Chương 20: Bảo Bình - Bạch Dương P/s: Chương ngắn... ( và ) Bảo Bình và Bạch Dương bị bọn buôn người bắt năm Bảo chín tuổi, Dương bảy tuổi cùng với hai đứa em tội nghiệp mới chừng hai tuổi, bốn đứa trẻ vô tội sợ sệt chỉ biết ôm lấy nhau trong bóng tối khẽ nấc từng tiếng. Nhìn từng đứa trẻ khác bị đem bán, bị giết chết để bán nội tạng, bọn ác ôn đó làm những cảnh đó trước mặt những đứa trẻ khác. Đứa nào cũng hoảng sợ khóc thét đòi mẹ đòi cha nhưng càng khóc chúng càng đánh, hành hạ dã man hơn. Dương chỉ mới bảy tuổi nhưng lại trải qua việc kinh hồn làm thấm đẫm linh hồn trong sáng của , năm đó bị lôi ra ngoài, hoảng sợ níu lấy tay nhưng khi đó cũng chỉ là đứa trẻ, bị bọn chúng đánh trận nhừ tử, cả người nằm đừ ra nhút nhích nổi, nhìn mà gào thét. Van xin, vùng vẫy, đau đớn, tê tâm liệt phế, chỉ biết chịu đựng từng đòn roi của chúng, chưa kể còn bị chúng cưỡng bức khi mới nhiêu đó tuổi. Đau, rất đau, khi đó Dương biết mình bị gì chỉ biết bọn chúng làm rất đau. Đám người thõa thú tính bên trong đứa bé bảy tuổi thể chống cự, chúng cười đùa sỉ vả, bị bẻ gãy đôi tay vì tội vùng vẫy, huơ tay cào vào người tên cưỡng bức. -Chị...huhu..huhu... Xử ôm lấy chị khóc nấc, cậu sợ khi thấy người chị mình đầy máu, còn ngất từ lâu rồi. Bảo tức giận đấm mạnh tay vào tường, tuy mới chín tuổi nhưng là thằng con trai biết vừa mới bị gì, trách thân mình thể bảo vệ được , quặn lòng ôm chặt trong tay. Bóng tối quay quanh, Số phận đáng thương có ai hay?, Đau đớn, sợ hãi, nỗi ám ảnh để lại vết nhơ in sâu trong tiềm ức bọn trẻ, Nhưng đâu ai sống mãi trong đau thương... Đến ngày... Thiên sứ mang tên " Thiên Bình " chuộc bốn đứa nhóc ra, Cho chúng tổ ấm, cho chúng học như những đứa trẻ khác, tình thương của người bác lạ mặt tốt bụng khiến và dần có thể vượt qua ký ức tồi tệ kia. Ngoài học trong trường hai người còn được đào tạo các kỹ năng để tự vệ cho chính mình. Bảo Bình thích chiến thuật học cùng Sư Tử nhưng Sư ngoài bắn súng giỏi chiến thuật cứ như mớ bòng bong ấy. Bạch Dương ngày trước thể đánh trả vì quá yếu đuối, quyết định học hết tất cả loại võ, học cùng Song Tử nhưng tình là Song tuy thông minh nhưng học võ mãi mà thể đánh gãy nỗi miếng ván ép a. Bảo xem Dương như đứa em thân thương cũng như người con của riêng , nửa của đời mình. Năm học lớp tám có vài con dám bén mảng quanh , nắm đầu từng con cho chúng ăn đấm miết ai cũng bảo là "bà chằng lửa", ... có dữ vậy đâu a, có lần thế này. -Này tại sao cậu cứ lại gần Bảo hoài vậy? - Dương chống nạnh hai tay, hất mặt lên cao, hỏi. vuốt mái tóc dài tém gọn qua bên, giọng bình thản trả lời: -Tại tôi thích ảnh, là cái gì quái gì của Bảo mà cứ chen vào? -Tôi là người của Bảo. -Hừ thứ dữ dằn như cũng mơ làm bạn Bảo à!!! Thấy nụ cười khinh môi chị ta, xém tý nữa cho ăn đấm rồi nhưng nhớ lời thầy dạy với lớp :" được ăn hiếp người yếu hơn mình". Nhưng bỗng nhiên có con ruồi trâu bay vòng ve tóc chị xuống, Dương giơ tay định đập con ruồi ai ngờ... -Aaaaaaaaaa.... Chị ta ôm mặt la lớn chạy , vẫn cứ đứng in ra đấy mà nhìn chẳng hiểu cái gì cho cam a. Sau đó còn có tin đồn Dương tát vào mặt chị ba cái, buồn cười, đúng là đồ công chúa ổng ẹo hai mặt. Dối trá... Chuyện về Bảo và Dương cũng có bất cứ sóng gió nào, nó yên ả đến bình dị. , Cưng chiều, bao giờ hiểu lầm, Mười sáu tuổi Bảo theo Song đột nhập vào trong căn cứ H nhầm bảo vệ người con có bộ óc thiên tài kia, con Bảo vạch ra chiến thuật cho mỗi người bắt buộc có bất cứ ai làm sai vì chỉ cần bước bị lệch cả bọn đều chôn thây. có kế dự phòng vì trận đấu này chỉ có hai con đường thắng hoặc thua. Trận đánh năm ấy chiến thắng, mọi thứ trở lại bình thường, yên bình, thanh thản. Mười tám tuổi thấy mình nên buộc chặt con mèo bên cạnh nên kéo ra cái hồ kiểng sau vườn, muốn tỏ tình a. Nhưng... Chuyện hi hữu xảy ra, Trong lúc bối rối cố tìm sợi dây chuyền lại móc nhầm cây súng, theo phản xạ của người học võ, phản ứng cực nhanh. Tỏm Cả thân hình to cao của Bảo nằm chèm bẹp dưới hồ, nước văng tung tóe, bọn nhóc chơi quanh đó cũng chạy lại gần ôm bụng cười đến lăn lộn dưới cỏ. -Ơ...ơ... em xin lỗi... Bạch Dương chạy xuống kéo lấy lên, cả người ướt như chuột lột, muốn cười nhưng biết mình sai nên thôi dám hé môi ra cười, cứ nhịn đến mặt đỏ chót lên luôn. -Tại sao em lại đá ? lên được bờ tức giận, ấm ức, tỏ tình mà bị cho uống nước hồ là sao? -Tại móc súng ra làm gì? - móc nhầm mà. -Chứ định lấy cái gì ra? -... Bảo mò vào túi, chết tiệt, sợ dây chuyền đâu rồi. Vẻ mặt đau khổ, sợi dây chuyền hình như còn để trong phòng a, quên chưa bỏ vào túi. Ôi trời ạ! Êm đềm, Ba năm sau du học Pháp cùng , cả hai cùng đến nơi lãng mạn nhất thế giới tận hưởng hạnh phúc bất tận, cuộc tình của họ trải qua đau thương hay phản bội chỉ có hai kẻ nhau, hiểu nhau, trân trọng nhau. Năm ấy bị cưỡng hiếp cả thân thể dơ bẩn nhưng chưa lần chán ghét , nâng niu như viên ngọc quý, mỗi lần nằm cùng nhau chiếc giường ấm áp luôn nhàng xoa dịu những điều ám ảnh về đám người đó. Dần rồi cũng còn sợ. Thế nhưng... Cha mẹ , cha mẹ nơi đâu nhỉ? biết, chính xác là có. Trong trí nhớ của cả hai hề tồn tại cha mẹ chỉ có cảnh nghèo đói lang thang nơi đường cùng ngõ hẹp để mò từng thùng rác tìm những thứ còn sót lại, đơn lạnh lẽo, tháng này qua năm nọ bị xua đuổi, tay đứa em khóc thét khi chẳng có thứ gì trong bụng. Khi ấy lẫn đều tự hỏi cha mẹ của mình là ai? Tại sao họ chẳng nhớ gì cả, nơi bốn đứa tồn tại cùng đám trẻ khác là chỗ gầm cầu hôi thối. " Chỉ mới có năm mà quên hết tất cả có phải hai người bị tai nạn hay gì ? ". Đến năm hai mươi tuổi mới biết ngày đó và , cả hai đứa nhóc nữa may mắn thoát khỏi trận đắm tàu, lưu lạc, ai tìm thấy bốn đứa trẻ xấu số đáng thương mà mọi người ngỡ làm mồi cho cá. Số phận trêu đùa chúng rơi vào tay bọn buôn người đáng chết ấy. Bảo - Dương bây giờ sống rất tốt nên ký ức ngày hôm qua hãy cho chúng trôi hết , coi như đó là điểm khởi đầu của bọn họ, khởi đầu mấy tốt đẹp. Dù trong thời gian du học phải trở về nước, cả hai xa nhau nhưng luôn giữ liên lạc với nhau, lại hay xem những kênh truyền hình nhạc, thấy cười thấy hát, nhu hòa trong đôi mắt làm cho mọi người đều ngưỡng mộ. " luôn dõi theo em ".
Chương 21: Mã - Nhi, Xử - Trinh P/s: Ta là ta tính viết về sáu cặp nhưng mà ba cặp chính lúc nào chả tới, nên nhét luôn vô cho mấy vai phản diện chương cùng vai chính cho mọi người hiểu hơn về cuộc gặp gỡ của mấy kẻ này nhé!. ~Nhân Mã - Tố Nhi~ Năm Mã Mã nhà ta học lớp 8 biết thích . ta tên Trương Tố Nhi hoa khôi của trường, cậu có vẻ đẹp trai ấm áp ngoài ra chẳng có gì để khen, ẻo lả như đứa con , đánh nhau chơi, cãi nhau cũng thích, tối ngày chỉ biết kiếm chuyện với Ma Kết nhà ta để chửi chơi. Đó, cái thời đơn phương của cậu lúc nào cũng mơ mộng về Tố Nhi, mỗi lần lướt qua, trái tim cậu đập liên hồi như muốn bay thẳng ra khỏi lồng ngực để chạy theo bóng hồng xinh đẹp rồi. Nhiều lúc muốn đứng trước mặt tỏ tình nhưng lần nào cũng bước gần tới lại thôi lùi về, thầm quả rất mệt mỏi. Với thân phận hoa khôi Tố Nhi luôn là con mồi trong mắt nhiều người, xinh đẹp, giỏi giang khiến tính tình trở nên kiêu ngạo, dù miệng luôn tươi cười giúp đỡ mọi người nhưng trong lòng ... " Mấy kẻ xấu xí dơ bẩn biết cao thấp tối ngày cứ muốn làm quen với thiên nga ta đây à? " Cười khinh trong lòng, chẳng thèm nhận lá thư tình nào của ai, dù có giàu có thế nào chăng nữa, cũng kệ. Bọn chúng xứng với người quá hoàn hảo như . Thế nhưng... năm sau, khi Mã Mã biểu diễn sân khấu của trường, nghe được từ mọi người cậu có chị là Bạch Dương ca sĩ kiêm nhà ẩm thực nổi tiếng lại thêm ông bác nuôi là đạo diễn có tiếng tăm, chưa kể là vị chủ tịch của tập đoàn H a. Tố Nhi nghe thôi mà thèm thuồng. " con mồi béo ngậy " Ngày hôm sau, tin động trời làm cả trường phát hoảng khi hoa khôi xinh đẹp của trường chính thức có bạn trai - Nhân Mã. Cậu bước vào trường và chẳng biết gì cả, khi cầm báo tuần lên mới hay đó là những lời của Tố Nhi a. Mã Mã cậu là chàng trai lý tưởng, là người của tại và sau này. Dù có vui đấy nhưng cũng rất sợ có thể đây là trò đùa của ai đó, cậu đợi vào lớp mới hỏi, bóng dáng xinh xắn bước vào cửa, nụ cười môi giao tiếp với mọi người, Mã kéo tay Nhi ra khỏi lớp lên sân thượng chuyện. Vụ việc đó làm nhiều người tò mò quẩy đuôi chạy theo xem. Người A tò mò hỏi: Hai người đó lên đó chi? Người B trả lời: Sao tao biết, biết tao theo làm gì. Người C chen vào: Ngốc, tất nhiên là lên đó để cãi nhau rồi. Người D thắc mắc: Tại sao? Người C trả lời: Mã giấu tin lâu như vậy mà Nhi lại phanh phui ra chắc chắn có xung đột thôi. Người A gật đầu: Đúng đúng... Nhưng mà toàn bộ việc chỉ toàn là ông đoán gà bà đoán vịt, chẳng đúng cái gì hết hà. Mã đóng sập cửa tầng thượng liếc xéo bọn người hay tám kia, cậu hỏi: -Chuyện này là sao vậy? - là như thế đó, tôi và cậu quen nhau... cậu muốn? Tố Nhi vừa vừa cuối đầu tỏ vẻ e thẹn, cậu nhìn mà thấy mình hân hoan làm sao ấy, vẻ mặt của thiên hạ lại hồng nhuận làm cậu bất giác đưa tay vuốt hai má . -, mình rất muốn, muốn quen cậu từ lâu rồi cơ. ngước mặt cười, nghiêng đầu cho bàn tay cậu sát hơn vào má mình, nụ cười giả tạo môi, ngờ việc này quá dễ dàng đến như vậy. Ngày hôm đó Mã cứ cười mãi vì niềm hạnh phúc mong chờ năm qua có mơ cũng thấy thành thực. Về đến nhà cũng chẳng thèm qua chọc Kết mà cứ luôn miệng lẩm nhẩm hát chẳng có giai điệu gì hết. Và cái kết khỏi cũng biết... Mối tình kéo dài hai ngày, Và bùm cái Tố Nhi tức xì khói đập cho Mã trận rồi bỏ , chuyện là thế này. công viên chơi có bọn du côn xuất trước mặt hai người kêu Mã giao tiền và bắt Nhi trêu ghẹo, tưởng rằng Mã vùng lên giống như chàng mạnh mẽ ai ngờ đâu. -Tiền đây... còn mấy người giữ luôn ... -... Cậu co giò bỏ chạy, bọn chúng những năm người lại cao to nữa, cậu sao mà làm được gì, còn Tố Nhi chỉ cần la lên là có nhiều người lại cứu thôi. Mã Mã chỉ có làm vậy thôi mà bị đá cú, đến mấy tháng sau vẫn chưa hiểu tại sao. Còn Kết tối ngày cứ chọc cậu là đồ con thỏ... ~ Xử Nữ - Ngọc Trinh ~ Năm lớp 9 Vừa bơi xong, Xử bước vào phòng tắm, vì buổi tối nên chẳng có ai cả cậu rất tự nhiên thèm đóng cửa thế nhưng... Bạch Ngọc Trinh bước vào người chẳng có mảnh vải che thân, lõa lồ trước mặt Xử, nhào người đến trước khiến cả hai ngã sàn nhà lạnh ngắt. - bước vào đây làm gì ra ngoài. Xử tức giận xô ra, đuổi , theo phản xạ lấy chiếc khăn quấn vùng dưới lại nhưng ngờ ta lại bạo đến vậy giật lấy cái khăn quăng ra xa, tay nắm chặt của quý của cậu, giựt . Cảm giác đau nhói phía dưới làm cậu đứng yên nhìn người trước mặt. -Ngọc Trinh muốn gì? -Muốn cậu. Dứt câu, quỳ người dưới thân Xử, cho cậu bé vào miệng nhàng trêu đùa, mút nơi đỉnh đầu mềm mại, chiếc lưỡi đinh hương uốn lượn liếm dọc theo chiều dài. Vân vê hai hòn ngọc bỏ vào miệng mút , tay lên xuống đều độ nhanh cũng chẳng chậm. Bất cứ người con trai nào, họ bao giờ có thể thoát khỏi cám dỗ này được, món đồ ngon dâng tận miệng tại sao ăn. Xử Nữ tuy rằng rất chung tình với Kim Ngưu nhưng vào lúc này cái xa xỉ mang tên " tình " hoàn toàn biến thành làn khói. Nâng người lên, đầu óc cậu còn làm chủ hay trái tim mà là dục vọng chiếm hữu, tiến vào u cốc chặt hẹp làm cậu hứng khởi rên lên tiếng dài. Động thân ra vào bên trong Ngọc Trinh, đè vào tường hai tay cậu mân mê quả đồi hồng hồng, cuối đầu ngậm bên ti mút . Hương thơm thoang thoảng của mùi sữa tắm càng làm tăng thêm sức gợi tình, nồng nhiệt cả hai cùng đến tận trời xanh, cậu giải phóng nhưng phải vào bên trong u cốc đó mà là miệng . Trinh tựa trong ngực Xử thở dốc, năm ngón tay lưa vào tóc cậu, chiều hôn lên má cậu. -Chuyện này... tôi...tô..i.. Xử vùi mặt vào lòng bàn tay. Cậu làm gì thế này? -Tôi ai biết đâu, đây là tôi tự nguyện. Cậu nhìn Trinh đôi mắt cậu ánh lên khinh bỉ, sợ sệt hay cảm giác biết ơn? Cảm xúc lẫn lộn, cậu thấy mình tồi tệ phản bội Ngưu , thế nhưng lần được có lần thứ hai. Hai người họ qua lại với nhau biết bao nhiêu lần nhưng ràng cậu có dùng bao và hề cho vào bên trong . Vậy mà ta lại có bầu với cậu... Cái bầu đó là giả? Tất nhiên. Xử hề phản bội Ngưu? , phản bội chỉ lần. Cậu còn Ngưu? , cậu rất nhiều. Sợ tội lỗi bị phơi bày cậu cố xô ngã Ngọc Trinh dù biết cái thai chỉ là giả, nếu ngã mà có xảy thai đó đúng là giấu đầu lòi đuôi, nhưng ta diễn quá tài tình, bản thân dự kiến tất cả, ta làm như . Sảy thai, Đau khổ, Tội lỗi, Mọi thứ đều quay lưng lại với Xử kể cả Ngưu.
Chương 22: Giải - Phong - Yết P/S: Cặp đôi mà nhiều người bình chọn và đưa dao vào cổ ta bắt ta phải cho hai kẻ này đến với nhau. Nhưng mà Phong nó mấy liên quan lắm đến chòm sao a ( cũng chưa biết à ). ( và ) Phong ra đời trước Giải chừng mấy ngày, nhưng lại luôn bắt phải gọi bằng " ". Lúc còn bé Phong luôn quấn lấy Giải, dù bất cứ lúc nào cũng đeo theo chẳng khác nào hình với bóng, năm bốn tuổi vô tình câu mà suốt những năm sau đó nó luôn là ước nguyện mà nghĩ mình phải thực . Ngày bé cả đám cùng chơi trò vợ chồng, Ngưu lúc nào cũng chọn Xử làm chồng, Kết chọn Yết, Mã Mã làm mục sư chủ trì hôn lễ, trước khi có đám cưới ba cặp đôi phải cầu hôn như trong phim ấy. Ngưu hề tỏ tình nha, luôn nắm lấy đầu của Xử trừng mắt và chỉ như thế làm cậu gật đầu lia lịa. Kết bị nhiễm nặng những bộ phim lãng mạn, bắt phải làm chiếc nhẫn cỏ, quỳ gối xuống và dùng lời ngon ngọt nhất, sến súa nhất để tỏ tình a. Giải biết cầu hôn là sao hết, gặp Phong ngộ nghĩnh lắm nha dám mở lời vì ngại dù đây chỉ là trò chơi thôi, lúc đầu Yết chọn Giải ý nhưng bị Phong đánh cho mấy cái khóc nấc lên rồi im luôn dám chọn nữa. Giải bất ngờ hỏi: -Phong à, em là vợ của được ? bé ngây thơ, nghiêng đầu sang bên, đôi má hồng tròn ủm nở nụ cười, biết trả lời thế nào chỉ còn cách gật đầu đồng ý, lúc nắm tay đến bên mục sư đáng mến Mã Mã, thấy lòng mình hân hoan, dù còn rất nhưng lòng chiếm hữu bắt đầu tồn tại. Năm bảy tuổi để trong lòng, ôm trong vòng tay luôn làm như thế, nếu có kẻ nào tới gần lập tức xù lông nhím lên ngay. Triệu Phong lên chín, đứa trẻ chỉ mới có nhiêu đó tuổi thôi ai có nghĩ trong tồn tại tình hề trong sáng, Giải bằng tuổi lại còn rất có phải thiếu nữ mười hai mười ba đâu thế mà luôn bắt cởi hết quần áo ra, chui lên cùng giường nằm. Giải biết cái gì, có lúc hỏi: -Tại sao tối về nhà ngủ, chui qua phòng em làm gì còn cởi hết đồ nữa? Phong vẫn mặt dày trả lời: -Mình là vợ chồng phải ngủ chung và ngủ chung phải cởi đồ giống trong phim ấy. Giải quả rất trong sáng a, đúng là vợ chồng trò chơi rồi, nghe theo lời , cũng thoát hết. May mà hai người còn chỉ cởi đồ ôm ngủ chứ chưa có " ấy " với nhau nếu ông trời cười ra nước mắt quá. Năm mười tuổi khỏi cũng biết cố gì xảy ra, nhưng có chuyện ai tưởng tượng nổi. Triệu Vĩ cho Triệu Phong biết là con trai của ông ta, bắt phải trở về, nhất quyết phản đối, sống chết cũng thèm nhìn mặt mặt ông ta, chính ông giết chết ba mẹ bao năm nuôi dưỡng . Mất mát, đau khổ ngồi lì góc phòng, ăn uống cũng chẳng buồn chuyện, tất cả những thứ về điều oan nghiệp. Mẹ mất khi mới sinh mình ra, cha là kẻ máu lạnh giết người vô số, ba mẹ trước giờ tuy ruột thịt nhưng xem như đứa con ruột, thương, chăm sóc, che chở. Cũng vì Triệu Vĩ nếu ông ta xuất cuộc sống của trước giờ vẫn luôn hạnh phúc rồi, tại sao ông ta lại là ba của , tại sao?. Mọi người đều biết gì vì chẳng có ai hỏi cả, Thiên cho bắt phải giữ bí mật, dù là con bé Giải ngốc cũng . Căn phòng của Giải, vẫn ngồi đó, trong góc tối, trốn tránh mọi người, muốn về nhà vì sợ, sợ nhớ đến ba mẹ mất, biết đâu chỉ có nơi muốn đến " phòng của ". Giải kiếm cả ngày mà hổng thấy, vui bước vào phòng định bật đèn nhưng bị hù đến ú tim, bất động. -Đừng bật. buông tay đến gần , cuối cả người thấp bé xuống, đôi tay nhắn búp măng xoa hai bên má . -Phong, Phong đừng buồn về chú nữa được , em cũng rất nhớ họ nhưng em muốn vui. Phong vươn tay lôi cả thân hình Giải vào trong lòng, cần khoảng lặng mà chỉ khi bên mới có, cảm thấy yên bình khi thiên hạ áp khuôn mặt nhắn vào lòng, rất biết điều im lặng và ôm lấy . Yên bình, Ừ, rất êm đềm, Mọi đau buồn đều tan biến. Hôn lên đôi môi bé ấy, cảm giác cả thế giới như ngừng quay, chỉ có và với gian riêng biệt, thế giới này chẳng có ai hết ngoài hai người. Giải nằm trong lòng Phong ngủ ngon lành đến nỗi hôn còn biết nữa cơ mà. Tháng ngày trôi qua, Phong trở nên mạnh mẽ hơn, bạo lực hơn. Cứ có ai muốn làm quen Giải, lập tức kéo cả đàn em đánh tên đó bầm dập, Giải vô tư lắm, mà biết được bao nhiêu chứ, lúc nào cũng đối với bằng nụ cười nhu hòa, ánh mắt dịu dàng cưng nựng. Nhưng có hay đứa nhóc mười ba tuổi lúc nào cũng cho ấm áp trở thành kiện tướng " giang hồ ", đua xe, tụ tập đánh nhau, với cái vẻ điển trai cao ráo, vượt bậc những đàn mười bảy mười tám rất nhiều, nhưng vì thế mà già, rất trẻ chỉ có cái " chất " quá táo bạo rồi. Triệu Vĩ xuất , lần nữa ông làm phải căm thù, ông ta mướn người cố ý tạo vụ tai nạn giao thông và nạn nhân là Giải, nếu nhờ có người cứu có lẽ giờ đây người nằm dưới quan tài là chứ phải người đó. Năm lần bảy lượt ông ta muốn trừ khử Giải, dù cho cha có là ai chăng nữa, Thiên đứng ra triệu người bảo vệ nhưng đều bị giết sạch, Phong tiến thoái lưỡng nan đồng ý trở về bên ông ta. Ngày , hề biết gì, chẳng ai biết gì ngoài Yết, hôm ấy. -Tao sắp , việc tao muốn " Giải là của tao mày đừng mà nhắm vào, hiểu chứ"? -Biết rồi. Chỉ nhiêu đó thôi, an tâm Yết, ta có vẻ ngoài quá giống , nếu biết còn ngỡ em sinh đôi đấy, chưa kể khi người có thể tiếp cận Giải chỉ có mà thôi, phòng cháy hơn chữa cháy a. Lúc biết tin khỏi, khóc hết nước mắt, ba mẹ có chiều cỡ nào cũng nghe, quan tâm tới. chỉ muốn thôi. Nhưng dần đà thời gian cũng cuốn trôi tất cả, những cái tình cảm trẻ con như dấu chân in bờ cát cạnh biển, sóng biển vô tình cuốn trôi mỗi bước chân, điều mà luôn lo sợ trở thành . Vì vẻ ngoài của Yết quá giống , nên lúc nào cũng muốn theo cứ ngỡ đó là dành trọn tình mình cho , năm hai năm rồi ba năm. Tình của cũng được đáp trả, năm lớp mười cả hai quen nhau, vì khóc biết bao nhiêu lần, sao? ? Cũng có đấy. Tại sao phản bội? Chỉ là muốn nhiều hơn nữa. Phong thế nào? chán ghét lúc nào cũng sợ sệt tên ấy, còn là đứa con nít mười tuổi nữa. Nghe lời ? thích làm ngược lại hơn. Lúc đầu chỉ là trêu đùa, Yết muốn trêu ghẹo Giải cho đến khi tự mình dâng đến miệng tất cả, mèo vờn chuột đến khi con chuột thể chống cự nữa thôi. Cứ tưởng đâu mình chơi đùa chán chê ... Nhưng lại trở về và lần nữa những thứ vốn thuộc về đều trở về bên cạnh . " Cự Giải, tình của , tất cả của , cho dù có đổi cả thiên hạ để được trọn đời cùng cũng đổi. Hạnh phúc chỉ nguyên vẹn khi chính trao cho " Vì... " Phong Giải đến hóa si như Giải tưởng rằng tim mình Yết đến hóa cuồng... " ... rất nghiệt ngã, người vốn tưởng là ác lại là kẻ hiền... Người vốn bị khinh thường lại là kẻ đáng thương... Nhưng kẻ xấu xa vẫn vĩnh viễn là kẻ xấu xa... Vai chính chưa chắc chính... Vai phản diện chưa chắc phải là vai chính... Và dù có ra sao chỉ cần ngã rẽ riêng mọi thứ trở lại đúng với vị trí của nó, những kẻ sống danh phận người khác đến ngày cũng phải trao trả tất cả.
Chương 23: Ham sống sợ chết Sau khi suy nghĩ Thiên Bình quyết định nhờ vả đến tiền bối Dương - Dương Trọng, ông lập tức khởi hành ngay và kết quả làm ông vô cùng thất vọng. Tên Dương Trọng ấy ngoài miệng xem trọng tình nghĩa nhưng chỉ toàn lời dối trá chẳng mấy câu là . " Sợ chết đại , lão già vô ơn bội nghĩa " Nghĩ thầm, Thiên lo lắng tức giận tìm Hạ Nhuẫn Văn, ông ta chịu đưa lính Thiên tự mình lấy. Thế nhưng... Hạ Nhuẫn Văn biến mất... Lính tinh nhuệ cũng còn ai, cuối cùng Thiên mới ngộ ra cái gì là mười ngày. Bọn ham sống sợ chết. " Chết tiệt " .................................................... Mã và Kết... Bọn họ ngồi buột tóc cho nhau nha, chán quá thể thoát ra ngoài cũng chẳng có trò chơi nào giải trí, vậy giết thời gian bằng thắt bím tóc vậy. Mã ngồi thắt bím cho Kết gần nữa cái đầu, đống thun này xin được của người đưa cơm đấy. - Mã Mã ơi!!! - Sao? - Cậu có muốn nghe tận trong tim tôi ? - Muốn chứ. - Ừ tôi nhé, cậu bốc mùi hôi, lúc nãy còn đánh rắm kinh quá!!! -... - Mã... -... - Sao ? - Haha cậu cũng bốc mùi còn kinh hơn tớ đấy. Khịt khịt Kết hửi nách mình, phen mùi tanh chua khó chịu sộc lên mũi a, tắt thở ngay quá!!! liền phản xạ tránh xa nách mình ngừng hít thở để lấy oxi, Mã phá lên cười nhưng vẫn chịu đựng mùi tanh ấy, đối với cậu có hôi cỡ nào chỉ cần là , cậu đều có thể chịu đựng được. Sau lúc chán chê thắt bím tóc Mã lăn đùng ra ngủ, Kết chỉ biết lắc đầu nhìn cái kẻ vô tư này, bị nhốt thế này biết nay mai có bị hành hình hay bị bắt làm con tin mang trong người đầy bom như phim Mỹ . lo sợ đưa mắt nhìn ra cánh cửa kiếng chống đạn, lo âu. " hai ơi, cứu em với ". Lưa mắt nhìn người bên cạnh mà thở dài. " Tiêu rồi, dựa vào cái tên này chắc chắn là tiêu luôn ". Nghĩ nhiều làm choáng váng, mệt mỏi, nằm trườn người giường thiêm thiếp ngủ . Màu khói xanh đẹp thế nhỉ?. ----------Phân cách buồn ngủ---------- Còn về phía Xử vô cùng tội, cậu ngủ mê man cả ngày, cả người ngừng nóng lạnh có lúc lại phát sốt, Ngọc Trinh chăm cậu đến khờ khạt, đôi mắt sưng úp vì khóc. -Xử ơi, tớ xin lỗi... huhu... òa khóc, đau lòng, hối hận, tại sao lại dính vào chuyện này? Tại sao lại làm việc mà mình muốn? , lúc đầu rất muốn bắt giữ Xử nên xin mẹ trở về đây để làm việc này, đúng là mẹ ép, bà chỉ bảo: -Nếu con muốn cứ việc mẹ cấm, khi thành công phần thưởng của con là cậu ta, còn con muốn làm tiếp cứ rút lui. Mẹ chỉ mong con mẹ phải sống trong dày vò. Điệp viên X, ai tới bà lại tè ra quần chứ, sát thủ ngầm cho chính phủ nhưng hai năm trước xin rút và gia nhập vào hiệp hội Z, giết người đối với bà chẳng khác nào đạp chết con kiến. Nếu đây là lời của bà có ai tin nhỉ? Bạch Ngọc Trinh đưa tay lau những nước mắt thấm đẫm má, nằm úp lên người Xử mà khóc, nhìn cậu thế này đau lòng, trái tim mong manh như có ai cầm cây dao lục cứa lấy cứa để, dòng huyết đỏ thẵm tràn khắp nơi trong lòng ngực. Đau quá!. Xử cử động , cả mười đầu ngón tay đau thốn, nhăn mặt cậu gồng lên để cố làm dịu cái đau tê người này. Lại có người cứ khóc nằm người cậu, vì mất máu lại đau đớn cậu sinh ra ảo giác nặng nề. -Ngưu, mình nhớ cậu, mình rất lo cho cậu. Cậu ôm chằm lấy Trinh trong lòng hôn lên bờ môi nhợt nhạt kia, cậu cười ôn nhu lưa những ngón tay được băng vải trắng má , lau những giọt nước mắt trong suốt ấy. -Tớ ... tớ... Ngọc Trinh biết cậu bị mớ vì mất máu, cả người run lên, lớp áo người trở nên cản trở khó chịu, tại sao cậu ta lại Ngưu? ấy có gì tốt hơn sao? Tại sao phải Trinh, tại sao?. nức nở khóc, ôm chầm lấy cậu, trái tim đau nhói bao nhiêu tình dành cho cậu đều được đáp trả, tất cả chỉ mình đơn phương, bên cậu, cậu,... Nếu chỉ phút thôi cậu có thể chuyển tình đó sang cho có chết cũng chịu mà. "Tại sao lại cậu mãi mãi dành cho tôi dù chỉ chút thôi?". Được lúc mơ màng cậu lại thiếp vì quá đau, đầu chóng mặt đến nỗi chỉ muốn chết cho xong. Bạch Ngọc Trinh nhìn những đầu ngón tay được băng bó, vì cậu bị ép uống chút chất cồn nên máu trở nên loãng cứ chảy mãi, đến bao giờ mới hết đây, rất lo lắng. Còn Ngưu ra sao?. Trời ạ!!! Lúc tỉnh dậy cả người đau nhức chưa tới phần dưới ê ẩm thêm cái mùi hương ân ái thoang thoảng, cả đầu óc tối sầm lại. Trong phút thể chấp nhận được những gì mình nghĩ, Ngưu đâm đầu vào tường hòng tự tử, đây chẳng khác nào nỗi sỉ nhục lớn nhất trước giờ phải chịu, cả thân mình này đều dơ bẩn, dơ bẩn cả rồi. RẦM Tố Nhi vừa hay xem camera thấy Ngưu tỉnh dậy cố tình đập đầu vào tường, ả liền nhanh về phòng giam. -Đánh ngất ả rồi quăng vào phòng giam với thằng kia . Bọn người sấn sổ bước đến kịp cho Ngưu chống cự ... BỤP tên to cao đập vào ót Ngưu, lập tức lại mê man. Yết sao? ra sao nhỉ? Có ai muốn biết ?. ra nên trách nhỉ, hơn ba ngày mà vẫn chưa thể cứu Giải, lo đấy chứ, tức giận lẫn tự trách bản thân. Nhưng hôm nay ư? ôm ngoại quốc tóc vàng xinh đẹp trong phòng, bọn họ chơi trò ân ái cho nhau. kinh tởm!!! Người mình sống chết ra sao còn chưa biết vậy mà lại có thời gian giải sầu cơ đấy, đúng là con người có trái tim, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho riêng mình. " Chết tiệt " ngừng thúc đẩy nhưng đến cỡ nào cũng thể đạt đến đỉnh , hình ảnh Giải mây mưa cùng ai đó khi bị bắt cứ ra làm điên tiết trút hết tức giận vào người bên dưới. -Á, Fu*k you. Càng lúc càng mạnh bạo khiến ả đau, ả xô ra, ôm hết quần áo bỏ , trước đó quên chửi và cái lờm chết người, đúng là thứ khùng điên. Cụt hứng chỉ còn cách lôi đống tạp chí 18+ ra xem, tay dưới ngừng lên xuống. -------------------------------------- Còn Giải a, giờ ôm đầu nhức đến phát điên, chắc chắn Ngưu gặp chuyện nếu có cảm giác này đâu. Phong lo lắng, choàng tay ôm người Giải vào lòng, giọng khàn khàn hỏi: -Em có sao ? Giải lắc đầu, cả khuôn mặt giờ đỏ đến đáng sợ, đúng vậy rất nhức đầu mà. -Chết tiệt, Giải em bị cái quái gì thế? còn kiên nhẫn quát to. Giải ngước mắt nhìn , hai đôi mắt to long lanh bởi màn sương mỏng khó khăn : -Chị em có chuyện, em đau đầu quá huhu... em muốn gặp chị em... huhu... Giải òa lên khóc, nhức đầu và biết chị có chuyện rồi, bây giờ muốn gặp Ngưu, biết giam chị ở đâu đó mà. -Được, được, uống chút panadol, khỏe tý dẫn em được ? ngoan ngoãn uống viên thuốc đưa, gật đầu, đưa tay ôm lấy , áp mặt vào lòng ngực tham luyến hít lấy hương thơm nam tính ấy. " Mật ngọt chết ruồi " Chỉ là thoáng qua nhưng cảm thấy vui vẻ, giống con thiêu thân biết đây là đóm lửa nhưng vẫn lao đầu vào. hay ? nữa, dù có được gì đây? Mà có phải chính dối lòng ?. Mệt mỏi quá!!! Cự Giải nhắm mắt thiếp .
Chương 24: Kế Hoạch - Lúc Giải tỉnh dậy Phong mất, trầm tư nằm giường cứ lăn qua lăn lại lắm lúc vò đầu bức tóc cố nghĩ ra kế hoạch hoàn hảo nào đó. Tuy nhiên với đầu óc đần độn của nghĩ được bao nhiêu chứ, sau mấy giờ lăn lộn trong đám bòng bong cũng sử dụng được thành công đầu óc của mình. " Mỹ nhân kế, kế hoạch hoàn hảo dù biết rằng cái nhan sắc mình có hạn nhưng đối với Phong nhiêu đây đủ rồi ". Triệu Phong trở về phòng, khuôn mặt nhăn nhó vằn lên từng đường kẻ trán, bước vào phòng điều đầu tiên quan tâm là diện của Giải, thoã thân nằm giường nháy nháy mắt với . - Tiểu , em quyến rũ đấy à? Nụ cười nham hiểm, Phong thoát chiếc áo sơ mi, quần,... con đường đến giường hoàn toàn trần trụi, trườn thân mình nằm đè lên cơ thể mềm mại phía dưới. vui vẻ hẳn với con mèo ngốc lắm mưu này, hôn lên đôi môi e dè kia mần mò tạo nên khoái cảm dạo đầu. rên rỉ dưới thân , mọi kế hoạch đều tan biến các dự định đối phó với cũng như gió thoảng mây bay, bây giờ trong đầu chỉ còn mụ mị. Sau trận mây mưa giường dụi khuôn mặt bé vào lòng ngực , giọng thỏ thẻ: - Khi nào đưa em gặp chị?. Đối diện với đôi mắt ngây thơ mong đợi của con mèo đáng , Phong mỉm cười, đưa tay vuốt ve đôi má phúng phính của Giải, : -Chút nữa dẫn em . Giải mừng rỡ ôm chầm lấy liên tục cảm ơn, cái chiêu " mỹ nhân kế " này cũng hoàn thiện rồi đó đấy nhỉ?. giờ sau, Triệu Phong dẫn Cự Giải đến căn phòng được khóa cửa kĩ được canh giữ bởi hai tên lính to cao , cuối đầu sợ sệt bước vào nhưng chất đánh giá tình hình tìm đường thực thi kế hoạch. Bước vào phòng vừa vui vừa đau lòng, trong góc tối chị cuối thấp đầu, khuôn mặt bị che khuất bởi lớp tóc rối tung chưa kể cả người đầy vết thương lớn như bị chiếc roi quất mạnh đến toét da toét thịt. đau lòng đến bật khóc. Và hồi choáng váng khi nhìn gần đó có người con trai mà người đó đích thị là Xử Nữ, cậu nằm giường đôi mắt nhắm nghiền, hai bàn tay quấn lớp băng gạc trắng nhiễm đầy huyết đỏ thẳm. Tâm trạng vui vẻ của bỗng biến mất như chưa từng tồn tại, lúc này đây thấy mình giận dữ, lao vào phòng cố gắng ôm lấy chị nhưng lực đạo mạnh từ Phong kéo giữ chặt trong lòng. - Giải, em hãy bình tĩnh lúc này em thể tiếp xúc với họ được. Giải quay quắt đầu nhìn Phong, đôi mắt bị che phủ bởi lớp sương mờ ảo, đau nhói cất giọng nghèn nghẹn hỏi: - thể? Tại sao? hãy em biết ?... Hức... hức... Nhìn thấy thiên hạ đau buồn cũng chẳng vui gì hơn nhưng đây là việc phải làm, muốn bọn người kia chui đầu vào lưới cần phải có vật hy sinh và người xứng đáng với chức vụ này ai khác ngoài " Ngưu - Xử ". - Hãy nghe , xin em, thể giải thích được nhưng có thể chắc chắn điều em an toàn. - Chết tiệt, Triệu Phong nghĩ tôi cần cái an toàn từ sao? Khốn khiếp, buông tôi ra, buông ra... tôi muốn được đến đây với chị tôi, thà cũng hành hạ tôi như thế còn hơn bắt tôi phải giả khờ biết để được an toàn. - Giải à,... - Xấu xa, đê tiện, độc ác, còn là con người nữa, tôi ghét anhhhhhh... Cự Giải bị bức đến điên, vốn hiền lành lại rất thương và kính trọng Triệu Phong nhưng hôm nay mọi thứ thay đổi khi đối xử với người thân như thế. Co giò thục ngay vào hạ bộ , chưa dừng tại đó còn dùng chân đá nhiều cái vào bụng và đầu . Phong bị cú bất ngờ nên kịp chống đỡ cứ ăn liên tiếp mấy đòn đến khi đủ đau để khóa tay chân giam vào lòng, đánh mạnh vào ót Giải để thôi làm loạn. ngất còn chỉ biết thở dài. " Xin lỗi em Giải à, làm tất cả cũng chỉ vì em thôi, ngày nào đó em hiểu cho mà ". ---------------- Tại trụ sở H - Mã lâu như thế có tin tức nào liệu có phải...?. Song Tử bồn chồn cứ đứng ngồi yên, trong phòng sách của Thiên, hai bác cháu ngồi bàn việc quan trọng nên ai được làm phiền. - Cháu đừng lo nữa có chuyện gì đâu. Thiên Bình cố làm dịu lo lắng trong lòng nhưng ông biết chắc điều đó vô nghĩa. - Sao lo được chứ, nếu lỡ ông ta hại chết Mã Mã sao? Ngưu và Xử chúng ta biết bọn họ ra sao nhưng còn Mã - Kết, từ lần tin nhắn đó chúng hề nhắc đến Mã - Kết a. - Cháu nghe ta này, Mã sao cả, Triệu Vĩ làm hại con của mình đâu. - Nhưng ông ta biết Mã Mã là con của mình bác ạ! RẦM - Cái gì? Mã là con của ai? Cánh cửa bị phá tung bởi Sư - Yết - Ngư - Bảo - Dương và câu khi bước vào đều được đồng loạt , phải là nghe lầm chứ Mã Mã là con của ai cơ?. Thiên Bình lẫn Song Tử đều tráo mắt nhìn đám người thích nghe lén này mà lòng muốn nổi sân, bảo được mà cứ thích chen vào làm chi biết. Đến lúc này rồi còn giấu được gì nữa đâu, ông lẫn bắt đầu ngán ngẩm ngồi giải thích mọi chuyện. - hãy thành khai báo . Ngư nheo mắt, tay nhéo lỗ tai chồng lâu rồi bà làm cái trò này nha, tại hôm nay biết tin quá sức tưởng tượng luôn ý chứ. - Được, được, đau quá bà xã ơi. Thiên năn nỉ vợ bỏ tay ra mà làm cho chính mình mất cái hình tượng nghiêm trang luôn, bản tính sợ vợ bắt đầu lòi ra rồi nhá. - Chuyện thế này, vào mười bảy năm trước... " Thiên Bình bồng tay đứa bé trai xinh xắn chưa đầy hai ngày tuổi, cháu bé cứ khóc mãi làm ông cũng bắt đầu quýnh quáng và Song Tử khi ấy cũng có hai đứa em trai song sinh nên cũng buồn chăm dùm tiểu thí hài còn lại. Lúc đầu ông định đưa cho lão Triệu hàng xóm nuôi giúp Triệu Phong nhưng thoáng suy nghĩ ông thấy việc đó nên, vì chắc chắn ngày nào đó Triệu Vĩ về tìm con mình, nếu Phong lớn lên mang trong mình dòng máu hung ác chẳng khác nào mang cho người vô tội thêm Triệu Vĩ thứ hai. Ông hoán đổi cùng Song Tử, Triệu Phong tại tên Thiên Yết và Mã Mã sống trong danh phận của Thiên Yết bây giờ hơn mười bảy năm, ông cứ ngỡ mọi thứ đúng như mình dự đoán, mà đúng , Mã Mã khi lớn còn bất cứ điểm gì giống với Triệu Vĩ, cậu hiền lành hòa đồng và khá nhút nhát, huyết quản chảy trong người cậu đều được ông gọt sạch. Nhưng Triệu Phong càng lúc càng lớn lại thể giữ được chính mình, sốc nổi, làm việc bằng mưu kế nhưng tất cả mọi việc làm đều vì Giải và Thiên Bình biết điều đó. Lúc đầu cứ ngỡ Phong Giải nên hại những người xung quanh con bé coi như đó là đức tính tốt còn sót lại trong máu huyết của mẹ Song Tử . Nhưng đúng là " gần mực đen, gần đèn sáng " bây giờ đích thị trở thành kẻ máu lạnh." Nhưng có ai biết nghĩ điều gì và bảo vệ ai chứ?. Thiên Yết nghe xong sốc kinh hồn, đứng người nhìn Bình lẫn chị cả người run rẩy, là " Mã Mã ", là em trai của " Triệu Phong " tức cùng kẻ địch đội trời chung cùng mẹ sinh ra. " Lừa bịp " nở nụ cười khinh rẻ tin tất cả mọi chuyện, đúng thế thể tin được, đứng phắt dậy nhìn mọi người bằng con mắt xem thường, quay đầu bỏ . Song Tử biết em mình rất hoang mang và tức giận với cái này, chạy theo gọi với: - Yết, nghe chị ... aaaaa.... Tiếng la của làm mọi người hoảng hốt chạy theo, Yết dù rất điên cũng theo phản xạ quay người lại, cảnh tượng kinh hồn làm bạc vía. hét lớn: - Chị...