Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      ÁC MA CHIẾM HỮU

      Tác giả: Kim Tuyến ( Kun )
      Thể loại: Truyện Teen
      Nguồn: Santruyen
      Tình trạng: cập nhật

      [​IMG]

      Tóm Tắt nội dung truyện

      Ác Ma Chiếm Hữu của tác giả Kim Tuyến là câu chuyện về cuộc sống và quá khứ khó vượt qua của từ khi may mắn thoát chết và gặp ...

      Lúc Âu Tuệ Nhi sinh ra, cha mẹ may mắn làm ăn thua lỗ, đến đường cùng của bờ vực cái chết. Họ tự tử để trốn tránh con số nợ khủng khiếp đó. Cha mẹ Tuệ Nhi ôm nhảy xuống lầu tự tử, nhưng vì điều kỳ diệu nào đó. Âu Tuệ Nhi rất may mắn được cứu sống, tuy nhiên vẫn thể thoát khỏi cơn va chạm mạnh khiến chân phải bị gãy.

      bé xinh đẹp từ phải chịu số phận gãy chân do cha mẹ phá sản và cùng tự sát. Cái chết may mắn tìm đến được gia đình họ Hứa kết giao với cha mẹ mình nuôi dạy...

      Gia đình họ Hứa ấy, lấy danh nghĩa là bạn thân, họ mang về nuôi dưỡng và chăm sóc. Đến năm Âu Tuệ Nhi tròn mười tuổi, được gặp - Hứa Nhất Chính. Khi đó là mười sáu tuổi, cha của Nhất Chính bệnh nặng qua đời, mẹ của do buồn bã mà sinh bệnh trầm cảm. Sau thời gian điều trị có kết quả, mẹ Nhất Chính càng lúc càng trầm lặng, bà mua căn nhà nơi ngoại ô thanh bình. Đôi lúc có vào thăm , nhưng rất nhanh rời . Từ đó Âu Tuệ Nhi về sống cùng Hứa Nhất Chính.
      Chỉ còn có và công tử nhà họ là Hứa Nhất Chính, liệu mọi chuyện ra sao ?!!
      Nỗi ám ảnh của từ đó mà xuất , mời các bạn đón đọc truyện Ác Ma Chiếm Hữu của tác giả Kim Tuyến

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320

      Chương 1: Hứa Nhất Chính



      " ... Đừng... Đừng..."

      Trong màn đêm tĩnh mịch, giọng thét chói tai vang lên, rồi cả cái gian im ắng đó như bị xé toạt ra. thanh chó sủa vang vọng cả con hẻm , có vài giọng la mắng lầu bầu từ hàng xóm. Nhất là bà Tư phía dưới lầu, hình như bà ta bao giờ mỏi miệng, đôi lúc Âu Tuệ Nhi thầm nghĩ. Có phải bà Tư là robot cải tiến ?

      Âu Tuệ Nhi bừng tỉnh trong đêm, mồ hôi rịn đầy vầng trán nhô cao của , Tuệ Nhi khó khăn hô hấp, ngực phập phồng sau lớp áo ngủ mỏng tanh, vai run lên đầy hoảng sợ. Đôi ngươi đen láy ngừng quan sát xung quanh căn phòng, cứ như thể có ai đó đứng trong góc tối ngắm nhìn lúc ngủ. Đưa tay bật lấy công tắc, Âu Tuệ Nhi lại lượt nữa chăm chăm tìm kiếm bóng ma đeo bám dai dẳng suốt năm năm qua.

      Sau khi xác định chẳng có ai hết, ác mộng cũng chỉ là ác mộng thôi. Âu Tuệ Nhi năm năm trước trốn thoát khỏi bàn tay của ác ma rồi mà.

      Ngã phịch xuống giường, kéo tấm chăn qua ngực, đôi mắt dán chặt trần nhà, còn cảm thấy buồn ngủ nữa. Năm năm qua, chưa từng được lấy đêm ngon giấc, lúc nào cũng giật mình tỉnh giấc trong nỗi sợ hãi tột cùng, người ướt sũng đầy mồ hôi, tay chân vẫn còn run rẩy khi những ký ức đau đớn đó lùa về. Âu Tuệ Nhi từng thống khổ chịu đựng cỡ nào, nhớ rất , co người, ôm lấy chiếc mềm ấm áp mà nức nở.

      Giọng của ai đó như vọng từ địa ngục sâu thẳm, vang bên tai Âu Tuệ Nhi:" Em nghĩ em có thể trốn khỏi tôi? Em là của tôi... Sống hay chết đều do tôi quyết định..."

      Âu Tuệ Nhi lắc đầu, nước mắt ròng rã thấm đẫm khuôn mặt xanh xao, đôi môi tái nhợt, có lẽ là quá hoảng sợ. Ký ức ngày ấy lại về, nó hối hả lùa vào tâm thức , từng dòng chảy siết dữ dội đau thương. Cứ ngỡ như đứng con thác mãnh liệt, chỉ cần giữ vững mà sảy chân. Con thác đó nuốt chửng lấy .

      Lúc Âu Tuệ Nhi sinh ra, cha mẹ may mắn làm ăn thua lỗ, đến đường cùng của bờ vực cái chết. Họ tự tử để trốn tránh con số nợ khủng khiếp đó. Cha mẹ Tuệ Nhi ôm nhảy xuống lầu tự tử, nhưng vì điều kỳ diệu nào đó. Âu Tuệ Nhi rất may mắn được cứu sống, tuy nhiên vẫn thể thoát khỏi cơn va chạm mạnh khiến chân phải bị gãy.

      Gia đình họ Hứa ấy, lấy danh nghĩa là bạn thân cũng như người thân duy nhất của , họ mang về nuôi dưỡng và chăm sóc. Đến năm Âu Tuệ Nhi tròn mười tuổi, được gặp - Hứa Nhất Chính. Khi đó là mười sáu tuổi, cha của Nhất Chính bệnh nặng qua đời, mẹ của do buồn bã mà sinh bệnh trầm cảm. Sau thời gian điều trị có kết quả, mẹ Nhất Chính càng lúc càng trầm lặng, bà mua căn nhà nơi ngoại ô thanh bình. Đôi lúc có vào thăm , nhưng rất nhanh rời . Từ đó Âu Tuệ Nhi về sống cùng Hứa Nhất Chính.


      Âu Tuệ Nhi chần chừ, thân thể này từ đến lớn đều tay tàn phá rồi lại chăm sóc, có thứ gì mà chưa nhìn thấy chứ? Cho nên đối với việc cởi sạch đồ, Tuệ Nhi cho là lớn lao lắm, chẳng thèm nghĩ ngợi nhiều, cứ làm giao dịch gì đó, rồi biến ra khỏi chỗ này. đến nơi nào đó xa, càng cách xa càng tốt.


      Chương 2: Món Quà Và Cái Giá


      Thân thể sắc sảo của Âu Tuệ Nhi lõa lồ trước mặt , dù người có rất nhiều vết sẹo cũ mới nhưng thể nào che khuất được nét quyến rũ thuần thúy. Hứa Nhất Chính chậm rãi tiến đến, quần áo người cũng được trút bỏ dần dần. Cho đến khi nằm đè lên tất cả da thịt người , chẳng có gì để che đậy nữa cả, hai thân thể chạm vào nhau, da thịt mềm mại cọ sát, dính chặt lấy nhau. Từng tia điện chạy loạn trong thân thể Hứa Nhất Chính khó khăn khống chế được hô hấp. đợi cái ngày tròn mười tám từ rất lâu rồi, da dẻ bánh mật khiến phát nghiện này. Hứa Nhất Chính thể chờ đợi lâu thêm nữa.

      Âu Tuệ Nhi hô hấp khó khăn đứt quãng, hơi thở ấm áp phả vào bên tai Nhất Chính, do nặng quá lại đè lên người , thân thể mảnh dẻ của Tuệ Nhi làm sao chịu nổi, ngoài ra thứ to lớn nóng hổi phía dưới cũng thể hù dọa được. Bao năm qua tắm chung, sờ, nắm, xoa, chạm,... Cũng đủ khiến chai lì rồi.

      " Tuệ Nhi, em hãy nhớ đến ngày hôm nay cho kỹ. Năm năm sau tôi tìm lại em"

      Hứa Nhất Chính tà mị thầm bên tai , cả người Tuệ Nhi mẫn cảm bắt đầu đỏ ửng, phía dưới biết vì sao râm ran mà nóng bừng, cảm thấy ươn ướt khi bàn tay ma quái của khẽ vào. Chiếc lưỡi ướt sũng đó ngừng làm loạn quanh cổ Tuệ Nhi, nhắm chặt mi mắt để phải nhìn thấy vẻ mặt ma mãnh của lúc này.

      Tuệ Nhi run lên bần bật, ngón tay thon dài của sâu vào hơn nữa, cái cảm giác này chưa từng làm với , khó chịu nhưng lâng lâng khó tả. Cắn môi dưới, Tuệ Nhi ưỡn ngực, rên rỉ sung sướng, đôi mắt đê mê bắt đầu mơ màng. Cảm nhận được thân thể phía dưới căng cứng, đôi gò bồng tuyết trắng nâng cao, đôi nhụy hoa se lại, chạm vào lòng ngực dày của . Tuệ Nhi đầy đặn, thơm ngon.

      " Tuệ Nhi, em là của tôi. Mọi thứ của em đều là của tôi". Hứa Nhất Chính bá đạo tuyên bố quyền sở hữu Tuệ Nhi, thân xác và cả linh hồn của đều phải là của . Đặt lên môi nụ hôn nồng cháy, ngấu nghiến, mút lấy mút để tinh hoa thanh ngọt bên trong khoang miệng Tuệ Nhi.

      Rồi lướt đôi môi, mơn trớn xuống cổ, hôn lên xương quai xanh của , tiếp tục di chuyển, đến khi môi đặt nơi nhụy hồng mới lớn. mút , trêu đùa rồi nuốt chửng. Âu Tuệ Nhi hơi thở gấp rút, thể chịu đựng được kích tình nhàng này, cũng chẳng thể kiềm chế được bản thân:" Hứa Nhất Chính, em khó chịu quá!"

      Hứa Nhất Chính buông môi, ánh mắt dâm tà híp chặt, nụ cười vẽ vời môi trong ma mị làm sao:" Vậy làm cho em còn khó chịu nữa"

      Khẽ khàng, cúi đầu banh hai chân ra, nơi u cốc mật nguyệt ngừng co thắt, dâm thủy ngập tràn. Tuệ Nhi vẫn còn sót lại tý ý thức, đưa tay ngượng ngùng che lại. Tại vì sao lại thẹn? Chẳng phải cũng từng nhìn thấy và sờ qua sao?

      " Ngoan nào!". dụ hoặc, gỡ tay Tuệ Nhi ra, chiếc lưỡi đinh hương lại khuấy động, khiến dục hỏa trong người Tuệ Nhi căng tràn, bùng nổ mà đòi hỏi nhiều hơn. khó khăn lên tiếng, thanh như bị chính tiếng rên rỉ giấu nghẹn :" Đừng... đùa... với... cơ... thể... em... nữa..."

      Hứa Nhất Chính ngẩng đầu nhìn , từ từ bò lên, khuôn mặt cả hai đối diện nhau, chất giọng khàn đục của văng vẳng bên tai Tuệ Nhi:" Đừng nghĩ em có thể trốn khỏi tôi, tôi cho em năm năm. Chỉ năm năm thôi đấy bé"

      Phía dưới dồn lên cơn đau nhói, bé của Tuệ Nhi như bị xé ra làm đôi. Đau đến nghẹn ngào!

      Âu Tuệ Nhi cong người, hai tay bấu chặt xuống ga giường, nước mắt tuôn như suối. bắt đầu tỉnh táo, hốt hoảng xô tựa như con mèo cào vậy:" Đau... dừng... lại..."


      Âu Tuệ Nhi thầm nhõm, định gì đó nữa, nhưng Hứa Nhất Chính cúp máy rồi. Màn hình điện thoại lại tối đen, yên tĩnh như chưa từng có ai mới gọi đến. Âu Tuệ Nhi ngồi sụp xuống sàn, thờ thẩn nhìn về phía bức tường. Vẫn chưa đến sinh nhật của ... Vẫn chưa đến!

      Bao năm qua, Âu Tuệ Nhi rời khỏi thành phố A, đến ngoại ô để sinh sống, làm lại cuộc đời mới. Ném cái quá khứ đau thương và cả vào xó xỉnh hay thùng rác nào đó ven đường, thế nhưng cũng chẳng thể trốn khỏi mãi được. Năm năm, Tuệ Nhi chỉ có năm năm được sống như con người, có nhân quyền, có tự do.

      Tuệ Nhi cười nhạt, chẳng phải năm năm trước cùng tiểu thư Châu Khả Ly kết hôn sao? người đàn ông đẹp trai thành đạt, lại có người vợ sang trọng quý phái, quốc sắc thiên hương đẹp như thế! Cớ sao cứ muốn bắt giữ phế nhân như Tuệ Nhi?. Rốt cuộc Hứa Nhất Chính muốn gì, nghĩ gì? Tuệ Nhi mãi mãi vẫn hình dung, vẫn đoán ra được thứ tâm tư, suy tính phức tạp đó.

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320

      Chương 3: Duy Nhất

      " cần phải với em, em là người nhất đâu, cũng chẳng cần ngọt ngào thầm bên tai, bảo rằng em là mối tình đầu. Bởi vì những câu đó sáo rỗng lắm! Người sau em là nào? Mối tình cuối cùng của có phải là em?. Cho nên à! Hãy rằng, hãy hứa rằng,... Cả cuộc đời này chỉ duy nhất mình em thôi nhé! Mãi thay lòng nha"

      đến chẳng ai tin Hứa Nhất Chính siêu phàm lại có sở thích viết lời bài hát, ra chẳng cho ai hay biết cả, duy chỉ có mình Âu Tuệ Nhi được huấn lệnh, mài giũa những tố chất để có thể ngâm nga bài hát của .

      điệu ca từ nhàng lắng động từ thanh quản của Âu Tuệ Nhi phát ra, say sưa lắm nghe, rồi tiếng nức nở khóc òa của vang lên. Vì sợ...

      Sợ chỉ cần sai nhịp thôi, Tuệ Nhi lại bị ăn roi, những nhát roi đau rát, ỉ mà rướm đầy máu. Cũng bởi vì thể kiềm được sợ hãi đó, nên giọng hát của bị lạc tông . Hứa Nhất Chính khó chịu mở mắt, đôi mày diều hâu của khẽ nhíu chặt. Mâu quang trầm lãnh cảm chậm rãi dời đến khuôn mặt của .

      Âu Tuệ Nhi quỳ gối, hai tay khoanh trước ngực, cả khuôn mặt đỏ chót run rẩy cúi gầm xuống.

      Chát

      nâng roi, thanh xé gió vụt xuống thân thể bé của Tuệ Nhi, gồng mình hứng trọn, im lặng, máu từ đôi vai trần của ứa ra, vẫn dám hé môi, chịu đựng giấu nhẹm tiếng thét đau đớn. Chỉ có đôi mắt lún sâu tủi thân ngập tràn trong nước mắt thôi.

      Ném roi qua bên, nắm lấy tay đau của xách ngược lên, lôi Tuệ Nhi xuềnh xuệch từ phòng đến nơi giam giữ . Hứa Nhất Chính ác độc để bé bị thương, máu chảy đầm đìa, cầm máu cho , thẳng tay ném vào buồng, đóng cửa khóa chặt lại. Trong bóng tối, màu đỏ kinh diễm xuống sàn nhà trông quỷ dị. Tuệ Nhi gập người, vịn chặt vết thương đau nhức buốt lên từng cơn, khóc như mưa, ôm lấy hai chân, khuôn mặt đẫm lệ chôn vùi vào giữa gối.

      Rồi đến cái ngày cho rời . Lý do tại sao?

      Lúc đó tập đoàn họ Hứa gặp chút trục trặc, giá cổ phiếu suy giảm phanh, nhiều đêm thức trắng để suy nghĩ tính toán biện pháp cứu chữa. Và rồi Hứa Nhất Chính may mắn lọt vào mắt xanh Châu Khả Ly. Thấy mỹ nhân diễm lệ thêm việc là con cưng của tập đoàn đá quý nhất nhì nước. Ngu gì gạ gẫm.

      Sau khi tiếp cận thành công, vạch cho mình con đường cứu lấy tập đoàn trong năm năm. Nhưng lại muốn biến Tuệ Nhi trở thành tình nhân trong bóng tối, thế là cho tự do, món quà chắc hẳn rất vui. Hết năm năm bắt trở về, trước khi bị giam cầm cả đời, cũng phải cho ân huệ khám phá thỏa thích làm những điều muốn chứ.

      " Tại sao? Hứa Nhất Chính tôi, hề tôi. Nhưng sao có thể mở miệng buông ra lời cầu hôn chân thực đến như thế?". Châu Khả Ly nước mắt trong suốt thương tâm, đêm tân hôn của , nó phải màu hồng như mường tượng ra. Hứa Nhất Chính bội bạc nhếch môi, điềm đạm cởi chiếc áo khoác sang trọng:" Tôi có hứng thú với em"

      Châu Khả Ly đau lòng, cả đêm hôm ấy bỏ , mong tìm trở về, với những lời đó chỉ là đùa giỡn thôi. Nhưng tìm .

      Năm năm trôi qua, dù mang danh nghĩa là vợ, nhưng Khả Ly chưa lần được làm nghĩa vụ của người vợ đúng nghĩa lấy lần, rất nhiều lần mặc đồ gợi cảm, quấn lấy . Nhưng Hứa Nhất Chính cứ lạnh lùng, thờ ơ xô ra:" Đừng chạm vào người tôi"

      Đúng vậy, Hứa Nhất Chính muốn bất cứ ai chạm vào thân thể ngoài Âu Tuệ Nhi của .

      Người đời thường hay nhiều chuyện, tiếng xấu lan truyền, tò mò hỏi vì sao cưới nhau năm năm mà vẫn chưa có đứa con nào. Trông Khả Ly càng ngày càng tiều tụy, phờ phạc đến tội. Người ta cho rằng lỗi là do người phụ nữ mắc bệnh vô sinh, chứ đàn ông yếu sinh lý.

      Nhiều ăn trắng mặc trơn, móng xanh móng đỏ ve vãn Hứa Nhất Chính, bọn họ muốn được gần gũi, chộp được cơ hội mang thai mà vòi tiền . Thế nhưng, bất cứ nào đến gần cũng bị tống khứ ra xa, thẳng thừng tuyên bố lời khinh miệt:" Tất cả các người đều dơ bẩn"

      Bọn họ khóc thét lên, làm vẻ đáng thương với cái lòng tự trọng rẻ mạt kia, họ với giới truyền thông, thêu diệt đủ chuyện về Hứa Nhất Chính. có đọc qua, cũng trả lời phỏng vấn rất điềm nhiên và chốt câu:" thế gian này, ngoài mẹ tôi ra. Chỉ có người con duy nhất được tôi xem là tất cả"

      Châu Khả Ly càng lúc càng đau thương đến trầm uất, ngồi bên khung hình gia đình của , đưa tay cầm lấy, như người vô hồn mà ngắm nhìn bức ảnh. tự hỏi, lẽ người con duy nhất đó là bé trong hình? bé là ai? Sao chưa từng được nghe nhắc tên?

      Còn đúng tháng nữa là tròn sinh nhật thứ hai mươi ba của Âu Tuệ Nhi. Hứa Nhất Chính cầm tay tờ giấy ly hôn đưa đến trước mặt Khải Ly:" Tài sản chia cho em phân nửa, tôi cũng chưa từng lấy thứ ngàn vàng của em. Hãy tìm người đàn ông tốt"

      Hứa Nhất Chính cho cái quyền từ chối, ép buộc ký vào tờ giấy đó mặc dù muốn. Châu Khả Ly quỵ lụy khóc ròng, đấm ngực oán trách, nhưng nhận lại được gì từ ?

      Đôi mắt tinh ranh, ráo hoảnh của đối diện , chợt ra ý cười nơi khóe môi, phong thái nhàng từ tốn ngồi xuống giường:" Em hỏi tôi vì sao? Vì ngày trước công ty tôi đà phá sản, chỉ có gia đình em mới có thể giúp cổ phần tôi hồi phục. Dù thời gian lâu nhưng cũng đáng, năm năm qua tôi lấy lại được mọi thứ. Hơn hết, tôi còn được nhiều hơn nữa. Bây giờ em được tự do"

      Cả người Khả Ly run lên, bao lâu nay chỉ muốn lợi dụng ? trong nấc nghẹn:" Người... con... ... đó... là... ai...?"

      Hứa Nhất Chính vui vẻ mỉm cười, như nhớ đến bóng hình nhắn quen thuộc, Âu Tuệ Nhi của luôn ngoan ngoãn thuận theo , thân thể mềm mại, khuôn mặt quật cường trong sợ hãi đối diện với . Những giọt nước mắt đôi má lấm la lấm lét của càng làm vui sướng:" Người con chỉ tồn tại và duy nhất. Trong mắt tôi ai có thể thay thế được ấy"

      Châu Khả Ly lưu luyến rời , vẫn phục, rốt cuộc đó là ai? Châu tiểu thư thiên kim như có thể thua kém kẻ khác sao? Vạn người mê đắm , chẳng màn đến họ. Nhưng lại điên cuồng, loạn tình cắm đầu kẻ vốn có bóng hình khác trong tim. Cũng có lẽ chung thủy đó của , càng khiến Khả Ly muốn chiếm lấy. Nhất định phải khiến , khiến kẻ vạn kiếp bất tuân ấy trở nên ngu muội quỳ rạp dưới chân .

      cầm chiếc điện thoại tay, ngó thấy đồng hồ ba giờ bốn mươi sáng, biết Âu Tuệ Nhi của ra sao? Lâu nay nghe thấy giọng , mỗi ngày chỉ ngắm nhìn qua màn hình theo dõi của đội thám tử, càng lớn Tuệ Nhi càng trở nên sắc sảo, ma mị cuốn hút . Những kẻ ăn hiếp đều bị xử lý gọn gàng, cứ có chướng ngại vật nào thể vượt qua, thầm dẹp nó giúp .

      Âu Tuệ Nhi sợ , lòng lâng lâng thích thú. Hứa Nhất Chính tắt điện thoại, rất mong chờ ngày sinh nhật của . Trong đầu nghĩ ra vô số món quà cho , nhưng chẳng thấy cái nào hợp cả, cho nên quyết định mua vài sợi dây trói bằng da màu đen bóng mềm mại. cột ở bốn góc giường, vừa lòng nhìn chúng.

      Nhất Chính muốn Tuệ Nhi phải rên rỉ, thanh ngọt lịm đó phải lên đến tột đỉnh, thân thể căng cứng của xinh đẹp khi được bàn tay tỉ mỉ xoa nắn. Rồi cả khi quất roi vào người Tuệ Nhi, muốn giao cấu mạnh với , muốn Tuệ Nhi đạt được sung sướng trong đau đớn, mùi máu thơm ngon của càng khiến hăng hái hơn, càng làm điên cuồng muốn trừng phạt da thịt nhiều hơn nữa.

      Tôi rất mong chờ em, Tuệ Nhi của tôi!


    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320

      Chương 4: Ấy Là Của Tôi


      Chỉ còn tháng nữa thôi, năm năm tự do của Âu Tuệ Nhi biến mất, lại bị giam cầm như con vật. có rất nhiều lần Tuệ Nhi muốn nhờ đến cơ quan chức năng nhà nước bảo vệ , thế nhưng khi thành khai báo, tâm trạng lo sợ cầu mong giúp đỡ. họ lại nhìn bằng ánh mắt giễu cợt, họ xem những lời kể như câu chuyện tiếu lâm nhảm nhí.

      " Dì Tư, nếu người đàn ông cứ thích chiếm lấy mình làm công cụ phát tiết hay là món đồ chơi có xúc cảm cho đùa giỡn hàng ngày. mình phải làm sao?". Tuệ Nhi ngồi bên bậc thềm ngoài vườn, nơi dì Tư bận bịu cắt đống cỏ lõm chõm qua khỏi mắt cá chân.

      Dì Tư hằng ngày rất nhiều, nhưng hôm nay lại im phăng phắt, bà cứ cặm cụi cắt, như trút giận việc gì đó, ngỡ như dì Tư muốn phá nát hết cây cỏ trong vườn. Âu Tuệ Nhi thở dài, phủi tà váy đứng dậy.

      Nắng sớm len lỏi qua từng tán cây chiếu thẳng vào khu vườn bừa bộn bị đào xới, Tuệ Nhi đưa tay che mắt thôi để những tia sáng làm chói mắt khó chịu. nhíu mi nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, cảm giác buồn rũ rượi thể diễn tả nên lời. Mỗi ngày trôi qua, lại cận kề tiến về tay ác ma hơn.

      " Con làm đây". rồi, quay lưng cầm chiếc cặp vắt chéo, với tay lấy chiếc áo mỏng khoác vào, Tuệ Nhi ủ rũ, như có cái gì đó nặng nề đè lên đôi vai gầy của , lắc đầu, cúi khuôn mặt như đưa đám nhìn xuống từng bước chân lặng lẽ rời .

      Hai mươi ba tuổi, công việc hề ổn định, vì ở đây là ngoại ô, công ty thưa thớt, đa số người dân làm bằng nghề trồng trọt, đánh cá, cho nên cũng thể là ngoại lệ. Hằng ngày vẫn thường lui đến ngôi nhà khá giả nhất ngoại ô này, công việc chính của là quét dọn nhà cửa với mức lương khá ổn để sống qua ngày. Ngôi nhà khá to, so với nơi sống tại chưa chắc có thể sánh bằng với phòng ngủ trong này.

      " Chào Tuệ Nhi, hôm nay trông chị xinh lắm!". Người mới vừa buông câu trêu chọc khiến má đỏ ửng ai khác ngoài tiểu thiếu gia của ngôi gia này - Trịnh Trấn Nam. Tại sao lại gọi là tiểu thiếu gia? Vì cậu ta còn người trai nữa, và người đó rất ít khi lộ diện. Thấy Âu Tuệ Nhi đỏ mặt chốc, rồi cứ im lặng chăm chăm nhìn xuống chân, thèm chú ý đến đường lối, và bơ luôn cậu. Lâu rồi ai thèm đoái hoài đến Trịnh Trấn Nam, nên kiềm chế lâu ngày chợt bộc phát:" Có tin tôi trừ lương chị tháng này ?"

      Âu Tuệ Nhi chậm rãi ngẩng đầu đối diện với Trịnh Trấn Nam, ánh mắt lưu ly di chuyển theo chiều hướng chưa hấp thụ được lời vừa rồi:" Hả? Cậu gì vậy cậu chủ ?"

      Trịnh Trấn Nam vò đầu bức tóc, tức giận dậm chân bỏ . Âu Tuệ Nhi nhìn bóng dáng nổi giận đùng đùng vô cớ của Trấn Nam, cậu lướt qua rất nhanh, đút tay vào túi quần, chửi rủa gì đó trong miệng, Tuệ Nhi đần ra, rồi chụm tay làm cái loa, nhắc với theo:" Cậu chủ đừng nổi cáu thường xuyên. Con trai dậy nên tâm sinh lý hay nóng giận vô cớ lắm! Đừng bi quan mà làm chuyện hay nha"

      Trấn Nam quay sang lườm Tuệ Nhi:" Tôi mười tám rồi, tự biết kiềm chế bản thân"

      Âu Tuệ Nhi mỉm cười híp mắt, mười tám tuổi. Vẫn còn lắm!



      Bước vào nhà, việc đầu tiên làm là dẹp đồ cá nhân của mình, sau đó Tuệ Nhi bước vào phòng bếp, hòa nhã lễ phép chào mọi người:" Chào bác Tổng Quản, vú Hai, chị Như"

      Nhà tuy rộng nhưng người làm chẳng có bao nhiêu, ba người Tuệ Nhi chào và là bốn. Bốn người hầu hai cậu chủ, còn cha mẹ họ đâu? Chỉ có Tổng Quản Nha Tử Hầu biết, nhưng ông rất kín miệng, cứ làm như bí mật quốc gia cực kỳ nghiêm trọng, sợ lỡ miệng ra rước họa diệt vong vào thân vậy.

      Ba người nhìn gật đầu chào lại, Nha Tử Hầu nghiêm nghị gật đầu, ôn tồn :" Hôm nay cháu cần phải làm việc. Từ tối qua cậu chủ lớn về nhà, ông chủ bảo đến TFT tìm cậu ấy về"

      Âu Tuệ Nhi ngây ngô hỏi lại:" Vậy ai ạ?"

      Chị Như nhanh nhảu :" Em chứ ai?"

      " Em? Nhưng em làm gì biết TFT ở đâu?". Tuệ Nhi mở to mắt ngơ ngác nhìn ba người.

      Vú Hai hiền hậu, khuôn mặt chân chất của người thôn quê từ nét cau mày của bà, bà đưa cho cái thẻ màu bạch kim khắc chữ TFT lấp lánh, nhìn cũng biết thứ này rất đắt tiền rồi:" Tổng Quản Nha chuẩn bị xe rồi, con chỉ cần đến đó và đưa chiếc thẻ này, họ dẫn con đến chỗ cậu chủ lớn"

      Âu Tuệ Nhi hiểu ý gật đầu, nhét chiếc thẻ vào túi áo rộng thùng thình có con thỏ đáng tỉ mỉ thêu bên ngực trái:" Dạ, vậy giờ con đây"

      Cả ba người gật đầu, cũng giảo hoạt chẳng hay biết việc gì, nhiệm vụ giao làm, dù gì người ta cũng trả lương cho ngày hôm nay mà. Tổng Quản Nha đưa ra ngoài, nơi chiếc xe limo sáng bóng sang trọng đợi Âu Tuệ Nhi, òa lên tiếng rồi bay thẳng vào bên trong chiếc xe rộng rãi. Thoải mái quá!

      thích thú sờ mọi thứ từ chai rượu đắt tiền đến cái ly thủy tinh kệ, đưa tay mở từng hộc tủ bằng gỗ đen trong xe, mắt Tuệ Nhi sáng quắc lên, nhìn bác Tổng Quản:" Xe đẹp quá bác ạ!"

      Bác Tổng Quản lắc đầu, thở dài:" sớm về sớm, nhớ cẩn thận và đưa cậu chủ lớn về đến nơi sứt mẻ đấy"

      Âu Tuệ Nhi gật đầu lia lịa nhìn bác Tổng Quản đóng cửa xe.

      Sau lúc thăm thú chiếc xe và quan sát mọi thứ của nó, bắt đầu thấy mệt và buồn ngủ. Sao lại xa đến như vậy?

      Nhắm mắt, Tuệ Nhi quyết định tranh thủ chợp mắt giấc. Và quả đánh giấc ngon lành cho đến khi chú tài xế gọi dậy:" Tuệ Nhi, đến nơi rồi cháu"

      Âu Tuệ Nhi ngáp lấy hơi dài, vươn người căn các cơ bị gò bó lúc ngủ vùi ghế, dụi dụi hai mắt, khuôn mặt đờ đẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, khẽ gật đầu:" Dạ"

      " Chú đợi ngoài này, cứ vào kiếm cậu chủ lớn từ từ"

      " Vâng ạ!"

      Lúc bước ra khỏi xe, trời hừng tối, bầu trời quang đãng với những ngọn đèn lấp lánh, nơi phồn hoa này dấy lên nỗi lo sợ, trong tiềm thức của bắt đầu ngờ ngợ. Nơi này quen thuộc.

      Tuy nhiên có nhiều thời gian để nhớ ra chính xác đây là đâu, Tuệ Nhi nhìn tấm bảng lớn màu đen với cả ngàn ánh đèn phụ họa làm nổi bật chữ TFT mạ vàng, Tuệ Nhi lắc đầu ngán ngẩm.

      Đây là quán Bar sang trọng nhất thành phố A, người đặt chân được đến rất nhiều nhưng vào được đây có bao người, chắc chỉ có thể đếm được đầu ngón tay. Khi những vị khách sang trọng đến TFT, họ đều được phân chia ranh giới, địa vị ràng bằng những chiếc thẻ. Hoàng kim, dành cho những vị tổng tài lẫy lừng hạnh A. Bạch kim, những người có địa vị cấp cao trong xã hội - nhà nước, hạng B. Đen, người mẫu, diễn viên, ca sĩ,... giới điện ảnh trong và ngoài nước, hạnh C. Loại cuối cùng là bỏ tiền ra để dành được suất đặc biệt, với độ phải trả cái giá cực đắt để có tên trong danh sách.

      Âu Tuệ Nhi hiểu ý nghĩa màu sắc của những chiếc thẻ, cũng hề hay biết TFT thuộc thành phố A, đưa thẻ cho tên bảo vệ to lớn, mặt mày bậm trợn xấu xí đứng trước chiếc cửa lớn trang hoàng. Cả tá người xếp hàng đợi xét tên trong danh sách, họ nhìn thấy lấy ra chiếc thẻ bạch kim vô cùng kinh ngạc. Dáng vẻ quê mùa, khuôn mặt mộc mạc chẳng có gì nổi bật, thêm việc tướng khập khễnh đáng xấu hổ của như trò cười vô vị cho họ.

      Tên vệ sĩ của ai đó vừa mới ra, vào tai tên bảo vệ gì đấy. ta gặp đầu trả thẻ lại cho Tuệ Nhi:" Mời tiểu thư theo tôi"

      Tuệ Nhi vẫn còn đưa cái mặt ngơ cùng vô biên cảm xúc ra nhìn , rồi dè chừng đánh mắt về phía tên vệ sĩ, tên vệ sĩ dáng cao, khuôn mặt dễ nhìn mỉm cười với . Âu Tuệ Nhi ngây ngốc đến nỗi sắp quay đầu bỏ về rồi, thế nhưng nhiệm vụ của là đưa cậu chủ lớn cùng trở về. Tuệ Nhi mân mê cái thẻ đắt tiền tay, thấy ai cũng nhìn nó như con hổ thèm mồi đến nỗi chảy nước miếng, hoang mang, sợ bị cướp, nhanh chóng nhét lại vào túi áo.

      theo bước chân của tên bảo vệ, hơi lo lắng bởi sang trọng và vắng vẻ bên trong Bar, tất cả náo nhiệt như tưởng tượng, có lẽ chỗ này quá kén khách chăng?.

      Người trước mặt khựng lại, cũng dừng lại cách xa ba gang tay. gõ cửa, Âu Tuệ Nhi chăm chăm nhìn vào cái bảng cửa, cái bảng màu đỏ chợt chuyển thành xanh, tên vệ sĩ vịn lấy bả vai :

      " Tiểu thư vào thôi"

      Âu Tuệ Nhi khó chịu gỡ tay xuống, cúi đầu ngượng ngùng bước vào.

      " Âu Tuệ Nhi đây rồi".

      giọng trầm ổn vang lên, giọng này quá quen thuộc. Nó quen thuộc đến nỗi mỗi đêm luôn bám theo , da đầu Tuệ Nhi bắt đầu ê ẩm, tất cả tế bào bên trong da thịt dường như chạy loạn lên, tâm thức la hét kịch liệt đầy hoảng sợ.
      Cả thân thể gầy gò của run rẩy, ngực phập phồng càng lúc càng mạnh, hơi thở bị nghẹn lại, khó khăn kéo lấy từng hơi đứt quãng.

      " đáng này là của ai?". Thanh này cũng rất quen thuộc mang theo hương sắc ngà ngà say vì rượu, cậu chủ lớn - Trịnh Trấn Đông. Âu Tuệ Nhi ngẩng đầu đánh mắt về phía Trấn Đông say bí tỉ dựa vào thân thể mềm mại của xinh đẹp, phóng đãng cực kỳ quyến rũ bên cạnh. Rồi lại sợ hãi dám đưa mắt nhìn chỗ khác để tìm kiếm giọng lãnh, tà mị ban nãy.

      Tiếng cười lớn vang lên, vòng tay to lớn phảng phất mùi rượu nồng thơm phức quấn lấy kéo thẳng vào lòng, đứng sau lưng , cúi đầu, phả vào gáy tai hơi thở ấm nóng nhưng đối với Tuệ Nhi nó quá lạnh lẽo:
      " ấy là của tôi"

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320

      Chương 5: Chạy , Tôi Cho Phép Đấy!



      Bị vòng tay lớn của Hứa Nhất Chính choàng lấy, do say yếu ớt, bệ chống vững đành phải ngã nhào về trước. Âu Tuệ Nhi nhắm chặt mắt lại, thôi rồi sắp dập mặt rồi!

      Nhưng , cảm nhận được thân thể rất nhanh bị bao phủ lấy, Nhất Chính xoay lại với vận tốc ánh sáng, Tuệ Nhi bình an vô nằm ngửa lòng ngực rộng lớn ấm áp của . vội vã mở mắt, thấy ngã đau, phản ứng chưa kịp hồi phục nên Tuệ Nhi rất nhanh thoát ra khỏi vòng tay của . Âu Tuệ Nhi đứng thẳng người, khuôn mặt sợ hãi, có chút bối rối :" Vẫn chưa đến thời hạn năm năm, sao lại muốn bắt tôi?"

      Hứa Nhất Chính gác tay lên trán, vẫn cứ nằm dưới sàn nhà sạch trơn bóng loáng và lành lạnh, nở nụ cười trào phúng, trêu chọc :" Tôi có bảo bắt em bao giờ? Đây là tự em tìm đến đó chứ!"

      Âu Tuệ Nhi năm năm qua gan càng lúc càng lớn như ăn phải gan hùm, chỉ ngón trỏ thẳng vào mặt người nằm ngửa thẳng tắp dưới sàn:" Tôi tìm bao giờ? Tôi đến tìm cậu chủ lớn thôi"

      Hứa Nhất Chính nâng tay ra khỏi trán, đôi mắt của khẽ mông lung, giữa căn phòng mờ mờ ảo ảo do chùm đèn nhiều màu cứ thay đổi mãi, điều đó khiến cho Tuệ Nhi thể nhìn thấy để đoán được Nhất Chính nghĩ gì. Thế nhưng, lại thở dài, ngán ngẩm ngồi dậy chậm, phủi góc áo hơi bị nhàu. Khuôn mặt giờ đây của Hứa Nhất Chính chẳng giống kẻ say rượu khi nãy chút nào, đôi mắt ráo hoảnh, sáng quắc như đèn pha chiếu thẳng vào Tuệ Nhi khiến chột dạ, vạn phần sợ hãi lùi lại phía sau đề phòng.

      Đưa tay, vuốt mái tóc đen bồng bềnh mượt mà của Tuệ Nhi, ôn tồn mang theo hương vị thương nhớ mong bao tháng ngày qua:" Tuệ Nhi, em vẫn như ngày nào, luôn khiến tôi khao khát muốn chiếm lấy"

      Âu Tuệ Nhi khó khăn nuốt nước bọt xuống cổ họng đau rát, nơi yết hầu như bị chặn lại bởi khối u nào đó lan dần ra, Tuệ Nhi dám đưa tay lên để hất những ngón tay thon dài ma quái cứ vuốt ve tóc , và nó làm tới muốn mơn trớn lướt từng tất da của Tuệ Nhi:

      " Tôi có thể mang cậu chủ lớn về được chưa?". Tuệ Nhi đánh sang nơi khác, khuôn mặt xám xanh, sợ đến độ máu trong người héo mòn đình trệ chịu lưu thông nữa.

      im lặng bao trùm cả căn phòng, những ở đó dám cất lên tiếng nào, bởi khách hạng A như Hứa Tổng phải là người dễ chịu, nếu muốn có tiền tốt nhất biết người biết ta, lợi thời mà ấn biến.

      Hứa Nhất Chính chằm chằm quan sát khuôn mặt nhắn kiên cường của Tuệ Nhi, trong lòng dâng lên cỗ cảm giác thương. chỉ muốn nhảy bổ đến ăn sạch lấy , nhất là đôi môi ngang bướng đó.

      Gật đầu, mỉm cười , đôi mắt khẽ cong lên như ánh trăng lưỡi liềm đầu tháng, Hứa Nhất Chính trước mặt như thiên thần. thiên thần hoàn hảo nhưng bên trong lại là con quỷ dạ xoa xấu xí, ghê tởm và ác mộng của cả cuộc đời Tuệ Nhi.

      " Em có thể mang cậu Trịnh về rồi"

      Âu Tuệ Nhi khách khí bước đến dìu lấy Trịnh Trấn Đông say bí tỉ, ngừng lảm nhảm đủ thứ. Thấy có ai đó đánh thức, ôm lấy đỡ dậy. Trấn Đông phóng túng đưa tay sờ loạn người Tuệ Nhi.

      Âu Tuệ Nhi như chết đứng tại chỗ, cả người cứng ngắc, các dây thần kinh cũng căng ra như sắp nổ tung. Chết rồi! Hứa Nhất Chính, vẫn còn ở đây.

      Trịnh Trấn Đông cứ trêu đùa người Âu Tuệ Nhi mà biết trời đất gì hết, say đến con khỉ còn tưởng mỹ nhân cơ mà. Âu Tuệ Nhi sợ hãi, hỗn loạn, dám nhúc nhích cục cựa huống chi là quay mặt lại. Tuy nhiên, những điều khủng khiếp nhất xảy ra, Hứa Nhất Chính móc súng hay dao ra thủ tiêu Trấn Đông, ngược lại còn hòa nhã đỡ lấy , cười híp cả mắt:" Tôi phụ em tay"

      Âu Tuệ Nhi được phen rợn người, da gà da vịt nổi đầy người, chưa kể đến việc hoảng hốt vì bất ngờ quá độ, biết nên trả lời ra sao, khá lúng túng:" Cảm... ơn... à... cảm ơn "

      Hứa Nhất Chính tay đỡ lấy Trấn Đông, tay xoa đỉnh đầu Tuệ Nhi:" Mang ơn phải trả, đừng có cảm ơn suông". Âu Tuệ Nhi gật gù đầu như gà mổ thóc, biết Hứa Nhất Chính đâu có tốt đến nỗi rỗi việc làm miễn phí chứ. Bĩu môi, tập tễnh bước theo .

      Lúc ra đến ngoài Nhất Chính giao Trấn Đông cho tên vệ sĩ khi nãy, quay lại đối diện với , rằng bế lên tay. Tuệ Nhi hoảng hồn, vùng vẫy:" Thả tôi ra!!! muốn làm gì tôi?"

      Hứa Nhất Chính nở nụ cười mị hoặc, tà dâm vào tai :" muốn nếm được nếm mùi vị ngọt ngào của em"

      " Đểu nhân, năm năm mà tại vẫn chưa đến lúc. Sao có thể?". Tuệ Nhi khóc nháo, ngừng vùng ra khỏi đôi tay chắc khỏe của .

      " Năm năm tôi bắt em lại, còn tại chỉ muốn em thôi"

      Rồi lại cười, giọng cười vang khắp hành lang, càng thêm hoảng sợ cấu chặt vào bắp tay . Tuệ Nhi muốn, liều mạng cắn vào bả vai đến rướm máu. Nhất Chính khẽ cau mày, mâu quang buồn cười nhìn đến phía :" Em cũng thích cảm giác mạnh sao?"

      Âu Tuệ Nhi cứng họng, nước mắt tuôn lã chã, lắc đầu phủ nhận ngừng, nhưng lại vờ thấy, thích thú mang đến căn phòng trắng toát sang trọng. Trong căn phòng chỉ đơn độc chiếc giường và vài dụng cụ dây roi, ngoài ra chẳng có gì ngoài màu trắng vô hạn của căn phòng.

      Cạch Cạch

      lật người lại, khóa chặt hai chân treo ngược, đầu sát với mặt đất, khuôn mặt Tuệ Nhi đỏ bừng vì máu ngừng chảy ngược xuống gây cho cảm giác choáng váng khó thở:" Chết tôi mất"

      " chết được đâu". rồi, bắt đầu cởi hết quần áo người . Mảnh xuân tình phơi phới lộ thiên giữa căn phòng. Âu Tuệ Nhi run rẩy, khẩn thiết cầu xin :" Đừng... xin hãy tha cho tôi"

      Hứa Nhất Chính lại càng thích thú với dáng vẻ đau đớn, sợ hãi của , điều đó làm dục vọng trong tăng cao, chưa gì cậu thèm thuồng mà ngóc đầu dậy, bóng loáng, cưng cứng và vô cùng khó chịu. Thân thể của Âu Tuệ Nhi biết cách khiêu gợi dụng vọng trong .

      " nhanh thôi"

      rồi, kéo dây lên cao hơn, để khuôn mặt đỏ như gấc của áp sát vào cậu bé của , còn đôi môi ở rất gần nơi u cốc quyến rũ của . Âu Tuệ Nhi cắn môi dưới, quyết để đưa thứ đó vào miệng . Hứa Nhất Chính đét vào mông hai cái đau rát:" Ngoan, muốn nhanh mau mau "

      Âu Tuệ Nhi ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn , khó khăn, lạ lẫm há miệng ngậm lấy cậu bé. Hứa Nhất Chính rên lên thoải mái, bắt đầu nhấp trong khoang miệng , Tuệ Nhi nước mắt đầm đìa chảy ngược xuống tóc, ướt đẫm mảnh sàn trắng. khó thở!

      Có gì đó chua chát từ bao tử chảy xuống cổ họng, cứ tiến vào sâu cổ họng , Tuệ Nhi nhắm mắt, cau mày nhợn như sắp ói. Hứa Nhất Chính cúi đầu, đôi môi của chạm vào bé của Tuệ Nhi khiến run lên, nơi đó nhồn nhột khó chịu nhưng cũng rất thoải mái lạ kỳ.

      Tuệ Nhi dần trở nên mơ màng vì máu dồn xuống não quá nhiều, còn Hứa Nhất Chính cứ ngoáy rồi chọc vào u huyệt đến ướt nhẹp. kéo ngược lên, tháo sợ dây cho và đặt Tuệ Nhi lên giường. Âu Tuệ Nhi tỉnh tỉnh mê mê, đầu choáng váng còn chút sức lực để phản kháng mặc cho tiến vào rồi rút ra từng hồi. nâng chân Tuệ Nhi lên vai, nhấp mạnh rồi quỹ đạo ở tay dồn hết sức cấu vào bụng Tuệ Nhi, kéo đường dài.

      Bộ móng dài của cà vào da thịt mỏng của Âu Tuệ Nhi đến chảy máu, thịt da của nằm gọn trong móng tay của . Nhất Chính đưa miệng liếm láp những giọt máu ngọt tanh đó, nở nụ cười quỷ dị với Tuệ Nhi:" Em đẹp!"

      vừa khoái cảm, vừa đau đớn lại hoảng sợ tột độ, bao nhiêu cảm xúc cứ đổ ập tới tấp vào tâm thức Tuệ Nhi. Hứa Nhất Chính gồng người, thúc nhanh hơn, mạnh hơn và ôm chầm lấy rống lên tiếng. Dòng sữa trắng đục ấm nóng được đưa vào bên trong Tuệ Nhi, cổ tử cung co thắt liên tục và nhận lấy. Âu Tuệ Nhi như bừng tỉnh xô mạnh ra khỏi thân thể mình.

      Vì mới dùng hết sức hoạt động, hơi mệt với đề phòng phản kháng phút hạ màn. Hứa Nhất Chính bật cười cả thân thể cường tráng lõa lồ ngồi xếp bằng giường, mâu quang sáng rực chăm chăm nhìn , giọng khô khàn:" Chạy , tôi cho phép đấy!"

      Âu Tuệ Nhi ôm bụng ngừng chảy máu, sợ đến độ chẳng biết đau là gì, hai chân đúôi đến bũn rũn nhưng vì muốn thoát khỏi ác ma. thể ngã quỵ sàn nhà được, đôi mắt đục ngầu chưa thoát khỏi hoan ái của tìm được chiếc khăn to. Đưa tay chộp lấy nó, quấn quanh người, co giò định chạy .

      Nhưng cổ tay đau nhói, lực kéo khá mạnh khiến ngã bật về sau, yên vị trong lòng Nhất Chính, mút vành tai , hơi thở ấm nóng phả vào cổ . Thân thể Tuệ Nhi khẽ run lên, Nhất Chính tà mị thủ thỉ vào tai Tuệ Nhi:" Em có thể chạy, nhưng em thể trốn"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :