Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Phần 2.1

      Mai Tuyết Nhan rời , đôi mắt vẫn còn đề phòng và ưa gì Trần Tuấn, và đúng hơn trong ánh nhìn ấy, chẳng khác nào người xa lạ kỳ dị, ghê tởm.




      Nhược Nghi tạm biệt xong cũng chán nản lết về phòng, chưa được ba bước bị kéo lại, mặt hoài nghi hỏi:




      - Chị biết Nhan là người cũ của em mà phải ? Tại sao ấy lại ở đây.




      Chị giật phắt cánh tay mình ra khỏi cái nắm của , đôi mày lá liễu khẽ chau:




      - Biết sao? Giờ em cũng có vợ rồi, em cần quan tâm đến Nhan Nhan nữa.




      Quay lưng, chị lạnh lùng lướt mặc có gọi theo, Nghi quan tâm đứa em bất trị của mình cảm thấy thế nào trước có mặt bất ngờ của Tuyết Nhan, và con của . Chị chỉ muốn cho Tuấn biết điều, Nhan thay đổi rồi.




      Bước đến chiếc gương, chị ngồi thẫn thờ nhìn hình ảnh phản chiếu hồng hào, xinh đẹp mê hoặc lòng người của mình mà buồn cười. Biết bao tên đàn ông tỏ ra chững chạc quỳ gối dưới chân chị, môi xảo quyệt lên lời , tay dâng lên những món trang sức đắc tiền hòng làm chị vui. Nhưng họ quá tầm thường, nhà Nhược Nghi bộ nghèo khó lắm sao?. Và điều quan trọng hơn tất cả...




      Chị có cảm giác với con trai.




      Chiếc điện thoại rung, hình ảnh tươi tắn với nụ cười hồn nhiên vướng chút bụi trần lên. Chị mê mẫn ngắm nhìn mãi cho đến khi tiếng chuông dần:




      - Chị nghe đây Nhan Nhan.




      Đầu dây bên kia vội đáp:




      - Sao em lại thấy Tuấn rất quen, và con trai em nhìn giống nhau.




      Chị bặm chặt đôi môi vào nhau, ánh mắt sóng sánh từng tia gian xảo:




      - Nhan Nhan, phải chị từng em thụ tinh nhân tạo, và người giúp là em chị sao?.




      Im lặng chốc, Tuyết Nhan đáp:




      - Ừ, em quên mất, nhưng tại sao em lại thấy cậu ấy thân thuộc.




      Nụ cười khẽ vẽ lên khóe môi Nhược Nghi:




      - Vì hai người tựa tựa nên em mới có cảm giác thế thôi, tối nay em và Vĩnh Phúc đến đây ngủ nhé!.




      - Vâng.




      Cuộc chuyện chấm dứt, nụ cười môi chị cũng bị dập tắt, chị nhìn vào khung hình kệ tủ, nơi đó có hình ảnh của chị và Tuấn mỉm cười đứng cạnh nhau. Từng đường nét khuôn mặt tựa tựa làm lòng chị chán ghét, đến úp khung hình xuống.


      Ngứa mắt vì cái hình ảnh vui tươi đứng cạnh nhau, chị vén màn cửa sổ, đôi mắt nâu sữa ngắm nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, màu xanh thăm thẳm như đáy lòng chị lúc này, đầy niềm vui và hạnh phúc.


      - Từ chị luôn ganh tỵ với em Tuấn à, nhưng bây giờ chị có thứ chị cần nhất. Mai Tuyết Nhan là của Trần Nhược Nghi này.


      Đúng vậy, chị có tình cảm với đàn ông nhưng lại mãnh liệt trong tình đồng giới. Từ chị luôn ghen ghét em ruột mình, bởi là con trai còn chị là con , lúc nào cũng bị người ta bảo yếu đuối, bao giờ vượt mặt được đàn ông. Những thứ Tuấn có chị cũng muốn nhưng cha mẹ lại cho, bởi lẽ con được sử dụng côn, nên xe với phân khối lớn, tụ tập bầy đàn mà đánh lộn giành địa bàn. Mọi thứ, chị đều yên lặng mà chấp nhận, và đến ngày chị phát điên lên.


      Lần đầu tiên vào ba năm trước, chị gặp Mai Tuyết Nhan, nhà nghèo tốt bụng, dù có khó khăn cũng hề lùi bước và quan trọng nhất là... Tuyết Nhan luôn hiểu thấu người khác, lắng nghe và chia sẻ, đồng cảm như chính bản thân .


      Nhưng Tuấn cướp người mà chị thương, từ hôm đó chị bắt đầu khác, trở nên cứng đầu và ra sức học để trở thành hơn cả đàn ông. tại bây giờ ... Chị có được tất cả, người con chị đến cả cái địa vị trong lòng cha mẹ, trước mặt tất cả mọi người khác.


      Cốc cốc cốc


      Tiếng gõ cửa vang lên, chị xoay người, cần đoán cũng biết tổng là ai:


      - Vào .


      Cánh cửa mở và đúng như chị nghĩ, mặt đùng đùng sát khí:


      - Em muốn biết Mai Tuyết Nhan trải qua những gì?.


      - Em cần quan tâm.


      Chị mặc thêm chiếc áo khoác, quay lưng rời khỏi phòng, quên vỗ bên vai em trai:


      - Chỉ cần Nhan Nhan bên cạnh chị, ấy hạnh phúc.


      Tuấn nắm chặt lòng bàn tay... biết Nhược Nghi phải người bình thường, chị thích con nhưng tại sao lại là Tuyết Nhan?.


      tuần trôi qua, Tuyết Nhan luôn về về như nhà của mình, Vĩnh Phúc cũng dần quen hết người làm trong nhà, quản gia đôi lúc còn cõng cậu nhóc vòng vòng trong nhà. Lâm Tiểu Trân mấy ngày đầu còn lờ nhưng về sau tỏ ra khó chịu, người lạ trong nhà lại được đối đãi còn hơn cả . Mấy lần đụng mặt Nhan, Trân tỏ ra điệu bộ kiêu ngạo, bà chủ, hòng muốn dằn mặt Tuyết Nhan, cho biết được ở đây ai là chủ, nhưng điều Tiểu Trân làm điều vô ích vì Nhan Nhan vốn chẳng để tâm.


      Nhưng rồi đến ngày, mọi thứ còn êm đềm nữa:


      - Tại sao ta lại ở đây hoài vậy?. - Lâm Tiểu Trân từ hống hách, được nuông chiều quá đâm ra chẳng xem ai ra gì.


      - Đó là khách của chị. - nằm giường, mệt mỏi gác tay lên trán:


      - Hừ... Phải ? Hôm trước tôi thấy cùng ta gì đó, cả thằng đó nữa. Xem ra rất giống con hoang.


      - câm miệng.


      Tuấn bực tức, ngồi phắt dậy bước ra ngoài để cho Tiểu Trân ở lại đầy ấm ức ôm mặt khóc, ánh mắt lên từng tia nham hiểm. Ghen ghét chửi rủa Tuyết Nhan cách thậm tệ.
      Chris thích bài này.

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 41: Em Là Vợ Tôi?

      Hoa Thiên Tuyết nhìn nhận được vấn đề, tại chẳng ai tốt cả, thậm chí cả Mặc Nghiêm người luôn tỏ ra ân cần với lại là kẻ vô cùng nham hiểm. thể quay lưng bước để lại cha mẹ, Bảo Trân và cả Thiên Hải cho được, Nghiêm chỉ cần quan sát biểu của cũng đủ phỏng đoán ra được, xoa mái tóc , dịu dàng trấn an:


      - Em đừng lo, lúc trước chỉ là bất quá tôi mới hăm dọa em vậy thôi. Chứ nếu em chịu nhận tôi vẫn còn cách khác thuyết phục em, đâu đến mức làm đau đến người vô tội. Huống hồ đó chỉ là những đứa bé.


      lo ngại vẫn còn tồn động trong tim Thiên Tuyết, vì thời gian qua đối diện với Hạ Vũ, kẻ chẳng thua kém gì Mặc Nghiêm, từ lời cử chỉ đó ngầm thông tỏa, có ma mới tin làm gì bọn trẻ. Xem vẻ ngoài của Mặc Nghiêm bất cần đời thế thôi, chất bên trong lại là kẻ bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích.


      - Tôi làm những gì cầu, và mong cũng giữ đúng lời của mình.


      - Ôi! Thiên Tuyết, nếu em thất bại lần nữa tôi cũng hề nuốt lời của mình đâu.


      rồi nở nụ cười tươi tựa hoa hướng dương hướng về phía mặt trời mà tỏa sáng, khoảnh khắc đó làm trái tim Tuyết nhảy cẩng cả lên.


      ta đe dọa!.


      Đến bây giờ mới nhận ra bản thân quá ngốc, luôn bị người khác lợi dụng mà hề hay biết, hiểu vì sao trong vài giờ thôi dường như thông minh hẳn ra:


      - Giờ tôi mới biết, kẻ mưu thâm độc phải Hạ Vũ mà là . Kẻ bày trò tạo trường giả đó để tôi quay lưng với Hạ Vũ cũng là , và đúng là cao nhân. Hai bên tàn sát nhau chỉ việc ngồi xem, mượn gió bẻ măng.


      Mặc Nghiêm chần chừ đưa tay vuốt má Thiên Tuyết, nhìn dáng vẻ nhu nhược như thế này ngờ cũng thông minh phết, trong mắt lúc này đẹp. Dáng vẻ tức giận như muốn giết chết lại làm say đắm, người con đúng nghĩa trong lòng đừng quá yếu đuối hay lạnh lùng, mà phải vừa ngây thơ lại đáng thương thế này. Kiềm lòng đậu Mặc Nghiêm cuối đầu khom lưng bất ngờ hôn lên môi Tuyết mặc cho có cựa quậy vùng vẫy cỡ nào cũng buông lơi, cơ mà lực của nữ tử mềm yếu chỉ như con mèo ra sức gào, vừa đáng vừa thú vị.


      tham luyến thưởng thức đôi môi hoa đào mềm mại, còn cứ quằn quại trong lòng , chống cự ấy chẳng khác nào khiêu gợi dục vọng trong lòng Nghiêm, hổn hển trong giọng , kiềm nén lại cơn nóng bừng chạy dọc cơ thể:


      - Tuyết Tuyết, khi nào mọi chuyện kết thúc tôi nhất định lo cho em tốt!.


      Lưu luyến rời khỏi đôi môi Thiên Tuyết, như chết đứng tại chỗ, khuôn mặt ấm ức đến đỏ chót, cười sảng khoái đè đầu tống thẳng vào xe. Hoa Thiên Tuyết được đoạn dài nhưng vẫn còn ngóng về phía sau nơi thân ảnh những người Tuyết thương dần mờ nhạt.


      Đoạn đường trở về quen thuộc nhưng cũng lạ lẫm, con đường ngắn này trong mắt dường như dài ra thêm, bất tận phía chân trời làm trái tim Tuyết tan nát, vụn vỡ giữa những hàng cây xanh buồn bã.


      - Em xin lỗi, xin lỗi tin .


      Cổ họng khô khốc nức nở khóc, khuôn mặt bé úp vào lòng bàn tay, qua từng khẽ ngón tay thon dài trắng muốt của Thiên Tuyết là muôn vạn giọt nước mắt trong suốt rơi dài. cố khóc , đè ném cảm xúc bi thương lúc này, tin Hạ Vũ, khiến trở thành người còn ký ức, những vậy bây giờ trở về cùng những liều moocphin và nhiệm vụ phải hoàn thành, khiến đột quỵ rồi trở thành người bệnh hoạn, tàn tật hay cả đời còn lại phải sống như người thực vật.


      Hoa Thiên Tuyết thể làm được, Dương Hạ Vũ dù có tồi tệ đến đâu đó cũng là việc của ngày hôm qua, những hiểu lầm đều là do ngốc nghếch nhận ra. Còn thực tại...


      Dương Hạ Vũ rất Hoa Thiên Tuyết! Đó phải là điều luôn chờ đợi bao năm qua sao?.


      - Coi ai trở về kìa? ngờ lại tự chui đầu về đấy!.


      Khi Thiên Tuyết bước vào phòng của cả hai, ánh mắt luôn cuối xuống cũng phải ngẩng lên đầy kinh ngạc và lo lắng. Bọn Thái, Phương sao lại xuất ở đây?.


      - Nhà và chồng tôi ở đây, lẽ tôi được về?.


      - Hahaha... Thiên Tuyết à ngờ lại trơ tráo như vậy. - Lưu Ngọc Thái chỉ ngón tay vào giữa trán Thiên Tuyết dúi mạnh.


      - Tôi ra sao đến phiên các người phán xét.


      Vẻ cười cợt của khiến Thái khó chịu quát:


      - Vú hai.


      Bà vú già tội nghiệp thất thần dưới nhà chạy nhanh lên phòng:


      - Cậu Thái gọi tôi?.


      - Tại sao vú hai lại cho hạn người này vào nhà?.


      Lưu Ngọc Thái cáu bẩn với vú hai, nắm lấy cổ áo Thiên Tuyết kéo mạnh khiến cả người đứng vững chúi nhủi về phía trước xém tý nằm trong trong lòng rồi. Đỗ Phương nãy giờ im lặng bất ngờ lên tiếng:


      - Thái! Vú hai có tội, mày tức giận đúng người đừng có đổ lên đầu ai khác cả.


      Sau đó Phương đưa vú hai mệt mỏi, đứng đờ tại chỗ xuống nhà dưới.


      Chát


      bạt tay như trời giáng đáp mạnh lên đôi má trái của Thiên Tuyết, theo phản xạ đau rát đưa tay sờ lên má trái, đôi mắt óng ánh nước vì đau, khóe môi rỉ máu. Tuyết bật cười khinh miệt:


      - Đánh nữa , đánh chết tôi luôn .


      Đúng vậy, đánh chết luôn , đừng để sống mà phải hứng chịu nhiều nỗi đau nữa, nếu để sống chắc chắn Hạ Vũ gặp nguy rồi cả cha mẹ, Trân, Hải nữa. phải chết mọi chuyện đơn giản hơn sao?.


      Lưu Ngọc Thái tức đến bốc lửa, đưa tay lên cao định giáng thêm vài bạt tay cho hả giận nhưng giơ lên rồi lại hạ xuống được. Có bàn tay to lớn khác nắm chặt lấy tay . Và khi cả Tuyết - Thái cùng nhìn lại mới hay ra Dương Hạ Vũ tỉnh dậy và tiến lại sát bên từ lúc nào:


      - Trở về ở đây để tao lo.


      - Mày nhớ lại rồi sao?


      - .


      Bốn mươi lăm phút sau.


      - Em em là vợ tôi? - Hạ Vũ đưa mắt to kinh ngạc nhìn Thiên Tuyết.


      sà vào lòng , khẽ dụi khuôn mặt bé vào bờ ngực dày vạm vỡ, ấm áp đó:


      - Phải, em xin lỗi. Em tin !


      Dương Hạ Vũ hơi chần chừ biết làm gì, nhưng cảm giác đối với rất khác lạ, nhịp tim hỗn loạn vui mừng và cũng đau đớn tận xương tủy:


      - Mọi chuyện qua cả rồi.


      lúc chần chừ cũng ôm lấy bằng đôi tay siết chặt, Hạ Vũ nhắm mắt suy tư lúc. là suy tư vậy thôi chứ trong đầu giờ đây hoàn toàn trống rỗng.


      Đến khi mở mắt ra thấy ánh nhìn mê hoặc ngập trong nước của trao cho đầy dịu dàng:


      - Khi nhớ lại tất cả, hận em.


      Thở dài, Hạ Vũ mệt mỏi chớp mi, đưa tay lau những giọt nước mắt :


      - đâu.


      Rồi nắm lấy đôi tay lạnh ngắt, tê cứng vì sợ của áp vào lòng ngực trái nơi , hơi ấm nóng lượn lờ khiến bà tay dần trở nên hồng hào. Đó là câu trả lời của , dù ký ức có quay về trái tim cũng là thứ quyết định tất cả.


      Thiên Tuyết nhìn đôi tay bé của nằm trọn trong lòng bàn tay của đặt nơi tim, trái tim bị đăm nhuyễn rồi được dùng máu kết lại. Thiên Tuyết chỉ muốn xin khiến hận để phải đau lòng vì tình của đối với lúc này.


      Đêm xuống cùng cùng giường, gian tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở của nhau, cả hai cùng nhìn sâu vào khoảng yên bình đó. Đôi mắt chạm vào khoảng ấy chất chứa biết bao nhiêu chấp niệm.


      - Em là Hoa Thiên Tuyết, con chúng ta là Dương Thiên Hải, là Dương Hạ Vũ?.


      - Phải.


      - Khi nhớ lại tất cả, khi mọi thứ về đúng vị trí của nó. Hoa Thiên Tuyết, em đừng rời bỏ nữa.


      - Vâng, rời bỏ .


      Dương Hạ Vũ mỉm cười ôm vào lòng, dù người con trong lòng khiến nhớ lại được điều gì, nhưng lại khiến tâm tình trở nên khó hiểu.


      Em quan trọng đến vậy sao? Hoa Thiên Tuyết, em làm gì để tôi phải suy nghĩ nhiều thế này?
      Chris thích bài này.

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 42: Đừng làm loạn


      Ngày hôm sau Lưu Ngọc Thái lại đến, những nổi cáu mà còn chuẩn bị hành hung Hoa Thiên Tuyết nữa, đứng núp sau lưng Dương Hạ Vũ tay chân run hết cả lên. Vũ thể chịu nổi cái cảnh ồn ào này:

      - Đừng làm ồn nữa! Chuyện nhà tao, cần mày nhúng tay vào.

      - Mày bị mất trí rồi hay sao hả? - Trong phút nóng quá quên mất luôn hiển nhiên. Thái sực tỉnh nhìn biểu cứng đờ của Vũ: - Tao xin lỗi! Được rồi, mày nghĩ ngơi , có gì cứ gọi cho tao.

      Trước khi rời khỏi Ngọc Thái quên trao cho Tuyết ánh mắt cảnh cáo sắc bén hơn cả lưỡi dao, nhìn khuất xa dần mới thở phào nhõm ôm từ sau lưng Hạ Vũ:

      - Cảm ơn .

      Dương Hạ Vũ vỗ vào mu bàn tay đan xen trước bụng , đôi môi cong tạo nên nét cười đẹp mê hồn:

      - Em là vợ của mà sao lại cảm ơn, em cần phải lo bất cứ điều gì cả.

      xoay người đối diện khuôn mặt của , khẽ khàng cuối đầu đặt lên trán nụ hôn mềm mại, Thiên Tuyết đờ người nhìn cử chỉ thân mật mấy xa lạ của , lòng rối bời. Nếu Hạ Vũ cứ đối tốt với như thế mãi, chỉ sợ mình dám ra tay. Và hậu quả của việc lòng vô cùng quẫn bách, đánh đổi bằng mạng sống của bốn người thương.

      - Hạ Vũ... em...

      ấp úng cuối đầu nhìn vào lòng bàn tay được nắm chặt, mắt đảo quanh, biết phải gì nữa. Trái tim đau quá! Đầu óc rối bời.

      Bỗng đôi tay nâng cằm , nhàng đặt lên nụ hôn đầy ma mị, Thiên Tuyết dần hòa vào cơn mê của chiếc hôn điêu luyện. Hạ Vũ nhắm mắt thưởng thức bờ môi căng mọng ngọt lịm như mật ong của Tuyết, hôn rồi mút dần, chiếc lưỡi ương bướng tách đôi bờ môi để mở hờ, tinh nghịch, cuồng sát. như rút sạch hết tất cả mật ngọt bên trong, và tham luyến muốn cướp luôn cả hơi thở của Hoa Thiên Tuyết.

      Rời khỏi, vẫn còn hơi luyến tiếc mà mút cánh môi sưng tấy đỏ chói của Tuyết lần nữa, đau đến ứa nước mắt. Nhìn cười mà làm nũng:

      - Đau chết người ta rồi!.

      ngửa cổ cười lớn, tràng cười dài vang vọng cả ngôi nhà, tay xoa đầu khiến mái tóc dài ngay ngắn trong phút chốc trở nên rối tung chẳng khác nào ổ quạ. Dương Hạ Vũ vì vết thương người chưa lành hẳn cộng với việc đứng hơi lâu, dồn sức tấn công mà giờ đây cảm thấy buốt hết cả sống lưng:

      - sao vậy? - nhìn thấy khuôn mặt biến sắc, đôi môi tái nhợt, mồ hôi lạnh cũng bắt đầu rịn ra ướt đẫm cả trán.

      - hơi mệt, em giúp lên phòng được ?.

      Gật đầu, dìu lên từng bật thang, kẻ cao to được người bé chống đỡ, dường như nghiêng về phía hết cả, bao trùm lấy Tuyết khiến thở ra hơi. phải muốn trả đũa, mà vết thương sau lưng bị rách ra, đau buốt, mới khỏe lại nên sức chịu đựng thể như trước được.

      - Ráng tý nào, gần tới rồi. Lần sau mà bị nữa dọn phòng xuống dưới cho dễ lại.

      đau đến nghiến răng, bỗng nghe giọng than phiền của mà khóc ra nước mắt, khóe môi giật giật:

      - Còn có lần sau?.

      Biết mình lỡ lời, Thiên Tuyết lắc đầu lia lịa, cười trừ với . Hoa Thiên Tuyết ngốc nghếch, tại sao có thể nghĩ đến lần nữa làm thành ra nông nỗi này chứ?.

      Thấy dáng vẻ hối lỗi của đáng như con mèo sợ chủ la, dường như quên mất tại vết thương bị bung ra, máu thấm đẫm chiếc áo sơ mi trắng, những bông hoa huyết kinh diễm nở rộ. Dương Hạ Vũ thèm quan tâm đến.

      Đến khi đến giường mới sửng sốt nhìn chằm vào lưng , Vũ lắc đầu, chớp mi tiệp, cởi nhanh chiếc áo trắng quăng xuống đất:

      - Giúp lau sạch vết thương .

      - Vâng.

      Hoa Thiên Tuyết ngoan ngoãn lấy ca nước đầy cùng chiếc khăn mềm, vài dụng cụ y tế, giúp nằm úp xuống, từ tốn sợ làm đau. Vắt chiếc khăn quá khô, cũng chẳng để ướt quá, nhàng lau lên vết thương . Hạ Vũ hơi nhói giật tấm lưng rộng làm Tuyết ngừng tay, lo lắng:

      - Đau lắm sao?.

      - , chỉ là nước lạnh quá!.

      Mắt nhắm hờ, muốn cho thấy phải chịu đựng cái đau rát, buốt nhói lưng thế nào. Hoa Thiên Tuyết cau mày liễu, khó hiểu nhìn ly nước ấm. nước lạnh sao?.

      - Nếu đau em biết, đừng cố chịu đựng.

      - sao mà.

      Thấy cứ chịu đựng làm tim chùng sâu, khóe mắt hoen đỏ, như vậy hề giống Dương Hạ Vũ chút nào. Trông hiền hòa, chiều nhưng có gì đó rất buồn, rất đau khổ, nét mặt của khi cười cũng vậy, luôn mang theo lớp mặt nạ vui vẻ để ngụy trang. Nhưng Hoa Thiên Tuyết phải mù mà chẳng hề nhận ra, nụ cười tươi đó hoàn toàn lòng, nó gượng gạo trông còn khó coi hơn khi khóc.

      Chợt giọt nước mắt lạnh tanh của rơi lên vai , Hạ Vũ mở mắt quay đầu nhìn khuôn mặt đỏ gấc cùng hàng nước mắt như trân châu rơi xuống vai :

      - Đừng khóc.

      ngồi dậy, vuốt má rồi ôm chặt vào bờ ngực ấm. Mùi hương của vị sữa vờn quanh cánh mũi , Thiên Tuyết như đứa con nít thèm được hít lấy hơi mẹ, tham lam cựa quậy để tìm được góc độ thích hợp chiếm hết tiện nghi.

      Da thịt của ấm, làn da trắng mềm tiếp xúc với chiếc áo thun mỏng của . Hoa Thiên Tuyết sau lúc vật vã cuối cùng cũng ngồi yên, ngồi áp chặt ngực mình vào ngực , chân quắp ngang hông, chiếc cằm đặt hõm vai , hít thở thông.

      lúc lâu, cứ bị tiếp xúc da thịt và cảm giác ngưa ngứa nơi cổ đến chịu đựng nổi, cậu bé bắt đầu có phản ứng. Dương Hạ Vũ vuốt mặt khuề lấy vai :

      - Hoa Thiên Tuyết, thấy ổn rồi... Tuyết Tuyết à?.

      Thế nhưng ngủ rất ngon giấc rồi, khóc nhiều làm mệt, dù tiếng thút thít vẫn chưa nín hẳn. Dương Hạ Vũ dẹp điệu bộ từ hôm qua đến giờ, đôi môi còn nhếch lên cao mang theo ý cười nữa, ánh mắt sa sầm, chút gì đó rất buồn động mi . Chớp mi, hé môi thở hắt hơi dài, nhìn xuống chiếc tủ đựng vật dụng của , biết gì, chỉ có đôi mắt tràn đầy hy vọng pha lẫn trong nỗi thất vọng che lấp hết tình của .

      Hoa Thiên Tuyết.

      Liều moocphin Mặc Nghiêm đưa lặng thinh nằm dưới tủ vật dụng, lạnh tanh chút hơi ấm, bóng tối càng tôn lên khuôn mặt tử thần mỉm cười, đôi tay đưa cao vẫy gọi sâu trong những liều thuốc kia.

      Lúc tỉnh dậy liền thấy mình nằm gọn trong chăn, tự trách bản thân vô dụng chưa gì ngủ như chết người bị thương. Thiên Tuyết nhớ đến đưa mắt tìm xung quanh.

      Cạch

      Tiếng mở cửa vang lên, mang theo ly nước lọc ấm đến bên giường đưa cho :

      - Em là...

      Tuyết xấu hổ cuối đầu nhận ly nước, nhấp ngụm rồi đưa lại cho , bèn nhớ ra việc, xốc chăn lên và kiểm chứng chẳng làm gì cả. khác xa Dương Hạ Vũ mà biết. Thấy biểu kỳ lạ của Hoa Thiên Tuyết, Dương Hạ Vũ nhìn từ đầu đến chân rồi hỏi:

      - Có chuyện gì vậy? Em bị đau ở đâu à?.

      lắc đầu như chong chóng, mặt khó tin nhìn sâu vào đáy mắt :

      - Em ngủ mê mệt mà làm gì em hết sao?.

      - muốn quan hệ với cái gối đâu!.

      rồi Dương Hạ Vũ cóc , nụ cười trào phúng của làm ngượng chín mặt, cuối đầu lầm bầm gì đó. Hình như định đứng dậy rời , liền chụp lấy thời cơ nắm chặt cổ tay tiện đà kéo về hướng mình, nhưng vì lực kéo quá , thêm việc dường như đoán ra được nhanh chóng phòng bị. Nhìn hụt hẫng cũng đành lòng, hôn lên vầng trán rộng bóng nhẵn của Tuyết:

      - Đừng làm loạn.

      Hoa Thiên Tuyết cho là đúng, sao có thể gọi chuyện vợ chồng là làm loạn được?.

      liền lên nhảy người , choàng tay quanh cổ:

      - Dương Hạ Vũ, xem thế nào là làm loạn hả?.
      Chris thích bài này.

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 43: Bệnh


      Dương Hạ Vũ mệt mỏi, ê ểm cả người ngồi dậy, nhìn mỉm cười sợ hãi, còn Hoa Thiên Tuyết liếm lấy bờ môi căng mọng, nháy mắt với . Sau gần giờ mệt mỏi hoạt động ngừng nghĩ, Hạ Vũ phải choáng váng với tốc độ của Thiên Tuyết.

      hiểu vì sao hôm nay Hoa Thiên Tuyết lại chủ động ăn sạch Hạ Vũ, bỗng nhiên thèm thuồng thái quá, mạnh bạo đè dưới thân mặc sức nhún nhảy. đạt đỉnh điểm thở hắt mệt mỏi, còn , cứ làm nũng đòi nữa, khổ nỗi cậu của còn sức đâu mà ngóc đầu dậy, nó nằm im lìm và khép chặt mắt rồi.

      - Dương Hạ Vũ, chưa gì bị yếu sinh lý rồi?.

      Dở khóc dở cười, Dương Hạ Vủ muốn quỳ lạy xin bái phục khả năng của Tuyết, buồn cười làm sao khi bị hạ nhục bản lĩnh đàn ông:

      - Đợi lành vết thương , khi ấy chúng ta khám nghiệm lại nhé!.

      Dương Hạ Vũ đâu chịu thua Thiên Tuyết, đứng dậy nháy mắt cắn bên môi đầy ma mị, dáng vẻ gợi tình của làm thể nào chịu nổi, xốc chăn định lần nữa ăn sạch . Thế mà Dương Hạ Vũ nhanh tay hơn đè chặt Hoa Thiên Tuyết xuống giường.

      Đôi mắt chạm vào nhau, làn da mềm mại, bóng nhẵn những giọt mồ hôi khẽ cọ sát, đôi gò bồng tuyết trắng của bị đè ép phập phồng cố gắng ổn định nhịp thở. Mái tóc Hạ Vũ hơi dài chấm qua mắt phủ xuống bên má Thiên Tuyết, nở nụ cười tươi bằng đường cong hoàn hảo môi:

      - bảo là giữ sức , đừng để lúc ấy lại ngủ vì kiệt sức đấy.

      Giọng trêu chọc cả nụ cười trào phúng thoáng chói mắt Thiên Tuyết, răng trắng đẹp, đôi môi cũng hồng hào như con , ánh mắt lãnh đạm ánh lên làm tim rung rinh, bấn loạn, bất ngờ nâng đầu hôn lấy môi :

      - Đợi lúc đó chúng ta phân thắng bại, ai thua phải hoàn thành ba nguyện vọng của người thắng nghen chưa?.

      - Đồng ý.

      Ba ngày sau.

      Hoa Thiên Tuyết trong lúc cùng Dương Hạ Vũ ra ngoài dạo, lúc này Dương Tính quản lý công ty, có thêm hai thằng bạn chí cốt giúp đỡ tình trạng công ty với Dương Tính, chẳng có gì phải lo cả. thấy có chiếc xe bán kem di động liền hỏi Tuyết ăn , chạy mua còn ngồi ở ghế đá gần đó chờ.

      Tin nhắn vang lên: " ba ngày rồi em vẫn chưa ra tay sao? Cha mẹ, Trân, Hải rất nhớ em!".

      cầm điện thoại tay run rẩy, phía dưới là bức hình Thiên Hải khóc quanh đống đồ chơi, thằng bé trông gầy rất nhiều, khóe mắt cay xòe, bụm miệng mình lại để thôi nấc thành tiếng, nhanh tay trả lời: "Đừng chạm vào họ, xin . Tôi làm nhưng hãy cho tôi thời gian".

      Sau đó xóa hết tin nhắn cũng là lúc Dương Hạ Vũ cầm hai cây kem ốc quế trở về, thấy đôi mắt nổi lên từng đường máu đỏ, đoán chắc sắp khóc, ngồi xuống bên cạnh hỏi:

      - Em sao vậy?.

      Thiên Tuyết lắc đầu:

      - Em nhớ con.

      ôm vào lòng, lòng bàn tay ấm áp vuốt lấy tấm lưng bé của :

      - tìm được thôi, hứa!.

      nơi ai biết đến:

      - Lưu Hạnh Trang.

      Lý Mẫn Hào mỉm cười chỉ đến phía chân trời xa xa sau dãy núi lưng chừng thấp thoáng bóng dáng của mặt trời nhô cao. Cậu nắm lấy bàn tay thon dài của Trang chẳng khác nào đứa trẻ ham chơi. Trang xoa hai bên thái dương, vỗ vào vai cậu:

      - Cậu hồi phục rồi hà cớ gì giữ tôi ở lại nữa, hay thả tôi ra .

      - , tôi thả. Em là của tôi, chỉ của tôi thôi.

      Cậu nhào đến ôm chặt , giờ đây Hào chẳng khác nào đứa nhóc to xác, khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi mất Lưu Hạnh Trang. nỡ đẩy cậu ra, chỉ biết thở dài thườn thượt trấn an Mẫn Hào.

      Ngôi nhà gỗ núi cao, Lưu Hạnh Trang nhìn thấy bất cứ con đường mòn nào xuống núi thậm chí nhà lân cận còn có mà, tuần bị nhốt ở đây cùng Lý Mẫn Hào hề thấy bóng dáng của con người ngang qua đây.

      Còn Lý Mẫn Hạo và Lý Tư ở đâu? Có trời xuống mới biết, bọn họ đến cùng nhưng bất ngờ biến mất, hỏi Hào mấy lần nhưng cậu đều lắc đầu biết. May mắn đồ ăn trong nhà gỗ rất nhiều, có thể giúp và cậu sống sót đến sáu tháng đó chứ, nhưng bây giờ cậu phân biệt được ai ra ai rồi, cũng nhanh chóng tìm đường xuống núi, bắt được đường lớn càng tốt. Chứ ở mãi nơi đây phải ý hay, chết vì đói cũng chết vì chán và thú dữ thôi.

      - Lý Mẫn Hào này hay là tôi với cậu cùng xuống núi?.

      Mẫn Hào suy nghĩ lúc liền tươi cười gật đầu, hồn nhiên :

      - Mang theo Mẫn Hạo và ông ta nữa.

      Ông ta ở đây chính là Lý Tư, Hạnh Trang hiểu ý của Mẫn Hào nên hỏi lại:

      - Mang theo? Họ ở đâu mà mang theo?.

      Rất nhanh Mẫn Hào tháo chạy ra ngoài, lúc sau vào cùng chiếc bọc to bốc mùi hôi thối, hình như là mùi tanh nồng của xác chết cả mùi bùn đất ẩm ướt. Lưu Hạnh Trang bụm miệng nôn ẹo, bao tử tiết dịch chua chát trực chờ tuôn trào lên, thể chịu nổi liền tiến ra ngoài nôn thốc nôn tháo:

      - Gì vậy?.

      Mẫn Hào rất vô tư đặt cái bọc đen kế giường gỗ, cậu ngồi bên cạnh vỗ vào tạo nên từng tiếng khó nghe, rồi quay đầu tươi cười trả lời :

      - Mẫn Hạo và ông ta ồn ào quá, nên tôi cho họ nằm trong đây cách im lặng rồi.

      Bỗng nhiên ánh mắt của Mẫn Hào trở nên cực kỳ độc ác, khóe môi nhếch lên cao mang theo hàm ý cả hàn khí của nguy hiểm chết người, cậu quay mặt qua chiếc bọc đen:

      - Tuấn Kiệt, cậu tôi làm đúng hay sai?.

      - Đúng mà, đâu có sai.

      - Hay quá!.

      Cuộc đối thoại đó chỉ có người nhưng biểu lại là hai, khuôn mặt trẻ con, lớp nạ lạnh lùng hiểm ác. Lưu Hạnh Trang ôm bụng, sợ hãi lùi lại sau cửa, đôi mắt mở to, cánh tay run rẩy cả bước chân cũng run lên, còn đứng vững nữa. Trang cứ ngỡ Hào khỏi bệnh, ai ngờ đâu cậu chỉ bệnh nặng thêm thôi, vì cậu vừa điên vừa tỉnh nên càng trở nên độc ác, tàn nhẫn hơn. ngờ kẻ đáng gờm như Lý Mẫn Hạo còn chết thảm như thế, đây thành cái gì? Bị cắt đầu, xuyên gỗ treo tường, hay lóc thịt ép kiếng bỏ tủ trưng?.

      Ý nghĩ đó làm Hạnh Trang còn bình tỉnh nữa, bấn loạn lao ra khỏi nhà gỗ chạy mạch nhanh dám ngoái đầu lại, thèm xác định hướng, mà đúng hơn còn thời gian đâu mà đứng lại định hướng, chỉ biết chạy, liên tục la toáng lên:

      - Cứu tôi với... Ai đó cứu tôi với...

      Bên trong ngôi nhà gỗ, Lý Mẫn Hào đứng dậy gãi ót khó hiểu, cậu quay sang phải hỏi:

      - Sao Hạnh Trang lại chạy trối chết vậy Tuấn Kiệt?.

      - Vì ấy muốn cùng cậu chơi trò chơi đấy.

      - Trò chơi?.

      - Đúng vậy, ấy muốn cậu đuổi theo bắt lại và sau đó... Muốn được im lặng như hai người kia.

      Khuôn mặt của Lý Mẫn Hào trở nên trầm, khóe môi khẽ khàng nâng cao, cậu đưa tay cầm lấy con dao gọt trái cây bàn vắt vào lưng quần, chắp tay sau lưng cậu vô cùng từ tốn bước ra khỏi nhà:

      - Lưu Hạnh Trang tôi chấp em chạy đấy, tôi chỉ cần và bắt em thôi.

      Cậu hết mức thanh quản có thể thoát ra, nụ cười môi vẫn còn thoang thoảng mùi xác chết, tiếng của cậu vang vọng khắp khu rừng, thanh truyền xa trăm dặm.

      Lưu Hạnh Trang nghe đến hoảng hồn, sợ đến hồn vía bay mất, bịp chặt hai tai, nhắm thẳng mà chạy, dù cố gắng chạy nhưng tại sao tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, càng lúc càng to, và cả giọng cười lạnh toát như thoát ra từ địa ngục ấy cứ bám theo sau lưng .

      - Đừng... Đừng... Đừng...

      Làm ơn đừng đuổi theo tôi nữa, làm ơn!
      Chris thích bài này.

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 44: Thoát chết

      Lưu Hạnh Trang bán sống bán chết chạy ra khỏi khu rừng, trời đối tốt với nên để phải chết, con đường xa lộ màu xám mang theo màu nắng tà hoàng hôn khiến tim nhảy lên vui sướng. Chỉ vài chục bước chân nữa thôi thoát khỏi đây, thoát được kẻ bệnh hoạn phía sau lưng nhưng...

      - Em chạy chậm quá!.

      Hào bắt ngang từ bên hông rừng ra chặn lấy con đường đầy ánh sáng phía trước của Hạnh Trang, môi cậu thấp thoáng ý cười, nhưng sao có thể giấu được tức giận trong đôi mắt đói khát đó. sợ hãi quay đầu chạy hướng ngược lại, nhưng chỉ được vài bước vấp phải cành cây ngã lộn nhào.

      Chân bị mắc vào cái bẫy lớn được ngụy trang trong lớp cỏ khô, Lý Mẫn Hào lấy con dao từ lưng quần ra, vừa lại vừa đoán chừng độ sắc bén của con dao trong tay. Đau đớn ở cổ chân Trang chỉ biết lùi lại bằng cả sức lực, nước mắt nóng hổi ướt đẫm hết cả khuôn mặt của , giọng lắp bắp vì sợ hãi mà cầu xin:

      - Đừng... đừng mà... Mẫn Hào... tôi muốn chết... làm ơn...

      Mẫn Hào mỉm cười:

      - Đâu, sao tôi phải giết chết em? Em ồn ào quá! Chúng ta cần phải im lặng hiểu ?.

      - Tôi im lặng... im lặng mà...

      gật đầu như gà mổ thóc, ánh mắt đáng thương khẩn khiết van nài, muốn chết, muốn vùi trong bùn đất của nơi hoang dã này đâu.

      Lý Mẫn Hào ngửa cổ cười to, ngồi chổm hổm trước mặt , tay cậu vén mớ tóc mai nhễ nhại mồ hôi bên má ra sau tai, cậu tặc lưỡi rồi lắc đầu:

      - Em lại ồn ào rồi.

      Bỗng nhiên quẳng con dao ra xa, gỡ đòn bẫy ở chân cho cách nhàng còn ẵm ngang người Hạnh Trang nữa, bất ngờ đến bất động, loạn ngữ:

      - Sao tôi lại ẵm cậu... ... cậu định đưa tôi đâu?.

      - Về nhà Hoa Thiên Tuyết thôi.

      Cậu cuối đầu trao cho nụ cười sáng tỏa, dưới khung trời hoàng hôn tuyệt đẹp, nụ cười của Mẫn Hào càng trở nên ma mị bắt cóc trai tim hoảng loạn của Hạnh Trang. Đúng là cậu dối hay đưa trở về nhà gỗ mà mạch ra ngoài đường lộ, chiếc xe màu đỏ chói sáng hiệu Porsche.

      Đặt Lưu Hạnh Trang vào ghế bên, cậu vào ghế lái quên sơ cứu tạm vết thương ở chân , tình trạng lúc này của Mẫn Hào hoàn toàn khác xa lúc nãy, cứ như căn bệnh đến bất ngờ cũng đột ngột biến mất. cần ngước nhìn Lý Mẫn Hào cũng biết được ánh mắt của Lưu Hạnh Trang sắp rơi ra ngoài mất, cậu bật cười:

      - Lý Mẫn Hạo và Lý Tư bị công an bắt rồi, còn bên trong chiếc bọc ấy chỉ là con nai thôi.

      - Vậy cậu giả vờ bệnh?.

      - .

      -Vậy tại sao cậu lại biết được hai người kia bị bắt?.

      - Tôi đưa bằng chứng về cái chết của Liễu Hạnh Như và việc làm sai trái của bọn họ ra trước pháp luật. Và vì tôi biết kẻ kia vẫn còn bên trong tôi nên... Tôi mang em đến đây, vì cậu ta tin em với Thiên Tuyết là .

      Giờ đây Lưu Hạnh Trang mới hiểu chuyện, ra chính là phương thuốc để cậu bị phát tán làm chuyện tồi tệ, nhưng xảy ra chuyện gì nếu như Tuấn Kiệt bên trong kia vô tình thức giấc lúc này? Nếu trở về được nhất định phải chữa trị cho Mẫn Hào, vì mấy ngày qua tiếp xúc lúc cậu tỉnh, quả Hào là người đàn ông tốt, hiền lành lại mẫn cảm. Vì sao lại mẫn cảm? Vì mỗi lần Trang vô tình chạm vào ngực Hào, cậu y như rằng bị giật điện.

      may mắn cả đoạn đường dài đến nhà Hoa Thiên Tuyết, cậu hề bị phát bệnh. Lưu Hạnh Trang vô tình ngủ quên khi tỉnh dậy trời tối hẳn. Chiếc Porsche đỏ lửa trong đêm, màu đen của con đường càng khiến chiếc xe trở nên rực rỡ, dễ thu hút ánh nhìn.

      - Chúng ta tới rồi, xuống thôi.

      Lý Mẫn Hào cầm lấy tay Lưu Hạnh Trang dẫn vào khuôn viên nhà Dương Hạ Vũ cách dễ dàng, vì từ xa Thiên Tuyết thấy và báo với bác bảo vệ cho họ vào. Thiên Tuyết ngồi ghế dài đối diện trực tiếp hai người trước mặt. Khi thái của Tuyết lạnh cũng chẳng nóng, hời hợt đá xoáy vào Hào, vụ việc của Liễu Hạnh Như vẫn còn mang nỗi hiềm nghi to lớn:

      - khuya thế này còn tìm đến đây? Tôi có nên gọi cảnh sát đến tóm cổ cậu ? Tuấn Kiệt.

      Dường như cậu dự đoán được biểu này của Hoa Thiên Tuyết, Hào điềm đạm uống tý nước để lấy tiếng, chạy mấy giờ đồng hồ cổ họng cũng trở nên khô khốc rồi.

      Hạnh Trang đưa mắt đẹp nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng của Dương Hạ Vũ, Tuyết đánh vào tâm lý của Trang ngay tức khắc, quá quen với những biểu này rồi, nào vào nhà mà chẳng tìm Dương Hạ Vũ:

      - ấy ngủ rồi, cần phải tìm kiếm chồng tôi đâu.

      Lưu Hạnh Trang bị chạm đúng tim đen khóc cúi đầu, ho khan tiếng rồi lấp loáng nhìn biểu của Mẫn Hào qua khóe mi. Cậu nghiêng đầu mỉm cười với Hạnh Trang khiến chột dạ cúi đầu, dồn ánh mắt nhìn vào đôi tay cấu chặt gấu áo. Lúc này mới nhớ ra khóe mắt cay cay, đưa tay giật cổ tay áo Hào.

      Mẫn Hào nhìn theo ánh mắt của Trang, phát ra vết thương bắt đầu sưng tấy làm mủ. Quýnh quáng gọi ngay xe cứu thương.

      Vừa đúng lúc Lưu Ngọc Thái gấp rút đến nhà Dương Hạ Vũ, bởi nghe tin lá cải của Simon Trần, biết Simon lắm chuyện đó rình mò ở đâu mà chuyện gì cũng biết, nhất cử nhất động đều bị thâu tóm.

      - Thằng khốn!.

      Thái lao tới như con mãnh thú hung hăng đòi tác chiến, tàn bạo vung nắm đấm nhưng vội dừng lại khi Hạnh Trang đứng ra ngăn cản:

      - Em muốn đánh Hào, đánh chị trước .

      - Chị...

      Lưu Ngọc Thái cứng họng, tức giận lôi Hạnh Trang tống vào trong xe cấp cứu, đồng thời xô Mẫn Hào cho cậu lên xe tiếp cận .

      Lý Mẫn Hào dở khóc dở cười, đúng là cậu sai nhưng đâu phải do cậu muốn. Với lại Hạnh Trang thế nào cũng là người phụ nữ của cậu rồi, đâu thể vô tâm đứng nhìn. Cậu quyết với Thiên Tuyết để còn đến bệnh viện nữa.

      Thuật lại mọi chuyện xong xuôi, Mẫn Hào nhìn biểu cứng đờ khó tin của Thiên Tuyết mà thiếu kiên nhẫn. Cậu móc từ túi ra tờ giấy và đoạn băng được sao chép:

      - Bản chính tôi đưa cho cảnh sát cả rồi. Đây là tờ giấy mà Hạnh Trang ký với Hạo, bên trong còn có lá thù củ Như gửi cho , đoạn băng này toàn diện khuôn mặt của hung thủ.

      rồi cậu đứng dậy xin lỗi phải rời , Tuyết cũng muốn giữ lại cứ thẩn thờ cầm hai vật tay. Chẳng lẽ bắt được hung thủ rồi phải vui chứ, cuối cùng cái chết của Liễu Hạnh Như đưa ra ngoài ánh sáng. Nhưng còn hai người kia? Hai người xấu số bỏ mạng Quốc Hòa, Minh Thư, cái chết của họ vẫn chưa có kết luận ràng. Có phải cũng là do Lý gia giết chết?.

      Người mất rồi, hiềm oan cũng giải rồi muốn giữ những thứ này, tiện tay vặn bếp lửa đốt cháy lá thư.

      Lúc được nửa đường ra sân, Mẫn Hào sực nhớ ra điều quan trọng vọng vào:

      - Cẩn thận với Dương Hạ Vũ.

      Hoa Thiên Tuyết gật đầu nhưng lòng lại lo ngại, cần đề phòng hay cần cẩn thận với ?.

      Trong lúc chìm vào suy nghĩ riêng điểm góc khuất tối tâm nơi bật thang gần lối vào bếp, bóng dáng to cao độc đứng bất động nhìn Thiên Tuyết. tựa vào tường, tay đặt nơi tim, hơi thở ngắt quãng che giấu thống khổ chịu đựng.

      Tôi tin em.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :