Chương 2: Làm Khách Thiên Giới ngàn năm nay giữa ma giới và thiên giới chưa hề đụng chạm đến nhau dù hai bên luôn hậm hực hòa hợp, nhưng vẫn giữ vững lập trường nước sông phạm nước giếng. Ngày hôm qua, trong lúc đạp mây cưỡi gió dạo chơi chốn thiên nhai, vô tình Ngọc Đế nghe lỏm tin tức từ ma giới đổi chủ. Minh Vương bị lật đổ và thay vào là Nữ Vương tuyệt sắc, Ngọc Đế mấy tin cậy nhưng vẫn truyền lệnh mời Nữ Vương đến làm khách, cốt là muốn xem bản lĩnh vị Nữ Vương mới này. làm người thất vọng, Nữ Vương quả xinh đẹp rạng ngời, nét thanh thuần nhiễm bụi trần khuôn mặt thanh tú, nụ cười say mê lòng người, đôi mắt màu hổ phách càng tôn lên vẻ mị mỏng manh có thể đánh lừa được cả Ngọc Đế, dù có nhìn đến cỡ nào cũng ngờ được đây lại là Nữ Vương. - Hôm nay được diện kiến Nữ Vương, khiến ta tâm phục khẩu phục. Và đây là?. Ánh mắt tinh tường của Ngọc Đến hướng đến bóng dáng to cao, tuấn lãng kém phần lãnh khốc bên cạnh Chu Ngọc, búi mái tóc đỏ gụ lên cao, đôi mắt đỏ lửa trầm khó đoán nhàn nhạt tỏa ra hàn khí, tà áo đen tuyền tung bay trong gió. vẫn đứng đó và im lặng đánh mắt về phía Chu Ngọc. - Phải đây là phúc của ta khi được làm khách của Ngọc Đế tối thượng ngài. Còn người này là cận thân của ta - Xà Quân. Lòng chợt nhói, trước giờ vẫn luôn vậy, chỉ đơn giản là cận thân của nàng, người hầu cận đáng tin tưởng - Tư tế. Khẽ gật đầu với Ngọc Đế, hề bộc lộ bất cứ biểu nào ra bên ngoài hay khuôn mặt, ánh mắt vẫn lãnh đạm khi đối diện với kẻ khác. Mặc dù ở chính điện nhưng nàng chẳng quan tâm đến có mặt của các vị thần tiên xung quanh, nàng xoa xoa hai tay, áp chặt lên má Hắc Nghiêm Quân, giọng nũng nịu: - Ta lạnh - Đôi ngươi sóng sánh nước của nàng làm trở nên ôn nhu, nhàng cầm lấy đôi tay lành lạnh đút vào lòng ngực mình. Mọi người xung quanh được màn cả kinh, mắt trợn tròn kinh ngạc. Ngọc Đế ngượng ngùng hắng giọng, người phải biết những việc đụng chạm thế này, nhưng đây là nơi công cộng sao có thể tùy tiện thân mật như thế. - Chư vị đường xa chắc có lẽ mệt, thôi dừng chân ở Phượng tộc tôn quý được ?. Chu Ngọc lên tiếng, chất là để tâm, ánh mắt tròn xoe nhìn đôi tay trong lòng ngực ngừng làm loạn tìm hơi ấm. Hắc Nghiêm Quân thở dài: - Huyết Thố được khinh thường. Lúc này nàng mới quay đầu đáp: - phiền ngài rồi. Sau đó nàng nở nụ cười ngây ngất, làn gió xuân từ đâu bay về thơm mát hương hoa đào, vờn quanh chóp mũi hương vị ngọt lịm mùi đào tiên. thanh tao đôi mày liễu khẽ cau của Chu Ngọc càng làm kẻ khác mê muội như hít phải mê hồn hương. Cuối cùng nàng và Hắc Nghiêm Quân cũng đến Phượng tộc làm khách, Chu Ngọc ham chơi từ bé nên vừa vào bắt ngay vài con Phượng Hoàng con mới lớn làm đồ chơi. Thượng tiên Hoàng Thiên Vũ nồng hậu đón tiếp cũng phải dở khóc dở cười. Việc xảy ra như thế này: - Ngươi là gà trời à?. Chu Ngọc chỉ vào mặt Thiên Vũ hỏi, vẻ ngạc nhiên còn đọng lại viền mắt nàng, Nghiêm Quân giật giật khóe môi, đưa tay cóc vào trán nàng, bước lên trước tạ lỗi: - Ta thay mặt Huyết Thố tạ lỗi với Thượng tiên, nàng ấy hiểu đời nên ăn có chút bất kính. Hoàng Thiên Vũ tủi hổ đầy mình, vốn là Phượng Hoàng đẹp nhất tộc lại bị cho là gà trời, lủi thủi trở lại làm hình dạng người, dẹp vẻ ngoài đáng ra phải được trầm trồ khen ngợi. Hình dạng của quả bất phàm, khác xa với vẻ lạnh lùng của Nghiêm Quân, Thiên Vũ luôn tỏa ra vầng hào quang vàng nhạt khiến người khác cảm thấy ấm áp và dễ gần. Chưa kể làn da trắng, mái tóc đen, đôi mắt cùng tông càng tôn lên thần thái nho nhã, đôi môi màu lựu chín vẽ vời vòng nhật nguyệt: - sao, hai vị là khách của ta chẳng qua vài câu trêu đùa đâu có gì phiền hà - Câu này vốn là để cho Nghiêm Quân và Chu Ngọc nghe nhưng thực chất lại nhắc nhở bản thân " được phiền hà", " được để tâm". Tuy nhiên, Chu Ngọc lại cho là đúng, nàng đương đứng sau lưng Hắc Nghiêm Quân vội vã thò cái đầu ra biện hộ: - Đâu có trêu đùa, ngươi ràng là gà trời mà. Hoàng Thiên Vũ câm lặng, trán nổi vài vạch đen, trong lòng ngừng lảm nhảm " được để tâm". Vài ngày sau đó Hoàng Thiên Vũ quả rất thoải mái, xem ra niên biểu của vị Nữ Vương này vô cùng giản dị, ngày ăn ba bữa, ra ngoài dạo hít thở khí tầm hai đến ba canh giờ sau đó chui vào phòng trốn luôn trong đó, hễ gặp lại quay mặt hướng ngược lại. Còn về tên cận thần bên cạnh nàng ta lại càng quá bình thường - Hầu như luôn ở trong phòng. Hội bàn đào sắp diễn ra, nên ai cũng lo bận đến tối mặt tối mày chỉ riêng Thiên Vũ rảnh rỗi nhất, bởi có nhiệm vụ tiếp đãi Nữ Vương mà thôi. Hai ngày sau, Hoàng Thiên Vũ ở Thuyết cung dạy đám đệ tử bất ngờ tên thuộc hạ cấp tốc chạy vào thông báo: - Nữ Vương rời rồi. Hoàng Thiên Vũ ngừng lại mọi cử chỉ, nhàng gật đầu, lòng như được tưới mát - Cuối cùng cũng . Chu Ngọc cùng Hắc Nghiêm Quân rời lời từ biệt, nàng ở đó rất chán có gì để chơi cả. Nghiêng người Chu Ngọc để làn da mềm mịn áp sát vào lòng , nàng dịu dàng : - Ta muốn xuống trần gian - mặc nàng càng quấy người chỉ khẽ ừ tiếng liền mang nàng xuống trần gian. Biểu của Chu Ngọc rất ngây ngô, hơn ngàn năm nàng chưa trở về hạ giới, nay mọi thứ đều trông khác, lúc nàng tu luyện núi Sơn Trà khắp nơi đều là cây cỏ chim muông, các thị trấn còn thưa thớt, con người cũng ít ỏi. Vậy mà giờ đây kinh thành to cao, tường vách kiên cố ngự trị dưới chân núi Sơn Trà. Nàng cảm thấy buồn ngủ, cả người cuộn tròn chui tọt vào lòng Nghiêm Quân, lười nhát: - Ta ngủ chút, khi nào có trò vui nhớ gọi ta. đan từng ngón tay xuyên qua mái tóc bạch kim của nàng, từng sợi chỉ tóc trắng mượt mà như dòng suối, đôi má ửng hồng cùng đôi môi nhắn đáng , làn da non mịn của Chu Ngọc áp sát vào lòng ngực , khiến tâm tình nhất thời cuồng loạn, thân thể nóng ran như muốn bổ nhào thưởng thức nàng. Nhưng Hắc Nghiêm Quân cố nhịn, làm thế với nàng vào thời điểm sớm thôi. Tìm khách điếm trong kinh thành An Nhiên, bế nàng tay dưới những con mắt tọc mạch, săm soi, mái tóc nàng được biến thành màu đen như mực tránh tò mò chết người của đám phàm phu tục tử kém thông minh. Nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng khẽ cử động, tư thế khó chịu làm nàng tỉnh giấc, lúc mở mắt ra nàng mới hay mình nằm giường, bên cạnh là . Nghiêm Quân nhắm mắt, hơi thở đều đều chứng tỏ ngủ say, nàng tựa như con mèo cứ mãi dụi vào hõm cổ đòi vuốt ve. - Chút ta chơi với nàng. Chu Ngọc chịu: - Nhưng ta muốn chơi cùng ngươi bây giờ. Đôi mắt nàng sóng sánh nước, chiêu này luôn có hiệu quả với Nghiêm Quân, rất mệt nhưng vẫn cố gượng dậy ghì chặt nàng vào lòng: - Lại muốn thế nào nữa?. Nàng khúc khích cười, đôi mắt còn vương lệ nhếch lên thành hình lưỡi liềm, nàng nhanh chóng biến trở về nguyên hình là tiểu ngọc thố lông trắng mượt mà. trầm ngâm chút, đưa tay vuốt lấy nàng, Chu Ngọc nhắm mắt lim dim yên tĩnh sâu vào giấc ngủ. Hắc Nghiêm Quân vuốt nàng lúc cũng vượt mức chịu đựng, bất giác ngủ lúc nào hay. - Nghiêm Quân, ta muốn vào hoàng cung. Giọng lảnh lót vang lên bên tai đánh thức giấc ngủ của , Nghiêm Quân ậm ừ rồi ôm lấy nàng, vội vã rửa mặt lau tay cho nàng, Chu Ngọc rất ngoan chỉ nhìn phục vụ và tuân theo sắp đặt của . Nàng muốn được vào cung, muốn được gặp hoàng thượng để xem có đẹp trai như lời đồn hay thôi.
Chương 3: Vị Hoàng Đế Trong Lời Đồn Nàng vận người bộ y phục màu vàng nhạt, mảnh lụa trắng khẽ quấn ngang chiếc eo thon thả của nàng, dáng người mảnh mai như cành liễu đương thướt tha tựa vào người . Hắc Nghiêm Quân xoa tấm lưng nhắn của Chu Ngọc, mâu quang bất chợt đảo xuống đôi chân thẳng tắp trắng ngần tì vết, dáng vẻ khẳng khiu tinh tế như búp bê sứ, chiều xoa nắn bàn chân nàng: - Chu Ngọc, nàng lại mang hài?. Chu Ngọc lắc đầu, bĩu môi: - thích mang, muốn mang hay ngươi cõng ta ! Vẻ mặt trẻ con như tiểu hài tử dán sát vào má Nghiêm Quân, hơi thở ấm nồng hương hoa đào khuấy động khứu giác : - Nàng ăn cắp đào tiên? - Nheo mắt, kéo nàng ngồi đối diện với mình, tiếu hài cười ngặt nghẽo trong lòng. Thấy bị phát nàng liền bụm miệng lại, vẻ mặt oan uổng: - Nào có, nơi đó được canh giữ rất nghiêm ngặt làm sao ta có thể chứ!. đầu lòi đuôi, bật cười, cóc nàng: - , vậy tại sao lại biết nơi đó bị canh giữ nghiêm?. Cuối đầu, nàng chu cái môi xinh xắn, miệng lảm nhảm gì đó mà Nghiêm Quân nghe thấy được, sau lúc thấy nàng nước mắt lưng tròng, liền thở dài buông nàng ra, ôm chặt vào lòng: - Nếu muốn ăn ta, ta đem nhiều về cho nàng. được tự ý như thế nữa biết chưa?. Nàng thản nhiên gật đầu quên dụi dụi vào người lấy lòng, định gì đó nhưng chưa kịp mở miệng nàng biến thành ngọc thố ngoan ngoãn nằm phục trong lòng . Hắc Nghiêm Quân hết lời nào có thể được nàng rồi, đứng dậy nhanh chóng mặc lại y phục, mang hài và quên ôm nàng vào lòng, nhàng vuốt ve. Kinh thành An Nhiên đông vui, náo nhiệt, người dân nơi đây quanh năm sống trong sung túc sợ đói nghèo. ngồi nhâm nhi chén trà bên tửu lâu, Chu Ngọc chạy loạn bàn, cái răng thỏ hoạt động hết công sức làm việc, nàng ngừng nhai ngon lành miếng thịt gà ngọt lịm. Những vị khách xung quanh bất ngờ, họ cứ nhìn lấy nhìn để ngọc thố bàn Hắc Nghiêm Quân, người ta thỏ ăn cỏ hay cà rốt những thứ rau mầm, trái cây chứ có bao giờ thấy ăn thịt gà đâu. Rất nhiều ánh mắt chăm chăm về phía nàng, nhưng Chu Ngọc chẳng quan tâm cho đến lúc chủ quán bước đến gần Nghiêm Quân, giọng dè dặt: - Khách quan ngại quá, quy định của tửu lâu cho đem vật nuôi để lên bàn... Nghiêm Quân khoác tay, móc từ ống tay áo thỏi bạc nén đưa cho chủ quán ý như tiền bo, chủ quán thấy bạc sáng mắt ngừng : - Khách quan cứ tự nhiên... cũng chẳng đoái hoài nhìn lấy tên chủ quán cái, ánh mắt đầy ấp nhu tình nhìn Chu Ngọc ăn gà rồi lại bánh bao. Vụn bánh thừa rơi vãi khắp nơi, Hắc Nghiêm Quân sợ bẩn nàng nên đành phủi xuống đất, hành động của khiến nàng dừng lại, quay ngoắc lên nhìn, sau lúc lại cuối đầu thưởng thức tiếp món ngon. Sau khi ăn uống no nê, lại ẵm nàng dạo kinh thành, ngang qua gian hàng bán kẹo hồ lô, Chu Ngọc dùng hai chi trước liên tục cọ vào lòng bàn tay . Nghiêm Quân cau mày nhìn ánh mắt thèm thuồng, môi rỉ dài dòng nước dãi, mất hình tượng quá mất! những mua cho nàng cây mà là mua hết tất cả số hồ lô còn lại. Nàng khẽ vào tai : - Phung phí - Nhưng vẫn rất vui vẻ đón nhận, ăn dần. được chốc tới gần cổng hoàng cung, Chu Ngọc chợt thấy chừng năm tiểu đồng ngồi bên đường, quần áo lấm lem bụi bẩn, mặt mày xanh xao đến tội nghiệp, dáng vẻ bọn nhóc rất gầy lại có vẻ yếu ớt. Kiềm lòng đậu, nàng thở dài với Hắc Nghiêm Quân đưa số hồ lô còn lại cho đám con nít bên đường. hề phản đối ngược lại còn rất sẵn lòng, ngồi chổm xuống trước mặt đám nhóc: - Huyết Thố của huynh bảo cho bọn đệ kẹo hồ lô này. Năm tiểu đồng ngẩng đầu nhìn Hắc Nghiêm Quân rồi đến ngọc thố trong lòng, cuối cùng mới dám quay sang đánh mùi kẹo hồ lô, bọn nhóc bụng kêu lên từng tiếng, nhưng bọn chúng sợ người lạ dám lấy. Thấy vậy, Nghiêm Quân cười hiền, liền giúp đám nhóc lấy từng xâu hồ lô xuống, đến lúc này năm tiểu đồng mới dè chừng nhận lấy rối rít cảm ơn. biết từ đâu xuất rất nhiều tiểu đồng, bọn chúng dắt tay nhau chạy đến níu lấy áo Hắc Nghiêm Quân xin kẹo, Chu Ngọc thấy đứa nào cũng đáng thương nên bảo mua nhiều thức ăn chút tiện phân phát. Và sau canh giờ, từ việc phát kẹo cho đám nhóc trở thành làm từ thiện bánh bao cho ăn mày từ ngõ ngách ra, hiểu tại sao lại nhiều người khó khăn như thế, ràng kinh thành An Nhiên giàu thịnh lắm mà. Mồ hôi thấm thoát ướt hết trán Nghiêm Quân, cuối cùng cũng làm xong từ thiện liền ôm nàng biến mất dạng. núp mình vào con hẻm vắng, nàng liền hóa thân trở thành người, đôi vòng tay Phong Lôi khẽ đánh cạch vào nhau tạo nên thanh vui tai, nàng xoay thành vòng tròn cười hí hửng sà vào lòng : - Giờ ta muốn vào cung. Hắc Nghiêm Quân đỡ lấy nàng: - Ừ. nắm bàn tay non mịn của nàng dẫn vào cổng hoàng cung, tên thị vệ canh cổng thấy dân thường to gan xông vào liền làm mặt mày bậm trợn: - Liêu dân to gan, biết nơi đây là đâu mà dám tự tiện xông vào? Nghiêm Quân còn nụ cười môi, mắt tỏa ra hàn khí lạnh màu đỏ hung liền lập tức khiến tên thị vệ đứng như trời trồng, những tên xung quanh cũng tản ra chừa lối cho và nàng bước vào. Nàng nhảy chân sáo nối gót theo , Hắc Nghiêm Quân nhìn thấy nàng vui vẻ cũng chẳng gì thêm. Còn về phía Chu Ngọc nàng biết chắc vào được hoàng cung, bởi vì với thuật Nhiếp hồn của Nghiêm Quân dù cho là Ngọc Đế cũng thể thoát được. Ra vào hoàng cung dễ như trở bàn tay, nàng cứ dính sát lấy Nghiêm Quân khỏi sợ bị đuổi, sau lúc ngắm cảnh vật đời, nàng đuối sức kiên quyết thèm nữa. lắc đầu, buồn cuối biến nàng trở lại nguyên hình, ôm vào lòng rồi tiếp tục thư thái dạo. Tẩm cung của hoàng thượng trông lộng lẫy, uy nga làm sao, mặc dù nó đồ sộ như Minh Cung nhưng cũng thuộc dạng đáng gườm . Vừa bước vào nàng trở lại hình người, nhảy chân sáo thẳng vào trong. Lúc ấy mặt trời ở đỉnh, khí nóng bức làm nàng đổ rất nhiều mồ hôi, nhưng bên trong tẩm cung lại cực kỳ thoáng mát, vẻ như ánh nắng mặt trời nóng rực kia bất khả xâm phạm. - Ngươi là ai?. Hoàng đế An Dĩ Phong ôm mỹ nhân trong lòng, vẻ mặt cáu kỉnh kinh ngạc nhìn Chu Ngọc. Thiên hạ trong lòng được người đời ca tụng khuynh quốc khuynh thành, nhưng người ở trước mặt lại vạn phần đẹp hơn, nàng nhắn, mảnh mai phong tình trong tà áo vàng nhạt, đôi ngươi màu hổ phách nâng cao hình bán nguyệt làm hồn phách đảo điên, chưa kể tới da dẻ hồng nhuận mỡ màng khiến rượu vẫn say. Đôi môi bặm chặt thoáng hé mở, giọng cười giòn tan bao phủ thính giác An Dĩ Phong: - Ta là Huyết Thố. Chà! Ngươi đúng là đẹp như trong lời đồn. Nàng nhảy cẫng vui sướng, nếu so sánh An Dĩ Phong với Hoàng Thiên Vũ tất nhiên con gà trời kia thể bằng, nhưng nếu so với Hắc Nghiêm Quân của nàng còn thua vài phần. Nhưng dù sao chính là chân mệnh thiên tử, long khí trong người dồi dào chưa kể tới dáng vẻ phong tình của lúc này, y phục chỉnh tề lộ ra cả bờ ngực rộng lớn săn chắc. Vì lần đầu thấy người trần đẹp đến thế nên nàng bất giác chảy dài hàng nước bọt, đợi đến lúc Hắc Nghiêm Quân đứng bên cạnh lau cho, nàng mới xấu hổ ngậm miệng lại. An Dĩ Phong bất đắc dĩ cười gượng, thấy nam tử bên cạnh chiều đụng chạm năm bảy phần trong hiểu, nhưng lòng vẫn hoài nghi biết hai người họ là ai? Tại sao có thể đột nhập vào mà ai hay biết?. - Cho hỏi các vị từ đâu đến. Mắt nàng sáng quắc như vì sao tinh tú, Hắc Nghiêm Quân biết nàng trả lời đâu vì Chu Ngọc rất khi dễ lời hay câu hỏi của kẻ khác, bước lên trước, trung y nâng cao che bản mặt hám trai của nàng lại: - Nếu ta bọn ta là bệ hạ có tin ?. - Tất nhiên là tin rồi. Khí thế bất phàm tỏa ra từ người Nghiêm Quân với vẻ mị tràn ngập nơi Chu Ngọc, An Dĩ Phong mỉm cười đẩy nữ tử trong lòng ra, đứng dậy chỉnh lại y phục. Vị phi tần long sàn thẹn thùng cuối đầu quấn mình trong chăn, nàng chỉ chừa khuôn mặt đỏ lựng dám ngước nhìn. An Dĩ Phong mời hai vị khách lạ ra hoa viên tản bộ, bộ dáng của Chu Ngọc chẳng thùy mị như những nữ tử khác, nàng nhảy chân sáo rồi lại bất ngờ bật lên cao bắt tiểu hồ điệp lượn quanh các khóm hoa. Dĩ Phong ngắm nhìn bóng lưng tinh nghịch của nàng, lòng say đắm. Hắc Nghiêm Quân cảm thấy bực bội bởi cái nhìn quá thô thiển, lộ ra vẻ thèm thuồng của An Dĩ Phong, hắng giọng: - Bệ hạ hỏi bọn ta ở đây làm gì à?. Dĩ Phong đúng là thiên tử, lo sợ mà chỉ ung dung đáp: - Khách đến nhà, chủ phải đón tiếp nồng nhiệt, dù mục đích của các hạ có là lấy mạng ta, ta cũng oán trách. Tất cả đều do số trời định sẵn.
Chương 4: Mỹ Nhân Trong Lòng Kiều Diễm Hơn Hoa 88 Lời của An Dĩ Phong làm Hắc Nghiêm Quân cũng có đôi phần bội phục, chần chừ chút, giọng pha chút bông đùa: - Vua của nước quả thần thái hơn người. Bệ hạ may mắn khi sinh ra nắm trong tay tất cả, được Ngọc Đế lựa chọn làm đấng minh quân. Bao nhiêu lời của Hắc Nghiêm Quân vào tai Dĩ Phong, đều cho là đúng, u sầu, tiếc nuối đáp: - Huynh đây mới là người may mắn, sinh ra có mỹ nhân tinh khôi bầu bạn. Trong lòng Hắc Nghiêm Quân cười bỡn cợt, đúng là quân tử thể qua nổi chữ sắc, bao thế hệ qua vị vua dù có tốt đến đâu cũng khó tránh khỏi hồng nhan họa thủy. Nhưng trong lòng Nghiêm Quân cũng tự đắc, đúng thế, Chu Ngọc chính là của , ngàn năm qua và trăm ngàn năm tiếp vẫn là của Hắc Nghiêm Quân thôi. - Ta ganh tỵ với ngươi, làm vua sao? Vẫn là người phàm mắt thịt, tuổi thọ dài nhất cũng được trăm tuổi, có bao việc ta muốn làm nhưng thể vẹn toàn trong kiếp. Còn các người thời gian có rất nhiều nhưng luôn phí hoài từng cơ hội để làm điều mình muốn. An Dĩ Phong như guốc trong bụng Hắc Nghiêm Quân, khẽ khựng lại nhìn xoáy vào đôi mắt quân tử trước mặt, bật cười, cử chỉ tuy tao nhã nhưng có gì đó rất được tự nhiên: - Bệ hạ đây biết nhìn xa trông rộng, đúng vậy thời gian của ta rất nhiều, ngàn năm đối với ngài có thể rất dài nhưng với ta nó quá ngắn, ngắn tới nỗi chữ chưa thể thành lời. Giai nhân trong lòng ngỡ như cách biệt tận chân trời, biết bao cơ hội để thổ lộ nhưng ta thể nắm lấy. Nụ cười sáng chói tựa hào quang vẽ vời đôi môi An Dĩ Phong, nghiêng đầu, đôi tay vẫn chắp sau lưng, dáng vẻ thanh tao, khuyên nhủ: - Người trong lòng giữ mất, hãy nắm lấy trước khi bị người khác giành. Nghe có vẻ là khuyên đấy nhưng chân lý lại giống như là thách thức. Hắc Nghiêm Quân lại thở dài. Chu Ngọc bướng bỉnh chịu rời bởi bữa tiệc tiếp đãi từ An Dĩ Phong quá rầm rộ, nào là sơn hào hải vị, nào là bánh mứt thơm ngon, nào là rượu trân quý ngàn năm chỉ được thưởng thức lần. Đồ ăn , rượu quý được các quan văn nhấm nháp thưởng thức, còn nàng uống chẳng khác nào nữa suối, khiến cho ai ai cũng chưng hửng nhìn nàng. Riêng An Dĩ Phong chống cằm ngắm nhìn đôi má Chu Ngọc do rượu rót say mà ửng đỏ kiều diễm mê người. Thú vị !. Trời khuya, tiệc cũng tàn, Hắc Nghiêm Quân biến nàng trở về làm tiểu ngọc thố, giữ chặt bốn chi lôi nàng về phòng phía cung Tây do An Dĩ Phong thu xếp. Cung nữ được đưa đến chăm sóc cho Chu Ngọc đều bị Hắc Nghiêm Quân đuổi , bởi nàng thích người lạ đụng vào, nước ấm được đưa đến, liền biến nàng thành hình người, nhanh nhẹn thoát sạch y phục nàng, sau đó đặt vào dục bồn. Chu Ngọc say say tỉnh tỉnh vọc nước, cái miệng nhắn định uống luôn nước tắm bị chặn lại, nàng khát mà được uống nước, thế là nước mắt tràn mi, đòi: - Ta muốn uống nước. hết nổi, Nghiêm Quân đứng phắt dậy đến bên ấm trà rót ly đầy sau đó đổ vào miệng mình, cũng thoát hết y phục, thân hình to khỏe ngồi đối diện nàng trong dục bồn. Tay kéo lấy nàng sát vào lòng, là da mịn mà như lụa dán sát vào người , khuôn ngực đẫy đà cũng vì thế bị ép chặt, Hắc Nghiêm Quân nâng cằm nàng lên, cánh môi bạc thần của đáp lên đôi môi hoa đào thơm nồng mùi rượu của nàng. Nước từ miệng trao qua cho nàng, thấy có nước nàng liền hé môi đón nhận, rót từ từ vội, kẻo nàng bị sặc khổ. Giọt nước cuối cùng trong miệng sang nàng, theo đà đưa lưỡi đinh hương cuồng sát trong khoang miệng nhắn của Chu Ngọc. Nàng vẫn còn khát liền đưa lưỡi uốn lấy đầu lưỡi tìm chút nước, Chu Ngọc cảm thấy ngọt và thanh mát, nàng ngừng mút lấy lưỡi như muốn rút sạch mùi bị thơm ngon kia. - Ngoan nào. Lưu luyến rời khỏi cánh môi của nàng, bao phủ nàng trong chiếc khăn bông, ngâm nước quá lâu nàng bệnh mất, Hắc Nghiêm Quân lau sạch nàng xong của lau đến bản thân. Bế nàng đến giường, hạ màn trướng, lột bỏ tấm khăn ẩm ướt người nàng ra, từng mảnh da tất thịt khuấy đảo thần chí , đôi má nàng vì rượu mà ửng đỏ, đôi mắt màu hổ phách long lanh màn sương trông gợi tình làm sao. Đôi môi thèm thuồng hôn lấy xương quai xanh nàng, giọng khàn đục như rót mật vào tai nàng: - Chu Ngọc, ta nàng. Ta làm nàng đau. vừa dỗ ngọt vừa tiến vào, nơi chặt hẹp bị đâm thủng khiến nàng đau đớn bừng tỉnh, đôi tay cào vào tấm lưng trần của Hắc Nghiêm Quân đến ứa máu, nước mắt như hạt sương ánh lên nơi khóe mắt, lăn dài má, giọng nàng nghẹn ngào: - Nghiêm Quân, ta đau!. - đau nữa. tà mị , hơi thở ấm nóng phả vào hõm cổ nàng, mút vành tai Chu Ngọc khiến nàng buồn buồn, môi nâng lên thành nụ cười, giọng cười khúc khích che mất đau đớn đến rách da thịt bên dưới. Hắc Nghiêm Quân ngừng dụ nàng đủ thứ, cả thân hoạt động chậm rồi nhanh dần, mồ hôi lấm tấm trán, Chu Ngọc lúc đầu đau nhưng rồi như lạc vào chín tầng mây, khoái cảm dâng trào, nàng cùng hòa nhịp đung đưa làm . Kích tình qua nàng cuộn trào vào lòng thở dốc, Chu Ngọc mệt nhoài đánh hơi ngáp dài, sau đó mơ mơ màng màng thốt ra câu bâng quơ: - Ta muốn nuôi sủng nam. Hắc Nghiêm Quân mặt đen hơn nhọ nồi. Tiếp sau đó, lập người nàng lại tiếp tục làm chuyện chỉ của hai người. Mấy ngàn năm qua, mới được nếm thử chuyện phòng the, đúng như tiểu trong U Minh diễn tả, biết cảm giác lần đầu ra sao dục vọng càng tăng cao, đòi hỏi càng nhiều thêm và lòng khó giữ được thanh tịnh. Sáng ngày hôm sau. Đợi lúc Chu Ngọc chưa tỉnh giấc, biến nàng thành ngọc thố ôm trong lòng, đạp mây cưỡi gió trở về U Minh. Lúc vừa về tới, máu lập tức dồn tới não, mới mấy ngày thôi mà U Minh chẳng khác nào sòng bài, bên này tài xỉu, bên kia mạc chược, rồi cả bầu cua cá cọp, tiếng mại vô càng làm bốc lửa. Hắc Nghiêm Quân mệnh hỏa lại có Hỏa Linh Tinh nên tâm tình rất hay nổi cáu, đạp cửa bước vào, tay Chu Ngọc vẫn ngủ say như chết, dù tiếng động lớn cũng thể làm nàng thức, ngoài việc khó chịu trở người thôi. Tay đưa lên lập tức ngưng tụ đốm lửa đỏ, chúng thấy thế bèn co giò bỏ chạy quên thu dọn đồ nghề sinh nhai. Chúng hết rồi, đặt nàng xuống giường ngọc, biến nàng trở về hình người dùng chăn đắp lại cho nàng. Vì hôm qua tốn hao linh lực quá nhiều, biến về thành nguyên thành mãng xà đen vân đỏ, cả người cuộn tròn nằm bên giường nàng, nhắm mắt dưỡng thần. - Nghiêm Quân!. lim dim ngủ, giọng lảnh lót tựa vàng của nàng vang lên, ngẩng đầu rắn lên nhìn, Chu Ngọc tỉnh rồi, nàng vận bất cứ thứ gì người, đôi chân trắng như tuyết nhịp nhịp gác lên thân rắn . Hắc Nghiêm Quân trở về hình người, nắm lấy cái chân làm loạn của nàng, giọng trách móc: - Sao mặc đồ?. Nàng thút thít: - Hôm qua ngươi ta mặc gì đẹp hơn mà, sao hôm nay lại muốn ta mặc chứ?. Hắc Nghiêm Quân khóe môi ngừng co giật. - Nàng chỉ được khụ khụ... như vậy... khi ở với ta thôi. Còn ngoài ra phải mặc đồ tử tế vào. Chu Ngọc bĩu môi, để mặc lại y phục cho nàng, đâu đó chỉnh tề nàng tựa lưng vào người như con rắn xương, mặc dù nàng là thỏ còn mới là rắn: - Ở đây có mùa xuân, là làm ta buồn chết mà. Nàng rồi, khẽ vẫy tay lập tức lớp băng dày bên ngoài tan rã, chúng được trận kinh hồn bạc vía, chạy líu nhíu trong sân la toáng: - Ngày diệt vong của chúng đến rồi. Mau cưỡm đồ chạy thôi.
Chương 5: Thời Đại Thiên Ma Hóa Mùa xuân kéo đến rất nhanh, từng hàng cây khô sần trơ trọi cả ngàn năm nay bỗng chốc um tùm tươi tốt, khu vườn phía Đông đình viện từng có rất nhiều cây đào khoe sắc, biết vì lý do gì mà bọn chúng lại chết rụi. Quanh năm cũng còn mùa xuân nữa, nhưng giờ khắc này chúng như được tái sinh, hoa đào tươi thắm, cánh hoa hồng lả lướt rơi theo gió. Nàng phẩy tay , cơn gió từ đâu bay về cuốn lấy từng hương thơm của hoa đào phảng phất khắp U Minh. Hắc Nghiêm Quân ngắm nghía nàng, chợt nổi hết cả da gà, cứ ngỡ nàng ngốc nghếch, phép thuật tu luyện chẳng được gì, tính thêm cái tội lười, ai ngờ đâu giờ đây mới tường tận chân nhân bất lộ tướng. Tiếng cười giòn tan vang lên: - Thơm quá Nghiêm Quân!. Nhắm hờ mi tiệp, nàng cười toe trong ánh sáng nhàn nhạt, ôm lấy nàng vào lòng hít lấy hít để: - Ừ, nàng rất thơm!. Chu Ngọc đánh vào người : - Người ta hương hoa đào cơ. mím môi thành đường chỉ dài, ánh mắt xếch lên ý cười, tay vuốt ve mái tóc của nàng, cười khẽ : - Ta biết, hương hoa đào sao sánh bằng nàng. Ai được khen mà thích, nàng dù có chậm tiêu nhưng vẫn hiểu được, Chu Ngọc cuối đầu tỏ vẻ ngại ngùng thành công. Cốt là lúc vào tẩm cung An Dĩ Phong, nhìn thấy dáng vẻ này của vị cung phi nằm giường trông rất đáng , nhu mì, nên nàng quyết định làm theo... Thành ra phiên bản lỗi. - là gượng ép quá mà. ngửa mặt cười to, kéo nàng sát vào lòng hơi, nâng chiếc cằm thon gọn của nàng lên khiến mặt hai người đối diện với nhau. Ánh mắt giao nhau giữa ngàn hương hoa đào đào ngây ngất, nghiêng mặt tý dần dần thu gọn khoảng cách cả hai. "RẦM" - Nữ Vương, U Minh sắp diệt... Tên mình người mỏ quạ quýnh quáng chạy vào phép tắc, mắt mở to tráo trở, quai hàm cứng ngắc kịp ngậm lại. dòng máu mũi đỏ tươi tuôn ngừng. Hắc Nghiêm Quân bạnh quai hàm, nghiến răng nghiến lợi đằng đằng sát khí từng bước lại gần tên phá hoại khoảnh khắc lãng mạn của người ta. Chu Ngọc buồn cười, nàng ôm bụng cười đến ngã ngửa, ngờ chúng của nàng ngây thơ quá! Người ta chỉ sắp hôn thôi khiến chúng sịt máu mũi rồi. Khác hẳn với dáng vẻ cười ngất của nàng, Hắc Nghiêm Quân mếu máu nắm cổ áo tên mỏ quạ, quát: - Cái tên chết tiệt nhà người la lối cái gì?. Máu mũi từ tên mỏ quạ tuôn ngừng, cũng dám đưa tay lau , chỉ biết sợ hãi run rẩy hai chân, nhờ Nghiêm Quân nắm áo chắc có lẽ ngã quỵ dưới sàn rồi: - Tuyết tan, U Minh sắp diệt vong rồi. Chu Ngọc thấy làm lại bèn hỏi: - Tại sao tuyết tan U Minh lại diệt vong?. Tên mỏ quạ là người ăn ngay thẳng, tính trung nổi lên: Nữ Vương biết đó thôi, nếu tuyết tan gây ngập lụt, mà chúng tụi thần rất lười tập bơi, chắc chắn chết đuối. Hắc Nghiêm Quân giật giật khóe môi. Có bao giờ ma lại sợ chết đuối chưa?. Tính thà của tên mỏ quạ khiến Chu Ngọc hồi lăn lộn cùng hàng nước mắt, nàng cười đến sái hàng: - Nghiêm... Q..uân... lập tức buông tên nhát cấy này ra chạy đến bên nàng, ngừng thương tiếc xoa xoa hai má nàng trong lòng bàn tay to ấm của . Tên mỏ quạ bị buông bất ngờ, có chỗ chống liền ngã xuống đất, ê cả mông. Sau lúc được xoa má, nàng cuối cùng cũng chuyện được: - ai chết đuối hết, ngươi lui ra . Tên mỏ quạ bán tính bán nghi: - ? Thuộc hạ phơi cơm cháy trước cổng định đem qua Thiên giới bán kiếm chút ngân khố cho U Minh chúng ta, chỉ sợ ướt rồi khó mà buôn bán. Lần này là Chu Ngọc giật giật khóe môi. U Minh ngày xưa đâu rồi? Oai hùng, khét tiếng đến đâu cũng đều để lại nỗi khiếp sợ đâu rồi? Tại sao bây giờ lại sợ chết đành, đến việc buôn bán kiếm lợi nhuận cũng nghĩ ra được thế này?. Nàng buồn bực, biết nên cười hay nên khóc, cái phẩy tay tống cổ ra khỏi Minh Cung, Chu Ngọc xoa thái dương, mặt rầu rĩ: - Có phải Ma giới chúng ta biến chất rồi ?. Hắc Nghiêm Quân giúp nàng xoa hai vai, sau đó rất ôn tồn : - Hôm qua tổng quản còn đến Thiên giới ký giấy trao đổi rượu Đồng Hoa, bên ta giao băng lạnh tinh khiết cho bên đó. - Chu Ngọc mặt méo xẹo: - Tại sao?. trả lời rất lòng: - Chúng bẩm báo do lâu ngày uống băng lạnh khiến cổ họng sưng vù đau rát, bây giờ chỉ còn cách lấy nóng khắc lạnh. May ra hết. là biết thời thế làm ăn!. Nàng thôi dám hỏi hay nữa. Vài ngày sau, trong lúc cùng mây mưa, tên mỏ quạ ngày nào biết phép tắc hơn, gõ cửa trước khi vào. Màn trướng che việc hai người làm, kẻ bên ngoài nhìn vào được nhưng bên trong có thể nhìn thấy tất thảy. Hắc Nghiêm Quân vừa dồn dập thúc đẩy vừa vuốt ve từng đường cong cơ thể nàng, trông nàng chẳng khác nào cánh hoa đào tinh khôi, đẫy đà nhưng kém phần đáng . Chu Ngọc do kích tình, giọng lạc vài nấc: - Chuyện gì thế Tiểu Điểu?. Mỏ quạ được Chu Ngọc đặt tên Tiểu Điểu, nghe giọng nàng hơi khác nhưng dám bước tới, đứng xa xa trình bày công việc: - Việc là Hoàng Thiên Vũ bên tộc Phượng muốn làm giao dịch với chúng ta. Lượng băng lạnh rất thịnh hành bên Thiên giới, họ muốn lấy thêm vài cân nữa vào kỳ giao sắp tới. lâng lâng bay bổng, nàng vốn chẳng nghe được từ nào của Tiểu Điểu: - Ừ. Được chấp thuận, tên mỏ quạ vui vẻ, hấp tấp chạy ra ngoài quên đóng kín cửa lại. - Hắc Nghiêm Quân. - Ừ?. - Ta muốn nuôi sủng nam. -... Hắc Nghiêm Quân điên cuồng càng quấy khiến nàng thở dốc ngừng. Hai năm sau. - Hắc Nghiêm Quân - Chu Ngọc người trần như nhộng, mồ hôi còn thấm ướt khuôn ngực nàng chưa tan, làn da nhẵn mịn cạ vào lòng ngực - Ừ? - Nghiêm Quân lười nhác trả lời: - Ta muốn xuống trần gian thăm An Dĩ Phong, ta muốn đem về nuôi. Mặt Hắc Nghiêm Quân đỏ do vận động nay lại càng đỏ rực chói lọi hơn nữa, đôi mắt lạnh toát của khẽ biến, mái tóc dài hung đỏ thả dài quấn lấy bờ vai trắng ngần như sữa của nàng. lật người nàng lại, giọng vui: - Nàng chỉ được nuôi mình ta thôi. Chu Ngọc tức giận, bướng bỉnh: - Ngươi ích kỷ. Nàng buồn bã bởi hiểu, ngày nào Hắc Nghiêm Quân cũng bận bịu lo việc trong U Minh rồi mấy cái việc thương mại hóa với Thiên giới, dành thời gian chơi đùa cùng nàng nữa. Riết ở trong Minh Cung cũng buồn nhưng lại nỡ bỏ trốn chơi, khi về thấy nàng rất tức giận. Nàng chỉ muốn nuôi sủng nam thôi mà - Nuôi của Chu Ngọc ở đây giống như nuôi con chó con mèo làm thú cưng, chứ như Nghiêm Quân nghĩ ngợi, lên giường và cùng nàng... Có lẽ là do đầu óc và trí tưởng tượng của mỗi người. Cơ thể Hắc Nghiêm Quân cường tráng, lòng ngực dày vạm vỡ, bắp tay to khỏe chống đỡ hai bên người nàng, lòng đấu tranh kịch liệt, giằng xé tâm can, biết có nên cho nàng trận nhớ đời hay đây. Thấy có vẻ buồn bực được bình thường cho lắm, nàng liền thè chiếc lưỡi đinh hương ngừng liếm vào cổ lấy lòng. Sau lúc bị nàng kích thích bằng lưỡi, thể nhẫn nhịn được nữa mặc dù hai trận chiến rồi. Nghiêm Quân bạnh chân nàng ra, tiến thủ vào u cốc, tiếp tục chiến đấu phần ba, Chu Ngọc thở hổn hển, khuôn mặt thắm nhuần màu hường, trong đầu ngừng tán dương. mãnh liệt quá mà! Quyến rũ chết người ta mất thôi. Tối hôm đó nàng khóc rất thảm thương, liên tục đòi dẫn xuống trần gian chơi. Muốn yên lành nên đành chấp thuận mang nàng xuống trần chơi đùa thỏa thích, còn việc tìm An Dĩ Phong cho nàng làm sủng nam miễn bàn cãi.
Chương 6: Trần Gian Thay Đổi lần nữa nàng lại được xuống trần gian du ngoạn, mục đích của nàng chính là bắt An Dĩ Phong mang về nuôi, da dẻ rất khôi ngô tuấn tú, nếu có vật nuôi động lòng người như thế bên cạnh, chắc chắn đám tiên nữ kia còn liếc trộm Hắc Nghiêm Quân của nàng nữa. Nhưng lúc bước xuống trần gian nàng cực kỳ thất vọng, xe ngựa còn đuôi nữa, thậm chí hoa cúc của chúng rất cứng rất to, lúc chạy rất nhanh, bốn chân khẳng khiu bây giờ lại bị bẻ thành hình tròn trong tội nghiệp. Nhớ ngày trước ngựa lúc nào cũng có thùng gỗ ngoài sau, còn bây giờ con người ác độc chui thẳng vào bụng của chúng luôn rồi. Trong lúc nàng tức tưởi khóc thương cho phận tuấn mã ngày nay Nghiêm Quân đúng lúc học nhanh tình trạng diễn ra. Bây giờ mọi thứ đều đại hóa, cỗ xe ngựa hết sử dụng mà thay vào đó là xe hơi, xe máy, xe đạp và có cả loại xe lăn người lái bước chân xuống ... dở khóc dở cười giải thích cho nàng hiểu tình hình tại, hơn canh giờ nàng mới hiểu ra đến cái gì. - Vậy là đây phải ngựa?. - phải. Chu Ngọc thở phào nhõm, lau khô hàng nước mắt, miệng tủm tỉm cười, đôi má phúng phính nhô cao trong như thiếu nữ mười tám đôi mươi. Hắc Nghiêm Quân thở dài, ôn hòa vỗ vào trán nàng. May mà hai người hạ giới xuống ngay con hẻm vắng, nếu ngoài đường lộ chắc có lẽ vào viện tâm thần ngồi uống trà rồi. Và chuyện quan trọng nữa, đó là con người bây giờ ăn mặc khác thường, quá hở mất cả thuần phong mỹ tục, mà bọn người ấy cứ bảo là xì tai thế kỷ hai mươi mốt, mà xì tai là cái quái gì?. Thôi đành nhập gia phải tùy tục, hóa cho nàng áo thun dài màu trắng, chiếc quần thun màu đen ôm sát, nhìn tới đôi chân thấy có điều ổn. Tại sao đôi hài này lại có màu vàng mật ong, to và có rất nhiều lỗ thế này?. Nguyên nhân chính là bắt chước theo xì tai của từng người gộp lại. Kệ, nghĩ chắc đây chính là xì tai nên quan tâm nữa, bản thân tự hóa tóc mình ngắn lại kiểu undercut, áo thun ôm sát cơ thể màu đen tay dài tôn lên bờ ngực rộng săn chắc của , khoác hờ chiếc áo da màu đen cùng tông sáng bóng, chiếc quần tây xanh đen càng tô điểm đôi chân dài quyến rũ đầy nam tính, nhưng tới đôi hài thấy nó có điều gì đó vô cùng bất thường. "RẦM" ngã chổng vó khi cố bước , sao cái đế của nó lại cao chót vót còn nhọn hoắc nữa? Thế là hai người từ U Minh xuống chụm đầu nhận xét đôi hài khác người đầy dị hợm này. Sau lúc đắng đo suy nghĩ biết phải làm sao, đành khảo sát dân tình lần nữa. Và lần này hiểu, trả cho nàng đôi giày cổ cao màu trắng sữa. cũng y nàng chỉ khác nó to hơn, dày hơn và có màu đỏ tựa như máu. Sợ Chu Ngọc chạy loạn, Hắc Nghiêm Quân cứ nắm chặt lấy tay nàng buông, trông nom nàng rất cực nhưng hơn ngàn năm qua rồi việc này cũng trở thành điều cỏn con. - Tìm An Dĩ Phong thôi. Nàng tươi cười như hoa mẫu đơn khoe sắc còn giống như nắm tro tàn rơi vãi ra đất, Nghiêm Quân hừ hừ vài tiếng cũng chẳng phản đối nàng chi cho mệt, mặc nàng muốn chạy đông chạy tây miệng ngừng reo hò. Do ngày trước nàng lưu giữ mùi hương của An Dĩ Phong nên tại, tìm là việc quá dễ dàng. Hắc Nghiêm Quân kéo nàng lại, nghiêm mặt: - Nàng là tiểu ngọc thố hay tiểu cẩu?. - Ta là Chu Ngọc của ngươi. Chu Ngọc biết cách lấy lòng, chỉ câu , chỉ cái dụi vào lòng Nghiêm Quân, như trúng phải mê hồn, cười mãi ngậm miệng lại được. Bước chân của nàng dừng lại trước cái cổng rất to, đập thẳng vào mắt là hai chữ "Cách Tân", nàng nghiêng đầu ngắm nhìn ngôi trường đồ sộ này, hàng cây phượng sai chưa hé nụ, từng cây bàng cỡ trung che phủ vùng sân trông thoáng mát, bên dưới thân cây bằng lăng hoa tím xinh đẹp, nhắn là thùng rác và ghế đá màu trắng rêu xanh. - Tới rồi. Trời cuối thu, gió hơi se lạnh, ánh nắng mặt trời còn chói chan nữa mà rất nhạt, đủ để sưởi ấm khi cơn gió lạnh thổi qua, dưới tia sáng của mặt trời ôm lấy, nàng chẳng khác nào đóa hoa tường vi xinh đẹp, thoát tục và dễ gì chạm vào. Chu Ngọc nghiêng đầu sang bên này rồi lại ngoảnh ra bên kia, chú bảo vệ trước cổng thấy bé lạ mặt, mặc đồng phục trường, chú đứng dậy đến gần: - bé, cháu tìm ai?. Từ bé đúng lắm, nàng nhìn xung quanh mình lúc mới phát kẻ trần tục nàng, nhưng mà so sánh tuổi hai người, nàng phải là tổ sư gia của mới đúng. Chú bảo vệ độ tuổi tầm bốn mươi, nét mặt hiền từ hòa nhã, vội vã muốn câu trả lời từ nàng. Chú hỏi lại lần nữa. Chu Ngọc muốn khiển trách vì người này có biết nàng từ ma giới xuống đâu, nàng nóng lạnh, ngang ngang cần xưng hô: - Tìm An Dĩ Phong. - Cũng gần tới giờ tan trường rồi, cháu vào bóng mát đợi chút . hòa nhã của chú bảo vệ khiến nàng vui vẻ, gật đầu tòn ten chạy vào sân trường, biết có ai cho hay nàng liền đặt mông ngồi dưới tán cây bằng lăng. Hắc Nghiêm Quân do tò mò nhiều thứ nên để nàng lại trường, thân xung quanh các dãy nhà tìm hiểu vấn đề. Có rất nhiều xinh đẹp, quần áo lẳng lơ, ánh mắt đưa tình đầy dục vọng như muốn ăn tươi nuốt sống , Nghiêm Quân cũng để ý mấy, bỗng nhiên lông tơ dựng đứng cả lên khi cố tình ngã vào lòng . Thiên hạ đến nỗi tệ, mặt hoa da phấn, mùi thơm nồng nặc khiến sặc sụa ho ngừng. chẳng mảy may thương hoa tiếc ngọc, cái xô liền hất tung ra, đứng dậy phủi lại tà áo, lòng cáu kỉnh hừ lạnh bước . Hắc Nghiêm Quân học hỏi được rất nhiều thứ, ví như tên nam tử giữa thanh thiên bạch nhật chẳng quan tâm ai qua, mặc nhiên lột quần tưới nước vào vách tường, ngộ thay những người xung quanh ai thèm nhìn hay chế giễu tên đó cả. Còn cả cái chuồng có thể nhìn vào bên trong, bọn họ nhét đồng xu vào cái lỗ , phía có những hạt mềm ngộ ngộ, sau đó đặt cái gáo nước vào tai ngừng phát ngôn. Nghiêm Quân tự hỏi đầu óc những kẻ đó bị gì? Tại sao lại chuyện với cái gáo nước. Điều mà khám phá ra lớn nhất chính là kính thiên ảnh, con người bên trong cười đùa chuyện, có cả đồng môn hóa phép thần thông. Đây đích thị là bảo bối của Thần - Ma, nhưng tại sao lại có nhiều đến thế? Tên nào làm gian thương trộm công thức đúc kết thành kính thiên ảnh cho bọn người trần? Đợi khi trở về tra hỏi tường tận. Hắc Nghiêm Quân ơi! Hai năm trời bằng bảy trăm ba mươi năm dưới trần gian, mọi thứ thay đổi đến chóng mặt rồi. Quay lại với Chu Ngọc, nàng cực kỳ, vô cùng tò mò những thứ xung quanh nhưng dám chạy loạn, bởi nếu nàng ham chơi đánh mất dấu của An Dĩ Phong. Trong ký ức nàng nhớ đây thuộc kinh thành An Nhiên dưới chân núi Sơn Trà, vậy mà giờ đây lại là trung tâm thành phố A gì đó, còn ngọn núi cây xanh um tùm trở nên trụi lủi. Con người biết cách phá hoại thiên nhiên. Nàng nhìn dãy lớp học năm tầng trước mặt lại nhớ ra pháp bảo của Thác tháp Lý Thiên Vương, cơ mà nhìn sao cũng giống, pháp bảo ấy ràng là bảy tầng tháp, đỉnh cao nhất nhọn hoắc, còn cái này bằng bằng trải dài.