Chương 22: Ta muốn tuyển nam thiếp thể tin được Mộc Bảo lại điên rồ nghĩ ra sáng kiến vô cùng hay, khi đến Chu Tương Quốc nàng thể chần chừ liền ra lệnh tuyển nam thiếp và tất nhiên là cho... Chu Bình. Chu Bình dở khóc dở cười nhìn nàng tự ý ngồi lên ghế của , cầm bút lông nguầy nguậy vài nét, chẳng đọc được gì cả, cuối người, khuôn mặt áp sát vào má nàng: - Nàng ghi cái gì vậy?. Mộc Bảo đánh vào vai , miệng tủm tỉm cười, đôi mắt híp chặt lộ vẻ hài lòng: - Ngốc! Người ta chiêu quân, ta chiêu thiếp. - Nữ tử?. - , nam tử. Khuôn mặt Chu Bình nhiều vạch đen, đưa tay giật phăng tấm giấy bàn ngừng xé tan nát và bỏ vào miệng nhai. Bảo Bảo giật giật khóe môi, biết nên cười hay nên khóc, nàng đương vận y phục phong phanh, đôi chân ngọc ngà thả trần lộ ra mảng da trắng ngần, cổ áo khoét rộng, trung y bị nàng săn lên để lộ đôi tay thon dài mảnh khảnh, nàng nhảy đỏng lên: - Này, sao ngươi lại ăn giấy của ta? Biết ta viết cực lắm ?. Nhưng đáp lại Mộc Bảo chỉ là ánh mắt sắc bén chết người của Chu Bình, hừ lạnh rồi chắp tay sau lưng nâng bước ra ngoài. Bảo nhi phục, nàng lì lợm viết lại tờ mới cách khó khăn, khốn khổ, đây phải là chữ quốc ngữ. được bỏ cuộc. Sau vài canh giờ cuối cùng nàng cũng chắp bút xuống nghiêng mực, vẻ mặt nhõm vui vẻ với tác phẩm mình mới làm ra, Bảo Bảo xếp gọn tờ giấy đưa cho tiểu thái giám ngoài cửa, sau đó nhảy chân sáo tìm Chu Bình. Nét điềm đạm, thoát tục của Mộc Bảo trong khắc mất sạch, nàng cứ như nữ tử tùy tiện xông thẳng đến nam nhân. Chuyện là thế này, lúc nàng đến vườn thượng uyển thấy Chu Bình cùng vài bá quan văn võ ngồi chơi cờ, ngâm thơ. Vì nghĩ tựa nữ tử, nằm dưới luôn mà có gì mà cấm cử, nàng liền lao tới, choàng tay ôm cổ , khẽ trêu đùa: - Thiếp nhớ chàng quá!. Sau đó hôn vào má , lúc đó Chu Bình đương uống trà và sặc đến nước mắt tràn mi, vỗ ngực ngừng. Mặt đỏ như gấc, bá quan văn võ xung quanh cũng khác bao nhiêu, người nào cũng cuối đầu, vành tai đỏ chót, thế mà Mộc Bảo vẫn bình thản chẳng để ý đến, thậm chí nàng còn biết ngượng nữa mà. Chu Bình xoay người: - Đừng làm loạn. Rồi nhàng cởi áo bào khoác cho nàng, tưởng tượng được mẫu nhi thiên hạ tương lai lại là nữ tử tùy tiện thể tình cảm thái quá trước mặt mọi người. Chưa hết, nàng còn phong tình trong bộ y phục mát mẻ, hình như muốn quyến rũ cánh mày râu. Nhìn tổng quát chỉ có thái giám là bình thường như có chuyện gì, còn ai cũng ho khan và tạ lỗi khấu đầu với Chu Bình, mong được trở về phủ trước khi tăng xông máu. Bỗng nhiên giọng vang lên: - Xem kìa, đây là Hoàng hậu sao? là nỗi sỉ nhục quốc thể. gì , Mộc Bảo tai rất thính, nàng cười tươi như hoa đáp lại ánh mắt vô hồn lãnh đạm của Chu Bình, lòng nổi lửa, quay phắt đầu theo hướng phát ra giọng : - Lạ lắm hả? Giả tạo vừa thôi, mấy người cũng ghê gớm lắm chứ có vừa. Nhà thê thiếp xếp hàng chờ, còn ra đường lầu xanh hằng ngày. Ai phục lên đây mà , đừng có xấu sau lưng như thế!. Người vừa liền câm bật, cả người đổ mồ hôi lạnh, bờ vai ông ta run lẩy bẩy khiến Bảo Bảo nhếch mép cười. tên ngụy nam tử, đầu đội tả giấy chân đạp cứt chó đây mà. Chu Bình sắp chút nữa đánh cho nàng ngất rồi, kiềm nén bồng nàng lên tay, mạch mất hút. Bảo Bảo được ẵm đỡ mỏi chân, thế là nàng liền cười toe hỏi : - Này ngươi thích vạm vỡ sái hay là nho nhã thư sinh?. -... - im lặng, mắt nhìn về trước, môi hé mở dù là thở. - À, hai cái ngươi đều thích, vậy ta biết rồi ngươi muốn lai giống cả hai. Nàng vỗ tay tự dương rằng bản thân quá chuẩn, còn choàng tay ôm lấy cổ nữa, xem ra Chu Bình cũng cứng rắn lắm chứ, chỉ là da trắng và mịn cứ như nữ tử ấy. bỗng cuối đầu, mâu quang đục ngầu nổi đầy tia đỏ, miệng hé , hơi thở ấm nóng phả vào mặt Bảo Bảo. Cười như bâng: - Biết ta muốn làm gì bây giờ ?. Bảo Bảo lắc đâu, mắt chờ đợi, khóe môi nâng cao. Chu Bình bình ổn từng câu từng chữ: - Muốn mang nàng ăn sạch. Chưng hửng, Mộc Bảo tái mặt, lắc đầu liên tục, giọng nàng lảnh lót vô cùng ngây thơ vô số tội: - Ngươi là thụ sao lên được, ngàn vạn phần được đâu. Đừng có cố gắng quá sức của mình, ta hiểu, ta thông cảm được mà. Chặc lưỡi, nàng thương cảm cho , chắc là muốn thể bản lĩnh nam tử đấy nhưng mà vốn dĩ đâu có. Chu Bình gân xanh nổi đầy, hừ lạnh, lòng biến tấu từng hồi sóng, muốn nhai nát cái miệng nhiều của nàng. Sao mỗi lần Bảo Bảo đến việc cho nam thiếp lòng lại khó chịu đến thế, bóng dáng Hàn Dương mờ ảo trước mặt, đôi mắt đượm buồn nhưng rất nhanh che giấu , môi mím chặt thành đường dài, vô thức bước định hướng. Cho đến khi đôi tay bé lạnh toát áp lên má : - Ngươi định đông lạnh ta sao?. Lúc này mới hoàn hồn trở lại, bước chân vô tình đưa cả hai xuống mật thất băng ngọc, nơi lạnh lẽo mà cố tình tạo ra. Bảo Bảo từ tay nhảy xuống, lạnh đến nỗi hai hàm răng đánh lập cập vào nhau nhưng biểu của Bình ca hoàn toàn ngược lại, chẳng hề mang theo lạnh lẽo. khối băng tinh khiết trước mặt làm nàng tò mò bước lại, rất nhanh kéo nàng lại vào lòng: - Trở về thôi. Nàng chịu, vùng khỏi tay : - Cái thứ đó là gì vậy?. Lời chưa dứt bước chân đến bên khối băng tuyết ngọc tinh khôi, thân thể nữ tử xinh đẹp thoát tục tựa ngủ say nằm bên trong đó, đôi má nàng còn hồng nhuận như dáng vẻ kiềm diễm mỹ lệ này, đôi môi nhắn tím tái, da dẻ nàng vẫn rất sống động, sạch nhưng mang theo màu trắng kỳ dị. Bảo Bảo bụm chặt miệng, cố ngăn cản tiếng la của bản thân thoát khỏi cổ họng. Nàng ngừng nhìn nữ tử bên trong rồi lại đưa mắt về phía Chu Bình đứng chôn chân tại chỗ, bước tới cũng chẳng lùi chỉ đưa tay cùng giọng ôn nhu nhất: - Trở về thôi. Tất nhiên nàng trở về đâu, bởi vì nữ tử bên trong khối băng chính là... Mộc Bảo thời đại trong cung trang cổ đại. - Đây là?. Ngón trỏ thanh tao của nàng khẽ đưa ra chỉ vào thân xác bên trong khối băng, mắt mở to muốn lọt tròng, đây chính là thân thể của nàng, đích thị là như thế rồi. Chu Bình bước lại gần kéo nàng vào lòng, thở dài: - Đây là hoàng muội ta, nàng ấy trúng độc cổ và mất cách đây hai năm. - Còn Chu Giải?. - Là nghĩa muội kết nghĩa với hoàng muội ta, cả hai đều là người thân cuối cùng, đối với ta đều là muội muội đáng . Ta mất người, nên... Vẻ chân thực trong giọng của , và cả ánh mắt đầy ấp thương bao phủ tầng sương mỏng khiến tim nàng động, lời của là , người bên trong này chắc có lẽ chỉ là trùng hợp?. Bảo Bảo kinh ngạc: - Ngươi tiếp cận Hàn Dương cũng vì Chu Giải, ngươi muốn bảo vệ muội ấy?. Chu Bình thoáng ý cười: - Nàng ngốc như ta tưởng! Nhưng đối với Hàn Dương, tình của ta giành cho huynh ấy là . Gật đầu, nàng hiểu mà: - Ân. Vỗ vào tấm lưng rộng lớn muốn ngã vào người nàng, Mộc Bảo nắm tay tìm đường ra theo trí nhớ lúc được đưa vào. Nàng còn ở trong đây chốc nữa đóng thành băng đó, trước khi rời khỏi nàng vẫn cố gắng quay đầu lưu luyến thân xác hoàng muội của Chu Bình, lòng nàng đau như thắt. Tại sao tên Tử Dai kia thích chơi xỏ quá vậy?. Cơ mà, Bảo nhi đúng là người nhớ rất dai: - Ngươi muốn nam thiếp của ngươi cao hay lùn. Chu Bình khóc ra nước mắt, nãi nãi của ơi!.
Nữ Vương Của Xà Quân Tác giả: Kim Tuyến (Kun) Thể loại: Truyện Teen,Dị giới,Huyền Huyễn,Tổng Hợp,Truyện Tự Sáng Tác Nguồn : Truyện của KimTuyen Truyện tham gia cuộc thi : "Sáng Tác Truyện 2015" Tóm tắt truyện: " tình viết vội, vai thoại chưa thành lời. Đối với người trần bé ngàn năm quả rất dài, rất xa xăm. Nhưng đối với ta và nàng nó ngắn, ngắn đến nỗi chữ chưa thể thành lời. Nhưng rồi ta cũng có can đảm để nàng, biến nàng trở thành nữ nhân của ta. nàng và giữ nàng vạn kiếp rời xa. Chu Ngọc nàng chỉ có thể là của Hắc Nghiêm Quân ta thôi". Cảnh báo: Truyện có H và vài tình tiết hợp độ tuổi 16-. Cân nhắc trước khi xem. Thể loại: Sủng - nhàng, boss - ghen - chấp niệm. Chỉ cuộc tình của hai người. Mục lục Chương 1: Nữ Vương Chương 2: Làm Khách Thiên Giới Chương 3: Vị Hoàng Đế Trong Lời Đồn Chương 4: Mỹ Nhân Trong Lòng Kiều Diễm Hơn Hoa Chương 5: Thời Đại Thiên Ma Hóa Chương 6: Trần Gian Đã Thay Đổi Chương 7: Đem Sủng Nam Về Bầu Bạn Chương 8: Muốn Giết Chết Hắn Chương 9: Hiểu Lầm Lẫn Nhau Chương 10: Viên Mãn Nồng Tình Ái
Chương 1: Nữ Vương ngàn năm trước. - Hắc Nghiêm Quân, ta muốn gia nhập ma giới. - Tại sao? - ngờ vực hỏi nàng: - Vì nơi đó có ngươi - Chu Ngọc mỉm cười nhìn Nghiêm Quân, thân hình lả lướt mềm mại quấn lấy cánh tay . Ngày đó, nàng chỉ là tiểu ngọc thố mới tu luyện thành người, vốn căn cơ có thể đắc đạo thành tiên nếu nàng kiên trì tu đạo nhưng nàng lại muốn. Bởi chốn hồng trần này, nàng còn quá nhiều thứ để lưu luyến. Lần đầu tiên Hắc Nghiêm Quân gặp nàng là vào ba trăm năm trước, khi ấy bị thương, cả người bê bết máu, vết thương nghiêm trọng khiến phải nguyên hình. con mãng xà đen vân đỏ, cao hơn trượng, nơi lướt qua như san bằng mọi thứ, cây cỏ đổ rạp in hằn vết máu đỏ, thân thể bành trướng làm người khác khiếp sợ, ước chừng có thể nuốt trọn người cần mất quá ba giây. Còn nàng khi ấy quá trăm năm tuổi, chưa thể thành người nữa là... Trước mặt thấy mãng xà chẳng khác nào nhìn được thần chết, nàng luống cuống quay đầu định bỏ chạy, điều đó là tất nhiên bởi đứng đầu nhóm thực phẩm của rắn là thỏ, nếu chạy sớm muộn cũng vô bụng thôi. - Đừng - Giọng khẩn cầu thống khổ vang từ sau lưng nàng, đôi chân Chu Ngọc mềm nhũn sợ sệt đứng yên tại chỗ, trong lòng bấn loạn lên, vừa muốn chạy vừa muốn đến cứu con mãng xà khổng lồ. Bởi nàng lương thiện lẽ thấy chết cứu. Sau hồi đấu tranh kịch liệt. ! Phải thôi, ở lại chết chắc. Nàng chợt đượm bước giọng ấy lại vang lên lần nữa: - Nếu cứu ta, ta giúp ngươi thành người. Khựng lại lần nữa, nàng dùng chi trước ngoáy ngoáy lỗ tai coi có nghe lầm , đến khi thở dài lại lần nữa cách chân thực. Cái đó có thể thương lượng được, nàng lập tức quay đầu đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của , vẻ mệt mỏi chịu đựng đến sắp còn sức lực trông thảm thương làm sao. Sau lúc thỏa hiệp, giấy tờ đâu ra đó nàng mới yên tâm giúp trị thương. là giúp chứ ra chẳng làm được gì nhiều, nàng hái thuốc, linh dược núi có sẵn, nhai rồi đắp lên vết thương cho thôi. Hắc Nghiêm Quân dưỡng thương đồng thời hấp thụ linh khí trong núi. Nơi đây dường như hội tụ rất nhiều linh khí địa lợi, chưa đầy ba ngày có thể trở lại hình hài con người. Lúc đó Nghiêm Quân rất đói và nàng đương ở ngay tay ... Nhưng ăn nàng, bởi vì... Nàng quá gầy, gầy tới nỗi chỉ nhìn thấy bộ lông trắng muốt mượt mà bao phủ những mảnh xương khó tiêu hóa bên trong, dị hợm hơn nữa là cả đôi mắt cũng lún sâu vào hốc mắt. - Ngươi tên gì? Ta là Hắc Nghiêm Quân. - Gọi ta Chu Ngọc. - Nàng mệt mỏi, đánh hơi ngáp dài, chớp đôi mắt tròn đóng hờ, dụi dụi đôi tai dài vào lòng bàn tay , tìm tư thế thoải mái nhất có thể, nàng hừ hừ vài tiếng rồi thiêm thiếp ngủ. ngàn năm sau. - Nàng muốn lật đổ Ma Vương?. - Đúng vậy, ta muốn trở thành Nữ Vương, ngươi có đồng ý giúp ta?. - Nàng nghịch ngợm mỉm cười. - Chỉ cần nàng muốn, ta tất giúp nàng. Trong cõi U Minh hề có mùa xuân, hạ hay thu, mà nơi đây duy chỉ tồn tại mùa đông lạnh giá, tuyết trắng bao phủ khắp nơi, nhưng lạ thay con đường vào vực U Minh lại là thác lửa vàng rực bao trùm lấy. Chỉ cần xảy chân rơi vào cũng đủ bị nướng thành thịt xiên, vừa thơm vừa khét. Hắc Nghiêm Quân tay cầm Xà Đao, mắt ánh lên màu hung đỏ, cả mái tóc dài đỏ gụ bay trong gió cũng lấp loáng chói mắt người khác. nhếch môi, đối diện với Ma Vương hơn năm ngàn tuổi mà chẳng hề mảy may lo sợ, từ luôn tỏa ra hàn khí bức người, luồng sáng màu đỏ vờn quanh bàn tay và chỉ trong giây ngắn ngủi ngọn lửa ấy vồ dập lao đến Minh Vương. Trong người Nghiêm Quân có Hỏa Linh Tinh giúp sức, chưa kể tới thanh Xà Đao được chế tạo từ xác Minh Xà sau khi chuyển kiếp, giờ đây chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh. Minh Vương tin được tiểu đạo hạnh chưa đến hai ngàn năm lại có Hỏa Linh Tinh trong người, Hắc Nghiêm Quân lớn mật còn thách thức Minh Vương, và trong cuộc chiến này chỉ duy nhất kẻ được sống. - Xà Quân, rốt cuộc ngươi là ai?. Mọi ma, thần tiên đều gọi Hắc Nghiêm Quân là Xà Quân, bởi lẽ chẳng ai có hơi đâu mà gọi đích danh người ta ra, bất lịch . Nghiêm Quân mím môi, mâu quang sắc bén cùng nụ cười khẩy khinh miệt: - Ta là ai? Tất nhiên là tiểu mấy ngàn năm qua sống dưới bảo vệ của Minh Vương rồi. tin, Minh Vương cũng đáp lại bằng nụ cười chế giễu: - Khá khen cho tiểu to gan như ngươi. Mặc kệ ngươi là ai, hôm nay ta phải cho ngươi và cả đám tiểu biết bản lĩnh của Minh Vương ta đây. Hắc Nghiêm Quân hừ lạnh: - Dài dòng. Dứt lời liền bổ nhào về phía Minh Vương, nâng cao Xà Đao, ra đòn vô cùng hiểm ác, muốn đánh nhanh thắng lẹ, muốn chơi trò mèo vờn chuột nhảm nhí. Dù trong người Nghiêm Quân có Hỏa Linh Tinh hộ pháp sao? Minh Vương đạo hạnh hơn năm ngàn năm chẳng lẽ thua dễ dàng dưới tay tiểu mãng xà?. tấn công mà lại thủ, tay chống đỡ tay chắp sau lưng tỏ vẻ khinh thường. Vũ khí của Minh Vương là cây trượng màu đen bóng, thân cây to bằng ba ngón tay người lớn, dài quá hai thước, đỉnh chóp ngọn là lưỡi giáo nhọn hoắc, đuôi trượng được khảm viên ngọc màu đỏ lưu li, bên trong chuyển động tựa làn khói. Thanh Xà Đao cũng đâu kém phần oai, thân đao màu bạc trắng toát, xung quanh còn tỏa ra làn khói lạnh thấu xương, lưỡi đao sắc nhọn đến nỗi chỉ cần hươ ngang mặt cũng đủ làm sợi tóc khẽ bay trong gió. - Khá đấy! Nhưng tiếc đạo hạnh còn quá thấp kém... Lời Minh Vương còn chưa dứt miệng phun ra ngụm máu tươi, bị tấn công bất ngờ lơ là kịp chống đỡ, lưỡi đao tay Hắc Nghiêm Quân chớp lấy thời cơ đưa lên cao, nhát chặt đứt đầu Minh Vương. Thân hình đổ rạp xuống đất, máu đỏ từ cổ tuôn ra ngừng, thân hình bé xuất từ sau lưng Nghiêm Quân chạy tới, vòng tay ôm eo : - Ngươi lợi hại. Khuôn mặt Chu Ngọc áp sát tấm lưng , cả người vui vẻ cười đến nỗi bả vai run lên. Lúc nãy Hắc Nghiêm Quân sử dụng phân thân chi thuật, tách mình làm hai, người từ đầu đến cuối đứng trước mặt Minh Vương phải là nguyên thần của , đợi lúc Minh Vương xem thường kẻ địch, Nghiêm Quân chỉ cần ung dung đao từ sau lưng đâm lên, cũng đâu tính là chơi lén nhỉ?. Toàn thể ma trong U Minh được màn hít thở thông, bọn chúng đứng ngơ ra nhìn Minh Vương cao ngạo la liệt dưới đất, thân là Minh Vương đâu thể chết dễ như thế, nhưng khi mọi ánh mắt đảo dồn về Xà Đao của Nghiêm Quân bọn chúng mới ngộ nhận ra. Thanh Xà Đao đó lợi hại, chỉ có thể giết được ma, thần tiên mà cả Thiên Đế, Minh Vương, Long Vương, Diêm Vương,... Những kẻ có chức vị cao đến đâu, thanh đao đó cũng hề ngán, vũ khí thượng cổ thể khinh thường khi dễ. Bắt đầu nổi lên chứng tò mò, chúng bàn tán xuất xứ của thanh đao đó, sau hồi bàn cãi dẫn đến đánh nhau. - Dừng tay lại. Nghiêm Quân điên đầu với bọn ma này mà, loi choi có trật tự, quy luật gì cả, hở chút là đánh nhau. Minh Vương chết rồi, Phong Linh Tinh trong người được Nghiêm Quân trao lại cho Chu Ngọc trước mặt tất cả mọi người. Nhưng giờ đây U Minh như rắn mất đầu, chúng ma cuồng loạn lớn giọng oai hùng: - Tân Minh Vương của chúng ta là Huyết Thố, từ bây giờ U Minh có Nữ Vương thống trị, nếu ai phục có thể bước lên, chỉ cần thắng ta. Tùy ý sắp đặt. Chúng dừng đánh nhau lại, người ta bảo hai người đàn bà hợp lại thành cái chợ, đám đàn bà banh luôn cái chợ, thế cái quái gì tiểu đa số toàn là đàn ông lại nhiều như thế. Chúng nó tranh luận hồi cũng im, ai nấy cuối đầu, quỳ rạp. - Tân Nữ Vương minh thần võ... Tiếng hô to từ bốn phía của đám khiến Chu Ngọc lâng lâng, cả người tựa vào Hắc Nghiêm Quân, khóe môi nâng cao: - Được rồi. Nàng phẩy tay, mỉm cười như , nét cười môi vẫn còn khiến cho đám ngây ngô, dù chúng biết Chu Ngọc là tiểu ngọc thố xinh đẹp thoát tục hơi cả tiên nữ nhưng chưa từng nghĩ khoảng cách cận kề lại động lòng người như thế, bởi lẽ suốt ngàn năm qua chưa ai được đến gần nàng. thèm quan tâm đến cái xác nằm phục dưới chân mình, đôi mắt mở trao tráo còn sống. Chu Ngọc quay sang Nghiêm Quân, khuôn mặt khẽ dụi vào lòng ngực : - Đói bụng quá!. Hắc Nghiêm Quân ôn nhu ôm lấy nàng vào lòng, rằng ẵm nàng tay thẳng vào Minh Cung, nơi đây từng là của Minh Vương, và giờ nó thuộc quyền sở hữu của Chu Ngọc. Đặt nàng lên tràng kỷ, rút từ eo lưng ra thanh trượng màu đen đặt vào tay nàng: - Từ bây giờ nó là của nàng - rồi, khom lưng cuối đầu hôn lên bờ môi mỏng mềm mại của nàng. Chu Ngọc mảy may khó chịu bởi đụng chạm của mà ngược lại rất bình thản, sau cái hôn như chuồn chuồn lướt nước, nàng tủm tỉm xem xét thanh trượng. thấy nàng chú tâm vào món đồ chơi trong tay nên rất biết điều dặn dò đám thuộc hạ làm vài món ngon cho nàng, bản thân ngồi tựa lưng vào khung gỗ tràng kỷ, nhắm mắt dưỡng thần quên kéo nàng đặt vào lòng. Chu Ngọc vừa chơi vừa cuộn tròn người trong lòng Hắc Nghiêm Quân, lâu lâu lại ngước nhìn khuôn mặt mệt nhoài nhắm hờ mi tiệp của , nàng khẽ cười khúc khích, giọng cười giòn tan đánh bay mệt mỏi trong lòng .