Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 7: Đem Sủng Nam Về Bầu Bạn

      Lòng hiếu kỳ nổi lên, đôi chân nàng chịu yên nữa, Chu Ngọc bắt đầu chạy loạn hết hành lang này đến hành lang kia, nhưng cái việc chính của nàng vẫn là lần theo long khí của . May ra nàng thông minh đột xuất, tự ngồi nhẩm tổng cộng trần gian trải qua bao nhiêu năm, An Dĩ Phong trải qua bao nhiêu kiếp rồi.


      Tính tính lại cũng đoán ít nhất là sáu kiếp, tại chắc cũng mười sáu hoặc mười tám tuổi rồi, dù trải qua bao kiếp long khí người vẫn hề tiêu tán. Nàng chạy nhảy đời chợt khựng lại trước căn phòng bằng kính, Chu Ngọc nheo mắt nhìn vào phát ra có rất nhiều người bên trong, bọn họ ngồi bàn ngừng ghi chép. Nàng đoán được đây chính là lớp học, vì mấy trăm năm trước nàng từng được chứng kiến cảnh này rồi, chỉ khác ở chỗ lớp học xưa cũ kỹ rách nát, người thầy già đọc Tam tự kinh. Còn bây giờ bục giảng cũng là ông thầy nhưng tay cứ cầm cái vật gì vuông vuông, miệng giảng được vài chữ lại bấm gì đó, có cái kính thiên ảnh to chuyển động ngừng.


      Dường như mọi người trong lớp học đều chú ý đến có mặt của nàng, ánh mắt đổ dồn chăm chăm làm nàng khó chịu nhíu chặt đôi mày thanh tú. Nhưng đôi ngươi màu hổ phách của nàng đáp lại bọn họ, mà nó đảo quanh tìm kiếm thân ảnh, mùi thơm thân thuộc.


      - An Dĩ Phong.


      Nàng cười toe toét, xuyên qua tấm kính trong suốt làm tất cả học sinh lẫn thầy giáo đơ người, hít thở thông đúng hơn là nín đến sắp chết. Lúc hoàn hồn trở lại, ai cũng dụi mắt sợ hãi bản thân gặp phải ma, nhưng bên ngoài phòng lớp còn bóng dáng nàng nữa.


      - An Dĩ Phong. Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi.


      Giọng thánh thoát của Chu Ngọc vang lên từ sau lưng chàng trai khôi ngô, da dẻ trắng bệch do sợ, môi mỏng đỏ mận tựa nữ tử. ngờ long khí sung thịnh, cả vẻ bề ngoài cũng mấy thay đổi, vẫn rất hơn người làm nàng vui đến phát điên. Chàng trai nuốt nước bọt khó khăn:


      - Sao...sao... lại... biế...t... tên... tô...ii?.


      Giọng đứng quãng khó khăn làm Chu Ngọc buồn cười, vỗ vào vai : - Ta biết người từ mấy trăm năm trước rồi, thôi đừng nhiều nữa. theo ta làm sủng nam.


      Nàng cướp người giữa nơi đông người, ngại thân phận bị bại lộ, nắm tay An Dĩ Phong lôi cũng đủ làm lết theo. Chu Ngọc xuyên qua tấm kính, hớn hở bỗng thấy tay trống , nàng quay người nhìn lại thấy đau đớn co người nằm dính bên kia tấm kính.


      - Quên mất người là người trần.


      Lúc này nàng mới ngoắc ngoắc ngón tay kêu thầy giáo đứng bục, ông ta như bị thôi miên bước đến bên phía kia tấm kính. Nàng ra lệnh:


      - Mang An Dĩ Phong ra đây cho ta.


      Thầy giáo lập tức nắm cổ áo, mở cửa phòng học lôi tống cổ ra ngoài, quay mặt bước lại vào lớp. Chu Ngọc hài lòng, phẩy tay:


      - Ký ức ngày hôm nay được khóa chặt, người tên An Dĩ Phong chưa từng xuất trong kiếp này.


      An Dĩ Phong giờ nằm la liệt sau có đụng đầu vào kính đến tê não, vốn là người trần sao có thể lên U Minh, nhờ long khí hộ thân trong người , nàng chỉ cần bổ sung tí linh khí trong người truyền qua . Khuôn mặt toát lên ánh sáng nhàn nhạt, chút căn cơ này cũng có thể mang hề vướng chút trở ngại nào.


      Nàng dùng thuật truyền đến Hắc Nghiêm Quân, đương ở xa lập tức bay đến cạnh nàng, lúc ngó xuống thấy tên tình địch mang tên sủng nam An Dĩ Phong, Nghiêm Quân mặt mày tối sầm lại, dù muốn nhưng thấy giai nhân cứ khóc lóc inh ỏi, mềm lòng hừ lạnh tiếng mang nàng và tên đó trở về U Minh.


      Lúc trở về An Dĩ Phong đương nằm bất động, Hắc Nghiêm Quân cho tý băng lạnh vào áo, Dĩ Phong bừng tỉnh ngừng giãy giụa như con cá bị bắt lên bờ.


      - Đây là đâu? - An Dĩ Phong ngơ ngác hỏi, tay xoa xoa cái trán nhẵn mịn tạm thời có cục u chiếm tiện nghi. Chu Ngọc ngồi chổm trước mặt , cười xòa:


      - Đây là U Minh, từ bây giờ ngươi ở đây làm sủng nam cho ta.


      - Sủng nam?.


      Mặt ngáo đá trong vài giây, sau đó mếu máo chịu chết chứ làm sủng nam cho nàng, Chu Ngọc tức giận nắm cổ áo nhấc lên cao. Dĩ Phong lại lần nữa kinh hồn bạt vía - Nàng ta trong mảnh mai như thế, sao có thể nhấc thân hình cao lớn của lên trung, hay bàn chân liên tục quờ quạng.


      - Ngươi mà nghe lời ta liền giết chết ngươi.


      - Ta nghe, ta nghe.


      Nếu như có những chuyện này xảy ra có lẽ cười ra nước mắt trước yếu mềm, mặt búng ra sữa mà đòi giết người.


      Chu Ngọc quẳng sang bên, ra lệnh Tiểu Điểu dạy dỗ, bản thân nàng quay sang Hắc Nghiêm Quân trầm tư ngồi uống rượu Đồng Hoa, nàng cuộn tròn người nép vào lòng , vẻ mặt làm nũng:


      - Nghiêm Quân, ta mệt.


      cuối đầu nhìn dáng vẻ mị hoặc của nàng mà lòng tức giận thôi, còn muốn thêm sủng nam, bây giờ có sủng nam lại quay qua đòi . Hắc Nghiêm Quân thèm trả lời, tiếp tục vùi đầu uống rượu. Thấy bị bơ cách dã man, nàng liền dùng kế lấy lòng, miệng cánh môi đào ngừng hôn vào chiếc cổ dài, dọc xương quai xanh của .


      - Đừng làm loạn.


      Cáu kỉnh, đặt nàng trong lòng, khóa hai tay nàng lại cho nàng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Cả thân người bị bó lại trong lòng thể nhúc nhích khiến nàng khó chịu, Chu Ngọc nước mắt đầm đìa thút thít, nhưng giờ đây hề cuối đầu nhìn nàng lấy cái. Nước mắt thấm đẫm hết khuôn mặt Chu Ngọc, Nghiêm Quân vẫn chưa buông nàng ra và lau những giọt nước mắt mỏng như sương ấy. Càng lúc nàng càng khóc to hơn và dường như lờn mất rồi, thấy khóc làm được gì nàng liền câm nín, biến trở về là tiểu ngọc thố, đôi tai dài trắng muốt cạ vào lòng bàn tay của .


      Hắc Nghiêm Quân giờ đây mới chịu cuối xuống nhìn nàng, thấy dáng vẻ thảm thương muốn lấy lòng của nàng, khẽ đau lòng ôm lấy Chu Ngọc vào lòng, tay ngừng vuốt ve nhàng bộ lông mềm mượt của nàng. buồn cười, trêu chọc:


      - Lớp lông này đẹp quá! Nếu là mà bao tay hết chỗ chê.


      Hai lỗ tai này dựng ngược lên, đôi mắt kinh ngạc muốn lọt tròng, tổ sư gia của nàng ơi là khủng khiếp. Lập tức nàng trở về nguyên thân con người, dở khóc dở cười sà vào lòng , dáng vẻ kiều: - Hắc Nghiêm Quân của ta, ngươi vạn nhất nên làm thế, , ngươi được nghĩ đến ý niệm đó dù chỉ là thoáng qua.


      Thấy nàng tin lời, bật cười to rồi cuối đầu chiếm giữ lấy đôi môi mỏng tràn ngập hương hoa đào: - Nàng lại ăn cánh hoa?. Chu Ngọc khúc khích cười: - Đúng vậy.


      liền cóc vào trán nàng, Chu Ngọc oan ức, viền mắt mọng nước: - Sao đánh ta?.


      biết nước mắt ở đây mà nàng dư ra nhiều, lúc nào cũng khóc được, đanh giọng:


      - Ta lần cuối được ăn nữa.


      Nàng nhu thuận gật đầu đáp lại nhưng trong ống tay áo còn rất nhiều cánh hoa chờ nàng thưởng thức.


      Chuyện là như thế này, hôm trước lúc vô tình tản bộ quanh hoa viên đình viện phía Đông, bất giác phát ra việc đáng chết, tên mỏ quạ ấy giặt đồ xong, sợ hoang phí nước ngọt tưới cây, thế là mang cả chậu nước ngâm chân, giặt đồ, rửa chén bát,... tưới cho từng cây đào trong vườn.


      Bị phát mà tên mỏ quạ còn dám chối, khiến Nghiêm Quân tức sôi máu liền cho Tiểu Điểu trận nhừ tử.


      Tên mỏ quạ hôm nay phải mang theo tấm lụa che mặt khi ra đường, lúc nãy may mà Chu Ngọc hỏi, chứ nàng mà biết thế nào Tiểu Điểu cũng còn cái mạng để ra đường kinh doanh cơm cháy đâu.

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 8: Muốn Giết Chết

      Từ lúc An Dĩ Phong xuất hầu như Chu Ngọc luôn dành thời gian chơi đùa cùng , còn Hắc Nghiêm Quân từ khi nào bị nàng cho ra rìa mất rồi.


      Ngày hôm nay, sau khi bàn việc hợp tác lâu dài giữa rượu Đồng Hoa và băng lạnh, Hắc Nghiêm Quân cố tình về sớm chút, sẵn tiện giành nàng khỏi tên khốn Dĩ Phong kia. Nhưng điều làm thất vọng là nàng hề chờ đợi như mọi ngày, Chu Ngọc vui vẻ ngồi dưới nền cỏ xanh tươi, chân khẽ gác lên đùi An Dĩ Phong, miệng ngừng ăn cánh hoa đào:


      - Huyết Thố.


      Hắc Nghiêm Quân đứng từ xa gọi Chu Ngọc, nàng nghe thấy giọng quen thuộc liền quay đầu, cười toe, vội đứng dậy phủi vụn hoa rơi vãi váy áo, nàng nhảy chân sáo lại gần phía Nghiêm Quân, đôi tay ngọc ngà, mảnh khảnh của nàng choàng lấy eo : - Ta nhớ ngươi quá!.


      Lúc nào cũng vậy, chỉ cần nàng ngọt vài tiếng với mọi buồn bực trong lòng đều tan thành mây khói. Làn da nàng thanh mát như dòng suối tiên khẽ chạm vào người Nghiêm Quân, liếc nhìn An Dĩ Phong qua khóe mắt, Dĩ Phong tựa người vào thân cây, cuối đầu làm như chẳng nghe thấy gì cả. Hắc Nghiêm Quân cười nhạt, vẻ lãnh đạm khuôn mặt làm Chu Ngọc thoáng ngẩng người, nghĩ rằng bản thân làm gì sai: - Ngươi buồn ta sao?.


      Đúng, ta vô cùng buồn lòng về nàng.


      Trong đầu rất muốn nhưng lòng lại kiềm nén, thôi để tâm tên bóng đèn ấy nữa, khóe môi nhàng cong vuốt, nụ cười ngọt lịm rót mật vào tim nàng: - , ta chỉ là hơi mệt thôi.

      khẽ thở dài, điệu bộ mệt mỏi hơi nghiêng người về trước dựa thẳng vào nàng. Chu Ngọc thè chiếc lưỡi bé xinh, đôi má từ hồng nhuận chuyển sang cà chua chín, buồn cười quở trách: - Ngươi sắp dựa ngã ta rồi. - Hắc Nghiêm Quân phụt cười, đứng ngay ngắn sau đó ẵm nàng tay, quay người thẳng vào Minh Cung, rất muốn cùng nàng vận động.


      Mồ hôi nhễ nhại thấm ướt đôi bờ vai tuyết ngọc của nàng, Chu Ngọc cuộn tròn nép vào người Hắc Nghiêm Quân, dụi dụi mái tóc trắng mềm vào lòng ngực trần của . Nghiêm Quân nâng khóe môi tạo nên nét cong uyển chuyển, khoảnh khắc kề bên nàng luôn làm hạnh phúc, hương thơm hoa đào vương mái tóc bạch kim của nàng. Đôi mắt hổ phách ánh lên tia sáng tựa tinh tú, chiều, Hắc Nghiêm Quân kề sát đôi môi bạc thần ve vãn, trườn quanh mắt nàng.


      Chu Ngọc cảm thấy nơi đó rất nhột, nàng rụt cổ lại, khanh khách cười vang: - Nghiêm Quân, ta là ngọc thố, ngươi lại là mãng xà. Vậy con của chúng ta chẳng phải mình rắn đầu thỏ hoặc ngược lại sao?.


      Hắc Nghiêm Quân dừng ngay động tác ân ái, khóe mắt giật giật, mặt liền méo xẹo, Chu Ngọc biết cách phá thăng hoa mùi mẫn giữa hai người mà. Tại sao nàng lại có cái suy nghĩ quá xa như thế? Nghiêm Quân nằm vật ra giường, tay cóc lên trán nàng: - Xàm ngôn.


      Sau đó ôm nàng vào lòng, bịp luôn cái mồm của nàng lại, kẻo nàng lại hỏi ngớ ngẩn khác. Ví như tại trong đầu nàng có điều vô cùng thắc mắc. Tiểu bảo của hai người khi sinh ra phân biệt nam nữ thế nào? Khi mình nó là rắn mà đầu lại là thỏ.


      Biết chắc nàng nghĩ điều gì quái gỡ, thở dài ngán ngẫm, buông miệng nàng ra, Hắc Nghiêm Quân vuốt mặt mình, mệt mỏi lên giọng: - Ngủ , ta rất mệt!.


      - Ừ. Mà khoan , ta muốn gặp An Dĩ Phong để...


      Lời chưa dứt nàng bị Nghiêm Quân biến trở về nguyên hình, kẹp chặt vào lòng, giọng hung hăng ra lệnh: - Ngủ.


      Chu Ngọc ngoan ngoãn nhắm chặt hai mắt lại, viền mắt tròn xoe như viên bi rưng rưng nước. Tại sao lại mắng nàng như thế? - Việc mắng nàng cũng bởi tên An Dĩ Phong kia, vừa mới cùng mây mưa xong, chưa bao lâu muốn tên kia hầu hạ rồi.



      Đầu óc Nghiêm Quân quá đen tối, An Dĩ Phong chỉ đơn giản là vật nuôi của nàng thôi, gặp trước khi ngủ có gì là sai đâu.


      Nàng tinh nghịch dùng tai thỏ dụi vào lòng ngực ngừng, thấy có phản ứng nàng được nước làm tới, lần này là lưỡi thỏ của nàng thè ra, liếm lấy từng ngón tay thon dài hơi chua vì mồ hôi của Nghiêm Quân. Lòng nóng như lửa đốt, cố gắng ngủ nhưng thể, nàng cứ quậy phá thế này sao kiềm lòng nổi. Đấu tranh kịch liệt rối bời tâm tư, đành thở dài buông nàng ra, bế nàng qua phòng An Dĩ Phong, còn bản thân biến đâu mất dạng.


      Lúc sau trở về phòng, ngọn nến được nàng châm lại, bóng dáng kiều diễm nằm gọn giường, hơi thở đều đều khiến mị lòng, ôm nàng chặt. Chu Ngọc bừng tỉnh, tay quờ quạng lòng ngực Nghiêm Quân: - Ngươi lạnh quá!.


      - Ừ. - Hắc Nghiêm Quân dùng chăn bao chặt nàng lại rồi mới đặt vào lòng mình, nhắm chặt mi tiệp, cùng nàng vào cõi mộng.



      Sáng sớm tinh mơ mở mắt dậy, đôi tay đưa lên theo thói quen, từng ngón tay tìm kiếm hơi ấm bên cạnh mà vuốt ve, bỗng mắt mở trừng, quay đầu nhìn quanh mới hay ra Chu Ngọc biến đâu mất tiêu rồi. Hắc Nghiêm Quân sợ nàng rớt giường, liền chúi người về mé giường nhưng chẳng thấy nàng đâu. Chợt từ đâu vang lên giọng cười lảnh lót như chim vàng :


      - An Dĩ Phong, ngươi đến đây mau lên.


      Hắc Nghiêm Quân đầu đầy sấm chớp.


      Y phục chỉnh tề, tà áo đen huyền ảo bay trong gió, chắp tay sau lưng, dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng bước lại gần nàng. Chu Ngọc vẫn ham vui mà hề hay biết núi lửa băng lãnh sắp phun trào, An Dĩ Phong cõng nàng vai, mặt hề rơi dù chỉ giọt mồ hôi, môi vẽ lên đường cong hoàn hảo, ánh mắt say mê ngắm nhìn nụ cười, mái tóc lẫn đôi tay xinh đẹp nghịch ngợm xây tổ chim.


      - E hèm... Hai người làm gì vậy?.


      Hắng giọng, mâu quang tóe lửa của có thể giết chết An Dĩ Phong trong tích tắc, Chu Ngọc nghe giọng rất hồn nhiên từ vai Dĩ Phong ngã nhào vào lòng Hắc Nghiêm Quân. Và hành động đó làm cho đỉnh đầu Nghiêm Quân mây đen vây kín - Nơi đó của nàng lúc ngã xuống qua khu vực nào mặt An Dĩ Phong?.



      - Xem ta xây tổ chim én có đẹp ?.


      Nàng chỉ ngón tay lên thân cây cổ thụ ngàn năm tuổi, thân cây to sần sùi xấu xí, nhưng những tán lá lại to dày, xanh mướt tươi mát khiến lòng người thanh thản. giờ đôi mắt nảy lửa màu đỏ hung của Hắc Nghiêm Quân phóng ngàn tia lao đến An Dĩ Phong, nộ khí cuồn cuộn dâng trào, chỉ cần khắc đối mặt nữa thôi, bóp chết sau đó là đem cái đầu của Dĩ Phong làm ghế ngồi.


      - Hắc Nghiêm Quân.


      Thấy cứ đứng đơ ra, cơ thể tỏa ra hàn khí bức người lạnh toát, chưa kể dáng vẻ như sắp giết chết ai đó dọa nàng đến rối rắm. Chu Ngọc kêu Nghiêm Quân vài lần, lúc nàng mệt rồi thèm kêu nữa mới cuối đầu nhìn nàng, giọng phẳng lặng: Ừ?.


      - Ngươi quan tâm lời của ta.


      Giận dỗi, nàng khoanh tay quay mặt về hướng khác. Đôi má phúng phính của Chu Ngọc làm muốn cắn, nhéo đến thôi, Hắc Nghiêm Quân xoay người nàng lại, nhàng hỏi: - U Minh làm gì có chim én bay qua? Nàng xây để ai dùng?.


      Nghe hỏi đến tác phẩm, Chu Ngọc suy nghĩ vài phút, bỗng khuôn mặt sáng lạn, cười tươi như hoa đánh mắt đến bóng dáng Tiểu Điểu đương bỏ cơm cháy vào những chiếc lá cuốn lại: - Cho Tiểu Điểu ở.


      Tiểu Điểu vừa nghe tới tên, lông ở cánh chim dựng đứng, lòng bàn tay rịn mồ hôi lạnh, hát hò rất vui vẻ giờ chẳng khác nào khóc, mắt ngó quanh tìm cơ hội bỏ chạy. Nhưng bước chân chưa kịp rời bị cái phẩy tay của nàng cuốn lại gần:


      - Tiểu Điểu, ngươi chui vào thử .


      Tên mỏ quạ nuốt nước bọt, nhìn lên ngôi nhà bằng gỗ xiu quẹo, xíu, nhìn đủ biết cái đầu thôi cũng thể nào chui vừa. là làm khó người ta quá mà!.


      - Nữ Vương hay là người để hạ thần bắt chim én về cho nhé!.


      Chu Ngọc lắc đầu: - Ta muốn ngươi cơ.


      Đôi mắt liền hướng đến Nghiêm Quân và Dĩ Phong cầu cứu, nhưng hai người đó làm như quen biết , Tiểu Điểu khóc ra nước mắt, lầm lủi biến về nguyên hình, đập cánh cố gắng chui vào cái tổ mang tên nhà dành cho chim én đó. Và rồi...


      "Quác

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 9: Hiểu Lầm Lẫn Nhau


      Tiếng kêu thảm thương não lòng đó chính là của Tiểu Điểu, đây đích thị phải tổ mà là bẫy chim. Chu Ngọc hớn hở vỗ tay cười đến nước mắt lưng tròng. An Dĩ Phong cũng bụm miệng cười chế giễu tên mỏ quạ ngu xuẩn.


      Còn Hắc Nghiêm Quân chỉ cười hắt lần duy nhất, tay khẽ bóp lấy cánh mũi xinh của nàng, mắng : - được nghịch ngợm nữa.


      Chu Ngọc nhịn được cười, cứ lăn bò lết dưới đất, miệng cười đến vung vãi nước dãi khắp nơi. Nghiêm Quân thể trị được căn bệnh rảnh rỗi sinh nông nỗi của nàng được, đưa tay giải cứu Tiểu Điểu, phải tốt lành gì đâu, mà chút nữa trao đổi hàng hóa, có tên mỏ quạ ai gánh đống hàng nặng ngàn cân kia đây?.


      Chiều đến, Hắc Nghiêm Quân xin cáo từ mọi người ở bữa tiệc rượu của Hoàng Thiên Vũ, lúc trở về may thấy được cảnh ân ái mặn nồng, An Dĩ Phong xoa nắn nhàng từng ngón chân mịn màng tinh tế của Chu Ngọc, nàng nằm ngửa mặt lên trời, miệng ngừng cười vui vẻ. Lòng Nghiêm Quân đau như cắt quay đầu bỏ , rất muốn chạy đến giết tên sủng nam đó, nhưng mà lại thể làm được. Hắc Nghiêm Quân lấy tư cách gì để ngăn cấm nàng đây? Cận thân? Tư tế? Hay người tình đêm đêm cùng nàng say sưa giường?.



      Bóng dáng to lớn đơn của dạo trong màn đêm hiu hắt nơi U Minh, gian yên tĩnh, mọi thứ vắng lặng lạnh thấu xương. Nghiêm Quân dừng lại bên cạnh cổng U Minh, nơi dòng thác lửa vẫn chảy dài, nóng rực giúp xoa dịu cơn lạnh này, nhưng tại sao thể nguôi ngoai nỗi tủi hổ trong lòng.


      Ánh mắt lưu chuyển màu đỏ hung, mái tóc dài óng ả lướt trong gió, màu sắc đỏ tựa máu quỷ dị lượn lờ giữa trung khiến người khác khiếp sợ. Bỗng bàn tay mềm mại của ai đó đặt lên vai , khẽ xoa dịu.


      Hắc Nghiêm Quân tưởng là Chu Ngọc tìm , chắc nàng nghĩ giận nên cố tình lấy lòng đây mà, nhắm mắt thèm đoái hoài đến nàng, để xem nàng giở chiêu gì. Bàn tay mềm như lụa lướt xuống khuôn ngực , nhàng trườn quanh, trêu đùa lòng ngực . Hắc Nghiêm Quân bị kích thích vụng về mà căng cứng người, dùng lực mạnh kéo nàng từ sau vào lòng. Hai mắt ngạc nhiên hỏi: - Ngươi là ai?.


      Người trong lòng chưa kịp trả lời, Nghiêm Quân như chết đứng tại chỗ, vai Chu Ngọc khoác lớp y phục trắng muốt, từng sợi lông sói bạc ôm lấy khuôn mặt trắng bệch của nàng, viền mắt hoen đỏ đầy tức giận: - Hắc Nghiêm Quân.


      Nàng nắm chặt đôi tay, bước chân gấp gáp chạy đến cạnh , bàn tay nhắn của nàng phẩy lập tức lốc xoáy nổi lên cuốn lấy nữ tử cuối đầu thẹn thùng trong lòng Nghiêm Quân bay thẳng vào thác lửa. Nghiêm Quân còn ngây người, lực đạo của nàng quả rất mạnh kéo mạch trở về Minh Cung:


      - Ngươi dám làm lỗi với ta sao?.


      oan uổng, lúc đó buồn bực quá nên lơ là, quên mất hơi thở tanh nồng mùi rượu của kẻ quyến rũ ấy thể nào là Chu Ngọc. rành rành, dù có chối cũng có làm được gì đâu, im lặng nhìn nàng tức giận. Muốn lấy lòng mỹ nhân tức giận, đưa tay định kéo nàng vào lòng. Chu Ngọc liền lùi ra xa: - Ta cấm vận ngươi.


      Sau đó chạy ào ra ngoài, tạo kết giới nhốt ở luôn trong Minh Cung.


      Hắc Nghiêm Quân buồn rũ rượi tựa lưng vào thành giường, nữ nhân tức giận chẳng khác nào tiểu nhân, cả hai loại người đó điều thể dỗ được. Vì họ thèm lý đâu, Nghiêm Quân thẫn người cứ ngồi yên mắt chăm chăm nhìn về phương vô định, rượu ngấm vào làm buồn ngủ mà thiêm thiếp rơi vào mộng.


      Khi nãy Chu Ngọc cùng An Dĩ Phong vui vẻ chơi trò tù xì ai thua phải bóp chân cho kẻ thắng, mấy mươi trận nàng luôn thắng . Chợt nhìn trời tối mà Nghiêm Quân chưa về, nàng lo lắng tìm , bởi lúc nàng biết hôm nay ở Phượng tộc tổ chức tiệc rượu. Nghĩ rằng uống nhiều say khướt thấy đường về nàng mới vội vã tìm. Ai ngờ đâu lại thấy cảnh nam nhân của nàng đương cùng nữ nhân khác tình chàng ý thiếp, sắp đến màn cao trào bị nàng bắt quả tang.



      Chu Ngọc chiếm tiện nghi An Dĩ Phong, nàng tựa vào lòng khóc ngừng, An Dĩ Phong được nàng mở tâm thức, ký ức mấy trăm năm trước đều nhớ rất ràng, bàn tay vuốt mái tóc bạch kim của nàng, ngừng an ủi: - Chưa nghe giải thích sao ngươi có thể chắc chắn Xà Quân phản bội. Huyết Thố, rất ngươi.


      Nàng ngước nhìn An Dĩ Phong, đôi mắt ngập trong thủy tinh long lanh, tim nàng đau, hình tượng của Hắc Nghiêm Quân đều sụp đổ trong lòng nàng. sao có thể là người như thế... , sao có thể là như thế? Chu Ngọc bẽn lẽn cười: - Ta tận mắt thấy mà.


      An Dĩ Phong bất đắc dĩ, lòng cảm thán - phải giúp hai kẻ si tình ngu muội này trở về bên nhau thôi.


      - từng với ta, người chỉ có mình ngươi, dù có phải phản bội tất cả người xung quanh. Duy chỉ mình ngươi vĩnh viễn thể dối lừa dù chỉ lời.


      Chu Ngọc càng khóc to hơn: - Nhưng hành động thân mật với người khác chứ có dối ta đâu.


      An Dĩ Phong cười ra nước mắt.


      Hôm sau, Chu Ngọc mở kết giới cho Hắc Nghiêm Quân tự do lại nhưng luôn làm mặt xa cách, nàng như tuyên bố chiến tranh lạnh với vậy. Nghiêm Quân trầm tư, muốn rồi lại thôi, hơn ngàn năm qua làm cho nàng biết bao nhiêu chuyện, cả khi minh bạch nàng cũng nhận ra sao? Lòng thất vọng, đau buồn biết bao nhiêu, cùng Tiểu Điểu đến gặp Hoàng Thiên Vũ trao đổi rượu và băng lạnh. Lúc trở về thấy nàng ngồi bên hồ dã sơn, đôi chân trắng đung đưa nghịch nước, làn da nàng trắng hồng tinh tế tựa như búp bê sứ khiến người ta chỉ có thể nhàng nâng niu, nếu như lỡ tay liền có thể làm nàng bị thương mà vỡ tan.


      - Giải thích cho nàng ấy hiểu lòng ngươi .


      Giọng An Dĩ Phong vang từ sau lưng Nghiêm Quân, đừng khoanh tay, lưng tựa vào gốc cây đào mảnh mai, khóe môi thoáng ý cười. Hắc Nghiêm Quân lắc đầu: - trải qua biết bao chuyện, ngay cả lòng tin nàng ấy cũng lời biện minh cho bản thân còn có tác dụng sao?.


      - Ta từng với ngươi, nếu biết nắm lấy khi còn có thể khi mất rồi, đừng hối tiếc.


      Nghiêm Quân thoáng kinh ngạc, cười buồn: - Nàng ấy giúp ngươi lấy lại ký ức rồi.


      An Dĩ Phong ôn hòa :


      - Xà Quân, Huyết Thố rất ngươi.


      rồi liền rời để lại gian cho hai người bọn họ. Bước chân Hắc Nghiêm Quân chưa được ba nấc bị An Dĩ Phong giật ngược lại, tường tận buổi tối hôm ấy xảy ra những gì cho Nghiêm Quân nghe.


      Khi nghe xong Nghiêm Quân rất xấu hổ, lòng hối hận vì nghĩ nàng tìm An Dĩ Phong cốt muốn cùng ta mây mưa, ai ngờ chỉ xem là người bạn tâm giao, vật nuôi ra oai khiến đám tiên nữ kia liếc mắt đến Hắc Nghiêm Quân nữa.


      Nỗi lòng nàng, sao lại thấu được thế? Có lẽ nàng luôn tỏ ra vô tư lự làm cũng đơn giản hóa lời , hành động, cử chỉ của nàng.


      - Chu Ngọc.


      Hắc Nghiêm Quân bước đến gần nàng, đôi tay to ấm áp lên vai nàng, kéo nàng vào lòng.


      Chu Ngọc còn hờn dỗi, nàng để bụng rất lâu nên thèm trả lời, tiện tay xô ra. Hắc Nghiêm Quân kê sát khuôn mặt lại gần má nàng, giọng chân thành, tha thiết: - Chu Ngọc, ta sai rồi.


      hé môi, hơi thở ấm nồng vờn quanh cổ nàng, Chu Ngọc khuôn mặt hồng nhuận, vành tai đỏ gấc cuối đầu đáp, Nghiêm Quân mút vào vành tai nàng: - Ta sai rồi.


      Chu Ngọc bị trêu đến nhột, lòng nóng bừng bừng như lửa đốt, khó chịu khi ngàn con kiến cứ bò khắp người: - mà xin lỗi tình nhân của ngươi ấy.

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 10: Viên Mãn Nồng Tình Ái

      Hắc Nghiêm Quân lại lần nữa cắn vành tai nàng, giọng ủy mị: - Ta nào có ai ngoài nàng. Chu Ngọc, ta nàng.


      Chu Ngọc lau nước mắt:


      - Nhưng ta thấy ngươi ở cùng nữ tử khác, tay trong tay, thân kề thân nữa.


      - Lúc đó ta tưởng người đến là nàng và phải nàng cho người ta thành thịt xiên rồi sao?.


      bắt đầu thuật lại từng việc xảy ra vào tối đó, những lời rất lại khớp với nhau tìm ra được sơ hở nào. Chu Ngọc hừ lạnh vài tiếng, mặt quay chỗ khác, lòng còn ấm ức dù nhận ra làm gì sai hay có lỗi với nàng cả.


      Cải tà quy chánh cho tiểu nhân là việc khó, dỗ giai nhân giận dỗi lại làm việc vô cùng khó, lần trong đời ra câu kinh thiên động địa: - Ta nguyện cả đời làm sủng nam cho nàng, đừng giận nữa, ta hứa từ nay về sau hòa thuận với tên sủng nam An Dĩ Phong kia.


      Mặt nàng tức giận, đanh giọng quát: - cần.


      - Vậy thuận theo ý nàng, muốn bao nhiêu sủng nam cũng được, đừng giận nữa mà.


      Đây là chiêu của An Dĩ Phong chỉ , nữ nhân giận rất bướng, nhường nhịn và đặt ra quyền lợi cao chắc chắn nàng chịu, mà phải cho nàng quyền lợi tối thượng nhất. Chu Ngọc tái mặt, xô ra: - Ta bảo cần mà.


      An Dĩ Phong bảo chiêu này của rất hiệu quả, trăm lần sử dụng hết chín chín lần thành công, tại sao nàng vẫn cứ cáu bẩn, còn giận dữ hơn lúc nãy nữa, Hắc Nghiêm Quân giờ nhận ra, nàng chính là trường hợp bất hảo trong trăm lần kia: - Hay nàng muốn bắt luôn cả tên gà trời Hoàng Thiên Vũ về?.


      - Đáng ghét, ta bảo cần có nghe hả?.


      Thở dài, hết cách, giọng đượm buồn, dịu dàng xoa dịu cố chấp trong nàng: - Chu Ngọc nàng muốn gì ta cũng đều làm hết. Cả sủng nam ta cũng chịu làm rồi đây.


      Chu Ngọc nhảy đong đỏng: - Ta cần ngươi làm sủng nam, ngàn vạn lần cần.


      Lòng chùng sâu buồn bã, tên An Dĩ Phong được còn lại thể, nàng nhất quyết cần , phải chăng nàng rất giận. Hắc Nghiêm Quân im lặng, đôi tay buông thỏng giữ gấu y phục nàng, mâu quang huyết dụ phảng phất nỗi buồn lạnh lẽo. Chu Ngọc nhìn thấy ngu ngốc hiểu lời nàng, tức giận thèm giữ hình tượng, nàng lớn giọng:


      - Ngươi chỉ được làm phu quân của ta thôi. cho cũng cần ngươi làm sủng nam hay bắt thêm về cho ta nữa.


      nhanh ngước mặt đối diện đôi má đỏ hơn cả tóc của nàng lúc này, có từ nào có thể diễn tả niềm vui sướng hạnh phúc trong tim lúc này được. biết mình có nghe lầm hay , Hắc Nghiêm Quân bán tín bán nghi: - ?.


      Cuối đầu e thẹn, nàng lí nhí như chỉ mình nàng nghe: - .


      Chỉ chữ của nàng cũng đủ làm vui mừng đến phát điên, Nghiêm Quân bế nàng tay quay vòng. Khiến Chu Ngọc chóng mặt hoa mắt, chịu hết nỗi liền trở về nguyên hình. Đương lúc tên mỏ quạ ngang nhìn cảnh này, sợ đến hồn phách bay loạn, miệng oanh oanh la lớn.


      - Xà Quân ám sát Nữ Vương.


      Đúng là lời của như mạng internet dưới trần, truyền nhanh với tốc độ chóng mặt, An Dĩ Phong nhanh tay cứu giúp bụm mồm Tiểu Điểu lại, nhưng dù có nhanh đến đâu nữa bọn chúng ở U Minh luôn hoạt động tám đến công suất cao nhất. Chưa đến khắc bọn chúng tề tụ đông đủ đứng thành hình tròn nhìn Nữ Vương dưới hình dạng ngọc thố, đôi ngươi còn chưa hết quay cuồng.


      Hắc Nghiêm Quân rất hân phấn, hạnh phúc đến điên cuồng nên chẳng tâm đâu để ý xung quanh chúng bàn tán rất xôn xao. Lúc Chu Ngọc hết choáng trở về nguyên hình liền cắn vào tay Nghiêm Quân mấy cái, nhưng da chắc mà răng nàng lại quá yếu thể cắm sâu vào được.


      - Các ngươi bàn cái gì, tán cái gì? Có tin ta cho nhịn đói, tịch thu tài sản hết luôn hử?.


      Nàng liếc từng tên đến rét lạnh, cả đám chẳng làm được tích gì liền giả vờ bận việc chạy trối chết, duy chỉ tên mỏ quạ bị An Dĩ Phong giữ lại cách nào sải cánh trốn thoát, vẻ mặt mếu máu sắp khóc:


      - Nữ Vương tha mạng.


      Chu Ngọc nàng vui cũng thèm chấp, phẩy tay tạo nên lốc xoáy cuốn tên mỏ quạ chết tiệt quay mòng mòng hơn trăm vòng, đến khi lốc tan nằm ngất đất, miệng ngừng sùi bọt mép - Đáng đời!.


      - Nghiêm Quân, chàng thành khai báo, năm nay chàng được bao nhiêu tuổi?.


      Lúc nàng gặp , đoán dữ lắm cũng chừng ngàn hai trăm mấy năm tuổi thôi, tính đến giờ cho cao nhất cũng hai ngàn hơn, nhưng lúc giết chết Minh Vương dễ như trở bàn tay, lòng nàng có chút hoài nghi. Thuật phân thân và nhiếp hồn phải ai cũng có thể làm được, dù có giỏi đến mấy mà đạo hạnh chưa đến ba ngàn năm, tuyệt đối thể sử dụng. Thêm việc trong người có Hỏa Linh Tinh thất truyền hơn trăm vạn năm trước. Nàng ngu ngơ, biết lâu như vậy mà cả tuổi cũng chưa hề hỏi .


      Hắc Nghiêm Quân cũng muốn giấu nàng:


      - Ta hơn mười ngàn năm tuổi, lúc gặp nàng mang trong mình vết thương nặng, cũng bởi vì Hỏa Linh Tinh và Xà Đao, ta giao chiến với Minh Xà để giành lấy.


      phen choáng ngợp, nàng bái phục Nghiêm Quân, những tài giỏi mà còn vô cùng cực kì tài giỏi nữa. Nàng cười ngọt ngào tựa vào lòng , đôi má non mịn trắng sữa dụi dụi , Hắc Nghiêm Quân thương vuốt tóc nàng, sống hơn mười ngàn năm, những thứ có được rất ít nhưng mất lại quá nhiều, nhưng sống đến tận bây giờ mới nhận ra mọi thứ từng muốn giành lấy hay có được đều thể bằng nàng.



      Chu Ngọc phát thiệp mời đến Thiên Giới, Phủ lẫn Long Cung bắt buộc tất cả phải dự đám cưới của nàng và đông đủ. Hoàng Thiên Vũ lúc nhận được thiệp mời dở khóc dở cười, nhất quyết thèm - thiệp mời, nàng cư nhiên ghi "Mời con gà trời có bộ lông xấu nhất Phượng tộc tên Hoàng Thiên Vũ".


      Nhưng mọi lý do thoái thác của Thiên Vũ đều bị nàng bác bỏ, nếu đến tất cả giao dịch của U Minh và Thiên Giới bị hủy. Thấy thế phải ngậm đắng nuốt cay, giấu giọt nước mắt vào trong mà dự lễ cưới linh đình.


      Hôn lễ diễn ra rất vui vẻ, ngàn lời chúc tụng từ khắp bốn phương, Chu Ngọc xinh đẹp quyến rũ trong vũ y trắng thuần khiết - Đúng ra là màu đỏ nhưng nàng nhất quyết chịu, vì nó đẹp.


      Còn Hắc Nghiêm Quân vẫn tà áo đen bay lượn trong gió, ánh mắt đỏ hung lưu chuyển tựa làn khói mê đắm ngắm nhìn Chu Ngọc. Buổi tiệc kết thúc, ai trở về nơi nấy, chúng ma là bợn nhậu rủ rê vài bậc tiên gia tiếp tăng hai, ba,... Mỏ quạ say bí đường, lủi nhầm phòng An Dĩ Phong bị đánh đến khóc gọi mẹ, chạy méc Chu Ngọc. Lúc này nàng cùng Nghiêm Quân tình nồng ý đậm bị tên đần độn quấy rối, cái phẩy tay nàng cho bay tít tận Long Cung. An Dĩ Phong được nàng giúp đỡ, quyết tâm tu tiên, tàn lễ cưới liền lập tức cùng Hoàng Thiên Vũ đến Thiên giới học đạo.


      Trong phòng tân hôn:


      - Nghiêm Quân.


      - Ừ?.


      - Chàng nghĩ con mình là trai hay ?.


      ôn nhu hôn lên mi mắt nàng: - Sao lại nghĩ xa vậy?.


      Chu Ngọc chu môi xinh, đánh vào lòng ngực , tay nàng đặt dưới bụng, má ửng hồ thẹn thùng trong mùi rượu nồng hòa lẫn hương hoa đào dịu dàng. Hắc Nghiêm Quân ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn nàng rồi lại nhìn xuống chiếc bụng phẳng lặng, giọng giấu nỗi vui mừng: - Có là?.


      Nàng gật đầu, hỏi lại : - Chàng thích con trai hay ?.


      cười ngoác cả mồm, hạnh phúc dâng trào như sóng biển ngừng dồn dập khiến lụy tình ái, nếu đây là mơ chẳng muốn tỉnh dậy đâu: - Trai hay ta đều thích cả.


      Hôn vào chóp mũi cao nhắn của nàng, đôi mắt ngập tràn say mê, dịu dàng vén sợi tóc mai bên má nàng đương nằm loạn. Chu Ngọc cười tươi như hoa, nàng xinh đẹp mỹ miều, tinh quái hỏi:


      - Vậy khi sinh ra sao có thể phân biệt nam hay nữ? Liệu có mình rắn đầu thỏ ?.


      Buồn cười, Hắc Nghiêm Quân cóc vào trán nàng: - Xàm ngôn.


      Chu Ngọc cố tình trêu , nàng bật cười sảng khoái, đôi tay mềm mại như xương quấn lấy cổ , nàng khẽ nhấc đầu liếc quanh cổ , ngừng mân mê đùa nghịch mái tóc dài hung đỏ rực rỡ trong bóng tối. Hắc Nghiêm Quân bắt đầu thở dốc, đè nàng xuống, hôn lên xương quai xanh nàng rồi lê chiếc lưỡi ướt át lên vành tai nàng, mút , tiếng khàn đục, mị hỏi:


      - Chu Ngọc, nàng có ta ?.


      Đấm tay nàng đánh vào lưng :


      - , ta lấy chàng làm gì? Ta chàng từ lúc chỉ là tiểu ngọc thố chưa thành người, và đến bây giờ tận vĩnh cửu xa xôi vẫn mãi mãi chàng.


      Hai đôi tay đan vào nhau chặt, bao phủ lấy nàng trong vòng tay rộng lớn ấm áp, nguyện nàng vĩnh viễn đổi thay. Hạ bờ môi bạc thần, mút lấy tinh hoa mật ngọt môi nàng, lời hứa hẹn tựa khắc cốt ghi tâm, Hắc Nghiêm Quân vô cùng kiếp duy chỉ hướng về Chu Ngọc nàng mà thôi.


      ~ Hoàn ~

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 37: Lễ Cưới (1)

      Dương Hạ Vũ ngồi ghế xoay, chán chườn chống tay nơi cằm, mắt hướng về phía màn hình máy tính. Thông tin về Lý Mẫn Hạo tràn ngập các mặt báo, theo đó là khuôn mặt Lý Mẫn Hào điên điên dại dại bước bên cạnh, Lý Tư đầu đoàn người ánh mắt vẫn cáo già như xưa. Nhưng đôi mắt Vũ chợt khựng lại phía sau lưng em nhà họ Lý - Bóng dáng Lưu Hạnh Trang yếu ớt theo, cổ tay bị xích lại bởi sợi trong suốt rất mỏng khó nhìn thấy nếu như trong tấm hình này có biến. Đúng vậy, đầu dây trong suốt đương nằm trong tay Mẫn Hào, cậu ràng công khai bắt cóc trước bàn dân thiên hạ mà ai nghi ngờ nhìn ra.


      Rầm


      - Chết tiệt!.


      Cánh cửa phòng sách bị đá phăng ra bằng lực đạo rất mạnh, tiếp theo đó là câu chửi của Lưu Ngọc Thái, tức đỏ mặt bước vào, đôi tay siết chặt vẻ hung hãn:


      - Tên chó chết Lý Mẫn Hào giữa thanh thiên bạch nhật dám sỉ nhục Lưu gia.


      Xoa xoa thái dương, Hạ Vũ đau đầu lại gặp thằng chiến hữu miệng to hơn cả cái bô, xoa tay vào nhau hỏi:


      - Mày tính làm gì?.


      Ngọc Thái dậm chân ngồi xuống ghế đối diện, mắt hằn lên tia máu đỏ:


      - Tất nhiên là đem chị tao về. lẽ để chúng sỉ nhục Hạnh Trang, chơi đầu Lưu gia tao sao?.


      - Tao hỏi kế sách - Hạ Vũ đáp:


      - phải bọn chúng muốn là Liễu Bảo Trân? Đưa con bé cho chúng để đổi Hạnh Trang. Cha đẻ của nó cũng chỉ nhìn vào cái khoản tiền khổng lồ bị mày rút sạch thôi.


      Nhếch mép, Dương Hạ Vũ cười nham hiểm, mắt khẽ biến thể mưu kế sắp đến, dùng Liễu Bảo Trân để bắt Lý gia rơi vào bẫy bắt cóc giữa bàn dân thiên hạ, khi đó chỉ cần lật úp khiến chúng bại sản. Và lúc đó chỉ cần khơi lại cái chết của Liễu Hạnh Như, vị tiểu thư có tiếng tâm như thế thể làm cho người ta lưu tâm, phẫn nộ - Tất nhiên có cả việc tranh giành.


      Hoa Thiên Tuyết vui vẻ nhận lại Dương Thiên Hải và Liễu Bảo Trân từ tay Dương Tính, ông ấy quyến luyến chịu cứ ôm khư khư hai đứa chơi đùa. cười toe, nhàng dỗ ngọt:


      - Ngày mai hai cháu lại được gặp ông nội nữa mà, rồi sau đó là tới tận tháng nha.


      Mai chính là lễ cưới của Hạ Vũ và Thiên Tuyết, khi tiệc tàn hai người hưởng tuần trăng mật để lại cháu cho Dương Tính trông nom. Ông nghe có lý cũng gật đầu dặn dò:


      - Con nhớ cho bọn trẻ ngủ sớm, đừng để chúng thức quá khuya!.


      - Con biết rồi ạ.


      Dương Tính cười phúc hậu, cầm lấy tay :


      - Ba rất vui vì cuối cùng Hạ Vũ cũng nhìn ra được đường lối về cho nó, sau này phải khổ cho con rồi.


      Hoàn toàn trái ngược với hình ảnh uy nghiêm tivi, Chủ tịch Dương quả người hiền lành, lương thiện và rất hòa nhã, Thiên Tuyết nhìn ông đầy kính phục, gật đầu ngoan ngoãn. Dương Tính rời , vẫn còn nhìn theo bóng xe ông, người cha mẫu mực, người ông thương con cháu, vậy tại sao lại sinh ra thằng con trời đánh như thế? Nhưng cũng phải bàn lại, Hạ Vũ thông minh, giỏi giang kém cha là bao nhiêu. Hổ phụ sinh hổ tử.


      Bỗng bàn tay ai đó đặt lên vai , xoa , giọng ôn nhu hé mở bên tai:


      - Em mơ tưởng về ai?.


      phì cười, quay đầu hôn lên bờ môi , tinh nghịch trả lời:


      - .


      Bảo Trân đôi mắt ngây thơ nhìn hai người lớn âu yếm cũng bắt chước theo, Thiên Hải khóc thét khiến Tuyết và Vũ giật thóp người nhìn xuống. Khuôn mặt cả hai bần thần chợt giãn ra phá lên cười to.


      bé này bạo ngược mà, mới tý tuổi đè con trai người ta ra hôn rồi, Hải sợ sệt bé bỏng ôm lấy chân mẹ, cả khuôn mặt đỏ gấc trong đáng muốn cắn mấy phát. Tuyết đưa Hải cho Vũ ẵm, bản thân phải ôm lấy bé con làm loạn, bàn tay bé của Trân cứ nắm lấy mới tóc mỏng ngắn đầu Hải buông, có đánh chết cũng thể tách rời. Ờ ... Lúc bô mới nới lỏng chút.


      - Được rồi, Trân bỏ tay ra khỏi Hải , dì cho con kẹo nha.


      Tiếng nghĩa của Trân vang lên:


      - Kẹo Hải... Trân muốn kẹo Hải...


      Dương Hạ Vũ đầu óc được trong sáng, nghe thấy liền bụm chặt nơi giữa hai chân của Thiên Hải lại, môi mím trừng mắt với Bảo Trân. Thiên Tuyết dở khóc dở cười, nó còn như thế làm gì biết suy nghĩ lệch lạc, chỉ có mới là suy bụng ta ra bụng người thôi.


      Sáng hôm sau.


      Hoa Thiên Tuyết dậy rất sớm, xinh xắn trong chiếc váy bánh ngọt màu kem tuyết, tà váy trước ngắn qua gối nhưng tà sau lại phủ dài qua chân tầm mét mấy, chiếc váy đơn điệu được thiết kế riêng đầy vẻ quyến rủ, những đường viền ren được đính lên hàng hoa mẫu đơn. Tóc thả dài, uốn xoăn đoạn cuối đuôi tóc bồng bềnh đung đưa trước bầu ngực sữa, tay cầm bó hoa hồng màu tím nhạt. Trang sức người nhiều, chỉ đơn lẻ chiếc nhẫn cầu hôn, đôi khuyên tai, lắc tay và chiếc vòng cổ tinh tế, tất cả điều mang hình dáng hồ điệp.


      trang điểm , bởi làn da trắng môi cũng hồng nhuận tự nhiên, thích quá lòe loẹt trông chẳng khác con tắc kè hoa là bao, hương thơm cánh hoa hồng nhàn nhạt gáy cổ làm Hạ Vũ mê man đặt mãi cằm đó, tham luyến hít lấy từng hơi.


      Dương Hạ Vũ lịch lãm, phong độ trong bộ vest trắng, quần tây cùng màu cùng đôi giày đen trang trọng, vuốt mái tóc, giữ nếp bườm ngựa, khuôn mặt vuông vức góc cạnh được ra nét hơn, dưới ánh sáng rực rỡ trong thu hút đến bức người. Sống mũi cao, đôi môi đỏ lựu, đôi vai rộng cùng dáng vẻ to cao, đứng bên như bao phủ, ủ ấp, che chở vật gì đó bé yếu đuối lắm.


      - Hạ Vũ.


      - Ừ?.


      - mưu gì sao? Hôm nay trông rất khác.


      ngừng lại đê mê, vẻ mặt tỉnh táo, sủng nịnh vuốt tóc :


      - Hôm nay là ngày vui của chúng ta, hồi hộp thôi chứ nào có thuyết mưu đâu đây.


      - Chắc ? Sao em lại lo quá!.


      - Chắc chắn, lừa em nữa đâu. Tin được ?.


      Nhìn thấy chân trong đáy mắt , thấy bản thân tồi tệ vì lo nghĩ chuyện đâu, gật đầu, hôn lên môi , mắt xin lỗi khẽ chớp mi tiệp, khóe môi vẽ vời đường chỉ mỏng. Hoa Thiên Tuyết thánh thuần, hiền lương chẳng hề mang theo tính toán mưu mô khiến Hạ Vũ chùng lòng, biết mình lừa , nhưng chắc chắn Bảo Trân được an toàn tuyệt đối.


      Chỉ là phải làm việc này. Phải khiến Lý gia tán gia bại sản mới hài lòng.


      Trước buổi lễ ai cũng âu lo bận rộn, Thiên Tuyết đứng cạnh Hạ Vũ hồi lâu cũng mệt, bản thân cần vào nhà vệ sinh chút, cười trấn an tâm tình rối bời của rồi bảo . quay lưng về phía Dương Tính cùng hai đứa .


      Hoa Thiên Tuyết bước vào nhà vệ sinh của nhà hàng năm sao, mọi thứ được trang hoàng lộng lẫy, cả nhà vệ sinh cũng rộng và sạch thơm ngát hương làm sao? Vừa bước vào liền chạm mặt Tố An.


      - Chào .


      Tố An thoáng đau, tức giận được kiềm lại trong lòng, phép lịch xã giao chìa bàn tay trước mặt Thiên Tuyết. Hoa Thiên Tuyết phải người thiếu lễ độ, người ta cố tỏ ra có chiến tranh mình đừng có khơi mào làm gì, cũng điệu đà đưa tay bắt lấy.


      Dù cả hai trao nhau nụ cười tươi như hoa, người khác nhìn vào cứ ngỡ họ hòa thuận cứ giống như bạn bè lâu năm gặp lại đầy hào hứng. Nhưng có ai biết trong lòng cả hai là cả ngàn cơn sóng thần, ngầm dâng trào nỗi chán ghét.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :