Truyện do "myuyen" sưu tầm

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 16: Này! Nấu cơm cho tôi cả đời này nhé!

      - sao hôm nay lại nấu cơm mang tận nơi cho tôi vậy?- hỏi vì chẳng mấy khi thấy nó vì chẳng mấy khi thấy nó chịu làm mấy việc như thế.

      - coi như là cảm ơn chú nấu cho tôi mấy lần trước- như ngượng ngùng

      - Được hay có mưu đồ gì vậy?- giả vờ trêu

      - Chú ăn thôi tôi mang cho người khác- nó cũng vờ giận

      - Dại gì mà ăn, vừa nãy chót quay về rồi giờ lại quay ra họ cười cho à?- vừa vừa mở mấy hộp thức ăn mà nó mang đến

      ngờ thiên kim tiểu thư như nó lại có thể nấu và bày trí món ăn đẹp mắt như thế. thấy mọi hôm nó cứ chỉ hết học lại nghịch ngợm vui chơi chứ chẳng thấy nó vào bếp bao giờ vậy mà nó cũng có thể làm được những món này, đặc biệt nó còn chuẩn bị toàn món mà thích nữa chứ.

      - có nấu vậy?- vờ nghi ngờ hỏi thế thôi nhưng lòng vui sướng tột cùng.

      - Chú tưởng ai cũng nấu dở như chú chắc- nó cũng chịu thua.

      - Thế phải xem , nhiều khi nhìn đẹp nhưng ăn chưa chắc ngon – vẫn trêu nó

      - Cứ tự nhiên, đồ ăn cháu nấu chuẩn 7 sao đó chú- nó tự tin

      - Tự tin quá nhỉ?- vừa vừa găp miếng bit-tết bỏ vào miệng. quả thực là ngon hơn nhà hàng năm sao mà vẫn hay ăn. chuyển sang gắp món khác vẫn thấy hương vị đúng là tuyệt vời chê vào đâu được. thực ngạc nhiên về nó, nhìn thế mà phải dạng vừa nhé tuy nhiên để cảm phục của mình lộ ra ngoài mặt

      - Hương vị thế nào ạ?- nó tò mò hỏi ý kiến của . Dù trước kia nhiều người khen nó nấu ăn ngon, nó cũng tự tin lắm chư nhưng sao khi chờ ý kiến của nó lại hồi hộp như chờ kết quả thi hoa hậu thế này cơ chứ.

      - Cũng bình thường- tỏ vẻ món ăn cũng bình thường.

      - Vậy thôi để hôm khác cháu nấu cho chú sau- nó định đậy mấy hộp thức ăn mang về.

      - Tôi bình thường nhưng có bảo là ăn đâu- giành lại rồi vội vàng gắp lịa lịa bỏ vào miệng khiến nó cười thầm.

      - Thế chú nghĩ ra điều muốn cháu làm chưa? Nó hỏi

      - Nấu cơm cho tôi cả đời này nhé-

      - Chú gì cơ- nó nghe thấy nhưng nghĩ mình nghe nhầm.

      - có thể nấu cơm cho tôi cả đời này ?- nhìn vào nó nghiêm túc khiến nó có cảm giác ngượng ngùng.

      Hình như nó hiểu chút gì đó qua câu của nhưng nó vội phủ nhận bởi nó nghĩ chẳng bao giờ ta có ý tốt như trong ý nghĩ của nó cơ chứ, chắc lại muốn trêu thôi.

      - nhà chú có ít người làm lắm hay sao mà chú còn muốn cháu nấu cả đời cho chú- nó lái cuộc chuyện theo ý nghĩ của nó vì nó nghĩ lại trọc quê nó.

      - Nhưng tôi chỉ thích cơm nấu thôi- vẫn vừa ăn vừa với nó

      - Nhưng cháu có nhu cầu làm osin cả đời cho chú đâu- nó tỏ vẻ trẻ con như trong các cuộc đối thoại của và nó trước đây. Chú nghĩ việc khác nhé- nó xong bước vội ra phòng khiến kịp chạy theo.

      - Em hiểu hay tình hiểu vậy. muốn em hãy làm vợ cả đời cơ mà- quay về phòng lẩm bẩm mình rồi nhìn chỗ đồ ăn nó mang cho mỉm cười thầm rồi ăn hết sạch.

      nghĩ đến lúc phải tình cảm của mình rồi nếu và nó chẳng bao giờ chịu thừa nhận ràng mình đối phương đâu.

      Sau khi ra về nó cũng suy nghĩ. “ chẳng lẽ chú ấy muốn mình làm vợ sao? Làm gì có chuyện ấy được, lúc nào chú ấy cũng chọc quê mình nên tốt nhất là mình đừng nghĩ ngợi lung tung nữa”. nghĩ vậy thôi nhưng nó sao nghĩ về vấn đề đấy được.

      Hôm sau với nó vẫn đấu miệng với nhau như thường khiến nó nghĩ rằng đúng là có ý đùa mình chứ nó ngờ được chuẩn bị cho nó điều bất ngờ.

      Chương 17: Đừng gọi là chú nữa vì ... em

      Sau mấy ngày tìm ra kế hoạch hoàn hảo quyết định hôm nay chính thức tỏ tình với nó dù cho nó có đồng ý hay cũng vẫn nó.

      ra lệnh cho khách sạn PARADISE – nơi đầu tiên và nó gặp mặt chính thức – ngừng làm việc để sử dụng. khung cảnh lãng mạn được chuẩn bị sẵn sàng để đợi nó. Nhưng....

      - xin hỏi có phải thiếu phu nhân ạ?- tiếng gấp gáp từ đầu dây bên kia điện thoại của nhưng phải là .

      - là ai? sao lại sử dụng điện thoại của chú ấy- nó lo lắng khi thấy tiếng người đó có vẻ gấp gáp

      - Tổng giám đốc đến đây kiểm tra khách sạn may bị dị ứng thức ăn khi thử đồ ăn nên giờ ngất ở đây ạ.- người đó hoảng sợ.

      - Vậy sao còn mau đưa chú ấy bệnh viện ?- nó hoảng sợ và lo lắng vô cùng.

      - Nhưng tổng giám đốc sợ ảnh hưởng xấu đến nhà hàng nên cho phép chúng tôi gọi cấp cứu vả lại ở ngoài còn nhiều khách tổng giám đốc sợ họ đồn thôi lung tung nên …- người đó với giọng vô cùng khó khăn

      - địa điểm , tôi đến đó ngay- vội vã

      - Khách sạn PARADISE ạ- người đó trả lời

      Vừa cúp máy vội vã gọi người lái xe đến đó. đường liên tục giục người đó nhanh lên, hoảng loạn khi nghe tin này. lo tới mức ra ngoài chỉ kịp xỏ vào chân đôi dày mà kịp thay quần áo cũng may là ở nhà cũng ăn mặc tử tế như ra đường nếu

      Ngồi xe mà nó lo đến phát khóc, miệng cứ lẩm bẩm tại sao lại đến bệnh viện kia chứ.

      Vừa đến nơi nó lao vội ra khỏi xe rồi hổn hển chạy bộ lên tầng thượng của khách sạn ( biết có phải lo quá hóa ngu rồi hay mà khách sạn có bao nhiêu thang máy nó mà lại cắm đầu leo bộ hơn 30 tầng).

      Lên đến tầng thượng còn sức mà thở nữa vội vàng đến nơi mà người vừa nãy bảo thấy đâu, hốt hoảng ra ngoài thấy ngồi ở bàn ăn đầy hoa và nến lãng mạn. vừa thấy nó với bộ dạng mệt mỏi lê lết vội chạy đến bên nó.

      - sao…bảo ..chú ..bị..ngất..chú.. sao… chứ?- nó hổn hển ngồi xụp xuống chắc giờ mới thấm mệt.

      - chẳng lẽ vì lo lắng cho nên em leo bộ lên đây ư?- tôi nữa mà xưng an hem

      - * gật gật*- nó vừa thở vừa gật đầu- nó còn sức mà nữa, cũng để ý cách xưng hô của thay đổi

      - Ngốc này!- cốc đầu mắng nó. Em đến nơi thấy ai phải nhận ra luôn khác lạ rồi chứ.- ngờ nó lại lo cho mình đến thế. Đó chỉ là kế hoạch mời nó đến đây của thôi, nghĩ lại giờ thấy mình hơi quá đáng nhưng cũng nhờ có kế hoạch này mà biết ít nhất trong lòng nó cũng có chút trọng lượng.

      - Tại tôi lo cho chú quá chứ. tôi đúng là ngốc- nó uất ức òa khóc như trẻ con.

      - xin lỗi. nín nào, em khóc trông xấu lắm đấy- lau nước mắt xoa đầu nó dịu dàng.

      - * hức hức*- nó lấy tay lau nước mắt như trẻ con.

      - Nào đến ngồi kia - bế nó đến bên ghế vì biết nó leo bộ bấy nhiêu tầng giờ chắc chẳng còn sức mà đâu.

      Khoảng năm phút sau nó bình tĩnh trở lại,lúc ấy nó mới bắt đầu hỏi

      - sao bảo chú bị ngất ạ?- nó hỏi

      - đó chỉ là lí do để gọi em đến đây thôi- cười

      - chú quá đáng, chú biết cháu lo lắng thế nào ?- nó giận dỗi vì trêu nó nhưng quan trọng hơn là lại mang cả mạng sống của mình ra để đùa.

      - Mà hôm nay chú bị làm sao vậy? tự nhiên lại với em, làm gì có ai đâu mà chúng ta phải diễn kịch- giờ nó mấy để ý cách xưng hô của ngày hôm nay.

      - Hôm nay hẹn em ra đây là có việc muốn - nghiêm túc

      - Việc gì chú cứ nhưng bỏ cái - em ạ nghe cứ sao sao ấy- no cười .

      - muốn em đừng gọi là chú nữa- nhìn thẳng nó, ánh mắt dịu dàng

      - Tại sao?- nó thấy vậy chỉ bật được ra đúng câu ấy

      - Cần phải có lí do sao?- hỏi lại nó

      - Tất nhiên rồi- nó biết tại sao mình lại cần biết lí do phải chăng nó quen gọi là chú rồi nên nó muốn đổi

      - Đừng gọi là chú nữa vì… em- nhìn thẳng vào mắt nó

      - * ngơ ngơ*- nó sốc. đó là tỏ tình sao? - Nó tự hỏi trong lòng.

      - Em sao vậy?- thấy phản ứng ngơ người của nó cũng kiềm chế được.

      - sao, sao- nó xấu hổ vội vàng uống nước để bớt ngượng.

      - lòng đấy- lại nhìn vào mắt nó rất lòng.

      - … nó đỏ mặt im lặng gì. ( sao hôm nay nó đấu khẩu lại luôn nhỉ)

      - Chẳng lẽ em thích sao?- hỏi nó

      - phải- nó vội vàng phản ứng như sợ hiểu lầm. nhưng…- nó ậm ừ.

      - Nhưng sao?- hỏi

      - Chú đùa phải ?- nó nhíu mày hỏi

      - Trong tình cảm bao giờ biết đùa- nghiêm túc

      Thấy vậy thể nghiêm túc được nữa rồi. nó làm trước vài điều

      - Chú cháu từ bao giờ và tại sao lại cháu- nó thể sửa được ngay cách xưng hô.

      - phải em ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng từ rất lâu rồi, khi ai em tìm ra được lí do đâu- mỉm cười đáp câu hỏi của nó

      - Tại sao chú lại cho rằng chú cháu. Có khi nào là ngộ nhận ?- nó vẫn hỏi bởi chính nó cũng biết tình cảm của mình dành cho là gì?

      - Khi bên nhau dù hay đấu khẩu cũng thấy rất vui nhưng xa nhau chỉ chút rất đơn và nhớ em. Cho dù là ngộ nhận nữa cũng muốn mình ngộ nhận em- nghĩ lại quãng thời gian qua cười đáp nó

      - Ra là vậy.- nó tỏ ý hiểu.vậy có lẽ nó cũng rồi- nó thầm nghĩ bởi nó cũng hệt , nó cũng muốn ngộ nhận rằng nó

      - Vì vậy đừng gọi là chú nữa hãy gọi là , em nhé!- đến bên thơm cái vào má nó khiến nó ửng hồng cả khuôn mặt.

      - * gật đầu* - nó gật đầu hạnh phúc. Ít nhất nó cũng muốn ở bên trong thời gian này

      rút ra trong túi hộp quà bằng nhung, mở hộp lấy chiếc dây chuyền có dòng chữ LÂM BẢO tiến tới đeo lên cổ nó.

      - đây là kỉ niệm tình đầu tiên của chúng ta- vừa đeo cho nó vừa thầm. khí ở đây ngọt ngào và hạnh phúc. tiến lại gần mặt nó định hôn nó hắt xì cái ( tại gió lạnh quá đấy phải cố ý đâu) khiến và nó đều đỏ mặt ngượng ngùng.

      - Mau gọi thức ăn cháu đói rồi- nó phá vỡ khí đó

      - được gọi là chú nữa mà- thấy nó chưa sửa cách gọi

      - Xin lỗi…. -nó ngượng ngùng nhưng cũng cười .

      - Có thế chứ- vui vẻ.

      Hai người ngồi ăn tối vui vẻ trong khí lãng mạn tự dưng

      - lát nữa phải phạt chú à mới được- nó vội vàng. Tại mà em chạy bộ lên đây nên tí em xuống nữa đâu

      - vậy chúng ta có nên ở luôn đây nhỉ?- cười gian trêu nó

      - đừng có mà nghĩ linh tinh nhé- nó đỏ mặt

      - đâu có nghĩ gì đâu là em nghĩ đấy chứ - lại bắt đầu, dường như đấu khẩu và trêu nó thành niềm vui của rồi hay sao ấy.

      - nữa lát phải chịu phạt- nó giận dỗi trẻ con. Hôm nay nó trẻ con đấy

      - Được rồi, lát bế em xuống được chưa?- hôm nay cũng chiều nó ghê.

      - Ai cần chứ- nó tỏ ý thèm

      - Vậy em định ở này luôn hả?- cười nó

      - dám- nó thách thức

      - Rồi rồi. dám được chưa, ăn nhanh để còn về thôi nào- thể thua trước vẻ đáng của nó

      . vừa vừa gắp thức ăn cho nó.

      Sau bữa tỏ tình và nó vui vẻ về nhà, nhưng hai người vẫn vậy vẫn trêu đùa và đấu khẩu với nhau nhưng trong lòng cái cảm giác gì đó khó tả như trước nữa, nó giống như ngại ngùng khi mà đối phương biết tình cảm của mình.

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 18: Nụ hôn đầu

      Nếu như mọi hôm với nó vẫn sử dụng biện pháp oẳn tù tì để xem ai ngủ giường, ai ngủ dưới đất hôm nay nó với vẫn chưa quyết định làm thế nào. Tình cảm ràng rồi nhưng đột nhiên để hai người cùng ngủ chiếc giường nó thấy vẫn hợp lí cho lắm.

      - đến lúc quyết định rồi- nó vẫn như mọi khi, khơi trò trẻ con ấy, nó giấu tay ra đằng sau chuẩn bị oẳn tù tì

      - chúng ta vẫn phải mỗi người nơi sao vợ - nhìn nó với giọng gian vô cùng

      - tất nhiên rồi- nó hơi ngượng nhưng giờ vẫn chưa phải lúc, nó thể dễ dãi như vậy được.

      - chúng ta là vợ chồng sao có thể ngủ riêng được vợ - với giọng nũng nịu hòng làm suy đổi tâm ý của nó.

      - trước giờ chúng ta vẫn là vợ chồng đấy thôi.có sao đâu ạ?- nó thừa biết giờ khác trước nhưng vẫn tỉnh bơ

      - Vợ cứ cứng đầu , sau này biết tay . Nhường cho em cái giường đấy- đành chịu thua nó vờ giận nằm dưới đất

      - Cảm ơn - nó cười tươi nhưng hình như cũng vui lắm. thấy áy náy với nên nó ngồi dậy

      - à!- nó gọi

      - Gì vậy?- vui vẻ ngồi dậy vì tưởng nó đổi ý cho ngủ chung

      - cho em thời gian nhé- nó nghiêm túc

      - đợi thêm vài ngày nữa có sao đâu- xoa đầu nó cười vì biết nó thế thôi nhưng vẫn còn trẻ con lắm.

      - Xin lỗi - nó xin lỗi kèm theo cái thơm . Đây là lần đầu nó chủ động. nó xấu hổ nằm xuống giường kéo chăm kín mặt, hiểu sao mình lại làm vậy còn cảm thấy vui vui. Nhưng như chợt nhớ ra điều gì bò sát đến bên nó thầm.

      - có thể đợi em quyết định và để trả cho chờ đợi đó em phải chấp nhận điều kiện- thầm

      - Chuyện gì ạ?- nó thò đầu ra khỏi chăn hỏi

      - Cho nụ hôn- nhìn nó với vẻ tinh nghịch.

      - Tại sao?- nó ngạc nhiên

      - Vì chúng ta là vợ chồng nhưng chưa từng có nụ hôn nào, giờ tình cảm được khẳng định vậy nên muốn có nụ hôn với em- tỏ vẻ chân tình

      Kể cũng phải. lần đầu tiên trong lễ cưới cũng chỉ hôn vào khóe môi nó. Hôm trước chuẩn bị nó lại phá vỡ khí nên thôi. lẽ với nó nhau, là vợ chồng của nhau mà có lấy nụ hôn. Quả thực cầu của cũng hợp lí. Nó cũng muốn có kỉ niệm gì đó đánh dấu bước chuyển tình cảm của hai người nên nó suy nghĩ lúc rồi gật đầu.

      tiến về phía nó trao cho nó nụ hôn nồng thắm, sau hơn nửa năm kết hôn giờ hai người mới có nụ hôn đầu. nó có hơi lúng túng nhưng cảm thấy hạnh phúc.

      Kết thúc nụ hôn cách luyến tiếc trở về chỗ ngủ của mình, trong lòng cũng vui mừng , còn nó cả đêm ngủ được vì tim đập quá dữ dội và suy nghĩ về nụ hôn đó. khó nghĩ.

      Sáng hôm sau nó dậy sớm làm đồ ăn cho thể đúng vai trò vợ đảm. bước xuống mỉm cười hạnh phúc. và nó vừa ăn vừa cười đùa chứ đấu khẩu như trươc kia khiến cho đám người làm cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn. Chỉ có ông quản gia tinh ý nhận ra thay đổi trong tình cảm của hai người. mỉm cười mình ông quản gia thở phào “ thiếu gia tìm được định mệnh rồi”.

      Những ngày tiếp hứa hẹn tràn đầy hạnh phúc giữa và nó.

      Chương 19: Diệu kế ngủ chung giường
      Những tưởng sau khi bày tỏ tình cảm, và nó nồng ấm như bao đôi vợ chồng khác nhưng hình như trẻ con của nó khiến nó để ý đến những việc đó. dẫu có hãy cho nó thời gian suy nghĩ nhưng cứ nhìn cái dáng vẻ nhởn nhơ của nó cộng thêm việc nó còn ngây thơ như vậy thể nhắm mắt làm ngơ được. trăm phương ngàn kế tìm ra cách để nó phải là của mãi mãi. Cuối cùng cũng nghĩ ra diệu kế

      - ơi! Oẳn tù tì nào- nó vừa ngáp vừa

      - dù em là vợ nhưng như vậy là xấu lắm đấy nhé- trêu cái hành động của nó

      - xấu sao? Xấu nhưng vẫn mà, nhỉ?—nó cười tươi như hoa

      - chưa chắc- liếc nó

      - dám sao- nó giơ tay ra đấm vào ngực .

      - Rồi rồi. dám được chưa?- chịu thua trước vẻ dễ thương của nó.

      vừa vừa kéo nó gần về phía mình hôn lên môi nó, nó kháng cự vì nó còn bị lúng túng trước nụ hôn của nữa

      - mình làm vợ chồng , em nhé!- ôm nó vào lòng âu yếm

      - phải từ trước đến giờ chúng ta vẫn là vợ chồng sao?- nó nhìn kiểu ngây thơ

      - nhưng chúng ta chưa ở cùng giường- đành vào thẳng vấn đề vì nó chậm hiểu quá

      - nhưng trước giờ chúng ta vẫn vậy mà- nó vẫn ngây thơ

      - đó chính là vấn đề đó.trước kia chúng ta chỉ kết hôn giả nên ngủ riêng là điều đương nhiên nhưng giờ là vợ chồng mà vẫn vậy hợp lí chút nào, đúng ?- dù muốn cũng phải giải thích để nó hiểu tình hình.

      - cũng đúng- nó lắng nghe rồi gật gù. Nhưng vậy sao?- nó hỏi câu khiến té ngửa.

      - muốn hai chúng ta dùng chung giường- vào hẳn cầu cho nó lẹ.

      - Chuyện đó đương nhiên là… được rồi- nó phán câu khiến cụt hết cả hứng

      Hôm trước cũng tính trước đến trường hợp này rồi nên đành buồn lòng tự động ngủ ở dưới đất còn cho nó ngủ giường. nhưng lo tính cả rồi. đúng thời điểm dù mùa đông vừa qua nhưng khí trời vẫn còn rất lạnh, chỉ cần trúng tí gió vào là có thể thực ưu của ngay.

      Tối đó, dù có lạnh lắm nhưng cố ý đắp chăn và quả thực sáng hôm sau bị cảm nặng.

      - à! Sắp đến giờ làm rồi đó- nó gọi khi thấy mọi hôm dậy rất sớm mà hôm nay thấy có động tĩnh gì.

      - Hôm nay… - thều thào hết câu

      - Chết rồi! sao lại nóng thế này cơ chứ- thấy như vậy nó vội nhảy từ giường xuống đặt tay lên trán

      - … lạnh…- mệt mỏi.

      - Mau lên giường , chắc hôm qua bị cảm lạnh rồi- vừa vừa đỡ lên giường để nghỉ ngơi rồi gọi cho bác sĩ đến

      - thiếu gia chỉ bị cảm do gió lạnh thôi, thiếu phu nhân cần phải lo lắng quá, nhưng tốt nhất nên để thiếu gia bị dính gió lạnh nữa nếu nguy hiểm hơn- ông bác sĩ phán

      - cảm ơn bác sĩ, cháu nhất định chú ý- nó lễ phép rồi gọi người tiễn ông bác sĩ về.

      - xin lỗi nhé! Chỉ tại em mà …- nó áy náy nhẽ ra tối qua nên cho ngủ giường

      - sao…. nhưng tối nay ngủ đất được nữa rồi- giả vờ thôi chứ trong lòng vui mừng vì kế hoạch của mình sắp thành công.

      - Từ giờ để em ngủ đất- nó nhận

      - Nếu em mà bị như ông em và bố mẹ giết đấy- với vẻ mệt mỏi và lo lắng cho nó

      - Vậy … – nó đỏ mặt

      - Chúng ta ngủ chung giường em nhé- đề nghị

      - Nhưng mà…- nó dễ dãi chút nào

      - thế này nên làm gì em đâu- mệt mỏi nhưng vẫn trọc nó. em sợ thế à?- lại kích hiếu thắng của nó

      - Vậy được ai sợ ai chứ- nó lọt bẫy

      - nghỉ em nấu cho ít cháo- nó vội vàng ra ngoài để tránh cho nhìn thấy ngượng ngùng của nó. Còn như mở cờ trong bụng vì kế hoạch của mình bước đầu thành công, bị thế này có đáng gì chứ, giờ phải tính kế đến giai đoạn tiếp theo.

    3. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 20: Kế hoạch của

      bị ốm nên nhân cơ hội này muốn thu hẹpkhoảng cách với nó luôn. bày trò khi nó bưng cháo lên cho

      - em bón cho có được ?- nũng với nó. Hình ảnh lạnh lùng của khi ở công ty và hình ảnh bây giờ chẳng khác nào trời vực.

      - ơ, tay đâu có bị sao đâu- nó cảm thấy rất ngại ngùng nếu làm như vậy vì trước đó nó trải qua cảm giác ấy rồi mà.

      - Nhưng thể tự cầm được- tay cầm thìa cháo run run rồi nhìn sang nó với ánh mắt đáng thương cực kì.

      - Để em- nó giành lấy thìa cháo vừa thổi vừa bón cho .

      Khác hẳn với hình ảnh đáng vui nhộn của hai người mọi hôm, hôm nay và nó như vẽ nên bức tranh gia đình tuyệt đẹp. nó ra dáng người vợ chăm sóc chồng mình khi bị ốm, mỉm cười hạnh phúc. Dù mang tiếng là bị ép nhưng nó cảm thấy vui vui khi có thể chăm sóc như lúc này đây. Từ lâu lắm rồi họ mới lại tình cảm như vậy.

      Tối đến, hôm nay, và nó lần đầu ngủ chung giường

      - nằm xa em ra nghe, em muốn bị lây ốm đâu đó- nó vậy thôi vì nó ngại ấy mà

      - em sợ làm gì em chứ gì- mệt nhưng vẫn đùa nó

      - thử xem- nó đỏ mặt,

      - yên tâm, thế này có muốn làm gì cũng được đâu, - vừa yếu ớt

      - ai sợ chứ, mau ngủ - nó bối rối nên nằm xuống ngủ luôn. chỉ biết mỉm cười với nó.nó phải nhưng còn ngây thơ quá.

      với nó, tuy nằm ở hai phía giường nhưng ai cũng thao thức ngủ được, trái tim đập lên từng hồi. muốn lại gần nó nhưng sợ nó giận vả lại cũng bị ốm muốn lây cho nó nên dám đến gần nó, còn nó lúc nào cũng lo lắng vì có người ngủ cùng mình dù nó cố quay lưng nhìn .

      Mãi ngủ được nó quay sang nhìn thấy run run ( ràng vừa nãy đỡ hơn mà).nó đưa tay lên trán thấy nóng ơi là nóng nhưng người cứ run rẩy như lạnh quá

      - sao chứ?- nó hốt hoảng khi thấy như vậy

      - lạnh…. quá- thều thào

      nó lấy vội mấy cái chăn đắp lên người .

      - thấy thế nào rồi- nó lo lắng khi thấy vẫn run như vậy. giờ này nó muốn làm phiền ai

      - lạnh…..- vẫn có vậy

      nhìn quanh quất bao nhiêu chăn ở trong phòng đắp hết cho rồi mà vẫn lạnh biết tính sao, nó lại khong thể ra ngoài mình khi tối như thế này, nó liền ôm lấy như trong các bộ phim sến súa mà nó xem được mong đỡ hơn.

      - cần…. đâu… em … …- thều thào như muốn nó đừng làm vậy kẻo lại bị lây phiền

      - sao đâu- nó nhàng ôm chặt lấy , nó hiểu được những gì muốn

      nó ôm chặt, truyền chút hơi ấm từ cơ thể của mình cho . Nhìn người mà nó quý, người mà hàng ngày cùng nó đấu khẩu, cùng nó vui cười như thế này lòng nó xót xa biết nhường nào, nó mong nhanh chóng trở lại như của mấy hôm trước để lại trêu trọc nó, vui đùa với nó.

      Nằm trong vòng tay của nó mỉm cười hạnh phúc. Hóa ra cũng quan trọng với nó lắm chứ. nhưng hơi tức giận vì loại thuốc này của bác sĩ làm cho phải chịu khổ phen rồi. nhưng chẳng sao vì nhờ có nó mà với nó mới gần nhau thế này đấy ( ra, lúc ông bác sĩ vào khám cầu ông ta đừng làm cho mình khỏi bệnh ngay mà hãy cho loại thuốc khiến ốm nặng hơn chút để có cơ hội khẳng định tình cảm của nó, đến gần nó. Mới đầu ông bác sĩ đồng ý nhưng với uy lực của ông ta thể từ chối được nên đành làm theo ý cho uống loại thuốc khiến bệnh nặng hơn chút trong vòng 12h sau đó từ từ khỏe lại nhưng ngờ công hiệu của nó vượt quá sức tưởng tưởng của ).

      Sang hôm sau, nó ngủ ngon lành trong vòng tay ấm áp của , yên bình, hạnh phúc. nhìn nó hồi lâu rồi tự mỉm cười vuốt tóc nó hạnh phúc.nó thấy có ai đó chạm vào mình vùng tỉnh dậy.

      - làm gì đấy- nó hốt hoảng khi thấy mình nằm trong tay

      - đâu có làm gì đâu- cười gian. Mà có làm gì em sao chứ, chúng ta là vợ chồng mà- nhìn nó vô tội

      - giữ lời- nó ngây thơ kinh

      - Là tối qua em lao vào ôm trước chứ

      Nó nghĩ lại việc tối hôm qua quả đúng vậy . bất giác nó xấu hổ với vô cùng chỉ biết cười trừ

      - đúng rồi, em xin lỗi- nó le lưỡi cười tỏ vẻ hối lỗi khi vu khống ( nhưng nào có trong sáng gì đâu cơ chứ, tất cả đều là kế hoạch của mà lại.)

      - em nghĩ ai cũng đen tối như mình chắc- giả vờ giận nó

      - ai bảo em đen tối chứ.em rất rất rất ngây thơ đó-nó cố cãi

      - vâng vợ còn ngây thơ lắm nên…- dừng lại nữa

      - nên sao?- nó tò mò

      - thôi, muốn tha thứ em phải chăm sóc đến khi khỏi bệnh đấy- lảng sang chuyện khác vì biết với nó ra sao

      - vâng vâng, ông xã đại nhân- nó vui vẻ bước ra khỏi giường, chuẩn bị nấu bữa sáng cho .

      vui lòng với những thứ đạt được trong kế hoạch nhưng biết phải mở miệng sao với nó bởi nó vẫn ngây thơ và trẻ con lắm, chẳng lẽ lại học các bộ phim giả say để … haiz, khó quá- thở dài.

      Nó vui vẻ nấu bữa sáng cho . Có lẽ nó hiểu vừa nãy muốn gì nhưng nó chưa sẵn sàng. Nó thầm nghĩ “ cho em suy nghĩ chút nữa thôi nhé!”

      Mấy hôm ốm lúc nào và nó cũng quấn lấy nhau khiến ai trong nhà cũng vui mừng, ngờ tình cảm của hai người lại tiến triển tốt thế. Họ hào hứng chờ đợi ngày hai người có trái ngọt tình nhưng nào biết đâu họ còn phải đợi lâu nữa đấy

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 21: Biến cố bất ngờ


      Mấy ngày bị ốm là mấy ngày nó thức khuya dậy sớm để chăm sóc . Dù hạnh phúc nhưng có thể vì ngủ đủ giấc nên nó hơi mệt mỏi.

      được chăm sóc tận tình của nó và bác sĩ sau ba ngày khá hơn và bắt đầu làm trở lại. nó sau mấy ngày nghỉ lại bắt đầu tới trường.

      - sao trông chị mệt mỏi vậy- thiên thanh nhìn nó lo lắng, chưa bao giờ nó nhìn thấy lại mệt mỏi như thế này.

      - Chắc là tại chị thiếu ngủ ấy mà- nó gượng cười để làm thiên thanh lo lắng.

      - sao chứ?- thiên thanh vẫn bớt lo chút nào, mọi hôm nó vui tươi là thế vậy mà hôm nay nó lại yếu xìu thế này là đáng lo mà.

      - ừ sao- nó gượng cười.

      vừa lúc đó tiếng chuông vào lớp. cả giờ nó cứ quay cuồng thể nhìn thấy cái gì cả. bất chợt, nó thể chịu đựng thêm được nữa liền gục xuống bàn ngất xỉu. cả lớp nhốn nháo. Thiên thanh gọi người đưa nó đến bệnh viện rồi nhanh chóng gọi người nhà đến.

      tại bệnh viện chỉ có ông nó và thiên thanh có mặt. kí hợp đồng nên chưa biết tin. Còn bố mẹ hai bên ở nước ngoài điều phối công việc nên họ muốn làm phiền.

      nó tỉnh dậy, ông nó và thiên thanh mừng vô cùng nhưng khuôn mặt của hai người nỗi buồn và lo lắng.

      - sao con lại ở đây vậy?- nó tỉnh dậy

      - tại chị bị ngất trong giờ học nên mọi người đưa chị đến bệnh viện- thiên thanh

      - thế bác sĩ bảo sao ạ?- nó hỏi

      - à … - ông nó tỏ vẻ ấp úng cho nó biết.

      - chắc là tại con thiếu ngủ chứ gì?- nó cười tươi

      - ừ… ừ chỉ là do thiếu ngủ- ông nó vội vàng. Ông và thiên thanh biết gì hơn nữa.

      - ông à, - thiên thanh nhìn ông nó nghiêm túc

      - ông à, con nghĩ chúng ta nên cho chị ấy biết vì khi biết chị ấy mới có thể giải quyết được- thiên thanh với ông của nó bằng giọng rất chi đau lòng.

      - ….. –ông nó im lặng suy nghĩ

      - Nếu chị ấy biết càng khó khăn hơn ông ạ.- thiên thanh quả quyết

      - Con đúng- ông nó trầm ngâm

      - Hai người gì mà con hiểu vậy?- nó tò mò

      - Chuyện là… chuyện là …- ông nó nỡ ra

      - Chuyện gì vậy ạ. Ông làm con hồi hộp quá- nó giục ông

      - Chuyện là con ngất phải do thiếu ngủ đâu- ông nó bằng giọng đau lòng vô cùng

      - Vậy tại sao ạ?- nó nhìn ông

      - Tại vì… tại vì..- ông nó được lí do

      - Bác sĩ phát chị có khối u trong não cần phải làm phẫu thuật ngay nếu nguy hiểm đến tính mạng- thiên thanh giúp ông nó .

      - Hai người đùa con phải ?- nó cố cười mong sao đó phải .

      - Là đấy. – ông nó xót xa. Chúng ta định với con nhưng nếu để vậy càng nguy hiểm hơn nên mới cho con biết sớm để nhanh chóng tiến hành điều trị?- ông nó ngậm ngùi

      - Ông đó phải - nó vừa khóc vừa sốc khi biết tin này. Nó còn chưa làm hết những điều nó muốn làm và nó cũng muốn rời xa

      - Con yêm tâm, nếu làm phẫu thuật ngay có cơ hội thành công thôi- ông nó an ủi

      - Đúng vậy đó- thiên thanh cũng thêm

      - Cơ hội thành công là bao nhiêu- nó giàn giụa nước mắt hỏi mấy câu như ti vi vẫn hỏi.

      - Cơ hội thành công rất cao con ạ- ông nó vỗ về

      - Con cần biết chính xác- nó lau nước mắt nhưng vẫn nức nở

      - Năm mươi phần trăm- ông nó giọng thành

      - Con biết rồi. cho con ba ngày suy nghĩ. Ông đừng cho chồng con biết kẻo ấy lo lắng- nó bình tĩnh hơn. phải, chỉ là nó muốn lo lắng cho mình thôi chứ nó bình tĩnh chút nào cả, khả năng nó ra cũng là nửa nó phải quyết định thế nào đây?. Nó sợ chết vì khi chết nó tin rằng linh hồn nó cũng mãi ở bên nhưng nó muốn rời xa ngay lúc này, nó và còn chưa có gì cả mà. Nó rất rối lòng. Ba ngày sau nó đưa ra quyết định của mình.

      - Chúng ta biết rồi, con yên tâm- ông nó và thiên thanh đồng ý vì cũng thể ép nó được.

      - Cả ba người cứ ngồi im lặng nhưng trong lòng ai cũng nghĩ về những điều sắp tới

      - Em có sao vậy?- từ cửa vội vàng lao vào bên nó. Vừa nghe tin từ thư kí vội vàng phóng xe đến bệnh viện ngay. đường biết nó có sao nữa. mấy lần trước thấy nó mệt mỏi như vậy thể chịu được huống chi lần này nó còn bị ngất ở lớp.

      - Chỉ tại bị ốm mà em thiếu ngủ nên mới ngất chứ sao- nó tỏ giọng vui vẻ. nhất định phải đền cho em đấy – nó nũng nịu

      - Vâng vâng, chồng biết rồi- cười nhường nhịn nó

      - Ba ngày nữa kể từ ngày hôm nay phải nghe lời em đấy- nó muốn tận dụng ba ngày này đề làm với những việc mà trước đây và nó làm.

      - Được rồi, em tạm nghỉ trước . Cả đời này cũng nghe lời em luôn- vui vẻ

      - Hai người coi ông và em là khí hay sao mà bày trò tình cảm thế- thiên thanh cũng bày trò trêu trọc cho nó vui lên

      - Con xin lỗi ông – và nó gãi đầu cười trừ ngượng ngùng. Đúng là khi gặp nhau hai người có phấn khích quá nên quên mất còn có ông trong phòng

      - sao. thế là tốt. thế là tốt- ông nó cười hà hà.

      Ngay hôm đó nó xuất viện luôn để đỡ tốn thờii gian ở nơi toàn thuốc ấy. nó muốn tận dụng mọi thời khắc để tạo nên những kỉ niệm đẹp ở bên .

      Nó. Ông nó và thiên thanh tuy cười nhưng ai cũng mang nỗi lòng, ai giống ai cả chỉ có là chưa biết gì thôi

      ( MÌNH ĐẢM BẢO LÀ TÌNH TIẾT NÀY CỦA MÌNH ĐƯỢC GIẢI QUYẾT GIỐNG BẤT TRONG CÁC BỘ PHIM MÀ CÁC BẠN XEM CÒN TRUYỆN CÓ HAY MÌNH CHẮC VÀ CÓ LẼ NÓ KÉO DÀI TRONG HAI CHƯƠNG. CÁC BẠN ĐỪNG BỨC XÚC HAY ĐÁNH GIÁ TÌNH TIẾT NÀY THẾ NÀO CHO ĐẾN KHI KẾT THÚC NHÉ). NẾU MỌI NGƯỜI CÓ THỂ GIÀNH CHÚT THỜI GIAN TRỔ TÀI SUY ĐOÁN DIỄN BIẾN VÀ KẾT THÚC TÌNH TIẾT NÀY MÌNH RẤT VUI VÀ CẢM ƠN Ạ.

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Chương 22: Tạo kỉ niệm tình

      Nó muốn trong ba ngày này nghỉ việc ở nhà cùng nó. cũng ngạc nhiên vì hiếm khi nó lại cầu nghỉ việc thế này nhưng nó chủ động như vậy nên cũng dại gì mà từ chối. sắp xếp công việc cho mấy người thân cận và thiên thanh điều phối giúp, thiên thanh cũng vui vẻ nhận lời vì muốn và nó có những kí ức đẹp về tình của nó.

      Nó đề nghị và nó cùng tuần trăng mật trong ba ngày, nó và đặt vé sang nhật vì nó từng mơ mộng ngày được cùng người mình dưới hàng cây đào nở rộ hứng từng cánh hoa bay xuống, tuy mơ ước trẻ con nhưng nó nghĩ nếu điều đó làm được lãng mạn. vui vẻ đồng ý.

      Mùa này ở nhật bản vừa hay hoa đào nở rộ thế là nó thỏa được ước nguyện của mình nhé.

      và nó hạ cánh xuống sân bay Tokyo. Lần này nó ngần ngại chủ động ôm lấy cánh tay , vừa vừa cười khiến khỏi vui mừng và ngạc nhiên. Nó vì muốn ở gần chút mà cũng chủ động hơn. Ánh mắt mọi người ở sân bay đổ dồn nhìn vào và nó, hai con người đẹp như thiên thần với nhau ai ghen tị, thrng thoảng những nụ cười tinh nghịch của nó, những nụ cười dịu dàng đáp trả của khiến bao người qua lại ngẩn ngơ. Nó để ý vì giờ đây trong tâm trí nó chỉ có , , mà thôi. nực cười là khi biết mình bị bệnh nặng nó mới biết quý giá với nó tới mức nào,vậy mà chẳng biết thời gian nữa nó lại hải rời xa rồi vậy nên giờ nó phải cố gắng vui vẻ với mới được.

      và nó đặt phòng VIP ở khách sạn thuộc tập đoàn nhà . Sau khi sắp xếp lại đồ đạc nó và nhanh chóng tắm giặt rồi ngắm hoa đào, nó giục vì nó muốn phút giây nào ở bên trôi qua cách lãng phí cả.

      Trong công viên ueno –Tokyo, nó hạnh phúc nắm tay con đường trải dài những cây hoa đào nở rộ. những làn gió thoảng qua khiến những cánh hoa mỏng manh theo gió bay xuống đậu tóc nó. trong khung cảnh ấy và nó vẽ nên bức tranh tình hạnh phúc khiến những người có mặt trong công viên đều ngoái mặt nhìn ghen tị và ngưỡng mộ.

      nó nhưng sao khi nhìn nó vui tươi thế này tim vẫn đập nhanh vậy chứ, mỉm cười theo nó. Vốn dĩ là người rất ghét mấy thứ được gọi là lãng mạn này vậy mà khi nó đề nghị gật đầu cái rụp mà cần suy nghĩ. vậy thấy với nó vui nghĩ lại lãng mạn cũng đâu có tội cơ chứ. bước cùng nó, tim hạnh phúc, nhưng có điều thắc mắc tại sao nó lại khác mọi hôm thế nhỉ. muốn phá vỡ khí ấy nên hỏi nó.

      - này! Chúng ta chèo thuyền - nó nhìn năn nỉ

      - sao em lại muốn thuyền- hỏi nó

      - em muốn thôi- nó nũng nịu. chẳng phải nghe lời em sao?- nó vờ giận dỗi

      - được , được- cười.nhìn khuôn mặt rất chi đáng của nó đồng ý sao được.

      - đúng là chồng - nó tươi cười. đây là lần đầu tiên nó gọi là chồng phải. ngạc nhiên hạnh phúc đứng bất động trong 3 giây vì quá đỗi hạnh phúc

      - em vừa gọi là gì?- vui mừng nhưng muốn khẳng định thêm lần nữa

      - chồng chứ sao nữa- nó véo mà cười tươi như thể bảo hãy tỉnh phải là mơ đâu.

      - Em gọi thêm lần nữa được ?- muốn nghe nó gọi như thế thêm vài lần nữa

      - Vậy phải nhanh lấy thuyền chở em sông , em mua ít đồ rồi đến nhé- nó vờ ra điều kiện rồi chuẩn bị bước về phía cửa hàng gần đó

      - Tuân lệnh vợ - như đứa trẻ con chờ được thưởng mau chóng làm theo lệnh của nó, vừa còn vừa cười nữa chứ, bao nhìn thấy mà ngất ngây nhưng chẳng quan tâm vì chìm trong hạnh phúc mà nó tạo ra

      Khóc, nó quay đầu lại nhìn cái vẻ hạnh phúc của mà sao lại đau lòng thế. Nó sắp phải rời xa ư? Biết thế nó gọi là chồng từ lâu rồi,giờ nó chỉ muốn có nhiều điều đáng nhớ với thôi.

      - cứ vậy, em sao có thể rời xa được cơ chứ- nó vừa vừa lau giọt nước mắt.

      nó mua đồ rồi đến chỗ hẹn nơi ở sẵn ở thuyền đợi nó

      - em nhanh lên chút - giục nó

      - đợi em tí- nó ôm đống đồ vui vẻ chạy đến bên .

      - Em vừa khóc hay sao mà mắt đỏ thế- nhìn thấy mắt nó ươn ướt

      - Sao em phải khóc chứ, tại bụi bay vào mắt đấy- nó cười

      - Ư ha, vợ có biết sợ gì đâu mà khóc- trêu nó. Lúc trước tàu lượn sợ đến ngất mà em còn khóc mà- nhắc lại chuyện cũ

      - mà nhắc lại chuyện đó em giận đó- nó vờ giận.

      - Vâng , xin lỗi vợ - cười xòa. tình sao khi ở bên nó cứ tỏ ra nhí nhảnh trẻ con. Lúc nào cũng muốn chọc nó vậy chứ

      - Có thế chứ, mau chèo thuyền - nó hài lòng. “ sai rồi, bây giờ em rất sợ xa ”- nó suy nghĩ

      Nó với nhàng chèo thuyền ra giữa con sông đầy cánh hoa đào phủ kín. Nó đưa tay xuống sông khua dòng nước khiến thích chí vô cùng.

      - có ăn ?- nó đưa chìa món cơm cuộn trước mặt

      - a- hà miệng chờ nó đút cho

      - là sao?- nó hỏi hồn nhiên

      - tay cầm chèo thế này ăn sao được, em phải bón cho chứ- nhìn nó

      - em tưởng ngại ăn ngoài đường chứ.- nó đưa miếng cơm cuộn vừa nãy lên miệng ăn ngon lành khiến thèm thuồng. đúng là sợ mất mặt baao giờ ăn ở ngoài thế nhưng cùng nó chẳng còn là nữa, mọi nguyên tắc, luật lệ mà đặt ra đều đổ hết

      - ăn lấy đâu sức chèo thuyền cho em chứ- lấy cớ

      - sợ người khác nhìn à?- nó biết muốn mọi người để ý trong hoàn cảnh này. Thực ra nó cũng muốn đút cho như các cặp đôi khác để có thêm kỉ niệm với nhưng làm vì sợ giận

      - với em bị chê cười chán rồi, để cười ta bàn bạc chút có sao.- vui vẻ. thực muốn và nó giống như các cặp khác.

      - Này- nó bón miếng cơm cho , vui vẻ đón nhận. nó hạnh phúc trong lòng nhưng cứ tỏ vẻ như ấm ức lắm.

      Cả buổi chiều đầu tiên ở nhật hai người chơi dạo và chụp nhiều ảnh kỉ niệm. tối đến với nó ăn tại nhà hàng rồi trở về phòng nghỉ ở khách sạn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :