Chương 5: Cuộc Chiến Giành Mỹ Nữ Khò khò, ngủ giấc quá , đúng 6 giờ sáng, tiếng chuông báo thức của điện thoại kêu, hôm qua chính là cái tên Hứa Vĩnh Sinh ghi rồi cài chuông báo thức vào 6h sáng mỗi ngày. Nó kêu: "Hàn Bối Ngọc, 6h rồi, mau dậy nào!"Tôi tỉnh giấc, lặp lại công việc mà sáng sớm thức dậy ai cũng phải làm, ăn cọm xong, tôi phi đến trường ngay lập tức. Vừa vào đến cửa lớp thấy Hứa Vĩnh Sinh. Tôi: "hey boy đến sớm vậy" Vĩnh Sinh: "sớm bình thường, lại đây ăn quà cùng tôi!" Tôi: "đồ ăn có độc đó chứ?" Vĩnh Sinh: "cậu nghĩ nó có độc ?" Tôi: "đùa chút thôi mà!" Ngồi xuống bên cạnh Vĩnh Sinh, tôi lấy hộp bắp rang bơ ăn luôn. Vĩnh Sinh: "chưa xin tôi mà ăn rồi à?" Tôi hát: "ăn mà mất tiền mình cứ ăn tự nhiên" Vĩnh Sinh nghe vậy cười haha. Ở ngoài cửa lớp, Hà Tuấn Bình cũng c hai hộp bắp rang bơ vào thấy vậy tức lắm. Hậm hực cầm hai hộp bắp rang về chỗ ngồi "bịch" xuống. Tôi thấy thế quay ngoắt qua bên Tuấn Bình. Tôi: "woa, hai hộp, mua cho tôi hộp phải ?" Tuấn Bình: " , tôi mua cho tôi mà!" Tôi tức giận thèm chuyện với cậu ta nữa. Quay sang bên Vĩnh Sinh thấy cậu ta cười cười. Lúc này tôi muốn bắt chuyện với ai trong hai cậu ta hết. Ngồi ăn nốt bắp rang bờ của Vĩnh Sinh cho. Mấy tiết học buổi sáng thế rồi cũng trôi qua nhanh. Giờ nghỉ trưa, Vĩnh Sinh phải theo giáo có chút chuyện. Tôi và Tuấn Bình ăn trước . Chớn được chỗ ngồi thích hợp. Tuấn Bình bảo tôi ngồi lại chờ cậu ta lấy đồ ăn cho, hôm nay cậu ta đãi. Tôi thấy vậy sung sướng. Cậu ta quay lại với hai suất cọm tay. Ăn uống no nê. Chợt Tuấn Bình nhìn tôi cười cười. Tuấn Bình: "haha, dính miệng kìa mau lau , khăn giấy đây này" Tôi thể nào lau chúng được vết bẩn. Thế là Tuấn Bình lau cho tôi. Cảnh tượng ấy lọt vào mắt của Hứa Vĩnh Sinh. Cậu ta tức tối bỏ về lớp thèm ăn trưa. Chúng tôi ăn xong, Tuấm Bình bảo lên lớp nhưng tôi bảo cậu ta lên trước. Tôi mua xuất cơm cho Vĩnh Sinh vì tôi biết cậu ấy chưa ăn. Mới lại sáng nay cậu ấy cũng khao tôi bỏng ngô rồi. Chạy lên lớp tôi mang cơm chạy về bàn chui vào giữa ngồi. Đặt hộp cơm trước mặt Vĩnh sinh. Tôi: "ăn , coi như là wà đền ơn nhé!" Vịnh Sinh cười tươi như hoa ăn nấy ăn để. Tuấn Bình hậm hực: "cậu đền ơn tôi sao?" Tôi: "cậu ăn no rồi mà, cho cậu 50k, coi như đền nhé!" Tôi đưa tiền cho Tuấn Bình. C Cả buổi chiều hai người đó cứ thi nhau giành giật tôi. P/s: pin yếu rồi, để chương 6 Nhật Bun viết tiếp nhé, điẹn thoại sắp sập nguồn. Chương 6: Cuộc Chiến Giành Mỹ Nữ (Tiếp) _______Ở chương trước chúng ta thấy được hai chàng trai Hà Tuấn Bình và Hứa Vĩnh Sinh xảy ra cuộc chiến tranh giành mỹ nữ Hàn Bối Ngọc. Còn chương này sao?_________ Ngày 06 tháng 06 năm 2015 Hôm nay, trời mưa tầm tã, tôi bộ che ô con đường đến trường. Vừa vào lớp tôi thấy hai chị em sinh đôi Nết và Na chuyện gì đó với Tuấn Bình và Vĩnh Sinh, bốn bọn họ như tranh giành thứ gì đó. Thấy tôi vào, Nết và Na mừng rỡ. Nết + Na: "Bối Ngọc, tôi thìch cậu, bốn chúng tôi quyết định mở ra cuộc chiến tranh giành Mỹ Nữ chính là cậu!" Tôi: "what? hai cậu thích tôi sao? trời ơi les" xong tôi chạy luôn, thế là bốn bọn họ: Tuấn Bình, Vĩnh Sinh, Nết và Na chạy đuổi theo tôi. Đột nhiên tôi tỉnh giấc, hoá ra là giấc mơ. Tôi đến trường, vào lớp thấy đúng như trong giấc mơ, bốn bọn họ ngồi tù họp lại tôi chạy trước luôn kẻo k kịp. "Cuộc đời lắm éo le, cớ sao tôi lại cute thế này. Đến nó còn mê tôi nữa là………"
Chương 7: Gato - Ghen Ăn Tức Ở "Sáng sớm thức dậy thấy sao mình đẹp hơn hôm qua, khép đôi mi lại và chợt nghe trái tim đập tinh tinh tinh"…Tôi hát.Đúng lúc ấy Tuấn Bình và Vĩnh Sinh vào. Họ : "Hàn Bối Ngọc à, cậu xinh đấy nhưng mà bọn tôi cũng đẹp trai mà, cớ gì phải đấu đá nhau vì cậu. Tụi tôi quyết định là gato nhau vì cậu nữa. em mình thân nhau như thế cớ sao vì người con có chút sắc mà bán rẻ bạn bè!" Tôi: " em thân nhỉ? có mà THÂN AI NẤY LO có ý. Để rồi xem, nếu hai cậu mà gato với nhau phải mỗi người lìt nộp cho tôi, ok" Họ: "ok, nhưng trong 3 ngày nếu bọn tôi gato với nhau cậu cũng phải nộp cho bọn tôi mỗi người lít" Tôi: "chơi luôn" Ngày đầu tiên, tại lớp vào giờ nghỉ trưa, tôi và Hà Tuấn Bình chưa làm xong bài nên ở lại lớp. Làm xong bài Hà Tuấn Bình quay sang hỏi tôi: "Bối Ngọc, thấy tôi thế nào?" Tôi: "mặt ẹp zai đấy nhưng mà trong bộ đồng phục hơi gò bó, ngày chủ nhật sắp tới cậu diện ngay cho tôi chiếc áo phông và chiếc quần ngố bò họp nhóm hotteen của tụi mình." Tuấn Bình: "ok" Ngày thứ hai, tôi lại ngồi ở dưới canteen cùng Vĩnh Sinh. Tôi lại giống y hệt những gì tôi với Tuấn Bình hôm qua. Ngày thứ ba cũng là ngày họp nhóm bộ ba hotteen của tụi tôi. Quả nhiên hai tên đó bị trùng phong cách nên mới gato với nhau. Thế là mỗi ông phải nộp cho tôi lít. Sau khi mọi chuyện kết thúc, chúng tôi chơi trò thi nhau kể chuyện cười. Tuấn Bình: "Đây là câu chuyện chứng tỏ rằng Bối Ngọc xu cũng đáng. Hôm trước Ngọc nhà ta bị em bé lớp ba tỏ tình, dĩ nhiên là Ngọc quyết liệt từ chối. Tình cờ tôi ngang qua, hai đứa bèn về chung. Lên xe taxi tôi hỏi tôi về time mất bao nhiêu, chú ấy trả lời 30. Tôi còn cả Ngọc nữa sao, chú ấy vẫn ba mưọi thôi" Tuấn Bình: "hay ?" Tôi + Sinh: "nhạt như nước lã ao bèo!" P/s: chương này đúng là Nhạt như nước lã ao bèo . Mình sory nha. Chương 8: Giới Thiệu Nhân Vật + Tóm Tắt Truyện Các bạn à, coi như từ chương 1 đến chương 7 là chương giải trí nhá. Bây giờ mới bắt đầu đây này. Truyện này mình dựa kịch bản của bộ phim hàn quốc nổi tiếng "Vườn Sao Băng". Giới thiệu nhân vật: Hàn Bối Ngọc (19 tuổi) là con độc nhất của chủ tịch tập đoàn Shinwa. Chủ tịch nữ của tập đoàn Shinwa là bà Hàn Tử Tuyết. Dở hữu vẻ đẹp trời phú, body chuẩn như người mẫu, cao 1m70, sinh viên năm thứ hai của trường đại học Shinwa thuộc tập đoàn Shinwa. có biệt danh là F1, bất kỳ ai mà bị dán thẻ đỏ của F1 đều bị học sinh trong trường bắt nạt. Cao Chấn Bảo (20 tuổi) Con trai của tiệm giặt ủi mang tên "tóc xoăn". cao 1m80, body chuẩn như siêu mẫu, phải là hot boy nhưng cũng được xếp vào hàng warm boy rồi đấy. Tống Vũ Bình (20 tuổi) con trai của ông trùm xã hội đen, gia cảnh khá giàu. Bạn thân của Hàn Bối Ngọc. Cao 1m78, body hót hòn họt. Sở hữu gương mặt đẹp trai nhưng vô cùng lạnh lùng, các nàng đều chết mê chết mệt chàng này nhưng ai dám lại gần trừ Hàn Bối Ngọc và vài người bạn khác. Sinh viên đại học năm thứ 3 của trường đại học Shinwa. Dương Chí Hào (20 tuổi) Là cháu trai của cựu tổng thống. Sở hữu nguyên viện bảo tàng. Cao 1m79, được mẹnh danh là chàng hoàng tử trong lòng các . Body siêu đẹp. Sinh viên năm 3 của đại Học Shinwa. Bạn thân của Bối Ngọc. Sở Trường (20 tuổi) có bố mẹ, nhà giàu nhờ công việc làm gốm. Gốm của được đấu giá với giá cực khủng. Cao 1m80, body thư sinh. Nổi tiếng là tay sát . Là playboy thứ thiệt. Bạn thân của bối ngọc. Sinh viên năm 3 của trường đại học Shinwa. Tóm tắt chuyện: Nhờ lần cứu người ở Đại Học Shinwa, bà Hàn Tử Tuyết bắt buộc phải thưởng hớc bổng cho Cao Chấn Bảo. Sau đó xảy ra cái gì mình muốn trước. Hihi để vào truyẹn cho nó bất ngờ ý mà. Câu truyện này dựa phim "Vườn Sao Băng" mà sáng tác ra, tuy nhiên mình có muốn đổi mơi nhân vật và diễn biến chút nên nó thú vị hơn phim chút. Các bạn tích cực đọc chuyện ủng hộ Nhật Bun nhé.
Chương 9: Hàn Bối Ngọc - Sớm Nắng Chiều Mưa Trưa Lại Có Bão Lúc này, sân trường đại học Shinwa. Những Tiểu Thư và những Chàng Thiếu Gia đứng tập trung ở sân trường. Họ nghe nàng xinh đẹp Hàn Bối Ngọc, con của bà chủ tịch tập đoàn Shinwa hôm nay về nước và địa điểm đáp xuống là ngay trong sân trường này. Bầu trời trong xanh, mặt nước lung linh. trời xuất con chuồn chuồn khổng lồ. Toàn bộ học sinh trong trường hét toáng lên. Chiếc máy bay trực thăng như con chuồn chuồn lướt nước nhàng lướt qua mặt hồ rồi đáp xuống sân. nàng Hàn Bối Ngọc sang chảnh bước ra. Nhứng chàng trai hét toáng lên vì điêu đứng trước vẻ đẹp của nàng. Còn những cũng hét lên vì như là nhìn thấy thần tưởng của mình vậy.Bốn tên vệ sĩ mặc đồ đen trước dẹp đường, trải thảm đỏ cho nàng bước . Vừa vào thấy ba bạn thân chí cốt của mình rồi (ai các bạn đọc chươnng tám . Hàn Bối Ngọc sau khi bước vào mái hiên búng tay tạch cái, bầu trời nở rộ pháo hoa toàn là các hình thù đủ kiểu. Vì tại là ban ngày nên ấy chớn pháo hoa màu đen xì xì, như thế nhìn hơn. Hàn Bối Ngọc khoa trương: "hôm nay mọi người được nghỉ, hãy trở về nhà chuẩn bị cho buổi party tối nay nha" Bối Ngọc đủ lớn cho toàn trường nghe nên phải cầm cái loa tay. Mọi người nghe vậy hét ầm lên. lần nữa làm náo động toàn trường. Quả thực nàng Bối Ngọc hề đơn giản. Qua lần tiếp xúc chút với Bối Ngọc (cái chút ý có khi còn bé hơn cả cái lỗ mũi ý) sinh viên toàn trường ai ai cũng khẳng định Hàn Bối Ngọc cực kỳ dễ tính. Nhưng , cuộc đời đâu ai biết được chữ ngờ. Tối hôm ấy, Bối Ngọc tức tốc chuẩn bị cho buổi party ở trường. Và tất nhiên là mọi thứ đều rất là hoàn hảo cho buổi party. Giới thiệu chút về lối sống của Bối Ngọc và các chàng bạn thân của ấy nhé: - hàn bối ngọc: ngồi chiếc ghế còn mấy người hầu của ấy vào trong căn phòng chứa đồ của bối ngọc. ấy đứng dậy cởi áo khoác ngoài vứt xuống đất, ngay sau đó có hầu khoác ngay áo khoác khác vào xong lại ngồi xuống. Còn có người quỳ xuống đđể giày cho cơ mà. Miêu tả chút: ấy mặc từ đầu đến chân toàn là cây đen nhưng mà như thế lại tôn lên được cái làn da trắng căng mịn nõn nà ấy. - Sở Trường: mình mặc áo sơ mi màu xanh biển mặc áo ghi lê màu đen cùng vơi chiếc quần âu màu đen nốt, môi lúc nào cũng nở nụ cười làm say đắm lòng người. Mở ngay ngăn kéo toàn là cà là vạt ta chọn cho mình cái ca la vát, mỏng như lát và còn hơi ướt át ( vậy cho nó vần thôi chứ nó hề ướt tí nào nha) - Dương Chí Hào: với phong cách hoàng tử, chọn cho mình bộ cây trắng, trái ngược hoàn toàn với Hàn Bối Ngọc, ấy lại mặc cây đen. có mái tóc vàng dài nhưng dài quá. Các bạn có bít sao ấy thích mặc đồ trắng ? Chính vì bởi lẽ mặc đồ trắng bao giờ sợ mẹ mắng ( cho vần thôi nhưng này mất mẹ rồi) - Tống Vũ Bình: nổi tiếng là con trai của ông trùm xã hội đen, mang mình cây đen giống y Hàn Bối Ngọc. mở ngăn kéo toàn là đồng hồ ra và chọn cho mình cái đồng hồ cũng màu đen nốt. Nếu như bây giờ này và Bối Ngọc mà mặc như này cầm tay nhau nằm giữa đống than người ta có khi chỉ nhìn thấy làn da trắng như con ma của hai người này thôi. ……… Buổi party diễn ra khá là vui vẻ cho đến khi có chàng trai vô tình làm đổ ly rượu lên người Bối Ngọc. Bối Ngọc tức lắm. Rút ra từ trong túi áo khoác ra tấm thẻ đỏ có hình đầy nâu xương chéo và chữ f1 màu vàng chói loá vào thẳng người ta. Thấy vậy Sở Trường luôn quy tắc của Bối Ngọc cho mọi người nghe là phải bắt nạt ai bị dính thẻ đỏ. Mọi người biết người vừa rồi biết bơi bèn đẩy ta xuống hồ bơi. Đúng lúc đó đột nhiên Cao Chấn Bảo xuất cứu ta lên vì ta chính là khách hàng của tiệm giặt ủi nhà Cao Chấn Bảo. Khổ thân chàng Chấn Bảođột nhiên trở thành siêu nhân cứu mạng người. Ngay ngày hôm sau, báo đưa tin vụ việc xảy ra, Shinwa đành phải thưởng học bổng cho Cao Chấn Bảo vào Shinwa học. Đấy, các bạn thấy thế nào là tính khí thất thường như thời tiết của Nàng Nam Châm Hàn Bối Ngọc chưa. BUỔI SÁNG TÂM TRẠNG VUI VẺ TRỜI NẮNG TRANG TRANG, CÒN TỐI LẠI CÓ BÃO ĐẤY. Kẻo này phải gọi điện cho trung tâm cảnh báo sóng thần mất thôi kẻo đêm nay Bối Ngọc mà như sóng thần mọi người còn biết đường mà viết di chúc sớm. Chương 10: Cao Chấn Bảo - Wonder Boy _________ máy tính nhà Nhật bị hỏng đến hôm 31 tháng 8 mới mua cái mới cơ. Nhật phải viết truyện bằng điện thoại nên chương có hơi ngắn. Mong các bạn thông cảm. ___________ Sau việc xảy ra ở buổi party hôm đó chàng giặt là Cao Chấn Bảo nổi tiếng là chàng Wonder Boy. khắp các trang báo lá cải cho đến báo xịn đều đăng tải hình ảnh của . Có số tít giật gân: "chàng giặt là cứu người vì khách chư trả tiền áo"……………………… Sau việc đó, để cứu vớt danh dự của Shinhwa, bà Hàn Tử Tuyết công bố trao học bổng cho Cao Chấn Bảo. Cho ta vào học ở Shinhwa. Bà cho ông thư ký Trương đến tận nhà của Cao Chấn Bảo để trao học bồng và đồng phục. Ban đầu Cao Chấn Bảo còn chịu nhận nhưng sau khi hồi tranh cãi với bố mẹ trịnh trong quyết địng theo học tại đây. Cao Chấn Bảo có Bố tên là Cao Hạo Thiên, mẹ là Trần Tuyết Như. Ngoài ra còn có cậu em trai là học sinh tiểu học tên Cao Chấn Thành. là con người thẳng thắn, ăn to , bao giờ chịu khuất phục trước người khác. Ngoài phụ giúp bố mẹ ở tiệm giặt là, còn làm thêm ở quán ăn. Ở tiệm ăn, kết thân được với chủ cửa tiệm là người con trai tên Hứa Vĩnh Sinh. còn có bạn đồng nghiệp tên Trần Gia Hân. Gia Hân: "Cao Chấn Bảo nè, tuy cậu phải hotboy nhưng cũng thuộc hàng warm boy rồi đấy, sao tìm cho mình nàng warm girl để ." Chấn Bảo: " làm gì cho đời thêm khổ" Gia Hân: "biết là khổ rồi nhưng vẫn cắm cổ vào … Vĩnh Sinh: "này, hai cậu kia lo làm còn cổ với cánh cái gì?. Có thích tôi cho gặm chân gà ?" rồi vào trong Gia Hân tức giận : "tôi thề tôi thề……………………" Vĩnh Sinh nghe được quay lại hỏi: " thề cái gì hả Gia Hân?… Gia Hân mếu máo trả lời: "tôi thề từ bây giờ nhắc đến từ cổ nữa" Vĩnh Sinh gật gật rồi vào. Chấn Bảo bĩu môi: "Gia Hân, tôi khân phục cái đức tính DŨNG CẢM của bà đấy" Gia Hân: " thế tôi cho ông ta ăn………………" Vĩnh Sinh thò đầu từ trong bếp ra: " cho tôi ăn gì thế hả Gia Hân" GIA Hân lần nữa bị phát : "dạ, em mua cho quả dưa hấu" Vĩnh Sinh: "Như thế là tốt, rất tốt" Ra khỏi cửa hát lên: "Tiệm mình có ông xếp xấu lại còn ki, cả ngày đều ăn chơi rồi ăn bám. Oe, oe tía má ơi , người ta ăn hiếp con kìa" "Xếp nay ba mốt tuổi xuân xanh Làm chủ cửa tiệm màu xanh xanh xấu sẵn rồi nên chát phấn Người ta nhìn thấy phải chạy nhanh" _________ Hết chương, các bạn thấy mình tên Nhật nên tưởng mình là boy đúng ? Nhưng , mình lá girl mà. Ngày trước bố mình đặt tên cho mình như tên con trai ý. Nhưng mà cái tên của mìmh rất có ý nghĩa "Vũ Minh Nhật" có nghĩa là sau cơn mưa trời lại sáng đó. Hiểu theo nghĩa bóng là sau những sòng gió của cuộc sống, mọi chuyện rồi ổn thôi. Hãy luôn mỉm cười rồi may mắn đến thôi. May mắn chỉ đến vào những lúc ta để ý đến may mắn thôi. Hãy nhớ nhé
Chương 11: Chim Sa, Cá Lặn, Hoa Nhường, Nguyệt Thẹn Nếu như người ta vẻ đẹp của Tây Thi là chim sa, cá lặn, hoa nhường, nguyệt thẹn. nàng nam châm Hàn Bối Ngọc của chúng ta cũng như vậy. Chim nhìn thấy dám so bì mà sà xuống, hoa nhìn thấy khép mình lại dám so sánh, trăng nhìn thấy ngại ngùng bèn chốn sau đám mây, cá nhìn thấy dám so bì lặn xuống dưới nước.Hôm nay là ngày Cao Chấn Bảo tổ chức tiệc chia tay với các bạn cùng lớp ở trường cũ. Dĩ nhiên là cái tiệc này thể so bì nổi với bữa ăn hàng ngày của nương Hàn Bối Ngọc. Buổi chia tay chỉ vẻn vẹn có chiếc bánh kem to gần bẳng cái mâm cho 44 người ăn, vài chai ca to và bim bim, bánh kẹo. Và tất nhiên nó phải là party vui vẻ, nó mang bầu khí nặng nề ảo não nhưng nó mang toan tính, đố kị lẫn nhau, nó chỉ mang vẻ nghèo tiền nhưng giàu tình. Lớp trưởng: "này Cao Chấn Bảo, mày bảo là bao giờ chấp nhận cái học bổng đó cơ mà!"Chấn Bảo: "đó là cơ hội tốt, rất khó từ chối"Lớp trưởng: "Ừ, giữ liên lạc với chúng tao, khi nào rảnh cùng tụ tập nhé. Mai sau thành tài đừng quên tụi này"Chấn Bảo: "ok"………Ngày hôm sau là ngày nhập học đầu tiên. Cao Chấn Bảo bắt tắc xi đẽn trường. Khi đẽn trường Bảo mới kịp nhận thức được bây giờ đến trường là quá sớm. Bây giờ có khi những , cậu tiểu thư, công tử ấy vẫn phiêu du trong những giấc mộng ấy nhỉ? dạo vòng trong trường, đột nhiên Bảo nghe thấy tiếng đàn piano phát ra từ đâu đó. Lần theo thanh, Bảo đến hội trường Nhạc. Ở chính giữa có say sưa đánh đàn. mình mặc bộ váy trắng dài chấm gót, trông dịu dàng. Khoan , gương mặt này chẳng phải là cái ác độc ra lệnh cho mọi người đẩy khách hàng của Bảo xuống hồ bơi sao? trông ta khác quá, lúc này ta như thiên thần vậy. Hàn Bối Ngọc kết thúc bản nhạc, quay lên phía chỗ Cao Chấn Bảo đứng. Ngọc: "Oh my god, đây chẳng phải là Wonder Boy nổi tiếng đó sao? Nếu nghe tôi đàn mau trả tiền cát xê đây"Bảo: "trả sao? được"Bảo bước xuống dưới, lấy từ trong ví ra mấy đồng tiền thẻ rồi tung lên trời. Xong bỏ luôn. Bối Ngọc tức lắm, thề trả thù. bỏ thèm nhặt nhặt tiền. Đối với mấy đồng tiền lẻ đó chỉ là cặn bã. đáng để cúi mình nhặt lên. Chương 12: Bài Thơ Tiền vẫn là tiền đâu phải tình Để tạm biệt em mỗi buổi chiều vào đêm tìm nỗi nhớ Biết tâm và an ủi cùng ai? Tất cả vì tương lai biết rằng ngày mai sáng tối? Chương 13: Trả Thù Hoàn Hảo (1) Về phòng học của F1 và BOF (là của Hàn Bối Ngọc và 3 bạn thân ý. BOF viết đầy đủ là boys over flower dịch ra tiếng việt là những chàng trai đẹp hơn hoa. F1 và BOF có phòng riêng. Trong phòng có 5 chiếc bàn . 1 Bàn cho gião viên quay mặt xuống dưới lớp. Bốn chiếc bàn còn lại xếp song song hai bên của bàn gião viên. Hàn Bối Ngọc và Tống Vũ Bình ngồi bên, Sở Trường và Dương Chí Hào ngồi bên. Mải suy nghĩ kế hoạch trả thù, Bối Ngọc ngồi suy nghĩ mông lung. Tống Vũ Bình thấy chuyện lạ có đưa bàn tay ra trước mặt Bối Ngọc mà chém khí. Kì lạ là nàng hề có phản ứng gì.Bên kia Sở Trường cười khẽ. Trường: "ÔTTYRM" Hào + Bình: "Là sao?" Trường: "ốm tương tư, rồi mà" Hào rút điện thoại ra định gọi điện. Trường và Bình : "gọi ai!" Hào: "gọi cho trung tâm cảnh báo sóng thần" Trường và Bình: "cũng đúng, con Ngọc nhà mình mà tương tư chỉ có thể là có sóng thần xảy ra" rồi ai nấy đều gọi cho mẹ hoặc người nhà: "Mẹ à, mẹ thu sếp kiểu gì đóng gói đồ đạc cẩn thận nha, sắp có sóng thần đấy!" xong dập máy luôn. Lúc này trong đầu Hàn Bối Ngọc loé ra ý tưởng trả thù Cao Chấn Bảo. vội bật dậy, mấy bạn kia giật thót tim vội vàng bỏ khỏi lớp và đến phòng hiệu trưởng. Đến nơi gõ cửa ba tiếng cho có phép lịch như là nàng công chúa của Shinhwa. Chưa kịp nghe tiẽng mời vào mở cửa ra. HT: "Em tìm thầy có việc gì?" (thầy HT vừa nhìn là biết ngay con của bà chủ Shinhwa) Ngọc: "em muốn thầy… đuổi học Cao Chấn Bảo!" HT: "em biết đấy! mẹ của em là người cho Cao Chấn Bảo vào học ở đây, nếu như muốn đuổi em ấy chỉ có thể tìm mẹ của em" Ngọc: "Thầy cứ làm , còm mẹ của em, cứ để em lo!" HT: "Nếu em vậy được rồi, em có thể về lớp, sắp vào lớp rồi đó!" Ngọc mỉm cười cúi chào thầy HT về lớp. Loa của trường thông báo: "Nhà trường thông báo chính thức cắt học bổng của Cao Chấn Bảo và đuổi học em!" Ngọc nghe vậy mỉm cười thoả mãn điều kiện. Hôm nay, Ngọc về luôn, thèm với ai câu. Bình gọi cho ngọc, có tiếng tổng đài : "Thuê bao quý khách vừa gọi bày mưu tính kế, quý khách vui lòng gọi lại sau kẻo làm mất thời gian của thuê bao" Bình gọi cho Ngọc nhưng chì nghe tiếng tổng đài : "Thuê bao quý khách vừa gọi bày mưu tính kế, quý khách vui lòng gọi lại sau kẻo làm mất thời gian của thuê bao". Bình: "Nhưng mà ơi cháu bận lắm, cần liên lạc ngay bây giờ ạ!" xong Bình giơ điện thoại ra. Bình: "Tắt máy rồi!" Trường + Hào: "ai nghe máy mà cậu xưng " Bình: "Hỏi thế có bố tôi ở nhà cũng chả lời được" Trường + Hào: "Thế người ta cái gì?" Bình: "Thuê bao quý khách vừa gọi bày mưu tính kế, quý khách gọi lại sau kẻo làm mất thời gian của thuê bao" Trường: "Trời ơi! đó là máy trả lời tự động mà!" Hào: "Bó tay chấm cơm!" Trường: "Chấm cả canh luôn ý!" …………… Quay lại với chàng Cao Chấn Bảo. Lúc này ta lên phòng hiệu trưởng Cốc…cốc…cốc HT: "mời vào" Bảo mở cửa vào luôn. Bảo: "Thưa thầy! thầy hãy cho em biết lí do vì sai thầy ra quyết định đuổi học em?" HT: "Thực có lí do nào cả" Bảo: "Vậy đừng có mơ tới việc em nghỉ, em vẫn học ở đây chừng nào có lí do chính đáng để mà đuổi học em em mới nghỉ. Còn nếu như thầy vẫn nhất quyết đuổi em …thầy cũng biết rồi đấy, tại em rất nổi tiếng, em mà ra Shinhwa đuổi học em có lí do ngay lập lập tức Shinhwa sụp đổ" Bước ra khỏi phòng HT, tay Bảo nắm thành nắm đấm. Gào lên trong bụng ba chữ: "Hàn Bối Ngọc". xong ta chuyển hướng về phòng học của F1 và BOF. ……………………… (Còn tiếp)
Chương 15: Trả Thù Hoàn Hảo (3) Cao Chấn Bảo vơi ấm ức hề đạp vào cánh cửa phòng F1 và BOF. Tiếc tay cánh cửa rất xịn nên hề hấn gì với cú đạp của Bảo. Căn phòng lại thuộc dạng cách nên bên trong nghe thấy tiếng động gì.Cốc…cốc…cốc… hề có câu trả lời (hehe phòng cách mà nghe thấy là phải. Thuận Phong Nhĩ còn nghe thấy chứ đến bố của Thuận Phong Nhĩ còn nghe thấy nữa là) Đợi mãi…đợi mãi…xong rồi lại đợi mãi…xong rồi lại (thôi! định đợi tới sáng luôn à, xông vào !) Bảo quyết định mở cửa vào luôn, vừa mở cửa BOF chăm chăm nhìn vào Bảo. Trường: "Sao tự tiện như ruồi vậy hả chàng Wonder Boy!" Bảo: "Tôi gõ cửa mãi mà các cậu ra!" Hào: "Trời ơi! đây là phòng cách , gõ làm sao mà nghe thấy được, ở ngoài cửa có chuông kia mà, bấm vào là bọn tôi ra mở cửa ngay. Mắt cậu có bị cận ………" Bình cướp lời: " cũng phải nhìn thấy mờ mờ cái chuông cửa chứ. Chuẩn !" Hào: "Cậu thông minh đấy ngoài việc cứ thích ngồi xổm vào mồm của người khác!" Bảo: "Tôi đến là để…………………" Trường: "để xin vào làm fan hâm mộ của tôi đúng ?" Bình: "fan hâm mộ cái gì. Có mà thằng hâm ngồi nấm mộ còn hợp lí hơn. Cậu ta đến là để khám tai cho tụi mình đấy!" Hào: "sao lại khám tai" Bình: " đây là phòng cách , cậu ta mà gõ cửa tới bố của Ngọc Hoàng cũng chả nghe thấy được. Cậu ta muốn thử độ thính của tụi mình ý mà!" Bảo: "Trời ơi! Tôi đến đây là để…………………thôi!" Bảo sợ mấy chàng này lắm rồi. Miệng lúc nào cũng bắn như súng liên thanh mà chả chúng câu nào cả. Định tìm Ngọc tính xổ nhưng nhìn quanh phòng chẳng thấy nên thôi. Trước khi ra ngoài cửa Bảo ném lại câu: "Cuộc đời đau khổ triền miên. đâu cũng gặp lũ điên thế này!" ………………… Quay lại với thầy HT thông thái nhưng vô cùng tê tái vì làm trái với lời của ( ở đây là Ngọc ý mà, thế cho vần, hihi). Nhấc chiếc phone lên, HT gọi cho bà Tử Tuyết. Đầu dây bên kia chỉ nghe thấy tiếng tổng đài : "Thuê bao quý khách vừa gọi liên lạc được, xin quý khách vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng BỦM". Ông HT nghe thấy thế bèn : "Thưa bà, tiểu thư nhà bà muốn đuổi học em Cao Chấn Bảo nhưng tôi rất tiếc là có lí do nào để đuổi học em ấy cả. Ngược lại thành tích của em ấy lại rất tốt. Xin bà hiểu cho tôi!" rồi ông cúp máy. Chương 16: Trả Thù Hoàn Hảo (4) Sau khi bà Hàn Tử Tuyết nghe được lời nhắn của thầy HT. Bà liền cho gọi Ngọc vào. Ông thư ký Trương lên mời Ngọc. Bây giờ là ban đêm, hành lang yên tĩnh của Biệt Thự Hoa Hồng (nhà Ngọc) chỉ nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp. Đến cửa phòng làm việc của Bà "mẹ ma nữ" (đó là biệt danh mà BOF đặt cho bà). Ngọc dừng lại hít thở sâu trước khi vào, nghĩ bụng: "thiên linh linh địa linh linh phù hộ cho bà mẹ tinh tinh của con có thể chấp nhận cầu của con". Gõ cửa ba tiếng Cộc…cộc…cộc.Bà Tuyết: "Vào !" Ngọc đẩy cửa bước vào trong khi trái tim còn nhảy nhót. Ngọc: "Mẹ biết rồi? Thế con cũng luôn cho nó vuông. Con có kế hoạch tìm ra lí do để đuổi Cao Chấn Bảo. Mẹ cứ yên tâm !" Bà Tuyết: "Shinhwa của chúng ta trước giờ đều coi trọng nhân tài. Và Chấn Bảo là nhân tài vì vậy ta có bất kỳ lí do nào để tống cổ nhân tài cả!" Ngọc: "Con chịu!" Bà Tuyết: "Vậy con có thể ra khỏi nhà!" Ngọc ấm ức chạy ra khỏi Biệt Thự, giờ biết đâu? Chương 17: Bỏ Nhà Bụi - Rồng Đến Nhà Tôm - Thiếu Tiền Khác Buồn Phiền Phần 1: Bỏ Nhà BụiHàn Bối Ngọc dẻo bước con đường tăm tối. Ít khi quan tâm đến việc bộ vào ban đêm, hôm nay được thưởng thức cái mùi vị bộ đôi giày cao gót là như thế nào. con đường ban đêm, gió rít khẽ thổi qua vướng vào những cành cây tạo nên những bản nhạc lời nghe vui tai. Chợt nhận thấy mình có chỗ để bèn lấy điện thoại gọi cho ba bạn. Sở Trường: "Thuê bao quý khách vừa gọi làm gốm, quý khách vui lòng gọi lại sau bẩn máy của thuê bao!" Tống Vũ Bình: "Thuê bao quý khách vừa gọi ăn mực, quý khách vui lòng gọi lại sau bẩn máy của thuê bao!" Dương Chí Hào: "Alô" Ngọc: "Tôi bị mẹ đuổi ra khỏi nhà rồi, trong tay có xu, cậu cho tôi qua ở nhờ hôm được !" Hào: " đưởc, ông nội tôi qua chơi đêm nay, ông thích có người con nào trong nhà tôi đâu. Tôi xin lỗi, kể cho cậu câu chuyện cực hay này nhé! Muốn nghe ?" Ngọc: "Có" Hào: "Hôm qua tôi mua 2 cân muối, hôm nay tôi mua 2 cân muối, ngày mai tôi mua 2 cân muối" Ngọc: "Nhạt như nước lã ao bèo" Hào: "Sáu cân muối mà vẫn nhạt là sao?" Ngọc: "mặn chát" Hào: "Thẽ thôi nhé, ông tôi gọi" Ngọc: "Ờ" Cúp máy, lại tiếp tục xải bước. Dừng chân trước cửa tiệm giặt là Cỏ Xoăn, vẫn có ánh đèn. bấm chuông, cậu bé chạy ra mở cửa, hoảng hốt nhìn , cậu bé đóng sầm cửa lại (tiệm giặt là Cỏ Xoăn của nhà Cao Chấn Bảo đó nha) …………… Phần 2: Rồng Đến Nhà Tôm Cậu bé vừa ra mở cửa chính là em trai của Cao Chấn Bảo. Cậu bé hoảng hốt chạy vào trong nhà mở máy tính lên tìm kiếm : "Hàn Bối Ngọc". Trời ơi, hình ảnh lên chính là vừa nãy đứng trước cửa nhà mình. Cậu bé chạy ra mở cửa lần thứ hai, mời Ngọc vào nhà, bố mẹ Chấn Bảo sửng sốt, chưa bao giờ họ nhìn thấy người con nào vừa xinh vừa quý phái. Cậu bé: "bố, mẹ đây là con chủ tịch tập đoàn Shinhwa nổi tiếng, là Hàn Bối Ngọc" Bố của Bảo: "Trời ơi! sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này!" Bảo từ trong nhà nghe thấy bèn chạy ra. Sửng sốt trước xuất của Ngọc. Bảo: "Sao con đó lại ở trong nhà chúng ta?" Mẹ của Bảo: "Sao lại gọi tiểu thư nhà người ta là con này nọ Ngọc cũng bất ngờ lắm, đội ngay chiếc mũ lông liền với áo khoác vào. Cậu bé: "Sao trong nhà mà chị lại đội mũ?" Ngọc: "Chị muốn đội chung bầu trời với con người kia (liếc liếc Bảo cái), khi mà có cái mũ này bầu trời của chị nó khác!" Buổi tối hôm đó, Ngọc ngủ nhờ phòng củq Cậu bé, kể hết mọi chuyện cho cậu bé nghe. Cậu bé: "Em hát cho chị nghe bài nhé!" Ngọc: "Ố kê!" Cậu bé: "Ba là cây nến vàng, mẹ là cây nên xanh, con là cây nẽn hồng, ba cây nến lung linh, la là lá la la, thắp sáng gia đình. Đấy! chị thấy chưa, chị nên cãi mẹ làm mất hoà khí gia đình!" Ngọc: "Thế chị cũng hát cho chú bài!" Cậu bé: "Được!" Ngọc: "Chị là cây nến vàng, chẳng cần cây nến xanh, cần cây nến hồng, riêng chị vẫn lung linh, la là lá la la, đốt cháy căn nhà! " Cậu bé: "Bó tay chấm com chấm cả vi en với chị luôn! Chuyện trò mãi cũng phải ngủ. Phần 3: Thiếu Tiền Khác Buồn Phiền Sáng hôm sau chào tạm biệt cả nhàa, Ngọc lết thân về biệt thự của Trường. Trường đứng ở cổng chờ sẵn. Nhìn thấy Ngọc thân tàn ma dại Trường cười: "Thiếu tiền khác buồn phiền chưa nương, mau về xin lỗi mama , tôi đủ tiền nuôi nương cả đời đâu! " Thế rồi Sở Trường lôi xin lỗi mama, cuối cùng cũng xong chuyện. T/g: Phần 3 hơi ngắn. Các bạn nhớ đón đọc chương 18 nhé!