Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 28: Trái ngọt

      giống như các cặp đôi khác. và nó luôn khiến cho tình của họ trở nên thú vị hơn. Thi thoảng là những cuộc đấu khẩu vui nhộn rồi ai cũng cười xòa. Có lúc lại là những cuộc vui chơi như những đứa trẻ , có những lúc lại là những cử chỉ quan tâm hết sức dịu dàng. Nhờ đó mà tình cảm của họ chỉ có sâu đậm hơn. Mỗi ngày đối với và nó đều là ngày vui. Hôm nay chủ nhật, cho phép mình được ngủ nướng chút nữa

      - sao tự nhiên người em lại nóng thế này?- lo lắng khi thấy người nó nóng ran

      - chắc tại em bị ốm rồi- nó mệt mỏi

      - vậy đưa em xuống nhà ăn chút gì, uống thuốc rồi đợi bác sĩ đến nhé- dịu dàng vuốt tóc nó

      - vâng- nó mệt mỏi gật đầu

      sau khi sai mấy người làm nấu ăn, bảo nó làm vệ sinh cá nhân rồi mới xuống.

      nó vừa ngồi vào bàn ăn phải chạy vội vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. hiểu sao nó vừa nhìn thấy mấy món ăn đó thể chịu nổi, chỉ trực nôn ra hết. và đám người làm nhìn nó lo lắng. đứng đợi ở cửa phòng vệ sinh xem nó thế nào mà mãi thấy nó ra liền phá cửa xông vào. Vừa phá cửa thấy nó ngất lịm nền nhà, vội vàng bế nó lên phòng sai người mau chóng gọi bác sĩ đến. lần nào nó ngất là lần nó phải mệt mỏi hoặc ốm lắm.

      - vợ tôi sao rồi?- lo lắng hỏi ông bác sĩ

      - thiếu gia yên tâm thiếu phu nhân chỉ là khỏe nên mớn ngất nhưng….- ông bác sĩ ngắt quãng

      - nhưng sao?- lo lắng nghĩ về câu chuyện mà ông và thiên thanh trêu lần trước khiến lo lắng

      - cần để cho thiếu phu nhân tĩnh dưỡng và bồi bổ, như vậy đứa bé mới khỏe mạnh được- ông bác sĩ

      - đứa bé?- ngạc nhiên

      - thiếu phu nhân có thai hai tháng, thiếu gia và người nhà nên quan tâm nhiều hơn đến sức khỏe của hai người- bác sĩ từ tốn

      - tôi biết rồi. cảm ơn bác sĩ- vui mừng tiễn bác sĩ ra cửa rồi vui vẻ sai người tiễn bác sĩ về.

      cả đám người làm khỏi ngạc nhiên tạ sao thiếu phu nhân của họ bị bệnh mà thiếu gia lại tỏ ra vui vẻ thế kia chứ. hỏi được thông tin của bác sĩ họ mới ngộ ra, có lẽ từ nay họ lại được chứng kiến nhiều hơn những hành động ngố ngố từ thiếu gia lạnh lùng của mình rồi.

      sau khi tiến bác sĩ vào phòng, nhìn nó hạnh phúc thầm vào tai nó cảm ơn và nó nhiều.

      sau thời gian thiếp nó tỉnh dậy, ngạc nhiên biết vì sao mình lại ở giường vui vẻ bước vào phòng với tô cháo xương hầm nóng hổi tay

      - em dậy rồi à?- vui vẻ đẩy cửa vào đến bên nó

      - sao em lại ở đây vậy?- nó ngồi dậy hỏi

      - tại em mệt quá nên ngất , gọi bác sĩ đến khám rồi- vui vẻ quấy quấy tô cháo cho bớt hơi nóng

      - em lại ngất sao, có lẽ em mệt quá - nó buồn buồn vì vẫn hơi mệt

      - em ăn - cầm thìa cháo mình vừa thôi bón cho nó

      - em muốn ăn- nó lắc đầu nũng nịu

      - em ăn con đói đấy- cười nịnh nó

      - con nào?- nó giật mình

      - con của chúng ta chứ còn con nào nữa- cười nhìn nó

      - chẳng lẽ- nó nhìn xuống bụng rồi nhìn

      - đúng vậy, em có thai hai tháng rồi- thông báo cho nó

      - vậy em biết học làm sao đây?- nó vờ giận dỗi bắt đền

      - em học xong rồi nên cần học nữa đâu, đừng lo lắng- cười vuốt tóc nó

      - nhưng nếu có em bé, em rất béo, thích em nữa đâu- nó hay xem phim thấy vậy.

      - sao có thể em được chứ, em đáng thế này cơ mà. Trong mắt , em lúc nào cũng đẹp nhất- nhìn nó âu yếm

      - ?- nó nhìn thẳng mắt

      - , dối em bao giờ đâu?- khẳng định. giờ em ăn chút nhé- dịu dàng bón cháo cho nó

      - vâng – nó cười tươi ăn cháo. là nó vẫn là trẻ con mà giờ lại sắp làm mẹ trẻ con nữa chứ.

      ép mãi nó mới chịu ăn chút.sau khi cho nó ăn uống xong xuôi ra ngoài dặn dò người giúp làm số điều đáng chú ý về nó, rồi vui vẻ thông báo cho người nhà tin vui này. Miệng nó lo lắng thế thôi nhưng nó vui lắm vì cuối cùng và nó cũng có sợi dây liên kết. tình của và nó kết thành trái ngọt rồi.

      ( chương sau mình kết thúc câu chuyện nên rất mong mọi người tiếp tục ủng hộ. nếu được mình xin phép viết hoặc hai chương ngoại chuyện đượckhông ạ?)

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 29: Hạnh phúc viên mãn

      nằm ngoài dự đoán của đám người làm, từ ngày biết nó mang thai luôn có những hành động rất chi là ngố chỉ với mong muốn làm sao để làm cho nó và con có thể khỏe mạnh thôi. Khác với những gì nó thấy ti vi, vì nó bị nghén nặng công thêm việc ăn uống trước kia cũng khá kén chọn nên giờ nó chẳng ăn được gì. Cứ nhìn thấy thức ăn chỉ trực vào nhà vệ sinh, người nó béo lên chút nào thôi mà lại còn gầy mới chết chứ.

      và người nhà lo lắng cho nó lắm, dành nhiều thời gian cho nó hơn. Hàng ngày dành buổi sáng ngồi nịnh nọt, ép uổng nó ăn xong mới làm, trưa lại tạt về nhà xem nó ăn uống thế nào, tối về lại đích thân thân chinh xuống bếp làm những món nó thích để tẩm bổ cho nó. cũng thường xuyên đưa nó chơi để tâm trạng của nó tốt hơn. cứ như con thoi cứ chạy chạy lại cả ngày nhưng thấy mệt mỏi chút nào mà chỉ thấy hạnh phúc vì và nó sắp chào đón đứa con bảo bối ra đời. thấy như vậy nó cũng thương lắm bảo cần làm thế nhưng yên tâm giao nó cho ai khác chăm sóc, nó vui lắm, được làm vợ của nó thấy uổng kiếp này.

      Nhưng nó vẫn trẻ con lắm. thỉnh thoảng vẫn hay nhõng nhẽo với . Nhiều hôm đám người làm thể nhịn cười trước hành động người cứ cầm bát cơm chạy theo bắt ăn còn người chạy cơm như chạy giặc ấy.

      Ông nó hôm nào cũng sang xem cháu và chắt của mình ra sao. thiên thanh hôm nào cũng sang đòi chuyện với đứa cháu trong bụng của nó, buồn cười. bốn bề phụ huynh ngày nào cũng gọi nóng cả di động của và nó căn dặn đủ điều vì họ chưa thể về nước ngay được, cả nhà nó lúc nào cũng như cái chợ. chỉ có nó là chịu khổ suốt ngày phải ăn, ngủ, và nghe dặn dò mà sao nó cũng chẳng thể làm được.

      và nó cũng mua đồ cho em bé. Được cái hay là rất hợp trong việc mua đồ nên chẳng mấy chốc đầy cả gian phòng đồ trẻ em trong khi em bé phải 5 tháng nữa mới ra đời.

      6 năm sau

      - ơi, nhanh lên, em đợi 10 phút rồi đấy!- nó ở tầng dưới gọi với lên giục . Hôm nay cả nhà đến khách sạn PARADISE.

      - hôm nào bố cũng đợi mẹ cả tiếng mà bố có gì đâu, mẹ cứ gây với bố thế chứ- đứa bé trai đẹp như thiên thần bênh bố nó

      - Đúng là con trai bố- xuống bế bổng đứa con trai lên thơm vào má nó âu yếm

      - hai bố con dám bắt nạt em, - nó vờ giận. làm mẹ rồi nhưng nó vẫn trẻ con lắm,

      - dám đâu- hai bố con nhìn nhau đồng thanh cười.

      - Ấy chết, đợi em chút nhé- nó chạy lên phòng lấy sợi dây chuyền mà thiết kế đeo vào cổ.

      Ở dưới nhà, với đứa bé trai nhìn nhau lắc đầu cười vì đáng của nó. Thằng bé cũng nhõng nhẽo như nó. Thậm chí nó còn cùng chăm sóc cho nó như phải là nó chăm sóc cho mọi người ( ai bảo có mình nó là phụ nữ cơ chứ).

      đường

      - con có biết tại sao mình lại đến khách sạn PARADISE vào ngày này mỗi năm ?- gợi chuyện

      - chẳng phải là bố mẹ gặp mặt ở đó rồi kết hôn sao- thằng bé nghe đám người làm lại

      - đúng vậy, nhưng ở đó còn có kiện quan trọng nữa cơ- bí hiểm

      - là gì ạ?- thằng bé háo hức

      - là mẹ tí chết vì lao bộ hơn ba mươi tầng lên sân thượng đó -nó ấm ức kể tội

      - ạ?- thằng bé thích thú

      - ừ- cười. nhưng đó cũng là nơi bố tỏ tình với mẹ con và là nơi mẹ con gọi bố là chú nữa

      - sao bố lại bắt được mẹ lại gọi bố là chú nữa?- nó cũng nghe giai thoại chú- cháu của phụ mẫu mình rồi nhưng nó tò mò biết ông bố tài hoa của mình làm cách nào mà làm cho người mẹ trẻ con cứng đầu bướng bỉnh trước mặt nó đây nghe lời.

      - chỉ với câu thần chú thôi? - cười tươi

      - đừng có nghe bố bậy- nó muốn hình ảnh của mình lép vế trước con trai.

      - Là gì vậy bố?- thằng bé tò mò

      - “ đừng gọi là chú nữa vì … em”- cười tươi nhìn con trai mình. con phải nhớ câu thần chú này vì nhờ nó mà con mới có mặt ở đây đấy- nhìn con trai

      - Vâng thưa bố- thằng bé vui vẻ

      Cả ba người cùng cười vang

      là định mệnh, hôn ước đưa và nó đến với nhau nhưng phải chăng việc nó gọi bằng chú mới chính là cái nôi bắt đầu cho câu chuyện tình cuộc họ, phải chăng chính việc nó gọi là chú cháu kéo tình cảm của họ đến gần nhau hơn, khiến trái tim họ nghĩ đến nhau nhiều hơn. Để rồi cái kết viên mãn của chuyện tình đó cũng bắt đầu bằng câu “ đừng gọi là chú nữa vì... em”.
      *** hoàn thành ***

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      NHẬT KÝ NÀNG NAM CHÂM
      Tác giả: Nhật Bun

      [​IMG]
      Thể loại: Truyện Teen
      Nguồn: santruyen
      Số Chương : 33
      Tóm Tắt nội dung truyện

      Nhật Ký Nàng Nam Châm ! tiểu như Hàn Bối Ngọc tuyệt thế giai nhân.Sau khi sang mĩ du học, bị tai nạn và mất trí nhớ. Quay trở lại và quên tất cả, quên cả Cao Chấn Bảo.

      Làm cho mọi người choáng ngợp, sau hơn năm năm du học, có chồng và người đó phải Chấn Bảo. Đặc biệt quên tất cả.

      Cao Chấn Bảo làm đủ mọi cách để nhớ lại nhưng . Cuối cùng đánh đổi cả mạng sống để tìm lại trí nhớ cho bằng cách nhảy xuống biển. Và khi nhớ lại và vớt lên.
      Last edited by a moderator: 5/10/15

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 1: Nàng Nam Châm Thích Thơ

      Xin chào quý bạn và các vị đọc "Nhật Ký Nàng Nam Châm". Mình tên là Hàn Bối Ngọc. Năm nay mình bước sang tuổi trăng tròn là tuổi 15 đó các bạn à. phải khoe mình cứ bị xinh ý thế nên các bạn nam cứ bị thích mình ý. Các bạn cứ tưởng tượng , giả dụ mấy bạn nam là những thanh sắt còn mình là Nam Châm thế nên các bạn ấy cứ bu vào mình ý. Thế nên mình mới được gọi là nàng Nam Châm. Mình cao 1m60. gia đình mình cũng chỉ giàu bình thường thôi. Thế nhưng tạo hoá lại ban cho mình cái vẻ đẹp trời phú nên mình vẫn vui dù nhà mình giàu có. Giới thiệu về bản thân như vậy là đủ rồi nhỉ? mình nòi luôn vấn đề chính là hôm nay mình chuyển trường ra Hà Nội học. Mình thích học ở quê bởi lẽ học sinh ở đó láo lắm. Học ở thành phố thích họn nhiều. Mình cũng luôn bố mình là nhà thơ nên bố có làm bài thơ tặng mình như sau:"Ba mốt trừ tám năm xưa

      Mùa thu man mát gió diều đưa

      Sinh nôi nụ hoa hồng đỏ

      Con của bố đáng chưa?"

      Hihi mình thích nhất câu cuối đó các bạn à, vì nó đúng .

      Hehe, mình cũng tặng bố iu bài dài luôn:

      "Bố tôi tóc bạc thân gầy

      Bốn mươi tám tuổi vẫn gầy như xưa

      Bao năm chịu nắng chịu mưa

      Nghỉ nghơi đọc sách vẫn chưa mộ ngày

      Những lúc bố uống rượu say

      Mặt bố đỏ ửng như ngày sắp buông

      Mặt góc cạnh hình vuông

      Tâm trong sáng như gương chẳng mờ

      Bố tôi là nhà thơ

      Ngẫu hứng là viết ra thơ bài

      Bố tôi đích thực người tài

      Luôn luôn hướng dẫn giảng bài cho con

      Bố tôi rất mực thương con

      Lo lắng chăm sóc cho con từng ngày

      Bố ơi con câu này

      Chúc mừng sinh nhật bố ngày hôm nay"

      Chương 2: Nhật Ký Truyền Tay-Bí Mật Của Bộ Ba Hotteen

      ngày như mọi ngày, mẹ tôi gọi tôi dậy từ 6h sáng. Các bạn à, mấy hôn nay mình ngủ ngon cho lắm, vì mình mới chuyển nhà qua timecity ở. Mình chuyển qua đây cũng chuyển trường mới luôn. Mình làm quen được thân thân hai cậu hotboy tên Hà Tuấn Bình và Hứa Vĩnh Sinh. Hai cậu ấy giúp mình khá nhiều tromg mấy ngày qua. Ăn cơm xong mình bộ đẽn trường, lúc này trường vắng bóng người, nhàng ngồi xuống chiếc ghế đá. Cảm giác man mát truyền lại từ ghế đá thấm vào da thịt dễ chịu. Khẽ nhắm mắt lại, hít hà bầu khí trong lành chút ồn ào của buổi sớm mai, tôi có thể cảm nhận ánh nắng quá gắt chiếu lên tôi. Ấm áp giữa cái mùa thu hơi se lạnh là được ánh nắng chiếu vào. Chợt ngửi thấy hương thơm của hoa cỏ, nghe thấy hơi thở của chính mình. Khẽ mở mắt tôi nhình thấy Tuấn Bình, lạ thay cậu ấy say sưa ngắm gì đó mà đó chính là tôi.Tôi cất tiếng: "Ê, Tuấn Bình tỉnh lại nào, sao ngắm tôi?"

      Tuấn Bình: "dưới ánh nắng trông cậu rất xinh đó, cậu thành công đoạt lấy ánh nhìn tức thời của hotboy như tôi, quả thực phải rất xinh đẹp"

      tôi: "trước hết cảm ơn vì lời khen, tôi hỏi cậu có muốn làm Nhật Ký truyện tay với tôi và Hứa Vĩnh Sinh , tôi thấy ba chúng ta hợp tính nhau đó chứ? Tôi và Vĩnh Sinh Viết bí mật của gụi tui vào trước rồi, cậu về nhà nghe rồi ghi bí mật của cậu vào, chắc chắn rất thú vị đó"

      Tuấn bình: "nếu muốn tôi sử dụng chung cái máy ghi đó đuổi theo tôi , bắt được tôi, tôi làm."

      vì muốn rất nghe bí mật của chàng trai này nên tôi đành đuổi theo. Dườmg như cậu ta tưởmg tôi vẫn còn thua xa nên dừng lại quay người lại đằng sau. Nhưng mà lúc đó tôi theo sát cậu ta và phanh kịp nên tôi và cậu ta hiẹn ôm nhau nẳm dưới đấy. Trái tim tôi lúc đó đập rộn ràng. Liệu đây là cảm giác nhất thời hay là khởi đầu cho tình học trò.

      Tuấn bình: "nè, tôi có thể cảm nhận tiếng tim cậu đập đó, cậu thích tôi à?"

      choàng tỉnh với câu hỏi ấy tôi đứng phắt dậy.

      Tôi: "tôi thích cậu?"

      tuấn bình:"đó, cậu thừa nhận rồi nha"

      vốn dĩ đó chỉ là câu hỏi, nhưng tiếng học sinh kéo đến từ ngoài cổng trường. Tôi muốn đôi co với cậu ta nữa. Hai chúng tôi về lớp.......... lúc sau, chàng hoàng tử Hứa Vĩnh Sinh mới đến. Ba chúng tôi ngồi chung chiếc bàn lớn ở cuối lớp học, tôi kẹp giữa, tựa như bánh mì kẹp ba tê vậy.

      Tặng các bạn câu danh ngôn nổi tiếng nè:

      Bạn bè là nghĩa tương thân,

      Khó khăn hoạn nạn ân cần có nhau.

      Bạn bè là nghĩa trước sau,

      Tuổi thơ cho đến bạc đầu phai.

      P/s: Tác giả muốn lời cảm ơn đến 20 đọc giả xem truyện. Nhật (tác giả) cũng có bài thơ tặng các bạn:

      Trời Nam đỏ rực ánh rồng hoa,

      Đất Việt xanh thắm rặng tre ngà,

      Vầng trăng soi toả như lòng mẹ,

      Chòm sao lấp lánh tựa tình cha.

      (Bài này là do nhật sáng tác đó nha)

      nẽu bạn nào muốn làm thơ mà biết làm thế nào cứ liên hẹ face với mình, mình giúp cho.

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 3: Nhật Ký Truyền Tay-Bí Mật Của Bộ Ba Hotteen (Tiếp)

      Đúng lúc Hứa Vĩnh Sinh bước vào nhìn thấy tôi và Tuấn Bình ngồi ở bàn từ sớm bèn : "Ai da, có 2 người sớm hẹn hò với nhau sao?"Tôi và Tuấn Bình đồng thanh: "Hứa Vĩnh Sinh cậu cái gì?"

      Vĩnh Sinh: "Tôi có hai cậu đâu, tự nhận à? lại còn đồng thanh nữa chứ, có trùng hợp quá mức khi hai người nào đó chính là hai cậu?…

      Tôi: "Cậu còn nữa hôm nay khỏi ngồi bàn này luôn"

      Vĩnh Sinh: "Thôi! Tôi xin! mà Bối Ngọc nè, cậu đưa máy ghi cho Tuấn Bình rồi chứ?" rồi cậu ấy lại nhìn qua Tuấn Bình ra ý hỏi.

      Tôi vừa nghĩ đến cái máy ghi lại rùng mình nghĩ đến chuyện vừa rồi xảy ra đỏ mặt cúi đầu xuống tra lời.

      Vĩnh Sinh ngồi xuống thầm vào tai tôi: "mình thích cậu!".

      Tôi đương nhiên có chuẩn bị tim nhảy thót ra ngoài. Quá là bất ngờ.

      Vĩnh Sinh cười haha rồi : "bối ngọc - nàng hotgirl của chúng ta nghĩ về chàng nào mà giật mình giữ vậy hả Tuấn Bình???"

      Tuấn Bình: "đưọng nhiên là tôi........."

      Vĩnh Sinh chưa để Tuấn Bình hết câu liền nhảy vào cổ họng người ta mà : "là cậu sao?"

      Tuấn Bình: "tôi còn chưa hết cậu ngồi xổm vào cổ họng tôi rồi, đương nhiên là tôi… biết!"

      Thế là bà giáo dạy văn vào làm gián đoạn cuộc chuyện của tôi.

      Mấy tiết học của buổi sáng trôi qua, đến giờ nghỉ trưa, tôi và Vịnh Sinh đứng dậy xuống cantinăn cơm. Còn riêng Tuấn Bình ở lại để hoàn thành phần ghi của mình trong chiếc máy ghi nhật ký truyền tay bí mật của bộ ba hotteen này. Song giờ nghỉ trưa tôi và Vĩnh Sinh lên lớp thấy Tuấn Bình cười cười. Giường như cậu ta nghe bí mật sửng sốt của hai đứa tôi.

      Thế là cả buổi chiều chúng tôi phải nhìn cảnh tên Tuấn Bình cười cười mà ấm ức. Tôi liền lấy mảnh giấy nhắn cho Vĩnh Sinh: "Mai hẹn ở timecity, chúng ta vừa chơi vừa nghe bí mật của tên kia, rồi ngày kia chúng ta lên lớp tha hồ mà cười."

      Vịnh Sinh đọc xong đưa ngón tay ra hiệu dấu ok.

      Tối hôm đó tôi quá mong chờ ngày mai nghe bí mật của tên kia trong máy ghi. Nhưng mà cũng chờ mong lần đầu chơi cùng cậu bạn cùng bàn. Bực quá ngủ được tôi lên mạng tìm vài câu truyện online để đọc.

      Tôi quan tâm nhất đến câu truyện: "Hoàng Tử Online". Phải, nó rất hay. Tôi nghĩ là mình có thể tìm được vài Hoàng Tử Online giống như bạn Trần Thanh Thanh nhỉ? rồi tôi đăng nhập nick yahoo của mình. Thoáng qua thấy tên của hai Hoàng Tử cùng bàn sáng. Tôi vội nhấp vào chào hai cậu ấy rồi tán gẫu đủ thứ chuyện đời này. Tôi đợi chờ mãi cũng có hai hoàng tử online khác chủ động chat với tôi.

      Thế là mình chat với 4 người. Nghe tiếng mẹ nhắc nhở muộn rồi nên tôi tắt máy. Vì đôi mắt mỏi rồi nên tôi dễ dàng vào giấc ngủ.

      P/s: Nhật đây, mấy chương đầu xem ra chưa có kịch tính, phải từ từ rồi mình cho Hàn Bối Ngọc nếm trải số thử thách sau. Mình cũng vừa sáng tác bài thơ, các bạn cho ý kiến:

      "Xuân sang, nụ hé giọt sương mai;

      Hè đến, quả đậu hạt nắng phai;

      Thu , gặt hái niềm mơ ước;

      Đông về, ấp ủ tương lai."
      Chương 4: Nhật Ký Truyền Tay-Bí Mật Của Bộ Ba Hotteen (Tiếp)
      Sáng hôm sau, Tôi tỉnh giấc tung tăng vào WC làm VSCN. Vừa vừa hát: "sáng sớm thức dậy thấy sao mình đẹp họn hôm qua khép đôi mi lại và chợt nghe trái tim đập tinh tinh tinh....". Hát xong tôi ra ngoài điện thoại đổ chuông, điện thoại tôi vang lên bài speedup. ra là Hứa Vĩnh Sinh gọi. Nghe máy, chợt nghe tiếng cậu ta : "Nhanh nhanh, tôi đứng trước cửa nhà cậu."Tôi: "What?"

      Vĩnh Sinh: "Nhanh giùm cái Nàng Nam Châm của tôi ơi!"

      tôi: "ok"

      Vội thay đồ, chạy xuống cửa nhà quên mang theo chiếc máy ghi.

      Vừa xuống thấy Vĩnh Sinh đứng ở cửa.

      Vĩnh Sinh: " mang người bộ đồng phục trông cậu đẹp hơn nhiều đó!"

      Tôi: "Thanks, dù có đẹp đến đâu cùng hotboy như cậu tôi sợ là bị mấy bạn girl ghen tị mà đánh cho tươi nát te tua mất.".

      Vĩnh Sinh: " Nương Hàn Bối Ngọc của tôi ơi, còn phải tôi là hotboy sao? chẳng phải cậu cũng là hotgirl à, tôi còn sợ bị mấy bạn boy đánh cho tơi bời hoa lá luôn đó!"

      Tôi: "Ủa, Thiếu Gia đây sao đến sớm quá vậy?"

      Vĩnh Sinh: "Bộ cậu quên tôi là hàng xóm của cậu sao, xong cậu ấy chỉ vào căn nhà ngay bên cạnh. dài dòng nữa, ăn sáng thôi, tôi đói lắm rồi,"

      Nghe vậy tôi chạy ra ngoài rồi gọi Vịnh Sinh, cậu ta vẫn đứng như chờ chồng ở trước cửa nhà tôi.

      Tôi quay lại hỏi: "còn mau ?"

      Vĩnh Sinh: "Tôi muốn vào thưởng thức tài nghệ nấu ăn của mẹ vợ."

      Tôi: "cái gì mà mẹ vợ?"

      Vĩnh Sinh: "đùa thôi, mời tôi vào ăn !"

      Tôi: "Được thôi!"

      Tôi bước lên trước mở cửa mời cậu ta vào. Sau đó tôi mới bước vào.

      Tôi: "mẹ à, bạn con muốn dùng cơm với cả nhà"

      Mẹ tôi: "vậy mời bạn vào !"

      Chúng tôi ăn cơm vui vẻ.

      Chào bố mẹ, tôi và Vĩnh Sinh ra ngoài cửa.

      Vĩnh Sinh: "Sao nhà cậu toàn món hàn quốc vậy?"

      Tôi: "Bố mẹ tôi là người hàn quốc sinh sống tại việt nam sau khi sinh tôi ra. Tôi có tên là Han Seung Yeon dịch ra tiếng việt là Hàn Bối Ngọc."

      Vĩnh Sinh: "woa, thảo nào tôi chưa bao giờ gặp họ Hàn ở Vn, cậu có làn da trắng, môi đỏ rất xinh."

      Tôi: "Thanks"

      Chúng tôi xuống sảnh, ngồi vào ghế sopha, mở máy ghi ra. Nội dung như sau.

      "Wellcome to Nhật Ký Truyền Tay-Bí Mật Của Bộ Ba Hotteen. Đầu tiên Hứa Vĩnh Sin : hi hi, thực tôi thích Hàn Bối Ngọc ngay từ cái nhìn đầu. Tiếp đến tôi: Xin chào, tôi là Hàn Bối Ngọc, thực ra tôi thích cả hai cậu, hihi, ba phải quá phải ?. Tiếp đến Hà Tuấn Bình: "tôi giống vĩnh sinh".

      thể tin nổi, cả ba chúng tôi đều thổ lộ tình củm của mình.

      Tôi và Vĩnh Sinh nhìn nhau rồi lại nhìn máy ghi

      Thế là hai chúng tôi chọi với nhau cả ngày. Tối về tôi mệt lử người vác xác lên giường ngủ sớm để ngày mai nạp đủ năng lượng đối mặt với hai chàng hotboy.

      Tuổi học trò dễ gì có thể tránh né thích nhau.

      P/s: truyện có hơn 100 lượt xem rồi. Nhật thanks các bạn đọc nha

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :