Chương 38: Lễ Cưới (2) - Hình như hoan nghênh tôi phải?. Tố An khoanh tay, tựa lưng vào tường, ánh mắt dường như mang theo oán hận nhưng biểu , khóe môi nhếch tạo nên nụ cười giễu cợt, châm biếm. Hoa Thiên Tuyết hừ lạnh, bỏ ngoài tai những lời vô nghĩa, đưa tay định vặn nắm cửa bị An giữ lại: - Đừng khinh người như thế chứ? nghỉ mình thắng hay sao?. Thiên Tuyết mệt mỏi khi phải đôi co cùng những tầm thường, đúng hơn là những mối tình có đích đến của Hạ Vũ: - Thắng? Từ lúc bắt đầu chỉ có mình chơi thôi Tố An à! Tôi chưa từng bảo mình chơi cùng nên đừng bảo ai thua ai thắng cả. Bặm chặt môi, Tố An tức giận muốn tát Thiên Tuyết, ngờ vẻ ngờ nghệch, dễ bị ăn hiếp của Thiên Tuyết chỉ là vỏ bọc hoàn hảo. An cắn lấy đôi môi mỏng đến rướm máu, những ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay hằn lên từng đường đỏ lún sâu, có khinh bỉ nào nặng hơn việc tranh giành thứ thích mà chỉ từ phía cơ chứ. Bỗng Tố An ôm bụng cười gập bụng, giọng cười lảnh lót vang lên thu hút chú ý của mọi người xung quanh. Từ xa, Dương Hạ Vũ nhìn thấy Hoa Thiên Tuyết đứng ngay người, vẻ mặt mệt mỏi ngao ngán, hai tay xoa lấy thái dương. quay lưng đến bên cạnh Tuyết, ôm lấy bờ eo thon mảnh của : - Em mệt ? Có cần nghỉ ngơi?. xem như xuất của Tố An là khí trong suốt, tàng hình trước mắt , Hạ Vũ thèm chú ý đến bức bối, đôi má đỏ lên vì nhiệt độ trong người của An. Dĩ nhiên Hoa Thiên Tuyết biết chủ ý của là gì, nhưng hiểu vì sao lại mời Tố An đến, muốn làm mất khí vui vẻ của ngày đám cưới, gật đầu, tựa vào lòng ngực rắn chắc của . Dìu Thiên Tuyết đến ghế ngồi, Dương Hạ Vũ mới hỏi lấy Dương Tính: - Sao cha lại mời tiểu thư Tố và tên Mặc Nghiêm kia nữa?. Dương Tính mỗi tay ẵm đứa cháu, vẻ mặt đôn hậu trả lời: - Tiểu thư Tố và cả thiếu gia họ Mặc đều là đối tác làm ăn lớn. Dù có việc gì xảy ra giữa ba người nữa, ngày hôm nay họ thể vắng mặt. Nụ cười khả ái môi Tố An làm mọi người thầm to , Hạ Vũ nổi tiếng ăn chơi, đào hoa nên việc người tình cũ đến lễ cưới là điều thể tránh khỏi. Nhưng họ lại nhìn vào vẻ yếu đuối đáng thương của Thiên Tuyết, hề biết những gì chịu đựng bao năm qua, họ chỉ nhìn lấy vẻ ngoài, người đau khổ giờ là Tố An, còn kẻ hạnh phúc lại là Hoa Thiên Tuyết. Đâu đó trong đám đông, Mặc Nghiêm xuyên qua đám người ồn ào, ánh mắt nhìn thấy Thiên Tuyết từ xa, và cũng nhìn thấy , nhưng người phục vụ lướt ngang. Mặc Nghiêm liền biến mất. Lưu Ngọc Thái cùng Đỗ Phương từ ngoài cửa chạy vào, hai tên gì đó với Hạ Vũ, cả ba cùng trao nhau nụ cười nham hiểm, dạo dần ra ngoài, Hạ Vũ dặn: - Vẫn chưa đến giờ, em cần ngủ tý ?. Thiên Tuyết lắc đầu, nhận lấy Dương Thiên Hải tay Dương Tính, ôm vào lòng cưng nựng: - Em mệt đâu, lo việc của . Bao năm qua sống chung chỉ cần cái nhăn mặt của Dương Hạ Vũ liền biết khó chịu hay vui, lúc này đây mắt cứ nhìn ra cửa tựa như trông ngóng ai đó đến. Dù lòng Thiên Tuyết buồn bã, chất giọng có chút hờn, nhưng vẫn chưa quên những nỗi khiếp sợ đối với . Áp tay lên má Tuyết, Hạ Vũ nâng khóe môi, nụ cười đẹp tạc tượng mê hoặc : - chút quay lại. gật đầu, rời khỏi môi , đôi mắt nhìn Thiên Hải trong tay đầy thương hôn lên đôi má mủm mỉm của nhóc. Và qua khóe mi nhìn từng bước chân ung dung của rời khỏi cùng Thái - Phương. Dương Tính chuyền Bảo Trân cho Thiên Tuyết: - Cha ra đón khách quý chút, nếu giữ được nhờ vú hai nhé!. Ông rồi xoa đầu hai đứa cháu, từ tốn rời khỏi. Thế là lúc này chỉ còn mình Thiên Tuyết đối mặt với biết bao ánh nhìn lạ lẫm, đám cưới dâu phải xuất ở phút giữa, đằng này nhoi nhoi muốn ra xuất từ đầu luôn, giờ hối hận quá! gọi vú hai giúp trông giúp hai đứa , cần phải vào nhà vệ sinh. Lúc nãy gặp Tố An nên quên mất. Hai mươi phút sau. - Vú hai, sao vú lại ở đây? Thiên Hải và Bảo Trân đâu?. Vú hai ngơ ngác, vẻ mặt thà chất phác trả lời: - Nãy cậu chủ bảo trông chừng. Hoa Thiên Tuyết chợt cảm thấy lo lắng, hiểu vì sao tay chân bồn chồn chạy nhanh tìm Dương Hạ Vũ, chiếc váy cưới trắng thả dài nền đất sỏi, mắt đẹp dáo dát quan sát. Cuối cùng bóng hình cũng xuất phía sau đám đông náo nhiệt. - Hạ Vũ?. Nghe thấy giọng , liền quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt chết điếng của Tuyết, đối diện là nụ cười hiền hòa nhưng có chốc gì đó khốn khổ: - Nghe ... - Thiên Hải và Bảo Trân đâu rồi? Chúng nó đâu rồi... biết ngay là có điều đó ổn mà, thấy đám người làm hốt hoảng chạy túa lua, phải nghe lầm đó chứ? Tại sao Lý gia lại có thể bắt cóc hai đứa được chứ? Chúng ở bên cạnh Hạ Vũ cơ mà?. - Lúc đó ... - Lý Mẫn Hào, Lý Mẫn Hạo đâu, đưa em tìm bọn họ. Đưa em đòi lại con. Giọng như muốn khóc của Thiên Tuyết làm Hạ Vũ đau lòng, đưa tay ôm chặt vào lòng, đôi mắt đỏ hoe, nỗi lo lắng của cũng chẳng khác là bao. Lý gia độc ác như thế biết làm gì hai đứa , thù hằn giữa người lớn nên trút lên đầu chúng. Đúng là lúc đầu Hạ Vũ vạch kế hoạch cố tình để Bảo Trân lạc, lơ là với con bé nhưng ai ngờ Thiên Hải biết bò thấy Trân Trân lệch hướng cũng vui vẻ nối đuôi theo. ràng xếp người xung quanh quan sát, lại ngờ Lý gia quá ma mãnh ra tay hề để lại dấu vết, thậm chí nhất cử nhất động đều vô cùng nhanh nhẹn. - Bọn họ rời khỏi đây rồi... Nhưng mà hứa tìm được hai đứa, ... - Chính , từ đầu tôi nghi ngờ có gì đó bất ổn mà, đây là kế hoạch của ... Tôi hiểu, rốt cuộc trò chơi là của các người sao lại lôi hai đứa chưa hiểu chuyện vào cơ chứ? Trả lời Dương Hạ Vũ. Lớp trang điểm bị nhòa bởi nước mắt của , vẻ tức giận, khuôn mặt quật cường mạnh mẽ sau bao khó khăn trở nên đáng sợ lạ thường. ngước mặt nhìn chờ đợi: - phải như em suy nghĩ ra ... - Đừng trả lời, tôi muốn nghe, tôi muốn con, muốn Trân Trân. - Được, được, đưa con và Trân Trân về, được rồi ngoan nào, mọi thứ ổn mà, phải như em suy diễn đâu. Dương Hạ Vũ kéo vào lòng, miệng mím chặt thành đường chỉ dài, mắt khẽ đảo nhìn bọn thuộc hạ rất nhanh hiểu chỉ thị, chúng gật đầu nhanh chóng rời . - Nếu Thiên Hải, Bảo Trân có làm sao? Tôi thề giết chết . Giữa đám đông, có rất nhiều người chứng kiến, ai cũng nhắm thẳng đến Lý gia, bắt đầu nổi lên từng tiếng xì xầm, khinh rẻ và thám tử bắt tay vào cuộc. Dường như ai cũng nghe thấy giọng trầm ổn của vang lên giữa đôi tay rộng lớn của Hạ Vũ, đúng vậy, Thiên Tuyết ôm lấy chặt, hít vào hơi dài, môi vẽ lên nụ cười mạc thị những kẻ chết đẫm xung quanh.
Chương 39: Hiểu lầm (1) tuần trôi qua, tung tích của hai đứa trẻ vẫn nguyên vẹn con số , Thiên Tuyết trở nên trầm mặc, Hạ Vũ dùng mọi cách để chú ý nhưng Tuyết chỉ nhắm mắt sâu vào giấc ngủ xem như khí. - tìm được bọn trẻ. Tin được ?. Mặc để ôm trong lòng, lời ngon tiếng ngọt dụ hoặc, cớ sao Hoa Thiên Tuyết vẫn như khúc gỗ ngây ra, nhắm chặt hai mắt để chuyện mình. Bỗng nhiên mở mắt, ngước nhìn vào nét mặt lo lắng của , nhàng nhếch mép vẽ vời nụ cười lãnh đạm, đôi ngươi đen láy vô hồn đến đáng sợ: - Lông Vũ. Từ ghế con mèo có bộ lông mượt mà sà vào lòng Thiên Tuyết, nó dùng bộ lông của mình cứ dụi vào ngực , hòng đòi vuốt ve. Ôm Lông Vũ trong tay, Hoa Thiên Tuyết bật người đứng dậy, bước chân từ tốn ra ngoài sân, vẻ mặt thản nhiên, thoải mái như chưa có chuyện gì. cuối đầu, nâng mèo lên cao, thủ thỉ vào tai nó như với chính mình: - Đến lúc rồi phải ?. Dương Hạ Vũ khó hiểu nhìn bóng lưng cùng đôi vai run lên của , hiểu là vui hay buồn tại sao lạnh nhạt với ? Dù là có câu trả lời, vẻ đau khổ khi đêm xuống hoàn toàn khác hẳn với hình ảnh lúc này. Nhìn Thiên Tuyết quay mặt cảm thấy tim đau nhói. Dù biết rằng chỉ cái búng tay cũng đủ để phục tùng, nhưng từ lúc nào muốn phục tùng đáng chết đó nữa. muốn tình của Tuyết, và cũng tham luyến cả quyền lực tiền tài. - Hoa Thiên Tuyết, em muốn phải làm sao?. Từ sau lưng Thiên Tuyết, Dương Hạ Vũ choàng tay ôm vào lòng, cằm đặt lên đỉnh đầu , mệt nhoài chỉ muốn dựa hẳn vào , nhưng lại sợ thân ảnh mảnh mai bị thương. Cơn gió lạnh từ ngoài sân lùa vào, từng chiếc lá rơi rụng rải đầy nền sân, vài chú chim sẻ từ phương nao mượn cành nghỉ ngơi, mắt đẹp quan sát khung cảnh tươi tắn, xinh đẹp bên ngoài cách lặng lẽ và khó hiểu. Tuyết lại mỉm cười, rất , rất vô tư lự, thân hình thon thả mềm mại tựa vào bờ ngực rắn chắc phía sau: - Muốn trả giá. Cả người Dương Hạ Vũ cứng đờ với câu thanh thoát đan lẫn giọng cười giòn tan của Hoa Thiên Tuyết, bụm miệng thả Lông Vũ xuống đất, điệu cười híp mắt của làm bàng hoàng hiểu vì sao miệng cứ như bị khâu lại. thể thậm chí trong đầu bấn loạn, ý của Thiên Tuyết là sao?. Xoay người, đối diện với khuôn mặt của , bạt tay chua chát vang lên. "Chát". - còn chẳng bằng loài cầm thú Dương Hạ Vũ!. Sau đó để đứng mở mắt to kinh ngạc, chân bị đóng đinh dưới sàn, tay đưa lên sờ má, bản thân biết làm gì? Hay kế hoạch bị bể. Thế nhưng... Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn vào dãy số là của Simon Trần. Chần chừ chút, xoa xoa hai bên má, bạnh quai hàm, ánh mắt dõi theo bóng Thiên Tuyết lên phòng: - Có chuyện gì?. - Có phải cha mẹ của Thiên Tuyết ở Úc ?. - Phải. - Cậu biết hai người họ bị sát hại thất bại sao? Tôi nghe đâu người được tìm thấy là thuộc hạ của cậu... Hạ Vũ... Tại sao... Tút Tút cúp nhanh điện thoại, cắn chặt môi dưới, mâu quang sa sầm. Tại sao vụ việc nghiêm trọng như vậy mà hề hay biết?. ràng có kẻ chơi sau lưng đây mà. Chết tiệt! Năm phút sau. Dương Hạ Vũ cuối cùng cũng nhận được thông tin từ những tên thuộc hạ nghiệp dư, Dương Tính dùng tiền dìm tin tức nên có đó, chỉ mới xảy ra cách đây chưa được năm giờ đồng hồ. Thế nhưng tin tức bị xì ra cách bí , kẻ chống lưng sau tất cả là ai? Lý gia?. thể nào, bọn chúng làm gì biết cha mẹ Thiên Tuyết bên Úc. Kẻ đáng gờm nhất chỉ có... Dường như thông não được rồi, Hạ Vũ ngửa mặt cười trào phúng, khóe mắt còn long lanh vài tia óng ánh của nước mắt, rồi đôi mắt xịu xuống mang theo nỗi đượm buồn, nỗi buồn khiến người đối diện đau lòng. nỗi đau kiềm nén tận đáy tim, Hạ Vũ lắc đầu rồi cười buồn, đây chính là những gì phải trả lại cho Thiên Tuyết. Trái tim dần tan nát, đôi vai nặng trĩu, đôi chân như đeo gồng theo mỗi cái nhấc chân dường như phải dồn tất cả sức lực để . Khi Dương Hạ Vũ biết được bản thân Hoa Thiên Tuyết sâu thế nào, cũng là lúc phải gánh quả báo, gánh những tội lỗi trong quá khứ của mình. muốn, mong điều đó chút nào. Hai ngày sau. - Dương Hạ Vũ mày hết đường chạy rồi. Để lại vợ mày lại, ít ra tao tha cho mạng chó mày đó. Ngày hôm nay, nhận được tin tìm thấy Bảo Trân và Thiên Hải, Hạ Vũ liền đưa Thiên Tuyết đến địa điểm trong tin mật của đám thuộc hạ đưa. Nhưng khi đến nơi mới biết đây là cái bẫy chết tiệt của tên Mặc Nghiêm. Chiếc xe bị dồn đến ngõ cụt, nắm lấy tay Thiên Tuyết chạy thục mạng, cố nâng trèo qua bức tường kia, thế mà kịp nữa, bọn người đó đuổi đến nơi. tốp người mặt mày bặm trợn, lực lưỡng và tay chúng có vũ khí, những chiếc dùi cui cùng vài cây súng lục màu đen sáng bóng, màu bạc của cây Anaconda lóe lên tay tên đầu. dùng thứ giọng khinh bỉ, hất hàm về phía Hạ Vũ. Dương Hạ Vũ nhếch môi, đứng chắn trước mặt Thiên Tuyết, nhổ nước bọt vào mặt tên đứng đầu: - Chưa tối mà mơ sớm thế? Óc chó!. Tên đứng đầu bị sỉ nhục, máu nóng dồn lên não khiến mặt đỏ như lửa, trán đen đến nỗi nhọ nồi sánh bằng, hằn giọng quát: - Thằng chó chết tiệt! Đánh nó cho tao. đám cầm gậy gọc nhào đến nện vào người Dương Hạ Vũ, xoay người ôm lấy Thiên Tuyết trong lòng mà thèm đánh trả, cả thân người bị đánh bật lên từng nấc, máu từ miệng từng ngụm từng ngụm trào ra nhưng vẫn trao cho nụ cười trấn tĩnh. Còn Hoa Thiên Tuyết, vẻ mặt vô cùng bình thản nhìn , đôi mắt phẳng lặng như gương của khẽ phản chiếu lại hình ảnh dịu dàng, dùng cả thân thể bảo vệ . Môi hé mở, làn hơi nóng phả vào mặt : - Tại sao? biết tất thảy rồi mà, tại sao vẫn muốn bảo vệ tôi?. Dù bị đánh rất đau, sức chịu đựng của Dương Hạ Vũ sắp kiệt quệ mất rồi, nhưng vẫn cố gắng gượng cười đầy ôn nhu, hôn vào đôi môi khô rát của , từng giọng nước mắt mặn đắng của Thiên Tuyết đều nếm được chúng, rất cay đắng, rất chua chát: - Vì có lỗi với em... Tuyết đứa tay ôm lấy khuôn mặt , tên trong đám lôi ra từ trong lòng Vũ, bọn kia cũng ngừng lại. Dương Hạ Vũ hết sức để chống trả, đôi chân khuỵu xuống, bóng lưng đối diện với khuôn mặt Thiên Tuyết, bờ vai run lên: - Em rời bỏ sao? Em tin sao Thiên Tuyết, đến bây giờ em vẫn tin . Dừng lại những bước chân vô tình, Thiên Tuyết hỏi : - Vậy cha mẹ tôi sao? Dương Hạ Vũ, chính là người đưa họ mà, cũng chính người của muốn giết họ. Tôi làm sao có thể tin ?. nâng tay ôm lấy khuôn mặt, bật cười nhưng còn khó nghe hơn cả khóc, máu cùng nước mắt hòa quyện làm , nỗi đau và thất vọng đan xen vào nhau. Thua rồi, thua rồi sao? Cả người con mình cũng chẳng biết cách để làm ấy tin. Dương Hạ Vũ hộc ra ngụm máu, dùng hết sức để đứng dậy đối mặt với Thiên Tuyết, ôm vào lòng: - Cho thời gian, chứng minh rằng phải như em tin lúc này. - có quá nhiều thời gian rồi Dương Hạ Vũ à!. Xô ra, quay lưng cùng đám người kia, để đau khổ ôm lấy ngực đau đến gục ngã dưới chân, gian xung quanh bắt đầu tối om. vương tay có nắm lấy hình bóng , nhưng chỉ có thể chạm vào khí rồi nặng nhọc buông lơi trong trung, mọi tâm thức dần rời bỏ cùng Thiên Tuyết khuất sau bờ mi đè nặng.
Chương 40: Hiểu lầm (2) Đám người của Lưu Ngọc Thái và Đỗ Phương sau khi nhận được tin báo có nội gián trong cục bộ liền liên lạc với Dương Hạ Vũ nhưng thể. Nhờ GPS mà hai người bọn mới tìm thấy Vũ ở ngõ cụt, người đầm đìa máu đương trong tình trạng bất tĩnh. Cấp tốc cứu thương, thể làm lớn chuyện nên đành chữa trị tại gia, bác sĩ sau khi báo cáo và rời khỏi, Thái, Phương thở phào nhõm. Cái tên Dương Hạ Vũ lì lợm này sao có thể bị gì chứ, chỉ là để người ta đánh mà trả lại, đôi phần hơi khó hiểu. - Lúc đến tao thấy Hoa Thiên Tuyết ở đó, nguyên nhân có phải là do ta? - Lưu Ngọc Thái mặt mầy khẽ nhíu, lời lộ vẻ căm phẫn. Đỗ Phương sờ cằm, gật đầu đồng ý: - Chỉ có thể là do ta, lúc phải là hai người sao? Đúng rồi, tao nhớ ngày hôm qua vô tình nghe được cuộc gọi của Hoa Thiên Tuyết với ai đó rất mờ ám. vỗ tay vào trán, sực nhớ ra chuyện quên mất . Ngày hôm qua. Hoa Thiên Tuyết tới lui bên hòn dã sơn, điện thoại tay bỗng đỗ chuông, vội nấp vào hòn đá lớn hòng che tầm nhìn của ai đó vô tình bắt gặp. Trời xui quỷ khiến thế nào mà đúng lúc Đỗ Phương đến, thấy dáng vẻ mập mờ của Thiên Tuyết ở xa vội ngừng bước chân cho đến khi khuất sau hòn đá to, chậm rãi bước đến phát ra tiếng động nào. Hoa Thiên Tuyết giọng: - Được, chỉ cần tôi làm vậy đảm bảo việc tôi nhờ thực tốt?. ngừng lúc như nghe phía bên kia trả lời, sau đó tiếp: - Cứ như vậy . Vừa xong Tuyết liền đứng bật dậy, chỉnh trang lại quần áo, ngó nghiêng xem có biến hay , nghĩ là có gì mới từ tốn giả vờ ngắm cảnh trở lại phòng khách. Đỗ Phương hoài nghi, nheo mắt đẹp nhìn theo bóng dáng xiu quẹo sợ có người bắt gặp làm chuyện xấu của Tuyết. Điện thoại reo và quên bén luôn việc với Hạ Vũ: - Sao? Tìm được tung tích của Lưu Hạnh Trang rồi à?... Được rồi, tao đến ngay. tại. - Mọi chuyện là vậy đó, nhờ cuộc điện thoại của mày mà tao quên mất luôn. Lưu Ngọc Thái lắc đầu ngán ngẩm ngồi xuống ghế dài cạnh cửa sổ, cắn môi dưới tức giận: - Cũng tại cái tên chết tiệt Simon Trần, bảo nhìn thấy bọn Lý gia nào ngờ chỉ là nhìn nhầm. - Có khi nào là đồng bọn?. - Của Lý gia? Mặc gia? Và buôn tin cho chúng ta? Nếu vậy đúng là thằng ngốc đó!. Cả hai lo bàn luận mà nhìn thấy tên bạn chí cốt mở mắt từ lúc nào, Dương Hạ Vũ mở mắt nhìn lên trần nhà, cũng chẳng cử động, ánh mắt vô hồn ấy dường như trống rỗng. Đỗ Phương gắt gỏng xoay người định ngồi xuống liền bắt gặp hình ảnh của Vũ lúc này: - Hạ Vũ tỉnh rồi. - Vũ, mày làm bọn tao lo chết được. Lưu Ngọc Thái cáu bẩn huýt vào tay Hạ Vũ, lời trách móc của như gió thổi qua tai, Vũ vẫn cứ trơ ra đoái hoài gì đến Thái. - Hạ Vũ mày có sao ?. - Đỗ Phương khom người lay má Hạ Vũ, hành động này có tác động đến với Vũ, quay đầu nhìn hai người trước mặt, môi nhợt nhạt khô nức khó khăn hé mở, giọng khàn khàn: - Các người là ai?. Đôi mắt của Ngọc Thái và Đỗ Phương mở to kinh ngạc, cả hai đứng hình vài giây, Thái chống nạnh bật cười sảng khoái: - Cái thằng này khỏe rồi thích đùa à? Mau đứng dậy tìm con vợ phản bội của mày . - Vợ? Vợ tao là ai?. Ngọc Thái ngưng trọng biểu cảm vui vẻ mặt, cơ môi khẽ giật giật, mâu quang sa sầm: - Giờ này mà mày còn đùa được nữa. quát tháo vào mặt Vũ, khuôn mặt tức giận để đỏ lựng. Đỗ Phương vỗ vai Ngọc Thái kéo trở về sau cách xa khuôn mặt Vũ đáng thương bị vung vãi nước bọt: - Tao nghĩ nó đùa đâu. Đỗ Phương có vẻ điềm đạm hơn Ngọc Thái, quan sát khuôn mặt của Hạ Vũ lúc lâu hoàn toàn chẳng có gì là dối trá cả, biểu khuôn mặt, vẻ ngây ngô chẳng hiểu gì đến cả ánh mắt vô cảm đó. Ánh mắt đó... hoàn toàn trống rỗng. Lại lần nữa bác sĩ chuẩn đoán cho Dương Hạ Vũ, tạm thời bị mất trí nhớ do máu bầm đè lên các dây thần kinh, có gì lo ngại, sớm nhất là tuần bình phục lại tất cả ký ức. Dương Hạ Vũ ngồi ngây giường, nhìn ba người bên cạnh chuyện mà chẳng hiểu gì cả. Ai mất trí? Mà là ai? Đây là đâu? Còn bọn người này có liên quan gì đến ? Đầu đau quá, thanh rít dài như tiếng móng tay cứa vào tấm bảng, rồi như thanh của chiếc loa bị nhiễm sóng kêu gào. Hạ Vũ điên loạn bịt hai tai thét lên đau đớn, hình ảnh của ba người trước mặt lo lắng đè xuống, miệng gì đó nhưng hoàn toàn nghe được. - Giữ yên cậu ấy lại. Bác sĩ tiêm mũi thuốc an thần cho Hạ Vũ tác dụng chỉ sau vài giây, dần dần mê man vào giấc ngủ. Bên tai những thanh nhức óc dần lại và biến mất hoàn toàn. Mặc gia. - Cha mẹ tôi đâu? Họ có được an toàn khỏi Dương Hạ Vũ và người của ta ?. Hoa Thiên Tuyết hớt hải chạy từ cửa vào, thân chưa đứng yên giọng cất từ xa. Mặc Nghiêm ngồi ghế xoay màu đen bộc da, thư thái nhắm mắt dưỡng thần, giọng của Tuyết lánh lót vang dội trong phòng sách của , từng hợp làm vui tai lạ thường: - Tất nhiên, nhưng em chưa hoàn thành. Em vẫn lòng để sống?. - bị người của đánh đến vậy, còn muốn giết nữa sao?. - Hoa Thiên Tuyết, làm gì em và cha mẹ em, em nhớ sao? Cả con em và Trân Trân nữa, nếu hôm đó có tôi, liệu con bé còn sống để gặp em chắc?. Em còn tiếc thương cho kẻ chẳng ra gì?. cuối đầu, bặm chặt môi, ánh mắt đảo quanh chần chừ, lời Mặc Nghiêm hoàn toàn đúng, những nỗi đau phải chịu, cả việc Hạ Vũ lợi dụng Trân Trân làm mồi nhử Lý gia, cha mẹ bị hãm hại nhằm muốn đổ tội cho Mặc Nghiêm. mũi tên trúng ba con nhạn. Dương Hạ Vũ xứng đáng được sống, nhưng thể ra tay được. Tại sao mình thể... thể... Tay ôm chặt lấy bên ngực trái, nơi lòng ngực đau nhói từng cơn, hình ảnh của Hạ Vũ bị máu vấy bẩn, dù bị đánh vẫn cố đứng vững, dù biết phản bội nhưng tức giận, đổi lại còn ôn nhu mỉm cười với . Vì có lỗi với em... Tại sao đến bây giờ mới biết bản thân có lỗi với tôi?. - Tôi chờ câu trả lời của em. Mặc Nghiêm mở lời cắt ngang dòng suy nghĩ và những giọt nước mắt chực chờ lăn dài má. Hoa Thiên Tuyết ngước đôi mắt hoen mi, sống mũi cay xòe, cổ họng khô rát: - Tôi thể làm tổn hại Hạ Vũ, tôi muốn chết. Đôi môi của khẽ nhếch, nụ cười chế giễu nâng cao: - Như em mong muốn, Hạ Vũ vẫn chưa chết, nhưng mất trí rồi. Việc còn lại của em là trở về và giết từ từ. Nếu em muốn sống bằng chết . Vừa vừa lấy từ trong tủ ra chiếc hộp có chứa rất nhiều moocphin, Hoa Thiên Tuyết tin vào mắc mình, đúng là đây là loại thuốc an thần, giảm căng thẳng,... Nhưng nếu lạm dụng quá nhiều gây ra những hậu quả khó lường. - được. - Nếu Hạ Vũ sử dụng, tiếc bỏ rất oan phí, hay tôi cho Thiên Hải và Bảo Trân xài giúp nhé!. - được. Theo quán tính của bà mẹ, Hoa Thiên Tuyết giật lấy hộp thuốc bàn ôm vào lòng, và khi giật mình hiểu được việc vừa làm, muộn màng rồi. Lúc rời được gặp lại cha mẹ, Thiên Hải vào Bảo Trân, nước mắt đông đầy nhìn Mặc Nghiêm đây tức giận. Đến bây giờ nhận ra được nữa đâu là người muốn giúp đỡ , trước mặt toát ra vẻ dịu dàng dễ gần nhưng sao lại làm lòng lo sợ, dám ngẩng đầu. bảo cha mẹ và hai đứa an toàn khi được bảo vệ. Nhưng hình như, nhận ra rằng...
♥ Cái giá phải trả♥ ♥Tác giả: Lee Ron - Kim Tuyến♥ ♥Thể loại: đại, tình cảm, ngược - sủng♥ ♥Tiến trình: viết♥ Sơ lược : và cùng nhau bỏ trốn, bởi lẽ họ bị ngăn cấm vì nghèo còn lại là tiểu thiếu gia được cưng chiều từ bé. Hai người chỉ có tý tiền ít ỏi, sống qua ngày chật vật làm sao. Cả đại học cũng bỏ ngang để làm nuôi thân. Và rồi... Hai năm sau, bỏ hơn tuần và khi trở về mang theo lời chia tay. Lúc ấy đương mang thai 6 tháng, bắt phá bỏ đứa bé cùng khoản tiền kha khá rời xa. nhận lấy, tất nhiên phải lấy và nhìn rời trong chán ghét. Với số tiền này lo cho hai mẹ con, những thế còn phải trả thù. Nhưng số phận cho phép, ngày mà gặp lại ... Trong ký ức xa xăm dường như trống rỗng, hề biết là ai và tại sao lại nhìn bằng ánh mắt đó. Hai người từng quen biết nhau sao? Phần 1.1 - Chúng ta cùng , dù có ra sao chỉ cần bên nhau được rồi. - Ừ, chúng ta thôi. Mùa thu năm ấy, và nắm tay nhau bỏ trốn khỏi thành phố S xa hoa, nơi phù phiếm của những con người giàu có. Tình của hai người được cha mẹ chấp nhận, vì chỉ là đứa con nhà nghèo rớt mùng tơi, cha mẹ vừa qua đời do tai nạn giao thông. Còn , dù phải con cả nhưng cũng được mang danh tiểu thiếu gia họ Trần, từ sống trong cưng chiều của mọi người, chưa từng trải đời hay biết cái cực khổ khi đối mặt với cuộc sống có chỗ bám dựa thế nào. Trần Tuấn, Mai Tuyết Nhan, hai con người hề đối xứng trong giai cấp xã hội, nhưng tình của họ lại thể so sánh với nhau, bởi và cũng rất . Cả hai mỉm cười nắm tay nhau rời đến thành phố A, nơi theo đà đô thị hóa, nhà cửa, đất đai còn trống khá nhiều, cây cối cả đường cũng náo nhiệt bằng thành phố S, nhưng nơi đây lại thanh bình, con người lương thiện sống vui vẻ với nhau. Hai năm trôi qua, Tuyết Nhan và Tuấn sống trong cảnh nghèo hèn, bỏ trường lớp đại học để trải đời lo cho cuộc sống, tình của họ có đông đầy hay ? Có lẽ vì từ luôn sống trong nhung lụa, nên khi ra đời lao động chân tay khiến thể chịu nổi nữa, hai năm trôi qua vì cố gắng làm việc chăm chỉ, để người ta đè đầu cưỡi cổ, ăn uống nhọc nhằn, sống trong căn phòng chặt hẹp. Tuấn lời nào bỏ gần bảy ngày, khi trở về... - Mai Tuyết Nhan chúng ta chia tay . - Tại sao?. Bàng hoàng, thất vọng lẫn đau thương, đôi mắt Nhan óng ánh màng sương mỏng nhìn , Tuấn trở về chiếc BMW, sành điệu trong bộ quần áo hàng hiệu, tóc tai vuốt cao cùng mùi nước hoa Channel. cần giải thích cũng hiểu. Trần Tuấn bỏ cuộc, bỏ luôn cả tình của cả hai người. - Tôi thể chịu đựng cảnh nghèo khổ này thêm ngày nào nữa. - Ai đánh sao?. thấy má có vết bầm. tay chân được che khuất sau chiếc áo sơ mi trắng quyến rũ, nhưng làm sao che những vết thương quá ràng người, bật khóc, nghẹn ngào, chợt nhào đến ôm . Nhưng... - Đừng chạm vào tôi, em làm tôi nhớ đến những thứ cần đến. Đúng, tôi bị người ta đánh đó, cũng tại bần hèn mà người ta dám đánh tôi. Tháng sau tôi đám cưới với tiểu thư Lâm gia, còn về em, tôi muốn dính líu gì đến nữa, đây là khoảng tiền đền bù tháng ngày qua, dư khá nhiều nên cứ cầm lấy và phá bỏ cái thai . - Sao có thể như vậy? Nó... là con mà!. thể tin vào tai mình nữa, đây là người sao? Kẻ luôn với sống là phải có trách nhiệm với những gì mình làm, luôn suy nghĩ chính chắn và hối hận nếu quyết định rồi sao? Người trước mắt Nhan dường như biến đổi, ràng là nhưng tại sao lại xa lạ đến thế? lắc đầu, đôi tay run rẩy, đôi mắt đỏ hoe, cả bờ môi đôi má cũng trở nên xanh xao, trắng bệch, nước mắt cứ lăn dài theo khóe mi : - Xin , Tuấn, thể tàn nhẫn với em như vậy!. - Đừng nữa, đây cầm và biến xa, tôi muốn gặp lại em và cái quá khứ này nữa. nhét vào tay là tờ séc những tám con số cùng con số năm chói mắt, bóng lưng Tuấn rời trong chiếc xe sang trọng làm Tuyết Nhan chết đứng cùng hàng nước mắt lạnh khô. - Trần Tuấn, ... sao có thể chứ?... Hức ...hức... khuỵu gối xuống nền đất cằn cõi, đầu gối chảy máu bởi va chạm mạnh vào những viên đá xanh, nhưng dường như nỗi đau quá thể che lấp nỗi đau chết tâm của được, lòng như vỡ vụn thành trăm mảnh, trái tim đau đớn như ngàn nhát dao cứa nát. Đứa bé trong bụng sáu tháng hơn rồi, tất nhiên ác đến nổi giết chết con mình đâu, và nó là bé trai. Nhưng tại sao lại muốn vứt bỏ chính đứa con của mình, phải hổ dữ ăn thịt con sao? Đôi tay Tuyết Nhan siết chặt tờ séc vô tri, cắn chặt môi đến bật máu. Đôi mắt lên từng đường máu đỏ đầy nỗi hận thù, nhìn theo con đường mà rời , ngước khuôn mặt yếu đuối đầy quật cường: - Rồi phải hối hận với những gì làm với hai mẹ con tôi. Trần Tuấn, cảm ơn vì bài học quý giá lần này. Nhếch mép, Mai Tuyết Nhan cười nhạt, đàn ông luôn tồi tệ, bản chất của chúng chỉ luôn mang theo lừa dối, miệng hứa hay nhưng làm lại thể. Hèn hạ thế đấy!. (Lời tác giả: Liệu Tuyết Nhan có lầm ? Chỉ vì người con trai mà thâu tóm luôn toàn bộ tất cả đàn ông đời này đều vô sỉ, khốn nạn và bao giờ thực được lời hứa).
Phần 1.2 Năm năm sau. - Tiểu thiếu gia của tôi ơi, cậu thể cứ ép người khác như thế!. - Tránh ra, đến cả chị tôi mà ông cũng cho gặp?. - đây là ý của chủ. - Hừm... Người đàn ông trung niên khoác người bộ trang phục đen huyền, dáng vẻ kính cẩn cả cách chuyện cũng khiến người khác đoán ra tám chín phần. Ông ấy là quản gia. Cả hai người đứng trước cửa phòng màu xanh nhạt đôi co với nhau cả buổi, mặc cho gì , quản gia vẫn như cũ giữ nguyên định kiến, phải ông bất kính mà đây là lệnh của đại tiểu thư. Ai dám cãi lời chứ?. Còn , đương là cậu chủ của cái nhà này mà chẳng ai xem ra cái ký lô nào hết, cũng đúng, ngoài cha mẹ ra người có quyền hành thâu tóm cái nhà này ai khác nào chị của . Đại tiểu thư cao ngạo, lạnh lùng. Cạch Cánh cửa mở ra, người con xinh đẹp quyến rũ trong từng đường nét, như như trong chiếc đầm ngủ satanh trắng. Khẽ ngáp, chị đưa tay dụi đôi mắt còn mơ màng trong giấc mộng chưa thoát hẳn, giọng ngái ngủ: - Có chuyện gì mà mới sáng sớm đến đây làm ồn rồi?. - Chị, sao về lại em tiếng?. Chị quay mặt vào trong quên gật đầu bảo quản gia hết nhiệm vụ giữ cửa, đưa tay gãi đầu làm tóc tai rối lại càng rối thêm, bây giờ nhìn vào chẳng khác nào ổ quạ được tô điểm bởi nắng sớm. - Để làm gì? phải em rất bận sao? Bận ăn chơi, tụ tập đàn đúm, cả họ Lâm kia nữa. Tối ngày chỉ biết đánh phấn tha son đua đòi với người ta. Trần Tuấn, hai vợ chồng em đến khi nào mới chịu chín chắn?. - Tuần trước em bắt tay vào công việc rồi, em và cha ký kết thành công được hai bảng hợp đồng. Còn về vợ em, chị cũng biết mà, hết năm nay chúng em ly dị. Tuấn cứ ngỡ trưởng thành, nhưng hoàn toàn ngược lại, ngày trước suy nghĩ chín chắn ra sao, bây giờ lại thiếu suy nghĩ cách trầm trọng. Từ khi rời bỏ Mai Tuyết Nhan, trở nên tồi tệ, tiền xài tiếc, phung phí trong những thứ đáng. Quá khứ ngày ấy cực khổ, dường như xóa sạch vĩnh viễn trong ký ức, và cả hình bóng yếu đuối qua kính chiếu hậu, nơi khuỵu gối vùi khuôn mặt xanh xao trong nước mắt. - Nên dùng đầu óc suy nghĩ trước khi làm hoặc ra việc gì đó. Bây giờ biến khỏi phòng chị, chị mày rất mệt. thương tiếc chị nắm cổ áo , tay chân đá đít tên quấy rối giấc mộng đẹp của chị ra khỏi cửa. Tuấn còn ngơ ngác do bị tống cổ cách mạnh bạo, nhưng dù gì cũng quen rồi, chỉ buồn cười: - Trần Nhược Nghi, chị mà cứ thế này ế dài dài đấy!. - Kệ tôi. Cánh cửa bật mở làm Tuấn giật thóp tim, sau khi Nhược Nghi phán câu xanh rờn, chị đóng ầm cánh cửa, quên thoáng trao ánh mắt hình viên đạn chết người. Rời trong nỗi buồn cười chưa dứt, bỗng nhiên thấy bóng dáng ai đó rất quen thuộc vừa lướt qua nơi phía dưới phòng khách, bước chân nhanh hơn, biết vì sao tim mình lại đập mạnh và loạn nhịp đến như thế. Có chút gì đó sợ hãi nhưng cũng đầy ấp niềm hân hoan. Cốp Do chạy nhay quá để ý đường, thế là đương đụng đầu vào vách tường trơn bóng, ôm đầu, Trần Tuấn khẽ nhăn mặt, tay xuýt xoa cái trán tê tê. Chợt đôi tay bé chạm vào phía đùi , đôi mắt ấy làm kinh ngạc mà bật người về sau, sao lại có thể giống đến như thế, cậu bé trai này là con của ai?. Nhóc ngây dại hỏi: - Chú ơi! Chú có làm sao ?. Tuấn lắc đầu, ngồi chổm đối diện với phiên bản tựa như , ngắm kỹ từng góc cạnh của khuôn mặt đứa bé, thể tin vào đôi mắt nữa rồi: - Cháu tên gì? Mẹ cháu đâu? Sao lại ở đây?. Cậu bé mủm mỉm cười, đôi má hồng nhuận trông đáng làm sao?. - Cháu tên Mai Vĩnh Phúc, mẹ cháu kìa. Ngón trỏ nhắn chỉ ra sau lưng của Tuấn, quay mặt nhìn theo hướng của Vĩnh Phúc. Trong khắc dài đằng đẳng, dường như chết cứng tại chỗ, miệng mấp máy chẳng nên lời, biết nên vui hay nên buồn, tức giận hay hạnh phúc nữa. cứ ngây ra cho đến khi... - Vĩnh Phúc lại đây với mẹ, có muốn gặp dì Nghi nà?. - Dạ muốn. Mai Vĩnh Phúc chỉ là đứa , cậu nhảy cẫng chạy lại phía mẹ, choàng tay ôm lấy đôi chân dài trắng tươi như dòng sữa. Cậu bé gật đầu, nắm lấy tay mẹ, vui vẻ kéo . - Khoan . Bước chân của hai mẹ con Vĩnh Phúc ngừng lại, mẹ cậu quay đầu đối diện với , môi là nụ cười xã giao xinh đẹp nhưng cũng đầy gượng ép đến khó chịu: - đây là?. - Tại sao em lại ở đây?. - Tôi quen sao?. cau mày, nheo mắt như suy ngẫm, tìm tòi trong ký ức xem họ có quen nhau ?. - Mai Tuyết Nhan. - biết tên tôi? thô lỗ nếu gọi cả đích danh như thế!. biết nên điều gì nữa, bước chân tiến lại gần Tuyết Nhan, giang tay như muốn ôm vào lòng cho thỏa nỗi nhớ thương, ngắm nhìn gáy tai , cả mái tóc đen huyền như dòng suối thả bồng bềnh bên vai, tựa như muốn ngửi lấy hương thơm quen thuộc ngày nào. Quá đỗi nhớ thương!. Nhưng Tuấn càng bước lại gần Nhan lại càng lùi ra sau, đến khi lưng chạm vào vách tường, tức giận vì bị tấn công, đưa tay xô ra, kéo Vĩnh Phúc vào lòng: - Xin giữ khoảng cách, tôi là người có gia đình. Sau đó Tuyết Nhan quay lưng định bước , nhưng bị ghì chặt đôi vai, níu lại, môi hé mở như muốn điều gì đó. - Trần Tuấn, em làm cái gì thế?. - Nhược Nghi từ khi nào chỉnh chu trong bộ quần áo khác, chị đứng sau lưng , đưa tay nhéo lỗ tai lôi ra sau. Tức giận quát lớn: - Đau quá! Buông em ra. - oán thán la to: Mai Tuyết Nhan dường như được thoát khỏi nguy hiểm liền dắt Vĩnh Phúc về phía Nghi, ánh mắt đề phòng của làm đau, tại sao lại nhìn như hề quen biết... Ngày hôm ấy... Trong đầu ra những lời cử chỉ ngày cuối cùng gặp , trong khoảnh khắc này chỉ biết cười lạnh với lòng, tại sao lại có thể quên chứ?. - Em có sao ?. Nhược Nghi kiểm tra người Tuyết Nhan lượt, sau khi chắc chắn ổn, chị mới thở phào nhõm. Mỉm cười, chị đưa tay xoa đầu Vĩnh Phúc, cậu bé cũng sợ hãi kém Nhan.