Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 30: Tôi Tuyên Bố Cậu Ta Là Người Của Tôi

      ngày mới lại bắt đầu. Giờ ăn trưa tại căn tin của trường đại học Shinhwa mọi người xúm xụm lại bàn của Cao Chấn Bảo chê bai này nọ. Nguyên do chính đáng nhất là cơm của cậu ta chỉ có vài miếng chả. Ngọc và ba ban của mình xuống căn tin thấy cảnh này. Đôi lông mày của Ngọc chợt nheo lại. Ba bạn của mình nhìn thấy bạn vì ai kia mà nổi nóng bèn hiểu ra vấn đề. Ngọc lên tiếng:- Tránh đường!

      Cả đám nhốn nháo kia nghe thấy thanh này lập tức tách ra làm đôi cho họ vào. Bốn người tiến đến gần bàn của Bảo. Xoay người lại nhìn đám sinh viên láo toét kia. Đôi mắt sắc bén quét qua lượt, Ngọc lên tiếng tra khảo:

      - Bắt nạt người mới là tốt. Bố mẹ các người dạy các người điều đó hay sao

      con đứng gần đó lên tiếng:

      - phải trước đây từng bắt nạt cậu ta? Thế đừng có lên mặt dạy chúng tôi!

      - Phải, tôi thừa nhận. Nhưng bây giờ khác. Tôi bắt nạt cậu ta nữa. Bây giờ tôi đủ tư cách để dạy mấy người chưa?

      - Bây giờ và trước kia có gì khác?

      - Có khác đó. Tôi tuyên bố cậu ta là người của tôi. ai dám động vào đừng trách tôi trước

      Cả đám sinh viên nghe thấy nàng kiêu kì Hàn Bối Ngọc ra những lời này khỏi ngạc nhiên mà há hốc mồm. Ngọc lên tiếng lần nữa:

      - Còn mau giải tán khỏi đây???

      Mấy sinh viên nọ nghe thấy vậy ai về chỗ nấy mà an phận ăn cơm kẻo chọc tức này chắc là chết mất, Ngọc quay lại, cùng ba bạn ngồi xuống bàn của bảo. Bảo lên tiếng phản kháng:

      -Tôi là người của cậu khi nào?

      - Ngay bây giờ

      -Tôi còn chưa đồng ý!

      - Tôi cho phép cậu từ chối!

      rồi Ngọc đứng dậy rời khỏi đó ngay. Ba bạn cũng đứng dậy, mỗi người tặng Bảo câu giống hệt nhau:

      - Cậu may mắn. Hãy cố giữ lấy, sau này mất chớ hối hận!

      Bảo nghe hiểu ý nghĩa của câu ấy. lắc đầu ăn cơm tiếp. Lúc ấy có cậu bạn điển trai đến gần chỗ Bảo chào hỏi và ra lời đề nghi muốn ăn cùng Bảo. Dĩ nhiên Bảo hề từ chối. Cậu ta với Bảo:

      - Tối nay nhà mình có lễ hội hóa trang. Mình mời cậu đến. Cậu hóa thân thành nhân vật nào đây? mình rất mong chờ đó. Hãy đến nhé!

      Cậu ta đưa cho Bảo tấm thiệp mời. Bảo nhận ngày và cười tạm biệt người bạn nọ.

      Cậu ta đến bên cạnh hai người bạn mọt nam nữ khác của mình họ mỉm cười với nhau:

      -Kế hoạch thành công chưa?

      - Thành công rồi, cậu ta mắc mưu

      - Tối nay có trò vui đây!

      rồi cả ba cùng tiến về phía phòng học của nhóm F4 (Ngọc, Trường, Hào , bình)

      Đến nơi họ nhán chuông cửa. Bên trong Trường cầm điều khiển bấm nút mở cửa. Cánh cửa được mở, ba người nọ tiến vào. Bình lên tiếng hỏi:

      - Có chuyện gì?

      - Tối nay chúng tôi mở tiệc khiêu vũ. Muốn mời các cậu đến tham dự!

      Bình nhìn trường và Hào. họ gật đầu đồng ý, Bình :

      - Ba chúng tôi nhưng còn.........

      đến đấy Bình dừng lại nhìn Ngọc. Ý tứ muốn hỏi Ngọc có . Ngọc nhìn liền hiểu ra ngay:

      - Dĩ nhiên là tôi ..........................

      Câu còn chưa hết bị đối phương nhận ra mình có ý từ chối nên ba người kia ngay:

      - Bữa tiệc này có cả Cao Chấn Bảo!

      Ngọc mỉm cười. Nhẽ ra từ chối nhưng nghe thấy tên này trái tim lại bắt đầu đập thình thịch:

      - tôi còn chưa hết. Dĩ nhiên là tôi ...... thể nào từ chối! Tôi đến.

      Ba người nọ nghe thấy vậy hài lòng tạm biệt. Xem như kế hoạch của họ thành công được bước, chỉ chờ kịch hay để xem thôi.

      Điều gì xảy ra vào buổi tiệc? Các bạn hãy xem chương sau rồi !

      Chương 31: Chàng Siêu Nhân
      Tối hôm ấy, lễ hội bắt đầu. chàng siêu nhân Cao Chấn Bảo bước vào mới phát ra mình bị lừa. Ở trong phòng tiệc lúc này toàn là những cậu tiểu thư, mình mặc toàn những bộ quần áo dự tiệc đắt tiền. Nhưng người bảo nay mặc quần áo super man (siêu nhân). lại gần bàn thức ăn gần chỗ mình đứng mà ngồi xổm xuống (sợ bị phát ). Ngọc từ xa xa nhìn thấy bóng Bảo. Thoáng nhíu mày khi nhìn thấy người Bảo mặc bộ trang phục khác thường. Ngọc tiến lại gần, nổi giận mà ngược lại môi còn nơ nụ cười và :

      - Cuộc đời lắm tai ương. Cớ sao Bảo lại dễ thương thế này!

      Ba chàng hồi sáng tiến lại gần và :

      - Cuộc đời đau khổ triền miên đâu cũng gặp thằng điên thế này !

      rồi ta định lấy cái bánh gato đập thẳng Vào mạt Bảo. Khuôn mặt ai đó dính đầy bánh kem. Rất tiếc đó phải là Bảo! mà chính là cái tên định đạp bánh vào mặt Bảo. Ngọc kịp giành lấy cái bánh và đạp lại vào mặt ta. ta ngã xuống đất vì lực từ bàn tay của Ngọc quá mạnh. Ngọc ngồi xuống, tát vào mặt cái và :

      - Cái thứ nhất là thay cho Bảo!

      - Cái thứ hai là cho tôi - Ngọc tát thêm cái nữa.

      - Cái thứ ba là cho tất cả mọi người có mặt ở đây - Ngọc tát thêm cái thứ ba.

      Ngọc đứng dậy, nhìn sang hai đứa bạn của ta. Rút từ túi của cái khăn tay và lau tay của mình rồi vứt thẳng xuống đất và kéo Bảo . Buổi tiệc hiên nay là có hai chàng tranh nhau cái khăn tay mà Ngọc vứt xuống.

      Ra khỏi bữa tiệc, Ngọc đưa Bảo đến bờ hồ. Hai người đứng ngắm mặt hồ im lặng hồi lâu Bảo lên tiếng:

      - Tại sao cứu tôi? Cậu có thích tôi ?

      - !

      - Thế tại sao lại còn cứu tôi?

      - Tôi thích cậu mà tôi cậu!

      Lời Ngọc ra làm cho Bảo im lặng. Ngọc tiến lại gần bờ hồ thở dài ngao ngán:

      - Từ nay về sau phải cứng rắn lên. Đừng để bị người ta lừa!

      - Cứng rắn như thế nào đây?

      - biết được nhưng mà hãy thử mọi cách mà cứng rắn lên. Nếu như muốn cứng rắn phải tụ bản thân mình tự mà cố gắng. nên dựa vào ai khác để rồi ngày mình còn ở bên người đó nữa mình còn biết tự lực cánh sinh.

      Cả hai im lặng gì. Ngọc thấy mình đứng gần bờ hồ quá liền lùi ra sau bước. Nhưng do trơn qua nên Ngọc ngược lại ngã ùm xuống hồ. Ngọc kêu la:

      - Bảo! Cứu em!

      Lúc bấy giờ Bảo với tỉnh mộng nhảy ùm xuống hồ bơi. Vớt được NGọc lên bờ. Ngọc nhắm tịt mắt. Bảo miễn cưỡng hô hấp nhân tạo cho Bảo. Ngọc lúc ấy giả vờ ngất thấy động tác của Bảo quá từ từ liền giơ tay lên giữu lấy đầu Bảo dí vào môi mình. Bảo quát:

      - Em dám lừa ? Nghỉ chơi với em luôn.

      Bảo chạy . Ngọc đuổi theo. Họ cứ đuổi nhau quanh bờ hồ mãi cho đến khi cả hai đều mệt nhoài.

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 32: Chương Truyện Ngắn: Ở Bên Người Có Hạnh Phúc

      Vài lời của tác giả: Nhật muốn đây là truyện ngắn nằm ngoài liên quan đến truyện Nhật Ký Nàng Nam Châm. Mình muốn viết truyện ngắn này để gửi cho các bạn thông điệp: Cái gì cuộc đời này cũng có nét đẹp riêng của nó, Để hiểu thông điệp này các bạn hãy đọc truyện ngắn bên dưới:

      Ở Bên Người Có Hạnh Phúc

      Câu truyện kể về cuộc tình tay ba. xấu xí, chàng lãng tử, Và có vẻ đẹp quyến rũ mê hoặc lòng người.

      xấu xí tên là Nguyễn Thu Trà, mái tóc cù, làn da ngăm đen, và thân hình beo béo. Tuy có xấu đấy nhưng ý chí kiên cường, tấm lòng dũng cảm. Vào ngày đẹp trời, dạo đường. Hai bên đường là hai hàng cây xanh, Mát quá, giữa mùa hè đầy nắng mà được vào chỗ toàn cây thế này là mát nhất rồi. Vừa , Trà vừa ngẩng đầu lên ngắm nhìn những hàng mây trắng bồng bềnh trôi qua những tán cây. Chợt ở đâu đó có tiếng gọi:

      - Trà ơi, lâu quá gặp, có nhớ mình ?

      Trà vội thu hồi tầm mắt và chuyển về hướng có thanh gọi mình. Ngỡ ngàng, Trà nhận ra đó là Hồng. bạn học cùng cấp ba với mình. Bây giờ trông Hồng đẹp và quyến rũ hơn nhiều rồi. Đúng như cái tên gọi của : Hoa Thị Hồng, bây giờ đẹp như hoa hồng vậy. Trà còn ngạc nhiên hơn nữa khi bên cạnh Hồng là chàng trai khôi ngô, tuấn tú, mặc cái áo màu xanh, cái quần màu hồng và mang đôi giày màu vang, tay có cầm đóa hoa trà bá, đó chính là người đàn ông Ngọc trót từng hẹn hò với ta vào ba năm trước. Và ta tên là Hồ Tuấn Tú - người ra lời từ biệt với Trà vào ba năm về trước. Thấy Trà mãi trả lời Hồng gọi:

      - Trà cậu sao vậy? Hay là cậu thấy chồng mình đẹp trai quá nên mê mẩn luôn rồi?

      Đúng, lời của Hồng hề sai, nhưng mà Trà dại gì mà thú nhận:

      - Cậu này, tầm bậy hoài à!

      - Mình đùa thôi mà! giới thiệu với cậu đây là Tú, chồng mính. Giới thiệu với , dây là Trà, bạn học cùng cấp ba của em!

      ta đua tay ra:

      - Chào TRà!

      Trà cũng đưa tay ra để bắt tay với .

      Tối hôm ấy, Trà sao ngủ được. Lúc ấy ra còn chưa kịp lời chia tay với mình mà ấy cưới vợ rồi sao? Trà quyết đinh bấm số gọi cho . nhấc máy:

      - Alo Trà.

      - Em muốn gặp , ngày mai, công viên thủ lệ. ok

      - ok

      - bye

      - bye

      .

      Sáng hôm sau, như đúng hẹn, Hai người chơi vui vẻ, đến chiều:

      - Cảm ơn ngày thú vị - Trà .

      - có gì.

      - Em có thể hỏi vài câu hỏi được ?

      - Được chứ!

      - Và hãy lòng nhé, bao giờ trong lòng có em chưa?

      - Chưa.

      - muốn có em ?

      -

      - muốn làm gì đó cho em ?

      -

      - Nếu em ra có khóc ?

      -

      - có thích em ?

      - .

      - sống vì em chứ?

      - .

      - Chọn em hay cuộc sống của ?

      - Cuộc sống của .

      Và rồi Trà bỏ chạy trong cú sốc đau đớn. Tú chạy theo và với Trà rằng

      - Lí do trong lòng chưa bao giờ có em là bởi vì trong lòng luôn có em, Lí do muốn có em là bởi vì cần em. Lí do muốn làm gì đó cho em là bởi vì làm tất cả chho em. Lí do thích em là bởi vì em. Lí do khóc nếu em rời xa, bởi chết nếu em ra . Lí do muốn sống vì em là bởi vì chết vì em. Lí do chọn cuộc sống của em là bởi lẽ em chính là cuộc sống của .

      - em ư. dối, Nếu em cưới Hồng làm gì.

      - Bởi vì Hồng đẹp hơn em.

      - Lí do chỉ có vậy thôi sao?

      - Ừ.

      - Ở bên ấy, có hạnh phúc ?

      - Có tuy nhiên có ấy quá yếu đuối và mỏng manh. Và ấy còn rất ác với . Nhưng mà vẫn muốn có người phụ nữa đẹp.

      - Vậy chúc hạnh phúc.

      .

      Kể từ đó hai người vẫn là bạn. Người con trai tên là Tú kia, càng sống lâu , càng phát ra nhiều tật xấu của Hồng nhưng bây giờ muốn bỏ Hồng cũng được vì hai người có đứa con ràng buộc. Ngày qua ngày, Trà vẫn đơn mình, ở ngoài kia có rất nhiều chàng trai thích Trà nhưng Trà khong duyệt lấy người nào cả. TUy xấu nhưng nét đẹp tâm hồn của làm rung động bao nhiêu trái tim của đàn ông,

      Đó chĩnh là khác biệt của cỏ dại và hoa hồng:

      - Hoa hồng tuy đẹp nhưng mình đầy gai.

      - Cỏ dại tuy xấu nhưng kiên cường và vững chắc

      - Mỗi thứ đều có cái điểm tốt của nó. Nếu là bạn, bạn chọn bông hoa hồng đẹp đẽ nhưng có nhiều tật xấu và rất dễ héo và tàn phai. Hai là bạn chọn cỏ dại tuy xấu xi nhưng là chỗ dựa vững bền cho bạn đến suốt cuộc đời?

      "Thấy người ta hoàn hảo rồi mới " lại hoàn toàn khác " rồi mới thấy người ta hoàn hảo". Nếu bạn thấy đẹp mĩ miều nên bạn với ấy, chung sống lâu dài bạn phát ra nhiều tật xấu của ấy, và rồi tình đó dần dần bị phai nhạt. Còn nếu bạn người thực lí do nào hết người đó có ra sao chăng nữa trong mắt bạn, người đó vẫn vô cũng hoàn mĩ.

      Đó chính là thông điệp Nhật muốn gửi đến các bạn.

    3. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      @myuyen để ý nhé bạn. Lần sau ghi đúng chủ đề theo mẫu giúp mình :)

      Ngoài ra nhờ bạn sửa lại truyện mà bạn đăng theo đúng mẫu giúp nhé... :)
      myuyen thích bài này.

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Mưu [18+]
      [​IMG]

      TÁC GIẢ: Kim Tuyến (Kun)
      THỂ LOẠI: Ngôn tình tuổi teen
      NGUỒN: truyen cua kimtuyen
      ĐỘ DÀI: Truyện ngắn

      TÓM TẮT NỘI DUNG TRUYỆN

      Ngắn, diễn biến nhanh và cái chính là: “Hứng trong phút xem phim, nên thể bảo là câu chuyện hoàn thiện được. Thông cảm nhé!”

      “Tôi trợn mắt nhìn , người con trai mà tôi thương, dành cả niềm tin và linh hồn để đánh đổi trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Dĩnh Phúc, tại sao lại làm như thế với tôi. Tình của tôi đủ để làm thay đổi quyết định sao? tôi cơ mà?”.

      ~oOo~

      Tôi, Trần Thanh Hà, người khác vẫn gọi tôi là Hà nhi, cách gọi khá thân mật và khiến tôi vui vẻ, hồn nhiên cười tươi mỗi lần nghe đến. Gia đình tôi giàu, cũng chẳng hề khá giả, có thể ra là bình thường và vô cùng tầm thường đấy chứ.

      Còn , Lê Dĩnh Phúc, tôi chẳng biết là ai? Và vì sao lại muốn đưa tôi , bảo tôi chính là chiếc chìa khóa quan trọng nhất trong trò chơi nào đó, tôi cười trừ cũng chẳng thèm đáp lại nhưng đến khi tôi biết tất cả … Có lẽ quá muộn để quay đầu lại.

      Dĩnh Phúc đưa tôi đến nơi tâm tối dưới lòng đất, cư nhiên bắt cóc tôi theo kiểu tự nguyện, ừ đúng vậy, là tôi bỏ theo đấy. Vì sao ư? Có lẽ do tiếng sét ái tình chăng, lần đầu tiên tôi gặp giữa dòng người hối hả, trái tim tôi dường như loạn nhịp vì , cái vẻ điển trai, chững chạc, những cử chỉ nam tính làm tôi mù mờ mà lụy vào.

      – Tại sao lại làm vậy với tôi?.

      Tới cả ngày hôm nay, khi tôi đứng trước mặt thế này, tôi vẫn thể hiểu tại sao lại là tôi, à , vì sao tôi lại nằm trong danh sách buôn người của chứ?.

      – Chặc… chặc… Thanh Hà, tại sao lại hỏi tôi câu đó? Em nên tự hỏi chính mình tại sao lại dạ mà theo tôi?.

      tiến lại gần tôi, đưa đôi tay vuốt ve đôi gò má xanh xao vì sợ hãi, ánh mắt tôi ngập tràn trong nước lơ mơ nhìn , qua lớp sương mù ấy là hình ảnh man rợ của người đàn ông tôi đến nghẹt thở. Giọng tôi vỡ òa và tôi có thể nghe cả tiếng nấc nghẹn của mình trong gian tĩnh lặng, nó vang vọng trong chính căn phòng tôi sắp bị chôn vùi:

      – Hừ, vì ba ngày trước tôi chỉ biết tôi . Và cũng tôi đó sao?.

      Hơi khựng lại, nhìn xoáy vào đôi mắt ngấn nước mắt của tôi và rồi Dĩnh Phúc nhếch môi, cười, nụ cười như quỷ dữ nơi địa ngục, nhưng tại sao trong ảo ảnh nơi khóe mi tôi lại thấy tỏa sáng chứ?.

      – Em quá ngốc nghếch và ngây thơ, Hà à, tôi cũng có cảm giác mình thích em, nhưng nó mạnh mẽ đến nổi khiến tôi giữ lại em.

      – Xin đừng.

      Tôi choàng hai tay ôm chặt lấy , khuôn mặt tựa vào lòng ngực say mê mà khóc òa, bao nhiêu đau đớn sợ hãi tôi đều mặc nó tuôn theo hàng nước mắt, xô tôi ra cũng chẳng hề gì nữa, lòng tôi loạn lên, tim thắt chặt như bàn tay ai đó bóp lấy nó cách mạnh bạo và rồi cổ họng tôi ỉ đau đớn, hình như có khối u nào đó lan tỏa và chiến trọn tất cả, tôi muốn thét lên:

      “Dĩnh Phúc, xin , em và em rất sợ. Xin đừng làm như thế”.

      Tuy nhiên, chẳng có thanh nào phát ra cả bởi vì, ngấu nghiến đôi môi tôi, tàn sát quấy loạn bên trong ấy, Phúc nhắm chặt mi mắt như thưởng thức vị ngọt ngào và hút sạch hết khí còn lại trong phổi tôi. Rưng rưng nhìn , nhìn đôi mày giãn rộng và cánh mũi cao tuấn, choàng tay ôm lấy tôi vào lòng. nhàng hay nhanh chóng giật phăng chiếc áo sơ mi trắng của tôi. Tôi phản kháng, hề vì tôi cũng muốn. Muốn được thương, muốn hòa nhập cùng thành , cái dục vọng ấy hình thành từ lúc tôi gặp rồi.

      Mãnh liệt cùng đam mê, tôi đáp trả lại cách vụng về, nhắm chặt mi tiệp tôi có thể cảm nhận khóe môi của Dĩnh Phúc nhếch lên cao, cười. Vì sao? Vì tôi quá dễ dãi chăng? Nhưng tôi thể chống cự lại được, tất cả những thứ tôi có điều muốn chiếm lấy.

      Từng thớ da tôi co giật mạnh, cả đôi gò bồng ánh tuyết cũng căn cao kiêu hãnh, hai nhũ hoa hồng nhạt khẽ se chặt và chúng khó chịu cạ sát vào lớp áo ngực. Tôi khó thở do cái hôn quá kịch liệt, choàng tay qua cổ tôi cố gắng theo từng nhịp, buông tôi ra, mở to đôi mắt tràn ngập dục vọng ra và nhìn thẳng vào ánh mắt say mê của tôi. Lê Dĩnh Phúc, tôi ?. lại cười, nụ cười của khó chịu, tại sao cái bóng dáng của con dao nhọn hoắt lại chứa trong nụ cười đẹp như tượng nơi khóe môi chứ? Tại sao khóe mắt tôi lại cay xòe khi đối diện với khuôn mặt gần gũi, ấm áp trong ba ngày qua? Đâu là , người luôn đứng trước nhà đợi tôi, cõng tôi con đường dài mà hề than thở, còn nghịch ngợm hù dọa tôi lúc ăn kem nữa, hay là kẻ đứng trước mặt tôi, quỷ đội lớp người lẫn dục vọng tăng cao trong lòng .

      Giật bung cái áo ngực chật chội của tôi ra, say đắm nhìn đôi nhũ hoa căng tràn sức sống của tuổi hai mươi, làn da trắng mịn như sữa ung dung, khêu gợi lấy . Phúc đưa tay vuốt lên ngực tôi và theo phản ứng tự nhiên tôi nổi hết cả da gà, má ửng hồng thẹn thùng nhưng xấu hổ, lại tiếp tục lấy tay trêu đùa đến lúc chán chê mới đè tôi xuống sàn nhà lạnh toát, lưng tôi áp chặt xuống sàn cùng cái hơi lạnh loáng thoáng làm lông tơ tôi se lại. ngắm nhìn tôi trong thăng hoa, đưa khuôn miệng cùng bờ môi hoa huệ ngặm nhũ hoa tôi, rồi bất chợt mút mạnh làm cả thân người tôi run lên khoái cảm, luồng điện chạy loạn từng mạch máu. Và hay chăng bé thẹn thùng khó chịu ướt đẫm.

      – Thanh Hà, em đẹp. Em làm tôi say rồi.

      Chiếc lưỡi đinh hương vờn quanh cổ tôi, sau gáy rồi lại khẽ dọc xương quai xanh, trêu đùa thân thể xử nữ chưa từng qua tay ai, tôi lạ lẫm nhưng thích thú, nhắm mắt hưởng thụ những cảm giác tê rần mà mang lại. Hơi nhồn nhột khi mút vành tai tôi, nhưng lại vô cùng sung sướng khi đôi môi hạ xuống chiếc rốn, nhàng và khuấy đều. Ôi sắp xuống gần tới nơi mật ngọt của tôi rồi.

      Tháo chiếc quần jean đen của tôi, thoát luôn cả cái quần trong màu trắng ướt sũng mảnh, khi chiếc quần lót biến mất khỏi tầm tôi thẹn thùng ửng đỏ vành tai bởi nhúm lông đen mượt mà gợi cảm ra, chúng như rừng cây rậm rạp che giấu huyệt cốc u. Đưa tay xoa vào hạt đậu thần bé , tôi bất giác sướng rê, dòng điện nóng hổi cứ dồ dập ôm lấy từng cảm giác mê ly, ôi, tuyệt vời.

      Tôi kinh ngạc, nhìn khi chiếc lưỡi tinh nghịch kia lần nữa lại khám phá vào trong tôi, cảm giác bạnh chân tôi ra và cho chiếc lưỡi vào, ôi, tôi muốn khóc thét vì quá khác lạ, nó khó chịu nhưng lại làm tôi thỏa mãn. Ưỡn người lên cao, tôi vật vã bởi món quà mang lại bên dưới, nó làm tôi như bùng nổ và muốn ôm lấy , cùng nhau hòa làm .

      – Ngoan nào.

      đét vào mông tôi phát mạnh, sao nó đau mà còn làm tôi hưng phấn thêm nữa, tôi sung sức khó chịu đung đưa theo chiếc lưỡi ma quái ấy.

      Và Dĩnh Phúc ngồi dậy, thoát hết những thứ vướng víu người ra, kéo tôi quỳ gối, ra lệnh cho tôi hôn lấy cậu bé, tôi hơi do dự bởi độ to cùng nỗi hùng dũng sừng sững dựng cao ngắm nhìn tôi. Khóe môi tôi hé mở, ngậm chặt lấy cậu bé, ngước mắt nhìn , chà gồng người rên lên, tôi lại vụng về ngậm và mút, mùi vị nam tính tuôn tràn trong mũi tôi, hoocmon tăng cao, máu cũng sôi lên làm người tôi nóng như lửa đốt. Tôi thở hắt nguyên do, niềm vui sướng lan tỏa và ôm chặt lấy tôi.

      đẩy tôi nằm xuống sàn, bạnh chân tôi ra độ vừa phải, tay nắm cậu bé cho vào tôi cách điêu luyện. Cậu bé vào trong tôi, da thịt như bị rách toạt đau đớn, tôi cấu chặt mười móng tay xuống sàn nhà, nhăn mặt cùng hàng lệ ấm nóng rơi xuống. Đau quá!.

      Dừng lại, Phúc nhìn tôi cười tươi rói, gần lại bên tai tôi, thỏ thẻ:

      đau nữa rồi, hứa nhàng.

      Giọng ma mị làm tôi quên cảm giác đau rách thịt phía dưới, nhịp thở vẫn hổn loạn và ngực cứ phập phồng nhô lên rồi áp chặt xuống, tim đập loạn như bị giật địa. bắt đầu nhịp hông, nhàng trấn áp hết toàn bộ bên trong tôi, Phúc làm rất nhàng, rất thoải mái. Rồi lại cuối xuống phả vào mặt tôi hết tất thảy ấm nóng cùng cái hồng nồng cháy:

      – Mạnh nhé?.

      Tôi gật đầu trong mơ màng, nhếch môi, nâng hông mạnh hơn, nhanh hơn và tôi cảm thấy tất cả giác quan tuôn trào, nhạy cảm đến mãnh liệt, trong gian yên tĩnh hình như tôi nghe được giọng rên rỉ tội lỗi:

      – Ưm… sướng…quá…!!!

      Nâng tôi lên, tôi và cùng ngồi, ngực căng tròn cọ sát với khuôn ngực rắn chắc của , Phúc nâng hông tôi nhấp nhanh, mạnh và dồn dập, nhịp thở cả hai trở nên gấp gáp khi những cảm giác tuyệt vời đổ ào như thủy triều xuống bụng dưới, đại não cũng ngưng trệ để thưởng thức điều thú vị này. Các mạch máu, tĩnh mạch đều cực lực chống đỡ bức xạ dục vọng.

      – Lê Dĩnh Phúc, em .

      Tôi sướng tê người, dâm thủy như cơn lũ tuôn trào, đúng vậy, tôi vừa mới đạt được khoái cảm và cực lực lên đỉnh trong mê muội đắm chìm.

      hình như cũng cùng tôi đến tận trời xanh, ôm chặt người tôi vào lòng, gồng mình “ưm” lên tiếng dài, cùng bộ móng cụt ngẳn cào lấy tấm lưng mịn màng của tôi. Đặt cằm vào hõm vai tôi, thở hắt hơi mạnh, thả lỏng thanh thể. Và ôi, tôi cảm nhận được dòng tinh hoa ấm nóng của trong tôi, chúng lấp đầy và từ từ chảy ra ngoài. Lần đầu của tôi, giọt máu và cái ngàn vàng của đời người con , tất cả, tôi đều trao cho .

      Kích tình, hưng phấn cùng cái mẫn cảm nơi da thịt mềm mại chạm vào nhau chưa dứt … Bụng tôi đau nhói.

      Tôi trợn mắt nhìn , người con trai mà tôi thương, dành cả niềm tin và linh hồn để đánh đổi trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Dĩnh Phúc, tại sao lại làm như thế với tôi. Tình của tôi đủ để làm thay đổi quyết định sao? từng tôi cơ mà?.

      Bụng tôi lạnh, cảm giác lúc này chỉ có thể nhói lắm và buốt điếng thân, con dao nhọn hoắc ghim chặt giữa rốn tôi, dòng huyết đỏ tanh hôi trong thoáng sộc vào mũi, tôi lờ mờ thấy mình còn chưa thoát khỏi hạ bộ mà bụng ăn trọn con dao.

      Viền môi khẽ cong, Dĩnh Phúc, lừa tôi, qua bao nhiêu việc vẫn lừa tôi, chưa từng tôi, muốn thỏa mãn dục vọng tôi khi thân xác này chưa cứng đơ và lạnh ngắt. Và bây giờ, cái ham muốn được giải tỏa đành tâm giết chết tôi.

      – Tôi .

      Nước mắt tôi tuôn rơi ướt đẫm lấy đôi má còn thoáng hồng hào, môi trở nên trắng bệch vì mất máu và trong vài phút nữa thôi nó biến thành màu tím. Cái màu của chết chóc, đau thương.

      – Tôi tin em tôi.

      vươn tay lau những giọt nước mắt nơi khóe mi, sau đó đặt nụ hôn lên chiếc trán lấm tấm mồ hôi của tôi, tôi đau điếng còn sức lực, đôi tay buông thỏng như gãy lìa, bụng đau thắt từng cơn, tôi thấy mình hấp hối.

      – Kế hoạch của , mưu của thành công…

      Ghì sau cán dao lún sâu hơn vào bụng tôi, cười, ừ nở nụ cười chào tạm biệt tôi. Trong những giây phút cuối cùng của tia sáng, tôi cảm nhận được đôi môi , mềm mại, nhàng lướt viền môi rớm máu của tôi. Ánh sáng đó làm tôi chói mắt, ôi nhức mắt quá! Tôi nhắm chặt và bao giờ có thể mở ra nữa.

      Ký ức về khi thể xác sắp rời xa, nơi chân trời vỉa hè đông người qua, bước lại gần bên tôi, nhàng như sáng ban mai cùng cơn gió xuân tươi mát gột rửa linh hồn tôi. Ấm áp, gần gũi, người đàn ông khiến trái tim tôi ngừng đập.

      “Lê Dĩnh Phúc, kẻ buôn người, giết người để lấy nội tạng. Và làm gì với trái tim tôi đây, ngắm nhìn hay đem bán cho tên muốn ăn sống nó?”.
      Last edited: 6/10/15
      sanone2112love_is_blue317 thích bài này.

    5. love_is_blue317

      love_is_blue317 Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      394
      truyện BT quá. thanks bạn nhiều
      myuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :