Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 18: Lột Xác (1)

      Về nhà thay quần áo. Hàn Bối Ngọc đến trường bằng chiếc xe ô tô con màu đỏ chói loá. Miêu tả chút: Hôm nay, Ngọc mặc áo sơ mi trắng chấm bi đen, váy ngắn xoè bằng da màu đen, chân đôi giày búp bê đen quai trắng. Hôm nay trông nàng trẻ trung và năng động với mái bằng và tóc búi củ tỏi. (Trường Shinhwa có đồng phục nhưng mà chưa bao giờ thấy F1 và BOF mặc đồng phục cả). Cho xe vào sân trường, Ngọc bước ra, tuy hôm nay rất nhí nhảnh nhưng mọi người trong trường lại nhìn bằng con mắt sợ hãi (sợ cái thẻ đỏ của đây mà). đứng ở sân trường chút. Phía ngoài cổng, chiếc xe mui trần đỏ vào, là BOF, sinh viên hét toáng lên, khác hẳn với ánh mắt mọi người nhìn vừa rồi. BOF xuống xe về phía Ngọc. Xong cả bốn đứa cùng lên lớp. Ai ngồi vào chỗ của người nấy. Ngọc: "Sao mọi người trong trường có vẻ sợ tôi thế nhỉ?"

      Bình: " ! Họ sợ cậu! Họ chỉ sợ cái thẻ đỏ của cậu thôi!"

      Ngọc: " dùng nữa là được chứ gì?"

      Hào: "ừ"

      Trường: "Còn phải lột xác nữa!"

      Ngọc: "Bằng cách nào?"

      Bình: "Bỏ ngay cái tính kiêu căng ngạo mạn !"

      Hào: "Cả vẻ lạnh lùng nữa!"

      Trường: "Phải dịu dàng, nữ tính, nết na!"

      Bình + Hào + Trường: "Hiểu Chửa?"

      Ngọc: "Các cậu gì tôi cũng HIỂU, nhưng mà CHỬA!"

      …………

      Kết thúc buổi học, họ chơi ở phòng giải lao ngay trong trường của F1 và BOF.

      Bình: "Chán nhỉ!"

      Ngọc: "Nhí chản!"

      Hào: "Trường thẹn thùng thào tí tẹo"

      Trường: "Có cần ti cho cậu nhập trại ?"

      Hào: "Dĩ nhiên là… rồi!"

      Trường ném cho ba người còn lại môỗi người quả táo rồi : "Táo NHẬP KHẨU đấy, ăn , ngon lắm!"

      Ngọc cắn miếng: "Táo nhập khẩu mà sao chả ngon gì cả?"

      Bình + Hào: "Ngọc chỉ có chuẩn!"

      Trường: "táo cho vào mồm phải nhập khẩu là gì? Nhập có nghĩa là vào, khẩu là mồm, mọi người vừa nhập khẩu quả táo rồi còn gì nữa?"

      Ngọc: "Ơ"

      ……………………

      T/g: Chương sau tôi cho các bạn thấy lột xác của nàng.

      Chương 19: Lột Xác (2)
      Ba chàng và Ngọc túm tụm lại với nhau bàn bạc kế hoạch Lột Xác thành người khác.Ngày hôm sau, sân trường, F1 và BOF bất ngờ xuất với bộ đồng phục của trường Shinhwa. Nhìn họ bị già trước tuổi khi mặc bộ đồng phục trẻ trung, cá tính. Cả bốn người xếp thành hàng ngang lẻn sân khấu. Ngọc cầm cái mi cà rô lên và thông báo với toàn trường kể từ nay dùng đến thẻ đỏ, mọi người phải nhìn bằng con mắt sợ sệt nữa. Sau khi Ngọc xong ở dưới hét toáng lên. Toàn trường đồng thanh hô lên "Hàn Bối Ngọc! Chúng tôi ủng hộ bạn!". Ngọc nở nụ cười tươi như hoa. Bêb dưới ngừng vỗ tay.

      Vài tiết học buổi sáng trôi qua. Lần đầu tiên, F1 và BOF xuống nhà ăn dùng cơm. Vừa bước vào, bốn chị này làm cho nhà ăn náo động bởi sắc đẹp và quyền thế của mình. đến bàn mà Cao Chấn Bảo ngồi dừng lại. Bữa cọm của Bảo chỉ vẻn vẹn có cơm trắng, vài miếng chả. Ngọc với BOF: "Chúng ta ngồi ở đây". Đầu bếp nhiệt tình về phía Ngọc: "Mấy cậu đây dùng gì?".

      Ngọc: "4… à …5 phần gà KFC"

      Trường: "Cậu tính ăn hai xuất à?"

      Ngọc lắc đầu rồi liếc mắt qua Bảo rồi lại nhìn Trường. Trường hiểu ngay ý Ngọc là Ngọc muốn mời Bảo ăn."

      Trường: "Why?"

      Ngọc: "Để cảm ơn vì lần trước tôi ngủ ở nhà cậu ta"

      Ngay khi Ngọc vừa xong đầu bếp mang 5 phần KFC lên bàn. Ngọc đẩy phần về phía Bảo. Ba bạn có vẻ ngạc nhiên cho lắm. Bảo ngước lên nhìn: "Cho tôi???"

      Ngọc: "Ừ! Để cảm ơn chuyện lần trước ý mà!"

      Bảo: "Vậy tôi nhận!"

      Ngọc hài lòng ăn phần của mình. Ăn xong Ngọc và BOF về phòng học của mình. Vừa vào, ai ngồi chỗ nấy.

      Hào: "Ái chà chà! My girl ( của tôi) lột xác thành công rồi, tối ăn mừng ?"

      Bình: "My girl ( của tôi) mà lại, tất nhiên phải là Super Girl ( nàng siêu nhân) rồi!

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 20: Hoàng Tử Nụ Cười (1)

      Sau buổi tiệc mừng cùng BOF, Ngọc trở về nhà khi trời muộn. Biết là bà "mẹ ma nữ" của mình cho mình vào nên Ngọc đỗ xe trước cổng nhà, cởi đôi giày gót nhọn ra, trèo cổng thôi nào! Tuy cổng cao nhưng nó được thiết kế theo kiểu ô vuông nên rất dễ trèo, chỉ cần bám chắc là ai cũng vào được. Đứng phía ngoài cổng, quăng đôi giày cao gót của mình vào trước rồi bắt đầu leo, vào được bên trong, lại nhặt đôi giày lên, ra phía sau nhà, có cái thang dây treo lơ lửng tường nối với sân thượng, đó là dụng cụ mà thường dùng mỗi lần về muộn. Nhà cao lắm, leo mãi, leo mãi leo mãi, leo lên đến sân thượng, hỏi thấy gì? Dĩ nhiên là thấy mệt rồi. Lên tới sân thường xuống tầng 4, tầng có phòng của . Vào phòng, bật đèn, đập vào mắt là căn phòng toàn màu trắng, hồng. tắm thôi nào! Tắm xong ngả lưng chiếc giường hình trái tim màu hồng, chợp mắt chút xong lại mở mắt ra như chợt nhớ ra điều gì đó.

      Chương 21: Hoàng Tử Nụ Cười (2)

      Ngọc bật dậy khỏi giường, mở đèn lên, lấy trong cặp sách cái IPad. nàng bắt đầu viết nhật ký: "Hôm nay, ngày…bao nhiêu ý nhỉ, thôi bỏ . Vậy là mình viết xong câu thứ nhất và câu này là câu thứ hai. Bây giờ viết câu thứ ba. Chuyển sang câu thứ tư bắt đầu dài dài rồi đấy. Câu thứ năm ư, chưa đáng để ra vấn đề. Ô, sang câu thứ sáu rồi đấy nhỉ. Chấm hết câu trước để chuyển sang câu thứ bảy. Dĩ nhiên sau câu thứ bảy là câu thứ tám. Câu thứ Chín vẫn chưa thể và mình muốn để sang câu thứ mười. Để mai !". Viết xong, Ngọc ngủ. Trong giấc mơ, ngọc mơ thấy chàng Hoàng Tử đứng sau làn khói mờ ảo. Thứ duy nhất Ngọc nhìn thấy chính là: ấy cười, nụ cười tuyệt đẹp, ấm áp như ánh nắng giữa mùa đông.………………

      Sáng hôm sau, từng tia tắng mong manh xuyên qua cửa sổ, nhàng đặt lên môi nàng công chúa say giấc nồng nụ hôn. Ngọc choàng tỉnh dậy. Căn phòng buổi sớm mai lung linh. Tường được sờn màu trắng xoá và có vài bông hoa hồng được vẽ tường. Cánh cửa ra vào đưởc xây hình trái tim màu hồng, tay vịn cũng hình trái tim nốt. Giữa phòng là cái giường hình trái tim màu hồng. Phía là đèn hình trái tim màu trắng. Góc phòng là chiếc tủ nho hình chữ nhật nửa trắng nửa hồng đựng tách, cà phê và nước nóng. Cạnh cửa sổ có bộ bàn ghế gỗ hình trái tim nốt. Vào phòng tẵm đánh răng rửa mặt và tắm rửa. Trở ra, Ngọc mặc mình bộ Đồng phục trường Shinhwa. về phía bộ bàn ghế cạnh cửa sổ, Ngọc thấy chiếc bánh pizza và tách cà phê nóng hồi được đặt mặt bàn. (Là do người giúp việc mang lên ý mà) Ngồi ăn bánh và nhâm nhi tách cà phê. Ăn xong, về phía cái bộ đàm hình trái tim gẵn tườnng, bấm nút hai từ Dọn Dẹp ngắn gọn (bộ đàm liên lạc với giúp việc). thẳng xuống sân. Lái chiếc xe ô tô con màu đỏ chói loá , nhìn thấy đám người mặc đồ đen đứng chặn đầu xe của mình, xuống xe. Định mở miệng tên đứng giữa : "Bắt lấy ta!". xong, hai tên khác lên giữ lấy hai cánh tay .

      Ngọc: "Các người muốn gì?"

      Tên Đó: "Bẵt cóc tống tiền!"

      cố vùng vẫy nhưng được. Chúng vác lên. Vào xe cũa , bị bịt miệng và chói chân tay. đường , cố gắng mở to mắt để nhớ con đường này. Cho xe chạy vào rừng, chúng đem vào ngôi nhà hoang. Tuy là nhà tầng nhưng cửa sổ cách mặt đất khá cao, nhảy xuống què chân như chơi.

      Chương 22: Hoàng Tử Nụ Cười (3)
      Bọn bắt cóc đưa Ngọc vào căn nhà tầng trong rừng, tuy nhiên nó được xây cao hơn nhà tầng bình thường nên cửa sổ cách mặt đất khá cao, nếu như có ý định bỏ trốn theo đường này "lợn lành thành lợn què mất. …………

      Lúc này là buổi chiều, mấy bạn của Ngọc thấy mất tích của lấy làm ngạc nhiên lắm bởi họ nghĩ giờ vi vu ở đâu đó rồi.

      …………

      Còn đối với mẹ cho dù có mất tích cả tuần hay cả tháng bà cũng chả cần biết, đơn giản vì bà cũng nghĩ giống mấy kia.

      ………

      Tối đến, bọn chúng mang cơm lên cho Ngọc ăn. Ngọc bị trói tay và chân nên tự ăn được, tên bón chi Ngọc ăn. Ngớc ngoan ngoãn ăn bởi lẽ nghĩ: "Bọn bị bắt cóc trong phim ngu thế biết, bọn chúng cho ăn còn thèm ăn để chết đói à. Phải ăn để mà còn có sức mà chạy trốn chứ!". Ăn xong, bọn chúng sang phòng bên ngủ. Cả đêm, Ngọc ngủ, cứ ngồi cọ xát sợi dây thừng trói tay vào mép tường. Mãi tới tầm 3h sáng mới đứt. Ngọc mừng rỡ cởi nốt dây trói chân. Đeo cái cặp sách của mình bị vứt ở góc tường vào (may là bọn chúng chưa kịp lấy gì cả). Định ra mở cửa nhưng được, bị khoá rồi. Ngọc mới nhìn qua cái cửa sổ, nhìn xuống mặt đất, cao lắm nhưmg nhảy xuống chỉ có nước què chân. Nhìn quanh phòng chẳng thấy gì chỉ thấy mỗi cái ô. Ngọc loé ra ý nghĩ: "A! phải rồi! Nhảy dù!". Ngọc cầm lấy cái ô, mở ô ra, ngọc ngồi chờ có đợt gió nhảy xuống. Vì đây là trong rừng có nhiều gió nên chưa đầy 5 phút sau cơn gió thổi tới. Ngọc cầm ô nhảy xuống an toàn. Ngọc vẫn còn nhớ đường tới đây. Lúc chúng đưa vào rừng lởi dụng lúc chúng để ý đánh dấu x vào thân cây bằng chiếc nhẫn đinh đeo tay. Lần theo dấu, đến đưởc đường quốc lộ. Bắt xa taxi, qua quán cháo mà Bảo làm việc, bảo bác tài dừng lại, trả tiền cho bác, xuống xe. ( kể đến bọn bắt cóc nữa, chắc chắn là tìm thấy Ngọc rồi). Lúc này là 6h sáng mặt đường đông vui nhộn nhịp. Bối Ngọc che mặt đến chỗ Chấn Bảo bán hàng ( bán hàng ngoài đường). Thấy Bảo cười vui vẻ với đồng nghiệp Gia Hân, tự nhiên Ngọc thấy tưng tức (cảm giác gì đây). Khoan , nụ cười của Bảo ngờ lại đẹp như vậy, nó giống, giống với nụ cười trong mơ của Ngọc. Tự vỗ vào mặt mấy cái cho tỉnh, Ngọc nhìn nàng Gia Hân kia bán được hàng liền bĩu môi.

      Ngọc nghĩ: "Để tôi cho thấy, sức hút của Nam Châm"

      Nghĩ rồi Ngọc tiến đến quầy bán, chỉ cần Ngọc đứng mỉm cười thôi là có hàng tá khách hàng đến mua cháo mà toàn là nam. Bán hết cháo rồi mà vẫn có người vây quanh. Chợt nghe tiếng bụng đói kêu inh ỏi. Ngọc gọi vừa đến mua cháo.

      Ngọc: "Tôi mua lại bát cháo được chứ!"

      ta: " cần trả tiền!" rồi ta đưa bát cháo cho Ngọc rồi ra về. Bảo và Hân ngồi nhìn Ngọc ăn. Dù rất đói nhưng Ngọc vẫn ăn rất từ từ, nho nhã khiến cho hai người kia phải nể phục.

      Hân: "Trông cậi như búp bê vậy, xinh quá, ngưỡng mộ quá!"

      Bảo: "Xinh!"

      Hân: "Tất nhiên, cậu ấy là công chúa của Shinhwa mà!"

      Bảo: "Xinh! như con tinh tinh!"

      Ngọc đập bàn: "Cậu cái gì?"

      Bảo hỏi Hân: "Đấy! Cậu thấy chưa? Xinh, rất xinh kà đẳng khác (chỉ vào Ngọc) nhưng mà hơi tí là nhảy chồm chồm vào mồm nhười khác như con tinh tinh ý!"

      Ngọc: "Nuốt nước bọt…hít…thở…hít…thở (Kìm nén cảm xúc)…"

      Ngọc: "Tạm biệt! Hoàng Tử Nụ Cười!"

      xong Ngọc quay lưng về nhà!

      hai người ở lại vẫn ngây ngốc hiểu câu của Hàn Bối Ngọc. Hoàng tử nụ cười ư? ai chứ?

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 23: Hoàng Tử Nụ Cười (4)
      Tối hôm ấy, gọi cho 3 bạn của mình (3 này ở cùng nhau) :

      Ngọc : "Hello"

      Trường: "Hôm nay cậu vi vu ở đâu vậy mà rủ tụi này?"

      Ngọc tưng tức: "Cái gì mà vi vu? Các cậu quan tâm tôi có ý! Hôm nay tôi bị bắt cóc!"

      Hào ngạc nhiên: "What? Sao cậu thoát được?"

      Ngọc: "Chuyện là abcxvz"

      Chương 24: Hoàng Tử Nụ Cười (5)

      Bình: "Cậu đúng là thông minh!"Ngọc: "Thông với chả minh, nếu có cái ô ở trong đó mình thông minh sao nổi?"

      Bình: "Mà chúng ở đâu?"

      Ngọc: "Hỏi thế có bố mình ở nhà cũng trả lời được. Giờ chắc chúng cao chạy xa bay rồi!"

      Trường: "Còn cái ô tô của cậu?"

      Ngọc quát: "Cậu quan tâm hỏi han mình thôi mà lại hỏi cái ô tô? Mất Rồi! Mai chủ nhật, trường, cậu giúp mình vẽ cái ô tô có số bộ phận nho là hình trái tim như là gương, cửa và ghế. Còn xa sơn màu trắng, xe còn vẽ vô số hình trái tim lớn có có. Sau đó cậu bên sản xuất ô tô làm cho mình cái y như thế được ?"

      Trường: "Được được! mà cậu rảnh , mai chơi !"

      Ngọc to: "Cái gì? mình vừa mới thoát nạn mà cậu mời mình chơi kiểu này …"

      Trường thấy Ngọc có vẻ tức giận, : " sao"

      Ngọc: " mình cứ bị thích ý!"

      Trường hú hồn: "Vậy ngày mai tụi này tới đón cậu lúc 8h, ôkê!"

      Ngọc: "Ố kê, tạm biệt nha mấy chàng hoàng tử đáng của tôi!"

      xong Ngọc cúp máy

      Và viết nhật ký: "Trong cuộc đời của mỗi con người, ai ai cũng có hoàng tử trong lòng. phải vì vẻ bề ngoài hào nhoáng mà là cái nhân cách của người đó. Ví dụ đơn giản như mấy chàng BOF chẳng hạn, trong lòng mất ngoài kia họ là hoàng tử đẹp trai mắt nao. Còn riêng đối với tôi, họ là người mà cả cuộc đời này tôi chằng thể nào quên. Tôi họ nhiều lắm, cái dành cho người bạn. phải vì vẻ bề ngoài mà vì họ chính là Bạn của tôi. Những người bạn luôn ân cần bên tôi trong suốt thời gian qua. Đối với tôi, định nghĩa "Hoàng Tử" về những chàng trai ấy là chỉ về tính cách. Mai này dù có đâu về đâu, tôi vẫn nhớ những người bạn ấy, những người bạn mà tôi yẹu thưương nhất thế gian này. đến giấc mớ đẻm qua tôi thấy được chàng Hoàng Tử khác, và tôi biết đó là Cao Chấn Bảo!"

      Thả mình cái giường êm ái, Ngọc mơ, mơ về những người bạn ấy, những người mà trân trọng suốt đời. Trong giấc mơ ấy là những kỷ niệm buồn vui mà và hơ từng trải qua. Phải là tình bạn đó rất đẹp, đẹp tinh khôi như mốt trang giấy trắng. cánh đồng hoa hướng dương ấy, Ngọc và Mấy bạn đạ thề rằng cho dù sau này có chuyện gì xảy ra họ nguyện sống chết có nhau như cánh đồng hoa hướng dương này, nắm tay nhau cùng hướng về phía. Ngọc nhắm mẵt mỉm cười khi ngủ, miệng khẽ : "Trường, Bình và Hào nữa! Mãi mãi bên mình nhé!. Cho dù mai sau mình có lấy chồng mình vẫn luôn khẳng định rằng các cậu là quan trọng hơn, bởi lẽ các cậu gắn bó với mình từ thưở cha sinh mẹ đẻ còn chồng mình sau này mới quen."

      Chương 25: Hoàng Tử Nụ Cười (6)
      Sáng hôm sau. chiếc giường hình trái tim, nàng Bối Ngọc vẫn ngủ say sưa. 8H rồi, mấy chàng BOF chạy lên phòng của Ngọc. trễ hẹn mất rồi. Mở cửa vào, họ lắc đầu nhìn Ngọc ngủ. Hào lại gần thầm vào tai Ngọc: "Dậy chơi nào!". Ngọc bật dật mở mắt thao láo luôn. rất nhạy cảm với từ chơi. Thay đồ nhanh chóng. Chạy xuống nhà. Trườc mắt là chiếc ô tô theo đúng cầu.Ngọ quay qua Trường hỏi: "Nhanh vậy sao?"

      Trường: "Mình gửi bản vẽ từ tối qua và cầu họ tăng ca suốt đêm để làm ngay. Và kết quả là đây (chỉ vào chiếc xe)"

      Ngọc vui mừng: "Thanks (cảm ơn), I LoVe You My Friend (Tôi bạn, bạn của tôi)".

      Trường cười: "Nothing!"

      Bình mở cửa xe: "Nào! mời nương lên xe!"

      Sau đó Hào làm trò dắt tay Ngọc ngồi yên vị ở ghế sau, ghế trước Bình lái xe, Trường ngồi cạnh Bình.

      Ngọc hỏi: "Chúng ta chơi ở đâu đây?"

      BOF: "Cánh đồng hoa hướng dương"

      Ngọc nhớ lại giấc mơ đêm qua, chợt mỉm cười : "Đồ ăn và thức uống sao?"

      BOF: "Đủ cả rồi!"

      Đến cánh đồng, hôm nay trời đẹp quá. Từng cơn gió nhàng thổi qua, mát rượi. Ngọc với mấy bạn của mình những suy nghĩ. Rằng rất những người bạn ấy, những người cả đời này thể quênn. Họ mang máy điện thoại ra chụp. Cả bốn người cùng chụp hướng. Và họ đạ nhìn thấy chàng cò nụ cười tuyệt đẹp, là Cao Chấn Bảo. tình cờ và bất ngờ cả bốn cùng hét lên: "Hoàng Tử Nù Cười!". Bảo đứng từ xa nghe thấy bèn chạy lại chỗ họ. BOF đột nhiên gửi lời đề nghị mời bảo ra nhập nhóm. Và dĩ nhiên Bảo đồng ý, từ đò họ lấy biệt danh cho nhóm là F5. Gồm: Cao Chấn Bảo, Dương Chí Hào, Tống Vũ Bình, Sở Trường và Hàn Bối Ngọc (xem ảnh bìa truyện các bạn thấy f5) .

      T/g: Bắt đầu chương sau là có biến nha, mời các bạn đón xem.

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 26: Cuộc Thi Tìm Kiếm Hoàng Tử Nụ Cười (1)

      Mấy chị F5 của chúng ta vừa mới tới trường là tụ họp lại với nhau. ủa, ngày thường họ hòa hợp lắm mà, sao hôm nay lại xảy ra chiến tranh thế kia??? Bối Ngọc đuổi theo Trường vì Trường phạm tội danh vạch trần tấm lòng của Ngọc lơ lửng mây tơ tưởng về ai kia. Hôm nay, Bảo có ở đây, gọi là F5 cho có lệ thôi chứ Bảo cũng chẳng dám lại gần mấy chị này nhiều đâu. Ngọc vừa đuổi theo Trường vừa :

      - Ai là tôi thích Cao Chấn Bảo ?

      Trường cười haha rồi trả lời thản nhiên:

      - Chính cậu tự

      Ngọc tiếp tục đuổi theo:

      - Tôi hồi nào hả ?

      Trường biện minh:

      - Vẻ mạt của cậu hồi nãy lên tất cả, cậu tương tư nào thế hả? Chẳng phải Cao Chấn Bảo sao?

      Ngọc trả lời:

      - Tôi tương tư ai có liên quan đến cậu sao và đặc biệt người đó phải Cao Chấn Bảo. Sở Trường! Hôm nay cậu to gan lắm, tôi cho cậu biết tay! Cậu đứng lại đó!

      Hai người bọn họ cứ chơi trò mèo đuổi chuột mãi cho tới khi cả hai đều còn sức lực mà thở hổn hển.

      Trường dừng lại đầu hàng:

      - Tôi chịu thua, cậu đừng đánh tôi, tôi có tin báo cho cậu đây!

      Cả Bình, Hào và Ngọc cùng hỏi:

      - Tin gì?

      Trường thoát nạn:

      - Vài ngày tới trường ta tổ chức cuộc thi tìm kiếm hoàng tử nụ cười giải thưởng cho người thắng cuộc là 1 triệu đồng. Tôi thiếu tiền nhưng mà tôi cũng muốn tham gia vì tôi muốn thử sức xem sao. Tôi đăng kí cho cả bốn chúng ta rồi!

      Hào phản bác:

      - Tôi và Bình tham gia được chứ! Cậu nghĩ gì Ngọc tham gia, gọi là hoàng tử nụ cười phải là con trai chứ!

      Trương đáp lại rất tự tin:

      - Ngọc giả trai cũng dược mà! Cuộc thi phân biệt đối tượng tham gia là nam hay nữ.

      Mọi người đều tán thành ý nghĩ của Trường và thế là cuộc thi cũng đến. Vì học sinh trong trường biết là bộ tứ tài năng của nhà trường tham gia cuộc thi này nên ai dám đăng kí. Mở đầu cuộc thi, hiệu trưởng đứng lên giới thiệu các thí sinh tham gia gồm có:

      Hàn Bối Ngọc mã số 01:

      - Chào tất cả mọi người, mình là Hàn Bối Ngọc mình mong là các bạn bình chọn cho mình trong cuộc thi này. Nếu như mình thắng mình dùng 1 triệu nhận được làm từ thiện. mong các bạn ủng hộ!

      Sở Trường mã số 03:

      - Xin chào tất cả các bạn có mặt trông hội trường thi ngày hôm nay. Mình muốn ngắn gọn chút. Rằng hãy ủng hộ mình, mọi người nhé!

      Tống Vũ Bình mã số 02:

      - Ủng hộ cho tôi 02!

      Dương Chí Hào mã số 04:

      - biết rằng trong số chúng mình ai thắng nhưng mình vẫn chúc mừng cho người thắng cuộc và nếu như người thắng cuộc là mình càng tốt nha!

      Chương 27: Cuộc Thi Tìm Kiếm Hoàng Tử Nụ Cười (2)

      Phần thi là phần thi viết văn, trong phần thi này, ban giám khảo chọn ra phần thi xuất xắc nhất trong bài làm của cả bốn người. Đó chính là phần thi của Ngọc, viết về tình mà lại viết về tình cảm gia đình. Bài làm của như sau:

      "Trong cuộc sống của mỗi chúng ta, ai ai cũng từng mắc lỗi. Tôi cũng là nhân chứng cho điều ấy. Vẫn nhớ mãi cái lần mà tôi mắc khuyết điểm khiến bố mẹ phiền lòng. Tuy mắc lỗi là tốt, nhưng cũng từ những lỗi lầm ấy, mỗi con người chúng ta đều rút ra cho mình những bài học khó quên.

      Đó là năm tôi lên sáu tuổi. Trong cái tiết trời mùa thu se se lạnh, đứng ở tầng hai nhìn xuống đường là hình ảnh biết bao những người cha, người mẹ tấp nập đưa con đến trường. Có những người đưa con học bằng ô tô, xe máy, thậm chí còn có cả xe đạp và những bước chân cõng con đến trường. Nhìn thấu những hình ảnh đấy lòng tôi như thắt lại. May mắn được sinh ra trong gia đình giầu có. Nhưng được cái này mất cái kia, cha mẹ tôi suốt ngày bận rộn với mớ công việc chất cao hơn núi nên chả khi nào có thời gian đưa tôi học hay chơi. Đeo cặp sách và bước xuống nhà, tôi được bảo mẫu đưa đến trường. Đến trước cổng trường, lòng tôi buồn rười rượi, càng nhìn thấy những hình ảnh những người cha mẹ đưa con họ đến trường tôi càng cảm thấy nghẹn ngào. Nước mắt trực trào ra nhưng tôi cố gắng để đưa nó vào. Tạm biệt bảo mẫu, tôi vào, giáo đón tôi. Lúc ấy tôi còn học mẫu giáo.

      Nhìn ra ngoài cửa sổ, đập vào mắt tôi là hình ảnh vài người mẹ đứng ngoài cửa xem con mình mà chịu về, môi họ còn nở nụ cười rất tươi. Tôi cảm thấy ghen tị biết bao. Tôi chịu nổi nữa, cầm cặp sách chạy ra ngoài, để mặc đằng sau là tiếng giáo gọi í ới, Tôi thông thạo đường nên lạc mất rồi. Tôi bắt đầu chạy, va phải người nào đó, tôi nhắm mắt lại, tưởng mình bị ngã, nhưng , bàn tay nào đó đỡ tôi dậy. Ngước mặt lên nhìn, là bà mẹ trả bế đứa con chừng 2 tuổi. Tôi rối rít cảm ơn. hỏi: "Bố mẹ cháu đâu? Cháu lạc hả?". Tôi mỉm cười trả lời: "Vâng!". Thế là hai cháu chúng tôi chới suốt ngày.

      Khi tôi cho biết địa chỉ nhà, đưa tôi về và tạm biệt. Tôi bước vào nhà mới hay tin bố tôi qua đời trong vụ tai nạn xe trong khi tìm tôi. Tôi cảm thấy hối hận. Giá như tôi bỏ điều ấy xảy ra. Đố chính là lỗi lầm lớn nhất của tôi đói với người bố và cả người mẹ.

      Thời gian thấm thoát trôi qua, cho đến tận bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên được cái nỗi đau mất cha. Và cả niềm vui khi biết cha mẹ rất quan tâm đến mình."

      Và thế là Ngọc đoạt giải. cái ngày ấy, trong con mắt người nào đó còn nghĩ Ngọc là con người có trái tim. Và còn rất có cảm tình với .

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 28: Buổi Hẹn Đầu Tiên

      Sau ngày khá là bận rộn, ai về nhà nấy, và công việc trước khi ngủ Ngọc thường làm là viết nhật ký: "Hôm nay, tôi đoạt giải trong cuộc thi tìm kiếm hoàng tử nụ cười. Tôi lại nhớ về cái vụ việc ấy. Lòng buồn rượi rượi. Mà cũng muộn rồi, viết nữa.

      Sáng hôm sau, Ngọc nhí nhảnh tung tăng đến trường, vừa chạy vào lớp vừa hát vu vơ:

      - Sáng sớm thức dậy thấy sao mình đẹp hơn hôm qua, khép đôi mi lại và chợt nghe trái tim đập tinh tinh tinh!

      Nhắm mắt lại, Ngọc đâm sầm ngã nhà vào Cao Chấn Bảo. Ngọc thầm vào tai bảo tối nay hẹn ở tháp ngôi sao, nhớ đến nha, đừng để tôi thất vọng!

      ngày dài đằng đẵng trôi qua cuối cùng cũng đến buổi tối. Ngọc chờ mãi, chờ mãi, chờ mãi, chờ mãi mà vẫn thấy bảo đến. Chợt trời mưa to. Còn đối với bảo ta làm gì? A, hóa ra chàng này mua sắm, có đợt hàng giảm giá mà! Nhìn bên ngoài trời mưa tầm tã. Bảo thầm nghĩ liệu ta có ngu dốt mà dầm mưa chờ mình nhỉ? nghĩ nhiều Bảo cầm ô đến tháp Ngôi Sao. Thấy Ngọc khom mình ngồi chiếc ghế ngoài đường, cả người ướt như chuột lột. Bảo thầm lo lắng chửi rủa nàng ngốc nghếch này sao phải đợi mình đến nỗi người ướt hết sạch. Vội vàng chạy đến phía ngồi. vác lên vào tháp và thả xuống. Mua cốc cà phê nòng cho ở máy bán cà phê tự động. Ngọc nhìn chằm chằm vào cốc cà phê, nuốt nước bọt, hỏi:

      - Có đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm vậy?

      Bảo trả lời:

      - uống thôi!

      Ngọc vội vàng cướp lại cốc cà phê tay Bảo:

      - Uống uống!

      Ngọc nhấp ngụm cà phê nho . Trong miệng truyền đến hơi ấm nóng sảng khoái. Trước giờ từng uống nhiều loại cà phê đắt tiền nhưng chưa bao giờ uống loại này, Nó đương nhiên thể ngon và sánh bằng những loại cà phê đắt tiền ấy nhưng hiểu sao cảm thấy nó rất ngon? Có phải hay chăng vì được ở cạnh người. người làm thay đổi con người lạnh lùng như . người làm cho nhen nhóm trong tim thứ tình cảm vô hình nào đó.

      Hai người cùng nhau lên đài quan sát. hiểu sao bầu trời hôm nay đẹp đến thế. Trời tạnh mưa. Những ngôi sao đủ màu sắc lấp lánh bầu trời kia làm cho con người ta mê mẩn. cùng đếm sao. Đếm mãi đếm mãi cả hai ngủ lúc nào hay. Tờ mờ sáng Ngọc tỉnh lại thấy mình ngủ ở trong đài quan sát. lấy trong túi áo khoắc ra cây bút viết lên góc cửa kính chữ "N love B". Bỏ về trước. Chuẩn bị cho ngày nghỉ chủ nhật cuối tuần

      Chương 29: Rung Động Của Trái Tim

      Thay vì bầu trời đen đầy sao, buổi sáng, những tia nắng ấm áp xuyên thủng qua lớp kính chiếu lên người con trai say sưa ngủ trong tháp Ngôi Sao. Đó là chàng trai có khuôn mặt thanh tú. Mơ màng thức dậy, thấy bên cạnh mình đâu, Bảo có chút thất vọng và buồn buồn. tính đứng dậy về Ngọc từ đâu tới mang theo hai phần gà rán KFC và cà phê. Thấy Ngọc, Bảo chợt mỉm cười nhưng nhanh chóng thu lại nụ cười ấy. Hai người ngồi xuống bên cạnh nhau, cùng nhau ăn sáng. Bửa ăn của họ trôi qua ảm đạm làm sao. ai với ai câu nào nhưng mỗi người lại tơ tưởng về người ngồi cạnh mình. Ăn uống no nê, hai người tạm biệt, ai về nhà nấy.

      Ngọc về đến nhà chạy thẳng vào nhà tắm thay quần áo tắm rửa sạch . Chuẩn bị cho ngày nghỉ chủ nhật vui vẻ. Xong xuôi, Ngọc gọi điện cho ba bạn thân của mình để rủ họ chơi đâu đó cho cái ngày chủ nhật này thêm màu sắc.

      Hẹn nhau ở quán cà phê. Ngọc vừa đến nơi thấy ba bạn thân ngồi chờ sẵn. Đến gần Ngọc bảo là muốn uống cà phê ở đây, ba bạn của mình liền kinh ngạc.

      Trường ngạc nhiên hỏi:

      - muốn uống ở đây? Chẳng lé cậu muốn uống ở máy bán hàng tự động?

      Vốn dĩ chỉ hỏi đùa nhưng ngờ lại đúng . Ngọc trả lời:

      - Đúng thế!

      Hà + Bình + Trường:

      - Cái gì?

      xong Ngọc kéo ba bạn của mình đến tháp Ngôi Sao. Ngọc giới thiệu:

      - Cà phê ở máy bán hàng tự động tại tháp Ngôi sao này rất là ngon! Nào chúng ta cùng !

      Bình càu nhàu:

      - Cà phê bán ở máy bán hàng tự động cái nào chả giống cái nào. Chả lẽ......................"

      Câu còn chưa hết bị Hào cướp lời:

      - Chả lẽ ở đây cậu từng hẹn với người nào đó mà người đó là người trong mộng của cậu?

      Bình bĩu môi:

      - Cậu đoán cũng tài ý tôi đấy.

      Hào tự khen:

      - Dĩ nhiên!

      Bình chế giễu:

      - Ngoại trừ việc cứ nhày xồm xồm vào mồm người khác!

      Hào tức tối:

      - Cậu!

      Ngọc ra tay giảng hòa:

      - Thôi thôi là bạn bè chớ cãi nhau. Bắt tay giảng hòa !

      Trường thấy kì kì bèn hỏi:

      - Trước giờ thấy ai cãi nhau là cậu đều cổ vũ cho họ đánh nhau tơi bời hoa lá, tươi nát te tua luôn cơ mà. Xem ra cậu vì ai đó mà thay đổi mất rồi!

      Ngọc trịnh trọng tuyên bố:

      - Phải? Người đó chính là............................................

      Ba người còn lại sốt ruột muốn nghe thần thánh phương nào làm tan chảy được trái tim của này liền đồng thanh:

      - Là ai?

      Ngọc cười:

      - Là thôi!

      Ba người còn lại thất vọng tràn trề:

      - Hả?

      Ngọc cho qua chuyện:

      - Để ngày mai các cậu biết. Còn bây giờ chới thôi!

      rối bốn người nắm tay nhau chơi vui vẻ!

      Tác giả: Các bạn thân mến, nếu như các bạn muốn đóng góp ý tưởng cho chuyện xin mời bình luận phía dưới. Hoặc là nếu như các bạn từng gặp việc hay từng trải qua việc nào đó khá li kì các bạn cứ đóng góp cốt truyện ở phần bình luận phía dưới. Nhật giúp các bạn tạo nên câu truyện hoàn chỉnh,

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :