỡ đến nỗi mắt đơ cứng, khó hiểu nhìn nàng. Dáng vóc lại thanh mãnh sao có thể nhét nhiều lụa vào trong trung y đến như thế?.


      Luồn qua khe cửa, nàng điều khiển tấm lụa mở chốt bên trong lập tức cánh cửa bung ra, nàng hớn hở thu lại bạch lụa, nhảy chân sáo kéo theo hai tên nam nhân cao thấp, vạm vỡ, nho nhã thanh lịch. Chưa thấy được Chu Bình nàng lanh lảnh giọng hót:


      - Chu Bình, ta mang cho ngươi hai nam thiếp đây.


      Lúc bấy giờ Chu Bình đương tựa lưng vào tràng kỷ tịnh dưỡng, giật mình, cả người run lên bởi giọng cười giòn tan đó. quýnh quáng tìm đường lui vào mật thất, nhưng chưa kịp tẩu vi thượng sách bị nàng nắm cổ áo lôi ngược trở ra. kinh hoàng hỏi: - Sao nàng lại có thể vào được đây?.


      Mắt nàng tỏa sáng như ánh đèn pha: - Ta đây thần thông quảng đại có gì mà ngăn cản được. - Sau đó quẹt mũi tỏ vẻ ta đây. nhìn thấy hai tên nam nhân bên cạnh nàng, đầu đau như búa bổ, ngồi sụp xuống tràng kỷ, tay ngừng xoa hai bên thái dương.


      "Chát"


      - Lên , cố gắng mà hầu hạ Hoàng thượng cho tốt vào.


      Nàng thô bạo tán vào mông hai tên nam nhân, sau đó còn hất mày bảo chúng đến "chăm sóc" cho Chu Bình nữa, nàng phủi hai tay chuẩn bị nâng bước ra, vẻ mặt mãn nguyện hài lòng làm vừa giận vừa buồn cười. Nắm lấy cổ tay nhắn của nàng:


      - Ta cần đâu.


      Mộc Bảo vỗ vai , ôn nhu : - Ta biết trước kia chỉ có mình Hàn Dương cùng người í ó, nay hai người hơi quá sức, nhưng đừng có lo họ biết đường dừng lại và giúp ngươi đạt được khoái cảm nha.


      Chu Bình dường như muốn bật khóc, nắm lấy tay áo Mộc Bảo: - , ta ta cần họ. Ta cần nàng.


      Thấy cứ càng quấy, tỏ vẻ thẹn thùng, Bảo Bảo ngây thơ khờ dại tưởng khó xử, nàng cũng có lòng tốt lắm đó chứ liền cất tiếng an ủi: - Được rồi dù sao ta với ngươi cũng cùng loại, thôi thế này nhé, ta ở lại đây giúp ngươi thoát y phục.


      Nàng cư nhiên hiểu được lòng mà, muốn tán cho nàng mấy cái để tỉnh ra, nhưng như vậy đàn bà quá, mà đánh nàng vũ phu. Hết biết đường trị nàng, chỉ biết thở dài phẩy tay kêu hai người kia lui ra, lệnh của vua như lưỡi dao ngay cổ, chỉ cần trái lời liền đứt lìa đầu như chơi. Dù bọn họ còn e ngại Mộc Bảo nhưng có cách nào ngoài việc cuối đầy lui ra.


      Chu Bình nghiêm túc, quần áo chỉnh tề nắm lấy nàng ôm chặt vào lòng, đôi môi mỏng tà mị thở hắt ra làn khói nóng ran:


      - Muốn ta chứng tỏ bản lĩnh ? Hôm nay chúng ta cùng thử.


      Bảo Bảo kinh ngạc mở to hai mắt: - Ngươi cũng có thể sao?.


      nhếch môi cười nham nhở, sau đó cởi lấy y phục bên ngoài của nàng, thoát dần cho đến khi chỉ còn chiếc áo yếm màu hồng nhạt cùng chiếc quần trắng ngang đầu gối, từng tất da thịt trắng nõn nà ra trước mặt , Chu Bình khó khăn nuốt nước bọt, tay chậm rãi thoát y phục bản thân.


      Thấy có vẻ chần chừ, Bảo Bảo cười giễu: - Đừng có cố quá! thành quá cố để lại ta thành góa phụ đấy.


      muốn trở thành góa phụ đâu, nếu ở thời đại chồng chết vẫn có thể bước tiếp mà bị ai nặng ngược lại còn chúc phúc nữa. Nhưng ở thời này , nàng bị người ta dèm pha, dán cho nàng cái mác lẳng lơ đê tiện, chung tình thủ tiết thờ chồng đến chết, với lại làm thê thiếp cho Hoàng đế chẳng phải ở trong cung đến chết sao? Định bức tử người ta à?.


      Quẳng bộ y phục rờm rà sang bên, cơ thể cường tráng vạm vỡ xuất , dù làn da trắng mịn dị thường nhưng lại rất khỏe mạnh. Mộc Bảo chăm chăm nhìn xuống hạ thân của , mắt đảo, tai đỏ, sau lúc mới trầm trồ khen ngợi:


      - Tiểu Bảo của ngươi quả rất dài nha!.


      xem ra muốn ngã quỵ, nàng có phải nữ nhi đây? Thấy cơ thể nam nhân mà cứ như bình thường ấy, và rồi nhớ lại xuất thân của nàng - nữ tử lầu xanh.


      Điều đó làm xịu mặt, đôi mâu quang sa sầm cùng những hình ảnh gớm giếc, thân thể nàng ẻo lả rên rỉ đung đưa thân thể của những người nam nhân khác. khác thường của làm nghi hoặc, nghiêng đầu hỏi: - Sao vậy?.


      Lắc đầu, bước đến cạnh nàng, ôm Bảo Bảo vào lòng ngực rắn chắc, hít hương thơm thoang thoảng tóc nàng. Và hề làm bất cứ việc gì lẫn cất giọng .


      Mộc Bảo lần đầu tiên tiếp xúc cơ thể nam nhân trong tình trạng thiếu vải, ra cũng ngại đó nhưng chẳng hiểu sao lòng nàng lại dâng lên cảm giác vô cùng khó chịu, khoái cảm, lực hút, đam mê cuộn trào trong từng mạch máu.


      - Này ngươi chỉ được nhiêu đó thôi hả?.


      Vỗ vào lòng ngực , nàng bức bối ngồi dậy, tay ngừng sờ loạn xạ. Chu Bình thở dài, kéo nàng nằm xuống: - Đừng làm loạn, ta nghỉ chút mới có sức chứ.


      Dù là lời rất , rất êm đềm nhưng có biết bao sóng gió dâng lên trong . Nàng hiểu hay sao, giờ đây trong đầu chỉ có hình bóng nàng cùng nam tử khác hoan ái, tâm trạng đâu mà lên nữa. hiểu tại sao bản thân lại có cảm giác, phản ứng dữ dội như vậy đối với nàng chứ? Tại sao?


      Hai tháng sau tại hoàng cung Hàn Phong Quốc.


      - Chàng đừng có tư tưởng đến Hàn Dương, ta thiến, ta thiến.


      Nàng vừa vừa làm hình cây kéo. Chu Bình cười như khóc:


      - Ta biết rồi mà, nàng đến thế sao có thể?.


      Mộc Bảo gật đầu nhõm, mắt vẫn còn lờm , chỉ cần chút biến, nàng liền cắt!.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :