Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 23: Trong đắng có ngọt

      Phòng VIP có khác, phòng rộng mênh mông và điều đặc biệt nhất lại có tới hai cái giường. tự nhiên cảm thấy ân hận khi thiết kế cái phòng VIP của khách sạn có tới hai giường để rồi hôm nay phải ngậm ngùi xa nó sau mấy hôm được ở gần nó.

      Nó ngồi chiếc giường trong phòng nghịch gì đó, thấy nó gì nên buồn buồn tiến về chiếc giường còn lại. thề sau này bao giờ cho khách sạn của mình làm ăn kiểu này nữa, ghét.

      có thể ngủ chung với em ?- nó ngại ngùng giọng khi thấy định bước ra chiếc giường còn lại. dù cũng nghe thấy, biết nên vui hay lo lắng nữa. đây là lần đầu tiên nó chủ động bảo ngủ cùng nó, lặng người trước đề nghị của nó nhưng nghĩ lại nó hay đùa lắm biết đâu bị hớ sao.

      quay lại nhìn nó với mắt nghi ngờ và khó hiểu xen chút vui mừng. nó nhìn bất chợt nhìn thấy ánh mắt cúi xuống đỏ mặt

      - nếu muốn ..- nó ngượng ngùng

      - ai bảo muốn - vội vàng chạy đến bên giường nó như kiểu sợ ai đế chiếm mất khiến nó bật cười, tội gì mà lại từ chối cơ chứ

      - sao em lại làm vậy?- tò mò

      - cũng muốn vậy mà phải ?- nó nhìn

      - nhưng em đâu có thích vậy:-

      - em đâu có bảo là thích?- nó nhìn .

      - Em quả là thú vị đó, vợ à?- tình cũng ít khi đoán được những gì nó nghĩ, ngay cả trong thời khắc này.

      ôm nó vào lòng hôn cái lên mái tóc dài của nó nhàng.

      - em còn trẻ con nữa phải ?- nó thầm

      - sao em lại hỏi vậy?- ngạc nhiên, từ trước đến giờ nó có nhận mình là trẻ con bao giờ đâu.

      - cứ trả lời em - nó giục

      - Để xem- vờ trầm ngâm suy nghĩ, nó im lặng đợi trả lời.

      - Nếu kết hôn rồi gọi là trẻ con nữa đâu- thế nhưng lại xoa đầu nó như thể nó là trẻ con ấy.

      - Vậy em có thể làm vợ rồi đúng ?- nó hơi nhích người dậy hôn vào môi , tim hơi run. Trong thời khắc ấy lại lần nữa ngạc nhiên trước hành động của nó, có thể cảm nhận được nó bây giờ tuy nó hôn nhưng nó cũng run lắm chứ. ngồi dậy hai tay đặt lên vai nhấc nó ngồi dậy.

      - Vợ bạo đấy, nhưng em vẫn còn trẻ con lắm- cười. phải muốn nhưng tại sao hôm nay lại với nó vậy nhỉ, phải chăng muốn nó trải qua quãng thời gian học bình thường như những người khác

      - Chẳng phải bảo kết hôn rồi còn là trẻ con nữa ư?- nó nhìn

      - Đúng vậy, nhưng …- cũng thể giải thích được

      - Chẳng lẽ còn em- nó nhìn mắt ươn ướt như sắp khóc

      - làm gì ai ngoài em chứ, chỉ sợ làm em sợ thôi- khỏi lúng túng trước thái độ của nó

      - Vậy hãy để em làm vợ của - nó lại chủ đông hôn lên môi .

      Lần này từ chối nữa, nhiệt tình đáp lại nó. Trong bóng tối huyền ảo, và nó trải qua đêm nồng thắm.

      Nó muốn trao cho toàn bộ tình , trái tim và thể xác của mình trước khi xa bởi là người nó nhất. nó muốn nó trở thành người phụ nữ của , chỉ trong thời gian ngắn thôi cũng được.

      Sáng hôm sau nó dậy sớm, vệ sinh cá nhân, chuẩn bị đồ đạc rồi tới bên giường hét lớn

      - chồng à! Mau dậy thôi- nó muốn cái khí ngày hôm qua làm cho hai người ngại ngùng nên chủ động phá tan khí trước

      - sao em dậy sớm thế?- chưa tỉnh ngủ hẳn hỏi nó.

      - Tất nhiên là chơi rồi, sao có thể lãng phí thời gian được cơ chứ- nó

      - Cho ngủ thêm chút - với cái giọng ngái ngủ

      - Nếu muốn bị phạt- nó nghiêm giọng

      - Vâng thưa phu nhân, chồng có mặt trong 5 phút nữa- nghe thấy phạt nhanh chóng dậy tỉnh táo vô cùng ( vừa nãy chỉ muốn trọc nó thôi nên nó thừa biết)

      - biến thái, mau mặc đồ vào- hét lên khi thấy

      - Chúng ta có gì mà phải ngại nữa chứ- cười gian rồi chạy vội vào phòng tắm,

      Giờ nghĩ lại biết tại sao tối qua nó lại to gan đến thế, nó thấy mình đúng là điên mà nhưng chắc là nó hối hận. tình của và nó cuối cùng cũng có chút vị ngọt dù cho nó trong hoàn cảnh đắng cay này.

      Hôm nay nó và đến đền imado jinja cầu duyên, thành tâm cầu cho và nó hạnh phúc còn nó cầu cho mình mà chỉ cầu cho hạnh phúc thôi.

      Sau khi cầu duyên xong, nó và lại đến công viên giải trí. Lần này, sau khi chơi chán các trò chơi, nó rủ chơi tàu lượn lần nữa.

      - em nhớ lần trước mình bị sao ư?- ngạc nhiên nhìn nó

      - lần này em sợ nữa vì nắm tay em rồi- nó cười tươi giơ bàn tay phải của mình lên như để làm minh chứng

      Tự nhiên thấy sao ấm lòng thế. Nó có thể tin tưởng tựa vào . Nó coi là chỗ dựa vững chắc cho nó, vui vì cuối cùng nó cũng chủ động lấy làm chỗ dựa. mỉm cười cùng nó lên chơi trò đó lần nữa. tay nắm chặt lấy tay nó, nó yên tâm la hét, nó muốn tạo thêm 1 kỉ niệm nữa cho . và nó còn xem pháo hoa và mua rất nhiều đồ nữa.kết thúc hai ngày vui chơi, nó và phải trở về thôi. đến lúc nó đưa ra quyết định của mình.

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 24: Biết thể thiếu nhau

      ( mình cảm thấy chương này mình viết hơi sến sẩm nên mong mọi người đừng ném gạch nhé. chương sau mình kết thúc tình tiết này nên mọi người hãy dự đoán xem mình giải quyết nó ra sao được ạ? mình rất muốn xem ý tưởng của mình và các bạn có trùng nhau ? cảm ơn các bạn)

      Tại biệt thự của ông nó

      - con suy nghĩ kĩ chưa?/- ông nó hỏi nó

      - con muốn sống trong bệnh viện quãng đời còn lại đâu, vả lại nếu có làn phẫu thuật con cũng có thể chết mà- nó tươi tỉnh để ông phải bận tâm về nó.

      - Con định rời xa thiên lâm sao?- ông muốn biết quyết định của nó

      - Đợi tối nay khi con rồi ông hãy đưa cái này cho ấy.- vừa nó vừa rút ra tờ đơn li dị. con muốn ấy có thể tìm được hạnh phúc mới- nó hai hàng nước mắt. tim nó đau thắt lại khi nghĩ đến việc rời xa nhưng nó thể làm thế

      - Ta làm theo ý con. – ông nó ép nó vì biết nếu nó chuẩn bị cả đơn li dị rồi chứng tỏ nó suy nghĩ rất kĩ. Ông cũng ép nó làm phẫu thuật.

      Khi nó ra về, ông nó gọi cho thiên thanh, hai người với nhau chuyện gì đó nghe có vẻ nghiêm trọng lắm.

      Hôm nay làm về muộn do công việc từ hai hôm chơi với nó dồn vào. Về đến nơi thấy nó ngủ rồi, nhàng hôn vào trán nó rồi tắm giặt. Tắt điện , lên giường ôm lấy nó nhàng, hình như rất buồn và lo lắng việc gì đó

      Đến đêm, nó tỉnh dậy nhìn , nước mắt bất chợt lại tuôn rơi. hiểu sao khi ở gần nó lại mau nước mắt đến vậy. nhàng gỡ tay ra nó sửa soạn chút rồi đến bên , đặt nụ hôn lên môi rồi khóc,

      “ em xin lỗi, hãy coi em là giấc mơ rồi quên em . Chúc hạnh phúc. Em chúc phúc cho dù em có ở đâu chăng nữa”- nó trong nước mắt. nó quay lưng bước

      - * pặt* tay nó bị bàn tay to lớn và ấm áp nắm lấy khiến nó giật mình.

      - Làm sao có thể hạnh phúc khi có em bên cạnh, làm sao có thể vui vẻ trong khi em phải chịu đau thương mình. em bảo phải làm sao để coi em làm giấc mơ khi mà quá em, quá hạnh phúc khi ở bên em cơ chứ- ra ngủ, từ nãy đến giờ đều biết nó làm gì .

      - Sao …- nó ngạc nhiên

      - Đừng hỏi vì sao. hãy tại sao em lại đối xử với như vậy?- nhìn nó

      - Em… em- nó

      - Chẳng lẽ chỉ vì em bị bệnh thôi sao?- hỏi nó

      - Sao biết- nó sửng sốt ngạc nhiên

      - Thấy thái độ của em rất lạ, thiên thanh và ông cũng vậy nên khi về nước gọi bắt thiên thanh kể mọi chuyện cho biết? chẳng lẽ em định bỏ rơi sao?- đau lòng

      - phải…. -nó phản kháng

      - Thế sao em lại tạm biệt khi ngủ, nếu phải tính được sẵn em bỏ mãi rồi đúng ?- hơi giận dữ do quá kích động.

      - phải bỏ rơi, là em muốn làm gánh nặng cho , muốn phiền lòng- nó khóc

      - Ngốc ạ- nhàng ôm nó vào lòng. Hãy để được phiền lòng vì em, hãy để được là người san sẻ nỗi đau cùng em, chỉ xin em hãy ở bên để có thể nhìn thấy và em. sợ nếu em ra khỏi tầm mắt của điên lên mất, đừng bao giờ bỏ rơi - khiến nó vô cùng cảm động

      - Nhưng em chết, dù phẫu thuật em cũng có thể chết đó- nó mỉm cười lau nước mắt nhìn ,

      - Vậy hãy cứ để em bên đến lúc đó , đừng bao giờ trốn khỏi . thể sống được nếu thiếu em- hôn lên trán nó.

      - Sau này rất có thể em nhớ được là ai nữa- nó xem trước những biểu của căn bệnh này.

      - ở bên cạnh và nhắc cho em nhớ. em hãy nhớ người câu “ đừng gọi là chú nữa vì em” chính là , chính là chồng của em là được.

      - Đừng bao giờ rời xa mà được cho phép của rất cần em- ôm chặt lấy nó

      - Em cũng vậy,- nó cảm động nép vào ngực . Quả thực nó chưa từng nghĩ nếu cuộc sống của nó ra sao nữa. – nó khóc như được mùa

      - Ngốc! đừng khóc nữa xấu lắm đấy! em cười lau nước mắt cho nó nhưng trong lòng lúc này đau hơn lúc nào hết, người con hết lại phải chịu căn bệnh quái ác này, thể làm gì giúp cho nó cả. giờ việc duy nhất làm được là ở bên nó cùng nó trải qua những khó khăn sắp tới.

      Cuối cùng nó vẫn thể rời xa được vì và nó thể sống thiếu nhau.

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 25: Bất ngờ

      và nó đến nhà ông nó, nó quyết định sống nốt thời gian còn lại ở bên làm phẫu thuật vì nó sợ nó ngủ mãi mãi như vậy được nhìn thấy nữa . tạm thời cứ chấp nhận thế rồi khuyên nó sau thôi. Khi và nó đến nơi thấy thiên thanh ở đó, nó và khỏi ngạc nhiên.

      - hai đứa đến rồi à. Ông và thiên thanh đợi hai đứa lâu rồi đấy- ông nó nhìn hai người cười

      - sao thiên thanh lại ở đây? Sao ông biết hai đứa con đến – nó và thể bất ngờ trước lời của ông.

      - Nếu hai đứa nhau lòng con nữa vả lại con phải đến đây lấy lại cái này nữa chứ - ông chìa tờ đơn li hôn ra đưa cho nó

      - Cái gì vậy?- nhanh chân đến lấy trước

      - Vợ à! Em “chu đáo” đấy, dám lén viết sẵn cả đơn li hôn rồi a!- nhìn nó cười với ánh mắt “âu yếm”

      - Em xin lỗi mà! –nó cầm tay lay lay nũng nịu tỏ ý hối hận

      Mọi người tự hỏi tại sao và nó lại như vậy sao? nếu có ngày bạn nhất định phải xa người mà bạn quý bạn mong rằng những giờ phút bên người đó vui vẻ, hạnh phúc. và nó chấp nhận để cùng nhau sống vui vẻ những ngày còn lại.

      - chỉ lần này thôi đấy!- nhéo mũi nó

      - cảm ơn –nó cười tươi.

      - Hèm hèm- ông nó ra hiệu khiến hai người giật mình, họ như thể chỉ nhìn thấy nhau chứ để ý đến ai khác.

      - Ông có chuyện muốn với con- ông nhìn nó với vẻ mặt nghiêm túc

      - Con thay đổi quyết định đâu. Con muốn là phẫu thuật đâu như vậy nhỡ đâu con phải rời xa lâm sao-nó ôm chặt lấy tay như thể quyết tâm của nó

      - Ông cứ làm theo ý ấy ạ. Con cùng ấy sống hạnh phúc nốt quãng thời gian còn lại- nhìn ông áy náy, biết làm thế có ích kỉ lắm nhưng muốn mất nó nhanh như vậy.

      - Ha ha ha… ha ha ha- cả ông và thiên thanh nhìn hai người rồi bật cười thoải mái

      - Ông xem hai chị kìa, tình cảm quá - thiên thanh vừa cười to vừa

      - Đúng là chân tình, chân tình- ông nó cười to

      Ông nó và thiên thanh cười vật vã khiến nó và ngơ ngác hiểu. hiểu trong hoàn cảnh này hai người đó cười vì cái gì cơ chứ

      - đây người ta gọi là cái gì gặp được chân tình ông nhỉ-thiên thanh vẫn cười giả vờ hỏi ông

      - họa nạn gặp được chân tình, họa nạn gặp được chân tình đó- ông nó lặp lại đến hai lần.

      nó và ngơ ra vì những biểu của hai người.

      - có gì mà hai người lại cười vui vẻ được thế chứ?- tỏ ý hơi giận khi hai người cười trước hoàn cảnh của và nó

      - ta cười vì ngốc nghếch của hai đứa đó. Hai đứa cực kì thông minh, đều là những người lãnh đạo tài năng nhưng khi liên quan đến chuyện của đối phương đứa nào cũng loạn cả lên chẳng chịu suy xét gì cả- ông nó vui vẻ.

      - ông thế có ý gì ạ- và nó hiểu

      - hai đứa cứ như trẻ con thế ông lấy đâu ra chắt mà bế, thế nên ông và em mới nhân cơ hội này dựng nên màn kịch để xúc tiến tình cảm của hai người – thiên thanh

      - màn kịch?- cả và nó cùng hỏi

      - việc cháu bị u não ấy? ngờ hai đứa thông minh vậy mà lại dễ sập bẫy vậy- ông nó cười vui trong khi nó và quay cuồng trong mớ bong bong

      - cũng chỉ tại ông cháu mình diễn quá đạt ông ạ, hay là chúng ta chuyển sang sản xuất phim luôn ông- thiên thanh mặc kệ và nó sang tung hứng với ông nó.

      - Cũng nên cảm ơn tình bọn nó dành cho nhau quá lớn nên chỉ kịp lo lắng cho nhau mà kiểm tra thêm chứ nếu ông cháu mình làm sao có đất diễn lâu vậy- ông nó cười. tình của bọ trẻ đáng ngưỡng mộ, đáng ngưỡng mộ

      Sau hồi rối loạn cảm xúc vừa vui, vừa giận, vừa nghi ngờ, vừa hi vọng vào những gì mình vừa nghe thấy, mới nhìn ông và thiên thanh cười mà điên lên, nhưng trước hết cần phải xác định chính xác những gì diễn ra.

      - ông à! – nó hét to khiến ông và thiên thanh giật mình thôi cười to nữa.

      - ý ông là vợ con bị sao ạ?- hỏi lại

      - tất nhiên rồi nếu làm sao ta có thể để cháu mình chết dễ dàng như vậy chứ. – ông cười

      - cũng tại hai người lo quá hóa ngốc thôi chứ chị dâu mà bị vậy cả nhà phải về rồi chứ- thiên thanh trách hai người.

      - vậy còn việc con bị ngất, và bác sĩ ạ?- nó hỏi ông, nó cũng gặp bác sĩ hỏi qua về tình trạng của mình mà.

      - Chị bị ngất do kiệt sức còn việc bác sĩ …- thiên thanh giải thích

      - Đó là bệnh viện nhà ta nên muốn gì được. để tránh cho con nghi ngờ về sức khỏe của mình nên ta nhờ ông ấy tình trạng của con khác với người khác chút. Thế mà con cũng tin- ông nó giải thích

      - Vậy nếu con biết về bệnh tình của ấy để ấy ra sao?- nghĩ họ tính cả việc này vì chủ động hỏi thiên thanh nên mới biết mà.

      - Nếu gọi cho em em cũng cho biết thôi, mà với tính cách của làm sao để chị ấy được- thiên thanh rất hiểu của mình

      - Hai người có biết hai người quá đáng lắm . Suýt chút nữa con bỏ rồi- nó trách ông và thiên thanh

      - Đúng vậy, ông làm cho con và ấy lo lắng biết nhường nào. Thiên thanh em chết với , dám trêu và chị vậy hả. tí nữa ấy li hôn rồi đấy- tỏ vẻ giận nhưng gay gắt vì thông qua chuyện này với nó cũng tiến thêm được bước và nhau hơn.

      - Ông à chẳng phải họ nên cảm ơn chúng ta sao ông nhỉ?- quay sang chỗ ông nó tỏ vẻ oan ức

      - Đúng đấy. nhờ chúng ta mà hai đứa mới có được những kỉ niệm đẹp và mới xác định được tình cảm chết rời xa này chứ- ông nó vào hùa với thiên thanh

      - Ông còn trêu con nữa, - nó tỏ vẻ giận ông nhưng ông nó đúng mà.

      - Thôi, đừng giận nữa. coi như ta và thiên thanh sai nhưng ta cũng chỉ muốn hai đứa xác nhận tình cảm cho nhau mà thôi, ta mong hai đứa cho ta bế chắt đấy- ông nó cười .

      - Ông à!- nó tỏ vẻ trẻ con khiến cả nhà cùng cười vui vẻ. lâu lắm ông nó mới lại vui như thế.

      Thực ra cả và nó đều trách ông có trách trách hai người vì quá lo lắng mà kiểm chứng thông tin thôi. Nó cũng biết ông chỉ muốn tốt cho hai người thôi. Vả lại qua chuyện này nó mới biết tình cảm của và nó sâu đậm thế nào, nó khẳng định dù có thế nào cũng thể rời khỏi cũng vậy.

      và nó trải qua bao cảm xúc trong cùng ngày.

      ( thương nồng thắm khi bày tỏ mong muốn tha thiết bên nhau dù chỉ thời gian ngắn

      Lo lắng, buồn đau khi biết đó thể được bên nhau trọn đời

      Vui mừng khi biết đó chỉ là màn kịch và người mình sao và chút tức giận khi biết mình bị lừa.)

      Nhưng chung quy lại lúc này đọng trong lòng hai người chính là cảm giác hạnh phúc vì họ phải xa nhau, được ở bên nhau mãi mãi.

      ( các bạn nghĩ sao về cách giải quyết vấn đề của mình.à mà câu chuyện vẫn tiếp diễn nên rất mong các bạn tiếp tục theo dõi nhé. cảm ơn các bạn:

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 26: Sức mạnh tình

      Ra về, và nó hạnh phúc. Cuối cùng nó cũng thở phào vì đó chỉ là màn kịch, nó và phải xa nhau nữa.

      Buổi tối, chủ động đến gần nó, ôm nó khiến nó ngại ngùng. Lần trước nó tưởng mình gặp thêm lần nữa nên mới dám bạo gan đến thế nhưng giờ khác rồi, nó biết làm sao đây

      - em lắm- thầm ôm nó, đặt xuống môi nó nụ hôn nhưng đủ làm cho nó ngại ngùng.

      nó im lặng rúc đầu vào lồng ngực ấm áp của , nó nhìn vì xấu hổ. bây giờ nó đủ hiểu nó và thế nào.

      Có tình , con người ta như thay đổi. Buổi sáng nó và còn cãi nhau nữa mà chỉ có những câu trêu đùa tình cảm, khí trở nên ấm áp hơn rất nhiều. và nó cùng nhau ăn sáng rồi thỉnh thoảng hai người lại phá lên cười bởi những hành động trẻ con, gia đình hạnh phúc. Đám người làm cũng mừng vì thấy tình cảm của hai người tốt hơn rất nhiều.

      tự mình đưa nó tới trường, nó từ chối vì nó và thân nhau thế rồi cơ mà.

      Người ta đúng hình như là dù có gặp bao nhiêu lần cũng đủ, là vừa xa nhớ mà như truyện nó gọi cái gì mà khắc gặp ngỡ năm canh hay sao ấy. Trước kia cũng nhớ, cũng mong nhưng từ khi hai người trở thành của nhau niềm nhớ thương ấy càng tăng lên hay sao ấy. thấy cái đáng của nó, cái tính lanh chanh của nó. Vừa mới đưa nó đến trường tới công ty mà lại thấy nhớ nó rồi.

      Hôm nay công ty có cuộc họp bàn về kế hoạch tuần tới. Cả đám nhân viên lại nhốn nháo lên vì mỗi lần họp là lần được đối diện với tử thần. lãnh băng ngồi nghe sau đó liệt ra hàng loạt lỗi trong kế hoạch để trách mắng. Chẳng hiểu dù họ cố gắng đến đâu bản kế hoạch vẫn cứ có lỗi mới chết chứ. hôm nay họ lại chuẩn bị sẵn tình thần rồi

      Tuần này, kế hoạch hoạch định rất nhiều mà lại có nhiều sơ xót khiến mầy người ở các bộ phận giám đốc chi nhánh đến 12 h trưa mà vẫn phải ngồi lại trình bày nghe và trình bày kế hoạch. ai dám gì vì lỗi là do họ nên họ phải chịu thôi, khí mệt mỏi, căng như dây đàn vì thể hài lòng điểm nào với kế hoạch mà họ đưa ra. Cả nhóm đành ngồi im tiếp thu những ý kiến của rồi dưới giám sát của tìm ra kế hoạch mới ngay, khí im lặng và căng thẳng.

      Bỗng có tiếng báo hiệu tin nhắn đến, cả phòng họp như giật thót vội vàng kiểm tra xem điện thoại của ai, đặc biệt ghét ai sử dụng điện thoại trong giờ họp nên trước khi bước và phòng họp họ phải kiểm tra 3 lượt xem điện thoại tắt nguồn hay để chế độ im lặng chưa. Dù vậy nhưng nghe thấy tiếng chuông ấy ai cũng giật mình hoảng sợ vì tưởng điện thoại của mình. nhưng lạ ai cũng tắt nguồn điện thoại rồi mà, họ nhìn nhau lo lắng rồi nhìn lên phía và họ rất sốc khi thấy vui vẻ vừa đọc tin nhắn vừa cười

      cả đám nhân viên ngạc nhiên, sử dụng điện thoại trong giờ họp đấy ư? lại còn cười nữa chứ. Họ thầm cảm ơn và tự hỏi ai có thể khiến tảng băng nghìn năm trước mặt họ cười được như thế này để họ học theo với chứ bởi mới vừa nãy thôi còn tứ giận vì những khả năng của mình mà giờ chỉ có tin nhắn cười rồi khâm phục.

      - định nghỉ trưa à, em đợi 30 phút trong phòng rồi đó- tin nhắn của nó đến kèm theo kí hiệu khóc nhè khiến khỏi bật cười.

      - sao báo cho trước- vừa cười vừa nhắn tin lại cho nó, đám nhân viên vờ làm rồi lén nhìn , là cơ hội hiếm có lắm mới được thấy vui vẻ thế này đấy

      - đến trông chừng ăn trưa, chẳng biết lo cho mình gì cả- nó nhắn lại

      - đợi 3 phút nữa- cười nhắn lại. vui vì giờ nó còn lo cho cả bữa trưa của nữa đấy.

      cất điện thoại vao túi áo khiến mọi người trong phòng nhanh chóng cắm cúi vờ làm việc

      - xin lỗi vì bắt mọi người ở đến giờ này, công việc thể xong trong hôm nay được nên ngày mai chúng ta bàn tiếp. mọi người đưa cho tôi bản đến văn phòng rồi có thể về nghỉ ngơi- vui vẻ thông báo bước ra ngoài cửa khiên mọi người mừng thầm vì phải ở địa ngục thêm giây phút nào nữa. thu xếp giấy tờ ai cũng thở phào nhõm, thầm cảm ơn người nhắn tin.

      - À! - vừa bước tới cửa như bất chợt nhớ ra điều gì quay lại khiến ai cũng đứng tim.

      - Để thay lời xin lỗi hôm nay tôi mời mọi người bữa, cứ với mọi người tôi trả- cười bước ra khỏi phòng họp với tâm trạng vui vẻ. vẫn dắm chìm trong niềm hjnh phúc của hai người.

      Khi bước ra khỏi phòng họp, mọi người xôn xao

      - tổng giám đốc hôm nay cười sao- người 1

      - ấy còn xin lỗi vì để chúng ta làm muộn nữa chứ- người 2

      - lại còn được ăn cơm miễn phí- người 3

      - ai là người cứu chúng ta ra khỏi địa ngụ vừa nãy vậy- người

      - quả là có uy quyền- người nữa cũng theo

      - ……………………..

      - …………….

      Cả phòng bàn tán về thay đổi chóng mặt của tổng giám đốc trong cuộc họp ngày hôm nay, nhưng thôi phải nhanh chóng rút về còn chuẩn bị bản kế hoạch mới nếu mai được may như thế này đâu- người hô hào mọi người nhanh lên

      Chỉ có thư kí của biết mọi chuyện, chỉ mỉm cười vì tổng giám đốc của mình gặp phải đối thủ rồi. “ đúng là tình làm thay đổi con người”- thư kí ngẫm thấy đúng . có lẽ cũng nên tìm cho mình người để thôi.

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 27: Hợp đồng trọn đời

      Tối nay, trong vòng tay của , nó ngập tràn hạnh phúc. Có lẽ lấy là quyết định đúng đắn nhất mà nó đưa ra. Nằm gọn trong tay , nó mãn nguyện mỉm cười.

      - em còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau ? – định ôn lại kỉ niệm với nó

      - tất nhiên rồi, hôm đó làm em bị chảy máu cả chân lại còn làm hỏng cả cái xe quý của em nữa chứ- nó nghĩ lại hồi trước, tự nhiên giờ lại cảm thấy vui vui. Và cuối cùng em lại lấy của 500000 nữa chứ- nó cười vui vẻ

      - Còn em cũng làm suýt chút nữa kí được hợp đồng với đối tác- véo mũi nó mắng

      - Nhưng cũng lạ lắm nhé, chẳng hiểu sao hôm đấy em lại nổi hứng đứng giằng co với - nó vui vẻ băn khoăn của mình khi ấy. hôm đấy em gọi là chú, lại còn mong bị tai nạn thêm lần nữa chứ- nó hồn nhiên kể lại việc.

      - Chẳng phải đó là định mệnh sao. chưa bao giờ đứng đấu khẩu với con vậy mà hôm đó lại cãi nhau với em giữa đường, đúng là số trời- suy nghĩ rồi kết luận

      - phải số trời em và có thể là vợ chồng được sao?- nó cho rằng đó là duyên phận của hai người.

      - Em có nhớ lần thứ hai và em gặp nhau ở siêu thị ?- nhớ lại những lần gặp nó

      - Nhớ chứ, lần đó em mua đồ chuẩn bị cho buổi gặp mặt,- nó cũng nhớ lại. mà hôm đó và em cùng tranh nhau mua sợi dây chuyền nhưng người mua được cuối cùng lại là em- nó cười tỏ vẻ đắc thắng. mà hôm đấy mua dây cho ai vậy?- nó vờ tra khảo .

      - mua cho người đấy- vừa vừa liếc nhìn thái độ của nó xem nó phản ứng ra sao

      - ………………..- im lặng, tự nhiên nó buồn, chẳng lẽ nó lại buồn lòng vì chuyện đó. Nó ghen ư

      - đùa thôi- cười khi thấy thái độ của nó. Đó là thiết kế của nên muốn mua về làm kỉ niệm đấy- ôm nó

      - ?- tự nhiên nó rạng rỡ, con khó hiểu

      - . em là người duy nhất - khẳng định

      - Em cũng vậy- nó cười tươi.

      Hai người cứ vui vẻ ôn lại những cuộc chuyện, những thay đổi từ khi gặp nhau. Đột nhiên….

      - có nhớ trước khi cưới chúng ta có làm bản hợp đồng hôn nhân ?/- nó hỏi

      - nhớ chứ. chúng ta vẫn còn điều chưa viết- trả lời

      - giờ mình bỏ nó được chưa ?- nó hỏi vì giờ và nó nhau rồi cần gì cái hợp đồng dở hơi kia nữa

      - chúng ta hãy cứ giữ nó - đề nghị

      - tại sao?- nó tò mò. Chẳng lẽ muốn em ở bên - nó buồn buồn

      - phải, muốn chúng ta hoàn thành nốt điều 5 ở hợp đồng hôn nhân này- xoa đầu nó

      - điều gì ạ?- nó hỏi với ánh mắt tròn xoe

      - điều 5 hợp đồng hôn nhân: hai bên phải nhau lòng. rời xa nhau dù cho có chuyện gì xảy ra- cười nhìn nó đọc nốt điều khoản cuối cùng của hợp đồng hôn nhân

      - điều 5 hợp đồng hôn nhân: hợp đồng này có giá trị trọn đời tòa án hay luật sư nào có thể phủ nhận giá trị của nó- nó cười xà vào lòng hạnh phúc

      - à quên!- thốt lên vẻ tiếc nuối

      - quên chuyện gì hả ?- nó tò mò

      - quên là phải bắt em sinh nhiều con cho - cười gian khiến nó xấu hổ.

      từ hợp đồng hôn nhân nhằm chống chế cuộc hôn nhân này nó trở thành hợp đồng hôn nhân trọn đời, à ,nó còn được gọi là hợp đồng nữa mà nó trở thành minh chứng cho tình của hai người, gắn kết tình của hai người với nhau mãi mãi, đó quả là điều kì diệu.

      ( mình tiếp tục tham khảo ý kiến của mọi người về việc kết thúc truyện để có cách đưa các tình tiết cho hợp lý. rất mong mọi người tiếp tục ủng hộ mình. cảm ơn mọi người ạ!)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :