Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Truyện rất kịch tính, thanks nàng @myuyen
      myuyen thích bài này.

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Cam ơn @Chris thích truyện này. Mình cũng rất cảm ơn tác giả Kim Tuyến vì truyện hay hihiih. Năm mới nhiều may mắn nhé bạn.
      Chris thích bài này.

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 14: Thỏa Hiệp.


      Sau khi về đến nhà, Bạch Hàn Thiên cũng chẳng có tâm trạng để ăn cơm nên thẳng lên phòng nhưng kkhông ngờ cũng gửi những thứ đó đến tận đây. Tâm trạng của bây giờ như sợi dây đàn căng đến mức sắp đứt khiến cho cả đêm muốn ngủ cũng ngủ được... Sáng hôm sau, Bạch Hàn Thiên mang khuôn mặt phờ phạt hai mắt đầy quần thâm học làm cho hai đứa kia cũng giật mình. Quách Đình Đình khuyên nên ở nhà nghỉ ngơi nên học. Nhìn bạn mình lo như vậy nên đành nghe theo lên lấu nghỉ ngơi. Do quá mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống giường liền thiếp ngay. Đến trưa người làm mới đánh thức dậy để ăn uống. Cả ngày hôm nay đến công ty nên đành ở nhà giải quyết số việc vặt rồi gọi về hỏi thăm sức khoẻ cha mẹ . Do quá rảnh rỗi nên quyết định nấu bữa cơm tối để mời hai người bạn thân. Loay hoay cả buổi mới làm xoay. Nhìn thời gian vẫn còn sớm nên Bạch Hàn Thiên lên mạng xem tin tức ngay lúc đó điện thoại nhận được tin nhắn với nội dung là hãy theo địa chỉ trang web thứ để xem. Nửa tin nửa , Bạch Hàn Thiên chừng chừ chủ tin nhắn kia lại gửi thêm tin là xem hối hận vì vậy quyết định vào xem. ngờ, lại tung đoạn clip ấy lên mạng tuy khuôn mặt làm mờ nhưng khó để nhận ra ngườitrong đoạn clip ấy chính là . Bạch Hàn Thiên vội gọi theo số điện thoại trong tin nhắn kia. Đỗ chuông hồi lâu, rốt cuộc bên kia cũng bắt máy. giọng đàn ông trầm thấp ma mị vang lên:- Con cừu , rốt cuộc em cũng chịu gọi điện thoại cho tôi. Những tấm ảnh kia cùng đọan video như thế nào, kĩ thuật như vậy có tốt ?

      - phải là con người. mau gỡ đoạn clip mạng xuống ngay cho tôi.

      - Được thôi nhưng tối nay em phải đến, nếu ..._ Có trời mới biết nhớ cơ thể đến mức nào.

      - ...

      - Địa chỉ lát nữa gửi đến cho em._ xong liền cúp máy.

      - Khoan ..._ Bạch Hàn Thiên tức đến nỗi hốc mắt cũng ngấn nước.

      Tại sao có thể ngang ngược như vậy chứ? Tại sao có bao nhiêu người quanh chỉ nhắm vào ? Bao nhiêu nỗi uất ức thể ra, phải làm sao bây giờ. Có nên hay , bị ép đến sắp điên rồi. Đến chiều hai đứa kia học về nhìn sẳc mặt của Bạch Hàn Thiên như người mất hồn càng thêm lo lắng. biết như vậy khiến bạn mình bận lòng. Dù sao đây cũng là chuyện riêng của thể lôi bạn vào nên tự giải quyết việc này, mặc dù kết quả dám nghĩ đến.

      Sau bữa tối, Bạch Hàn Thiên nhân lúc hai người bạn trở về biệt thự vội thay đồ rồi lái xe đến địa chỉ mà gửi. Địa chỉ nàydẫn đến ngoại ô cách trung tâm thành phố khá xa. Biệt thự của Âu Dương Nhất Phong nằm giữa núi, xung quanh có vệ sĩ canh gác. Họ thấy có xe lạ tiến vào liền chặn lại. người đến gõ vào kiến xe của :

      - Xin thứ lỗi, hình như nhằm chỗ rồi._ Người vệ sĩ làm theo phận của mình.

      - Tôi..._ Bạch Hàn Thiên biết phải trả lời như thế nào.

      - được vô lễ._ giọng nam từ đâu vang lên.

      - Phàm đại nhân._ Người vệ sĩ cung kính cuối đầu.

      - Xin hỏi vị tiểu thư này có phải là Bạch Hàn Thiên.

      - Phải. là...

      - Tôi là Phàm Huân, thuộc hạ thân cận của boss. Mời theo tôi._ Phàm Huân ra hiệu.

      Bạch Hàn Thiên tuy tin tưởng người trước mặt mình nhưng vẫn theo. Cả hai băng qua khu vườn và hành lang dài. Rốt cuộc cũng dừng trước căn phòng lớn:

      - Bạch tiểu thư, xin mời vào.

      Phàm Huân mở cửa cho rồi đợi bước vào và đóng cửa lại. Căn phòng tối om và khí nặng nề làm khó thở. Bỗng giọng trầm thấp vang lên:

      - Cừu , rốt cuộc em cũng tới rồi._ Âu Dương Nhất Phong nhàng quay người lại.

      - ... muốn gì ở tôi?_ Giọng của run run.

      - cần sợ như vậy. Mục đích của tôi rất đơn giản.

      - muốn tôi làm gì?

      - Trở thành tình nhân của tôi.

      - ...

      - Đừng quên điểm yếu của em bị tôi nắm giữ.

      -...

      - Em nên suy nghĩ kĩ. Tôi có nhiều thời gian.

      - Được._ bị ép đến đường cùng rồi đồng ý cũng được.

      - Rất tốt.

      Bỗng đèn trong phòng sáng lên. từng bước bước đến chỗ rồi ngồi xuống ghế sopha. ra hiệu bảo ngồi xuống.

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 15: Thỏa Hiệp


      Bạch Hàn Thiên vội ngồi dậy nhưng đâu dễ dàng buông tha cho . Bàn tay thon dài của nhàng nắm lấy khuôn mặt xinh đẹp của :- Em đến đây rồi phải hiểu chứ.

      - Là ép tôi.

      - Tôi ép em là em tự nguyện hiến thân.

      - ... Đồ trơ trẻn.

      - Em muốn cứ việc tôi quan tâm.

      Dứt lời đôi môi của nhanh chóng đáp xuống đôi môi của . nhàng gặm cắn, đột nhiên cắn mạnh khiến cho Bạch Hàn Thiên kêu đau rồi đầu lưỡi nhân cơ hội luồng vào. Đầu lưỡi càn quét bên trong, dẫn dụ triền miên theo . Nụ hôn kéo dài đến khi cả hai hết khí mới quến luyến buông ra. Đôi môi lạnh của di chuyển đến vành tai mẫn cảm của , nhàng thổi vào làm cảm thấy khó chịu:

      - Đừng... như vậy!_Bạch Hàn Thiên nghiêng đầu tránh khiêu khích của .

      Âu Dương Nhất Phong tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, bàn tay linh hoạt cởi áo của ra. xương quai xanh chút có vết màu đỏ nhạt, vuốt qua:

      - Ấn kí này khiến tôi rất nhớ đến buổi tối hôm đó.

      - Xin ...đừng như vậy..._ Bạch Hàn Thiên khó khăn .

      - Bây giờ thể dừng được.

      Dứt lời, đôi môi nhanh chóng đáp xuống, cách lớp áo ngực cuồng nhiệt hôn. Bàn tay còn lại bắt đầu ra sức xoa nắn. Bạch Hàn Thiên dưới trêu đùa của kiềm được khẽ kêu lên. cỗ nhiệt nóng lan khắp cơ thể . Nóng và khó chịu là hai cảm giác mà cảm thấy bây giờ. Âu Dương Nhất Phong nhìn khó chịu vặn vẹo thân thể khẽ mỉm cười. nhanh chóng cởi bỏ những thứ còn lại người . Bàn tay đưa xuống dưới thâm dò:

      - Nhanh như vậy ướt hết rồi...

      - Đừng...

      Đến nước này vẫn còn cứng đầu, muốn xem còn chịu được bao lâu. đưa ngón tay vào khẽ thẩm dò. Cảm giác khó chịu càng tăng lên, Bạch Hàn Thiên nhích người muốn tránh nhưng càng làm ngón tay vào càng sâu. tiếp tục đưa ngón tay thứ hai vào. Âu Dương Nhất Phong thâm dò, tìm điểm G nhạy cảm của rồi trêu chọc. Cơ thể mềm nhũng còn sức để phản kháng nữa mà mặc cho tàn phá, dẫn dụ theo dục vọng của :

      - Khó...chịu...quá!_Bạch Hàn Thiên vô thức rên rĩ.

      - Khó chịu ở đâu? Ngoan, cho tôi biết.

      - Ch...chỗ đó_ Lời của như có ma lực khiến cho mê mẫn.

      Khoé miệng Âu Dương Nhất Phong khẽ nhếch lên. cần , cự long của cũng sắp chịu nổi nữa rồi. Nó kêu gào đòi được tự do. cũng muốn nhịn nữa, đứng dậy cởi bỏ quần áo giải phóng cho cự long căng cứng. Do cửa động của ướt nên vào rất dễ dàng. Cảm giác khó chịu của bỗng chốc được lấp đầy. Từng cơn khoái cảm đánh bay lý trí còn lại trong . Cách tay thon tha quấn lấy cổ . Nhận thấy biểu của , nhanh chóng thúc eo mạnh mẽ tiến sâu vào. Mỗi nhịp của đều chạm đến nơi sâu nhất trong . Cảm giác khít chặt của càng kích thích . mang lên thiên đường rồi ném xuống địa ngục biết bao nhiêu lần. Suốt cả đêm ngừng đưa lên đỉnh...mãi cho đến khi thiếp mới có ý định dừng lại. Âu Dương Nhất Phong nhàng ôm vào lòng, ngắm nhìn ngoan ngoãn ngủ bên cạnh chút đề phòng. phải làm sao với đây, có nên tiếp tục ...

      Những suy nghĩ này liên tục xuất trong đầu cho đến khi ngủ lúc nào hay.



      Chương 16: Giam Giữ.


      Sáng hôm sau, Âu Dương Nhất Phong thức dậy khá sớm, nhìn trong lòng còn ngủ say nỡ đánh thức dậy. nhàng rời khỏi giường rồi gọi điện thoại:

      - Dì Trần, dì đến Bán Nguyệt gặp tôi.

      Âu Dương Nhất Phong chỉ buông câu duy nhất rồi cúp máy. xoay người vào phòng tắm. lát sau, từ phòng tắm ra. người mặc bộ âu phục đen được thiết kế để tôn lên thân hình của . rời khỏi phòng ngủ, nhanh xuống dưới thấy dì Trần có mặt ở phòng khách:

      - Thiếu gia gọi tôi đến để dặn dò việc gì ạ?

      - Dì giúp tôi chăm sóc ấy.

      - Vâng, thưa thiếu gia._ Dì Trần ngạc nhiên trước hành động của .

      - À, quần áo của ấy dì đem vứt giùm tôi.

      - Vâng.

      Âu Dương Nhất Phong nhìn biểu của dì Trần rồi bỏ . Sau khi thấy rời khỏi biệt thự, dì Trần nhanh chóng vào bếp chuẩn bị thức ăn rồi lên phòng đánh thức dạy. Dì Trần gõ cửa phòng hai ba lần mà vẫn kkhông có người trả lời nên đành mở cửa vào. Đập vào mắt bà là bộ quần áo còn nguyên vẹn nằm lộn xộn thảm lông. Dì Trần nhặt hết lên rồi đến bên giường. rất trẻ và xinh đẹp ngủ nhưng có điều khuôn mặt này quá xanh xao. Bỗng có tiếng :

      - Dì là ai?_ Bạch Hàn Thiên nhìn người phụ nữ đứng cạnh giường.

      - Tiểu thư tỉnh rồi? Có cần tôi giúp gì ?_ Dì Trần ôn tồn nhìn

      - Đây là đâu?_ Khi lời bật ra khỏi miệng mới cảm thấy mình ngu ngốc. ràng hôm qua đột nhập vào rồi bị phát , tiếp theo...

      - Tiểu thư, sao chứ? mau tắm rồi xuống dưới dùng bữa trưa.

      - Bữa trưa?_ Bây giờ mới ý thức được thời gian.

      - Vâng._ Bà từng thấy thiếu gia đưa nhiều người về rồi nhưng đây là lần đầu tiên thiếu gia gọi bà đến chăm sóc như thế này. Nhưng này, bà nhìn nhìn lại đều giống các đeo theo thiếu gia chỉ vì tiền.

      Bạch Hàn Thiên vội đứng dậy định tìm quần áo mặc vào rồi về nhưng vừa bước liền ngã xuống. Từ vùng hông trở xuống như còn sức lực, đôi chân cũng theo ý nữa. Dì Trần vội đỡ dậy:

      - Tiểu thư, còn mệt cứ nằm nghỉ để tôi dọn thức ăn lên giúp .

      - Tôi phải về, quần áo của tôi đâu?

      - Quần áo của ... bị rách nên thiếu gia bảo tôi vứt rồi.

      - Sao? Vứt rồi?_ Bạch Hàn Thiên nghe xong câu trả lời bật cười tự giễu. Sao lại tự mình quyết chuyện của . Sao lại có quyền như thế?

      - Tiểu thư, có muốn tắm ? Để tôi chuẩn bị nước cho .

      -...

      Dì Trần thấy trả lời nên đành pha nước cho tắm. Bạch Hàn Thiên lê tấm thân vào phòng tắm. ngâm mình trong bồn tắm rất lâu, cố ra sức kì lên tấm thân trắng nõn như muốn trút bỏ hết mùi hương của . Dì Trần đứng ở ngoài đợi, thấy lâu quá vẫn chưa ra càng thêm sốt ruột. Dì toang mở cửa vào nhưng bước ra người chỉ mặc chiếc áo sơ mi do dì Trần đưa cho vì trong biệt thự này có quần áo của phụ nữ:

      - Để tôi dọn cơm cho tiểu thư dùng.

      - Tôi ăn._ Bạch Hàn Thiên lạnh nhạt . Đối với việc ăn uống lúc này có ích lợi gì.

      - Nhưng...

      - Dì ra ngoài , tôi muốn ở mình.

      - …_ Dì Trần đành ra khỏi phòng.

      ***

      Âu thị, phòng chủ tịch...

      Âu Dương Nhất Phong vừa làm việc vừa nhìn đồng hồ. biết tỉnh chưa hay là ăn cơm chưa... đống câu hỏi xoay quanh khiến thể nào tập trung. Sau hồi đắn đo, quyết định gọi về nhà. Điện thoại nhanh chóng được kết nối:

      - ấy như thế nào rồi, tỉnh chưa? _ Tuy ngữ điệu của vẫn lạnh băng nhưng vẫn nhận ra có chút quan tâm.

      - Tỉnh rồi ạ!

      - Ăn uống gì chưa?

      - Bạch tiểu thư chịu ăn uống gì hết thưa cậu.

      - Sao lại chịu ăn, ấy có là muốn cái gì ?

      - ấy là muốn ở mình, thưa cậu.

      - Được rồi, dì cố gắng thuyết phục ấy ăn chút .

      - Vâng, thưa cậu.

      cúp máy, biết trong đầu này suy nghĩ cái gì. chịu ăn muốn chết sao, được rồi để xem tôi có trị được . đứng bật dậy cầm áo khoát ra khỏi phòng. Thư kí thấy , vội ngăn lại:

      - Chủ tịch sắp có cuộc họp quan trọng.

      - Gọi Phàm Huân đến thay tôi.

      - Vâng.

      xuống tầng hầm lấy xe rồi nhanh chóng lái về Bán Nguyệt...

      Âu Dương Nhất Phong vừa bước vào phòng khách thấy dì Trần đứng đợi:

      - Thiếu gia về.

      - ấy như thế nào rồi?

      - Vẫn nhốt mình ở trong phòng.

      - Được rồi để tôi lên.

      nhanh chóng lên phòng. Cánh cửa bị mở bằng lực mạnh khiến cho người khác phải giật mình. nhìn quanh phòng để tìm . Rốt cuộc cũng tìm thấy bóng dáng bé của . Bạch Hàn Thiên thu mình lại trong góc phòng. như hoà làm với bức tường màu trắng. Âu Dương Nhất Phong bước nhanh về rồi dùng sức kéo lên:

      - Em làm cái trò gì vậy?_ như hét lên.

      - Làm trò gì là trò gì? Câu đó nên để tôi hỏi mới đúng.

      - Em ra ăn uống liền cho tôi, tôi muốn thấy hồn ma như em trong phòng tôi .

      - Vậy sao? Việc muốn thấy tôi càng muốn làm.

      - Em...

      - Sao? Muốn đánh tôi sao?

      - Tốt nhất là em nên ngoan ngoãn nghe lời đừng dại khờ mà chọc đến giới hạn của tôi.

      - ...

      - Được rồi, chúng ta ra ngoài ăn.

      Bạch Hàn Thiên nhìn thái độ thay đổi quá nhanh khiến kìm được mà khẽ rung người. Âu Dương Nhất Phong thấy chịu theo cơn giận cố nén xuống lại bùng phát:

      - Dì Trần đem sữa vào._ vọng xuống.

      Dì Trần nhanh chóng bưng ly sữa vào rồi lui ra ngoài. Âu Dương Nhất Phong cầm ly sữa lên uống ngụm rồi nhắm ngay môi hôn xuống. Bạch Hàn Thiên bị hôn bất ngờ nên kịp phản ứng dòng sữa từ miệng truyền qua . Âu Dương Nhất Phong lặp lại hành động này vài lần sữa trong ly liền hết. đẩy ngã xuống giường rồi ra ngoài và đống cửa phòng lại. Âu Dương Nhất Phong gọi tên vệ sĩ đến:

      - Canh giữa ta cho cẩn thận. Nếu ta trốn thoát ..

      - Thưa lão đại, thuộc hạ ._ Tên vệ sĩ cúi gập người nhận lệnh.

      Âu Dương Nhất Phong xoay người bỏ bắt gặp dì Trần:

      - Thiếu gia làm như vậy có quá đáng lắm ?

      - Như vậy ấy mới biết thế nào là nghe lời._ đợi dì Trần trả lời xoay người vào thư phòng

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320

      CHIẾM HỮU LẤY EM-Shiho Miyano


      Chương 17: Giam Giữ 2.


      Sau khi thấy ra ngoài, Bạch Hàn Thiên nhớ lại lúc ép uống hết ly sữa.

      Mùi sữa vẫn còn lưu lại trong miệng, cảm thấy hết sức buồn nôn. chỉ muốn nôn hết ra mà thôi. Căn phóng rộng lớn lại được bày trí hết sức đơn giản mang lại cảm giác lạnh lẽo đến khó thở. Bạch Hàn Thiên thu mình trong góc phòng. Trước mắt bỗng xuất vô số hình ảnh của quá khứ. Phải rồi khi đó cũng thu mình như thế này. Bạch Hàn Thiên cứ ngồi như vậy biết mấy giờ đồng hồ...

      Tiếng gõ cửa phòng cũng chẳng lấy được chú ý của . Dì Trần gõ cửa mấy lần rồi mà bên trong vẫn có động tĩnh gì bèn mở cửa vào. Bà nhìn khắp phòng, khó khăn lắm mới tìm thấy . Bà vội đến dìu Bạch Hàn Thiên lên giường:

      - Tại sao tiểu thư lại ngồi dưới đất như thế? Ngộ nhỡ bị bệnh phải làm sao?

      - ...

      - Tiểu thư, có muốn ăn gì ? Từ lúc uống ly sữa đến giờ cũng hơn bốn tiếng rồi đó. có muốn...

      - cần, dì ra ngoài ._ Bạch Hàn Thiên nhàn nhạt .

      - Tiểu thư...

      - Dì ra ngoài .

      - Tiểu thư... thiếu gia muốn đưa cho thứ này..._ Bà đưa cho bộ quần áo và xấp giấy.

      - ...

      - Tôi ra ngoài trước, có gì cần tiểu thư cứ gọi._ Bà ra ngoài.

      Bạch Hàn Thiên cảnh giác nhìn xấp giấp giấy. Cuối cùng cũng quyết định cầm lên xem. ra là bản hợp đồng, là về việc kí hợp đồng với công ty cái còn lại cần nhìn cũng biết. Có nên kí vào , hợp đồng của công ty nhất định phải kí nếu vấn đề tài chính của công ty gặp vấn đề nghiêm trọng. Bạch Hàn Thiên sau khi suy nghĩ kĩ, quyết định kí vào bản họp đồng hợp tác còn cái kia nhất định kí.

      ***

      Phòng ăn...

      Âu Dương Nhất Phong ngồi đó nghĩ ngợi cũng như chờ đợi điều gì. Thấy dì Trần xuống lãnh đạm hỏi:

      - ấy như thế nào rồi?

      - Vẫn như vậy, thu mình vào góc.

      - Dì đưa cho ấy chưa?

      - Rồi, thưa cậu chủ.

      - Được rồi, cảm ơn dì.

      Dì Trần dọn bữa tối cho dùng... Sau khi dùng xong, nhanh chóng lên phòng tìm . Hai tên vệ sĩ thấy đến liền gập người cúi chào:

      - Lão đại.

      Âu Dương Nhất Phong mở cửa bước vào. biết nhận bất kì thứ gì từ . Bộ quần áo vẫn còn nguyên đó nhưng tập hồ sơ được mở. Bạch Hàn Thiên nhìn đầy cảnh giác:

      - muốn gì ở tôi?

      - Em quyết định như thế nào về hai bản hợp đồng?_ trả lời câu hỏi của .

      - Hợp đồng của công ty tôi kí còn cái kia .

      - Nếu tôi muốn em kí luôn cái kia sao?

      - Chuyện đó xảy ra.

      - Để tôi cho em biết chuyện. Nếu em chịu kí tôi cho em những gì em muốn.

      - Tôi cần.

      - Ngay cả tự do lại.

      - ...

      - Em tự mình nghĩ kĩ. Dù kí hay em vẫn là người của tôi. Quyền lợi của em tùy thuộc vào em. Tôi cho em thời gian đến ngày mai._ Giọng của lạnh đến thấu xương.

      Bạch Hàn Thiên biết nổi giận. Nếu bây giờ ra những điều gì khiến vui người nhận hậu quả . Âu Dương Nhất Phong thấy im lặng đành xoay người ra khỏi phòng.

      ***

      Quách Đình Đình và Vương Thiên Vy ở nhà lo đến mất ngủ. Bạch Hàn Thiên mất tích gần ngày rồi. Gọi điện thoại bắt máy. Đến công ty tìm cũng gặp. Cả hai người họ lục tung cả biệt thự của Bạch Hàn Thiên vẫn tìm ra manh mối nào. Báo cảnh sát họ bảo là chưa đủ 24 tiếng nên thể phát lệnh tìm người. Quách Đình Đình và Vương Thiên Vy đành trở về nhà đợi. Cả hai tin rằng nhất định sao.

      ***

      Biệt thự Bán Nguyệt...

      Những lời như là mệnh lệnh hay là lời đe dọa đối với . Nếu kí trở thành người phụ nữ của , còn vẫn bị giam cầm. như ở giữa hai dòng nước, phân vân biết nên lựa chọn như thế nào. Càng suy nghĩ đầu của càng đau rồi biết thiếp từ lúc nào.

      Âu Dương Nhất Phong sau khi giải quyết xong đống công văn của hai giới hắc - bạch.Nhìn đồng hồ cũng hơn giờ sáng. mệt mỏi rời khỏi thư phòng. Theo thói quen, trở về phòng của mình. Vừa mở cửa vào mới chợt nhớ ra, bây giờ trong phòng này còn có . Nhìn cơ thể bé của nằm chiếc giường lớn. Cơ thể lúc lúc dưới chiếc áo sơmi rộng thùng thình, trong đầu bỗng xuất những hình ảnh nằm dưới thân mà rên rĩ. Cố xua những hình ảnh đó, có lẽ mệt mỏi quá nên mới có những suy nghĩ như vậy. Nhanh chóng bước vào phòng tắm, cần phải tỉnh táo lại. tiếp cận , làm cho đau khổ. luôn nhắc nhở mình được quên.

      Âu Dương Nhất Phong trở ra người chỉ quấn chiếc khăn che vậy nam tính của mình. nhàng nằm xuống giường, cơ thể căng thẳng cả ngày rốt cuộc cũng thả lỏng. nhìn , khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi nhắn ửng hồng khiến người ta chỉ muốn cắn nhưng có vẻ mơ thấy ác mộng. Mi tâm ngừng co lại dãn ra, miệng lẩm bẩm điều gì đó . Ôm vào lòng, kìm được đặt lên trán nụ hôn như trấn an rồi từ chìm vào giấc ngủ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :